Quyển 2: Đao Lạnh Đọng Trong Mắt.
Chương 26: Ở lại hay rời đi?
Người dịch: du_dang
Biên tập : ga_kho
Nguồn: 4vn.eu
Tử La Lan phu nhân đối với chuyện ăn mặc rất cầu kỳ, lúc nào cần mặc ra sao đều biết tường tận, lại còn biết cách phối hợp xiêm y. Lúc này đây nàng đang bận một bộ áo lụa dài màu xanh nhạt, tôn lên vẻ cao quý, lại trang nhã, màu sắc rất vừa mắt.
Sắc đẹp cộng với vải vóc khiến cho nàng lộ vẻ thành thục mà quyến rũ, đoan trang pha lẫn nét phong tình, lâu lâu lại nở nụ cười mê người.
"Cốc cốc"
"Ai đó"
"Sư phụ"
"Quân nhi hả? vào đi" Tử La Lan soi gương ngắm nghía mỉm cười đáp.
Diệp Mộng Quân mở cửa, nhẹ nhàng tiến vào, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc. Trải qua một hồi sinh ly tử biệt, giờ lại được ngẫu nhiên tương phùng, lẽ nào lại không vui cho được. Đêm qua nàng không ngủ, trằn trọc mãi, nhắm mắt lại mở mắt, trong đầu chỉ có hình ảnh của Nhâm Ngã Sát
Trời sáng, khi sương sớm vừa tan hết, nàng liền chạy đi tìm hắn, cách biệt được gặp lại, tưởng niệm không biết từ đâu tràn về, thiên ngôn vạn ngữ cũng không tả nổi.
Cũng thật ngẫu nhiên, vừa đến lại có thể thấy một chút, nghe một chút, nàng cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Âu Dương Tình lại té xỉu, nguyên nhân ... nguyên nhân cũng vì nàng ta yêu ta thiết Nhâm Ngã Sát.
Thấy bọn họ ở chung với nhau, lòng nàng tan nát, như rơi xuống vực sâu. Nàng không nhịn được, muốn lao ra, lại muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nàng đều không làm. Nàng thật sự không tin Nhâm Ngã Sát lòng dạ đổi thay, bỏ mặc người bạn thanh mai trúc mã này.
Nàng so với hắn chỉ kém ba tháng, từ nhỏ đã ở chung với nhau. Phụ thân nàng, Du Long đại hiệp Diệp Mạn Thiên, mười năm trước dẫn nàng đi đến Hoa Sơn bái tổ tiên, trên đường về nhà đã thu nhận một tiểu khất cái, lại đem sở học cả đời mà truyền thụ cho hắn.
Mấy năm nay, nhất là sau khi cha nàng qua đời, hai người ở chung với nhau, tình cảm bắt đầu nảy nở. Bọn họ chẳng phải huynh muội chi nữa, hắn làm sao lại quên chuyện từng thề kết duyên trong lần xâm nhập Hoa Sơn cấm địa năm xưa, hắn, người trọng tình trọng nghĩa lại có thể phụ bạc nàng sao?
Diệp Mộng Quân không có thất vọng, nàng vẫn yêu hắn tha thiết, chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ, cho dù chỉ là một ngày một đêm cũng thấy thỏa mãn.
Tử La Lan phu nhân nhìn nàng trìu mến, tâm tình tựa như lắng xuống giống Mộng Quân, nhẹ nhàng hỏi: "Quân Nhi, xem ra tâm tình của con hôm nay đã khá hơn, phải không?"
Diệp Mộng Quân hai mắt mở to, cười duyên đáp: "Sư phụ, sao người biết?"
"Hai năm nay con cả ngày sầu khổ, nhưng hôm nay tâm trạng đã tốt, nói ta biết, có chuyện gì vậy?"
"Sư phụ, Quân nhi tối qua đã ..." Mộng Quân cắn môi, chần chừ một lúc "Con đã đi tìm Nhâm Ngã Sát"
"Tìm hắn làm gì chứ?" Tử La Lan phu nhân giật mình.
"Con nghe nói hắn xông vào tam quan, còn có thể sống sót, lại hủy đi tâm huyết nhiều năm của sư phụ, cái này thật khó mà nghĩ được. Người ta bảo võ công hắn xuất thần nhập hóa, đao pháp thần bí đáng sợ, không biết là người hay là thần nữa"
"Hắn không phải người, chỉ có thần mới có khả năng làm những chuyện kinh thiên động địa như vậy, su phụ chưa thấy đao pháp chuẩn như vậy bao giờ"
"Sở dĩ Quân Nhi đi gặp hắn, chẳng qua không nén nổi lòng hiếu kỳ, muốn xem truyền thuyết thực hư thế nào."
"Hai người đấu với nhau" Tử La Lan bật cười đáp "Chắc chắn là bị bại trở về rồi"
Diệp Mộng Quân cười cười đáp: "Ân, ngay cả một chiêu cũng không chống nổi, hắn chỉ khẽ phất đao đã lấy được khăn che mặt của con"
"Một chiêu ư?" Tử La Lan động dung "Với võ công của con một chiêu mà thất thủ sao?"
Diệp Mộng Quân do dự một chút đáp: "Sư phụ, người đừng quyết đấu được không?"
"Sao? Con sợ ta không phải đối thủ của hắn sao?"
"Sư phụ võ công thiên hạ vô địch, trên đời này ai đánh bại được người?"
"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cũng chẳng có ai thật sự là thiên hạ vô địch cả"
Mộng Quân lại nói: "Trận này nhất định phải đánh sao?" Nàng len lén nhìn biểu tình của sư phụ
"Trận này nhất định phải đánh" Tử La Lan kiên quyết đáp
"Nhưng ... nhưng ..."
"Sao? Chẳng phải con có tâm sự sao?"
Diệp Mộng Quân muốn nói lại thôi, hít một hơi rồi mới đáp: "Trận này, hắn bại là cái chắc, chỉ có con đường chết ..."
Nhâm Ngã Sát thực sự không thể không chết sao? Tử La Lan khẽ thở dài, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương.
"Nhưng ... nhưng Quân Nhi không hi vọng hắn chết"
"Sao?" Sắc mặt phu nhân trầm xuống khiến cho Mộng Quân hoảng cả lên, tay run run, lo sợ không yên: "Sư phụ, con ..."
"Lẽ nào ngươi lại yêu hắn?" Tử La Lan thần sắc băng lãnh, ánh sắc sắc như dao, chăm chú nhìn đồ đệ.
Thấy sư phụ thay đổi sắc mặt, Mộng Quân trong lòng thấp thỏm, cũng không dám nhìn sư phụ, tay sờ vào lọn tóc buông xõa, thần tình vừa sợ hãi vừa bi thương.
Thấy đồ đệ như vậy, Tử La Lan nói nhẹ: "Quân nhi, con yêu địch nhân, chuyện này thật nguy hiểm"
"Sư phụ, hắn ... hắn ... hắn không phải địch nhân ..."
Tử phu nhân lạnh lùng hỏi: "Quân nhi, lẽ nào con điên rồi? Con lại phản bội ân sư?"
"Sư phụm người đừng tức giận, con làm sao phản bội người? Nếu không phải sư phụ cứu con một mạng ... con đã sớm ..."
Khuôn mặt nàng tái nhợt, khóe mắt hai hàng lệ chảy xuống.
Tử La Lan thấy thế thì bớt giận, chậm rãi khuyên: "Quân nhi, con lẽ nào không hiểu khổ tâm của sư phụ, ta chỉ có mình con, nếu con bỏ đi thì ai gánh vác Tử Vong cốc đây??"
Nói đến đây nàng đột nhiên nhớ đến hai đứa con ruột bỏ đi mà buồn bã, giọng nói có phần nghẹn ngào ...
"Nhưng nếu Nhậm Ngã Sát chết ... con ..." Mộng Quân ngẩng đầu, do dự một lúc rồi tiếp: "Con cũng không sống nổi"
Tử La Lan phu nhân sa sầm nét mặt, cả giận quát: "Ngươi biết mình đang nói gì không? Ngươi với hắn có quan hệ gì?"
Diệp Mộng Quân chưa thấy sư phụ nổi giận như vậy bao giờ, hoảng sợ lùi về phía sau.
"Sao không nói?" Tử La phu nhân càng lúc càng giận, ánh mắt lại càng băng lãnh.
"Sư phụ, người còn nhớ Quân nhi từng nói có một người bạn cũ?" Mộng Quân hít sâu lấy dũng khí, run run đáp.
"Không phải cái tên thanh mai trúc mã, cái tên mà hai năm nay ngươi lưu lạc giang hồ để kiếm tung tích, hắn vô ảnh vô tung, cứ như biến mất trên đời, chẳng lẽ ... chẳng lẽ ..." Nói đến đây nàng lặng người đi
Mộng Quân gật gật đầu, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Tử La Lan phu nhân đứng yên bất động, cả người như rơi xuống hố sâu vạn trượng, tin tức này, tin tức này sao lại đến vào lúc này cơ chứ.
Nhâm Ngã Sát lại là Diệp Dật Thu, sao lại thế được? Tử La phu nhân hít một hơi, ánh mắt sắt bén
như kiếm rời vỏ, nhìn Mộng Quân chằm chằm: "Là hắn?"
"Phải" Nàng cúi đầu đáp.
"Ngươi sợ hắn chết trong tay ta nên mới đến đây cầu xin?"
"Sư phụ, đời này Quân nhi chỉ có hai người thân, giờ này lại thành địch nhân ... con ... "
Tử La phu nhân phất tay, lạnh lùng: "Nếu như ngươi không tìm được hắn, trong lòng ngươi chỉ có mong muốn hắn không chết, bởi ngươi vẫn hi vọng ... nhưng giờ số phận trớ trêu, gặp lại cũng như không, chỉ làm người thêm đau khổ thương tâm"
Diệp Mộng Quân trong mắt lộ vẻ bi thương: "Sư phụ, lẽ nào không có cách vãn hồi?"
"Nếu đã là thiên ý thì làm sao con người có thể vãn hồi?"
"Hay là ..."
"Sao? Cho hai người các ngươi rời khỏi Tử Vong cốc, vĩnh viễn không để ta thấy mặt, phải vậy không?" Tử La Lan lạnh nhạt tiếp
"Quân nhi xin sư phụ thành toàn"
Mộng quân quỳ xuống dập đầu.
Tử La phu nhân cười lạnh: "Thành toàn cho ngươi? Nhâm Ngã Sát là địch nhân đáng sợ, nếu hắn không chết thì ta phải sống trong sợ hãi. Ta và hắn chỉ có một người sống"
Diệp Mộng Quân buồn bã: "Sư phụ ..."
Tử La Lan phất tay ngắt lời: "Trận này, ngươi muốn hắn hay ta chết?"
Diệp Mộng Quân giật mình, cái này nàng làm sao trả lời.
Tử La Lan cười điên cuồng, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng lại thấy khoái trá, trận này nàng phải sống, nhưng Nhâm Ngã Sát chết thì Diệp Mộng Quân cũng chẳng muốn sống, ...