Tác Giả: Nhâm Oán Chương 6: Trảo Tẫn Mao Thần Phương Kiến Yêu (Hạ)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Mặc dù trong thân thể vẫn không có chút pháp lực nào, nhưng Dương Thần có thể cảm nhận được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Giống như là có một thứ gì đó đang mọc rể nảy mầm, khỏe mạnh lớn lên trong thân thể mình vậy.
Nếu như chú ý một chút thì sẽ thấy điểm công đức của Dương Thần đã hơn mười ức. Điều này có thể nói là có thêm chỗ tốt đối với Dương Thần, mặc dù ở phàm trần còn chưa dùng được điểm công đức này, nhưng khi phi thăng lên Linh giới thì đây chính là đồ cho dù có van xin mà cũng không có đó a.
- Ý?
Ở một nơi nào đó của Tiên giới, vị quan viên dẫn Dương Thần vào Trảm Tiên Thai tựa như cảm ứng được điều gì, ngoài ý muốn kinh hô lên:
- Nhanh như vậy?
Nhưng ngay khi nói xong thì cũng cảm thấy mình đã thất thố, vung tay lên về phía sau:
- Cho... thêm một nhóm vào đi!
Dương Thần đang uống nước nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện Trảm Tiên Thai vừa mới trống trải đã đầy lại, lại có thêm một nhóm tiên nhân tiến vào.
Sau khi hấp thu tinh hoa tính mệnh của tiên nhân, dường như Dương Thần không biết mệt mỏi là gì. Nhưng mà, hắn vẫn cứ làm theo tiết tấu của mình, chầm chậm uống xong chén trà đang bưng ở trong tay, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Trảm Tiên Thai.
Thổ Địa, chém!
Sơn thần, chém!
Thiên binh, chém!
Lực sĩ, chém!
Cung Nga, chém!
Đồng tử, chém!
*****
- Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành!
Một câu nói quen thuộc được Dương Thần nói ra, nhưng bên trong lại ẩn chứa thêm mùi vị sát phạt.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Tại hạ và người thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Trong lúc làm việc, câu nói trên cũng không biết được Dương Thần nói biết bao lần, đem tất cả tù phạm giải quyết sạch sẽ.
Hít!
Ở bên ngoài Trảm Tiên Thai, Giám Trảm quan phát hiện Trảm Tiên Thai một lần nữa trống rỗng thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Hơn hai ngàn tiên nhân a, nhưng lại bị Dương Thần giết chết sạch sẽ trong một thời gian ngắn. Nếu như đổi là hắn, chỉ sợ khi đối mặt với nhiều tiên nhân như vậy thì cũng không ra tay được như thế đâu.
Phải biết rằng, tuy những người vừa bị chém chỉ là Sơn thần, Thổ Địa, thiên binh tiểu tốt, nhưng bọn họ đều là thần tiên đó. Nếu một người phàm mà gặp bọn họ thì e rằng còn phải cung kính hơn khi gặp hoàng đế bọn họ, thế nhưng người này lại hạ thủ không một chút do dự, người này đúng là một đao phủ thủ trời sanh.
Lại có thêm một nhóm người được đưa vào, Dương Thần giờ cũng biết quy luật rồi: Mỗi lần đưa vào thì sẽ có một ngàn hai trăm người, cứ giết xong là lại đưa vào nhóm khác. Cho dù chỉ giết những vị tiên nhân cấp thấp thôi, nhưng lúc này Dương Thần đã giết mười mấy nhóm rồi, số lượng người cũng xấp xỉ hai vạn.
Thiên Đình làm phản tất nhiên không giống bình thường. Tuy bọn người làm phản Thiên Đình có chút khó chịu, nhưng bọn họ cũng không dám tạo nhiều sát nghiệt để tránh mình không cách nào quay đầu lại. Cho nên có rất nhiều người không giết đi mà chỉ làm hành động bắt những người ở Thiên Đình cũ lại, cho nên mới có chuyện Dương Thần chém được nhiều tiên nhân đến như thế.
Lúc này, xung quanh thân thể Dương Thần đã xuất hiện một màu huyết sắc nhàn nhạt, đó là huyết khí có được sau khi giết người quá nhiều. Tuy tinh hoa tính mệnh đã bị Dương Thần hấp thu, nhưng sát ý bão táp do trảm tiên lại không thể nào tiêu trừ trong một thời gian ngắn được.
Dương Thần càng giết nhiều thì càng về sau, các tiên nhân đã mất pháp lực khi đối mặt với hắn cũng phải khẽ run lên. Bọn họ căn bản không dám nhìn ánh mắt của Dương Thần, dường như có sự kính sợ đối với đao phủ thủ này tự tận sâu trong đáy lòng.
Sau khi giết thêm một nhóm nữa, nghỉ ngơi một thời gian xong thì rốt cuộc Dương Thần đã thấy được một dạng tù phạm khác. Từ hình dạng của bọn họ thì cũng thấy được phẩm cấp của các tiên nhân này cao hơn các nhóm trước nhiều.
- Ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, hai mươi tám Tinh Tú, mười hai Nguyên Thần!
Dương Thần thấy những người đi vào thì cũng không khỏi thở dài. Vốn những người này là tiên nhân cao cao tại thượng, nhưng hiện tại đã trở thành tù phạm chờ bị mình giải quyết.
- Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành!
Khi Dương Thần nói ra những lời này thì quanh thân hắn còn có một màn sáng màu đỏ bao quanh, điều này đúng là làm cho các tiên nhân sợ hết hồn hết vía. Rốt cuộc người này đã chém giết bao nhiêu tiên nhân mới sinh ra sát khí khiến cho các tiên nhân có cấp bậc cao như thế cũng phải kiêng kỵ?
Ngoài dự tính của Dương Thần, dường như các tiên nhân có cấp bậc càng cao thì càng xem trọng đạo thống của mình. Lời nói của Dương Thần như là cơ hội cuối cùng của bọn hắn vậy.
- Lão phu có một pháp môn ẩn nấu "Đại Nhật Chân Giải", ngươi hãy giúp ta tìm môn nhân truyền xuống đi sao!
- Ta có một động phủ lánh đời ở phàm trần, nó nằm ở Thanh Khung sơn. Thủ pháp cấm chế là...
- Trước lúc phi thăng, thì lão phu có để lại trong động phủ Giáp Mộc chân nguyên. Nếu có thời gian thì ngươi đi lấy đi, lấy cái đó phối hợp với "Giáp Mộc chân quyết" thì sẽ có hiệu quả bất khả tư nghị. Nhưng mà, ngươi phải giúp lão phu tìm tên đệ tử năm xưa ở Linh giới, sau đó truyền cho hắn kiếm trận Càn Khôn Vô Cực này. Nếu như không tìm được thì xem như tiện nghi cho ngươi vậy! Ài!
- Lão phu có một thiên "Uẩn Đan kinh", ngươi tìm người hữu duyên truyền xuống đi!
- Bọn ta có "Thập Nhị Nguyên Thần Trấn Hải đại trận" do mười hai người hợp luyện, đưa cho ngươi đấy! Hãy dùng nó để trấn áp động phủ!
- "Đại Chu Thiên Tinh Túc đại trận", uy lực của nó rất lớn nên ngươi đừng hỏi làm gì. Cho ngươi!
- "Thiên Cương Luyện Bảo bí quyết", không có pháp bảo gì mà không luyện chế được. Hi vọng ngươi không để nó thất truyền!
- "Địa Sát Tế Trận bí quyết", nếu như vận khí của ngươi tốt thì hãy tìm cách đem bảy mươi hai trọng trận pháp trong đó đưa vào pháp bảo của ngươi. Giúp ta truyền xuống!
*****
Liên tiếp, hầu như đều là công pháp, trận pháp, đan dược bí pháp, thủ pháp luyện khí, thậm chí còn có động phủ thất truyền....những thứ này làm cho Dương Thần không thể tin được, không ngờ những người này lại có nhiều đồ tốt đến vậy. Hơn nữa, hắn từ trong ký ức nhớ lại thì thấy toàn bộ đều là "hàng thật" cả. Nhất là Thập Nhị Nguyên Thần Trấn Hải đại trận, đây chính là một trận pháp nghịch thiên tăng phẩm cấp động phủ của mình lên một tầng a.
Sau khi chém liên tục nhiều tiên nhân, thiên tướng nhưng không cảm nhận được gì. Khi chém đến mười hai Nguyên Thần thì Dương Thần lại tình cờ phát hiện điểm công đức của mình đang lấy đơn vị là ức mà tăng lên mạnh mẽ. Cho đến khi chém xong hai mươi tám Tinh Tú thì điểm công đức đã vượt qua trăm ức rồi!
Càng làm cho Dương Thần kinh hãi chính là tinh hóa tính mệnh của hai mươi tám Tinh Tú dường như có điểm đặc thù riêng, không hề nằm trong thuộc tính Ngũ Hành Âm Dương. Sau khi khẽ hấp thu vào trong thân thể thì Dương Thần có thể cảm giác được trong thân thể của mình đã xuất hiện một thứ vô cùng kỳ diệu.
Hô!
Qua một thời gian thật dài thì Dương Thần mới hấp thu xong. Lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy trên Trảm Tiên Thai có rất nhiều yêu quái, đa dạng vô cùng.
Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần; Mai Hoa Lộc và Tiên Hạc của Nam Cực Tiên Ông; Ngọc Thố của Thường Nga; Tứ Bất Tượng; Phi Hổ; Quy Xà...thậm chí còn có Giao Long. Thấy như vậy thì Dương Thần đã hiểu ra, những yêu quái mà hắn sắp chém chính là sủng vật của các tiên nhân cũ.
- Chủ nhân của ta có một quả đào tiên mừng thọ, ta cũng có một cái!
Câu nói đầu tiên của Mai Hoa Lộc làm cho Dương Thần sợ hết hồn.
- Từ lâu ta đã mang quả đào đó cất trong một động phủ tại Linh giới. Nếu có thời gian thì ngươi hãy tới nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm.
[/QUOTE]
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 7: Chém, Chém, Chém! (Thượng)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Đào tiên trong tay Nam Cực Tiên Ông, đây chính là loại đào có thể sánh ngang với Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương a! Nghe thấy lời nói của Mai Hoa Lộc, nước miếng của Dương Thần đều muốn chảy ra.
- Quả đào đó ngươi vẫn không nỡ ăn, mà để ở Linh giới à? Thật lãng phí!
Một âm thanh khinh thường bên cạnh truyền đến, đó chính là Tiên Hạc vẫn cùng với Mai Hoa Lộc bên cạnh Nam Cực Tiên Ông, nhưng mà vừa mới mở miệng thì đã chế nhạo rồi:
- Quả đào của ta thì đã bị ta ăn rồi, đột đào còn ở phàm giới, cũng không biết có nở hoa kết quả không...
Dương Thần ở bên cạnh nghe hai vị này tranh cãi, không hề mở miệng. Dù sao, chỗ tốt cuối cùng sẽ thuộc về hắn, cứ để hai vị này trước khi chết cãi nhau cho đã đi.
- Hột đào đó chắc đã sinh trưởng ở phàm giới rồi...
Tiên Hạc nói với Dương Thần một câu, sau đó nói ra yêu cầu của mình.
- Nếu có cơ hội thì ngươi hãy đi xem một chút. Còn bây giờ thì chém chúng ta đi!
*****
- Uống!
Hạo Thiên Khuyển hô nhỏ một tiếng, nói:
- Ở phàm giới còn một giọt máu huyết của ta. Nếu như có súc sinh nào dung hợp được thì sẽ kích thích ra huyết mạch dị thú thượng cổ. Máu huyết đang ở...
- Ta có một pháp môn "Ngự Thú quyết", chính là công pháp của Yêu tộc chúng ta, cao minh gấp trăm lần so với bọn Ngự Thú môn gì đấy. Nhưng mà yêu cầu vô cùng hà khắc, ngươi luyện được hay không thì phải xem tạo hóa vậy!
Thanh Ngưu cũng nói ra một câu.
*****
Những Yêu thần này khác với nhóm người hai mươi tám Tinh Tú lúc trước, toàn bộ bọn họ đều là sủng vật của các thượng tiên nổi danh Thiên Đình, có người vẫn giữ bản thể, có người đã hóa hình. Nhưng mà, tuy nói là sủng vật, nhưng thực lực của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, nếu như đem so sánh với các tiên nhân kia thì còn có hơn chứ không hề kém.
Lúc chém giết thì Dương Thần không rảnh chú ý, nhưng sau khi chém giết xong, hắn nhìn qua điểm công đức của mình thì liền giật mình. Mới chém mười mấy Yêu thần thôi, nhưng điểm công đức của Dương Thần đã lên đến mấy chục điềm*.
Giờ phút này, trên người Dương Thần đã bị một tầng huyết quang nồng đậm bao phủ, nhìn từ xa xa cứ tưởng có một đám mây máu đang lượn quanh Dương Thần vậy. Nếu như cảnh tượng này mà bị người tu hành nhìn thấy thì lập tức sẽ cho đây là một sát nghiệt, tuyệt đại ma đầu chứ không phải là một người phàm không có pháp lực, còn chưa tu hành công pháp gì.
Sau khi chém hết Yêu thần, mặc dù Dương Thần không nói lời nào nhưng sát khí vẫn luôn tản phát ra ngoài. Một Thiên Quân được đưa vào Trảm Tiên Thai, vừa nhìn thấy sát khí của Dương Thần thì đã bị chấn nhiếp đến nỗi phải tuyệt khí.
- Bị thương nặng đến như thế, chống cự được đến giờ phút này nhưng không ngờ lại bỏ mình như vậy!
Dương Thần nhìn thấy Thiên Quân chưa bị mình động thủ mà đã vẫn lạc thì không khỏi lắc đầu thở dài.
Nhóm tiên nhân tiến vào Trảm Tiên Thai lần này có phẩm cấp rất cao: Thiên Quân, Thiên Tướng, Thượng Động Bát Tiên, Bắc Đẩu Thất Tinh, Lục Đinh Lục Giáp, Ngũ Đức Tinh Quân, Tứ Phương Công Tào, Phúc Lộc Thọ Tam Tinh, Thiên Bồng Nguyên Soái, Thường Nga, Cự Linh Thần...tất cả đều có đủ. Nhưng mà, khác với những tiên nhân cấp thấp ban nãy, hầu như các tiên nhân cấp cao này đều bị trọng thương cả, khuôn mặt cũng vô cùng dữ tợn!
Hỏa Đức Tinh Quân, chém! Một cỗ tinh hoa nóng cháy đến cùng cực xông thẳng vào phế phủ của Dương Thần!
Thủy Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính thủy.
Mộc Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính mộc.
Thổ Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính thổ.
Kim Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính kim.
Mới chỉ chém chết Ngũ Đức Tinh Quân thôi, nhưng Dương Thần đã cảm thấy thuộc tính ngũ hành trong cơ thể mình tăng vọt, điều này làm cho Dương Thần phải mất rất nhiều thời gian để hấp thu. Chém giết cho đến bây giờ, tuy Dương Thần vẫn luôn cố gắng để cho tâm tình của mình thăng bằng, nhưng cũng có cảm giác mệt mỏi rồi.
Ý chí của Trảm Tiên Thai vẫn không ngừng tỏa sát khí ra, nhưng cũng không làm được gì dưới sự khống chế của Dương Thần. Chỉ còn cách tuân theo sự an bài, định đoạt của Dương Thần.
Vào căn phòng nghỉ ngơi, Dương Thần ngủ một giấc thật say. Sau khi tâm tình bình tĩnh hơn thì sát khí nồng nặc trên người mới giảm bớt đi. Tuy huyết quang vẫn lưu chuyển bên ngoài như cũ, nhưng đã không còn điên cuồng như trước kia nữa. Sau khi dưỡng thần một hồi thì Dương Thần mới quay lại Trảm Tiên Thai.
Lúc này Dương Thần đã không còn nghe thấy tiếng chửi bởi gì từ các tiên nhân nữa. Đại nhân vật chính là đại nhân vật, họ không hề có chút oán hận nào cả. Thắng chính là thắng, bại chính là bại, tuy đã thất bại nhưng dù sao mình cũng đã dốc hết toàn lực, cũng không có nhiều sự luyến tiếc cùng mất mác lắm, vô cùng thống khoái.
- Ta có một bình hồ lô đan dược, còn ở Phàm giới...
- Từ lâu ta đã cô đọng ra một kiếm khí thuần dương, uy lực vô cùng. Nếu có hứng thú thì ngươi đi lấy thử xem!
- Trước khi chết có thể gặp ngươi, xem như là thiện duyên! Trận kỳ bộ này của ta đưa cho ngươi vậy!
*****
Dương Thần bình tĩnh tiếp thu tin tức này, đồng thời luôn nói câu "oan có đầu, nợ có chủ..." ra, rồi từng bước từng bước chém hết các thần tiên vốn rất nổi tiếng này.
Đúng là lúc chém giết các vị thần tiên nhỏ thì Dương Thần không có chút do dự nào, nhưng đối với những thượng tiên này thì lại là hoàn toàn khác. Trên thực tế, đối với từng thượng tiên thì Dương Thần đều cô đọng một cổ sát ý trong nội tâm rồi mới bình tĩnh mà động thủ được.
Mỗi khi chém đầu từng vị thượng tiên, hầu như Dương Thần đều cảm nhận được cơ thể mình đang có sự biến hóa khổng lồ, quả thực còn kinh khủng hơn việc chém đầu mấy vạn phàm nhân. Mà Dương Thần cũng không chú ý đến điểm công đức nữa, số điểm đã lên đến mấy ngàn điềm rồi, thậm chí còn đang tiếp tục tăng lên. Nói không chừng sẽ đột phá được qua đại quan một kinh*.
Các thiên binh trông chừng ở bên ngoài Trảm Tiên Thai cảm nhận được sát khí ở bên trong thì không nhịn được mà run lên. Bọn họ cũng chỉ là thiên binh bình thường thôi, sao mà chống cự được sát khí đáng sợ như thế chứ. Nếu không phải có mệnh lệnh ở cấp trên thì bọn họ đã sớm chạy đi nơi khác rồi.
Ngay cả Giám Trảm quan cũng không khỏi run rẩy lên, hắn nhìn đám thiên binh đang run ở bên cạnh rồi nói:
- Trảm Tiên Thai này đúng là tiên khí duy nhất có thể câu thông được cả Phàm giới cùng Tiên giới, người trên Thiên Đình thì chỉ đi vào được chứ không đi ra được; còn người Phàm giới thì đi vào được, còn đi ra thì chưa biết thế nào. Chúng ta vâng mệnh dùng Hồi Mộng Đại Pháp để lựa chọn đao phủ thủ, coi như là hoàn thành xong mệnh lệnh ở trên. Nay Trảm Tiên Thai đã phát uy rồi, chúng ta nên thối lui thì hơn.
Nói xong hắn liền lui đi. Chúng thiên binh thấy vậy liền đi theo phía sau, thoát ra khỏi phụ cận Trảm Tiên Thai. Nhưng vẫn có một tên thiên binh không nhịn được phải hỏi lên:
- Tại sao Trảm Tiên Thai lại như thế này? Trong quá khứ cũng chưa từng có tình trạng như vậy a!
- Trong quá khứ, Trảm Tiên Thai chém được bao nhiêu tiên nhân? Mấy năm nay, số người phi thăng lên Tiên giới chỉ có mấy chục người, mà lần này lại chém đến mấy vạn người. Nhiều máu tươi tiên nhân như thế, đừng nói là Trảm Tiên Thai, cho dù là một thanh binh khí phàm nhân thì sợ rằng cũng thành tinh khi dính phải nhiều máu tươi tiên nhân đó!
Giám Trảm quan đang thối lui ra sau bỗng dừng lại, hắn đưa mắt nhìn Trảm Tiên Thai một cái, rồi giải thích trong nỗi sợ hãi.
---------------------------
*Điềm: Một trăm ức, cách tính đơn vị hồi xưa của Trung Quốc.
*Kinh: Một vạn điềm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 7: Chém, Chém, Chém! (Hạ)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Ta có lưu một cái bảo tàng Long Cung ở phàm trần. Ta không muốn những đồ trong đó thuộc về mấy tên Long Vương phản tặc kia, ta cho ngươi đó. Bảo tàng ở...
Trước lúc bị chém, Đông Hải Long Vương vì không muốn để những người phản tặc chiếm được bảo tàng mà đem hết cho Dương Thần.
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Lôi Công, Điện Mẫu, Phong Bá, Vũ Sư, tứ đại Thiên Vương, Thác Tháp Lý Thiên Vương, Ngũ Phương Yết Đế, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, Thái Âm Tinh Quân, Thái Dương Tinh Quân, Vũ Uy Tinh Quân, Thường Nga, Cửu Thiên Huyền Nữ...toàn bộ đều bị chém.
Vào thời điểm đối mặt với Thường Nga cùng Cửu Thiên Huyền Nữ, trong mắt Dương Thần dường như không có hình ảnh đây là hai nữ tử xinh đẹp, mà chỉ là hai tù phạm chuẩn bị chém. Một đao chém rụng!
Trước khi chết, Thường Nga có để lại một bản "Trú Nhan tâm kinh”, trừ công pháp trú nhan ra, bên trong còn có cách điều chế Trú Nhan đan, đủ loại cấp bậc cả. Kinh khủng nhất là, công pháp Trú Nhan tâm kinh không chỉ dùng để trú nhan mà còn giúp cho người tu hành có thể dựa theo ý nguyện của mình điều chỉnh dung mạo, thân hình. Đây đúng là bảo điển mà toàn bộ nữ tu tha thiết mơ ước.
- Thái Bạch Kim Tinh, nếu như tiền bối còn tâm nguyện gì chưa dứt thì hãy nói ra đi, có thể tại hạ giúp được tiền bối một chút!
Giờ phút này, Dương Thần đã chém hết các thượng tiên, và chuẩn bị chém sang Kim Tiên. Trước mặt của hắn bây giờ chính là Thái Bạch Kim Tinh, chưởng quan sao Trường Canh ( sao hôm)
- Đã đến lúc bỏ mình thì còn điều gì lưu luyến chứ, đáng tiếc là ngay cả bệ hạ cũng không thể vãn hồi được. Lão phu có một thiên "Canh Kim Chân Quyết", ở hạ giới còn có một mạch Canh Kim nguyên khí, ngươi hãy dùng cho tốt đi!
Sau khi chém xong Thái Bạch Kim Tinh thì Dương Thần phát hiện được một đièu, đó là những nhân vật có lực chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ như Na Tra, Lữ Động Tiên, Nhị Lang thần Dương Tiễn...đều không bị bắt sống. Những người bị bắt đều là nhân vật có địa vị cao nhưng sức chiến đấu không mạnh.
Cho nên, khi Dương Thần thấy được Thái Thượng Lão Quân thì hắn không hề ngạc nhiên. Sau khi giết chết nhiều tiên nhân như vậy, Dương Thần đã không còn sợ hãi gì nữa. Cho dù bây giờ có đối mặt với Ngọc Hoàng Đại Đế, sợ rằng cũng không thể làm hắn sợ được.
Mà dường như Thái Thượng Lão Quân cũng không bị làm khó mấy, thần sắc vô cùng thong dong. Khi nhìn thấy Dương Thần thì phản ứng đầu tiên của Lão Quân chính là sợ hãi như những người khác. Dương Thần trảm tiên quá nhiều, cỗ huyết quang nồng nặc quanh người đã không thể nào tiêu trừ được. Từ trên người hắn luôn phát ra một cỗ khí thế làm người khác phải kinh hồn táng đảm, ngay cả một tiên nhân có địa vị cao như Thái Thượng Lão Quân cũng không cách nào chống cự được.
Nhưng mà, Thái Thượng Lão Quân vẫn là Thái Thượng Lão Quân, sau khi sợ hãi một chút thì liền khôi phục lại bình thường. Hai mắt của Lão Quân nhìn xuyên thấu qua tầng huyết quang nồng nặc, thấy được bản thể của Dương Thần. Sau khi quan sát Dương Thần một hồi, hai mắt của Lão Quân sáng lên, hỏi một cách tha thiết:
- Ngũ hệ linh căn, âm dương đều đủ, là kỳ tài vạn năm khó gặp. Ngươi là đệ tử tu tiên tốt nhất mà ta từng thấy, không ngờ trước khi chết còn có duyên phận như vậy. Ngươi có hứng thú làm đệ tử của ta không?
Làm đệ tử Thái Thượng Lão Quân? Cho dù có là người ngu đi nữa thì cũng cảm thấy được trong việc này ẩn chứa một cơ hội khổng lồ. Nhưng mà, đột nhiên trong đầu Dương Thần hiện lên thần thái thảm thương của sư phụ trước khi chết, cùng với thời điểm hạnh phúc khi nàng đưa cho mình Minh Quang kiếm. Hai hình ảnh này hiện lên lập tức làm ổn định lại tâm tình đang xao động của Dương Thần, hắn đã có quyết định.
- Đa tạ ý tốt của Lão Quân, chẳng qua tại hạ đã có sư phụ của mình, đời này sẽ không bái sư nữa!
Sau khi Dương Thần nói ra lời này thì hắn có cảm giác bản tâm của mình đã thoát khỏi mọi trói buộc, tự do tự tại, tiêu diêu khoái hoạt vô cùng.
Dương Thần biết lời mời hấp dẫn làm đệ tử của Thái Thượng Lão Quân khi nãy đã vô tình vây khốn tâm mình. Trong lúc không hề hay biết, Dương Thần đã đón nhận một lần tẩy rửa tâm linh, tuy còn chưa tu hành nhưng tu vi tâm tình của hắn đã tăng lên một bậc so với trước khi trọng sinh.
- Ai...đúng là không có duyên mà!
Thái Thượng Lão Quân khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ hắn cũng nhìn ra được sự siêu thoát trong tâm linh của Dương Thần. Nhưng ngay sau đó, thần thái liền khôi phục lại như bình thường:
- Cũng được, gặp nhau trước khi chết coi như là hữu duyên. Mặc dù không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ta đoán sau này chắc chắn ngươi sẽ tu hành. Lão nhân gia ta còn có chút đồ, cho ngươi chọn hai thứ đó!
Lão Quân đã nghe được lời nói của Dương Thần lúc nãy, tự nhiên biết hắn muốn làm gì nên nói ra một cách rộng rãi.
Dương Thần không ngờ rằng mình lại lọt vào mắt xanh của Thái Thượng Lão Quân. Sau khi ngẩn ra một lúc thì mừng rỡ, suy tư trong chốc lát rồi nói:
- Ý tốt của Lão Quân, tại hạ xin nhận. Như thế, tại hạ nguyện ý học Nhất Khí Hóa Tam Thanh cùng bí quyết luyện đan luyện khí của Lão Quân, kính xin Lão Quân ban thưởng!
Nhất Khí Hóa Tam Thanh thì không cần nói nữa, còn thủ pháp luyện khí của Thái Thượng Lão Quân có thể nói là thượng thừa trong thượng thừa. Mỗi một vật phẩm của Lão Quân, cho dù là Kim Cương Trác; Ba Tiêu Phiến; Âm Dương Hồ Lô hay Ngọc Tịnh Bình đều là tuyệt phẩm tiên khí cả. Về phần luyện đan thì càng không thể bàn đến, bao nhiêu tuyệt thế đan dược mà người khác phải thèm thuồng đa phần đều xuất phát từ tay Thái Thượng Lão Quân. Nếu như để cho Dương Thần chọn thì tự nhiên Dương Thần sẽ chọn đồ tốt nhất. Nhưng mà, cách hắn chọn cũng có chút mưu lợi, Thái Thượng Lão Quân chỉ cho hắn chọn hai, mà trên thực tế thì hắn đã chọn ba.
- Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ha hả, chỉ là bí thuật phân thần mà thôi. Ta dạy ngươi "Tam Thanh Quyết", ngươi hãy nhớ cho kỹ. Sát khí của ngươi tỏa ra quá nhiều, Tam Thanh Quyết có thể giúp ngươi luyện hóa sát khí mà thành thần thức. Có lẽ ngươi sớm dùng nó nhanh thôi.
- Thủ pháp luyện khí của lão đầu ta cũng không có gì đặc thù, chỉ dựa vào lò Bát Quái Càn Khôn cùng chút thủ pháp là được, nhưng ngươi đã thích thì sẽ được như ý nguyện. Nhưng ngươi kiêm tu Đại Âm Dương Ngũ Hành, cho dù không có lò Bát Quái thì cũng lợi hại hơn lão đầu ta. Đây là Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết, sau khi tế luyện pháp khí xong thì hãy dùng qua pháp quyết này nữa, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Ngươi hãy ghi nhớ!
- Nói tới nói đi thì cũng là chuyện của Đạo môn ta. Ài, được rồi! Thủ pháp luyện đan này coi như là lễ vật chia tay cho ngươi. Đây là thủ pháp luyện đan do chính ta nghĩ ra, tên thì do ngươi đặt đi.
Sau khi đưa Thái Thượng Lão Quân lên đường, không thể nói trong lòng Dương Thần không hề có cảm giác gì. Khi đã nhớ kỹ Tam Thanh Quyết, Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết cùng với thủ pháp luyện đan Lão Quân đưa mà Dương Thần đặt tên là "Lão Quân Đan Pháp" xong thì Dương Thần cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng dường như tân Thiên Đình không hề muốn cho Dương Thần nghỉ ngơi, Trảm Tiên Thai vốn trống rỗng đã xuất hiện thêm hai người rồi.
Hai người tù phạm này cũng là hai người vốn có thân phận cao quý nhất. Vào lúc Dương Thần thấy bọn họ thì bọn họ không bị trói buộc gì cả. Cả hai đều đứng thẳng đó, nhìn Dương Thần một cách uy nghiêm.
*Kinh: Một vạn điềm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 8: Công Đức Không Cách Nào Đo Được (Thượng)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
- Trẫm là Hạo Thiên Kim Khuyết vô lượng chí tôn Ngọc Hoàng Thượng Đế. Quân phản loạn ngươi dám vô lễ ư?
Một nam tử thân mặc hoàng bào, đầu đội vương miệng quát lên một tiếng như sấm. Chỉ sợ cho dù sát khí quanh người Dương Thần có dày đặc hơn thì cũng không thể nào làm rung chuyển tinh thần hắn được.
Còn nữ tử đội mũ phượng đứng ở bên Ngọc Đế lại không nói câu nào, nhưng từ trong mắt nàng lại tán ra phong quang làm cho người khác thấy phải sợ hãi, quỳ xuống bái lạy.
- Xin lỗi hai vị tiền bối, nơi này là Trảm Tiên Thai, tiên nhân tiến vào nơi này chỉ có tù phạm chờ bị hành quyết!
Dương Thần đối mặt với hai vị từng là chủ nhân thiên đình – Ngọc Đế cùng Ngọc Mẫu, bình tĩnh nói:
- Tại hạ Dương Phàm, là đao phủ thủ Trảm Tiên Thai!
Cùng lúc đó, tân nhậm Công Đức Sử trông coi Công Đức bảng của Thiên Đình đang trợn mắc hốc mồm nhìn vào điểm công đức của một người vô danh đang tăng vọt, rồi hiện ra ngay tại vị trí thứ nhất của bảng. Điểm công đức của người này lần lượt vượt qua các cột mốc rồi nhanh chóng tiến đến vô lượng, nhìn thấy số điểm công đức khổng lồ của người này mà hắn kinh hãi không thôi, không dám tin vào hai mắt của mình.
Thái Thượng Lão Quân chỉ sáng chế ra một mạch Đạo môn thôi thì công đức đã là vô lượng. Trong cuộc phản loạn vừa rồi, những người làm phản cũng không dám vô lễ với Lão Quân. Nhưng tất cả người tham dự cũng biết một điều: nếu Lão Quân không chết thì tân Thiên Đình không thể nào gầy dựng được. Vì thế, Ngọc Hoàng Đại Đế mới vừa đăng cơ thì đã ra lệnh giết chết Lão Quân.
Hành động này có thể nói tương đương với việc khi sư diệt tổ, chẳng qua tên đã lắp vào cung thì không thể nào không phát. Hơn nữa, sự việc đã đến nước này thì bọn họ cũng chẳng quan tâm đến điều đó nữa. Không ai dám giết lão Quân, thành ra lại tiện nghi cho Dương Thần. Công đức của Lão Quân tại Thiên Đình cũ là vô lượng, cho nên nếu có ai chém Lão Quân thì điểm công đức của người đó sẽ là vô lượng ở tân Thiên Đình. Cũng chính vì thế mà điểm công đức của Dương Thần đã vọt lên tới vô lượng rồi, đây cũng là số điểm tối đa mà Công Đức bảng có thể biểu hiện ra được.
Chỉ là một Lão Quân thôi mà đã làm cho điểm công đức của Dương Thần vượt qua tất cả mọi người, ngão nghệ đứng ở vị trí đầu bảng. Hơn nữa, mấy con số khổng lồ kia còn khiến cho Công Đức Sử phải kinh hãi đến nỗi không biết nói gì.
Dựa theo quy củ của Thiên Đình, điểm công đức có thể dùng để đổi rất nhiều thứ: pháp bảo, đan dược, công pháp, sủng vật thuộc hạ, chức quan động phủ…cơ hồ là không gì không làm được. Dựa theo số điểm công đức vô lượng bây giờ của Dương Thần, nếu như hắn đem đổi thì sợ rằng có thể đổi được cả Thiên Đình a.
Tân nhậm Ngọc Đế vừa mới lên ngôi, tuy điểm công đức cũng rất nhiều nhưng không thể nào so sánh được với thủy tổ Đạo môn. Mà tiên khí Công Đức bảng cũng là một dạng như Trảm Tiên Thai, chỉ dùng để xem xét chứ không thể tùy ý thay đổi quy tắc tính toán ở bên trong.
Một người xa lạ chưa biết đến, không phải là đệ tử trọng yếu gì của môn phái, cũng chẳng lập được công lao kinh thiên gì trong lần phản loạn này, càng không phải là tân nhậm Ngọc Đế của Thiên Đình, sao hắn có thể là người đứng đầu Công Đức bảng chứ?
Vừa nghĩ tới việc cả Thiên Đình có thể bị một người xa lạ dùng điểm công đức hoán đổi thì cho dù tân Công Đức Sử đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh ra. Sự sợ hãi quá độ còn thiếu chút nữa cho là mình đã phạm vào một sai lầm gì đó khủng khiếp lắm, cho nên mới có chuyện này. Nghĩ đến đây thì cả người run lên không thôi. Đúng rồi, chuyện này nhất định có nhầm lẫn!
- Phản tặc dám lỗ mãng?
Vị Ngọc Hoàng Đại Đế cũ giờ đây đang quát lên với Dương Thần đang từng bước tiến tới, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thần đi tới. Ngoại trừ việc hét lớn lên thì không biết làm gì khác cả.
- Muốn trách thì hãy trách những người làm phản đó, tiền bối ngoài việc quát mắng thì còn có thể làm gì chứ?
Trong mắt Dương Thần hiện lên sự khinh miệt, khẽ lắc đầu, bàn tay cũng từ từ đưa đao lên.
- Ngươi không sợ sau khi động thủ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?
Vương Mẫu nương nương bên cạnh rốt cuộc đã mở miệng. Giọng nói thanh thúy như minh nguyệt, mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, mắt phượng ẩn chứa uy nghi. Chỉ là một câu nói thôi, nhưng so với sự gầm thét của Ngọc Hoàng Đại Đế thì càng nhắm thẳng vào lòng người hơn.
- Tại hạ thay thiên đạo làm việc, công đức vô lượng, như thế nào lại có vạn kiếp tới mình?
Đối mặt với vị Vương Mẫu nương nương này, Dương Thần còn có vài phần tôn trọng hơn Ngọc Hoàng Đại Đế, nên phải nói ra vài lời. Vừa nói thì Công Đức giới chỉ ở trên tay phát ra mấy con số khổng lồ, làm cho Dương Thần khi nhìn vào cũng dại ra.
- Thay thiên đạo làm việc sao?
Vương Mẫu nương nương nhìn thấy con số khổng lồ trên mặt Công Đức giới chỉ của Dương Thần thì hai mắt cũng nhíu lại. Giọng nói vừa mới trong trẻo, nhưng giờ đây phảng phất đã già đi rất nhiều, lẩm bẩm nói:
- Thì ra trời đã thay đổi!
- Tiền bối còn có tâm nguyện gì chưa dứt thì có thể nói ra, có lẽ tại hạ sẽ thay người hoàn thành một chút!
Dương Thần đối mặt với hai vị chí tôn có biểu hiện hoàn toàn khác nhau. Sau khi nói ra những lời này thì lẳng lặng chờ bọn họ nói chuyện với nhau.
- Việc đã đến nước này thì còn có tâm nguyện gì?
Khuôn mặt Vương Mẫu nương nương có chút đau khổ, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại uy nghiêm cao cao tại thượng vốn có. Cho dù nàng là một nữ tử tay trói gà không chặt trong Trảm Tiên Thai, nhưng dựa vào khí thế của mình thì cũng đủ làm cho Dương Thần phải thán phục.
Sau khi bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút, Vương Mẫu nương nương chợt nhoẻn miệng cười với Dương Thần:
- Có thể mượn lưỡi đao để làm gương một chút không?
- Mặt đao đơn sơ, đã khinh mạn nương nương rồi!
Tính tình rộng rãi của Vương Mẫu nương nương lập tức chiếm được sự tôn trọng của Dương Thần. Lưỡi đao sáng ngời của tuyêt thế hung đao liền xoay ra hiện trước mặt Vương Mẫu, vốn thân đao rất ảm đạm nhưng giờ phút này lại trở nên sáng như tuyết, chiếu rọi ra kiều nhan của Vương Mẫu.
Tuy đối mặt với lưỡi đao, nhưng Vương Mẫu nương nương lại làm như đang soi dung nhan mình tại Dao Trì vậy. Nàng cẩn thận cài lại trâm phượng, điều chỉnh lại một lúc rồi mới khẽ gật đầu về phía Dương Thần. Nàng đi tới nơi hành hình trên Trảm Tiên Thai, nhìn cảnh sắc ở đây một lúc rồi mới nói với Dương Thần đang ở sau lưng:
- Đao phủ thủ, động thủ đi! Động tác nhanh lên một chút!
Vèo!
Một tiếng rít vang lên, một tia sáng nhanh như chớp quét qua cổ của Vương Mẫu. Nhưng lạ thay, Vương Mẫu vẫn đứng ở trên đó, mắt nhìn về phía trước một hồi lâu rồi mới nở nụ cười:
- Đao thật là nhanh, đa tạ rồi!
Sau khi vung đao ra thì Dương Thần không hề nhìn kết quả, trực tiếp xoay người lại nhìn vị Ngọc Hoàng Đại Đế vốn là người duy ngã độc tôn trên trời dưới đất, nói một cách lãnh khốc:
- Nương nương đã lên đường rồi, nếu tiền bối còn có tâm nguyện gì thì nói ra đi, có lẽ tại hạ sẽ giúp hoàn thành một chút!
Mắt thấy Vương Mẫu nương nương đứng trên Trảm Tiên Thai ngã xuống, vị Ngọc Hoàng Đại Đế mới còn giả bộ gầm thét một cách uy nghiêm đã hoảng sợ rồi, nhìn Dương Thần đang đưa đao lên một cái rồi quát:
- Trẫm đúng là Ngọc Hoàng Đại Đế, sao ngươi dám vô lễ?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 8: Công Đức Không Cách Nào Đo Được (Hạ)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
- Đã không còn nữa!
Dương Thần vừa mới nhìn thấy Vương Mẫu nương nương bình tĩnh đối diện với cái chết, còn vị Ngọc Hoàng Đại Đế này lại thất thố như vậy thì không khỏi thất vọng. Sự tôn trọng của hắn với người này đã biến mất không còn chút nào
- Trẫm đúng là Ngọc Hoàng Đại Đến, toàn bộ các ngươi đều là phản tặc!
Đối mặt với việc Dương Thần bỏ qua uy hiếp của mình, vị Ngọc Hoàng Đại Đế ngày xưa này đã đánh mất hết thảy uy nghiêm, có chút hoảng loạn đấm về phía Dương Thần. Nhưng chỉ là đứng tại chỗ đấm vào gió mà thôi, không hề trúng đích gì cả. Vốn hắn còn chưa dám đi lên tranh luận với Dương Thần, càng không cần nói đến việc cho Dương Thần một bài học rồi.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Tại hạ và người thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dương Thần vẫn không hề hay đổi sắc mặt, sau khi nói xong câu này liền bước lên vung đao chém xuống.
Công Đức Sử Thiên Đình nhìn thấy điểm công đức của Dương Thần đột nhiên tăng vọt thì kinh ngạc không thôi. Điểm công đức của Dương Thần lúc trước đã là vô lượng rồi, sau khi chém Vương Mẫu nương nương một đao xong thì điểm công đức gần như đã đến mức viên mãn trên Công Đức bảng. Cửu vô lượng, đây đã là con số lớn nhất mà Công Đức bảng có thể dung nạp được.
Nhìn thấy tân nhậm Ngọc Hoàng Đại Đế đứng thứ hai trên Công Đức bảng thì cơ hồ Công Đức Sử Thiên Đình muốn khóc cả lên. Thiên Đình mới được gầy dựng lại, chính mình không biết mệt mỏi tích lũy công lao mà mới lên được vị trí này đó. Chẳng lẽ vì sự sai lầm của Công Đức bảng mà mình mất tất cả sao? Tuy hắn không biết vị trí xếp hạng của Công Đức bảng trước kia là như thế nào, nhưng chắc người đứng nhất phải là Ngọc Đế đi!
Bỗng nhiên xuất hiện một người mà ngay cả Công Đức Sử cũng không tra ra được, thế nhưng điểm công đức của hắn lại còn cao hơn tân nhậm Ngọc Hoàng Đại Đế? Nếu như không phải Công Đức bảng có vấn đề thì nhất định là do Công Đức Sử hắn có vấn đề. Tân nhậm Ngọc Đế không phải là người lương thiện gì a, đây chính là người đã ra lệnh đem toàn bộ những người tử trung với Thiên Đình cũ đến Trảm Tiên Thai đó. Một khi để cho Ngọc Hoàng Đại Đế biết tin tức này, thì sợ rằng Công Đức Sử hắn cũng phải đi đến Trảm Tiên Thai a.
Đúng rồi, nhất định là quy tắc Công Đức bảng có vấn đề. Dưới tình thế cấp bách, ý nghĩ của Công Đức Sử bỗng nhiên nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, lập tức ý thức được trọng điểm của vấn đề. Công Đức bảng là tiên khí, chỉ cần là người có đeo nhẫn của Thiên Đình thì sẽ được Công Đức bảng ghi điểm công đức, về phương diện này thì chắc không có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất chỉ có thể là do khi Công Đức bảng tiếp nhận quy tắc mới, qua đó xuất hiện lỗi lầm.
Nghĩ tới đây, Công Đức Sử liền muốn cố gắng nghiên cứu làm thế nào để sửa đổi quy tắc tính toán của Công Đức bảng. Nhưng thần thức vừa mới đảo qua thì đã thấy có người đang đi vào, đúng là người hầu của mình. Nhưng mà, vị trí xếp bảng của Công Đức bảng bây giờ không thể cho ai thấy được, Công Đức Sử vội vàng thu hồi Công Đức bảng lại, trầm giọng nói:
- Chuyện gì?
- Bẩm đại nhân, sứ giả Ngọc Đến đến, Ngọc Đế muốn xem Công Đức bảng!
Người hầu khom người nói một câu, sau đó yên lặng chờ chỉ thị của Công Đức Sử.
Ầm!
Câu nói này như sấm sét vang lên ngay bên tai Công Đức Sử vậy. Ngọc Đế muốn xem Công Đức bảng dĩ nhiên là được, nhưng Công Đức bảng hiện giờ có thể để cho Ngọc Đế xem được sao? Công Đức Sử cũng không biết mình nên làm gì bây giờ nữa.
Nhưng mà, Ngọc Đế đã phái người tới đây, chứ không phải là tuyên chiếu a. Vậy thì chắc chắn là vì một dịp cực kỳ long trọng, nói không chừng còn có nhiều người đang chờ xem nữa, hắn không đi thì không được. Công Đức bảng chết tiệt, sao mi lại gây cho ta một cái phiền toái đến như vậy chứ?
Công Đức Sử đi theo sứ giả của Ngọc Đế vào Lăng Tiêu bảo điện mà lo sợ không thôi, vừa đi vừa run cả lên. Điều này làm cho vị sứ giả đi trước cũng kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi. Chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở một tiếng:
- Cẩn thận, đừng thất lễ trước mặt Ngọc Đế!
Trên Lăng Tiêu bảo điện, tân nhậm Ngọc Hoàng Đại Đến đang thiết yến quần thần. Trên thực tế thì đây là lễ chúc mừng sau khi thành công lật đổ được Thiên Đình cũ. Trong lễ chúc mừng, ngoài việc phong thưởng người có công ra thì còn ban thưởng điểm công đức nữa.
Công Đức Sử từ xa nhìn thấy cảnh tượng này thì thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn ra rồi ngồi bịch xuống. Cho dù tu vi của hắn đã đạt đến Đại La Kim Tiên, nhưng giờ phút này lại vô cùng lo sợ. Khó khăn lắm mình mới nổi danh sau khi thành công lật đổ Thiên Đình cũ, chẳng lẽ vì việc mình chưởng quản Công Đức bảng nhưng chưa kịp thay đổi quy tắc tính toán, nên phải bị đưa vào Trảm Tiên Thai sao?
Hắn cố gắng làm lễ bái với Ngọc Đế, cũng không thất thố gì cả. Nhưng Ngọc Đế vừa mới nói ra một câu thì đã làm cho Công Đức Sử phải hồn phi phách tán.
- Công Đức Sử, lấy Công Đức bảng ra đi. Để cho chúng khanh gia cùng duyệt!
Cũng vào thời khắc này, hung đao của Dương Thần đã được đưa lên cao, rồi chém xuống Ngọc Hoàng Đại Đế cũ còn đang kinh hãi. Phốc, một tiếng vang nhỏ phát ra, nhưng ngay sau đó huyết quang đã phun lên. Thi thể của Ngọc Hoàng Đại Đến ngã sập xuống, không có gì khác với những thi thể khác.
Điểm công đức của Dương Thần trên Công Đức bảng lần nữa tăng vọt lên, trong nháy mắt đã vượt ra khỏi phạm vi biểu hiện của Công Đức bảng. Ngay lúc Công Đức Sử mở Công Đức bảng ra thì tên của Dương Thần ở trên Công Đức bảng bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất một cách vô ảnh vô tung.
Còn Công Đức Sử bây giờ thì đã run cầm cập cả lên, nếu như Ngọc Đế thấy người đứng nhất Công Đức bảng không phải là hắn, thì cũng không biết sẽ phát bao nhiêu lôi đình chi nộ đây!
Ngay lúc Công Đức Sử tuyệt vọng đến tột cùng thì lại nghe thấy tiếng cười của chúng tiên, dường như mọi người hết sức hài lòng với sự xếp hạng của Công Đức bảng, sau đó còn nhàn nhã bình luận với nhau. Ngay cả Ngọc Đế cũng phát ra tiếng cười đấy! Hiển nhiên, tuy điểm công đức của hắn trên đó còn nhỏ, nhưng hắn mới nhậm chức Ngọc Đế thôi, cũng không có chiến tích gì nhiều, cho nên cũng dễ dàng chấp nhận với số điểm đó.
- Công Đức Sử, thưởng cho các khanh gia…mười vạn điểm Công Đức!
Âm thanh cao cao tại thượng của Ngọc Đế vang lên.
Công Đức sử ngẩn ngơ đưa mắt nhìn lên, khi thấy đệ nhất danh trên Công Đức bảng là tân nhậm Ngọc Đế chứ không phải là tên tai tinh vô danh kia, thì cả người Công Đức Sử mừng lên, giống như là thoáng cái đã từ địa ngục lên thiên đường vậy.
- Thần tuân chỉ!
Tuy trong lòng vui sướng, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng điều khiển Công Đức bảng để ghi lại sự ban thưởng của Ngọc Đế.
- Thưởng cho khanh gia … tám vạn điểm công đức!
- Thưởng cho khanh gia…sáu vạn điểm công đức!
…
Một loạt phong thưởng khiến cho Công Đức Sử bận rộn không thôi. Sau khi phong thưởng xong, dường như Ngọc Đế rất hài lòng với thái độ làm việc của Công Đức Sử, cho nên có nói một câu:
- Công Đức Sử, thưởng cho ngươi thêm một ngàn điểm công đức. Sau này, Công Đức bảng phải theo quy tắc trên mà tiến hành, không được dễ dàng thay đổi!
Nửa câu đầu của Ngọc Đế khiến cho Công Đức Sử còn vui vẻ vì một ngàn điểm công đức, nhưng nửa câu sau lại làm cho Công Đức Sử trầm lòng xuống. Nếu như cái tên Dương Thần cùng với số điểm kinh khủng của hắn mà hiện ra nữa thì phải làm sao bây giờ? Nhưng mà, lúc này hắn cũng không dám nói thêm câu gì nữa. Ngọc Hoàng Đại Đế là người duy ngã độc tôn trên trời dưới đất, miệng vàng lời ngọc một khi đã ra thì không thể thay đổi nữa. Huống chi cái tên Dương Thần đó đã biến mất rồi, Công Đức Sử còn có thể ngu đến mức tự nói ra sao?
Nghĩ tới đây, Công Đức Sử liền hành lễ một cái về phía Ngọc Hoàng Đại Đế, sau đó cung kính nói:
- Thần, lĩnh chỉ!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo