Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 7: Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên lật xem ví tiền trong tay, lẩm bẩm: '' Ách, nguyên lai là ví tiền hàng hiệu, một cái ví tiền như vậy ít nhất cũng hơn vạn đồng, xem ra lai lịch Hạ Băng này không nhỏ, cái ví tiền này cũng không phải kẻ bình thường có thể có được !"
Huống hồ, thế giới này không phải biết nhiều bí mật là tốt, có vài bí mật một khi ngươi biết kết quả sẽ mang đến họa sát thân.
Giữa dòng người đông đúc Phương Dật Thiên liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Băng vội vàng mà kích động chạy tới, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm Phương Dật Thiên, trên mặt nàng thần sắc sốt ruột cùng bối rối không thể nghi ngờ.
Phương Dật Thiên bước lại, lúc này Hạ Băng vẫn đang tìm kiếm xung quanh, cũng không biết người mà nàng muốn tìm Phương Dật Thiên ở ngay bên cạnh, Phương Dật Thiên vươn tay vỗ vỗ vào bả vai nàng, không nhẹ không nặng, ưu nhã đến cực điểm.
Cùng lúc đó Hạ Băng nhìn lại thấy trong tay Phương Dật Thiên có một cái ví tiền---- đúng là ví tiền của nàng!
Hạ Băng vội vàng giật lấy ví tiền trong tay Phương Dật Thiên, sau đó xem xét một hồi, xác nhận trong ví hoàn hảo không mất mát gì lúc đó mới thở ra, hỏi:" Người đâu?"
"Người ?Người nào?"
"Chính là tên trộm kia a!"
"Kẻ trộm? Người nào trộm?"
"Chính là kẻ trộm ví tiền kia a, hắn chạy đâu rồi?" Hạ Băng trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng bùng lên lửa giận, như muốn dùng ánh mắt đốt Phương Dật Thiên thành tro.
"Nga, ngươi nói kẻ kia, hắn đi rồi !" Phương Dật Thiện lạnh nhạt nói.
"Đi.........Đi rồi? Là ngươi thả hắn đi?" Hạ Băng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta không ăn được hắn, hắn không phải bảo bối, lưu hắn lại làm gì?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Phương Dật Thiên, Hạ Băng chỉ thấy một trận tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng nói:" Ngươi, ngươi sao lại có thể thả hắn đi? Ngươi hắn phải đem hắn đến cục công an, cho hắn chịu tội, hừ!"
"Vì sao? Vì sao lại muốn hắn đến cục công an chịu tội?" Phương Dật Thiên hỏi lại.
"Bởi vì hắn trộm ví tiền của ta, hắn là tiểu thâu!" Hạ Băng nói.
"Bây giờ ví tiền trong tay ai a? " Phương Dật Thiên lại hỏi.
"Ở, ở trong tay ta a!" Hạ Băng cảm thấy không ổn.
"Nếu ví tiền trong tay ngươi sao lại nói người kia ăn trộm? Nếu ví tiền không bị trộm vậy xin hỏi tiểu thư muốn bắt ai đến cục công an?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Nhưng mà lúc trước, lúc trước........." Hạ Băng đang muốn lớn tiếng biện giải, nhưng Phương Dật Thiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp ngắt lời, nói:" Người ta phải luôn hướng về phía trước a, cho nên để ý chuyện trước kia nhiều như vậy làm gì? Hiện tại ví tiền đang trong tay ngươi, hơn nữa tiền cũng không mất, ngươi nói xem nên cho ai chịu tội a?"
"Ngươi............" Hạ Băng ngực phập phồng, thở hổn hển, song phong ngạo nghễ cũng vì thế mà mãnh liệt rung động, nàng giận quá hóa cười, nói:" Hảo, hảo, hảo hóa ra vừa rồi chỉ là tuyệt luân thiên y vô phùng song hoàng (1) diễn a, không nghĩ ngươi nông cạn như vậy !"
"Ta? Nông cạn? Ách, có lẽ trong mắt ngươi ta chính là nông cạn, nhưng song hoàng diễn là thế nào?" Phương Dật Thiên khó hiểu nói.
"Người đừng giả bộ, từ lúc bắt đầu các ngươi đều chỉ là diễn trò thôi! Trên xe buýt mượn cơ hội phi lễ ta, rồi sau đó lưỡi lại trơn như trạch, nói đông nói tây, nói ta là cái gì honey của ngươi, mà ngươi biểu diễn cũng thật hấp dẫn mọi người ngay cả ta cũng bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vậy tên tiểu thâu kia mới có cơ hội trộm tiền, sau khi hắn trộm ví tiền của ta, ngươi ra vẻ anh hùng giúp ta lấy trở về, kì thật ngươi cùng tên tiểu thâu kia chỉ diễn một hồi Song Hoàng thôi! Thật sự đáng giận! !" Hạ Băng tức giận nói.
"Quá hay, quá hay! "Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được vỗ tay, sau đó khó hiểu nói :" Chính là ta không nghĩ ra vì sao lại phải làm vậy a? Vì cái gì khi không lại lấy lòng ngươi? Nói trắng ra, ta rút cuộc cần ngươi cái gì?"
"Ngươi khẳng định muốn ta bởi vì cảm kích, làm cho ta với ngươi tâm sinh hảo cảm, làm cho ta.........."Hạ Băng nói.
"Cho ngươi bởi vì cảm kích mà yêu ta, hoặc lấy thân báo đáp? Đúng hay không? " Phương Dật Thiên ngắt lời của nàng, nói.
"Hừ, ngươi muốn mình là một cái nam nhân nổi bật, muốn tạo ra một hình tượng anh hùng thu lấy hảo cảm nữ nhân, tự cho là đúng, nói năng ba hoa, thể diện nam nhân đều bị ngươi bôi nhọ hết!" Hạ Băng một cỗ lửa giận đều phun hết ra.
Phương Dật Thiên vẫn như cũ mỉm cười, cùng với bộ dạng manh mẽ kích động của Hạ Băng hắn lại có vẻ thong dong nhàn nhã, bởi hắn biết ngàn vạn lần không nên cùng một nữ nhân đang tức giận cãi nhau, nếu không kết quả không phải chỉ đơn giản là nhận lấy sư tử hà đông rống mà thôi.
Đợi cho Hạ Băng mắng xong Phương Dật Thiên lạnh nhạt hỏi: " Ta không hiểu vì sao mình lại cần ngươi có hảo cảm? Vì sao cần ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi nghĩ ngươi rất đẹp sao? Ách, ánh mắt không tồi, bất quá giống mắt trư, một khoảng trắng dã, cái mũi không sai, rất tinh xảo, bất quá lông mũi quá dài đi ( ặc ), môi cũng vậy, đỏ tươi như hoa hồng, bất quá..........."
Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời còn chưa miêu tả xong Hạ Băng sắc mặt trắng bệnh lạnh lùng nói:" Đủ rồi! Đúng là không thể nói lí với loại người như ngươi, hỗn đản hỗn đản, ta về sau không bao giờ ...........muốn nhìn thấy ngươi nữa,hừ!"
"Chờ !" Phương Dật Thiên nói.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Hạ Băng đi được hai bước xoay người lại, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi.
"Ngươi tựa hồ đã quên nói cảm ơn!" Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
"Cảm ơn? Ta sao phải cảm ơn ngươi?" Hạ Băng lanh nhạt nói.
"Nếu không có ta ví tiền của ngươi sao lại về tay ngươi!" Phương Dật Thiên nói.
"Hừ , nếu không có ngươi ví tiền của ta cũng chẳng rời khỏi tay ta!" Hạ Băng nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, bộ dạng nàng rõ ràng uất hận đến cực điểm, cái này cũng khó trách, một nữ hài vội vàng đi xe buýt đi làm, liền trên xe liên tiếp bị nam nhân xa lạ ôm, hơn nữa còn bị gọi là honey, làm người trên xe còn tưởng họ là một đôi, làm cho nàng khổ không nói nên lời! Sau đó lại mất ví tiền, cuối cùng là do Phương Dật Thiên lấy trở về, nhưng nàng cho rằng là do Phương Dật Thiên diễn kịch, nên đương nhiên tức giận tới cực điểm.
Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Hạ Băng rời đi không khỏi cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là chó cắn lữ đồng tân, cái gì là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.
Hắn trong lòng hi vọng về sau không bao giờ........đụng phải nữ nhân như vậy nữa, chính là vận mênh luôn trêu người, ông trời muốn đùa giỡn với hắn, hắn có lẽ không ngờ, phía trước đang đợi hắn chính là Hạ Băng. ^^
(1): Thiên y vô phùng: may áo không có vết khâu
Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn đông tác, người kia bên trong hát theo.
Last edited by Điệp Vũ; 23-08-2010 at 11:39 AM.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 8: Phỏng vấn.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Hạ Băng đi rồi Phương Dật Thiên chợt nhớ tới mình phải đến Hoa Thiên tập đoàn phỏng vấn, hắn vội vàng giơ tay nhìn đồng hồ đã là 8 giờ kém, chỉ còn dư hai mươi phút, nếu muốn từ đây chạy ra trạm xe buýt sau đó lại đợi đi tiếp nhất định không kịp.
Hắn đành phải sờ sờ cái túi tiền quắt queo của mình, buông tiếng thở dài: " Vô duyên vô cớ gặp phải mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này làm chậm trễ thời gian, xem ra chỉ còn cách bắt taxi !"
Chính là chờ lên chờ xuống vẫn không bắt được taxi, bất đắc dĩ, hắn đành chọn xe ôm, hơn nữa còn một phen cò kè mặc cả cuối cùng phải trả 15 đồng.
Phương Dật Thiên ngồi trên xe còn chưa ấm mông vị tài xế đã cho xe dừng lại.
"Tới rồi?" Phương Dật Thiên nghi thanh hỏi, bởi vì hắn có cảm giác 15 đồng tối thiểu cũng hơn mười lăm phút mới đến, chính là hắn mới bừa ngồi vài phút vị đại ca này lại nói đã đến!
"Đúng vậy, đây là Hoa Thiên tập đoàn mà đại ca nói !" Vị tài xế xe ôm trả lời.
Phương Dật Thiên nhìn qua một chút, liền thấy một tòa buiding cao chọc trời trước mắt, 'Hoa Thiên Tập Đoàn' bốn chữ màu vàng kim chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa lấp lánh hào quang, lúc này Phương Dật Thiên nhìn không được nói:" Anh bạn, ngươi thật đúng là hội 'kiếm khách', vài phút lộ trình mà chém ta 15 đồng, cao, thật sự quá cao!" Nói xong mặc kệ lái xe sau lưng lập tức hướng tòa nhà Hoa Thiên tập đoàn đi tới.
Vị đại ca kia nhìn bóng dáng Phương Dật Thiên đi xa không nhịn được nhỏ giọng thì thầm:" Có thể ra vào Hoa Thiên tập đoàn người nào không phải lương một năm hơn mười vạn? Mới có lấy của ngươi 15 đồng liền ngạc nhiên, thật sự càng giàu càng keo kiệt !"
Phỏng chừng Phương Dật Thiên nghe được câu này sẽ té xỉu !
o l o
Hoa Thiên tập đoàn quả không hổ danh thực lực hùng hậu, ngay trước cửa nhân viên tiếp tân cũng là siêu cấp mĩ nữ, bởi vì lúc này quầy tiếp tân đông người công việc bận rộn, bởi vậy năm vị mĩ nữ trẻ tuổi cũng đang tất bật, mà Phương Dật Thiên nhân cơ hội này trừng mắt vuốt cằm đánh giá năm vị mĩ nhân trước mặt, đem hình dáng, nụ cười cử chỉ các nàng thu hết vào trong mắt, còn thường xuyên dừng lại trên phần da thịt trắng noãn lộ ra trước ngực các nàng.
"Vị tiên sinh này, ngài hảo ! Xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?" Một âm thanh ưu mĩ vang lên bên tai Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên vội vàng hoàn hồn, vừa thấy nguyên lai những người phía trước đã xong việc giờ đến lượt hắn, vì vậy đi lên, lạnh nhạt cười, nói:" Thật ngại quá, vừa rồi ta tự hỏi rút cuộc là gà sinh trứng hay trứng sinh gà, nên thất thần, mong mĩ nữ thông cảm !"
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn trề nụ cười, nàng lễ phép nói:" Tiên sinh thật vui tính, xin hỏi tiên sinh có việc gì cần cố vấn sao? "
"A, là như vậy, ta đến phóng vấn. " Phương Dật Thiên di chuyển ánh mắt dần dần xuống dưới, nói.
"Phỏng vấn? Xin hỏi ngài mang theo giấy gọi của công ty sao?" Nhân viên tiếp tân hỏi.
"Không có, là một vị trợ lý họ Trương của quý công ti gọi điện báo ta đến. " Phương Dật Thiên nói.
"Tỉnh ngài đem tính danh nói cho ta, ta cần kiểm tra một chút."
"Ta họ Phương tên Dật Thiên !"
"Phương Dật Thiên tiên sinh, đúng không? Đã kiểm tra xong, mời tiên sinh lên tầng tám, nơi đó phong nhân sự, bên trong có người phụ trách phỏng vấn ngài. "Vị nhân viên tiếp tân kia nói.
"Cám ơn! Đúng rồi nếu ta may mắn ở lại quý công ty như vậy nàng nhất định phải đem tính danh cùng tình trạng hôn nhân nói cho ta biết !" Phương Dật Thiên cười cười, sau đó đi vào thang máy lên tầng 8.
o l o
Phương Dật Thiên vừa đi thang máy lên tầng tám, rất nhanh tìm được phòng nhân sự, hắn gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng trung niên nam nhân : "Mời vào!"
Phương Dật Thiên đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian phòng lớn, phía trước là nơi xử lí công việc, phía sau có bộ sô pha bàn trà, lúc này đang có một vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía trước bàn làm việc, nhìn bộ âu phục hàng hiệu trên người cũng đủ biết sinh ra trong một gia đình quý phú.
"Xin chào, xin hỏi ngài là Trương trợ lý sao? " Phương Dật Thiên cười hỏi.
"Đúng vậy, bạn là Phương Dật Thiên? Đây, đến đây mời ngồi !" Trương trợ lí lịch sự nói.
"Không nên khách khí, ta chính là Phương Dật Thiên, nhận lời mời của quý công ti đến phỏng vấn vào bộ phận quản lý tiếp thị sản phẩm. " Phương Dật Thiên nói.
"Như vậy Phương tiên sinh đã mang theo tư liệu cùng các loại văn bằng chứng nhận của ngài đến đây sao?" Trương trợ lý hỏi.
"Không mang, ách, ta cái hồ sơ kia không phải đã nói rõ ràng sao? " Phương Dật Thiên nói.
"Đây........." Trương trợ lý lộ vẻ khó xử, lập tức lấy từ một kiện hồ sơ ra đó là lý lịch sơ lược của Phương Dật Thiên, nói: "Bạn viết trong lí lịch sơ lược quá đơn giản, một tờ A4 chỉ chiếm hơn một nửa. Mặt trên có tính danh, phương thức liên hệ, những thứ tinh thông, bằng cấp bạn viết tốt nghiệp chính quy, cũng không viết rõ trường đại học nào, trình độ tiếng anh cùng máy tính cũng không có, nơi học việc và làm việc trước đó cũng để trống, chỗ này có chút làm khó chúng ta, chúng ta cần thêm một ít tư liệu nữa từ bạn."
"Cái này là lí lịch sơ lược tất nhiên viết càng đơn giản càng tốt, ta chỉ muốn nói, nếu ta không đủ năng lực sẽ không nhân lời mời của quý công ty phỏng vấn chức vụ quản lí kia." Phương Dật Thiên tự tin nói.
" Oh? Bạn có thể nói về những gì bạn có khả năng làm được cho vị trí quản lý này? " Trương trọ lý hứng thú hỏi.
"Đầu tiên chuyện của quý công ti, quý công ty kinh doanh bao gồm bất động sản, ẩm thực, khách sạn, dịch vụ du lịch, các ngành công nghiệp khác. Trước tiên ta sẽ nói về ngành công nghiệp bất động sản, quý công ti nắm giữ tỷ lệ thị trường quốc nội bất động sản chỉ là 12%, và 12% này thị phần chủ yếu ở khu vực phía đông nam, tây nam cùng với phía nam đất nước, mà tây bắc cùng với thị trường bất động sản miền bắc đã bị tập đoàn bất động sản Thiên Khoa lũng đoạn, do đó, thị trường bất động sản của quý công ty ở phía bắc, tây bắc gần như là bằng không. Các ngành công nghiệp có lợi nhuận nhất hiện nay cũng không thể so với bất động sản, quý công ty muốn phát triển mạnh hơn như vậy tuyệt không thể buông tha cho khu vực phía bắc và tây bắc ! Bởi vậy, việc cấp bách hiện giờ là làm sao xâm nhập vào thị trường khu vực phía bắc và tây bắc, cạnh tranh với Thiên Khoa tập đoàn, như vậy mới có thể mở rộng thị trường bất động sản khắp đất nước, mặt khác mới có thêm cơ sở để mở rộng các nghiệp vụ khác của mình !........."
Last edited by Điệp Vũ; 23-08-2010 at 11:39 AM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 9: Oan gia ngõ hẹp.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
" Phương tiên sinh đợi một chút, tôi đã gọi tổng giám đốc quản lí nhân sự đến" Trương trợ lý nói.
Một lúc sau có người gõ cửa, Trương quản lý mời vào.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lại là Hạ Băng - người đã mắng chửi Phương Dật Thiên trên đường phố rồi bừng bừng lức giận bỏ đi.
Thế giới này luôn kì diệu, lão thiên lại là một viên cải lão hoàn đồng tính tình rất trẻ con, lão luôn làm cho người ta gặp nhau vài trường hợp khó xử, để cho khó xử lại càng thêm khó xử, để lão thảnh thơi thưởng thức mĩ diệu nhân gian.
Như hiện tại, Phương Dật Thiên không nghĩ tới ở bên trong Hoa Thiên tập đoàn lại có thể gặp Hạ Băng, nữ nhân này trong lòng hắn đã âm thầm thề thốt sau này tốt nhất không gặp lại nàng, nhưng vận mệnh lại trêu đùa, không ngờ ngay chỗ này lại gặp.
Đối với Hạ Băng thì lại là không thể tin nổi, nàng làm việc ở Hoa Thiên tập đoàn đã ba năm, chưa từng nhìn thấy Phương Dật Thiên, như thế nào lại gặp được kẻ hỗn đản sáng nay đã làm cho nàng chịu ủy khuất?
" Ngươi, hai người quen nhau?" Trương trợ lý đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
Phương Dật Thiên nghe xong liền phục hồi tinh thần, lạnh nhạt cười nói:" Xem như quen biết đi, nàng còn nợ ta một lời cám ơn."
"Nga, thật sự quá tốt, ha ha, Hạ tổng, vị này chính là người nhận lời mời của công ti phỏng vấn vào chức vụ quản lí bộ phận tiếp thị mở rộng thị trường , Phương Dật Thiên tiên sinh." Trương trợ lý cười nói.
Hạ Băng hung hăng trừng mắt liếc Trương quản lí một cái, nói: "Tốt cái gì mà tốt? Không biết đừng nói lung tung !" Lập tức chuyển hướng nhìn Phương Dật Thiên cười lạnh:" Nguyên lai ngươi chính là Phương Dật Thiên, a, quên nói với ngươi ta chính là tổng giám đốc bộ phận nhân sự !"
Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, tao nhã tự nhiên, hắn đương nhiên nghe ra ý tứ của Hạ Băng, chính là ta là quản sự bộ phận nhân sự, mà ngươi nhận phỏng vấn, cho nên ta có thể quyết định lưu ngươi lại hay không.
"Nguyên lai Hạ tiểu thư là tổng giám đốc a, thật là nhìn không ra, nói thật, phong thái của ngươi hiện tại với trên đường phố quả thực là hai người khác nhau, bất quá có điều, nếu so sánh, ta đương nhiên thích người ở trên đường phố kia, thẳng thắn, dám nói dám mắng, vô tư bộc lộ bản tính !" Phương Dật Thiên không nhanh không chậm nói.
Một bên Trương quản lý nghe ra có điểm không thích hợp a, như thế nào hai người nói chuyện lại ẩn ẩn có mùi thuốc súng?
Hạ Băng nghe xong lời Phương Dật Thiên nói lửa giận bình ổn lúc trước lại như có xu hướng bùng phát, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tay phải vươn ra, nói: "Trương Nam, đem tài liệu vị Phương tiên sinh này cho ta xem!"
Vị Trương trợ lý kia nghe vậy liền lục lọi trong đống văn kiên đưa ra một phần tài liệu cho Hạ Băng, Hạ Băng tiếp nhận vừa thấy, mày liễu khôi khỏi hơi nhíu, bởi vì tài liệu quá sơ sài, mình lật hai trang liền đã xem xong, xem xong nàng kinh ngạc nói:" Chỉ thế này?"
"Đúng vậy, tư liệu được cung cấp chỉ có thế." Trương Nam nói.
Hạ Băng lúc này không khỏi cười lạnh, nói với Phương Dật Thiên: "Chỉ có bằng này tài liệu ngươi muốn làm quản lý tiếp thị mở rộng thị trường? Thật buồn cười, từ tài liệu ta không nhìn ra ngươi có cái gì gọi là năng lực xuất chúng, hơn nữa không biết trình độ học vấn của ngươi rút cuộc thế nào, đã có bằng cấp gì?"
"Ta cũng không phải con mọt sách, sao lại muốn biến lý lịch sơ lược của mình thành ra một quyển sách, huống hồ hiện tại có rất nhiều văn bằng chứng nhận đều là giả, ta cần gì phải viết hết lên? Chỉ cần ta đem tình huống cơ bản viết ra, bởi vì công ty cần người có năng lực, không phải cần người có bằng cấp, không phải sao?" Phương Dật Thiên trầm giọng nói.
"Ta làm sao biết được ngươi có năng lực hay chỉ ba hoa đây?" Hạ Băng hỏi.
"Hoa Thiên tập đoàn gần đây cổ phiếu trên thị trường bất động sản giảm mạnh, nếu ta có thể tiếp nhận vị trí quản lí mở rông thị trường vậy hiện trạng này sẽ lập tức được cải thiện." Phương Dật Thiên nhãn thần lóe lên, thần sắc tự tin nói.
Hạ Băng nghe xong thần sắc chớp động, mày liễu nhíu lại, cũng không biết nghĩ ngợi cái gì, bất quá trên mặt nàng vẫn là một tia không tin nhiệm, lúc sau nói:" Trong bản ghi chép này nói ngươi thay đổi công việc ba lần trong ba tháng?"
"Đúng vậy?" Phương Dật Thiên đáp.
"Vì sao? Nếu năng lực ngươi lớn như vậy không cần phải liên tục đổi công ty chứ?" Hạ Băng ý nói nếu ngươi có năng lực? Vì sao vừa vào đã bị lão bản cho cuốn gói?
"Ta thấy có nhiều người cần công việc này hơn ta, nên ta liền thôi." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói ( ^^ khổng tử à)
"Như vậy còn kinh nghiệm mà ngươi đã làm trong ba tháng? Có công trạng, khuyết điểm gì, sao không ghi ra? Cuối cùng mặc kệ vì nguyên nhân gì, chúng ta không nhận người có hồ sơ không trong sạch." Hạ Băng nói.
Phương Dật Thiên nghe xong liền hít sâu một hơi, nói:" Nói như vậy Hạ tiểu thư hoài nghi ta có cái gì không trong sạch nên mới bị công ty trước sa thải? Ta đích thật có chút không trong sạch chưa ghi chép, ví dụ như hôm nay trên xe buýt ôm ngươi, nếu việc này coi là không trong sạch vậy đúng là ta viết thiếu."
"Ngươi........" Hạ Băng đang muốn phát tác, nhưng chính vì câu nói phía trước của nàng có điểm quá phận, vì thế nàng cố nén lại, tiếp theo lạnh lùng nói:" Thật có lỗi, thông qua tài liệu trong tay cùng với việc giao tiếp với ngươi một chút ta cảm thấy ngươi không đủ khả năng đảm nhiệm chức quản lí bổ phận tiếp thị mở rộng thị trường, trừ phi ngươi có thể cung cấp tư liệu có sức thuyết phục hơn."
"Vậy thật đáng tiếc, chúc quý công ty thịnh vượng phát đạt." Phương Dật Thiên nói.
"Bất quá........" Hạ Băng dừng một chút, nhìn Phương Dật Thiên, nói tiếp:" Công ty chúng ta thật ra còn thiếu một nhân viên bảo an, ta xem ngươi thân thủ cũng nhanh nhẹn, cũng không biết có chịu làm không? Bao ăn không bao ở, một tháng 1500 đồng."
"Phốc xích...." Trương Nam ở một bên nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng, sau đó phát giác mình thất thố liền cố nén cười.
Phương Dật Thiên hai mắt đảo qua, nhìn Trương Nam trên mặt đầy ý cười cùng Hạ Băng ngôn ngữ khiêu khích, hắn lạnh nhạt:" Làm, đương nhiên nguyện ý làm ! Một tháng 1500 đồng ta cũng vừa lòng! Như vậy khi nào bắt đầu?"
Hạ Băng ngẩn ra, nàng vốn tưởng Phương Dật Thiên miệng luôn ba hoa, tuyệt đối sẽ không làm bảo an, cũng không ngờ Phương Dật Thiên một lời đáp ứng ngay, nàng có chút chuẩn bị không kịp, trong lòng cũng khó chịu, nguyên muốn đùa cợt Phương Dật Thiên, chính là hắn lại đáp ứng, nên đùa cợt bất thành trong lòng tự nhiên không thoải mái !
Bất quá lời đã nói không thể thu lại, huống hồ công ty vốn thiếu một chân bảo an, cho nên cũng chỉ có thể nói:" Ngày mai 8 giờ bắt đầu đi làm, lúc đó ngươi báo với nhân viên ở phòng nhân sự, sẽ hoàn tất thủ tục cho ngươi."
"Tốt lắm, ngày mai ta sẽ tới làm, không còn việc gì ta đi trước, miễn cho Hạ tiểu thư trên trán nếp nhăn ngày càng nhiều lên." Phương Dật Thiên nói xong liền ra khỏi phòng nhân sự.
"Phương----- Dật----- Thiên !" Hạ Băng tức giận đến mức dậm chân, giày cao gót va chạm với mặt đất vang lên âm thanh ' cồm cộp ", tựa hồ như vậy mới phát tiết được nỗi tức giận trong lòng nàng.
Trương Nam sắc mặt kinh ngạc, hắn không tưởng tượng được Phương Dật Thiên lại đồng ý làm một gã bảo an, cái này cùng với việc làm quản lí bộ phận tiếp thị mở rộng thị trường còn kém quá xa, cho nên hắn quả thật không thể tin được, chỉ có sững sờ.
"Hạ tổng, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng, theo ý tứ ban đầu của hắn là muốn làm quản lí, thế nào lại đồng ý làm một cái chân bảo an nho nhỏ?" Trương Nam một lúc sau mới hỏi Hạ Băng.
"Hừ miệng luôn ba hoa, da mặt lại dày như tường thành, hơn nữa lại còn luôn duy trì bộ dạng rất có tài cán, ngươi nói xem?" Hạ Băng lãnh đạm hỏi
"Di, chả lẽ như vậy, cũng không biết hắn nói thật hay chỉ mạnh miệng." Trương Nam nói.
"Đúng sai phải qua một thời gian sẽ biết, ta chỉ biết nếu là rồng, như vậy tuyệt đối không cam tâm là vật trong ao, nói không chừng cho hắn làm bảo an chính là khảo nghiệm năng lực cá nhân của hắn." Hạ Băng không cho là đúng nói.
"À, như vậy thật là khiến ta chờ mong a." Trương Nam nói xong, kì thật trong lòng hắn nghĩ cái gì mà rồng, ta xem hắn chỉ là một cái phế vật thôi.
Last edited by Điệp Vũ; 23-08-2010 at 11:39 AM.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 10: Tô Uyển Nhi tới cửa.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Tuy rằng đã đi vào thành phố này được ba tháng, nhưng Phương Dật Thiên luôn cảm thấy trong thành phố này có cái gì đó mới mẻ hấp dẫn hắn, ở cái thành phố có lịch sử lâu đời mà ngàn ngập sức sống này, kinh tế phát triển chóng mặt vẫn không che dấu được nét thăng trầm lịch sử của nó, bởi vậy ở trong một thành phố cần thời gian cùng dụng tâm lĩnh hội mới có thể hiểu được nét đẹp văn hóa ẩn dấu bên trong lòng của nó.
Về điểm này Phương Dật Thiên là thiên tài lĩnh hội. Ngày xưa, hắn giống như một người khách qua đường, lấy mỗi cái thành thị làm trạm dịch, lại lấy một thành phố làm điểm khởi đầu, liền như vậy phiêu bạt, lưu lạc, mỗi thành thị ở nhiều nhất là một tháng.
Hắn biết đây là hắn đang trốn tránh, bất quá cơ hồ trong mắt mọi người cái loại trốn tránh của hắn là ngu xuẩn gần như điên khùng, trên đời này có người nào được làm rể Lam Thị tập đoàn lại không thích, đưa cho gia sản ngàn vạn thì không cần, lại cố tình lựa chọn chạy trốn?
Huống hồ thiên kim của chủ tịch tập đoàn Lam Thị là một tuyệt sắc mĩ nữ, điên đảo đất trời, đóa hoa bách hợp nở rộ kia cũng vô pháp so sánh với sắc đẹp của nàng, cư xử lễ độ, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, cơ hồ không có nửa điểm tì vết nào, nhưng là Phương Dật Thiên lại trốn tránh!
Tất cả mọi người đều bất bình vì hành vi làm tổn thương nàng, đều thống hận Phương Dật Thiên, nhưng mà nàng lại điềm tĩnh thanh nhã cười, tiếp tục truy tìm nơi hạ lạc của Phương Dật Thiên.
Kỳ thật hàng đêm Phương Dật Thiên cũng luôn tự hỏi mình vì sao phải trốn tránh, chẳng lẽ vì hắn không thích nàng? Không, không phải. Có lẽ bởi vì điểm tự trọng nhỏ nhoi trong lòng hắn tác quái đi.
Phương Dật Thiên giờ này đang đi trên đường lớn ở giữa một đô thị phồn hoa, tiêu sái vui vẻ, nhưng hắn có biết không ở phương xa trong một cái thành thị một cô gái ôn nhu xinh đẹp đang vô cùng nhớ hắn?
Hắn có lẽ biết, chính là hắn cố tình tránh không nghĩ đến vấn đề này, hắn thích tiêu sái trên đường, nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng nhìn ngắm vài muội muội xinh đẹp, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt đẹp, thậm chí hắn cho rằng sống như vậy cũng không có gì sai.
Bất quá hắn thật không ngờ chính là như vậy hắn lại đi làm nhân viên bảo an, nếu nhóm cẩu bằng hữu giang hồ của hắn mà biết khẳng định là không thể tin được, hoặc nếu nàng biết có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc đi.
Phía trước ngã tư đường có một sạp báo, thời điểm đi qua sạp báo Phương Dật Thiên khóe mắt đảo qua, cũng chỉ đảo qua mà thôi, nhưng cái đảo qua này lại làm cho hắn nhịn không được dừng cước bộ.
Sạp báo có rất nhiều báo mới, có Tin Tức Mỗi Ngày, Nam Hoa thời báo, Miền Nam đô thị báo..... ngay khi Phương Dật thiên đảo qua tất cả các báo cơ hồ đều đăng đầu bài viết anh hùng vô danh chế trụ bốn tên cướp, trở thành một sự kiện hot gần đây.
Phương Dật Thiên mua tờ tin tức mỗi ngày, nhìn nội dung đầu bài báo cùng với tờ báo lúc sáng của lão Vương không sai biệt lắm, đều là một vị anh hùng vô danh gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chế phục bốn tên cướp, dũng cảm cứu Vương lão tiên sinh cùng tài sản an toàn.
Phương Dật Thiên xem xong cười cười, hắn cảm giác được hiện tại không có tin tức gì để viết hay sao? Lại làm cho việc này lên đầu báo, hơn nữa bất khả tư nghị chính là tất cả báo chí đều đồng thời một hồi tìm kiếm anh hùng vô danh, cái này càng nhàm chán.
"Xem ra ở cái thành phố này không lâu, ta cũng không giống cái gì mà anh hùng !" Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nhìn đồng hồ, cũng là lúc nên trở về.
o l o
Lúc hắn về nhà đã là buổi tối, khi đi qua quán lão Vương lão còn cố ý hỏi kết quả phỏng vấn của hắn như thế nào, hắn trả lời một tiếng, làm một chân bảo an, hắn còn cố ý hướng bên trong quán gọi Tiểu Thiến, Tiểu Thiến chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt kia giống như là hắn làm việc gì có lỗi với nàng vậy.
Phương Dật Thiên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng theo thói quen gương mắt nhìn sang bên phải, nhìn thấy phòng bên phải tầng hai bên trong phòng đèn sáng hắn không khỏi " Di? " một tiếng, thì thào nói:" Hôm nay không phải cuối tuần, như thế nào trong phòng Uyển Nhi lại sáng đèn? Hay nàng hôm nay lại về nhà?"
Tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn cảm thấy trước hết nên lấp đầy bụng trước rồi tính sau, mở cửa ra hắn vội vàng đặt nồi nước lên bếp, định nấu mì để ăn.
Làm hết thảy công việc bỗng nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hai mạnh một nhẹ, rất có quy luật, hắn không cần mở cửa cũng biết đó là Tô Uyển Nhi gõ cửa, từ khi ở chỗ này tiếng gõ cửa như vậy hắn đã nghe không dưới trăm lần.
Ngoài ra còn một kiểu gõ cửa khác, mỗi lần liên tục ba cái, đều rất nhỏ, rất thú vị, đó là cách gõ cửa của vị quả phụ trẻ tuổi mĩ mạo nhà đối diện.
Phương Dật Thiên mở cửa, thấy Tô Uyển Nhi như hoa đào nở rộ xinh đẹp thuần khiết đang đứng trước cửa, bởi thời tiết oi bức, trên người Tô Uyển Nhi chỉ mặc có một kiện quần soóc ngắn bó sát cùng một chiếc áo phông T-shirl mỏng manh, hoàn toàn đem thân hình duyên dáng, yêu kiều lả lướt của nàng lộ ra.
"Là Uyển Nhi a, em hôm nay sao không ở lại trường học?" Phương Dật Thiên nhìn xuống cái cổ trắng nõn của nàng, hỏi.
"Em, em về nhà ai cần anh lo a?" Tô Uyển nhi ngẩng mặt nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nói:" Không dám không dám, vả lại anh cũng không quản em ! Vào đây, ngồi đi, em đừng nói hôm nay em hứng thú ở nhà để qua đây chơi nha ?"
"Đương nhiên không phải, em còn có việc hỏi anh." Tô Uyển Nhi nói xong, cũng không chút tị hiềm ngồi ngay trên giường ngủ của Phương Dật Thiên, hai mảnh trắng như tuyết trước ngực kia lộ ra gần nửa, dưới ngọn đèn vô cùng bắt mắt, tựa hồ không hề kiêng kị Phương Dập Phương ở đây.
Có đôi Phương Dật Thiên rất buồn bực, như thế nào Tô Uyển Nhi mỗi lần tìm hắn lại ăn mặc thanh thuần gợi cảm như vậy?
Mỗi lần đều đem những địa phương mê người trên cơ thể chớm nở của nàng che đậy nửa kín nửa hở, hơn nữa tựa hồ không chút kiêng kị sự tồn tại của hắn, hắn có khi còn hoài nghi Tô Uyển Nhi có phải hay không quá mức đơn thuần cho nên không biết trên đời có thứ gọi là ' sắc lang ' tồn tại ?
"Có việc hỏi ta? Ách, hỏi đi." Phương Dật Thiên nói.
"Anh hôm nay vì sao dậy sớm như vậy? Hơn nữa, đầu tóc lại chính tề như vậy? Râu ria cũng cạo sạch sẽ, còn mặc âu phục? Nói mau, có phải hay không đi làm.............chuyện xấu xa gì?" Tô Uyển Nhi cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, liên thanh hỏi.
Phương Dật Thiên nghe xong quả thực dở khóc dở cười, lập tức hắn cười khổ giải thích:" Anh có thể làm chuyện xấu gì a? Em cũng đừng có nói lung tung !"
"Hừ, còn không thừa nhận, em xem ngươi ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy khẳng định là ra ngoài tìm mĩ nữ, đúng hay không?" Tô Uyển Nhi bĩu môi hỏi.
"Uy, em rốt cuộc không thể nói thế a, anh một không kết hôn hai không bạn gái, cho dù là đi tìm mĩ nữ cũng là bình thường a, vì kéo dài hậu đại nhà ta thôi !" Phương Dật Thiên cười nói.
"Không được, chính là không được !" Tô Uyển Nhi phản ứng tựa có điểm hơi quá.
"Vì sao ? Em không nên làm cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn mới cam tâm a?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói.
"Anh, anh, anh hiện tại hai bàn tay trắng, sự nghiệp chưa có, không nên vội vàng nghĩ chuyện tư tình nữ nhi, hừ !" Tô Uyển Nhi mặt đỏ lên, cũng nói ra một lý do.
"Cáp, em tiểu thí hài cũng giáo huấn anh !" Phương Dật Thiên cười cười, nói: '' Anh hôm nay đi phỏng vấn."
"Phỏng vấn? Anh, anh lần trước không phải nói đang thử việc trong một xí nghiệp tư nhân sao, mới vài ngày đã bị đuổi sao? Như thế nào lại đi phỏng vấn tìm việc?" Tô Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.
"Lần trước ở cái xí nghiệp kia có anh với một cô gái thực tập, lúc trước là có hai suất, bất quá cuối cùng xí nghiệp thay đổi quyết định chỉ cần một người, lúc đầu là muốn anh, dù sao làm công việc tiêu thụ vẫn ưu tiên nam giới, nhưng là anh biết nữ hài kia hoàn cảnh rất khó khăn, cho nên anh chủ động rút lui, đem cơ hội cho nàng." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói.
"Nga, vậy hôm nay anh đi phỏng vấn cái gì? Có thành công không?" Tô Uyển Nhi hỏi.
" Ban đầu nhận lời mời phỏng vấn chức vụ quản lí, bất quá cuối cùng làm bảo an, ha ha." Phương Dật Thiên cười nói.
"Bảo an? Phương ca ca, anh, anh đi làm bảo an? !!" Tô Uyển Nhi trừng mắt, thất kinh hỏi.
"Đúng vậy, làm bảo an cũng tốt a, không phải sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Nhưng là, nhưng là Phương ca ca năng lực của anh xuất chúng như vậy, sao lại muốn làm bảo an?" Tô Uyển Nhi bắt đầu vì đòi công bình cho Phương Dật Thiên mà đứng lên.
"Người thôi, muốn sống tiêu sái một chút, huống hồ, có việc làm anh cũng không ngồi chờ chết." Phương Dật Thiên nói.
"Nga."
"Tiểu Uyển, em ăn cơm không? Nếu ăn anh nấu thêm một bát mì?"
"Phương ca ca, anh như thế nào lại ăn mì?
" Tiện lợi lại rẻ, có gì không tốt?"
"Mỗi ngày đều ăn mì không tốt a, thật là, một đại nam nhân mà không biết tự chiếu cố mình."
"Anh không phải vì không kịp nấu cơm sao."
"Vậy anh sang nhà của em ăn đi, ba em đã mời anh vài lần rồi. " Tô Uyển Nhi oán thanh nói.
"Hảo, hảo, đã biết đã biết." Phương Dật Thiên nói.
"Di? Phương ca ca, em sao lại cảm thấy cái anh hùng vô danh trên báo đăng giống anh a?" Tô Uyển Nhi cầm lấy tờ tin tức mỗi ngày, xem nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tự nhiên, nói: " Như thế nào có thể, em xem trên báo chí đăng hình tượng người kia cùng anh rất khác a."
"Nhưng là hôm qua em nhớ rõ tóc anh chính là rối loạn, ân, hai mắt hữu thần, có điểm giống a, Phương ca ca, rút cuộc có phải anh hay không?" Tô Uyển Nhi ngẩng đầu hỏi, không ngờ vừa lúc đang thấy Phương Dật Thiên cởi áo !
" Phương ca ca, anh làm cai gì vậy? " Lúc này Phương Dật Thiên đã cởi hết áo, đang chuẩn bị động thủ cởi nốt quần, Tô Uyển Nhi không khỏi thất thanh hỏi.
"Trời nóng quá, người anh đầy mồ hôi, cho nên cởi quần áo, thuận tiện tắm một cái." Phương Dật thiên thản nhiên nói.
"Nhưng mà em đang ở đây !" Tô Uyển Nhi thở hổn hển nói.
"Em chính là tiểu thí hài, anh có gì kiêng kị, em nếu thấy xấu hổ vậy nhanh về nhà đi." Phương Dật Thiên cười xấu xa nói. Kỳ thật hắn chỉ muốn dọa Tô Uyển Nhi về nhà, hắn sợ nàng tiếp tục dây dưa chuyện anh hùng vô danh.
Tô Uyển Nhi nghe vậy quả thật thở hổn hển đứng dậy, đi ra đến ngoài cửa, nàng đột nhiên xoay người lớn tiến nói:" Phương ca ca.........."
"Ách, sao vậy?"
"Người ta năm nay 18 tuổi, học đại học, không phải tiểu thí hài !" Tô Uyển Nhi nói xong bước đi.
Phương Dật Thiên sửng sốt cả nửa ngày, vẫn đoán không ra ý tứ lời nói của Tô Uyên Nhi.
********************
Tác giả: Người ta thường nói lòng nữ nhân như đáy biển sâu, nhưng thực tế lòng của tiểu cô nương so với biển còn sâu hơn. Ách, cố gắng đem Tô Uyển Nhi nặn thành một tiểu cô nương thanh lệ lương thiện, ta xem vậy chẳng giống như LoLi sao? Hắc hắc.........
Last edited by Điệp Vũ; 23-08-2010 at 11:40 AM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 11: Chuyện cũ như mây.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Tô Uyển nhi đi rồi Phương Dật Thiên cầm lấy tờ báo kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ chính mình cùng với miêu tả trên tờ báo tóc dài rối loạn, hai mắt hữu thần, thân thủ rất cao cái anh hùng vô danh kia chẳng lẽ thật sự rất giống mình sao?
Hắn sờ sờ tóc mình, đã không còn một hạt gàu, thì thào tự nói : “Ngô, nếu là ngày hôm qua báo chí miêu tả cái hình tượng anh hùng vô danh thì có lẽ giống ta, nhưng hôm nay không phải đã thay đổi hình tượng rồi sao? Nói như vậy ánh mắt nha đầu kia không phải rất tinh sao? Thôi quên đi, không thèm nghĩ nhiều nữa, trước tiên đi tắm cái đã!"
Thời tiết oi bức làm Phương Dật Thiên cởi trần nửa trên, lộ ra một thân cơ bắp tráng kiện hơn nữa rất có lực bạo phát. Hắn cúi thấp đầu thấy trên ngực trái có một dấu đầu đạn, lại thấy trên mắt hắn một nỗi cô đơn bi thương, khi ngẩng đầu, trên mặt hắn hiện lên nỗi hận ý khó có thể che dấu, một nỗi hối hận đau thương.
“Có tay sung bắn tỉa tập kích, lui, lui lại..Phương ca, cẩn thận!”
Trần Cương Hào không chút do dự xoay người lao về phía Phương Dật Thiên, đẩy Phương Dật Thiên ngã nhào xuống đất, lúc sau Phương Dật Thiên liều mạng đem Trần Cương Hào kéo đến khu vực an toàn, nhưng khi đó Trần Cương Hào hai mắt đã vĩnh viễn nhắm lại, mà máu hắn cũng đã nhiễm đỏ cả người Phương Dật Thiên. Từ phía sau lưng đến trước ngực Trần Cương Hào bị một viên đạn súng ngắm đục một lỗ, viên đạn còn dư lực còn xuyên thấu đến người Phương Dật Thiên đang mặc áo chống đạn, ở phía trên ngực trái để lại một dấu vết mãi mãi không thể tiêu trừ.
“Thằng nhóc cứng đầu, đã gần một năm rồi, ngươi ở bên kia có khỏe không? Con mẹ nó, ngươi sao lại ép ta sống, giả bộ cái gì nghĩa khí, ngươi dựa vào cái gì chắn giúp ta một súng kia? Dựa vào cái gì!” Phương Dật Thiên từ trước đến giờ luôn bĩnh tĩnh như nước ( tâm tựa thủy ) , ánh mắt cũng trở nên nóng nảy sắc bén hẳn lên, cơ mặt cũng vì bi thương quá độ mà trở nên dữ tợn không thôi, trong lòng hắn biết, nếu không phải Trần Cương Hào lao đến chắn giúp một súng kia thì hắn đã bỏ mạng sa trường!
“Con mẹ nó thằng nhóc cứng đầu, ngươi tên hỗn đản này, ngươi không nên chắn cho ta một súng kia, ta mất cái tính mạng này tính là cái gì, dù chết cũng có ai luyến tiếc. Mà ngươi, ngươi không phải nói vị hôn thê của ngươi đang chờ ngươi về sao? Ngươi không phải nói muốn đưa muội muội ngươi đến trường sao? Ngươi không phải nói còn cha mẹ tuổi già cần chiếu cố sao? Ngươi đi rồi bọn họ nên làm cái gì bây giờ?” Phương Dật Thiên đột nhiên nghẹn khí, hai tay nắm chặt, trên người hắn mơ hồ nhàn nhạt tản ra một cỗ huyết tinh sát khí. Chỉ có người chân chính từng liếm máu trên lưỡi đao mới có được, giờ khắc này trên người Phương Dật Thiên tản ra chính là chân chính sát khí !
Trong cái nơi vô cùng tàn khốc kia, tùy thời đều có thể gặp nguy bỏ mạng trên chiến trường. Từ lúc rời khỏi chiến trường đến khu phố đại đô phồn hoa này đã một năm không sai biệt lắm, nhưng Phương Dật Thiên vẫn như cũ không thể quên một màn Trần Cương Hào đỡ đạn giúp hắn, nếu không phải vì hắn Trần Cương Hào sẽ không phải chết, vì thế hắn cho tới nay đều không thể tha thứ cho mình, thậm chí hắn cũng không dám đi đối mặt người nhà Trần Cương Hào, chính là mỗi ba tháng hắn đều đã gửi một ít tiền cho người nhà Trần Cương Hào, xem như một loại bồi thường và an ủi lương tâm.
Nội tâm bi phẫn làm cho hắn có nhu cầu cấp bách phát tiết ra ngoài, bỗng nhiên tay phải hắn huy một quyền vào vách tường đối mặt.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp không ngừng thanh âm nắm đấm va chạm vách tường truyền đến. Nếu có người nhìn thấy hành vi Phương Dật Thiên giờ phút này chỉ sợ là trong lòng không hiểu nổi đau đớn cùng kinh sợ nữa, liền như vậy huy nắm tay dung sức oanh trên vách tường cứng rắn, một quyền tiếp một quyền, giống như hắn căn bản không biết đau đớn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, động tác Phương Dật Thiên mới chậm rãi dừng lại, trong miệng cũng phát ra từng tiếng thở dốc, nắm tay phải bởi vì quá độ đau đớn mà chết lặng không thôi, một giọt mồ hôi từ trên mặt hắn chảy xuống, hắn cố gắng di chuyển tay phải của mình, các đốt ngón tay trên tay phải bởi vì liên tục không ngừng huy quyền đã vỡ ra, đối với việc này hắn cũng không quan tâm.
Quả thật là một trong những đặc công cao cấp của quốc gia, năm đó ở bộ đội đặc chủng huấn luyện đã sớm luyện hắn một thân sắt thép, trên các đốt ngón tay có rớt xuống một vài mẩu da cũng không quan trọng
Tâm Phương Dật Thiên tích tụ nhiều bi phẫn sau một hồi huy quyền phát tiết đã tiêu tán đi rất nhiều, chính là hắn sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, trong mắt vẫn toát ra thần sắc bi thương mãi không thôi, hắn đột nhiên cúi thấp đầu, chậm rãi thở dài ngồi trên sàn nhà.
Ba!
Hắn bật que diêm điểm chút khói, lẳng lặng mà đánh, cho mây mù lượn lờ ở giữa lộ ra khuôn mặt tuấn lãng mà cô đơn, lẳng lặng ngồi một chỗ giữa nhà, nội tâm càng cảm nhận được nỗi cô độc không kiêng nể gì phát ra.
“Thằng nhóc cứng đầu, ngươi nói đúng, người chỉ một ngày còn sống sẽ sống tùy tâm sở dục, tiêu sái tự tại, chết có thể chết oanh oanh liệt liệt, nhưng không được chết oan ức! Làm quân nhân, vinh dự cao nhất chính là được chết trên chiến trường, điểm này thằng nhóc cứng đầu ngươi đã làm được, mà ta cũng thấy thẹn với ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, Phương ca của ngươi cuối cùng sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Vô luận trên chiến trường hay giữa đô thị, Phương ca của ngươi vĩnh viễn là Phương ca trong nhận thức của ngươi!” Phương Dật Thiên âm trầm mà lại kiên quyết nói xong, trước mắt hắn giống như lại hiện ra gương mặt Trần Cương Hào tươi cười tựa như ánh mặt trời.
“Huynh đệ, trên đường đi hảo, tương lai lại có thể đối ẩm cùng ngươi vài chén, sẽ cùng uống rượu xái mà ngươi thích!” Phương Dật Thiên nói đến thời điểm này trên gương mặt hiện ra một tia cười chua xót. Hắn đột nhiên đứng lên, cầm trong tay cái gạt tàn, hướng tới phòng tắm.
Thời tiết oi bức này làm hắn trước tiên tắm nước lạnh. Vô luận như thế nào hắn đã muốn trước tiên phải sống tốt không chỉ vì chính hắn, mà còn vì Trần Cương Hào, vì người nhà của Trần Cương Hào mà sống tốt. Hắn sẽ không quên, một cái mạng của hắn này chính là được Trần Cương Hào một mạng đổi một mạng mà lấy về.
Ngày mai, ngày mai sẽ đi làm, tuy nói chỉ là một gã bảo an nho nhỏ, tin tức này nếu như bị đồng đội trước kia biết được chỉ sợ họ sẽ giật mình. Đường đường là người làm phần tử phạm tội quốc tế nghe được danh hiệu 'Chiến lang' này đều phải cảm thấy run rẩy kinh sợ, đứng đầu bộ đội đặc chủng thế nhưng lại muốn làm một chân bảo an nho nhỏ.
Ghi chú : Chiến lang là danh hiệu của Phương Dật Thiên khi còn trong bộ đội đặc chủng.
Last edited by Điệp Vũ; 23-08-2010 at 11:40 AM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ