Xuyên việt đến dị giới? Ưu thế rất nhiều đấy.
Nhưng làm sao bằng việc trọng sinh quay lại quá khứ, biết trước tương lai?
Biết được tương lai thì sao, ngươi có thể làm gì?
--------------
Ta có hiểu biết của cường giả, ta biết được những công pháp cường đại, lại biết loại nào hợp với thân thể của ta nhất. Cho nên ta sẽ có lực lượng cường đại.
Ta có thể sửa lại những sai lầm trong quá khứ.
Sẽ không còn phải nhìn nhầm người, xem bằng hữu là kẻ địch mà lại xem kẻ địch lại như bằng hữu.
Ta còn biết những bí mật người khác không biết, biết chính xác những việc sắp diễn ra mà cho dù là những đại năng vô lượng kia cũng chỉ có thể bấm tay tính toán mơ hồ.
Ta luôn chuẩn bị đủ lực lượng để ứng phó với những chuyện sắp xảy ra
Như vậy ta có thể không bao giờ còn phải hối hận vì những lúc đến muộn mà bỏ qua cơ hội hay không kịp cứu người.
Ta cũng sẽ không để người thân, người yêu mình cảm thấy đau khổ nữa.
…
Kể cả người thân của người yêu của ta.
…
-------------
Thật thế sao? Sai, sai, saaaaiiiii rồi.
-------------
Tu luyện là một quá trình. Cho dù công pháp cao thâm nhất cũng cần từ yếu tới mạnh.
Nếu ngươi sửa một sai lầm lại khiến cho sai lầm khác xuất hiện?
Đến cuối kiếp trước, bằng hữu của ngươi thật ra là kẻ thù nhưng ngươi vẫn không biết, đến kiếp này, ngươi làm sao lại không nhìn lầm lần nữa? Trong khi kẻ thù kiếp trước, vì ngươi đã đề phòng nên hắn không gây thù với ngươi nữa, đó vẫn là kẻ thù? Ngươi vẫn sẽ giết hắn mặc dù hắn đã hợp tác, giúp đỡ ngươi trong kiếp này?
Nếu những sự việc sắp diễn ra lại bị chính ngươi thay đổi, liệu ngươi còn biết trước nó xảy ra sao?
Nếu chuyện sắp xảy ra còn sớm hơn trong kiếp trước của ngươi, nếu lúc đó ngươi vẫn không đủ lực lượng?
Như vậy ngươi sẽ thật sự không đến muộn nữa?
Không làm người yêu đau khổ? Nhưng nếu đó không còn là người yêu của ngươi?
…
Mẫu thân của người yêu nguơi bị hại trước mắt ngươi, ngươi có cứu nàng? Nếu cứu nàng thì người yêu kiếp trước của ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện. Ngươi có cứu hay không? Có khi nào người yêu của ngươi sẽ biến thành ……… con gái của ngươi?
…
Đôi khi biết trước tương lai chưa hẳn đã là việc tốt.
-------------
Tinh không bao la, hành tinh có sự sống đâu phải là số ít.
Ở một thiên hà cách trái đất rất xa. Trong một hệ mặt trời ngẫu nhiên, lại xuất hiện một hành tinh giống trái đất một cách khó tin.
Không chỉ là kích thước của hành tinh, mà khoảng cách đến mặt trời cũng không khác mấy. Những điều cần thiết cho sự sống của hành tinh này, đầy đủ.
Chỉ khác là hành tinh này có tới tận 4 mặt trăng. 1 cái màu đen tuyền, xem ra hoàn toàn bằng kim loại nào đó tạo thành. 1 cái màu đỏ máu, hoàn toàn là một loại khí nào đó tụ lại mà thành. 2 Cái còn lại giống như đúc mặt trăng của trái đất, xám bạc, lạnh lẽo.
Trên hành tinh, sự sống sinh sôi nảy nở. Sinh vật có trí tuệ, đâu phải chỉ một loại. Nhưng trong đó, có 1 loại sinh vật có trí tuệ đặc biệt mà người trái đất đến đây cũng phải thốt lên: con người. Đúng, họ có hình dáng hoàn toàn không khác gì người trái đất. Có lẽ thật sự thời tiền sử hay hồng hoang nào đó, đã có người từ trái đất đến đây, ở lại và phát triển.
Những sinh vật có trí tuệ này gọi hành tinh của họ là Nguyên Thủy Tinh.
Trên tinh cầu, bách tộc san sát. Họ không phát triển khoa học kĩ thuật, mà phát triển tu luyện.
Một ngày đẹp trời, một vị Thần Hoàng trên tinh cầu này phát hiện bản thân mình đã đi đến cuối con đường tu luyện “dài không thể đi hết”. Thực lực của hắn đã bao trùm lên toàn bộ sinh vật trên tinh cầu. Nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.
Hắn bay ra khỏi tinh cầu, lẳng lặng quan sát tinh cầu này 1 chút. Lại đi xa hơn, hắn đi qua rất nhiều thế giới, tìm những cường giả mạnh nhất thế giới mới đọ sức. Sau cùng hắn chán nản, quay về vì không tìm được đối thủ. Từ hư không xa xôi, hắn im lặng quan sát tinh cầu nơi hắn từng phát triển. Cảm nhận sự vận chuyển của nó, cảm nhận tất cả mọi thứ xảy ra trên nó 1 vạn năm. Rồi hắn nhận ra một điều, thiên địa này, các loại linh khí quá hỗn loạn. Thiên địa linh khí, nguyên khí, tiên khí hắn đã không cần. Hắn cần một loại khí gì đó còn đậm đặc hơn, phẩm chất cao hơn để tu luyện. Mà loại khí này, thật sự quá ít.
Hắn tập trung tất cả các cường giả thủy tổ cấp. Gồm 11 vị Thần Hoàng khác, lại thêm 8 vị Tiên Đế, 12 Vị Minh Vương, 8 vị Ma Quân, 17 vị Yêu Tổ. Sau rất nhiều trận đánh dài đằng đẵng trong hư không. Những cường giả này cũng đã chịu nghe lời của hắn.
Họ hợp sức, luyện hóa mặt trăng đen. Nung chảy nó, dùng nó tạo thành một bức tường khổng lồ cao 400 dặm, sâu 400 dặm, dày 2 dặm. Bức tường hoàn toàn chia đôi cả Nguyên Thủy Tinh theo chiều dọc, tạo thành hai thế giới. Họ đặt tên cho bức tường này là Bích Giới.
Họ lại tiếp tục luyện hóa một trong 2 mặt trăng màu xám, dát mỏng nó trở thành một kết giới trong suốt hơi xanh lá, bao phủ 1 nửa Nguyên Thủy tinh.
Sau khi hoàn thành, lại gia nhập rất nhiều trận pháp, phong ấn lên 2 thứ này. Biến nó thành một tụ linh trận siêu khổng lồ, hấp thu linh khí từ vũ trụ vô biên và ngăn cản linh khí thất thoát. Mục tiêu của họ, là làm cho linh khí thiên địa đậm đặc đến mức biến chất, trở thành nguyên khí, thành tiên khí, và thành một loại khí tu luyện không biết tên nào đó phẩm chất còn cao hơn, có thể giúp họ mạnh hơn.
Tất cả công việc mất 300 năm mới hoàn thành.
Họ gọi nơi này là Thượng Giới. Mặt bên kia tinh cầu, gọi là Hạ Giới.
3 vạn năm sau, Thượng Giới nhờ tụ linh siêu pháp trận, đã là một nơi tràn ngập tiên khí, cường giả cảnh giới cao vô số. Ngay cả những tài nguyên tu luyện do lâu ngày thấm đẫm tiên khí cũng bắt đầu biến chất, trở nên tốt hơn. Cường giả Hạ Giới vì muốn hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, cũng lần lượt phá không mà tiến vào Thượng Giới. Hạ Giới đã không còn cường giả.
7 vạn năm sau, Vị Thần Hoàng mạnh nhất để lại Hỗn Độn Đỉnh chứa bí mật vượt qua cực hạn của mình rồi phi thăng đến một thế giới khác, thế giới nằm ngoài vũ trụ. Nơi đó, hắn lại tiếp tục mạnh lên.
8 vạn năm sau, 4 sinh vật cuối cùng tham gia “Biến thiên kế hoạch” còn lại trên Nguyên Thủy Tinh là 2 Ma Quân và 1 Minh Vương và 1 Yêu Tổ Long tộc. Cường giả Ma tộc, Minh tộc cảm thấy tiên khí cũng không phải thứ có lợi nhất cho tu luyện của họ. 1 kế hoạch mất vạn năm chuẩn bị được vạch ra.
9 vạn năm sau, “Biến thiên đệ nhị kế hoạch” được triển khai. Tiên Ma đệ nhất thế chiến bắt đầu. Minh Ma Yêu tam tộc liên hợp chiến đấu cùng Tiên tộc, Thần tộc. Do tiên khí thích hợp với tu luyện của bản thân, cường giả Thần Tiên nhị tộc nhiều vô cùng. Nhưng những Yêu tộc từ xưa vốn đã đông đảo, chủng loại đa dạng, có nhiều thần thông kì lạ, lại thêm Minh Ma nhị tộc còn sót cường giả đỉnh cấp từ thời cổ, Tiên Thần Nhị tộc liên tiếp bại lui.
Sau 9 vạn năm phát triển, Thượng Giới bắt đầu suy tàn.
9 vạn 800 năm sau. Long Tộc hùng mạnh nhất Yêu tộc bất ngờ quay lưng, liên kết với Thần Tiên nhị tộc. Nhưng có vẻ như cuộc chiến vẫn có chút nghiêng về Minh Ma nhị tộc.
9 vạn 2000 năm sau. “Biến thiên đệ nhị kế hoạch” hoàn thành. 3 vị cường giả cổ của nhị tộc hoàn tất luyện hóa mặt trăng đỏ, thay thế kết giới của mặt trăng xám trước kia. Từ đây về sau, kết giới màu máu này chỉ chuyên hấp tụ Minh Ma nhị khí. 3 vị này phân chia lãnh thổ, tự xưng Minh Giới, Ma Giới. Lại lấy kết giới của mặt trăng xám trước kia tạo thành 1 kết giới ngăn cách 2 giới với nhau. Nó còn có tác dụng mới là làm cho Minh Khí chỉ có thể từ Ma Giới xuyên qua đi đến Minh Giới, và Ma khí chỉ có thể xuyên qua kết giới từ Minh Giới đi về Ma Giới. 3 vị cường giả cổ cũng thu tay lại, chuyên tâm tu luyện.
Nguyên Thủy Tinh chỉ còn lại 1 mặt trăng.
Tiên Ma đệ nhất thế chiến kết thúc. Thượng Giới bị chia làm 6 giới gồm Thần Giới, Tiên Giới, Ma Giới, Minh Giới, Yêu Giới, Long Giới. Các giới có hình dạng và phân bố loạn lạc, giao nhau. Dẫn đến tranh chấp nhỏ xảy ra liên miên, chủ yếu là giữa Tiên giới và Ma Giới, Thần Giới và Minh Giới, Long Giới và Yêu Giới.
13 vạn năm sau, 4 vị cường giả cuối cùng tham gia “Biến thiên kế hoạch” cũng đã phi thăng. Vốn Hỗn Độn Đỉnh luôn do những cường giả thủy tổ cấp đồng thời nắm giữ, theo vị cuối cùng phi thăng cũng mất đi tung tích.
15 vạn năm sau, người ta chỉ nhớ có Tiên Ma đệ nhất thế chiến, không còn ai nhớ đến nguyên nhân của nó, chỉ cho rằng đó là mâu thuẫn giữa các thế lực, càng quên đi “Biến thiên kế hoạch”, “Biến thiên đệ nhị kế hoạch”.
17 vạn năm sau, Hỗn Độn Đỉnh tái xuất, Tiên Ma đệ nhị thế chiến mở đầu. Tiên Ma nhị giới đánh lớn, các giới khác cũng lần lượt bị kéo vào. Thượng Giới, bước vào nguy cơ suy tàn còn kinh khủng hơn lần thứ nhất.
19 vạn năm sau, chinh chiến suốt 2 vạn năm khiến Thượng Giới điêu tàn. Thần Giới đã hợp nhất với Tiên Giới. Ma Giới và Minh Giới liên tục tấn công. May mắn Long tộc xuất hiện 1 Long Tổ cường giả cấp thủy tổ, 1 đường chẻ tre chiến thắng Yêu tộc. Trở lại làm thủ lĩnh Yêu tộc nhưng vì muốn xoa diệu những yêu tộc khác , lãnh thổ lại vẫn xưng là Yêu Giới. Sau đó, Long tộc phát thiệp mời các cường giả đỉnh tiêm tụ họp tại Yêu Giới thương nghị hiệp định hòa bình, tránh cho Thượng Giới hoàn toàn bị hủy diệt.
Tiên Ma đệ nhị thế chiến kết thúc, cả 2 lần phe thắng đều là Minh Ma nhị tộc với lãnh thổ mở rộng. Thần Tiên nhị tộc nay cùng sống trong Tiên Giới. Mặc dù Tiên Giới mới rộng lớn hơn Tiên Giới lúc trước, nhưng lại nhỏ hơn tổng diện tích Tiên Giới và Thần Giới. Long tộc chỉ huy Yêu Tộc giao hảo với Thần Tiên nhị tộc, tạo thành thế cân bằng, khiến Minh Ma nhị tộc dừng bước. Nguyên nhân gây chiến là Hỗn Độn Đỉnh cũng mất đi tung tích một lần nữa.
19 vạn 300 năm, sau 300 năm thương nghị,tình hình dần trở nên ổn định.
Yêu Giới ở trung tâm và Chính Tây, diện tính lớn bằng 4 phần Thượng giới. Gấp đôi những giới còn lại.
Minh Giới ở hướng Chính Đông, chiếm 2 phần diện tích Thượng Giới.
Tiên Giới Ở hướng Bắc đến Tây Bắc. Ma Giới từ hướng Nam đến Tây Nam. Thần kì là mỗi giới cũng chiếm 2 phần diện tích.
May mắn, Yêu Giới kéo dài từ trung tâm đến Bích Giới hướng chính Tây, khiến Tiên Ma nhị giới không có biên giới chung. Nhưng vẫn không thiếu cường giả nhị tộc này vượt Yêu Giới phía Tây để sang trận doanh đối phương chiến đấu.
19 vạn năm đã qua, Bích Giới già cỗi dần không thể ngăn cản tiên khí tiết ra khỏi Thượng Giới. Tương tự, Ma khí, Minh Khí, Yêu khí cũng dần đến Hạ Giới. Mặc dù số lượng những loại khí này rất ít.
21 vạn năm sau, các tộc lần lượt vươn tay đến Hạ Giới vốn đã bị lãng quên để tìm kiếm thêm tài nguyên, cường giả gia nhập tộc của mình.
Tiên Giới xây dựng tiên môn đến hạ giới, tuyển chọn người xuống liên lạc với Hạ Giới, truyền thụ công pháp tu luyện. Thông qua đó thu hút thiên tài Hạ Giới gia nhập Tiên giới. Cũng xây dựng 1 trận pháp khổng lồ, khống chế lôi thuộc tính, xưng là Thiên Kiếp để thử thách những thiên tài mới này, vượt qua Thiên Kiếp, nghĩa là đủ tư cách đến Tiên Giới. Từ đó, sinh vật hạ giới sau nhiều năm u mê lại bắt đầu tu luyện.
Ma giới mở khe nứt không gian âm mưu xâm lược, chiếm đoạt tài nguyên Hạ Giới.
Minh Giới xuất hiện Minh Vương đầu tiên sau những cường giả cấp thủy tổ rời đi, cũng là đệ nhị cường giả cấp thủy tổ của cả Thượng giới. Minh Vương lại cho xây dựng Luân Hồi Môn thông đến Hạ Giới. Khiến cho linh hồn những sinh vật chết ở Hạ Giới không còn tiêu biến mà có thể đi đến Minh Giới. Đồng thời cũng cho những linh hồn nhỏ yếu, không cần thiết cho thực lực của Minh Giới đầu thai trở lại Hạ Giới, nhưng trí nhớ của họ sẽ bị xóa đi để đảm bảo bí mật của Minh Giới. Mặc dù vậy, không hiểu sao tin tức đôi khi vẫn lọt ra ngoài.
Yêu Giới lại giữ bí mật phương pháp liên lạc của họ, không ai biết những Long Tộc, Yêu Tộc này liên hệ với Hạ Giới như thế nào.
Hiện tại, đã trôi qua 27 vạn năm kể từ sau cái ngày “Thiên biến kế hoạch” bắt đầu.
Nắm giữ Thượng Giới bây giờ là 7 Vị Thần Tôn, 8 vị Tiên Tôn, 14 Yêu Tôn, 9 Ma Tôn và 11 Minh Tôn.
Ma Tộc vừa xuất hiện 1 cường giả Ma Quân mới. Minh tộc Minh Vương từ khi xây dựng Luân Hồi Môn đã bế quan không xuất hiện. Nhưng phe Minh Ma cũng đã có ưu thế trong cường giả Thủy Tổ Cấp và Tôn Cấp. Yêu Giới lần nữa có xu thế phân liệt, mặc dù Long Tộc đang kịch liệt ngăn cản. Minh Ma nhị giới dã tâm bừng bừng, sẵn sàng cho Tiên Ma đệ tam thế chiến. Nhưng lần này, chiến trường bọn họ muốn triển khai chiến đấu là... Hạ Giới.
Chương 0: Nguyên Thủy Tinh – Hạ Giới
Đại Việt Quốc, hiện là quốc gia nhân loại duy nhất còn tồn tại trên thế giới. Đã có 6 vạn năm lịch sử.
Quốc gia hình chữ S này có diện tích vô cùng rộng lớn.
Hơn một nửa lãnh thổ giáp biển theo hướng Đông Bắc, Chính Đông, Đông Nam, và Chính Nam, và một ít ở hướng Tây Nam.
Phía Bắc tiếp giáp với Yêu Thú Sâm Lâm. Yêu thú vô số kể.
Đông Bắc có Quần Tiên Đảo, một hòn đảo có diện tích cực lớn, có thể nói bằng 3 phần Đại Việt quốc, nghe đồn trên đảo có cánh cổng thông đến tiên giới. Nhưng đã hơn vạn năm không có người thông qua dc cánh cổng này đến Tiên giới. Cũng đã gần vạn năm không có người từ Tiên giới xuất hiện.
Phía Đông là Vô Tận Hải Vực, nơi cư trú của Hải Long Tộc, mình dài như rắn, vảy cá, bờm sư tử, sừng hươu, không có cánh nhưng vẫn biết bay. Là chúa tể áp chế vô số hải thú.
Phía Đông Nam, cách bờ biển 30 vạn dặm là Mê Vụ Quần Đảo, quanh năm sương mù bao phủ. Cả quần đảo có 108 đảo lớn, gần ngàn đảo nhỏ. Nghe đồn bọn họ có phương thức tu luyện riêng truyền thừa từ chục vạn năm trước.
Phía Nam là Thâm U Hải Vực. Một nơi hoang tàn, những sinh vật duy nhất còn sót lại ở đây toàn là những tồn tại khủng bố từ thời tiền sử. Nghe đồn có những tồn tại hơn 6 vạn năm tuổi. Đa số là siêu cấp cự thú đến cả Long Hoàng còn cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt đối phương. Có một bí mật không ai biết, những cự thú ở phía Nam chính là những cường giả bại trận của phe Yêu Tộc trong Tiên Ma đệ nhị thế chiến. Bị Long tộc đầy ải đến đây. Cũng chính nhờ những cường giả này mà Thượng giới nhớ đến Hạ giới. Long tộc ở hướng Đông, Tây Nam để giám sát những cự thú này, không cho chúng liên hợp với Yêu Tộc phương Bắc.
Tây Nam, địa phương mà ít người Đại Việt Quốc muốn nhắc tới nhất. Bởi nơi đây có 1 hòn đảo, diện tích không thua kém QuầnTiên Đảo. Tên thì hoàn toàn trái ngược, Quần Ma Đảo. Trên đảo ma có một vết nứt không gian rộng ngàn dặm thông đến Ma Vực, tỏa ra ma khí thôn thiên. Sinh vật từ Ma Vực không ngừng từ nơi này tràn ra. Chúng gọi là Ma Vật. Một ít sinh vật có trí tuệ, hình dáng giống người thì được gọi là Ma Nhân.
Phần đất liền của Tây Nam, không thuộc về Đại Việt Quốc, mà thuộc về Cự Long Tộc, những con rồng có cánh. Chúng đặt tên nơi này là Cự Long Sơn Mạch. Đây cũng là lực lượng chính đối đầu với Ma Vật, Ma nhân, nếu không tính đến những cự thú trong Thâm U Hải Vực. Vì trong mắt những cự thú này những sinh vật kia chỉ là thức ăn mà thôi.
Phía Tây, băng qua Băng Hỏa Hoang Mạc, là U Linh Sâm Lâm, nơi cư ngụ của U linh, Quỷ tu. Nghe đồn các Tán Tiên, do không có thân thể, chỉ là tồn tại linh hồn cũng rất thích cư ngụ ở đây. Một phần là do U linh khí có lợi cho họ tu luyện, một phần là U linh đông đảo, thôn phệ chúng nó khiến tu vi tiến nhanh.
Tây Bắc, Long Ngục, mặc dù gọi là Ngục nhưng vẫn rộng lớn vô cùng. Nơi sinh sống của Hắc Long Tộc thuộc Cự Long Tộc và Ma Long Tộc thuộc Hải Long Tộc. Hai tộc này bị long tộc nói chung coi là dị loại, cực kì bài xích. Ngoài ra còn có những tội đồ của 2 tộc Cự Long và Hải Long bị đày ải. Tất cả bị cấm ra khỏi Long Ngục. Điều bí mật thú vị là xa tận cùng phía Tây Bắc là Long Mộ. Tất cả những con rồng hùng mạnh nhất của 2 tộc, khi cảm thấy bản thân đã hết thọ nguyên đều vượt qua sự ngăn cản của những chủng tộc trong Long Ngục để đến với Long Mộ.
Còn có U long tộc, sống ở nơi tiếp giáp Long Ngục và U Linh Sâm Lâm. Rất gần với Long Mộ.
-------------
Đại Việt Quốc có hình chữ S, phía Đông Bắc là Quần Tiên Đảo, phía Tây Nam lại là Quần Ma đảo. Tất cả hình thành một thái cực đồ, khiến cho vùng đất này trở thành nơi địa linh nhân kiệt, nhân tài vô số.
Cả quốc gia có hơn 1,4 tỉ người sống trong 64 tòa hùng thành, mỗi tòa có diện tích như cả vương quốc nhỏ. Trong thành thậm chí có cả rừng rậm nguyên thủy, đồi núi, đồng lúa… Ngoài ra còn có vô số tiểu thành, làng mạc, thôn xóm, số người ước tính phải vượt qua 4 tỉ. Tất cả mọi người dân trong quốc gia đều tu võ, nếu có linh căn thì càng tiến thêm một bước tu tiên.
Đây là nơi sinh ra tu tiên giả thông huyền pháp thuật. Cũng là nơi Sinh ra Thiên Long kỵ Sĩ thực lực mạnh mẽ.
Môn phái, giáo phái ở vùng đất này mọc lên san sát. Bí cảnh khắp nơi.
Vùng đất này có bao nhiêu bí mật, không ai biết hết được.
----------------
Tiêu Vân Thiên, chưa đến trăm tuổi đã là Luyện Hư kỳ đỉnh phong, mặc dù cũng là thiên tài, nhưng không phải là quá nổi bật trong lớp trẻ. Trong lúc vô tình đốn ngộ mà vượt qua cả Hợp Đạo kỳ, trực tiếp thăng đến Độ Kiếp kỳ. Đã là Độ kiếp kỳ trẻ tuổi nhất trong lịch sử vạn năm.
Nhưng là hắn quá tham lam, quá khát cầu lực lượng để báo thù. Ngay khi đạt Độ Kiếp kỳ lại không chịu dừng lại, muốn tiếp tục thăng tiến trong đốn ngộ. Tăng lên đến đỉnh phong.
Hậu quả là dẫn động thiên kiếp. Một kẻ trực tiếp từ Luyện Hư kỳ đến Hợp Đạo kỳ đến Độ Kiếp kỳ, năng lượng chưa ổn định, sử dụng năng lực của cường giả Độ Kiếp kỳ cũng chưa thành thạo, lại không có những chuẩn bị cần thiết như trận pháp phòng ngự, linh bảo kháng lôi, linh bảo phòng ngự linh hồn các loại. Kết quả đã định, đi đời nhà ma. Đến cả 1 tí vật phẩm lưu lại cũng không có. Cũng không có cơ hội thành tán tiên.
-----------
Chú thích: Vì Thượng Hạ giới là 2 mặt của 1 tinh cầu, nó giống như 2 người đứng úp lưng vào nhau vậy, tay trái người này sẽ đụng tay phải người kia. Nên hướng Bắc và Nam của thượng giới sẽ tiếp giáp với hướng Bắc và Nam của Hạ giới, nhưng hướng Đông của Thượng giới sẽ tiếp xúc với hướng Tây của Hạ giới và ngược lại. Đó là lý do Minh giới ở hướng Đông Thượng giới nhưng U Linh Sâm Lâm lại ở hướng Tây Hạ giới.
Đơn vị tính sẽ giống như Việt Nam là giờ, phút, giây, lít, mét. Nhưng km sẽ thay bằng dặm để dễ nghe, 1km = 1 dặm cho dễ tính.
Đơn vị tiền tệ sẽ là Đại Việt Đồng, Linh Thạch, Bạch Linh Đan.
Linh Khí trong Bạch Linh Đan hạ phẩm ngang với Linh Thạch Hạ Phẩm. Nhưng trung phẩm, thượng phẩm sẽ khác.
Giá 1 Bạch Linh Đan cực phẩm = 10 thượng phẩm = 100 trung phẩm = 1000 hạ phẩm.
Linh khí trong mỗi cấp chỉ gấp 3 cấp bậc thấp hơn nhưng ít tạp chất hơn.
Giá 1 Linh Thạch cực phẩm = 100 thượng phẩm = 10000 (1 vạn) trung phẩm = 1000000 (Trăm vạn) hạ phẩm.
Giá 1 Linh Thạch chi tâm = 1 ức Linh Thạch hạ phẩm = 1 vạn vạn = 100 triệu.
Số lượng linh khí trong mỗi cấp gấp 10 lần, cũng tạp chất ít hơn.
Thượng phẩm Linh Thạch trở lên chứa Nguyên Khí.
Bạch Linh Đan hạ phẩm giá 120 Đại Việt Đồng, 1 viên Linh Thạch chỉ 50 đồng vì Bạch Linh Đan dễ hấp thu hơn.
Cấp bậc tu luyện, đặc thù từng cấp sẽ dần hé lộ trong truyện.
Đây là dị giới, không phải Việt Nam nên nếu Thăng Long Thành xuất hiện ở phía Nam Đại Việt Quốc thì cũng đừng thấy lạ nhé.
Last edited by Mid_Night; 27-10-2016 at 02:29 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Mới 2 đạo thiên kiếp mà thôi. Còn 7 đạo nữa. Làm sao cản đây? Đạo thiên kiếp đầu tiên y phục trên người hắn vốn là cực phẩm phòng ngự linh khí, cùng với thượng phẩm linh khí cự thuẫn liền nát bấy. Đạo thứ 2 đánh xuống, hắn cho tự bạo tất cả những pháp bảo còn lại. Cuối cùng cũng cản được . Nhưng hắn cũng hấp hối rồi.
Đạo thứ 3 đâu? Sao mãi vẫn chưa đánh xuống.
Tiêu Vân Thiên mở bừng mắt.
Ầm…
Sáng lòa. Rồi tất cả lại đen tối.
----------
Hắn lại mở mắt.
Ánh mắt hắn vẫn chưa thích ứng với những thay đổi xung quanh.
- Thiếu gia đã tỉnh? Người đâu… Người đâu… Thông báo với tộc trưởng tam thiếu gia đã tỉnh.
Một giọng nói khá non nớt vang lên.
“Quái gì thế này? Có kẻ dám lại gần lúc ta đang độ kiếp sao? Ngu ngốc à? Chán sống à? Mà hình như là con gái. Xem ra bản thân vẫn còn khá phong độ, đến chết vẫn có con gái muốn chết theo”
Một khuôn mặt lờ mờ hiện lên. Cực kì mờ nhạt. Nhưng rất quen thuộc, lại giống như rất xa lạ.
- Ngươi là ai?
Nhớ rồi. Tiểu Thanh. Nha hoàn lúc nhỏ của mình.
- Ngươi là Tiểu Thanh? Ngươi muốn chết cùng với ta sao?
“Mà không đúng, Tiểu Thanh ……. không nhớ ra, hình như theo mình đến năm 17 tuổi vào Vân Trung Giáo là không gặp nàng nữa rồi. Cũng không thấy nàng tu luyện, giờ chắc là bà lão rồi mới đúng”. Hắn còn đang miên man suy nghĩ.
“Rõ ràng là gặp tâm ma, ảo giác này lợi hại như vậy sao? Đây là kiếp thứ 3? Hay thứ 4? Hình như ko phải nha? Tâm ma phải kiếp thứ 8 mới hiện ra kia mà? Mà nhớ ai không nhớ lại nhớ tiểu nha hoàn bình thường này? Tri kỉ của ta đâu có thiếu? Tâm ma này cũng quá…. yếu ớt đi. Thế này làm sao mê hoặc được ta”
Tầm nhìn của hắn đã rõ ràng, hoàn cảnh xung quanh cũng thu hết vào mắt.
“Ấy, không yếu đâu nha. Hoàn cảnh xung quanh rất giống thật. Phòng ai thế này”
- Ngươi là tâm ma của ta?
Hắn nhìn thẳng vào Tiểu Thanh rồi hỏi.
- Muốn ta chết trong tâm ma? Không dễ đâu.
Trong mắt Tiểu Thanh lại xuất hiện một hoạt cảnh khác. Thiếu gia nhà nàng bị người ta đánh gãy chân. Ngất xỉu. Sau khi đưa về nhà đã ngủ suốt 2 ngày. Khi tỉnh lại thì con mắt ngơ ngác không tiêu cự. Lại hỏi những câu hỏi kì lạ. vừa giống mất trí nhớ, vừa giống như não đã không còn ổn định.
Vân Thiên cố gắng đứng dậy. Đôi chân truyền đến cảm giác đau nhức nhè nhẹ.
Mặc dù gãy xương nhưng ở Đại Việt Quốc này, chuyện đấy vô cùng bình thường, thuốc kiếm cũng rất rẻ, hiệu quả cũng rất tốt.
Càng không nói tới Tiêu gia, đại gia tộc trong Lạt Thành. Mặc dù có chút xuống dốc nhưng lấy ra 1 lọ Tiếp Cốt đan thượng phẩm trong khố phòng là chuyện nhỏ. Cực phẩm còn có nữa là… nhưng không phải cho hắn.
Tiêu Vân Thiên bước ra khỏi phòng. Cái sân nhỏ đập vào mắt hắn. Đến lúc này hắn đã nhận ra đây là đâu.
“Tiểu viện của Tiêu gia tam thiếu. Tiểu viện của ta thời niên thiếu. Xem ra tâm ma này lấy trí nhớ của ta ta xây dựng nên cái ảo cảnh.”
“Ngươi muốn ta bi thương, muốn ta tuyệt vọng, sau đó thừa cơ biến ta thành một tên ngu ngốc? Hay muốn ta thù hận tất cả để biến ta thành một con quỷ chỉ biết giết người? Hay muốn ta chết trong ảo cảnh nên thân xác thật của ta cũng tiêu vong?”
Bất ngờ hắn nhớ ra một việc.
“Đây không phải là lúc ta vừa bị người đánh gãy chân sao? Cảm giác đau đớn này rất chân thực. Xem ra tâm ma này cũng hoành tráng nha”
“Nguy rồi, Ngưng Nhi”
Hắn vô ý sử dụng thân pháp và…
Bạch…
Một tràng cười đến từ những hạ nhân xung quanh
- Khốn kiếp! Cái thân thể vô dụng này. Cả đôi chân vô dụng này nữa. Sao mà đau thế?
Nghe hắn chửi, bọn hạ nhân vội vàng nín cười.
- Tâm ma đáng chết!
Hắn nhìn những người xung quanh mà hét lên
- Tưởng ta sẽ vì các ngươi mà tức giận sao?
Đối với Tiêu Vân Thiên hiện nay, tất cả đều là hư ảo. Những người này, hắn trong kiếp trước từng đối xử rất tốt với họ, cũng không xuất ra bộ dạng thiếu gia với nô tài, chính vì vậy mà những người này mới dám cười khi hắn té. Họ biết hắn sẽ trách mắng, chửi bới là nhiều nhất chứ không đánh đập hay bắt họ vào Thiết Luật Đường.
Nhưng hiện nay hắn cho những người này là tâm ma biến thành nên không cố kỵ gì xuất ra sự khinh bỉ với những hạ nhân này.
- Muốn lừa ta sao? Không có cửa đâu? A ha ha ha.
Hắn lại cười lên, trông có chút… điên dại. Xong lại chạy đến phòng của “Ngưng Nhi”. Lại “Bạch….”
Bọn hạ nhân lại lắc đầu thương tiếc.
- Xem ra việc Tiểu Thanh nói là thực, tam thiếu gia sau khi bị đánh đã trở nên hơi điên khùng.
- Khốn kiếp, các ngươi mới điên, lão tử còn đang rất tỉnh. Lão tử chính là Tiêu Vân Thiên, Thần Vân Đại Tướng của Đại Việt Quốc. Là thiên tài của Đại Việt Quốc.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Vân Thiên lại bổ sung lên một câu.
- À không, đệ nhất thiên tài mới đúng. A ha ha ha.
Bóng hắn đã khuất sau cánh cổng biệt viện.
----------
- Điên thật rồi. Các ngươi nghe nói Đại Việt Quốc có Thần Vân Tướng Quân hay Thần Vân Đại Tướng Quân nào hay không?
- Còn là đệ nhất thiên tài….
- 6 năm trước trong khảo hạch tư chất võ giả hình như tam thiếu gia bị đánh giá là phế vật vạn người có một.
- Không phải 3 tháng sau đó Nhị trưởng lão bảo tam thiếu gia có linh căn sao?
- Chỉ là phàm cấp thấp nhất mà thôi. So với lão gia của chúng ta, tư chất đó chỉ hơn phế vật một tí.
- Vẫn còn hơn chúng ta, mặc dù có tư chất luyện võ nhưng lại không có linh căn.
- Chỉ tiếc cho lão gia chinh chiến cho đế quốc cả một đời.
- Hình như đã 7 năm rồi không thấy lão gia trở về.
- Xem ra là điên vì chuyện này.
- Cũng phải thôi. Tam thiếu gia mới hơn 10 tuổi. Bị nhạo báng rồi bị đánh như thế…
- Là 12 tuổi…
- 12 tuổi không phải hơn 10 tuổi sao.
- Ta cũng hơn 10 tuổi đây.
- Ngươi đúng là mới hơn 10 tuổi thôi. Mới gần 30 thôi. Vẫn còn … thiếu niên chán. Tay con gái còn chưa được nắm kia mà.
Last edited by Mid_Night; 27-10-2016 at 12:46 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Trong 1 tiểu viện cách tiểu viện của Tiêu Vân Thiên chỉ 20 bước chân
- Ngưng Nhi?
Tiêu Vân Thiên bước vào phòng của Tiêu Hạ Ngưng, là Ngưng Nhi trong miệng của hắn. Cũng là tiếc nuối cả cuộc đời hắn không thể bù đắp.
“Tâm ma thân ái của ta, ngươi nhắm đến là Ngưng Nhi sao? Muốn từ đó khơi dậy bi thương cùng hối hận trong lòng ta sao?”
Tất cả không khác gì trong ký ức của hắn. Trong phòng một thiếu nữ tuổi 18 đang nằm.
“Là ta sai. Ta không nên bắt nàng dẫn ta đi giải sầu. Cũng không nên chỉ vì những lời tranh chấp của tiểu hài tử mà động thủ. Ta không nên động thủ lúc không có đủ thực lực. Càng không nên vì thế mà liên lụy đến nàng”
Hắn khẽ gọi.
- Mẫu thân.
Tiêu Hạ Ngưng mở mắt.
- Thiên Nhi, lại đây, mẫu thân có điều muốn nói.
Hắn từ từ bước lại gần. Chân tay hắn khẽ run.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng rất hồng hào, trông không giống người bị trọng thương chút nào.
- Ngưng Nhi, nàng không cần nói. Nàng sẽ khỏe lại, sớm thôi.
Biết trước tương lai, đối với Tiêu Vân Thiên lúc này, càng làm hắn thêm đau đớn. Vì hiện tại hắn đã không còn là thiếu niên lúc trước. Biết đây chỉ là hồi quang phản chiếu.
- Ta cần phải nói. Có lẽ nếu không nói thì ta sẽ không bao giờ nói ra được nữa.
Hắn lại như bị sét đánh.
Kiếp trước hắn đã từng nói “Mẫu thân, người đã khỏe? Người không cần nói. Ta sẽ cố gắng.” Giờ phút này nghĩ lại hắn lại càng hối hận. “Cố gắng sao? Cố gắng tu luyện để trả thù, đánh ngã tên công tử bột kia sao? Thực là nực cười”
Hai câu nói khác nhau lại để nàng có cùng một câu trả lời, hoàn toàn giống như kiếp trước. Làm hắn càng chắc chắn hắn đang ở trong tâm ma. Những gì đang xảy ra chỉ là tái hiện lại từ ký ức của hắn. Còn những hạ nhân kia, chỉ là nhân vật phụ của tâm ma nên thay đổi sao cũng được.
“Cám ơn ngươi, tâm ma. Dù biết đây là ảo cảnh nhưng gặp lại được nàng một lần cũng khiến ta thỏa mãn. Nó còn thật hơn cả giấc mơ của ta nhiều lần”
Không để ý đến cách gọi của Tiêu Vân Thiên khác lạ. Tiêu Hạ Ngưng vẫn chìm trong ký ức.
- Ta vốn không phải là mẫu thân của ngươi. Phụ thân ta là đệ nhất chiến tướng dưới trướng của phụ thân ngươi, 2 người thân như huynh đệ. Cho nên hai người chúng ta vốn có hôn ước.
Lần này Tiêu Vân Thiên lại lựa chọn im lặng. Những lời này, hắn đã nghe qua một lần nhưng vẫn thật sự muốn nghe lại nó.
- 7 năm trước, lúc ngươi chỉ mới 5 tuổi. Ta lúc ấy chỉ mới 11 tuổi. Hai chúng ta được phụ thân ngươi mang về từ chiến trường. Sau đó người lại tức tốc quay lại chiến trường.
- 1 năm sau đó, tiểu tử ngươi vì khảo hạch tư chất võ giả mà trở nên u buồn, tự giam mình trong phòng nhiều ngày. Có lẽ ngươi cũng không nhớ, khi ta đến, ngươi nói không muốn có hôn thê, cũng không cần tỷ tỷ. Chỉ cần phụ thân, mẫu thân. Cho nên từ đó ta làm mẫu thân của ngươi.
- Ta biết việc này đối với ngươi là một đả kích. Nhưng ngươi cần phải biết sự thật. Nếu ta không nói, tộc trưởng và các vị trưởng lão cũng sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ta muốn chính miệng mình nói cho ngươi nghe. Một phần là để ngươi không hận ta không nói, một phần là cho chính bản thân ta một công đạo.
- Ta cũng không biết ta có yêu ngươi hay không, có lẽ đó là một thứ tình cảm pha lẫn giữa tình mẫu tử, tình cảm tỷ đệ và tình yêu nam nữ. Phụ thân ngươi thường gọi ta Ngưng Nhi, ngươi cũng có thể gọi ta như thế.
Có vẻ, Tiêu Hạ Ngưng đã chuẩn bị những lời này rất kĩ lưỡng nên nàng nói luôn một mạch. Và nàng cũng hoàn toàn quên việc trước đó hắn đã gọi nàng là Ngưng Nhi.
Nước mắt đã rơi thành dòng trên khuôn mặt Tiêu Vân Thiên. Ai nói đàn ông không thể khóc chứ?
Hắn nhớ đến hắn đã từng nói: “Không, ta chỉ muốn mẫu thân thôi”. Ngay sau đó, Tiêu Hạ Ngưng nhìn hắn với ánh mắt u buồn, có chút thất thần, ai oán, lại chan chứa tình cảm.
Nàng ai oán không phải vì bị từ chối, mà ai oán vì biết tiểu tử trước mặt vẫn quá nhỏ, chưa hiểu việc đời, hắn vẫn rất dựa dẫm vào nàng. Nàng yêu hắn, nhưng đó đâu phải tình cảm trai gái. Đó chỉ là tình tỷ đệ, xen lẫn với một ít tình mẫu tử không trọn vẹn. Những gì nàng nói chỉ để hắn có thể tiếp nhận sự thật, bớt đau buồn sau khi nàng mất. Và có hi vọng vào tương lai, đi tìm cha mẹ của mình, chứ không phải tiếp tục như hiện tại, giam mình trong tự ti.
Nhưng xem ra tất cả đều không thành công.
- Ngươi ra ngoài đi, mẫu thân muốn ngủ một lát.
Hắn đi ra mà không biết đó là lần cuối hắn nói chuyện với nàng. Nàng không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Lòng hắn như dao cắt.
“Không, không thể. Dù là ảo cảnh, ta cũng không muốn lại một lần nữa hối hận. Tuyệt đối không”
- Ngưng Nhi, ta biết, ta đã biết. Đừng nói, nàng sẽ không sao cả. Ta sẽ cố gắng. Ta sẽ cứu được nàng, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm phụ mẫu. Cả gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ, mãi không chia lìa.
Tiêu Vân Thiên vừa khóc vừa nói.
Tiêu Hạ Ngưng có chút thất thần, có chút bất ngờ nhìn hắn. Sau đó nàng mỉm cười.
- Ngươi ra ngoài đi, Ngưng Nhi muốn ngủ một lát.
Chỉ khác nhau một chút xíu. Nhưng trong lòng Tiếu Vân Thiên lại như nở hoa. Hắn lại thầm cảm ơn tâm ma một lần nữa. Cũng quên luôn cái lý luận của mình về việc tâm ma chỉ tái hiện lại ký ức của hắn nên không thể thay đổi.
Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.
“Ngưng Nhi, ta sẽ cứu nàng bằng mọi giá. Dù đây chỉ là hư ảo, nhưng càng vì thế, ta lại càng quyết tâm”
--------------
Tiêu Vân Thiên đứng ở cổng biệt viện, hắn biết có người sắp tới.
Đúng vậy, chỉ một lát sau. Một tên thiếu niên chừng 14 15 tuổi bước đến. Phái sau là một lão già không quá nổi bật.
- Vân Chiến, sao ngươi lại đến đây?
Tiêu Vân Thiên cảm thấy lửa hận bừng cháy. Kẻ này nhìn như hảo tâm, nhưng lại là kẻ lòng dạ tiểu nhân. Vì tiền đồ của mình, ngay cả người hắn yêu cũng bán. Mà người này, là nữ nhân của Tiêu Vân Thiên, Tiêu Như Nguyệt. Cũng chính hắn đã hại chết nàng.
- Vân Thiên, Ngưng Nhi thế nào rồi?
- Không phải là việc của ngươi. Và Ngưng Nhi cũng không phải là ngươi có thể gọi. Mẫu thân ta không sao cả.
- Thật thế sao? Từ lão, ngươi nói…
Lão già tiến tới trước 2 bước, chắp tay xem như chào Tiêu Vân Thiên, sau đó ra vẻ cao nhân đắc đạo mà nói:
- Bệnh của nàng, rất nghiêm trọng, hiện tại nàng nhìn như không có việc gì, thật ra là hồi quang phản chiếu mà thôi. Thật ra nàng sắp …
Tiêu Vân Thiên sao lại không biết, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng một trận. Mặt nhăn lại, hắn nói:
- Có thể cứu được hay không?
Thật ra hắn rất muốn nói “Lão tử biết, lão tử còn biết nhiều hơn cả các ngươi. Các ngươi có thể cút đi để lão tử tìm cách cứu người hay không. Các ngươi làm mất thời gian quý báu của lão tử”
- Có, nhưng rất khó.
- Cách gì?
- Tiêu gia bảo khố có một viên Ngưng Mạch đan thượng phẩm. Nếu cầu được viên thuốc này, thương thế của lệnh đường sẽ khá hơn.
- Tốt, ta sẽ đi xin tộc trưởng.
Nhìn Tiêu Vân Thiên rời khỏi biệt viện của Tiêu Hạ Ngưng, ánh mắt của Tiêu Vân Chiến hiện lên 1 tia khinh thường. Lại nhìn vào trong căn phòng của Tiêu Hạ Ngưng, ánh mắt hắn dần trở nên dâm đãng, sau đó lại chuyển thành tiếc nuối.
“Ngươi cầu được Ngưng Mạch Đan mới là lạ, ta chỉ muốn xem bộ dạng tuyệt vọng của ngươi mà thôi”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Tiêu Vân Thiên cũng không đến Gia Chủ Viện. hắn quay về tiểu viện của mình.
Vào phòng, Tiêu Vân Thiên đi tới một góc khuất, lấy ra một viên bi sắt bị lõm.
Lại đến một góc phía đối diện căn phòng. Ở đấy có một cái lỗ, kích thước vừa đúng với viên bi. Hắn có chút chần chừ, có chút hồi hộp. Đây là hi vọng của hắn, là tiền vốn để hắn có thể cứu nàng.
“Tâm ma, liệu ngươi có để cho vật ấy xuất hiện trước thời hạn chăng?”
Hạ quyết tâm, Tiêu Vân Thiên cho viên bi vào cái lỗ., điểu chỉnh cho chỗ lõm hướng vào trong.
“Lạch Cạch… Lạch Cạch”
1 ô chứa bí mật được mở ra.
Hơi thở hắn có chút gấp gáp. Một đỉnh đồng lớn hơn đầu người hiện ra trước mắt hắn.
“Vô Danh Đỉnh, ngươi đã theo ta gần trăm năm. Là chìa khóa giúp ta từ phế vật trở thành thiên tài. Là bí mật chung cực của ta. Đến lúc độ kiếp, ta vẫn không thể nhìn thấu ngươi, lại càng không biết tên của ngươi. Nhưng hôm nay, xin lỗi ngươi vậy.”
Hắn cầm cái đỉnh, bước thẳng đến Gia Chủ Viện.
----------
Tiêu Vân Thiên đứng chờ đã 2 giờ đồng hồ. Cánh cửa phòng gia chủ vẫn chưa mở.
Hắn cũng không tức giận, hắn biết hắn chỉ còn phải chờ 1 lát nữa mà thôi.
- Vào đi…
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Trước mặt Tiêu Vân Thiên là Tiêu Càn, dáng người lão nhỏ gầy nhất trong số các thúc bá của Tiêu Vân Thiên, không hợp với giọng nói mạnh mẽ của lão. Nhưng Tiêu Càn là lão đại trong các huynh đệ cùng đời với phụ thân Tiêu Vân Thiên, cũng là gia chủ Tiêu Gia.
- Thiên Nhi, ngươi tìm ta có việc gì?
- Ta muốn cầu tộc trưởng Ngưng Mạch Đan thượng phẩm.
- Là ai nói với ngươi chuyện này?
- Là con của tộc trưởng ngài, Vân Chiến đại ca.
- Không thể...
Chần chờ một lúc, Tiêu Càn mới giải thích:
- Mẫu thân ngươi chỉ là một người thường, 18 tuổi nhưng còn chưa tu luyện đến Đại Võ Sư. Làm sao có thể chịu nổi dược tính của Ngưng Mạch Đan thượng phẩm? Cho dù có thể chịu được, ai sẽ lãng phí 1 viên thượng phẩm đan dược giúp củng cố nền tảng võ đạo cho một người có lẽ cả đời không đến được Võ Tông? Cho dù chịu được, nàng cũng chỉ có thể duy trì tính mạng được 3 tháng. Và cuối cùng, ngươi không có cống hiến đủ lớn cho gia tộc, các trưởng lão sẽ không đồng ý cho ngươi viên đan dược này.
- Ngươi phải biết, đây là cơ hội của cả gia tộc. Viên đan dược này có thể tạo ra một Võ Tông đấy, là Võ Tông có thể giúp cho gia tộc hưng vượng 200 năm, nếu tiến thêm càng xa trên con đường võ đạo, có thể là 300, 400 năm.
- Gia tộc hao hết tài nguyên mới có được viên đan dược này. Ngươi có biết, 3 vị gia tổ Võ Tông Cảnh đều đã hơn 150 tuổi rồi hay không, nếu gia tộc không có một vị Võ Tông, chúng ta sẽ mất đi vị thế ở Lạt Thành này. Lúc đó, kẻ thù tìm đến, sẽ có bao nhiêu người trong gia tộc mất mạng? Thậm chí là cả gia tộc đều bị diệt vong.
- Nên ta chỉ có thể nói lời xin lỗi với ngươi thôi.
Nghe thì có vẻ chí lý nhưng Tiêu Vân Thiên lại thầm khinh bỉ.
“3 vị Võ Tông, rất lớn sao? Có biết là 2 gia tộc còn lại trong Lạt thành đều có 4 vị Võ Tông không? Có biết Viên gia thậm chí 4 năm sau sẽ xuất hiện thêm 1 vị Võ Tông hay không? Mà cái này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là bọn họ đều có 1 vị Võ Vương Tứ Trọng trấn thủ. Càng không nói phủ thành chủ có những 2 vị đều là Võ Vương Cửu Trọng đỉnh phong và 7 vị Võ Tông”
“Cái mà Tiêu gia dựa vào, là phụ thân của ta, Hóa Thần kỳ, tương đương với Võ Vương. Còn là Trấn Nam Tướng Quân, 1 trong 2 vị đại tướng trấn thủ ma vật từ Quần Ma Đảo, người mà đến phủ thành chủ cũng phải cẩn thận tiếp đón kia kìa”
“Cũng vì 2 nhà Viên Trương có số lượng Võ Tông và Võ Vương ngang nhau nên không dám manh động, sợ Tiêu Gia kết minh với nhà còn lại gây bất lợi cho bản thân nên Tiêu Gia mới tránh được chèn ép mà thôi. Không phải 4 năm sau, Tiêu Gia lại nhờ lão tử và tên tiểu nhân Vân Chiến kia tiến vào trong Vân Trung Giáo mà thoát được cuộc quyết chiến giữa 2 nhà sao? Nếu không, ai sẽ để một biến số to lớn như Tiêu Gia tồn tại trước đại chiến?”
“1 viên Ngưng Mạch Đan là cơ hội tạo ra 1 Võ Tông? Ngưng Mạch Đan có tác dụng củng cố căn cơ, chữa những ám thương trong kinh mạch, cường hóa kinh mạch. Là điều kiện để võ giả đi xa hơn trên con đường võ đạo. Nhưng chỉ dựa vào 1 viên Ngưng Mạch Đan mà tu luyện đến Võ Tông là chuyện viễn tưởng. Trong các trưởng lão cũng có vài người đã uống qua Ngưng Mạch Đan, nhưng giờ có mấy người là Võ Tông? Trước khi hết thọ nguyên, có thể đột phá, lại có mấy người?”
“Hao hết tài nguyên? Cái gia tộc này 1 năm có thể kiếm một lượng tài phú bằng cả trăm viên Ngưng Mạch Đan nha, mặc dù chi tiêu cũng là một con số khổng lồ, nhưng chỉ cần số dư ra mỗi năm cũng có thể mua được 10 viên. Chỉ tiếc là Ngưng Mạch Đan này có tiền cũng không mua được”
“Mà không phải chỉ 3 tháng nữa, ngươi vì muốn đứa con của mình nắm chắc cơ hội tiến vào Vân Trung Giáo lại bán Ngưng Mạch Đan đổi lấy Thiết Mộc Cốt Đan cho tiểu tử đó sử dụng sao?”
- Ta muốn đổi một vật lấy Ngưng Mạch Đan.
Tiêu Vân Thiên từ trong bọc lấy ra cái đỉnh đồng.
- Đây là…? Linh khí thượng phẩm. Thiên Nhi, ở đâu ngươi có được báu vật này?
- Là phụ thân để lại cho ta lúc rời đi, người nói sau này thứ này sẽ giúp ích cho ta.
- Được, nhưng linh khí thượng phẩm này có thể đổi được 10 viên Ngưng Mạch Đan, trong khố phòng lại chỉ có 1 viên. Ta có thể triệu tập Trưởng Lão Hội để quyết định ngươi có thể lấy thứ gì khác bù thêm vào.
Tiêu Càn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trong lòng Tiêu Vân Thiên lại tiếp tục khinh bỉ.
“10 viên ? là 10 vạn viên cũng không đổi được đâu”
“Nếu không phải ta quỳ trước cửa ngươi 2 ngày đêm vẫn không cầu được Ngưng Mạch Đan, sao ta lại phải nghĩ ra hạ sách này”
- Tộc trưởng, người đừng lừa ta. Phụ thân ta bảo, đây là linh khí thượng phẩm đấy, lại còn là đan lô nữa. Ít nhất nó cũng phải đổi được 30 viên Ngưng Mạch Đan chứ.
Tiêu Càn đỏ mặt. “Nào phải 30 viên, nếu gặp được Đan Sư yêu thích cái đỉnh này, có 100 viên cũng đáng giá”
Vị tộc trưởng này đã có chút thẹn, hắn nói nhanh:
- Đúng đúng, để ta đích thân đi mời các trưởng lão đến quyết định.
- Khoan đã, phụ thân ta bảo, nếu sử dụng cái đỉnh này thì không sao, nhưng nếu muốn cống hiến cho gia tộc, thì ngoại trừ vị tổ tông già nhất đang bế tử quan ra, cần đích thân 2 vị tổ tông quyết định.
Thật ra phụ thân hắn nào có nói những lời này. Đây chỉ là hắn nói dối mà thôi, nhưng đó là điều cần thiết. Tiêu Vân Thiên có chút sợ đã đưa ra Vô Danh đỉnh này lại vẫn không thể đoạt được Ngưng Mạch Đan. Nên hắn liên tục nhắc đến phụ thân hắn, như thể đôi phụ tử này đã có chuẩn bị từ sớm. Cũng là để trấn trụ nếu Tiêu Càn có ý đồ đoạt đỉnh làm của riêng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night