Có mấy độc giả lớn tuổi khá yêu thích dòng văn học thể loại lịch sử quân sự này và mong muốn có nhiều truyện thể loại này hơn nữa. Mình cũng đã lấy về Post cho anh em " Tu Luyện " thử xem thế nào. Hiện Nguồn điểm của mình đã cạn nên mong các bác nào thấy hay thì tài trợ cho bộ truyện mà mình yêu thích
Đang giữa hè, thái dương như hỏa lò nướng đại địa Thanh Châu phủ Sơn Đông. Mấy ngày hôm trước vừa mới hạ qua một hồi mưa to. trong chỗ trũng trấn Vân Hà có rất nhiều nước đọng, nhưng dưới mặt trời gay gắt, nước mưa rất nhanh đã khô. sau mưa mặt đất ướt át lầy lội. lại chịu mặt trời chiếu rọi một hồi. liền vỡ ra từng mảnh bằng bàn tay. những đứa nhỏ chân trần chạy tới chạy lui. đem những mảnh này về cho nhà dùng.
Thời tiết quá nóng, ngoại trừ những đứa nhỏ này hào hứng bừng bừng, những người khác lười biếng đề không nổi tinh thần, trừ khi có việc, còn không đều ở trước nhà tìm bóng râm mà hóng mát, trên đường không có mấy người đi lại. Coi như là cây liễu rậm rạp như vậy ở dưới loại thỏi tiết quỷ quái này cũng ủ rũ. cành liễu không chút sinh khí mà cụp xuống, Chỉ có côn trùng nấp ở trong bụi cây rền rĩ, gọi người buồn ngủ.
Đến hoàng hôn, cảm giác khô nóng mới dần dần tán đi. Mặt trời chiều ngã về tây. ánh chiều tà giống như sương mù. phóng tâm mắt nhìn lại là một mảng màu hồng, trấn Vân Hà vịnh Chiếu Nguyệt ở trong vùng đặc biệt có vẻ thanh lương, bởi vì nơi này có nhánh sông Di Hà hình thành một vịnh nước, diện tích ước chừng năm sáu mẫu. trong vịnh khắp nơi mọc hoa sen. xung quanh mọc cây liễu cùng cây tang châm, là chỗ hóng mát giải nóng.
Nhưng mà người trong thôn cũng không đám đến nơi này để hóng mát, bởi vì này là tài sản riêng của Dương gia Thanh Châu. Hoa sen trong vịnh mọc rất nhiều, cả vịnh là một mảng xanh lục của lá sen. xa xa có một chiếc thuyền lá nhỏ đang đi. thuyền nhỏ lướt quạ lá sen rẽ ra, tiếng tiêu như phạm xướng, từ trong lá sen lan truyền về bốn phương tám hướng.
Mộ Quỵ lão nông người còng xuống, trong tay cầm một đầu đây, chậm rãi đi từ bờ ruộng đẳng xa. đâu dây kia là một con trâu già gầy trơ cà xương, ngồi trên lưng trâu là một đứa nhỏ ngửa đầu nhìn trời, đứa nhỏ đang vui vẻ chơi cái nón của gia gia. Chỗ xa hơn mặt trời như bánh xe đỏ thẫm đang lặn một nửa ở cuối chân trời.
Tình cảnh này, như thơ như vẽ.
Nghe được tiếng tiêu, lão hán nhìn về phía vịnh nước. Trên hồ sóng nước tầng tầng, thuyền nhỏ hoàn toàn ân ở trong hoa sen, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào thuần một sắc trắng, đầu đội bình định tứ phương cân ngồi ở mũi thuyền thổi tiêu, tại bên cạnh hắn còn có một vị tiêu mỹ nhân cầm ô che nắng, một bộ áo xuân, eo lưng nhỏ nhắn, chi tiếc nàng mặt hướng về vị công tử kia, không cách nào trông thấy bộ đáng, chi thấy được một đâu tóc đen nhẹ nhàng búi lên. cành trâm cắm nghiêng rung động, tạo nên một cảnh đẹp dập vào mắt. tư thái phong lưu nói không hết. làm cho người ta nghĩ ngợi vô hạn.
Nhìn qua bộ dáng này, lão hán đã biết đây là chủ nhân Dương gia mang theo gia quyến từ phủ Thanh Châu đến nông thôn nghỉ hè. Lão hán là nông phu chân chính, thấy người ta trên thuyền có nữ quyến, nhìn nữa không khỏi thất lễ. hạng nhà giàu này loại thôn phu hương dã như mình không trêu chọc tới là tốt nhất, lão hán vội vàng cúi thấp đầu, bước chân nhanh hơn đi về phía trước, cách đó không xa, không trung trên trấn đã bốc lên từng đạo khói bếp.
Tiếng tiêu như phạm xướng đã ngừng, tiếng ca kiều mị lại uyển chuyển vang lên. mặt trời đỏ ở chân trời cũng ở giữa tiếng tiêu cùng tiếng ca chuyển đổi mà dần đần hạ xuống đường chân trời.
Hôm nay xác thực là chủ nhân Dương gia đến nông thôn nghi hè đu ngoạn. Chủ nhân Dương gia họ Dương đanh Húc, tự Văn Hiên, năm nay vừa tròn hai mươi.
Dương gia tại Thanh Châu vốn chỉ là nhà giàu bậc trung. Bốn năm trước lão chủ nhân Dương gia Dương Bính Khôn chết vì bệnh, đã đem toàn bộ gia sản giao vào trong tay đứa con duy nhất là Dương Húc mới vẻn vẹn mười sáu tuổi. Người bên ngoài đều cho rằng Dương gia từ nay về sau sẽ suy tàn. Dương Húc tiếp nhận gia nghiệp một năm đầu xác thực cũng không có thể hiện ra bản lãnh gì. đừng nói là khai thác, chi gìn giữ thôi đã sợ đã không nổi.
Những ai ngờ từ năm thứ hai trở đi, Dương Húc này liền như có thần trợ giúp, bất kể là kinh thương trồng trọt nuôi ngựa khai thác mò. quả thực là không làm gì mà không có lợi. trong nhà nhanh chóng có thêm cửa hàng, nhà xưởng, ruộng đồng, mã trường... tài phú như tuyết rơi tầng tầng gia tăng, hôm nay đã lọt vào nhóm thập đại hào môn của Thanh Châu.
Ba năm qua, Dương Văn Hiên Dương công tử lại tham gia phủ học. một nhát khảo trúng chư sinh “Tú Tài”, có công danh trong người, lại có một phân gia nghiệp lớn như vậy, Dương Húc công tử lập tức trở thành thanh niên chưa lập gia đình chạm tay là có thể bỏng nhất phủ Thanh Châu, cũng không biết có bạo nhiêu đôi mắt trông chờ nhìn theo hắn muốn đem vị Dương công tử này chiểu làm con rể mình, bà mối chen chúc đến thăm, đem cánh cửa Dương gia muốn san bằng. Mạc đạo qụân hành tào, canh hữu tào hành nhân (Đừng nói qụân đi sớm, đã sớm có người qua). Đáng tiếc, Tiếu quán sự Dương phủ đã nói với các bà mối: “Thật có lỗi rất, thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã do lão gia tác chủ. tại lão gia phủ ứng Thiên bên kia lập thành một mối hôn sự, thiếu gia nhà ta sớm muộn gì cũng phải hồi hương thành thân, chính vì phú bất dịch thể, quý bất dịch giaọ (giàu không dễ có vợ, quý không dễ kết giao), chuyện hôn thú thiếu gia nhà ta đã không thể làm. các vị có ý tốt, lão Tiêu thay mặt thiếu gia tạ ơn, thật có lỗi, thật có lỗi..
Như vậy, việc này tự nhiên không nhắc tới nữa. Thế nhưng quái lạ là vị thiếu gia Dương gia này đã tới hai mươi. lại đã công thành danh toại, nói đến cũng đã đến tuổi thành gia. Hôm nay ba năm giữ đạo hiếu cũng đã qua, không tiệp tục có bất luận chướng ngại gì. nhưng vẫn không thấy hắn thu xệp hồi hương đón dâụ thậm chí đối với lão gia phủ ứng Thiên có chút thân nhân gì đều giữ kín như bưng. Ngoại trừ quản lý việc làm ăn nhà mình ra, vị Dương công tử này ba năm qua lang thang tri giao hảo hữu khắp nơi. du hí phong trần, cưỡi ngựa nhanh, uống rượu mạnh, dạo thanh lâu sa hoa nhất, tìm các cô gái xinh đẹp nhất, một năm qua tầm hoa vấn liễu phá hỏng cả thanh danh.
Dương Văn Hiên mặc dù ở bên ngoài phong lưu phóng khoáng, nhưng vẫn không có dẫn nữ nhân về nhà, hôm nay hắn dẫn theo nữ tử đến chỗ nghỉ hè nhà mình, đây cũng là lần đầu tiên, cho thấy cô gái này làm cho hắn rất vui vẻ.
Thuyền nhỏ ở cách bờ chừng một trượng thì dừng lại. trên bờ có một cậy liễu già thân cành ngã về phía mặt hồ, đem ngàn vạn cành liễu nhẹ níu xuống ở trên thuyền, gió đêm dần dần lên, cành liễu lòa xòa, Dương Đại thiếu gia hai chân trần, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, trong tay cầm một cái cần câu, thoải mái tự nhiên, mà tiêu mỹ nhân thì ở trong khoang thuyền đốt lò, làm bữa tối.
Gói sen cắt thảnh từng lát mỏng tư vị thoang thoáng là từ vịnh lấy lên. tôm nhỏ cũng là từ sông dưới cây liễu bắt được, về phần mập gà dê non còn có rượu lâu năm cũng đều là từ trong trang trại nuôi ra, đặt trên cái mâm bằng tam châm như hắc mã não. làm người ta nhìn thèm chảy nước miếng, ngay cả cái mâm bằng tang châm này cũng là từ cây tang châm mọc ở bên bờ hồ làm ra. tinh tế suy xét. hiện tại còn thiếu một con cá do công tử gia tự tay câu lên nhắm rượu là công đức viên mãn tất cả thực vật. đều là nhà mình làm ra. có thể nói là món ăn thôn quê cực kỳ thú vị.
Khi tinh quang bắt đầu lập lòe. một ngày náo nhiệt cũng đã mệt mỏi, trên mặt hồ yên tĩnh xuống. Dương Đại thiếu gia cùng tiểu mỹ nhân nâng lỵ cạn chén, tự đắc vui vẻ, thỉnh thoáng tiêu mỹ nhân còn dán nhẹ cánh tay ngọc, cười khanh khách quàng lên cổ Dương Đại thiếu gia. cùng hắn nồng nhiệt hương diễm dâng lên đôi môi làm chén.
Chỉ tiếc đây là tài sản riêng của Dương gia. người ngoài không đám qua lại nơi đây. gia phó sai vặt cũng sớm thức thỏi tránh đi chỗ khác, may mắn thấy được một màn này chỉ có mấy con cóc trừng lớn hai mắt. nằm ở trên lá sen phồng lớn cái bụng lên.
Khi vầng trăng nhô lên ỡ xa xa trên bầu trời, trong thuyền nhỏ chén rượu giao thoa, thanh âm cười cười nói nói đều đã biến mất, ngược lại mơ hồ truyền ra chút ít tiếng thở dài ngọt ngào.
Dương Húc cỡi áo bào rộng, mở bụng nằm ngửa, tay trái cầm cần câu rủ xuống mặt hồ. tay phải mang theo một bầu rượu, nhìn qua bầu trời đầy sao trên đầu, hớp một ngụm rượu ngon tự nâu. tự thường thức thú vui.
“Hương thần xuy triệt mai hoa khúc, ngã nguyện thân vi bích ngọc tiêu.. .a a... a a..
Khuôn mặt trơn bóng non nớt của tiểu mỹ nhân đang chôn ở giữa hai đùi của hắn, tóc mây hoa nhan đao động lên xuống, miệng lưỡi đang phun ra nuốt vào. làm cho cho hắn hồn tiêu phách lạc. con thuyền nhỏ dưới thân dưới sự chịu lực, cũng chìm chìm nổi nổi. tạo nên rung động làm cho người ta nghĩ ngợi sâu xa.
Có mấy độc giả lớn tuổi khá yêu thích dòng văn học thể loại lịch sử quân sự này và mong muốn có nhiều truyện thể loại này hơn nữa. Mình cũng đã lấy về Post cho anh em " Tu Luyện " thử xem thế nào. Hiện Nguồn điểm của mình đã cạn nên mong các bác nào thấy hay thì tài trợ cho bộ truyện mà mình yêu thích
Tiểu mỹ nhân có tên là Thính Hương này quả thật không tệ. sinh ra đã có một bộ đáng như hoa như ngọc, một tay làm được món ngon mỹ vị khen không dứt miệng, bản lĩnh phục thị người càng rất cao. nếu không có như thế. mấy ngày trước đây đi phủ Thái Châu. Dương công tử cũng sẽ không chỉ ra hai trăm xâu tiền đem nàng mua về, mặc dù với bản lãnh phong lưu tầm hoa của Dương công tử. cũng không chịu được công phu miệng lưỡi của nàng, hai chân hắn dần dần thẳng băng, ngón chân cong lên, hô hấp cũng gấp gấp rút rút hẳn lên.
Con cá cắn câu, bóng đêm mông lung, nhìn không thấy phao chìm vào trong nước, nhưng đây câu đã thẳng tấp. trên tay bồng nhiên chịu lực. đã có thể cảm giác được. Nhưng mà lúc này Dương Húc đã đạt đến cảnh giới cực lạc, nào đâu có thể để ý tới cá cắn câu. hắn rên lên hừ hừ, đột nhiên rơi mất túi rượu, rượu ồ ồ chảy về phía boong tàu. tay hắn đã đã nắm chặt lấy tóc của Thính Hương, đem đầu nàng nhấn mạnh xuống, chiếc trâm cài trên đầu nàng ta rơi xuống nước, mái tóc thoát khỏi trói buộc tung bay.
Đúng tại lúc này, bùm một tiếng, sóng nước phân ra, mặt nước bên cạnh thuyền đột nhiên xông ra một bóng người. Người nọ chụp lấy mép thuyền mang theo một thân ướt sũng nước nhanh chóng nhảy lên mũi thuyền vững vàng ngồi ở trên mép thuyền phảng phất như một con ếch. thuyền nhỏ thêm người, trầm xuống về phía hắn nhưng hai chân hắn bám chặt trên mép thuyền, không chút nhúc nhích.
Thính Hương thân thể nghiêng một cái. ái đa một tiếng, đúng lúc này. người nọ tay phải vung lên. trong tay một đạo hàn quang lóe lên. giống như ánh trăng ờ phía chân trời, một đạo ánh sáng lạnh màu xanh nhạt phập một tiếng, liền đâm vào ngực Dương Húc.
“Hự" Dương Húc kêu lên một tiếng đau đớn. nhưng còn chưa kêu thành tiếng, người nọ đã tống cánh tay ra, hai chân bắn ra, lập tức bắn ngược vào trong nước, tốc độ nhanh như điện vậy. từ khi lên thuyền đến khi vào nước, tất cả động tác liên hoàn, nhanh như điện xẹt. từ đầu đến cuối đều không để cho người ta thấy rõ bộ dáng của hắn. Người đã không thấy, Chỉ có sóng nước kịch liệt chắn động, chấn nát ánh trăng ở trên vịnh.
Dương Húc trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ cùng khó có thể tin. ánh sáng trong mắt dần dần tán đi. cánh tay vốn nắm chặt cần câu cũng đã vô lực rủ xuống ở mép thuyền năm ngón tay buông lòng, con cá cắn câu được buông lòng cần câu đã cấp tốc đào tẩu.
Thính Hương cô nương tóc tai bù xù sắc mặt tái nhợt, thần sắc có chút đờ đẫn. nàng run rẩy vươn tay. sờ lên đôi môi thấm ướt của mình, một cỗ tư vị ngai ngái liền chậm rãi thấm vào trong miệng nàng, đó là máu tươi vừa rồi văng tung tóe lên trên mặt nàng. Thính Hương thân thể run lên bẩn bật, một tiếng thể lương, hoảng sợ thét lên bật ra khỏi môi: “A!... A!... Cứu mạng!...”
Nghe tiếng kêu kinh hãi, từng con ếch nhanh nhẹn từ trên lá sen nhảy xuống nước, âm thanh oành oạch nổi lên bốn phía.
Trên bờ cách đó không xa có một căn nhà, trên cửa sồ còn một ngọn đèn đang còn chiếu sáng, từ tiếng kêu sợ hãi của Thính Hương, ngọn đèn nhanh chóng dời đi. sau đó cánh cửa vang lên một tiếng kẹt, có người giơ cao đèn bước nhanh đi ra, đứng ở trên bờ lớn tiếng hỏi: “Công tử. công tử? Thính Hương cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
“Công... công tử hắn... giết... bị giết rồi...”
Thính Hương trong miệng hàm răng đánh nhau lập cập. thật vất vả mới nói ra được một câu, lại nói bừa bãi, thật không rõ ràng.
Người ở trên bờ bờ nọ nghe vậy cả kinh, vội vàng vất cây đèn. tung người nhảy lên. cự ly cách xa hơn một trượng, hắn lại vù một tiếng bay vút lên trên thuyền chuẩn xác hạ xuống thuyền, ép cho thuyền nhỏ kịch liệt lay động một hồi. Thính Hương vội bắt lấy mép thuyền, ngay cả thét lên cũng đã quên mất.
Người nhảy lên thuyền ăn mặc áo xanh mũ quá đưa, đúng là người hầu thiếp thân của Dương Húc, Trương Thập Tam.
Hắn cấp tốc cúi người, mượn ánh trăng sao đầy trời nhìn kỹ. trong lòng nhất thời lạnh lẽo. Hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, chỉ liếc nhìn qua, hắn đã biết được Dương Húc đã là chết không thể chết lại. tuyệt không có khả năng sống lại. sắc mặt hắn lập tức biến một mảng tái nhợt.
“Đã chết? Dương Húc lại đã chết! Ba năm khổ tâm tài bồi. đại kế vừa mới có điểm hy vọng, hắn lại đã chết?”
Trương Thập Tam hai tay phát run, tâm loạn như ma, trong lồng ngực một cỗ phẫn uất, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, mới phát tiết ra được cỗ ác khí này trong lòng. Hắn đột nhiên chuyển hướng sang Thính Hương, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, đằng đằng sát khí hỏi: “Hung thủ là ai, làm thế nào ám sát công tử, nói mau!”
Thính Hương cô nương chỉ vào mặt nước, rung giọng nói: “Không... không biết, người nọ... người nọ thoáng cái từ trong nước nhảy ra, rồi... giết công tử. sau đó lại... lại nhảy vào trong nước không thấy nữa, ta... ta ngay cả hắn là nam hay là nữ cũng đều không thấy rồ..
Vừa mới nói đến người nọ. một trận gió thổi đến làm lá sen xào xạc. giống như có người ở dưới đó nhẹ nhàng lay động vậy, Thính Hương cô nương vừa thấỵ. chỉ nghĩ là thích khách kia đi mà quay lại. sợ tới mức lại lần nữa hét rầm lên: “A!! Cứu mạng! Hắn... hắn lại tới. cứu mạng...”
“Câm miệng!”
Trương Thập Tam giận dừ, trở tay một chưởng, một cái tát thanh thúy liền giáng lên trên mặt của nàng, đem nửa bên mặt của Thính Hương đánh đến tê dại. Thính Hương là nữ nhân của Dương Húc. cho tới hiện tại cũng không nghĩ tới một gã người hầu lại dám đánh mình, không khỏi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, nhất thời đứng ngẩn ra ở nơi đó, ngay cả thét lên cũng đã ngừng lại.
“Làm sao bây giờ? Cái này làm sao cho tốt bây giờ?”
Trương Thập Tam vặn vẹo hai bàn tay, còn chưa có quyết định chủ ý, thì thấy xa xa có vài chụp đèn lắc lư. thì ra là hạ nhân ở trong trang mơ hồ nghe được tiếng gọi ầm ĩ. Chỉ cho là trong trang viện nhà mình gặp trộm, liền đốt đèn lồng, mang theo bồ cào xẻng các loại nông cụ. hướng về phía bên này tìm tới. trên đường đi còn lớn tiếng hô to gọi nhỏ.
Trương Thập Tam hàm răng khẽ cắn. thẩm nghĩ trong lòng: “Dương Văn Hiên vừa chết, mấy năm tâm huyết của chúng ta tắt cả đều hóa thành hư ảo. trách nhiệm này ta một mình đảm đương không nổi. Ta tạm thời giấu diếm tin này, trước rời khỏi nơi này, tìm đến bọn họ cùng bàn đối sách cái đã”.
Chủ ý đã định, mắt thấy ngọn đèn càng ngày càng gằn. Trương Thập Tam liền đối với Thính Hương thấp giọng nói: “Công tử gặp chuyện ly kỳ. trên thuyền cũng chỉ có một mình ngươi, ngươi còn không nói ra được nguyên do. Chỉ nói thiếu gia là bị người đâm. ai sẽ tin ngươi? Cái này mà đưa lên quan phủ. ngươi đừng có mơ tường thoát thân".
Thính Hương khóc ròng nói: “Thập Tam Lang, chuyện thật không liên quan tới ta! Ta lúc ấy còn đang... còn đang..
Trương Thập Tam lạnh lùng nói: “Câm miệng, công tử là nhân vật bậc nào nhân mạng đại sự lớn bằng trời cần có một câu trả lời thỏa đáng, ai sẽ quan tâm đến một tiểu nữ tử như ngươi oan hay là không oan? Dân tâm như sắt. quan pháp như lò. một khi vào nha môn. ngươi mặc dù trong sạch như nước, các lão gia cũng có biện pháp đê cho ngươi ngoan ngoãn nhận tội. Ngươi nếu không muốn lên quan, thì nghe theo ta phản phó. do ta làm chủ. chớ để lộ ra lung tung”.
“Vâng vâng vâng, ta... ta nghe theo ngươi, đều nghe theo ngươi” Thính Hương là cô nương lớn lên trong thanh lâu. chỉ hiểu được cách phục thị người khác chứ chưa từng thấy qua cảnh tượng máu chảy đầm đìa như vậy. chỉ sợ đến hoang mang lo sợ, bị Trương Thập Tam nói dọa cho sợ mất hồn, lập tức đáp ứng.
Lúc này mấy người hầu trong nông trang đuổi tới bên cạnh bờ, hướng về phía trên thuyền hô: “Công tử gia. đã xảy ra chuyện gì. có phải trộm lẻn vào hay không?’-
“Không có việc gì..
Trương Thập Tam trấn định lại. bình thản lớn giọng nói: “Công Tử gia say rượu, suýt nữa ngã xuống nước, cho nên Thính Hương cô nương cả kinh hét rầm lên”
Những người hầu trên bờ cũng biết tật xấu phong lưu thích rượu của công tử nhà mình. Trương Thập Tam lại là người thân cận của thiếu gia. lời hắn nói ra tất nhiên không ai không tin lập tức đều cười vang, mồm năm miệng mười nói: “Công tử gia đã vô sự. chúng ta liền lui xuống”.
Trương Thập Tam ánh mắt có chút lóe lên nói: “Chậm đã. ta vừa rồi thu được tin tức trong thành truyền đến. có chút chuyện làm ăn cắp bách cần công tử gia chạy về xử lý. công tử hôm nay say mèm. khó có thể đứng dậy. các ngươi tới cũng vừa vặn. đi đem xe ngựa của công tử tới mép nước, ta cùng Thính Hương cô nương muốn đưa công tử lặp tức trở về thành".
Thời gian một nén hương sau. cửa chính Dương phủ trấn Vân Hà mờ rộng. Trương Thập Tam giục xe ngựa phi nhanh ra. nhanh chóng đầu nhập vào trong bóng đêm mênh mông...
Bờ sông Nam Dương bên ngoài phủ Thanh Châu, có một quan rượu. Cửa hàng này vừa bán rượu, nhưng cũng bán trà.
Mặt tiền quán rượu khá nhỏ, chưởng quầy, đầu bếp cùng điếm tiểu nhị đều chỉ là một mình điếm chủ Lưu Húc. bình thường ngoại trừ dân chúng ờ các thôn trang cách đó không xa đến tìm chút rượu, thì đều dựa vào khách cùng ngư phu đánh cá trên thuyền văng lai trên sông Nam Dương tạm thỏi xuống nghi chân đến ủng hộ. cho nên sinh ý phi thường quạnh quê. điếm chủ này cũng vô tâm kinh doanh thường xuyên thu tửu kì trà phiên đi làm chút ít đường sinh kế khác. thuyền con qua lại cùng cư dân lần cặn cũng đã quen rồi. khi thấy không có tửu kì trà phiên thì cũng không có đi đến.
Hôm nay quán rượu nhỏ này hình như đã đóng cửa. cây gậy tre trước cửa trụi lủi. nhưng ngươi khác nếu đến gằn. sẽ phát hiện tửu kì trà phiên tuy thu. nhưng ván cửa lại không toàn bộ đóng lại. tối thiếu còn lưu lại khe hờ của hai miếng ván cửa đê thông gió thoáng khí. Trong tiệm có mấy người đang ngồi lăng lặng.
Bốn người vây xung quanh bàn mà ngồi, ngồi quay lưng ra là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc một thân áo xanh cách ăn mặc căn bản chính là gã sai vặt nhả giàu, người này trông mi thanh mục tú, chỉ là môi mỏng mắt mảnh, sắc mặt âm trâm trong trắng có xanh, xem ra có chút làm cho người ta phải sợ hãi. đúng là người hầu thiếp thân của Đại thiếu gia Dương Húc Dương gia Thanh châu phủ. Trương Thập Tam.
ở bên tay trái hắn ngồi ngay ngắn là một đại hán khôi ngô. người này mặc một bộ quần áo cồ tròn, tuổi chừng ba mươi, dưới hàm là một bộ râu rậm. thô như cương châm, tướng mạo mày rậm miệng rộng, rất có khí oai hùng, hắn thần sắc rất lạnh, không cần cau mày trợn mắt. cũng không cần rít gào như lôi. chỉ cần lẳng lặng ngồi ở đó. một cồ sát khí đã từ trên người hắn lăng lặng phát ra.
Bên tay phải Trương Thập Tam lại một tên mập. mập mạp này hơn 40 tuổi bụng phệ. mặt tròn má phình, nếu như cạo tóc. lại đôi một thân tăng y. chỉ sợ cũng sẽ có đệ tử Phật gia đem hắn trở thành hòa thượng túi vải “Di Lặc chân Di Lặc. hóa thân trăm ngàn vạn. lúc nào cũng ờ giữa mọi người, chỉ là người đời không nhìn được", còn tường rằng lão nhân gia lại xuống đây dạo chơi nhân gian.
Người mập mạp này ăn mặc một thân y phục viên ngoại hoa hòe đầu đội khăn lụa. áo là vải bông tốt nhắt, lại không phải tơ lụa, xem ra trong nhà hắn mặc dù có tiền, nhưng chỉ là một thương nhân thuần túy. đã không phải sĩ. cũng không phải nông, cho nên không tư cách mặc tơ lụa Cẩm y. Hôm nay là Hồng Vũ hoàng gia ngồi ờ long đình, cao thấp tôn ti giới hạn rõ ràng, ai dám đi quá giới hạn quy củ?
Vào hai năm trước, Giang Nam phát sinh qua một sự kiện, có mười thiếu niên nhà bình dân. bởi vì trong nhà giàu có. mua được giày da rất tốt. cho nên đều mang giày khoe khoang, chạy đến đầu đường đi đá cầu. kết quả bị người đi tuần phố vừa vặn bắt lấy. Khi đó hoàng đế lão gia vừa mới hạ chiếu: Thứ dân thương nhân, kĩ nghệ, bộ quân, tạp chức những người này tắt cả đều không cho phép mang giày. Có người đi ngược lại. tự nhiên sẽ nghiêm trị không tha. Cuối cùng mười người không may mắn này đều bị chém hai chân.
Qua vụ này, phủ Thanh Châu mặc dù có điểm trời cao hoàng đế xa. nhưng thương nhân các lão gia trong nhà có tiền lại không có tư cách mặc hoa phục Cẩm y, cũng chi may Cẩm y tơ lụa mặc trong nhà cho có uy phong, một khi ra khỏi cửa mà nói. bên ngoài nhiều ít cũng phải khoác lên một cái áo vải hết sức quy củ. ai cũng không dám công nhiên rêu rao. trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của Đại Minh hoàng đế Hồng Vũ.
Mập mạp này lông mi rất nhạt, trời sinh một đôi mắt cười, cặp mắt cười kia khóe mắt lúc này đang không ngừng run rây. thái dương trên trán đã ngừng xuất đầy mồ hôi. mập mạp trong tay nắm chặt một cái khăn tay trắng, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
Ngồi đối điện Trương Thập Tam, chính là điếm chủ Lưu Húc của chỗ này, Lưu chưởng quy tướng mạo trông thành thật hồn hậu. mặc một thân vải thô màu xanh môi hắn chăm chú nhếch lên. vẻ mặt khổ đại thù sâu. đường như ba người ngồi ở bên cạnh hắn này đều là thực khách ăn cơm bá vương vậy.
Đại hán là một Kiểm Giáo nha môn Tri Phủ Thanh châu, tên là Phùng Tây Huy. Kiểm Giáo là chức quan, tuy nói so với quan cửu phẩm còn thập hơn một ít. chi bất quá là một tiêu quan không có phẩm không nhập lưu, nhưng như vậy dù sạo cũng là quan, dân chúng bình dân thấy hắn cũng không dám chọc đến hãn, tôn xưng một tiêng đại nhân.
Mập mạp mặt tròn họ An, tên là An Lập Đồng, là Trang chưởng quỹ tơ lụa An thị Thanh châu, thường xuyên hướng về phía Giang Nam đi chọn mua lụa, lại vận đến phương bắc để buôn bán, gia cảnh giàu có. thân là phú cô một phương eo quấn bạc triệu, ở trong quan trường hận là một thương nhân thuận tụy. tuy cái rắm cũng không dám thà, nhưng trong nhà hắn có tiền, các dân chúng bình dân thây hắn cũng phải nịnh bợ hô một tiếng viên ngoại lão gia.
Trời rất nóng, trong tiệm không khí lại lạnh đến đáng sợ. bốn người đều sắc mặt âm trầm, không nói một lời, áp lực làm cho người ta hít thở không thông. Qua hồi lâu, An viên ngoại mới khó nhọc nuốt nước miếng. cân cân nói: “Dương Húc đã chết, chúng ta đã xem như bị hư hại, hiện tại nên làm gì? Tất cả mọi người buồn bực không nói lời nào như vậy. cũng không phái là cách giải quyết chuyện này. Phùng tông kì, chúng ta ở trong này ngài là quan chức lớn nhất, ngài phải cấp cho mọi người một Chủ ý mới được!!”
Phùng Kiểm Giáo môi giật giật, người như là bốc lên từng sợi khí lạnh, lúc này mới buồn buồn nói: “Quyết định sao? Lây cái Chủ ý gì? Bôn năm trước, ta và ngươi bôn người phụng mệnh rời khỏi phủ ứng Thiên lẻn vào thành Thanh Châu này. trọn vẹn hao phí bốn năm thỏi gian, đem người người có thể làm nên chuyện lớn đêu vận dụng toàn bộ tài lực. vật lực cùng nhân mạch đều đem ra hết, lúc này mới đưa Dương Húc đỡ đứng dậy được. Tháng trước, bốn quan vừa mới cấp thêm tin tức cho đại nhân, nói Dương Húc đã trở thành tâm phúc của Tề vương, đại nhân có thể bắt đầu tiến hành bước hành động tiệp theo, ài, không cần nghĩ nữa. ai cũng không nghĩ tới con mẹ nó chi trong chớp mắt như Vậy!”
Phùng Kiểm Giáo hung hăng đấm xuống bàn. chén trà đồng loạt nháy đựng lên. Phùng Kiêm Giáo lúc này mới giọng căm hận nói: “Dương Húc là do người ta làm thịt, tin tức này một khi rơi vào trong tai Thiêm Sự đại nhân, chúng ta sẽ là kết cuộc gì có thể nghĩ. Các vị. thủ đoạn của La đại nhân mọi người hẳn là hiểu được, nếu không muôn rơi vào kết cuộc muốn sống không được muốn chết không xong, vậy tự mình kết thúc đi cho nó thống khoái”.
Nhớ tới thủ đoạn lợi hại giết người không thấy máu của vị ở trong kinh kia, mấy người không tự chủ được rùng mình một cái. Lưu chưởng quỹ thở hôn hên hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật con mẹ nó. đó là con rùa đen nào: giết ại không giết, lại đi giết Dương Văn Hiên. Dương Văn Hiên là một thư sinh thân thể yếu đuối, cũng không phải là nhân vật giang hồ gì. Hắn có thể làm hại được ai. lại cứ như vậy... ài!! Đại nhân, người nói có phải... là thân phận chúng ta bạo lộ hay không?”
Trương Thập Tam cười lạnh một tiếng, đối với vị đồng liêu lớn tuổi hơn hắn gần gấp đôi này không chút khách khí khiên trách: “Ngươi là đâu người não heo sao! Chúng ta làm việc bí ẩn như thế. làm sao có thể bị người phát giác? Lùi một bước mà nói. nếu như chúng ta thật bạo lộ thân phận, ai sẽ gây bất lợi đối vói chúng ta? Chỉ có Tề vương, nhưng nếu là Tề vương ra tay. hắn cần dùng thủ đoạn hành thích sao? Hắn sẽ chỉ giết Dương Húc sao?
Cho dù khi Cẩm y vệ chúng ta phong quang nhá. ở trong mắt các vương gia có bao nhiêu phân lượng? Phủ ứng Thiên năm quân doanh hai vị chi huy đại nhân là chết như thế nào ngươi đã quên rồi sao? Bọn họ cũng bởi vì va chạm phải một vị Vương gia vào kinh triệu kiến, đã bị Vương gia cho người đánh chết tại chỗ. kết quả như thể nào? VỊ Vương gia này chỉ bị Hoàng Thượng răn dạy vài câu là xong việc.
Ngoại trừ tạo phản, căn bản cũng không thể nào định tội ở trên người các vị vương gia này. thật sự là hành vi chọc giận nhiêu người. Cho dù là Vương gia phạm sai lầm. cho người thay mặt nhận tội. trừ khi là tội lớn mưu nghịch ra. bằng không trong thiên hạ ai động được tới hoàng tử? Nếu như Dương Húc chết thật sự là do Tề vương bày mưu đặt kế. Tề vương muôn giết chúng ta cũng chi đễ dàng như là bóp chết một con kiến mà thôi, cần gì phải dấu đầu lòi đuôi?”
Hiện Nguồn điểm của mình đã cạn nên mong các bác nào thấy hay thì tài trợ cho bộ truyện mà mình yêu thích
An viên ngoại xoa xoa tay, lo lắng nói: “Trước mắt truy cứu Dương Húc chết là ai có lợi. quan trọng là. chúng ta nên giao phó như thế nào về phía La đại nhân!..
Trương Thập Tam lạnh lùng thốt: “Dương Văn Hiên vừa chết, ta liền xóa đi dấu vết trên thuyền dùng xe ngựa đem hắn tới đây. tin tức giờ phút này còn chưa phát tán ra. ta ngay cả thành cũng không vào. mà là đem các vị hẹn ở chỗ này gặp gỡ, chính là muốn mọi người cùng nhau thương lượng đối sách ta... đã không thể nghĩ ra biện pháp nào”.
An viên ngoại sắc mặt tái nhợt chuyển hướng sang Phùng Kiểm Giáo, nói: “Phùng đại nhân, người xem... hay là chúng ta đem tình hình ở đây hướng về phía đại nhân nói rõ chi tiết? Dương Húc chết hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn tội không ở tại ta và ngươi, chúng ta là vô tội. trước mắt lại lúc đại nhân dùng người, nói không chừng... nói không chừng đại nhân sẽ bỏ qua cho ta và ngươi”.
Trương Thập Tam lại cười lạnh một tiếng cười: “Bỏ qua ??? đánh rắm cũng nhẹ! La đại nhân đã bao giờ mềm lòng quá hay chưa, tình hình hiện nay ngươi cũng không phải không biết. Cẩm y vệ ta hiện tại tình cảnh gian nan cỡ nào, muốn xoay người, dựa vào chính là chúng ta. Bốn năm trước, đại nhân còn có thể cho cung cấp chúng ta một ít trợ giúp, giúp chúng ta nâng đỡ ra một Dương Văn Hiên. Hiện tại. đại nhân đã không có khả năng một lần nữa cho chúng ta bất luận trợ giúp gì. toàn bộ hy vọng của đại nhân đều chôn vùi ở trong tay chúng ta. ngươi còn trông cậy vào đại nhân sẽ tha thứ ngươi sao?”
An viên ngoại mồ hôi chảy càng gấp.
Trương Thập Tam ở trong bốn người này địa vị có chút đặc thù. Trong bốn người lấy Phùng Kiểm Giáo cầm đầu. nhưng muốn nói đến quan hệ cùng vị La đại nhân phủ ứng Thiên kia, Trương Thập Tam mới là tâm phúc của La đại nhân, bởi vậy ngoại trừ đối mặt Phùng Kiểm Giáo thì hắn còn có thể bảo trì vài phần tôn kính, đối với hai người kia thì lại hô hét. không chút nào nê mặt. An viên ngoại cùng Lưu Húc đã sớm thành thói quen với sự ngang ngược của hắn.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô: “Chủ quán tại hạ bắt được mấy con cá tươi, không biết chủ quán ở đây có thu không. Tại hạ giá tiền rất hợp lý. so với cá trong cửa hàng thì tiện nghi hơn nhiều”.
Lưu chưởng quỹ đang ở trong tâm phiền Ý loạn phất tay đuổi đi: “Đi đi đi. lão tử hôm nay không khai trương, tửu phiên trà ký đều thu. ngươi không thấy sao?”
Hắn một mặt mắng một mặt ngẩng đầu. đợi hắn thấy rõ bộ dáng của người nọ ngoài cửa. cả thân thể lập tức chắn động, tựa như bị sét đánh cứng đơ ra vậy ba người Phùng Kiêm Giáo phát giác hắn thần sắc khác thường, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra, vừa nhìn qua. ba người cũng đã bị dọa cho nhảy dựng.
Dương Húc!
Dương Húc đã chết đêm qua. hiện tại còn đang giấu trong xe ngựa ở hậu viện, bởi vì thời tiết quá nóng thi thể đã muốn có mùi. lại có thể mặc trang phục bộ dáng như khiếu hóa tử (ăn mày), sống sờ sờ đứng ở ngoài cửa điếm, trong tay đang cầm một xâu cá lớn nhỏ không đều. dùng cành liễu xâu qua mang cá. thoạt nhìn đều là cá tươi, đuôi cá ngẫu nhiên còn hữu khí vô lực đong đưa vài cái.
Tóc Hắn rối tung rời rạc, quấn loạn một cái búi tóc. chặn ngang một nhánh cây làm trâm, trên người mặc một cái áo ngắn vải thô rách tà tơi. vạt áo tản phá như tơ như sợi. hạ thân mặc một cái quẩn thụng đã biến sắc. dùng một sợi dây thắt ở bên hông, trên bàn chân quấn xà cạp. dưới chân là một đôi giầy rơm rách rưới, lộ ra đầu ngón chân vô cùng bân.
Kinh hồn hơi định, bốn người mới phát hiện người này cùng Dương Húc vẫn có một chút khác biệt, đầu tiên cử chỉ khí độ của người này cùng với Dương công tử phong lưu phóng khoáng, còn trẻ nhiều tiền khác nhau xa. nhưng mà cái này cũng quan hệ không lớn. coi như là hoàng đế lão tử mặc một thân trang phục khiếu hóa tử đứng ở đầu đường, trong tay nâng cái chén bể. cũng tuyệt sẽ không có uy phong khí phái cửu ngũ chí tôn. phần lớn đây là thuộc về vấn đề ăn mặc.
Nhưng mà người này so với Dương Húc rắn chắc hơn một ít. màu da so với Dương Húc cũng đen hơn nhiều, một nhân tố khác không cách nào nói rõ ra chính
xác được, đó là có một loại cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.
Phùng Kiểm Giáo bốn người dùng ánh mắt “xuyên phá" cận thận nhìn kỹ hắn, phân biệt cái gọi là khiếu hóa tử này cùng Dương Húc có gì khác nhau, phát hiện hai người khác nhau thật sự là cực kỳ bé nhỏ. nếu như không phái bọn họ đã thấy thi thể Dương Húc thật đã chết không thể chết lại. thì thật muốn cho rằng người này căn bản chính là Dương Húc giả trang, cố ý giả thành khiếu hóa tử đến chọc phá bọn họ.
Hôm nay không mở cửa điếm, cửa sồ đều đóng chặt, chi mở hai cánh cửa ở cửa điếm, cho nên ánh sáng trong phòng rất tối. người nọ thấy không rõ người ở trong điếm, nhưng bốn người trong điếm lại có thể đem hắn thấy rõ tinh tường. Người này tuy một thân nghèo mạt, nhưng ngũ quan tướng mạo lại cùng Dương Húc không khác gì nhau, nếu để cho hắn thay đi một thân trang phục khất cái này, chỉnh tu lại cho đàng hoàng, thì còn không phải chính là phong lưu công tử Dương Húc sao?
Phùng Kiểm Giáo cùng Trương Thập Tam ánh mắt lần lượt phát sáng lên.
Người nọ đứng ở ngoài cửa. thấy không rõ vẻ mặt của người trong tiệm, nhưng lại có thể cảm giác được bọn họ đang dò xét mình một cách quái dị. Hắn không rõ lai lịch thân phận, tại thỏi đại này đối với hộ tịch nhân khẩu khổng chế là nghiêm khắc nhất, nên đối với hắn mà nói là một uy hiếp cực lớn. vì tránh cho phiên toái, hắn một đường đi tới ngay cả thành cũng rất ít tiến vào. nếu không thì cũng không trở thành hình tượng như vậy. lúc này phát giác ra tình hình khác thường, lập tức đề cao cảnh giác, lo lắng nói: “Chủ quán nếu không mua. ta tự rời đi là được, cần gì phái tức giận như vậy. đã quấy rầy” Dứt lời lập tức cầm cá bước đi.
An viên ngoại thở hồn hển một hơi. sợ hãi than nói: “Các ngươi đều thấy phải không, đều thấy phải không, người này lại cùng Dương Húc giống nhau như đúc, thật sự là thiên hạ to lớn, không có gì kỳ lạ mà không có. nếu không phải thi thể Dương Húc đang ở trong xe đẳng sau, chúng ta vừa rồi còn đích thân nghiệm qua, ta thật muốn tường Dương Húc sống lại! Ài, vì sao khất cái đoản mệnh lại không chết. Dương Húc không nên chết lại đã chết?”
An viên ngoại thở đài thở ngắn. Phùng Kiểm Giáo cùng Trương Thập Tam đã chậm rãi nghiêng đầu đi, dùng một loại ánh mắt như nhìn ké ngu ngốc nhìn hắn, An viên ngoại bị bọn họ nhìn có chút sợ hãi. hắn sờ sờ chóp mũi của mình, ngượng ngùng hỏi thăm: “À... ta... ta nói sai cái gì sao?”
Trương Thập Tam lắc đầu nói: “An Lập Đồng, ta trước kia chi cảm thấy ngươi ngu xuẩn lại không nghĩ rằng ngươi so với heo còn ngu xuân hơn”.
An viên ngoại mặt thoáng cái đò bừng, lắp bắp hỏi: “Ta... ta có làm gì đâu?”
Phùng Kiểm Giáo đối với Lưu chưởng quỹ trầm giọng phân phó: “Ngươi theo sau. không được lạc hắn. xem thừ hắn đặt chân nơi nào!”
Lưu chưởng quỹ gật gật đầu. trước tiên trở lại gian trong, một lát sau cầm một thanh đao đi ra, Phùng Kiểm Giáo cau mày nói: “Theo dõi một tên khiếu hóa tử. còn cần đeo đao? Thanh đao này lộ ra, một khi rơi vào trong mắt người có tâm. chẳng phải là tai họa bằng trời sao? Vứt đi!” Lưu chưởng quy ngượng ngùng buông đao. lách mình đi ra khỏi cửa điếm.
An viên ngoại lúc này mới kịp phán ứng, cả kinh kêu lên: “A!! Ta hiểu được, đại nhân, chăng lẽ... chăng lẽ người muốn dùng tên khất cái này vàng thau lẫn lộn?”
Trương Thập Tam cay nghiệt nói: “Lão An ngốc, ta vừa rồi đã nói sai rồi. thật ra ngươi so với heo. vẫn thông minh hơn một chút”.
Phùng Kiểm Giáo cũng không có lên tiếng, mà là cầm lên thanh đao để lại ở trước mặt. Đây là một thanh loan đao. nhẹ nhàng linh xảo. đễ dàng cận thân giao đấu. như nhớ lại mà nhìn thanh đao này. Phùng Kiểm Giáo ánh mắt dần dần nóng bòng hẳn lên. Ngón cái của hắn nhắn một cái. lưỡi dao sắc bén xoảng một tiếng bắn ra nửa thước, Phùng Kiêm Giáo ngón tay nhẹ nhàng lau qua lưỡi đao sắc bén. lẩm bẩm nói:“Tú Xuân đao ơi là Tú Xuân đao. phải tới bao lâu uy phong của ngươi mới có thể tái hiện nhân gian?”
Một đao nơi tay. một cỗ sát khí vô hình đã xông lên trời mà dậy. xông qua từng cọng cây ngọn cò bờ sông Nam Dương, một sông một núi.
An viên ngoại bị Trương Thập Tam nói móc làm cho mặt đò rực lên như huyết heo, nhưng lại phát tác không được, chỉ có thể hâm hừ không nói.
Trương Thập Tam suy nghĩ một lát. lại lo lắng địa nói: “Đại nhân. Dương Húc này giao đu rộng lớn. bằng hữu rắt đông, Hắn là Thanh Châu phú thân, quản sự. hạ nhân trong phủ cũng không thiếu, trong phủ Tề vương cũng có rắt nhiều người nhặn thức hắn mà ngay cả Tề vương cũng đã cùng hắn gặp mặt. Nếu để cho hắn làm thế thân Dương Văn Hiên, nếu trong trường họp giữa đường gặp mặt. nói mấy câu. ngược lại không khó. nhưng nếu đê cho một tên ăn mày này thế thân một phú gia công tử như Dương Văn Hiên, thời gian dài nửa năm. một năm thậm chí càng lâu hơn chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ không giống thật”.
Phùng Kiểm Giáo thở dài nói: “Ngươi không đề cặp tới. ta sao lại sẽ không biết, chỉ là trừ cái đó ra chúng ta còn có con đường khác có thể đi sao? Ngựa chết coi như ngựa sống, dù sao cũng phải thử một lần. Thập Tam Lang, nếu như cùng đại nhân luận xa gân. ta không bằng ngươi, nếu như đại nhân truy cứu tới. có thể đối với ngươi mở một mặt lưới, nhưng chúng ta... chúng ta đều có cha mẹ vợ con. nếu có một đường sinh cơ. luôn không muốn buông tha, mọi người cộng sự một hồi. mong rằng Thập Tam Lang nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ của ta và ngươi, mà hỗ trợ một tay”.
Trương Thập Tam lộ vẻ do dự. Phùng Kiểm Giáo ghé sát lỗ tai hắn. thấp giọng nói: “Dương Văn Hiên chân chính đã chết rồi. nếu như người này thật có thể xoay chuyên tình thế. thì chính là trong tay ta và ngươi có một khôi lỗi. đến lúc đó. gia sản bạc triệu của Dương gia...”
Trương Thập Tam trong lòng khẽ động, không khỏi gật nhẹ đầu. trầm thấp đáp: “Thập Tam tuy được trên yêu thương, sai chuyện sợ cũng khó tránh khỏi trừng phạt, ta và ngươi vốn nên đồng tâm hiệp lực. Thập Tam sẽ theo đại nhân phán phó là được’.
Phùng Kiểm Giáo vui vẻ nói: “Như thế là tốt rồi, Thập Tam Lang ngày thường một mực đi theo bên người Dương Húc. đối với bản tính tính tình, cử chi ăn nói. hứng thú yêu thích, giao du lui tới của hắn đều tinh tường, như thế nào mới có thể khiến cho người này nhanh chóng biến hóa trở thành Dương Húc ”. Điểm ấy nếu không phải Thập Tam Lang thì không ai …
Nói đến đây, Phùng Kiểm Giáo đưa mắt nhìn An viên ngoại dáng điệu thơ ngây chân thành, khẽ cau mày. nếu không có mấy năm này bọn họ thế lực nước sông ngày một rút xuống nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng, thì chuyện lớn như thế. thế nào cũng sẽ không phái một tiêu tử ngu như heo vậy đến. người này không dùng được, ngược lại thành vướng víu. Phùng Kiểm Giáo không yên lòng địa đặn dò: “An Lập Đồng, việc này liên quan đến tính mạng cả nhà ta và ngươi. Thập Tam Lang nếu có điều gì cần ngươi phải toàn lực phối hợp. nhất là miệng của ngươi phải kín một chút, tuyệt đối không thể tiết lộ mảy may đối với bắt luận kẻ nào. có nhớ rõ không?”
An viên ngoại gặt đầu như gà con mồ thóc: “Ty chức rõ ràng, tỵ chức rõ ràng".
Trương Thập Tam ánh mắt lóe lên. trầm thấp nói: “Đại nhân, trừ bốn người chúng ta ra. còn có một người biết được chân tướng'.
Phùng Kiểm Giáo tắt nhiên hiểu rõ hắn nói là ai. hắn im lặng một lát. điềm nhiên nói: “Vậy hãy để cho nàng đi chết đi!”
An viên ngoại nghe xong khẩn trương nuốt nước miếng khan, lại bắt đầu không ngừng lau mồ hôi...
Trong một gian phòng ở hậu viện tửu điếm. Thính Hương cô nương co rúm lại thân thể ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi. thân thể ngay cả động cũng không dám động, ở bên trong chính là thi thể của Dương Văn Hiên, nàng không dám hoạt động thân thể.
Đêm qua người nọ vẫn là một vị nam tử phong lưu phóng khoáng ôn nhu. trên nước thuyền động, trong sông thôi tiêu, liễu rủ xuống thăm, ở trong ánh trăng sao đầy trời cùng nàng ân ái triền miên...
Nàng mới được công tử mua về chưa tới nửa tháng, vốn tường rằng chung thân đã có chỗ dựa. nhưng ai biết...
Thính Hương không có nghĩ qua đi báo quan, nàng sợ hãi. Những lời nói của Trương Thập Tam kia nàng một mực ghi tạc trong lòng, từ nhỏ đến lớn. nàng học đều là bản lĩnh như thế nào lấy lòng nam nhân, cái khác một mực không biết. Nàng cũng không có nghĩ tới chạy trốn, nàng chỉ là một cô gái yếu ớt. nàng không rõ tại sao phải chạy trốn, lại không biết sau khi chạy trốn lại có thể đi nơi nào, người nàng sinh ra đã như một dây leo nhỏ bé và yếu ớt. căn bản không thể rời khỏi thân cây nam nhân này.
Nàng đương nhiên lại càng không hiểu Trương Thập Tam tại sao phải đấu diếm tin tức chủ nhân gặp chuyện, hơn nữa còn vụng trộm đem nàng đưa đến một gian tiểu điếm ở ngoài thành này. thoạt nhìn hắn và chủ quán ở đây còn rất quen thuộc. Nàng chi suy đoán... có lễ Thập Tam Lang lo lắng Dương công tử qua đời. địa vị người hâu của hắn cũng khó mà giữ được, người chủ sự trong Dương phủ một mực vẫn là Tiếu quản sự.
Thập Tam Lang cùng Tiếu quản sự từ trước đến nay mặt cùng lòng bất hòa. hắn duy nhất nhờ cậy cũng chính là chỗ dựa duy nhất của mình, Dương Văn Hiên.
Cho nên Thập Tam Lang ẩn nấp tin tức. có lẽ là muốn kiếm được một số tiền tài để đi
xa tha hương, như vậy cũng có thể lý giải nguyên nhân mà hắn lưu lại mình, Thính Hương biết mình rất đẹp. đối với nam nhân rất có sức hấp dẫn.
Như Vậy, ta sau này phải làm nữ nhân của Thập Tam Lang?
Thập Tam Lang tất nhiên không phong lưu phóng khoáng, nhân phẩm tuấn nhã bằng Dương công tử, cũng không có gia sản bạc triệu cùng công danh tú tài như công tử. nhưng mà... nhưng mà nếu hắn chịu đối xử tử tế với mình, thì cũng là một lựa chọn không tệ... Mình chỉ là một thị thiếp, công tử đã chết, cho dù mình sẽ không bởi vì cái này mà thân hãm tù ngục, kết cuộc duy nhất cũng Chỉ có bị bán cho người khác, cũng không biết là ai.
Trong khi đang miên man suy nghĩ cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, Thính Hương thân thể run lên. lúc này mới thấy rõ người tiến đến là Trương Thập Tam.
“Thập Tam Lang…Thính Hương vội chuyển người, sợ hãi kêu lên, ngữ khí có chút tư vị nịnh nọt.
“ừm!”
Trương Thập Tam gật gật đầu. cận thận đánh giá cô gái trước mắt, tóc đài chấm đất, hai cổ tay như búp sen. lông mày như núi xa. hai mắt như điểm nước soi ánh dương xuyên thấu qua cửa sô. chiếu lên trên người của nàng, dáng người thướt tha, da thịt như ngọc, quả thật là một tiêu mỹ nhân khó gặp. nhất là nàng điềm đạm đáng yêu, thần sắc dịu đàng nhu mì. càng làm cho người ta xuất hiện lòng che chờ.
Nàng đúng đang là tuổi hoa, vậy ai là người hộ hoa?
Trương Thập Tam mỉm cười, rất ôn nhu nói: “Cô không cần lo lắng, ta đã suy nghĩ một biện phép vạn toàn, đi thôi, đến tiệm ăn, ăn một chút gì đó. rồi ta sẽ nói rõ chi tiết cho cô nghe”.
“Dạ! ” Thính Hương tinh tế đáp lời. Trương Thập Tam vừa nói như vậy. nàng càng thêm khăng định phán đoán vừa rồi của mình, tâm hôn thiếu nữ không khỏi hơi định, nhấc lên váy áo. nhẹ nhàng đi theo sau lưng Trương Thập Tam. dịu dàng ngoan ngoãn giống như khi đi theo sau lưng công tử vậy.
Vừa ra cửa phòng, gió nhẹ nổi lên. thồi bay mái tóc đen dài của nàng.