Hàn Đao Hành - Uất Ngân - Tân kiếm hiệp đặc sắc. Nguồn: 4vn - Mới: Quyển 2 Chương 26
Lời mở đầu
“Đao của gã đâu? Đao ở chỗ nào?”
“Đao của gã, ở nơi nó cần ở. Thiên thượng địa hạ, đâu đâu cũng có đao của gã hết.”
“Tại sao không thấy được thanh đao đó?”
“ Đao để giết người không phải là thứ để cho người ta xem. Kẻ chết dưới đao của gã, cũng không hề đau đớn chút nào, bởi vì đao của gã quá nhanh, quá chuẩn, người ta chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã chết rồi.”
“Đao của gã là đao để sát nhân, người gặp gã có thể không phải chết, nhưng kẻ nào nhìn thấy đao của gã, thì nhất định là đã chết hết cả rồi.”
Con người thần bí, thanh đao thần bí…
Đao khí lạnh lẽo, lạnh như những oan hồn dưới đao, lạnh như nỗi buồn trong mắt kẻ hồng nhan, buốt giá cả giang hồ.
Ai nói sát thủ nhất định phải lãnh huyết, tàn khốc. Ai nói giang hồ chỉ có chém giết?
Một sát thủ thần bí, một thanh đao thần bí, chưa ai nhìn thấy!
Giang hồ không có đường về, một bước nhỡ, quay đầu sao kịp.
Điều gì khiến thiếu niên thần bí đó lưu lạc thành một sát thủ lãnh huyết vô tình?
Điều gì đã thay đổi vận mệnh của hắn, giúp hắn quay đầu?
Vì bằng hữu, một lời hứa trị giá ngàn vàng, quyết không hối hận…
Vì đạo nghĩa giang hồ, đầu rơi máu chảy, tiếu ngạo tử sinh…
Thế gian chỉ có tình là thật.
Hàn Đao Hành – Tác phẩm đầu tay của tác giả trẻ Uất Ngân sẽ được lần lượt giới thiệu đến bạn đọc.
Mạn mạn giang hồ lộ
Tiêu diêu hiệp khách hành
Tá vấn tứ hải nội
Thùy thị luận đao nhân
Từ ngày mai sẽ có chương đầu tiên. Mỗi ngày một chương. Mong các bằng hữu ủng hộ.
Hàn Đao Hành, tác phẩm đầu tay của nhà văn trẻ Uất Ngân, là một tác phẩm kiếm hiệp truyền thống, thuần túy truyền thống. Giang hồ của Hàn Đao Hành có sự kế thừa giang hồ của Cổ Long, nơi cái tình, cái hiệp được đề cao, nơi các nhân vật được khắc họa rõ nét, với những tính cách đặc trưng, với những lời thoại ngắn gọn và cô đọng, sâu sắc. Giang hồ đó có đao, có bằng hữu, có mỹ nữ, có rượu, có những bí mật, những ẩn tình, những âm mưu...
Hàn Đao Hành mở ra với hình ảnh một sát thủ thần bí, một thanh đao thần bí - khán bất kiến đích đao (thanh đao không nhìn thấy được). Lí do thật đơn giản, những kẻ nhìn thấy thanh đao đó đều đã chết. Đao lạnh, đao phong lạnh, con người cũng lạnh. Nhưng đằng sau cái lạnh đó là một nỗi đau khôn nguôi, một tấm chân tình cháy bỏng.
Thanh đao "khán bất kiến" liệu có phải chỉ đơn giản là vì nó quá nhanh, quá độc. Hay là vì ẩn chứa sau nó là những điều khó nói thành lời, là "tâm kết" nan giải, là những bí mật đau lòng.
Sát thủ vô tình , nhưng vô tình đâu phải chỉ có sát thủ, vì danh vì lợi, tàn sát lẫn nhau, tình nghĩa ở đâu???
Sát thủ vô nghĩa, vì bằng hữu mà đầu rơi máu chảy, cho dù là sát thủ, nghĩa tình trọn vẹn, mới chính là thiên địa nam nhi.
Giang hồ của Uất Ngần nặng chữ hiệp. Những nhân vật của Uất Ngần, từ sát thủ đến đại hiệp, từ chính đến tà, kẻ địch hay bằng hữu đều mang trong mình hào tình của những kẻ sống nơi đầu gươm mũi kiếm. Đã là khách giang hồ, đâu thiếu được chữ hiệp. Hào tình tráng chí đó sưởi ấm của tác phẩm nghe vô cùng "lạnh lẽo" này.
Giang hồ của Uất Ngân nặng chữ tình. Tình bằng hữu, tình yêu...đều được khắc họa bằng những nét khỏe khoắn. Truyện được mở ra bằng chữ tình, kết cũng bằng chữ tình. Mọi tình tiết trong truyện đều xoay quanh chữ tình đó. Cho dù là đại ma đầu, là sát thủ, các nhân vật của Uất Ngần đều được nhìn dưới ánh mắt rất người. Dù ngoan, tàn, độc, nhưng những nhân vật này đều là con người, đều có tình. Vì tình mà thăng hoa, vì tình mà đọa lạc.
Giang hồ của Uất Ngân vẫn đầy hiểm ác, đầy sát lục, một bước lỡ chẳng thể quay đầu. Cái giá của giang hồ đắt quá. Liệu rằng quay đầu có thoát được nỗi ám ảnh của quá khứ, của hận thù oan oan tương báo.
Băng phong tam xích, phi nhất nhật chi hàn. Nhưng khi băng tan, một thế giới kì diệu sẽ hiện ra.
Đao lạnh nhưng thì tình nóng. Nhiệt huyết của nam nhi, nhiệt lệ của hồng nhan xua tan đi cái lạnh của tình đời gian hiểm, cái lạnh của nỗi đau, của sinh ly tử biệt.
Tuy vẫn còn những thiếu sót khó tránh của một tác phẩm đầu tay, nhưng nhìn chung Hàn Đao Hành đã thành công tiếp nối mạch nguồn võ hiệp truyền thống của Trung Hoa.
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được. Tự chương: Thánh địa, cấm địa
Người dịch: LucHuong Nguồn: 4vn.eu
Tự cổ lên Hoa Sơn chỉ có một con đường.
Tây Nhạc Hoa Sơn nằm trong địa giới huyện Hoa Âm cách Trường An hai trăm dặm về phía Đông Bắc, các ngọn Chiêu Dương, Lạc Nhạn, Liên Hoa, Ngũ Vân, Ngọc Nữ đều cao ngút mây ngàn, hùng vĩ sừng sững, đèo cao vách hiểm, đỉnh núi vút cao, quanh năm mây mờ vấn vít, chim trời cũng khó bay qua, thật đúng với danh tiếng ‘Hoa Sơn thiên hạ hiểm’. Thiên Xích Trảng vách cao dựng đứng lên tận trời cao, Sát Nhĩ Nhai đường đi không có, dưới là vực sâu, ai muốn qua phải bám chặt vào dây chăng ngang, áp sát vách đá mà đi, đường lên “Thượng Thiên Thê” lại càng hiểm yếu; Thương Long Lĩnh một dải lửng lơ, nhìn mà hồn xiêu phách lạc, hai bên vực sâu không biết phía dưới là đá hay nước, du nhân phảng phất như chìm vào giữa mây trôi lờ lững… Vẻ hiểm yếu của nơi này đem đặt lên so với vẻ u tĩnh, thanh tú của nó, càng khiến người ta phải tấm tắc ngợi khen, nhìn mà muốn trù trừ lui bước.
Tháng ba mùa xuân, cây cối nở hoa, chim rừng ríu rít, sắc xuân đẹp đến mê hồn. Chỉ thấy sâu giữa vùng hoa, đỗ quyên tụ thành đàn, bay qua bay lại, kêu hót không ngừng, điểm xuyết cho phong cảnh mùa xuân càng thêm tuyệt mỹ hữu tình!
Một vạt nắng lấp lóa chiếu lên vách đá dựng đứng xanh ngăn ngắt, trên vách đá mọc vô số loài hoa thảo vô danh, màu sắc rực rỡ muôn vẻ, thi nhau khoe hương đấu sắc. Trên một vách núi dựng đứng, một tảng đá khổng lồ ngấp nghé dòm xuống đáy cốc núi, phảng phất như sẵn sàng bổ nhào xuống bất cứ lúc nào; bên trên tảng đá lớn này lại có mấy sợi dây leo buông xuống, giữa đám lá xanh đung đưa từng chùm hoa tim tím; phía trên nữa mọc một gốc tùng đuôi ngựa thâm thấp, cành cây khẳng khiu, tán lá um tùm tươi tốt. Đối diện vách đá, là một dải sơn đạo hẹp. Dải sơn đạo này từ lâu đã hiếm người đặt chân, vô cùng hoang vắng, có rất nhiều thỏ hoang, độc xà, nhưng lúc này, lại trên sơn đạo lại đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích vô cùng vui vẻ, tiếng thì thầm và tiếng cười trong veo như chuông bạc ấy dần trở nên rõ hơn, đồng thời cũng xuất hiện một đôi nam nữ thiếu niên đang dắt tay nhau, không chậm mà cũng không nhanh, cẩn thận bước đi trên con đường hun hút.
Thiếu niên kia vận bạch y trắng còn hơn tuyết, đi giữa núi rừng, phảng phất như một đóa phù vân; thiếu nữ khoác áo màu xanh như nước, cơ hồ như hòa cùng sắc xuân thành một thể. Vạt áo hai người tung bay trong gió, tựa như đang cưỡi gió mà đi. Lục y thiếu nữ dung nhan thanh lệ, gương mặt tràn trề sức sống thanh xuân, năm ngón tay xen giữa năm ngón tay bạch y thiếu niên, lòng bàn tay áp chặt vào nhau, thỉnh thoảng lại hích thân hình tuyệt mỹ ấy vào bờ vai thiếu niên, điệu bộ vô cùng thân mật, bạch y thiếu niên cứ mỉm cười suốt, say sưa đắm đuối!
Hai người lúc thì thì thầm rủ rỉ, khi lại cười nói vang vang quên cả thời gian, chẳng mấy chốc đã đi hết con đường, phía trước bỗng dưng trải rộng, một vùng bình địa xuất hiện. Trên đó, hoa cỏ rực rỡ, mười mấy gốc cây thấp mọc bao xung quanh, ở giữa vấn vít mây mùi sương khói, thoạt nhìn cũng thấy có mấy phần thần bí ngụy dị.
“A!” Lục y thiếu nữ đảo đôi mắt phượng, chỉ ra phía trước khe khẽ thốt lên: “Huynh xem, có một tấm bia đá lớn, bên trên hình như còn khắc chữ nữa.”
Bên dưới vách núi, một tấm bia đá cao bằng nửa người dựng đứng. Trên bia đá phủ kín rêu xanh, màu sắc ảm đạm, cơ hồ như đã được dựng đó nhiều năm, bên trên khắc một hàng ‘lệ thư’ rõ nét: Hoa Sơn phái lịch đại tổ sư tàng khu thánh địa! “Tàng khu thánh địa?” Bạch y thiếu niên khẽ chau mày, “lẽ nào đây chính là nơi các đời chưởng môn Hoa Sơn phái tiên khứ?” “Đúng rồi! Nghe nói mỗi đời chưởng môn Hoa Sơn phái khi tới hạn kỳ sinh tử, đều tới trước linh vị của lịch đại tổ sư kể lại sự tích cả đời mình, nếu phạm phải lỗi nhỏ gì cũng phải sám hối mười lần, kế đó mới không ăn không uống, không nói không năng chờ tọa hóa.” Lục y thiếu nữ trầm tư nói, “có lẽ đây chính là nơi họ tọa hóa.”
“Nếu đúng là đây thì không hay rồi.” Bạch y thiếu niên biến sắc, thấp giọng nói, “giang hồ truyền ngôn, nơi lịch đại chưởng môn Hoa Sơn phái tọa hóa là võ lâm cấm địa, nếu chưởng môn không biết mình sắp chết, thì cũng không dám mạo phạm tới đây đâu.” “Ôi chao! Muội nghĩ ra rồi.” Lục y thiếu nữ kinh hãi kêu lên, “huynh xem thử coi, trên bia đá đó còn khắc chữ gì nữa không?”
Bạch y thiếu niên bước tới, chỉ thấy trên tấm bia còn khắc tám chữ nhỏ: võ lâm cấm địa, vọng nhập giả tử! “Đây quả nhiên là võ lâm cấm địa ‘Thương Long lĩnh’ rồi.” Lục y thiếu nữ thất thanh nói. “chẳng phải chúng ta đi thăm mộ cha mẹ sao? Cớ chi lại đến nơi này vậy?”
“Đi nhanh lên!” Bạch y thiếu niên chợt nắm tay lục y thiếu nữ, quay đầu đi theo hướng ngược lại.
“Đến thì cũng đến rồi…” Lục y thiếu nữ dẩu chiếc miệng nhỏ lên, vẻ mặt phụng phịu.
“Chúng ta lạc bước đến đây, nếu để người ta phát hiện thì phiền phức lắm đó.” Bạch y thiếu niên đảo mắt nhìn quanh, thấp giọng nói: “Hơn nữa… chỗ này hình như có gì đó không ổn, còn không đi cho mau, chỉ sợ sẽ muộn mất đó.”
Nét mặt lục y thiếu nữ cũng không khỏi biến sắc, môi anh đào vừa mấp máy, bỗng nghe “soạt” một tiếng, một chú thỏ hoang không biết từ đâu lao vù ra, tốc độ cực nhanh, phảng phất như gặp phải điều gì kinh hãi lắm, chỉ thấy nó cuống cuồng lao nhanh, không ngờ đâm sầm vào bia đá, lập tức vỡ đầu chết tốt, máu nhuộm đỏ mặt đất bùn. Đúng vào khoảnh khắc ấy, toàn thân hai thiếu niên đã lạnh cứng, chỉ cảm giác một cỗ sát khí băng lạnh thấu xương phủ kín cả vùng bình địa, muốn cất chân cất tay cũng khó khăn vô cùng, thậm chí cả hô hấp cũng trở nên thập phần vất vả, phảng phất như đang có một cánh tay vô hình bóp chặt cổ họng hai người họ vậy.
Chính lúc ấy, “vù vù vù vù” bốn tiếng động dường như cùng lúc vang lên, bốn đạo kiếm quang từ bốn phía khác nhau cùng lúc lóe lên như điện chớp, chia ra đâm vào lồng ngực hai người. Cú đâm này rất đơn giản, rất bình phàm, không hề có bất cứ biến hóa nào, nhưng lại lăng lệ vô song, khí thế bất phàm. Bạch y thiếu niên khẽ lắc mình một cái, kéo lục y thiếu nữ giật về phía sau, chỉ thấy thân hình hai người đảo đi, vừa hay tránh khỏi một kích trí mạng. Kiếm quang bỗng sững lại, không ngờ bốn người kia lại không truy kích nữa. Bọn họ đều khoảng tứ tuần, người nào cũng mặc trường bào màu xám, thần tình lãnh khốc, nét mặt cứng đờ, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt xám xịt đờ đẫn trợn lên nhìn đôi thiếu niên nam nữ.
Bạch y thiếu niên hít sâu một hơi, ôm quyền thi lễ, cười xòa nói: “Vãn bối lạc đường đi vào thánh địa, quả thực là sai sót vô tâm, mong bốn vị tiền bối lượng thứ!”
Bốn người kia đều không nói năng gì, nhất tề cử kiếm ngang ngực, mũi kiếm giơ ra, xếp thành một hình cánh quạt, chầm chậm tiến về phía trước. Vòng vây mỗi lúc một gần, sát khí tỏa ra trên mũi kiếm càng lúc càng nặng nề.
Thần sắc bạch y thiếu niên cũng trở nên nặng nề, gã nhìn ra được kiếm trận của bốn người này hết sức lợi hại, chưa gì đã toát lên một thứ áp lực vô hình, ép người ta không thể không lùi về sau.
“Chắc bốn người này chính là kiếm nô giữ mộ rồi.” Lục y thiếu nữ nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại, nét mặt ngưng trọng, khẽ nói, “nhìn bộ dạng của họ, e rằng không điếc thì cũng câm, không nghe người ta giải thích mà cũng không giải thích gì với ai đâu.”
“Xem ra hôm nay không tránh khỏi một trận ác chiến rồi.” Bạch y thiếu niên ngầm ấn ngón tay cái lên lòng bàn tay thiếu nữ, thì thầm nói, “huynh cầm chân bọn họ, muội nhận rõ cơ hội, mau mau xuống núi, đừng quay đầu lại, cũng chớ có trở lên, huynh sẽ xuống núi tìm muội.”
“Không, sao muội có thể để huynh lại mà một mình bỏ đi chứ?” Gương mặt lục y thiếu nữ tái nhợt, “dù không thể thoát thân, có chết cũng phải chết chung một chỗ.”
“Nghe ta nào…” Bạch y thiếu niên trầm giọng nói, “vị tất họ đã làm gì nổi ta đâu, muội ở lại đây, chỉ làm ta phân tâm mà thôi.”
Lục y thiếu nữ còn chưa nói gì, kiếm trận của bốn kiếm nô kia đã ép lại gần, kiếm khí tạo thành một tấm màn vô hình, từ từ phủ lên phía trước. Lúc này song phương chỉ cách nhau chừng một trượng, một trượng không gian trống, nhưng lại ẩn chứa hai cỗ kình lực khó phân cao hạ công kích lẫn nhau. Làn gió nhẹ đưa tới một phiến lá rụng, rơi xuống khoảng không gian ấy, chiếc lá còn chưa chạm đất thì đã tan biến mất rồi. Khoảng trống một trượng này, phảng phất như có muôn thanh kiếm, vạn thanh đao sắc bén, được muôn vạn đôi tay vô hình khống chế. Cho dù một hạt đậu vàng nhỏ bé rơi vào trong đó, cũng sẽ bị cắt thành vô vàn mảnh nhỏ, trở thành cát bụi li ti mắt người không thể trông thấy được.
Chợt bốn kiếm nô cùng lúc rít lên một tiếng ngắn mà gấp gáp, trong tiếng rít rợn người, bốn thanh trường kiếm nhất tề tấn công, chỉ thấy kiếm quang chớp sáng, cơ hồ như đã khóa chặt đường lui của hai thiếu niên, tưởng chừng sẽ một chiêu hạ sát đôi nam thanh nữ tú.
Bạch y thiếu niên nắm tay lục y thiếu nữ giật lùi về sau hai bước, đột nhiên vận lực vào tay, hất nàng lên, hét lớn: “Nghe lời huynh, đi mau!”
Thân hình nhỏ nhắn của lục y thiếu nữ không tự chủ được bay bổng lên cao, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nàng không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn thiếu niên áo trắng kia, chỉ thấy y đã hóa thành một đạo bạch quang, quấn quýt hòa vào với bốn đạo kiếm quang kia. Thiếu nữ nghiến răng, vùng vằng dẫm chân, đột nhiên xoay người lao vút đi, bỗng nghe hai đạo kình phong vun vút đuổi phía sau, thì ra đã có hai kiếm nô bỏ rơi bạch y thiếu niên, cầm kiếm lao theo truy kích nàng. Lục y thiếu nữ nhất thời kinh hoảng, thân hình lay động, phi thân sang phía trái, ai ngờ nàng hoảng hốt phóng bừa, lại lao đúng về phía Xả Thân Nhai. Hai kiếm nô lập tức đuổi theo sau, chớp mắt một cái, ba người đã biến mất giữa đám mây mù mờ mịt…
Bạch y thiếu niên lấy một địch hai, chỉ thấy áp lực giảm sút, cũng không hiểu gã dùng thủ pháp gì, vừa cất tay lên, đã đoạt được thanh kiếm trong tay một kiếm nô, rồi lật ngược tay đâm vào người còn lại. Trong nháy mắt, kiếm quang quyện vào nhau, trên triền núi mờ mịt lóe lên một quầng sáng rực rỡ, bóng trắng thấp thoáng xuyên qua hai bóng xám tựa hồ điệp xuyên hoa.
Đúng lúc này, chợt nghe trong đám mây mù bên trái vang lên tiếng kêu kinh hoảng của lục y thiếu nữ, âm thanh kéo dài, nhưng mỗi lúc một nhỏ dần xa dần. Bạch y thiếu niên sắc mặt biến đổi, phi thân lao vút về phía tiếng kêu phát ra, chỉ thấy bên bờ Xả Thân Nhai, một kiếm nô đang đứng ngẩn người, người còn lại đã bị một lưỡi kiếm găm xuống đất, chuôi kiếm lòi ra trước ngực, còn lục y thiếu nữ thì không thấy bóng dáng đâu! Xả Thân Nhai quanh năm sương khói mù mịt, khó thể nhìn thấy được gì, chắc hẳn là trong lúc hoảng loạn, nàng đã bất cẩn lỡ chân mà rơi xuống mất rồi…
Lúc này vừa hay vầng diễm dương hé lộ, một tia sáng chiếu xuyên tầng tầng mây mù, chiếu lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên, trong đôi mắt gã, cả trời đất dường như chỉ còn lại một sắc màu duy nhất: màu của máu!
Mấy ngày sau, một tin tức khiến người ta phải trợn mắt le lưỡi lan truyền đi khắp giang hồ: trong một ngày, lăng mộ an nghỉ của lịch đại tổ sư Hoa Sơn phái bị một đôi nam nữ lai lịch bất minh xâm phạm và phá hoại, thiếu nữ đó bị đệ tử thủ mộ của Hoa Sơn phái ép rơi xuống Xả Thân Nhai, sinh tử bất minh, tứ đại kiếm nô thủ mộ đều ngộ nạn; trong một đêm, Hoa Sơn phái bị thiếu niên sống sót kia đánh cho thất điên bát đảo, lạc hoa lưu thủy, chưởng môn Nhất Kiếm Phong Lưu Hoa Cổ Đạo kiếm gãy người chết, thiếu niên kia dù bị trọng thương, nhưng vẫn đào tẩu được, nay không biết hạ lạc nơi đâu!
Trận chiến ấy có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, kể từ đó, thê tử của Hoa Cổ Đạo là Tán Hoa Nữ Hiệp Mai Vân Huyên nghiêm lệnh cấm chế, chỉ cần là đệ tử Hoa Sơn phái, tuyệt đối không được một mình xuống núi, đặt chân nửa bước vào giang hồ, kẻ nào vi phạm sẽ nghiêm khắc trừng trị, nhẹ thì đuổi khỏi sư môn, nặng thì giết không luận tội. Lệnh này truyền khắp giang hồ chưa được bao lâu, di côi duy nhất năm nay mười chín tuổi của Hoa Cổ Đạo là Hoa Lưu Thư đột nhiên mất tích, Mai nữ hiệp đã huy động tất cả đệ tử xuống núi tìm kiếm, nhưng không được tin tức gì.
Từ đó trở đi, trên giang hồ không còn ai trông thấy bóng dáng Mai nữ hiệp nữa, Hoa Sơn phái ngày xưa thanh danh rực rỡ như mặt trời ban trưa cũng tổn thương nguyên khí, không ngóc đầu dậy nổi, dần dần bị gạt ra khỏi võ lâm cửu đại phái…
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được. Chương 1: Ta là sát thủ.
Người dịch: LucHuong Nguồn: 4vn.eu
Kim Lăng thành là cố đô của lục triều, dựa vào Chung Sơn, bên bờ Trường Giang, từ khi Việt Vương Câu Tiễn xây thành nơi đây, bao đời vẫn là vùng đất binh gia tranh đoạt, khói lửa chiến tranh của lịch sử vẫn vấn vít quẩn quanh trên tòa thiên cổ danh đô nguy nga tráng lệ…
Từ cửa Đông đến cửa Tây sông Tần Hoài trải dài mười dặm, hoa thuyền, hoa phường vang tiếng đàn ca, quy tụ kim phấn lục triều, mông lung không biết bao lâu đài thành quách.
“Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa, Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia. Thương nữ bất tri vong quốc hận, Cách giang do xướng “Hậu Đình Hoa”[1].
Trong một con thuyền hoa rực rỡ, cùng tiếng nhạc du dương dìu dặt, tiếng ca thanh thoát mà bi thương cất lên, giọng ca uyển chuyển, bi ai. Người tựa đã say, say trong tiếng ca réo rắt tuyệt mỹ ấy, say bên đóa hoa diễm lệ tuyệt trần, say trước màu rượu sóng sánh như hổ phách, say trong lòng mỹ nhân… mỹ nhân yêu kiều yểu điệu tựa đóa mai khôi mong manh, không chịu nổi sức nặng cơ thể y, lảo đảo như muốn ngã. Thân hình y cao lớn khôi vĩ, trên gương mặt anh tuấn trắng trẻo, thấp thoáng một nụ cười lãng đãng bất kham.
Trời đang rét đậm, Kim Lăng thành chìm ngập trong gió tuyết băng giá, trên người y chỉ khoác một chiếc cẩm y đắt tiền mềm mại, mới tinh, mà phảng phất như không hề cảm giác thấy cái lạnh, ngược lại còn phanh áo ra, để lộ đám lông ngực rậm rạp, bên đùi y, một mỹ nhân khác đang cầm cây lược ngà bóng như pha lê dịu dàng giúp y chải chuốt. Bên phải y, là một chiếc kỷ thấp, bên trên đặt một chiếc bình bằng sứ thanh hoa ở Cảnh Đức trấn, trong bình cắm một bó hoa đỏ rực diễm lệ, trong bóng mờ thấp thoáng gác nghiêng một thanh đao. Cán đao làm bằng gỗ tùng thượng hảo hạng, cổ lão mà trơn bóng, vỏ đao nhìn cũng rất cổ xưa, trên tấm vỏ da cá mập xanh ấy, lờ mờ hiện lên những đường vân cổ kính. Đao còn chưa rời vỏ, đã toát lên hàn ý băng lạnh ghê người rồi. Thanh đao này chính là sinh mạng y, con người y chính là linh hồn của thanh đao này. Con người y, trái tim y đều đã cùng thanh đao hòa thành một thể, xưa nay chưa từng rời nhau quá một thước - để đao ở nơi có thể vươn tay lấy được, lúc giết người mới là thuận tiện nhất, đây là kinh nghiệm sau mấy chục trận chém giết y mới tổng kết ra được.
Cẩm y nhân khẽ lắc lắc bầu rượu trong tay, hai mắt nhìn thẳng, trợn lên nhìn gã thanh niên đang ngồi đối diện. Thanh niên này bề ngoài cũng tương đối anh tuấn, nhưng nét mặt lại tái nhợt như tuyết, thấp thoáng ẩn hiện vẻ gì đó bệnh hoạn mệt mỏi. Trên người y khoác một tấm áo da cáo trân quý, nhưng tựa hồ vẫn không thể ngự hàn, không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau, đưa lên miệng hít hà hơi ấm. “Đại thiếu gia, nếu huynh thấy lạnh, có thể uống vài chung…” Nhìn bộ dạng y, cẩm y nhân bỗng bật cười, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao dâng lên vẻ thương hại, khẽ thở dài một tiếng, “chỉ vài chén rượu thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe của huynh đâu.”
“Trương Nhất Thiếp nói rồi, trong vòng ba năm, ta nhất định không được đụng đến tửu sắc, bằng không cả đời sẽ biến thành phế nhân.” Gã thanh niên lắc đầu cười khổ, phảng phất như vô cùng ảo não, “xem ra mỹ tửu giai nhân của huynh, đêm nay ta vô phúc hưởng thụ rồi.”
“Lời Trương Nhất Thiếp đó, chưa chắc đã đáng tin đâu.” Cẩm y nhân hoàn toàn không cho là vậy.
“Y là đại phu y thuật cao minh nhất ở Kim Lăng, danh tiếng lẫy lừng cả vùng Giang Nam này, ta không thể không tin.”
“Dù ta không biết mùi vị võ công bị phế đau đớn thế nào, nhưng cũng rất hiểu cho tâm trạng của huynh, chắc hẳn là vô cùng khó chịu.” Cẩm y nhân khẽ lắc lắc chung rượu trong tay, ít nhiều cảm khái nói, “đường đường Kim Lăng đệ nhất công tử Long đại thiếu gia, đang vào độ nhân sinh đắc ý cần tận hoan tận lạc, vận mệnh không ngờ lại đen đủi đến thế, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!”
Long đại thiếu gia không ngờ lại còn cười cười, thần tình không hề có chút buồn bã, điềm đạm nói: “Ta thì thấy chẳng có gì không hay cả, hồi đó ta cũng có muốn học võ đâu, nếu không phải hai vị sư phụ ta cứ ỷ mạnh cưỡng ép, nằng nặc đòi truyền võ công cho ta, hôm nay ta cũng không rơi vào cảnh sống không bằng chết thế này rồi.”
“Phu phụ bọn họ là thế ngoại cao nhân lừng danh tứ hải, võ công cao thâm khôn lường, trên giang hồ cũng không biết có bao người hi vọng được họ chỉ điểm cho đôi chút, chỉ khổ nỗi là không có cơ hội mà thôi, vậy mà huynh chẳng hề coi trọng chút nào vậy ư?” Ánh mắt cẩm y nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.
Long đại thiếu gia lại cười cười, ngậm miệng không nói gì nữa.
Cẩm y nhân nhấp một ngụm mỹ tửu, chậm rãi hỏi: “Lương Bách Triệu phế võ công của huynh, chẳng lẽ huynh không muốn báo cừu?”
“Thù này đương nhiên phải báo, nhưng không phải lúc này.” Ánh mắt Long đại thiếu gia ngưng lại, nhãn thần rực lửa hận cừu.
“Thế đợi đến lúc nào?”
“Chắc là không quá lâu đâu, gia phụ sớm đã có sắp xếp rồi.” Giọng Long đại thiếu gia bỗng nhiên trở nên trầm ổn lạnh lùng, “lần này, ông ấy nhất định phải triệt để đánh gục Lương Bách Triệu, khiến hắn muốn khóc mà không có nước mắt, vĩnh viễn không đứng lên được nữa.”
“Ồ, ông ấy muốn triệt để đánh bại Lương Bách Triệu? Ta thì cho rằng chuyện này căn bản là không cần đợi thêm nữa.” Trong mắt cẩm y nhân thoáng hiện vẻ giảo hoạt, “thế lực Lương Bách Triệu mấy năm gần đây giảm sút đi nhiều, hiện giờ người giúp được hắn chỉ còn lại có mỗi mình Mễ Cao mà thôi, cha huynh còn lo ngại gì nữa?”
“Mễ Cao chỉ là loại cùng nho, tự nhiên không đáng ngại, có lẽ… gia phụ chỉ là muốn Lương Bách Triệu không còn bất cứ cơ hội nào chuyển mình mà thôi.”
“Ông ấy cho rằng bây giờ thời cơ chưa tới?”
“Vạn sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ có gió đông.”
“Rốt cuộc ông ấy có kế hoạch gì?”
“Huynh cũng hiểu tính cách gia phụ lắm mà, trước khi chắc chắn mười phần, ông ấy tuyệt đối không hé răng thổ lộ nửa lời đâu.” Long đại thiếu gia lắc lắc đầu nói.
“Nhưng mà…”
“Đao gia… Đao gia…” Một lá thuyền nan dập dềnh theo sóng trôi tới, người trên thuyền cao giọng hét gọi.
Cẩm y nhân lại khẽ chau mày, sắc mặt có chút không vui: “Tống lão tam, ngươi đến đây làm gì?”
Lá thuyền nan chớp mắt đã áp lại gần, Tống lão tam tung người nhảy lên: “Đao gia, có người đưa tới một bức thư.”
“Thư? Kẻ nào đưa tới?”
Tống lão tam lấy trong ngực ra một lá thư, lắc đầu rồi ngần ngừ nói: “Một thiếu niên lạ mặt… theo cảm giác của tôi, có lẽ y vẫn còn là một thiếu niên…”
“Ngươi nói cái gì?” Cẩm y nhân nhíu mày, đưa tay nhận lấy.
“Y chỉ nói một câu thôi ạ.” Tống lão tam lắp bắp, “y nói, những gì y muốn nói đã viết cả trong thư rồi.”
Cẩm y nhân giơ lên hướng gió phẩy khẽ, bức thơ mở ra, ánh mắt vừa chạm phải hàng chữ , gương mặt liền lập tức đổi sắc.
“Trong thư viết gì vậy?” Long đại thiếu gia thấy sắc mặt y là lạ, không nén được mà buột miệng thắc mắc.
Cẩm y nhân mím chặt đôi môi mỏng dính, không nói lời nào, chầm chậm giơ bức thư ra. Trong khoảnh khắc, sắc mặt Long đại thiếu gia cũng đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy trên mảnh giấy đó viết: giờ ngọ hôm nay, cách Thái Bình môn năm mươi dặm; ta đợi ngươi, đợi ngươi cúi mình dưới đao của ta. Lạc khoản không thấy ghi tên người, nhưng trong mấy dòng đơn giản mà rõ ý đó, mỗi một chữ đều phảng phất tràn đầy sát khí băng lạnh đến thấu xương thấu cốt.
“Phong thư này được đưa tới lúc nào vậy?” Cẩm y nhân sắc diện âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên mặt Tống lão tam, trầm giọng hỏi.
“Chừng nửa nén nhang trước, tiểu nhân nhận được, liền lập tức đưa tới đây ngay.” Tống lão tam thấp thỏm trả lời, cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Thiếu niên đó hình dáng trông thế nào?”
“Không biết.”
Cẩm y nhân trợn trừng mắt lên, giận giữ quát: “Không biết? Chẳng lẽ mắt ngươi mù rồi à?”
“Cho dù không mù thì cũng coi như mù rồi.” Tống lão tam cười khổ lắc đầu, “lúc thiếu niên đó tới, tiểu nhân căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, bởi vì hắn lạnh quá, sát khí nồng quá, chỉ cần hắn lại gần thêm một chút, tiểu nhân cứ như bị đẩy xuống địa ngục…”
“Hoang đường, hoang đường!” Trong tiếng quát, cẩm y nhân vung ra một chưởng.
Y xuất thủ không hề nhanh, Tống lão tam rõ ràng đã nhìn thấy y xuất thủ, nhưng lại không sao tránh né được, “bách” một tiếng, ăn phải một cú bạt tai, cả người văng lên, ngã bịch xuống sàn thuyền bên ngoài.
“Đao huynh, lai giả bất thiện, theo ta, cứ mặc kệ hắn cho xong.” Long đại thiếu gia nheo nheo mắt nhìn cẩm y nhân đang nổi giận đùng đùng, nhẹ giọng nói.
Cẩm y nhân trợn mắt, cơn giận chưa nguôi đã lại bùng lên: “Kẻ này đã dám khiêu chiếu Tố Mệnh Đao, ta cũng muốn xem xem hắn có năng lực gì mà muốn giết ta.”
“Huynh nhất định phải đi à?” Long đại thiếu gia không khỏi chau mày.
“Đương nhiên là đi, ta nhất định phải móc tim tên kia ra nhắm rượu.” Cẩm y nhân trợn mắt lườm Tống lão tam nét mặt đầy vẻ oan khuất, hét lớn: “Tống lão tam, chuẩn bị ngựa, ta muốn con nhanh nhất.” Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: “Giờ Ngọ, tại sao phải đến giờ Ngọ? Giờ Ngọ lâu quá, ta không đợi được…”
oOo Gió thổi vù vù, hoa tuyết đầy trời. Trong gió Tây, bên cổ đạo, một người đang đứng. Người này rất trẻ, một thân bạch y như tuyết, phảng phất như hòa thành một thể với đại địa mênh mông. Gã quá lạnh, cũng quá đỗi an tĩnh - một vẻ lạnh lùng ăn sâu vào cốt tủy, nhưng lại mang theo một thứ sát khí bức nhân.
Gã đứng đó, thẳng như một mũi thương, lại cứng rắn kiên nghị như tảng nham thạch đã phong hóa, cơ hồ như dù cho gió tuyết có cuồng bạo tới nhường nào, cũng không thể khiến gã khuất phục. Gã ngẩng cao đầu, gương mặt trong gió tuyết lờ mờ thấp thoáng. Đôi môi gã rất mỏng, mím chặt lại thành một đường tơ, chiếc mũi cao, thẳng, tựa một ngọn núi nhô lên, hàng lông mày đen sậm, tựa như hai con rồng đang uốn lượn tung bay băng qua vầng trán rộng. Đôi mắt gã, không ngờ trong thiên hạ này lại có một đôi mắt mê người, tràn ngập mị lực như thế. Ánh mắt gã mênh mang, phảng phất có gì đó u uất, song thần thái lại vô cùng phấn chấn, nếu chẳng phải sát khí quá nồng đậm, hàn ý quá nặng nề, thiếu đi một chút ôn tình, thì đây tuyệt đối là một đôi mắt không gì có thể sánh nổi, đủ khiến tất cả nữ nhân trên thế gian này thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê. Không thể phủ nhận, đây là một thiếu niên anh tuấn tới độ gần như hoàn mỹ rồi.
Trên đời này đương nhiên không thể tồn tại người nào tuyệt đối hoàn mỹ. Khuyết điểm duy nhất của thiếu niên này, chính là gương mặt quá đỗi lạnh lùng quá đỗi nhợt nhạt, trắng như tuyết giá, lạnh tựa băng sương, phảng phất như được điêu khắc từ bạch ngọc, lại cơ hồ như cắt ra từ băng tuyết, bất luận thế nào, cũng đều không thể khiến người ta nghĩ rằng đây là một gương mặt của con người.
Gió thổi tung mái tóc gã, vạt áo tung bay làm gã tựa hồ như đang cưỡi gió mà đi. Nhưng gã không hề cử động, từ đầu chí cuối, từ đầu tới chân, đều chưa từng cử động, ánh mắt thẳng tắp, nhìn ra xa tít tắp, chừng như đang chờ đợi ai đó.
Gió tuyết đang lúc dữ dội nhất, một thớt khoái mã vượt gió vượt tuyết lao nhanh, bốn vó tung bay, vó ngựa rơi xuống đâu, tuyết hoa lại bay lên tung tóe tới đó. Gió rít vù vù, cắt qua mặt đau rát, Tố Mệnh Đao lại càng thúc ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc, một người một ngựa đã tới trước mặt thiếu niên kia.
“Ngươi đến rồi!” Thiếu niên không cười, giọng nói lạnh như tuyết, buốt cắt xương, mảnh tựa đường tơ, chẳng hề có chút dấu tích.
“Ta đã đến rồi!” Giọng Tố Mệnh Đao cũng rất lạnh, không mang chút cảm tình, “Ngươi chính là kẻ đã hạ chiến thư với ta?”
“Ừm!” Cằm thiếu niên kia hơi vểnh lên một chút, “ngươi có biết tại sao ta hẹn ngươi tới đây không?”
“Trên giang hồ, không ít kẻ muốn khiêu chiến với ta, lẽ nào ngươi cũng là một trong số đó?”
“Ngươi sai rồi, ta đến là để giết ngươi.”
“Tại sao muốn giết ta?” Tố Mệnh Đao không nén nổi phá lên cười, “để nổi danh?”
“Chẳng vì sao cả.” Thiếu niên vẫn không cười, cũng không biết có phải mặt gã đã bị gió tuyết làm đông cứng rồi, hay là vì gương mặt được điêu khắc từ băng tuyết hay không nữa.
“Thế nào cũng phải có một lý do chứ.”
“Không có lý do.” Thiếu niên thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “không cần lý do.”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết ta là ai.”
“Ngươi dùng đao?” Sắc mặt Tố Mệnh Đao dần trở nên băng lạnh, “nhưng tại sao, ta không nhìn thấy đao của ngươi?”
“Ta tuyệt đối là có đao.” Nhắc đến đao, ánh mắt lãnh khốc của thiếu niên tựa như lần đầu tiên lộ ra có chút cảm tình.
“Được, rút đao đi.” Đồng tử Tố Mệnh Đao từ từ thu lại, sát khí trong mắt nồng đậm như hàn sương.
“Ta đang đợi.” Cơ hồ như thiếu niên cũng cảm nhận được sát khí của đối phương, hít sâu một hơi, “đợi ngươi, đợi ngươi xuất đao.”
“Tại sao phải đợi ta xuất thủ trước?”
“Đao của ta có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.”
“Ngươi không cần đợi.” Song mục Tố Mệnh Đao đanh lại, mặt trầm xuống, “choang” một tiếng, đao đã rời vỏ, một đạo bạch quang bổ thẳng tới, hàn khí kinh người.
“Hảo đao.” Thiếu niên buột miệng tán thưởng, đồng tử đã chầm chậm co lại.
“Đao của Tố Mệnh Đao, vốn là hảo đao.”
Thân thế Tố Mệnh Đao ly kỳ huyền bí, thành danh đã nhiều năm nhưng xưa nay chưa ai biết sư thừa lai lịch y ra sao, đao của y gọi là Tố Mệnh Đao, phải dùng huyền thiết trăm năm rèn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, sắc bén vô song, đặt cọng lông lên thổi khẽ một hơi là đứt, chém sắt như bùn, xếp hàng thứ năm trong đương kim Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia.
Chỉ cần là người trong giang hồ, hầu như không ai là không biết Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia của Mai gia phu phụ biên soạn, tổng cộng viết về tám thứ binh khí lợi hại nhất võ lâm, trong đó Lãnh Nguyệt Loan Đao của Du Long đại hiệp Diệp Mãn Thiên năm xưa là thiên hạ đệ nhất, thứ hai là trấn sơn chi bảo của Thiên Sơn phái, Vô Tình Đoạn Trường Kiếm, kế đó là Truy Phong Kiếm của Tư Đồ Nhất Long, Ma Thủ của Lữ Phụng Tổ, Tố Mệnh Đao, Câu Hồn Thương của Giang Thượng Phi, Kim Ngân Long Phụng Hoàn của Vu Bất Bại, đứng cuối cùng là Ô Long Tiên của Tiên Hiệp Phương Thiên Tinh trong Võ Lâm Tứ Hiệp.
Mai gia phu phụ là thế ngoại cao nhân có bối phận cao nhất võ lâm đương kim, cũng là một trong bốn đôi phu thê kỳ dị của giang hồ, mỗi lời mỗi câu họ nói ra, cơ hồ như đều không còn gì để hồ nghi nữa.
Thiếu niên cũng vẫn đứng bất động ở đó, tựa như một cây cột chống trời ghim chắc vào mặt đất, cơn gió mạnh thổi qua làm mái tóc gã tung bay tán loạn.
Đúng lúc này, đao của Tố Mệnh Đao đã xuất thủ, tay y khẽ nghiêng đi, thanh đao trong tay liền lao vút đi như một dải lụa. Một đao này, tựa mũi tên rời cung, chẳng những nhanh mà còn tàn độc hết sức. Một kích này, y đã quyết đắc thủ bằng được - trước tiên lấy thanh thế đè ngược, chế ngự địch nhân vốn là đạo để giành chiến thắng.
Thiếu niên vẫn an nhiên đứng vững như bàn thạch ở đó, không ngờ cũng chẳng hề có ý né tránh, cơ hồ như đã chắc chắn mười phần có thể hóa giải được đao này vậy. Hàn quang lưu động, đao khí nặng nề ép tới. Một đao này vốn chém vào hông bên trái của thiếu niên, song Tố Mệnh Đao bỗng thấy trước mắt hoa lên, thiếu niên đã đột nhiên tới bên trái y. Gã động thân muộn, nhưng cực nhanh, dường như sớm đã tính chuẩn được thời gian và phương hướng của đao này rồi vậy - giờ thì dù Tố Mệnh Đao có lăng lệ cỡ nào cũng không uy hiếp được gã nữa. “Hảo khinh công.” Tố Mệnh Đao không kìm được lớn tiếng tán thưởng, y chỉ thốt lên có ba chữ, nhưng đã rung rung cổ tay chém ra tám đao. Lần này, y xuất đao càng hung hãn, càng tàn độc, càng nhanh hơn gấp bội. Đao quang mù trời, đao khí mịt đất; đao tựa cầu vồng, đao như thiểm điện. Thiếu niên kia cuối cùng cũng bạt đao, hàn quang chớp hiện, đao đã cầm trong tay. Tuy gã xuất đao chậm, song lại hậu phát tiên chế, lập tức xuyên phá luồng đao quang của đối phương, ánh đao trắng nhợt, lưỡi đao băng lạnh. Đao quang nhàn nhạt thấp thoáng lóe lên, nhạt tựa mưa xuân, nhẹ như hoa tuyết buổi đông tàn.
Đao quang lóe lên, một trời đao ảnh bỗng dưng tan biến.
Thân hình Tố Mệnh Đao run rẩy, chẳng những cánh tay cầm đao run rẩy, mà trong lòng cũng dâng trào một nỗi khiếp sợ không tên. Y cảm nhận được sát khí nồng nặc bao phủ khắp xung quanh, phảng phất như vì sự xuất hiện của thanh đao trên tay thiếu niên mà càng thêm nặng nề chết chóc - thanh đao thật đáng sợ, nhưng y lại không nhìn thấy hình dáng nó thế nào.
Trong tiếng gầm cuồng nộ, đao của Tố Mệnh Đao lại chém ra. Lần này không có đao quang đao ảnh rợp trời, tốc độ cũng chẳng như bôn lôi thiểm điện - một đao này tựa như con độc xà đang tiềm phục, tĩnh lặng mà hung mãnh vạn phần.
Đồng tử thiếu niên co giật rút lại. Một đao này, không ngờ lại chẳng có lấy một kẽ hở, tựa như gió không biết từ hướng nào thổi tới, cũng không biết rồi sẽ thổi tới nơi đâu - đây mới là thứ đao pháp đáng sợ. Thiếu niên không cử động, vẫn đứng vững như bàn thạch ở đó, phảng phất như dù cả thiên địa có sập lún, gã cũng quyết không ngã xuống - dĩ tịnh chế động, tịnh quan kỳ biến. Bất động, kỳ thực chính là cực hạn của động. Gió tuyết rít lên điên cuồng, đao của Tố Mệnh Đao tựa một trận cuồng phong, bỗng nhiên tăng tốc.
Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên cử động. Đao quang vút lên rồi lập tức biến mất, hai tia máu bắn tóe ra, rải trên mặt tuyết, đẹp mà tà dị.
Tất cả mọi động tác đều dừng sững lại, thanh đao trên tay thiếu niên đã biến mất, cả người gã trông tựa một tòa tuyết sơn lạnh lẽo, trên đùi trái một mảng máu đỏ tuôn ra như suối, vết thương vừa sâu vừa dài, lòi cả thịt ra.
Tròng mắt Tố Mệnh Đao lòi ra như cá chết, vẻ mặt hỗn loạn mà phức tạp, toát lên lên vẻ kinh dị, sợ hãi và cả hoài nghi. Y bỗng có một cảm giác hết sức kỳ quái, cảm thấy thân thể mình đã hoàn toàn phân ly, phảng phất như đã biến thành hai mảnh. “Bịch bịch” thân hình y đổ gục xuống. Y vẫn còn chưa quên, chỉ một nháy mắt trước đó, đao của thiếu niên đã lướt qua eo lưng y - một đao chém làm đôi. Tố Mệnh Đao tuy tuổi còn trẻ, nhưng nghiên cứu đao pháp hết sức tinh thông, chỉ sợ đã vào cảnh giới siêu phàm, danh gia đao pháp trên giang hồ cũng chỉ có vài người là đấu ngang hàng được với y, thử hỏi ai có thể tưởng tượng nổi, y lại không tiếp nổi một đao của gã thiếu niên này cơ chứ?
“Ta là sát thủ, giết người không phải để nổi danh…” Thiếu niên lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo của y, chậm rãi buông từng chữ một. Tố Mệnh Đao dường như còn chưa tắt hơi thở, tận hết chút sức tàn thốt lên câu cuối cùng: “đao, pháp, nhanh, quá!”
-------------------------------------------------------------------------------- [1] Nước lồng khói tỏa, cát trăng pha, Thuyền đỗ sông Hoài cạnh tửu gia. Con hát biết chi hờn mất nước, Cách sông còn hát “Hậu Đình Hoa”. (Thơ Đỗ Mục - Bản dịch của Khương Hữu Dụng)
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được. Chương 2: Nhất đao lưỡng đoạn.
Người dịch: LucHuong Nguồn: 4vn.eu
Phi tuyết phiêu linh, gió lạnh như đao, vô tình rạch toang cả thiên địa. Tuyết trắng như bông được xe thành sợi, bay bay như quần ma loạn vũ, trong gió Bắc thấu xương cắt thịt trông chẳng khác gì từng vạt từng vạt lông ngỗng trắng. Mặt đất mênh mông chỉ tuyền một màu trắng, không chút tạp sắc, giữa trời đất thuần một sắc màu nguyên thủy ấy, ý vị thê lương tiêu điều tràn ngập khắp nơi.
Thiếu niên cực nhọc lê từng bước về phía trước, trên mặt tuyết để lại hai hàng dấu chân sâu xiêu xiêu vẹo vẹo, máu tươi đỏ hồng không ngừng nhỏ xuống các vết chân, toát lên một vẻ đẹp thê lương không sao tả xiết, cũng thê lương không bút mực nà tả nổi. Dấu chân vừa sâu vừa rộng, vết thương trên đùi trái đau đớn như muốn vỡ toang ra, khiến gã cơ hồ không sao nhấc chân lên nổi, song gã vẫn cương quyết không chịu dừng lại nghỉ ngơi, bằng vào ý chí kiên cường và ý thức sắc bén của mình, gã biết chỉ cần mình ngã xuống, rất có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ đứng lên nổi nữa - ngã xuống là chỉ có chết, chỉ cần gã còn sống, chỉ cần vẫn gã còn đi được, gã tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng bước.
Trên đời này có một loại người chính là như vậy, quyết không nhận thua, vĩnh viễn không chịu bỏ cuộc, cho tới khi sinh mạng họ đến giây phút cuối cùng mới thôi.
Trong gió tuyết, chợt nghe vó ngựa dập dồn, một cỗ xe ngựa trang trí không phải hoa lệ lắm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu lao tới, phía sau hòm xe để lại hai vệt bánh xe khá sâu và dấu chân ngựa toán loạn, bánh xe ngựa xoay tròn làm băng tuyết bắn tung tóe trên đường, nhưng lại không nghiền nát được sự tĩnh mịch và cô độc của đại địa mênh mang.
Xa phu là một lão đầu nhỏ người nhưng quắc thước, râu tóc bạc trắng, mặc dù niên kỷ hơi cao một chút, song đôi mắt vẫn sáng rực thần quang, tỏa ra khí thế khiến người ta phải khiếp sợ, hoàn toàn không hề có vẻ gì là già nua mệt mỏi. Lão đầu dựa sát người vào thùng xe, tay trái cầm cương, tay phải cầm roi. Roi dài chín thước, đen mướt sáng bóng lên, tựa như con hắc long uốn lượn, nhưng lại chưa từng quất lên lưng con bạch mã kia lần nào, chỉ thỉnh thoảng ve vẩy trên không trung, phát ra những tiếng rin rít, thúc giục bạch mã tiến nhanh.
Một thoáng sau, xe ngựa đã chạy tới nơi, xa phu hô khẽ một tiếng, kìm cương dừng lại, chặn trước mặt thiếu niên.
“Đến nhanh lắm!” Thiếu niên bỗng dừng bước, gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt nở một nụ cười lạnh lùng.
Màn xe lay động, một trung niên văn nhân anh tuấn tiêu sái ung dung bước ra ngoài. Thân hình y hơi béo một chút, nhưng tuyệt đối không phải là quá béo; gương mặt y thanh tú tựa một bức họa sơn thủy tuyệt mỹ, kỳ thực, phải nói là cả sơn thủy cũng lấy làm hổ thẹn thất sắc mới đúng: ánh mắt y rạng ngời trí tuệ, lại sắc bén như mắt chim ưng; thần tình y tràn trề một vẻ tự tin, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười nhàn nhạt như nước mùa xuân.
“Tiểu huynh đệ xin dừng bước.” Thanh âm ôn hòa của trung niên văn sĩ thản nhiên cất lên, tựa như ánh dương tháng ba, ấm áp, dễ chịu, có thể làm tan chảy mọi thứ trên đời.
“Các người đến rồi!” Thiếu niên ngẩng đầu, giọng nói thấp trầm hơn cả gió Bắc đang gào rú, lạnh lẽo hơn cả băng sương, “tốt lắm, đến nhanh hơn cả ta tưởng tượng nữa.”
“Tiểu huynh đệ biết chúng ta sẽ đến?” Trung niên văn sĩ ngây người, rồi lập tức cười xòa, nụ cười của y ấm áp như ánh mặt trời, đủ làm tan chảy cả sông băng mênh mang.
“Các ngươi không đến mà được sao? Ta đã giết Tố Mệnh Đao, chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho hắn?”
“Tiểu huynh đệ đã giết Tố Mệnh Đao?”, nụ cười trên môi trung niên văn sĩ vẫn không tắt, “tiểu huynh đệ giết người thì liên quan gì tới chúng ta?”
“Lẽ nào các ngươi không phải bằng hữu của Tố Mệnh Đao?” Sắc mặt thiếu niên thoáng hiện lên sắc giận, “lẽ nào không phải đến để báo cừu cho hắn?” Trung niên văn sĩ chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Ánh mắt thiếu niên rực sáng, lạnh lùng nói: “Ta đã thọ trọng thương, nếu các ngươi đến để giết ta, giờ mà động thủ thì dễ như trở bàn tay vậy.”
“Mễ tiên sinh đã nói rồi, tiểu huynh đệ giết người chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.” Lão xa phu đột nhiên cũng nhoẻn miệng cười cười nói.
“Vậy các ngươi là ai?”
“Tiểu lão vốn cũng có một cái tên, có điều từ lâu đã không dùng nữa rồi.” Xa phu vẫn mỉm cười, “qua bao nhiêu năm, cả bản thân ta cũng quên rằng mình họ gì tên gì, người quen biết tiểu lão, đều gọi lão nhi là Hạnh bá.”
“Tại hạ Mễ Cao.” Trung niên văn sĩ chắp tay cúi chào, “thực không giám giấu, bọn ta đúng là đến vì tiểu huynh đệ, nhưng tuyệt đối không phải là để giết ngươi.”
“Các người quen ta?” Thiếu niên thoáng biến sắc, sát cơ lập tức hiện lên trong ánh mắt.
Mễ Cao không trả lời ngay mà ánh mắt hướng về phía gương mặt già nua, lạnh cứng tím tái của Hạnh bá, rồi mới chậm rãi nói: “Nghe nói trên giang hồ, sau Cửu Long Đường, lại xuất hiện một sát thủ thiếu niên, người này xuất đạo chưa đầy một năm, bất luận là hắc đạo, hay là bạch đạo, y đều chẳng kiêng dè gì, ai trả được giá y đưa ra, y sẽ giết người cho kẻ đó. Người này cực kỳ thủ tín, một lời nói tựa ngàn vàng, chuyện gì y đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, cho dù có chết y cũng liều mạng làm cho bằng được. Thiếu niên sát thủ này, không ngờ đã kế tục Đại thiếu gia Hàn Thiết và Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc, lại trở thành một nhân vật truyền kỳ nhà nhà đều râm ran bàn tán.”
Trên giang hồ không ai là không biết “Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia”, cũng chẳng ai là không biết đến Đại thiếu gia Hàn Thiết và Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc, hai mươi năm trước, giang hồ chính là thiên hạ của bọn họ. Đao pháp của Hàn đại thiếu gia, có thể nói là không tiền tuyệt hậu; kiếm pháp của Bạch Y Sát Thủ tuy đơn giản, nhưng tuyệt kỹ thành danh ‘Nhất kiếm xuyên hầu’ của y, lại là tinh hoa của tất cả kiếm thuật trong thiên hạ. Câu chuyện về bọn họ, là câu chuyện có nhiều sắc thái truyền kỳ nhất trên giang hồ suốt gần trăm năm nay.
“Tiểu lão nhi cũng nghe nói, đao pháp của người này cực kỳ cổ quái, chỉ có thể dùng bốn chữ, nhanh, độc, ổn, chuẩn để hình dung, nhưng tuyệt chưa có người nào nhận ra được sư thừa và lai lịch của y.” Hạnh bá liếc mắt nhìn Mễ Cao, “đáng sợ nhất vẫn là thanh đao của y, Mễ tiên sinh có biết thanh đao ấy đáng sợ ở chỗ nào không?”
“Chỗ đáng sợ của thanh đao của y chính là từ trước đến nay chưa có ai từng trông thấy nó cả, cũng như chưa từng có ai biết được lai lịch của y vậy.”
“Đao của y đâu? Đao ở chỗ nào?”
“Đao của y, ở nơi nó cần ở. Thiên thượng địa hạ, đâu đâu cũng có đao của y hết.”
“Tại sao không thấy được thanh đao đó?”
“Bởi vì y cho rằng đao của mình không phải đồ trang sức, mà là đao để giết người, đao để giết người không phải là thứ để cho người ta xem. Kẻ chết dưới đao của y, cũng không hề đau đớn chút nào, bởi vì đao của y quá nhanh, quá chuẩn, người ta chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã chết rồi.”
“Nghe nói trên giang hồ còn lưu truyền một câu nói: ngàn vạn lần chớ ép y bạt đao, bằng không ngươi nhất định sẽ biến thành một xác chết.”
“Đao của y là đao để sát nhân, người gặp y có thể không phải chết, nhưng kẻ nào nhìn thấy đao của y, thì nhất định là đã chết hết cả rồi.”
“Thanh đao đáng sợ quá.”
“Đáng sợ hơn nữa là cách mà y giết người. Một người hoàn chỉnh, dưới đao y liền biến thành hai đoạn trong chớp mắt, vì vậy y được gọi là Nhất Đao Lưỡng Đoạn.” Mễ Cao nói tới đây, liếc hướng ánh mắt như mặt trời mùa xuân nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên, chầm chậm nói: “Tiểu huynh đệ chắc hẳn chính là sát thủ đáng sợ nhất mà giang hồ gần đây vẫn đồn đãi, Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát.”
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm lắc đầu thở dài một tiếng, rồi cười khổ nói: “Kỳ thực kẻ giết người đâu thể giết mãi. Người trên thế gian, ta làm sao mà ‘nhậm ngã sát’ được?” Sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói tiếp: “Chuyện gì của ta các người cũng điều tra rõ ràng như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
“Tại hạ nhận lời nhờ vả của Tiểu Mạnh Thường Lương Bách Triệu, đến mời tiểu huynh đệ tới Lương phủ một chuyến.”
“Ta là sát thủ, số mệnh của sát thủ chỉ có hai loại, giết người và bị người giết, y muốn giết ta hay muốn ta giết người giúp y?”
Sắc mặt Mễ Cao trở nên ngưng trọng, chầm chậm nói khẽ: “Giết một người giúp y!” Ngừng lại trong giây lát, y đột nhiên lại mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, thương thế của cậu không nhẹ, hành động bất tiện, thời tiết lại lạnh giá như thế, chi bằng vào trong xe ngồi một lát, tránh gió tránh tuyết.”
Giọng Mễ Cao dịu dàng ôn hòa, thành ý khẩn thiết, bất kể là ai cũng khó lòng cự tuyệt nổi. Song không ngờ Nhậm Ngã Sát lại từ chối hảo ý của y: “Không cần, ta không bao giờ ngồi xe, cũng không bao giờ cưỡi ngựa. Con người sinh ra đôi chân là để đi, đối với ta đi cũng là một cách thức nghỉ ngơi rất tốt.”
Mễ Cao ngây người ra nhìn Nhậm Ngã Sát, ánh mắt hết sức kỳ quái, tựa như gặp phải một quái nhân thà chọn giấy bẩn bỏ đi chứ không lấy ngân phiếu vậy. Thiếu niên này mặc dù rất lãnh khốc, nhưng xem ra hoàn toàn không phải kẻ điên, ấy vậy mà thần sắc Mễ Cao lại kinh ngạc còn hơn là gặp phải mười kẻ điên một lúc vậy.
“Có rượu không?” Nhậm Ngã Sát đột nhiên nói.
Mễ Cao thoáng ngẩn người, buột miệng nói: “Rượu? TIểu huynh đệ chỉ muốn uống rượu thôi sao?”
“Mỗi lần bị thương, ta đều phải uống rượu. Rượu, đối với ta mà nói, chính là một loại thánh dược trị thương rất hữu hiệu.” Nhắc đến rượu, gương mặt quật cường của Nhậm Ngã Sát lại thoáng hiện lên nụ cười.
“Hào ẩm thiên bôi nam nhi sự. Là nam nhi, chẳng lẽ lại không thích uống rượu?” Hạnh bá thở dài một tiếng, “tiểu lão vốn cũng là kẻ ham rượu, chỉ tiếc một chút rượu mang theo người đã uống hết từ lúc ở trên đường rồi.”
“Mặc dù ở đây không có rượu, nhưng chỗ khác thế nào chẳng có. Ta nhớ ở gần đây hình như có một quá rượu nhỏ thì phải.” Mễ Cao chớp chớp mắt, ngước mặt lên nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói, “tiểu huynh đệ, cậu có đi không?”
“Đi, tại sao lại không đi? Đương nhiên là ta sẽ đi.”
Cổ đạo trải dài ra bát ngát, nhô cao một ngôi nhà gỗ hình chữ nhật, trơ trọi lẻ loi, phảng phất như đã cách ly với thiên địa rồi vậy. Mái nhà sớm đã bị đọng một lớp tuyết dày, trên khung cửa đóng một tấm bảng đen sì sì, cách cửa chừng năm bước, dựng một cây cột gỗ, bên trên treo một lá cờ xanh của quán rượu, không ngừng bay bay phần phật trong trời gió tuyết. Căn nhà gỗ này chính là quán rượu nhỏ Mễ Cao vừa nhắc tới.
Nhậm Ngã Sát từng bước từng bước đi tới, mặc dù đùi y đã trúng một đao, thương thế không nhẹ, nhưng rốt cuộc gã vẫn đi tới nơi. Xưa nay gã chưa bao giờ ngồi xe, cũng không bao giờ cưỡi ngựa, chỉ thích dùng chân mà đi. Tuyết trắng phủ đầy mặt đất, một bước cũng khó đi, không ngờ gã thủy chung vẫn đi sau cỗ xe ngựa, không để mình bị bỏ xa một bước. Sự quật cường, sự kiên nhẫn của gã, quả thực khiến người ta không sao tin nổi. Mễ Cao và Hạnh bá thở dài, trong lòng không khỏi thầm khâm phục ý chí kiên cường của gã.
Kẻ yêu rượu như mạng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cơ hội có thể uống rượu, càng huống hồ, lão trung thiếu ba người này giờ đây gần như đã trở thành bằng hữu. Trong thời tiết này, có thể cùng năm ba tri kỷ, uống rượu thưởng tuyết, chẳng phải là một sự sung sướng của đời người hay sao?
Quá rượu tự nhiên là có rượu, tuy không phải hảo tửu, nhưng thời tiết này và ở một nơi như thế này, tìm được rượu mà uống đã là hiếm có, thích thú lắm rồi.
Tương truyền đại thi nhân Lý Bạch thời Đường không những làm thơ rất hay, đồng thời cũng có một bản lĩnh khác. Ông ta cũng là một vị kiếm hiệp, loại người vừa biết ngâm thơ, lại vừa có thể múa kiếm như Lý Bạch, thông thường đều rất thích vật trong chén, hơn nữa còn là loại uống ngàn chén không say nữa.
Nhậm Ngã Sát cũng có bản lĩnh này, uống rượu càng nhiều, tinh thần ngược lại càng thêm phấn chấn. Gã càng uống càng nhanh, càng uống càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng hồng nhuận. Mễ Cao và Hạnh bá đều ngẩn cả người ra, bọn họ đã gặp rất nhiều cao thủ uống rượu, song loại người uống rượu như Nhậm Ngã Sát thì đúng là mới thấy lần đầu.
“Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn!” Nhậm Ngã Sát đột nhiên cao giọng hát vang, trong tiếng ca không giấu nổi ý vị bi thương thê thiết.
Lời ca chưa tận, lại chợt nghe một giọng lạnh lùng cất lên: “Tốt lắm, ngươi giết người xong mà vẫn không đào tẩu!”
Trời còn chưa tối, căn nhà gỗ nhỏ bỗng nhiên tồi sầm lại, một thân hình cao lớn đã hoàn toàn chắn mất khung cửa hẹp, chặn cả ánh sáng bên ngoài. Kẻ này rất cao, còn cao hơn của cửa, từ bên trong nhìn ra thì không thể trông thấy đầu y được, cùng lắm thì cũng chỉ trông thấy cái miệng rộng ngoác của y mà thôi. Trong căn nhà gỗ này vốn đã thiếu ánh sáng, lúc này cảnh vật lại càng thêm mông lung mờ ảo. Người ngoài cửa hai tay buông thõng, không ngờ lại dài tới quá gối, tay trái y cầm một thanh đao không có vỏ, lưỡi đao lạnh lẽo, thân đao sáng bóng như tuyết - không ngờ lại chính là Tố Mệnh Đao.
Đối phương cơ hồ như không hề có ý đi và, thân hình đứng sừng sững như một trái núi, miệng lại mấp máy nói tiếp: “Kẻ nào là hung thủ giết chết đại ca ta, khôn hồn thì cút ra đây.”
“Tố Mệnh Đao là đại ca của ngươi à?” Song mục Nhậm Ngã Sát sáng lên như điện, nhìm chằm chằm vào miệng kẻ mới xuất hiện, lạnh lùng nói: “Lẽ nào ngươi chính là Thần Đao Cự Nhân đao pháp quỷ thần mạc trắc, vạn người khó địch mà giang hồ đồn đãi?”
“Không ngờ ngươi cũng nghe danh ta rồi, có điều ta không thích hai chữ “Cự Nhân” cho lắm, vì vậy gọi la là “Thần Đao” được rồi.”
Nói đến đây, kẻ này dường như có chút đắc ý, âm thanh cũng hòa dịu hơn phần nào.
“Thần Đao?” Nhậm Ngã Sát cười gằn lạnh lẽo, “hừ, năm xưa Du Long Đại Hiệp đao pháp thiên hạ vô địch cũng chưa dám tự xưng là Thần Đao, vậy mà ngươi dám tự gọi mình là Thần Đao ư?”
“Diệp Mạn Thiên là cái thá gì chứ?”
“Ông ấy là người, là danh hiệp một đời. Chỉ có loại vô tri cuồng vọng tự đại như ngươi mới là cái thá gì thôi.”
“Ta có thể một đao chặt đầu hai mươi con muỗi, lão làm được không?”
“Chuyện vớ vẩn đó cả ta cũng làm được, có gì ly kỳ chứ?” Nhậm Ngã Sát hừ lạnh một tiếng, “theo như ta biết, Diệp đại hiệp chẳng những có thể một đao chặt đứt đầu hai mươi con muỗi, mà còn có thể một đao chặt bay đầu một người nữa.”
Thần Đao Cự Nhân ngớ người ra, rồi đột nhiên phá lên cười ha hả: “Một đao chặt đứt đầu người hả? Đây là bản lĩnh vớ vẩn gì chứ, cả đứa trẻ không biết võ công cũng biết làm thế nào thì chém bay đầu được người ta mà. Phì!”
“Một đao chém bay đầu một người đương nhiên không khó, nhưng là một đao chém ra, vậy mà kẻ bị chém vẫn hoàn toàn không hay biết, đến hôm sau mới đầu lìa khỏi cổ, vậy thì e rằng không ai làm nổi rồi.” Thần sắc Nhậm Ngã Sát không hề biến đổi, ánh mắt kiên định mà băng lạnh.
“Thiên hạ làm gì có chuyện thần kỳ như vậy? Hoang đường! Ngươi không cần phải khoác lác đao pháp của Diệp Mạn Thiên làm gì, đợi thấy ta xuất thủ, ngươi sẽ biết ta chẳng phải chỉ có hư danh thôi đâu.”
“Loại chỉ có hư danh trên giang hồ vốn đã không ít, ngại gì có thêm một tên nữa đâu chứ?”
“Ra đây! Ta phải cho ngươi biết, đao pháp thế nào mới gọi là Thần Đao.” Thân thể Thần Đao Cự Nhân rung lên bần bật, hiển nhiên đã phẫn nộ cực điểm rồi, tiếng hét của y làm tuyết trên mái nhà rơi xuống lả tả.
“Ngươi đã đến rồi, tại sao không vào đây?”
“Ngươi không chịu ra hả? Được, ngươi không ra, vậy thì ta đành phải vòa vậy.” Thân hình Thần Đao Cự Nhân đột nhiên rút lại, một cái đầu to như cái đấu thò vào. Cái đầu này ngoại trừ hơi to một chút, thì cũng không đến nỗi xấu xít lắm, ngũ quan phân bố tương đối hài hòa, hơn nữa lại còn rất trẻ, chỉ là giữa hai chân mày dường như hơi nhiều khí chất ngang bước kiêu ngạo mà thôi. Cuối cùng thân hình cũng chui vào được trong quán rượu, thực ra y không phải loại người to béo, chỉ là xương cốt lớn hơn người bình thường một chút, nên nhìn cao lớn lực lưỡng mà thôi. Y sải chân đi tới, một bước rộng tới hai thước, cước bộ trầm ổn mà khinh khoái dị thường. Y ngồi lên một góc bàn, đôi mắt hừng hực sát khí nhìn chằm chằm vào Nhậm Ngã Sát, nhếch mép lên cười gằn.
Nhậm Ngã Sát đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn y nửa mắt, chỉ điềm đạm cất tiếng: “Nhìn cũng nhận ra được, ngươi cũng là một tên tửu quỷ.”
“Ta chỉ uống một loại rượu.”
“Trúc Diệp Thanh?”
“Làm sao ngươi biết?” Thần Đao Cự Nhân kinh ngạc nói.
“Ở trên người ngươi, thủy chung toát lên hơi rượu nhàn nhạt, là mùi của Trúc Diệp Thanh.” Nhậm Ngã Sát ngửa đầu uống một ngụm rượu, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn, vò rượu đặt bên trên đột nhiên bắn tung lên, “đã đến đây rồi, thì uống vài chung đi!”
Thần Đao Cự Nhân thoáng ngẩn người, vội vàng đưa tay đón lấy, bỗng nhiên “tách tách”, vò rượu chợt vỡ tung ra, rượu bên trong lập tức bắn tung tóe, tựa như muôn vạn giọt mưa rải lên mặt hắn, làm ướt sũng cả quần áo.
Nhậm Ngã Sất vận dụng công lực hết sức xảo diệu, tuyệt đối không quá nhanh, cũng hoàn toàn không quá chậm, vừa hay đúng lúc đúng lực.
“Ngươi… ngươi…” Thần Đao Cự Nhân lắp bắp không nói nên lời.
“Ngươi đến báo cừu, hay là đến uống rượu.” Ánh mắt băng lạnh của Nhậm Ngã Sát thoáng hiện nét cười tàn khốc.
Sắc mặt Thần Đao Cự Nhân đanh lại, không nổi giận mà ngược lại còn cười phá lên, nói: “Được, được lắm. Thù giết anh không đội trời chung.” Sắc mặt y càng lúc càng xanh mét lại, thần sắc điên cuồng ghê rợn, giơ thanh Tố Mệnh Đao trong tay lên, nói tiếp: “Một đao của ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc.”
“Khẩu khí cuồng ngạo lắm. Có nhiều lúc, giết ngươi không nhất định là phải dựa vào võ công. Một kẻ biết cách giết người, dù tay không tấc sắt, dù đang thọ trọng thương, cũng vẫn giết người được như thường.”
“Bây giờ ta chỉ muốn biết một chuyện, kẻ chủ mưu giết chết đại ca của ta là ai? Hắn trả ngươi bao nhiêu tiền để lấy mạng đại ca ta?”
“Ta vĩnh viễn cũng không bao giờ nói cho ngươi đâu, bảo mật cho người thuê mình, đó là nguyên tắc mà mỗi sát thủ đều phải tuân theo.” Nhậm Ngã Sát chậm rãi nhấp một hơi rượu, “nếu ngươi muốn báo cừu, có thể quyết đấu với ta cũng được.”
Thần Đao Cự Nhân nhướng mày: “Bây giờ?”
“Chính là lúc này. Ta muốn cho ngươi biết, đao pháp thế nào mới là Đao Thần chân chính.” Sắc mặt Nhậm Ngã Sát lạnh như băng đá, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc gì.
Đao Thần Cự Nhân nhìn chằm chằm vào mắt Nhậm Ngã Sát, đôi mắt u uất ấy giờ đã ngập tràn sát khí, xạ ra hai luồng hàn quang băng lạnh, tựa như một mũi tên nhọn, xuyên thấu cả lồng ngực y. Nếu ánh mắt của một người cũng có thể sát nhân, chắc Thần Đao Cự Nhân y đã chết ít nhất một trăm lần rồi.
“Tốt lắm! Đây không phải là nơi quyết đấu, ta đợi ngươi bên ngoài.” Thần Đao Cự Nhân nói được nửa câu, người vẫn còn trong quán, cả câu vừa dứt, người đã đứng trên tuyết rồi. Thân hình cao lớn như vậy, khẽ lắc mình một cái đã phòng qua khung cửa hẹp, khinh công rõ ràng là không phải tầm thường.
Nhậm Ngã Sát ngoảnh đầu lại nhìn Mễ Cao và Hạnh Bá, định nói gì rồi lại thôi, chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng quay người đứng lên, từng bước, từng bước, đi thẳng ra ngoài.