Tần Hoàng Minh, một con nghiện game chính hiệu. Trong một lần không may sút phải ổ điện đã xuyên không đi vào thế giới Phong Thần.
Tất cả sẽ không còn là những Dương Tiễn, Na Tra, Đắc kỷ, Trụ Vương... chúng ta đã từng biết. Tu tiên để người người ngưỡng mộ hay chỉ vì sinh tồn? Tất cả xem đi rồi sẽ biết...
P/s: Từ trước tới nay em vẫn có một đam mê với truyện và tiểu thuyết, rất muốn thử tay vào để viết ra một cái gì đó hay hay. Đây là tác phẩm đầu tay của em, hi vọng các bác ủng hộ và chỉ bảo cho em nhiều hơn.
Chương 1: Mở đầu
Chính thức mở cửa vào ngày 11/04/2012. Khoảng thời gian không lâu sau chân long giáng thế đã khẳng định vị thế của mình trên thị trường game lúc bấy giờ, trở thành một tượng đài vững chắc về thể loại game chiến thuật, với hơn hàng triệu người chơi trên khắp đất nước.
Tháng 9/2015, Sgame bất ngờ gặp trục trặc, kéo theo đó là hàng loạt tựa game của hãng cũng đi theo. Ngày 15/9 chân long giáng thế chính thức đóng cửa, đánh dấu cột mốc 4 năm phát triển của một tựa game chiến thuật đứng đầu lúc bấy giờ. Sự ra đi đột ngột đó khiến cho hàng ngàn game thủ hững hờ, tiếc nuối, tức giận…
Ngày 7/3/2016, một tin tức khiến toàn bộ game thủ chân long bùng nổ, chân long giáng thế một lần nữa được đưa về việt nam. Kí ức ùa về, những Kim Minh Thành, những Tướng Thần, kí ức về những lần cực nhọc nơi tinh anh… tất cả không còn là bức tranh của quá khứ. Ngày 18/3 game thủ một lần nữa được bước vào thế giới chân long, tương phùng bạn cũ, cùng chiến game, cùng ôn kỉ niệm xưa, cùng kết giao bạn mới, mọi thứ đã mở ra một chương mới.
Ngày 5/7/2016 Phong Thần chiến chân long 2016 chính thức khởi tranh lần đầu tiên. Hi vọng tràn trề được đối đầu với những cao thủ đỉnh cao của chân long 2016, hắn mơ tưởng có thể sánh ngang vai với những anh tài đó. Nhưng sự thật thì… đúng là sánh ngang, nhưng là sánh ngang với người xách dép cho người ta thôi.
_Mẹ kiếp, ăn cái gì mà khỏe gớm thế.
Hắn tức giận chửi đổng lên. Phải nói thật mặc dù hắn cũng có giá ở cái Server của mình, nhưng với cái sức mạnh đó, đừng nói là cả game ngay cả những người trong cụm hắn cũng chỉ xếp trong top 10 thôi. Bực tức, hắn định tắt máy đi ngủ, bất chợt hắn ngang qua một đoạn chat của bọn cùng sever.
_Ê mày, tối nay bắt Bồ Đào Nha là chắc kèo nhé.
_Thôi đi, mày đừng tưởng Bồ Đào Nha có Ronaldo là hay, tao đảm bảo tối nay Pháp cho tụi nó ôm hận mà về.
Trong sever cả bọn đều đang ráo riết bàn tán về trận chung kết Euro. Vốn tính ham vui, hắn cũng bắt đầu nhập bọn, vội vàng hỏi han mọi người như thế nào. Ai cũng bảo rằng, tối nay 100% Bồ Đào Nha sẽ vô địch, cứ kèo trên mà đặt, ăn chắc. Lòng tham trỗi dậy, hắn nhấc điện thoại lên.
_Alo, anh Long ạ, dạ vâng tối nay anh đánh hộ em trận chung kết, kèo Bồ Đào Nha anh nhé, dạ anh cho em đặt kèo 100 triệu.
Đó là Long, một chủ quán Bar, nghe bảo là dân anh chị ở Hà Nội vì chém nhau chết người nên phải trốn về đây làm ăn, những lần trước Long cũng có gạ hắn cá độ nhưng hắn chỉ cười trừ và từ chối khéo. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia vào những trò cá độ như thế này, hắn cảm thấy mình hơi liều, nếu thua thì thế nào? Nghe bảo nếu không có tiền trả, nhẹ thì bị đập nằm viện vài tháng, nặng thì thì chặt tay chặt chân, có khi không còn mạng để chơi. Nếu như thua chẳng lẽ lại báo cho ông già? Đùa, có khi lão còn đập gãy tay chân mình chứ chả chơi. Thôi kệ, nếu thua thì lại bán laptop và cái xe mới mua vậy, mà nghe bảo cái đội Bồ Đào Nha có cái tên đẹp mã Ronaldo gì đấy đá hay lắm, chắc không thua được đâu. Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Cuối cùng cũng bắt đầu giờ bóng lăn, đây là lần đầu tiên hắn thức khuya như vậy, thường thì 11h hắn đã nằm ngáy trên giường rồi. Ngồi xem bóng đá, nhưng tâm trạng hắn cứ treo trên cành cây. Hắn đang mường tượng ra cái viễn cảnh, khi thắng, hắn sẽ có tiền, lúc đó thì haha, BộKinhVân ư, TuTrinh ư, Độc Cô Cầu Bại ư, các người cứ cứ chờ chết đi, Phong Thần Chiến này sẽ là của ta.
_Chết tiệt, cái trận đấu này sao lâu như vậy chứ, hơn 1 giờ đồng hồ rồi còn gì?
Tức giận hắn đưa chân lên sút, nhưng không biết do vận may hay không hắn lại đá ngay cái ổ cắm điện gần đó, dòng điện truyền vào người hắn, mọi thứ trước mắt hắn tối dần, hắn bắt đầu ngất đi
Tân Hoàng Minh, 26 tuổi, vì một số vấn đề nên bỏ học ở một ngôi trường đại học danh tiếng, bản tính lười biếng làm việc, cộng thêm việc đam mê chơi game nên đến giờ vẫn sống bám vào tiền trợ cấp của gia đình… Bởi vì bề ngoài tương đối anh tuấn nên cũng có lắm cô theo đuổi, và hiện giờ anh chàng được cho là đẹp mã của chúng ta đang được cả một bầy khỉ theo đuổi (khỉ chắc cũng được tính là họ hàng xa với con người nhỉ :v)
_Chết tiệt, cái lũ chúng mày tính theo tao đến bao giờ đây, chẳng qua chỉ là vài trái đào thôi mà, lão tử dù gì cũng có họ hàng xa mật thiết với lũ chúng mày đấy.
Hắn tức giận quay đầu lại nhìn lũ khỉ và mắng. Nếu các bạn hỏi vì sao tự dưng tới cảnh này ư? Oke, quay lại 2 tiếng trước nhé.
Đã trôi qua 2 ngày từ khi bị điện giật, hắn đã bắt đầu tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn bây giờ không phải là căn phòng với nệm ấm, chăn êm, đầy đủ thiết bị cần dùng cho một tên nghiện game như hắn. Hắn ngạc nhiên nhìn lại cảnh vật xung quanh, tất cả chỉ toàn là cây và núi. Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây, bắt đầu lâm vào trầm tư, hắn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Chỉ nhớ là lúc đó đang ở nhà xem đá bóng, không may đá phải ổ điện và ngất đi. Chẳng lẽ nói bị điện giật nên bay đến một nơi khác? Không, không, chuyện đó chỉ ở trong phim hay tiểu thuyết gì gì đó thôi, nhưng đây là đâu? Chẳng lẽ nhà mình có trộm đột nhập rồi thằng trộm nào đó quăng mình vào khu rừng này? Cái này cũng không có khả năng a, nếu trộm vào cuỗm hết đồ , không cho mình vài nhát thì thôi đằng này lại thừa hơi mà đem mình tới đây. Càng nghĩ càng làm hắn đau đầu.
_Thôi bỏ đi, trước tiên là tìm xung quanh xem rồi tính tiếp vậy.
Tự an ủi bản thân, hắn bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh với hi vọng tìm được đường ra hay có ai đó có thể giúp hắn. Nhưng dường như ông trời không ủng hộ hắn, đi loanh quanh một hồi hắn vẫn không tìm được một bóng người nào cả chứ đừng nói tới lối ra.
_Mẹ kiếp, đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế này, xung quanh không có lấy một bóng người nào, toàn cây và núi. Chẳng lẽ mình lại phải ở lại đây sao. Đừng đùa chứ, Phong Thần chiến sắp tới hồi kết rồi, còn phải về mà chiến nữa chứ, còn cả bỏ acc không biết bao nhiêu ngày rồi, còn gì là top của tôi nữa hả trời.
Ọtttttttttt… than vãn chưa được bao lâu thì tới lượt cái bao tử của hắn cũng biểu tình. Cũng đúng a, từ khi tỉnh dậy đến giờ, hắn vẫn chưa có gì để bỏ bụng, mới nãy còn phải đi nhiều như vậy.
_Haiz, việc cấp bách bây giờ có lẽ là phải no bụng trước đã, tìm đường về sau vậy.
Mặc dù hắn là một con nghiện game, nhưng hắn cũng biết có thực mới vực được đạo, sức khỏe phải đầy đủ thì mới làm một game thủ tốt được. Nghĩ là làm, hắn bắt đầu lê thân đi để kiếm thức ăn, hi vọng cái khu rừng này có trái gì ăn được. Tìm kiếm xung quanh và hắn cuối cùng cũng tìm thấy được vài cây đào.
_Hắc hắc, đúng là ông trời không phụ người tốt mà. Mặc dù không thích lắm nhưng làm no bụng cũng không tồi.
Nhìn cây đào trước mặt hắn bắt đầu xoắn tay áo lên và lên cây.
_Ưm, vị cũng không tệ. Hắc hắc, nhìn mình bây giờ khác nào tôn ngộ không cơ chứ.
Ngồi trên cành cây và thưởng thức những trái đầu. Hắn gật gật đầu, đào ở đây vị khá ngon, khác xa với những quả lúc trước hắn được nếm. Làm no bụng, hắn bắt đầu hái thêm vài quả nữa, đây là lương thực dự trữ a, không biết còn ở đây mấy ngày nữa đây.
Bốp…
_Ai đó, ra đây ngay cho ta.
Vừa tuột xuống đất hắn bỗng ăn ngay một quả đào vào đầu, quay lại nhìn hắn phát hiện ra một bầy khỉ đang nhìn hắn với ánh mắt giận dữ.
_Chúng mày làm gì, chẳng qua tao chỉ xin vài trái đào thôi, cần phải nhìn tao trìu mến như vậy không. Ở đây nhiều như vậy, tao ăn một ít thì chết chúng mày à. Như vậy đi, tao ăn đào của chúng mày, chúng mày ném tao, xem như không cần tiền thuốc, chúng ta hòa nhau, tao đi đây, không cần tiễn.
Hắn vô sỉ nói. Đúng lúc hắn định quay lưng đi thì lũ khỉ cũng nhào tới, đây là địa bàn của chúng, làm gì có chuyện tới ăn chùa rồi đi về như vậy được, khỉ cũng có luật của khỉ, mà hắn chính là kẻ phạm luật. Lũ khỉ vây xung quay hắn và bắt đầu cào xé, quần áo hắn bị lũ khỉ xé nát, hắn vùng dậy và bắt đầu bỏ chạy.
_Mẹ kiếp, lũ điên, có cần phải như vậy không, tao để lại cho chúng mày ăn hết đấy.
Quay lưng bỏ chạy hắn bây giờ không nghĩ tới lương thực dự trữ nữa, cái chính bây giờ là mạng sống, giờ mà tham mấy trái đào thì mạng cũng không có mà ăn nữa. Nhưng lũ khỉ quyết không buông tha hắn. Đó là nguyên nhân cho cái cảnh khỉ rượt người ở trên.
Càng chạy hắn đã bắt đầu thấm mệt. Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại bỏ mạng dưới tay lũ khỉ này hay sao. Bỗng hắn đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó có một tổ ong.
_Lũ khốn kiếp, đến nước này thì tao liều mạng với chúng mày.
Bị bức tới đường cùng hắn cầm cái tổ ong ném về phía lũ khỉ. Vỡ tổ, đàn ong bay ra toán loạn, và mục tiêu trả thù cho ngôi nhà thân thương là lũ khỉ trước mặt. Nhìn lũ khỉ bị bầy ong rượt chạy, vài con đã bị lũ ong chích cho mặt sưng vù, hắn vui vẻ cười.
_Vốn đã bảo chia cho tao một ít là được, lại còn dám rượt tao, đây là hậu quả của chúng mày đấy.
Nhưng nụ cười trên môi chưa được bao lâu thì lại tắt ngóm. Lũ ong đuổi lũ khỉ, nhưng vẫn không quên cái tên đã ném tổ của chúng đi, và cảnh tiếp theo hắn vẫn là nạn nhân bị đuổi, nhưng đổi lại người đuổi theo là lũ ong.
_Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
Nhìn đàn ong phía sau, hắn lại bắt đầu vận dụng hết công suất đôi chân lên mà chạy. Thật may cho hắn là gần đó có một con suối. Nhảy xuống suối để tránh lũ ong, hắn cũng không dám ngóc đầu lên xem lũ ong đã đi chưa hay còn đứng đợi, hắn bắt đầu bơi về phía thượng nguồn con sông.
Vật nhau với lũ khỉ và lũ ong, bây giờ người hắn đã bắt đầu thấm mệt, tìm một cái hốc đá gần đó và bắt đầu thiếp đi, hi vọng ngày mai sẽ tìm được lối ra...
_Và bây giờ chúng tôi xin được trò chuyện cùng nhà vô địch Phong Thần Chiến lần này. Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh khi đoạt được ngôi vương lần này được không ạ?
_Hắc hắc, không có gì cả. Lần chiến này quả thật có đôi chút khó khăn nhưng những người kia làm sao có thể làm đối thủ của tôi được, việc tôi vô địch đều ở trong dự kiến của tôi rồi.
Đúng, vô địch a. Hắn chính là nhà vô địch Phong Thần chiến của chân long 2016, hắn được phỏng vấn, được người người ngưỡng mộ ca tụng, cảm giác thật sảng khoái a.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn đã lôi hắn khỏi giấc mộng.
_Chết tiệt, đó là mơ ước của ta a.
Phẫn hận, hắn thở dài đầy tiếc nuối. Haiz, mắc kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này vài ngày rồi, Phong Thần chiến chắc cũng đã kết thúc, bây giờ có lẽ top 10 còn không đạt được nữa rồi chứ đừng nói gì vô địch.
Ầm, ầm, rầm...
Lại một loạt tiếng nổ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
_A! Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại nổ lớn như vậy chứ. Chẳng lẽ là đánh bom? Trong rừng sâu như vậy người ta đánh bom ở đây làm gì. Hay là chiến tranh? Chắc không phải đâu, bây giờ là thời bình, nhà nước nghiêm cấm dùng vũ khí hạng nặng như vậy rồi. Vậy chẳng lẽ là… Đúng rồi, chắc chắn là tập huấn quân sự.Nếu là đoàn tập quân sự thì hắn có thể nhờ người ta giúp để về nhà rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cực kì vui sướng. Dùng hết sức bình sinh, hắn bắt đầu chạy tới nơi phát ra tiếng nổ. Nhưng đến nơi, hắn bỗng sững người ra. Ở đây không phải là nơi người ta tập luyện quân sự gì cả. Chỉ thấy xa xa có 2 lão đầu đang phiêu phù trên không. Đúng, chính là bay a. Chẳng lẽ nói ở đây đang đóng phim, nhưng nhìn 2 lão đầu kia hình như đâu có dây cáp để đỡ, hơn cả 2 lão đang ở giữa không trung, lấy đâu ra dây đây. 2 lão đầu này là ai, tại sao lại ở đây, nhìn mặt giống như có thâm cừu đại hận từ kiếp trước vậy. Nghĩ tới đây hắn quyết định không ra mặt mà nấp vào một bên để xem tình hình.
_Kiếm Tu sư huynh, niệm tình đồng môn, sư huynh có thể cho ta con đường lui được không?
Lão đầu áo xanh lớn tiếng kêu lên.
_Yêu đạo, những việc ngươi làm trước đây ta có thể nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay ngươi lại dám bắt đi yêu linh thụ bảo vệ khu rừng này. Đừng nói chuyện sư môn với ta, cho dù là sư thúc tới đây ta e rằng người cũng sẽ diệt trừ đi tên nghịch đồ nhà ngươi.
Lão đầu tên Kiếm Tu cầm kiếm chỉ lão đầu kia mắng.
_Nếu đã vậy, thì đừng trách ta.
Nói rồi lão đầu áo xanh cũng rút một cây phất trần ra, miệng lẩm bẩm gì đấy, một hỏa cầu xuất hiện trên đầu lão. Này, đây không phải đùa chứ, cái quái quỷ gì đây, nếu là kĩ xảo cũng cần phải qua xử lí trên máy tính chứ. Hắn không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa, nếu như nói làm như lão đầu kia thì trên phim ảnh hắn cũng đã xem qua, nhưng đây là tận mắt nhìn thấy, điều này cũng thật quá sức tưởng tượng đi, thật đúng là thời nay vẫn còn mấy tên kì nhân dị sĩ như thế này a. Nhìn hỏa cầu trên đầu lão đầu áo xanh đắc ý cười, cả người lão nhễ nhại mồ hôi, có lẽ quả hỏa cầu này chính là tất cả năng lượng của lão.
_Sư huynh, đây là huynh ép ta.
Hét lên một tiếng, lão bắt đầu vung phất trần về phía Kiếm Tu. Hỏa cầu khí thế ngất trời, nhiệt lượng của nó tỏa ra xung quanh khiến cây cối trên đường đều bốc cháy. Xa xa, hắn nhìn cảnh tượng này mà hết hồn, thầm nghĩ mình quyết định đúng đắn, nếu mà ở gần có khi kết cục của mình cũng không khác mấy cái cây kia là bao. Phía bên kia Kiếm Tu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, bàn tay phất lên, một thanh lam kiếm phiêu phù trước mặt lão.
_Lí Dị, ta thay mặt sư thúc giáo huấn ngươi. Ngự kiếm thuật, Phi kiếm.
Lão phất tay và hét lên, thanh lam kiếm bỗng chốc trở nên khổng lồ, bay thẳng về hướng hỏa cầu.
Ầm… Một tiếng nổ đinh tai vang lên, xung quanh cây cối xung quanh đều bị thổi bay, xung chấn từ vụ nổ khiến hắn bị văng ra xa.
_Chết tiệt, các ngươi sống mái thì nên nghĩ tới cảm nhận của người xem đi chứ.
Thầm mắng trong lòng hắn lại ngước lên nhìn về phía 2 lão đầu. Trước ngực Lí Dị bây giờ đã bị hơn nửa thanh lam kiếm cắm vào, máu tươi từ trên người chảy ra. Nhìn lại phía bên kia Kiếm Tu vẫn có rất ung dung như chưa có gì xảy ra. Thật đúng là cao nhân a, đẳng cấp, đẳng cấp, hắn âm thầm giơ ngón cái tỏ vẻ ngưỡng mộ.
_Lí Dị, ngươi thua rồi, thức thời thì chịu trói, theo ta về sư môn chịu tội đi.
_Hừ, người đừng mơ tưởng, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi – nói rồi hắn chắp hai tay lại, cả người hắn giờ đây giống như một ngọn đuốc vậy – Đây là ngươi bức ta vào đường cùng, sư huynh, cùng chết đi.
_Lý Dị, đến cuối cùng ngươi vẫn cố chấp như vậy ư. Phi Kiếm thuật, Phong.
Kiếm Tu miệng lẩm bẩm một câu thần chú, Lý Dị bị bao bọc bởi một quả lam cầu. Cả người Lí Dị bắt đầu phát nổ, nhưng vụ nổ đó đã hoàn toàn bị bao bọc bởi quả lam cầu kia. Lam cầu biến mất, chỉ còn lại một đám khói trắng.
_Haiz, nếu đệ không đam mê yêu đạo thì có thể trở thành một người xuất chúng trong sư môn chúng ta rồi, có lẽ sư thúc chính là người đau lòng nhất.
Thở dài một hơi, Kiếm Tu nhìn về phía lam cầu mà lòng đầy nuối tiếc, dẫu sao cũng là đồng môn mấy chục năm. Lão phất tay thu lại thanh lam kiếm, quay lưng bỏ đi.
_Lão đầu, cẩn thận phía sau, hắn vẫn chưa chết đâu.
Nấp ở đằng xa, hắn vẫn đang quan sát ở nơi đó. Khi lão đầu Kiếm Tu vừa quay lưng định bỏ đi, đám khói ngưng tụ thành ra thanh hỏa kiếm, hướng về phía lão .
_Thằng nhóc chết tiệt, dám phá vỡ kế hoạch của ta, chết đi .
Đám khói giận dữ thét lên, thanh kiếm kia bất ngờ chuyển hướng về phía hắn mà bay tới. Kiếm Tu quay lại, phóng lam kiếm thẳng vào đám khói, một tiếng hét thê thảm vang lên, đám khói bắt đầu tan biến. Sau khi xử lí xong đám khói, Kiếm Tu tức tốc phóng về phía Hoàng Minh, tốc độ lão rất nhanh nhưng vẫn tới chậm nửa bước.
Phập… Thanh hỏa kiếm cắm sâu vào trong ngực hắn, cảm giác nóng lan tỏa khắp người hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị thiêu đốt.
_Haiz, mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng mình cũng được giải thoát, hi vọng kiếp sau mình vẫn là một nam tử anh tuấn.
Mỉm cười, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, cả thân người hắn bắt đầu bốc cháy như ngọn đuốc.
_Không ngờ sư đệ lại nghiên cứu tà đạo này, thực sự là độc ác. Ngự kiếm thuật, Phong.
Kiếm Tu tới nơi, nhìn thân thể bốc cháy của chàng trai trước mặt, lão phất tay lên, thân thể Hoàng Minh được bao bọc bởi một quả cầu lam sắc. Lôi từ trong túi áo ra một viên đơn dược và một gốc dược thảo, lão cắn răng thầm tiếc. Linh đơn này và dược thảo là sư tổ cấp cho lão khi làm nhiệm vụ quan trọng, haiz thôi bỏ đi, dù sao cậu nhóc này cũng là ân nhân của hắn, nếu không có cậu nhóc này cảnh tỉnh có khi hắn bây giờ đã chết. Lão phất tay, viên đơn dược và gốc dược thảo bay vào trong người của Hoàng Minh.
_Tiểu bằng hữu, bây giờ chỉ trông chờ vào số mạng của cậu mà thôi.
Nói rồi lão ngồi xuống một bên và bắt đầu tiềm tu.
Không biết đã qua bao lâu, hắn bắt đầu lấy lại ý thức, mở mắt ra hắn đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu đang ngồi xếp bằng gần đó. Hắn nhớ, khi thanh hỏa kiếm đâm vào người hắn, cả người và lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, hắn đã ngất đi. Nhưng hắn vẫn cảm giác được có một nguồn năng lượng vô cùng êm dịu đã xoa dịu đi ngọn lửa trong người hắn.
_Tiểu bằng hữu, cậu đã tỉnh dậy rồi à.
Mở mắt ra nhìn vào hắn, Kiếm Tu nhàn nhạt nói. Tiểu bằng hữu? Ây, cách xưng hô này có phần kì lạ quá đi, hình như chỉ có mấy cái phim kiếm hiệp mới vậy thôi, đây là lần đầu hắn nghe cách xưng hô này ở ngoài đời. Hơn hết lão nhân trước mặt không phải là nói tiếng Việt mà chính là tiếng Trung a, chẳng lẽ nói hắn bây giờ đã ở tận Trung Quốc, việc này cũng quá phi thường đi, nhưng ngẫm lại thì nhìn người ta bay, rồi những phép kia thì chuyện mình từ Việt Nam sang tới đây cũng không có gì quá lạ cả. Dù sao cũng không thể thất lễ được, lão nhân trước mặt cũng đã cứu hắn a.
_Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, ơn nghĩa lần này nhất định sẽ báo đáp.
Hắn dùng tiếng Trung để đáp lại Kiếm Tu, bởi vì chơi khá nhiều tựa game và phải tự mày mò nên hắn cũng biết được một vài thứ tiếng khác nhau, tiếng Trung cũng là một trong số đó. Học theo giọng điệu trong mấy bộ phim đã từng xem, cảm giác làm đại hiệp cũng không tệ, hắc hắc.
_Không có gì, nếu không nhờ ngươi kịp thời cảnh báo thì có lẽ mạng ta cũng không còn rồi. Được rồi, tiểu bằng hữu, nhìn cậu không giống người ở đây, tại sao lại ở trong khu rừng này.
_Vãn bối đến từ một nước phương xa tới đây ngao du nhưng giữa đường gặp phải cướp vãn bối bỏ chạy vào rừng nên mới thoát chết. Nhưng lại lạc mất lối ra, sau mấy ngày tìm kiếm cuối cùng thì lại gặp tiền bối.
Hắn bắt buộc phải nói dối lão nhân trước mặt đây, chẳng lẽ nói mình đá phải ổ điện rồi tự dưng tới đây, không bị gọi là thần kinh mới là lạ.
_Thật là quá lắm, mặc dù mấy năm nay đất nước có phần suy yếu, nhưng dưới chân thiên tử mà lũ đạo tặc dám hoành hành như vậy.
Kiếm Tu tức giận nói.
_ Không phải chứ, đất nước suy yếu ư? Tiền bối đừng đùa chứ, nếu không chủ tịch Tập Cận Bình của các người hẳn sẽ rất buồn a.
_Chủ tịch là chức danh gì? Tập Cận Bình là ai? Hắn là tri huyện ở đâu à? Ta trước giờ chỉ phụng sự Đế Ất thánh quân, chưa từng nghe nói đến người này..
Kiếm Tu nghe hắn nói cảm thấy tức giận. Đế Ất, nghe rất quen tai a, khoan đã, chẳng lẽ…
_Xin hỏi tiền bối, triều đại nào? Thiên tử là ai vậy?
Hắn sốt ruột hỏi.
_Bây giờ là triều đại nhà Thương, đương kim thiên tử chính là Đế Ất thánh quân, chẳng lẽ đến điều này ngươi cũng không biết ư?
Lão nhân kinh ngạc nhìn hắn hỏi. Thảm rồi, thực sự thảm rồi. Hắn cảm thấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, đá phải ổ điện một cái lại được hẳn vé vip sang Trung Quốc lại còn bonus thêm vé về quá khứ nữa, nếu mà đem chuyện này kể ra chắc người ta cười sái quai hàm mất.
_Hai người các ngươi đã trò chuyện đủ chưa.
Một tiếng nói vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của cả 2. Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một thanh niên anh tuấn, trên đầu có một cặp sừng dài, tay cầm một thanh trường thương bước tới.
_Xin hỏi vị đạo hữu xưng hô như thế nào.
Kiếm Tu đưa tay ra hiệu hắn lui về sau, hướng về phía thanh niên anh tuấn nói.
_Khặc khặc, lão già, ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết nếu ngươi không đưa ra tinh linh chi thụ thì mạng của ngươi và thằng nhóc bên cạnh sẽ mất.
Thanh niên anh tuấn quỷ dị cười nói.
_Tinh linh chi thụ chính là bảo vệ huyết mạch của cả khu rừng này, nếu lấy nó thì cả nơi đây sẽ trở thành một vùng đất chết.
_Lão già, đừng nhiều lời, giao ra đây hoặc là chết.
Thanh niên anh tuấn nâng trường thương lên chỉ thẳng vào người Kiếm Tu.
_Nếu đã vậy, ta đành liều cái mạng già này vậy.
"Tiểu bằng hữu, khi ta ra hiệu thì lập tức chạy thật nhanh đi, yêu đạo này ta không chắc có thể đối phó được đâu"– giọng nói của Kiếm Tu vang lên trong đầu hắn. Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu, thấy lão gật đầu, hắn hiểu ra, có lẽ đây chính là truyền âm trong truyền thuyết. Ra hiệu có vẻ hiểu hắn cũng gật đầu ra hiệu với Kiếm Tu.
_Đi.
Rút lam kiếm ra phóng về phía thanh niên anh tuấn, Kiếm Tu quát lên. Giờ phút này hắn sử dụng hết sức bình sinh để ra chạy đi khỏi nơi này, mặc dù có thể trông hèn nhát nhưng cứ giữ mạng trước rồi tính sau, lão nhân kia lợi hại như vậy chắc cũng có thể chạy thoát thân được.
_Khặc khặc, cũng coi như có chút môn đạo, có thể đánh chết được Lí Dị thì thực lực cũng không tồi.
Đưa trường thương gạt bay lam kiếm đi, thanh niên anh tuấn huy động trường thương tới áp sát vào người Kiếm Tu.
_Ngươi biết Lí Dị?
Kiếm Tu ngạc nhiên hỏi.
_Bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay ta mà thôi. Thực lực của ngươi cũng không tồi, tới đây đi, nếu làm cho ta vui ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái.
Chưa quá 20 chiêu Kiếm Tu đã bị đánh lui, không ham chiến, Kiếm Tu lập tức lùi lại, lấy ra một đạo yêu phù, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú, ném yêu phù trong tay đi, lập tức nó biến thành một con phượng hoàng lửa rực cháy bay về phía thanh niên anh tuấn.
_Phá cho ta.
Hét lên một tiếng, thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm về phía trước, lập tức con phượng hoàng lửa đang anh dũng bay tới kêu lên một tiếng rồi phát nổ. Nhưng bất ngờ, một thanh lam kiếm ở dưới đất bay lên nhắm thẳng vào đầu hắn, hắn nhanh chóng né qua một bên nhưng vẫn chậm nửa bước, một chiếc sừng của hắn đã bị chặt mất. Nhìn chiếc sừng của mình trên mặt đất, mặt thanh niên anh tuấn bắt đầu sầm lại, mặc dù sừng của hắn có thể mọc lại được, nhưng đây khác nào cho hắn một cái bạt tai kia chứ.
_Lão già, thiên đường có lối không đi, muốn cho ngươi một cái chết tử tế nhưng ngươi lại không muốn. Đừng trách ta, ta sẽ băm ngươi ra làm vạn mảnh.
Tức giận hét gầm lên một tiếng. Cả người thanh niên anh tuấn như trở thành không lồ, hắn cầm trường thương chém tới. Kiếm Tu nhanh chóng huy động lam kiếm chắn trước mặt, nhưng khí lực của người thanh niên kia quá lớn khiến lão bị bắn đi rất xa, nặng nề rơi xuống mặt đất. Phun ra một ngụm máu, vất vả lắm lão mới đứng lên được. Thực lực 2 bên quá chênh lệch, nếu như lúc đầu bỏ chạy thì hắn có thể thoát thân nhưng tiểu bằng hữu kia sẽ không thoát được, mặc dù lão đã cứu chữa cho hắn coi như đã báo đáp ân tình rồi, nhưng con người lão có ân sẽ hết lòng báo đáp, lão không thể để hắn ở lại được. Giờ đây đến cả sức di chuyển lão còn không có chứ đừng nói tới việc bỏ chạy, nhìn trường thương sắp đâm vào người, lão bất giác nhắm mắt lại, lão sống có lẽ cũng đủ lâu rồi, nhưng tiếc nuối nhất vẫn là vẫn chưa thấy vị học trò kia của hắn trở thành một con hùng ưng.
Thanh trường thương sắp đâm vào người Kiếm Tu, nhưng cảm nhận được nguy hiểm sau lưng thanh niên anh tuấn nhanh chóng cúi thấp người xuống, nhưng một lần nữa hắn vẫn chậm, cái sừng còn lại trên đầu hắn đã rơi xuống.
_Này tên đẹp mã, ăn hiếp người lớn tuổi vui lắm sao, sao không tới đây chơi với lão tử đi.
Người tới chính là Hoàng Minh, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại quay lại. Với cái bản tính của hắn, hắn rất ghét dính tới rắc rối, rất ham sống sợ chết. Haiz, dù sao mạng của mình
cũng là do lão nhân kia cứu, không thể thấy chết không cứu được. Cầm thanh lam kiếm, hắn đứng chắn trước người Kiếm Tu.
_Thằng nhóc, vốn hôm nay tâm tình ta tốt, định thả ngươi đi, nhưng ngươi lại quay lại nạp mạng, tốt lắm, đã thế ta sẽ tiễn ngươi đi cùng lão già này cho có bạn.
Thanh niên anh tuấn giận dữ gầm lên, đây là lần thứ 2 sự tôn nghiêm của hắn bị động tới, nâng trường thương lên hắn lao về phía Hoàng Minh. Kiếm Tu đã không phải là đối thủ của thanh niên anh tuấn thì đừng nói tới hắn, chưa tới 3 chiêu lam kiếm đã bị gạt khỏi tay hắn. Mũi thương trên tay thanh niên anh tuấn đâm thẳng vào 2 chân khiến hắn khuỵu xuống, máu tươi trên chân nhanh chóng chảy ra.
_Thằng nhóc, lúc nãy mạnh miệng lắm mà, giờ xem mày làm được gì. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Nói rồi thanh niên anh tuấn đâm trường thương vào 2 tay hắn. Cảm giác đau thấu xương khiến hắn như muốn chết đi.
_Sao, thế nào, khặc khặc, ngươi có thể cầu xin ta giết ngươi nhanh một chút, ta có thể sẽ làm ngươi hết đau đớn đấy.
_Ngươi nằm mơ đi.
Nói rồi hắn phun một bãi nước bọt vào người thanh niên anh tuấn. Giờ đây ánh mắt hắn đã đỏ rực, nếu ánh mắt có thể giết người thì thanh niên anh tuấn kia có lẽ chết cả trăm lần cũng nên.
_Dừng tay, đừng giết hắn, ta sẽ đưa ngươi tinh linh chi thụ.
Bên kia Kiếm Tu dùng hết sức hét lên.
_Khặc khặc, không cần dù sao giết 2 người các ngươi xong tinh linh chi thụ cũng là của ta thôi.
_Tiền bối, đừng phí công với hắn. Cùng lắm là chết thôi, dù sao 20 năm sau ta lại làm trang hảo hán.
Nhìn hắn kiêu ngạo nói, Kiếm Tu cảm thấy nhẹ lòng, thực sự những người trẻ tuổi như thế này bây giờ rất hiếm, thật là tiếc khi không được kết giao với hắn sớm hơn.
_Khặc khăc, thằng nhóc, có chí khí lắm, đừng lo ta sẽ tiễn lão già kia theo ngươi bầu bạn mà.
Nói xong thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm tới. Bỗng dưng một luồng ánh sáng ngũ sắc hiện lên trước người hắn chặn thế tới của mũi trường thương...
Nhìn mũi trường thương sắp đâm vào người, nhưng lại bất chợt bị một luồng ánh sáng ngũ sắc chặn lại. Hắn nhìn kĩ thì phát hiện ra ngọn nguồn của nguồn sáng là một viên ngũ sắc thạch. Mắt thấy trường thương trong tay bị chặn lại, thanh niên anh tuấn định thu trường thương trở về nhưng hắn chợt nhận ra, bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể rút trường thương ra được. Càng làm cho hắn hoảng sợ hơn là trường thương của mình lại đang bị viên ngũ sắc thạch nuốt dần.
_Hòn đá chết tiệt.
Buông trường thương trong tay ra, hắn mắng một câu.
_Yêu nghiệt, chớ lộng hành.
Phía xa một giọng quát yêu kiều vang lên.
_Xin hỏi là vị đạo hữu từ đâu tới. Nếu được xin đừng can dự vào việc của ta.
Quay về nơi phát ra âm thanh, Ngưu vương kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, một người con gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài ngang hông, gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt của nàng trong như hồ nước khiến người nhìn vào cảm thấy tâm hồn trở nên êm dịu. Mặc dù Ngưu vương không quan tâm tới dung nhan của nữ tử kia, nhưng không có nghĩa người khác không quan tâm. Hoàng Minh bây giờ đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng, hắn bây giờ đã hoàn toàn quên mất cơn đau đến từ tứ chi.
_Ta chỉ là một tán tu ngao du bốn phương, nhưng nghe đồn quanh đây có một yêu ngưu làm càn, gây ra tai họa cho cư dân bách tính nên quyết định đến đây tìm diệt ngươi.
Nữ tử đưa mắt nhìn về phía Ngưu vương nói.
_Đạo hữu, nếu ngươi rời đi, ta có thể sẽ ghi nhớ trong lòng, lần sau gặp lại nhất định sẽ báo đáp.
Thở phào khi biết nữ tử này không có thế lực gì cường đại, bất quá chỉ là một tán tu có thực lực một tí mà thôi. Nhưng hắn không thể vọng động được, chưa nói binh khí của mình bị ngũ sắc thạch kì quái kia nuốt mất, nếu như đánh nhau với nàng mà lão già kia chen vào thì kết quả không hề tốt một chút nào. Nghĩ tới đây hắn quyết định lùi một bước.
_Bất quá chỉ là một con yêu ngưu mà dám càn quấy như vậy, không cần nhiều lời, thức thời thì chịu trói, nếu không đừng trách ta nặng tay.
_Tiện nhân, cho ngươi một cơ hội ngươi còn không nắm lấy, đã vậy đừng trách ta vô tình.
Ngưu vương giận dữ gầm lên, cả người hắn bỗng chốc trở nên khổng lồ, cặp sừng bị gãy lúc trước đã mọc lại dài và sắc nhọn hơn trước. Đôi mắt đỏ thẫm căm tức nhìn về phía nữ tử.
_Cô nương, xin hãy cẩn thận, quái vật này rất mạnh đấy.
Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở nàng. Sức mạnh của tên trước mặt hắn đã thấy qua, mặc dù nhìn qua nữ tử này cũng không phải là người dễ ăn hiếp nhưng mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết trước được. Đưa mắt nhìn phía hắn , nữ tử gật đầu cảm ơn hắn đã nhắc nhở, tay kết một thủ ấn, ngũ sắc thạch đã bay trở về bên mình.
Bên phía kia Ngưu vương đã lao tới. Hắn tung một quyền về phía nữ tử. Khẽ huy động ngũ sắc thạch, quyền của Ngưu vương đã bị chặn lại, dư chấn phản lại khiến bàn tay hắn run lên. Liên tiếp tung quyền cước nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi ngũ sắc thạch, dư chấn sau mỗi lần ra đòn khiến Ngưu vương phải chịu khổ. Nữ tử một tay dùng ngũ sắc thạch ngăn thế công của ngũ sắc thạch, tay kia tung 1 chưởng về phía Ngưu vương. Chịu phải lực phản chấn từ ngũ sắc thạch, lại thêm một chưởng của nữ tử kia khiến Ngưu vương phun ra một ngụm máu, cả người thu nhỏ lại không ít.
Nhìn cảnh tượng trước mắt hắn thầm ngưỡng mộ. Đúng là bảo bối a, phải nói lúc trước đến cả đòn tấn công cực mạnh của Kiếm Tu cũng vô hiệu trước Ngưu Vương này, nhưng hiện nay nhìn Ngưu Vương đang bất lực trước hòn đá này xem, thật sự là một trời một vực mà, tựa như gì nhỉ… A, chính là sự khác biệt về item giữa đại gia và nông dân trong game a. Nếu có hòn đá này hộ thân thì tốt biết bao, hắc hắc– hắn thầm nghĩ trong lòng.
_Chết tiệt, các ngươi cứ chờ đấy cho ta.
Vung tay đấm một quyền xuống đất, Ngưu vương chuẩn bị chuồn đi. Hắn bây giờ không mơ tưởng tới tinh linh chi thụ nữa, bây giờ việc cấp bách là phải thoát khỏi đây. Hắn không thể công phá được phòng thủ kì quái của viên đá kì quái kia, mà từ một chưởng kia hắn đã biết nữ tử kia thực lực tuyệt đối hơn hắn rất nhiều.
_Yêu nghiệt, còn tính chạy ư.
Nữ tử vung tay lên, ngũ sắc thạch tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hóa thành một cái vòng, đem cả người Ngưu vương bao bọc lại. Cả người của Ngưu Vương càng ngày càng nhỏ lại, hiện ra nguyên hình là một con trâu.
_Đại tiên, ta với người không thù không oán, xin hãy tha cho ta một lần. Ta xin thề sẽ cải tà quy chánh không làm hại chúng sinh nữa.
Vùng vẫy hết sức vẫn không thoát được khỏi vòng ánh sáng , Ngưu vương lâm vào tuyệt vọng . Hắn khóc lóc cầu xin một con đường sống .
_Cô nương, đừng tha cho hắn a. Thả hắn ra sẽ gây họa đấy.
Hắn bên kia nhìn thấy vậy lên tiếng nhắc nhở. Giờ mà thả con trâu này ra ai biết sau này hắn có gây họa gì cho mình không đây.
_Đại tiên xin yên tâm , ta thề trên danh nghĩa yêu tộc sau này tuyệt đối không nuốt lời.
Phẫn hận nhìn về phía tên nhóc đang quấy rầy mình, Ngưu vương quay sang trừng mắt nhìn hắn. Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à, còn nhìn nữa lão tử kêu cô nương kia móc mắt ngươi ra đấy. Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của hắn thôi, hắn còn không có điên mà đi chọc giận con trâu kia.
_Thôi được rồi , ta tạm tha cho ngươi , nhưng hãy nhớ nếu ngươi còn tái phạm thì đừng trách ta. Đây là vòng kim cô, sau này mỗi khi ngươi làm việc xấu thì chiếc vòng này sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
Nói rồi nàng vung tay đem chiếc vòng bay về phía Ngưu vương, chiếc vòng liên xỏ qua mũi hắn. Giải trừ vòng sáng trên người Ngưu vương, nàng phất tay ý bảo thả cho hắn đi.
_Cảm tạ đại tiên, cảm tạ đại tiên.
Được tha, Ngưu vương 3 chân 4 cẳng chạy bay về phía xa, hắn cũng không dám nhìn lại phía sau, chỉ biết rằng đời này kiếp này hắn phải gắn với cái vòng trên mũi này rồi.
Sau khi Ngưu vương đi rồi, nữ tử quay về phía Kiếm Tu và Hoàng Minh. Lấy ra 2 viên đan dược đưa cho 2 người uống, lại chiếu ánh sáng ngũ sắc thạch vào 2 người, dần dần tất cả vết thương trên người cả 2 đã biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
_Đa tạ đạo hữu đã ra ơn cứu giúp. Tại hạ là Kiếm Tu, là đệ tử của Đa Bảo đạo nhân, môn nhân của Triệt Giáo.
Bởi vì Kiếm Tu là người tu hành nên đã phục hồi lại trước. Lão hướng về phía nữ tử vội vàng cảm ơn.
_Thì ra là đồ tôn của Thông Thiên thánh nhân, hạnh ngộ. Tiểu nữ chỉ là một tán tu, tên cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, đạo trưởng cứ gọi tiểu nữ là Lam Tuyền.
_Thì ra là Lam Tuyền đạo hữu, tại hạ mạn phép được hỏi cao danh quý tánh của danh sự được không?
_Ân sư đã mất cách đây rất lâu, chuyện xưa không cần nói đến nữa. Chuyện yêu nghiệt cũng đã giải quyết xong, đạo trưởng và đạo huynh đây đã bình an, tiểu nữ cũng xin phép cáo từ.
Nói rồi nàng khom người chào từ biệt Kiếm Tu. Nhìn nữ tử đằng vân bay đi, Kiếm Tu thở dài một hơi, cũng may có nàng nếu không bây giờ hắn đã chết rồi. Bên phía này Hoàng Minh bây giờ mới mở mắt ra. Đưa mắt nhìn khắp nơi hắn không thấy nữ tử kia ở đâu cả.
_Lão tiền bối, nữ tử kia...
_Đã đi rồi, sao ngươi luyến tiếc à?
_Hắc hắc, làm gì có. Dù sao người ta cũng đã cứu tôi một mạng, ít nhất cũng phải cảm tạ người ta chứ. Haiz, bây giờ ngay cả tên người cứu mình cũng không biết chứ đừng nói là cảm tạ.
Hắn thở dài nói.
_Nàng gọi là Lam Tuyền, người đừng lo nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Đúng rồi tiểu bằng hữu, ngươi bây giờ có muốn về nhà không, ta sẽ giúp ngươi.
_Tiền bối có thể du hành thời gian?
Nghe Kiếm Tu có thể giúp hắn về, hắn ôm hi vọng đáp.
_ Mặc dù ta không biết ngươi cần du hành thời gian làm gì, nhưng đừng nói là ta, ngay cả sư tôn của ta cũng không thể làm được vậy.
Nghe tới đây hắn cảm thấy thực sự thất vọng. Chẳng lẽ mình sẽ sống hết quãng đời còn lại ở đây sao?
_Nếu như không còn nơi nào để đi, ngươi có thể theo ta, ta có thể thu nhận ngươi làm đệ tử.
_Thật ư tiền bối, ngài đồng ý nhận ta làm đệ tử ư?
Hắn ngạc nhiên trước đề nghị của Kiếm Tu. Nếu thật sự không về được nhà thì theo lão nhân này học phép thuật cũng được a, không chừng mình lại có đại cơ duyên nào đấy rồi thành thần cũng nên, khi đó có khi lại có cách trở về cũng nên. Nghĩ tới đây hắn vui vẻ đáp ứng. Quỳ gối trước Kiếm Tu, hắn lạy một lạy thay lễ bái sư.
_Ha ha tốt tốt, đồ đệ ngoan, ngươi là đồ đệ thứ 2 mà ta thu nhận. Sau này ngươi theo ta cùng sư huynh ngươi học. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu trở về.
Đưa tay đỡ Hoàng Minh dậy, Kiếm tu thầm đánh giá hắn. Hắn là người có chí khí, trọng tình nghĩa, chẳng phải lúc trước hắn đã 2 lần cứu mạng mình đấy sao? Nghĩ tới đây Kiếm Tu gật đầu hài lòng, nhưng có lẽ một phần lão cũng tiếc gốc dược thảo và viên linh đơn đã cho Hoàng Minh ăn. Hoàng Minh nếu biết chắc hắn khóc không ra nước mắt a.
Ở một nơi xa…
_Cơ gió nào đưa Nữ Oa thánh nhân tới tệ xá của ta vậy.
Một nam nhân trung niên giọng cười đùa lên tiếng.
_Huynh trưởng đừng đùa nữa. Muội chẳng qua có chút việc, tiện thể ghé sang đây thăm huynh trưởng và hai vị bằng hữu của huynh thôi. Hai vị đó không ở đây sao?
Nữ tử lên tiếng. Nếu như Hoàng Minh có mặt ở đây có lẽ hắn sẽ nhìn ra, nữ tử này chính là Lam Tuyền.
_Cả hai người đều ra ngoài có việc. Hôm nay muội có việc gì mà phải cải trang để ra ngoài.
_Chẳng qua là một yêu tộc quấy nhiễu dân chúng, nên muội mới tới để thu thập thôi, bất quá cũng thả hắn đi rồi.
Nói rồi nàng vung tay, cả khuôn mặt nàng lập tức biến đổi. Nếu nói lúc trước nàng là một nữ tử thanh tao, dịu dàng, thì bây giờ nàng lại giống như yêu nghiệt có thể mê hoặc tất cả mọi thứ , đôi mắt nàng như muốn hút tất cả vào trong.
_Yêu tộc ta bây giờ càng ngày càng suy thoái, không còn hưng thịnh như trước kia nữa. Bây giờ tộc nhân đa phần đều thành yêu quái gia hại bạch tính.
Người trung niên thở dài nói.
_Bây giờ không phải là trước kia nữa, thời đại bây giờ là của nhân loại. Yêu tộc, ma tộc hay ma thần tộc đều đã là dĩ vãng, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt tộc nhân của mình là được.
Nói xong nàng đứng dậy và từ biệt huynh trưởng của mình.