Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 25: Lộ hàng
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Một lát sau, bọn họ đã đi tới tầng chín, thấy tầng trên là nơi giam giữ Giang Vũ San, lúc này Lâm Lạc dùng cảm ứng thuật tìm Giang Vũ San lần nữa, phát hiện vẻ mặt Giang Vũ San đang hoảng sợ, mà trước mặt nàng, tên bắt cóc nàng ở Giang gia đang đứng ở đó, không biết đang nói gì với nàng.
- Á!
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên gần đó, Lâm Lạc và Trương Tĩnh chấn động, sau đó Trương Tĩnh liền chạy ra phòng giữa tầng 9, thanh âm truyền đến từ chỗ đó.
- Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!
Lâm Lạc vừa mới cất bước chuẩn bị đi theo, liền nghe thấy Trương Tĩnh khẽ hô lên, rồi sau đó, liền thấy nàng vặn tay nắm cửa, chậm rãi đi vào căn phòng.
Lâm Lạc nhanh chóng chạy tới, thì phát hiện bên trong là hai trong ba tên cướp kia, một kẻ nằm trong vũng máu, mà tên kia, trên tay còn cầm một con dao nhọn.
- Ném dao đi, giơ tay lên, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống!
Trương Tĩnh quát, tên cướp kia hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo, không có biện pháp, họng súng chĩa thẳng vào đầu hắn, nếu hắn muốn phản kháng, chỉ sợ trên đầu lập tức sẽ có thêm một lỗ thủng.
- Tôi đi cứu Giang Vũ San!
Thấy Trương Tĩnh còng tay tên cướp kia, Lâm Lạc vội vàng nói một câu, rồi sau đó liền nhanh chóng chạy lên tầng trên.
Lâm Lạc vừa mới leo đến tầng mười, đã nghe bên kia truyền đến một tiếng thét lên:
- Cứu mạng!
Trong lòng Lâm Lạc lập tức thắt lại, đó chính là giọng của Giang Vũ San, không kịp nghĩ nhiều, hắn đã vọt tới.
Quần áo Giang Vũ San đã bị lão Tam dùng sức xé ra, bộ ngực sữa bại lộ trong không khí, trong ánh mắt lão Tam đầy thú tính, cúi đầu úp vào ngực Giang Vũ San.
- Lâm Lạc, cứu tôi!
Giang Vũ San nhắm mắt lại, nước mắt cũng đã chảy xuống hai gò má, nàng thì thào kêu tên Lâm Lạc, nam nhân đã cứu nàng một mạng ngày hôm qua, lúc này đã trở thành hy vọng cuối cùng của nàng.
- A!
Giang Vũ San nghe thấy lão Tam hét thảm một tiếng, đột nhiên mở to mắt, lập tức, sự kinh hỉ không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt dâng lên từ đáy lòng nàng.
- Lâm Lạc, anh thật sự tới cứu em rồi.
Giang Vũ San dùng thanh âm mê man nói, nàng si ngốc nhìn Lâm Lạc, mà lúc này, Lâm Lạc đã đem lão Tam dẫm nát dưới chân.
Ngay khi lão Tam cái mồm dơ bẩn kia sắp đụng với bộ ngực sữa cao ngất của Giang Vũ San, Lâm Lạc đã hiện ra phía sau hắn, đưa tay tóm hắn, rồi sau đó quật xuống đất, tiếp đó là một cước dẫm nát lồng ngực hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích nữa.
Lâm Lạc cũng không nghe thấy thanh âm nỉ non của Giang Vũ San, nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được rơi vào bộ ngực đang lộ ra cảnh xuân vô hạn kia của Giang Vũ San, trong lúc nhất thời, hắn cũng không đi cởi bỏ sợi dây trên người Giang Vũ San ngay.
- Nhìn cái gì?
Phía cửa ra vào đột nhiên truyền đến một tiếng mắng, sau đó lại truyền tới một tiếng hét thảm.
Lâm Lạc có chút xấu hổ, vội vàng nhìn ra phía cửa, lập tức phát hiện, Trương Tĩnh vừa mới xuất hiện ở đây, cũng không phải quát hắn, mà là tên cướp kia, lại thấy tên cướp đã hôn mê rồi.
Trương Tĩnh dùng súng nện một cái vào đầu tên cướp, làm cho hắn bất tỉnh, rồi sau đó đi đến, lấy ra một cái còng tay khác, còng tay lão Tam đang nằm trên mặt đất.
- Anh còn suy nghĩ cái gì chứ? Còn không mau cởi dây giúp Giang tiểu thư!
Trương Tĩnh thấy Lâm Lạc ngây ngốc ở bên cạnh, có vẻ không vui nói.
Lâm Lạc ngượng ngùng cười cười, đi nhanh đến bên cạnh Giang Vũ San, nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trên người nàng.
- Lâm Lạc!
Dây thừng vừa mới được cởi ra, Giang Vũ San liền nhào vào trong ngực Lâm Lạc, khóc nấc lên.
Lâm Lạc hơi ngẩn ngơ, vô thức ôm vòng eo nhỏ nhắn của Giang Vũ San, muốn an ủi nàng vài câu, nhưng lại chỉ há to miệng, không biết nói cái gì, cuối cùng đành thôi.
Mà lúc này, trong lòng Trương Tĩnh lại cảm thấy chua chua, trong lòng ẩn ẩn có chút ghen tuông, càng có loại xúc động muốn đẩy Giang Vũ San ra khỏi lồng ngực Lâm Lạc, may là nàng vẫn còn có chút lý trí, khắc chế chính mình, bất quá, tên lão Tam kia thì thảm rồi, Trương Tĩnh tức giận không có chỗ phát tiết, dĩ nhiên là phát tiết hết lên người hắn, mới ngắn ngủn vài phút, hắn đã ăn hai cái tát cộng thêm hai phát đạp của Trương Tĩnh.
Cũng may rất nhanh Giang Vũ San liền thôi thút thít nỉ non, nàng dụi dụi mắt, rời khỏi ngực Lâm Lạc, đột nhiên khẽ kêu nhỏ một tiếng, lúc này, nàng mới phát hiện, ngực mình vẫn đang bị lộ ra, cảnh xuân đều bại lộ trong không khí.
Sắc mặt Giang Vũ San lập tức đỏ bừng, nàng tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo, còn nhanh chóng liếc nhìn Trương Tĩnh, tựa hồ trong mắt nàng, bị Lâm Lạc nhìn thấy thì không sao cả, nhưng nếu bị Trương Tĩnh - cùng là con gái nhìn thấy, ngược lại có chút không tốt lắm.
Thấy Trương Tĩnh đang gọi điện thoại cho thủ hạ, Giang Vũ San hơi thở dài một hơi, mà cùng lúc đó, Lâm Lạc cũng như vô tình buông lỏng hai tay đang ôm Giang Vũ San, lui về sau một bước nhỏ, hơi kéo ra khoảng cách với Giang Vũ San.
Nhưng vào lúc này, Lâm Lạc tập trung tư tưởng nhìn vào mắt Giang Vũ San, lông mày lại lập tức nhíu lại.
Bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện, không biết lần này soán mệnh có thành công hay không, nhưng tương lai của Giang Vũ San lại trở nên rải rác, rõ ràng đã tạo ra rất nhiều chỗ trống, nói một cách khác, hiện tại hắn đã không thể dự đoán chuẩn xác được quỹ tích sinh mệnh của Giang Vũ San!
- Tại sao có thể như vậy chứ?
Trong lòng Lâm Lạc trầm xuống,
- Chẳng lẽ năng lực đoán trước của ta xảy ra vấn đề?
- Không đúng, nếu như năng lực đoán trước xảy ra vấn đề mà nói..., cái gì ta cũng không đoán được mới đúng, mà sẽ không xuất hiện những hình ảnh đứt quãng không nối tiếp thế này.
Lâm Lạc rất nhanh liền bác bỏ suy đoán của mình, chỉ có điều, hắn vẫn không nghĩ ra, đây rốt cuộc là vì sao mà hắn không thể dự đoán quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của Giang Vũ San.
Lâm Lạc đang suy tư, thì thủ hạ của Trương Tĩnh đã tới, Lâm Lạc đành tạm thời buông lỏng nghi hoặc trong lòng, hắn quyết định đợi lát nữa tìm cơ hội hỏi Tiểu Hôi một chút, có lẽ Tiểu Hôi có thể cho hắn đáp án.
Chuyện sau đó, cơ bản đều là cảnh sát xử lý, thủ hạ của Trương Tĩnh đem hai tên cướp và thi thể của tên còn lại mang về cục cảnh sát, mà Trương Tĩnh thì đưa Giang Vũ San trở về Giang gia, đương nhiên Lâm Lạc cũng đi cùng các nàng.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân có Trương Tĩnh ở bên cạnh, Giang Vũ San có chút cố kỵ, khi ở trên xe, tuy nàng ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc, nhưng giữa hai người vẫn bảo trì một chút khoảng cách, chỉ là, thỉnh thoảng nàng lại dùng ánh mắt tràn ngập tình ý liếc nhìn Lâm Lạc.
Trương Tĩnh từ kính chiếu hậu thấy được những động tác rất nhỏ của Giang Vũ San, trong nội tâm càng khó chịu, vô thức đạp lên chân ga, tốc độ xe lập tức nhanh hơn rất nhiều
Không bao lâu sau, ba người đã trở lại Giang gia, tuy trước đó Giang Thiên Dã đã nhận được tin tức Giang Vũ San thoát hiểm, nhưng khi tận mắt thấy Giang Vũ San về, vẫn không nhịn được mà nước mắt tuôn đầy mặt, với ông ta mà nói, cô cháu gái Giang Vũ San này, đã là thân nhân duy nhất của ông, về phần Giang Tân Viễn, đã sớm bị ông đuổi ra khỏi Giang gia.
Lâm Lạc có chút kinh ngạc trong lòng, bởi vì hắn không thấy Tử Dạ và Nguyệt Dao, khi đang kỳ quái, điện thoại di động của hắn vang lên.
- Lạc ca ca, có điện thoại kìa!
Thanh âm ngọt ngào của Lâm Sương lập tức làm cho Giang Vũ San và Trương Tĩnh chú ý, các nàng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc có chút xấu hổ, hắn không biết vì sao đã đổi điện thoại di động, mà chuông điện thoại di động vẫn không thay đổi, cũng không biết Tử Dạ làm thế nào, hắn vội ấn phím nghe, rồi đi ra chỗ khác.
Điện thoại là của Tử Dạ gọi tới, nàng chỉ nói một câu:
- Lập tức quay về phòng công tác!
Nói xong câu đó, Tử Dạ liền cúp điện thoại.
- Tiểu Hôi, vì sao đột nhiên ta không nhìn được quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của Giang Vũ San?
Đi ra khỏi Giang gia, nhìn bốn phía không có người, Lâm Lạc liền không đợi được hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong quỹ tích sinh mệnh của nàng, có rất nhiều điểm quỹ tích sinh mệnh có quan hệ với ngươi, ngươi không thể thấy vận mệnh của mình, bởi vậy, một số điểm quỹ tích sinh mệnh có quan hệ với ngươi kia, ngươi cũng không thể nhìn thấy.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Ta nhớ ngươi đã nói nếu như đối phương có quan hệ rất mật thiết với bản thân ngươi, ngươi có thể không thể đoán trước vận mệnh của người đó.
- Vậy tại sao ta có thể thấy quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của Tiểu Sương chứ?
Lâm Lạc vẫn còn có chút mê hoặc,
- Dựa theo lời ngươi nói, chẳng phải nói vận mệnh tương lai của Tiểu Sương cũng không có bao nhiêu quan hệ với ta?
- Cái này ta cũng không biết, nhưng trên lý luận, cũng không chắc rằng khi đối phương có quan hệ mật thiết với ngươi thì nhất định không thể thấy quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn, nhưng trái lại, nếu như ngươi không thể thấy quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của người nào đó, vậy người này nhất định có quan hệ rất mật thiết với ngươi.
Tiểu Hôi nghĩ nghĩ rồi nói,
- Bất quá, theo lý thuyết, lấy quan hệ mật thiết giữa ngươi và Tiểu Sương tỷ tỷ như vậy, chắc là ngươi không thể thấy quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của nàng chứ nhỉ!
- Nhưng mà, chính xác là ta có thể thấy quỹ tích sinh mệnh nguyên vẹn của Tiểu Sương mà.
Tuy đã giải quyết vấn đề của Giang Vũ San, nhưng lại gặp vấn đề này làm cho trong đầu Lâm Lạc tràn đầy nghi vấn.
- Cái này … , tạm thời ta cũng không biết, như vậy đi, chờ ngươi về nhà, lại dự đoán vận mệnh của Tiểu Sương tỷ tỷ lần nữa, sau đó ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm nguyên nhân.
Tiểu Hôi suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng vẫn không trả lời được, liền gợi ý cho Lâm Lạc một phương án như vậy.
- Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.
Lâm Lạc nói, dừng một chút, hắn lại nghĩ tới một việc,
- Đúng rồi, Tiểu Hôi, hôm nay ta soán mệnh cho Vũ San đã thành công rồi chứ?
- Đương nhiên là thành công!
Trong giọng nói Tiểu Hôi có chút bất mãn,
- Ta đã sớm nói, chỉ cần ngươi dựa theo kế hoạch của ta, về sau nàng sẽ không có chuyện gì đâu, ta chính là vận mệnh trí não vĩ đại, sẽ không tính sai đâu!
- Thôi đi, không phải ngươi còn không giải quyết được vấn đề kia sao!
Vừa nghe thấy Tiểu Hôi tự sướng như vậy, Lâm Lạc tức giận nói.
- Cái này gọi là kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều bỏ qua, hừ, ta nghỉ ngơi đây...!
Tiểu Hôi tựa hồ bị đả kích, có chút mất hứng, nói xong câu đó, liền không phát ra âm thanh gì nữa.
Lâm Lạc lắc đầu, vẫy một chiếc xe taxi, đi tới Tòa nhà Vận Mệnh.
Trên thực tế, khi Trương Tĩnh gọi thủ hạ, Tử Dạ liền biết rằng Lâm Lạc đã cải biến vận mệnh Giang Vũ San, mà lúc đó nàng liền dẫn Nguyệt Dao rời khỏi Giang gia, về Tòa nhà Vận Mệnh.
- Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thế nào vậy? Có phải Giang Vũ San lấy thân báo đáp rồi không?
Vừa nhìn thấy Lâm Lạc, Tử Dạ liền không nhịn được dùng ngữ khí không tốt hỏi.
- Cô vội vã bảo tôi trở về gấp như vậy, không phải chỉ nói cái này với tôi chứ?
Lâm Lạc cười khổ nói.
Tử Dạ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Lạc, vốn còn muốn mắng hắn vài câu, may là vẫn nhịn được, bây giờ không phải lúc mắng chửi hắn, cho dù nàng tức giận đối với việc Lâm Lạc chủ động soán mệnh cho Giang Vũ San, nhưng khi chuyện đã xảy ra, nàng lại muốn giúp Lâm Lạc vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Nếu như anh hi vọng chỉ bị trừng phạt nhẹ một chút, vậy từ giờ trở đi, tốt nhất cái gì anh cũng phải nghe ta đấy, đến khi có quyết định trừng phạt thì thôi.
Tử Dạ lạnh lùng nói,
- Đương nhiên, nếu như anh không muốn, tôi cũng không bắt buộc, tôi chẳng thèm quản sống chết của anh!
Lâm Lạc tự nhiên sẽ đồng ý, có Tử Dạ giúp hắn, nói chung so với một thân một mình đối mặt thì tốt hơn nhiều, huống chi, hắn tin Tử Dạ đối với điều lệ trừng phạt cụ thể hiểu rõ hơn hắn, như vậy, nàng tự nhiên cũng biết tình huống như thế nào mới có thể giảm bớt sự trừng phạt.
- Đi đi!
Thấy Lâm Lạc đã đáp ứng điều kiện của nàng, ngữ khí của Tử Dạ thoáng hòa hoãn hơn.
Ngắn ngủn sau vài ngày, Lâm Lạc lại một lần nữa đi vào phòng thẩm lí và phán quyết của hiệp hội soán mệnh sư thành phố Minh Châu, nhưng lần này, lúc hắn và Tử Dạ đến đây, phòng thẩm lí và phán quyết không có một bóng người.
- Anh chờ ở chỗ này.
Tử Dạ chỉ về phía ghế bị cáo, nói với Lâm Lạc, Lâm Lạc gật gật đầu, đi sang đó ngồi xuống.
Tử Dạ không nói gì nữa, bước nhanh đi ra ngoài.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mặc dù trong lòng Lâm Lạc có chút không yên, nhưng ngược lại cũng không có cảm giác sợ hãi gì, cái gọi là đại trượng phu dám làm dám chịu, hắn đã có thể quyết định chủ động soán mệnh cho Giang Vũ San, tất nhiên là đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt lúc này.
Ước chừng 10 phút sau, Tử Dạ về tới Phòng thẩm lí và phán quyết, còn có bốn người đi cùng nàng một đường, mà bốn người này đối với Lâm Lạc mà nói, đều không xa lạ gì, đều là những người hắn đã gặp, phó hội trưởng hiệp hội soán mệnh sư thành phố Minh Châu - Hàn Cao, còn có bát cấp soán mệnh sư Trịnh Hùng, cùng với hai nam tử khác mặc đồng phục giống cảnh sát, hắn biết một người trong đó gọi là Mã Phong, còn tên của người kia hắn cũng không biết.
Sắc mặt Hàn Cao và Trịnh Hùng đều có chút ngưng trọng, khi đi vào phòng thẩm lí và phán quyết, bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhìn Lâm Lạc, mà ngược lại hiện tại Tử Dạ lại lộ ra vẻ bình thường, rất trấn định, về phần hai người kia, cũng dùng ánh mắt nhiều hứng thú liếc nhìn Lâm Lạc, kỳ thật cũng khó trách bọn họ hiếu kỳ, ai bảo trong thời gian ngắn như vậy Lâm Lạc đã vào Phòng thẩm lí và phán quyết hai lần chứ?
Giống như lần trước, Hàn Cao đi về chỗ ngồi giữa bàn thẩm phán, Tử Dạ và Trịnh Hùng ngồi hai bên.
- Lâm Lạc, lần này anh chủ động thừa nhận chính mình trái với quy định của soán mệnh sư, trên nguyên tắc, chúng ta sẽ xử lý nhẹ, nhưng trước khi xử lý, ta còn có một vấn đề muốn điều tra rõ ràng.
Hơi trầm ngâm một chút, Hàn Cao liếc nhìn Tử Dạ, rồi nói.
- Hàn hội trưởng, xin cứ hỏi, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật.
Lâm Lạc bình tĩnh nói, hắn biết Tử Dạ đã nói cụ thể chuyện này cho Hàn Cao.
- Ta muốn hỏi, Giang Vũ San ngoại trừ là người ủy thác anh ra, phải chăng còn có quan hệ khác với anh?
Hàn Cao ôn tồn hỏi, đối với phản ứng của Lâm Lạc, hắn tương đối hài lòng.
- Cái này, Hàn hội trưởng, chúng tôi có thể tính là bạn bè.
Lâm Lạc nghĩ một chút rồi nói.
- Lâm Lạc, nói rõ ràng hơn đi, là quan hệ bạn bè như thế nào?
Hàn Cao nhíu mày,
- Xét thấy anh chủ động thừa nhận trái với quy định của soán mệnh sư, ta có thể nhắc nhở anh một chút, nếu như anh có thể chứng minh Giang Vũ San và anh có quan hệ mật thiết, có thể nói nếu như anh có thể chứng minh cô ấy là bạn gái của anh hoặc là vị hôn thê của anh, như vậy rất có thể sẽ được giảm bớt sự trừng phạt đối với anh.
- Hàn hội trưởng, cám ơn sự nhắc nhở của ngài, nhưng tôi và Giang Vũ San vẫn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, kỳ thật hắn biết rõ, dù sao hắn đã cứu Giang Vũ San hai lần, nếu như hắn nói cho Giang Vũ San chuyện này, dù chỉ là vì cảm tạ ơn cứu mệnh của hắn, khẳng định Giang Vũ San sẽ nguyện ý đính hôn với hắn, thậm chí sẽ kết hôn, nhưng thi ân đòi báo đáp không phải nguyên tắc làm việc của Lâm Lạc hắn.
- Tử Dạ tiểu thư, chuyện này, cô thấy nên xử trí thế nào?
Nghe được câu trả lời của Lâm Lạc, Hàn Cao không khỏi nhíu mày, khi Tử Dạ vừa nói chuyện này với hắn, nói rằng quan hệ giữa Giang Vũ San và Lâm Lạc có thể là tình nhân, nếu thật là như vậy, coi như vì mặt mũi của Tử Dạ, hắn có thể không để Lâm Lạc bị trừng phạt quá nặng, không ngờ Lâm Lạc lại chính miệng phủ nhận khả năng này, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút khó xử rồi.
- Hàn hội trưởng, có thể dời phiên tòa lại một thời gian không?
Tử Dạ hơi trầm ngâm hỏi.
- Dời phiên tòa?
Hàn Cao hơi sững sờ, cau mày, hỏi tiếp:
- Tử Dạ tiểu thư, ý của cô là?
- Hàn hội trưởng, tôi đã đề nghị với Dương hội trưởng về điều khoản gia tăng bảo hộ người ủy thác trong quy định của soán mệnh sư, chỉ là Dương hội trưởng còn cần một ít thời gian mới có thể ra quyết định, bởi vậy, tôi hy vọng có thể đợi sau khi Dương hội trưởng ra quyết định, lại tiến hành xử trí đối với Lâm Lạc.
Tử Dạ nhanh chóng nói.
- Tử Dạ tiểu thư, cô có thể nói nội dung cụ thể của điều khoản bảo hộ người ủy thác không?
Hàn Cao hơi suy nghĩ, hỏi lại.
- Cái gọi là điều khoản bảo hộ người ủy thác, chính là trước khi nhiệm vụ ủy thác chấm dứt, nếu người ủy thác gặp nguy hiểm, soán mệnh sư tiếp nhận ủy thác có thể trong phạm vi năng lực cho phép tiến hành bảo hộ người ủy thác.
Tử Dạ chậm rãi nói,
- Trên thực tế, điều khoản bảo hộ người ủy thác cũng là vì bảo hộ cho lợi ích của soán mệnh sư chúng ta, bởi vì nếu như người ủy thác tử vong trước khi nhiệm vụ chấm dứt hoặc là xuất hiện việc ngoài ý muốn, rất có thể làm cho soán mệnh sư chúng ta không thể lấy được thù lao.
Hàn Cao không khỏi dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn Lâm Lạc, trong nội tâm có chút kinh ngạc, không biết tại sao Lâm Lạc lại nhận được sự ưu ái như vậy của Tử Dạ, rất hiển nhiên, tuy Tử Dạ nói là vì bảo hộ lợi ích soán mệnh sư, nhưng trên thực tế, sau khi nàng đưa ra điều khoản bảo hộ người ủy thác, rõ ràng là vì bảo hộ Lâm Lạc, bởi vì một khi điều khoản này được thêm vào quy định của soán mệnh sư, Lâm Lạc kia sẽ không phải chịu bất luận trừng phạt gì.
- Trịnh Hùng, theo cậu thì sao?
Trong lòng Hàn Cao hơi than thở một tiếng, theo góc độ công chính mà nói, dời thời gian xét xử lại hiển nhiên là không đúng, vì một cái điều khoản không biết là sẽ thông qua hay không mà bỏ đi sự trừng phạt đối với Lâm Lạc, rõ ràng là không thể chấp nhận, nhưng vì mặt mũi của Tử Dạ, hắn lại không thể không làm, tuy biểu hiện là chức vị của hắn cao hơn Tử Dạ, nhưng thực tế, thân là một trong mười hai Chấp Pháp Sử, cấp trên trực tiếp của Tử Dạ chính là hội trưởng hiệp hội soán mệnh sư - Dương Nghịch Thiên.
- Hàn hội trưởng, tôi cảm thấy, Lâm Lạc vừa mới gia nhập hiệp hội soán mệnh sư không đến một tuần lễ, phạm một ít sai lầm nhỏ cũng có thể lý giải, trước tiên chúng ta có thể tạm thời cho hắn một số trừng phạt nho nhỏ, những thứ khác cứ theo như lời Tử Dạ tiểu thư, nếu như điều khoản bảo hộ người ủy thác không thể thông qua, chúng ta lại xử trí hắn cũng không muộn.
Trịnh Hùng thản nhiên nói.
- Vậy được rồi, Lâm Lạc, tuy trong chuyện này về tình là anh đúng, nhưng dù sao cũng trái với quy định của soán mệnh sư.
Hàn Cao trầm giọng nói ra,
- Bởi vậy, trước khi chúng ta có phán quyết cuối cùng, anh không được rời khỏi thành phố Minh Châu, cũng không thể soán mệnh cho người khác, nhưng tư cách soán mệnh sư của anh chúng ta vẫn giữ lại.
Nói đến đây, Hàn Cao hơi dừng một chút, quay đầu hỏi:
- Tử Dạ tiểu thư, cô xem xử trí như vậy thế nào?
- Hàn hội trưởng, quyết định của ông tự nhiên tôi không có ý kiến.
Tử Dạ mỉm cười,
- Ông yên tâm, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ quản lý Lâm Lạc.
- Lâm Lạc, anh có dị nghị gì không? Nếu như anh bất mãn với sự trừng phạt này, anh có quyền khiếu nại.
Hàn Cao lại quay đầu nhìn về Lâm Lạc, trầm giọng hỏi.
- Hàn hội trưởng, tôi không có dị nghị.
Lâm Lạc bình tĩnh nói, có kết quả này hắn đã rất hài lòng.
- Vậy cứ như thế đi, Tử Dạ tiểu thư, Lâm Lạc giao cho cô quản lý.
Hàn Cao nhìn Tử Dạ, ý vị thâm trường nói.
Sắc mặt Tử Dạ tựa hồ có một tia đỏ ửng, sự trêu chọc trong giọng nói Hàn Cao, nàng vẫn nghe ra được.
- Hàn hội trưởng, lần này đã làm phiền ông rồi, tôi và Lâm Lạc còn có một số việc, tôi về trước.
Tử Dạ vừa đứng dậy vừa nói, nói xong nàng đi tới trước mặt Lâm Lạc, trừng mắt liếc Lâm Lạc,
- Đi thôi!
Lâm Lạc gật đầu với Hàn Cao và Trịnh Hùng, xem như tạm biệt, rồi sau đó liền vội vàng đuổi theo Tử Dạ, đi ra khỏi Phòng thẩm lí và phán quyết, khi đi qua cửa ra vào, rõ ràng hắn cảm giác được ánh mắt của Mã Phong và người kia nhìn hắn có chút quái dị.
Mà hai người Tử Dạ và Lâm Lạc vừa mới đi, trong phòng, Hàn Cao và Trịnh Hùng đã bắt đầu bàn luận.
- Đúng là thế sự khó liệu!
Hàn Cao cảm thán một tiếng,
- Không ngờ Tử Dạ mắt cao hơn đầu này, cũng có người trong lòng.
- Hàn hội trưởng, đây chính là anh có hâm mộ cũng không được, nếu như anh trẻ lại mười tuổi, may ra còn có cơ hội cạnh tranh với Lâm Lạc.
Trịnh Hùng đùa giỡn nói.
- Trịnh Hùng, sao cậu không đi cạnh tranh với Lâm Lạc đi?
Hàn Cao cũng không tức giận, cười cười nói.
- Haiz, không sợ anh chê cười, từ lâu tôi đã bị nàng cự tuyệt rồi.
Trịnh Hùng lộ ra hơi xấu hổ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ cũng không phải rất để ý đến chuyện này.
- Trịnh Hùng, tôi cảm giác, cảm thấy, Lâm Lạc này hơi khác thường.
Sắc mặt Hàn Cao đột nhiên trở nên nghiêm túc,
- Tôi có cảm giác, thực lực chân chính của hắn, không chỉ là trình độ của một trợ lý soán mệnh sư.
- Tôi cũng có loại cảm giác này, nhưng trừ chính Lâm Lạc ra, có lẽ chỉ có Tử Dạ rõ ràng nhất thôi.
Trịnh Hùng gật gật đầu nói,
- Nhưng có Tử Dạ quản lý hắn, tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì đâu.
- Vậy cũng đúng.
Hàn Cao gật gật đầu.
Hai người không nói gì nữa, một lát sau, liền đi ra ngoài, mà Phòng thẩm lí và phán quyết, rất nhanh lại trở nên vắng vẻ.
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 26: Mỹ nhân Huyền Môn! (1+2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Kỳ thật Lâm Lạc vốn muốn Trương Tĩnh tới đón hắn, chỉ là lời nói đến bên
miệng lại đổi thành nhờ nàng gọi xe taxi, bây giờ nghe Trương Tĩnh nói
như vậy, tất nhiên là hắn cầu còn không được.
Tuy Trương Tĩnh nói là lập tức sẽ tới, nhưng dù sao cục cảnh sát cách
Huyền Môn khá xa, Lâm Lạc chầm chập đi dọc theo đường, giống như là tản
bộ vậy, khoảng nửa giờ sau, xe của Trương Tĩnh rốt cục hiện ra trong tầm
mắt hắn, mà lúc này, trên thực tế hắn đã tới đường lớn cách Huyền Môn
mấy km, ven đường cũng đã có xe taxi đi qua.
- Sao anh chạy đến chỗ này?
Sau khi Lâm Lạc lên xe, Trương Tĩnh nhịn không được hỏi.
- Có một số việc.
Lâm Lạc thuận miệng nói ra.
- Có phải anh đi ra từ Huyền Môn không?
Trương Tĩnh hơi trầm mặc một lát nói ra.
- Cô cũng biết Huyền Môn?
Lâm Lạc hơi sững sờ.
- Nói nhảm, đương nhiên tôi biết!
Trương Tĩnh hơi mất hứng trừng mắt liếc Lâm Lạc,
- Anh đi Huyền Môn làm gì? Học võ thuật cổ?
Lâm Lạc ngượng ngùng cười cười, gật nhẹ đầu, vốn hắn còn tưởng rằng sự
tồn tại của Huyền Môn là chuyện bí ẩn, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ cũng
không phải như vậy.
- Võ thuật cổ của anh không phải rất lợi hại đấy sao? Sao còn muốn đi Huyền Môn học chứ?
Trương Tĩnh có chút tò mò, võ thuật cổ của Lâm Lạc nàng đã tận mắt thấy qua.
- Kỳ thật tôi chưa học tập qua võ thuật cổ có hệ thống, bây giờ đi Huyền Môn học tập qua một chút, vẫn còn có chỗ tốt.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói ra, lại lộ ra một nụ cười khổ,
- Hơn nữa, đây cũng là ý tứ của Tử Dạ, tôi phải đi.
- Anh nghe lời cô ấy như vậy?
Trong nội tâm Trương Tĩnh dâng lên một cảm giác chua chua.
- Không phải nghe lời..., chỉ có điều cô ấy là bà chủ của tôi, ở hiệp
hội soán mệnh sư, cô ấy cũng có thể coi là cấp trên của tôi, tôi không
thể không nghe theo yêu cầu của cô ấy.
Lâm Lạc thấp giọng giải thích,
- Hơn nữa, trong chuyện này, cô ấy cũng là vì tốt cho tôi.
- Tóm lại chính là cái gì anh đều nghe cô ấy, tôi thấy lúc nào cô ấy đem anh bán đi anh còn giúp cô ấy kiếm tiền!
Trương Tĩnh tức giận nói.
- Không nói Tử Dạ nữa, vụ án Giang gia, hiện tại thế nào?
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ lảng sang chuyện khác.
- Mấy tên cướp đều cung khai rồi, bọn hắn đều là sát thủ, là thành viên
một tổ chức sát thủ vô danh, lần này vốn bọn hắn muốn giết Giang Vũ San,
nhưng bọn họ tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định bắt cóc Giang Vũ San
kiếm tiền chuộc.
Trương Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói ra,
- Tiền chuộc còn chưa thấy đâu, tên lão đại kia vì độc chiếm tiền chuộc,
giết một thủ hạ, mà nếu như chúng ta đi trễ một chút, đoán chừng tên
kia cũng sẽ bị giết.
- Bọn hắn hẳn là sát thủ Giang Tân Viễn mướn đến?
Lâm Lạc hỏi.
- Liên hệ với bọn họ chính là Cao Phong, luật sư tư nhân của Giang Tân
Viễn, chúng tôi đã bắt Cao Phong, chỉ có điều đáng giận là chúng ta lại
không thể bắt tội Giang Tân Viễn.
Trương Tĩnh oán hận nói,
- Đinh Linh kia đột nhiên phản cung rồi, tạm thời chúng tôi cũng không tìm được chứng cớ khác, đành phải thả người.
- Từ Cao Phong không thể tìm chứng cớ của Giang Tân Viễn sao?
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói ra.
- Vô dụng, Cao Phong vốn là luật sư, rất khó đối phó, hiện tại hắn không nói cái gì, tạm thời chúng tôi cũng không có biện pháp.
Trương Tĩnh căm giận nói,
- Những tên khốn kiếp này, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ, đưa hết bọn chúng vào ngục giam!
Lâm Lạc không hỏi cái gì nữa, đối với phương thức xử lý và kế hoạch của
cảnh sát, hắn cũng không hiểu lắm, bất quá, lúc này hắn lại nhớ tới tên
sát thủ giả mạo bác sĩ kia đã từng có ý đồ ám sát Giang Vũ San, hơi tập
trung tinh thần, rất nhanh hắn cảm ứng được vị trí của tên sát thủ kia.
- Sân bay?
Lâm Lạc trong nội tâm âm thầm đoán, sát thủ này đang ở sân bay mua vé máy bay, hẳn là hắn muốn trở lại Thành phố Minh Châu rồi?
- Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Trương Tĩnh thấy Lâm Lạc không nói lời nào, có chút mất hứng.
- Cô nhìn người này xem.
Lâm Lạc lấy ảnh chụp ngày hôm qua Tiểu Hôi giúp hắn in ra đưa cho Trương
Tĩnh, vốn hôm qua hắn muốn cho Tử Dạ xem tấm ảnh này, nhưng về sau bởi
vì ảnh nude của Tử Dạ làm cho hắn căn bản không có cơ hội, cho nên vẫn
cất trên người, hiện tại rốt cục có thể mang ra sử dụng rồi.
- Hắn là ai?
Trương Tĩnh dừng xe lại, tiếp nhận bức ảnh, có chút nghi hoặc hỏi.
- Đây là sát thủ muốn ám sát Giang Vũ San hôm qua, hơn nữa, hắn mấy ngày
nay còn có khả năng trở lại Thành phố Minh Châu, cô phái người trông
coi ở sân bay, cần phải bắt được hắn.
Lâm Lạc hơi chút do dự rồi nói ra.
- Làm sao anh biết?
Trương Tĩnh dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Lạc, cơ hồ nàng có chút hoài nghi Lâm Lạc và tên sát thủ này là đồng lõa mất.
- Cô cứ tin tôi là được, tôi sẽ không lừa cô.
Lâm Lạc cũng không biết giải thích như thế nào, hắn cũng không muốn đem
chuyện cảm ứng thuật nói cho Trương Tĩnh, bằng không không chừng sau này
nàng sẽ bảo hắn hỗ trợ đi bắt tội phạm truy nã cả ngày mất.
- Anh không gạt tôi mới là lạ!
Trương Tĩnh hừ một tiếng, sẵng giọng.
- Rất nhanh cô sẽ biết rõ có phải tôi lừa cô hay không.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ,
- Giờ đưa tôi tới La thị tập đoàn đi, tôi tới đó có một số việc.
- Tạm tin tưởng tiểu sắc lang anh!
Trương Tĩnh trắng mắt liếc Lâm Lạc, trong giọng nói mang theo một tia
kiều mỵ, tuy nàng vẫn không thể xác định Lâm Lạc cho nàng mấy tấm hình
này hữu dụng hay không, nhưng bất kể thế nào, đây là Lâm Lạc đang giúp
nàng, bởi vậy trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ.
Chỉ có điều, Trương Tĩnh lại không biết, Lâm Lạc làm như vậy, tuy cũng
có thể nói là giúp nàng, nhưng chính yếu nhất là hắn muốn thuận tiện
soán mệnh cho Giang Thiên Dã, chỉ cần bắt lại tên sát thủ này, đối với
chuyện soán mệnh cho Giang Thiên Dã trên cơ bản xem như thành công rồi.
Nghe được vẻ hơi làm nũng trong giọng nói Trương Tĩnh, Lâm Lạc trong
lòng không khỏi hơi nóng lên, hắn nhìn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh
đẹp của Trương Tĩnh, nhưng ánh mắt không khỏi chậm rãi dời xuống, rơi
vào bộ ngực cao ngất của nàng.
- Tiểu sắc lang, anh nhìn cái gì đấy? Lần trước còn nhìn chưa đủ à?
Trương Tĩnh cảm giác được ánh mắt nóng bỏng kia của Lâm Lạc, sắc mặt hơi đỏ lên, hơi sẵng giọng.
Khuôn mặt Lâm Lạc hơi nóng lên, có chút không muốn dời đi ánh mắt, lúc
này trên mặt Trương Tĩnh lại đột nhiên ửng hồng, nàng đột nhiên nghiêng
người, nhanh chóng hôn phớt một cái trên mặt Lâm Lạc.
- Tiểu sắc lang, coi như nhờ anh đưa ảnh cho tôi nên tôi thưởng cho anh một chút.
Thanh âm Trương Tĩnh nhỏ đến cơ hồ không thể nghe thấy, nói xong câu đó,
nàng khởi động xe, giẫm mạnh chân ga, xe lập tức chạy như bay ra ngoài.
Lâm Lạc dùng tay sờ sờ má, nhìn Trương Tĩnh tựa hồ đang chuyên tâm lái xe, tâm tư không khỏi bắt đầu có chút lộn xộn.
- Có muốn tôi đi vào cùng anh không?
Ở cửa ra vào La thị tập đoàn, Trương Tĩnh dừng xe, nhẹ giọng hỏi.
- Cô, cô trở về cục cảnh sát trước đi, tôi biết cô rất bận rộn.
Lâm Lạc hơi do dự một chút nói ra.
- Bao lâu anh mới ra? Hay là tôi ở đây đợi anh?
Thanh âm Trương Tĩnh rất ôn nhu, đúng là nàng rất bận, nhưng nàng vẫn
nguyện ý đi cùng Lâm Lạc, hoặc là nói, thật ra nàng muốn Lâm Lạc đi cùng
nàng.
Lâm Lạc không nói gì, hơi ngưng tụ tinh thần, cảm ứng thuật lập tức liền
cảm ứng được vị trí hiện tại của Lâm Sương, trong lúc đó, sắc mặt hắn
đại biến, đột nhiên kéo cửa xe xuống xe, rồi sau đó liền vọt tới hướng
cửa La thị tập đoàn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của DapTuyet VoNgan