Quyển 1.
Chương 5: Ngươi Như Thế Nào Lại Quay Trở Lại?
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Di, ngươi như thế nào lại quay trở lại?" Đây chính là câu nói đầu tiên của Lâm Thanh Hàn sau khi phục hồi tinh thần lại.
Không phải bởi vì lý do gì khác, mà là bởi vì thân ảnh của Nhược Lâm không ngờ lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Bởi vì Nhược Lâm không có biểu hiện công kích, cho nên không có khiến cho Lâm Thanh Hàn cảnh giác.
"Ta…… Ta không biết đường……" Nhược Lâm nhất thời mặt xanh lét chợt đỏ bừng, có chút khiếp sợ nhỏ giọng nói.
Nói xong những lời này, Nhược Lâm nhất thời xấu hổ cúi đầu. Vừa nãy rời đi, không bao lâu liền gặp phải ma thú, cũng may ma thú nọ tựa hồ đối với nàng không có hứng thú gì, quơ quơ đầu vài cái rồi bỏ đi. Song nó lại khiến cho Nhược Lâm nghĩ tới một việc, nàng căn bản là không có năng lực sinh tồn trong ma thú sâm lâm.
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, bằng vào trí nhớ của mình, Nhược Lâm về tới bên người Lâm Thanh Hàn một lần nữa, gặp lúc Lâm Thanh Hàn đang chăm chú xem sách ma pháp, nhất thời không biết nên làm thế nào đối mặt với Lâm Thanh Hàn, lúc này mới ngồi xuống tại lùm cây cách đó không xa.
Không biết đường? Vậy ngươi làm sao mà nhớ đường quay lại?
Cơ hồ trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liền phản ứng lại, có chút buồn cười nhìn Nhược Lâm liếc mắt một cái, cũng không vạch trần.
"Nhóm lửa đi, ta đi kiếm đồ ăn." Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng đứng dậy nói.
"……Ta……" Nhược Lâm có chút do dự nhìn Lâm Thanh Hàn, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Để cô ta một mình ngồi lại chỗ này, thật sự là sợ kẻ khác hại a.
"Thôi quên đi, ngươi đi theo ta." Bất đắc dĩ nhún vai một cái, Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói.
Quá trình săn thú rất thuận lợi, thời gian không tới 10 phút đồng hồ, hai con ma thú hình thỏ đã bị Nhược Lâm nắm lấy trong tay, mà cái này cũng là do cân nhắc đến khẩu vị ra sao, đấy chính là kết quả Lâm Thanh Hàn lựa chọn.
"Oanh" Một phát, không đợi Lâm Thanh Hàn xuất ra bật lửa, Nhược Lâm đã khéo léo nổi lửa lên.
Cái này không khỏi khiến cho Lâm Thanh Hàn trợn mắt há hốc mồm, nguyên vốn tưởng rằng Nhược Lâm không có chút năng lực nào. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một tiểu hỏa cầu từ tay Nhược Lâm bay ra, loại lực trùng kích thị giác này, cơ hồ khiến cho Lâm Thanh Hàn không nói được gì cả.
"Đây là ma pháp ư?"
"……Đây là nhất cấp ma pháp, trình độ ma pháp của ta chỉ là nhất cấp." Nhược Lâm có chút mất tự nhiên nói.
Thuần thục đem da hai con thỏ lột ra, Nhược Lâm lại tiếp tục đem hai quả thủy cầu rửa sạch, thong dong để lên lửa nướng.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Thanh Hàn có chút hứng thú hỏi, "Ma pháp này là làm như thế nào?"
"Đây là nhất cấp ma pháp, chỉ cần cảm thụ nguyên tố tụ tập lại là có thể làm được." Nhược Lâm lắc đầu nói, "Ta không có thiên phú ma pháp, cả đời này đều không thể đột phá nhất cấp rồi."
Nói đến đây, trong giọng nói của Nhược Lâm không khỏi có chút u sầu. Không có gia thế hiển hách, không có thiên phú thượng giai, nhưng lại hết lần này tới lần khác mang theo dung nhan khuynh thành. Cái này căn bản không phải là may mắn, mà nó chính là bi ai.
Mặc dù lần này có thể an toàn trở về, nhưng chờ đợi mình cũng chỉ có thể là vận mệnh bị những kẻ cường quyền tranh đoạt?
Phảng phất không cảm giác được đau thương trong giọng nói của Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn tiếp tục hỏi, "Nguyên tố ma pháp nọ làm sao để cảm giác?"
"Có một đoạn khẩu quyết ma pháp, dựa theo đoạn khẩu quyết ma pháp này cẩn thận cảm giác là được." Thu hồi lại đau thương kìm nén, Nhược Lâm miễn cưỡng cười cười, đem đoạn khẩu quyết nọ dạy cho Lâm Thanh Hàn.
"Đây chỉ là khẩu quyết, không có tác dụng gì khác, chỉ để cảm ứng nguyên tố ma pháp thôi. Nếu như lực tương tác ma pháp tốt, không bao lâu là có thể tụ tập một ít nguyên tố ma pháp, đến lúc đó một nhất cấp ma pháp đơn giản là có thể dùng. Bất quá nhất cấp ma pháp chỉ là thứ dùng trong cuộc sống hằng ngày, không thể dùng để đối địch."
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn có chút hứng thủ dựa theo khẩu quyết bắt đầu thí nghiệm thử, tư thái xem ra có vài phần bộ dáng của một thiên tài a.
Bất quá kết quả lại khiến cho người ta vô cùng uể oải, Lâm Thanh Hàn rất nhanh liền phát hiện ra, bản thân cùng với cái thứ ma pháp giẻ rách này không có bất cứ duyên phận gì cả!
Dựa theo Nhược Lâm nói, mặc dù là nàng thuộc dạng người không có thiên phú ma pháp gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được một tia nguyên tố ma pháp nội trong vài phút đồng hồ. Vây mà suốt hết 10 phút, Lâm Thanh Hàn ngay cả một cái nguyên tố ma pháp cũng rờ không được.
Thẳng cho đến khi mùi khét truyền tới, Lâm Thanh Hàn mới không thể không tuyên bố rằng mình thí nghiệm hoàn toàn thất bại.
Sau khi hung tợn cắn xuống một miếng đùi lớn, dùng sức nhai nuốt, cũng không biết là hắn đang ăn cơm hay đánh nhau nữa……
Chứng kiến một màn này, trên mặt Nhược Lâm rốt cuộc lộ ra một chút tiếu ý.
Mới vừa rồi, nàng còn tưởng rằng Lâm Thanh Hàn mở mắt là lúc có thể phóng thích lực lượng của nhất cấp ma pháp.
Không hiểu sao, bóng dáng của Lâm Thanh Hàn phảng phất như càng rõ ràng hơn một chút. Tựa hồ như khoảng cách với mình càng lúc càng gần, mà bản thân cũng không sợ hãi như vừa rồi nữa.
Trên thực tế, thí nghiệm nguyên tố ma pháp thất bại, Lâm Thanh Hàn vốn chẳng quan tâm, chẳng lẽ có ma pháp thì mình không cần súng nữa sao? Hắn sở dĩ oán hận, là bởi vì ở trước mặt Nhược Lâm mất hết thể diện.
Cái này cơ hồ là căn bệnh chung của tất cả nam nhân, cũng không cần nói là thích hay không thích nữ nhân đó.
Nam nhân không phải là không thể mất thể diện, nhưng mà tuyệt đối không thể mất thể diện trước nữ nhân, nhất là mất thể diện trước mặt một nữ nhân xinh đẹp.
Sau khi thủ tiêu hai con thỏ đáng thương xong, Lâm Thanh Hàn ngượng ngùng không biết xâu hổ đi tới cùng Nhược Lâm chào hỏi, sau đó tắt lửa, rồi tự động đến bên dưới tàng cây ngồi xuống.
"Á…… Tại sao lại tắt lửa?" Nhược Lâm có chút sợ hãi nói.
Bất giác, trời đã hoàn toàn trở nên tối đen như mực, ánh trăng trong rừng cây cũng không mang đến ánh sáng được nhiều cho lắm, chung quanh tối tối, lại yên tĩnh đến đáng sợ, đích xác có một loại cảm giác sợ hãi.
"Nếu như ngươi không muốn bị hàng đống ma thú công kích, tốt nhất là không nên đốt lửa." Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng nói.
Buổi tối đốt lửa trong rừng không khác gì là tự đi tìm chết, điểm ấy ngay cả dị giới cũng vậy, Hơn nữa mức độ nguy hiểm tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Nhược Lâm cảm giác được trên người chợt lạnh, cũng không dám nhắc lại chuyện đốt lửa, chỉ là thân thể không tự chủ hướng phương hướng Lâm Thanh Hàn ngồi nhích lại gần.
"Này, chúng ta trò chuyện một chút được không?" Thật sự có chút sợ hãi cái cảm giác yên tĩnh này, Nhược Lâm không nhịn được mở miện hướng Lâm Thanh Hàn nói.
"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Lâm Thanh Hàn tự nhiên minh bạch rõ dụng ý của Nhược Lâm, gật đầu, xem như đáp ứng.
Quyển 1. Chương 6:Súng Lục K54 Biến Dị Lần Nữa (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ Biên tập: Đường Ngọc Ninh Convert: Đường Ngọc Ninh Nguồn4vn- http://4vn.eu/forum
"Này, chúng ta trò chuyện một chút được không?" Thật sự có chút sợ hãi cái cảm giác yên tĩnh này, Nhược Lâm không nhịn được đành mở miệng nói với Lâm Thanh Hàn.
"Ngươi muốn nói gì?" Lâm Thanh Hàn tự nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của Nhược Lâm nên gật đầu xem như đáp ứng.
"Tùy tiện nói chút gì đi." Vừa dứt lời, Nhược Lâm liền cảm giác có chút không đúng, nhanh chóng sửa lời nói: "Ta muốn hỏi, có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai không?"
"Là ai thì sao? Cũng không phải là có đôi mắt với hai cái lỗ tai hay sao?" Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng hồi đáp.
Giỡn sao, chẳng lẽ ta nói với ngươi, ta không phải người của thế giới này, là xuyên việt tới?
“Nhưng mà, quần áo của ngươi rất kỳ quái nha, ta cũng chưa bao giờ thấy."
"Có cái gì kỳ quái?" Lâm Thanh Hàn chỉ chỉ trường bào pháp sư trên người nói.
"……Ý ta nói quần áo ban đầu ngươi mặc ấy." Nhược Lâm cơ hồ cũng bị hồ đồ luôn rồi, lột trường bào pháp sư của Kiệt Khắc che lên người lại còn có thể cư nhiên nói chuyện như là cây ngay không sợ chết đứng, quả thực là cực kỳ vô sỉ.
"Thế giới này những gì ngươi chưa từng thấy còn nhiều lắm, cây súng này chẳng phải ngươi cũng chưa từng thấy hay sao?" Lâm Thanh Hàn tiện tay chộp khẩu súng chơi đủ kiểu, khinh thường hừ nói: "Tốt lắm, không nhắc tới mấy thứ rối loạn đó nữa, để ta thử cảm ứng nguyên tố ma pháp lần nữa xem."
Nói xong, cũng chẳng cất súng vô bên hông, mà cầm súng như thế, tựa vào cây, bắt đầu thí nghiệm lần nữa.
Theo tâm lý của Lâm Thanh Hàn, căn bản không nghĩ mình có thể cảm nhận được nguyên tố ma pháp. Sở dĩ nói như thế, là để tìm một cớ cho có lệ với Nhược Lâm mà thôi. Tất nhiên là tại hắn lười ngồi đó thành thành thật thật cảm ứng ấy mà.
Song, quả nhiên vượt ngoài ý liệu, vừa mới bắt đầu cảm ứng liền có vô số các loại quang điểm chung quanh chợt hướng phía tay phải Lâm Thanh Hàn lao tới. Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liền phản ứng lại, chẳng lẽ những quang điểm này chính là nguyên tố ma pháp?
Bản thân không phải không cách nào cảm nhận nguyên tố ma pháp sao? Như thế nào đột nhiên lại cảm giác được rõ ràng như vậy?
Không đúng!
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàn nhất thời nghĩ lại lời Nhược Lâm nói, nếu như có thể cảm nhận được nguyên tố ma pháp, thì những nguyên tố ma pháp này sẽ lấy trái tim làm trung tâm, không ngừng tụ tập, nhưng mà bây giờ phương hướng tụ tập lại là ở bàn tay phải!
Tay phải, không, không phải tay phải, phải nói là khẩu súng trên tay phải mới đúng!
Có chút hoảng sợ mở mắt ra, Lâm Thanh Hàn đột nhiên phát hiện cây súng trên tay vẫn y nguyên như thế, ẩn lưu một chút ma pháp quang huy*.
Là nó hấp thu nguyên tố ma pháp?
Trong nháy mắt ý niệm cổ quái này nhất thời nảy ra trong đầu Lâm Thanh Hàn.
Theo đình chỉ cảm ứng của Lâm Thanh Hàn, ma pháp quang huy trên khẩu súng cũng chậm rãi tán đi, khôi phục lại bộ dáng ban đầu một lần nữa, nhìn không ra chút dấu vết nào.
Nếu như nói Lâm Thanh Hàn là cảm giác được có gì đó cổ quái, thì như Nhược Lâm chính là hoàn toàn bị một màn trước mắt làm khiếp sợ.
Nguyên tố ma pháp tập hợp tốc độ cao như thế, thậm chí xuất hiện ra ma pháp quang huy, phải nói rằng lực tương tác nguyên tố rất mạnh mới có thể làm ra được a?
Hơn nữa, càng rung động hơn chính là, trung tâm nguyên tố tập hợp không ngờ chính là thánh khí cổ quái được Lâm Thanh Hàn xưng là súng, thế giới này rốt cuộc là bị gì vậy trời?
Một lát sau, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc từ trong rung động tỉnh lại, trong lòng đột nhiên vừa động, mở miệng lần nữa nói: "Phải tụ tập bao nhiêu nguyên tố ma pháp mới có thể đạt tới nhất cấp ma pháp sư?"
"Không nhất định, lực tương tác càng mạnh, thời gian dùng càng ngắn." Nhược Lâm theo tiềm thức hồi đáp, "Từ việc cảm ứng nguyên tố ma pháp cho đến đột phá nhất cấp ma pháp sư là một cái rào cản, lúc thành công sẽ sinh ra biến hóa rất lớn."
Nói xong, Nhược Lâm rốt cuộc cũng phản ứng lại, đem tầm mắt phóng tới người Lâm Thanh Hàn lần nữa.
Mà lúc này, Lâm Thanh Hàn cũng đã tiến nhập trạng thái cảm ứng nguyên tố ma pháp một lần nữa.
Một lát sau, thánh khí cổ quái nọ lại phát ra những gợn ma phát quang huy.
Thời gian cực nhanh, nguyên tố ma pháp cảm ứng được không hề ngừng lại, Lâm Thanh Hàn cảm giác rất rõ ràng vô số quang điểm dũng mảnh bay vào trong khẩu súng, hơn nữa tốc độ còn không ngừng đề cao.
Đồng dạng nương theo những quang điểm không ngừng dũng mãnh tiến vô, trong đầu Lâm Thanh Hàn cũng chậm rãi xuất hiện một tia uể oải mệt mỏi.
Mặc dù không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng mà Lâm Thanh Hàn mơ hồ cảm giác được, số lượng nguyên tố ma pháp tụ tập dường như đã đến cực hạn. Có lẽ nó cũng giống như lời Nhược Lâm nói, là chướng ngại của nhất cấp ma pháp.
Mặc dù có chút uể oải, Lâm Thanh Hàn cũng không muốn buông tha như vậy, cắn răng tiếp tục kiên trì cảm ứng nguyên tố ma pháp.
"Oanh!" một tiếng, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được trong đầu phảng phất như nổ tung một cái, mất hết đi ý thức, rồi lập tức lại chậm rãi tụ tập, biến hóa cũng rõ ràng hẳn lên.
Mà cái loại cảm ứng này rốt cuộc trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Mở mắt một lần nữa, Lâm Thanh Hàn cảm giác cực kỳ rõ ràng tinh thần của mình đã tốt lên nhiều lắm, phảng phất như hết thảy mọi mệt mỏi đều biến mất hết vậy, vô luận là thị lực hay cảm giác tựa hồ đều so với quá khứ tốt hơn không ít.
Thời gian nhoáng một cái, tầm mắt Lâm Thanh Hàn rốt cuộc rơi xuống khẩu súng lục K54 trong tay một lần nữa. Một lục mang tinh trận đồ kỳ quái mơ hồ khắc trên súng, mà xung quanh lục mang tinh trận đồ lại là một tia ma pháp ba động rất nhỏ.
Ma pháp ba động?
Lâm Thanh Hàn trong lòng chợt hiểu. Không sai, mặc dù trước kia chưa hề tiếp xúc với loại cảm giác này, nhưng mà, giờ khắc này, Lâm Thanh Hàn rõ ràng là cảm giác được, một tia ba động nọ chính là ma pháp ba động!
"Chúc mừng, ngươi đã trở thành nhất cấp ma pháp sư." Nhược Lâm có chút hâm mộ nói.
Từ lúc Lâm Thanh Hàn cảm thụ nguyên tố ma pháp cho đến bây giờ, chỉ không tới 4 tiếng đồng hồ thôi, mà đã chướng ngại của nhất cấp ma pháp sư đã bị đột phá một cách thoải mái như thế ư?
Cái đó so với mình nhiều lần trải qua gian khổ mới miễn cưỡng đạt tới có thể nói là cách biệt tới một trời một vực.
Buồn cười, bản thân vừa rồi còn tưởng người ta không có một chút thiên phú ma pháp.
"Vậy là thành nhất cấp ma pháp sư rồi hả?" Lâm Thanh Hàn đồng dạng có chút thất thần thầm nói.
"Không sai, ngươi có phải cảm giác tinh thần biến hóa tốt hơn nhiều không? Thị lực cũng rõ ràng hơn không ít?" Nhược Lâm gật đầu nói, "Đột phá nhất cấp ma pháp sư, tinh thần lực của ngươi đồng dạng cũng được thăng hoa."
"Tinh thần lực sao?" Lâm Thanh Hàn trong lòng đột nhiên hiểu ra rất nhiều, nguyên lý ma pháp trong quyển sách ma pháp bây giờ di động trong đầu hắn một lần nữa. Cấp bậc của ma pháp sư, khác nhau chính là ở hai điểm, một là ma pháp lực tăng lên, mặt khác điểm còn lại chính là tinh thần lực được đề cao!
Nói như vậy, chính mình mới vừa rồi là tinh thần lực đột phá sao?
Đồng thời, còn có một vấn đề cổ quái khác đột nhiên nảy lên trong lòng Lâm Thanh Hàn.
"Bây giờ nhất cấp ma pháp sư, rốt cuộc là ta hay là cây súng này nhỉ?"
____________
Chú Thích:
-Quang huy: Chói lọi, sáng chói.
-Lục mang tinh trận đồ: Trận đồ án hình ngôi sao 6 cánh.
-Ma pháp ba động: Những gợn sóng chuyển động của ma pháp.
Quyển 1. Chương 7: Súng Lục K54 Biến Dị Lần Nữa (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ Biên tập: Đường Ngọc Ninh Convert: Đường Ngọc Ninh Nguồn4vn- http://4vn.eu/forum
"Đồng thời, còn có một vấn đề cổ quái khác đột nhiên nảy lên trong lòng Lâm Thanh Hàn.
"Bây giờ nhất cấp ma pháp sư, rốt cuộc là ta hay là cây súng này nhỉ?"
Lâm Thanh Hàn rõ ràng cảm giác được, bây giờ bản thân vẫn không thể cảm nhận được một chút nguyên tố ma pháp nào hết. Lại càng không nói đến thả ra bất cứ ma pháp gì, nhưng mà hết lần tới lần khác có thể cảm giác rõ ràng ma pháp dao động trên súng.
Hay nói cách khác, nguyên tố ma pháp hoàn toàn chỉ tụ tập ở trên cây súng, hoặc nói, cây súng này bây giờ nắm giữ ma pháp lực tương đương với nhất cấp ma pháp sư, mà mình thì chỉ có tinh thần lực của nhất cấp ma pháp sư mà thôi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, trải qua lần đầu tiên biến dị khi mới xuyên qua thế giới này, khẩu K54 bây giờ lại biến dị thêm lần nữa!
Vấn đề bây giờ, chính là chênh lệch hiệu quả mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn cũng không nhịn được nữa, hận không thể lập tức thử nghiệm một cái.
Cùng lúc đó, vài con thanh lang cũng chậm rãi hiện ra trong tầm mắt Lâm Thanh Hàn.
Khỏi phải nói, những con thanh lang này đều là bị ma pháp quang huy trên khẩu súng lục hấp dẫn tới.
Không chút do dự, Lâm Thanh hàn trong nháy mắt vung tay lên, hướng về hai con lang nã súng.
Nếu là uy lực không có đề cao quá lớn, tùy ý để thanh lang tiến gần người, xem như là tự đi tìm chết.
"Phanh!"
Lâm Thanh Hàn cảm giác được trên ba viên đạn mình mới bắn dường như được phụ thêm ma pháp ba động, vô luận là tốc độ hay là uy lực cũng tăng lên không ít.
"Ngao!" Hét thảm một tiếng, hai con thanh lang trong nháy mắt bị viên đạn bắn xuyên qua não.
Miểu sát!
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn cũng không khỏi bị rung động bởi một màn này. Mặc dù đã dự liệu uy lực của súng lục có thể tăng lên, nhưng mà hiệu quả khoa trương như thế cũng dọa cho hắn giật cả mình.
Phải biết rằng, trước đó, ít nhất phải ba viên đạn rơi cùng một điểm mới có thể xé rách hàng phòng ngự của thanh lang a!
Rung động thì rung động, mẫn cảm của một tay súng lâu năm vẫn khiến cho Lâm Thanh Hàn không chút ngừng lại tiếp tục nổ súng.
Cơ hồ là chỉ trong thời gian chốc lát, sáu cổ thi thể đã lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Thủ đoạn như vậy có thể nói là vô cùng hoa lệ.
Ngũ cấp thanh lang! Sáu ngũ cấp thanh lang không ngờ đều bị miểu sát trong nháy mắt. Nhược Lâm cơ hồ cảm giác đầu óc mình có chút khó xoay chuyển không kịp rồi.
Từ lúc thanh lang xuất hiện cho đến khi sáu cổ thi thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, thời gian ngắn ngủi chỉ có vài giây, thậm chí nàng còn chưa kịp sợ hãi thì đã kết thúc.
Một trận hàn ý lạnh thấu xương chợt nảy lên trong lòng Nhược Lâm, chính mình đã từng cố gắng lấy trộm thánh khí của một người như vậy ư?
Có thể sống đến bên giờ quả thực là có vận khí lắm rồi.
Có chút thất thần thu lại súng, trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Hàn hưng phấn tới mức một câu cũng không nói nên lời.
Uy lực như vậy đương nhiên khiến cho hắn rung động, song càng khiến cho Lâm Thanh Hàn kích động chính là, nó đã chỉ rõ phương hướng cho mình tiếp tục đi.
Từ lúc thương pháp đại thành cho đến nay, thực lực tăng lên có thể nói là cực kỳ nhỏ bé. Thậm chí bản thân một lần còn cho rằng, thực lực của mình xem bộ dừng lại ở tại đây rồi, muốn đề cao lên nữa cũng chỉ có thể dựa vào chiến thuật cùng đề cao uy lực súng ống thôi.
Song, giờ khắc này lại là một sự thực cực kỳ rung động, nó hướng mình tuyên bố một hiện thực - - con đường tu luyện của bản thân vẫn chưa hề bị đình chỉ!
Điểm ủng hộ này đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, ngoại nhân khó có thể tưởng tượng được.
Bất cứ một nghề nghiệp gì sau khi đạt tới đỉnh phong rồi, muốn tăng lên là cực kỳ khó khăn. Khi đó, chỉ một điểm đề cao thôi đã có thể khiến cho người ta rất kích động rồi. Mà bây giờ, Lâm Thanh Hàn sớm đã đứng ở trên đỉnh trong giới súng ống sau khi đi tới dị giới, rốt cuộc có thể tìm được một phương hướng để tăng lên thực lực trên phương diện rộng lần nữa, như thế nào lại không thể khiến cho hắn mừng rỡ như điên được cơ chứ?
Lúc này chỉ mới là thực lực của nhất cấp ma pháp thôi nha, nếu là tiếp tục tăng lên tới bát cấp, cửu cấp, thậm chí thánh vực, lúc đó thực lực sẽ là như thế nào đây nhỉ?
Ý nghĩ như thế, đã đủ khiến cho người ta hưng phấn không thôi.
Một lúc lâu, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc chậm rãi ổn định lại tâm tình của mình, khôi phục tỉnh táo lần nữa, khóe miệng nổi lên một nụ cười, hướng Nhược Lâm nói, "Cám ơn ngươi nha! Ngày sau ta nếu có thành tựu, tất báo ân này!"
"Không cần phải cảm tạ, là do thiên phú của ngươi tốt." Nhược Lâm chậm rãi lắc đầu nói.
Lâm Thanh Hàn cũng không giải thích, cười cười nói, "Trời không còn sớm, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta tiễn ngươi rời khỏi ma thú sâm lâm."
"Vậy còn ngươi?" Cơ hồ không trải qua tự hỏi, Nhược Lâm theo tiềm thức hỏi ra, sau khi nói xong, nhân tiện liền hối hận, trong nháy mắt liền chuyển sang đỏ bừng.
Bất quá, cũng may Lâm Thanh Hàn tựa hồ cũng không có chú ý tới phản ứng của Nhược Lâm.
"Ta đương nhiên cũng phải đi ra ngoài." Lâm Thanh Hàn cười lắc đầu nói, "Ta cũng không phải dã nhân, hơn nữa chung quy ở tại ma thú sâm lâm cũng không che dấu được?"
Dừng lại một chút, Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói, "Bất quá, ngươi sẽ không muốn đi cùng ta chứ, nếu đoán không sai, tên kia khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trả thù ta, theo ta ở cùng một chỗ sẽ bị liên quan, ta lại không thể bảo vệ được ngươi."
Mặc dù không quan tâm Khải Đức, nhưng mà Lâm Thanh Hàn vẫn tự biết mình biết ta, đi tất nhiên sẽ có nguy hiểm, chỉ sợ tự bảo vệ mình còn không xong, huống hồ chi là bảo vệ Nhược Lâm, đúng là chuyện trong mơ.
Càng quan trọng hơn nữa là, vốn cũng không cần phải như như vậy, dù sao chỉ là một nữ nhân cùng mình không có quan hệ gì cả mà thôi.
Lâm Thanh Hàn cũng không phải không muốn mỹ nữ, nếu không cũng phải tên kia bỏ lại thì cũng đến mức như vầy.
Nghĩ đến Khải Đức, Lâm Thanh Hàn khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười băng lãnh.
Cùng một hoàng tử kết oán, cuộc sống sắp tới tựa hồ rất thú vị đây.
Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
Nghe thế, yết hầu Nhược Lâm nhất thời có chút nghẹn ngào, cũng không biết nên nói những gì.
"An tâm ngủ đi, có ta ở đây, sẽ không có cái gì nguy hiểm." Lâm Thanh Hàn lập tức tựa vào cây, lạnh nhạt nhìn Nhược Lâm nói.
Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại hàm chừa tràn đầy lòng tự tin.
Nếu là ngay cả một nữ hài cũng bảo vệ không được, thì tốt hơn hết là mua một khối đậu hũ trực tiếp đâm đầu chết đi cho rồi. (DG: Hức, ngồi kiếm đậu hũ đập hoài sao không chết, đang muốn xuyên việt đây @_@)
Ban đêm tựa hồ lạnh thêm vài phần, song, nhưng Nhược Lâm trong lòng lại có nhiều hơn vài phần tình cảm ấm áp. Bất quá, mất mác lại càng nhiều hơn nữa……
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
Bước ra khỏi ma thú sâm lâm, nhìn thành thị to lớn phía trước, Lâm Thanh Hàn nhất thời thoáng nổi lên một loại cảm giác, hành trình đi vào dị giới của mình chính thức bắt đầu rồi sao?
"Ngươi đi đi." Lâm Thanh Hàn chậm rãi lắc đầu nói.
Một đường đi thẳng tiến vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả những tiểu ma thú cũng rất ít gặp phải, ngẫu nhiên có một hai đội ngũ tiến vào ma thú sâm lâm, cũng vội vã đi qua, không cùng họ có bất cứ phát sinh gì xuất hiện.
Cắn cắn môi, Nhược Lâm rốt cuộc im lặng gật đầu, xoay người chậm rãi hướng cửa thành đi đến.
Cuộc sống hai ngày này tựa hồ giống như một giấc mộng, tại giờ khắc này phảng phất đều tán đi, chính mình hẳn phải cao hứng mới đúng chứ? Tại sao lại có một loại cảm giác không muốn?
Mọi phát sinh hết thảy đều giống như một thước phim rất nhanh quay lại trong đầu, tiếng bước chân lại có vẻ dị thường trầm trọng. Chỉ là Nhược Lâm lại hiểu rõ, mình đã đi thì không thể quay đầu lại.
So với tâm tình phức tạp của Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn thì đơn giản hơn nhiều, một nữ nhân xinh đẹp mà thôi, ra đi cũng không lưu lại cho hắn bao nhiêu rung động, duy nhất có chút khó chịu chính là, không hiểu sao mình lại có hảo tâm đến như vậy nhỉ?
Buồn cười lắc đầu, đem ý niệm vớ vẩn này quẳng ra khỏi óc, Lâm Thanh Hàn đột nhiên la lớn: "Các mỹ nữ của dị giới, lão tử tới đây! Hahaha!" (DG: Mịa, suốt ngày chỉ biết lắc đầu, mới để xổng mất một mỹ nữ, ở đó mà lão tử tới với lão tử đi )
Bởi vì mặc ma pháp bào của Kiệt Khắc nên cũng không lọt vào bất cứ ngăn trở gì, ánh mắt gặp phải phần nhiều cũng là kính sợ. Loại cảm giác này khiến cho Lâm Thanh Hàn có chút không quen, nhưng lại không thể tránh được, xem ra ma pháp sư ở thế giới này thật đúng là rất tôn quý.
"Trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân đã…… Sặc, mẹ kiếp, như thế nào lại quên hỏi vụ này." Lâm Thanh Hàn đột nhiên vỗ đầu mình một chút, mắng to.
Từ trong ma thú sâm lâm đi ra, bản thân không ngờ đã quên hỏi Nhược Lâm vụ tiền bạc rồi. Thậm chí ngay cả tiền trên thế giới này bộ dáng gì cũng không biết, lúc này ở trên người một phân tiền cũng không có thì biết làm sao bây giờ?
"Ngươi cái tên hỗn đản này muốn chết sao? Lão tử đánh sống đánh chết, mới vừa từ ma thú sâm lâm tìm ra ba khối nội hạch tứ cấp ma thú, ngươi há mồm một cái là đòi lấy đi một nửa ư?" Một thanh âm tráng kiện đột nhiên vang lên bên tai Lâm Thanh Hàn.
Theo thanh âm nọ nhìn lại, ở một cửa hàng phía trước, chỉ thấy một tráng hán trong tay giữ ba khối tinh thạch màu đỏ nhạt, tay kia nắm một thanh đại kiếm, giương cung bạt kiếm cùng một hắc y nhân đối diện giằng co.
Đối với mấy chuyện nhàn sự này, Lâm Thanh Hàn vốn không có hứng thú quản. Bất quá, tinh thạch trong tay đại hán cũng chẳng khiến cho hắn có hứng thú gì lớn, chẳng phải là mấy viên tinh thạch trong lúc mình chơi đùa lấy được trên người ma thú hay sao?
Khoan đã, nội hạch ma thú? Chẳng lẽ thứ này là nội hạch ma thú? Bộ dáng coi ra rất đáng giá nha?
"Hắc, đại khối đầu, quy củ ở đây ngươi cũng biết, muốn ở chỗ này bán nội hạch ma thú thì phải đóng thuế cho chúng ta, đây là quy củ! Nếu ngươi muốn bán, thì đóng thuế cho ta, sau đó thì không nói gì nữa." Hắc y nhân cầm đầu nọ vừa cười lạnh vừa nói, "Ta cũng không muốn nhiều của ngươi, ba khối nội hạch ma thú, ngươi giao một viên là được."
"Ngươi nằm mơ!" Đại hán nọ nhất thời khí cực, nổi giận nói, "Thứ này là lão tử dùng mạng để đổi, dựa vào cái gì mà cho ngươi?"
"Xem ra ngươi thật sự muốn gây hấn?" Hắc y nhân nọ cũng không tức giận, bình tĩnh nói.
Câu nói kế tiếp, Lâm Thanh Hàn cũng không có tâm tư để nghe, dù sao thì cũng xác nhận rõ thứ đó là nội hạch ma thú, chính là mấy món tinh thạch của mình. Hơn nữa xem ra bộ dáng rất đáng giá, thế là đủ rồi.
Bất quá, kêu cái gì thuế cơ chứ? Những ngươi này cũng không giống như quan địa phương, hẳn là xã hội đen dị giới rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn khóe miệng không mang theo một nụ cười cổ quái. Xem ra mặc kệ là địa cầu hay dị giới, thứ xã hội đen này cũng không ít a. Bất quá, sao cứ để mình đây đụng phải thế không biết?
"Nội hạch ma thú khi nào mua mà còn phải đóng thuế nữa vậy?" Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng tiến lại lạnh nhạt nói.
Dù sao bản thân cũng không có khả năng nộp thuế cho bọn hắn, sớm muộn gì cũng có xung đột, không bằng thuận tay giúp hán tử kia luôn, coi như là làm chuyện tốt vậy.
Vừa nói vừa tiện tay lấy một túi nội hạch ném tới trước cửa hàng nọ, liếc những người đó liếc mắt một cái, thản nhiên nói, "Có muốn tính hay không, ta muốn cho các ngươi thuế một chút?"
"Đại nhân nói đùa." Hắc y nhân nọ nhất thời thay đổi bộ dáng, vọt tới trước Lâm Thanh Hàn thi lễ nói: "Chúng ta làm sao có gan lớn chiếm tiện nghi của ngài a. Nếu như gặp đại nhân, xem như là vận khí của hắn, chúng ta cũng nên rời đi thôi."
"Ách……" Lâm Thanh Hàn nhất thời không nói được gì, vở kịch đáng lẽ không nên như thế chứ, xã hội đen ở đây cũng quá kém rồi? Người ta bất quá mới nói vài câu đã xong sao?
Nhìn thấy mấy người kia rời đi, lão bản cửa hàng mới chậm rãi lắc đầu, xuất ra một túi kim tệ nhỏ đưa cho đại hán nói: "Cầm lấy đi, vận khí của ngươi thật sự không sai, gặp phải vị ma pháp sư đại nhân này, nếu không…… Ôi, thôi thu đi."
"Những người kia là ai?" Lâm Thanh Hàn giờ mới hiểu được, tại sao ngay câu nói đầu tiên của mình là đã có thể đem chuyện giải quyết, xem ra thân phận ma pháp sư thật đúng là rất tốt a, ý niệm vừa mới định đổi quần áo trong đầu nhất thời cũng bỏ đi.
"Bọn họ là người của Hắc Y Minh, ở chỗ này vô luận là làm sinh ý gì cũng phải giao tiền cho bọn hắn, nói cái gì là thuế cơ chứ. Nếu là vận khí không tốt, lúc bán nội hạch ma thú gặp phải bọn họ, cũng là phải giao hết phân nửa chén canh cho bọn hắn rồi." Nói đến đây, lão lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Đương nhiên, ma pháp sư như ngài bọn họ tuyệt đối không dám trêu chọc, kiếm sĩ chính thức bọn họ cũng như thế, cũng không dám trêu chọc, khổ nhất chính là những dong binh cấp thấp này thôi."
"Cám ơn ngài nhiều, ma pháp sư." Đại hán nọ cũng có chút sợ hãi nhìn Lâm Thanh Hàn một hồi, mở miệng nói lời cảm tạ.
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn hướng lão bản nói, "Lão bản, hay là ngươi xem thử một chút mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền đi”.
Lập tức chuyện hướng sang đại hán nói, "Xưng hô như thế nào?"
"Thụy Ân, tứ cấp chiến sĩ, bất quá cũng không có gia nhập kiếm sĩ công hội, xem như là một lính đánh thuê đi."
____________
Chú thích:
-Khí cực: Đại loại là khí xông lên não, nhịn không nổi.
-Đê cấp: cấp thấp
Last edited by Điệp Vũ; 06-08-2010 at 04:58 PM.
Đã có 123 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của missguns
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
"Thụy Ân, tứ cấp chiến sĩ, nhưng mà cũng không có gia nhập kiếm sĩ công hội, xem như là một lính đánh thuê đi."
"Dong binh?" Lâm Thanh Hàn nhất thời nghĩ tới những người dáng vẻ vội vã trong ma thú sâm lâm lúc rời đi, hẳn chính là dong binh này rồi?
"Ân, những người giống như chúng ta, gia nhập không được kiếm sĩ công hội, cũng chỉ có thể đi làm dong binh mà kiếm cơm ăn." Thụy Ân có có phần u ám nói.
Kiếm sĩ công hội nếu mà không có địa vị hoặc thực lực thì rất khó tiến vào. Dù sao thiên phú ma pháp không phải mỗi người đều có, nhưng mà cấp bậc đê cấp ( cấp thấp) chiến sĩ, chỉ cần cố gắng, đại đa số mọi người đều có thể đạt được.
"Tốt lắm, ta muốn đến dong binh công hội xem thử coi có nhiệm vụ nào có thể tiếp không. Cũng nên đi rồi, ngài tên là gì?" Thụy Ân suy nghĩ một chút, hỏi.
"Lâm Thanh Hàn"
……………………
Ba viên nội hạch thất cấp ma thú, mười mấy viên lục cấp, còn lại một đống là ngũ cấp, cái này có quá mức điên cuồng rồi không?
"Đại nhân, xin hỏi ngài có mang ma tinh tạp đến không?" Xem hết số nội hạch ma thú bên trong túi, thanh âm lão bản có chút kích động run rẩy nói, "Nội hạch ma thú của ngài rất quý trọng, ta cầm không đủ tiền mặt như vậy."
Ma tinh tạp? Là thứ đồ chơi gì vậy? So với thẻ tín dụng chắc cũng không sai biệt lắm?
Lâm Thanh Hàn nao nao, lập tức nói bậy nói bạ: "Cái thứ đồ chơi đó ta cũng không biết quăng đâu mất tiêu rồi, nếu không thì thôi ta cũng lười lấy tiền dư mấy thứ này.
Lời này trong tai lão bản lại có thể thầm chấp nhận, thầm hô số mình tốt, ma pháp sư cho tới bây giờ cũng không phải loại người thiếu tiền. Nếu không phải đánh mất ma tinh tạp thì như thế nào lại đem bán mấy thứ này.
"Nếu vậy không bằng, để ta cấp cho đại nhân một cái?"
"Ân." Lâm Thanh Hàn gật đầu không sao, ý bảo là đồng ý.
Chỉ trong thời gian chốc lát, lão bản liền từ trong điếm xuất ra một thủy tinh tạp màu tím, cung kính đưa cho Lâm Thanh Hàn nói: "Đại nhân, đây là thủy tinh tạp của ngài, ba vạn kim tệ, ta cũng đã để vào trong rồi.
Mặc dù không biết tiền của thế giới này là tính toán như thế nào, nhưng mà ba vạn kim tệ, nghe ra cũng không ít nha.
Nhận lấy ma tinh tạp, Lâm Thanh Hàn cũng chẳng muốn nói nhảm, xoay người hướng một tửu điếm đi tới.
Đến thế giới này nhiều ngày như vậy rồi, toàn bộ đều là ăn uống ngủ nghỉ ngoài trời, vẫn chưa có được một đêm hảo hảo nghỉ ngơi. Bây giờ chung quy xem như vào thành rồi, như thế nào lại không tranh thủ nghỉ ngơi một chút chứ?
Mà chính thức dùng tiền rồi, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc mới hiểu rõ hàm nghĩa ba vạn kim tệ.
Gian phòng tốt nhất trong tửu điếm cực kỳ huy hoàng này, tiền thanh toáng chỉ vừa vặn tốn hai kim tệ mà thôi.
Điều này cũng không thể không khiến cho Lâm Thanh Hàn rất là cảm thán, chính mình rốt cuộc đã có thể xa xỉ một bữa.
Để cho phục vụ sinh của tửu điếm đổi cho mình một túi kim tệ, sau khi mua một bộ quần áo, tiện tay ném một miếng kim tệ cho hắn, làm phục vụ sinh nọ vui vẻ rời đi, lúc này Lâm Thanh Hàn mới thoải mái nằm lên trên giường, đem kiện ma pháp bào của Kiệt Khắc bỏ xuống.
Thở dài một cái, từ sau khi đi tới thế giới này, thần kinh luôn căng thẳng rốt cuộc đã có thể chậm rãi buông lỏng, một loại cảm giác dễ chịu nhất thời nảy lên trong lòng, nhân tiện cứ như thế mơ mơ màng màng thiếp đi.
…………………………
"Điện hạ, Nhược Lâm tiểu thư đã trở về."
"Ngươi nói cái gì?" Khải Đức không khỏi nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi.
"Mới vừa lấy được tin tức, Nhược Lâm tiểu thư lúc giữa trưa đã trở về, bây giờ đã trở lại hầu tước phủ rồi." Người nọ cung kính hồi đáp.
"Nàng một mình quay về sao?" Khải Đức nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy."
"Không thể nào a…… Nàng như thế nào có thể chạy thoát?" Khải Đức nhỏ giọng nói thầm vài câu, suy tư trong chốc lát, lập tức phân phó nói: "Tra cho ta, hôm nay có nhưng người nào đặc thù đi vào thành."
Dùng sức bóp nát cái chén trong tay, Khải Đức chậm rãi nói, "Lâm Thanh Hàn, ngươi tốt nhất đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!"
Nghĩ đến lần gặp gỡ trong ma thú sâm lâm, Khải Đức liền không khỏi trở nên giận dữ, chính mình đường đường là một hoàng tử, không ngờ bị một tiểu tử đánh chạy trốn chật vật như vậy, thậm chí suýt nữa vứt bỏ tánh mạng, quả thực là một sỉ nhục to lớn mà.
"Được rồi, thông tri Kiệt Phất Tốn, hung thủ giết con hắn có thể đã vào thành rồi." Dừng một chút, Khải Đức tiếp tục nói, "Còn nữa, chuẩn bị xe cho ta, mang ta đi hầu tước phủ."
…………………………
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại lần nữa, bóng đêm đã chậm rãi phủ xuống, thân thể thoáng giật mình, Lâm Thanh Hàn sảng khoái thay bộ trường sam phục vụ sinh mua tới ra khỏi phòng.
Cuộc sống đêm khuya không thể lãng phí.
Thông qua sự tình ngày hôm nay, Lâm Thanh Hàn đã minh bạch thân phận siêu nhiên của ma pháp sư, mặc trường bào ma pháp đi ra ngoài như vậy, tất nhiên sẽ không tìm được thứ gì vui thú rồi. Huống hộ, trường bào ma pháp nọ là của Kiệt Khắc, người hữu tâm chưa chắc sẽ không thể từ đó mà lần ra đầu mối. Tuy nói bản thân không sợ, bất quá ít được bao nhiêu phiền toái thì tốt bấy nhiêu.
Gió mát hiu hiu thổi, khiến cho tinh thần Lâm Thanh Hàn nhất thời hưng chấn.
Trên đường cũng không có bởi bóng đêm phủ xuống mà trở nên lạnh nhạt buồn tẻ. Ngược lại càng lộ ra thêm vài phần náo nhiệt, điều này không thể không khiến cho Lâm Thanh Hàn thở dài cảm thán, vô luận là ở nơi nào thì ban đêm cũng là lúc khiến người ta say mê nhất.
Mặt khác, còn có một điều khiến cho Lâm Thanh Hàn rung động
Thế giới này không có điện, song, nó cũng không vì như thế mà trở nên thua kém. Ma pháp hữu ích đã hoàn toàn thay thế tác dụng của điện, cả thành thị đều sáng trưng.
Chính thức bước đi trên đường rồi, Lâm Thanh Hàn ngược lại có chút không biết mình nên đi nơi nào.
Đã không còn bằng hữu để liên lạc, cũng không có máy tính cùng tiểu thuyết để giết thời gian, thật dúng là có vài phần cảm giác cô độc.
Thoáng suy tư một chút, Lâm Thanh Hàn quyết định hay là tìm một quán bar ngồi một hồi, nếu như thế giới này cũng có quán bar, hẳn cũng sẽ đặc sắc như bên kia mới đúng.
Thậm chí Lâm Thanh Hàn còn ảo tưởng mình sẽ gặp phải một mỹ nữ tuyệt sắc, sau đó dẫn đến một đêm tình hoàn mỹ.
Trên thực tế, cũng xác thực như Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, rất nhanh hắn liền tìm được một quán bar.
Cánh cổng tà tà lộ ra một bài tử - - Dong binh tửu quán!
Còn chưa bước vô thì đã nghe thấy được thanh âm huyên náo hỗn loạn, có tửu vị dày đặc, tiếng nói hỗn độn nhất thời khiến cho Lâm Thanh Hàn nổi lên một cảm giác quen thuộc.
Vẩy nhiên tươi cười, Lâm Thanh Hàn bước vào bên trong.
_____________
Chú thích:
-Thiên đao vạn quả: chặt thành vạn mảnh.
-Nội hạch ma thú: Cái này hẳn mọi người đều biết, thứ kết tinh bên trong ma thú, lấy được sau khi chết
-Ma tinh tạp: Tương tự như thẻ tín dụng, có khả năng trao đổi, chuyển tiền cho nhau.