Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Dịch giả: j2hoaivi
Biên: ThiênTinh
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Côn Ngô cổ tích được che giấu trong một cái núi nhỏ, nhìn từ ngoài vào thật sự không có chỗ gì đáng khen: đồ trang trí quý phái, thú canh uy nghiêm, thậm chí một chút điêu khắc hoa lệ cũng đều không có. Ngoài cửa lớn toàn bộ là cỏ dại,nếu không phải là Tiểu Nhi dẫn đầu bọn họ tuyệt đối sẽ bỏ qua.
“Đây thật sự là Côn Ngô cổ tích trong truyền thuyết sao?” Tuân Hoặc nghi ngờ.
“Đây là tiểu Côn Ngô, nhưng mà cũng không ít điều thú vị, đối với Hàng Tinh giả mà nói các ngươi cứ thoải mái đi.” Tiểu Nhi cười hì hì, Tinh Tướng không thể sử dụng các loại pháp khí, phù bảo ở trong này nên nàng mới nói vậy.
Những gì trong lời nói của cô gái cũng làm Tô Tinh cùng Tuân Hoặc rục rịch:
“Vậy thì không khách khí”.
Tiểu nhi đứng ở trước cửa, hai tay kết ấn, một đạo cấm chế ầm ầm triển khai đưa bọn họ đứng tại ngoài cửa.
“Cầm chế này tên là ‘Chu Thiên Tuần Tinh kết giới’ tại trong đó có 3 điểm mấu chốt mà muội phải sử dụng võ công của chính mình đánh tan” Tiểu Nhi nghiêm túc nói.
Lâm Anh Mi cung Lưu Thanh Nhi gật đầu, vũ khí cầm trong tay nhắm ngay điểm mà Tiểu Nhi nói tới.
Tại hai điểm kết giới bị công kích, cầm chế nhất thời như sóng nước uốn éo, mọi người đưa mắt nhìn vào Tiểu Nhi. Nếu loại cầm chế này phải do chính võ công của Tinh Tướng mới đánh tan như vậy thì Tô Tinh thực muốn xem Tiểu Nhi sẽ làm sao trước mặt Tinh Tướng.
Tiểu Nhi khẽ cười tựa hồ cũng không nghĩ thân phận mình bị bại lộ nhưng bỗng một tiếng nổ nhẹ vang lên tiếp theo là một đạo kim quang chói mắt bằng bàn tay bay lên.
“Ầm”
Chỉ thấy cầm chế nhất thời đã tan rã.
“Ha ha, rốt cục cũng mở ra”Tiểu Nhi cao hứng vỗ tay nói.
Sau khi mở cửa ra thì trước mắt mọi người là một cái hành lang dài không thấy điểm cuối, cả hành lang được tạo thành từ những tảng đá bích điệp lớn. Theo hai bên tường là những mảng phỉ thúy phát ra ánh sáng mầu xanh đem toàn bộ những cổ tích bên trong chiếu rọi, sự huy hoàng so sánh với cảnh hoang tàn bên ngoài thì rực rỡ không biết bao nhiêu lần.
Tiểu Nhi lập tức chạy nhanh vào trong như một mũi tên.
“Hừ” Tuân Hoặc liếc nhìn Tô Linh một cái. Đại khái cũng không muốn làm người đến sau, liền cùng Lưu Thanh Nhi tiến vào trong.
“Chúng ta cùng đi”
Thông đạo này sâu không thể đoán được, trong chớp mắt giống như không có điểm cuối. Tô Tinh đơn giản cũng chẳng phải chờ lâu, đã có người đi trước dẫn đường vậy hắn cũng bình tĩnh đi theo vào.
Hắn ung dung thưởng thức những tảng đá hại bên của hành lang, trong lòng âm thầm thán phục người đã tạo ra nó. Một hành lang dài có thể nói là tinh tế, các khối gạch màu xanh được cố ý xếp thành tầng tầng lớp lớp nhìn giống như long lân thật.
“Kiến tạo cũng quá dụng tâm” Tô Tinh thở dài
“Truyền thuyết Côn Ngô cổ tích ẩn tàng một bí mật, người phá giải được bí mật sẽ nhân được một vật phẩm tên là “Trầm Tinh Bích Bảo” ở cuối cổ tích”. Lâm Anh Mi nói
“Thật sự ?” Tô Tinh nghe thấy mắt lập tức sáng ngời Tinh Bảo nghe nói là một vật từ Tinh Giới rớt xuống, có pháp lực cường đại, mà thậm chí tới cường tinh tinh thông pháp khí cũng không thể so với Tinh Bảo.
“Nhưng mà Côn Ngô cổ tích cũng đã từng có rất nhiều người đến hóa giả bí mật nhưng cũng chưa nghe qua có ai tìm đc Trầm Tinh Bích.”Lâm Anh Mi không tin ở tiểu Côn Ngô này có thể có vật gì,cho dù là có thật thì mấy trăm năm trước chỉ sợ đã có người cầm đi.
“Bí mật kia có người phá giải rồi sao?” Tô Tinh đang vuốt ve vách tường đột nhiên hỏi.
Lâm Anh Nhi lắc đầu thể hiện chưa có nghe qua điều này.
Thông đạo thật dài đi suốt mấy canh giờ rốt cục cũng đã đến được cuối
“Các người thật là chậm quá” Tiểu Nhi vì phải chờ lâu nên khi nhìn thấy bọn họ đến liền cười ha ha.
“ Vì sao lại ko đi tiếp?” Tố Tinh nói, một mặt nhìn xuống đánh giá. Cuối thông đạo là một đại điện rộng. Chính giữa đại điện có một bức tranh lớn, vẽ một cái hộc minh châu Thanh Long. Ở hai bên bức họa là hai lối đi khác tối đen. Trừ những thứ đó ra còn có bảy cột đá, cột đá ở chính giữa được làm từ một khối bảo thạnh dài ẩn chứa linh quang loang loáng.
“Cái cột đá này có gì sao?” Tiểu Nhi chỉ vào cây cột đá ở giữa hỏi.
“Có cái gì đó không đúng.” Tô Tinh có chút kỳ quái “ Cột đá như vậy sao những người đã tới không có ý nghĩ đánh cắp?”
Lập tức Tiểu Nhi hỏi ngược lại: “ Đi tới bây giờ các người đối với Côn Ngô cỏ tích có suy nghĩ gì?"
“ Xem ra tiểu Côn Ngô cũng không có cái gì.” - Tuấn Hoặc khinh thường trả lời - “ Một kiện kỳ bảo pháp khí đều không có.”
Tiểu Nhi vẻ mặt tươi cười hỏi Tố Tinh: “Người cảm thấy sao?”
“Rất sạch sẽ.” Tô Tinh chau mày, khi cô gái này nói mới cảm thấy cổ di tích này rất sạch sẽ. Theo như Lâm Xung nói, di tích này đã trải qua nhiều năm như vậy thì không có khả năng sạch sẽ như thế này mới phải.
“Người so với hắn thông minh hơn. Có lẽ đâ biết vì cái gì mà sạch sẽ như vậy” Tiểu Nhi khen.
“ Chẳng lẽ bảo thạnh này có liên quan?” Tô Tinh bộ mặt khó hiểu.
Tiểu Nhi cười hì hì: “ Đó chính là Tinh Giới Bảo Thạch”
“Tinh Giới Bảo Thạch!!!” mọi người đều ngạc nhiên.
Tinh Giới Bảo Thạch danh chấn đại lục theo truyền thuyết là từ núi Lương Sơn, bảo thạnh là thiên nhiên tự tạo, có thể dung nạp nhiều vật. Đại đa số các Tinh giả hành tẩu tại Lương Sơn đều mang theo “Tinh Giới Túi” chính là vì như thế. Tinh Giới túi bề ngoài là một túi bình thường nhưng được gắn một khối Tinh Giới bảo thạch nên có thể chứa các loại trang bị lớn nhỏ.
Nhưng mà Tinh Giới Bảo Thạch cũng cực kỳ hiếm, cứ 108 năm một lần Đấu Tinh Thịch Yến trên thượng giới mới theo Tinh Tướng rớt xuống phàm trần, bởi vậy loại vật phẩm này trân quý mà có thể sánh bằng Tinh Bảo.
Trước mắt có một khối Tinh Giới thật lớn mọi người thật sự còn không tin.
“ Kìa, còn chờ gì nữa?” Tuấn Hoặc lộ ra vẻ tham lam, lập tức tiến lên.
“ Ngu Ngốc! ” Tiểu Nhi mặt biến sắc mắng.
Ngay khi Tuấn Hoặc bước vào đại điện, cột đá bảo thạch thứ nhất đột nhiên sáng ngời, tiếp theo các cột thứ 2 thứ 3 cũng cảm ứng mà theo thứ tự sáng bừng lên. Tuấn Hoặc bị cảnh tượng cổ quái này làm cho kinh sợ.
Ở trong Bảo Thạch dần xuất hiện một bóng đen, bóng đen ngày càng lớn như muốn phá bảo thạch mà thoát ra.
Tiểu Nhi cũng vọt vào đại điện, khi đó hắc vật từ trong bảo thạch thoát ra kèm theo 1 cơn gió cuốn quanh đại điện.
“Thôn Giao Tinh!” Lưu Thanh Nhi kêu lên.
Thôn tinh giao thuộc loại giao long nhất hệ, nhưng lại cực kỳ nhỏ, toàn thân chỉ dài tầm 1 xích (1/3m )nhưng có thể bay rất nhanh nuốt các vật gặp được ở không trung. Nhiều thôn giao tinh như vậy đem mọi người ở đây ăn sạch sẽ chắc cũng chỉ mất vài giây.
Lưu Thanh Nhi lấy ra Chích Luyện Cửu Ngục Đao. Một đao vỗ xuống, sóng nhiệt tứ phía dâng lên, nhưng mà Thôn Giao Tinh này cũng thuộc loại kỳ thú, chẳng những cắn nuốt tinh khí mà các loại vật dụng sinh ra linh lực đều được chúng coi là thức ăn ngon miệng vì vậy hỏa diểm hung mãnh trong nháy mắt liền hấp dẫn chúng tiến đến.
Lâm Anh Mi tay cầm trường thương vung lên mãnh liệt tạo ra những đợt gió, nhưng chính tại hình thể nhỏ bé của Thôn Giao Tinh này làm cho những công kích bình thường trở nên hiệu quả.
Thôn Tinh Giao nhìn hung mãnh đáng sợ nhưng hiện tại đứng lên cũng khó.
Tiểu Nhi băng qua chính điện đi vào bên phải thông đạo rất nhanh, Lưu Thanh Nhi liều mạng thúc dục Chích Luyện Cửu Ngục Đao hỏa diễm uy lực rẽ đường đi vào thông đạo. Lưu Thanh Nhi dẫn theo Tuân Hoặc bị dọa ngây người đi vào thông đạo bên trái.
“Thiếu chủ chúng ta đi mau” Lâm Anh Mi vội vàng nói.
Tô Tinh gật đầu liền dùng tinh lực thị uy nhằm hướng yêu thú đánh sang một bên rồi theo thông đạo rời đi.
Ngay khi sắp tới cửa, Tô Tinh đột nhiên dừng lại, hắn nhìn lại phía sau các vách tường của thông đạo chính là màu long lân kéo dài vào đại điện và trực tiếp đến chính giữa trên bức họa. Theo những gì vừa thấy quả thật chính là công sức của trời, giống như vừa rồi đi qua dũng đạo là long thể bình thường.
Lại nhìn dáng vẻ của Thông Giao Tinh. Tô Tinh trong đầu chợt hiên lên 1 cái ý niệm “ Không lẽ đây chính là bí mật?” Tô Tinh kinh ngạc nói.
“Thiếu chủ, người đang nói gì vậy?” Lâm Anh Mi cắn răng.
“Anh Mi, chúng ta đi đến trung tâm”
Tô Tinh quay lại hướng bích hoạ chạy đi. Thân là Tinh Tướng, Lâm Anh Mi bất đắc dĩ đi theo.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 1: Lạc Thảo Lương Sơn
Chương 7: Giải Bí Đắc Bảo
Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Dịch giả: Lăng Độ Vũ
Biên tập: ThiênTinh
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Lúc Tô Tinh đi đến khu trung tâm đứng trước bức bích họa, Thôn Tinh Giao lao đến có vẻ càng lúc càng hung mãnh hơn. Lâm Anh Mi ở sát phía sau cật lực bảo vệ cho Tô Tinh. Nàng ta hiện đang cực kỳ thắc mắc bức họa này có gì hay mà Tô Tinh cứ đứng đó ngắm mãi không chịu đi tiếp.
Tô Tinh ghé mặt sát vào bức bích họa, quan sát càng gần càng thấy bức bích họa này được điêu khắc thật là quá sống động. Hình Thanh Long trong đó cứ như muốn từ bức họa mà lao ra. Trong miệng Thanh Long ngậm một hạt châu, trên hạt châu này lại thấy có 7 ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Trong đầu Tô Tinh như có gì đó lóe lên, không chút do dự, hắn hướng về một ngôi sao trong đó ấn nhẹ xuống một cái. Chỉ thấy ngay khi ngón tay tiếp xúc, ngôi sao kỳ dị này phát ra một luồng bạch quang mỏng manh.
Tô Tinh thấy vậy, liền đem bảy ngôi sao, cùng lúc toàn bộ ấn xuống, trong lòng tràn đầy chờ mong sẽ có dị biến phát sinh. Không giống như Tô Tinh chờ mong, cả bảy ngôi sao kia chỉ là cùng lóe lên một cái, sau đó cái gì cũng không có tiếp tục biến hóa.
"Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao từ Tinh Giới Bảo Thạch bay ra càng lúc càng nhiều, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây!". Lâm Anh Mi thanh âm thập phần kích động vang lên, nàng ta là cực kỳ không muốn bị biến thành bữa ăn cho mấy cái thứ Thôn Tinh Giao này, mùi vị đó chắc là sẽ không thú vị chút nào.
Tô Tinh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bảy cái cột đá trong đại điện, lại nhìn các ngôi sao trong hạt châu, cách sắp xếp của hai thứ hoàn toàn tương đồng.
"Tiếp tục kiên trì một chút". Tô Tinh tâm tư xoay chuyển như chớp, lại nhằm vào bảy ngôi sao nhấn xuống.
Trên hạt châu bảy ngôi sao nhỏ lại lóe lên, một âm thanh trầm đục vang lên. Hạt châu đột nhiên tụt xuống, sau đó tảng đá bên cạnh di động sang một bên, lộ ra một cái thông đạo. Lâm Anh Mi và Tô Tinh nhìn thấy cùng đều ngây người ra.
Tô Tinh cũng không cần nhìn kỹ thêm rốt cuộc thông đạo sâu nông thế nào, vung tay lên quát một tiếng: "Đi!". Lâm Anh Mi vận sức quét ngang Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, sau đó theo sát sau Tô Tinh lẻn vào thông đạo.
Sau khi lẻn vào trong thông đạo bốn bên lập tức tối đen như mực. Ánh sáng của các minh thạch bên ngoài không có một chút có thể lọt vào trong này. Có điều, chuyện này cũng có điểm tốt là các Thôn Tinh Giao bên ngoài cũng không vào theo. Bởi vì các Thôn Tinh Giao chỉ công kích được mục tiêu nhờ ánh sáng của các minh thạch đó mà.
Châm một cây đuốc lên. Lâm Anh Mi mặt mũi rạng ngời hỏi: "Vừa rồi thiếu chủ ngươi đã làm gì mà mở ra cơ quan được vậy?".
Tô Tinh không có trả lời, trực tiếp từ túi tiền lôi ra mấy vật phẩm, một khối ngọc và một tảng phỉ thúy.
"Đây là?". Lâm Xung phóng thần niệm qua các vật phẩm một cái, nét mặt đột nhiên kinh ngạc: "Trầm Tinh Bích!!".
"Không thể nào, ngươi gọi mảnh ngọc này là Tinh Bảo Trầm Tinh Bích?". Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá lại khối ngọc trên tay, xem qua từ trên khối ngọc cũng không có chút pháp lực gì dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói cái này là Trầm tinh bích, chắc là sẽ không sai.
Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy bên cạnh. Đây chỉ là một khối phỉ thúy bình thường không hơn không kém.
"Vận khí tốt thật, nhanh như vậy đã nhặt được Tinh Bảo". Tô Tinh cười cười.
Lâm Anh Mi nhìn Tô Tinh nheo nheo mắt, nàng ta hoàn toàn không tin cái gọi là vận khí mà Tô Tinh nói. Nghĩ đến hành động cuối cùng của Tô Tinh. Chắc chắn hắn hoàn toàn nắm rõ bí mật của Côn Ngô cổ tích này. "Thiếu chủ, rốt cuộc là như thế nào mà ngươi phát hiện ra bí mật vậy?". Lâm Anh Mi cảm thấy không thể lý giải.
Tô Tinh nói lại chuyện hắn phát hiện ra sự tương đồng giữa bảy cột đá và các ngôi sao. Lúc đó hắn cũng không liên tưởng nhiều lắm, chỉ là lúc đó Lâm Anh Mi ở phía sau cứ liên tục giục hắn đi khiến hắn nghĩ đến một khả năng. Khả năng nói ra chỉ sợ là Thiên Hùng tinh Báo Tử đầu cũng sẽ không tin tưởng. Lúc đó Tô Tinh cảm thấy đại điện đó bày trí bảy cây cột Tinh giới bảo thạch, trong đó lại nuôi dưỡng nhiều thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh giao như vậy, chủ nhân của cô tích này chắc là sẽ không có rảnh hơi như vậy, mà là sẽ có hàm ý khác.
Bởi vì quá rõ ràng là, các Thôn Tinh giao kia thoạt nhìn thì rất lợi hại, nhưng mà muốn thực sực nguy hiểm thì phải cần một thời gian mới có thể tạo ra. Tô Tinh lúc đó liên tưởng đến khả năng là chủ nhân cổ tích nuôi dưỡng Thôn Tinh Giao kỳ thật không phải để đối phó với những người xâm nhập cổ tích, mà chỉ dùng để làm cho những người đó sợ hãi, mà nhanh rời khỏi đại điện, làm như vậy nguyên nhân chỉ có một: Bí mật của Côn Ngô cổ tích nằm ở trong đại điện.
Nghe Tô Tinh phân tích, Lâm Anh Mi liền cảm thấy choáng váng. "Thiếu chủ, như ngươi nói, vậy cơ quan kia làm sao mà mở ra được? Dù sao trước nay cũng đã có rất nhiều người xâm nhập cổ tích."
"Ta nghĩ là vì do Thôn Tinh giao quấy nhiễu, làm cho bọ họ kích động, đều tự rời khỏi đại điện mà không để ý đến mật mã".
"Mật mã?". Lâm Anh Mi nhíu mày, bởi chưa bao giờ nghe đến danh từ xa lạ này.
"Mật mã chính là thứ dùng để mở cơ quan, còn nhớ rõ bảy cây cột đá không? Ta chiếu theo thứ tự sáng lên của các cột đá mà ấn hạ cơ quan, không nghĩ tới là thật sự có thể mở ra thông đạo". Tô Tinh nói đến đây bật cười: "Kẻ lập ra cơ quan này cũng thật là dụng tâm".
Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, từ trong lòng dâng lên một cổ thán phục. Nếu nói lúc trước còn có điểm khinh thị Tô Tinh, trải qua việc này Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục. "Thiếu chủ tâm tư thật lợi hại, có thể trong nháy mắt mà liên tưởng đến nhiều việc như vậy? Ta nghĩ trước nay đã có rất nhiều tinh giả và Tinh Tướng tiến vào, có điều đều vì bị Thôn Tinh giao quấy nhiễu mà không để ý đến cơ quan."
Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ tuổi ưu tú của nước cộng, các tố chất như bình tĩnh, nhanh nhạy trong mọi hoàn cảnh vốn là nghề của chàng. Cơ quan trong cổ tích này tuy là bố trí khá xảo diệu, nhưng còn xa mới bằng những cơ quan mà Tô Tinh thường luyện tập. Còn nhớ có lần Tô Tinh từng thử khiêu chiến với bí mật của "Tổ long chi mộ", các cơ quan trong đó mới gọi là khiến cho người ta ớn lạnh.
"Thiết kế cơ quan trong cổ tích này như vậy làm gì, không biết là có phải do kẻ đó thừa thời gian không nữa". Tô Tinh bật cười.
"Thiếu chủ có điều không biết, Côn Ngô cổ tích là dùng để khảo nghiệm Tinh Giả!".
"Tô Tinh khó hiểu: "Khảo nghiệm Tinh Giả làm gì?".
"Mỗi đại Đấu Tinh lúc bắt đầu, sẽ đồng thời có rất nhiều cấm địa xuất hiện. Trong đó có nơi sẽ xuất hiện thượng cổ kỳ vật mà ai cũng mơ ước, cũng có cấm địa có kỳ vật ít quý báu hơn. Đặc biệt cũng có cấm địa bởi vì cơ quan trong đó thiết trí quá phức tạp, mà nhiều tinh giả vào rồi lại phải lui ra hoặc mất mạng mà không lấy được gì".
"Nếu các cổ tích này mang đến nhiều lợi ích như vậy cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả, ta trước sau gì cũng sẽ vào hết một lượt thử qua mới được". Tô Tinh nghe vậy cười nói.
Last edited by Cường Thuần Khiết; 11-04-2011 at 04:15 PM.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Dịch giả: Long Phi Vũ
Biên tập: ThiênTinh
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Thời gian đi ở đoạn hành lang sâu thẳm này, cũng khiến Tô Tinh học tập theo Lâm Anh Mi được nhiều điều. Trong ý nghĩ cũng đã hiểu phần nào về khế ước Đấu Tinh và một ít bí văn, mà khế ước Đấu Tinh này cũng không đơn giản như vậy, ký hạ khế ước chỉ là bắt đầu. Vì cuối cùng có thể đến được thánh địa của tinh thiếu nữ là Nữ Lương Sơn, các tinh thiếu nữ sẽ đem hết những khả năng có được để tăng cường thực lực của chính mình, các nàng thường giấu tài, che dấu năng lực chỉ sợ so với tưởng tượng của Tô tinh còn vượt xa hơn.
Bởi vì không chỉ có là tinh thiếu nữ, mà tất cả các tinh giả ký kết khế ước với họ cũng là địch nhân.
Ánh sáng đã xuất hiện ở cuối hành lang.
Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi đã nói chuyện xong, đi đến cuối hành lang, vì đã ở trong bóng tối lâu nên ánh sáng có chút chói mắt, Tô Tinh còn chưa kịp thích ứng khiến cho ánh mắt chớp chớp liên hồi.
Trước mắt là một cái sơn cốc bốn mặt núi bao bọc, cây cỏ xanh tươi nhưng có phần ẩm thấp, trăm hoa đua nở kiều diễm, trong gió quyện theo mùi hương hoa thấm lòng người.
"Lâm Xung muội muội, sao mà trễ vậy mới đi ra, có phải phát hiện gì đó thú vị hay không?" Một âm thanh nhẹ nhàng theo gió bay tới từ trên cây liễu.
Tô Tinh ngẩng đầu, ngoài Tiểu Nhi còn có thể có ai.
Cô gái ung dung nằm ở trên cành cây cao, thân thể so với liễu chi có phần muốn mềm mại hơn.
"Đây là trong cổ tích sao?" Tô Tinh hỏi.
"Cổ tích?" Tiểu Nhi bật cười: "Ngươi thật buồn cười, đây là một mặt khác của cổ tích."
Cái gì?
Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi đều giật mình.
Sơn cốc này là một mặt khác của cổ tích. Tô Tinh và Lâm Anh Mi cùng ngẩng đầu lên nhìn trước mắt họ sơn cốc hiện ra không khác một sơn cốc bình thường đứng sừng sững ở trước mắt.
"Chúng ta cứ như vậy đi ra?"
Tô Tinh có điểm không nói, Côn Ngô cổ tích này khỏi lẽ nó quá đơn giản, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Anh Mi đã nghe qua Côn Ngô cổ tích ở cuối chặng đường có dấu bí mật, nếu đi từ hai bên, đại điện xem như là điểm cuối.
"Ngươi làm như vậy chẳng lẽ là vì cái này sao?" Lâm Anh Mi hỏi.
Tiểu Nhi khoa trương cười nói: "Trời ạ, Lâm Xung muội muội, tuy là cất giấu sơn nhưng Lương Sơn đại lục ngũ đại sơn mạch, chiều cao vạn trượng, cho dù ngự khí phi hành đều vô ích huống chi đi bộ, đương nhiên người ta phải đi lạc rồi."
"Nhưng mà việc này đương nhiên cũng có thu hoạch."
Tiểu Nhi xuất ra một cái chai, cái chai có hình nửa như cái bình màu xám.
Lâm Anh Mi vẻ mặt trầm xuống, đây là nàng muốn tìm được Côn Ngô sa.
"Ngươi từ đâu lại có thể tìm được?" Tô Tinh hỏi.
Tiểu Nhi chỉ vào cửa đi ra đường hầm, ở ngoài cửa động quả nhiên có một chút dấu vết.
"Trong Côn Ngô cổ tích ngoài cái phiêu miểu cũng không tồn tại truyền thuyết Trầm Tinh Bích, đặc điểm lớn nhất chính là tại đây chút cổ tích chung quanh chỗ này sẽ xuất hiện Côn Ngô Sa."
Thưởng là thưởng nhưng mà nhìn đối phương nhanh chân đến trước, Lâm Anh Mi cũng chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng mà nghe nàng nói Trầm Tinh Bích truyền thuyết vẫn cảm thấy có một tia kiêu ngạo.
"Đúng rồi, ta cũng không phải là đến để nói việc này với các người. Thiên Dị tinh Lưu Đường tìm đến trước các ngươi, nhưng ta lừa nàng ta rằng các ngươi đi về phía tây rồi rời đi. Các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, nàng ta nhất định sẽ tìm đến các ngươi, chỉ mong sau này vẫn còn có thể nhìn thấy các ngươi."
Tiểu Nhi ha ha cười, chỉ thấy ngón tay bắn ra một luồng sáng, thân ảnh lập tức liền biến mất không để lại dấu vết.
Dụng thần niệm đã muốn tìm nhưng đến cả hơi thở của Tiểu Nhi cũng không còn, Tiểu nhi hiển nhiên đã không muốn tiếp chuyện.
"Thì ra Tinh Tướng cũng có lòng tốt?"
Tô Tinh rất bất ngờ, vốn hắn cảm thấy nếu Tiểu Nhi này lợi hại như vậy, dù sao sớm muộn gì thì ở Nữ Lương Sơn cũng phải chém giết, hắn còn tưởng rằng sẽ thừa dịp này để giết bọn hắn, nhìn qua thì nàng ta cũng không có quyết định này."Có phải tất cả tinh thiếu nữ không ký khế ước đều như vậy, vẫn còn cái gì đó rất đúng quy củ?"
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi, đứng bên cạnh Tô Tinh đang rất hoang mang.
"Quên đi, chúng ta vẫn phải đi nhanh." Tô Tinh nhìn đến hai người tình cảnh thực sự là không ổn, ở trong cổ tích bị Thôn Tinh Giao hấp thụ đại bộ phân tinh lực. Hiện tại là thời khắc hai người yếu ớt nhất, cho dù có một Tinh Bảo Trầm Tinh Bích, nhưng chống lại Thiên Dị tinh chỉ sợ cũng khó có thể lạc quan.
Nghĩ vậy, Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi liền hướng đến một hướng khác đi vội.
Màn đêm buông xuống, sơn dã hiện lên một khung cảnh yên tĩnh.
Tô Tinh lật tới lật lui Tinh Bảo Trầm Tinh Bích cũng không phát hiện ra cái gì, thử đưa vào một ít tinh lực nhưng mà đều không hề hiệu quả.
Tô Tinh nằm ở trên cỏ, ở xa xa trên đồi núi, Lâm Anh Mi đang ở luyện tập thương pháp, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương đươc ánh trăng chiếu rọi làm cho những ánh sáng đẹp thành băng hàn sắc, mỗi một lần vũ thương đánh ra một làn gió lạnh, dưới ánh trăng sáng rọi đôi mắt Lâm Anh Mi kiên định khiến Tô Tinh thập phần tán thưởng.
Chỉ chốc lát, Lâm Anh Mi ngưng luyện tập, nhìn Tô Tinh nói:
"Thiếu chủ, cũng nghĩ tới sao?"
Tô Tinh lắc đầu: " Ta lần này ở không đi."
"Ta cùng thiếu chủ ký hạ khế ước, như vậy ta có thêm một ít kinh nghiệm thì thiếu chũ cũng sẽ có một ít kinh nghiệm trên người, chỉ cần rèn luyện một chút có thể kích phát đi ra." Lâm Anh Mi nói.
"Sự thật? Nói như vậy thì ta cũng có thể giống ngươi như vậy?"
Lâm Anh Mi khẳng định gật đầu.
Tô Tinh muốn hỏi làm như thế nào để kích phát, thì nhìn thấy Lâm Anh Mi đứng ở tư thế sẵn sàng nghênh chiến thì lập tức hiểu được. Cách tồi nhất kích phát tiềm năng một người chiến đấu chính là chiến đấu.
"Ngươi phải cẩn thận." Tô Tinh xuất ra ngân kiếm.
"Cứ việc phóng ngựa lại đây đi!" Lâm Anh Mi thanh âm lạnh như băng dị thường.
Lời nói chưa dứt, một đạo hàn quang dài giống như một tia chớp xẹt qua.
Tô Tinh đã muốn tiến công qua lại đáp.
Lâm Anh Mi tay cầm trường thương rung lên, hàn quang văng khắp nơi, như tia chớp bàn bắn về phía Tô Tinh.
Cho dù lấy thêm vào tinh lực đón đỡ,bị súng nổ thì nháy mắt đạo hàn quang cũng có thể như còn rắn sống quay đầu phản kích. Căn bản chiêu này đã không cho Tô Tinh chút thời gian thở dốc.
Đây là Lâm Xung thương pháp?
Bang bang phanh!!
Tô Tinh không chút do dự, viên đạn sắc bén lặng yên không một tiếng động bắn ra, giống như là một thích khách đáng sợ.
Tiếng súng cùng kim chúc liên tục giao đấu, Lâm Anh Mi lần đầu tiên tiến công liền bày ra thực lực Thiên Hùng tinh.
Công kích chẳng những vô cùng nhanh, hơn nữa ở thế phòng ngự không thể bắt bẻ.
Viên đạn cùng kiếm phong quỹ tích ở trong ba trượng, hình thành một vật kỳ dị lạnh như băng.
Lúc này tiềm năng trong người Tô Tinh bắt đầu chậm rãi bày ra cho dù ngẫu nhiên bị ép đến góc chết của chiêu thức, nhưng Tô Tinh vẫn rất chính xác nhanh chóng phán đoán né tránh cũng cũng đủ trong vài giây có thể tự giải vây chỉ trong nháy mắt, vù một cái đã có thể di ảnh đến trước mặt Lâm Anh Mi.
Quyền đầu tiên đánh ra lạnh như băng hơi thở mạnh đánh xuống cô gái, trong mắt bị bám một mảnh màu lam quang.
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi, bước chân nhanh như gió, nghiêng người bên này hiện lên nhất kích, bên kia nới rộng phong hình cung đụng tới mặt đất trước đột nhiên thay đổi phương hướng, từ tiến công thẳng hướng biến thành quét ngang, công kích tốc độ cùng lực lượng đã mạnh thêm mấy lần, mà Lâm Anh Mi cũng sớm có chuẩn bị, biến chiêu thương thành công địa chặn lại nhằm Tô Tinh quét ngang một thương.
Mũi nhọn hàn khí mà chiêu vưa rồi đánh ra không thể không khiến Tô Tinh lui lại.
Sau đó Lâm Anh Mi trong nháy mắt này đảo khách thành chủ.
Cho dù chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng dùng võ khí trấn áp, nhưng Lâm Anh Mi vẫn bá đạo công kích như thường thật không thể khi dễ, sức tấn công của Lâm Anh Mi rõ ràng mạnh hơn nhiều khiến các chiêu thức của Tô Tinh trở nên vô dụng, Tô Tinh nhất thời bị đẩy văng ra xa mấy thước, nhưng vừa tiếp đất trong nháy mắt, hắn đã lấy lại thăng bằng.
Một tiếng hừ nhẹ.
Khấu hạ cò súng.
Mấy vòng xoay tròn đạn phóng ra khô khốc khói đục ngầu như nọc rắn.
Cơ hồ như Lâm Anh Mi chuẩn bị phản kích trong nháy mắt, phi thân lên không trung và xoay tròn mấy viên đạn liền chen chúc táp tới.
Lâm Anh Mi không có chút do dự, khẽ nói trong tiếng hỗn độn Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương phóng tới viên đạn."Thiếu chủ, làm được không sai đâu."
Tô Tinh này công kích rất kỳ dị cũng được Lâm Xung tán thưởng.
Tinh phù ở trán Tô Tinh bắt đầu lóe ra, một cảm giác thoải mái chạy dọc thân thể đả thông toàn bộ kinh mạch
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Dịch: Long Phi Vũ
Biên tập: ThienTinh
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Tô Tinh cũng cười , lạnh lùng quát một tiếng, ngân kiếm vũ chuyển động đem phiến đá lớn màu xanh phóng về hướng Lâm Anh Mi, giống như một cỗ máy lớn nghiền nát bẻ gãy cơn lốc, đem Lâm Anh Mi bao phủ bên trong đạo kiếm ảnh.
Nhưng mà, luận ra Tô Tinh công kích góc độ nào ,xảo quyệt cỡ nào, tốc độ biến hóa cỡ nào cũng không thể làm tổn thương một chút tới Lâm Anh Mi. Chuôi kiếm u quang mũi nhọn của Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương bao quanh Lâm Anh Nhi giống như một vách tường kín không mọt kẽ hở đẩy mũi kiếm của Tô Tinh bay trở lại
Tô Tinh lần đầu tiến vào trạng thái Tinh Tướng công kích nhưng không có một chút hiệu quả,miệng hít vào 1 ngụm lãnh khí
Thiên Hùng Báo Tinh đầu tử Lâm Xung quả nhiên lợi hại,hắn cơ hồ đem hết thảy những gì mình có thể làm, toàn bộ thân thể đều được nâng tới mức tối cường, nhưng mà đối phó với Lâm Anh Nhi cũng đều không có tác dụng gì.
“Thiếu chủ,cảm giác thế nào?”:Lâm Anh Mi quan tâm hỏi
“Anh Mi,người chưa ăn cơm sao? dùng chút lực”
Tô Tinh thập phần hưng phấn.tế bào toàn thân đều sinh động đứng lên,cái trán tinh ấn theo tâm tình của hắn thay đổi lóe sáng
“tại hạ hiểu được!”
Lâm Anh Mi nói song liền tiến lên một bước trường thương điểm.
Nhìn đến thiếu chủ trạng thái hung dữ ngẩng cao đầu.trong phút chốc thân ảnh Lâm Anh Mi giống như u linh từ địa ngục,cư nhiên không nhìn khoảng cách hai người lúc đo,lập tức xuất hiên trước mặt Tô Tinh,thân hình như chạm tới mặt đất trên người còn tỏa ra những hắc vụ còn sót lại,Hàn Tĩnh Lãnh Nguyệt thương đã muốn chém ngang ra.xuất hiện trường thương bằng quang mang.
Bóng đêm như bị bổ ra.Tô Tinh ko nói lên lời trên môi tái nhợt cổ tai run lên đình chỉ bắn,ngân kiếm lợi nhân đc giơ lên.
Hắn không tính dùng lực lượng đan dược mà chủ ý là lấy tốc độ để thủ thăng,dùng trường kiếm dảo qua khe hở ở giữa đánh bại mục tiêu.
Tô Tinh hai tay nắm chặt vũ khí,mũi kiếm lạnh như băng tựa như một đạo lôi điện từ phía trên tản mát ra sát khí cường đại bao quanh Lâm Anh Mi.trong nháy mắt phá tan đi bóng đen.
Thân hình Tô Tinh như một cái ảo ảnh chợt lóe qua
Tiếng vũ khí va chạm phát ra “leng keng”
Lâm Anh Mi bỗng dừng bước đổ chiều trường thương vẫn duy trì tư thế tân công trường thương của nàng giống như tên gọi tựa một đỉnh núi cao ngất sừng sững đầy ngạo nghễ.
Đối mật với sự tấn công quỷ dị đầy bất ngờ của Tô Tinh sắc mặt nàng k đổi
Tô Tinh khóe miệng khẽ nhích, trường kiếm như ánh điện tốc độ kinh người mũi nhọn hướng thẳng ngực Lâm Anh Nhi đánh tới.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt nhưng với khoảng cách giữa hai người mà nói,khoảnh khắc kia như bừng tỉnh cả hai trong hồi lâu
Cuối cùng Tô Tinh khẽ đổi chiều mũi kiếm mang một mảnh áo trên người Lâm Anh Nhi cuốn đi
Vũ khí xuyên qua áo Lâm Anh Mi cùng với quán tính thật lớn kéo Tô Tinh gần như ôm lấy Lâm Anh Mi.
Thời gian như trầm xuống
Ánh mắt Lâm Anh Nhi nhìn vào trong lòng nam nhân,bộ ngực rắn chắc truyền đến một cảm giác kỳ lạ khiến Lâm Anh Mi từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại
Ánh nắng rọ xuống khiến nỗi khiếp sợ của Lâm Anh Nhi như tăng lên
Tô Tinh đã biểu hiên ra gần như toàn bộ lực chiến đấu
Hắn ngồi thở toàn thân giống như tan ra,thâm chí sức để bóp cò úng bây h cũng đều không có.nếu Lâm Xung tái khởi công kích hắn cũng chỉ có thể ngồi chờ chết ,bó tay chịu trói
Lâm Anh Mi thu hồi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương
Tô Tinh mất đi khí lực sắc mặt tái nhợt
“Thiếu chủ! “
Lâm Anh Nhi kinh hô, vội vàng ôm lấy hắn, chăm chú nhìn biểu tình kiên cường ,Thiên Hùng Tinh không nhịn đc mỉm cười
“làm đc không sao đâu,thiếu chủ “
Trong thời gian kế tiếp tìm Côn Ngô Sa.Tô Tĩnh mỗi ngày đều cùng Lâm Anh Mi tiến hành mấy hiệp đấu luyện tập.Tiến bộ của hắn rất rõ ràng , mỗi lần đều khiến Lâm Anh Nhi thốt lên kinh hãi
Nàng vẫn là lần đầu tiên thấy đc nàng nhanh như vậy dung hợp tinh kỹ Hàng Tinh Giả.giống như nàng chính là vì Tô Tinh mà sinh ra và tồn tại
Tô Tinh cũng cười, lãnh quát một tiếng, ngân kiếm kiếm vũ động đem đại phiến màu xanh phong sái hướng Lâm Anh Mi, giống như là một cỗ bẻ gãy nghiền nát cơn lốc, đem Lâm Anh Mi gắt gao địa bao phủ ở đao quang kiếm ảnh bên trong.
Nhưng mà, vô luận Tô Tinh công kích góc độ cỡ nào xảo quyệt, tốc độ biến hóa cỡ nào thường xuyên, hắn công kích vẫn như cũ không thể thương đến Lâm Anh Mi một phần nhất hào, chuôi này phiếm u lam quang mũi nhọn Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương ở Lâm Anh Mi thao túng hạ toàn vũ, giống như là kín không kẽ hở thiết vách tường, đẩy ra Tô Tinh chém ra mỗi một kiếm.
Tô Tinh lần đầu tiên tiến vào Tinh Tướng trạng thái công kích không có nhấm nháp đến nhận chức gì hiệu quả.
Tô Tinh hút khẩu lãnh khí.
Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung quả nhiên rất lợi hại, hắn cơ hồ đem chính mình hết thảy có thể làm đến đều làm, toàn bộ thân thể là từ trước tới nay tối cường trạng thái, nhưng mà đối phó Lâm Anh Mi vẫn là kém một chút hỏa hậu.
"Thiếu chủ, cảm giác thế nào?"
Lâm Anh Mi quan tâm hỏi.
"Anh Mi, ngươi chưa ăn cơm sao? Dùng chút lực!"
Tô Tinh thập phần hưng phấn, toàn thân tế bào đều sinh động đứng lên, cái trán tinh ấn theo tâm tình của hắn thay đổi lóe sáng.
"Tại hạ hiểu được!"
Lâm Anh Mi nói xong tiến lên trước một bước, trường thương thương phong điểm.
Nhìn đến thiếu chủ trạng thái dũ phát ngẩng cao, trong phút chốc, Lâm Anh Mi thân ảnh thật giống như một chi đến từ địa ngục u linh. Cư nhiên không nhìn hai người trong lúc đó khoảng cách, trực tiếp xuất hiện ở Tô Tinh trước người, toàn bộ thân hình cơ hồ hoàn toàn gần sát mặt đất. Trên người bồng tán hắc vụ chưa tiêu, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương đã muốn chém ngang mà ra! !
Tia chớp bàn thương quang! !
Đêm tối bóng dáng bị bổ ra bình thường.
Tô Tinh không nói được một lời, mân nhanh tái nhợt môi, cổ tay run lên, đình chỉ bắn, giơ lên ngân kiếm lợi nhận.
Hắn không hề tính mượn dùng viên đạn lực lượng, mà quyết định đơn thuần lấy tốc độ thủ thắng, ở trường kiếm đảo qua kẽ hở trung đánh bại mục tiêu.
Tô Tinh dùng hai tay nắm chặt vũ khí, lạnh như băng mũi kiếm tựa như nhất đạo lôi điện, từ phía trên phát ra sát khí đem Lâm Anh Mi bao phủ.
Trong nháy mắt phá tan bóng đen!
Hoặc là nói, Tô Tinh giống như là một cái ảo ảnh, chợt lóe mà qua. Truyện 108 Thiếu Nữ Lương Sơn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Leng keng va chạm trung.
Lâm Anh Mi triệt bước, đổi chiều trường thương, vẫn duy trì thương phong điểm đột thứ tư thế, của nàng trường thương tựa như của nàng tên, giống như cao ngất sơn mạch, ngạo nghễ sừng sững.
Đối mặt Tô Tinh quỷ dị đánh bất ngờ, Lâm Anh Mi bất động thanh sắc.
Tô Tinh khóe miệng dâng lên một chút cười lạnh, trường kiếm như điện, tốc độ cực nhanh khiến cuồng phong theo không kịp, vũ khí mũi nhọn đâm thẳng hướng Lâm Anh Mi trong ngực.
Hết thảy chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, nhưng đối với giao phong khoảng cách nội hai người mà nói, kia ngắn ngủn khoảnh khắc lại bừng tỉnh cả đời nhất thế bàn dài lâu.
Tô Tinh ở cuối cùng một khắc độ lệch làm vũ khí ngọn gió theo Lâm Anh Mi quần áo gian mặc đi qua!
Vũ khí theo ngay mặt xỏ xuyên qua Lâm Anh Mi quần áo, thật lớn quán tính tác dụng hạ, Tô Tinh cả người đã muốn chàng tiến Lâm Anh Mi ôm ấp.
Thời gian tựa như trầm mặc xuống dưới!
Lâm Anh Mi hoạt kê nhìn nhào vào trong lòng nam nhân, thân thể cứng ngắc.
Bộ ngực truyền đến kỳ dị xúc cảm, khiến Lâm Anh Mi theo khiếp sợ trong chuyển tỉnh.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, Lâm Anh Mi biểu tình chẳng những khiếp sợ hơn nữa khoa trương.
Đã muốn bị Tô Tinh biểu hiện ra ngoài chiến đấu tiềm lực hoàn toàn kinh diễm một thanh.
Tô Tinh thở, toàn thân giống tan cái, thậm chí ngay cả khấu hạ cò súng khí lực đều không có, nếu Lâm Xung tái khởi xướng công kích, hắn cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, thúc thủ chịu trói.
Lâm Anh Mi thu hồi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương.
Tô Tinh mất đi khí lực đi phía trước tái đến.
"Thiếu chủ!"
Lâm Anh Mi kinh hô, vội vàng đưa hắn ôm lấy, chăm chú nhìn Tô Tinh kiên cường biểu tình, Thiên Hùng tinh nhịn không được mỉm cười.
"Làm được không sai đâu, thiếu chủ!"
Kế tiếp trong thời gian đang tìm tìm Côn Ngô Sa, Tô Tinh liền mỗi ngày cùng Lâm Anh Mi tiến hành loại này chiến đấu luyện tập, hắn tiến bộ vô cùng rõ ràng, mỗi một lần luôn khiến Lâm Anh Mi kinh diễm một thanh.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn đến có thể nhanh như vậy dung hợp nàng tinh kỹ Hàng Tinh giả, giống như nàng chính là vì Tô Tinh trời sinh mà tồn tại.
Nhưng mà cũng có không đủ địa phương, thì phải là tại đây loại luyện tập trong, không tránh khỏi phải hao tổn rất nhiều tinh lực, đang ở bị Thiên Dị tinh đuổi giết thức tỉnh cũng từng nếm thử giữ lại lực lượng, nhưng mà một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, thức tỉnh liền cảm thấy máu đều sôi trào, căn bản cũng không tưởng, thầm nghĩ thống khoái đầm đìa chiến đấu một lần
Một buổi tối hơn mười ngày sau.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một cảnh lạ.chỉ thấy toàn bộ bầu trời đêm đột nhiên sáng bừng lên,108 ngôi sao ,trong đó có một ngôi phát ra ánh sáng quang lam chói mắt ,toàn bộ bầu trời ban đêm sáng ngời như ban ngày
Tô Tinh và Lâm Anh Nhi đểu nhìn lên trời.
Chỉ thấy nhưng xích tinh kia phát ra quang mang đẹp mắt,một đạo sáng màu đỏ liền hướng Đông Phương lãnh địa bán xuống theo đó khỏa xích tinh từ bầu trời hướng về Nữ Lương sơn.
“sao băng a”Lâm Anh Mi khẽ thốt lên
“sao băng?Ngươi nói là có Tinh Tướng thất bại?”Tô Tinh lập tức hiểu đc ý của nàng
Lâm Anh Mi bình tĩnh gật đầu”đúng vậy !sau khi có một Tinh Tướng thất bại đại biêu xích tinh sẽ theo bầu trời ngã xuống,chúng ta gọi là sao băng”
“Đã chết sao?”Tô tinh cảm thấy có điểm nuối tiếc
“phải nói là trở lại nơi quy túc”Lâm Anh Nhi dùng thái độ bât đồng ,mắt nhìn Nữ Lương Sơn khồn biết có ý gì.
“cũng không biết thế nào là khỏa tinh”
“nói không chừng chính là thiếu chủ sùng bái Thiên Khôi tinh Tống Giang”Lâm An Mi liếc mắt nhìn Tô Tinh
Tô Tinh chột dạ mỉm cười.trong giọng nói Lâm Anh Mi có một tia chua sót,sao có thể không hiểu suy tư của nàng.
“nhưng mà Tống Giang có người nói như vậy không chịu nổi sao?”
Tô tinh vẫn là không nhịn đc hỏi,nghe ngữ khí của Lâm Anh Mi nàng đối với thủ lĩnh làm gia 108 khỏa tinh tựa hồ tràn ngập không cho là đúng thậm chí có ý khinh miệt.
Chẳng lẽ Nữ Lương Sơn tinh đấu cũng cùng tiểu thuyết giống nhau,đều coi Tống Giang là bọc mủ?
“nếu chỉ là chiến đấu tài hoa trong lời nói nàng so với thiếu chủ còn không bằng” Lâm Anh Mi quả quyết.
“theo tại hạ biết, mỗi đại đấu tinh,Tống Giang bị giết chết trước tiên”
“đó có phải là vô năng sao’
“phải nói các hữu chuyên tấn công.mà vừa rồi Thiên Khôi tinh thấy rất vô năng”Lâm Anh Mi lắc đầu.
Theo nàng nói,Tô Tinh hiểu biết Tinh Tướng chia làm võ đấu,pháp thuật cùng năng lực hiên nay của hắn.võ đấu cùng pháp thuật là năng lực chiến đấu quan trọng nhất,mà năng lực của hắn cần một cái cường đại hàng tinh giả phối hợp mới có điểm hữu dụng.
Mà năng lực của Tống Giang trong sách sử đc đánh giá là rất thấp,thời đại sau đều không thấy Hàng Tinh giả cùng Thiên Khôi tinh ký hiệp ước.
Lâm Anh Mi giải thích: “bởi vì Tống Giang không có năng lực gì lại ngồi ở trên đệ nhất đeo giao y,Tinh đấu có một quy tắc đánh bại Tinh Tướng có thế đạt đc tinh tướng tinh lực.Thiên khôi tinh tinh giả đối với một gã Hàng Tinh Giả chẳng khác nào uông một bát canh đại bổ.
To tinh nghe xong cảm thấy Thiên Khôi tinh này cũng thật đáng thương,quả thật giông với ăn thịt đường tăng a
“Anh Mi,người cũng muốn làm như vậy”
Lâm Anh Mi cười nhạt ; thiếu chủ quá coi thường tại hạ,Lâm Xung đối với người nhu nhược,vô năng giả không có chút hứng thú động thủ.đương nhiên nếu là thiếu chủ hạ lệnh tại hạ cũng làm theo”
“đối phó với địch nhân không có phản kháng,ta cũng không có hứng thú”
Hai người như không mưu mà hợp.nhưng mà Tô Tinh nghĩ đến,nếu đem cập Thi vũ Tống Giang thu cũng không sai đâu.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 1: Lạc Thảo Lương Sơn
Chương 10: Đụng phải nữ yêu tinh
Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Dịch giả: Lăng Độ Vũ
Nguồn: Lương Sơn Bạc
"Anh Mi, Côn Ngô Sa này cũng thật là khó tìm a, ngươi không có cách nào để rút ngắn thời gian tìm kiếm lại được sao?". Liên tục hơn mười ngày nay Tô Tinh và Lâm Anh Mi tìm khắp vùng sơn lĩnh quanh đây cũng không hề có thu hoạch được gì, Tô Tinh hiện là đang hoài nghi có phải Lâm Anh Mi sai lầm tìm kiếm sai chỗ hay không.
"Quả thật là có chút phiền phức...". Lâm Anh Mi nhìn Tô Tinh ánh mắt có chút suy nghĩ, dường như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng lại tự lắc đầu.
Tô Tinh đoán không ra Lâm Anh Mi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà hắn thấy Lương Sơn đại lục này diện tích thật là bao la bát ngát. Như cái thảo nguyên này mà nói so với sa mạc Sahara ở địa cầu trước đây đã lớn hơn gấp mấy lần. Tại đây mà muốn tìm kiếm cho ra loại Côn Ngô Sa kia thật đúng là còn khó hơn mò kim đáy biển a.
"Thời gian là vàng bạc a, hiện tại đã có bốn mươi khỏa xích, cứ tìm cách này thì đợi cho đến khi có toàn bộ 108 khỏa xích tinh cũng chưa chắc đã tìm ra được Côn Ngô Sa".
"Ý của thiếu chủ là?".
Tô Tinh nhìn hồ nước gần đó, nói: "Ta đi tắm rửa trước, ngươi cứ thử từ từ suy nghĩ xem có biện pháp nào để tìm kiếm hiệu quả hơn không. Cứ tìm kiếm loạn xị ngậu như bây giờ cũng không phải là cách".
Lâm Anh Mi gật gật đầu nói: "Để tại hạ đi loanh quanh các khu phụ cận xem một chút".
Đến Lương Sơn đại lục cho đến nay tính ra cũng đã được hơn một tháng. Chuyện khiến Tô Tinh ấn tượng nhất ở đây là khắp nơi sơn minh thủy tú, phong cảnh đâu đâu cũng đẹp như trong tranh vẻ. Khắp nơi đều là cái loại thiên nhiên nguyên thủy, chưa bị bàn tay con người phá hoại gì. Cởi hết quần áo ra, Tô Tinh nhảy cái ùm xuống nước. Cảm giác mát lạnh thấm vào tận tâm phế khiến hắn thoải mái không cách nào hình dung. Đang định nhắm mắt lại dưỡng thần, bỗng hắn nghe từ rừng cây bên cạnh phát ra tiếng động ào ào.
Tô Tinh mở to mắt, liền kịp lúc nhìn thấy một cô gái có thân hình thon thả từ rừng cây đi ra, cô nàng mặc một dạng như kiểu áo váy, chỉ dài đến đầu gối, khoe ra cặp chân tràn đầy sức thanh xuân. Cô ta nhìn thấy Tô Tinh liền trừng cặp mắt đen nháy lên.
Tô Tinh hai tay vội vàng che lại phía dưới.
Còn đang tưởng cô gái có thể kêu thét, lại bỗng nghe cô gái phát ra thanh âm ngọt đến tận xương cốt: "Công tử, cứu mạng!".
Tô Tinh còn chưa hiểu trăng sao gì, cô gái đã như chim yến lướt đến phía Tô Tinh, vùi đầu vào lòng Tô Tinh, ngước cặp mắt nhấp nháy như sao lên nhìn hắn thỏ thẻ: "Công tử, cứu mạng!".
Ta mới nên kêu cứu mạng a, Tô Tinh buồn bực, bị nàng ta nhanh như chớp đã chui vào lòng mình, nếu nàng ta mà là thích khách, có phải mạng hắn đã phải ô hô ai tai rồi không.
Ôm thân hình mềm mại như bông gòn của cô gái trong lòng, chỗ đó của Tô Tinh tự nhiên cứng lên, vừa lúc lại chạm nhẹ vào ngực của cô gái. Cô gái hình như không để ý đến điều đó, chỉ thấy cô ta sẵng giọng: "Công tử, cẩn thận mặt sau!".
Rống rống !!!
Hổ gầm vang vọng rừng cây, một con hổ cao gần ba mét lao ra, đôi răng nanh dài bằng cả năm gang tay khiến người ta nhìn thấy mà rợn người, miệng phun ra khí tanh nồng nặc.
Tô Tinh thầm kinh hãi không biết đây là loại hổ gì.
"Rống!".
Lão hổ lại gầm lên tiếng lớn, khiến cho nước mặt hồ cũng sôi trào lên, sóng kích cường đại khiến cho Tô Tinh suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Lão hổ thấy vậy có vẻ lại càng thêm tức giận, bước về phía Tô Tinh chộp một cái. Tô Tinh thấy vậy không kể gì đến chuyện mình còn chưa mặc quần, nhảy một cái khỏi mặt nước, cao đến cả năm sáu mét về phía khẩu Ngân Kiếm đang để cạnh bờ, quay lại nhắm vào lão hổ xả liền hai phát.
Từ giữa trán lão hổ xuất hiện hai lỗ máu, quang mang từ đồng tử dần ảm đảm lại, run lên vài cái rồi gục hẳn xuống tuyệt khí đương trường.
Cô gái nhìn Tô Tinh hoa dung thất sắc: "Ngươi... ngươi không có sao chứ?". Thì ra lúc nãy tuy Tô Tinh nhanh chóng nhảy khỏi mặt nước, nhưng đã bị bàn chân trước của lão hổ sớt nhẹ qua chân phải của hắn, làm cho hiện giờ hắn thấy xương cốt chỗ đó như đã bị vỡ ra làm nhiều mảnh.
Cô gái lúc này mới để ý chuyện Tô Tinh còn chưa mặc lại quần áo, mặt hơi ửng đỏ lên, nhưng rất tự nhiên hào phóng cầm nội y quần lót Tô Tinh vứt cạnh đó đến gần nói: "Để ta giúp ngươi mặc vào nha!". Sau đó nàng lại nhìn nhìn cái quần lót của Tô Tinh, chắc là bởi vì chưa nhìn thấy quần áo loại này bao giờ.
Bị một cô gái đoan trang như vậy cứ săm soi cái quần lót của mình, Tô Tinh tí nữa thì đã chết đứng vì ngượng, vội đoạt lại các thứ nội y từ tay cô gái tức giận nói: "Ngươi quay lại để cho ta mặc quần".
Cô gái hì hì cười.
"Các ngươi làm gì đó?". Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc thốt lên. Thì ra Lâm Anh Mi đang ở gần đó nghe được động tĩnh vội cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương lao đến.
Cô gái a lên một tiếng, còn chưa có kịp phản ứng gì, đã bị trường thương lạnh như băng kề ngay cổ. Lâm Anh Mi nhìn đến vết thương trên chân Tô Tinh, đồng tử nhất thời tràn ngập sát ý.
"Không có việc gì, chỉ là vừa bị lão hổ vồ một cái". Tô Tinh không tưởng, vừa rồi mới giở hiệu quả chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, giờ mà mỹ nhân lại bị Lâm Anh Mi một thương cho chầu ông bà ông vải thì thật là khôi hài a.
Lâm Anh Mi nghe vậy mới thu trường thương lại, đến gần bên cạnh giúp Tô Tinh mặc quần áo. Nói đến Lâm Anh Mi về phương diện này thật là mù tịt, loay hoay mãi mà không giúp Tô Tinh mặc xong cái quần, lại mấy lần vô ý chạm vào tiểu đệ của Tô Tinh khiến tiểu đệ Tô Tinh tự nhiên dựng thẳng lên. Lâm Anh Mi thấy vậy mặt đỏ hẳn lên, không biết làm sao phát tiết liền quay sang cô gái thét: "Ngươi làm gì mà tự dưng đưa lão hổ tới đây, suýt nữa làm hại thiếu chủ ta?".
"Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý". Cô gái hai tay đan đan vào nhau thập phần áy náy nói.
"Quên đi". Tô Tinh cũng không muốn truy cứu thêm mấy cái sự tình loại này.
"Tiểu nữ tên là Tống Lộ, ở trong Tống gia thôn ở phụ cận gần đây, công tử có muốn vào thôn trị liệu thương thế một chút không?". Tống Lộ quan tâm hỏi.
Tô Tinh gật gật đầu, cái tình trạng của hắn bây giờ có muốn đi đâu cũng thập phần gian nan a.
Lâm Anh Mi hừ một tiếng, đem lão hổ toàn bộ đều thu vào trong túi, muốn quay lại dìu Tô Tinh đi, lại nhìn thấy Tống Lộ kia đã đến một bên dìu Tô Tinh, lại có vẻ làm rất tốt nên thôi.
"Cái pháp khí ngươi dùng cũng thật là lợi hại, nhẹ nhàng như vậy đã đem lão hổ giải quyết". Cũng không biết nàng Tống Lộ này cố tình hay vô ý, bộ ngực mềm mại của nàng ta cứ cạ cạ vào tay của Tô Tinh.
Tô Tinh nhìn Tống Lộ bộ dáng thẹn thẹn thùng thùng, nhớ tới trước đây không lâu lúc tán gẫu với Lâm Anh Mi có nhắc đến Thiên Khôi tinh, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng hiện lên, khôgn biết nàng này có phải là Tống Giang hay không?
"Ta gọi là Tô Tinh, kia là đồng bạn của ta tên là Lâm Anh Mi". Tô Tinh trả lời.
"Cô ta thật là nữ trung hào kiệt". Tống Lộ sùng bái nói.
Tô Tinh gật đầu.
"Vừa rồi công tử đã cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ sau này xin làm trâu làm ngựa theo hầu công tử". Tống Lộ ngữ khí như tơ thỏ thẻ thêm: "Nếu công tử muốn tiểu nữ làm loại mã để công tử cưỡi tiểu nữ cũng nguyệt sẽ đồng ý".
Tô Tinh nghe vậy khóe miệng tư dưng giật giật như nhìn thấy quỷ.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết