Ngồi dưới gốc xoài già sau vườn nhà, tránh cái nắng buổi trưa, Sử rít mẫu thuốc ‘con mèo’ còn cái cán, nhíu nhíu mày đăm chiêu. Hắn bỏ Sài Gòn, về quê ở Ô Môn, một Quận mà chủ yếu chỉ làm nông nghiệp của Tp Cần Thơ, cũng gần tháng rồi .
Học xong đại học xoàng xoàng, hắn tìm việc trên TP. Nhưng mộng thì cao mà thực tế phũ phàng quá, thu nhập không đủ sống. Hắn lây lất cũng cả năm. Rồi, ông tía kêu về quê làm vườn cưới vợ mẹ cho rồi , hắn chưa chịu về.
Vừa rồi, làm việc ở công ty tư nhân , có bốn chai / tháng, mà cũng nói không đạt yêu cầu. Thằng chủ đưa tháng lương, nó nói : “Còn hai ngày mới đủ tháng, anh bo em luôn đó. Kiếm việc gì dễ dễ mà làm.”
Thất nghiệp, Ở quê hàng xóm báo tin dữ, cha Sử mất. Sử về lo ma chay, chôn cất cho cha.
………….
“ Nhà mình có bốn công đất vườn tạp, có ao. Mình cải tạo trồng xoài, sầu riêng gì đó, nuôi cá , nuôi gà cũng đủ sống. Ài… chỉ là từ đây xe hơi, nhà lầu, gái đẹp khỏi mơ nữa rồi. Cũng tốt “ - Sử chép miệng lẩm bẩm.
Gió mát, chim kêu, cá quẩy a.
“ Anh Sử ơi… anh Sử .“ - Tiếng con gái đằng trước gọi vào.
Sử giật mình: ”Ai gọi… gái kêu, Con Bé Ba hàng xóm. Về quê mới là sáng suốt , hí hí” . Vội vàng đứng lên, vừa phủi đít quần, sử vừa bướt nhanh lên nhà.
Con Bé Ba là hàng xóm của hắn. Hai nhà cách chừng 20m, ở quê mà. Năm nay nó 16 tuổi, đang học lớp 10, tóc dài ngang lưng, da trắng, không đen. Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, môi đỏ vểnh vểnh, cao chừng 1m6, người thon, điện nước đầy đủ, nói chung nó là mỹ nhân. Nếu để ở sài gòn thì hotgirl xách dép cho nó cũng chưa chịu.
“Gì đó cưng ?” - Sử cười hớn hở.
“Ngoại em kêu anh qua nhà em ăn cơm .” - Con bé nói.
“Ừ, zô chơi, chờ anh hái mớ xoài mang qua luôn .” - Sử nắm tay con bé kéo kéo vô nhà .
“Dạ, mà anh hái được hông? Hi hi, để em hái cho .” - Con bé cười lấy lòng, hắn biết nó cũng thích hắn à nha.
Mấy hôm nay, nó lượn qua hơi nhiều, tội nghiệp con gái dưới quê thấy trai ‘Sài gòn’ lạ lạ . chứ nói thẳng ra anh Sử cũng chỉ trung bình chẳng đẹp trai gì , ra chợ chả ai để ý.
Sử 25 tuổi cao 1m72 , 60kg, da ngăm, tóc cháy nâu nâu vàng, mũi to, chân mày, lông mi thưa như không có. Ưu điểm của hắn là hay mặc áo trắng, bỏ vào quần, mang giày tây lịch sự.
……………
Hai đứa mới vào nhà. Hắn định uống ly nước lọc rồi ra vườn, chợt trời trưa đang nắng đột ngột u ám, rồi tối xầm.
“ Hệ thống cải tạo và huấn luyện tân binh, tinh cầu Wxxxx, vòng kỷ nguyên 35 khởi động “ - Một giọng máy móc vang vọng, nó nói bằng thứ ngôn ngữ xa lạ, vậy mà Sử hiểu.
“Quá trình cải tạo 12 giờ, bắt đầu cải tạo 11h:59’:59”…” .
Hắn mất đi ý thức…
Lúc này, trên bầu trời khắp cả thế giới chợt xuất hiện từng khối cầu sáng chói, lan tỏa ra không gian các loại khí lạ lóng lánh xanh, trắng, vàng đen…. Chúng tràn ngập khắp nơi, thẩm thấu vào cây cỏ, động vật và con người, vào nước biển, lòng đất rồi từ từ khí nhạt dần trở nên trong suốt, hòa tan, ẩn trong không khí.
“Hủy bỏ Vũ khí hạt nhân, vũ khí sát thương diện rộng, vô hiệu hóa thiết bị điện tử .” - âm thanh lại vang lên . Một số nơi trên trái đất xảy ra nổ mạnh. Từng đám mây hình nấm bốc lên cao rồi nhanh chóng bị hòa tan lắng đọng, cũng không có gì khủng khiếp lắm. Chỉ là một số quốc gia sở hữu chúng bị hủy diệt một phần.
Trong lòng đất, từng tiếng ì đùng như tiếng sấm, tiếng máy… liên tục ầm vang. Mặt đất lung lay mở rộng, dãn ra. Vâng, là dãn ra, kéo dài, kéo rộng . Trái đất như mập lên một vòng, diện tích lớn ra ước chừng trăm lần mới ổn định lại. Mà lạ một điều là nhà cửa, công trình còn y nguyên, không hư hao, gãy vỡ.
Cây cối, thực vật ào ào tăng trưởng, to lớn, tăng cao, có một số phải gấp 10, đơm hoa kết trái có tốc độ. Cỏ dại thì không cao to lên nhiều lắm nhưng chúng sinh sôi tràn lan vào những khoảng đất mới. Cây con cũng đâm chồi nảy lộc, tăng trưởng. Động vật một số ít chết đi. Số còn lại, tùy theo loại, chúng to lên ít thì gấp đôi nhiều thì cả mấy chục lần. Da thịt chúng thêm rắn chắc, hàm răng, móng vuốt trở nên sắc bén lợi hại hơn nhiều . Mắt chúng chuyển thành màu đỏ, tỏa ra cảm giác hung ác, điên cuồng.
Còn con người thì sao? Toàn bộ nằm rạp trên đất, trên sàn, trên giường… mê man, khí thể ngấm vào người .
Một số người, ví dụ như anh Sử và em Bé Ba lúc này da dẻ từ từ bài tiết ra chất nhầy dính dính, đen mà hôi thối . Kích thước dáng vẻ họ cũng hơi to hơn nhưng không đáng kể .
Mà số người còn lại, chiếm phân nửa dân số, phần lớn là người già, người bệnh, trẻ nhỏ … như bà ngoại bé ba, thân hình họ vặn vẹo, run rẩy, như rất đau đớn . Rồi từng chùm ánh sáng bao bọc lấy họ, toàn bộ biến mất. Họ hiện ra ở một hòn đảo rộng lớn gấp mấy chục lần châu Mỹ , trên đó có từng cụm từng cụm làng mạc. Những ngôi nhà bằng gỗ đẹp mắt, xen giữa những mảnh vườn cây trỉu quả, từng cánh rừng xanh ngát bạt ngàn, thú kêu , chim hót. Chúng không có biến dị. Sông suối ao hồ tràn đầy nước, cá lội tung tăng từng đàn to to nhỏ nhỏ. Núi từng dãy chập trùng. Thảo nguyên bát ngát xanh mượt. Dê , bò , trâu ngựa nhiều không đếm hết. Nói chung thiên nhiên thiên đường, không hề có thiết bị gì ảnh hưởng sức khỏe, môi trường tồn tại. Nhưng mà điện, với điện thoại bàn vẫn có nhé. Cả hòn đảo được bao bọc trong một lồng năng lượng. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
“ Mở không gian liên tiếp kết nối, kết nối hành tinh bọ số Bxxxx , hành tinh hắc ám HAxxxx ,hình tinh chết Cxxxx,... Khống chế level 1-5 , mổi 24h mở một chiều vào sân huấn luyện kéo dài 1h” .
………………………………
Sắc trời thật tối, thực vật vài nơi phát chút ánh sáng yếu ớt, lại xa xa chớp tắt ánh sáng mờ ảo.
“Ơ …ợ… “ - Ý thức từ từ trở về, Sử lắc lắc đầu, mở mắt, rên rỉ, rồi bật ngồi dậy. Mất một lúc hắn cứ vuốt vuốt, vỗ vỗ lên đầu để cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra .
“ Tân binh VNsu3456 chú ý “ - âm thanh máy móc vang trong đầu làm hắn giật mình.
“ Ai? Ai đang nói?...” - hắn rống lên .
“ Xảy ra chuyện gì?”
“ Ta là hệ thống cải tạo và huấn luyện tân binh trên hành tinh này.
Nghe đây !!! Nhân loại trên tinh cầu này là một bộ phận của nhân loại trong vũ trụ . Các ngươi yếu ớt nên sẽ được huấn luyện và gia nhập vào cộng đồng. Các thứ khoa học kỹ thuật của các ngươi quá đơn sơ , nguyên thủy , nên không cần thiết tìm hiểu, phát triển nữa. Nhân loại trong vũ trụ đã phát triển tỷ tỷ tỷ… lâu lắm năm rồi. Các ngươi hãy nhận và tiêu hóa những kỹ thuật , pháp thuật , thần thuật … này đã. Sống thêm vài tỷ năm rồi tính sau, ok .”
“Hiện tại các ngươi cần nâng cao thể chất, kỹ năng, ý thức chiến đấu làm một chiến sĩ và sống sót. Không cần mơ mộng xa . Ngươi sẽ nhận được những gì ngươi muốn nếu ngươi sống sót đủ lâu và cống hiến đủ nhiều .
Tâm sự kết thúc.”
Lúc này Sử nghe âm thanh có vẻ như có nhân tính à. Nó lại nói tiếp:
“Tân binh VNxxx , Hiện tại, ngươi đã truyền thâu ngôn ngữ và chữ viết của nhân loại toàn Liên Minh . Tư liệu của ngươi đã được kiểm tra và số liệu hóa . Mời xem bảng thuộc tính cá nhân.”
Trong đầu Sử chợt hư ảo hiện lên một bảng kê:
‘Tân binh VNxxx. Level : 0
Chủng loại : nhận loại tinh cầu W34567.
Giới tính : Nam
Tuổi : 25 / 100
Thuộc tính :
Sức mạnh SM : 7( trung bình 10)( yếu tố về sự phát lực của cơ thể)
Thể chất TC : 7 ( trung bình 10) ( yếu tố về sự chịu đựng, bền bỉ và hồi phục của cơ thể).
Nhanh nhẹn NN: 7 ( trung bình 10) ( yếu tố về sự linh hoạt, tốc độ của cơ thể).
Tinh thần TT : 10 ( trung bình 10) ( yếu tố về sự trí nhớ , phân tích , phản ứng thần kinh của cơ thể).
Trạng thái :
Sinh mệnh : 100/100.
Thể lực : 100/100.
Năng lượng : 0/0.
Kỹ năng : ( không )
Danh hiệu : (không)
Trang bị : ( không)
Ba lô : ba lô đơn binh level 0 có vật dụng cơ bản
……’
Xem hết bảng kê, Sử nhảy dựng , tim đập thình thịch, rống:
“ A,… game, game online đây mà, làm hết hồn .”
“ Nhắc nhở lần cuối, đây là sân huấn luyện , nhưng chết sẽ không có hồi sinh. Các ngươi có một giờ tự thích ứng. Sau một giờ, trong sân huấn luyện này, con người sẽ là kẻ địch với toàn thế giới .“ - Âm thanh hệ thống lạnh lùng vang lên.
Xung quanh hoàn cảnh tối tăm, trên tay nặng nặng như có đồ vật. Sử móc nhanh cái hộp quẹt trong túi quần, bật lửa. Trên tay hắn là một cái ba lô. Nó như cái hộp chữ nhật dẹp dẹp, không biết bằng chất liệu gì, có vẻ chắc chắn dẽo dai lắm, nặng tầm 5kg . Trong đầu Sử lại có nhắc nhở ‘ ba lô đơn binh hạng bét’ .
Lần mò về góc tủ, hắn lấy được cây nến to, thắp lên, lại lui cui xuống bếp một lúc cũng đốt lên được cái đèn măng xông. Hắn trở về phòng khách, thấy Bé Ba còn nằm trên đất, hắn mới nhớ trưa nay con bé định đi với hắn ra vườn bẻ xoài thì bị bất tỉnh đến giờ. Mà lúc này con bé cũng ‘ơ, ơ ‘ vài cái rồi cựa mình, mở mắt ngơ ngác.
Nhìn nó ngồi đơ ra, Sử nghĩ chắc nó cũng đang nghe hệ thống tâm sự rồi, cứ để yên cho nó .
Sử mang cái ba lô ra xem, có nhắc nhở :
“ Anh lính, hãy yêu và giử gìn ba lô như sinh mạng mình. Vì mất nó anh giống như mất mạng rồi .” .
Nó có hai cái nút. Chạm vào một cái xanh, trong đầu hắn hiện hình chiếu một gian phòng hình bán cầu đường kính 5m. Trong đó có cả toilet, một cái bếp ăn nhỏ, một cái bàn, một giường ngủ và cuối cùng là một cái tủ kệ. Trong tủ có các thứ quần áo vật dụng linh tinh, riêng một ngăn trống rổng ghi chú : cửa hàng-kho hàng 3m3 .
Mà kệ tủ phía trên là bày một thùng cứu thương, một con dao găm, một cây đao kiểu kiếm nhật, một khẩu AK47, hai băng đạn, một thùng đạn, còn bốn trái lựu đạn nữa cơ.
Hắn nghĩ : cầm cây AK thử xem, thì giật mình, cây súng đã nằm trên tay hắn. Thật thần kỳ. Sử rung động rồi. hắn lại đưa khẩu súng chạm vào ba lô hắn nghĩ cất nó vào, nó lập tức biến mất.
Một nút đỏ còn lại, khi chạm vào nhận được câu nhắc nhở :
“ Không gian có vật cản, xác định có dựng lều không?” .
“Á.. à , hiểu rồi .“ - Sử mừng quá rên rĩ .
“ Lều cá nhân biến hình chứ gì !? Mai kiếm chỗ thử mới được .”
Sử ôm cái ba lô mà vuốt mà ngắm. Nhưng càng ngắm kỹ, hắn thấy nó sao có vẻ hơi cũ cũ. Hình như có vết trầy, xoay dọc ngang, trên dưới đúng là đồ cũ, second-hand rồi, lại còn khắc chữ gì : (Đại tá – Bulma).
“ Thế giới đã thay đổi, giờ thì tới đâu hay tới đó thôi, biết đâu mình có cơ đổi đời rồi à. Cố gắng làm tới tướng cưới vài chục con vợ cho xứng đời trai mê gái, hí hí !” - gật gù, tự sướng, chợt Sử thấy đau nhói ở mông. Hắn bật đứng lên, chân dẫm lia lịa, Lẹp bẹp vài tiếng, dưới chân như dẫm phải cái gì, trong đầu hệ thống lại nhắc nhở :
“ Giết ba con kiến cấp 0, nhận được 3 điểm công huân” .
Ba vệt như khói mờ lao nhập vào người Sử .
Hắn nhìn trên đất, xác ba con kiến, nó to như ngón tay cái, nằm bẹp chết rồi. Mà mông hắn thật nóng rát, đau đớn. Sử vội tụt ngay cái quần đùi sờ mông.Vết cắn giờ sưng như trái ổi. Hắn rên lên, ôm mông rên rỉ .
Chợt nhớ, Sử chộp ba lô lấy ra hộp cứu thương, lục lọi vớ ngay băng cứu thương dán vào mông đít, khi đụng băng cứu thương nó đã cho nhắc nhở, nó có tác dụng cầm máu khử trùng, khử độc hiệu quả tương đối khá. Quả nhiên nơi vết thương mát lạnh và ngừng sưng lên, với hiệu quả này chẳng bao lâu sẽ khỏi hẳn.
Con Bé Ba lúc này đang thẫn thờ dưới đất lại nhào tới ôm lưng Sử, nó vừa la vừa khóc hu hu :
“ Anh Sử.. anh Sử , em sợ quá, sao tối thui vậy anh Sử ? Anh sử… hu hu… có ai nói trong đầu em, em bị sao rồi anh Sử ơi, hu..hu…!?”.
Sử lúc này cũng hu..hu luôn rồi:
“ Hu … hu …em đừng sợ, bình tĩnh, bình tĩnh …” .
Hắn thò tay len lén kéo quần lên. Con nhỏ lúc này mới giật mình buông tay ra, miệng lắp bắp :
“ Anh.. anh… biến thái a !”
“ Hiểu lầm, hiểu lầm … Em để anh nói, hồi nãy anh nhức qua nên mới…”
“ Hả !?”
“Không phải, anh bị kiến cắn, em nhìn kìa .”
Sử vội chỉ mấy con kiến cho nó xem. Con nhỏ giật mình, trơn tròn mắt, rồi lại khóc hu hu :
“ Chuyện gì xảy ra, em không hiểu gì hết, anh nói em nghe đi…!”
Rối quá, Sử la lớn :
“Bây giờ em bình tĩnh, ngừng khóc… ài, hay khóc nhỏ chút đi.
Chung quanh nguy hiểm lắm. Nghe anh nói nè, cái gì em nghe trong đầu là thật, anh cũng có nghe nữa. Mọi người đều nghe. Thế giới này thay đổi rồi, mình cứ làm theo nó nói đi, từ từ tính tiếp. Em thấy mấy con kiến không, chút không biết còn thứ gì nữa, giờ đang nguy hiểm, em qua đây, đứng gần anh nè, cảnh giác chung quanh đi .”
Thấy dưới đất còn một cái ba lô chắc là của Bé Ba. Sử mới kêu:
“Em cầm cái ba lô lên tìm hiểu nó đi .”
Nói rồi hắn cũng lấy từ ba lô của mình ra cái cây kiếm Nhật, hai tay thủ thế, ngó dáo dác .
Bên ngoài trời vẫn tối đen, xa gần có nhiều đốm mờ mờ lâu lâu chớp sáng, chẳng biết là thứ gì. Mà không gian cũng không tĩnh lặng, đủ thứ âm thanh hổn tạp rù rì ma quái, chốc lát lại có tiếng gầm rú, ầm ào nơi xa, chứng tỏ trong màn đêm cất đầy tranh đấu và nguy hiểm.
…………………..
12 giờ đêm, lúc này cũng đã đứng cảnh giác được 15 phút, nhỏ Bé Ba chợt lên tiếng :
“ Mình kiếm chỗ mở lều đi anh Sử .”
“Ở ngoài nguy hiểm à, anh cũng định mở, mà phòng nhà chật quá” -
Sử trả lời.
“Vậy mình dọn trống được không anh ? “ - Con nhỏ hỏi.
“Ừ hé, phòng này đủ rộng mà, chỉ tại vướng bàn ghế đồ đạc thôi, sao mình thông minh vậy ta !” - Hắn thầm nghĩ.
Vậy là dọn dẹp, chẳng tới 10 phút , đứng ở phòng khách, Sử bấm cái nút đỏ ba lô, thầm hô ‘dựng lều.’ Bụp’ một cái lều hình bán cầu, màu đen bung ra. Sử sờ lên thân lều, gỏ gỏ, rồi đấm vài cái chỉ nghe bộp bộp. Thành lều rất dày a. Lấy kiếm nhật, hắn chém thử một nhát, chẳng có vết trầy nhỏ nào, nó thật cứng rắn bền chắc a.
Hai đứa tìm ra cửa vào, xác nhận thân phận chủ lều, anh Sử dẫn em Bé Ba vào phòng, rồi đóng cửa lại.
Last edited by ĐỒNGPHÁT; 08-01-2018 at 03:34 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ĐỒNGPHÁT
Trong phòng cũng rộng rãi, ánh sáng nhẹ phát ra từ tường làm mọi thứ rất rõ ràng. Nhiệt độ mát, không khí trong lành thật dễ chịu. Sử và Bé Ba trợn trừng mắt, há hốc mồm nhìn quanh quất.
“ Woa , tận thế mà ở vầy thì sướng quá. Hai mấy năm nay sao không tận thế sớm .”
Giờ có ánh sáng rõ, hắn mới thấy con Bé Ba thật là tởm, đúng ra là nó thật là dơ, thứ nhớp nhớp đen thui dính đầy quần áo, đầu tóc, mùi hôi tanh tỏa ra xung quanh. Mà Sử nhìn lại mình cũng chẳng khá hơn nó.
“Anh em mình đi tắm đi .” - Hắn gọi con nhỏ.
Nó cũng hoàn hồn nhìn lại hắn. nhận ra tình trạng thân thể, nó gật đầu :
“Dạ, anh tắm trước đi .” - Nó nhường Sử dù mặt mày giờ cũng méo xẹo rồi.
“Thôi hai anh em mình tắm chung, rồi có chuyện khác để tính nữa, giờ không có thời gian đâu .“ - Sử nghiêm túc nói.
“Dạ, nhưng mà…” - Con nhỏ lí nhí.
“Không nhưng nhị gì cả, giờ là lúc nào rồi. Mình phải thích ứng hoàn cảnh mới sinh tồn được, em hiểu chưa .” - Sử nắm tay Con Bé kéo vào phòng tắm. Nó cúi gằm đầu đi theo không dám nói gì.
Vào phòng hai đứa quay lưng lại, nhanh chóng tắm, thật cũng không có chuyện gì, Sử chỉ dám liếc trộm nó vài lần, mà nó cũng vậy. Con nhỏ này ghê thiệt. Dù có rạo rực nhưng hắn cũng không có tâm tư làm chuyện xấu, trong lòng đang rối, bất an lắm. Phòng tắm tiện nghi dễ sử dụng. Tắm xong hai đứa ‘ cuổng trời’, bụm lại chổ cần thiết chạy ra tủ lấy quần áo mới. Sử mặc nhanh bộ đồ tác chiến của hắn, mà con Bé Ba cũng lấy đồ từ ba lô của nó .
Quần áo khá dày nhưng lại nhẹ, bó sát người, ở trong vải mềm lớp ngoài là da con gì chẳng biết, nhưng rất co dãn, có cả găng tay, giày và mũ. Mặc vào quần áo, hai đứa nhìn có dáng chiến sĩ tương lai rồi, bớt ‘lúa’ rồi.
Từ lúc tỉnh đến giờ đã qua một giờ. Hai đứa lúc này mới bình tỉnh, ngồi tại bàn nhìn nhau. Trên bàn đặt hai khẩu AK, có lẽ tay đặt lên súng cả hai mới cảm thấy hơi an lòng một chút. Cả hai im lặng tìm hiểu sử dụng súng một lúc .
Con Bé Ba mặt lại mếu, nước mắt lưng tròng. Sử cũng không biết sao để an ủi nó.
“Em lo cho ngoại quá .” - Nó thút thít – “Hệ thống báo, ngoại đã được di dời tới làng dưỡng lão rồi .”
“Ừ, nó chắc không gạt mình đâu, nó mạnh mẽ như vậy gạt ngoại em có được gì !?“ .
Sử nhìn qua vách tường, từ trong nhìn ra trong suốt, có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài. Ở ngoài vẫn tối mờ, hướng nhà con bé Ba, nhà hắn có cửa sổ hướng đó, cũng không rõ ràng nhưng hoàn toàn có thể biết cách có 20m chẳng có cái nhà nào hết, xa hơn cũng không thấy. Nó biến đi đâu không rõ. Tiếng thú kêu gào càng nhiều, càng lớn. Có đôi khi chúng xẹt qua xẹt lại ngoài nhà làm ngã rạp cỏ dại, cây con. Chúng như đang tìm kiếm mục tiêu. Mà trên vách phía ngoài lều bò gần chục con thằn lằn, gián… Dưới chân tường thì bu vào cả trăm con kiến, chúng cạp, gỏ lạo xạo, may mà chưa làm tổn hại gì cho vách tường của túp lều lý tưởng .
“ Đói bụng không, để anh kiếm xem có gì ăn không?”
Đứng dậy, Sử tiến về cái tủ lạnh ở bếp. Trống rổng. Các ngăn tủ bếp cũng không có gì ngoài các loại gia vị. Hắn chợt nhớ còn cái nhà kho ở trong ngăn tủ kệ .
Trong tủ, khi mở ra, có một màn chắn dựng đứng như bằng lụa, như bằng nước, hắn thò tay chạm tấm màn nó lăn tăn gợn sóng, xác nhận thân phận, trong đầu lại xuất hiện một không gian vuông vứt nhưng lại trống rổng, không có gì cả.
Lúc này thì hắn rỏ rồi tình hình, tiến lại bàn ngồi xuống đối diện Bé Ba. Hai đứa nhìn nhau, Sử nói :
“ Bây giờ anh tổng kết tình hình hé:
Thứ nhất : Thế giới bên ngoài thay đổi rồi, không có điện, điện thoại anh thử rồi không sử dụng được. Côn trùng , súc vật biến to lớn và hung hăng, cái con gián trên nóc kia cũng có thể làm mình bị thương. Mà nó mới level 0 nhe.
Thứ hai : Hệ thống đào tạo gì đó là có thật, rõ ràng rồi. Chúng ta đã là tân binh, giết kẻ địch để thăng cấp. Mà chúng nó cũng thăng cấp. Chúng coi chúng ta là kẻ địch số một .
Thứ ba : Cái Lều này năng lượng đang cạn dần, em thấy trên mặt bàn đó nó có cột năng lượng đang kéo xuống. Nếu hết năng lượng không có ánh sáng, không khí, nước và võ bảo vệ lều cũng không chống nổi thú bên ngoài tấn công. Nó tấn công càng mạnh, càng nhiều, năng lượng sẽ mất càng nhanh.
Thứ 4 : Cái tủ kia ghi chú giải thích, chúng ta có thể thu thập xác thú, khóang vật bỏ vào kho đổi thành tiền. Chúng ta dùng tiền để mua đồ ăn, dụng cụ, vũ khí .
Thứ 5 : Chúng ta trong lều không có đồ ăn.
Em nghĩ sao ? “
Bé Ba ngồi cúi đầu có vẻ nghiền ngẫm.
Một lúc nó ngẩng đầu lên vẻ mặt khá căng thẳng :
“ Anh nói đúng, chỉ là giết thú thôi em không sợ đâu. Mấy con quái này trước giờ em giết suốt, giờ cũng giết nó được .” - Nói xong về sau nó càng có vẻ quyết tâm và hung hăng .
“ Được rồi, bây giờ trước khi đói tới bủn rủn chân tay chúng ta phải tấn công kiếm được cái ăn, sau đó là cái gì năng lượng, theo kinh nghiệm chơi game của anh, chắc cũng không phải khó.” - Sử nói .
“Trước mắt chúng ta sẽ tiêu diệt cái đám côn trùng xung quanh lều, mang xác nó tống vào kho xem thử có kiếm được tiền không đã .” - Sử đứng lên chỉ huy – “ Cửa này là cuốn lên, anh hé khe hở cho bọn nó vào, em dùng chân, vỏ kiếm mà giết, ok ?” .
Sử lấy thêm hai cái ghế chắn bớt cửa, chỉ chừa bề ngang khe 10cm.
“Ok… Chuẩn bị…mở”
Hắn rồi nhích cửa cuốn lên hở sàn nhà độ một ngón cái. Đàn kiến, côn trùng nghe động tĩnh và hơi người trong phòng tràn ra, cùng ánh sáng hắt qua khe hở cánh cửa , chúng lao nhanh đến, chui vào. Bé Ba và Sử, hai đứa đi giày chiến nhảy disco, giẫm lia lịa. Ban đầu chỉ 2-3 con một lượt, rồi một lúc vào 4-5 con một lượt, chúng bò rất nhanh tuôn vào, muốn leo lên người cắn xé, nhưng số con leo được lên tới đùi đều bị vỗ rơi xuống. Trong đầu sử và Bé Ba, vang lên đinh, đinh tiếng nhắc nhở đạt điểm công huân. Tầm 10 phút vận động cường độ cao, hai đứa cũng đuối.
Sử sập cửa xuống ngồi thở, bên ngoài số lượng kiến tập trung càng đông có cả nghìn, có một số con to hơn bọn kiến khác gấp ba lần, cứ như con chuột lắt, rồi gián bọ, thằn lằn lên vài chục, chúng thủ xung quanh chờ cơ hội. Phía ngoài tầm 20m , 3 con chuột to như con chó cỏ, mắt đỏ lập lòe trong bóng tối .
“Chơi lớn rồi” - Sử lầu bầu. Đàn thú cào cấu vào thành lều làm cột năng lượng giảm tốc độ nhanh gấp 3. khi nãy năng lượng còn 95% , qua có 10 phút còn 85% - “Chết, chứ sống sao nổi .“
Gọi thầm bảng thuộc tính, Sử đạt công huân đã tới 85/500, mà Sử từ Tân binh cũng thành Binh nhì.
‘Binh nhì VNsuxxxx. Công huân 85/500
Level : 1 ; exp: 85/250
Chủng loại : nhận loại tinh cầu W34567.
Giới tính : Nam
Tuổi : 25 / 100 Thuộc tính :
Sức mạnh SM : 12
Thể chất TC : 12
Nhanh nhẹn NN: 12
Tinh thần TT : 12 Trạng thái :
Sinh mệnh : 100/100.
Thể lực : 20/100.
Năng lượng : 0/0.
Kỹ năng : ( không )
Danh hiệu : (không)
Trang bị :
+ trang phục tác chiến tiêu chuẩn cấp 1: phòng ngự +2.
+ đao quân đội cấp 1 :
Ba lô : ba lô đơn binh, có vật dụng cơ bản.
Điểm thuộc tính chờ phân phối :5
……………………………………
Vậy là phải tăng 500 công huân mới thành binh nhất, gấp 10 lần, chà chà. Vậy lên tới tướng cần bao nhiêu đây : binh nhì, binh nhất, hạ sĩ, trung sĩ, thượng sĩ, chuẩn úy, thiếu úy, trung úy, thượng úy, đại úy, thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá, thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng, đại tướng.
Ha ha, cách mạng còn dài. Các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng.
Tiếp theo một level : tăng 5 điểm thuộc tính, chỉ có tinh thần là tăng 2 . Năm điểm phân phối tự do, Sử tăng SM:14, TC:13, NN:14.
Cả người hắn cơ thịt cũng có biến hóa săn chắc hữu lực, đầu óc sáng sủa, minh mẫn hơn. Chỉ là lúc này vừa mệt vừa đói, chân tay có chút bủn rủn. Nhìn sang Bé Ba đang le lưỡi thở, sao hắn thấy nó có vẻ người đẹp gái ra, như rất có sức sống .
“ Bé Ba em tăng cấp rồi hả?” - Sử hỏi.
Nó gật gật thay trả lời.
“ Được rồi, thời gian là vàng bạc, … ờ, không phải, thời gian là sinh mạng. Mang mấy con kiến này vào tống vào kho xem có được gì không ?”
Sử ôm một đống kiến tống vào cái màn nước trong tủ.
“ Leng keng , xác kiến 43 cái. Xin xác nhận lưu trử hay bán .”- Giọng nói của hệ thống.
“ Bán” - Sử xác nhận.
“ Thu vào 2 đồng liên bang .“
“Rẽ mạt .” - Sử chưởi đổng .
Rồi hắn với Bé Ba mấy lần qua lại cũng tống hết cái đám xác kiến, thu được 7 đồng.
Ngồi trước ngăn tủ, Sử hô thầm – “mua”.
Màn sáng hiện ra chỉ có năm biểu tượng , bao gồm : hàng tạp hóa , vũ khí , trang bị, đan dược , kỹ năng –công pháp .
Dù thèm nhìn các thứ khác, nhưng hắn biết không phải lúc, không có thời gian, hắn chọn tạp hóa. Màn hình bíên đổi thành các biểu tượng hàng hóa : có thịt sống, trái cây, rau củ, thực phẩm đóng hộp, rồi dầu gội, dầu tắm, quần áo thời trang, đồ chơi … nói chung giống như một siêu thị.
Vào thực phẩm đóng gói thấy hàng hóa từ mì gói, sữa hộp, cá mòi… thứ nào cũng có.
“ Cái này chắc hệ tống tịch thu hàng địa cầu rồi tiêu thụ đây .” - Sử gật gù – “ Không có thức ăn cái gì cao năng lượng no lâu, thêm máu, hồi phục nội lực gì gì … à ? ” .
Âm thanh vang lên :
“Sẽ có, nhưng hiện tại chưa có hàng. Chờ các chiến sĩ nạp nguyên liệu, hệ thống sẽ sản xuất .“
Sử hô lớn :
“Hiểu rồi nhé .“
“ Bé Ba ăn gì lựa đi em .” - Sử khều con bé nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, ga lăng nhường phụ nữ đi siêu thị.
“ Dạ .” - Bé Ba cười , thò tay điểm hai bọc đùi gà chân không, hai túi bánh quy, hai chai nước suối.
“ Tổng cộng 8 đồng , tài khoản không đủ tiền, mời quý khách chọn lại hàng .” - Âm thanh cửa hàng vang lên.
Ơ, mặt anh Sử tái mét, mặt Bé Ba đỏ bừng lên. Quá mất mặt, lần đầu dẫn em đi siêu thị mà không đủ tiền, đúng là nghèo thế giới đổi thay cũng vẫn nghèo mà. Không được, nghèo thì nghèo chứ không thể mất mặt. Sử nóng máu, rút ngay khoẻn vàng một chỉ, ông già để lại cho phòng thân, trên ngón tay, vứt mạnh vào màn hình .
“Một chỉ vàng trị giá 80 đồng, chiến sĩ xác nhận bán ra ?”
Hơ hơ, Sử im mất một lúc rồi nói:
“Bán”.
“Thôi anh .” - con Bé giật giật tay Sử .
“Không sao em .” – Phẩy phẩy tay, mặt lạnh nhạt, chàng nói.
Lấy được thức ăn, Sử xé bọc ngay, vừa ăn vừa xoát tới mục năng lượng. Năng lượng tạp mà ba lô đang dùng bán 10 đồng /1 viên/ 10 đơn vị, cấp 1 tới 30 đồng / 1 viên /10 đơn vị, cấp càng cao giá gấp 3. Hắn chọn mua ba viên năng lượng.
“Như vậy có thể kéo dài 3 tiếng phòng thủ rồi .“ - Lẩm bẩm, Sử đóng cửa tủ tranh thủ ăn hết thức ăn .
“Nghĩ 5 phút, mình tiếp tục nhé, lần này sẽ làm lâu hơn, kiếm một số .” - Sử nói vớ Bé Ba.
“Mình quăng một trái lưu đạn cho tui nó chết được không anh Sử .” - Bé Ba đề nghị.
“ Ớ há,… mà không được em ơi. Bây giờ đang đêm, thú hoạt động nhiều, mình gây tiếng đông lớn tụi nó kéo tới là chết. Với lại mấy con này nó bu gần lều mình, lựu đan nổ gần ảnh hưởng đến lều .” - Sử giải thích – “ Ở đây không có đồ đạc gì nhiều, chứ nếu không đập tụi nó nhanh hơn à .”
Sử chưa nói xong, con Bé Ba cướp lời :
“Mình mua được mà anh .”
“Ừ hén .”
Hắn vội vàng chạy về ngăn tủ, khởi động cửa hàng, vào tiệm tạp hóa.
Keo dính ruồi, keo dính chuột… nhỏ quá bắt không được mấy con, mà cũng không có lời.
“Cái đó đó anh .” - Bé Ba khều hắn, chỉ một cái hộp vuông to to như xô nước, nó ghi : Bẫy côn trùng thủ công , bẩy được các côn trùng cấp 0-1, giá 10 đồng. “Ok , mua”. Mần mò một lúc, mua thêm cái xô nhựa, Sử quay ra cửa chuẩn bị đặt bẫy. Bé Ba gọi :
“Anh coi cái này nè .“
Nó chỉ chỉ lên bàn , chỗ góc này có cái bảng hướng dẫn : ( Vách tường mở được các lổ to nhỏ không quá nửa mét). Á à, mắt Sử sáng lên. Hắn vẽ lên tường một vòng tròn như nắm đấm, rồi xác nhận mở , vị trí vách nơi đánh dấu nhộn nhạo một lúc rồi kéo sang xung quanh , lộ ra một lỗ hổng như hình hắn vẽ trước đó.
“Hay quá .”
Sử lấy cái bẫy, đặt miệng vào lỗ, kê cái xô vào cửa ra của bẫy. Khởi công.
“ Há há, sao mình thông minh vậy ta?”.
Bọn côn trùng leo vào rào rào.
Con Bé Ba vỗ tay hoan hô :
“Anh Sử hay quá, anh thông minh ghê, con trai học Sài Gòn có khác !” - Hai mắt nó mê ly nhìn Sử.
“Mới lớn mà có dấu hiệu mê trai đẹp rồi hà .“ - Sử trong lòng cười hắc hắc.
“Anh nói một bí mật cho em nghe. Là anh phải làm một thời gian dài ở công ty đa cấp BQP, mới nhận được kinh nghiệm quý báu này đó. Mà e biết BQP là gì không?”
Con nhỏ lắc đầu. Sử cười cười:
“Anh nhận ra một bí quyết để thông minh hơn .”
Trong bụng nghĩ thầm : “Bị gạt tiền thì thông minh hơn thôi .” - Nhưng miệng Sử tiếp tục:
“Ông bà ta nói: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, em hiểu câu này ra sao ?”
“Em biết, thì gần người thông minh mình học hỏi được nhiều sẽ thông minh lên, đúng không anh ?” - Con bé Ba nhanh nhảu.
“ Ừ, nhưng chỉ đúng bề ngoài thôi. Thực ra là gần ở đây chỉ là cự ly, khoảng cách giữa hai người đó .” - Sử nghiêm túc giải thích.
Thấy Bé Ba xán lại gần, Sử đắc ý :
“Đúng rồi, nhưng mà vì ban ngày mọi người phải hoạt động, gần quá không tiện, nên khó có thể lây thông minh được. Ban đêm đi ngủ là tiện nhất, em hiểu không ?”
“Dạ ,em hiểu rồi. em sẽ cố gắng .”
“Giỏi, mà anh thấy em cũng tiếp thu nhanh đó, cái ( thuộc tính tinh thần ) của em bao nhiêu ?”
“Dạ, 20 .” - Con nhỏ trả lời.
“Trời ơi, bộ em tăng hết điểm vào đó hả ?” - Sử quê quê, hơi giận hỏi nó.
“ Hông có, ban đầu 18, em tăng cấp, nó tự tăng lên 20 .“ - Bé ba giải thích.
“Híc, ừ cũng khá đó, thua anh có chút hà, cố gắng lên .“ - Sử quay mặt đang méo đi, nói.
Nhìn lại xô xác côn trùng đã được một nữa, trong đầu Sử chợt có âm thanh :
“Đinh, nhận được 1 điểm công huân .”
“Do tổng hợp đánh giá, đạt 1% công huân .”
“Wét chuồng heo!!” - Sử rống lên – “ Ngồi nãy giờ tưởng ngon, sắp lên chức. vầy…vầy…”
“Gì vậy anh Sử ?” - Bé ba giật mình hỏi.
“ Không có gì, ài, sau này mình phải chú ý phương pháp .” - Sử lẩm bẩm.
Bổng trong Bẫy lọt ra một con kiến rất to, nó còn chưa chết mà nằm giật giật, Sử nhanh tay chộp quăng xuống đất, dùng chân đạp bụp… bụp, hai ba lần con kiến chết hẳn, nhận được 2 công huân. Trong cái đầu bị bẹp của nó sử thấy như có cái gì chớp sáng. Hắn cẩn thận dùng dao găm moi móc thì có một hạt nhỏ như hạt gạo rơi ra, nó phát ra ánh sáng dịu .
“Một đơn vị tinh thể cấp 1” - Hệ thống giải thích – “Từ cấp 1 trở lên, sinh vật sinh ra tinh thể năng lượng. Tùy theo loại sẽ cho tinh thể to nhỏ khác nhau và chất lương tinh thể tương ứng với cấp sinh vật. Giết quái cấp 1 trở lên sẽ không tăng exp, mà chỉ thu tinh được tinh thể .”
“Nếu ngươi đủ mạnh mẽ có thể trực tiếp hấp thu tinh thể hoặc có thể bán, tinh thể cấp cao có thể luyện đan, cắt thành hình dáng tiêu chuẩn có thể cung cấp năng lượng chạy máy móc…”
Sử nheo mắt, đầu gật gật, rồi ôm xô đầy xác côn trùng tống vào cửa hàng.
Nhận được 21 đồng, riêng một đơn vị tinh thể cấp 1 là được 1 đồng.
Last edited by ĐỒNGPHÁT; 09-01-2018 at 08:59 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ĐỒNGPHÁT
Tại các thành phố lớn trên địa cầu, nơi tập trung dân cư đông đúc, nơi người ta chồng lên nhau mà sống trong các cao ốc, cuộc chiến giữa nhân loại vì biến dị thú đang diễn ra khốc liệt. Tiếng súng, tiếng nổ, lửa cháy khắp nơi. Quái thú thấy người là nhào tới tấn công. Chúng chỉ tấn công nhau khi đói, nhưng khi có nhân loại chúng đoàn kết cùng lên, không sợ chết.
Những kẻ chạy loạn khắp nơi khóc lóc, cầu cứu thì đều làm mồi cho thú. Lều lính khắp nơi nổ bùm bùm, biến mất vì hết năng lượng. Mà các tân Binh trong đó bị đá văng ra rơi giữa bầy thú, chống cự chạy trốn hoặc bị xé tan xác. Một số ít, ẩn núp trong các tầng hầm, một số căn phòng nhà cao tầng hoặc nơi hẻo lánh. các nơi đó số lượng thú ít, họ chống cự còn hiệu quả. Một số kết nhóm kết đoàn, vài người một lều, vài lều một nhóm, vài nhóm thành đoàn chiến đấu quyết liệt. Khắp nơi đang chiến tranh.
Sử đang tiếp tục bẫy côn trùng. Đám kiến con đã thưa đi rất nhiều. Mà tài khoản cũng đã có gần 150 đồng rồi.
Sử cho Bé Ba quyền hạn sử dụng trong lều, nó đang lui cui khoét một lỗ khác cao cao. Thằn lằn, cùng các loại côn trùng bay, có cả muỗi bu đến chen lấn chui vào chỗ vừa khoét, chúng lay hoay chật vật ló đầu vào cái lỗ hẹp liền bị dao găm bửa tới, chết tốt .
“Anh Sử, mấy con bự cho điểm cao hơn đó. Con thằn lằn 2 điểm, con gián này 3 điểm đó .” - Con Bé Ba reo lên.
Sử cũng gật gật: “Ờ ờ, chà, xử mấy con chuột kia chắc cao điểm à .”
Lại một lát, mấy thứ lặt vặt cũng chết sạch. Tiền cũng có 167 đồng, còn công huân không đáng nhắc tới, exp thì không có, sợ còn kiếm thua con Bé Ba nữa là. Đóng hai cái lỗ trên tường lại, Sử lại đổi một thùng mì gói, một thùng nước suối cho con Bé Ba nấu mì. khi nãy ăn không no. Hình như sức ăn tăng lên thì phải, hắn cứ cảm thấy đói bụng .
Chờ Bé Ba nấu mì, hắn tiếp tục vào mục vũ khí nghiên cứu. Ôi, vũ khí nhiều lắm, nóng, lạnh có đủ . Nhưng chỉ có loại dùng cho đơn binh thôi. Hắn vào là có ý tìm cái nòng giảm thanh cho súng và nó kìa, một cái hết 50 đồng. Sử mua liền hai cái.
Ngồi vào bàn ăn mì gói, sẵn tiện Sử nạp ba viên năng lượng cho cái lều. Sử bỏ viên năng lượng ngay vị trí chỉ định trên mặt bàn, tự nó chìm xuống bàn thôi, mặt bàn vẫn bằng phẳng bóng loáng. Cột năng lượng kéo về 100% , cũng không giãm xuống nữa , năng lượng còn thừa liên tục chờ nạp .
“Bây giờ mình xử lý ba con chuột ngoài đó rồi nghỉ nhé .” - Sử đưa Bé Ba cái nòng giảm thanh nói -
“ Em gắn vào như vầy, lên đạn.
Rồi bây giờ em tìm chỗ đánh dấu khoét một lỗ trên tường, ngắm vào con bên phải, động tác phải nhẹ nhàng nhe. Khi nào anh hô bắn thì hả bắn .”
Sử cũng nhắm một con khác. Còn một con thì tính sau thôi.
Hắn im lặng đợi. Bọn chuột lò dò nhích lại gần, khá thận trọng, chúng có vẻ khôn hơn bọn côn trùng . Khi khoảng cách chỉ còn 3m, hắn quát :
“Bắn .”
Phịch.. phịch..phịch… đạn liên thanh vãi như mưa, hai băng đạn 60 viên trút cho bằng hết. Hai con chết ngay tại chổ, con còn lại vội đào tẩu. Nhưng nó không may mắn thoát khỏi mưa đạn lạc, chạy được 20m cũng nằm im bất động, máu thịt be bét.
Ngồi phệt xuống sàn, tim đập thình thịch phải nhanh gấp ba lần bình thường, Sử bần thần mất một lúc. quay nhìn Bé Ba, nó cũng mới hoàn hồn nhìn hắn. Hắn giơ ngón cái với nó :
“ Em làm tốt lắm .”
…………….
Nguy cơ trước mắt đã giải trừ, Sử đốt một điếu thuốc dựa vào vách tường ngồi hút. Căn phòng trở nên im lặng .
Mọi việc đến quá đột ngột, quá nhanh. lúc này mới có thể ngồi yên, Sử bàng hoàng run rẩy.
“Vậy thế giới kết thúc là sự thật sao? Thế giới cũ đã mất rồi, không còn phải tìm việc làm, cũng không cần làm vườn, chăn heo nữa, sao thấy không quen. Còn may mắn mình là một người cô đơn, chẳng ai nhớ tới cũng chẳng có ai để nhớ. Vậy là bắt đầu lại, không biết có sống sót để nhìn thế giới mới sẽ ra sao không? Tương lai còn có những gì đây ? Ta phải sống để nhìn chứ .”
Sử cảm thấy mệt mỏi, là tinh thần mệt mỏi …
………………
Giật mình, Sử mở mắt nhìn ra phía ngoài Lều. Trời bây giờ đã mờ mờ sáng. Hắn không biết ngủ quên từ lúc nào. Bé Ba đang nằm trên sàn, người co ro, đầu gối lên đùi hắn. Nó còn đang ngủ , mặt con bé thật đẹp, mà hai chân mày cứ chập chờn nhíu nhíu. “Ài, một giấc ngủ không yên .”
Tiếng động, tiếng gào thét bên ngoài cũng đã lắng xuống. Sử nhẹ nhàng, chầm chậm đứng dậy, tránh làm Bé Ba tỉnh giấc.
Tắm nước nóng, người cũng tỉnh táo hơn, ôm Bé Ba lên giường , Sử thận trọng thu gom chiến lợi phẩm, là mấy xác chuột, gián…, còn nằm ở ngoài phòng. Hắn bán cho cửa hàng, lại mua mớ gạo, thịt… xong, tài khoản còn 50 đồng.
Sử không nấu cơm. Khi nãy ra ngoài gom xác, hắn bị mùi thơm từ cây ổi xá lị trước nhà hấp dẫn. Có chừng chục trái vừa chín tới.
Đây là cây ổi kiểng của Cha Sử, tài sản quý nhất của ông, trước nhiều đại gia tới hỏi mua cả mấy trăm triệu ổng cũng không bán. Cha, ổng nói : nó là của gia truyền, nó già lắm rồi, hơn trăm năm trước ông cố mang nó về nó cũng y chang vậy đó. Nó phải năm ba trăm tuổi à, hổng biết phải không !?
Gốc nó to phải gần thước, sần sùi đầy cục u, đầy hang hốc. Gốc cao chừng thước rưởi, từ đó mọc ra năm bảy cành mập mạp, già cổi, uốn lượn. Lại từ cành đâm ra các nhánh nhỏ, mọc lá xanh mượt. Đặc biệt là trái to nhỏ khoảng chừng trăm, to bằng nắm tay người lớn. Sử mấy hôm trước định rào lại, nghiên cứu chăm sóc nó. Khi nào kẹt tiền đem bán, kêu giá chừng một tỷ, đại gia nó trả xuống 800 là gã .
Giờ đây, Cây Ổi vốn ở cách cửa nhà 2 m đã cách xa 20m, to lớn gấp đôi, da dẻ vẫn sần sùi nhưng long lánh đầy sức sống. Trái chín vàng óng cũng không to hơn ra, nhưng nhìn như có tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, có sương khí quấn quanh, thơm lắm. Xa xa hít phải mùi mà người cứ lâng lâng, nước miếng chảy ngay lập tức. Cành ổi cũng không cao, mà các nhánh rủ xuống đất vừa tay người với .
Sử bẻ nhanh 12 quả chín, chạy vào phòng. Để lâu trái càng chín tỏa hương càng thơm càng xa hấp dẩn bọn quái thú đến thì chết. Vào phòng, không chờ được nữa, anh binh nhì Luận Sử tợp liền một phát hết nửa trái ổi chín mọng nước, thật thơm, thật ngọt. Miếng ổi xuống tới dạ dày, làm toàn thân sảng khoái, 30 giây đã hết một trái. Một dòng năng lượng mát mẻ chạy toàn thân Sử. Tế bào da thịt reo hò, tham lam hút lấy chúng.
“ Đinh, nhận được 300 exp .”
“ Đinh, ngươi đã tăng lên cấp 2.” - Tiếng máy móc vang lên.
Lại tới một quả, cái gì tăng cấp để sau đi, ăn trước đã. Sử ăn quả thứ hai chậm hơn. Nó rất ngon, lại không có hột, ruột bên trong ngọt lịm mê ly. Tế bào da thịt lúc này mới như bảo hòa năng lượng rồi, chúng chầm chậm biến hóa để càng mạnh mẽ, càng thu được nhiều năng lượng, nhưng quá trình cũng cần thời gian.
“Đinh, nhận được 250 exp “
Sử nhắm mắt lại cảm nhận biến hóa cơ thể. Lên tới cấp 2, cơ thể hắn vẫn đang chầm chậm tiến hoá. Vậy không phải hiệu quả của trái Ổi thứ hai giảm nên chỉ có được 250 exp mà nó đang từ từ được tiêu hóa.
Bây giờ năng lượng thì cơ thể đã hấp thu bảo hòa rồi, lại còn một mớ ổi trong dạ dày. Sử cần tiêu hóa số năng lượng này hoặc khi cơ thể mạnh mẽ hơn thì mới ăn tiếp được. Còn không chỉ lãng phí, có khi bội thực mà chết chứ .
Hắn nhớ hồi học lớp 7, có ông thầy già dạy sinh vật. Thầy nói : “Đố mấy em chứ : con cá Dzồ nó thích anh mập hay anh ốm đi cầu, hí hí .”
Hí hí, không thể lãng phí được .
Để dành hai quả cho Bé Ba, Sử cất tám quả còn lại vào kho hàng.
“Cây Ổi này là báu vật, Báu vật gia truyền của mình. Cái gì nhân sâm, linh chi… các loại so với nó là đồ bỏ. Mình phải làm sao giử được nó, bảo vệ nó đây !?“ - Hắn chống cằm đăm chiêu .