Dương Cảnh Thiên đưa tay giữ lấy y phục của Hà Trác Phương, nhẹ nhàng hỏi:
- Nàng vì sao lại chạy?
Hà Trác Phương hơi ngẩn người, cất giọng buồn buồn đáp:
- Ta cũng không biết, có lẽ vì quá đột nhiên.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không phải ta làm nàng sợ đấy chứ?
Hà Trác Phương lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ là hạnh phúc đến với ta quá nhanh thôi.
Dương Cảnh Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- Nàng đã tìm thấy hạnh phúc của bản thân mình à?
Hà Trác Phương khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc:
- Nếu chàng sinh ra sớm hơn mười năm, mọi sự có lẽ đã trở nên hoàn mĩ.
kien.Dương Cảnh Thiên kích động giọng hơi gấp:
- Hiện tại cũng không muộn, kì thật, ta từ tận đáy lòng đã yêu nàng rồi .
Hà Trác Phương nghe vậy, tức thì vẻ thẹn thùng lại càng nhiều, giọng e lệ:
- Đừng nói như vậy, chúng ta niên kỉ quá cách biệt.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Quách lão đầu so với nàng còn lớn hơn ba mươi tuổi, nàng chỉ hơn ta có mười tuổi, tính là gì?
Hà Trác Phương nói:
- Không thể so sánh như vậy, chàng là nam nhân, ta là nữ nhân, trước nay chưa từng có nữ nhân hơn nam nhân tới mười tuổi kết thành phu thê, hơn nữa ta còn là tiểu thiếp của người khác.nl
Dương Cảnh Thiên bước lên một bước lên giọng bức ép:
- Điều đó có quan trọng không? Ta không quan tâm, nếu cho ta tại kim sa thôn tuyển chọn lão bà cho bản thân. Ta chỉ chọn nàng, hơn nữa nàng với họ không hề có một điểm cảm tình nào, vậy nàng vẫn có quyền chọn lựa cuộc sống, tình yêu của mình.
nl.Lời nói của Dương Cảnh Thiên khí thế bức nhân, thể hiện khí phách nam nhân một cách rõ rệt, tâm hồn của Hà Trác Phương triệt để bị hắn giải thoát, thậm chí tâm hồn cũng trở nên đại loạn, chẳng biết làm sao.kien
Dương Cảnh Thiên không đợi nàng hồi đáp, tiếp tục ép tới, nói:
- Ta biết,nàng yêu ta, cũng giống như là ta yêu nàng vậy, ta có thể cảm nhận được sư bất ổn của tâm hồn nàng, hơn nữa khát vọng truy cầu ái tình của nàng. Tại Kim Sa thôn, ta là lựa chọn duy nhất, chẳng lẽ không phải vậy sao?
Trên thế gian này sự “cưỡng bách” của Dương Cảnh Thiên có lẽ chẳng ai bì nổi, ”cưỡng bách” người khác tiếp nhạn biểu lộ của mình.
Hà Trác Phương vốn có nhiều điều muốn nói, nhưng dưới sự cưỡng bách của Dương Cảnh Thiên, tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô hiệu.
Hà Trác Phương cúi đầu nói:
- Không, không phải như thế! Ta…ta cũng không biết!
Dương Cảnh Thiên vốn dĩ lúc này tâm trí vô cùng căng thẳng, nghe thấy âm thanh đầy nhu nhuyễn của nàng, không nhịn được vội vàng giữ chặt lấy Hà Trác Phương, nhẹ giọng:
- Trác Phương, nàng cần phải tin tưởng ta, chỉ có ta có khả năng đưa nàng rời khỏi đây, cũng chỉ có ta có khả năng cho nàng hạnh phúc mà nàng cần.
Hà Trác Phương nghe nói như vậy, vừa thẹn thùng, vừa vui mừng, thấp giọng nói:
- Kì thật, ta …ta đã tự hứa từ lâu, nhưng ta thấy bản thân dơ bẩn, ta sợ ngươi không thích ta…
Dương Cảnh Thiên vẫn nhẹ nhàng ôm Hà Trác Phương, cười nhẹ:
- Không có a, chẳng phải vừa rồi nàng đã xuống hồ tắm rồi sao?
Hà Trác Phương ngẩng đầu nhìn lên, thần thái ấm áp, mang theo những tia hưng phấn, nhẹ giọng nói:
- Cảnh thiên, chàng…chàng đã cứu ta, lại còn đối xử tốt với ta…
Nói rồi ngừng lại một lúc, nàng thu hết quyết tâm, nhẹ giọng thốt ra những lời tâm can:
- Kì thật, ta đã…rất yêu thích chàng….nhưng mà….sợ…
Không để cho nàng nói hết, Dương Cảnh Thiên nhanh chóng ôm giai nhân vào lòng, hôn vào đôi môi nàng.
“A..” Tiếng kêu của Hà Trác Phương còn chưa hết, cặp môi đã bị lấp đầy, hàng lông mi dài hơi rung động, nhất thời cảm giác ôn nhu ngọt ngào lan khắp toàn thân mềm mại, nàng không còn một chút lực nào. Đến khi hôn xong, nàng chầm chậm khải mở đôi mắt như hồ nước của mình, khuôn mặt ẩn ước ý tứ nhu thuận.
nl.Dương Cảnh Thiên nhè nhẹ đặt Hà Trác Phương xuống thảm cỏ, cẩn thận mở sợi dây lưng trường bào của nàng, đối đãi với nàng tựa như là trân bảo, sợ rằng sẽ tổn hại đến nàng. Giữ chặt lấy vạt áo, nhẹ nhàng kéo về hai bên, làm làn da trắng nõn dần dần hé lộ.kien
“Trác Phương…?” Dương Cảnh Thiên đem vạt áo nàng kéo tới hai vai, động tác đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn vào Hà Trác Phương.
Hà Trác Phương nằm xuống vô lực, gương mặt hồng nhuận nhìn về phía sau, nhẹ nhàng bỏ rơi hai tay ra.
Dương Cảnh Thiên tay phải nâng lưng nàng lên,vươn tay trái kép trường bào từ trên vai nàng xuống, trường bào nhẹ nhàng tuột khỏi người nàng rơi trên thảm cỏ.
Đến lúc này, thân trên của Hà Trác Phương đã lộ hết ra. Nàng không thể lìm nén sự xấu hổ, Hà Trác Phương đưa tay phải lên che lấy khuôn mặt.
- A.. a…Cảnh Thiên…xấu hổ chết người mất….
kien.Hà Trác Phương hoàn toàn không dám nhìn Dương Cảnh Thiên, hai mắt đã nhắm chặt lại. Mặc dù nàng vẫn cảm thấy gió đêm thổi lạnh giữa hai chân, bởi vì quần dài đã bị nhẹ nhàng cởi mất.
Hà Trác Phương thấp giọng hỏi:
- Cảnh thiên…ta…ta…có đẹp không?”.nl
Dương Cảnh Thiên tại bên tai nàng nhẹ nhàng hôn lên, cười nói:
- Hoàn mĩ vô khuyết!
Hà Trác Phương “a” lên một tiếng, đôi môi khẽ mím lại, toàn thân như thể bị căng lên, kêu một tiếng nhè nhẹ. Tuyệt nhiên không dám mở mắt. Lúc này nàng bỗng phát hiện ra cơ thể giống như có gì đó giữ chặt lấy, biết rốt cuộc cũng đã đến lúc, mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, Dương Cảnh Thiên đang nằm trên nàng, cười nhẹ an ủi.
Một đôi thanh niên nam nứ lõa thể, trên một phiến cỏ. Hà Trác Phương cố gắng áp chế tâm lí thẹn thùng, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai:
- Cảnh Thiên…a….chàng nhẹ nhàng một chút…
Dương Cảnh Thiên trên mặt xuất hiện nụ cười mỉm:
- Trác Phương, hay là nàng dạy cho ta đi, bởi vì nàng có kinh nghiệm hơn ta mà.
Hà Trác Phương trong lòng hơi thẹn thùng, giọng nói đầy vẻ e ấp:
- Đó là chuyện thẹn chết người, ta là một nữ nhân, chàng như thế nào lại yêu cầu vậy?
Dương Cảnh Thiên nhẹ vuốt mái tóc nàng, nói nhẹ nhàng:
- Nếu nàng không dạy ta, vậy hãy để ta tự làm thử xem.
Hà Trác Phương mặc dù cưới đã mười năm, nhưng Trác lão đầu mỗi lần hành sự đều rất nhanh, không có được sự ôn nhu chăm sóc, cũng không hề có chuyện tán tỉnh trước, vì vậy nàng đối với kĩ xảo cơ hồ chẳng biết gì. Dương Cảnh Thiên nhận biết về việc nam nữ, chính là từ “ngự nữ thần công” lúc trước cùng với những giấc mộng xuân của bản thân mà tự biết, kì thật so với sự nhận thức của Hà Trác Phương tịnh không sai biệt nhiều.
Nhưng Dương Cảnh Thiên hết sức ưu ái cùng nhẹ nhàng trên từng tấc da thịt của Hà Trác Phương, hắn cẩn thận dẫn phát ra không ngừng tiếng rên tỉ cùng tiếng thở gấp của Hà Trác Phương. Cuối cùng hắn nói nhỏ:
- Ta bắt đầu đây!
- Ừ…
Hà Trác Phương lúc đầu thì có thể cố ép thanh âm của mình xuống, nhưng đến lúc Dương Cảnh Thiên toàn lực sờ soạng trên thân thể nàng, làm cho toàn thân nàng tựa hồ như đều căng cứng lên, rốt cuộc tới cuối cùng cũng không ngăn được dục hỏa trong cơ thể bộc phát, cơ thể nàng căng lên.
- Không…..a…!
Trên trời mặt trăng đã nhập vào mây, dưới mặt đất hai người cũng hòa vào nha, đã đạt tới đỉnh vu sơn.
Hà Trác Phương cảm thấy có vật cứng cứng tập kích lần nữa hạ thể minh, thân thể nhất thời run rẫy, thế nhưng lại nhìn mệnh căn Dương Cảnh Thiên thẹn thùng mà hỏi:
- Cảnh Nhiên, sao của chàng lại có thể cứng vậy …
Dương Cảnh Thiên không giải thích mà tỏ ra đắc chí :
- Ta đều trước giờ như thế!
Hà Trác Phương nhất thời không dám tưởng tượng chính mình sao có thể thỏa mãn dục vọng đang tăng vọt của Dương Cảnh Thiên, vừa rồi một hồi kịch chiến, đã hoàn toàn làm nàng có phần không tiếp nổi.
Hà Trác Phương chợt cất giọng buồn bã:
- Cảnh Thiên, chúng ta làm ra việc này rồi, sau này làm sao bây giờ?
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Ờ, việc này ta không có nghĩ tới. Ta lại không có thể cấp lễ vật cho Quách Lân, mang nàng về làm lão bà cho ta?
Hà Trác Phương vừa nghe không khỏi khó chịu song cũng vô cùng buồn cười, nhìn Dương Cảnh Thiên mà nói:
- Không phải, Hắn rốt cuộc không thể so sánh với ngươi, thiết nghĩ ta không cần phải về Quách gia nữa. Song nói thế nào thì người ta rời muốn bỏ Quách Lân cũng phải làm cho rỏ ràng!
‘Nhà vàng giữ người đẹp’, Kim Sa thôn lớn như vậy, liệu có chỗ nào lưu được đại nhân vật này không?
Dương Cảnh Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hà Trác Phương nhìn Dương Cảnh Thiên không có biện pháp, nóng nảy nói:
- Chàng không có biện pháp à!”
Dương Cảnh Thiên cuối cùng cũng đáp:
- Trước hết chúng ta sẽ về nhà, sau đó từ từ bàn kế …
Hà Trác Phương vội la lên:
- Ngươi nếu sau này không đoái hòa, ta sẽ tố cáo với mọi người rằng ngươi cưỡng gian ta!
Dương Cảnh Thiên cả kinh:
- Cái gì?
Hà Trác Phương miệng mỉn cười:
- Hiện tại ta có chết cũng không trở về, ta chỉ cần ở cùng ngươi thôi.
Dương Cảnh Thiên vòng tay ôm Hà Trác Phương mà nói:
- Nếu ta cưỡng gian, ta có thể để cho nàng như thế này sao?
Vừa nói vừa đùa giỡn song nhủ của nàng. Hà Trác Phương mặc dù đã là người từng trải nhưng thị cũng không khỏi ngượng ngùng, né tránh cười:
- Đừng làm nhộn nữa! Nhân gia phía dưới đã sưng đỏ rồi!
Lúc này, từ chỗ sâu trong rừng cây truyền ra một trận âm thanh lớn, thỉnh thoảng có người nói:
- Ta xem thấy bọn nó đang ở gần đây, chắc gần ven bìa rừng.
Đối diện vực sâu hun hút là núi non trùng điệp đỉnh cao thẳng tắp, cơ hồ không có đất bằng để dừng chân. Nhìn xuống dưới, Dương Cảnh Thiên trông thấy rất rõ ràng ở bên phải dãy núi là một mảnh đất bằng phẳng.
Dương Cảnh Thiên hít thở một hơi, buông người hạ xuống.
Hà Trác Phương lúc này hai mắt mở to, thấy đây là một mảnh đất trống ở lưng chừng núi, không tính là lớn, vốn chỉ rộng khoảng mười trượng. Trước mặt là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, sau lưng là vách núi cao vạn trượng không thể trèo. Nơi đây kỳ thật là một vùng đất chết giữa không trung. Hà Trác Phương ngơ ngẩn nói:
- Đây là vách núi chìa ra đúng không?
Dương Cảnh Thiên gật gật đầu nói:
- Không sai, ngoại trừ nơi này, căn bản không có địa phương nào cho chúng ta dừng chân.
Hà Trác Phương lo lắng hỏi:
- Vừa rồi, khi chàng tung người nhảy ra, cũng không có biết có chỗ tốt để dừng chân phải không?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đúng là như vậy, bất quá tất cả đều đã qua đi. Nàng không phải từng nói, nơi này có lối đi thông ra thế giới bên ngoài sao?
Hà Trác Phương gật gật đầu đáp:
- Đúng là có, nhưng mà có phải bên này không, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta nhớ kỹ trong dãy núi này, có một cái khe núi nhỏ hẹp, vượt qua khe núi là một mảnh bình nguyên bao la, xuyên qua bình nguyên, vượt qua một ngọn núi lớn, là đến một toà tiểu trấn.
Dương Cảnh Thiên nhìn xung quanh, trước mặt là biển mây mù mịt, không có đường đi, đúng là đang tự giam thân trên bình đài cực cao, một nơi ba mặt đều là trời. Bình đài này có chu vi hơn mười trượng, nằm ở vị trí lưng chừng trời đất, lên không được, xuống cũng không xong. Trừ khi bay trở lại Kim Sa thôn, quả thật là một tử lộ.
Mặt sau bình đài to lớn này là một ngọn núi dựng đứng, trên đỉnh núi toàn là băng tuyết trắng xoá, đã không có cây cối, càng không có dã thú.
Hà Trác Phương lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ thực sự là trời tuyệt đường người sao?
Dương Cảnh Thiên bình tĩnh nói:
- Không có gì đâu, cùng lắm thì đợi bọn chúng đi rồi, chúng ta lại bay trở lại.
Hà Trác Phương nói:
- Ta vốn tưởng rằng có thể tìm được lối ra bên ngoài, hoá ra chỉ là một mơ ước viễn vông mà thôi.
Dương Cảnh Thiên quan sát tứ phía một chút, thấy vách núi tối đen bên trái, tựa hồ có một huyệt động, hắn không suy nghĩ thêm, liền dùng sức đẩy một chút.
Ầm một tiếng, từ phía trên rơi xuống mấy khối đã lớn, Dương Cảnh Thiên dường như thấy được đường ra, vận lực đưa tay đánh mạnh vào những tảng đá lớn rời rạc trên vách núi.
“Uỳnh âm ầm!” một lần nữa dưới sự xô đẩy của nội lực, những tảng đá lớn ở phía trên không ngừng rơi xuống.
Hà Trác Phương thấy Dương Cảnh Thiên tay không phá núi, không khỏi mở to mắt kinh hô:
- Cảnh Thiên, chàng làm gì thế?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Trời không tuyệt đường người. Trác Phương, nàng mau tránh ra, để khỏi bị đá rơi làm tổn thương.
Hà Trác Phương lo lắng nói:
- Cảnh Thiên, chàng phải cẩn thận một chút.
Sau thời gian một chén trà, một cái thông đạo đã xuất hiện. Dương Cảnh Thiên kinh hô:
- Trác Phương, ta đã tìm được thông đạo rồi.
Hà Trác Phương tiến lên nhìn, đây là một sơn đạo dài khoảng nửa dặm, hơn nữa về sau lại rộng dần ra.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười:
- Nguyên lai, thông đạo này chỉ bị những tảng đá rơi xuống chặn lại, cũng không có bị hư hại gì, từ nơi này đi ra, nhất định là thế giới bên ngoài. Đi, chúng ta qua nhìn xem!
Nói xong dắt tay Hà Trác Phương, đi tới sơn động. Dương Cảnh Thiên dẫn theo Hà Trác Phương đi trong thông đạo vài trượng, trước mắt càng ngày càng tối dần. Lại đi một lúc nữa, đột nhiên ánh trăng chói mắt, bọn họ vội nhắm mắt lại, khi mở mắt lại, trước mặt là một thung lũng xanh biếc rực rỡ sắc màu, hoa cỏ rợp trời, cảnh đẹp cứ trải dài đến vô tận.
Dương Cảnh Thiên cùng Hà Trác Phương lớn tiếng reo hò, từ trong sơn động chạy ra. Dưới chân chính là cỏ mượt mềm mại, trong mũi ngửi thấy hương hoa thanh u, chim muông hót líu lo, quả tươi lủng lẳng trên cành, ai biết được sau huyệt động ở vách núi đen, lại có một nơi bồng lai tiên cảnh như vậy.
Dương Cảnh Thiên ôm Hà Trác Phương, quên đi tất cả lo âu, vội vàng thả bước về phía trước, chạy thẳng tới trước hơn dặm, mới gặp một ngọn núi cao chặn đường. Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía thung lũng núi cao bao bọc, dường như từ xưa tới nay chưa hề có dấu chân người qua đây. Tứ phía là núi tuyết chọc trời, dựng đứng hiểm trở tuyệt đối không cách nào vượt qua.
Dương Cảnh Thiên di chuyển một vòng, phát hiện nơi này cũng không có đường ra nào, xung quanh thung lũng tứ phía là vách núi dựng đứng cao vạn trượng. Bỏ qua con đường quay lại không nói tới.
Nơi này xem ra cũng không phải là thông đạo đi tới thế giới bên ngoài, nhiều lắm chỉ là một nơi thế ngoại đào nguyên bị ngăn cách thôi.
Dương Cảnh Thiên khí thế giảm sút vô cùng, nhưng lại thấy Hà Trác Phương biểu hiện trong lòng tràn đầy vui vẻ. Ánh sáng mặt trời dần xuất hiện, chiếu sáng cả thung lũng, chỉ thấy trên thảo nguyên có bảy tám con sơn dương cúi đầu gặm cỏ, thấy người cũng không hoảng sợ. Trên cây hơn mười con khỉ nhảy nhót làm trò, không ít chim chóc đang kêu hót, gà rừng thỏ hoang chạy đầy đất, nhưng không có thấy loài hung mãnh nào như hổ báo độc xà.
Hà Trác Phương vui vẻ nói:
- Cảnh Thiên, có nơi tốt thế này, ta rốt cuộc không cần quay về nữa.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Nàng nói là… Nàng muốn ở lại chỗ này
Hà Trác Phương gật gật đầu đáp:
- Nơi này không tốt sao? Khí hậu ấm áp, lại có nhiều loài chim bay thú chạy, thật sự là nơi thế ngoại đào nguyên hiếm thấy. Hơn nữa chúng ta cũng không cần sợ hãi lo lắng người khác làm phiền nữa.
Dương Cảnh Thiên nghe Hà Trác Phương nói như vậy, lập tức dâng lên hưng phấn:
- Không sai, ta tại sao lại không nghĩ đến nhỉ? Nơi đây là thế ngoại đào nguyên của chúng ta, nhà của chúng ta!
Dương Cảnh Thiên thấy Hà Trác Phương khuôn mặt trở nên đỏ hồng, dáng vẻ càng mê người. Hắn trong lòng cũng thay đổi, giữ lấy nàng cười nói:
- Trác Phương, tiếp theo chúng ta làm gì đây?
Hà Trác Phương giống như một con hươu nhỏ sợ hãi, nhẹ nhàng run rẩy:
- Ta…Ta không biết.
Dương Cảnh Thiên nắm tay Hà Trác Phương, ôn nhu nói:
- Chúng ta vất vả cả đêm rồi, khó chịu quá, chi bằng trước tiên chúng ta đi ngâm mình tắm rửa đã.
Hà Trác Phương thẹn thùng nói:
- Điều này…
Dương Cảnh Thiên lôi kéo tay Hà Trác Phương nở nụ cười:
- Phía trước có một hồ nước, ta dẫn nàng đi!
Bọn họ đi về hướng đông hơn một dặm, chỉ thấy trên vách núi dựng đứng có một thác nước lớn đang đổ xuống, dường như băng tuyết trên đỉnh núi tan ra mà thành, dưới ánh nắng chiếu xuống nổi bật lên như một con rồng lớn bằng ngọc, cực kỳ tráng lệ.
Hắn chợt nhận ra một điểm. Thác nước trút xuống một hồ sâu xanh biếc trong veo, trải qua năm tháng, hồ nước vẫn không thấy đầy, nghĩa là còn có lối khác để thoát nước đi.
Dương Cảnh Thiên chậm rãi nắm tay nàng, rồi ôm lấy nàng, đồng thời xoa lấy tiểu phúc ấm áp không chút mỡ thừa của nàng. Hà Trác Phương lập tức toàn thân mềm nhũn, dựa vào ngực Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên trong lòng kích động, với tốc độ nhanh nhất thoát quang chính mình, đồng thời giúp nàng giải trừ vướng bận. Cởi bỏ xong, rút ngọc trâm ra, mái tóc Hà Trác Phương trải ra giống như thác nước, hiển lộ tư thái mê người của nàng, Hà Trác Phương giương đôi mắt sáng đẹp hàm chứa tình ý chăm chú nhìn Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên dùng hai tay giữ chặt lấy nàng, yêu kiếm dùng sức đâm tới, hai người cùng chấn động, nàng tựa hồ biến thành một phần nối tiếp của cơ thể Dương Cảnh Thiên.
Hồ nước bị Dương Cảnh Thiên cùng Hà Trác Phương khơi dậy từng trận sóng, lan ra phía ngoài, ánh sang trên mặt hồ cũng theo đó mà dao động.
Chẳng bao lâu, Dương Cảnh Thiên đã cảm nhận rõ ràng, chính mình đã tiến vào chí thuần âm dương điều hoà theo như lời ‘Ngự nữ thần công’, trạng thái thông hiểu Thái cực thiên địa, cũng chính là cảnh giới thiên nhân hợp nhất mà võ học thường xuyên đề cập.
Nếu nói đả thông nhâm đốc hai huyệt có thể khiến tu vi võ học của một người tăng lên cấp bậc đại sư, thì đả thông kì kinh bát mạch chính là trình độ tông sư, mà thiên nhân hợp nhất, chính là cảnh giới chí cao khiến cho người học võ mơ tưởng theo đuổi, hoá vũ thành tiên chỉ còn cách một bước mà thôi.
Dương Cảnh Thiên bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến lễ thành nhân của chính mình, vậy mà tu vi võ học của mình tăng lên tới một cảnh giới vô thượng.
Quyển 1 - Thế ngoại sinh hoạt
Chương 8: Phong vũ tiền tấu
Tác giả: Trà Diệp Diện Bao
Dịch: Long Nhất
Biên dịch: Long Nhất
Biên tập: chudu
Nguồn: HNTD
Thấy cặp mắt Hà Trác Phương vẫn đang nhắm chặt, dáng vẻ động nhân như một đóa hải đường e ấp, tóc mai thanh nhã, vành tai đầy đặn, cánh mũi thanh tú, đôi môi đỏ tươi, còn có má núm đồng tiền trắng trẻo sáng bóng mượt mà, đôi ngọc nhũ phong mãn vút cao, thân hình mềm mại nảy nở càng tỏ ra động nhân khác thường, tất cả đều động lòng người. Dương Cảnh Thiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt rạng ngời của nàng.
Hà Trác Phương tựa hồ run nhẹ, hàng mi tú lệ máy động song cặp mắt vẫn nhắm chặt như cũ.
Dương Cảnh Thiên không đành lòng quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng, vì vậy nhẹ nhàng lấy y phục phủ lên mình Hà Trác Phương, sau đó như nhớ tới chuyện gì, tức thì cảm thấy bụng sôi ùng ục.
Nhìn đàn cá bơi đi bơi lại trong đầm, trong lòng chợt ngứa ngáy. Hắn nhảy xuống đầm vung quyền vào một con cá trắng rất lớn, dài phải hơn một thước. Con cá đó mặc dù rất linh hoạt nhưng gặp phải Dương Cảnh Thiên xuất thủ, cũng chỉ đành chấp nhận số mạng đen.
Bắt được con cá lớn, Dương Cảnh Thiên dùng cành cây nhọn mổ bụng cá, rửa sạch bộ lòng, lại tìm thêm củi khô, móc trong người ra hỏa đao, hỏa thạch, bùi nhùi nhóm lửa, nướng cá.
Không lâu mùi mỡ thơm tỏa ra tứ phía, món cá nướng đã chín. Chỉ nghe Hà Trác Phương tỉnh dậy khen:
- Thơm quá!
Dương Cảnh Thiên hưng phấn mang con cá tới trước mặt Hà Trác Phương cười:
- Bảo bối, mau ăn bữa sáng của chúng ta thôi.
Hà Trác Phương ăn một miếng, cảm giác thịt cá vào miệng thật thơm mềm, tựa hồ trước giờ chưa từng nếm qua món ngon như vậy, không khỏi ca tụng:
- Ngon quá! Cảnh Thiên, chàng cũng ăn đi.
Vừa nói vừa đưa cho Dương Cảnh Thiên cắn một miếng. Hai người kẻ ăn người đút, trong một lát, con cá lớn đã bị ăn sạch sẽ.
Hà Trác Phương nhìn xung quanh nói:
- Cảnh Thiên, chỗ này có thú vật và cá, lại có hoa quả, thậm chí có thể trồng trọt, là là nơi ẩn cư lánh đời rất tốt. Bây giờ cái thiếu duy nhất chính là một ít dụng cụ cùng chăn màn để sinh hoạt hàng ngày.
Dương Cảnh Thiên tiếp:
- Còn có phòng ốc, bằng không lúc trời mưa, chúng ta ngủ chỗ nào.
Hà Trác Phương gật đầu gợi ý:
- Sơn động bên kia cũng được, chúng ta có thể dựng lên một chỗ ở.
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Đã như vậy, ta ra ngoài lấy chăn màn về, sau đó chúng ta chúng ta sẽ sống ở đây được rồi.
Hà Trác Phương gật đầu:
- Như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng thiếp chỉ sợ...
Dương Cảnh Thiên an ủi:
- Nàng sợ Quách Lân bọn chúng gây bất lợi với chúng ta?
Hà Trác Phương đáp:
- Cái đó thiếp lại không sợ. Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chàng. Thiếp lo cái khe vực đó, chàng bay đi bay về, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...
Dương Cảnh Thiên khẽ cười:
- Bảo bối của ta, cái này nàng có thể yên tâm lớn, tuyệt đối không có tình huống vạn nhất với nhất vạn xuất hiện.
Dước sự căn đi dặn lại của Hà Trác Phương, Dương Cảnh Thiên phi thân trở về Kim Sa thôn. Vừa mới xuyên ra khỏi rừng rậm đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội, tiếp đó ở trước mặt lao ra mấy đại hán.
- Dương Cảnh Thiên, ngươi mau đứng lại!
Người cầm đầu không ngờ là quản gia Quách Trấn của Quách gia. Quách Trấn vào khoảng ngoài bốn mươi, mõm nhọn mặt khỉ, vừa nhìn đã biết chẳng phải là dạng người tốt đẹp gì.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, hỏi vặn:
- Quách đại tổng quản, ta chẳng phải là người hầu của Quách gia các ngươi, không có thói quen nghe ngươi ra lệnh.
Quách Trấn lớn tiếng ngạo mạn:
- Chỉ cần ngươi còn là cư dân của Kim Sa thôn, sẽ phải chịu sự cai quản của lão gia nhà ta, ai bảo lão gia nhà chúng ta là trưởng thôn nơi đây chứ.
Dương Cảnh Thiên nhếch mép:
- Thật chứ? Thôn trưởng muốn giảng quy củ, khi nào mới đến lượt ngươi con cẩu này sủa loạn ở đây.
Quách Trấn vừa nghe, nổi giận đến run cả người, thét lớn:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng có đắc ý, mau đưa nhị thiếu nãi nhà chúng ta ra đây.
Dương Cảnh Thiên cười lạnh nói:
- Nực cười, nhị thiếu nãi nhà các ngươi thì có quan hệ gì tới Dương Cảnh Thiên ta?
Quách Trấn đáp:
- Có người chính mắt trông thấy ngươi bắt nhị thiếu nãi của chúng ta đưa đi.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả:
- Mọi việc đều phải nói tới chân bằng thật cứ. Quách đại tổng quản, ngươi không thể bỏ qua sự thật.
Quách Trấn cười lạnh:
- Chỉ sợ lần này ngươi muốn chối cũng không nổi đâu, bắt nó lại!
Quách Trấn ra lệnh một tiếng, hai người vung tay vọt lên, định bắt Dương Cảnh Thiên trói lại.
“a...a...” Hai tiếng kêu thảm đầy thống khổ vang lên, chỉ thấy hai đại hán đó đang giãy dụa thống khổ trên mặt đất, một gã máu mũi ròng ròng, gã kia răng rụng lả tả, hai má sưng vù chẳng khác gì đầu heo.
Không ai thấy Dương Cảnh Thiên xuất thủ như thế nào, càng không ai biết hắn ra tay thế nào.
Hai gã đại hán đó không phải là không muốn né tránh hoặc phản kích, mà căn bản là không có cách nào ra tay.
Quách Trấn kinh hãi, run giọng quát:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi muốn tạo phản à?
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng:
- Còn ai muốn thử chút không?
Quách Trấn thét:
- Bắt lấy nó, tất cả cùng lên!
Sáu gã đại hán còn lại rút đao, côn cùng nhào về phía Dương Cảnh Thiên.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Sáu tiếng quyền đầu đập vào da thịt vang lên rõ ràng. Sáu gã đo đất, lần này sáu gã càng thống khổ tới mức chẳng thể kêu nổi, chỉ có thể đau đớn rên rỉ...
Quách Trấn run run hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Cảnh Thiên tóm lấy thân hình gầy nhỏ của Quách Trấn buông lời:
- Đánh nhau, từ trước tới nay ta chưa hề sợ qua. Đi! Dẫn ta đi gặp lão gia nhà các ngươi!
Quách Trấn nào dám nói một từ “Không” chỉ có ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Dương Cảnh Thiên làm loạn như vậy, người toàn thôn đều xôn xao. Bình thường Dương Cảnh Thiên và Đại Cẩu bọn họ đánh nhau, mọi người đều chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này lại khác, người Dương Cảnh Thiên đánh ngã là tám đại hộ viện của Quách gia.
Trước cổng chính Quách gia, toàn thôn hơn năm trăm người đang tụ tập. Quách Lân hối hả đi ra, phía sau còn có hai mươi mấy gã hộ viện, đó chính là lực lượng vẫn khống chế Kim Sa thôn của Quách gia. Từ trước tới nay, Kim Sa thôn bị khống chế dưới bàn tay dâm uy của Quách gia, người của Quách gia chẳng cần phải cày ruộng đi biển, vẫn được ăn lúa gạo và cá ngon nhất, thậm chí cưỡng hôn cả nữ nhân đẹp nhất thôn.
Thôn dân cũng chẳng phải kẻ ngu, bọn họ cũng không muốn bị người khi dễ, nhưng chính là vì không thể đoàn kết đứng lên đối phó với Quách gia cái loại cậy mạnh làm càn đó, mà lũ tay chân của Quách gia là nhân tố khiến thôn dân e ngại nhất.
Hôm nay, Dương Cảnh Thiên đánh ngã tám đại hộ viện Quách gia, vì thế tất cả mọi người đều thở ra một hơi thoải mái. Bình thường sau khi Dương Cảnh Thiên đánh đập Đại Cẩu Quách Vũ, mọi người đều đã cảm thấy thống khoái.
Tối qua Đại Cẩu trở về nói Dương Cảnh Thiên cường bạo Hà Trác Phương trong rừng, Quách Lân vừa nghe, tức giận lập tức động viên cư dân toàn thôn đi bắt Dương Cảnh Thiên, vì thế mới có một màn đuổi bắt đêm qua.
Truy đuổi cả đêm không có kết quả, mọi người nghĩ rằng Dương Cảnh Thiên và Hà Trác Phương có thể đã rơi xuống khe núi, không ngờ lúc này Dương Cảnh Thiên lại xuất hiện, còn đánh ngã bát đại hộ viện của Quách gia.
Con người ai cũng có lòng hiếu kì. Dương Cảnh Thiên làm loạn như vậy, kết quả người toàn thôn đều kéo đến tham gia nhiệt náo.
Quách Lân giận dữ vội vàng truy vấn:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đem Hà Trác Phương đi đâu?
Dương Cảnh Thiên cười khì khì một tràng hỏi:
- Quách đại lão gia, sao lại nói như vậy? Ai trong các ngươi chính mắt nhìn thấy ta bắt Hà Trác Phương đi?
Quách Lân tức giận tới nghẹt thở quát:
- Vũ nhi, ngươi ra đây nói.
Quách Vũ sợ sệt bước ra, hít một hơi can đảm:
- Con chính mắt nhìn thấy, tối qua ở trong rừng, là Dương Cảnh Thiên bắt nhị nãi của con đi!
Dương Cảnh Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi nói chính là chứng cứ à.
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng cười:
- Ta đến để nói chân tướng sự thật với mọi người. Kì thật là tối qua Quách Vũ cường bạo không thành với nhị nương hắn ở trong rừng, bị ta phát hiện, nên đẩy Trác Phương xuống vách núi, sau đó mới vụ vạ cho ta. Bởi vì ngày thường Đại Cẩu hắn đánh nhau luôn thua ta, cho nên nói dối, muốn nhân cơ hội trả thù ta.
Quách Vũ tức giận đến mặt lúc xanh lúc trắng, quát:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi nói bậy!
Lâm Hạo bước ra lớn tiếng nói:
- Cảnh Thiên không có nói bậy, việc này chính mắt ta trông thấy!
Quách Vũ kinh hãi nói:
- Các ngươi là một bọn...
Dương Cảnh Thiên giận dữ quát to:
- Nếu Quách Vũ ngươi không làm gì, vậy chúng ta cùng đến Mã tổ miếu phát thệ. Nếu ngươi nói dối, sẽ không được chết tử tế, bị trời đầy sét đánh, ngũ lôi oanh đính, ngũ mã phân thây, rơi xuống mười tám tầng địa ngục!
Quách Vũ kinh hoảng lập bập:
- Không, ta không đi, ta không muốn bị ngũ lôi oanh đính! Không muốn!
Dương Cảnh Thiên nói:
- Mọi người thấy đấy, đây là có tật giật mình.
Quách Lân nhìn thấy, tức tới hộc máu, chửi mắng Quách Vũ:
- Ngươi cái đồ con cái bất hiếu này, đồ con hoang! Ta đánh chết mi!
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đánh chết hắn cũng chẳng có tác dụng gì. Quách lão gia, đây là mạng người đó!
Quách Vũ run giọng:
- Con không có...
“Bốp!” Quách Vũ còn chưa dứt lời, Quách Lân đã hung dữ giáng cho hắn một bạt tai, nổi giận quát:
- Đều là thứ con bất hiếu ngươi gây ra chuyện tốt. Mi còn dám nói, ta sẽ đánh chết mi!
Quách Vũ hoàn toàn không dám lên tiếng nữa. Quách Lân quay đầu nhìn Dương Cảnh Thiên, trấn định lại, bảo trì phong độ của mình rồi nói:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng có làm loạn. Chuyện này dù sao cũng là việc của Quách gia ta, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Lão Tử giết con cũng là phạm pháp, huống chi người con ngươi giết không phải là cháu ngươi! Hà Hoành, ông chẳng lẽ không đòi lại công đạo cho con gái ông sao!
Hà Hoành là phụ thân Hà Trác Phương, ông ta nghe thấy Dương Cảnh Thiên nói như vậy, phẫn nộ thét:
- Quách Lân, ngươi trả lại con gái ta!
Trong ánh mắt nôn nóng, Mạc lão gia truyền mật âm hỏi Dương Cảnh Thiên:
- Tiểu tử, màn kịch ngươi dựng nên sẽ diễn tiến như thế nào?
Dương Cảnh Thiên đắc ý truyền âm đáp lại:
- Sư phụ, đây là Cảnh Thiên đấu trí với cha con Quách gia, vì dân duy trì chính nghĩa!
Cơn phong ba đầu tiên của Kim Sa thôn, vì sự xúc động của Dương Cảnh Thiên đã bộc phát.
Quyển 1 - Thế ngoại sinh hoạt
Chương 9: Vi dân tác chủ
Tác giả: Trà Diệp Diện Bao
Dịch: Long Nhất
Biên dịch: Long Nhất
Biên tập: chudu
Nguồn: HNTD
Quách Lân thấy Hà Hoành truy vấn mình, thật khó tránh thoát, bèn lớn tiếng nói với Dương Cảnh Thiên:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi muốn thế nào?
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng mỉm cười hỏi ngược lại:
- Quách lão gia, ông nói vậy sai rồi. Không phải là ta muốn thế nào, mà là ông nên làm như thế nào?
Quách Lân đè nén cơn giận hỏi:
- Ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?
Dương Cảnh Thiên nói lớn:
- Nếu Quách lão gia đã hỏi ý kiến Dương Cảnh Thiên ta, ta sẽ thay cư dân Kim Sa thôn nói vài câu.
Lúc này, Dương Thuận kéo kéo Dương Cảnh Thiên, nhắc nhở:
- Nhi tử, không phải khách khí với hắn, hãy tranh thủ cho nhà chúng ta chút lợi ích!
Dương Cảnh Thiên mỉm cười đáp:
- Phụ thân yên tâm đi, lần này sẽ cho cha hài lòng.
Dương Cảnh Thiên hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Các vị thôn dân, ta biết mọi người đánh cá cày ruộng dưới nắng thiêu mưa quất rất cực khổ, vì là chúng ta cực khổ nên đổi lại lương thực đều rất giá, đúng vậy không?
“Đúng!” Hàng trăm thôn dân đồng thanh đáp lại, quang cảnh cực kỳ hùng tráng.
Dương Cảnh Thiên tiếp tục:
- Kim Sa thôn vốn là nơi chúng ta đời này qua đời khác sinh sôi nảy nở, mảnh đất này thuộc về từng con người Kim Sa thôn, đúng vậy không?
“Đúng!” Cư dân lại đồng thanh hưởng ứng.
Dương Cảnh Thiên tiếp:
- Nhưng hơn chục năm trước Quách gia đến đây, bất thần dùng thủ đoạn ti bỉ đoạt lấy đất đai của chúng ta. Bọn họ không cày cấy, không đánh cá nhưng lại ăn ngon mặc đẹp hơn chúng ta. Vì cái gì? Bởi vì hắn cướp đoạt thành quả lao động của chúng ta, dùng thủ hạ lấn áp chúng ta.
Quách Lân cả giận lớn tiếng:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đặt chuyện. Tổ tiên các ngươi thiếu nợ đem đất đai bán cho chúng ta, chúng ta mời các ngươi cày cấy đánh cá thôi.
Dương Cảnh Thiên vặn:
- Bán cho ngươi! Là các ngươi cướp lấy thì có. Hơn nữa, tổ tiên ta bán đất cho ngươi, cha ta và ta không có đồng ý, vốn dĩ cũng không có chứng cứ. Mảnh đất này thuộc về mỗi người sinh sống ở đây. Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta cày cấy cho ngươi? Hơn nữa chúng ta đã cày cấy cho Quách gia các ngươi bao nhiêu năm như vậy, mọi nợ nần đều đã trả hết.
Lâm Hạo dẫn đầu hô lớn:
- Đúng! Kim Sa thôn là của chúng ta. Chúng ta phải lấy lại đất đai của mình! Lâm Hạo dẫn đầu hô lớn.
Toàn thể cư dân đồng loạt hô vang:
- Phản đối áp bức bóc lột!
- Trả lại đất đai!
Quách Lân hắc hắc cười lạnh một tràng:
- Lũ cá thối các ngươi, muốn tạo phản à? Không có chút cơ hội nào đâu!
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Nếu ngươi không trả đất đai lại cho mọi người, chiếu theo quy định trong thôn sẽ phải bắt con trai ngươi nhét vào rọ lợn.
- Nhét vào rọ lợn! Nhét vào rọ lợn!
Dương Cảnh Thiên bây giờ đúng là nhất hô bách ứng. Quách Lân thầm nghĩ, tiếp tục loạn thế này nữa, Quách gia khó có thể yên lành. ‘Cầm tặc tiên cầm vương’. chỉ cần bắt được tên Dương Cảnh Thiên này, xem lũ thôn dân này còn ai dám gây loạn!
Lúc này Quách Lân hạ quyết tâm, đứng ra nói:
- Các vị thôn dân, các người nhất thời bị Dương Cảnh Thiên bịt mắt, ta không trách mọi người. Nhưng nếu cứ như thế này, đừng trách lão phu không khách khí.
Đám thôn dân vừa nghe tức thì im bặt. Quả thật, Quách gia hoành hành ở Kim Sa thôn đã mười mấy năm, không phải một mình Dương Cảnh Thiên có thể ứng phó. Những người nhát gan sợ chuyện bắt đầu lùi bước. Những người gan lớn, tuy không dám lên tiếng nhưng cũng giữ thái độ chờ xem.
Quách Lân thấy đe dọa có hiệu quả nên đắc ý nói:
- Dương Cảnh Thiên, thức thời thì quay trở về cho ta.
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Hắc, lão tử chẳng dễ bị dọa đâu, chỉ bằng mấy tên vô dụng trong tay ngươi mà muốn đe dọa ta à!
Quách Lân cả giận quát:
- Tiểu tử, ngươi được lắm, rượu mời không uống uống rượu phạt!
Dương Thuận thấy vậy vội vàng giữ con trai, e ngại:
- Con trai nghe ta, chúng ta đi thôi, Quách lão đầu này khó chơi lắm!
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cha còn chưa trải qua, sao lại biết là khó chơi!
Nói rồi không để ý đến lời khuyến cáo của phụ thân, cao giọng nói với Quách Lân:
- Lão đầu, phóng rắm tới đây, để thiếu gia ta lĩnh giáo một chút.
Quách Lân thét lớn một tiếng :
- Các ngươi đánh nó!
Toàn bộ hộ vệ Quách gia hùng hổ xông lên. Hai mươi tám thanh tiêm đao như bầy ong tràn đến, mục tiêu chỉ có một, chính làm muốn bắt Dương Cảnh Thiên lại. Ánh đao loang loáng, sau khi rời vỏ, hàn khí bức ra khiến người không khỏi lạnh lưng.
Đám thôn dân bắt đầu dao động. Kẻ nhát gan đã tránh ra xa xa, kẻ lớn mật cũng không dám ở gần, càng không có người muốn đứng ra nói giúp. Mọi người đều trở thành người xem. Tất cả đều rất đồng tình với Dương Cảnh Thiên nhưng bọn họ cũng quý trọng tính mạng của mình. Không ai tin rằng Dương Cảnh Thiên còn có đường sống dưới hai mươi tám thanh tiêm đao.
Không nghi ngờ gì nữa, việc này chẳng khác gì khó như lên trời.
Chỉ có một người tràn ngập niềm tin với Dương Cảnh Thiên, Mạc lão gia, sư phụ hắn.
Đao rất sắc bén, cũng rất nhanh, thậm chí trong lúc chém xuống có thể nghe được thanh âm xé gió rõ ràng.
Dương Cảnh Thiên xích thủ không quyền, vào một khắc trước khi hai mươi tám thanh tiêm đao cùng chém xuống. Tất cả mọi người đều chứng kiến cơn giận dữ của Dương Cảnh Thiên. Mắt hắn đột nhiên trở nên rực cháy, khuôn mặt hắn trở nên rực cháy, thậm chí toàn thân hắn cũng trở nên rực cháy. Hắn giống hệt như đang bốc cháy vậy
Ngọn lửa nóng rực xuyên qua hàn khí do đao quang mang lại. Lúc này, mọi người đều nghe thấy một tiếng rống giận dữ của Dương Cảnh Thiên.
- Hỏa diễm trảm!
“Hỏa-diễm-trảm!” như một lưỡi lửa xẹt ngang bầu trời như chia cả thinh không.
Trên tay Dương Cảnh Thiên không có đao nhưng tất cả mọi người đều thấy ngọn lửa giống như cây dao sắc bén phát ra từ trên người Dương Cảnh Thiên!
Quét ngang! Giống như con sóng dư quét ngang qua hai mươi tám tên cầm tiêm đao!
‘Phong quyện tàn vân’ Dương Cảnh Thiên như có một lưỡi đao sắc bén, lao thẳng vào hai tám thanh đao nhọn tựa như gió lốc thổi tan mọi vật cản.
Ngọn lửa như sóng lớn Trường Giang, cuồn cuộn nổi lên hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác, nhất thời biến thành ngàn vạn dải màu bạc, khuấy động đất trời. Mặc dù Dương Cảnh Thiên xích thủ không quyền nhưng chân lực thông suốt tràn ngập toàn thân, mỗi lần thở ra hít vào tất có người ngã đao bay. Bất kẻ kẻ nào bị kích trúng tất có tổn thương. Kẻ nặng ngũ tạng vỡ nát, kẻ nhẹ chân tay đứt gãy. Nội công Dương Cảnh Thiên chí cương chí mãnh, không gì cản nổi.
“Bịch!”
Theo đó người cuối cùng ngã xuống. Hai mươi tám kẻ sử đao nhọn, không ai còn đứng nổi, tất cả nằm dưới đất rên rỉ. Những tên đó đều vĩnh viễn không thể cầm đao trở lại. Đó chính là sự trừng phạt của Dương Cảnh Thiên đối với bọn chúng.
Quách Lân không tin nổi vào mắt mình. Tất cả thôn dân đều không dám tin vào mắt mình. Dương Cảnh Thiên khôi phục lại trạng thái bình thường, lạnh lùng nói:
- Từ thời khắc này, Kim Sa thôn sẽ không còn Quách gia đại viện. Ta tuyên bố, đất đai Kim Sa thôn thuộc về tất cả thôn dân Kim Sa thôn.
- Hay!
“Kim Sa thôn!” Từng tràng tiếng reo hò vang lên. Tất cả thôn dân phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Một vài thôn dân hiếu sự dẫn đầu tiến vào Quách gia đại viện. Giờ khắc này, Quách gia hoàn toàn mất đi địa vị trong quá khứ tại Kim Sa thôn.
Quách gia không có hộ vệ bảo vệ, nên cũng chẳng có cách nào hoành hành bá đạo tại Kim Sa thôn. Toàn thể cư dân Kim Sa thôn ngày đó quyết định, Kim Sa thôn sẽ khôi phục quy củ ba mươi năm trước, thôn trưởng được tuyển chọn trong thôn dân. Bất kỳ kẻ nào cũng không được dùng lý do hay lấy cớ gì cưỡng đoạt đất đai thôn dân khác. Tất cả đất đai được phân phối bình quân lại. Quách gia đại viện cũng bị sung công làm phủ đệ thôn trưởng Kim Sa thôn sau này.
Căn cứ vào thôn quy trước đây của Kim Sa thôn, cứ năm năm tuyển chọn trưởng thôn một lần, cứ thanh niên tròn mười sáu tuổi đều có thể tham gia tranh tuyển. Phương pháp tuyển chọn cũng rất đơn giản, hạn trong ba ngày, ai ở trên biển bắt được con cá lớn nhất thì đó là người chiến thắng trong cuộc cạnh tranh tuyển chọn.
Sau khi lật đổ ách cai quản Kim Sa thôn của Quách Lân, thôn dân nhất trí quyết định, cuộc tuyển chọn thôn trưởng mới sẽ chính thức cử hành vào ngày hai tám tháng sau, bởi vì ngày đó chính là sinh nhật thứ mười sáu của Dương Cảnh Thiên, hắn sẽ có tư cách tham gia tranh tuyển chức thôn trưởng.
Sau khi thôn dân xông vào Quách gia đại viện, bọn họ lấy đi những thứ vốn thuộc về họ. Còn lũ cha con Quách gia bị đuổi chạy đến khu nhà xa xôi nhỏ hẹp, không có gia đinh hộ viện. Cha con họ Quách, thêm vào bốn lão bà, một con gái bị đẩy vào trong căn phòng nhỏ hẹp.
Dương Cảnh Thiên lấy trong Quách gia đại viện một ít vật phẩm tùy thân của Hà Trác Phương. Dương Thuận trông thấy con trai mang những thứ đó, khó hiểu hỏi:
- Nói ta biết, con lấy đồ của người vợ bé đó làm gì?
Dương Cảnh Thiên cười cười:
- Cha không cần quản.
Lúc này Kim Lan đứng cạnh nói:
- Ông thật u mê, con trai là chọn lấy đồ tốt cho vợ tương lai. Như ông đó, chỉ nghĩ lấy cho mình, chưa bao giờ nghĩ lấy cho ta chút gì?
Trong tiếng hoan hô ca ngợi anh hùng của thôn dân, Dương Cảnh Thiên lần đầu tiên cảm giác được niềm tự hào khi làm anh hùng. Điều này cũng kích phát quyết tâm dấn bước vào giang hồ của hắn. Bởi vì qua Mạc lão gia và trong những bộ sách ghi lại, thế giới giang hồ bên ngoài thực là tràn đầy màu sắc.
Khát vọng của Dương Cảnh Thiên là có một ngày dương danh lập vạn tại giang hồ, giống như bây giờ, đón nhận sự hoan hô của vạn người!