[Việt Sử- Huyền Huyễn - Tiên Hiệp] Đại Việt Truyền Thuyết
Bấy lâu nay tại hạ luôn trăn trở một điều “Tại sao dân Việt thuộc sử Trung hơn sử Việt”.
Theo cảm nghĩ cá nhân thì mình thấy sử Trung được nhiều đời tác giả sáng tạo theo nhiều hướng khác nhau, đặc biệt luôn có màu sắc huyền huyễn, li kì gắn liền với những trận chiến đấu được miêu tả kịch tính, diễn biến logic.
Nay mạn phép được miêu tả sử Việt theo một phong cách khác, mang màu sắc huyền huyễn, tiên hiệp. Thực chất đơn giản là một bộ truyện tiên hiệp tự tưởng tượng có gắn liền với chiều dài lịch sử Việt Nam. Hy vọng được mọi người yêu thích và hãy giơ cao đánh khẽ!
(Truyện hiện mới viết trăm chương, tác giả ra chương mới hàng ngày, cam kết không ghi sổ)
À thêm một nhắn nhủ: Mong mọi người ghi nhớ các chi tiết phi logic trong truyện, vì đó rất có thể là nút thắt quan trọng của truyện. Hoặc là tác giả già đầu lẩm cẩm hihi
Đại Việt Truyền Thuyết
Tác giả: Lão Hươu Mũi To.
Thể loại: Sử Việt, Tu tiên, huyền huyễn.
Chương 1: Thiên Việt Đại Lục
Thiên Việt bao la , chia ra nam bắc.
Từ lúc thần nông chân đạp đại địa mở ra sinh khí khắp thế gian, đến nay vẫn chưa ai biết lục địa dài rộng nhường nào!
Nếu như phía Bắc là một mảnh trắng thuần khiết, băng thiên tuyết địa nghìn vạn dặm, thọ nguyên của mọi sinh vật cộng lại cũng chưa đủ để một hạt tuyết tan!
Sinh vật phổ biến trên lục địa chủ yếu là Cự Linh tộc, cấu thành từ băng, đặc sản nơi đây. Tuy to lớn nhưng hiền lành nhút nhát không chủ động trêu chọc đến ai bao giờ, hiềm nỗi trái tim làm từ Băng Linh thạch nên thường xuyên gặp sự săn bắt của cả người và thú. Điểu thú nơi đây cũng không khác nơi khác là bao, có chăng đều là màu trắng. Càng ra ngoại vi cực Bắc hàn khí yếu dần, phù hợp Nhân tộc sinh sống.
Cư dân phương Bắc hung mãnh dị thường, lấy săn bắn làm kế sinh nhai, tuy nhân khí thấp nhưng thắng hẳn về chất, đàn ông thành niên đã thân cao hai thước, hai chi trước phát triển vượt trội, một thân man lực nâng được ngàn cân. Đàn bà còn được trời phú hơn, ai cũng da trắng môi đỏ, cơ thể biến đổi không có lông mao, trơn nhẵn như ngọc. Giữa các ngón chân sinh lớp màng mỏng giúp di chuyển dưới nước linh hoạt, vì vậy khả năng sinh tồn cao hơn đàn ông gấp mấy lần.
Trời đất âm dương tương khắc cũng tương hợp. Phương Nam rừng rậm bạt ngàn , biển rộng núi cao, tràn ngập sinh khí. Ba phần tư lục địa phương Nam là núi rừng, kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể, linh điểu yêu thú hoành hành khắp nơi,chỉ chừa lại chút đồng bằng cho nhân tộc sinh sống. Vậy nên giữa đêm đông hàn bước chân ra hiên nhà thấy nước chảy tuyết tan, chẳng cần ngẩng đầu cũng biết đang có phượng hoàng niết bàn. Trưa hè ở vùng duyên hải, diêm dân truyền miệng : “thấy phía đông mây đen vần vũ, cõng ông cụ mà chạy tháo thân” bởi cự long xuất hải vốn đã là cảnh quen mắt!
Kinh dương điện, Xích Quỷ quốc chủ Kinh Dương vương Lộc Tục phiền muộn nhìn đồ án da dê chằng chịt vặn vẹo những sợi máu đỏ tươi.
- Bệ hạ, hoạ lần này là thập tử vô sinh a!.
- Hoạ từ phương bắc? - Lộc Tục ngước lên, thoáng chốc nét mặt như đã già đi chục tuổi.
Đại chiêm tượng sư đều đều cất tiếng không vui không buồn: “Không thể tính ra!”
Đại điện rơi vào trầm mặc. Hoàng lão là chiêm tượng sư cho hoàng thất từ thơi Đế Minh đến nay chưa một lần sai, vạn sự dưới gầm trời không gì không biết lại nói ra những lời này.
Nghi đế a nghi đế, mới vỏn vẹn 200 năm, ngươi đã không chờ nổi nữa rồi sao...
Những ngón tay run rẩy của Lộc Tục bỗng nắm chặt lại, ánh mắt ông sáng ngời, phảng phất như quay lại hai trăm năm trước, cái ngày vui sướng nhất cuộc đời, sự vỡ oà của bách tính Xích Quỷ quốc, ngày đại điển năm đó chàng thanh niên tay cầm Thần Nông Đỉnh trấn áp bát phương!
- Nương tử, ngày mai ngươi đem Long nhi về động đình hồ lánh tạm mấy hôm. Vạn sự trong trời đất đều có kẽ hở, ta không tin Kinh Dương Vương ta đấu không lại trời. Ha ha ha
Ngừoi phụ nhân ôn nhu đứng sau Lộc Tục nãy giờ mỉm cười hoà ái. Dường như năm tháng chẳng có ý nghĩa gì đối với nhan sắc kia, dường như thiên địa sủng ái mình nàng, và việc xuất hiện của nàng khiến người ta lờ đi bởi đó như là lẽ đương nhiên phải thế.
- Phu quân, ngươi lại lừa người ta rồi. Tiểu Hoa và Long nhi sớm đã khởi hành từ canh ba. Nhất dạ phu thê bách dạ ân, người nhiều thì sức lớn. Còn khó khăn nào mà phu thê ta chưa từng trải qua sao?
- Nàng...
- Chết ở đâu chẳng là chết, không có ngươi thử nghĩ ta còn sống được không? Chi bằng được dắt tay nhau đi gặp thần nông, đường hòang tuyền dài còn có ta săn sóc ngươi một hai.
- Hảo thê tử !. Kiếp này Lộc Tục ta thành tựu lớn nhất không phải có được Thần Nông Đỉnh, mà là có được nàng, hahaahhaha..
Chợt, từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng cười gai góc:
- Khặc khặc, thật là muốn rơi nước mắt a!
Bốn người trong đại điện kinh hãi xoay người nhìn ra cửa. Chẳng biết từ lúc nào, một thân ảnh như u linh đã đứng ỏ đó.
- Nhị đệ a nhị đệ, cách biệt đã hai trăm năm, phong thái ngươi vẫn kiệt ngạo như ngày nào, thật làm vi huynh hoài niệm!
- Ngươi dám !!!!!!!– Lộc Tục phẫn nộ gầm lên.
Chỉ biết ngay lúc này, trên tay người đàn ông ngoài cửa là một bọc vải đầy máu, kia chẳng phải Long nhi thì là ai!
- Đừng nóng, máu này là của con tiện tỳ kia a! Chậc chậc, mùi vị cũng không tồi, so với máu thịt băng thú phương Bắc đúng là ấm áp có hương vị hơn nhiều.
Thân ảnh Lộc tục chợt sững lại , cánh tay đang kết ấn cũng đông cứng giữa không trung:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì , thả Long Nhi ra trước rồi nói .
- Nhị đệ tuổi già hồ đồ rồi. Cái gì ta cần, vươn tay lấy là được. Còn cần thương lượng với ngươi sao. Phải không, Hoàng Lão?
Lộc tục gian nan quay đầu lại phía sau. Lúc này nào thấy thân ảnh của Hoàng lão đâu, chỉ thấy ánh mắt sững sờ của người đàn bà ông yêu nhất. Một dòng máu hoàng kim chảy dọc xuống cơ thể nàng, những giọt Long huyết óng ánh, vàng rực.
- Khôngggggggggggggggggggggggggggg
Lộc tục gào rú, hai mắt ông ngập trong màu đỏ điên cuồng, đôi tay nổi đầy gân xanh lao đến đỡ lấy thê tử. Nhưng lúc này đây, thần lực nơi đâu, pháp lực nơi đâu. Đến sức lực nâng một cánh tay lên ông cũng chẳng làm được.
- Là đồ án kia, là Vu Thuật! - Lộc Tục cảm thấy miệng đắng lưỡi chát, gian nan lên tiếng
- Nào chỉ vậy, còn Huyết Hà trà, còn Hư Thần nến, ngươi đừng đánh giá thấp mình như vậy chứ Nhị đệ - Nghi Đế cười lạnh.
Huyết Hà trà đúng như tên gọi là loại lá trà chỉ sinh sống ở vùng Huyết hà, quanh năm suốt tháng tắm máu mà sống, vào đến miệng thì hương thơm ngào ngạt, xuống đến dạ dày thì phong bế khí huyết suốt ba ngày ba đêm. Lại thêm hư thần nến cô đặc từ mỡ Yêu thú cấp Hóa Thần trở lên. Đem nhiều đại giá như vậy đối phó với một tên Hóa Thần trung kỳ đúng là giết gà dung dao mổ trâu a!
- Sư huynh, sao phải như vậy. Họ có tội tình gì, nàng là em dâu ngươi, kia là cháu ruột ngươi. Chỉ cần mạng ta là đủ, Xích Quỷ quốc cũng trong tay ngươi rồi, hà cớ gì,…- Lộc tục ngảng đầu, đáy mắt lóe lên 1 tia hy vọng.
Bàn tay Nghi đế vỗ vỗ lên vai Lộc Tục, thì thầm: “Nhổ cỏ không tận gốc, gió đông lại mọc! Giáo huấn này người trong hoàng tộc chúng ta đều rõ rang. Sư đệ, an nghỉ đi!”
Pháp ấn thành hình, cánh tay Nghi Đế khẽ vung. Hình ảnh cuối cùng Lộc tục nhìn thấy là năm ngón tay càng ngày càng lớn, là nụ cười dịu dàng của thê tử xa xa sau những kẽ tay. Sau đó, mọi vật tối đen, không còn màu sắc nào nữa!
Sau lưng Nghi Đế , trên thi thể người con gái vẫn đang mỉm cười kia. Dòng máu Lộc Tục cứ chảy dần, xuôi theo chiếc cổ trắng ngần, chạm đến sợi dây chuyền cũ kĩ nàng đeo. Mặt dây chuyền khẽ lóe lên rồi biến mất, chẳng một ai hay!
Sùng Lãm cố gắng nhúc nhích thân thể. Lúc này cánh tay trái đã có thể cử động được. Hắn rút dao găm bên hông ra dồn hết sức bình sinh cắm ngập xuống đáy nước hòng làm giảm sức trôi. Thân hình Sùng Lãm chậm dần lại rồi lơ lửng giữa dòng nước.
Không thể kéo dài lâu, phải tìm biện pháp lên bờ! Lúc này đã ở hạ nguồn, sức nước xiết , chỉ còn một đoạn ngắn là đến Bạch Vân Thác, nằm từ đây cũng nghe thấy tiếng bọt nước vỡ tung ầm ầm như tiếng sấm.
Suốt đoạn hạ lưu này không có một cành cây nào vắt ngang suối, cũng chẵng có tảng đá lớn nào đủ sức để tồn tại dưới luồng nước xiết . Sùng Lãm gắng gượng được một nén hương, rồi cả người cả dao bật tung lao thẳng xuống Bạch Vân Thác.
Oành..oành…oành !
Âm thanh va chạm của bọt nước dưới độ cao hai trăm trượng nhấn chìm toàn bộ màng nhĩ Sùng Lãm. Dưới sức mạnh của thiên nhiên con người còn thảm hại hơn cả chiếc lá khô.
Toàn thân cơ bắp của Sùng Lãm rách tan tác, máu thịt đầm đìa. Xương cốt đoán chừng cũng vỡ nát một nửa, may mắn là trong lúc rơi hắn còn kịp xoay đầu ngước lên hạn chế va chạm cho thân trên. Không thì lúc này sinh tử khó nói!
Bây giờ cánh tay phải cũng đã có thể hoạt động trở lại, Sùng Lãm khua hai tay kéo thân thể rách nát về phía bờ. Đột nhiên, một tiếng rít chói tai ở đằng sau lưng Sùng Lãm, chính là tiếng rít lúc nãy nghe được từ trên thác.
Dưới đáy nước, Một con cá mình dài năm trượng thân cao hai trượng vùn vụt lao đến. Toàn thân màu bạc, mặt có ngũ quan giống nhân tộc, dưới bụng mọc tua tủa nhiều chân giống như chân rết, trên đầu có mào thịt màu xanh, đôi mắt đen kịt tỏa ra sát khí ghê người.
Nó rất có kinh nghiệm bơi vài vòng quanh người Sùng Lãm, ngửi mùi máu tỏa ra từ thân thể hắn, vui vẻ chờ đợi không vội vàng tấn công. Dường như cảm nhận được không có sự chống cự nào phát ra từ nhân loại yếu ớt này rồi, nó mới há cái miệng mọc tua tủa răng nhọn ra đớp về phía hắn.
“Chả nhẽ nhân sinh ta ngắn ngủi vậy sao? Ta còn chưa tìm được cha mẹ, còn chưa xưng vương được quá hai ngày! Trong lịch sử có quân vương nào nhân duyên bi thảm như ta không a! Phải rồi, nhân duyên… Nhân Duyên Xích!!!”
Sùng Lãm gần như vừa nghĩ vừa hét lên điên cuồng. Tất cả cơ thịt, tinh thần lực của hắn lúc này đều thống nhất vào một việc duy nhất: Lay động Nhân Duyên Xích – thứ hy vọng mịt mờ thần bí nhất hắn có.
Chỉ thấy thân thước vẫn bất di bất dịch huyền phù trong thức hải, kiên quyết không đáp trả. Cái mồm rộng của con cá thì ngày một tiến lại gần, đến khi đã che lấp đi ánh mặt trời trên đầu Sùng Lãm, hắn nhắm mắt lại trong vô vọng!
- Đùng! Đùng! Krécccc.
Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên. Sùng Lãm mở mắt ra, chỉ thấy lúc này bầu trời đã đen kịt một mảnh, lôi điện vần vũ. Bên cạnh cơ thể con Thanh Ngư hung hãn đã chuyển sang màu đen tự lúc nào, vẫn còn bốc khói nghi ngút!
Thế rồi vội đến vội đi, lôi điện tiêu tán, mây đen tan tác, ánh dương quang lại chói chang bừng bừng, giống như phiến thiên địa này vừa rồi chưa từng có gì xảy ra.
Sùng lãm ngây ngốc nhìn trời rồi nhìn xác con cá lớn bên cạnh, nhìn chán rồi hắn lại nhìn bàn tay mình. “Chẳng nhẽ ta đạp vận *** chó nhặt được Ngự Lôi Xích?”
Tiếp đó bầy thỏ rừng trên bờ được chứng kiến một tràng cảnh đáng hổ thẹn. Tên nhân tộc hèn mọn vẫn còn đang nằm dưới nước, nước bọt đại sát tứ phương:
- Nhân duyên xích.. không… Ngự lôi xích, Ngự lôi quyết. Lôi Thần về nghe lệnh, lạy lão lôi thần… - Đầu năm nay loại người nào cũng có !
Khản cổ rồi Sùng Lãm lại nghệt mặt ra, lúc này hắn mới tỉ mỉ nhìn kĩ lại thân thước. Vạch đỏ đầu tiên đã tắt từ lúc nào, Chín vạch đen cũng không còn , tất cả về lại mốc 0 ban đầu.
“Kiếm củi năm năm thiêu một giờ nha!” Nhưng bản tính hắn vốn chẳng phải người keo kiệt gì, còn mạng là còn của! Cùng lắm lại mất năm năm nữa, với lại pháp quyết Nhân Duyên quyết hắn cũng đã thuộc long rồi.
Nằm thêm được một hồi thì cơ thể Sùng Lãm cũng đã hoạt động được, Hắn bơi lại gần xác con Thanh Ngư, mổ bụng moi ruột con cá như một thói quen.
Con Thanh Ngư này đã thành tinh, nội đan được móc ra to như quả trứng gà, hắn rửa qua rồi bỏ tọt vào mồm nhai nuốt. Cách hồi phục thể lực và luyện thể thô sơ này hắn học được từ thú rừng, tuy không ngon nhưng đặc biệt hiệu quả.
Nội đan con Thanh Ngư dược lực quả nhiên phong phú, các sợi cơ bắp trong cơ thể Sùng Lãm lấy mắt thường nhìn thấy đang tự động nối lại. Máu thịt hai chân cũng sinh sôi ,sau một canh giờ đem hắn trở lại là một Sùng Lãm tráng kiện như trước.
Đại lượng Dược lực vẫn còn thừa trực tiếp rèn luyện lại cơ thể hắn, đem hắn thành công phá liền nhị quan thành Luyện Thể tầng 8.
- Vậy mà trực tiếp tiến lên hai tầng a! Con cá này thành tinh chí ít cũng 10 năm
Ngoài khỏa nội đan to như trứng gà, hắn còn tìm thấy một quả cầu màu bạc lấp lánh. Khi cầm lên tay thì quả cầu đột nhiên vỡ ra, một hàng văn tự đập vào trong óc Sùng lãm nhưng hắn không hiểu những dòng chữ này viết gì. Có vẻ như là ngôn ngữ của một chủng tộc khác.
Sau một nén nhang những dòng chữ này cũng biến mất. Sùng Lãm đoán đây có lẽ là yêu tộc truyền thừa trong đồn đãi, nói vậy con cá này huyết mạch chẳng phải là bán thần thú trở lên??
Nhân họa đắc phúc, Sùng Lãm bơi trỏ về bờ. Hẵn xách dao lao vút về phía đám thỏ còn đang ngơ ngác chưa từng gặp người. Xách hai con thỏ nhỏ về, thành thục mổ bụng moi ruột, bắc 3 khúc cây làm giá đỡ, ung dung ngồi quay thỏ nướng . Thịt muối theo cái gùi chẳng biết đã lưu lạc phương nào, xác con Thanh Ngư thì cháy thành than, đành ủy khuất đám thỏ nhỏ này vậy.
Ngồi nhìn mỡ thỏ rơi tí tách xuống than củi phát ra từng tiếng xèo nhỏ, hắn tổng kết lại biến cố vừa rồi.
Nếu như hắn không giết con cự hùng ở thượng nguồn, chờ dạ dày con gấu tiêu hóa khỏa linh thạch nóng bỏng kia, thì kẻ nhảy xuống suối rồi trôi xuống đây đã là con gấu.
Nếu như con cự hùng rơi xuống, với thể trạng da dày thịt béo của nó cộng thêm là thiên địch của mọi loài cá thì có lẽ nội đan con thanh Ngư cũng về tay con hang này. Như vậy khác nào ta đoạt cơ duyên của Cự Hùng ?
Vậy không loại trừ khả năng, Nhân Duyên Quyết không phải là mặt hàng xem cơ duyên. Cũng không chỉ đoạt cơ duyên con người, nó còn đoạt cơ duyên vạn vật chăng?
….
Trong lúc Sùng lãm đang kinh hãi tìm hiểu về Nhân Duyên Quyết, thì ở cách U Minh Sâm Lâm nghìn vạn dặm, giữa Đông Hải bao la. Một tiếng thét điên cuồng chấn cho sóng lớn ngập trời, sát khí ngưng thực biến cả một mảnh hải vực thành tử địa!
- Lại có kẻ dám giết con trai ta, là ai?? U Minh chi chủ, nếu không bàn giao nổi một cái công đạo, thì đừng trách ta biến hang chó cua ngươi thành U Minh sa mạc!!!
Sùng Lãm ngồi bên bờ suối, đùa nghịch lưỡi dao mỏng như lá liễu qua các kẽ tay. Sau lưng là xác một con cự hùng to gấp chục lần cơ thể hắn, máu thịt vẫn còn nóng hổi.
Khóe môi hơi vểnh, ảnh mắt khẽ híp, nước dãi vẫn còn chưa lau, nhìn qua là biết tên tiểu tử này lại đang có thêm kế hoạch nham hiểm nào trong đâu!
Sùng Lãm năm nay 14 tuổi, từ bé đã vật lộn khắp núi rừng nên cơ thể phát triển như thanh niên 20. Thân cao năm thước, mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sang, có điều đuôi mắt hơi dài cộng thêm khóe môi lúc nào cũng vểnh lên làm tổng thể khuôn mặt luôn có nét tinh ranh.
Tuy quanh năm suốt tháng trên người đóng đúng 1 cái khố cộc nhưng da dẻ trắng hồng như trẻ con, số lần bị thương còn nhiều hơn cả ăn cơm nhưng tuyệt nhiên trên người chẳng có lấy 1 vết sẹo nào ngoài cái bớt hình rồng màu đen sau lưng.
Tuổi trẻ thì khí cuồng, đứa trẻ nào lúc nhỏ chả từng mơ ước lớn lên làm quân vương, hoàng đế? Không cha không mẹ từ nhỏ, cũng chả biết bản thân chui từ đâu ra. Thêm vào vết bớt hình rồng thần bí, hắn tự xưng là Lạc Long Quân. Dù gì trong khoảng rừng này hắn cũng là quân chủ chính hiệu đó!
- Con mẹ nó vẫn chưa đủ sao?
Sùng Lãm nhắm mắt phi lưỡi dao ra xa. Tiếng dao vun vút xé gió lao thẳng vào lùm cây. Keng! Lưỡi dao va vào đá làm lóe lên mấy tia hoa lửa rồi bật ngược lại, nằm lăn lóc trên bãi cỏ.
- Lần 129585
Kể từ 5 năm trước, Sùng Lãm bắt đầu học phi dao. Vào một đêm mưa gió, con rùa con vốn theo hắn suốt từ lúc bé đột nhiên dở chứng.
Ngươi là rùa không phải dơi a con mẹ nó trèo lên nóc hang làm chi? !
Mà từ lúc nào rùa treo ngược lên nóc hang được rồi? Trong lúc Sùng Lãm đang ngây ngô tự hỏi có phải đang mơ ngủ hay không thì con rùa bắt đầu đuối sức, thả tự do ngay trên trán hắn. Hậu quả là sáng hôm sau rùa thì chả thấy đâu, còn trong đầu hắn nhiều thêm 1 thứ gọi là Nhân Duyên Xích.
Dở khóc dở cười ở chỗ cái thước chết toi này chả có ích lợi thổ tả gì. Sử dụng không được bỏ đi cũng không xong, cứ lẳng lẳng huyền phù trong đầu hắn bất di bất dịch. Cái gì thì không biết nhưng có thể khẳng định là cứng rắn a! Bởi có lần hắn từng thử cầm đá chọi đầu, lực đạo vừa vặn như rùa rơi, chỉ biết là đầu vỡ máu chảy chứ thước vẫn không xê dịch nổi 1 ly.
Thân thước mặt trước có mười vạch đỏ, giữa mỗi vạch đỏ lại có 9 vạch đen nhỏ hơn, tương ứng với mười cột mốc. Lúc này trên thân thước đã sáng lên 9 vạch đen đầu tiên. Mặt sau của thước trơ trọi ba chữ : Nhân Duyên Quyết.
Chỉ cần thêm một vạch nữa thôi là công sức năm năm qua có thành quả rồi, theo suy nghĩ của hẳn là như thế. Cái thước phế vật này mỗi lần hắn gặp vận may nào đó thì sẽ tiến thêm 1 chút, nhiều lần thì đủ một vạch.
Vậy nên hắn cứ nhắm mắt ném dao qua ngày, trăm lần kiểu gì chẳng may mắn trúng con thú nào đó, lão tử thật thông minh a!
Sinh sống trong U Minh Sâm Lâm từ nhỏ nên số người hắn gặp không nhiều. Có chăng chỉ là mấy đám thợ săn mỗi lần ngang qua lạc đường xin ít nước uống. Sau đôi lần chuyện trò thì hắn biết hắn đang sống ở U Minh Sâm Lâm, phía tây Xích Quỷ quốc. thuộc THiên Việt Đại lục.
Lão Quốc chủ từ Mười ba năm trước đã băng hà, truyền ngôi cho con trai là Xi Vưu, hiệu là Kinh Dương Vương đời thứ hai. Nhưng Xi Vưu không phải là minh quân như phụ thân, chẳng những tăng sưu thuế lên ba lần, còn quỵ lụy Bắc phương man di đem của cải con dân cống nạp cho phương Bắc.
Tất nhiên những thứ này Sùng Lãm chỉ nghe cho biết, còn thực hư thế nào thì hắn chả quan tâm. Chỉ cần Xi Vưu đừng chặt hết cây của rừng U Minh thì lão chả liên quan gì đến hắn!
Sùng Lãm phủi đít đứng dậy, thu dọn phi đao, đá lửa, mấy đồ dụng cụ nấu bếp. Kế đó hắn tiến đến xác cự hùng, tiến hành xẻ thịt lột da, cắt đứt tứ chi nướng qua để lát về ướp thịt muối. Phần còn lại thì với sức hắn cũng chả mang về hết được, đành để lại tí lộc cho tiểu thú xung quanh đi.
Mổ bụng moi dạ dày kiếm nội đan, mấy con thú to lớn tỷ lệ nội đan cũng cao hơn tiểu thú. Chợt đập vào mắt Sùng Lãm là một luồng ánh sáng. Moi móc trong dạ dày một lúc hắn lôi ra được một vật hình trụ nặng hai cân có lẻ, tỏa ảnh sáng đỏ rực mê hồn
- Thu nhập tốt, hahahaha
Thứ này Sùng Lãm gặp cũng không phải lần đầu, gọi là tinh thạch, trao đổi cho đám thợ săn mấy lần mang về cho hắn không ít thứ tốt. Tuy nhiên Sùng lãm cho rằng giá trị của thứ này không chỉ đơn giản là ít quần áo, chăn gối, bởi mỗi lần trao đổi hắn thấy ánh mắt của đám thợ săn nhìn mình như nhìn kẻ ngu ngốc a! “Viên đá lần này nặng gấp mấy lần, ảnh sáng cũng mạnh hơn thập bội, lần này lão tử phát giá trên trời xem các ngươi xử lý thế nào”
Nghĩ là làm Sùng Lãm đem đá đến bờ suối rửa qua rồi nhét vào cái gùi sau lưng.
Chợt một lực hút từ cánh tay phải truyền đến, đem viên đá quay lại tay Sùng Lãm. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí bá đạo nóng rát chạy dọc qua cánh tay rồi lao thẳng lên đại não như muốn đốt cháy cả cơ thể hắn.
Sùng Lãm gào lên điên dại rồi lao thẳng xuống suối, nước lạnh cũng chẳng làm cơ thể hắn dễ chịu đi tẹo nào. Lăn lộn một hồi đúng vào lúc hắn cảm thấy sắp mất đi tri giác thì Nhân Duyên xích run lên. Đem tất cả nhiệt khí hút vào thân thước.
Sùng Lãm rệu rã trở mình, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đành để mặc cơ thể thả trôi theo dòng suối. Lúc này hắn mới để ý đến Nhân duyên xích, chẳng biết từ lúc nào vạch đỏ đầu tiên đã sáng lên, thân thước càng tỏa ra một lực lượng thần bí khó lường. Lật sang mặt sau ngoài ba chữ Nhân Duyên Quyết lúc này đã nhiều thêm chi chit chữ:
“ Nhân Duyên Quyết (Phàm quyết)
Thiên địa hữu linh, Đại đạo vạn đường
Từ viễn cổ thiên tài nhiều như sao trời, pháp quyết thiên kỳ bách quái, ai chẳng có ngộ tính cao siêu, kẻ lưu danh thiên cổ có ai không phải mang trong mình phúc duyên thâm hậu.
Phàm duyên do thiên định, nhân quả vốn an bài, trong cõi minh minh sớm đã có chưởng khống. Nói vậy đường tu tiên không nhất thiết phải nghịch thiên, một bước đi sai vạn kiếp bất phục bởi thế.
Hậu bối tu tập quyết này là đã đặt mình ra ngoài luân hồi, cắt đứt nhân quả thiên định. Đêm nhân duyên phiêu tán trong thiên địa về tay, đoạt cơ duyên của kẻ khác làm tiền vốn, vận mệnh nhân gian thay đổi chỉ bằng ý nghĩ của ngươi. Chỉ cần Thuận Thiên, không bị thiên khiển, nhớ kĩ nhớ kĩ! …”
Đọc đến đoạn này Sùng Lãm cũng hiểu đại khái pháp quyết này về cái gì. Tưởng nhặt được bảo hóa ra phế vật! Ròng rã 5 năm thanh xuân của ta!
Ở thời đại này đại năng bay đầy trời, thần thú chạy đầy đất. Không có pháp lực vô biên thì cũng mang theo thần khí thượng cổ, bước một bước là mười vạn tám ngàn dặm, thổi một hơi là di sơn đảo hải, lật tay làm mây úp tay làm mưa. Cái gì mà xem nhân duyên, lão tử không phải thầy bói a!
Trong lúc Sùng Lãm đang âu sầu suy tính xem đem cái pháp quyết rác rưởi này bán cho mấy lão thầy bói chuyên lừa bịp dưới chân núi gỡ gạc lại ít tiền. Thì từ hạ nguồn phát ra tiếng rít chói tai. Lúc này hắn mới nhận ra mình vẫn đang trôi theo dòng nước.