CHƯƠNG 36 : NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG
“Anh Sử ơi…!” Con bé Ba
“Anh Út ơ…!” Con Tám
“Anh Út ơi, anh Sử ơi, vô ăn sáng” Con bé Ba
“…” Hai thằng
“Ông Út vô ăn sáng, cha ơi, trốn hoài, trốn luôn đi đừng ra nữa nhe” Con Tám.
…
“Thôi vô mày ơi.” Cuối cùng thằng Út chịu thua
“Ừ, chắc tụi nó không giận đâu.”
Hai đứa cùng lấm lét vào nhà, trong này đám phụ nữ đã ngồi vào bàn sẵn, trên bàn thức ăn có ba món cùng trái cây đầy tràn, rồi mọi người ăn cơm. Bọn con gái vẫn nói cười nhưng không nhắc gì chuyện tối qua. Linda còn gắp đồ ăn cho Tám Hương, mà Tám Hương cũng cười vui vẽ. Năm con bồ lâu lâu liếc Sử, trong ánh mắt tụi nó có vẻ thẹn thùng mà thêm phần thân thiết, trìu mến. Sử cũng yên tâm không ít. Ăn no rồi hắn ngồi xỉa răng, hút thuốc, than thở :
“Ài, ăn nhậu… ăn bữa cỗ lỗ bữa cày. Lỡ công lỡ chuyện hết trơn…Thôi, sáng nay mọi người chờ anh với thằng Út học Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm, xong rồi tụi mình hãy qua đó nhe.
Mà Lena với linda cũng học mấy kỹ năng sơ cấp đi .”
Bé Đẹp hỏi:
“Tuyệt kỹ gì vậy anh, em học với .”
Sử gật đầu :
“Có tới 11 môn hàng chợ trời, để anh kiểm tra đã, rồi có cái nào phù hợp mấy em anh đưa nhe .”
Nói rồi, sử về phòng, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp như cũ. Hắn lên giường, kết nối cửa hàng và bắt đầu nghiên cứu.
Những môn nào có chữ kim cương là Sử cho Út Lé hết : Kim Cương Phục Ma Thần Công, Kim Cương Bất Hoại Thể, Đại Kim Cương Quyền, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Đại Lực Kim Cương Chỉ .
Hắn giữ lại luyện : Dịch Cân Kinh, Thiên Thủ Như Lai Chưởng.
Kim Chung Tráo : cho Bé Ba để nó an toàn hơn.
Bát Nhã Chưởng: cho Bé Xinh, nó luyện xong sẽ biến thành băng chưởng .
Vô Tướng Kiếp Chỉ: cho Bé Út, nó chỉ ra chùm sáng huỷ diệt thì thật đáng sợ.
Như Ảnh Tùy Hình Thoái và Thiếu Lâm Liên Hoàn Cước : cho Bé Đẹp, nó thuộc tính Phong luyện xong thân pháp, cước pháp vô địch.
Còn Bé Tám thì không có, hết rồi, khi rảnh nào ra chợ trời thử vận may lại.
………………….
Sử bỏ ra ba giờ đồng hồ mới học hết hai môn : Dịch Cân Kinh, Thiên Thủ Như Lai Chưởng.
“Oa ha ha ha, …”
Vừa thoát ra khỏi thế giới ý thức, mở bừng mắt, Sử cười như điên dại. Lão Đầu trọc đã không lừa hắn, hai môn võ công hắn vừa học là hàng thật. Lão dạy từng ly từng tý, rất tận tình. Dịch Cân Kinh giúp con người ta cơ thể thêm dẻo dai, kinh mạch càng hợp lý càng cường tráng, nâng cao tư chất, tiềm lực. Mà Thiên Thủ Như Lai Chưởng uy lực khủng bố, luyện đến đại thành có thể đánh nát không gian xuyên tinh không mà đập nổ tinh cầu. Chưởng xuất ra hội tụ, thu hút lực lượng của trong Tự Nhiên, điều khiển pháp tắc của Thiên Địa đánh đâu thắng đó.
Có điều cái uy lực đó thì còn xa xa Sử mới rớ tới được, kể cả Ông Sư cũng chưa tới cảnh giới đó. Có điều ông ta đã dạy hết cho Sử, con đường sau này đã có hướng để đi.
Hết cười giờ hắn lại nhăn nhó mặt mày, vỗ đùi bốp bốp:
“Biết vậy bỏ tiền mua hết hàng của ổng rồi, trời ơi. Mua vé số mà sao hông mua nguyên lốc, còn bày đặt chừa lại mấy tờ.”
“Á há há… há …”
Đang than thân trách phận vì trúng số, Sử nghe trên lầu tiếng thằng Út cười ha hả muốn banh nhà, chắc nó sướng muốn khùng rồi. Hắn thôi than thở, lại cười tươi kêu mấy đứa con gái lại dặn dò học mấy môn Tuyệt kỹ.
Rồi hắn sắm một đôi găng tay pháp khí hai sao hết tới hai triệu đồng. Cùng Út Lé, hai thằng hùng hổ dắt nhau qua bên Lam Tinh với ý định mang một thân công phu đi làm thịt đàn zombie. Khi ra đi hai thằng chỉ mang theo linh pháo vác vai, Sử vác ba lô của Bé Ba, Mai Rùa thì dừng lại, đậu dưới Cổng Không Gian phía bên Trái Đất vì mấy đứa con gái còn phải học hành.
……………….
Sử châm một điếu thuốc, rồi quăng gói thuốc cho Út Lé đang ngồi bệt uống chai sinh tố trước cửa một cửa hàng đã sụp đổ mặt tiền. Hai thằng, sau hai giờ hưng phấn chiến đấu, hiện tại đã vào sâu trong thành phố. Bọn họ vượt qua cả con sông vì… để trừng trị mấy con zombie phun lửa khi chúng dám từ bên này sông tấn công hai vị Đại Cao Thủ. Hai giờ đánh liên tục thì cũng hết năng lượng, hai đứa trốn vào một khu vắng vẻ, định nghỉ ngơi, phục hồi thể lực và chân nguyên
Con đường vắng lặng, bề bộn đầy mảnh xương, mảnh thịt vụn khô quắt đã lâu, đồ vật rách rưới tung toé. Nhà hai bên đường rất hiếm căn còn nguyên vẹn, chúng bị tán phá hư tổn các mức độ khác nhau từ vỡ kính hay bị đập sập tường cho đến cháy rụi.
Sử lắc đầu thở dài, phun một ngụm khói, rồi quay nhìn về Út Lé. Hắn chưa kịp nói gì, thì thấy thằng Út đang nhìn hắn bổng giật mình, hốt hoảng la lớn : “Coi chừng .”
Sử chỉ thấy sau lưng đau đớn như trời giáng, tiếng nổ uỳnh làm ù tai. Rồi hắn bị hất bay về phía trước hơn 5 m, ngã xuống đấp, trượt dài, đập vào chân tường nhà đối diện mới dừng lại. Lưng đau xé, máu trào ra miệng, Sử nhìn về phía sau, chưa kịp thấy gì thì đã bị thằng Út mới lao tới, nhấc bổng lên chui tọt vào trong căn nhà. Đạn năng lượng xẹt vào trong làm nổ tung toé vật dụng trong nhà, Út Lé ôm sử chạy lên tới lầu năm mới dừng lại. Lưng nó cũng bị dính một phát rồi, áo giáp vỡ một mảng lộ ra da cháy đen.
Từ bên kia đường, có trên chục tay súng trường, đang liên tục bắn loạn vào tầng trệt và tầng 2 ngôi nhà. Ba lô còn bị vứt ngoài đường, thuốc men ở trong đó. Sử rất đau nhưng hắn vẫn bò dậy chộp ống pháo của Út Lé, gầm gừ :
“Tao còn bắn được, mày lẻn ra ngoài đi. Tao bắn một pháo, rồi trốn, mày xử mấy thằng lọt lưới .”
Thằng Út gật đầu, nó chạy vào trong, phá tường xông qua các nhà bên cạnh đi đoạn xa, lại lẻn phóng qua nóc nhà bên dãy đối diện. Sử thì bò về cửa sổ, nhắm vào một căn nhà, nơi đó có ba tay súng đang say sưa xả đạn. Hắn bắn một pháo, đạn pháo nổ làm rung rinh căn nhà ba tầng, phía trong phun ra khói lửa mù mịt.
Sử ôm pháo co giò chạy theo lối thằng Út mở ra trước đó. Bên kia, địch nhân đã bắt đầu trút đạn vào nơi hắn vừa núp. Sử không bắn tiếp vì sợ ảnh hưởng Út Lé. Mà Út Lé chắc cũng đã bắt đầu ra tay, các điểm hoả lực từ từ im tiếng.
Khi Sử lần mò xuống tới mặt đất thì nghe văng vẳng tiếng chân đầu phố. Cuộc chiến đấu ở đây đã đánh động bầy zombie gần đó. Hắn dùng Lôi thiểm xẹt nhanh ra ngoài, chộp lấy ba lô và ống pháo của mình, dựng lều chui vào, cùng lúc gọi lớn vào bộ đàm :
“Út, Út, bỏ đi, qua đây nhanh, zombie tới .”
Căn lều này dù không được như Trụ Sở nhưng đã được Bé Ba dùng 1 triệu nâng lên cấp 2, nó có đường kính 7,5m, phòng ngự được quái cấp 10, có điều nhược điểm là khá tốn năng lượng. Mà bây giờ nhược điểm đó càng bị phóng đại, bọn họ không mang nhiều năng lượng.
“Trí Năng, gởi tín hiệu cấp cứu liên tục liên lạc Mai Rùa. Khi nào nó qua tới thì kêu nó cứu chúng ta gấp.”
“Yes, sir .”
Thằng Út vừa kịp vào lều thì con zombie đầu tiên cũng mò vào tới cửa. Sử cũng mặc kệ nó. Hắn lấy thuốc uống vào, cởi áo giáp đã rách. Hai thằng thay phiên xức thuốc và băng bó lẫn nhau. Sử thì rách nát lưng, gãy mấy xương sườn, chấn động nội tạng. Thằng Út thì khá hơn chút, bất quá lưng nó cũng bị cháy một mảng, bỏng nặng.
Sơ cứu xong, bọn zombie đã đập lô cất của họ được một lúc. Trong con đường vắng giờ ngoài tiếng zombie gầm rú có văng vẳng tiếng người la hét, gào thét, bắn giết.
“Cho đáng đời, đám ngu khốn nạn .”- Sử giận chửi – “Năng lượng tụi mình không cầm cự lâu đâu, cũng may không có Zombie cao cấp.”
Hắn vừa nói xong, đằng xa nghe ầm ầm tiếng chân, một con Lực Sĩ như chiếc xe tăng từ ngã tư ủi tới, Thằng Út kêu :
“Mày đừng bắn pháo nữa. Tao còn đánh được, mày mà bắn, tụi nó tới càng đông là chết.”
Lúc này Sử mới giật mình. Lúc hoảng quá hắn không nghĩ nhiều, bây giờ thằng Út nói mới té ngửa, thì ra mình là ‘người mù gây khói lửa’. Thằng Út còn đế thêm :
“Tụi bắn lén, nó cũng có pháo, mà nó không bắn đó. Tui nó còn đông lắm, tao thấy mấy thằng chạy xuống hầm đằng kia .”
Không dài dòng thêm, nó mở cửa nhảy ra ngoài, đạp lên đầu zombie mà lao về hướng con Lực Sĩ. Con zombie nào bị nó đạp, đầu đều nổ tung như dưa hấu nát. Gần va chạm con Lực Sĩ, thằng Út vung một quyền ra như chậm rãi, mà kéo theo tiếng ù ù trong không khí. Đầu quyền từ bình thường vụt sáng lên, sáng lên ánh vàng kim chói nhức mắt. Quyền của nó đập thẳng vào nắm đấm của con zombie Lực Sĩ.
“Oành…” .Thằng Út nắm tay vẫn dấn tới, trong khi nắm tay con zombie bị nổ nát. Tiếp theo cả cánh tay zombie, xương thịt băng liệt tan rã cho tới tận bả vai, nó bị hất ngửa người về sau. Được đà, thằng Út đạp phóng luôn lên ngực nó, lại đập tới một chưởng. Uỳnh, đầu con zombie nát bét.
Xong, Út Lé xoay người nhanh chóng, vừa đánh văng bọn cấp thấp vừa chạy về lều. Sử lúc này đang chặn trước cửa, tay bọc điện múa chưởng quạt đám zombie. Con nào dính chưởng văng ra đều bị điện cao thế nướng cháy đen, xương thịt khô giòn, rơi xuống đất thì gãy vỡ thành từng khúc.
Khi thằng Út về tới cửa, Sử đang muốn lùi vào. Hắn như có cảm ứng, ngước nhìn lên tầng ba căn lầu phía trước. Toàn thân hắn lạnh buốt, lông tóc dựng ngược, một con thợ săn đứng trên ban công từ lúc nào. Hắn phát hiện nó, nó đã vươn người bật vào lan can, hai tay mười ngón như mười mũi dao găm đen bóng vồ tới đầu Út Lé. Út Lé lúc này Chân Nguyên đã cạn, dù thân thể như sắt mà không vận công phòng ngự cũng không thoát khỏi cảnh nổ đầu.
Hai mắt Sử trợn tròn như muốn rách, hắn gầm lên một tiếng, bất chấp thương thế, vận công pháp lôi công với tốc độ điên cuồng, rồi cái gì Dịch Cân Kinh, Như Lai Thần Chưởng, chiêu đầu chiêu cuối, nhớ đến cái gì là hắn vận dụng cái đó. Xung quanh linh khí lao về hắn với tốc độ siêu thanh, mà hắn như cá voi hút nước, linh khí nhập thẳng vào da thịt, quần áo thì nổ thành bụi phấn, hai tay Sử mờ ảo biến mất. Thời gian như ngừng lại, đàn zombie, Út Lé bất động, và con thợ săn gian xảo, chắc chắn là trên cấp 10, cũng dừng lại lơ lững giữa trời. Chỉ còn Sử với nghìn tay bay múa, xuất chưởng che rợp con đường.
Tích tắc mà như lâu lắm, mọi vật từ đứng hình lại được giải thoát để tiếp tục vận động, bất quá trong không gian hơn trăm mét của con đường đã có hàng trăn hàng ngàn chưởng ảnh lôi điện sáng chói chiếm cứ khắp nơi từ lúc nào.
Tiếng sấm rung ầm ầm: “ Như… Lai… Thần… Chưởng” . Gần1000 ngàn zombie cùng con thợ săn hung ác tan thành tro bụi. Hai bên đường bị ảnh hưởng, sắt thép tan chãy, méo mó, nhà cửa mặt tiền sụp đổ xuống, bụi bốc lên mù mịt.
Út lé và căn lều còn nguyên. Nó vừa hoàn hồn sau cơn chấn động thì thấy Sử trần truồng, da dẻ khô nức, mềm oặt ngã sấp mặt xuống đường bất tỉnh.
Hết cơn hốt hoảng, không dám chần chừ lâu, Út Lé ôm Sử, khoát ba lô lên lưng, cắm đầu bỏ chạy, nó chỉ biết né qua những nơi có zombie mà tìm nơi hẻo lánh, không để ý phương hướng gì. Sau cùng tới được một khu nhà vắng lặng không hề có zombie, nó mới dựng lều mang sử vào, nằm thở. Nhưng Út Lé không biết rằng khi nó vào xong, khu nhà đã bị một màn năng lượng đen bao bọc lại, khí đen lượn lờ trong thành phố ào ào co rút, bị hút về phía trong khu nhà.