Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 2: Bạn gái đến nhà! (3)
Dịch: son1emy2
Nguồn: metruyen.com
- Làm sao vậy?
Lam Tuyết cũng phát hiện Lâm Lạc có chút không thích hợp, vội vã hỏi.
- Vận mệnh của cô đã cải biến.
Ngữ khí của Lâm Lạc có chút trầm trọng.
- Thật sao?
Lam Tuyết mừng rỡ,
- Lâm Lạc, không phải anh gạt tôi chứ?
- Tôi không lừa cô, nhưng, cô cũng không nên vui vẻ.
Lâm Lạc cười khổ nói,
- Vận mệnh của cô đã cải biến, thế nhưng, cô vẫn như cũ sẽ bị xâm phạm, hơn nữa, thời gian sẽ sớm hơn, không phải rạng sáng ngày 18/7, mà là rạng sáng ngày mai.
- Cái gì?
Lam Tuyết sắc mặt đại biến,
- Lâm Lạc, tại sao có thể như vậy?
Lam Tuyết nhìn Lâm Lạc, chỉ kém không khóc lên mà thôi, nàng vốn cho rằng sự tình đã qua đi, vậy mà nói nguy hiểm lại càng đến nhanh hơn.
- Bởi vì cô đã biết chuyện sẽ xảy ra, cho nên, cô sẽ vô ý thức làm ra cải biến, hoặc trốn tránh, trên thực tế, hành động của cô bây giờ, cũng là một loại phương thức soán mệnh, chỉ có điều cô không thành công mà thôi.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói rằng,
- Nếu cô làm ở hiệp hội Soán Mệnh Sư lâu như vậy, hẳn là có chút hiểu biết, căn cứ lớn nhất của soán mệnh đó là hiệu ứng hồ điệp.
- Tôi biết, một sai lệch nhỏ bé trong quỹ tích sinh mệnh, có thể dẫn đến cải biến rất lớn của vận mệnh, đây là giải thích về hiệu ứng hồ điệp ở trong mắt Soán Mệnh Sư!
Lam Tuyết lại nhanh chóng nói,
- Thế nhưng, vì sao lại thất bại? Tôi vốn có kế hoạch buổi tối ngày hôm nay sẽ về nhà , bây giờ tôi cố ý không quay về, không phải là có sai lệch với quỹ tích sinh mệnh của tôi sao?
- Trên lý luận là như vậy, chỉ có điều hiệu ứng hồ điệp, cũng không chỉ nhằm vào mỗi chuyện xảy ra trên một cá nhân, mà nhằm vào toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời không đó.
Lâm Lạc lắc đầu nói,
- Có thể cô không thể hiểu được, nhưng hẳn là cô hiểu rõ, có thể biết trước vận mệnh không có nghĩa là có thể cải biến vận mệnh, cho nên, soán mệnh cũng không phải đơn giản tùy ý cải biến một điểm trên quỹ tích sinh mệnh là có thể được.
Mỗi người ở trong toàn bộ quỹ tích sinh mệnh sẽ phát sinh vô số chuyện, có một số việc có thể cải biến dẫn đến cải biến vận mệnh ngày sau, nhưng là có nhiều chuyện hơn, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng tới vận mệnh sau này, mà chuyện có thể dẫn đến cải biến vận mệnh, đó là điểm quỹ tích sinh mệnh, khái niệm này, Lam Tuyết cũng hiểu rõ.
- Tôi, tôi đã biết, kia, kia, bây giờ, anh còn có thể giúp tôi soán mệnh sao?
Lam Tuyết hai mắt lưng tròng nhìn Lâm Lạc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng, có vẻ đặc biệt động lòng người, Lâm Lạc cũng không khỏi hơi có chút động tâm.
Hít sâu một hơi, Lâm Lạc nỗ lực ngăn chặn ý nghĩ bậy bạ trong lòng, dùng ngữ khí hết sức nhu hòa nói:
- Lam Tuyết, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô.
Dừng một chút, không đợi Lam Tuyết nói, Lâm Lạc nói tiếp:
- Nhưng trong thời gian kế tiếp, cô không nên tự ý hành động, tốt nhất nghe theo sự sắp xếp của tôi, bằng không, vận mệnh thay đổi, chỉ sợ tôi cũng bất lực.
- Được, tôi nhất định sẽ nghe lời anh nói, anh bảo tôi làm cái gì, tôi cũng nghe!
Lam Tuyết liên tục gật đầu.
- Làm cái gì đều được?
Trong lòng Lâm Lạc nói thầm một chút, không tự giác nhìn thân thể mềm mại mê người kia của Lam Tuyết một chút, lập tức liền thầm mắng mình:
- Lâm Lạc ơi Lâm Lạc, ngươi loạn tưởng cái gì thế? Ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Lâm Lạc đã mười tám tuổi, con trai ở tuổi này, đối với người khác phái vốn là có một loại khát vọng mãnh liệt, mà những năm gần đây, cũng làm cho tâm lý Lâm Lạc so với đại đa số con trai bằng tuổi càng thêm thành thục, bất quá, bởi vì bình thường thời gian của hắn đều rất bận, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các cô gái khác, từ nhỏ đến lớn, cô gái hắn quen thuộc nhất, cũng chỉ có Lâm Sương, cỗkhát vọng trong đáy lòng kia, đã bị Lâm Lạc mạnh mẽ áp chế xuống.
Mà hôm nay, trước sau hắn nhìn thấy hai cô gái dị thường mỹ lệ, Lam Tuyết và Tử Dạ, cỗ khát vọng chôn dấu trong đáy lòng kia, không tự giác bị câu dẫn ra, bình tĩnh mà xem xét, Lâm Sương tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng vô luận là dung mạo cùng vóc người, đều không thể so sánh với Lam Tuyết, càng không cần phải nói tới Tử Dạ toàn thân tản ra vẻ phong tình thành thục kia, tuy rằng chỉ gặp nhau vài phút, nhưng giọng nói và dáng điệu của Tử Dạ, đều đã khắc sâu ở trong lòng Lâm Lạc.
- Lam Tuyết, tôi cần an tĩnh một chút, cô giúp tôi trông Tiểu Sương đi.
Lâm Lạc lắc đầu, đem suy nghĩ rối loạn trong lòng tìm cách mạnh mẽ khu trừ, bây giờ việc hắn muốn làm chính là làm sao cải biến vận mệnh Lam Tuyết, mà không phải mơ tưởng đến nữ nhân.
- Ừm, tôi sẽ giải thích với nàng, tôi nghĩ, hẳn là nàng đã yêu anh rồi.
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, tuy rằng trong lòng nàng rất lo lắng, bất quá biểu hiện ra ngoài, nàng đã trấn định hơn rất nhiều, nàng quyết định từ giờ trở đi, triệt để tin tưởng chàng trai tên là Lâm Lạc trước mắt này.
- Không, không nên giải thích.
Lâm Lạc vội vã nói ,
- Lam Tuyết, tôi, tôi mong cô giúp tôi một chuyện, cô tiếp tục giả là bạn gái của tôi đi.
- Vì sao?
Lam Tuyết có chút không hiểu hỏi.
- Chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ nói nguyên nhân cho cô.
Lâm Lạc trầm ngâm một chút rồi nói,
- Tôi cần một khoảng thời gian tìm ra phương pháp tốt nhất giúp cô soán mệnh.
- Được rồi, tôi nghe lời anh.
Lam Tuyết mơ hồ cảm giác được Lâm Lạc có điều khó nói, liền không hỏi nữa, gật đầu, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Lạc suy tư trong chốc lát, có chút gian nan mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, trong ngăn kéo có một chiếc hộp rất cổ quái, hộp dùng một loại tài liệu rất đặc thù làm thành, chỉ là, Lâm Lạc lại không biết rốt cuộc là tài liệu gì.
Đương nhiên, bây giờ Lâm Lạc muốn tìm cũng không phải hộp, mà là thư bên trong chiếc hộp, hắn mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nằm đó, chất liệu của đồng hồ đeo tay và chất liệu của chiếc hộp giống nhau, cảm giác có chút phong cách cổ xưa.
Hơi chần chờ một chút, Lâm Lạc lấy ra đồng hồ đeo tay đeo lên tay.
- Tiểu Lâm, ngươi rốt cục cũng mang ta ra sao?
Bỗng nhiên, một thanh âm lanh lảnh vang lên.
- Câm miệng, còn gọi Tiểu Lâm, ta lại vứt ngươi vào đó!
Lâm Lạc tức giận nói.
- Ai ai ai, nghìn vạn lần không nên, ta gọi ngươi là Lâm đại ca có được hay không? Lâm đại ca, ngươi nghìn vạn lần đừng như vậy, ta ở bên trong rất buồn chán!
Kia thanh âm nhất thời liền luống cuống, vội vã cầu xin tha thứ.
- Hừ, coi như ngươi biết điều!
Lâm Lạc khẽ hừ một tiếng, nói tiếp:
- Tiểu Hôi, ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi là Vận Mệnh trí não, có đúng là sự thực hay không?
- Đương nhiên là thật, ta nói Tiểu Lâm, a, không, Lâm đại ca, ta chính là Vận Mệnh trí não độc nhất vô nhị trong vũ trụ, rất lợi hại!
Cái thanh âm kia đắc ý dào dạt mà nói.
- Vậy ngươi có năng lực gì?
Lâm Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi, cái Vận Mệnh trí não này, hay còn gọi Tiểu Hôi, chính là đồng hồ đeo tay kia hắn vừa lấy ra, bởi vì thoạt nhìn có chút bụi bặm, Lâm Lạc liền lấy một cái tên như thế cho nó.
(Hôi có nghĩa là màu xám, hoặc bụi bặm)
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 3: Vận Mệnh trí não thần bí! (1)
Dịch: son1emy2
Nguồn: metruyen.com
Lai lịch của Tiểu Hôi, cũng thần bí như người âm thầm giúp đỡ Lâm Lạc kia vậy, vào sáng sớm một ngày trong năm ngoái, hắn vừa tỉnh lại, liền phát hiện trên tủ đầu giường có một cái hộp kỳ quái, khi mở hộp, thì phát hiện cái đồng hồ đeo tay này, trừ cái này ra, cũng không phát hiện thêm cái gì khác.
Tuy rằng lai lịch cái này bất minh, nhưng Lâm Lạc đúng là vẫn nhịn không được, hiếu kỳ cầm đồng hồ đeo tay đeo một chút, vừa mới đeo lên, đồng hồ đeo tay liền bắt đầu nói, nói nó là cái gì Vận Mệnh trí não, là tới giúp đỡ Lâm Lạc trở thành Soán Mệnh Sư vĩ đại nhất, bất quá, Lâm Lạc hỏi nó rốt cuộc là tới như thế nào, cái Vận Mệnh trí não vĩ đại này cũng là hoàn toàn không biết gì cả.
Qua một khoảng thời gian sau, Lâm Lạc dần dần phát hiện, cái Vận Mệnh trí não này, cũng chính là Tiểu Hôi, phải đeo trên tay trái hắn mới có thể nói, căn cứ Tiểu Hôi phán đoán, bên trong tay trái Lâm Lạc có một thứ gì đó đặc thù, có thể khởi động nó.
Bất quá, Tiểu Hôi đối với việc mình có năng lực gì lại không chịu nói, chỉ nói là trừ phi Lâm Lạc đã chuẩn bị làm Soán Mệnh Sư, nó mới bằng lòng nói ra.
- Lâm đại ca, ngươi hỏi cái này để làm gì? Lẽ nào ngươi đã quyết định làm Soán Mệnh Sư sao?
Tiểu Hôi khi bị nhốt ở trong hộp, đối với chuyện bên ngoài thì hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng chỉ cần đeo trên tay Lâm Lạc, nó liền có thể dùng ngôn ngữ tiến hành trao đổi với Lâm Lạc.
- Ngày hôm nay ta đã đi tham gia khảo hạch tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư, bây giờ ta gặp phải một chuyện phiền phức, ta phải cải biến vận mệnh của một người, mới có thể qua khảo hạch.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói,
- Nếu ngươi là Vận Mệnh trí não, ta nghĩ, có thể ngươi có thể cung cấp một chút trợ giúp cho ta.
- Đó là đương nhiên, ta chính là Vận Mệnh trí não vĩ đại nhất!
Tiểu Hôi lại bắt đầu tự kỷ.
- Ai, nói nhanh lên một chút, rốt cuộc ngươi có năng lực gì? Không nói, ta sẽ đem ngươi vứt vào đó, sau này cũng sẽ không lấy ngươi ra nữa!
Lâm Lạc bất mãn hừ một tiếng, cái trí não gì gì này, cũng không biết là ai làm ra, tám phần mười là người ngoài hành tinh, chí ít, lấy trình độ khoa học kỹ thuật ở địa cầu hiện nay, hẳn là không ai có thể làm ra loại trí não cao cấp này.
- Ta nói là được chứ gì, năng lực của ta là có thể căn cứ quỹ tích sinh mệnh của một người, tính toán ra có bao nhiêu loại phương thức cải biến vận mệnh của hắn, song song còn có thể tính toán ra sau khi sử dụng mỗi loại phương thức sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với thời không.
Tiểu Hôi có chút ủy khuất nói,
- Nói đơn giản, ta có thể tính toán hiệu ứng hồ điệp xảy ra khi soán mệnh.
- Cái gì?
Trong lòng Lâm Lạc chấn động, đối với một Soán Mệnh Sư mà nói, phiền phức lớn nhất chính là hiệu ứng hồ điệp không thể biết trước, cho nên hành động soán mệnh thường cho rằng có thể thành công, cuối cùng bởi vì không thể biết trước hiệu ứng hồ điệp mà dẫn đến thất bại, nếu như lời Tiểu Hôi nói là thật, như vậy, Lâm Lạc sẽ trở thành một Soán Mệnh Sư duy nhất có thể biết trước hậu quả hiệu ứng hồ điệp một cách chuẩn xác.
- Bất quá, nói trước nha, ta chỉ có thể tính toán, ta cũng không có năng lực đoán trước vận mệnh, cho nên, trước hết ngươi phải nói cho ta biết quỹ tích sinh mệnh của đối phương.
Tiểu Hôi nói tiếp,
- Bất quá, Lâm đại ca à, sao ngươi chỉ là trợ lý Soán Mệnh Sư đây? Mấy ngày trước ta đi ra đã tra qua tư liệu, Soán Mệnh Sư chủ yếu là căn cứ năng lực biết trước vận mệnh mà phân cấp, ngươi có thể biết trước quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh cơ mà?
- Sao ngươi biết nhiều như vậy?
Lâm Lạc sắc mặt hơi đổi,
- Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?
- Này, ta nói rất nhiều lần rồi, ta thực sự không biết ta từ đâu tới đây, lần đầu tiên ta có ý thức, thì đã đeo ở trên tay ngươi rồi, về phần chuyện của ngươi, trong trí nhớ của ta sớm đã có rồi!
Tiểu Hôi có chút bất mãn về sự hoài nghi của Lâm Lạc.
- Quên đi, coi như ta tin tưởng ngươi.
Lâm Lạc có chút phiền muộn, hắn luôn có một loại cảm giác, trong bóng tối tựa hồ có một đôi mắt hắn không nhìn thấy đang nhìn chăm chú vào tất cả mọi chuyện của hắn, thậm chí là ở thao túng tất cả.
- Lâm đại ca, ngươi còn không có nói cho ta biết, vì sao ngươi chỉ là trợ lý Soán Mệnh Sư - cấp bậc thấp nhất vậy!
Tiểu Hôi không có đáp án, tất nhiên là không bỏ qua.
- Bây giờ ngay cả trợ lý Soán Mệnh Sư ta cũng chưa phải!
Lâm Lạc hừ một tiếng nói rằng,
- Lần sau khi ngươi tra tư liệu, ta van ngươi, ngươi tra rõ một chút, cấp bậc Soán Mệnh Sư, là phải từng cấp từng cấp đi lên!
- Là như vậy sao? Ta lên mạng xem sao.
Tiểu Hôi lẩm bẩm nói.
Đối với việc Tiểu Hôi rốt cuộc là loại trạng thái tồn tại gì, Lâm Lạc vẫn đều rất kỳ quái, nó rõ ràng là đeo ở trên tay hắn, thế nhưng, cứ như vậy nó cũng có thể lên mạng, cũng không biết là nó kết nối lên mạng thế nào . Bất quá, sự xuất hiện của Tiểu Hôi vốn cũng rất quỷ dị, cho nên, phát sinh sự tình kỳ quái khác ở trên người nó, Lâm Lạc cũng bắt đầu thấy không có gì lạ.
- Ta làm sao có thể đem quỹ tích sinh mệnh một người nói cho ngươi?
Lâm Lạc nhớ tới chuyện Lam Tuyết, lại hỏi, quỹ tích sinh mệnh có thể nói là một loại tư tưởng không thể nói bằng lời, căn bản không thể dùng ngôn ngữ hay văn tự truyền đạt được, cho nên Lâm Lạc mới hỏi như vậy.
- Rất đơn giản, chỉ cần ta không bị ngươi tháo ra, nếu như ngươi thấy được quỹ tích sinh mệnh của cá nhân nào đó, ta cũng có thể thấy.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Được rồi, ta đã biết Soán Mệnh Sư các ngươi khảo hạch thế nào rồi, môi giới khảo hạch của ngươi là ai vậy? Mang ta đi xem thôi!
- Mang ngươi đi xem cũng được, nhưng ta nói trước, ngươi không được nói chuyện.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói,
- Ta không muốn cho bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của ngươi.
- Biết rồi, ngươi có sao không? Lắm mồm quá!
Tiểu Hôi hiển nhiên có chút không nhịn được.
Lâm Lạc không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, cửa phòng ngủ của Lâm Sương vẫn đóng chặt như cũ, mà Lam Tuyết ngồi đờ ra ở trong phòng khách dưới lầu .
- Xin lỗi, Lâm Lạc, Lâm Sương không ra khỏi cửa, tôi cũng không có biện pháp khuyên nàng.
Thấy Lâm Lạc xuống lầu, Lam Tuyết ngẩng đầu, dùng ngữ khí có chút áy náy nói.
- Cũng không thể trách cô.
Lâm Lạc bất đắc dĩ cười khổ, đi tới bên cạnh Lam Tuyết ngồi xuống,
- Lam Tuyết, cô nhìn lại vào mắt tôi đi.
Lam Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt Lâm Lạc, trong ánh mắt, tựa hồ bao hàm một tia tình cảm khó phát hiện.
Lúc này, từ trong mắt của nàng, Lâm Lạc thấy quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của nàng , từ khi sinh ra đến khi chết đi, chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chuyện sắp xảy ra trong tương lai, trong đầu hắn bây giờ, hình ảnh cuộc đời của nàng nhanh chóng hiện lên, thẳng đến khi nàng thả người nhảy xuống từ tòa nhà Vận Mệnh, ở một khoảnh khắc kia, rốt cục mới dừng lại, mười tám tuổi, lúc đó sinh mệnh đã kết thúc.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 3: Vận Mệnh trí não thần bí! (2)
Dịch: son1emy2
Nguồn: metruyen.com
Lâm Lạc không chỉ có thể biết trước vận mệnh của một người, còn có thể biết tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong quá khứ, chỉ là, hắn biết, Soán Mệnh Sư hẳn là có năng lực biết trước vận mệnh, nhưng mà không có năng lực tái hiện quá khứ, cho nên, hắn vẫn có một loại cảm giác, mình và Soán Mệnh Sư bình thường hẳn là có chút khác nhau.
Hiểu rõ tất cả quá khứ của Lam Tuyết, ấn tượng đối với nàng của Lâm Lạc thay đổi rất nhiều, nàng không chỉ mỹ lệ, hơn nữa còn rất thiện lương, vì người nhà, nàng buông bỏ rất nhiều thứ, mặc dù có dung mạo hơn người, nhưng không có đọa lạc, mà là vẫn duy trì sự thanh thuần.
Cảm giác của Lam Tuyết bây giờ rất kỳ quái, không biết vì sao, tuy rằng không phải lần đầu tiên nàng nhìn vào mắt Lâm Lạc như vậy, thế nhưng lúc này, tựa hồ nàng cảm thấy khác với hai lần trước, lúc này, ánh mắt Lâm Lạc có vẻ đặc biệt thâm thúy, hơn nữa, còn mơ hồ tản ra một loại mị lực không nói nên lời.
- Kỳ thực, nếu như quả thật hắn là bạn trai của ta, có thể cũng không tệ!
Trong lòng Lam Tuyết đột nhiên toát ra một cái ý niệm như thế, khuôn mặt trắng nõn không nhịn được hơi đỏ lên.
Lâm Lạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem Lam Tuyết từ trong ý nghĩ kỳ quái kia tỉnh lại.
- A, Lâm Lạc, được rồi sao?
Lam Tuyết cúi đầu ngượng ngùng nói một tiếng, hai gò má nóng rần lên, nàng có chút không dám nhìn Lâm Lạc, giống như rất sợ hắn nhìn thấu lòng của nàng.
- Được rồi, Lam Tuyết, cô yên tâm đi, tôi bảo đảm, cô nhất định sẽ không có việc gì.
Lâm Lạc mỉm cười, thái độ với Lam Tuyết rõ ràng tốt hơn rất nhiều, đương nhiên, thái độ hắn đối với Lam Tuyết trước kia cũng không tệ.
- Ừm, tôi tin tưởng anh!
Lam Tuyết gật gật đầu, ngữ khí và thần thái tự tin của Lâm Lạc, làm cho Lam Tuyết tăng thêm lòng tin rất nhiều.
Lâm Lạc không nói gì nữa, đứng dậy quay trở về phòng ngủ.
Tòa nhà Vận Mệnh, tầng 88, đó là phòng công tác vận mệnh thuộc về Tử Dạ, trên cả một tầng lầu, cũng chỉ có một mình Tử Dạ, tầng thứ 88 cũng chỉ có một phòng công tác vận mệnh, bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như mở phòng công tác vận mệnh ở tầng này, khẳng định không có công việc, bởi vì, tất cả mọi người sẽ chạy đến chỗ của Tử Dạ.
Tiễn người khách cuối cùng, Tử Dạ hơi thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng tên ăn chơi trác táng kia vài câu, người nọ căn bản không phải đến tìm nàng soán mệnh, mà là đến tìm nàng nói chuyện phiếm, cũng may nàng nói chuyện phiếm cũng thu phí, bằng không nàng thật sự là mệt chết rồi.
Tạm thời không có chuyện gì, nàng không khỏi nhớ tới Lam Tuyết, đại khái một tháng trước, nàng bởi vì buồn chán nên dự đoán một chút tương lai cho Lam Tuyết, liền phát hiện vận mệnh bi thảm kia của Lam Tuyết, đừng nói nàng và Lam Tuyết quan hệ không tệ, hơn nữa đều là con gái, nàng cũng không muốn nhìn Lam Tuyết rơi vào kết cục như vậy, chỉ là, bởi vì quy định của Soán Mệnh Sư ràng buộc, nàng không thể chủ động vì Lam Tuyết soán mệnh, cũng không có thể chủ động nói cho Lam Tuyết tương lai của nàng.
Đợi một tháng, cuối cùng cũng đợi được một người đến đây tiến hành khảo hạch, cơ hội tốt như vậy, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên, Lâm Lạc này trong mắt nàng thoạt nhìn có chút ngốc, liền trở thành cọng rơm cứu mạng của Lam Tuyết.
- Lâm Lạc ơi Lâm Lạc, nếu như lần này ngươi thất bại, cả đời này ngươi cũng đừng mơ trở thành Soán Mệnh Sư!
Tử Dạ thầm nghĩ trong lòng, trên thực tế, Soán Mệnh Sư cũng không chỉ có một cơ hội khảo hạch, bất quá, nếu như lần này Lâm Lạc không thể cải biến vận mệnh của Lam Tuyết, lần thứ hai khảo hạch, nhất định sẽ bị Tử Dạ làm khó dễ.
Một lát sau, Tử Dạ nghĩ có chút không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lam Tuyết.
- Lam nha đầu, là chị đây, cái gì? Em chờ đó, chị lập tức đến!
Khi vừa kết nối điện thoại, chưa nói được vài câu, sắc mặt Tử Dạ liền biến đổi, chỉ hỏi vài câu, liền ngắt điện thoại, vội vã đi ra.
************
- Trong quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của Lam Tuyết tổng cộng có hai vạn linh một điểm quỹ tích sinh mệnh, từ bây giờ đến khi sinh mệnh nàng kết thúc, còn có ba điểm quỹ tích sinh mệnh.
Tiểu Hôi tiến hành tính toán nửa giờ, mới cho ra một kết luận như thế,
- Bây giờ, ta với ngươi phân tích.
- Điểm thứ nhất có đúng tám giờ buổi tối hôm nay, mẹ nàng bệnh nặng nhập viện, nàng có nên đi bệnh viện hay không.
Lâm Lạc hơi trầm ngâm một chút hỏi.
- Đúng vậy, nếu như ngươi ngăn cản Lam Tuyết đến bệnh viện, sự tình phía sau sẽ không phát sinh, thế nhưng...
Tiểu Hôi nói đến đây ngừng lại.
- Nhưng cái gì?
Lâm Lạc nhịn không được hỏi.
- Thế nhưng trong buổi tối hôm nay, sẽ có một nữ hài, gặp vận mệnh giống như Lam Tuyết, kết quả ngươi vì Lam Tuyết soán mệnh, trên thực tế là đem vận mệnh của nàng chuyển sang người khác.
Tiểu Hôi hơi chần chờ một chút nói,
- Bất quá, đối với ngươi mà nói, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành.
- Nếu như Lam Tuyết đi bệnh viện, như vậy liền gặp phải điểm quỹ tích sinh mệnh thứ hai, 12 giờ đêm, nàng sẽ đi ra ngoài mua đồ.
Lâm Lạc chậm rãi nói,
- Nếu như Lam Tuyết vẫn ở lại bệnh viện thì sao? Gặp phải hậu quả gì?
- Nàng vẫn sẽ bị cưỡng gian, hơn nữa, cùng bị cưỡng gian với nàng còn có một người hộ sĩ trong bệnh viện.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Cho nên, phương pháp này khẳng định là không được.
- Nói vậy, chỉ có thể chọn điểm quỹ tích thứ ba sao?
Lâm Lạc trong lòng hơi trầm xuống,
- Hai giờ sáng, khi kẻ bắt cóc xuất hiện, đem kẻ bắt cóc này bắt lại.
- Cũng không được, cho dù ngươi bắt được kẻ bắt cóc, thế nhưng 15 phút đồng hồ sau, Lam Tuyết sẽ bị một bác sĩ trong bệnh viện cường bạo, đương nhiên, kết cục lần này của nàng đỡ hơn, chỉ là bị một người cường bạo, mà không phải là 3 người như lúc đầu.
Thanh âm của Tiểu Hôi lại một lần nữa đả kích lòng tin của Lâm Lạc,
- Hơn nữa, khi đó ngươi sẽ bị một người quấn lại, không thể phân thân đi cứu nàng.
- Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây?
Lâm Lạc có chút phiền não đứng lên, đột nhiên thân thể hắn chấn động, gấp gáp hỏi:
- Tiểu Hôi, ngươi có thể thấy tương lai của ta sao?
- Không thể thấy, ta không thể đơn độc tiến hành đoán trước vận mệnh, phải mượn năng lực của ngươi, thế nhưng ngươi sẽ không thấy quỹ tích sinh mệnh của chính mình, ta tự nhiên cũng không có biện pháp thấy tương lai vận mệnh của ngươi!
Tiểu Hôi hữu khí vô lực nói,
- Đương nhiên, nếu như vận mệnh của người khác và ngươi có lên quan đến nhau, thì ta có thể thấy, nàng và ngươi có một bộ phận liên quan.
Lâm Lạc trong lòng hơi động, trong lòng lóe lên một suy nghĩ, bất quá, bởi vì không quan hệ với chuyện của Lam Tuyết, tạm thời chỉ đành đè xuống không nói đến.
- Bây giờ xem ngươi chọn như thế nào, là để một cô gái ngươi không quen biết bị cưỡng gian, hay là để Lam Tuyết bị cưỡng gian.
Thanh âm của Tiểu Hôi lại vang lên.
- Không có lựa chọn khác sao?
Lâm Lạc nhịn không được hỏi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 3: Vận Mệnh trí não thần bí! (3)
Dịch: son1emy2
Nguồn: metruyen.com
- Cũng không phải không có, nếu như ngươi có thể xuyên qua thời không, trở lại một thời điểm trong quá khứ, sẽ có thể cải biến, chỉ tiếc, hình như ngươi không có loại năng lực này.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Cho nên, khuyên ngươi, hãy chọn điểm quỹ tích sinh mệnh thứ nhất đi.
- Ta còn phải suy nghĩ đã.
Lâm Lạc thấp giọng nói rằng, tuy rằng thoạt nhìn lựa chọn thứ nhất là tốt nhất, thế nhưng, nếu vì cứu Lam Tuyết, mà để cô gái khác gặp tai bay vạ gió, hắn không thể tránh khỏi lương tâm cắn rứt.
- Ta, Vận Mệnh trí não vĩ đại như thế cũng không thể giải quyết, ngươi nghĩ như thế nào cũng là vô ích thôi!
Tiểu Hôi hiển nhiên rất tự tin.
- Cho dù trí não vĩ đại, cũng là do con người nghiên cứu chế tạo ra, ngươi là trí não, ta là người, vấn đề ngươi không thể giải quyết, không có nghĩa là ta không thể giải quyết.
Lâm Lạc tức giận nói.
- Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể giải quyết, sau đó, ta sẽ làm tiểu đệ của ngươi, bằng không, sau này ngươi phải gọi ta là đại ca!
Tiểu Hôi cười hì hì nói.
- Ngươi yên ổn làm trí não của ta thì có thể, tiểu đệ thì miễn, ta cũng không muốn tìm một đồ cơ khí làm tiểu đệ.
Lâm Lạc hừ một tiếng, bộ não cũng cấp tốc vận chuyển, hắn muốn tìm một phương pháp có thể miễn cho Lam Tuyết gặp vận rủi, song cũng không để người vô tội khác gặp phải phiền phức.
Ngay khi Lâm Lạc còn đang suy nghĩ khổ sở, nhà hắn lại có một vị khách không mời mà đến, không phải ai khác, chính là Tử Dạ tiểu thư có mị lực vô hạn.
- Lam nha đầu, Lâm Lạc đâu?
Thấy Lam Tuyết, Tử Dạ liền hỏi, ngay cả chuông cửa cũng không ấn, không biết là nàng vào bằng cách nào.
- Hắn ở trên tầng trên, Tử Dạ tiểu thư, thực sự là cảm tạ chị rồi, chuyện của em, lại để cho chị tự mình đến đây.
Trong lòng Lam Tuyết tràn ngập cảm kích, mặc dù Tử Dạ vẫn rất thân thiết gọi nàng là Lam nha đầu, thế nhưng nàng đối với Tử Dạ lại rất khách khí, ở trong mắt của nàng, Tử Dạ vĩnh viễn đều là thần tượng của nàng, là đối tượng mà nàng tôn kính.
Tử Dạ hơi trầm ngâm một chút, cầm bàn tay nhỏ bé của Lam Tuyết lên, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Lâm Lạc cũng không nói sai, thực sự đã thay đổi.
Một lát sau, Tử Dạ buông tay Lam Tuyết ra, mày liễu nhíu lại nhẹ nhàng nói.
- Tử Dạ tiểu thư, Lâm Lạc nói ta nhất định sẽ không có việc gì.
Lam Tuyết nhỏ giọng nói.
- Lam nha đầu, em đã rất tin tưởng hắn rồi?
Tử Dạ có chút kinh ngạc nhìn Lam Tuyết hỏi.
- Vâng, em tin tưởng hắn.
Lam Tuyết gật đầu, trên mặt cũng không tự giác hiện lên một mảnh đỏ bừng, bất quá, Tử Dạ tiểu thư sơ ý cũng không phát hiện dị trạng của Lam Tuyết.
Tử Dạ còn muốn nói gì, cửa phòng Lâm Lạc trên lầu đột nhiên mở ra, Lâm Lạc vội vã đi ra.
- Tử Dạ tiểu thư, sao cô lại tới đây?
Thấy Tử Dạ, Lâm Lạc lấy làm kinh hãi, bị mị lực của đối phương làm cho thất thần một lúc sau, hắn liền mở miệng hỏi.
- Lâm Lạc, Tử Dạ tiểu thư là vì chuyện của tôi nên tới.
Lam Tuyết vội vã nói.
- Vậy được rồi, Lam Tuyết, phiền cô giúp tôi tiếp Tử Dạ tiểu thư một chút, tôi có một số việc, phải đi xem sao.
Lâm Lạc hơi do dự một chút, liền mở miệng nói.
Lam Tuyết gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Lâm Lạc cười áy náy với Tử Dạ, sau đó liền xoay người vội vã rời đi, sự tình khẩn cấp, hắn không có thời gian giải thích, hơn nữa, ở trước mặt Tử Dạ, hắn cũng có chút cảm giác không biết nói cái gì.
Lâm Lạc vội vã chạy ra khỏi tiểu khu Hoa Viên Biệt Thự, ngay cả Chu Vân Đào chào hỏi với hắn cũng không để ý đến.
Sau một phen suy tư, Lâm Lạc rốt cục nghĩ ra một biện pháp có thể được, nếu không thể từ điểm quỹ tích sinh mệnh của Lam Tuyết bản thân tìm ra biện pháp giải quyết, hắn liền nghĩ đến có thể qua ba người có khả năng cường bạo Lam Tuyết kia mà tìm ra phương pháp, bởi vậy, chuyện hắn muốn làm bây giờ, đó là đi tìm ba người kia.
Ngưng thần hồi tưởng tướng mạo ba người kia, Lâm Lạc rất nhanh liền phát hiện chỗ ở hiện tại của ba người kia, loại năng lực đặc thù này của hắn, kỳ thực cũng không có quan hệ với Soán Mệnh Sư, trên thực tế, Lâm Lạc chỉ cần ngưng thần nghĩ bất luận hình dạng một người nào, liền có thể chuẩn xác tìm đến vị trí người này, nhưng Lâm Lạc rất ít sử dụng loại năng lực này.
Nhưng mà, lúc này Lâm Lạc lại gặp phải một chuyệnphiền phức, ở đây có rất ít xe taxi ra vào, dù sao, loại tiểu khu dành cho người giàu có này thường sẽ có xe riêng, xe taxi sẽ không tới nơi này kiếm cơm được, Lâm Lạc rơi vào đường cùng, liền chuẩn bị đi đến trạm tàu điện ngầm.
Tin, tin, hai tiếng còi xe vang lên bên cạnh, Lâm Lạc quay đầu vừa nhìn, không khỏi hơi sửng sốt, một chiếc xe thể thao màu hồng đỗ bên cạnh, mà ngồi trên xe, chính là Tử Dạ.
- Tiểu suất ca, lên xe đi!
Tử Dạ hơi nghiêng đầu, nói với Lâm Lạc.
- Cảm ơn Tử Dạ tiểu thư.
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút, liền ngồi lên xe.
- Đi đâu?
Tử Dạ dùng ánh mắt có hứng thú nhìn Lâm Lạc, hỏi.
- Khách sạn Phong Hoa.
Lâm Lạc cúi đầu nói, hắn nhịn không được nhìn Tử Dạ một chút, nhưng phát hiện Tử Dạ đang nhìn hắn, hai ánh mắt gặp nhau, hắn liền vội vàng quay đầu, trống ngực đập thình thịch, không dám liếc nhìn nàng nữa.
Mị lực của Tử Dạ, đối với bất luận nam nhân nào đều là trí mạng, Lâm Lạc cũng không ngoại lệ, bất quá, hắn còn có điểm tự biết mình, lấy thân phận của hắn, không có khả năng chạm đến Tử Dạ, huống chi, trong lòng hắn, còn có một bóng hình xinh đẹp không thể nào quên, Tử Dạ tuy rằng mị lực kinh người, làm cho hắn khó có thể quên, nhưng hắn cũng không đến mức đối với nàng nhất kiến chung tình (vừa nhìn thấy đã yêu).
- Nhìn vào mặt mũi của Lam Tuyết, ngày hôm nay sẽ không thu anh tiền taxi.
Xe thể thao chạy như bay ra ngoài, mà thanh âm Tử Dạ, cũng truyền vào tai Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi xấu hổ cười cười, lại không biết Tử Dạ là người không hay nói đùa, thật sự là nàng muốn lấy tiền taxi, những người quen thuộc với Tử Dạ đều biết, vị Tử Dạ tiểu thư này đối với tiền tài có một loại si mê đặc thù, rất ít người có thể ở phương diện tiền tài chiếm được tiện nghi của nàng, mà hôm nay, ở trong mắt Tử Dạ, Lâm Lạc đã chiếm một cái đại tiện nghi rồi.
Làn hương thơm ngát thoang thoảng thấm đến tận ruột gan từ người bên cạnh truyền đến, là một loại hương thơm Lâm Lạc chưa bao giờ được ngửi qua, hắn không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Tử Dạ, không biết nàng dùng nước hoa gì, lại tốt như vậy, hắn đang suy nghĩ có nên mua bình nước hoa như vậy cho Lâm Sương hay không.
Tử Dạ bây giờ đang chuyên tâm lái xe, hai mắt nhìn phía trước, làm cho Lâm Lạc yên tâm không ít, bây giờ hắn đã không dám trực tiếp nhìn Tử Dạ, có chút sợ Tử Dạ dùng cái loại ánh mắt tràn ngập ma lực này nhìn hắn.
Dọc theo đường đi Lâm Lạc vẫn duy trì trầm mặc, Tử Dạ cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Lâm Lạc bên cạnh.
Xe đang đi trên đại lộ Minh Châu, rất nhanh liền gặp đèn đỏ, đại lộ Minh Châu chính là một trong các trục đường chính của thành phố Minh Châu, dòng xe lưu thông rất lớn, nhưng rất ít khi kẹt xe.
- Lâm Lạc, năng lực đoán trước của anh xuất hiện từ khi nào vậy?
Khi đang đợi đèn đỏ, Tử Dạ đột nhiên hỏi.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 4: Tử Dạ thăm dò. (thượng)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- A?
Lâm Lạc có chút không chú ý, hơi sửng sốt, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, có chút lắp bắp, nói:
- Mới vừa, mới vừa xuất hiện không lâu.
- Thật vậy sao?
Tử Dạ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Lâm Lạc, đột nhiên Lâm Lạc cảm thấy hoa mắt, một cánh tay trắng nõn vụt qua mắt hắn, sau đó, hắn liền phát hiện Tử Dạ bắt được tay trái của hắn.
Thân thể Lâm Lạc chấn động, tuy rằng không khác gì cái nắm tay bình thường, nhưng loại tiếp xúc thân thể rất bình thường này, cũng làm cho trái tim Lâm Lạc đập nhanh hơn, nhất thời hô hấp trở nên có chút gấp gáp.
Đúng lúc đó, hắn cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại tràn vào trong cơ thể hắn, Lâm Lạc chợt tỉnh lại, hắn lập tức hiểu ra, Tử Dạ đang dò xét năng lực của hắn.
Năng lực đoán trước vận mệnh, thuộc về một loại năng lực tinh thần, từ lý luận mà nói, tinh thần lực càng cường đại, thì càng biết trước vận mệnh trong khoảng thời gian dài.
Hầu như là vô ý thức, tinh thần lực của bản thân Lâm Lạc bắt đầu phản kháng lại, trên thực tế, loại năng lực tinh thần này trong cơ thể hắn căn bản không thể tự mình khống chế, mà là tinh thần lực của bản thân tự phát hành động, cho nên, hắn căn bản không thể ngăn cản hành động phản kháng này .
Tinh thần lực của Lâm Lạc dị thường cường đại, trong nháy mắt liền đem tinh thần lực của Tử Dạ khu trừ ra ngoài, sắc mặt Tử Dạ hơi đổi, nàng biết, hành động dự đoán vận mệnh tương lai của Lâm Lạc của mình đã thất bại.
Buông tay ra, Tử Dạ dùng ánh mắt quái dị nhìn Lâm Lạc, nhưng cũng không nói gì, Lâm Lạc cúi đầu, vẫn như cũ không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt Tử Dạ.
Đèn đỏ lóe lên, rất nhanh chuyển thành đèn xanh, chiếc xe thể thao lần thứ hai chạy nhanh đi, Lâm Lạc len lén liếc mắt nhìn Tử Dạ, nhưng phát hiện sắc mặt của nàng vẫn như thường, không khỏi thở dài một hơi, hắn thật sự có chút lo lắng Tử Dạ sẽ hỏi mình tiếp.
Trên thực tế, một Soán Mệnh Sư nếu như muốn dự đoán được vận mệnh tương lai của Soán Mệnh Sư khác, chỉ dưới tình huống năng lực của hắn so với Soán Mệnh Sư kia càng mạnh hơn mới có thể làm được, trong soán mệnh giới, đây là chân lý được mọi người công nhận, cho nên, dựa theo lý luận này, đó chính là năng lực của Lâm Lạc không thua gì Tử Dạ, thậm chí, so với Tử Dạ càng mạnh hơn.
Một Soán Mệnh Sư có năng lực so với cửu cấp Soán Mệnh Sư còn mạnh hơn, nhưng đến bây giờ ngay cả trợ lý Soán Mệnh Sư cũng không phải, khẳng định sẽ khiến Tử Dạ hoài nghi, trên thực tế, hiện tại Lâm Lạc đã khiến cho Tử Dạ cảm thấy rất hứng thú.
Bởi vì Soán Mệnh Sư ở xã hội có địa vị siêu nhiên, trên thực tế, hầu như mọi người chỉ cần có năng lực đoán trước, đều sẽ lập tức gia nhập vào chức nghiệp Soán Mệnh Sư này, mà người vừa thức tỉnh năng lực đoán trước, năng lực đều rất yếu, thông thường đều chỉ miễn cưỡng có thể làm trợ lý Soán Mệnh Sư hoặc là nhất cấp Soán Mệnh Sư, năng lực của Soán Mệnh Sư tiến hóa tương đối chậm, trên cơ bản, hơn ba tháng mới có thể tiến hóa một lần, mà càng về sau, tốc độ tiến hóa càng chậm, Tử Dạ từ bát cấp Soán Mệnh Sư tiến hóa lên cửu cấp Soán Mệnh Sư mất tròn hai năm thời gian, hơn nữa, tốc độ này đã là tốc độ nhanh nhất mà soán mệnh giới ghi lại.
Không hề nghi ngờ, Tử Dạ năm nay mới hai mươi hai tuổi là một kỳ tích trong soán mệnh giới, mười hai tuổi nàng đã đạt được tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư, lúc, chỉ dùng thời gian tám năm, liền hoàn thành quá trình từ trợ lý Soán Mệnh Sư đến cửu cấp Soán Mệnh Sư, bất quá, trong hai năm, nàng vẫn đang ở giai đoạn cửu cấp Soán Mệnh Sư, bất quá, nàng là được nhận thức là người sẽ nhanh chóng trở thành Nhân cấp Soán Mệnh Sư kế tiếp.
- Hừ hừ, tên tiểu tử thối lại dám giả heo ăn lão hổ, bản tiểu thư sẽ không cho ngươi ăn dễ dàng đâu!
Tử Dạ thầm nghĩ trong lòng, mà lúc này Lâm Lạc còn không biết, hắn đã đắc tội vị Tử Dạ tiểu thư mỹ lệ này.
Khách sạn Phong Hoa chỉ là một khách sạn 3 sao, điều kiện bên trong tương đối phổ thông, mà ba người Lâm Lạc muốn tìm kia, hiện tại chính là ở trong khách sạn này.
- Tới rồi.
Tử Dạ dừng xe lại, đang chuẩn bị xuống phía dưới, nhưng phát hiện Lâm Lạc đã mở cửa xe, nhanh chóng tiêu sái liễu đi ra ngoài, tại nàng xem lai, Lâm Lạc quả thực giống như là chạy trối chết giống nhau.
Lâm Lạc vội vã đi vào thang máy, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên tướng mạo ba người kia một lần nữa, rất nhanh hắn liền xác định bọn họ còn đang ngủ say trên giường trong khách sạn.
Tử Dạ cũng đi vào theo, tuy rằng Lâm Lạc cũng không muốn nàng đi theo, chỉ là hắn cũng biết, trừ phi Tử Dạ không muốn đi cùng mình, bằng không hắn không có bất luận biện pháp gì đối với nàng, cũng chỉ tùy ý nàng đi theo.
Tầng 5 khách sạn Phong Hoa. Đi qua hàng lang, đi tới trước cửa phòng 512, Lâm Lạc hít một hơi, đưa tay gõ cửa phòng.
- Bên trong là ai?
Tử Dạ không nhịn được hỏi.
- Ba người có khả năng cường bạo Lam Tuyết kia.
Lâm Lạc thấp giọng nói, sở dĩ hắn nói cho Tử Dạ, là bởi vì cho dù không nói cho nàng, đợi lát nữa nhìn thấy ba người kia, nàng cũng sẽ lập tức biết.
Tử Dạ gật đầu, nàng đại khái có chút hiểu được mục đích của Lâm Lạc, ở trong mắt nàng, Lâm Lạc muốn từ ba người này để cải biến vận mệnh của Lam Tuyết.
Bất quá, lập tức Tử Dạ nhíu mày, nàng nhìn vóc người Lâm Lạc có chút đơn bạc một chút, nghĩ thầm lẽ nào hắn có thể chế phục ba kẻ bắt cóc hung hãn kia sao?
Lâm Lạc lại gõ gõ cửa, thế nhưng bên trong vẫn như cũ, không có phản ứng.
Tử Dạ có chút không nhịn được, đi lên trước giơ chân ngọc thon dài lên , một cước đá tới, phanh một tiếng, cửa phòng mở ra.
Phòng trong có hai chiếc giường, trên mỗi chiếc giường có một người nằm, còn có một người nằm trên mặt đất, ngay khi cửa bị đá văng ra, ba người hầu như song song nhảy dựng lên, gần như là vô ý thức, bọn họ đồng thời đánh về phía Tử Dạ, thân thủ dị thường mạnh mẽ, rất hiển nhiên, mấy người này cũng không phải là người bình thường.
Lâm Lạc kinh hãi, khi đang muốn động thủ, cũng rất nhanh liền phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa, chỉ nghe bốp bốp vài tiếng, sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết, ba nam nhân thoạt nhìn rất mạnh mẽ kia, trong nháy mắt đều nằm trên mặt đất rên rỉ.
- Đứng đó làm cái gì, mau gọi điện thoại cho cục cảnh sát đi, để cho bọn họ cử người đến.
Thấy Lâm Lạc đờ người ra, Tử Dạ có chút bất mãn nói.
- Tử Dạ tiểu thư, trước tiên chờ một chút, tôi còn có một số việc.
Lâm Lạc vội vã nói, hắn nhanh chóng nhìn trong phòng, xé khăn trải giường, nhanh chóng đem ba người trói cùng một chỗ.
- Anh đang làm cái gì?
Tử Dạ có chút không hiểu hỏi,
- Anh yên tâm, tạm thời bọn họ sẽ không tỉnh lại được!
- Cái này, để phòng ngừa vạn nhất, để phòng ngừa vạn nhất.
Lâm Lạc ngượng ngùng cười.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế