Một người trẻ tuổi đang khẽ lay động thân thể, nắm chặt hai cây tây qua đao ( dao bầu) điên cuồng chém về phía đám rau xanh đặt trên thớt. Đao quang liên miên bất tuyệt, rau xanh nhanh chóng biến thành từ khối nhỏ với độ dài ngắn khác nhau. Người này tên là Ngô Thái Bạch, năm nay khoảng mười tám tuổi. Khi được mười một tuổi thì rạng sáng hằng ngày hắn đều phải tới phạn điếm ( quán cơm) để phụ giúp việc cắt thái các loại rau củ dành cho trang trí, tới hôm nay cũng đã được bảy tám năm. Hắn đã luyện Tây Qua đao pháp tới mức lô hỏa thuần thanh, vô luận là cần phải cắt gọt loại rau nào, hắn cũng có thể làm vừa nhanh lại vừa đẹp.
" Hỗn trướng, cắt gọt cần phải dùng đến thái đao, ngươi cần ta phải nhắc bao nhiêu lần đây? Thật khiến ta tức chết đi thôi ……" Lúc này, một trung niên nam nhân tiến vào trong phòng bếp, dùng một cây gậy gỗ quất vào người Ngô Thái Bạch. Hắn là phụ thân của Ngô Thái Bạch, tên là Ngô Nguy, đầu gối chân bên trái bị cụt một đoạn, dưới nách kẹp một cây quải trượng ( nạng), lão đã từng là một vị trù sư, nghe nói trù nghệ của lão phi thường tinh tế cao minh, với bản lãnh của lão, ở cái thế giới mà dĩ trù vi tôn ( biết nấu ăn chính là người đứng đầu) ít nhất có thể làm tới quan đại thần chuyên lo các sự vụ hậu cần. Chỉ là Ngô Thái Bạch căn bản không tin, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy qua phụ thân của hắn dùng thái đao.
" Sư phụ, xin người đừng đánh tiểu Bạch nữa, hắn đã biết sai rồi ……" Người ở bên cạnh trung niên nam nhân bèn tiến lên cầu xin cho Ngô Thái Bạch đang bị trung niên nhân kia quất cho vài trượng. Người này tên là Chấn Huân, là đệ tử duy nhất của Ngô Nguy .
Ngô Nguy tuy vẫn còn muốn đánh cho con lão vài roi nữa, nhưng lão đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong lòng thở dài nói: " Năm đó mình với một thân trù nghệ, nhưng không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của sư môn, không còn cách nào khác đành phải lẩn trốn, trước kia không phải mình vẫn luôn hy vọng nhi tử của mình học được trù nghệ hay sao? Đã như vầy, sử dụng tây qua đao hay dùng thái đao có quan hệ gì đâu?" Ngô Nguy dù sao đã từng coi trù nghệ như tánh mạng của lão, bây giờ đánh cũng không thể đánh được,lão chỉ có thể thở hồng hộc dựa vào cây quải trượng, thân thể run rẩy bước đi ra khỏi phòng bếp.
" Ta lúc trước chẳng phải đã có nhắc đệ rồi hay sao? Sau này đừng có dùng tây qua đao nữa. Thái có chậm một chút cũng không sao, đại ca trong lúc rảnh rỗi sẽ giúp đệ cắt thái một chút là đủ để sử dụng rồi" Chấn Huân nhỏ giọng nói với Ngô Thái Bạch.
Ngô Thái Bạch cảm kích phi thường, vội vàng nói: " Đại ca, cám ơn huynh. Bất quá cũng không cần đâu, đại ca cắt thái không nhanh bằng đệ đâu. Sau này đệ sẽ chú ý, không để phụ thân phát hiện ra là được rồi." Ngô Thái Bạch cười nói. Mặc dù trù nghệ của gã không đáng một xu,nhưng việc cắt thái chính là điểm mà hắn tự tin nhất.
" Ngàn vạn lần không nên sử dụng tây qua đao nữa, sư phụ ghét nhất chính là thái độ thiếu tôn trọng đối với trù nghệ." Chấn Huân lắc đầu đáp.
Ngô Thái Bạch cười nói: " Huynh thái nhanh bằng đệ sao? Một tay lại có thể nhanh hơn hai tay sao?"
Chấn Huân gật đầu đáp: " Đương nhiên rồi, thế này đi, nếu ta cắt thái nhanh hơn đệ, vậy đệ từ nay không đươc phép sử dụng tây qua đao, thế nào?"
Ngô Thái Bạch lập tức gật đầu. Chấn Huân cười cười, tay cầm lấy thái đao, hữu thủ nắm lấy chuôi đao, tùy ý xoay tròn một vòng, thái đao nhất thời giống như có sinh mệnh vậy, khẽ múa lên những đường cong khiến người ta hoa mắt, tạo thành một đoàn bạch sắc quang mang.
" Tiểu tử, thấy rõ rồi chứ!" Hữu thủ của Chấn Huân lia qua đống rau xanh đặt trên thớt." Keng " một tiếng, thái đao nhất thời phát ra từng trận âm thanh trong trẻo.
" Cái gì thế này?" Ngô Thái Bạch dụi dụi mắt, hắn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra." Đúng vậy, đệ xem tốc độ của ai nhanh hơn?" Chấn Huân gật đầu. Hữu thủ vỗ lên trên bàn, rau xanh bị cắt ra nhất thời sắp xếp thành từng hành đầy trật tự.
" A? Thần kỳ quá! Đây có phải là sự thật chăng?" Ngô Thái Bạch há hốc mồng, quả thật hắn không thể tin được." Tiểu Bạch, đệ nhận thua đi, cái này đương nhiên là thật roài." Chấn Huân cười nói.
Ngô Thái Bạch bất đắc dĩ gật đầu: " Phải, bất quá đệ vẫn không thể tin tưởng được. Đại ca, huynh nói xem,đao pháp mà vừa rồi huynh sử dụng là đao pháp gì thế, thật quá lợi hại mà !"
" Toàn Phong Đao Pháp." Chấn Huân nói xong rồi bỏ đi." Toàn Phong Đao Pháp?" Ngô Thái Bạch hồi tưởng lại đao pháp lúc nãy Chấn Huân sử dụng, tự nói nhỏ với mình.Qua một lúc, hắn cầm lấy thái đao rồi bắt chước. Đột nhiên một trận bạch quang lóe lên, thái đao rời khỏi tay, găm mạnh vào bức tường làm bằng gạch cứng rắn rồi rơi xuống đất, nhất thời khiến cây thái đao bị phá hỏng.
Chấn Huân vừa mới bước ra khỏi phòng bếp , nghe được động tĩnh bèn nghe được quay lại tiến vào trong bếp, đột nhiên hắn chứng kiến một trận bạch quang phóng tới, hắn vội vàng nằm lăn ra đất …… " Đệ muốn mưa sát đại ca à?" Quay đầu lại nhìn cây thái đao vẫn còn đang rung động, trong lòng Chấn Huân thật sự sợ hãi hô lớn.
" Đại …… Đại ca, không phải thế đâu, huynh không sao chứ?" Ngô Thái Bạch cũng lo lắng đến toát cả mồ hôi lạnh." Cái này mà là Toàn Phong Đao Pháp sao? Nó căn bản là một đao pháp giết người a!" Chấn Huân đứng lên, hai chân vẫn không ngừng run lên.
" Đệ cũng không ngờ lại như thế a!" Ngô Thái Bạch gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ." Thôi bỏ đi, không có gì cả,đệ thử lại một lần nữa xem, thật là kỳ quái mà, rõ ràng thủ pháp giống y chang mà , sao lại biến thành phi đao rồi ……" Chấn Huân rất nhanh đã trấn tĩnh lại." Còn thử nữa sao ? Bỏ qua việc này không được sao." Ngô Thái Bạch lắc đầu cự tuyệt." Chẳng sao cả đâu, đệ thử lại một lần nữa đi." Chấn Huân lấy một cây thái đao mới từ trên giá đao đưa cho Ngô Thái Bạch. Hắn đánh giá xung quanh một chút, song thủ cầm lấy hai cái nồi đáy vừa dày lại vừa nặng tay làm lá chắn trước người.
" Vù!" Thái đao lại bay về phía Chấn Huân, đánh mạnh vào cái nồi đó, rồi phát ra một tiếng " keng " rất lớn. Nếu phi đao không bị cái nồi ấy ngăn đỡ, sợ rằng tiểu mệnh của Chấn Huân sớm đã không còn. Trong lòng Chấn Huân thầm khen: " Tiểu tử này thật lợi hại, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể là giống y chang rồi. Chỉ tiếc sư phụ hết lần này tới lần khác bắt nó xời ra trù nghệ, đời này nó nhất định chỉ có thể làm một người bình thường, ai, đáng tiếc ……"
Rời khỏi phạn điếm, Ngô Thái Bạch vội vã chạy tới trường học,nhưng hắn lại phát hiện trong phòng học không có một bóng người. Trong bụng đầy nghi hoặc, hắn đi tới phòng thông tin của trường, hỏi một người thủ vệ già đeo kính lão ngồi đọc báo ở đó: "Trương gia gia, sao lại không có một ai thế này?" Lão nhân ngẩng đầu nhìn Ngô Thái Bạch, cười nói: " Cấp trên vừa có thông báo , các giáo viên phải tham gia hội nghị về giáo dục, cuộc kiểm tra về trình độ của các giáo viên bắt đầu vào ngày mai , trường học không thông báo cho con sao?" Ngô Thái Bạch nhất thời cứng họng, nghĩ thầm: "Ai, trong nhà đến ngay cả điện thoại cũng không có, sao mà thông báo đây? Tuy nói sinh ý của phạn điếm rất tốt, tiền kiếm được cũng không ít, sao phụ thân lại không lắp đường dây điện thoại được chứ……"
Hắn lắc đầu thở dài một chút, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới bước đi thì hắn đã vội vàng quay lại hỏi: "Trương gia gia, con quay về nhà đây, người có chắc ngài mai là bắt đầu cuộc sát hạch hay không?" " Đúng vậy mà, ngày mai dám chắc khảo thí rồi. Trở về mà luyện tập cho tốt đi, nếu có thể vào được Thần Phong Trù Nghệ Học Viện, đó mới là điều đáng tự hào. Tiểu tử, cố gắng lên ……"
Ngô Thái Bạch cười thầm, hắn giơ tay chào thủ vệ gia gia, trong lòng thở dài nói: "Ai, thế giới lúc này dĩ trù vi tôn, muốn công thành danh toại không thể không có trù nghệ cao siêu. Không biết tại sao phụ thân không cho mình học nghề bếp? Nếu có thể học được thủ đao pháp của Chấn Huân su huynh, nói không chừng ta có thể vào học viện danh giá nhất là Thần Phong Trù Nghệ Học Viện được ấy chứ."
Mới sáng sớm cũng không có khách tới,nên khi Ngô Thái Bạch sau khi bước vào cửa,bèn thấy ngay Chấn Huân đang quét dọn đại sảnh." Tiểu Bạch, sao hôm nay đệ không đi học? Sao vừa đi đã quay về rồi?" Chấn Huân thấy Ngô Thái Bạch lưng đeo cặp sách bước vào, bèn vội hỏi. Vừa lúc hắn hỏi xong, Ngô Nguy cũng từ phía sau quầy thu tiền chống quải trượng bước tới. Ngô Thái Bạch vội vàng nói ra nguyên nhân vì sao được nghỉ. Sắc mặt của Ngô Nguy nhất thời sa sầm lại, lão chìm vào trầm tư, cuối cùng gật đầu, từ ngăn kéo rút ra ba trăm nguyên đưa cho Ngô Thái Bạch rồi nói: '' Vậy được rồi, con quay về nhà rồi mang theo chứng minh đi lắp điện thoại nghe chưa." Ngô Thái Bạch nghe thấy phụ thân nói sẽ lắp điện thoại, hắn cao hứng đến mức vội vàng nhận lấy tiền, rồi không quên cầm theo cặp sách chạy mất." Sư phụ, điều này sẽ không khiến bọn họ chú ý chứ?" Sắc mặt của Chấn Huân có chút ưu tư hỏi. Ngô Nguy cười nói: "Huân nhi, trốn tránh đã nhiều năm như vậy rồi, bọn họ sợ rằng cũng mất hết kiên nhẫn, chắc cũng đã sớm quên ta rồi. Huống chi ta đã sớm thay đổi họ của tiểu Bạch trong chứng minh thư rồi, những người đó sẽ không hoài nghi tiểu Bạch đâu."