Thính Hương lúc này mới giật mình nhớ ra mình vẫn bộ đáng tóc tai bù xù. bộ dạng này khó tránh khỏi không đẹp. nàng vội vàng thả chậm bước chân, nhẹ nhàng vén lên mái tóc của mình, nàng hy vọng tận lực đem bản thân trang điểm xinh đẹp chút ít. làm cho nam nhân của nàng thấy mà vui lòng.
Nhanh như vậy đã nghĩ đi nịnh nọt nam nhân khác, cũng không phải bởi vì nàng đối với Dương công tử vô tình, nàng chỉ là rất rõ ràng, nàng không xứng nói tới tình cảm. cũng không có người nào cùng nàng nói chuyện tình cảm. nam nhân muốn chỉ là thân thể của nàng, chuyện tình ái. đối với loại thân phận như nàng mà nói chỉ là một loại hy vọng xa vời. Nàng Chỉ có thân thể cùng gương mặt xinh đẹp này, nàng cho nam nhân khoái hoạt, từ chỗ nam nhân đạt được quyền lợi sinh tồn không hơn không kém.
Trương Thập Tam cảm giác được nàng bước chân chậm lại. dừng thân quay đầu lại. đúng lúc trông thấy động tác đưa tay vén tóc của nàng, vì thế hướng về phía nàng cười cười, nụ cười ấm áp mà ôn nhu. Thính Hương bị hắn nhìn thấy hành động của mình, cảm thấy bị hắn khám phá tâm ý của mình, không khỏi có chút thẹn thùng, thế là nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, nhưng mà động tác chinh lại tóc càng nhanh hơn.
Nam nhân bình thường không có tính nhẫn nại, một nữ nhân tốt không nên khiến cho nam nhân chờ đợi. đây là má má trong viện từ nhỏ đã đối với nàng ân cần dạy bảo nói.
Những mà trong tích tắc khi nàng cúi đầu xuống, ánh mắt Trương Thập Tam đột nhiên thay đổi, trở nên như máu lạnh, tàn nhẫn như rắn rết.
Thính Hương xấu hồ cúi đầu cũng không có nhìn thấy, mặc đù thấy được thì có thể làm thế nào đây? Người nàng sinh ra cho tới hiện tại cũng không có nắm giữ bất cứ thứ gì của bản thân trong tay.
Trương Thập Tam một bước vọt đến trước mặt Thính Hương, nắm mạnh lấy mái tóc mà nàng mới búi lên. Dưới mái hiên có một cái lu nước lớn, Trương Thập Tam liền đem mái tóc trong tay kéo đi về phía lu nước...
“A!!” Chi một âm thanh kêu lên sợ hãi ngắn ngủi, đầu của Thính Hương liền bị dìm vào trong nước.
Thính Hương lòng tràn đầy lo sợ nghi hoặc cùng hoảng sợ. nàng muốn thét lên. nàng muốn cẩu khẩn, nàng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nàng một câu cũng không còn cơ hội nói ra. chi cần há miệng, nước sẽ chảy vào trong miệng nàng.
Trương Thập Tam trên mặt thủy chung không có một chút khác thường nào. ánh mắt lạnh lùng mà bình thản, cứ như vậy mà lãng nhìn tính mạng đang giãy dụa dưới tay của hắn nước vâng đến trên mặt hắn hắn vẫn không nhúc nhích, tay nắm lấy tóc của Thính Hương lại càng ngày càng dùng sức. nhắn mạnh xuống dưới nước.
Rất lâu sau đó, Thính Hương giãy dụa rốt cuộc đình chi. mềm nhục gục vào lu nước, đã không nhúc nhích.
Trương Thập Tam chậm rãi buông tay ra. Thính Hương đã tựa eo vào thành lu nước, nửa người trên hoàn toàn ngã vào trong lu, đồ trang sức chìm vào trong nước, ngẫu nhiên còn có vài bọt khí bốc lên. trên mặt nước phủ kín mái tóc đen nhánh của nàng, trông giống như một
“Vì sao?”
chùm rong biển...
Nghiên nhược xuân hoa, nhân tiện như thảo.
Nếu không phải Hạ Tầm sau khi tinh lại còn ăn mặc hoàn toàn khác với trang phục dân chúng Đại Minh, hắn hầu như cho là hai mươi năm sinh mạng của mình trôi qua hoàn toàn chính là một giấc mộng hoang đường. Nơi hắn xuất hiện là một thôn nhỏ ở nam Hồ Châu, đây là một thôn tiện dân thấp kém nhất. Đại Minh hộ tịch đã định, chia làm quân dân tượng, táo, mà tiện dân đứng ở ngoài bốn loại dân này, Hạ Tầm trước kia chưa từng nghe nói qua một xã hội phân tầng như vậy.
Thật ra tiện dân từ xưa đã có. thương nhân, sai vặt. đào kép. nô bộc. kỹ nữ, khất cái đều là tiện dân, nhưng mà tiện dân cũng chia ba bảy loại, như thương nhân, sai vặt. đào kép mặc dù đứng hàng tiện dân. thật ra cùng dân chúng bình thường không sai biệt lắm. thậm chí địa vị, tài phú, quan hệ giữa người với người so vói một số dân chúng bình thường còn tốt hon nhiều, nhưng mà ti tiện nhất trong tiện dân là những người chân chính giãy dụa ở dưới đáy xã hội.
Tiện dân như vậy. phần lớn là người bởi vì chiến tranh mà biếm làm tiện dân người ở trong thôn mà hắn đang ờ. chính là tiện dân trong tiện dân bọn họ đều là thuộc hạ của lãnh tụ nghĩa quân Trương Sĩ Thành thời Nguyên mạt. Trương Sĩ Thành ở trong quân hùng thời Nguyên mạt xem như người tốt số một số hai, hắn không gian hiểm, có thể dung người, hắn khai khân đất hoang, khởi công xây dựng thủy lợi. giảm miễn thuê má, dân chúng bình thường vòng Giang Chiết, sĩ tử văn nhân thậm chí hào môn cự cô tất cả đều ủng hộ hắn.
Nguỵên nhân chính là như thế, Trương Sĩ Thành cùng Chu Nguyên Chương sau khi giaọ chiến thất lợi khốn thủ cô thành, mặc dù trong thành lương tậu. một con chuột cũng có thể bán với giá hơn trăm văn. ùng da yên ngựa đều bị người nấu ăn cho đỡ đội. nhưng dân chúng trong thành nguyện cùng hắn đồng sanh cộng tử. Một tòa cô thành, cuối cùng trong mười tháng, trong không có lương thảo, ngoải không ai giúp, quân dân một lòng, toàn lực tử thủ, tạo nên cho quân đội Chu Nguyên Chương tôn thất trọng đại. Lúc này đây Chu Nguyên Chương sau khi phá thành, tức giận mà đem quân dân trong thành tất cả đêu biến thành tiện dân.
Tiện dân không cho phép đọc sách biết chữ. không cho phép làm nông làm thợ. tất nhiên không thể học hành làm quan, càng đáng sợ là. coi như là thay đôi triệu đại. thân phận tiện dân cũng sẽ không thay đổi. từ cổ chí kim. mỗi một vị khai quốc hoàng đế ngồi lên thiên hạ, cũng sẽ không đặc xá tiện dân còn sót lại của tiền triều, bởi vì bọn họ chính là thử ô uế.
Chỉ có ở tại dạng địa phương này.
Ở giữa dân chúng ở dưới đáy xã hội này. mới không có người đi truy vẩn thân phận lai lịch của Hạ Tầm. không có ai đi so đo hắn có lộ dẫn hộ chửng hay không. Nhưng hắn không muốn sống cuộc sống đê tiện như thế tiện dân có thể làm công tác ti tiện nhất, hắn ngay cả thân phận cũng không có, coi như là làm công tác ti tiện nhất cũng phải lén lút. Không có lộ dẫn hộ chứng, hắn ở đâu cũng không đi được, khách điếm không cho phép hắn vào ở. dân cư không cho hắn tá túc. thương nhân không thu hắn làm tiểu nhị, tượng nhân không thu hắn làm học đồ... đường ra duy nhất Chỉ có làm khất cái hoặc là làm đạo tặc.
Còn có con đường thứ ba sao?
Vốn là không có.
Nhưng mà Hạ Tầm nghĩ tới...
Tại thôn Tiểu Diệp, Hạ Tầm đùng hai tháng thời gian để dưỡng thương.
Tại thời gian này. hắn tận khả năng từ chỗ Hồ đại thúc cùng người trong thôn cứu hắn trở về rõ ràng tất cả tin tức có quan hệ đến thời đại này. kể cả ngồi nằm đi lại. lời nói cử chi. đến khi thương thế của hắn dưỡng tốt, khi nhất cử nhất động cùng người của thời đại này cũng không có khác nhau quá lớn. Hắn cáo biệt ân nhân của mình, tin tường mười phân địa vào thành.
Kết quả làm hắn thất vọng, hắn không có thân phận, ở Minh sơ không có hộ tịch như hẳn. so với nước ta những năm sáu bảy mươi tìm việc làm mà không có hộ khâu, ra khỏi cửa không có thư giới thiệu còn muốn khó khăn hơn. Hắn nửa bước khó đi. nhiều lẩn cũng bởi vì hành tung bị khả nghi, suýt nữa bị tuần kiểm bộ khoái xem thành lưu dân. đào phạm mà nhốt vào trong đại lao. Dưới sự không thể làm gì được, hắn lại trở về thôn Tiểu Diệp.
Dân chúng thôn Tiểu Diệp đối với thân phận tiện dân của mình phần lớn đều đã chai sạn. nhưng mà cũng có người không cam lòng với loại thân phận này, Hồ đại thúc cứu hắn một mạng chính là một trong số đó. Hồ đại thúc tên là Hồ Cửu Lục, đã từng là một thành viên tướng lãnh dưới trướng Trương Sĩ Thành, hắn không thể chịu đựng được đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thay đôi thân phận ti tiện, càng không cách nào tiếp nhận mình thậm chí cháu trai mình ngay cả làm một nông phu cũng là hy vọng xa vời, Chỉ có thể làm đánh cá. bắt ếch. bán cháo, làm đồ chơi các loại tiêu thủ nghệ, cháu gái thì Chỉ có thể làm bà mai. làm nô tỳ, thậm chí làm bán trôn nuôi miệng, cho nên hắn cả đời không cưới vợ, tình nguyện Hồ gia tuyệt hậu.
Hạ Tầm quay lại thôn Tiểu Diệp, giúp đỡ Hồ đại thúc đánh cá bắt ếch duy trì sinh kế. một già một trẻ sống nương tựa lẫn nhau. Hồ đại thúc không có thân nhân, đem hắn đối đãi như con ruột Vậy, từ chỗ Hồ Cửu Lục. Hạ Tầm chẳng những học được một thân công phu trong nước cao minh, còn học được công phu giết người của Hồ Cừu Lục năm đó tung hoành sa trường.
Hạ Tâm cũng không cam lòng sống quãng đời còn lại như vậy. hắn từ chỗ Chỉ có mình mới biết một số sự kiện trong lịch sử sắp sửa phát sinh, rốt cuộc tìm được một cái đường ra, vì thế hắn kiên nhẫn chuẩn bị thật lâu, khi hắn chuẩn bị cáo biệt Hồ đại thúc, một lẩn nữa đi xông vào một lẩn thế giới này, thì Hồ Cửu Lục tích bệnh thành lao đã ngã bệnh.
Hồ đại thúc là một lão nhân không nơi nương tựa, là ân nhân cứu mạng của hắn. càng là thân nhân duy nhất của hắn trên thế giới này. nên lúc này Hạ Tầm vô luận như thế nào cũng không thể vứt bỏ mà đi. hắn ở lại chăm sóc Hồ đại thúc, cho đến nửa năm sau Hồ đại thúc đột ngột ốm chết. Hạ Tầm dùng thân phận hiếu tử. vì Hồ đại thúc làm tang sự.
Đã từng là Hồ đại tướng quân, cuối cùng ở lại trên thế giới này. chỉ là một nắm đất vàng ở nơi hoang giao dã ngoại. Sau khi tế bái Hồ đại thúc, Hạ Tầm ngay cả thôn cũng không còn trở lại, đã trực tiếp bước lên hành trình, chính như hắn lúc trước khi đến vậy, biến mất vô thanh vô tức.
Hắn một đường hướng bắc mà đi, màn trời chiếu đất, trải qua gian khổ. hỏi thăm đường hướng về phủ Bắc Bình mà đi. bởi vì nơi đó có một vị Yến vương, tên là Chu Lệ. Hạ Tầm biết sẽ có một ngày vị Yến vương này sẽ dùng danh nghĩa Tĩnh Nan khởi binh, hơn nữa cuối cùng trở thành Vĩnh Lạc đại đế.
Hắn còn biết, Vĩnh Lạc đại đế tuy cùng hoàng đế cha hắn là Hồng Vũ cũng tâm ngoan thủ lạt, không phải ông chủ dễ hầu hạ, nhưng mà ông chủ này có một sở trường, so với rất nhiều khai quốc minh quân trong lịch sử, kể cả cha của hắn là Chu Nguyên Chương đều mạnh hơn rất nhiều: Hắn không có làm ra chuyện điểu tẫn cung tàng, thỏ tử cẩu phanh.
Đối với kẻ địch, Chu Lệ như gió thu cuốn hết lá vàng lãnh khốc vô tình, nhưng mà đối với người của mình, hắn lại hậu đãi có thừa, vô cùng ân sủng, dù là ngươi trước khi hắn thành tựu đại nghiệp đã chết, hắn cũng sẽ nhớ kỹ công lao của người đó. đem phong thưởng báo đáp người nhà, người đời sau. Hà Gian Vương Trương Ngọc, Đông Bình Vương Chu Năng, Kim Hương Hâu Vương Châu Vinh Quốc Công Diêu Quảng Hiếu... dùng đại công có thể hưởng miếu đình, con cả đời vinh sủng không giảm, Tĩnh Nan công thần thế gia chỗ nào cũng có.
Hoàng đế như vậy, từ xưa đến nay có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ có Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, Đường Thái Tông Lý Thế Dân cùng vị này Vĩnh Lạc đại đế Chu Lệ ba người này mà thôi. Cho dù Tống Thái tổ Triệu Khuông Dẫn dùng tâm địa nhân hậu, trong tay dù chưa nhiễm máu tươi công thần nhà mình, trí tuệ khí phách của hắn so với ba người này cũng muốn chỗ thua kém nửa bậc. Đã như vầy, sao không đi đầu nhập Yến vương?
Đây là Hạ Tầm nghĩ đến, chính thức dung nhập thế giới này, Chỉ có biện phép duy nhất tìm đường ra:
Một khi chiến hỏa đấy lên. đại quân lướt qua, chính quyền địa phương một màng thối nát. khi đó ai còn đi kiểm chứng thân phận lai lịch của hắn? Nếu như hắn có thể vào lúc này đi nhập ngũ, tất nhiên sẽ tẩy trắng thân phận, khi đó vì chính mình bịa đặt một thân phận đường đường chính chính thì sẽ không cần phải lo lắng sẽ bị người vạch trần. Nhưng cơ hội này chưa chắc đã có thể nắm bắt, bắt được có hay không để có thể thay đồi vận mệnh của hắn. hắn cũng không có nắm chắc.
Hắn nhớ không rõ Chu Nguyên Chương còn sống được mấy năm nữa, cũng nhớ không rõ Chu Lệ khi nào thì khởi binh. Hắn rõ ràng, nếu như không sớm đuổi tới Bắc Bình, hắn sẽ không cách nào tham gia quân ngũ, nhưng chẳng lẽ hắn cứ một mực làm tên khất cái chờ cơ hội? Có trời mới biết có thể đợi được Chu Lệ khởi binh hay không, hay là hắn đã vào một mùa đông nào đó chết ở đầu đường rồi.
Cho dù hắn thuận lợi chịu đựng được đến khi Chu Lệ khởi binh, thì nhất định có thể đi nhập ngũ hay không?
Mà sau khi nhập ngũ, có hay sống đến ngày Tĩnh Nan thành công hay không? Yến Vương cuộc chiến Tĩnh Nan đánh cũng không thoải mái. rất nhiêu lần ngay cả bản thân Chu Lệ cũng suýt nữa là chết ở trên chiến trường.
Đại tướng Trương Ngọc dưới trướng Yến vương cùng sĩ quan tam quân cũng chết trận sa trường, càng không nói đến những sĩ tốt vốn chính là chốt thí kia. Hạ Tầm hắn có tài có đức gì, mà nhất định có thể gặp dữ hóa lành?
Càng tiếp cận mục đích, những lo lắng này lại không thể tránh nổi lên trong lòng. Hạ Tầm đang tâm sự trùng trùng suy nghĩ, chợt nghe một hồi tiếng bước chân, hắn kinh ngạc mờ to mắt, lập tức đã nhìn thấy có bốn người đứng trước mặt, một quan viên, một gã sai vặt, một viên ngoại, một người bán hàng rong...
Hạ Tầm cơ bụng co lại, muốn dùng lý ngư đả đĩnh nhảy đựng lên. nhưng hắn lập tức thấy được bốn người tản ra, thân pháp động tác vây quanh, ngoại trừ viên ngoại mập mạp kia, ba người còn lại thân thủ linh hoạt, dưới chân trầm ổn, đều có một thân võ công khá tốt. Hạ Tầm lập tức cảnh giác tán đi lực đạo, vẻ mặt cùng thân thể hắn làm ra phản ứng. hoàn toàn chính là một tráng hán ở nông thôn bình thường?
“Thảo dân là tiện dân. theo cha Hồ Cửu Lục bắt ếch bắt cá, làm những công việc linh
Phùng Tây Huy một thân công phục, lại là đứng đầu bốn người, tất nhiên do hắn chủ thẩm. Nơi này tuy là một tòa tửu điếm nhỏ. Phùng Kiểm Giáo ở nơi đó ngồi xuống, cũng là rất có khí phái Đại lão gia ngồi công đường xử án thâm vấn.
Trương Thập Tam đột nhiên xen vào hỏi: “Trấn Nam Tầm? Ta nghe nói nơi đó thổ nhưỡng phì nhiêu, thủy cư tung hoành, gạo thóc rất tốt. dân bản xứ đều làm lúa nước, có thật không?”
Hạ Tầm thành thành thật thật đáp:“Nam Tầm xác thực trồng lúa nước, chỉ là nuôi tầm. làm vải lụa, thu lợi so với làm ruộng cao hơn không chỉ gấp mười lẩn, cho nên chỗ chúng ta mỗi nhà đều nuôi tầm. trồng lương thực thật ra cũng không nhiều lắm”.
Trương Thập Tam lại nói: “Ta nghe nói Hồ Châu Thiết Phật tháp trước đó vài ngày gặp sấm đánh, đốt hủy hơn phân nửa, còn có việc này không?”
Hạ Tầm có chút nghi hoặc nói: “Thảo dân chỉ nghe nói Hồ Châu có Thiết Phật tự. Phi Anh tháp, nhưng... chưa nghe nói qua cái gì Thiết Phật tháp, bị sét đánh hay không, thảo dân lại càng không biết được, tuy nói thảo dân từ nhỏ đã sinh trương tại Hồ Châu, nhưng vẫn chưa bao giờ tới qua thành Hồ Châu”.
Trương Thập Tam cùng Phùng Tây Huy ánh mắt nhìn nhau, đều mím môi không nói. Hạ Tầm một mặt cân thận ứng phó. trong lòng đã âm thâm phòng đoán mục đích của bốn người này đem mình đưa đến tửu điếm nhỏ này: “Bốn người này tổ họp lại cũng không tránh khỏi cổ quái chút ít. Một là quan trong nha môn, một là viên ngoại phúc hậu, một là chưởng quầy đầy mặt tang thương, còn có một gã sai vặt áo xanh mũ quả dưa, bốn người như vậy. không thể nào là cướp đường cường đạo, mà ta hôm nay người không có đồng nào. so với khiếu hóa tử còn thảm hơn bọn họ bắt ta tới làm cái gì? Chuyện không tầm thường tất có yêu...”
“Quê quán?”
“Tính danh?”
“Hạ Tầm”.
“Tuổi?”
“22 tuổi”.
“Hồ Châu trấn Nam Tầm thôn Tiểu Diệp”. “Nghề nghiệp gì?”
Phùng Kiểm Giáo thấy hắn có hỏi tất đáp, mười phần nhu thuận, không khỏi hài lòng cười cười, hắn cầm iắỵ một phán trang chỉ An viên ngoại vừa mới ghi ném xuống nói: “Hạ Tầm. ngươi tới nhìn xem. đây là cái gì”.
Hạ Tầm cũng không tiếp trang chi. mà cúi đầu nói: “Hồi Đại lão gia. thảo dân không biết chữ".
Chữ là phồn thể. thật ra đại bộ phận chữ phồn thể Hạ Tầm đều biết, ngẫu nhiên có mấy chữ không biết, liên hệ với ý tứ bên dưới hắn cũng có thể xem được, nhưng mà với thân phận của hắn hiện tại là không nên biết chữ. cho nên hắn liền không do dự, ngay cả động tác tiếp trang chỉ cũng không có.
Huấn luyện nằm vùng tự bảo vệ mình điều một khoản thứ tám: Hành vi cử chỉ của phải phù họp với thân phận sử dụng, chi thay đôi bề ngoài là không đủ. phải từ trong tâm biến thành đem nhân vật muốn sắm vai. có thể giấu diếm được chính mình, thì mới có thể giấu diếm được người khác. Những điều khoản này Hạ Tâm sớm đã đọc làu làu. một lần năm vùng thất bại kinh nghiệm bằng máu trước đó. đã đem tất cả cái này khắc thật sâu vào trong đầu hắn.
Phùng Kiểm Giáo vốn không cho rằng hắn sẽ biết chữ. thích thú cười nói: “Đây là một tờ đơn kiện, là vị tiêu ca này thay chủ nhân nhà hắn kêu oan cáo trang.
Hạ Tầm e sợ nói: “Vâng, chỉ là... Không biết đại nhân đưa cái đơn kiện này cho thảo đản xem. là... có ý tứ gì?”
Phùng Kiểm Giáo thản nhiên nói: “Ngươi không rõ ràng lắm? Có lẽ chờ ngươi gặp qua thi thể chủ nhân nhà hắn ngươi sẽ rõ ràng".
Lưu Húc cùng Trương Thập Tam tạm thời làm nha dịch khách mời. đem thi thể Dương Văn Hiên đưa ra, Hạ Tầm khi nhìn thấy Dương Văn Hiên, thật sự là bị dọa cho nhảy dựng.
Tại thời đại thông tin truyền bá thua xa hậu đại. hai người tướng mạo hoàn toàn giống như đúc. là kinh nghiệm thật là khó được, xác thực đủ làm cho người ta ngạc nhiên Hạ Tâm cũng không ngạc nhiên, tuy nói nếu là trên đường gặp một người không khác gì ngươi sẽ làm cho ngươi có loại cảm giác tân kỳ. thì cũng không làm cho hắn ngạc nhiên nhưng người cùng hắn hình dáng tướng mạo giống nhau này nếu là một cồ thi thể. như vậy hắn không muốn kinh hãi cũng không được.
Phùng Kiểm Giáo trầm giọng nói: “Người này chính là Dương Văn Hiên Dương công tử Thanh châu ta. là một vị chư sinh có công danh, điêu dân ngươi thấy hắn cùng ngươi hình dáng tướng mạo giống nhau, đã xuất hiện ác ý, ý muốn giết người giả mạo, để trá lấy tiền tài, lúc này đây đem hắn giết chết, vị tiểu ca này chính là khả chủ. vị An viên ngoại cùng Lưu chưởng qủy kia chính là mục kích chứng nhân, hôm nay nhân chứng vật chứng đều có. ngươi còn lời gì để nói!”
“Oan uổng! Thảo đản oan uổng!”
Hạ Tầm vừa sợ vừa giận, lớn tiếng kêu oan. Phùng Kiểm Giáo lại cười ha hả nói: “Hạ Tầm. ngươi mặc dù không nhận, việc này cũng đã bằng chứng như núi một khi báo quan, ngươi chỉ có chết không thể sống! Con kiến hôi còn ham sống, bổn quan liệu ngươi không muốn đi con đường chết này. bồn quan còn an bài cho ngươi một con đường sống, ngươi có thể nghĩ ra không?”
Hạ Tầm lặng lẽ nâng lên đầu gối không chút dấu vết co trở về. hai tay lại thầm vặn lực đạo. lại vẫn ngơ ngác hỏi: “Không biết đại lão gia nói là... là sinh lộ gì?”
Phùng Kiểm Giáo trầm giọng nói: “về thân phận người này. bốn quan cũng không có gạt ngươi, người này thật là phú thân Thanh châu phủ ta. tên gọi là Dương Húc tự Văn Hiên, hắn ngoài ý muốn bị người đảm chết, mà hắn vốn đối với bổn quan là có trọng dụng, bốn quan thấy ngươi cùng hắn hình dáng tướng mạo độc nhất vô nhị cố ý cho ngươi mạo danh thế thân, thay bổn quan làm việc, ngươi đáp ứng không?”
Trương Thập Tam nói: “Đây chính là phú quý trời giáng, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, chẳng những không có họa sát thân, từ nay về sau còn có hường vô cùng vinh hoa phú quý. một bước lên trời trở thành người trên người, cơ hội tốt như vậy. còn có cái gì mà do dự”
“Ta... ta...”
Hạ Tầm có chút sợ hãi nhìn cỗ thi thể kia. Phùng Kiểm Giáo cười nói: ‘Ngươi không cần phải lo lắng, bốn quan cũng không phải là kẻ xấu sẽ không để cho ngươi làm chút ít chuyện vi phạm pháp luật, nói lời thật đổi với ngươi, bốn người chúng ta, kể cả Dương Văn Hiên công tử đã chết đi này. thật ra đều là khâm mệnh thượng sai!”
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Khâm mệnh thượng sai?”
Phùng Kiểm Giáo nói:“Không sai. Lưu Húc. lộ ra quân thân cùng vêu bài của ngươi, để cho hắn xem cho rõ ràng!”
Lưu Húc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ừm một tiếng, lặp tức đem áo bào tiện tay vứt bỏ sang một bên. bên trong lộ ra rõ ràng là quan y đỏ thẫm* bàn mãng phi ngư, eo buộc loan đái. trên loan đái lại treo một khối vêu bài. hắn từ trong ngực lấy ra một mũ ô sa. mở ra đội ngay ngắn lên trên đầu. dung mạo chưởng quầy tiểu điếm bình thường, trong chớp mắt đã uy phong lẫm lẫm. không ai bì nổi.
Hạ Tầm mờ mịt địa nói: “Không biết lão gia đây là... là quan sai nha môn nào?”
Phùng Kiểm Giáo cười nói: “Chúng ta là Cẩm y vệ”.
Hạ Tầm cả kinh nói: “Cẩm y vệ? Cẩm y vệ không phải đã bị hoàng đế xóa rồi sao?”
“Đó chỉ là tiểu dân không biết nghe nhầm đồn bậy mà thôi”.
Phùng Kiểm Giáo ung dung nói: “Trên triều, tuần du. lễ bộ nghi trượng, người hầu luân chuyên, hoàn toàn là do túc vệ trong cung phân phiên nhập trực. Triệu nhật, tịch nguyệt, canh tạ, ghi chép về hộ vệ bên người hoàng thượng, tất cả cái này đều do Thiên Vũ Tướng quân (Thiên Vũ Tướng quân chính là Đại Hán tướng quân, chủ yêu chức trách là gác ngọ môn cùng với vệ sĩ sung tới điện đình, đều do công thần đệ tử tạo thành. Trong năm Vĩnh Lạc mới đôi tên Đại Hán tướng quân). Giáo úy cùng Lực Sĩ đến hoàn thành mà Thiên Vũ Tướng quân. Giáo úy cùng Lực Sĩ. đều một phần của Cẩm y vệ. xoá bỏ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cần lễ bộ ghi chép nghi thức, không cần thị vệ đến trực sao?”
Hạ Tầm lúng ta lúng túng nói: “Là, là, thảo dân... thảo dân là nghe phụ thân nói..
Phùng Kiểm Giáo nói:“Dân gian ngược lại có loại đồn đãi này. sở dĩ nói như vậy. là vì Hồng Vũ năm hai mươi. Hoàng Thượng trước mặt mọi người đốt hủy hình cụ của Cẩm y vệ ta, không cho phép Cẩm y vệ lại dùng khốc phép tra tấn. Hồng Vũ năm hai mươi sáu. Hoàng Thượng lại hạ chiếu, hình án trong ngoài không được nhập Cẩm y vệ. lớn nhỏ đêu trải qua pháp tư. Cẩm y vệ tạ không hề có đặc quyền chiếu ngục. Biểu hiện ra ngoài Cẩm y vệ ta vốn có thị vệ. chức quyền truy bắt, hình ngục, chỉ còn lại có một hạng mục thị vệ nghi loan giá. nói như Vậy. cũng có thể nói là danh tồn mà thực vong. Thật ra... hắc hắc!”
Trương Thập Tam tiệp lời nói: “Thật ra chỉ là bởi vì văn võ bá quan đối với Cẩm y vệ ta có nhiêu kiêng kị, vi an tâm bách quan, Cẩm y vệ chúng ta phụng hoàng mệnh từ sáng vào tối. Thật ra tra khám phản loạn vẫn là chức trách quan trọng của Cẩm y vệ ta . chúng ta phụng mệnh tiềm nhập Thanh châu, là vì chúng ta thu được một sô tin tức có kẻ khả nghi mưu phản, việc này liên lụy tới một số người trong Tề vương phủ.
Hoàng Thượng cho Cẩm y vệ ta chuyên tư điều tra án này. Dương Húc chính là người chúng ta an bài tiếp cận Tề vương phú, hắn ba năm trước đây đã bí mật gia nhập Cẩm y vệ ta.
Nguyên nhân chính là có Cẩm y vệ ta âm thầm tương trợ. hắn làm ăn mới được phong sinh thủy khởi, do đó đã được Tề vương ưu ái. vì Tề vương phủ quản lý chuyện làm ăn”.
Phùng Kiểm Giáo thấy Hạ Tầm vẻ mặt mờ mịt. lại cất lời giải thích: “Buôn bán là tiện nghiệp, người có thân phận có địa vị coi như là muốn bụôn bán cũng phải trước có ruộng đông, ngồi vào thân phận lương dân, buôn bán Chỉ có thể coi là là nghề phụ kèm theo, nếu không muốn tính vào tiện tịch. Mà phựợng tử long tôn, thiên hoàng hậu duệ quý tộc. càng tuyệt không thể nhiễm vào những nghề này. Nếu là phiên vương buôn bán. lan truyền ra ngoài chẳng phái là mất hết thể diện hoàng gia? Cho nên cần một người thoạt nhìn cùng vương phủ toàn bộ không có gì chung thay Vương gia chủ trì sinh ý. những cửa hàng của Vương gia đều phải trực thuộc trên danh nghĩa của người này, dùng đanh nghĩa của hắn đi kinh doanh. Dương Văn Hiên có cái thân phận này. có thể nắm giữ rất nhiêu cơ mật của Tề vương phú. đáng tiếc... Chúng ta dùng ba năm tâm huyết, mới khiến cho Dương Văn Hiên thuận lợi trở thành tâm phúc cua Tề vướng phủ. có cơ hội tiếp xúc đến một số cơ mật..
Trương Thập Tam nói: “Rõ chưa? Nếu không có Dương Văn Hiên ngoài ý muốn bỏ mình, thì chỗ tốt bằng trời này tại sao sẽ rơi vào trên đầu ngươi? Phùng Tông kỳ lọt mắt xanh tại ngươi, cố ý tặng cho ngươi một phần tiền đồ phú quý. ngươi còn không thống khoái đáp ứng, dong dài làm gì?”
“Hắn sẽ tin tưởng sao?” Lưu chướng quỹ cùng An viên ngoại liếc nhau một cái. thẩm nghĩ trong lòng: “Cho dù cách nói này có chỗ hở. cũng không phải một tiểu tử nông thôn không kiến thức như hắn phát hiện ra?”
Phùng Kiểm Giáo nói: “Ngươi nếu nhu đáp ứng. sau này chính là người của Cẩm y vệ ta, chẳng những có thể làm quan, còn có thể hướng thụ gia sản bạc triệu của Dương gia. Hai con đường này. một sống một chết, một quý một tiện, ngươi lựa chọn như thể nào?”
Trong tiểu điếm tối tăm nhất thời yên tĩnh xuống, qua hồi lâu, Hạ Tầm mới nói: “Được, thảo dân đáp ứng. thảo dân nguyện vì đại nhân hiệu lực”.
Trương Thập Tam mỉm cười, cúi người đem bản cung nhặt lên: “Đã đáp ứng, vậy ký tên đồng ý đi!”
Hạ Tầm kinh hãi nói: “Thảo dân đã đáp ứng vì đại nhân cống hiến, vì sao... vì sao còn phải ký... ký vật này?”
Trương Thập Tam hừ lạnh nói: “Chờ ngươi làm xong chuyện này. Phùng Tổng kỳ hướng lên trên báo công thỉnh thưởng cho ngươi, ngươi mới xem như là người của Cẩm y vệ ta. nếu như ngươi lưỡng lự. lòng mang dị chí. thì tờ đơn kiện này chính là truy hôn lệnh của ngươi, rõ ràng chưa?”
Hạ Tầm nghe xong không khỏi có chút lưỡng lự. Trương Thập Tam buồn bực nói: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn chọn đường chết!”
Hạ Tầm do dự hồi lâu hỏi: “Thảo dân... thảo dân nếu vì đại nhân hiệu lực. thật... thật có thể thoát khỏi tiện tịch, gia nhập Cẩm y vệ sao?”
Trương Thập Tam lại lộ ra nụ cười ôn nhu dễ thân, ấm áp sáng lạn như ánh đương như khi đối mặt với Thính Hương cô nương nói: “Đương nhiên. Tông kỳ đại nhân chính miệng đáp ứng ngươi, còn sẽ có giả sao?”
Hạ Tầm cắn răng một cái. gật mạnh đầu một cái nói: “Được! Ta ký!”
Thấy Hạ Tầm cúi đầu đồng ý. Phùng Tày Huy cùng Trương Thập Tam trên mặt lóe lên nụ cười quỷ quyệt rồi trong tích tắc không thấy nữa.
Xe ngựa tại cũng không bình thân trên đường xóc nảy. trong xe Chỉ có hai người Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam.
Xe là do Dương gia chính mình tạo nên. xe ngựa có rèm che. rắt rộng rãi. thùng xe gỗ thông mang theo vách xe điêu khắc tinh sào. trong xe có giường êm rắt lớn rất thoải mái. còn có mấy tấm đem gắn cùng một cái bàn nhỏ. hai bên tường kép có thể hạ xuống, bên trong có đồ để giải trí như nhạc khí. cờ bài. hoặc là rượu ngon mứt hoa quả, bốn vách xe đều giắt màn nhẹ. cửa sổ xe thì sử dụng màn trúc tương đối thưa thớt.
Trước sau xe có bốn đại hán khôi ngô, đều mang một thân kỵ trang cười ngựa. Người nhà giàu tầm thường, mặc dù có tiền, cũng không còn xa xỉ đến ngay cả loại nhân vật như gia phó hộ viện cũng xứng ngựa, nhưng mà Dương gia có điều kiện tiện lợi này. từ khi triệu đình cho phép dân kinh doanh mã trường, đã có người bắt đầu thử xây dựng mã trường. Dương gia tại ích châu liền mở ra một mã trường.
Bốn hộ viện bên hông đều mang bội đơn đao thân hẹp mũi nhọn. Đổi với đao cụ, triều đình cho phép mang theo, dù sao triệu đình cũng không hy vọng đường xá có chuyện lương dân dân chúng phải chịu thương tồn. nhưng mà đem đao thì có thể. cung tiền trường mâu thì tốt nhất không cần phải mang trên thân thể. mà ngay cả cất chứa cũng không thể. trừ khi ngươi muốn mang cho mình tội danh có ý đồ tạo phản.
Bọn họ đi chuyến này là tới Tá Thạch Bằng trại nơi đó có một cái mỏ đá mà Dương gia vào đâu năm vừa thiết lập.
Trương Thập Tam theo xe hơi chút loạng choạng thân thể nói: ‘Ngươi như lúc này xuất hiện ở thành Thanh Châu, không tới nửa ngày sẽ nguyên hình lộ ra, cho nên. chúng ta đã tìm cớ trước rời Thanh châu. Mỏ đá Tá Thạch Bằng trai đâu năm mới vừa vặn thành lập. Tề vương muốn xây dựng Vương phủ. vật liệu đá cần thiết toàn bộ do mỏ đá này cung ứng. ngươi là chủ mỏ đá, bởi vì đá là cung ứng cho vương phủ. cho nên không yên lòng tiến đến chủ trì đại cục. lý do này cũng đă nói qua”.
“Mấy quản sự bên mỏ đá đều là thuê dân bản xứ, đối với ông chủ Dương Văn Hiên này cũng chưa quen thuộc ngươi muốn giấu điếm được bọn họ cũng rất đễ dàng. Nhưng mà, mỏ đá dù sao không phải sản nghiệp Chủ yếu mà Dương gia kinh doanh, không cần ông chủ một mực canh giữ ở nơi đó. cho nên chúng ta chỉ có thể ở lại đó mười ngày nửa tháng. Những ngày này. ta sẽ đem tính tình, lời nói. cử chỉ, kể cả bằng hữu hắn kết giao, quản sự hạ nhân thân cận trong phủ. các phương diện quan hệ gần xa của Dương Văn Hiên, tất cả đều nói cho ngươi biết, ngươi phải trong thời gian ngắn nhất quen thuộc tất cả về Dương Húc. mới có thể đạt được hiệu quả giả thành thật”.
“Tề vương thân phận tôn quý, ngươi có thể tiếp kiến hắn cơ hội không lớn. có chuyện gì Vương gia cũng sẽ cho quản sự thái giám trong vương phủ cùng ngươi thương lượng, nếu như quản sự thái giám cùng ngươi thương lượng về chuyện buôn bán ngươi cứ hàm bồ xuống, chờ sau khi trở về sẽ cùng ta thương nghị, cho dù Vương gia đích thân gặp ngươi, cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần ngươi có thể dấu diếm được người nhà cùng bằng hữu, muốn qua mặt Tề vương cũng là đễ dàng’.
Hạ Tầm giật mình nói: “Cái gì? Còn phải cùng Vương gia liên hệ?”
Hạ Tầm vẻ mặt khẩn trương lên: “Chúng ta... chúng ta... cái này... việc mưu phản, sẽ không... cùng Tề vương có quan hệ chứ?”
Thấy thần sắc khiếp sợ của hắn. Trương Thập Tam không khỏi âm thầm lo lắng: “Tiểu tử này là nông dân không có kiến thức, bình sinh gặp qua quan nhân lớn nhất chắc hẳn bất quá cùng là loại như vật như Lý chính Hộ trường nào đâu gặp qua quý nhân? Chúng ta nói cho hắn biết là phụng hoàng mệnh mà đến. như gặp nhân vật khác đủ để cho hắn có can đảm. nhưng nếu để cho hắn biết người chúng ta muốn đổi phó là một Vị Vương gia, chỉ sợ tiểu tử này tựa như dùng sĩ Tần Vũ Dương mười hai tuổi giết người, vừa thấy Tề vương đã hù đến mặt không còn chút máu. mặc dù lời nói và việc làm của hắn giả trang giống đi nữa, chăng phải làm cho người ta sinh nghi sao? Dũng sĩ chưa thấy qua nhân vật lớn, đến vương hầu trước mặt cùng rất khó bình tĩnh tự nhiên”.
Nghĩ tới đây? liền mỉm cười trấn an nói: “Hoang đường, tại sao sẽ cùng Tề vương có quan hệ chứ? Tề vương là con của đương kim hoàng thượng, hoàng tử sao lại phản Hoàng Thượng?”1
Hạ Tầm vẻ mặt không tin nói: Như cùng Tề vương không thể đối diện... Vậy đại nhân phụng thành chỉ mà đến. chỉ cần nói cho Vương gia biết, cùng nhau tập nã phản tặc là được, cần gì... cần gì phải bí ẩn như thế. ngay cả Vương gia cũng che dấu?”
Trương Thập Tam bị hắn làm cho tức giận, thầm nghĩ: “Điêu dân này mặc dù không có kiến thức gì lớn. người ngược lại cũng không ngốc, cái này cũng không sai. nếu như hắn ngu xuẩn lão tử cho dù xuất ra mười thành khí lực đến dạy hắn sợ hắn cũng không có thể làm nên trò trống gì”.
Nghĩ tới đây. Trương Thập Tam trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ đến một lý đo tuyệt diệu, nhân tiện nói: “Ngươi phải biêt răng, người có ý đồ tạo phản này có thể là người theo giáo cùng có thể là người trong vương. Người của Bạch Liên giáo quen ẩn nấp thân phận phụ thuộc nhà giàu có mà ngâm làm việc, Mà vương phủ. các vương gia có binh có tiên, quyền bính rắt nặng. Nếu có chút ít người cả gan làm loạn vương phủ muốn lẻn vào mà cầu phú quý một đời, noi theo chuyện xưa Trân Kiêu binh biến, khoác hoàng bào. bởi vậy mưu đồ làm loạn đi đầu mưu phản, lại bức phiên vương đi theo, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà, trước mắt chứng cớ không đủ, những cái này vẫn chỉ là chúng ta suy đoán, nếu như chúng ta giống trống khua chiên vào vương phủ tra án cuối cùng lại kiểm chứng không thật, chẳng phải làm bị thương phụ tử thân tình giữa Hoàng Thượng cùng Tề vương sao? Hay hoặc là chúng ta tin tức có sai. người có ý định mưu phản này cùng vương phủ cũng không có quan hệ thiết thực, chúng ta mạo muội vào vương phủ điều tra như vậy. chăng phải đả thảo kinh xà sao?”
Hạ Tầm cố lấy dũng khí nói: Nếu như vậy, nói Vương gia giữ bí mật, âm thầm hiệp trợ, chẳng phải thành sao? Các lão gia quan sai huyện nha đến thôn chúng ta truy bắt đạo tặc. chính là trước thông báo Hộ trường, âm thảm hiệp trợ”.
Trương Thập Tam chân mày nhướng lên. trầm giọng nói: “Tạo phản đại án, cùng quan sai bắt trộm có thể giống nhau sao? Ngươi ờ nông thôn cô lậu quá văn. cũng nên nghe nói qua chuyện Đàm vương chứ? Chuyện tạo phản, ai biết người mà Vựơng gia sủng tín hoặc thân thiết hảo hữu của hắn có liên lụy trong đó hay không, liên quan đến bao sâu. sự tình còn chưa có tra ra mà đề cho Tề vương biết được, một khi Vương gia lo sợ quá, dẫm vào vết xe cũ của Đàm vương, ai dám gánh chịu trách nhiệm?”
Mấy năm trước. chú của Đàm vương Chu Từ bị người tố giác là cùng một bọn vói Hồ Duy Dung, Đàm vương Chu Tử vì thế sợ hãi không thôi. Chu Nguyên Chương nghe nói sau đó cho sứ tới an ủi con mình, cố ý triệu hắn trở lại kinh vết kiến, ai ngờ Chu Tử lại cho răng phụ hoàng là muốn triệu hắn trở lại kinh hỏi tội. dưới sự lo sợ mà tự tử chết, bởi vì Chu Tử không con. phong quốc của hắn cũng theo đó triệt tiêu.
Chuyện này oanh động thiên hạ. triều đình vì thế còn cố ý phát công báo. đem chuyện này kỹ càng tình hình từ đầu chí cuối báo cho thiên hạ biết, đến nỗi trong thiên hạ không người không biết, nghe cách nói của Trương Thập Tam- đúng là vì nguyên nhân này, Hoàng Thượng tại điều tra án Tề vương phủ mưu phản mới cực kỳ thận trọng lo lắng xử lý không tốt sẽ đem đứa con trai Tề vương này cũng hù chết, bởi Vậy các Cẩm y vệ mới vô cùng cân thận.
Khuyên can mãi, cuối cùng đem Hạ Tầm trấn an xuống. Trương Thập Tam thở phào một hơi dài. giơ lên cốc bạc rót đầy rượu, mỉm cười nói: “Muốn uống chút không?”
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Ta không khát”.
Trương Thập Tam cầm lấy cái cốc. từ trong cái khay bạc gắp mấy khối băng sáng long lanh, bỏ vào lý của mình, nhẹ nhàng lắc. nghe tiếng vang đinh đinh đang đang dễ nghe, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu ngon, chậm rãi nói: ‘‘Ngươi hẳn nên uống một chút. Dương Húc thích uống rượu nhất có hai loại, một loại là rượu ướp lạnh, một loại là rượu nhà làm lâu năm. đây là một trong số đó”.
“Dạ!”
Hạ Tầm biết nghe lời phải vội vàng cũng châm một chén rượu, học bộ đáng Trương Thập Tam. thả mấy khối băng vào. nhẹ nhàng lắc lắc. nhìn thấy rượu đỏ băng trắng ở trong cốc bạc nhộn nhạo ra sắc thái mê người, sau đó nhẹ nhàng nháp một ngụm.
Trương Thập Tam thấy hắn học giống như một khuôn, không khỏi cười một tiếng, lại nói: “Dương Văn Hiên này là người ứng Thiên phủ Giang Ninh, ở bên kia. Dương gia có một gia tộc cực lớn. nhưng mà Chuyện ở đó ngươi biết một chút là được, không cần để ý quá nhiều, nơi này là không có ai muốn hỏi thăm ngươi về chuyện bên đó. Hơn nữa. phụ thân Dương Văn Hiên sở dĩ đến Thanh Châu, cũng là bởi vì năm đó cùng gia tộc nổi lên xung đột. lúc này mới tức giận mà ly hương, hai cha con bọn hắn cũng không thích nghe người ta nói đến chuyện quê quán, cho nên mặc dù thực sự có người hướng về phía ngươi hỏi chuyện cố hương, ngươi cũng có thể làm ra thần sắc khó chịu mà tránh đi. Nói đến. Dương Văn Hiên rời Giang Ninh khi mới sáu tuổi vốn cũng không nhớ được bao nhiêu chuyện cố hương".
Trương Thập Tam nói, cầm lấy một thanh tiểu chùy, nhẹ nhàng gõ một khối băng trong cái khay bạc ra. Băng là từ dưới giường lấy ra. dưới giường là một cái thùng, bên trong chứa đầy những khối băng, dùng chăn bông dày cách nhiệt, trên đường đi khối băng đã làm giảm nhiệt độ trong xe xuống, lại có thể dùng để uống, nhất cử lường tiện. Phú thân nhà giàu có thật là biết hưởng thụ. rắt nhiều người ở trong phủ còn xây cả hằm băng, mùa đông cất giữ. mùa hạ lấy dùng, tuyết để pha trà. băng để mà trấn rượu, vừa hường thụ. lại có thể hiển lộ ra sự xa hoa phô trương của nhà giàu có.
“Dương Văn Hiên khi còn nhỏ ờ quê hương đã đo cha mẹ tác chủ định ra một mối hôn sự. bất quá về vị nương tử chưa xuất giá này của hắn tình hình kỹ càng ta cũng không biết. Dương Văn Hiên cũng không nguyện hướng về phía người khác nói bắt cứ chuyện gì về cố hương, kể cả hắn mối hôn sự này từ trước đến nay cũng nói không rõ. nếu có người hỏi. ngươi cũng có thể hâm hồ cho qua, không cần để ý tới”.
“Dương Văn Hiên phủ có vị Tiếu quản sự. là người Dương Văn Hiên tín nhiệm nhất, hắn là người hâu duy nhất năm đó cùng lão gia Dương gia từ Giang Nam tới đây, đối với Dương gia một lòng trung thành không rời một bước. Dương Văn Hiên chính là hắn từ nhỏ xem đến lớn. hai năm trước Dương Văn Hiên trong lúc giữ đạo hiếu, có chút mối buôn bán không có tiện xuất đầu lộ diện, cũng là do hắn đứng ra.
Tiểu quản sự có một con gái. năm nay vừa mới mười bốn tên là Tiếu Địch, tuy là thân phận người ờ. Dương Văn Hiên vẫn đối đãi với nàng như huynh muội Dương Văn Hiên khi ờ nhà, đều là do nàng chăm sóc cuộc sống ẩm thực hàng ngày. Trong Dương phủ người quen thuộc Dương Văn Hiên nhất, chính là cô gái này. Vì an toàn, chờ ngươi sau khi hồi phủ. phải nhanh một chút tìm cớ, đem cô gái này đưa đi xa. để tránh bị bọn họ nhìn ra hư thực".
“Dạ!” Hạ Tầm học động tác của Trương Thập Tam. ưu nhà nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nhấm nháp, nhẹ nhàng vuốt cằm đáp ứng.
“Phụ thân Dương Văn Hiên là bốn năm trước bệnh chết, phụ thân hắn gọi Dương Binh Khôn, hưởng thọ năm mươi bốn tuổi, lúc ấy Dương Văn Hiên mới mười sáu tuổi sau khi giữ đạo hiếu tròn ba năm vào năm trước thi vào phủ học, trở thành một sinh đồ của Thanh châu...”
Trương Thập Tam nói. ánh mắt vừa mới nhìn về phía cái khay băng. Hạ Tầm lặp tức thức thời cầm iắỵ cái cặp. gắp đưa vào lỵ của hắn mấy khối băng vụn. Trương Thập Tam nhẹ nhàng lắc lắc rượu ngon trong ly. trên mặt lộ ra nụ cười thích ý.
Trước kia hắn không có khả năng có loại đãi ngộ này. Dương Húc là chính thức gia nhập Cẩm y vệ quân quan, có cáo mệnh quan thân, từ khi hắn đi niên khảo trúng chư sinh, được công danh, giá trị con người càng tàng giá. Trương Thập Tam cùng Dương Húc tuy là đông liêu, nhưng mà khi chưa có công khai thân phận, vẫn bí mật thân phận, hắn ờ trước mặt Dương Húc vẫn phải thấp hẳn một cái đâu, mà hiện tại. “Dương Húc” lại đang ngoan ngoãn mặc hắn bài bố. sao không làm cho người hãnh diện?
Bên tai truyền đến một hồi tiếng nước chảy xiết. Trương Thập Tam nhẹ nhàng vén bức màn. hướng ra phía ngoải bên cạnh nhìn một cái. Chỉ thấy một dòng sông lớn nước chảy chảy xiết, nước sông thanh tịnh, đang rầm lộ chảy về phương xa. ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt nước, lấp lánh một mảng.
Trương Thập Tam lớn giọng hỏi: “Đã đến cố Thủy hà sao?”
Xa phu ở bên ngoài đáp ứng một tiếng. Trương Thập Tam nhân tiện nói: “Qua sông thì đem xe đưa tới dưới bóng cây. công tử muốn nghỉ ngoi một chút”.
Hạ Tầm thấp giọng hỏi: “Không phải vội vã tiến đến Tá Thạch Bằng trai sao. tại sao còn phái dừng lại ở chỗ này?”
Trương Thập Tam mỉm cười, cũng không trả lời.
Xe ngựa qua cầu. xa phu liền đem xe đưa tới dưới bóng cây bên cạnh sông, Trương Thập Tam đi ra khỏi xe. đối với xa phu cùng bốn hộ viện phân phó nói: “Các ngươi đi trong rừng ăn chút lương khô. nghỉ ngoi một chút đi. thời tiết nóng bức. công tử cùng Thính Hương cô nương muốn tại bờ sông rửa mặt một phen, tiêu giải khí nóng”.
Mấy người đáp ứng một tiếng, liền đi về phía xa xa, ông chú muốn tại bờ sông rửa mặt một phen thì không quan hệ. nhưng đã có nữ quyến, hạ nhân phải tránh đi. Thời tiết nóng bức, nữ tử quân áo mỏng thâu, không nên bị người khác trông thấy. Bờ sông là một mảng rừng cây rậm rạp. trong rừng rất là mát mẻ. năm người chỉ chốc lát đã biến mất ở trong rừng.
Thấy bọn họ đã đi xa, Trương Thập Tam lại quay về trong xe. Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Thính Hương cô nương? Trên xe này trừ ngươi và ta ra, nào đâu còn có cô nương gì”.
Trương Thập Tam cười một cách quỷ quyệt nói: “Ngươi tránh ra một chút, rất nhanh có thể gặp nàng".
Trương Thập Tam đi qua. xốc lên chăn mền cùng chiếu trúc ở trên giường, lộ ra cái ngăn lạnh ở phía dưới, lại xốc nắp hòm lên. bên trong là một tầng chăn bông dày. Hạ Tầm biết phía dưới chăn bông chính là những khối băng xếp chồng chất chinh tề, trên đường hắn đã hướng dụng qua mùi vị của thứ rượu trái cây ướp lạnh này. xốc chăn bông lẻn. phía dưới quả nhiên là băng sáng óng ánh. mặc dù phong kín. lúc này cũng đã có chút ít hòa tan.
Hạ Tầm nhìn đến đây, đột nhiên rõ ràng những thứ gì. nhớ tới dọc theo con đường này hắn uống loại rượu ướp lạnh này, cổ họng hắn đột nhiên co rút, có loại cảm giác buồn nôn.
Trương Thập Tam đem chăn bông trải rộng ra, rồi đem khối băng cùng khối mang lên, hai tầng khối bâng chuyển xuống, phía dưới lại là một tầng chăn bông, lại xốc lên. thình lình xuất hiện một thân thể thiếu nữ bị cuộn cong lại.
Thiếu nữ trong rương mang trên mặt một loại tái nhợt khác thường, khối băng sau khi hòa tan ở trên mặt ngưng tụ thành từng giọt bọt nước thật nhỏ. cái miệng của nàng có chút mở ra, cặp mắt kia vốn nên rất vũ mị hoảng sợ mở lớn. ánh mắt lấp loáng, làm cho Hạ Tâm cảm thấy nổi hết cả da gà.
“Đây là nữ nhân của Dương Văn Hiên, chỉ là một nữ nhân hắn mua về. rất đẹp phải không? Dương Văn Hiên tính háo sắc. ngoại trừ lưu luyến tại thanh lâu, hắn tại Thanh châu còn có nữ nhân khác, có lẽ là một. có lẽ là nhiêu, có lẽ là khuê tú chưa gả danh môn. có lẽ là thiếu phụ đã có chồng. Thể không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm tình, chỉ là chuyện bí ẩn như vậy. ngay cả ta cũng không biết rõ được...
Nói đến đây, Trương Thập Tam đột nhiên cảm giác được có chút khác thường, một nông dân đột nhiên trông thấy một cỗ thi thể như vậy. có phải là biểu hiện quá mức lạnh lùng bình tĩnh? Không hề báo hiệu, hắn đột nhiên nghiêng đâu đi...