Dương Cảnh Thiên lấy vật phẩm của Hà Trác Phương bỏ vào bao, về nhà mình lấy thêm một ít đồ của mình nữa, sẵn không ai chú ý, liền hướng tới thế giới tươi đẹp của mình bên ngoài phóng đi.
Bay thẳng lên vách núi, xuyên qua thông đạo bên trong thạch động, từ xa nhìn thấy Hà Trác Phương đã đứng ở cửa động một mình.
Hà Trác Phương không để ý hết thảy mọi thứ tiến lên phía trước, tựa như chim yến về rừng xà vào lòng Dương Cảnh Thiên vừa thỏ thẻ:
- Cảnh Thiên, chàng đã trở lại! Vẫn còn nhớ thiếp à.
Nàng ta có vẻ kích động trong mắt có ẩn hàm làn sương mờ, nàng vừa rồi lo sợ rằng Dương Cảnh Thiên đi sẽ không trở về.
Dương Cảnh Thiên rời khỏi một khoảng thời gian, chưa tới nửa ngày, nhưng đối với Hà Trác Phương mà nói, thì lâu như tám năm, mười năm.
Nàng chưa bao giờ có cái cảm giác như thế, cũng chưa từng có một ai đối với nàng chưa thế.
Thân ảnh Dương Cảnh Thiên xuất hiện. Nàng trong lòng vừa vui mừng vừa khoan khoái lao thẳng tới, trên đời này ngoài Dương Cảnh Thiên ra có việc gì có thể khiến nàng kích động như vậy.
Dương Cảnh Thiên nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, cảm nhận sự kích động của nàng, yêu thương nói:
- Trác Phương, đã làm nàng lo lắng.
Hà Trác Phương ỷ ôi trong lòng tình nhân, nhẹ nhàng nói:
- Cảnh Thiên, ngoại trừ chàng, thiếp cái gì cũng không nghĩ tới!
Dương Cảnh Thiên cười nhẹ:
- Trác Phương, ta nói cho nàng một tin tức tốt.
Hà Trác Phương sửng sốt hỏi:
- Tin tức gì tốt?
Dương Cảnh Thiên kể lại hôm nay đánh bại đám hộ viện Quách gianhư thế nào, trục xuất trên dưới Quách gia ra khỏi đại viện. Song Hà Trác Phương một điểm cao hứng cũng không có.
Dương Cảnh Thiên ngạc nhiên nói:
- Trác Phương, sau này không một ai dám làm phiền với chúng ta, nàng vì sao không có hứng vậy?
Hà Trác Phương cười buồn hỏi:
- Cảnh Thiên, chàng đã là anh hùng Kim Sa thôn, liệu rằng chàng có trở thành thôn trưởng không?
Dương Cảnh Thiên nhìn nàng hỏi:
- Trác Phương, nàng vì sao lại hỏi vậy?
Hà Trác Phương tiếp tục:
- Bởi vì thiếp sợ chàng không trở lại. Phụ tử Quách gia có kết quả như thế nào, ta không quan tâm. Kim Sa thôn với thiếp một điểm không quan hệ, hiện tại thiếp chỉ nghĩ tới cuộc sống ở thế giới đào nguyên này, cũng không một ai làm phiền nhiễu thiếp. Cảnh Thiên, chàng hiểu không? Thiếp không cần phải trở về Kim Sa thôn, thiếp cũng không nghĩ trở về.
Dương Cảnh Thiên cười:
- Ta biết, nàng chỉ cần ở cùng với ta, ta đáp ứng với nàng.
Hà Trác Phương nhìn hắn nói:
- Thiếp biết chàng không không thể ở bên thiếp mọi thời gian, nhưng mỗi ngày một lần là thiếp đã thỏa mãn rồi.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười:
- Ta cam đoan có thể hoàn thành yêu cầu, Trác Phương bảo bối ta xinh đẹp thế này, dù thế nào, ta cũng muốn tới.
Nói tới đó, tay tại nơi đích đồn của nàng quậy phá.
Hà Trác Phương rên rỉ nói:
- Cảnh Thiên, chàng xấu.
Dương Cảnh Thiên cười một trận lớn, đang muốn tiến tới hành động, thì nghe người nói:
- Dương Cảnh Thiên ngươi khá lắm, hóa ra đây là kim ốc tàng kiều của ngươi!
Dương Cảnh Thiên lẫn Hà Trác Phương đều cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đàn ông đang từ trong động đi ra.
- Sư phụ!
- Mạc lão gia!
Dương Cảnh Thiên cùng Hà Trác Phương đồng thời kêu lên.
Dương Cảnh Thiên cười cười:
- Sư phụ, người đến đây lúc nào?
Mạc lão gia than vãn:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, nhìn sắc mặt của ngươi thì ngay cả sư phụ mi cũng quên, hơn nữa ta theo sau mi lâu như vậy mà mi còn không biết, xem ra dưới sự ôn nhu của nữ nhân, anh hùng cũng khụy gối, một điểm cũng không sai!
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Sư phụ, đồ nhi chưa bao giờ nghe người nói câu đó, có chút vị ghen tị a?
Mạc lão gia nói:
- Ta không có rảnh mà đùa giỡn với ngươi, ta bỏ bao công sức tài mới bồi nên một đồ nhi tài giỏi như mi, cuối cùng lại không có một chút hiếu kính với sư phụ, thật là làm cho lòng người nguội lạnh mà!”
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Sư phụ, người đừng khóc mà, tại Kim Sa thôn lão nhân gia người còn thiếu gì?
Mạc lão gia nói:
- Ta không thiếu cái gì, ta vốn không có con, định nuôi dạy một đồ nhi cho tuổi già nên ta nuôi dưỡng ngươi đề phòng, vậy mà …
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Sư phụ, không bằng như vậy, đệ tử cưới cho sư phụ một vị sư nương, nghĩ người thề nào cũng có người con? Hôm nay đệ tử thấy Quách gia không kể mấy lão bà già xấu và bự … thiếu chút nữa là bà ngoại, còn lại đều coi có thể lấy được, người xem …
Dương Cảnh Thiên nói liền hồi, Hà Trác Phương thì ngoan ngoãn đứng nghe, nhìn hắn một cách hứng thú.
Mạc lão gia vừa nghe, cười to:
- Tưởng ngươi còn có lương tâm, bất quá sự tình này không cần người quan tâm …
Dương Cảnh Thiên nghe, tiến lên hỏi:
- Thế nào? Sư phụ lão nhân có đối tượng rồi à? Có thể nói cho đệ tử biết có gì đệ tử kiểm tra cho người!
Mạc lão gia cả giận:
- Hừ, đừng quản việc người khác. Ngươi nên tốt nhất lo lắng cho cuộc sống của Hà Trác Phương, thừa dịp cho sanh cho ta một đồ tôn, để ta ôm một cái.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử không làm nhục sứ mạng.
Hà Trác Phương nghe xong, mặt đỏ bừng, nghiêm mặt thấp giọng nói:
- Ta nói là không …
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, tiến tới ôm nàng, hỏi:
- Nàng nói gì vậy? Ta nghe không rõ ràng lắm?
Hà Trác Phương thẹn thùng đỏ cả mặt:
- Không có!
Dương Cảnh Thiên không tha nói tiếp:
- Ta nghe nàng không nguyện ý sanh cho ta một hài nhi, ta đành kiếm người khác sanh cho ta vậy.
Vừa nói vừa có bộ dang muốn rời khỏi. Hà Trác Phương quýnh lên, vội vàng ôm lấy Dương Cảnh Thiên, áp sát thân hình vào hắn, tràn ngập nhu tình nói:
- Cảnh Thiên, không cần phải đi. Thiếp vừa rồi là không có cố ý.
Dương Cảnh Thiên lấy tay nâng cằm nàng lên nói:
- Vậy nàng nguyện ý sanh con cho ta phải không?
Hà Trác Phương thẹn thùng gật đầu nói:
- Thiếp nguyện ý.
Chẳng biết khi nào, Mạc lão gia đã rời đi, từ xa xôi có giọng hát vọng lại:
- Vơ chồng hai người hảo hảo tương thân, ta chờ chắc không quá mười tháng sau sẽ có đồ tôn.
Dương Cảnh Thiên ôm Hà Trác Phương nói:
- Nghe rõ không, sư phụ đang muốn có đồ tôn.
Hà Trác Phương chần chờ một trận, trên mặt hơi chút đỏ lên, ngơ ngác nói:
- Cảnh Thiên, chúng ta … chúng ta … rốt cuộc là sanh một đồ tôn cho sư phụ.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Hảo bảo bối, một đứa thì tính gì, làm một lần bảy tám đứa luôn!
Hà Trác Phương không thuận ý đánh Dương Cảnh Thiên một quyền, lắc đầu nói:
- Người ta không phải heo, không cần sanh nhiều vậy!
Dương Cảnh Thiên cho tay luồn dưới nội y nàng không ngừng xoa bóp, khiến cho nàng gương mặt đỏ hồng, hơi thở gấp gáp, rồi mới nói tiếp:
- Hảo lão bà, sanh nhiều ít, bao nhiêu người không phải là do nàng quyết định.
Dứt lời bắt đầu cởi quần áo của nàng. Nàng đầu tiên vui rồi cả kinh kêu lên:
- Cảnh Thiên một hồi sư phụ chàng tới thấy thì chúng ta làm sao bây giờ?
Dương Cảnh Thiên nở nụ cười đầy tà ý:
- Chúng ta bây giờ là phu thê, làm lễ chu công là đại nghĩa thiên hạ, sư phụ thấy thì có sao?
Nói xong liền dẹp mọi sự kháng cự của nàng, hạ xuống hôn cái miệng nhỏ nhắn đang kháng nghị của nàng, làm nàng không nói nên lời. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của mĩ nữ, Dương Cảnh Thiên đều cảm một trận cảm giác thỏa mãn, nàng mặt dù hơn Dương Cảnh Thiên mười tuổi, nhưng hoàn toàn như là một nữ hài tử. Tại trong lòng ngực Dương Cảnh Thiên, tự như một con mèo nhỏ mặc sức cho Dương Cảnh Thiên quậy phá, thật làm cho thỏa mãn ý muốn chinh phục của nam nhân.
Da thịt nàng đích thực là hoàn mỹ vô khuyết, làn da trắng như tuyết trắng tinh khiết, thật sự chỉ có thể nói là trời sanh lệ chất.
Dương Cảnh Thiên một tay hoạt động mãnh liệt trên người nàng, một tay nhanh chóng cởi hết quần áo nàng, đặt nàng nằm xuống, thân thể mềm mại hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt Dương Cảnh Thiên .
Dương Cảnh Thiên nằm trên người nàng. Nàng ta nhắm mắt lại hưởng thụ cái công việc Dương Cảnh Thiên không ngừng ôn nhu, thỉnh thoảng từ miệng nhỏ thoát ra những lời rên rỉ động lòng người.
Không mất nhiều thời gian, Hà Trác Phương lên tới cực hạn, nàng khẩn trương ôm lấy Dương Cảnh Thiên.
Sau khi ‘chọc ghẹo’ nàng ta, Dương Cảnh THiên đem những gì lấy từ Quách gia bày ra cho Hà Trác Phương xem. Hà Trác Phương nhìn về phía bao đầy y phục, trong lòng tràn ngập cao hứng. Dương Cảnh THiên từ trong lòng lấy ra một cây kim trâm, nói:
- Trác Phương lão bà, nàng xem này.
Hà Trác Phương vừa nhìn, vui mừng nói:
- Chàng lấy từ nơi nào vậy?
Dương Cảnh THiên cười đắc ý:
- Ta tìm ra từ trong đống đồ thu được của Quách Lân.
Hà Trác Phương sắc mặt trầm xuống, cầm kim trâm trả lại Dương Cảnh THiên, lạnh nhạt:
- Đồ của hắn, ta không thèm.
Dương Cảnh THiên hơi sững sờ:
-Vì sao?
Hà Trác Phương nói:
- Cảnh Thiên, chàng là nam nhân đỉnh thiên lập địa, ta hi vọng chàng có thể kiếm tiền bằng chính hai tay của mình, mua gì đó cho ta.
Dương Cảnh THiên nhìn kim trâm, trong long cảm thấy mất mát, cứ tưởng rằng đưa kim trâm sẽ khiến Hà Trác Phương cao hứng, vậy mà mọi chuyện lại ngược lại. Hắn tiện tay quẳng đi, kim trâm rơi xuống đáy cốc.
Hà Trác Phương thấy Dương Cảnh THiên có điểm thất thần, tiến lên nói:
- Cảnh Thiên, có phải là ta làm chàng mất hứng không?
Dương Cảnh THiên nhàn nhạt nói:
- Trác Phương, có phải trong lòng nàng coi thường những hành động của ta.
Hà Trác Phương mỉm cười nói:
- Sao lại có thể? Với ta, Cảnh Thiên là anh hùng tối vĩ đại trong trời đất. Quách thị một nhà cần giáo huấn từ sớm, chàng vì dân giương cao chính nghĩa, lúc này là hành động anh hùng nhất, ta vì chàng mà cảm thấy tự hào.
Dương Cảnh THiên cao hứng hỏi:
- Thật vậy sao?
Hà Trác Phương thâm tình gật gật đầu:
- Đương nhiên.
Dương Cảnh THiên mỉm cười:
- Trác Phương, ta đáp ứng nàng, ta nhất định có thể bằng chính đôi tay của mình, mua một cây kim trâm so với cây đó còn tốt hơn cho nàng.
Hà Trác Phương gật gật đầu, dựa vào lòng hắn thốt lời mật:
- Ta biết chàng nhất định sẽ làm được.
Choáng, hai người này thông đạo nối liền thế giới bên ngoài vẫn chưa có tìm được, dù cho ở Kim Sa thôn có bắt nhiều cá hơn nữa, cũng không đổi về được một cây kim trâm a. Cuộc sống có khát vọng, cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Dương Cảnh THiên bắt một ít gà vịt để nuôi dưỡng, lại làm một vườn rau, tiếp theo trong sơn động quây lấy một khu đất trống, bày ra một cái giường, lại mang nồi bát muôi chậu đến bày biện, một gia đình nhỏ nhắn và ấm áp đã sinh ra.
Dương Cảnh THiên thường xuyên mượn cớ tới nhà Mạc lão gia, thuận tiện chạy tới nơi này cùng Hà Trác Phương gặp gỡ. Thời gian dài, phụ mẫu cũng không đế ý nữa,trái lại cho rằng tiểu tử này đi vắng càng tốt, không có quấy rầy sinh hoạt của họ.
Dương Cảnh THiên có hỏi qua Mạc lão gia làm cách nào đi tới Kim Sa thôn, Mạc lão gia trả lời khiến Dương Cảnh THiên thất vọng cực điểm, lão nói rằng thuyền gặp tai nạn, bị đánh chìm, lúc lão tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trên bãi cát của Kim Sa thôn.
Bất quá, lời Mạc lão gia nói cũng nhắc nhở Dương Cảnh Thiên, nếu muốn đi khỏi Kim Sa thôn, đi đường biển chắc chắn là một cách tốt.
Dương Cảnh THiên trong lúc nhàn rỗi vô sự cũng nhiều lần vượt qua dãy núi trùng điệp vây quanh Kim Sa thôn, phát hiện mặt sau còn là những dãy núi vô tận. Nếu quả thực cứ leo qua từng quả từng quả một như vậy, không có thời gian mấy tháng là chuyện không thể làm được.
Tạm thời không có đường ra, Dương Cảnh THiên đành an lành cùng Hà Trác Phương trải qua cuộc sống ngọt ngào tại thế ngoại chi gia. Dương Cảnh THiên chẳng những tại sơn động xây dựng tốt nên một gia đình nhỏ, bên ngoài còn kiến tạo một gian tiểu trúc lâu hai tầng, khiến Hà Trác Phương yêu thích vô cùng. Vì thế, Dương Cảnh THiên lại bắt đầu tìm cách kiến tạo một mộc ốc lớn hơn. Theo suy nghĩ của hắn, sau khi sinh con đẻ cái, dù sao tất cả thành viên trong nhà không thể ở trong sơn động được, mỗi một người nên có phòng của riêng mình.
Mạc lão gia nhàn rỗi vô sự, cũng thường xuyên tới giúp đỡ kiến tạo nhà cửa, đương nhiên, lão là không quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của Dương Cảnh Thiên. Nhiều lắm là lão nhân cô độc cuộc sống có chút buồn bực, hoạt động tay chân, tìm kiếm một ít công việc để làm. Những con chim bay thú chạy kia thật xúi quẩy, trở thành đối tượng truy bắt của Mạc lão gia và Dương Cảnh Thiên.
Ban đầu là bắn giết, sau lại cảm thấy giết quá nhiều thì chẳng phải trò chơi nữa, mà lại còn tàn nhẫn, Hà Trác Phương mãnh liệt yêu cầu bọn họ thay đổi thành truy bắt. Thế là bên trong hàng rào gỗ nhỏ của chuồng nuôi động vật, chỉ một thời gian ngắn động vật đã chật cứng. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt.
Hôm nay, Dương Cảnh THiên cùng Hà Trác Phương nằm trên tiểu trúc lâu thân mật với nhau, vừa mới trải qua một trận cuồng phong bạo vũ, Hà Trác Phương có chút mệt mỏi, hơn nữa hành động bất tiện, chỉ có thể dựa vào trong lòng Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh THiên ở bên tai nàng nói với nàng những lời ân ái vĩnh viễn không chê nhiều. Đôi lúc thuận tiện ngâm lên một hai câu thơ, chẳng hạn như ‘Thanh bình điều’ của Lí bạch, cái gì giống như ‘Vân tưởng y thường hoa tưởng dung’, khiến cho Hà Trác Phương trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Dương Cảnh THiên ôm người ngọc trong lòng, đột nhiên lại hờ hững nói ra một câu:
- Trác Phương… Bộ ngực nàng hình như lớn hơn rất nhiều…
Hà Trác Phương thẹn thùng vô hạn, đáp lại:
- Còn không phải để cho chàng sao.
Dương Cảnh THiên một bộ thần sắc say mê nói:
- Ài… Bảo bối của ta bộ ngực vừa lớn vừa thẳng, mềm mại trơn tru, cảm giác thật tốt. Hơn nữa eo thon đùi tròn, tiểu huyệt giữa hai chân vừa chặt vừa nóng, thực sự là báu vật của nam nhân.
Hà Trác Phương sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa mừng đánh yêu Dương Cảnh THiên một cái, hờn dỗi nói:
- Miệng chó không thể mọc ngà voi.
Dương Cảnh THiên ôm hờ Hà Trác Phương cười nói:
- Trác Phương, nói chuyện chính đi, ngày mai sẽ ra khơi, phải ba ngày sau mới có thể quay về, ta có chút lo lắng cho nàng.
Ngày mai, là sinh nhật lần thứ mười sáu của Dương Cảnh Thiên, cũng là Kim Sa thôn bắt đầu tuyển chọn trưởng thôn lần nữa. Theo quy định trong thôn, mỗi một nam tử trưởng thành, đều có thể tham gia thi tuyển bắt cá thời gian ba ngày.
Hà Trác Phương nhẹ nhàng nói:
- Cảnh Thiên, ta không có việc gì, chàng yên tâm đi đi.
Dương Cảnh THiên nói: “Trác Phương, ta sẽ nhớ nàng.” Vừa nói vừa tuỳ ý vuốt ve trên thân thể Hà Trác Phương, cảm thụ sự đàn hồi mềm mại đó.
Hà Trác Phương mỉm cười liếc mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, đối mắt đẹp long lanh mê người kia khiến Dương Cảnh THiên tức thì ngay cả hồn cũng gần như đánh mất. Hà Trác Phương dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay, chàng còn chưa đủ sao? Để thiếp nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Dương Cảnh THiên làm ra vẻ một bộ dạng ham muốn nói:
- Hắc hắc, thì ra nàng chỉ mong sao ta sớm rời đi? Xem ta làm thế nào thu thập nàng?
Nói rồi mang mĩ nhân nhi xinh đẹp động nhân này đè ra giường lần nữa.
Hà Trác Phương lộ vẻ lo lắng nói.
- A, lại nữa ư? tướng công, vừa rồi đã làm ba lần rồi.
Dương Cảnh THiên ôn nhu nói:
- Yêu một người sẽ yêu tất cả những gì của người ấy. Trác Phương, nàng yêu ta chứ?
Hà Trác Phương hờn giận không thôi, vừa muốn giả vờ ra vẻ không thèm, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt ôn nhu của Dương Cảnh Thiên, lời phản kháng nhất thời không ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cuối cùng e thẹn gật gật đầu.
Dương Cảnh THiên giang tay ra, lộ ra nụ cười ấm áp, nói:
- Vậy tới đây đi, để phu quân cho nàng niềm vui sướng đẹp nhất.
Kịch chiến lại xảy ra, Hà Trác Phương thiên kiều bá mị bị Dương Cảnh THiên làm cho tiếng rên rỉ vang lên không ngừng. Đặc biệt hiện bị Dương Cảnh THiên cường hãn chinh chiến, càng khó có thể kiềm chế tiếng kêu gào cuồng loạn phát ra. Khiến cho ngay cả những động vật nhỏ xung quanh đều tưởng rằng sét đánh, tới tấp tránh xa xung quanh tiểu trúc lâu.
Cao trào qua đi, Hà Trác Phương lông mày nhíu lại, khuôn mặt xinh xắn hồng lên, toàn thân run rẩy không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, hiển lộ thời khắc tuyệt vời nhất đời người. Dương Cảnh THiên hai tay nhẹ nhàng âu yếm toàn thân nàng, dùng miệng hôn lên gáy nàng, hấp thu những giọt mồ hôi nhỏ trong suốt, giúp nàng hưởng thụ dư âm của cao trào.
Nằm đã lâu, Hà Trác Phương mới khôi phục nguyên khí, nàng ngồi dậy liền muốn mặc y phục, Dương Cảnh THiên cười nói:
- Bảo bối muốn đi đâu vậy?
Nàng trừng mắt liếc nhìn Cảnh Thiên, hờn giận nói:
- Bị ngươi đại bại hoại này làm chuyện xấu xong, người ta đương nhiên… đương nhiên muốn đi tắm rửa… cái vật xấu xa kia của ngươi khuấy động lung tung khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu.
Dương Cảnh THiên ra vẻ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ôm lấy Hà Trác Phương bên cạnh nói:
- Điều đó dễ thôi, phu thê chúng ta cùng đi tắm uyên ương là được.
Hà Trác Phương phì một tiếng, trên mặt lại hồng lên. Dương Cảnh THiên cố tình thất vọng nói:
- Ài, chẳng lẽ nương tử sợ bị vi phu chiếm tiện nghi?
Hà Trác Phương cười duyên nói:
- Sợ cũng không có biện pháp, ai bảo phu quân ta là đại sắc lang hoang dâm vô độ.
Sau đó, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ nói:
- Huống chi… huống chi tiện nghi lớn nhất cũng bị phu quân xấu xa này chiếm rồi…hi hi!
Dương Cảnh THiên ôm Hà Trác Phương mang đến trong hồ trong suốt đùa bỡn, tức thì lại như một cái hồ đầy xuân sắc.
Thời gian trôi qua, sự yên lặng bấy lâu nay của Kim Sa thôn trở nên đặc biệt náo nhiệt, dân thôn vui vẻ tựu tập tại nơi tuyển lựa thôn trưởng. Tại Kim Sa thôn, không có gì quan trọng như lễ hội này. Phàm là thiếu niên mười sáu tuổi, đều có quyền tham gia thi tuyển thôn trưởng.
Phương thức cạnh tranh rất đơn giản. Trong ba ngày, mỗi cá nhân chỉ dùng thuyền ra biển đánh cá, dựa theo loại và số lượng cá mà quyết định người chiến thắng. Người thắng sẽ là thôn trưởng cùa Kim Sa thôn, cho đến kỳ tuyển thôn trưởng sau.
Có thể tưởng tượng, hôm nay Kim Sa thôn rất náo nhiệt giống như là một bình nước đang sôi, cả thôn đều sôi trào lên. Dương Cảnh THiên tự nhiên trở thành nhân vật nóng nhất, hắn vừa bước ra liền nhận được một tràng hoan hô.
Lúc này, Lâm Hạo bước tới nói:
- Ài, Quách Vũ cũng muốn báo danh tham gia, nhưng bị hội trưởng lão phủ quyết.
Dương Cảnh THiên nói:
- Hắn mặc dù là người của Quách gia, nhưng lại là người dân Kim Sa thôn, án theo thông lệ vẫn có thể tham gia.
Nói rồi hắn chạy tới hội đồng trưởng lão để lí luận. Dương Cảnh THiên tự mình lên tiếng, trưởng lão hội không một ai dị nghị, cũng bởi vì tự do của Kim Sa thôn do Dương Cảnh THiên dùng tính mạng đổi lấy.
Quách Vũ lúc này châm chọc nói:
- Dương Cảnh THiên ngươi trợ giúp ta, ta không hề cảm tạ. Chờ ta lấy được ngôi thôn trưởng, ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất.
Dương Cảnh THiên mỉm cười nói:
- Bằng vào ngươi ?!
Quách Vũ nói:
- Chờ xem.
Lúc này, trong đám người lao ra có một tiểu cô nương xinh đẹp bước ra:
- Hắn ta không có tư cách tham gia!
Mọi người nhìn lại thì ra đó là tỷ tỷ của Quách Vũ, Quách Kim. Quách Kim có thể xưng là đệ nhị mỹ nhân Kim Sa thôn, mặc dù so ra kém Hà Trác Phương, nhưng da dẻ thì trắng và mềm mại, hơn toàn thôn chỉ có thị là thiên kim tiểu thư duy nhất trong Kim Sa thôn, hính dáng thực là đẹp. Lâm Hạo vốn coi nàng ta là người tình trong mộng.
Quách Vũ thấy tỷ tỷ xuất hiện, không khỏi tức giận nói:
- Tiện nhân, ngươi nói cái gì vậy?
Quách Kim mắt dính lệ, khóc:
- Ngươi ngay cả heo chó cũng không bằng, không có tư cách tham gia thi tuyển thôn trưởng.
Quách Vũ cả giận nói: “Ta không để ngươi nói …” vừa nói vừa tiến tới đánh Quách Kim, lại bị Lâm Hạo đứng ra chặn trước mặt.
Dương Cảnh THiên quát:
- Quách Vũ, đừng đem uy phong trước kia của ngươi ra nữa, nơi đây không phải là chỗ cho ngươi ra oai.
Lâm Hạo quay qua an ủi Quách Kim nói:
- Đại tiểu thư, người có gì cứ nói ra.
Quách Kim khóc nói:
- Tên súc sanh này bức chết cha, cưỡng gian kế mẫu, đã thế còn muốn … còn muốn … cường bạo cả ta!
“A!!” Lâm Hạo vừa nghe, lửa giận bốc lên ba trượng, giơ nắm đấm, hung hăng tới Quách Vũ mà đánh, Quách Vũ không né kịp, bị đánh ngã trên mặt đất.
Thôn dân cũng bị chọc giận, nhất loạt đứng lên đòi xé xác Quách Vũ!
Dương Thuận Đường dõng dạc nói:
- Căn cứ trong quy định của thôn, hắn ta quả thật là súc sanh bị quăng vào chuồng heo.
Dương Cảnh THiên nghe vậy lập tức lên tiếng:
- Dừng tay! mọi người nghe ta nói, quả Quách Vũ như vậy đúng là loài súc sanh, hắn không đáng làm bẩn tay mọi người.
Lâm Hạo hét lớn:
- Đúng, tống hắn vào chuồng heo!
- Tống vào chuồng heo.
Lúc này toàn thể thôn dân đều hô lớn.
Dương Cảnh THiên nói:
- Tống vào chuồng heo là một loại trừng phạt không mấy tính người. Thôi thì chúng ta chỉ trục xuất hắn ta ra Kim Sa thôn.
Lâm Hạo nói:
- Khoan đã, Kim Sa thôn không có đường thông ra ngoài, làm sao có thể đuổi hắn ra khỏi Kim Sa thôn.
Dương Cảnh THiên cười cười nói:
- Rất đơn giả, cho hắn ba ngày lương thực, một chiếc thuyền, đẩy hắn ra biển, nếu quả có quay về Kim Sa thôn thì giết chết không tha.
Nói xong lời cuối cùng, Dương Cảnh THiên trong mắt hiện lên đầy vẻ phẩn nộ.
- Dương Cảnh THiên , ta sẽ không buông tha ngươi!!
Quách Vũ trong khi bị tống đi không ngừng hò hét.
Mặc dù Quách Vũ được tha chết, nhưng là đối với việc trục xuất, có phần khó chịu hơn cái chết, tại biển khơi rộng lớn, chỉ có ba ngày lương, như thế nào mà sống sót.
Biện pháp của Dương Cảnh THiên, không muốn mọi người có những hủ tục giết người tàn nhẫn, để Kim Sa thôn từ nay rời xa tập quán dã man, đi lên văn minh.
Sau khi sử xong sự tình Quách Vũ, cuộc thi tuyển trưởng thôn vẫn như bình thường mà cử hành.
Cuộc thi thôn trưởng chính thức bắt đầu sau khi hội đồng trưởng lão tuyên bố. Ngay lúc đó hàng trăm ngư thuyền chạy ra, quan cảnh cực kỳ tráng lệ.
Ba ngày sau
Kim Sa thôn môn nhân đích thực đã trở lại, đều mang theo chiến lợi phẩm của chính mình, có đầy đủ các chủng lọai cá, có thể nói là tất cả các loại cá, có thể nói là chẳng thiếu một loại cá nào.trong đó Lâm Hạo có thể nói là người sáng giá nhất, Lâm Hạo mang về một con cá mập trắng dài hơn chín thước, khiến cho thôn dân vang lên một trận ủng hộ, nhiều thiếu nữ hướng tới với ánh mắt nồng ái.
Dương Thuận phu phụ nhìn đám thanh niên trở về, ánh mắt càng trở nên vội vàng.
Kim Lan khẽ nói:
- Cha nó, Cảnh Thiên sao đến giờ còn chưa về? Hắn có thể xảy ra chuyện gì không?
Lương Thuận nhìn vợ rồi cười nói:
- Yên tam đi! Tiểu tử đó vô cùng cường tráng, Quách gia hai mươi tám đại hán cũng đấu không lại hắn, nàng đừng quá lo. Hạo tử trở về rồi, chúng ta qua hỏi hắn.
Nói rồi tới chỗ Lâm Hạo hỏi:
- Hảo tử có thấy thuyền của Cảnh Thiên không?
Lâm Họa nói:
- Ngày đầu tiên chúng cháu khởi đầu cùng nhau, sau đó hăn nói sẽ đi đánh cá mập, rồi liền khai thuyền đi ra chỗ biển sâu. Có chuyện gì à? Hắn vẫn chưa về sao?
Dương Thuận nói:
- Cảnh Thiên đi ra chỗ biển sâu sao?
Lâm Hạo gật nhẹ đầu. Dương Thuận nhìn gã rồi hỏi tiếp:
- Trừ hắn ra, còn có ai đi cùng không?
Lâm Hạo liền đáp:
- Không có. Hắn đi một mình.
Nói rồi hắn đắc ý mang con cá mập trắng tiến đến hội trường dưới sự chúc mừng của dân chúng.
Kim Lan nói:
- Cảnh Thiên đi bắt cá mập lớn, có thể nào…
Dương Thuận nói:
- Không có việc gì đâu. Là con ta, ta còn không rõ năng lực nó sao?
Kim Lan giọng lo lắng:
- Dù nói thế, biển lớn không như trên bờ, ta vẫn còn điểm lo lắng.
Dương Thuận thở dài nói:
- Ta cũng có chút lo lắng, nhưng ta nghĩ hắn không phải lần đầu ra biển, lần trước ta cùng hắn ra biển, tên tiểu tử này có thể xách một con cá mập nặng hơn ngàn cân trở về, xem thứ Háo tử đã bắt. Không bằng một nữa của nó, nàng nói nhi tử của chúng ta có thể có chuyện gì? Giờ hắn cũng đã khác với trước đây, hiện đã là nam nhân cường tráng nhất trong thôn, không có ai so sánh với Cảnh Thiên của chúng ta được, ta tin rằng nó sẽ bình yên trở về.
Kim Lan có chút hoang man nói:
- Vì sao bây giờ hắn vẫn chưa về, qua nữa thời thân là tới giờ rồi.
Dương Thuận nói:
- Trước kia ta không dám nói, nhưng chứng kiến sự trưởng thành của nó, ta dám chắc nhi tủ chúng ta sẽ không làm ta thất vọng, chúng ta hãy an tâm mà chờ hắn quay về! Nhanh, chúng ta tới hội trường, sắp công bố kết quả rồi.
Lúc này, toàn bộ ngư phủ ra biển, ngoại trừ Dương Cảnh THiên, đã toàn bộ trở về.
Chẳng những Dương Thuận phụ mẫu ngóng cổ chờ, tất cả thôn dân cũng đều đang chờ, dù sao trong thôn Dương Cảnh THiên là anh hùng, uy mãnh của hắn mọi người đều rõ.
Mọi người đang chờ,đều là mong Dương Cảnh THiên mang theo một kì tích trở về.
Một kì tích kinh thiên động địa, đối với mọi người dân mà nói, một trường cạnh tranh này chính là do Dương Cảnh THiên mà thiết lập nên, mọi người chỉ là theo bồi tiếp hắn thôi. Nhưng mà,đến tận lúc này, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Hắn dưới ánh mắt của mọi người, như là một anh hùng.
Không một người nào biết, bởi vì con người đối với tương lai, không ai có thể dự đoán trước được. Bọn họ chỉ còn chờ đợi.
Trên bãi cỏ trống trải, đám thôn dân bắt đầu đốt vài đống lửa, làm cả thôn trang sáng bừng, trên mỗi đống lửa đều nướng cá do đám thanh niên săn được.
Toàn thôn nam nữ già trẻ ăn uống, ca hát nhảy múa bên cạnh đống lửa
Khắp nơi đang vui mừng !
Vào những đêm như thế này, những bộ ngư (Ngư dân) trẻ tuổi trong thôn không quên đi tìm bắt tình yêu của mỹ nhân ngư, còn các thiếu nữ thì trông mong bộ ngư chi thần đến bắt các nàng.
Bộ ngư anh hùng của ngày hôm nay Lâm Hạo đi đến trước mặt Dương Thuận phu phụ, nói: "Bá phụ bá mẫu, thỉnh các ngươi đến chủ trì nghi thức khai đao cho sa ngư mà ta bắt được."
Dương Thuận nói: "Nhưng Cảnh Thiên còn chưa trở về ?"
Lâm Hạo nói: "Bá phụ, chúng ta cũng đã đợi Dương đại ca một canh giờ, các trưởng lão nói, cho dù Dương đại ca trở về khi nào, chỉ cần hắn bắt được con cá lớn hơn con cá chiến thắn hôm nay, hắn nhất định xứng đáng làm thôn trưởng."
Kim Lan vừa nghe, khóc nói: "Nhưng hắn vì sao chưa trở lại ?"
Lâm Hạo vốn rất xấu hổ, lúc này lại thấy Kim Lan rơi lệ, trong lòng cũng sốt ruột, vội nói: "Bá mẫu, ngươi đừng khóc. Lão Đại giỏi như vậy, nên sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, có thể hắn còn đang tìm kiếm đại sa. Cảnh Thiên người này là như thế, đã quyết định thì nhất định phải làm được, ta đoán hắn nếu không bắt được đại sa, quyết sẽ không trở về."
Kim Lan trong lòng hơi an ủi nói: "Chỉ mong như ngươi nói."
Dương Thuận gật đầu, nói: "Hảo, ta chủ trì nghi thức khai đao cho ngươi !"
Mọi người đem sa ngư Lâm Hạo bắt được tới, chuẩn bị tiến hành mổ bụng. Không ngờ con cá này vừa lật lên, lập tức tạo thành một hồi huyên náo !
Tất cả ánh mắt thôn dân đều nhìn vào trên người con bạch sa Lâm Hạo bắt được, làm mọi người ngạc nhiên, cũng chính là chỗ này.
"Cảnh Thiên giết !" Lâm Hạo nhìn bụng sa ngư thì thầm từng chữ một.
Nguyên lai trên cái bụng trắng của sa ngư, vẽ rõ ràng ba chữ to "Cảnh Thiên giết".
Ngay tức khắc, chuyện này làm tất cả mọi người ở trở nên mơ hồ.
Dương Thuận túm lấy cổ áo Lâm Hạo, truy hỏi: "Con chuột kia, chuyện này là sao ?"
Lâm Hạo lắp bắp nói: "Bá phụ, ta không biết a !?"
Dương Thuận nói: "Ba chữ này có phải là ngươi cố ý khắc lên."
Lâm Hạo lắp bắp nói: "Không …… không phải."
Dương Thuận tức giận nói: "Vậy ba chữ này như thế nào có được ?"
Lâm Hạo nói: "Ta trong khi bắt nó lên, không có động đến, cũng không lưu ý."
Dương Thuận nói: "Cá này có phải là do ngươi bắt ?"
Lâm Hạo sắc mặt tái nhợt nói: "Là ta thuận tay nhặt được trên biển."
Dương Thuận vội la lên: "Nhặt được ?"
Lâm Hạo nói: "Phải a, khi ta phát hiện nó, sa ngư này đã chết !"
Trong khi mọi người ồn ào, một thanh âm kêu lên: "Mọi người nhìn kìa !! Có rất nhiều sa ngư !"
Mọi người nhìn về phía biển, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Khi đó bọn họ cả đời cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, cảnh tượng đó tuyệt đối vô tiền khoáng hậu.
Chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn con sa ngư đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, các con sa ngư này toàn bộ đều phơi bụng, trôi trên biển.
Xác sa ngư đầy mặt biển, tựa như một tòa tiểu sơn khâu nổi trên mặt biển. Do đâu mà đám sa ngư bình thường tối hung mãnh trên đại hải lại chết hàng loạt như vậy.
Không ai biết.
Khi thôn dân đem đám cá chết lên bờ, bỗng nhiên phát hiện đám sa ngư này cùng con mà Lâm Hạo bắt được giống nhau, rõ ràng được viết "Cảnh Thiên giết !"
Mọi người thấy vậy, rốt cục tin lời Lâm Hạo, đồng thời cũng tựa hồ hiểu được trên biển đã xảy ra chuyện gì.
Phu thê Dương Thuận nhìn cảnh này, hướng về phía biển quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt nói: "Con ta, ngươi ở nơi nào !!"
Dương Cảnh Thiên còn ở trên biển bắt cá.
Không, chính xác phải nói là sát cá.
Hắn vốn nghĩ một mình bắt một con cự sa trở về, nhưng không nghĩ tới trên biển lại gặp phải quần sa.
Nguyên lai ngày đó Dương Cảnh Thiên bắt được con sa ngư đầu tiên, phát hiện sa ngư đó quá nhỏ, chỉ mấy trăm cân. Bắt sa ngư để trên thuyền thì quá chật chội, phóng sanh lại tiếc. Vì vậy vận chưởng lực, đánh nát sa ngư. Dương Cảnh Thiên đánh nát sa ngư là có dụng ý dụ càng nhiều sa ngư tới.
Sa ngư là động vật hung mãnh ăn thịt sống, thích nhất là mùi máu tươi, Dương Cảnh Thiên đánh nát sa ngư, quần sa ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức ào ào kéo tới.
Dương Cảnh Thiên vốn thầm nghĩ dụ vài con sa ngư là đủ rồi, không ngờ con sa ngư thứ nhất đến, sau đó đám sa ngư lũ lượt kéo đến.
Dương Cảnh Thiên thấy mặt biển cuồn cuộn sôi lên, chẳng biết có mấy ngàn mấy vạn sa ngư, lại thấy đám sa ngư cắn một mảng thịt to trên xác sa ngư, hàm răng sắc nhọn cực kỳ, không khỏi cảm thấy sợ hãi, đột nhiên cảm giác thuyền bị lay động, nguyên lai sa ngư đang cắn thuyền.
Dương Cảnh Thiên rút ngư đao, thuận tay chém ra.
Dương Cảnh Thiên công lực thâm hậu, chỉ nghe xuy một tiếng nhẹ, đâm thủng một lỗ trên đầu con sa ngư, máu tươi từ dưới biển cuồn cuộn nổi lên. Quần sa vây quanh, tranh nhau cắn xé.
Dương Cảnh Thiên bằng vũ công trác tuyệt, trong vòng vây của quần sa, trên người vẫn chưa bị thương, mỗi lần ra tay, lại có một con sa ngư chết hoặc bị thương. Đám sa ngư chỉ cần xuất huyết, chỉ trong nháy mắt đã bị đồng bạn cắn xé đến trơ xương.
Dương Cảnh Thiên vũ công cao cường, nhưng tiểu thuyền lại chịu đựng không được công kích của sa ngư, Dương Cảnh Thiên mắt thấy bốn phía sa ngư nhiều vô số, giết mãi không hết. Nghĩ thầm dù cho mình có nhiều khí lực, rồi cũng sẽ suy yếu đi, nhưng là tới lúc này, nếu toàn lực hành động, cũng không thể làm gì khác.
Dương Cảnh Thiên muốn những người khác chú ý, đặc biệt khắc lên thân những con sa ngư bị giết ba chữ "Cảnh Thiên giết".
Không tới nửa ngày, Dương Cảnh Thiên một mình đánh chết hơn một ngàn con sa ngư, nhưng sa ngư tụ tập lại càng lúc càng đông.
Dương Cảnh Thiên thậm chí đã tuyệt vọng, nhưng hắn thủy chung vẫn kiên trì.
Mạc lão gia nói qua, kiên trì đến phút cuối, nhất định thắng lợi.
Dương Cảnh Thiên giết đám sa ngư chẳng biết mệt mỏi, chiếc tiểu thuyền cũng đã bị cắn chìm xuống biển, hắn dùng võ công quần nhau với đám sa ngư trên biển.
Con người rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, nếu không phải Mạc lão gia đã từng dạy dỗ, chỉ sợ Dương Cảnh Thiên hắn sớm đã vào miệng sa ngư.
Giờ phút này Dương Cảnh Thiên chỉ cầu mong có ngư thuyền đi qua, nhưng, hắn trãi qua một ngày một đêm, vẫn không thấy ngư thuyền đi qua.
Khắp nơi xung quanh hắn, ngoại trừ sa ngư chỉ có sa ngư mà thôi.
Một người đối mặt ngàn vạn sa ngư, cũng chỉ có Dương Cảnh Thiên có thể kiên trì lâu như vậy. Dương Cảnh Thiên đưa mắt nhìn lại, cả mặt biển biến thành một biển huyết hồng, vô số thi thể sa ngư nổi lềnh bềnh trên mặt biển, mà lại có vô số sa ngư kéo lại ……
Dương Cảnh Thiên trong lúc đó, suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ tới ơn giáo dưỡng của phụ mẫu, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc với Hà Trác Phương, nghĩ đến những dạy bảo của Mạc lão gia điều giáo ……
Hắn cảm thấy mình như vậy chết đi, những người mà hắn phải xin lỗi chính là bọn họ.
Chức thôn trưởng chó má, vì cái gì ta mà ta phải làm chuyện ngu ngốc như vậy ?
Dương Cảnh Thiên đột nhiên trong đầu nảy ra một câu hỏi như vậy.
Đối với hắn mà nói, bây giờ chuyện trọng yếu nhất, chính là sống sót.
Trong khi Dương Cảnh Thiên cảm thấy không còn lựa chọnnào nửa, hắn đột nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ mạc lão gia thường cho mình vào rừng sâu giết lão hổ, tự mình lại còn đem một con ra chế ngự, rồi cao hứng cưỡi lão hổ trở về
Lão hổ là vua trên đất liền, cùng với cá mập cũng không khác nhiều. Mình có thể cưỡi lão hổ, chảng lẻ vài con cá mập lại không thể
Dương Cảnh Thiên đang suy nghĩ, đột nhiên phiên thân, nhảy lên lưng một con cá mập.
Cá mập bị Dương Cảnh Thiên cưỡi lên, cảm giác thân cá chìm xuống, lại vặn thân, ý đồ muốn rũ bỏ Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên nắm chặt lấy vây của nó, mặc cho con cá mập quay cuồng như thế nào, nhất định không buông tay
Cá mập cũng sốt ruột, lao nhanh xuống biển. Ý của nó định dùng biển sâu để ép Dương Cảnh Thiên phải buông tay
Đổi lại là người thường thì đã sớm buông tay. Lại nói đến chuyện theo cá mập lặn xuống biển, không luyện qua quy tức hóan khí đại pháp, không mệt vì chết cũng phải chết vì ngạt thở
Dương Cảnh Thiên bảy tuổi đã luyện quy tức hóan khí đại pháp, hơn nửa công phu bơi lội so với người khác còn giỏi hơn. Cá mập lăn lộn như vậy, ngược lại còn kích khởi đấu chí của hắn
Dương Cảnh Thiên kẹp chặt thân cá, một tay nắm vây, một tay cử đao quất vài cái vào thân cá
Cá mập đau đớn không chịu nổi, càng dùng sức lăn lộn
Dương Cảnh Thiên sống chết cũng không buông tay, người và cá cứ tranh chấp như vậy
Từ đêm tới sáng, sau bảy tám canh giờ, cá mập cuối cùng cũng chịu khuất phục.Khi cá nổi lên mặt biển, Dương Cảnh Thiên kỳ thực cũng đã sức cùng lực tận
Ánh dương quang chiếu rọi trên mặt biển, nước biển màu xanh lam phát quang lấp lánh
Cá mập thỉnh thoảng há mồm thở, Dương Cảnh Thiên nhẹ nhàng đánh vào đầu nó, nói: “Súc sinh, ngươi cũng có lúc mệt mỏi hả?”
Cá mập tựa hồ có thể hiểu được lời nói của Dương Cảnh Thiên, vẫy vẫy đuôi ra hiệu. trên mặt biển mênh mông, con cá mập này trở thành chổ dựa duy nhất của Dương Cảnh Thiên. Nếu không có cá mập, chỉ sợ hắn không thể chống đỡ nổi, không thể phiêu du trên mặt biển mênh mông này
Cá mập cũng đã đói bụng, liền ăn những con cá nhỏ, nó đồng thời cũng không quên bắt cho Dương Cảnh Thiên vài con tôm cá nhỏ
Dương Cảnh Thiên không ngờ đến trải qua cuộc vật lộn, con cá này lại trở nên ngoan ngỏan dể bảo, nghiểm nhiên trở thành tọa kỵ của mình
Ăn cá sống không phải là chuyện thoải mái gì, may mắn là trên biển ngoại trừ cá còn có tôm và các loại khác, tôm sống so với cá sống ăn còn ngon hơn nhiều.
Sau khi ăn no,Dương Cảnh Thiên vỗ vỗ vào đầu cá mập, nói: “Chiến hữu, chúng ta quay vào bờ đi!”
Con cá lại lắc đầu vẫy đuôi, lập tức động thân mãnh liệt, giống như mũi tên bắn hết tốc lực về phía trước
Trên mặt biển bao la, Dương Cảnh Thiên cảm thụ sự lãng mạn cô độc, loại cảm giác sống sót hòa với sự mênh mông của biến lớn kết hợp lại, làm Dương Cảnh Thiên nảy sinh ra một sự tự hào khó tả, khí thế khởi phát. Cái cách cưỡi cá rong ruổi trên biển lớn này, không biết so với cưỡi ngựa trên thảo nguyên thoải mái hơn bao nhiêu
Biển trời xanh ngắt cho đến nơi tận cùng của trời biển. nhìn xa xa, căn bản không phân biệt nơi nào là biển, nơi nào là trời. chỉ có trên đầu một vòng ô kim làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của bầu trời
Trong khi Dương Cảnh Thiên cảm thán tại sao lâu như vậy mà không thấy đến bờ, một kỳ tích làm hắn vừa mừng vừa sợ đã xuất hiện
Tại điểm tận cùng của mặt biển, ẩn hiện một chiếc thuyền lớn chậm rải chạy tới
Dương Cảnh Thiên cao hứng vỗ vỗ vào lưng cá, hưng phấn nói: “Tiểu nhị, Dương Cảnh Thiên ta được cứu rồi, nhanh bơi về phía thuyền”
Cá mập lắc lắc vây bất động, hiển nhiên là không muốn bơi đi.
Dương Cảnh Thiên dụng lực vỗ vào đầu nó mắng: “Hổn đản, sai rồi, ngươi căn bản không phải là quân hổn đản, ngươi là cá mập, ngươi dám không nghe sai bảo của ta, ngươi có tin ta giết ngươi hay không?”Dương Cảnh Thiên nói xong còn lấy đao bên hông ra lắc lắc uy hiếp
Cá mập bỗng nhúc nhích, hiển nhiên nó hiểu được ý của Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên nói: “ngươi còn không đi”
Hổ sa toàn thân rung động một hồi, Dương Cảnh Thiên suy tư nửa ngày rồi nói: “ngươi sợ bọn họ tổn thương đến ngươi à?”
Cá mập giật giật, hiển nhiên là Dương Cảnh Thiên nói đúng
Dương Cảnh Thiên vui mừng nói: “Đi, có ta ở đây, ai cũng không dám gây thương tổn cho ngươi”
Cá mập cố gắng, cuối cùng mới ra hết tốc lực bơi tới chiếc thuyền lớn
Dương Cảnh Thiên cưỡi cá mập đến khoãng cách chừng nửa dặm, nghe được trên thuyền lứon có người kêu to: “Cá mập, có cá mập”
Người trên thuyền vừa nghe, đều chạy đến lan can mà xem
Chiếc thuyền lớn này có bốn tầng lầu cao, chứa hơn trăm người, lúc này lan can trên thuyền nhất thời đầy người đứng xem.
Các ngươi xem, trên thân cá mập còn có người?
Đúng vậy, là một tiểu tử. hắn cưỡi trên lưng cá mập
Hắn đẹp trai quá, mê muốn chết a
Đúng a!
Dương Cảnh Thiên có thể khẳng định hai câu cuối cùng phát ra từ miệng nữ nhân, mà còn là
Dương Cảnh Thiên vỗ vỗ đầu cá, nói: “chiến hữu, có thấy không, bọn họ đang xếp hàng hoan nghênh chúng ta, còn có đại cô nương khen ngợi ngươi đẹp trai nữa”
Người trên thuyền thấy Dương Cảnh Thiên cưỡi cá mập chạy đông chạy tây, nhanh chóng phi thường, tựa như cưỡi ngựa trên đất liền tung hoành tự nhiên
Lúc trên thuyền có người hô: “Anh bạn, ngươi có muốn giúp đỡ hay không?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta cưỡi thú cưng xuất hải du ngoạn, bây giờ bị lạc đường rồi.”
Người trên thuyền hỏi: “nhà của ngươi ở đâu?”
Dương Cảnh Thiên trả lời: “Kim sa thôn”
Người trên thuyền rì rào một hồi rồi nói: “Chúng ta chưa từng nghe qua địa phương này”
Dương Cảnh Thiên nói: “Các người định đi đâu vậy?”
Người trên thuyền lại nói: “Chúng ta muốn đi trung nguyên”
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, tức thì một loại tâm tình hưng phấn nảy sinh
Trung nguyên, không phải là địa phương Dương Cảnh Thiên ngày đêm khát vọng hay sao? Nơi đó có võ lâm, có tuyệt thế cao thủ, tuyệt sắc mỹ nhân, có vô số truyền kỳ, Mạc lão gia từng nói qua, nam nhân chưa ra giang hồ, giống như chưa hề sống trên đời
Dương Cảnh Thiên hắn chính là muốn bước chân vào chốn giang hồ
Dương Cảnh Thiên nói: “ta lại không thể hồi gia, có thể cùng các người đi trung nguyên hay không?”
Người trên thuyền nói: “Chờ một chút, chúng ta đem thang đến cho ngươi”
Dương Cảnh Thiên tung người, từ trên lưng cá mập nay thẳng lên, vững vàng rơi xuống sàn thuyền, nói: “Không phiền, tự ta có thể đi lên”
Thuyền trưởng là một thủy thủ hơn bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ là người thường đi biển, hắn tiến lên hỏi: “Chàng trai, ngươi theo chúng ta đi trung nguyên, còn con cá của ngươi làm sao bay giờ”
Dương Cảnh Thiên nhìn mặt biển, cá mập bơi vòng quanh thuyền hồi lâu, không chịu rời đi
Dương Cảnh Thiên nhìn cá mập, không ngờ con súc sinh này cũng phát sinh cảm tình với mình, nhớ đến mấy ngày đau khổ, nếu như không có nó, chính mình sớm đã táng thân nơi biển lớn
Dương Cảnh Thiên trong lòng cảm thấy đau xót, một giọt lệ chảy xuống. Hắn hướng cá mập nỗ lực khua tay, nói: “tiểu nhị, ngươi có thể quay về. Ta muốn đến trung nguyên, ngươi không cần đi theo đâu”
Cá mập bơi quanh chiếc thuyền lớn ba vòng, cuối cùng nhảy lên khỏi mặt nước ba lần liên tục, rồi mới lặn xuống nước, từ từ bơi đi
Người trên thuyền nhìn thấy cảnh đó, không thể không kêu lên thán phục. Loài cá mập bình nhật hung ác ăn thịt người, thế nhưng lại có tình cảm không bình thường với vị thiếu niên trước mắt này
Cá mập cũng có cảm tình, thật sự làm người ta không thể giải thích
Sắc mặt mọi người trên thuyền, ngoại trừ cảm thán ngạc nhiên, còn là bội phục