Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
"Hắc, tiểu nhị, lấy một cái chén? Một bầu rượu yến mạch thật tốt." Mới vừa bước vào quán bar, có mấy tên say lúy túy hướng Lâm Thanh Hàn hô.
Bất quá, nếu mà ngươi cho rằng hắn muốn mời ngươi uống rượu, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận.
Dưới tình huống bình thường, người như thế đều là đặt mông xuống uống rượu rồi thiếu nợ. Chỉ cần ngươi trả lời, bọn họ sẽ tiếp cận lại cùng ngươi ca hát đối ẩm, sau đó lúc tính tiền thì ngươi mới phát hiện, khoản rượu nợ trên người họ cũng đã chạy sang người ngươi rồi.
Mặc dù lần đầu tiên đến nơi này, nhưng bất quá quy luật của quán bar Lâm Thanh Hàn đã biết, tự nhiên cũng sẽ không thèm để ý đáp lại bọn hắn, đặt mông ngồi xuống quầy bar bên cạnh, nhẹ nhàng đánh một tiếng, cười nói, "Cho ta hai chén rượu mạnh, rượu càng mạnh càng tốt."
Động tác thuần thục cùng giọng nói, lập tức khiến cho mấy tên tửu quỷ biết, tiểu tử lạ mặt mới vừa đến không phải dạng dễ hồ lộng. Vì vậy lập tức đối với Lâm Thanh Hàn mất đi hứng thú, tầm mắt xa xa nhìn về phương hướng nơi cửa lần nữa, chờ đợi con dê béo kế tiếp.
Tiếp nhận chén rượu, Lâm Thanh Hàn lúc này mới rảnh rỗi hảo hảo đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cả quán bar đều bị bao phủ bởi ngọn đèn hôn ám, khắp nơi đều là tiếng gọi ầm ĩ say khướt, lại còn có mấy tên cơ bắp không biết đâu ra hào hứng ca hát, ý ta là nói, nếu như giọng của bọn họ tạm xem là ca ấy mà.
Đương nhiên, cũng y như thế có một thứ tuyệt đối không thiếu - - nữ nhân!
Giống như trên địa cầu vậy, vô luận là quán bar nào, vĩnh viễn không thiếu nữ nhân, vô luận là nữ nhân đến tìm vui, hay là nữ nhân bị cuộc sống bức bách phải ra kiếm tiền. Tóm lại, ở chỗ này ngươi có thể chứng kiến đủ loại nữ nhân xinh đẹp.
Hơn nữa, ở tại địa phương này, vận khí tốt mà nói, chỉ cần ngươi mời nàng uống vài chén, là có thể đem nàng ôm vào trong ngực tận tình chiếm tiện nghi. Bất quá, loại địa phương này cũng tuyệt đối cấm chế ngươi tuyên dâm giữa ban ngày, muốn làm ba cái chuyện ấy, ngươi chỉ có thể ôm nữ nhân ngươi tìm được ra khỏi tửu điếm khai phòng.
Bưng chén rượu lên, nếm thử một chút, mặc dù so ra độ mạnh kém rượu trắng, nhưng tính ra cũng không quá thấp.
Lâm Thanh Hàn hài lòng buông chén rượu trên tay xuống, hướng quầy bar lớn tiếng nói: "Rượu như vầy, lấy thêm cho ta vài chén."
Tửu bảo thấy thế liền cấp thêm cho Lâm Thanh Hàn vài chén rượu, đến tửu quán phần lớn đều là dong binh.
Loại nghề nghiệp đao đầu thiểm huyết này sớm đã khiến cho bọn họ có cảm giác tê tê rồi, chỉ có loại rượu mạnh mới có thể khiến cho bọn họ thêm sảng khoái một chút.
"Tiểu đệ đệ, có muốn mời ta uống một chén rượu không?" Một thanh âm quyến rũ đột nhiên vang lên bên tai Lâm Thanh Hàn, tiếp theo một mùi hương của nữ nhân truyền vào mũi hắn.
"Đương nhiên." Quay đầu lại nhìn thoáng qua mỹ nữ thành thục này, Lâm Thanh Hàn mỉm cười đẩy chén rượu qua nói.
Uống rượu, tán gái, cái này chẳng phải là sinh hoạt trong quán bar sao?
"Ngươi thoạt nhìn rất lạ mặt nha, mới tới sao?" Mỹ nữ thành thục vặn vẹo cái eo như rắn, tiến đến bên người Lâm Thanh Hàn nói.
"Đúng vậy, vừa mới tới nơi này." Lâm Thanh Hàn mỉm cười giơ chén rượu xa xa uống một ngụm.
Sau khi cùng Lâm Thanh Hàn cụng chén, nữ nhân thành thục này không hề khách khí bắt chén rượu trước mặt Lâm Thanh Hàn lại, "Trân Ny, mọi người đều bảo ta là Trân tỷ." (Trân Ny = Jennie)
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nữ nhân này: "Kiệt Khắc, ngươi bảo ta Kiệt Khắc là được."
Ở mấy địa phương như quán bar này, hướng đối phương nói ra tên thật của ngươi tuyệt đối không phải là một thói quen tốt, tựa hồ như là một loại quy tắc ngầm. Mặc dù không biết thế giới này có quy củ này không, bất quá Lâm Thanh Hàn vẫn bảo lưu thói quen này.
Cũng không thèm để ý lời Lâm Thanh Hàn nói, Trân Ny nhích lại gần người Lâm Thanh Hàn lần nữa, cơ hồ như sắp tựa vào lòng Lâm Thanh Hàn. Lúc này mới u oán hừ một tiếng, vươn tay đặt lên ngực Lâm Thanh Hàn vẽ một vòng tròn.
Lắc đầu cười cười, Lâm Thanh Hàn đơn giản trực tiếp đem nữ nhân kéo vào lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đồi núi mềm mại của nữ nhân, khiến cho nữ nhân phát ra từng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Cũng không đợi Trân Ny trả lời, sau khi uống một ngụm rượu, trực tiếp vùi đầu xuống hôn miệng nàng, đem từng giọt rượu khe khẽ đổ vào miệng nàng.
"Á, ư……" Nàng thoáng kháng cự một chút, liền buông lỏng ra phóng khoáng, phát ra từng đợt nghệ ngữ vô ý nghĩa.
(Nghệ ngữ: Nói mớ, ấm ứ, i a, rên rỉ……)
"Ba" Một tiếng, thanh âm chén rượu bị đập vỡ đột nhiên vang lên trong tai Lâm Thanh Hàn, tiếp theo liền nghe được tiếng người mắng to, "Trân Ny, ngươi con mẹ nó vậy là sao? Lão tử theo đuổi ngươi hai tháng, ngươi ngay cả tay cũng không cho chạm một chút, tiểu tử này vừa mới tới, ngươi như thế nào liền lao vào trong lòng hắn?"
Phảng phất như không nghe thấy thanh âm này, Lâm Thanh Hàn vẫn hôn đến mức thở không ra nổi, lúc này mới buông nữ nhân ra, ngẩng đầu nhìn về phương hướng người mới nói.
Một gia hỏa vẻ mặt nanh ác, cầm lấy một thanh đại phủ, vẻ mặt phẫn nộ đứng một bên, đôi mắt hệt như muốn phun ra lửa vậy.
Phối hợp theo bên má trái của hắn là một vết sẹo thật dài trông dữ tợn vô cùng, cùng gương mặt có chút anh tuấn của Lâm Thanh Hàn rõ ràng là đối lập cực kỳ.
Trân Ny sắc mặt đỏ bừng thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới ngồi dậy, khinh thường liếc mắt tên kia một cái, "Đao Ba, tâm tư này của ngươi bỏ đi, cho dù ta có tìm một vạn nam nhân đi nữa cũng không tới phiên ngươi."
"Con ** cái, ngươi…… con mẹ nó ngươi thích cái loại tiểu bạch kiểm như thế này sao?" Đao Ba không khỏi cả giận nói.
"Ta thích ai cùng ngươi có cái rắm gì quan hệ?" Trân Ny khinh thường hừ lạnh nói, "Sao hả? Muốn đánh nhau sao? Chỉ bằng vào bản lãnh ngũ cấp của ngươi, có khả năng thắng được ta sao?"
Vừa nói, Trân Ny vừa từ trong lòng Lâm Thanh Hàn nhảy xuống giáo huấn Đao Ba.
Thế giới dong binh chính là như thế, không một ai có thể biết được mình sống bao lâu, cho nên, tính cách mỗi một người đều vô cùng táo bạo, lời không hợp liền ra tay đánh đập tàn nhẫn.
Đương nhiên, cũng rất đồng dạng và rõ ràng một câu - - Cường giả vi tôn!
Trong thế giới của dong binh, chỉ cần ngươi có thực lực, muốn làm gì thì làm! Không cần phải cố kỵ bất cứ hậu quả gì.
Mà hiển nhiên, về điểm này, Trân Ny so với Đao Ba mạnh mẽ hơn nhiều.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
Trân Ny vừa động, Lâm Thanh Hàn mới chợt phát hiện ra lực lượng ẩn giấu bên trong thân hình uyển chuyển nọ.
"Có ý tứ." Lâm Thanh Hàn không khỏi sinh ra vài phần hứng thú lần nữa, lập tức ôm cổ Trân Ny đang muốn nhảy xuống lại, nhẹ nhàng thổi nhẹ qua tai và véo mặt nàng một cái, cười nói: "Chuyện của nam nhân, nữ nhân các ngươi tốt nhất là không nên nhúng tay vào."
Nghe được Lâm Thanh Hàn nói, Trân Ny cũng không khỏi ngẩn ra, lập tức róc rách nở nụ cười, tùy ý để Lâm Thanh Hàn ôm lấy mình.
Mặc dù thanh niên vẻ mặt tươi cười này trên người cảm giác không có một tia ba động của ma pháp cùng đấu khí, nhưng mà Trân Ny lại có thể cảm thụ được, trên người nam nhân này phát ra một loại khí chất đặc biệt.
Cũng chính bởi khí chất như thế nên mới khiến cho nàng đối với vị thanh niên vốn rất tầm thường này sinh ra một tia hứng thú, lấy cớ uống rượu mà tiếp cận lại.
Bây giờ Lâm Thanh Hàn muốn động thủ, nàng tự nhiên cũng muốn nhân cơ hội xem thử một chút coi nam nhân này có cái gì bất đồng. Ngũ cấp chiến sĩ, mặc dù không tính là cấp bậc gì cao, nhưng cũng không dễ dàng đuổi đánh đuổi rồi.
Bất đồng với tự tin của Lâm Thanh Hàn và kỳ vọng của Trân Ny, Đao Ba cũng thở dài một hơi. Thực lực của Trân Ny hắn hiểu rõ mình không qua nổi, đó là thực lực thất cấp chiến sĩ. Thậm chí đã có thể có danh nghĩa trong kiếm sĩ công hội rồi, tuyệt đối không phải loại hắn có thể ứng phó. Nếu không, hắn đã sớm cường ngạnh, cận gì phải theo đuổi tới hai tháng phiền toái như vậy?
Mà tiểu bạch kiểm Lâm Thanh Hàn này, trên người căn bản không có một chút ma pháp cùng đấu khí ba động, rõ ràng là một tiểu bạch kiểm không biết sống chết, không thể động thủ với Trân Ny, hành hạ tiểu bạch kiểm ngươi một chút chung quy cũng chẳng phải vấn đề gì khó?
Vả lại yêu cầu cũng do chính tiểu bạch kiểm này đề ra, có đánh chết, ngươi cũng không thể trách ta à?
Ý nghĩ của Đao Ba, Lâm Thanh Hàn tự nhiên đoán được. Bất quá, cũng giống như việc ngươi không để ý tới một con kiến có thể làm hại ngươi hay không giống nhau vậy, Lâm Thanh Hàn căn bản chẳng để ý đến Đao Ba.
"Cho ngươi thời gian 3 giây, lập tức biến mất trước mặt ta." Lâm Thanh Hàn mỉm cười bưng chén rượu lên uống một ngụm, chậm rãi nói.
Lời này đối với Đao Ba mà nói, không khác nào là trào phúng cùng khiêu khích một cách trần trụi.
"Mẹ kiếp, tiểu bạch kiểm, lời này đúng ra phải lão tử nói mới đúng. Mau khấu đầu cầu xin lão tử, nếu tâm tình tốt, lão tử tự nhiên sẽ thả ngươi cút đi." Đao trong tay Đao Ba hung tợn vung lên, kế đến tiếp tục nói, "Nếu không, lão tử sẽ chém đứt hai tay hai chân ngươi."
"Ba!"
Lâm Thanh Hàn dường như không có hứng thú, tiếp tục ôm lấy bờ eo của Trân Ny.
Thời khắc này, bên trong quầy bar đã đứng vô số người đến giúp vui, tranh đấu như thế không thể nghi ngờ là tiết mục được hoan nghênh nhất quán bar rồi. Chính mình không động thủ mà còn có thể thưởng thức, tự nhiên không gì có thể tốt hơn nữa.
"Phanh!" Một tiếng sung vang lên. Hai viên đạn tinh chuẩn bắn vào hai chân Đao Ba, đem đầu gối bắn nát bấy, trực tiếp khiến Đao Ba quỳ xuống.
Mà lúc này, ba chữ cũng vừa nói xong.
Dường như không có việc gì uống cạn chén rượu cuối cùng, Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng buông tay Trân Ny, đứng dậy khỏi ghế, lạnh nhạt nói, "Cắt đứt hai chân ngươi xem như cho ngươi một giáo huấn, lần sau muốn khi dễ người khác tốt nhất nên chuẩn bị trước một chút."
Nói xong, lấy hai miếng kim tệ ném lên trên quầy bar, nghênh ngang rời khỏi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Đến quán bar, chính là để buông lỏng tâm tình, uống rượu, chơi gái, đánh nhau, đương nhiên là không cần phải lưu lại rồi. Về phần Trân Ny, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ nữ nhân này đối với mình có cảm tình gì, cũng không hoàn toàn nhất định là có ý tứ với nàng, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui thôi.
Đương nhiên, cái này cùng với chuyện giáo huấn Đao Ba cũng chẳng dính dáng gì nhau hết. Nếu như Đao Ba gây hấn, hắn trái lại lại rời đi, như thế đã không còn là vấn đề thích hay không thích phụ nữ nữa, mà là vấn đề tôn nghiêm của một thằng đàn ông.
Mặc dù nói kết quả thế nào, thì Lâm Thanh Hàn cũng rời đi, chỉ là khác biệt trong đó lại cách biệt tới một trời một vực.
Mang theo nụ cười thản nhiên rời khỏi quán bar, Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thầm nói, "Xong, tin tức hẳn là đủ để truyền tới lỗ tai ngươi rồi chứ? Nhị hoàng tử điện hạ đáng thương của ta, thật sự là có chút chờ mong nha."
Từ lúc bắt đầu tiến vào thành, Lâm Thanh Hàn biết rõ, bản thân không có khả năng dấu giếm được tai mắt của Khải Đức, bị hắn phát hiện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thay vì ngồi đó đề phòng từng khắc, chi bằng chủ động cho hắn một ít đầu mối, như vậy ngược lại có thể thong dong bố trí, để cho mình càng an toàn hơn một chút.
Mà nói cung cấp đầu mối, có cái gì hơn so với phương pháp dùng súng đánh nhau trong quán bar cơ chứ?
Lúc ấy tiến vào quán bar chính là vì mục đích này, về phần nói uống rượu, tìm gái chỉ là biện hộ mà thôi.
Cho dù không có Đao Ba đi ra phá rối, tự mình cũng sẽ nghĩ biện pháp gây ra xung đột.
Cũng may loại địa phương như quán bar này cũng thường xuyên phát sinh tai nạn, không cần thiết phải tốn nhiều công phu.
Ách, đương nhiên, có thể gặp được mỹ nữ như Trân Ny vậy, ăn chút đậu hũ tự nhiên không còn gì bằng. Nói tóm lại, Lâm Thanh Hàn đối với hành động buổi tối hôm nay hết sức hài lòng.
Bất quá, rất hiển nhiên, Đao Ba thì hơi đáng thương một chút, mặc dù không lấy cái mạng của hắn, nhưng mà đối với một dong binh mà nói, chặt đứt chân, chẳng khác nào là tuyên bố chức nghiệp sinh nhai này của hắn chấm dứt, loại thống khổ này tựa hồ so với chết còn khủng hơn nhiều.
Đáng tiếc, sinh tử của mấy tiểu nhân vật như vậy, trước giờ không ai rảnh để ý.
Lâm Thanh Hàn đi rồi, người cũng trực tiếp bị người ta quăng ra ngoài. Chuyện như vậy, tại mấy quán bar cho dong binh thật sự quá quen rồi.
Bất quá, lần này so với trước thoáng có chút bất đồng, bởi vì thủ đoạn công kịch của Lâm Thanh Hàn thật sự là rất sắc bén, rất quỷ dị.
Viên đạn mang theo ma pháp ba động đương nhiên người hữu tâm hẳn sẽ biết, chỉ là, ma pháp sư có được công kích quỷ dị như thế hay sao? Hoặc là nói, ma pháp sư cũng tới đây để uống rượu hay sao?
Cũng may, đối với mọi người mà nói, ma pháp sư vốn chính là một tồn tại cao quý mà thần bí, nhưng thật ra cũng không có gây nên sợ hãi gì nhiều.
Bất đồng với kiến thức nửa vời của mọi người, Trân Ny lại rất rõ ràng được màn vừa rồi đại biểu cho cái gì này nọ. Công kích mau lẹ vô cùng, trong nháy mắt khiến cho nàng toát hết mồ hôi lạnh. Công kích như vậy, mặc dù là nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể tránh thoát. Nhưng nếu nói ngạnh kháng, bằng vào đấu khí của mình có thể kháng trụ được bao nhiêu công kích đây?
__________________
Chú Thích:
-Chức Nghiệp Sinh Nhai: Nghề nghiệp kiếm sống cả đời.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
"Điện hạ, mới vừa nhận được tin tức, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi ở dong binh tửu bar vì một nữ nhân cùng ngũ cấp dong binh xảy ra xung đột, sử dụng một cố thánh khí cổ quái cắt đứt hai đùi dong binh kia, có thể đó chính là người ngài muốn tìm." Cửa phòng Khải Đức đột nhiên được người gõ cửa mở ra.
"Tin tức chuẩn xác không?" Khải Đức chợt đứng dậy khỏi ghế, đối với Lâm Thanh Hàn hắn có thể nói là hận thấu xương, nghe tin tức như thế thử nghĩ tâm tình kích động đến cỡ nào.
"Theo lý là chuẩn xác." Người nọ cung kính hồi đáp, "Bất quá còn chưa thể xác định được chính là người ngài muốn tìm, dù sao trừ ngài ra, cũng chưa người nào gặp qua hắn."
"Tốt lắm, có người đi theo hắn không?" Khải Đức lạnh nhạt gật đầu hỏi.
"Đã tra rõ, hắn hiện tại đang ở trong Lam Nguyệt tửu điếm."
"Vậy còn chờ gì nữa?" Khải Đức lạnh lùng nói, "Dẫn người đi bắt hắn cho ta, ta muốn người sống!"
"Vâng, điện hạ!"
Nghĩ đến tao ngộ xế chiều tại phủ hầu tước, Khải Đức một lại càng tức giận. Nhược Lâm không ngờ hướng mình nói, không biết Lâm Thanh Hàn đi nơi nào, hơn nữa, thái độ đối với mình cực kỳ lãnh đạm, mà hết thảy đều là do tên Lâm Thanh Hàn kia gây nên!
Được rồi, còn có thánh khí cổ quái trong tay hắn, nếu mình có thể có được nó chẳng phải thực lực tăng mạnh hay sao, không cần phải nghi ngờ là sẽ đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, leo lên vị trí đó?
Nghĩ vậy, sát ý trong lòng Khải Đức nặng thêm vài phần, "Lâm Thanh Hàn, không ngờ ngươi thật sự dám đến…… Nếu không khiến cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này, ta, nhị hoàng tử thề không thèm làm."
……………………
Đêm có vẻ phá lệ mông lung.
Ánh trăng như nước chậm rãi hiện ra, men theo cửa sổ đem nửa khuôn mặt của Lâm Thanh Hàn chiếu sáng.
Lúc này Lâm Thanh Hàn sớm đã ngủ, chăn mền tà tà đắp ở trên người, có vẻ vô cùng u tĩnh.
Vài đạo bóng đen không tiếng động từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nhưng không hề phát ra một tiếng vang nào cả. Cảnh giác nhìn Lâm Thanh Hàn trên giường liếc mắt một cái, lập tức yên lòng, nhìn nhau một chút, xuất ra một lọ dược thủy trong suốt hướng Lâm Thanh Hàn bước tới.
"Phanh!"
Một viên đạn tinh chuẩn vô cùng bắn vào đầu người nọ, dược thủy trong suốt kia cũng bị Lâm Thanh Hàn tiếp lấy vào tay.
Ngáp một cái, Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng nhìn mấy người đó thản nhiên nói, "Mấy vị, muốn uống chút gì không?"
"……"
Trong lúc nhất thời, mấy người đó không khỏi đều bị thái độ quỷ dị này của Lâm Thanh Hàn làm rung động.
"Lên!" Người cầm đầu nọ lập tức phản ứng lại, khoát tay ra hiệu cho mọi người động thủ.
"Phanh!"
Đầu tiên mi tâm người vừa cất bước bỗng dưng sinh ra một cái lỗ máu nhỏ cỡ hạt đậu phộng, không một tiếng động ngã xuống.
"Tại sao chứ, mời ngươi uống ngươi lại không uống, lại muốn đi cướp đậu phộng là sao hả?" Lâm Thanh Hàn làm ra bộ dáng vô cùng tiếc hận lắc đầu nói.
"Cùng nhau động thủ, hắn chỉ có một người thôi." Người cầm đầu lại hạ lệnh lần nữa nói.
"Ặc, sao các ngươi phát hiện lẹ quá vậy." Cùng lúc mấy người đó động thủ, Lâm Thanh Hàn trêu chọc cười nói.
"Phanh!"
Tiếng súng thanh thúy lại vang lên, bốn cỗ thi thể đồng dạng không một tiếng động ngã xuống. Hơn nữa vết thương lại nhất trí một cách thần kỳ, đều là trúng đạn giữa mi tâm.
"Ngươi còn muốn thử nữa không?" Lâm Thanh Hàn mỉm cười chuyển hướng về phía thủ lĩnh nói, mà lúc này, cũng chỉ còn lại có một mình hắn.
Hàn ý lạnh thấu xương nhất thời nảy lên trong lòng người nọ, thủ đoạn như vậy căn bản không phải hắn có thể tưởng tượng ra cùng ứng phó được.
"Muốn giết cứ giết, ngươi đừng hòng ta khai bất kỳ thứ gì." Trầm mặc trong chốc lát, người nọ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng nói.
Mặc dù thất bại, nhưng mà nếu như thanh niên này muốn từ cạy ra từ trong miệng mình bất kỳ điều gì, thuần túy chính là một loại suy nghĩ viễn vong. Từ cái ngày bắt đầu được huấn luyện, bản thân đã trải qua khảo nghiệm đủ loại cực hình, vô luận là thủ đoạn bức cung nào cũng không có khả năng khiến cho mình khai miệng, điểm ấy hắn rất tự tin.
"Ờ." Lâm Thanh Hàn rất phối hợp gật đầu, "Bất quá, ta cũng đâu định hỏi ngươi cái gì."
"……" Lần này thì tới phiên hắn cứng họng, không muốn hỏi, vậy ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì?
"Ta vốn định nhờ ngươi giúp ta đem đống cặn bã này xử lý một chút mà thôi." Lâm Thanh Hàn chỉ vào mấy cỗ thi thể dưới đất một chút, rất là vô tội nói. (DG: Vô tội thấy ớn luôn)
"……"
"Phanh!"
"Không giúp thì thôi, kích động như thế làm con mẹ gì? Thiệt tình, lại bắt ta phải dọn thêm một cái cặn bã nữa." Bĩu môi một cái, đem súng thu hồi lại bên hông, Lâm Thanh Hàn bất mãn thầm nói.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Hàn cảm giác được bản thân muốn xử lý đống cặn bã này thật sự có chút khó khăn. Vì vậy sảng khoái cởi quần áo ra, trực tiếp nhảy vào trong chăn, sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
"Bớ người ta, cứu mạng, giết người kìa!!!"
……………………
"Thế nào rồi?" Khải Đức trong phòng có chút nóng nảy đi qua đi lại, nghe được tiếng đẩy cửa liền mở miệng nói.
"Hồi điện hạ, nhiệm vụ thất bại, phái ra sáu gã ám ảnh sát thủ đều bị giết, vết thương đều nằm tại mi tâm."
Khải Đức nhất thời trầm mặc hẳn, lập tức hung hăn đem mọi thứ trên bàn hất đổ xuống.
"Phế vật, tất cả đều là phết vật!"
"Thỉnh điện hạ trách phạt!"
"Trách phạt? Trách phạt, trừ câu này ra ngươi còn có thể nói được gì nữa?" Khải Đức tức giận lớn tiếng gào nói, "Ta không thích nghe những lời nhảm nhí, ta chỉ cần kết quả, hiểu chưa, là kết quả!!!"
"Vâng, điện hạ, thuộc hạ sẽ đi an bài." Người nọ vội vàng đáp ứng nói.
"Chờ một chút!" Khải Đức đột nhiên nói, "Nếu như không thể bắt sống…… Giết chết đi, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ cho ta, bên người hắn có cái gì ngươi cũng đều phải mang về cho ta,m nhất là cái thành khí cổ quái nọ! Nghe chưa?"
Nghĩ đến thánh khí quỷ dị của Lâm Thanh Hàn, lưng Khải Đức không khỏi nổi lên một trận lạnh lẽo, có thứ đồ chơi đó trong tay, muốn bắt sống tựa hồ thật sự không dễ dàng như vậy. Giết chết cũng tốt, dù sao cái thánh khí đó cũng không bị phá hỏng.
"Vâng, điện hạ!" Người nọ không khỏi thở dài một cái, chỉ cho phép bắt sống, không thể nghi ngờ là một trói buộc cường đại, căn bản là không cách nào động tay động chân, rất nhiều phương pháp đều không thể sử dụng được.
Bây giờ lệnh cấm hủy đi rồi, được, tự nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều, dù lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ có một người mà thôi!
Chỉ cần còn chưa đạt tới thánh vực, không một ai có thể thoát khỏi truy sát cường độ cao!
___________________________
Thông báo mời tập dịch cùng Cẩm Y Vệ : http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=64925
Last edited by Điệp Vũ; 01-08-2010 at 05:53 PM.
Đã có 113 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoathuonggia82
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
So sánh với sự nôn nóng của Khải Đức, thì Lâm Thanh Hàn có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Sau khi hét thảm một tiếng gọi nhân viên phục vụ tới, Lâm Thanh Hàn giả bộ lạnh run, dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ thay đổi một phòng khác, sau đó thoải mái nằm lên giường bắt đầu hưởng thụ mộng đẹp.
Lại nói, ở tửu điếm vì chuyện xảy ra đột ngột mà trở thành một mảnh hỗn loạn căn bản không phải chuyện hắn quan tâm.
Ngày hôm sau lúc tỉnh ngủ, tin tức cơ hồ đã truyền đi hơn phân nữa đế đô.
Điều này khiến cho Lâm Thanh Hàn không thể không cảm khái mị lực của tin tức.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn cũng đồng dạng hiểu rõ - - Truy sát nhằm vào hắn cũng chính thức bắt đầu rồi.
Sau một màn ngày hôm nọ, dùng ngón chân cúi đầu xuống cũng biết truy sát chờ đợi phía sau sẽ cường đại cùng ngoan độc đến cỡ nào.
Đối với điều này, Lâm Thanh Hàn cũng không có sợ hãi, mà là chờ mong, một tay súng đỉnh cấp đối với tình huống đứng sát bờ sinh tử thật sự là rất quen thuộc, căn bản không có khả năng khiến bọn hắn mang bất cứ sợ hãi gì.
Thực lực tăng lên không bao giờ nhờ vào việc đóng cửa trong phòng khổ tu một năm hay tám năm mà có thể làm được, không có nguy hiểm cùng chiến đấu, ngươi vĩnh viễn sẽ chỉ là một đồ bỏ đi mà thôi.
Bây giờ Lâm Thanh Hàn có thể nói là đã tìm được phương hướng tiếp tục đi, cho dù Khải Đức không có tìm hắn phiền toái, thì hắn cũng sẽ tự mình đi tìm phiền toái để rèn luyện, đây là nhu cầu để tu luyện, cũng nằm trong sự cho phép của bản thân.
Thậm chí, đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, bây giờ đối mặt với hắn không phải là tử vong uy hiếp, mà là một trò chơi có độ khó khăn cao mà thôi.
Đẩy cửa bước ra khỏi tửu điếm, Lâm Thanh Hàn biết rõ, trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi!
……………………
Làm thủ lĩnh ám ảnh, Xích Huyết vẫn luôn cho rằng mình sớm đã không còn cảm tình thuộc về loài người nữa rồi, bản thân hết thảy đều thuộc về hoàng thất, kể cả cái tên Xích Huyết này cũng đồng dạng là do hoàng thất đặt.
Lần ám sát này, có thể nói là nhiệm vụ kỳ quái nhất trong những năm gần đây mình nhận được.
Mục tiêu là một người bình thường không có chút ma pháp cùng đấu khí, nhưng cũng là một người có được một thanh thánh khí cực kỳ cổ quái, có thể trong nháy mắt giết chết ngũ cấp cường giả. Hơn nữa, thần kinh phản ứng cùng tính toán lực của đối phương cực kỳ nhạy cảm.
Cấp trên truyền xuống nói, dưới tình huống trong điều kiện cho phép, tận hết khả năng bắt sống đối phương.
Lời này ý tứ cũng rất có hứng thú nha, cái gì mà gọi là tình huống dưới điều kiện cho phép? Chẳng lẽ cấp trên cho rằng, dưới tình huống dù ám ảnh toàn lực ra tay mà vẫn không thể bắt sống đối phương ư?
Phải biết rằng, chính mình là cửu cấp cường giả!
Nếu nói vậy thì đối phương là ai? Hoặc nói là dạng thực lực gì?
Tỉnh táo tự hỏi hết thảy mọi thứ, Xích Huyết quyết định lần này tự thân động thủ, tận hết khả năng làm tốt, đây chính là nguyên nhân căn bản của những năm gần đây mà Xích Huyết có thể thuận lợi hoàn thành mỗi một nhiệm vụ.
Nếu có chuẩn bị thật tốt, thì không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành thuận lợi, Xích Huyết kiên trì tin tưởng, nhiệm vụ lần này cũng giống như vậy!
"Thủ lĩnh, mục tiêu đã rời khỏi tửu điếm, bây giờ còn đang đi dạo trên đường không có mục đích." Một người toàn thân bao vây bởi màu đen, giọng nói khàn khàn hướng Xích Huyết nói.
"Tổ một, tổ ba, tiến hành công kích dò xét!" Xích Huyết quyết đoán hạ lệnh nói, "Có tình huống gì xuất hiện lập tức báo cáo cho ta."
Đối với thánh khí cổ quái nọ của đối phương, Xích Huyết cũng là có kiêng kỵ nhất định, trước tiên phải kiểm tra thử cực hạn của cường độ công kích của thánh khí trước. Xích Huyết cũng không định tự mình ra tay công kích, phần này để người đi thử dò xét trước, có thể hoàn thành nhiệm vụ hiển nhiên là tốt. Nếu không thể, chết thì cũng đã chết, chẳng có gì hết.
……………………
"Tới rồi ư?" Nhẹ nhàng buông thứ đồ chơi vừa bắt được trong tay ra, Lâm Thanh Hàn như có như không nhìn lướt qua khu phố phía trước, bất tri bất giác hướng ngã tư đường trước mặt đi đến.
Đối với cảm giác không biết nguy hiểm là gì, là do sau khi trải qua vô số lần chém giết sinh tử, mới có thể chậm rãi đạt được. Mặc dù còn chưa thể xác định đối phương tới bao nhiêu người, nhưng mà vẫn cảm giác được có người theo dõi mình.
Nếu như không có phần nhạy cảm này, Lâm Thanh Hàn sớm đã không biết bị người khác giết chết bao nhiêu lần.
Nói về tính ẩn nặc, ngươi có thể mạnh hơn phòng thủ ư?
Phòng thủ chống ám sát của Lâm Thanh Hàn nhưng lại là một tồn tại biến thái đỉnh cấp.
"Oanh!" một tiếng.
Ngay chỗ góc tường đột nhiên không có bất cứ dấu hiệu gì đổ xuống. Không cách nào khác, nếu không muốn bị đập chết thì cũng chỉ có thể lui về cong đường phía sau. Nhưng mà, lúc này sau lưng Lâm Thanh Hàn lại không một tiếng động nào xuất hiện ba thanh chủy thủ lạnh như băng!
Hết thảy tựa hồ như đều được tính toán tỉ mỉ, công kích như thế có thể nói là hoàn mỹ.
Ba người công kích sau lưng cấp bậc chỉ chừng ngũ cấp, nhưng mà dưới loại tình huống này, coi như là thất cấp cao thủ cũng phải hoảng sợ, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết.
Đáng tiếc, với Lâm Thanh Hàn lại không thể dùng loại kinh nghiệm cùng cấp bậc này để đi suy xét.
"Phanh!"
Cơ hồ là trong nháy mắt bức tường sụp, thân thể Lâm Thanh Hàn giống như hỏa tiễn vậy, bay ngược về phía sau. Đồng thời, tay nắm lấy súng cũng không một tiếng động giơ lên, thậm chí không cần nhắm vào, ba phát súng liền tinh chuẩn bắn ra ngoài.
Lúc Lâm Thanh Hàn rơi xuống đất, ba viên đạn đã tinh chuẩn phân biệt bắn vào mi tâm ba người.
Khinh thường bĩu môi, Lâm Thanh Hàn ngay cả quay đầu lại liếc mắt một cái cũng không có hứng thú, bước qua khỏi bức tường sụp, tiếp tục đi về phía trước.
Đối với tay súng đỉnh cấp am hiểu ám sát thuật mà nói, mai phục như vậy căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, ngay cả nửa điểm hứng thú cũng không khơi dậy nổi.
Nếu như ám sát chỉ đạt trình độ này, thì thật đúng là không có thú vị gì hết.
……………
"Lần đầu thử công kích dò xét thất bại, đối phương lông tóc không chút tổn hao gì, kết luận, đối phương có thể trong nháy mắt miểu sát ngũ cấp cường giả." Người bị bao vây toàn màu đen, không hề có chút cảm tình hướng Xích Huyết báo cáo.
"Thật sự là thất bại ư?" Xích Huyết thoáng gật đầu nói, "Bắt đầu phương án thứ hai, tiếp tục thử công kích dò xét."
Thanh âm xích huyết đồng dạng không có bất cứ sắc thái cảm tình gì, phảng phất giống kẻ chết đi không phải là ngươi, mà chỉ là những con kiến hôi vậy.
Last edited by Điệp Vũ; 01-08-2010 at 05:53 PM.
Đã có 110 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hungga28
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
"Phanh!"
Một cước đá văng nữ nhân xinh đẹp đánh về phía mình, súng lục giơ lên lần nữa, ba phát tinh chuẩn, liền dễ dàng phá hủy phòng ngự của đối phương, đem đạn đưa vào giữa mi tâm.
Không chút thương xót nào đạp qua thi thể nữ nhân nọ, Lâm Thanh Hàn thậm chí còn miễn cưỡng ngáp một cái.
Đây là đã lần ám sát thứ ba gặp phải hôm nay, nhưng nội dung kỹ thuật vẫn như cũ, bất quá thực thực kẻ ám sát cũng có đề cao một chút, lấy uy lực của súng lục bây giờ phải ba viên mới có thể phá vỡ hàng phòng ngự của đối phương.
Đối với điều này, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng thoáng có một tia hứng thú.
Lúc ám sát lần thứ nhất, đạn mình bắn ra không ngờ không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, suýt tí nữa khiến cho Lâm Thanh Hàn ăn một tí đau khổ. Bất quá sau khi phát hiện ra vấn đề này rồi, chiến đấu lại trở nên nhàm chán.
Trải qua ba lần ám sát, Lâm Thanh Hàn đã xác định rõ thủ đoạn ám sát của đối phương không có tiến triển gì đột phá, nhưng mà thực lực của người tới thì không thể không khiến cho mình phải cẩn thận ứng phó rồi.
Đấu khí hoa lệ hoặc ma pháp phòng ngự không thể nghi ngờ là giảm bớt cửa tử rất lớn cho đối phương. Chỉ cần mình không cẩn thận, liền có thể bị đối phương trực tiếp miểu sát, dù sao bản thân cũng không có loại phòng ngự giảm xóc này.
………………
"Lần thứ ba thử công kích dò xét thất bại, đối phương lông tóc không chút tổn hao gì, thất cấp chiến sĩ đã tử vong, công kích đối phương ba lần, kết luận, cơ bản xác nhận cực hạn của thánh khí đối phương là từ ngũ cấp đến lục cấp, nhưng mà cầm giữ tốc độ công kích nhanh. Cho nên đề nghị xuất động nhiều thất cấp cường giả tiến hành vây công, hoặc là phái ra bát cấp cường giả." Thanh âm không chút cảm tình lại vang lên bên tai Xích Huyết lần nữa.
"Bát cấp cường giả có thể ngăn cản mấy lần công kích của đối phương?" Xích Huyết nhíu mày hỏi.
"Sơ bộ dự tính là ngoài năm lần công kích." Người bị vây toàn thân bởi màu đen tiếp tục nói, "Bất quá tốc độ bắn của đối phương phải bảo trì như vậy, nếu không không cách nào phá vỡ hàng phòng ngự."
Hài lòng gật đầu một cái, suy tư một hồi, Xích Huyết mở miệng lần nữa nói, "Thử công kích dò xét lần cuối, phái ra năm thất cấp cường giả cùng động thủ đi."
Dừng lại một chút, Xích Huyết tiếp tục nói, "Mặt khác, vị trí tập trung vô đối phương, lần công kích này nếu thất bại lần nữa, sẽ do ngươi cùng ta tự thân động thủ."
………………
Luồng sát khí như có như không xuất hiện lần nữa, khóe miệng Lâm Thanh Hàn đột nhiên nổi lên một nụ cười thản nhiên, nhỏ giọng thầm nói, "Thật đúng là nghiện rồi nha. Bất quá, chung quy cũng không thể đứng ngoài sáng cho các ngươi đùa giỡn hoài như vậy được? Thủ đoạn ám sát thật sự là quá nhàm chán, không bằng để cho các ngươi kiến thức một chút cái gì mới gọi là ám sát chân chính."
Vừa nói vừa lắc mình một cái, Lâm Thanh Hàn đã vọt vào trong một cửa hàng lớn, trong nháy mắt liền bị bao phủ bởi biển người.
Tính đột phát của sự kiện bất ngờ xảy ra khiến cho mấy người đuổi theo rối loạn tay chân, đã tập trung vào mục tiêu, lại đột nhiên phát hiện ra đối phương biến mất trước mắt mình, bố trí làm ra trước đó hoàn toàn thất bại, còn có chuyện gì buồn bực hơn so với chuyện này nữa cơ chứ?
"Đối phương cũng là một cao thủ ám sát, nếu như đoán không sai, đối phương muốn bắt đầu phản ám sát." Thanh âm không chút cảm tình vang lên lần nữa bên tai Xích Huyết.
Bất quá lần này Xích Huyết không khỏi nở nụ cười, "Một đối thủ rất có ý tứ, xem ra mấy tiểu tử kia lần này lành ít dữ nhiều rồi. Chúng ta cũng chuẩn bị động thủ đi, cùng một gia hỏa thú vị như vậy giao thủ, thật sự có chút chờ mong a."
Khinh thường bĩu môi một cái, thân ảnh màu đen cũng lười trả lời lại.
………………
"Này, ngươi đang tìm ta sao?" Lâm Thanh Hàn mỉm cười vỗ vai một tên sát thủ nói.
Cũng không chờ hắn trả lời lại, một tiếng súng thanh thúy vang lên.
Tập kích cự ly gần, tên sát thủ xui xẻo này thậm chí còn không kịp vận đấu khí hộ thể liền bị hắn bắn thẳng ngay tim.
Nhẹ nhàng làm một cái thủ thế thở dài ra, Lâm Thanh Hàn đem thân thể đối phương đặt xuống, lập tức nhanh chóng biến mất trong biển người, tiếng súng nọ cũng đã sớm bị tiếng huyên náo chung quanh hoàn toàn bao phủ.
Tiếng súng thanh thúy này, đối với người bình thường mà nói cũng không có gì đặc biệt. Dù sao thì đại đa số người đều căn bản không biết thanh âm này đại biểu cho cái gì, nhưng mà đối với mấy sát thủ khát lại không thể nghi ngờ chính là một cảnh cáo tử vong.
Ám sát giả bị ám sát, đối với bọn họ mà nói không thể nghị ngờ là một vũ nhục cực đại!
Song, càng nhiều hơn lại là sự sợ hãi.
Cho đến bây giờ, bọn họ ngay cả bóng dáng đối phương cũng còn chưa thấy được, huống chi là nói ám sát đối phương cơ chứ.
Thậm chí, đối phương còn vô thanh vô tức giết chết một đồng bạn của mình, mà sau đó mình cũng không tìm được hắn, đối với bọn họ mà nói quả thực là một cơn ác mộng.
Rốt cuộc người nào mới là người ám sát? Mà người nào mới là người bị ám sát đây?
Cả thảy tình thế tựa hồ đều bị nghịch chuyển lại.
"Phanh!"
Tiếng súng thứ hai vang lên, lại xuất hiện một lần nữa, cũng đồng thời tuyên bố, ám sát giả thứ hai đã bị đoạt mệnh.
Bất giác, cả ba ám sát giả còn lại đều hướng về vị trí đối phương lao tới.
Nếu thân phận ám sát cùng bị ám sát đã bị nghịch chuyển, như vậy đơn giản là ẩn nặc cũng không thể dùng được nữa. Sau khi tụ họp cùng nhau, lúc bị đối phương công kích cũng dễ dàng phát hiện mục tiêu hơn, sau đó tiến tới tiến hành công kích.
Động tác của ba người đương nhiên bị Xích Huyết cùng Lâm Thanh Hàn nhìn rõ.
Thoáng thở dài, Xích Huyết chậm rãi nói, "Ba tiểu tử này xem như xong rồi."
Thân phận bất giác đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả khí thế cùng tin tưởng cũng mất đi, thất bại chỉ là một vấn đề thời gian thôi, thời khắc kết thúc cũng đã định.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, Lâm Thanh Hàn giơ tay lên lần nữa, bắt đầu công kích lần thứ ba......
Ba viên đạn lập thành hình chữ bắn ra, không hề lo lắng phải xé rách hàng phòng ngự của đối phương, mà cuối cùng trực tiếp đưa vào giữa mi tâm họ.
Lần thứ ba thu hoạch thêm một sinh mạng!
Thân thể Lâm Thanh Hàn rốt cuộc sau công kích này cũng hiện ra……
Không phải là không cách nào ẩn tàng, mà là không cần phải tiếp tục ẩn tàng nữa, hai sát thủ còn lại căn bản đã không cách nào mang đến uy hiếp gì nữa cho hắn.
Vẫn duy trì khoảng cách an toàn, lại bức bách đối phương hội họp cùng nhau. Thậm chí ngay cả chí khí cũng bị đợt ám sát liên tiếp này đoạt đi, khỏi phải nói là đã hoàn toàn tuyên phán tử hình với bọn họ rồi!
Last edited by Điệp Vũ; 01-08-2010 at 05:54 PM.
Đã có 104 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tranvanbach