Sau tiếng nổ đó,những mảnh linh hồn của Sỹ Việt bay tứ táng khắp nơi. Nhưng không hiểu sao những mảnh linh hồn đó lại không bị tang vào không khí,cũng không phai mờ đi mất. Mà nó động lai như những hạt gạo,riêng bảy mảnh linh hồn khác thì động lại to nhất bằng ngón tay cái. Còn sáu mảnh linh hồn khác thì chỉ nhỏ bằng ngón áp chỏ.
Trong đó có hai mảnh linh hồn nhỏ như hạt gạo rơi trúng vào chú cún con,và sinh vật khác có bộ long trắng,bốn chân,hai mắt,và hai tai lại có màu đen kia.
Một mảnh to bằng ngón áp út lại rơi vào tay Phàn Thiên Nhân. Mảnh linh hồn đó sau này là vật trấn bảo của họ sau này.
Sau vụ nổ đó La Bát La Nhã đi theo Phàn Thiên Nhân và Tô Hoài Nhi. Trước khi đi Tồ Hoài Nhi thấy được con vật nhỏ kia đang nầm ngủ say sưa không biết trời đất gì,con vật nhìn rất mủm mỉm,ú na ú nằng. Nó cứ thế nằm ngủ trên bụi cỏ,nếu không để ý kỹ thì sẽ bỏ qua mất.
Trước khi đi,Phàn Thiên Nhân có mời hai linh vật đi theo. Nhưng cuối cùng hai linh vật đó cũng đi mất. Họ cũng không biết hai linh vật đó đi đâu,về đâu hay trốn nào. Phàn Thiên Nhân sau này vì trốn tránh tai mắt của Phàn gia nên đổi tên họ thành Nguyễn Thành Văn riêng Tô Hoài Nhi thì đổi thành Nguyễn Thùy Thùy.
Ở một nơi khác mảnh linh hồn to bằng ngón tay cái kia rơi chúng một nhánh cây. Cũng thật bất ngờ nơi mảnh linh hồn đó lại rơi ngây một loài cây có tên là Song Lã. Thân có táng lá hình ô. Có những cụm hoa hình chùy ở nách lá,phủ lông màu nâu.Hoa màu vàng nghệ,có cuống dài và nhiều lông,tỏa ra những mùi rất thơm. Xen kẽ những cành lá kia mộc đầy những quả to khá đẹp,có mùi thơm nhẹ,cứng,vân hoa đẹp,những lớp da ngoài thân cây rất bóng mượt,không nứt nẻ,cũng không có một con côn trùng nào đeo bám lên hết cả.
Xung quanh khoảng một dâm vuông không có một thân cây nào mộc gần,muông thú cũng không có con nào bén mãng đến.
Sau khi mảnh linh hồn đó rơi chúng nhánh cây thì bổng nhiên được nhánh cây nâng niu,rồi từ từ dung nhập vào thân cây. Sau khi mảnh linh hồn dung nhập thân cây,nó được đưa vào một không gian. Nơi đó được linh hồn của thân cây nuôi dưỡng và chữa trị.
Đông qua,Hè tới,Xuân đi,Thu tàng,cứ thế thời gian dầng trôi qua.
Mới đó cũng đã năm mươi năm,trong năm mươi năm đó mảnh linh hồn đó vẫn chữa trị từ từ,tuy rất chậm chạp nhưng cũng có phần nào đó được hồi phục. Trong thời gian đó mảnh linh hồn kia lớn dầng,rồi trở thành đứa bé trong thân cây. Nhưng đứa bé đó chỉ có một mảnh linh hồn,còn thiểu hai mảnh linh hồn và bảy vía. Tuy được nuôi dưỡng bằng linh hồn từ thân cây,nhưng không thể nào bù đắp được sự thiếu sót đó. Một người nam phải có đầy đủ ba hồn bảy vía,vì nó là một phần trung gian giữa thể xác và hồn.
Lại năm mươi năm sau bổng nhiên có một linh hồn khác lại rớt xuống ngây chỗ thân cây,một linh hồn hoàng hảo,không bị tổn thương miếng nào. Thân cây liền đưa mảnh linh hồn đó dung nhập vào đứa bé trong không gian của thân cây.
Ba trăm năm sau đứa bé bổng nhiên cục cựa,làm thân cây bổng nhiên rung đụng. Làm nó vui sướng không biết sao tả siết. Hễ sau này đứa bé cục cựa là thân cây liền lắc lư nhè nhẹ như ru đứa bé ngủ. Hễ mỗi lần thân cây đung đưa là đứa bé lại im lặng ngủ say tiếp.
Năm trăm năm sau đứa bé lúc này đã mở mắt, mơ mơ màng màng nó đưa tay quơ qua quơ lại,lúc đó nó thấy một bàn tay nhỏ nhắng như em bé,bàn tay trắng nỏn. Hai mắt lại nhìn dáo dác.
"Đây là đâu"?
Đó là một câu hỏi của một đứa bé, khi vừa tỉnh lại.
"Ta chưa chết? Tại sao trong đầu mình có thêm trí nhớ của người khác? Trí nhớ này của ai? Sao bàn tay của mình nhỏ thế"? Gần như có hàng trăm câu hỏi,hiện lên trong đầu đứa bé,nó cũng không cách nào giải thích. Lúc này bổng nhiên nó thấy mệt mỏi,hai mắt lại muốn kéo lại. Cùng lúc đó bên tai bổng nhiên có lời ru nhè nhẹ.
"Trưa hè bên chiếu võng đưa
Mẹ ru con ngủ, mẹ ru con ngủ giữa trưa nắng vàng
Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai nỡ, nuôi con ai nỡ (mà) kể công tháng ngày "
Tiếng hát ru rất nhỏ nhẹ,rất âu yếm. Làm cho đứa bé bổng nhiên vương hai tay lên,miệng ngáp dài rồi từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Sau khi vừa nhắm mắt ngủ xong,nơi thân cây bổng nhiên có ba con thú từ từ đi tới. Trong đó có một con hùng rất to lớn, ước lượng nó nặng ít nhất một ngàn ký trở lên. Sau khi thấy thân cây con hùng liền hào hứng chạy vòng vòng thân cây. Nó cảm giác ở thân cây có một thứ gì đó rất gàn rủi với nó,miệng nó hết kêu rào rồi chạy lòng vòng tìm kiếm. Không thấy gì xung quanh thân cây nó liền trèo lên thân cây tìm nhưng vẫn không thấy.Nó liền trèo xuống nhìn hai con vật khác ngầm ngừ như đang trao đổi gì đó.
Sau khi trao đổi xong một trong hai con vật liền bước đi lại gần thân cây. Nó đưa chán chạm vào thân cây một lát sau nó mừng rỡ kêu lên với hai con vật khác.
Trong lúc cả ba con vật đang định kêu gào thật lớn thì bổng nhiên thân cây rung động,có ba chiếc lá bổng bắn về hướng ba con vật muốn cảnh cáo tụi nó. Lúc này con đang đứng gần thân cây lại áp chán vào thân cây,một lát sau nó liền gật đầu rồi kéo hai con vật kia tới rồi ngầm ngừ nhỏ chỉ đủ cho hai con vật kia nghe.
Cũng từ đó cả ba con vật cứ thế cứ thủ hộ nơi đó,mội sinh hoạt tìm đồ ăn thức uống được con hùng đó đi tìm về.
Lại thêm hai trăm năm nữa,đứa bé vẫn ngủ say. Nhờ sự ngủ say đó mà linh hồn đứa bé gần như dunh nhập với mảnh linh hồn khác gần như một trăm phần trăm. Những gì thiếu xót cũng được bù đắp gần đầy đủ.
Thế nhưng thời gian trôi qua,đứa bé bắt đầu tỉnh ngủ,bắt đầu phát hiện.Hiện tại nó là một đứa bé đang nầm trong bào thai,nhưng lạ là không phải xung quanh mình là nước ói mà là một phiên không gian rất ấm áp. Cùng lúc có những tia linh khí nhỏ được đưa vào cơ thể nhỏ bé bồi dưỡng cơ thể nó.
"Thì ra mình không chết,mà được tái sinh trở thành em bé. Mình lại được sống lại lần nữa,thật là huyền diệu a...Sỹ Việt ơi kiếp này ngươi hãy quý lấy cái mạng sống được bồi đấp mới này...."
Sau khi Sỹ Việt tỉnh lại thêm lần đó,lại rơi vào ngủ tiếp.
Trong những năm Sỹ Việt ngủ say,trong những năm để thành hình thành cơ thể đứa bé. Thì thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo thời gian.
Bảy thăm năm nơi Sỹ Việt phát nổ giờ trở thành một thành thị phồn hoa. Và cũng nơi đó được một gia tộc họ Nguyễn dựng lên để tưởng nhớ một ân nhân đã từng cứu họ. Mọi thứ được nghi vào sổ sách,luôn luôn được truyền xuống cho các đời sau. Lịch sử của gia tộc Nguyễn gia,lịch sử của ngôi thành được lão tổ tông của họ lập lên.
Bảy trăm năm đó đứa trẻ tên La Bát La Nhã nhờ được Sỹ Việt truyền cho võ nghệ cùng với linh khí nồng hậu. Đã trở thành thủ hộ thành,thủ hộ gia tộc họ Nguyễn. Ngoài ra gần như toàn bộ nơi vùng đất phía tây ai cũng biết tiếng của La Bát La Nhã.
Riêng chú cún con giờ đã hóa thành Bán Thú Nhân,cơ thể lại là của nhân tộc,riêng phần đầu vẫn là đầu khuyển. Cũng là một trong thủ hộ thần thú cho gia tộc Nguyễn gia. Ngoài ra gia tộc Nguyễn gia cũng còn một con thủ hộ thần thú khác là con hùng vương có màu long trắng đen kia. Nhưng ba trăm năm trước nó bổng nhiên đi theo hai con linh vật tìm nó. Nó đi đâu cũng chỉ có mình lão tộc trưởng Nguyễn gia biết rõ,lúc nó đi cũng không ai biết hết cả.
Trong những năm đó,gia tộc Nguyễn gia luông cho con cháu ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó. Trong bảy trăm năm họ vẫn không ngừng nghĩ timg kiếm. Nhiều khi họ cũng muống bỏ cuộc,nhưng là vì tổ huống của gia tổ nên họ vẫn phải đi tìm.
Lại hai trăm năm kế tiếp vùng đất phía tây mộc lên một quốc gia có tên gọi là "Đại Việt". Quốc gia này họ nói một thứ tiếng mà người ở đại lục phía Tây không hiểu họ nói gì. Vậy mà có một ngôi thành nhỏ khác của quốc gia Âu Lạc lại hiểu họ nói gì. Nơi này họ có cách tu đạo riêng của họ,gần như cả quốc gia chỉ chú trọng vào tu phù,tu võ.
Cũng chính quốc gia này được gia tộc Nguyễn gia cùng La Bát Tới La Nhã tới lui nhiều nhất. Theo họ nơi này có thứ tiếng nói mà họ thấy gần rủi với họ nhất.
Đúng một ngàn năm sau,lúc này thân cây cưu mang Sỹ Việt gần như héo mòn. Thân cây cũng truyền ý thức cho cả ba linh vật chuẩn bị đón đứa bé nó đã cưu mang một ngàn năm kia.
Trong một ngàn năm đó thân cây cũng gần như sắp được phi thăng vài lần. Nhưng nó không thể,nên cứ dồn nén lại thêm cho đến khi đứa bé trong thân cây được chửa trị đầy đủ và lớn mạnh nó mới chịu phi thăng.
Bang đầu nó định giao đứa bé cho muôn thú trong rừng nuôi đứa bé,nhưng không ngờ lại có ba linh thú tới. Ba linh thú này còn cho nó biết đứa bé trong thân cây là ân nhân đã từng cứu mạng nó,và ngoài kia có một gia tộc rất lớn đang không ngừng tìm kiếm.
Sau khi nghe xong,thân cây Song Lã(1) liền quyết định sau khi chữa trị cho Sỹ Việt xong liền giao cho ba linh thú đem Sỹ Việt đi.
Trước vài hôm Sỹ Việt được xuất thế,hai linh vật đã giao cho con hừng vương chạy về gia tộctimf La Bát La Nhã đến. Lúc về đến gia tộc Nguyễn gia thì hay tin La Bát La Nhã đã đi sang vương quốc Đại Việt. Nó chẳng biết làm sao liền chạy thẳng vào tổ đình Nguyễn gia gặm lấy lão tộc trưởng lôi tới chỗ thân cây Song Lã.
Lão tộc trưởng không biết chuyện gì sảy ra,thủ hộ thần thú bỏ đi mấy trăm năm đùng cái quây về gặm lấy lão đem tới đây. Khi tới nơi lão chưa hoàng hồn thì thấy hai linh vật con Lân và con Nghê đang đứng hai mắt cứ nhìn vào thân cây. Ngây lúc này lão chẳng biết làm gì thì nghe bên tai có tiêng nói.
- Lão tộc trưởng,cởi áo choàng của ngươi ra nhanh. Lão tổ tông đời trước của ngươi sấp tái sanh.
Nghe tiếng của thủ hộ thần thú lão giực cả mình,lão tổ tông đời đầu,lão thủy tổ của Nguyễn gia. Không phải đây là lão tổ mà bọn họ tìm kiếm một ngàn năm nay sao?
- Lẹ!!! Cởi áo choàng ra....chuẩn bị quấn lại rồi bế lão tổ của các ngươi về!!!
Lão tộc trưởng Nguyễn gia nghe tiếng quát thì lão giực mình liền cởi choàng ra rồi ngước mắt nhìn về thân cây mà cả ba linh thú đang nhìn.
Lúc này cả ba linh thú và lão tộc trưởng rất hồi hợp,cùng lúc đó mây đen bỗng dưng kéo đến. Rời từng tia chớp liên tiếp đánh xuống. Từng tia chớp cứ thế đánh lên thân cây,đánh tầm một giờ thì thân cây bổng nhiên nức ra rồi mây đen cũng dừng biếng mất,sấp chớp cũng ngừng theo.
Ngây chính giữa thân cây nức ra có một đứa bé ngủ rất say sưa. Lão tộc trưởng thấy vậy liền chạy lại quấn đứa bé lại rồi bế lên. Sau đó lão đưa tay vái lạy thân cây vài cái rồi leo lên thủ hộ thần thú hùng vương rồi ly khai.
Lúc đó phía chân trời có một người phụ nữ đang mỉm cười. Nàng đang nhìn đứa bé kia ly khai cùng lão trưởng.
- Tạm biệt con trai của ta.....
Nói xong người phụ nữ đó biếng mất trong không gian. Riêng đứa bé được lão tộc trưởng đưa ra khỏi khu rừng,hễ thủ hộ thần thú hùng vương đi đến đâu là những thân cây ngọn cỏ gần như muốn cuối chào đứa bé kia vậy.
Muôn cây đang cuối chào vị vương giả của họ,một vương giả vừa được chào đời.
Hôm đó sau khi đem Sỹ Việt từ thân cây đó về,lão tộc trưởng Nguyễn gia đi đường vòng để tránh tai mắt người trong gia tộc.Lão đem Sỹ Việt dấu nơi ở riêng của lão,cùng lúc nghiêm cấm toàn bộ những ai tới gần. Trái quy định lão sẽ giết ngây không cần luận tội.
Khi đem Sỹ Việt về,thì Sỹ Việt vẫn ngủ ly bì,cho tới sáu tháng sau cậu ta tỉnh dậy. Lão tộc trưởng thấy vậy liền đi bắt cóc bà vú về. Ai dè,Sỹ Việt chẳng những không chịu bú sữa mà còn nhịn đói,bang đầu lão cứ tưởng Sỹ Việt chê không đủ sữa,lão cũng đổi mấy người. Nhưng điều tuyệt vọng,làm lão lo sốt vó.
Riêng Sỹ Việt thì lại xem thường.
"Hừ hừ,bà vú à....xấu vãi trưởng,ít nhất đem cho ta mấy nàng còn trẻ mới sanh con xong may ra ta còn chịu khó gặm tí. Đằng này đem đâu ra mấy bà vú già chát,nhìn nhăng nheo. Cho vàng ta cũng không gặm".
Không chỉ mỗi lão tộc trưởng cả hùng vương kia và con bán thú nhân đầu khuyển nữa. Bọn chúng tìm đủ cách cho Sỹ Việt ăn,nhưng điều vô vọng.
Tuy Sỹ Việt không ăn uống,cơ thể vẫn không thay đổi gì mấy. Vì mới sanh ra cơ thể vẫn là trẻ em nên cần chất dinh dưỡng. Hiện tại cơ thể Sỹ Việt tự động hút lấy linh khí,chuyển hóa nó thành chất bổ cho cơ thể. Tuy tốt,những vẫn không bổ bằng sữa.
Một hôm con hùng vương đi vô rừng tìm thử trái cây nào đó đem về cho Sỹ Việt ép lấy nước uống hay không,thì nó bổng nhiên nhớ ra ở phía địa bàn của Cự Viên vương có trái cây tô bằng gần bằng cái tô. Quả mọng tròn, trắng vàng, lúc đỏ hay tím tía, bóng láng, thịt quanh hạt mềm, trong, ngọt, có mủ như sữa. Nó liền đi qua xin,nhưng con Cự Viên vương nhất quyết không cho.
Có mấy lần nó xin không được bực tức nó lẻn vào bức mấy trái,thì bị tên Cự Viên rượt đánh. Hôm đó,nó bỏ chạy đem mấy trái về cho Sỹ Việt.
Khi con hùng vương cầm mấy trái vú sữa đem về lúc chuẩn bị đưa cho Sỹ Việt,thì ngây lúc này tuy mới sáu tháng nhưng Sỹ Việt đã ngồi dậy,hai mắt nhìn mấy trái có màu tim tím,đo đỏ kia.
"Vú sữa!!!! To vãi,mấy trái vậy ít nhất bằng bưởi năm roi".
Thấy Sỹ Việt ngồi dậy,đưa hai tay về mấy trái vú sữa do hùng vương cầm về. Miệng thì y y a a nha nha. Con hùng mừng quýnh lên liền đưa cho Sỹ Việt mấy trái,lúc Sỹ Việt nhận được liền há miệng gặm ngay,nhưng gặm cỡ nào cũng không cắng được trái vú sữa.
Riêng con bán thú nhân đầu khuyển nhìn chủ nhân sao cứ cắn hoài mà không được nó cứ đưa mắt chớp chớp mà nhìn.
Bên kia con hùng vương hết gãy đầu,rồi nhìn con bán thú nhân đầu khuyển kia. Thấy nó cũng lắc đầu con hùng vương cứ hết đưa đôi tay hùng lên gãy đầu rồi lại nhìn Sỹ Việt.
Lúc này con bán thú nhân đầu khuyển bổng nhớ ra gì đó,nó liền đi ra ngoài. Một lát sau nó đã lôi lão tộc trưởng Nguyễn gia như lôi người chết vậy. Vừa bước vào cửa nó liền chỉ Sỹ Việt rồi nói.
- Ngươi xem tại sao chủ nhân vẫn còn gặm mấy trái đó hoài vậy?
Đâu ai biết lúc này làm sao Sỹ Việt cắn được trái vú sữa chứ. Hắng ta là đứa bé mới có sáu tháng,răng đâu mà cắn trái cây. Hắng ta nổ lực nãy giờ cũng không làm được,muống nói cũng không nói được. Phải nói lúc này Sỹ Việt tức muống học máu mà không được.
Bổng nhiên Sỹ Việt thấy con đầu khuyển kia đi ra ngoài lôi lão tộc trưởng vào thì Sỹ Việt liền đưa tay chỉ lão tộc trưởng rồi lại chỉ vào mấy trái cây,ra hiệu cho lão cắt ra giùm cho Sỹ Việt.
Lúc đầu lão tộc trưởng không biết Sỹ việt nói gì,hết lấy tay chỉ mấy trái cây kia,lại hết chỉ vô miệng mình. Nhìn hồi lão mới hiểu Sỹ Việt không có răng làm sao cắn được. Dù gì lão tổ tông cũng mới có sáu tháng tuổi mà.
Thấy vậy lão liền đi lại cầm một trái cây lên rồi đưa tay lấy cây dao nhỏ đeo bên người,trước khi cắt đầu trái vũ sữa. Lão đưa tay bóp xung quanh cho trái thật mềm thật nhuyễn rồi dùng dao cắt đầu trái vú sữa. Lão nhìn vào thì thấy bên trong có trái có thứ nước màu trắng như sữa,có vị thơm rất vi diệu. Lão liền đưa lên miệng nếm thử một chút,khi thấy không có đọc liền đưa cho Sỹ Việt.
Khi nhận trái vú sữa trong tay lão tộc trưởng Sỹ Việt liền cầm đưa lên miệng uống ngay,nước trái vũ sữa vừa vào miệng liền có cảm giác thật ngon,gọt,rất sảng khoái. Sỹ Việt liền nhoẻn miệng cười.Uống xong trái đầu Sỹ Việt liền chỉ vào trái kế tiếp,lão tộc trưởng cũng lại đưa tay cắt xong đưa cho Sỹ Việt.
Lúc này con hùng vương cùng con bán thú nhân đầu khuyển thấy Sỹ Việt chịu ăn,liền thở phào rồi đi ra ngoài.
- Này lão Khuyển?
Con hùng vương kêu.
- Gì con gấu kia?
Con bán thú nhân lên tiếng.
- Ta và ngươi đi cướp cái cây đó về,ngươi cũng thấy nó rồi. Hiện tại nó được con khỉ đột kia canh giữ quá,mình ta đánh không lại. Cùng tên đầu khuyển như ngươi hợp lại chúng ta cũng bứng được cây đó về.
Sau khi hùng vương nói xong,con bán thú nhân đưa tay vuốt càm vài cái rồi gật đầu.
Sau khi hai con thú vừa đi xong,bên trong căn phòng. Sỹ Việt đang ôm trái thứ hai thưởng thức. Nhìn đứa bé thân sáu tháng,tay cầm quả trái cây ít nhất cũng ba ký lô gam,đưa lên miệng uống ừng ực. Phải nói rằng trên cái đại lục này chỉ có mình Sỹ Việt. Phải nói là độc nhất vô nhị.
Sau khi uống xong trái thứ hai,Sỹ Việt liền bỏ trái cây xuống. Đưa tay lên lau miệng. Trong đầu thì kêu lên tiếng.
"À....ngon quá!"
Cùng lúc đó bên tay lão tộc trưởng bổng nhiên nghe tiếng đứa trẻ nói từ "ngon quá" làm lão giực mình. Hai mắt lão liền nhìn Sỹ Việt đâm đâm,nhưng rõ ràng nãy giờ lão không thấy Sỹ Việt nhấp nháp môi nói câu nào. Lão chỉ thấy lão tổ tông chỉ đưa tay chùi miệng mà thôi.
Thấy vậy lão liền hỏi.
- Lão tổ tông,người mới nói chuyện?
Sỹ Việt nghe vậy liền trả lời.
- A nha,nha nha...?
Lão tộc trưởng nghe vậy thì lắc đầu,"hay ta bị loạn tai rồi. Giờ này có ảo giác sao? Làm sao được,mỗi thứ vẫn bình thường mà....!"
- y nha nha,y y nha nha......
Lại nghe tiếng Sỹ Việt nói rõ rằng,nhưng tiếng nói của trẻ con làm sao lão hiểu được nên lão lắc đầu. Đưa tay thu gom mọi thứ lại rồi đi ra ngoài.
Riêng Sỹ Việt thấy lão tộc trưởng hỏi mình xong,liền trả lời lại. Ai dè cứ thấy lão mặt cứ ù ù cạt cạt,có bao nhiêu dấu hỏi trên mặt của lão điều hiện ra. Sỹ Việt liền hỏi lão lần nữa "ông già ngươi nói gì?" Thì thấy lão chỉ lắc đầu.
Sỹ Việt thấy vậy liền suy nghĩ,"lúc nãy mình chỉ nói trong đầu,không lẽ lão ta nghe được trong đầu mình nói gì. Không đúng!,như vậy là thần thức,kiếp trước Sỹ Việt có đọc mấy bộ truyện tiên hiệp hay kiếm hiệp. Đa phần dùng thần thức để trao đỏi lẫn nhau,nếu vậy lão tộ trưởng có thể hiểu và nghe được thần thức của mình". Lúc đó Sỹ Việt chỉ vô ý thức nói trong đầu mà thôi.
Muốn biết đúng hay sai đợi lát lão quây lại Sỹ Việt dùng thần thức kiểm tra đúng hay không.
Sau khi lão tộc trưởng đem mọi thứ ra ngoài xong,lát quây lại. Khi vừa bứa vào cửa thì bổng bên tai lão nghe có tiếng người dùng thần thức truyền âm vào.
- Ngươi nghe ta nói chứ?
Lúc này ánh mắt lão tộc trưởng liền khựng lại,hai mắt liền nhìn dao dác xung quanh. Xem ai truyền âm cho lão. Nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy ai,lúc này lão liền đưa mắt nhìn sang Sỹ Việt đang ngồi trên giường.
- Người nhìn tới sang năm cũng không tìm thấy đâu,ta đang nói chuyện với ngươi. Ta đang ngồi trên giường.
Trong lúc lão tộc trưởng và Sỹ Việt nói chuyện thì phía khu rừng có con gầu cùng tên bán thú nhân đang đi thẳng vào nơi địa bàng của con cự Viên vương. Từ hôm bị con gấu vương vô lấy trộm nó liền bắt đám khỉ khác canh gác cẩn thận hơn.
Trong lúc hai tên cứ đi thẳng vào thì phía con cự Viên vương đã được thông báo. Nó liền chạy ra,vừa chạy vừa gầm rú.
- Con gấu chết tiệt kia! Ai cho ngươi vào địa bàn của ta?
Con hùng vương kia nghe vậy nó liền nhe răng rồi nói.
- Hắc hắc lão cự Viên kia,ngươi làm gì như mẹ mất con thế? Hùng ta đi đâu cũng phải xin ngươi à?
Nghe con gấu đó nói xong cự Viên vương hai mũi xì ra khói.
- Ngươi còn giám nói!!!
Nói được vài câu nó thở hồng hộc rồi nói tiếp.
- Ngươi con gấu điên,mấy trái cây đó ta đã nuôi mấy trăm năm.
Con hùng vương nghe xong liền đưa tay ngoái ngoái lỗ tai rồi nói.
- Ta chỉ lấy vài trái,có chết đâu mà lo. Lần này ta tới bứng nguyên cây đem về.
Con cự viên nghe xong nó liền điên lên hai mắt đỏ ngầu nhìn con gấu rồi nói.
- Ngươi con gấu điên,dòng họ gấu biến dị điên,con gấu không biết gấu cái hay đực. Đồ gấu điên!!!
Nghe con cự Viên chửi mình con gấu liền nổi đóa lên chửi lại.
- Mẹ nhà ngươi! Ai dám cho ngươi chửi ta,đồ khỉ đột suốt ngày đưa tay goái đít rồi đưa lên ngửi. Hèn gì mấy con hầu cái khác chạy hết.
Hai bên chửi nhau chí chóe,gần như té lửa. Con bán thú nhân nhân lúc hai con đang lo chửi nhau nó lẻn đi vào. Nơi cây vú sữa hiện tại chỉ co vài con khỉ canh gác lơ là. Cả đám khỉ hiện tại đang muốn xem kẻ đầu đàn của họ lại lần nữa ra oai quánh cho con gấu đó u đầu mẻ chán lần nữa hay không?
Cho nên cả đám hiện tại đang kéo nhau xúm lại xem vương của họ ra tay lần nữa.
Cho đến bây giờ,con cự Viên vương vân chưa ra tay. Nó thật ra lần trước có thể đánh cho con hùng biến thái này bỏ chạy là vì chắc nó đang cẩn thân ôm mấy trái cây kia.Nếu không bây giờ kẻ nầm dưới đất là nó chứ không phải con gấu đó. Hiện tại nó không ngu nhảy vào đánh ngay,hiện tại nó đang cố gắng chọc tức con gấu biên thai này.
Trong lúc nó đang cảnh giác,miệng lo chửi thì bàn tay gấu lúc này đã vỗ xuống đầu con cự Viên. Kéo theo vài trăm phần kình lực. Làm nó gần như không thở được. Nó liền hét lớn,một tay đưa lên chặn lại cú vỗ tay kia biếng thành nấm đấm,nhắm ngây mặt con gấu đánh tới.
Con hùng vương thấy vậy nó nhe răng cười,tay thì vẫn vỗ xuống,tăng thêm vài phần trọng lực. Nó cũng không thèm né cú đấm kia.
Con cự Viên thấy vậy nó cũng tăng lực đấm lên tay,sau khi một đấm một vỗ cứ thế đánh trúng vào đối phương. Con hùng thì bước sang phải một bước. Còn cự Viện lại bị lúng xuống đến ngang eo.
Cả hai con thú vương lúc này đã đánh long trời lỡ đất. Xung quanh có những cái hố to bằng hai người ôm. Cây cối ngã tứ táng. Mấy con hầu khác cũng không con nào giám tới gần,chỉ toàn đứng xa xa mà nhìn.
Ở phía cây vú sữa cao trộc trời. Tên bán thú nhân nó đi một vòng thân cây một hồi,rồi liền lụm lên một nhánh cây. Sau đó vẻ một vòng tròn thật lớn xung quanh thân cây,rồi lại vẽ thêm ngôi sao sáu cánh trong vòng tròn. Đâu đó nó liền bỏ tay vô túi lấy ra sáu viên linh thú cấp bảy.
Xong nó liền đưa tay lên miệng cắn một cái rồi sau đó đi một vòng nơi sáu cánh của ngôi sao,đi đến đâu nó nhỏ một giọt máu lên đó. Xong nó liền nhảy ra khỏi vòng tròn miệng thì lẩm nhẩm,hai tay kết ấn liên tục.
Sau khi kết ấn xong,không khí xung quanh bổng nhiên đông lại. Thân cây to lớn từ từ thu nhỏ lại. Chỉ trong cái nhá mắt một thân cây to lớn giở chỉ bằng ngón tay út.
Con bán thú nhân liền nhe rắng cười,sau đó nó liền đưa tay nhổ lên,nó thận trọng đặc nó vào cái hộp rồi biếng mất. Xung quang hiện tại có vài con hầu bị đánh ngất,lúc nó bị đánh cũng biết nguyên nhân tại sao.
Trong lúc đang đánh nhau,bổng con cự Viên có cảm giác không hay. Không khí bổng nhiên bị đông lại ngay sau đó cái cây nó dầy công bảo vệ bổng nhiên biếng mất. Giờ nó mới biết hiện tại nó bị con gấu này hố cho một trận. Giờ nó thật sự nổi điên,nó muốn liều mạng đập chết con gấu điên kia.
- Lão cự Viên,ta cảm ơn ngươi.......
Trong lúc con cự Viên chuẩn bị nổi điên con hùng vương đã phóng bỏ chạy. Vừa chạy nó còn quây lại nói vài câu,nói xong còn cười nữa.
Sau khi đã chạy thật xa,nơi con cự Viên đang đứng nó gần nhwu phát điên. Hai tay đưa lên đấm ngực xong lại đưa hai tạy vỗ xuống đất. Nguyên vùng đất ba trăm sáu chục độ xung quang gần như nghe ầm ầm. Con gấu thì cười,nó không quang tâm tên cự Viên vương đó làm gì. Mục đích của nó đã thành,giờ nó chỉ lo về còn chạy đi tìm tên già La Bát La Nhã nữa..
Riêng con bán thú nhân đã về trước. Sau khi đến nơi nó liền đi thẳng ra sau vườn của lão tộc liền nhổ sạch mấy cây cảnh của lão. Nó quăng hết xong rồi lại vẻ thêm một vòng tròn dưới đất,lần nó còn tỉ mỉ vẻ thêm một hình vuông,bên trong,sau đó vẻ thêm hình tam giác. Cộng thêm ngôi sao năm cánh, xong đâu đó nó liền lấy cây vú sữa ra khỏi hộp rồi đào lỗ nhỏ ngây giữa trận,lại cẩn thận trồng cây xuống. Xong đâuu đó nó liền đi ra khỏi vòng tròn rồi. Đưa hai tên lên kết ấn,miệng thì lẩm nhẩm. Lần này thì lại khác hơn lần trước khi nó kết ấn xong. Linh khí lần này nhẹ nhàng hơn,từ từ gom lại ròi chảy vào nơi thân cây.
Thân cây cũng lớn dần cho đến khi nó trở lại bản thânnhuw trước liền dừng lại. Chỉ có linh khi thì vẫn không dừng lại,nó vẫn không ngừng từ từ chảy vào thân cây vú sữa.
Bên trong căn nhà Sỹ Việt và lão tộc trưởng vẫn đang nói chuyện.
Sau khi bị bị Sỹ Việt quần cho một trận chuyện bà vú,lão tộc trưởng không biết đưa tay lau chán không biết bao nhiêu lần.
- Nói cho ta biết thời đại hiện tại là năm lịch thứ mấy?
Nghe Sỹ Việt hỏi lão tộc trưởng liền trả lời.
- Hiện tại là năm lịch thứ mười ngàn sáu trăm năm mươi theo lịch của Lạc Việt,và người cai trị hiện tại là đại đế Lý Thế Hiển.
Nghe vậy Sỹ Việt liền hỏi tiếp.
- Chúng ta đăng ở trên đại lục nào? Và ngươi nữa,hiện tại là đời thứ mấy Nguyễn gia,từ lúc ngươi đem ta về toàn kêu ta lão tổ tông. Luông cả tên ta còn không biết? Ta nhớ không lầm La Bát La Nhã cũng từng nói cho ta biết trên đại lục này không có họ Nguyễn.
- Cái này,lão tổ tông ta tên Nguyễn Thành Khải hiện tại là đời thứ mười tộc trưởng Nguyễn gia....
Sau khi nghe Nguyễn Thành Khải nói chuyện xong Sỹ Việt mới biết được họ Nguyễn là từ Phàn Thiên Nhân đổi để tránh tai mắt Phàn gia. Sau khi đổi tên họ xong Phàn Thiên Nhân lập ra gia tộc họ Nguyễn cấm dùi ngây nơi Sỹ Việt phát nổ. Từ đó lấy mấy đời con cháu luôn được phân xuống phải tìm cho bằng được Sỹ Việt. Lúc đó họ cũng không biết Sỹ Việt chết hay sống. Mội thứ họ chỉ biết mơ hồ là trên người của con gấu trấu và con bán thú nhân kia có khi tức của Sỹ Việt. Ngoài ra hai linh vật luôn tức trực ở ngoài cửa kia là hai linh vật con Nghê và con Lân. Hai con linh vật đã đi tìm Sỹ Việt khắp nơi. Hể đi đến đâu tìm được có tin tức là chúng nó lại quây về một là dẫn con gấu trúc đi theo hoặc con khuyển kia. Cho đến lúc cả hai con linh vật đi đến nơi thân cây ở vùng phía bắc của tiểu quốc gia Xê Đăng mới tìm được Sỹ Việt đang ngủ say trong thân cây về.
Nói chung Sỹ Việt cũng ngủ say cũng đúng một ngàn năm. Sau khi đem Sỹ Việt được sáu tháng thì hai linh vật kia cũng biếng mất.
***
Đại Việt,một quốc gia bổng nhiên nổi lên sau một ngàn năm. Một quốc gia rơi từ trên trời xuống. Một quốc gia tưởng đâu một vùng đất béo bở. Rất nhiều tu giả đi vào bang đầu họ không gặp ai,nhưng sau đó họ đụng đọ những người sống ở quốc gia này. Họ có ngôn ngữ riêng của họ,người ở đây hình như chỉ tu luyện Võ thuật và Pháp thuật nhiều hơn.Các võ giả của đại lục Thần Huyền đa phần khá e dè khi đụng độ với họ.
Một quán ăn nhỏ.
- Này chủ quán,hôm nay có rượu nếp không?
Lão chủ quán đang hì hục hai tay đang bầm mấy miếng thịt trên thớt thì nghe có người kêu.
- Có,cớ chứ. Khách nhân đợi tí.
Nói xong lão chủ quán liền bỏ hai cây dao xuống rồi chạy vô trong phòng bê ra một hủ rượu nhỏ. Sau đó đưa đến bàn cho một một lão già.
- Khách nhân có cần thêm gì không?
Lão chủ quán hỏi.
- Cho ta một chén thịt kho,dĩa rau luộc với tô canh gì cũng được.
Nói xong lão già gót rượu vô cái ly nhỏ rồi đưa lên miệng nhấp nháp vài cái rồi khà khà vài cái xong để ly xuống.
Ngây lúc đó lão chủ quán cũng bê lên một mâm thức ăn để lên bàn cho lão già. Đâu đó xong hết lão chủ quán liền đi về quầy làm công việc bâm thịt tiếp.
Trong lúc lão già đang nhâm nhi ly rượu nếp,tay thì đưa dủa gắp vài món cho vô miếng. Lâu lâu đưa tay vỗ đùi vài cái rồi tự khen.
- Rất ư là ngon,không ngờ thức ăn nơi đây ngon thật.
Trong lúc đang cao hứng thì bổng đâu tay một con gấu đưa tới chộp lấy tô canh trên bàn đỏ một cái vô miệng nuốt ừng ực.
Riêng lão giả thì hai mắt trợt ngược lên nhìn đâm đâm con gấu có màu long trắng đen kia cướp thức ăn của lão.
Last edited by quetoiirving; 30-03-2019 at 12:30 AM.
La xong lão gải liền đưa một tay tung một chưởng về con gấu đang nhai nhóp nhép kia.
Riêng con gấu cũng chả đá động gì tới một chưởng kia,sau khi nuốt xong. Nó cũng luôn tiện há miệng đớp một cái vào bàn tay của lão giả.
Thấy cái miệng rộng con gấu đang căn tới,bàn tay đang hóa chưởng vỗ tới thì lão liền rụt tay lại,dưới gầm bàn chân liền đá tới chỗ con gấu đang ngồi.
Con gấu thì cũng đáp lại một chân cũng đá tới.
Hai bên cứ dằng co một hồi,người đấm chân đá. Con gấu miệng hễ thấy tay lão giả đánh tới là nó há miệng ra cắn tới. Chân thì cứ hoàng chân. Hai bên cứ đanh nhau một hồi cho đến khi thức ăn trên bàn gần như bị con gấu kia ăn gần hết bảy mươi phần trăm. Cả hai đánh nhau một hồi cho đến khi thức ăn hết sạch, họ mơi ngừng lại.
Lão giả mặt cũng không thây đổi một tí nào,miệng liền hô vào quán.
- Lão chủ quán cho ta mấy món cũ,cộng thêm một nồi thiệt bự canh măng.
Con gấu nghe chữ "măng" hai mắt nó liền sáng lên. Mấy loại như tre trúc đó là món khoái khẩu của nó.
Nãy giờ hai bên đấu đá nhau,lão chủ quán cũng phớt lờ. Đối với lão hai tên này luôn tới quán lão là luôn có chuyện xảy ra. Nhìn riết rồi quen.
- Khách nhân đợi chút sẽ có ngay.
Sau khi trả lời xong lão chủ quán liền lúi húi làm mấy cục măng tre to bằng bắp đùi. Sau đó sắc ra từng miếng to bằng bàn tay rồi quăng vô nồi.
Phía ngoài bàn lúc này một gấu một người đang nhìn nhau.
- Ngươi hôm nay tại sao lại chạy đến đây nữa rồi?
Lão giả hỏi.
- Hôm nay tới có chuyện cần báo cho lão già bất tử nhà ngươi.
Con gấu nghe vậy liền trả lời.
- Chuyện gì,sao lại có mình người tới? Tên khuyển kia đâu?
Lão giả hỏi tiếp.
- Chuyện này đã làm ta và người,cùng hai vị Linh thú vương với Nguyễn gia giờ có thể ăn ngủ yên ổn rồi.
Sau khi nghe con gấu nói vậy hai mắt con lão giả liền ngưng trọng nhìn chầm chầm con gấu rồi hỏi.
- Chuyện gì nói ngay?
Con gấu nghe lão giả hỏi nó cứ thửng thờ rồi nói.
- Lão chủ nhân ta và hai Linh thú vương đã tìm được sáu tháng rồi.
Nói xong con gấu liền nhìn lão giả.
Vừa nghe con gấu nói xong lão giả liền đứng dậy. Đưa hai tay qua khỏi bàn chụp ngây đầu gấu kéo lại hỏi.
- Con gấu nhà ngươi lập lại lời nói cho ta nghe lại một lần nữa...
Vừa nói vừa đưa tay lắc đầu con gấu,làm cho nó la làng.
- Bỏ ta ra,bỏ ta ra!!!!....lão già mất dịch!!!!......La Bát La Nhã nguơi có nghe không!!!! Tên lão chết bầm nhà ngươi....!!!
Nghe con gấu la xong lão già liền buông tay,hai con mắt lúc này đã chảy ra nước mắt. Lão già đó hóa ra là đứa nhóc mười tuổi hơn một ngàn năm về trước được Sỹ Việt đặc cho cái tên La Bát La Nhã kia.
- Haizzz,lão già nhà ngươi...già răng rụng khú đế khóc gì mà khóc. Lão chủ nhân chẳng những rất khỏe nữa đằng khác,có điều......
Nói tới câu đó nó bổng dừng lại vì lúc này lão chủ quán khệ nệ bê nguyên cái nồi canh măng đặc lên bàn. Sau đó lão cũng loai hoay bê mấy món khác để lên bàn rồi lùi ra sau.
Con gấu thấy vậy nó liền đưa tay cầm cái giá múc mấy miếng măng đổ vô cái miệng gấu nhai nhóp nhép.
Phía bên kia La Bát La Nhã gần như phát điên đưa tay dực lấy cái giá múc canh rồi nói.
- Giờ này ngươi còn có tâm trạng ăn uống,nói lẹ cho mau. Có điều sao?
Con gấu nghe vậy nó phớt lờ La Bát La Nhã,đưa tay dực lại cái giá múc canh. Sau đó đưa vào nồi múc một muỗng lớn rồi đổ vào miệng,vừa nhai vừa nói. Cho dù nồi canh lúc này đang nóng,khói bốc nghi ngút cũng không làm ảnh hưởng đến nó.
- Lão già nhà ngươi,làm cái gì gắp vậy. Ngồi xuống ăn,ăn xong ta và ngư...ơ...i.........
Chữ "ngươi" chưa nói xong thấy La Bát La Nhã nhảy lên bàn nguyên một bàn chân nhắm ngây mặt gấu mà đạp tới. Vừa đạp vừa la.
- Ăn cái con mẹ nhà ngươi....
Ầm..ầm....
- Ăn nè...
Ầm ầm ầm
- Mẹ ta cho ngươi ăn.....
RẦM...RẦM.....
Mỗi một lời nói là một cái đạp,cho tới hai tiếng rầm rầm lúc cuối mặt gấu lúc này gần như bẹp dí.
Con gấu lúc này nó lòm còm bò dậy vẫn lê cái thân gấu lại chỗ nồi canh măng,thay vì lấy cái giá để múc nó liền đưa hai đôi tay gấu bê luôn cái nồi đưa lên miệng húp lấy húp để. Xong rồi bỏ cái nồi xuống,sau đó đưa tay quẹt quẹt vài cái rồi nói.
- Lão chủ nhân hiện tại đã trở thành đứa bé sáu tháng tuổi,ngoài ra linh hồn ngươi không cần lo. Ta lúc đem lão chủ nhân về hai Linh thú vương có kiểm tra qua nói cho ta biết linh hồn lão chủ nhần gần như bổ xung đầy đủ không thiếu miếng nào.....
Nghe con gấu kể lại toàn bộ từ lúc tìm lại được lão chủ nhân cho đến khi đem về ra sao,con gấu điều nói rõ ràng rành mạch không thiếu sót chút nào.
Sau khi nghe xong La Bát La Nhã liền mừng quýnh lên,đưa tay cho vào túi lôi ra đồng tiền vàng thẩy cho lão chủ quán rồi một tay nắm sau ót con gấu rồi nhảy lên không liền biếng mất.
***
Nguyễn Gia....
Trời vừa vào chiều,sau khi dùng bữa tối xong tộc trưởng Nguyễn Thành Khải liền như mội hôm. Điều ra phía trước nhà luyện công. Trong lúc lão đang đưa tay múa chân thì ngay bên tai lão bổng nghe tiếng Sỹ Việt truyền âm.
- Ngươi làm cái gì bịch bịch thế...không cho người khác ngủ à?
Nguyễn Thành Khải nghe vậy lão liền chạy vào nhà thì thấy Sỹ Việt đã ngồi dậy đưa hai mắt nhìn về phía cửa.
- Lão tổ tông...người đã dậy?
Nghe Nguyễn Thành Khải hỏi thì Sỹ Việt gật đầu rồi truyền âm.
- Đưa ta ra ngoài,nãy ngươi đang luyện quyền à?
Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đưa hai tay bế Sỹ Việt rồi đưa ra ngoài,sau đó cho Sỹ Việt ngồi lên cái bàn đá. Xong lão cũng ngồi xuống gót ly trà rồi nói.
- Đúng vậy lão tổ tông,ta mỗi ngày điều giờ này ta điều ra đây luyện quyền.
Sỹ Việt nghe vậy liền truyền âm lại.
- Hơn một ngàn năm rồi,ta chưa thấy lại môn võ thuật Kim Kê. Hôm nay ngươi luyện cho ta xem.
Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đứng dậy,sau đó đứng tấn theo bộ quyền miệng lão liền hô "Hùng Kê Quyền". Trong lúc lão đang múa được vài quyền liền bị Sỹ Việt la lên ngay bên tai lão.
- Dừng dừng dừng...ngươi...ngươi đang múa võ vịt à...từ khi nào Kê ra Vịt vậy? Các ngươi....các ngươi biếng đỏi chiêu thức từ ai ra...ai chỉ...nói ta biết....nói ngay!!!!!
Nguyễn Thành Khải nghe Sỹ Việt la làng,nói chuyện gần như phát cáo lên.
- Lão tổ tông,bài quyền này được truyền hơn một ngàn năm rồi. Mọi người điều điều luyện như vậy.
Nguyễn Thành Khải nói.
- Hả? Tức chết ta.....!!! Các....Ng..ư..ơ...i....haizzzz........bà mẹ....tiên sư lão tổ tông nhà ngươi.....
Vừa truyền âm vừa chửi Sỹ Việt thì thở hồng hộc.
Riêng Nguyễn Thành Khải thì hai tay đưa lên mặt lau mồ hôi đang chảy xuống "người không phải tự chửi mình chứ,dù gì người cũng là lão tổ tông Nguyễn gia mà". Vừa lau mồ hôi lão vừa nghĩ. Nghĩ thì nghĩ chứ đâu dám nói ra.
- Lão tổ tông có gì sai à?
Nghe hỏi vậy Sỹ Việt liền truyền âm.
- Sai,quá sai nữa là đằng khác.
Vừa nói Sỹ Việt liền diễn tả.
- Bài " Hùng Kê Quyền" cái tinh túy của bài Hùng kê quyền,các đòn đánh của bài quyền Hùng Kê cực kỳ chuẩn xác và biến ảo. Cái thần thái của bài quyền là sử dụng sức mạnh của nước để đánh đối phương. Mà... nước mà chảy là mạnh lắm và không thể nào tránh né cho khỏi. Các đòn đánh của bài quyền Hùng Kê cũng vậy. Nó đánh vây tứ bề, dùng ba đến bốn mũi giáp công chỉ nhằm đánh vào một điểm, đánh từ dưới thấp lên cao, từ trên cao phủ đầu xuống thấp.
Nói một hơi Sỹ Việt dừng lại rồi truyền âm tiếp.
- Riêng ngươi đánh y như con vịt Xiêm lai,mong ngươi lắc như vịt,tay chân ngươi múa như vịt. Từ khi nào Kê ra Vịt hả đồ đầu đất nhà ngươi.
Nguyễn Thành Khải tuổi cũng hơn một trăm. Phải nói chuyện đời lão chả qua không ít,đây là lần đầu tiêng lão bị chửi là "đầu đất".
- Đọc lại lời thiệu cho ta nghe.
Sỹ Việt liền truyền âm.
Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đưa tay lao mồ hôi trên chán rồi bắt đầu đọc lời thiệu của bài "Hùng Kê Quyền".
Lưỡng kê giao thủ thủy tranh hùng
Song túc tề phi trảo thượng xung
Trấn ải kim thương như Bạch Hổ
Thủ quan ngân kiếm tựa Thanh Long
Xuyên cung độc tiễn tăng ư trác
Hồi thủ đơn câu thọ tứ hung
Thiểu, tẩu, vượt, trầm thiên sở tứ
Nhu, cương, cường, nhược tận kỳ trung.
Dịch:
Hai gà đối chọi quyết tranh hùng
Đôi chân cùng bay móng hất tung
Trấn ải, thương vàng như cọp trắng
Giữ quan, kiếm bạc tựa thanh long
Tên độc lút hầu ngầm nơi mỏ
Ngoái đầu đâm ngực địch đến cùng
Chạy, nhảy, luồn, hụp xoay tứ phía
Mềm, cứng, yếu, mạnh ngầm ở trong
Nghe xong Sỹ Việt gật gật đầu rồi truyền âm.
- Lời thoại ngươi đọc đúng,nhưng tại sao lại múa quyền y như vịt thế. Lại còn thêm mắm thêm muối vào. Mấy chiêu mèo vờn chuột đó các ngươi cho vào không liền khớp với chiêu thức. Các ngươi đem ra hù trẻ nhỏ à?
Nghe Sỹ Việt hỏi Nguyễn Thành Khải liền hỏi.
- Lão tổ tông vịt Xiêm lai là con gì?
Sau khi nghe Nguyễn Thành Khải hỏi Sỹ Việt liền "Ách" một cái,sau đó trợn mắt nhìn lão rồi truyền âm nói.
- Nó là con gì kệ nó,ngươi quan tâm làm gì,đưa cái đầu đá của ngươi lại đây cho ta.
Nguyễn Thành Khải nghe Sỹ Việt kêu đưa đầu đến lão cũng đưa đến,tuy không biết Sỹ Việt làm gì. Ngây lúc đầu lão vừa tới trên ngón tay bé xíu của Sỹ Việt liền hiện lên quả cầu linh khí. Sau đó ngón tay đó chỉ thẳng ngây vô chán Nguyễn Thành Khải xong. Lúc này miệng Sỹ Việt liền hiện lên nụ cười âm hiểm.
Sau khi bị Sỹ Việt truyền linh khí vào đầu lão xong,bổng nhiên trong não của lão liền nổ lớn một cái. Sau đó lão liền thấy hình như có một người đang múa một bài quyền. Các tư thế cứ lập đi lập lại,dần dần cho đến khi cái bóng đó biếng mất. Thì bổng nhiên lão liền đưa tay ôm đầu vừa la vừa lăng dưới đất.
Sau khi lăng mười mấy hai chục vòng dưới đất,quần áo be bét bùng đất. Nguyễn Thành Khải liền ngồi dậy thở hổn hển. Cùng lúc đó lòng lão mừng quýnh lên. Các chiêu thức trong đầu lão lú đó cái bong kia đang múa bài "Hùng Kê Quyền",mỗi chiêu thức nối liền mạch,có nhanh,có chậm,có cương,có nhu. Mọi thứ điều liền mạch không ngừng. Không như bài quyền mà lão mỗi ngày cũng luyện.
Chiêu thức quá ảo diệu,quá kinh khủng. Mỗi thức mỗi chiêu gần như không cho đối phương kịp thở hay phản đòn.
- Ngươi thấy chưa,đó mới là bài quyền chính thức. Cái ngươi luyện toàn thêm mắm thêm muối vào.
Sỹ Việt truyền âm.
Nghe Sỹ Việt truyền âm xong Nguyễn Thành Khải liền đưa tay lên ngực cúi đầu rồi nói.