Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 4: Tử Dạ thăm dò. (trung)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Quên đi, dù sao cũng là khảo hạch của anh, tôi không tiện nhúng tay, anh cứ tùy tiện làm đi.
Tử Dạ có chút không thoải mái, bất quá nghĩ đến đúng là mình không thích hợp nhúng tay vào chuyện này quá nhiều, cũng chỉ tùy theo ý Lâm Lạc.
Lâm Lạc không nói nữa, hắn phân biệt ngưng thần nhìn vào mắt ba người trong chốc lát, rất nhanh liền thấy được quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của bọn họ, bọn họ đang có kế hoạch tiến hành một vụ cướp, mà khi bọn họ đã thực hiện thành công vụ cướp, thì gặp Lam Tuyết, sau đó Lam Tuyết liền bị bọn họ chà đạp, ba người này đều là những kẻ lưu vong, hơn nữa, hiện tại bọn họ còn đều là tội phạm bị cảnh sát phát lệnh truy nã, chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại lớn gan như vậy, còn dám ở khách sạn.
- Này, anh bạn, nếu mấy người chúng ta đã rơi vào trong tay ngươi, thì ngươi nhanh chóng một chút, mang chúng ta giao cho cảnh sát đi, ngươi cũng sớm một chút lĩnh được tiền thưởng.
Một tên trên mặt có vết đao có chút không nhịn được, nói.
- Lĩnh tiền thưởng?
Lâm Lạc hơi sửng sốt, bất quá rất nhanh liền hiểu được, mấy người này đem hắn trở thành thợ săn tiền thưởng rồi.
Lại nói, trong quá khứ thật đúng là Lâm Lạc đã từng suy nghĩ làm thợ săn tiền thưởng, lấy năng lực của hắn, muốn tìm một người thực sự rất đơn giản, chỉ là, hắn lại nghĩ, so với đi làm thợ săn tiền thưởng tương đối nguy hiểm, không có gì bảo đảm, thu nhập cũng không cao lắm, còn không bằng đi làm Soán Mệnh Sư, huống chi, thợ săn tiền thưởng không có địa vị gì, so sánh với Soán Mệnh Sư, càng là cách biệt một trời một đất.
Tuy rằng bị bọn họ hiểu lầm, thế nhưng Lâm Lạc cũng không giải thích, hắn nhìn Tử Dạ đứng ở cửa một chút , hướng vào toilet.
- Tiểu Hôi, tính toán nhanh lên một chút, dùng quỹ tích sinh mệnh ba người này kết hợp quỹ tích sinh mệnh của Lam Tuyết song song tính toán, xem có biện pháp cải biến vận mệnh Lam Tuyết hay không!
Tiểu Hôi cũng không hổ là trí não cao cấp, lập tức liền hiểu ý của Lâm Lạc, liền bắt đầu sự tính toán phức tạp.
Tiểu Hôi tính toán thời gian rất dài, qua hơn 10 phút, còn chưa có kết quả, mà Tử Dạ bên ngoài, đã có chút không nhịn được.
- Phanh, phanh!
Tử Dạ gõ cửa toilet,
- Này, anh sẽ không rơi vào bồn cầu chứ?
- Lập tức ra đây!
Lâm Lạc vội vã nói, sau đó hạ giọng, giục Tiểu Hôi,
- Nhanh lên một chút!
- Còn 3 phút!
Tiểu Hôi nhanh chóng nói.
Tử Dạ đợi vài phút, không thể nhịn được nữa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, sau đó, cửa toilet rốt cục được mở ra, Lâm Lạc đi ra ngoài.
- Thật xấu hổ, dạ dày có chút khó chịu.
Lâm Lạc áy náy nói.
Tử Dạ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Lạc một chút, sau đó khẽ hừ một tiếng:
- Nói đi, rốt cuộc anh chuẩn bị xử lý ba tên kia thế nào? Tôi bề bộn nhiều việc, không nhiều thời gian cùng anh lề mề ở chỗ này như vậy!
Cuối cùng, Tử Dạ nói thầm một tiếng:
- Thời gian lâu như vậy, phí bao nhiêu tiền rồi!
Lâm Lạc có chút cảm giác dở khóc dở cười, nghĩ thầm hắn cũng không bảo nàng đến đây? Rõ ràng là nàng chủ động muốn tới, nếu nàng không tới nói, nói không chừng hắn làm việc còn tiện hơn nhiều lắm.
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không có khả năng nói ra, hắn hơi trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Tử Dạ tiểu thư, tôi thấy, đem bọn họ đưa đến cục cảnh sát đi.
- Lãng phí thời gian, tôi đã nói gọi cảnh sát tới!
Tử Dạ tức giận nói, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chiếc điện thoại di động tinh xảo, nhanh chóng gọi điện thoại.
- Tĩnh Tĩnh, giúp cô bắt vài người, đến khách sạn Phong Hoa, phòng 512.
Tử Dạ nói đơn giản một câu, liền ngắt điện thoại, xem ngữ khí nàng nói, rõ ràng rất quen thuộc với người kia.
- Được rồi, chờ vài phút đi, cảnh sát lập tức sẽ đến.
Tử Dạ mở miệng nói,
- Hừ, đem bọn họ bắt lại, thì Lam nha đầu an toàn rồi!
Lâm Lạc lộ ra một tia tươi cười không tự nhiên trên mặt, bởi vì từ Tiểu Hôi biết được, cho dù đem ba người này bắt lại, Lam Tuyết vẫn không tuyệt đối an toàn, bởi vì, nàng có khả năng trong buổi tối hôm nay ở bệnh viện bị bác sĩ vũ nhục, bất quá, đáng được ăn mừng chính là, Tiểu Hôi đưa ra kết luận, nếu như đêm nay Lam Tuyết không đến bệnh viện, hoặc dùng cùng loại thủ đoạn đối phó ba người này để đối phó bác sĩ kia mà nói, Lam Tuyết có thể sẽ được an toàn, hơn nữa, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội khác.
Tuy rằng còn không hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại mà nói, chí ít đã có biện pháp, cho nên tuy Lâm Lạc còn mấy phần bất an trong lòng, nhưng tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Không bao lâu, một đội cảnh sát xuất hiện ở cửa, đi đầu là một nữ cảnh còn trẻ tuổi tư thế hiên ngang, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, tuy rằng so sánh với Tử Dạ với còn chênh lệch không ít, nhưng cũng là một đại mỹ nhân khó có được, chí ít, so sánh với Lam Tuyết không thua kém chút nào, hơn nữa, so với Lam Tuyết, nữ cảnh này có vẻ thành thục rất nhiều, mà thân thể mềm mại mặc bộ đồng phục cảnh sát kia càng mê người hơn, rất dễ kích phát dục vọng chinh phục của nam nhân.
- Ồ, là bọn hắn?
Nữ cảnh kia liếc mắt liền thấy ba tên bị khăn trải giường trói lại, sau đó liền nhận ra ba tên tội phạm bị phát lệnh truy nã này, lập tức quay ra phía sau phất tay:
- Đưa bọn họ đi!
- Vâng thưa sếp!
Mấy cảnh sát nhanh chóng còng tay ba tên kia, sau đó liền áp giải bọn họ đi ra ngoài.
- Các anh trước tiên dẫn bọn hắn trở về, giám sát kỹ cho tôi, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho các anh!
Nữ cảnh mỹ lệ tuyên bố mệnh lệnh với thủ hạ.
- Vâng!
Mấy cảnh sát áp giải ba tội phạm bị phát lệnh truy nã kia nhanh chóng rời đi, mà trong phòng, chỉ còn lại có Lâm Lạc và Tử Dạ, còn có nữ cảnh sát kia.
- Tử Dạ, hôm nay đúng là bạn đã giúp mình một cái đại ân, ba tên này, mình điều tra rất lâu rồi!
Thủ hạ vừa ly khai, nữ cảnh kia liền thân thiết kéo cánh tay Tử Dạ, mà đối với Lâm Lạc bên cạnh, nàng tựa hồ ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt.
- Mình cũng không dám kể công, ba tên này là hắn tìm được.
Tử Dạ nhìn Lâm Lạc một chút,
- Bạn muốn cảm ơn, thì cảm ơn hắn đi!"
- A?
Nữ cảnh mỹ lệ lần này rốt cục liếc mắt nhìn Lâm Lạc, nàng dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lâm Lạc, nhìn đủ một phút đồng hồ, làm cho Lâm Lạc cảm giác cả người không được tự nhiên.
- Hì!
Nữ cảnh mỹ lệ kia đột nhiên phì cười, sau đó dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Tử Dạ, cười hì hì nói:
- Mình nói Tử Dạ này, sao bạn tìm một tiểu nam sinh như thế làm bạn trai chứ?
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 4: Tử Dạ thăm dò. (hạ)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Hai đại mỹ nữ ở chỗ này đùa giỡn, nhưng đối tượng bị đùa giỡn lúc này lại xấu hổ không ngớt, song càng thêm phiền muộn là tuy Lâm Lạc cũng tự biết mình, biết Tử Dạ sẽ không thích hắn, thế nhưng chính tai nghe nàng nói như vậy, nói chung cảm giác có chút khó chịu.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi, tôi về trước đây.
Lâm Lạc rốt cục không thể nhịn được nữa nói một câu, nói xong, liền cúi đầu vội vã đi ra ngoài.
Trong lúc không chú ý, tính cảnh giác Lâm Lạc cũng thấp đi rất nhiều, hồn nhiên không phát giác ra có người đứng ở phía trước hắn, vì vậy, hắn liền va vào một chỗ mềm mại mà tràn ngập co dãn.
- A!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, làm cho Lâm Lạc tỉnh ngộ lại, lập tức hắn liền cảm giác có chút gì đó không thích hợp, vừa ngẩng đầu, thì phát hiện lúc này nữ cảnh mỹ lệ kia mang vẻ mặt ửng đỏ nhìn hắn, trong ánh mắt còn mơ hồ có chút tức giận.
Lâm Lạc sờ sờ đầu mình, lại nhìn cái chỗ lồi lên cách đó không xa kia, sắc mặt hơi nóng lên, rất nhanh hắn cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn vừa đụng vào một nơi không nên đụng vào.
- Xin lỗi, tôi, không phải tôi cố ý.
Lâm Lạc thấp giọng nói, hắn cũng không có kinh nghiệm giao tiếp nhiều với con gái, lúc này ngoại trừ xin lỗi ra, hắn cũng không biết làm gì.
- Ai, Tử Dạ, bạn trai ‘nhỏ’ của bạn thật là tốt nha!
Nữ cảnh mỹ lệ kia hừ một tiếng, sau đó quay về phía Tử Dạ tức giận nói.
- Nha đầu chết tiệt kia, đã nói hắn không phải bạn trai mình mà!
Tử Dạ trừng mắt nhìn nữ cảnh kia,
- Nếu như bạn thấy ủy khuất, có thể đem hắn bắt vào cục cảnh sát, sau đó tố cáo hắn phi lễ đi!
Lâm Lạc lại càng hoảng sợ, cuống quít ngẩng đầu nhìn nữ cảnh vừa bị hắn "phi lễ" qua, nếu như nàng tố cáo hắn thật, chỉ sợ là hắn có miệng cũng không nói rõ được.
- Được rồi, coi như hắn giúp ta bắt được ba tội phạm bị truy nã, sẽ không tính toán với hắn nữa!
Nữ cảnh tức giận nói, cuối cùng, nàng lại bỏ thêm một câu:
- Tử Dạ, bạn cần phải quản bạn trai ‘nhỏ’ của bạn cho tốt!
- Nha đầu chết tiệt kia, có phải bạn muốn ăn đòn hay không?
Tử Dạ đã tức giận rồi, Trương Tĩnh chết tiệt này, tựa hồ quyết tâm cấp cho nàng một người bạn trai, không để ý đến lời giải thích của nàng, dám đem Lâm Lạc nói thành bạn trai nàng, nói thành bạn trai còn không tính, lại còn thêm một chữ ‘nhỏ’, nếu như để người ngoài nghe được, chỉ sợ còn tưởng rằng nàng cùng lúc có mấy người bạn trai mất!
- Không muốn, mình không dám nữa!
Nữ cảnh mỹ lệ kia, cũng là Trương Tĩnh vội vã cầu xin tha thứ.
- Được rồi, giới thiệu một chút.
Tử Dạ đụng tới người bạn tốt này luôn có một loại cảm giác vô lực,
- Đây là Lâm Lạc, Soán Mệnh Sư tương lai, Lâm Lạc, cô nàng cảnh sát mà anh đã phi lễ này gọi là Trương Tĩnh, là đội trưởng đội cảnh sát, cục cảnh sát thành phố, nếu có cơ hội, cứ phi lễ nàng vài lần đi!
- Ài, Tử Dạ, sao bạn có thể cho bạn trai ‘nhỏ’ của bạn đến khi dễ mình chứ!
Trương Tĩnh sắc mặt hơi đỏ lên, chà chà chân, có vẻ làm nũng nói.
- Bạn còn nói nữa thì đem hai người nhốt ở chỗ này, cho mỗi người uống 2 viên ‘thôi tình dược’ (xuân dược – dịch nghĩa đen là thuốc kích dục) đó!
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh, tức giận nói.
Trương Tĩnh há to miệng, nhưng lại không dám nói tiếp nữa, mà Lâm Lạc ở bênh cạnh, vẫn bảo trì trầm mặc, ở trong mắt hắn, hai nữ nhân này đều không dễ chọc, hắn không nên động vào các nàng thì tốt hơn.
- Được rồi, Tĩnh Tĩnh, bọn mình đi đây, nhớ đem tiền thưởng đưa đến phòng làm việc của mình.
Tử Dạ thấy sự tình đã giải quyết, cũng không có tâm tư ở chỗ này nữa.
- Tiền thưởng, gì cơ, tiền thưởng cái gì chứ?
Trương Tĩnh hô lên.
- Bạn không phải cố tình giả vờ!
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh,
- Ba tên kia đều là tội phạm bị truy nã, mình giúp bạn bắt được bọn họ, bạn đừng nói không đưa cho mình tiền thưởng!
- Không phải bạn nói không phải bạn bắt được sao!
Trương Tĩnh thanh âm thấp hơn rất nhiều, có chút bất mãn nói.
- Tóm lại bạn cứ chủ động đem chi phiếu đến phòng làm việc của mình, nếu như để mình đi tới cửa lấy, vậy thì sẽ thu lợi tức đấy.
Tử Dạ cũng lười cãi cọ với Trương Tĩnh, vừa nói vừa đi ra bên ngoài.
- Được rồi được rồi, thật là, bạn không thể rộng rãi một lần sao?
Trương Tĩnh lầm bầm vài câu,
- Thật là keo kiệt!
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
- Cái gì?
Trương Tĩnh đột nhiên tức giận hét lên,
- Nhanh đi tìm, không tìm được người thì không ai được phép về nhà!
- Làm sao vậy?
Tử Dạ đi tới cửa liền quay đầu hỏi.
- Tiền thưởng của bạn, xem ra không lấy được rồi.
Trương Tĩnh một bên vội vã chạy ra bên ngoài, một bên gấp gáp nói,
- Ba tên hỗn đản kia, đã bị người ta cướp ở trên đường rồi!
- Tại sao có thể như vậy?
Tử Dạ cũng kinh hãi, chạy theo Trương Tĩnh xuống dưới lầu, mà nghe được tin này, sắc mặt Lâm Lạc cũng không khỏi biến đổi.
- Tiểu Hôi, bọn họ bị cướp đi trên đường, gặp phải tình huống gì đây?
Thấy Tử Dạ và Trương Tĩnh đã khuất dạng sau cầu thang, Lâm Lạc vội vã hỏi.
- Cái này, cũng không nhất định, bởi vì không biết tình huống hiện tại của bọn họ, nếu như ba người bọn họ đào tẩu mà nói, ừm, tuy rằng bọn họ sẽ không đi cướp, thế nhưng, Lam Tuyết sẽ gặp phải bọn họ ở trên đường đến bệnh viện.
Tiểu Hôi trầm mặc một chút, rồi nói:
- Hơn nữa thời gian còn có thể sớm hơn, Lam Tuyết trên đường bắt xe taxi đến bệnh viện, xe taxi sẽ bị ba người bọn họ uy hiếp, lúc đó, Lam Tuyết sẽ bị tiền dâm hậu sát (hiếp dâm rồi giết chết).
Trương Tĩnh vừa đi ra bên ngoài khách sạn Phong Hoa, vừa hỏi.
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh, nhưng không nói gì, chỉ gấp gáp đi tới xe của nàng.
- Ài, Tử Dạ, xe của bạn tương đối tốt, cho mình đi nhờ đi!
Trương Tĩnh là đội trưởng đội cảnh sát, cục cảnh sát cũng phân phối cho một chiếc xe đặc biệt, hiện đang đỗ ở cửa khách sạn, nhưng nàng lại theo Tử Dạ cùng nhau đi về phía xe thể thao của Tử Dạ.
- Thôi đi, đừng cho là mình không biết bạn muốn mình giúp bạn tìm người!
Tử Dạ lại trừng mắt nhìn Trương Tĩnh một cái, rồi mở cửa xe,
- Vào đi!
Tử Dạ khởi động xe, đang chuẩn bị rời đi, Trương Tĩnh lại huých tay nàng:
- Bạn trai ‘nhỏ’ của bạn tới kìa!
Trương Tĩnh nói còn chưa nói xong, Lâm Lạc đã chạy tới trước cỗ xe, vội vàng mở cửa sau xe, nhảy lên xe, động tác dị thường cấp tốc.
- Tử Dạ tiểu thư, phiền cô đưa tôi đến một chỗ, cảm tạ!
Lâm Lạc nhanh chóng nói.
- Hừ, tiểu suất ca (anh chàng đẹp trai), tôi và anh rất quen thuộc sao?
Tử Dạ hiển nhiên rất không vừa ý với hành động Lâm Lạc chủ động chạy lên trên xe nàng, trong giọng nói mang theo một tia hờn giận.
- Thật xấu hổ, Tử Dạ tiểu thư, thế nhưng, thực sự tôi rất gấp.
Lâm Lạc hơi nóng mặt lên, dừng một chút, hắn vội vã bổ sung, nói:
- Tôi có thể tìm được ba người kia.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 5: Băng hỏa lưỡng trọng thiên ( thượng )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Anh nói là anh có thể tìm được ba tên tội phạm bị truy nã kia?
Tử Dạ còn chưa mở miệng, Trương Tĩnh đã có vẻ khẩn cấp quay đầu hỏi.
- Đúng vậy, Trương cảnh quan.
Lâm Lạc gật đầu, hắn phải tìm được ba người kia, nếu có Trương Tĩnh và Tử Dạ hiệp trợ, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút, cho nên, hắn cũng không muốn tiếp tục giấu diếm năng lực của mình mà làm cho cô gái thanh thuần thiện lương như Lam Tuyết này gặp vận rủi, đây không phải tính cách của hắn.
Lâm Lạc còn chưa nói xong, xe thể thao đã chạy như bay ra ngoài.
- Đi đâu?
Tử Dạ nhanh chóng hỏi, có thể bây giờ Trương Tĩnh còn có chút hoài nghi, nhưng trên cơ bản Tử Dạ đã tin tưởng Lâm Lạc có thể tìm được ba người kia, bởi vì cách đây không lâu cũng là Lâm Lạc tìm được bọn họ.
- Phía đông, ở ven biển hẳn là có một nhà kho lớn.
Lâm Lạc vội vã nói.
- Phía đông chỉ có một nhà kho lớn ở ven biển, là nhà kho Tập đoàn Vân Hoa dùng để chứa hàng hóa.
Trương Tĩnh không hổ là cảnh sát, đối với việc này rất quen thuộc.
Tập đoàn Vân Hoa là tập đoàn nổi tiếng ở thành phố Minh Châu, kinh doanh liên quan đến rất nhiều phương diện, mà phát triển nhất là nghiên cứu và chế tạo sản phẩm điện tử khoa học kỹ thuật.
Xe thể thao chạy nhanh đến phía nhà kho Tập đoàn Vân Hoa, mà Trương Tĩnh cũng gọi điện thoại thông báo cho cấp dưới, lập tức đi tới nhà kho, lúc này, bảo nàng tin tưởng đám thủ hạ vô năng kia của mình, còn không bằng tin tưởng Lâm Lạc, tuy rằng nàng đối với Lâm Lạc không quá quen biết, thế nhưng, nếu hắn là soán mệnh sư tương lai, hơn nữa còn có quan hệ với Tử Dạ, hẳn là sẽ không nói lung tung.
Thực tế, luận địa vị, dù là soán mệnh sư cấp bậc thấp nhất, cũng cao hơn so với cấp bậc cảnh sát như Trương Tĩnh, tại xã hội này, soán mệnh sư là tầng lớp có đặc quyền không dưới bất kì ai, lại nói ngày hôm nay ba tội phạm bị truy nã kia, cho dù bọn họ không có tiền án, chỉ cần Tử Dạ mở miệng yêu cầu cục cảnh sát giam bọn họ vài ngày, cục cảnh sát cũng sẽ nghe theo.
Nguyên nhân chính là vì đặc quyền của soán mệnh sư, cho nên, dù Lâm Lạc không nói đúng, Trương Tĩnh cũng không cần lo lắng, đến lúc đó, tự nhiên có người thay nàng chịu trách nhiệm, nàng chỉ cần đem mọi chuyện đổ lên người Tử Dạ, cấp trên của nàng cũng sẽ không gây phiền phức cho nàng.
Tâm trạng của Lâm Lạc lúc này cũng rất tệ, hắn nghĩ sự tình có chút không thích hợp, sao ba tội phạm bị truy nã này vừa bị bắt mới mười phút, thì lập tức bị người khác cướp đi? Nếu như là đồng bọn của bọn hắn, phản ứng cũng không thể nhanh như vậy, nếu như không phải là đồng bọn của bọn hắn, vậy sẽ là ai?
Không biết vì sao, Lâm Lạc mơ hồ có cảm giác, ba người này bị cướp đi, tựa hồ chính là vì ngăn cản hắn soán mệnh cho Lam Tuyết, nhưng trong quá khứ, hắn cũng không có địch nhân, vậy là ai muốn hắn không soán mệnh được? Hơn nữa, nếu đối phương biết chuyện soán mệnh, rất có thể cũng là soán mệnh sư, hắn vừa tiếp xúc với tầng lớp soán mệnh sư, căn bản là không có khả năng đắc tội soán mệnh sư khác!
Suy nghĩ rất lâu, vẫn không lý giải được, Lâm Lạc không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha nghi hoặc trong lòng, hiện tại chuyện bức thiết nhất là trước tiên tìm được ba tên tội phạm bị truy nã kia, sau đó, còn cần đến bệnh viện, đối phó với tên bác sĩ bất lương kia .
Nhìn đồng hồ, đã là hơn 3h chiều, thời gian còn lại không nhiều, hắn phải mau chóng giải quyết mấy vấn đề này, hắn có thể thông qua khảo hạch trợ lý soán mệnh sư hay không cũng chỉ là thứ yếu, nếu như không thể ngăn cản vận rủi của Lam Tuyết, chỉ sợ cả đời này lương tâm của hắn cũng không tha thứ cho mình.
Khách sạn Phong Hoa ở khu phố trung tâm, mà nhà kho Tập đoàn Vân Hoa lại ở sát biên giới Thành phố Minh Châu, khoảng cách giữa hai nơi này khá xa, mặc dù Tử Dạ lái xe thể thao của nàng như một tay đua đích thực, nhưng chờ khi thấy nhà kho từ phía xa, đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó.
Trong đầu Lâm Lạc hiện lên hình dáng tên có vết đao trên mặt kia, hơi ngưng thần, rất nhanh đã xác định vị trí của bọn họ.
- Đi theo tôi, bọn họ còn ở nơi này!
Lâm Lạc nhảy xuống xe, chạy vội về phía nhà kho.
- Lâm Lạc, chờ một chút!
Tử Dạ đột nhiên hô lên, thần sắc của nàng đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng, mà lúc này, Lâm Lạc cũng cảm giác không thích hợp, áp lực của không khí xung quanh tựa hồ đột nhiên trở nên nặng nề, áp lực nặng nề làm cho hô hấp cũng có cảm giác trắc trở.
- Phương Thiên Mệnh, ra đi, ta biết là ngươi!
Bỗng nhiên, Tử Dạ lạnh giọng quát lên.
Khi Lâm Lạc còn đang suy nghĩ Phương Thiên Mệnh là ai, đột nhiên phía sau truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
- Có thể làm cho Tử Dạ tiểu thư nhớ mãi không quên, thực sự là vinh hạnh của bỉ nhân (kẻ hèn này – một cách nói khiêm tốn)!
Tử Dạ đột nhiên xoay người, mà gần như đồng thời, Lâm Lạc cũng quay người lại, lúc này, nhiệt độ xung quanh tựa như giảm mạnh xuống, Trương Tĩnh không nhịn được hơi rùng mình.
Kẻ được Tử Dạ gọi là Phương Thiên Mệnh kia chính là một nam tử thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, một thân trang phục màu đen, quần áo da màu đen, giày màu đen, còn đeo kính đen, nhìn hắn che kín toàn thân mình như vậy, Lâm Lạc không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mặt trời vẫn chói chang như vậy, nhưng lúc này Lâm Lạc lại không có cảm giác nóng chút nào, trái lại có chút lạnh, mà luồng khí lạnh này, hiển nhiên là do nam tử đối diện kia mang đến.
- Phương Thiên Mệnh, quả nhiên lại là ngươi quấy rối!
- Vận mệnh của con người vốn là do trời định, bất luận kẻ nào cũng không thể nghịch thiên mà đi, tất cả hành động của Phương Thiên Mệnh ta, đều là thuận theo thiên mệnh.
Thanh âm của Phương Thiên Mệnh vẫn lạnh như băng như cũ không mang theo một tia cảm tình,
- Chỉ có điều, ta lại đánh giá thấp Tử Dạ tiểu thư rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy các ngươi đã tìm được địa phương này.
- Phương Thiên Mệnh, ta không có hứng thú tranh luận với ngươi về vấn đề thuận thiên, nghịch thiên, ngươi bất quá chỉ là một kẻ bại hoại trong giới soán mệnh sư, ngày hôm nay, ta sẽ thay mặt hiệp hội soán mệnh sư chấp pháp!
Tử Dạ lạnh lùng nói, trong mắt dần hiện ra sát khí nồng đậm.
- Ta đã quên mất, Tử Dạ tiểu thư chính là một trong mười hai chấp pháp sử của hiệp hội soán mệnh sư, chỉ tiếc là bằng vào năng lực của ngươi, còn không đủ để đối phó ta.
Phương Thiên Mệnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Lạc và Trương Tĩnh,
- Về phần hai người giúp đỡ ngươi, càng có thể không kể đến.
Lâm Lạc hơi chấn động, về chuyện tình chấp pháp sử hắn cũng biết một ít, hiệp hội soán mệnh sư TQ có mười hai vị chấp pháp sử, phụ trách trừng trị soán mệnh sư trái với quy định soán mệnh sư, mười hai vị chấp pháp sử phân biệt lấy danh hiệu của mười hai con giáp. Địa vị của chấp pháp sử ở hiệp hội soán mệnh sư rất cao, mà thân phận thực của bọn họ vẫn bị giữ trong trạng thái bảo mật, không nghĩ tới Tử Dạ lại là một trong mười hai chấp pháp sử, càng không nghĩ ra, người gọi là Phương Thiên Mệnh này, lại biết được thân phận bí mật của Tử Dạ.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 5: Băng hỏa lưỡng trọng thiên ( trung )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Tử Dạ hận không thể một cước đem Phương Thiên Mệnh đá chết, thế nhưng mấy năm qua, nàng và Phương Thiên Mệnh đã giao thủ nhiều lần, vẫn không thể phân cao thấp, nàng nhìn Lâm Lạc ở bên cạnh một chút, không biết thực lực của hắn như thế nào, có thể giúp nàng hay không đây?
- Lâm Lạc, anh và Tĩnh Tĩnh đi giải quyết ba tên tội phạm bị truy nã kia trước, ở đây giao cho tôi.
Tử Dạ nói khẽ với Lâm Lạc, rất nhanh nàng liền làm ra quyết định, cứu Lam Tuyết quan trọng hơn, về phần Phương Thiên Mệnh, trước tiên không cần quản, huống chi, cho dù Lâm Lạc ở lại, cũng không nhất định có thể giúp đỡ được nàng, nếu để có thể chiến thắng Phương Thiên Mệnh mà bỏ rơi Lam Tuyết, hiển nhiên là không đáng.
- Được, Tử Dạ tiểu thư, cô cẩn thận một chút.
Lâm Lạc gật đầu, hắn có thể thấy được Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh đều tương đối quen thuộc đối phương, nếu Tử Dạ dám lưu lại một mình, hiển nhiên là có phần nắm chắc, mặc dù không thể thắng Phương Thiên Mệnh, hẳn là cũng không đến mức có nguy hiểm, mà điều hắn quan tâm nhất lúc này chính là vấn đề của Lam Tuyết, cái này không chỉ có quan hệ đến tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư của hắn, còn quan hệ đến vận mệnh một cô gái lương thiện.
Tử Dạ không nói nữa, nàng đã tập trung vào Phương Thiên Mệnh.
- Trương cảnh quan, chúng ta đi!
Lâm Lạc nói khẽ với Trương Tĩnh, sau đó liền xoay người chạy hướng nhà kho.
Trương Tĩnh hơi chần chờ, cũng lập tức đi theo.
Đột nhiên, khi đã sắp đến trước cửa nhà kho, Lâm Lạc cảm giác một cỗ sóng nhiệt từ phía sau đập tới, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại thấy một cảnh tượng kỳ dị.
Tử Dạ tay hướng lên trời, nắm một thanh trường kiếm, mà đây cũng không phải điều làm cho hắn kinh ngạc, làm cho hắn kinh ngạc chính là trường kiếm nằm ở trong một luồng hỏa diễm hừng hực, có lẽ nói là liệt diễm dưới hình dạng một thanh kiếm thì chính xác hơn.
Mà đối diện Tử Dạ, tay của Phương Thiên Mệnh rủ xuống, đồng dạng cũng nắm vũ khí, bất quá lại không phải hỏa diễm kiếm, mà là một thanh băng đao trong suốt.
Một lạnh một nóng, băng hỏa lưỡng trọng thiên.
- Thật không nghĩ tới, bọn họ đều là Dị năng Soán Mệnh Sư hiếm thấy!
Ngày hôm nay Lâm Lạc đã gặp quá nhiều sự rung động, tim đã có cảm giác chết lặng.
Dị năng Soán Mệnh Sư, đó là Soán Mệnh Sư mang dị năng, thời gian xuất hiện của Dị năng Soán Mệnh Sư muộn hơn Soán Mệnh Sư một chút, lúc đầu khi Soán Mệnh Sư xuất hiện, soán mệnh giới là một mảnh hỗn loạn, không có bất luận quy tắc gì, người ngoài đối với Soán Mệnh Sư cũng không có cảm giác sợ hãi, cho đến lúc, vì soán mệnh cho một số người mà Soán Mệnh Sư làm tổn hại đến lợi ích những người khác, thường có khả năng sẽ bị truy sát, mà không biết vì nguyên nhân gì, năng lực phòng thân của đại đa số Soán Mệnh Sư tương đối yếu, cho nên đều khó thoát khỏi sự ám sát, vì vậy, lúc mới xuất hiện Soán Mệnh Sư, sự an toàn của Soán Mệnh Sư không có gì bảo đảm.
Qua một khoảng thời gian, từ từ xuất hiện một số Soán Mệnh Sư mang dị năng, Dương Nghịch Thiên - hiện đang là hội trưởng hiệp hội Soán Mệnh Sư, cũng là một người trong đó, để bảo vệ địa vị của Soán Mệnh Sư, hắn liên lạc các Dị năng Soán Mệnh Sư khác, bắt tay vào xây dựng hiệp hội Soán Mệnh Sư, ai muốn gia nhập hiệp hội Soán Mệnh Sư, những Dị năng Soán Mệnh Sư này sẽ bảo hộ bọn họ, mà nếu như thành viên của hiệp hội Soán Mệnh Sư bị ám sát, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù.
Đã từng có người, bởi vì ám sát một Soán Mệnh Sư, bằng hữu thân thích, dù là hơi có chút quan hệ với hắn, đều phải chịu hành hạ đến chết, dưới loại thủ đoạn trả thù điên cuồng này của hiệp hội Soán Mệnh Sư, rốt cục không ai dám ám sát Soán Mệnh Sư nữa, mà hiệp hội Soán Mệnh Sư, dần dần có địa vị siêu nhiên như bây giờ.
Số lượng Dị năng Soán Mệnh Sư rất ít, trong một trăm Soán Mệnh Sư, cũng không nhất định có một Dị năng Soán Mệnh Sư, hiện nay Hiệp hội Soán Mệnh Sư TQ sắp có tới một vạn hội viên, nhưng có người nói số lượng Dị năng Soán Mệnh Sư tuyệt đối sẽ không vượt quá năm mươi người.
Cưỡng chế kinh ngạc trong lòng, Lâm Lạc chạy vào nhà kho, hiện tại không phải thời gian cho hắn kinh ngạc, nhưng hắn đã có thể xác định, Tử Dạ chắc chắn là một trong những nhân vật hạch tâm của hiệp hội Soán Mệnh Sư.
Ba tên tội phạm bị truy nã kia trên tay vẫn đeo còng tay như cũ, hơn nữa chân còn bị một sợi dây buộc cùng một chỗ, xem ra Phương Thiên Mệnh cứu bọn họ, nhưng ít ra bây giờ còn chưa muốn để cho bọn họ chạy trốn.
Thấy Lâm Lạc tiến đến, tên có vết đao trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.
- Anh bạn, đáng giá để ngươi liều mạng như thế sao? Trong một giờ bắt chúng ta tới hai lần.
Mặt thẹo có chút sa sút tinh thần nói, lần này, hắn hết hy vọng thật rồi.
- Trương cảnh quan, thủ hạ của cô có tới không?
Lâm Lạc không để ý đến tên kia, quay đầu hỏi Trương Tĩnh.
- Hẳn là cũng sắp tới rồi.
Trương Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói tiếp:
- Tối đa trong vòng năm phút đồng hồ, bọn họ sẽ tới, bằng không, ta để cho bọn họ về nhà bế con hết!
Lâm Lạc cười khổ trong lòng, tính tình vị Trương cảnh quan này tựa hồ so với Tử Dạ còn khó hơn.
- Trương cảnh quan, tôi muốn đi cùng các cô đưa bọn họ về cục cảnh sát, có thể không?
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Lạc liền mở miệng nói, sở dĩ hắn muốn làm như vậy, là do có lo lắng, hắn không thể lại để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Trương Tĩnh rất sảng khoái đáp ứng, vào lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đã truyền đến, xem ra, thủ hạ của Trương Tĩnh đã sắp tới.
Lâm Lạc đi ra khỏi nhà kho, nhìn chiến trường của Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh ở phía xa, nhưng chỉ thấy một mảnh mờ mịt, hắn không thấy rõ cái gì, nếu không phải còn có thể nghe được tiếng quát của Tử Dạ truyền ra, thật đúng là hắn sẽ lo lắng Tử Dạ xảy ra chuyện gì.
- Ta lo lắng cho nàng làm gì vậy?
Lâm Lạc đột nhiên cả kinh trong lòng, hắn phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã có chút quan tâm đến Tử Dạ.
Trương Tĩnh và thủ hạ của nàng rất nhanh đã mang theo ba tên tội phạm bị truy nã kia rời đi lần thứ hai, mà Lâm Lạc cũng đi cùng Trương Tĩnh, trận chiến của Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh vẫn tiếp tục, chỉ là Lâm Lạc vẫn không thấy rõ tình hình chiến đấu của bọn họ, khi thì có thể cảm thụ được một cỗ sóng nhiệt, khi thì lại có thể cảm giác được một trận gió lạnh, không khí nhanh chóng thay đổi, cuồn cuộn nổi lên trận trận bão cát, đem Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh đều che kín ở bên trong.
- Tử Dạ, ngươi cho rằng không có Soán Mệnh Sư như ngươi, cảnh sát có thể soán mệnh sao?
Chờ sau khi Lâm Lạc rời đi, thanh âm lạnh lùng của Phương Thiên Mệnh đột nhiên vang lên, tựa hồ còn có một chút đắc ý,
- Ta nói rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ ngăn cản loại hành vi nghịch thiên này của ngươi.
- Tên ngu ngốc tự cho mình là đúng!
Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
- Thiên mệnh không thể làm trái, nghịch thiên mà đi, ắt gặp thiên phạt! Tử Dạ, ngươi quay đầu lại đi!
Trong ngữ điệu lạnh lùng của Phương Thiên Mệnh , tựa hồ còn có một tia tình cảm đặc biệt.
- Bệnh tâm thần!
Tử Dạ lại mắng một câu, hỏa diễm kiếm lần thứ hai bổ về phía Phương Thiên Mệnh.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 5: Băng hỏa lưỡng trọng thiên ( hạ )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Chỉ cần trong một giờ ba người bọn họ không thể đến cục cảnh sát, như vậy vận mệnh của bọn họ sẽ không bị cải biến.
Phương Thiên Mệnh tựa hồ đã quen với sự châm chọc và nhục mạ của Tử Dạ, trong vẻ lạnh lùng vẫn mang theo nét bình tĩnh,
- Cho nên, trừ phi trong vòng một giờ ngươi đánh bại ta, bằng không, lần này ngươi sẽ soán mệnh thất bại.
Khóe miệng Tử Dạ lộ ra một tia cười nhạt, nếu Phương Thiên Mệnh nghĩ lầm là mình soán mệnh cho ba tên tội phạm bị truy nã kia, vậy cứ để hắn hiểu lầm đi, nàng tự nhiên sẽ không nói cho hắn, người soán mệnh không phải Tử Dạ nàng, mà là Lâm Lạc.
***
- Chờ một chút, Trương cảnh quan, không nên đi đường này!
Khi xe đang muốn đi vào đại lộ Minh Châu, Lâm Lạc đột nhiên nói.
- Vì sao?
Trương Tĩnh hơi sửng sốt, nhưng vẫn bảo thủ hạ dừng xe.
- Trương cảnh quan, phiền cô tin tưởng tôi một lần, đừng đi qua đại lộ Minh Châu, nếu không, tôi lo không thể thuận lợi đưa ba người bọn họ đến cục cảnh sát được.
Ngữ khí của Lâm Lạc rất kiên định, sở dĩ như vậy là bởi vì không lâu trước, khi lần thứ hai hắn dự đoán vận mệnh tên mặt sẹo kia, phát hiện trên đại lộ Minh Châu sẽ có một vụ tai nạn xe cộ, mà tai nạn xe cộ sẽ làm cho tắc đường, tuy rằng căn cứ dự đoán, cuối cùng bọn họ sẽ đến cục cảnh sát, thế nhưng thời gian kẹt xe sẽ mất hơn nửa giờ, hắn lo lại xảy ra vấn đề, cho nên, quyết định không đi đường này, mà hắn đã dự đoán được, nếu không đi qua đại lộ Minh Châu, sẽ không gặp phải vấn đề gì.
- Vậy được rồi, đi đường vòng!
Trương Tĩnh hơi do dự, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Lạc.
Mà lúc này Lâm Lạc cũng không ngờ, nếu như thực sự hắn chọn đi qua đại lộ Minh Châu, sẽ gặp phải phiền phức, Phương Thiên Mệnh đã sớm bố trí một số cản trở ở phía trước, sự cẩn thận của Lâm Lạc đã làm cho kế hoạch của Phương Thiên Mệnh biến thành vô dụng.
Đến khi tận mắt thấy ba tên tội phạm bị truy nã kia được đưa vào phòng giam trọng phạm trong cục cảnh sát thành phố, Lâm Lạc mới thở dài một hơi.
- Tiểu Hôi, bây giờ tính toán một chút, ba người này còn có thể sinh ảnh hưởng đối với vận mệnh của Lam Tuyết không?
Trong hành lang cục cảnh sát, Lâm Lạc nhìn xung quanh không có ai, liền thấp giọng hỏi.
- Ta đã tính toán rồi, vận mệnh của bọn họ, sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với Lam Tuyết nữa.
Tiểu Hôi nhanh chóng cho Lâm Lạc một đáp án, mà đáp án này, làm cho Lâm Lạc cảm giác có chút hưng phấn, nhưng Tiểu Hôi lại nói tiếp, nhắc hắn sự tình cũng chưa kết thúc:
- Nhưng nếu như chúng ta không tiếp tục, để sự tình cứ tiếp tục phát triển như vậy, đêm nay Lam Tuyết sẽ bị bác sĩ trong bệnh viện thành phố vũ nhục!
- Có người tới, đừng nói nữa, ta lập tức đến bệnh viện.
Lúc này Lâm Lạc thấy Trương Tĩnh đã đi tới, vội vã nói.
Khi Trương Tĩnh đi tới trước mặt, không đợi nàng nói, Lâm Lạc đã mở miệng nói trước:
- Trương cảnh quan, tôi có chút việc gấp, giờ phải đi trước, hẹn gặp lại!
- Ấy, chờ một chút!
Trương Tĩnh sửng sốt, vội vã nói,
- Lâm Lạc, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh mà!
- Không cần khách khí, tôi làm việc này đều là vì tôi mà thôi.
Lâm Lạc cười nhẹ,
- Thật xấu hổ, tôi không thể lưu lại lấy khẩu cung được.
Lâm Lạc xoay người vội vàng chạy ra khỏi cục cảnh sát, Trương Tĩnh hơi ngẩn người, liền đuổi theo. Khi Lâm Lạc vừa đi tới cửa, nàng lấy danh thiếp đưa cho Lâm Lạc.
- Đây là điện thoại của tôi, có việc có thể tìm tôi.
Trương Tĩnh nhanh chóng nói.
- Cảm ơn!
Lâm Lạc chỉ lo đi về phía trước, lại bỏ lỡ vẻ mặt tươi cười mỹ lệ của Trương Tĩnh.
Nhìn bóng lưng Lâm Lạc, Trương Tĩnh có chút suy nghĩ, trong mắt mơ hồ mang theo một tia mê hoặc.
Lâm Lạc vội vã chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 Thành phố Minh Châu, bắt đầu tìm kiếm bác sĩ kia, chỉ có điều tìm tên bác sĩ này lại có chút phiền phức, Tiểu Hôi có thể thu được hình ảnh đoán trước trong đầu Lâm Lạc, nhưng Lâm Lạc lại không thể xem được những hình ảnh mà khi Tiểu Hôi tính toán quỹ tích sinh mệnh cho ra, khi Lâm Lạc dự đoán vận mệnh của Lam Tuyết, trong quỹ tích sinh mệnh của nàng cũng không xuất hiện tên bác sĩ kia, nói cách khác, Lâm Lạc căn bản không biết bộ dáng của tên bác sĩ kia như thế nào, tự nhiên cũng không có biện pháp biết tên bác sĩ kia đang ở chỗ nào.
Cũng may những gì Lâm Lạc có thể nhìn thấy, Tiểu Hôi cũng có thể thấy được, cho nên, biện pháp duy nhất bây giờ đó là Lâm Lạc chậm rãi đi tìm, mà một khi nhìn thấy tên bác sĩ kia, Tiểu Hôi sẽ có thể nói cho hắn.
Bác sĩ trong bệnh viện cũng không nhiều, vì vậy Lâm Lạc liền quyết định dùng biện pháp lạc hậu nhất nhưng cũng là hữu dụng nhất - lần lượt đi từng phòng tìm kiếm, chỉ là sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Qua nửa giờ, Lâm Lạc đã tìm phòng làm việc của từng bác sĩ, nhưng vẫn không thấy tên bác sĩ kia, đến lúc này, Lâm Lạc không khỏi có loại cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay).
- Lạc ca ca, có điện thoại kìa! ...
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Lâm Lạc vội vã lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.
- Xin chào, tôi là Lâm Lạc!
Lâm Lạc nghe điện thoại, nói chuyện rất khách khí, nói chung, số điện thoại lạ đều là thông báo hắn đi phỏng vấn.
Đáng tiếc, hôm nay là ngoại lệ, lời Lâm Lạc còn chưa dứt, đầu kia điện thoại liền truyền tới một thanh âm cấp thiết:
- Lâm Lạc, tôi là Lam Tuyết đây, không tốt rồi, Lâm Sương bỏ đi rồi, tôi cũng không ngăn được nàng!
- Cái gì? Tiểu Sương bỏ đi?
Lâm Lạc thất kinh,
- Lam Tuyết, cô biết nó đi đâu không?
- Không biết, tôi đuổi tới cửa tiểu khu, đúng lúc có xe taxi, nàng ngồi xe đi rồi!
Trong giọng nói Lam Tuyết mang theo một ít khẩn trương, còn có một chút áy náy,
- Lâm Lạc, xin lỗi, tôi không trông được em gái giúp anh.
- Lam Tuyết, không liên quan đến cô, cảm ơn cô đã báo cho tôi biết.
Lâm Lạc rất nhanh bình tĩnh lại,
- Trước tiên cô cứ vào nhà đợi tôi, không phải đi đâu, chuyện Tiểu Sương, tôi sẽ xử lý.
- Vậy được rồi, tôi nghe lời anh.
Lam Tuyết thoáng do dự một chút, thấp giọng đáp.
Cắt điện thoại, Lâm Lạc đang ở tầng năm bệnh viện liền vội vàng chạy xuống dưới.
- Ai, Tiểu Lâm, ngươi không soán mệnh cho Lam Tuyết nữa sao?
Lâm Lạc vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, thanh âm của Tiểu Hôi liền vang lên.
Tiểu Hôi nói một câu này, làm cho Lâm Lạc dừng bước, hắn ngưng thần, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lâm Sương, lúc này, nàng đang ngồi ở trên một cỗ xe taxi.
- Tiểu Lâm, đừng quên trong tương lai ngươi sẽ là Soán Mệnh Sư vĩ đại nhất.
Tiểu Hôi lại bỏ thêm một câu.
- Ta không muốn làm Soán Mệnh Sư vĩ đại nhất, với ta mà nói, làm cho Tiểu Sương vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Lâm Lạc hơi trầm mặc, lúc này hắn cũng lười truy cứu chuyện Tiểu Hôi gọi hắn là Tiểu Lâm, dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Bất quá, ngươi nói đúng, ta không thể bỏ dở nửa chừng, mặc dù ta không muốn trở thành Soán Mệnh Sư, ta cũng không thể mặc kệ Lam Tuyết.
Bất cứ lúc nào hắn đều có thể tìm được Lâm Sương, cho nên tạm thời hắn cũng không cần lo lắng về sự an toàn của Lâm Sương, dù sao chuyện của Lam Tuyết mới là chuyện cấp bách, bởi vậy, Lâm Lạc liền làm ra quyết định, soán mệnh cho Lam Tuyết vẫn cần tiếp tục như cũ, hắn quay đầu lại đi tìm tên bác sĩ kia.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế