Trương Thập Tam vừa quay đầu lại. thì thấy Hạ Tầm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, hai chân đã có chút phát run. nếu không phải hắn đang vịn vách tường, chỉ sợ đã ngã ngồi trên mặt đất. Thì ra hắn không phải không sợ. chỉ là đang khổ sỡ chống đỡ. không khỏi cười thầm mình đa nghi, lúc này mới thản nhiên nói: “Người chết vô tri vô thức, có cái gì phải sợ? Chuyện chân chính đáng sợ không phải chết, mà là sống không bằng chết.
Ngươi biết một bầu nước sôi giội lên trên thân người là tư vị gì không, hắn sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như ác quỷ. cho dù qua ba ngày ba đêm. bên tai ngươi vẫn có thể không ngừng tiếng vọng thanh âm kinh khủng kia của hắn. mặc kệ ngươi là tỉnh hay ngủ. Nước sôi tưới lên trên người, lại dùng bàn chải thép đem từng tầng thịt nhão chải xuống cùng với máu. thẳng đến khi hắn lộ ra xương trắng, cảnh tượng tựa như địa ngục vậy.
Còn có câu tràng, đó là một loại hình phạt rất thú vị, ngươi cần đùng một cái móc sắt. còn cần hiểu được kỹ xảo rất cao minh, mới có thể đem ruột người từ hạ thể móc ra. phạm nhân bị trói ở đăng kia, Chỉ có thể trơ mắt nhìn một bộ phận thân thể của mình cách mình càng ngày càng xạ càng ngày càng xa, hắn sẽ cảm thấy trong bụng dần dần trổng không, bụng từng chút tóp lại...
Bất quá ta cũng không thích hình phạt phúc tạp như vậy. ta mười ba tuổi đã gia nhập Cẩm y vệ, cống hiến ở dưới trướng Chỉ Huy Sứ đại nhân, về sau... thật ra hình phạt càng đơn giản sử dụng mới càng sảng khoái, ta đối với phạm nhân dụng hình, chỉ cần một thanh thép, trước cắm vào trong lò lửa nung cho đò bừng, sau đó đem phạm nhân lột trần cột lên trên giường dụng hình, cũng không cần màu mè gì, cũng chỉ là đem thanh thép đã được nung đò. hướng lên trên da thịt trên người của phạm nhân đâm mạnh vào. thanh thép mà cắm vào. hắn không cách nào giãy dụạ nhưng mà trên người của hắn mỗi một khối thịt đều liều mạng giật lên. hắn sẽ dùng hết toàn lực. phát ra tiếng kêu thám thiết thể lương, khói xanh từ miệng vết thương bay lên, máu cùng mỡ từ trong vết thương ồ ồ chảy ra, hắc hắc...”
Trương Thập Tam như kẻ thần kinh cười hai tiếng nói: “Cẩm y vệ chúng ta phân nam trấn cùng bắc trấn, bắc trấn đối ngoại, nam trấn đối nội. đối với những kẻ phạm pháp, không nghe lòi với Cẩm y vệ chúng ta. nam trấn phủ tư hình phép đa dạng cùng bắc trấn phủ tư cũng đặc sắc... ngươi không cần sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta phân phó. thì cũng Chỉ có công, không có cơ hội hường thụ đại hình của Cẩm y vệ”.
Hạ Tầm khóe mắt đột nhiên run rẩy. nhưng mà lập tức khôi phục bình tĩnh.
Trương Thập Tam đem thi thể ôm ra, điềm nhiên như không nói: “Nữ nhân này gọi Thính Hương, là Dương Văn Hiên bỏ ra hai trăm xâu tiền từ Thái An châu Thúy Yên lâu mua về. Khi Dương Văn Hiên gặp chuyện, nàng ở bên cạnh, là người mắt thấy tất cả. cho nên ta đem nàng làm thịt. ‘Dương Văn Hiên’ đã bình yên vô sự. như vậy Thính Hương đã chết phải có lý do để nói ra bên ngoài, cho nên ta đem nàng tới đây...”
Thi thể bị hai người mang tới bờ sông cố Thủy sóng đào cuồn cuộn Trương Thập Tam liếc nhìn Hạ Tầm hỏi: “Vừa rồi dạy ngươi, đều nhớ kỹ chứ?”
Hạ Tầm gật đầu, Trương Thập Tam nỡ nụ cười: “Rất tốt. cơ linh một chút, y kế mà hành sự"’.
Hắn quay người đi ra hai bước, chợt nhớ tới cái gì. quay đầu hỏi: “Ngươi có biết thủy tính không?”.
Người Giang Nam ít có người không biết thủy tính, huống chi lần đầu gặp gỡ. Hạ Tầm trong tay còn mang theo một xâu cá tay không bắt được, cho nên đối với điểm này Hạ Tầm cũng không giấu diếm, thản nhiên đáp: “Biết ta thủy tính rất tốt, có thể tay không bắt cá”.
Trương Thập Tam khẽ lắc đầu nói: “Nhưng Dương Húc không hiểu thủy tính, hoàn toàn chính là một con vịt lên cạn, điểm này ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ, sau khi rơi xuống nước không cần phải lộ ra sơ hở gì. từ hôm nay trở đi. trước khi quen thuộc nhân diện Dương Văn
Hiên, ngươi đều phải chú ý, ngươi không hiểu thủy tính”.
“Dạ!”
Trương Thập Tam chợt nhớ tới một chuyện. lại hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Hạ Tầm lắc đầu, Trương Thập Tam cười khổ nói: “Dương Húc lại biết cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa phi thường tốt, xem ra sau khi đến mỏ đá, ngươi lại thêm một hạng mục cần phải học tập'’.
Hạ Tầm đưa mắt nhìn bong dáng Trương Thập Tam đi xa, thẳng đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở trong rừng, mới ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Thính Hương.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Thính Hương dậy. cô gái cổ mềm, da thịt khắp nơi một mảng lạnh buốt, mặc dù đã trở thành một cỗ thi thể, dung nhan mỹ lệ của nàng cùng động lòng người, thân thể vẫn đối với nam nhân có lực hấp dẫn tương đổi lớn, có thể gặp nàng khi còn sống, thì đó là một vưu vật mê người.
Hạ Tầm khe khẽ thở đài: “Thính Hương cô nương, khi đầu thai thì phải xem cho rõ ràng... Kiếp sau tìm một nhà khá giả...”
Hắn nhẹ nhàng vuốt mí mắt cho Thính Hương cô nương, nhưng cặp mắt kia vẫn đang mỡ thật to. Hạ Tâm dừng ở cặp mắt làm cho người ta tim đập nhanh kia, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Cô nương mệnh khổ. ta cũng mệnh khổ. ta và cô có thể nói là đồng bệnh tương liên, ta biết cô nương chết không nhắm mắt, nếu như cô nếu như ở trên trời có linh thiêng mà nói. xin cô hãy phù hộ cho ta”.
Tay hắn lại lần nữa nhẹ nhàng vuốt xuống dưới, cũng không biết là da thịt cứng ngắc của Thính Hương cô nương đã bắt đâu hòa tan nới lỏng, hay linh hồn không cam lòng của nàng ở trong tối tăm thật nghe hiểu những lời này của Hạ Tầm. cặp mắt nhìn qua mà làm cho người ta tim đập nhanh kia, rốt cuộc khép lại.
Hạ Tầm nâng thi thể của nàng lên nhẹ nhàng thả vào trong sông, thấy nàng chìm chìm nổi nổi trôi về phía xa. Thẳng đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất. lúc này mới bỏ đi áo bào, chỉ độc một cái quần nhảy vào trong nước, hắn đem mình thấm tới toàn thân ướt đẫm. bôi một vết nước lên trên mặt. đột nhiên lên tiếng hô to lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!...”
Dọc theo sông xuống dưới hai dặm có một Lâm gia trang, bảo an địa phương của Lâm gia trang gọi là Lâm Ngũ Đấu.
Hạ Tầm ở trong nước phịch giãy dụa đã được đám người Trương Thập Tam chạy đến kéo lên, sau đó đoàn người nhanh chóng đuổi tới Lâm gia trang, tại đó dẫn đắt người tìm tới bảo an địa phương, hướng về phía hắn nói rõ mình mang theo nữ quyến trên đường đi qua nơi đây. ra bờ sông hóng mát, thị thiếp vô ý trượt chân rơi xuống nước, xin bào an địa phương hỗ trợ tìm kiếm ứng cứu, đồng thời đưa lên năm xâu tiền để làm tạ lễ.
Thấy Hạ Tầm ra tay xa xi như thế. Lâm lão hán mặt mày hớn hở. lập tức thu năm xâu tiền, khua chiêng gõ trống xuất động ra toàn thể già trẻ một thôn, dọc theo dòng sông tìm kiếm xuống phía. Qua hơn một canh giờ, dân chúng trong thôn tại nơi thế nước chảy chậm, nước sông hơi nông đã tìm được thi thể Thính Hương bị một khối đá lỡm chởm móc lấy góc áo.
Thính Hương là thị thiếp Hạ Tầm bỏ ra hai trăm xâu tiền từ thanh lâu mua về. sinh, tử vốn sẽ không khiến cho bao nhiêu người chú ý. hơn nữa có bảo an địa phương cùng phần đông thôn dân chứng minh nàng là ngâm nước mà chết, cho nên công sai trong huyện nha phái tới chi đơn giản làm một kỷ lục. Thính Hương chết đã thuận lý thành chương ghi thành một án trượt chân rơi xuống nước bình thường.
Dân bất kiện quan không truy xét vốn là đạo lý từ xưa đã có. huống chi nếu như ở trong khu vực của mình xảy ra án tử. mặc dù sau đó phá được, cũng phải rơi vào đánh giá là một khu vực không yên tĩnh, đối với huyện tôn đại nhân sau này lên chức rất là bất lợi. nên đã muôn miệng một lời đều nói là trượt chân rơi xuống nước mà chết, tất nhiên chính là ngâm nước mà chết.
Trương Thập Tam mua một cái áo quan, khâm liệm thì thể Thính Hương, lại đùng tiền xin thôn dân địa phương tùy ý đem nàng Chôn ở trong núi rừng lần cận, đoàn người sau đó tiếp tục lên đường, một nhân mệnh cứ như thế mà thoải mái ra đi.
Đến tối. bọn họ chạy tới Tá Thạch Bằng trai.
Tá Thạch Bằng trai ở tại bắc sơn lĩnh Tá Thạch sơn. mà Hạ Tầm mỏ đá thì xây ở dưới đông lĩnh, cách trai bất quá hơn mười dặm lộ trình.
Tá Thạch sơn núi non trùng điệp, núi non xanh ngắt một màu. núi liền núi, núi dựa núi không ngừng, các đinh núi nối nhau liên tiếp, thế núi hiểm trở, rất khó leo.
ở đây tài nguyên nhiều nhất tự nhiên chính là đá núi.
Dương Húc vào đầu năm ở trong này khởi công xây đựng khai thác đá, thực sự không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, nguyên nhân của hắn căn bản cũng là bởi vì Tề Vương muốn xây Kiến Vương phủ. Tề vương đã tới Thanh Châu hơn mười bốn năm. theo lý thuyết vương phủ vốn là xây mới. không cần phải tu sửa, càng chưa nói tới xây dựng lại. nhưng Tề vương Chu Phù từ sau khi một chuyến Bắc Bình trở về, đã nổi lên tâm tư xây dựng lại Vương phủ.
Phiên vương cùng phiên vương trong lúc đó. vốn là chính sách “Vương không gặp vương", trừ khi là lúc vào triều vết kiến, hoàng thất một nhà đại đoàn tụ. nếu không bình thường là không có cơ hội gặp mặt, nhưng mà cũng có ngoại lệ. đó chính là khi phụng hoàng mệnh. Tề vương Chu Phù đã từng phụng chi dẫn binh từ Sơn Đông xuất phát, phối họp Yến vương Chu Lệ thảo phạt bắc nguyên, bởi vậy có cơ hội tiến vào Bắc Bình, thấy được vương phủ của Tứ ca Chu Lệ Yến.
Yến vương phủ là ở trên cơ sỡ phần lớn hoàng cung triều Nguyên xây thành, quy mô hùng vĩ. khí thế uy nghiêm, ở trong tất cả phiên Vương Đại Minh. Yến Vương phủ rộng rãi đồ sộ nhất. Chu lão thất vừa thấy Vương phủ Tứ ca. tựa như ông chủ ờ nông thôn vào thành, nhìn thấy khí phái nhà giàu trong thành, lập tức nóng mắt, chờ hắn trở lại Thanh châu nhìn vương phủ của mình, rất có một chút cảm giác như Ngọc Hoàng đại đế linh tiêu bảo điện so với miếu thô địa. xem thế nào cũng không vừa mắt.
Lúc ấy Dương Húc đã được hắn trọng dụng tại Phùng Tổng kỳ bày mưu đặt kế. nhân cơ hội đâu độc hắn xây dựng lại Tề Vương phủ. Tề '.‘ương vốn đã ý động, lại bị Dương Húc khuyến khích, liền hướng phía hoàng đế xin chi xây dựng lại vương phủ. Chu Nguyên Chương trước dùng chi phí triệu đình khân trương làm lý do cự tuyệt, hơn nữa viết thư báo cho đứa con Tham như lửa đốt, không dập thì lửa cháy lan ra đồng cò, Dục như hồng thủy, không lấp thì ngập trời. Nước ờ đáy giếng tuy nhìn không đẩy mắt. nhưng lại có thể mồi ngày sử dụng, tham xa vô độ. tất nhiên bốn biển không tĩnh, thân là hoàng tử càng phái tự dưỡng tính tình, làm gương cho thiên hạ”.
Tề vương Chu Phù là người cực kỳ bảo thủ. một khi quyết định chủ ý. chín trâu cũng không kéo lại được. Thấy thư phụ hoàng hắn không chút nào dao động, lập tức hồi âm đại tố khô thủy. nói vương phủ hắn dân cư rất đông, mà Tề vương phủ xây tại Long Hứng tự đã cũ xem thế nào cũng là đơn sơ nhỏ hẹp. ở lại cũng không tiện, cũng cam đoan triều đình không cần chi tiền gấp. hắn trước tiên có thể dùng bông lộc của mình ứng ra chi phí vân vân, ngôn từ cực kỳ nhu thuận khẩn thiết.
Chu Nguyên Chương nghiêm tại kiềm chế bản thân cũng là người nghiêm tại luật, chính hắn là người cực kỳ đơn giản, cho dù làm hoàng đế. các phương diện chi phí cũng không cam lòng phô trương, đối với người khác cũng yêu cầu như thế. nhưng đối với con. hắn lại có bệnh chung của đại đa số lão nhân sủng nịch yêu thương, thấy con nói đáng thương, trong lòng cũng có chút mềm xuống, thế là đã đáp ứng.
Kiến Vương phủ cần lượng lớn vật liệu đá, Dương Văn Hiên gần thủy lâu đài. liền đem vụ làm ăn này ôm tới. nhưng hắn nếu từ nơi khác mua sắm vật liệu đá, lại vận chụyển về Thanh châu, chi phí thật sự không nhỏ. hắn có thể kiếm được lợi nhuận thì không nhiều lắm, bởi vậy nghe được núi đá ở đây có nhiều đá, Dương Húc dứt khoát tự mình đầu tư ở trong này dựng lên một mò khai thác đá.
Hạ Tầm khi đuổi tới công trường đều dưới sườn núi đã chồng chắt lượng lớn đềụ xếp chồng chất chinh tề. đây là sắp tới sẽ vặn chuyển về Thanh châu. Trên vách núi* trên sườn núi. còn có rất nhiều thân người ờ Trần đen nhánh còn làm việc. Lão Vương Quản sự dẫn theo bảy tám đốc công đứng ờ chân núi nghênh đón vừa thấy Hạ Tầm đến, lập tức nhe một ngụm răng vàng ra đón chào, lạy dài ân cân nói: “Chúng ta ra mắt ông chủ”.
Hạ Tầm bảo Trương Thập Tam đưa tay ra chào, từ trên xe nhảy xuống, hướng về phía trên núi nhìn lướt qua. mỉm cười nói: “Đứng lên đi. các ngươi rắt chịu khó. sắp tới hoàng bôí vẫn còn đang làm việc”.
Vương quản sự cúi đầu khom lưng nói: ‘"Nên vậỵ, nên vậy, ông chủ tín nhiệm như thế. tiểu nhân nào dám không hiệu lực? ông chủ mời sang bên này. chỗ ờ của ngài đã quét sạch sẽ. mời”.
Hạ Tầm lần này đến núi đá^ mục đích Chủ yếu là cho chính mình tìm một cái lý do tạm thời tránh trở lại Thanh châu, đồng thời muốn trong đoạn thời gian này. ở trong này chuẩn bị giả mạo Dương Văn Hiên cho tốt. nhưng hắn nếu như ngụy trang dò xét mò đềụ đối với tiến độ công trinh ở đây sẽ không thể không nghe thây không hỏi. cho nên vừa mới dùng qua bữa tối hắn liền lập tức tiếp kiến quản sự lớn nhỏ khai thác đá.
Hạ Tầm khi tới nơi đã là hoàng hôn sau. dùng cơm xong thì sắc trời đã toàn bộ đen kịp. nhưng ngọn đèn trong sảnh dầu cũng không rõ sáng, hơn nữa ngọn đèn cố ý đặt ở vị trí gần các quản sự trên Hạ Tấm ngồi ở ghế trên ánh sáng ảm đạm. hướng về phía các quản sự hỏi thăm tình huống sản xuất mỏ đá gân đây: “Vương quản sự. nhóm vật liệu đá đầu tiên, là đêu phải cung cấp cho Tề vương phủ sử dụng, tuyệt đối trì hoãn không được, hiện tại tiến độ khai thác đá thế nào. nhân thủ đủ không?”
Vương quản sự vội vàng đứng lên. cung kính nói: “ông chủ yến tâm. hiện tại các công nhân đã làm thuận tay. tốc độ mờ núi khai thác đá năm gằn đây đã trọn vẹn đề cao hai thành. Nhân thủ cũng đã đủ. hai tháng này trong công trường ít nhất lại thu nạp trên dưới một trăm lao động cường tráng, dựa theo ông chủ phán phó. mồi người đêu là một ngày một trăm văn tiền công, tiền công hậu đãi tắt nhiên cũng sẽ không có người giữa lại khí lực. Nói sau, còn đến còn có đốc công môn quan sát. thực sự trộm gian đùng mánh lới. một khi phát hiện, lặp tức tựu đuổi đi”.
“Đúng vậy đúng vậy. ông chủ cứ việc yên tâm. mỏ đá chúng ta tuyệt đối không làm sai chuyện khởi công Tề Vương phủ, Vương quản sự tận tâm. các huynh đệ cũng đêu gắng sức”.
Vương quản sự vừa nói các đốc công cùng đồng thanh phụ họa theo.
Lại nói tiếp. Dương Văn Hiên xác thực là một ông chù ra tay hào phóng, mỏ đá này của hắn. mồi công nhân một ngày là một trăm văn tiền công, rất công đạọ. cũng rất phúc hậu. Phải biết rằng khi đó một vị chính thất phẩm Huyện lệnh, một năm bông lộc tương đương cũng mới 45 lượng, mà một mà phu trong nha môn một năm tiên lương là 40 lượng, ước chừng tương đương với ba vạn nguyên nhân dán tệ đòi sau. cùng Huyện thái gia không sai biệt lắm.
Chỉ có điều Huyện lệnh 45 lượng là sạch thu vào. nhà ở? xuất hành, người đi theo, áo cơm của hắn tốn hao đều là do triều đình chi trả cùng phụ vào. mũ phu không có những đãi ngộ này. Chu Nguyên Chương là xuất thân nhà nghèo, hận nhất tham quan ô lại. theo hắn thấy, làm quan không phải vì phát tài. nhân viên công vụ cùng dân chúng thu vào chênh lệch không nên có khác nhau một trời một vực.
Mỏ đá này của Dương Văn Hiên, công nhân làm việc tuy vất vả. Những mà một ngày một trăm văn tiền, làm việc tay chán một năm tồng thu vào cùng người làm trong nha môn thật ra không kém bao nhiêu, đãi ngộ hậu đài như vậy. đối vói những nông dán kia mà nói. đương nhiên là cơ hội rất đáng giá quý trọng, quản sự đốc công chỉ cần không làm chuyện khác, quản lý nghiêm khắc một chút, vì bào trụ bát cơm này. công nhân môn xác thực không có khả năng có người dùng mánh lói trộm gian.
Trương Thập Tam lại lặp tức nghe ra vắn để. chen lời nói: “Vương quản sự. tạ nhớ được trai tráng lao động trong trai các ngượi cùng không nhiều lắm? Đâu năm khi bắt đâu, công tử ra giá cao một ngày một trăm văn tiền công chiểu công, nhân thù có thể sử dụng trong trai các ngươi đều đã tới. cũng không có nhiều người như vậy ứng công, tại sao hiện tại lại đột nhiên nhiêu hon trên dưới một trăm lao động? Ngươi cũng không nên lây việc công làm việc tự. đem những người kia bày ra, người già yếu thân thích bằng hữu tọàn bộ an bài vào. nếu đê cho ta tra ra các ngươi ra người không ra công hoặc là lĩnh tiên không, trì hoàn đại sự của công tử gia. hừ!”
Vương quản sự vừa nghe lời nói của Trương Thập Tam không khỏi kêu oan nói: “Thập Tam Lang, những lời này của ngươi ta không dám đồng ý. Sáng sớm mai ngươi đến đinh núi xem một cái đi. tại chỗ ta làm việc, người nào cũng là nông gia tráng hán cao lớn vô cùng".
Nhân thủ là do ngươi tìm đến?”
‘Thực không dám dấu diếm. trong trai của chúng ta dân cư thật có hạn. nhưng trước đó không lâu triệu đình mới từ Hoài Tây dời đi mấy chục gia đình an trí tại chỗ chúng ta của. nhân thủ tất nhiên là đủ”.
Vừa nghe là mới di chuyển dân Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam lúc này mới chợt hiểu hiểu ra. Từ Đại Minh khai quốc đến nay. gằn ba mươi năm nay. triệu đình đã lục tục từ Sơn Tây, Hà Bắc. An Huy. Giang Tô. Tứ Xuyên các nơi hướng về Sơn Đông di dân hơn mười lẩn. Không có biện pháp, vào những năm cuối triều Nguyên* thiên tai không ngừng. Sơn Đông là khu gặp nặng nhất, đến khi Chu Nguyên Chương bắc phạt khu trục Bắc Nguyên. Sơn Đông lại là chiến trường chủ đạo. thiên tai nhân họa khiến cho dân bản xứ giảm mạnh thổ địa hoang vu rắt nhiều
Chu Nguyên Chương sau khi quốc. liền muốn dùng chính sách di đán nhanh chóng thay đồi tình huống Sơn Đông dân cư tiêu điều, nhưng mà người Hán đối với cố thổ rất mê luyến, tuổi già chú ý là lá rụng về cội. tuổi trẻ chú V là không đi xa rời cha mẹ. muốn bọn họ chuyên nhà khó như lên trời bọn họ thà rằng ờ quê hương xin cơm. cũng không nguyện xa xứ. Chu hoàng đế bất đắc dĩ. Chỉ có thể cường chế di dân. tốt xấu đem chính sách di dân này kiên trì xuống.
Thanh Châu không phải khu trọng điểm an trí di dân nhưng mà dân cư từ bên ngoài đến cũng không ít. hôm nay đúng là mùa hè. lúc này di dân dời đi đã bỏ lờ tiết, tuy phán ra ruộng đồng, năm nay ít nhất là không có thể trồng trọt gì. mỏ đá chỗ Hạ Tầm. cung cấp cho bọn hắn một cơ hội làm công kiếm tiền sinh sống, trong lúc vô hình ngược lại là đại ân giúp quan phủ ôn định di dân.
Đương nhiên đợi đến khi đầu xuân vẫn sẽ có rắt nhiều người từ công trường về nhà trồng trọt, làm công có nhiều tiền hơn nữa. cũng không an tâm như ba mẫu ruộng nhả mình. Nhưng mà đến khi mỏ đá cũng chưa chắc đã cần nhiều nhân thủ như vậy. người cần lượng lớn đá như Tề vương phủ cũng không nhiều.
Hạ Tầm cùng những đốc công quản sự này nói chuyện một hồi. Trương Thập Tam liền hướng về phía Hạ Tầm đưa mắt ra hiệu, đứng lên nói: “Được rồi. công tử trên đường đi cũng mệt mòi. các ngươi đều trở về đi. công tử lằn này tới đây. là ở chỗ này mười ngày nửa tháng, nghi ngơi dường tính, tránh mùa hè. các ngươi nhiều chút khí lực. lo mà tìm thợ khéo, công tử tắt nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi”.
Sau khi chờ bọn hắn lui ra ngoài. Hạ Tầm từ trên chỗ ngồi nhảy bặt lên. hưng phắn mà nói: “Thập Tam Lang, ta giấu diếm được bọn họ. cũng không một người nào nhìn ra sơ hở của ta!”
Trương Thập Tam một chậu nước lạnh tạt vào đầu nói: “Không cần phải cao hứng quá sớm. những người này chỉ thấy qua Dương Húc một lần nếu ngay cả bọn họ cũng có thể nhìn ra sơ hở. ngươi còn có tác dụng gì? Nghi ngơi cho sớm đi. canh năm ngày mai rời giường, bắt đầu huấn luyện”.
Kẹt một tiếng, cánh cửa khép lại. Trương Thập Tam đã rời đi. nụ cười trên khuôn mặt Hạ Tầm đã méo xẹo.
***
Canh năm sắc trời chưa rõ, Trương Thập Tam đã như quý mị xuất hiện ở đầu giường Hạ Tầm.
Thế là đánh răng rửa mặt. chải đầu thay quần áo, sau đó cùng Trương Thập Tam rời khỏi
mỏ đá. đón ánh nắng ban mai mà đến một bãi cò hoang trên đinh núi mà luyện tập thuật cưỡi ngựa. Giờ Thin hai khắc, bọn họ đã trở lại. bởi vì Hạ Tâm mới học thuật cưỡi ngựa còn chưa có nắm giữ kỳ thuật yếu lĩnh nên mệt mòi đau lưng, toàn thân là mồ hôi.
Trong sân mấy quản sự ở tại mỏ đá đã đem bà nương nhà mình tới tới làm bữa sáng cho ông chủ, mùi thom đồ ân xông vào mũi. Phụ nữ ở nông thôn không làm được thức ăn tinh sảo. nhưng mà ít nhất phân lượng cũng đủ, cháo kê. bánh bao hấp hơi nóng hôi hổi. trứng gà chiên thơm nức đầy chảo... Sau người ở đây. người nào cũng đều đang độ tuổi ăn nhiều.
Hạ Tầm cũng không có vội vàng đùng cơm, mà là đến hậu viện bắt đầu tắm rửa, một thân mồ hôi rất không thoải mái. Trong sân mọi người hiểu được quy củ. không được gọi đến. không người nào dám tự tiện xông V ào. Trong hậu viện có hai cái lu nước lớn đặt ở tại hành lang. Lúc này nhà nào cũng có đồ chứa nước như vậy. thứ nhất lấy nước thuận tiện, thứ hai một khi phát sinh hỏa hoạn, có thể lập tức có nước đập lửa.
Hạ Tầm đứng ở bên cạnh lu nước, chi mặc độc một cái quần nhỏ. cầm chậu gồ lớn xối nước lên trên người. Một chậu nước dội xuống, bọt nước bắn ra tung tóe. một thần sắc da rám nắng dưới ánh mặt trời lập lòe tòa sáng, hắn dáng người kiện mỹ. eo nhỏ lưng lớn. đường cong uốn lượn, cánh tay cơ bắp nổi vồng, cơ ngực rắn chắc cùng với sáu khối cơ bụng, đều biểu hiện ra vẻ đẹp dương cương của một nam nhân.
Trương Thập Tam vòng tay đứng ở dưới mái hiên, ánh mắt lướt qua trên người Hạ Tầm. ánh mắt khó nắm bắt cũng lộ ra một tia thường thức khó được: “Nhìn không ra. thân thể của ngươi đúng là rắn chắc. ừm. rất không tồi...
Thân thể Hạ Tầm thật ra vốn không có cường tráng như Vậy. sau khi đi tới thời đại này. hắn biết mình hoàn toàn không có chỗ dựa. nên so với trước kia càng thêm chú trọng rèn luyện thân thể. phương pháp tập thể hình hiện đại, hơn nữa theo Hồ Sáu Cửu học tập võ nghệ, luyện tập thủy tính, lượng vận động so vói trước kia còn mạnh hơn gấp mười, tuy nói thời gian sống tại thôn Tiểu Diệp cực kỳ khổ. nhưng hắn lại vì bắt cá bắt ếch sinh. sống, thịt ếch là một loại thức ăn đẩy đủ dinh dưỡng, cho nên hiện tại dáng người cực kỳ xuất sắc.
Hạ Tầm tự hào nói: “Thời gian ỡ nông thôn, việc gì cũng đều làm. cho nên thân thể của ta mạnh như trâu. Ta khi bắt cá ân mặc ít. cô nương lớn cô nương nhỏ đi ngang qua ta, đều nhịn không được vụng trộm nhìn, nhìn tới hai mắt tòa sáng'’.
Trương Thập Tam cười mắng: “Nói ngươi béo thật đúng là thở gấp. tắm rửa nhanh lên. sau đó dùng cơm. Sau khi ăn xong thì bắt đâu hướng về phía ngươi dặn dò những chuyện có quan hệ tới Dương Văn Hiên”.
“Đúng rồi đúng rồi.” Hạ Tầm cũng cười, lại là một chậu nước từ trên đinh đầu dội xuống.
Buổi sáng, hậu viện hơi ấm đậm đặc như dưới đại thụ. Trương Thập Tam hướng về phía Hạ Tầm kỳ càng đặn dò tất cả những chuyện quan hệ tới Dương Văn Hiên, trong nội viện bày biện chiếc kỷ trà, ở trên có trà. còn có giấy bút nghiên mực. thỉnh thoáng Trương Thập Tam còn trải rộng trang giấy ra. cầm bút vẽ một bộ chân dung, để cho Hạ Tầm cận thận nhớ bộ dáng của người nào đó.
Chân đung vẽ ra tất nhiên đều là những người cùng Dương Văn Hiên có quan hệ mật thiết, kể cả quản sự. hạ nhân, thân cận trong Dương phủ. bằng hữu văng lai, bạn làm ăn cùng vói những người quan trọng trong vương phủ. Học mệt mòi. hai người liền đứng lên. dưới sự chi điểm của Trương Thập Tam bắt chước lời nói cử chi. vẻ mặt động tác. cùng với đối nhân xử thế hằng ngày của Dương Văn Hiên.
Làm một Cẩm y bí điệp xuất sắc. Trương Thập Tam là một lão sư xứng đáng, mà năng lực tiếp nhận bắt chước của Hạ Tầm cũng rất mạnh, sự tình có thể thành công hay không, đối với Trương Thập Tam mà nói là ảnh hường tới tính mạng, đối với Hạ Tầm mà nói ý nghĩa càng thêm trọng đại. cho nên hai người một dạy một học đều rất chăm chú, chỉ là vì không để cho Trương Thập Tam có lòng nghi ngờ, Hạ Tâm ngay từ đâu cũng không có biểu hiện ra ngộ tính quá cao. cho đến hai ngày sau. mới dân dân tiến vào nhân vật.
“Đã xảv ra chuyện đã xảy ra chuyện có người bị thương!”
Khi từ xa xa truyền đến một hồi kinh hô. Vương quản sự hô to gọi nhỏ chạy vào sân nhỏ. đối với Hạ Tầm nghe tiếng hô từ sau nội viện đi ra mà nói.
“BỊ thương mấy người? Thương thế như thế nào?” Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam vừa đi theo Vương quản sự ra ngoài, vừa hỏi.
Vương quản sự vừa đi vừa nói. thì ra các công nhân ở trên sườn núi khai thác đá. một công nhân đại chùy trong tay không có đập trúng đá, mà ngược lại nện ở trên tay công nhân đang vịn hai người kia đều là người di dân mới dời tới. còn chưa có làm mấỵ ngày công, tay nghê cũng chưa vững, mới có kiếp nạn này. Công nhân một bàn tay bị nện thương thế rất nặng, cũng không thể làm việc được nữa. lại còn phải cho hắn chút ít tiền để hắn dường thương. Vương quản sự một đường liên tục hô xui.
Hạ Tầm tiến đến xem. đồng hương người nọ đã đem người bị thương gọi là Mã Trí Viễn kia đờ xuống sườn núi làm băng bó đơn giản. Hạ Tầm đối với hắn trấn an một phen, gọi Vương quản sự chi một tháng tiền công cho hắn lại gọi đồng hương của hắn trước đem hắn đưa vê nhà dường thương, đồng thời phán phó xuống, đưa tới công nhân đối với khai thác đá còn không quen thuộc. bảo bọn hắn trước bắt đầu từ vặn chuyển cùng gia công hậu kỳ đối với vật liệu đá. Gặp ông chủ phúc hậu như thế. những công nhân kia đều vô cùng cảm kích, sau khi thiên ân vạn tạ một phen, công nhân làm bị thương đồng bọn của mình thay Mã Trí Viễn nhận tiền công, cùng đồng hương khác đờ người nọ trở lại trong trai.
“Mã Tứ ca. thật xin lỗi. là huynh đệ không cận thận..Hán tử gây tai họa áy náy nói.
“Ài. đều là huynh đệ một nhà. nói những này làm gì. ngươi cũng không phải cố ý” Hán tử bị thương cố nén đau đớn vỗ vỗ bả vai hắn an ủi cười nói quay đầu lại hỏi một người khác: “Chưởng giáo bị dời đến ờ đâu. không nghe thấy được sao?”
Hán tử khác lắc đầu nói: “Còn chưa có. chúng ta sau khi bị dời đến Sơn Đông, đã phản đến tắt cả phủ huyện một nhà ĐƯỜNG chưởng giáo hiện tại ở nơi nào. nhất thời còn chưa nghe ngóng được”.
Mã Tứ ca thở dài nói: í(Nếu như tìm không thấy chưởng giáo, một đám chúng ta chúng ta sợ là phải tán. vừa vặn thừa dịp cơ hội bàn tay bị thương ờ nhà nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài nghe ngóng thoáng cái chưởng giáo ờ đâu. Trong nhà..
Hai hán tử kia trăm miệng một lời nói: “Tứ ca yên tâm. trong nhà chúng ta sẽ chăm sóc'.
Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam cũng không biết sự tình này phát sinh ờ mỏ đá của mình, hai người tâm tư đều đầu nhập vào làm thế nào nhanh chóng thâm nhập vào nhân vật Dương Húc này.
Hôm sau giờ ngọ. đột nhiên đồ xuống mưa to. trời đất một mảng mênh mông.
Đứng ở trong sảnh nhìn ra ngoài, giọt thủy dưới mái hiên rời dày đặc như bức rèm che. ngay cả những nơi bên ngoài các phòng hơn mười bước xa cũng xem không rõ lắm. các công nhân môn đến sơn động dưới vách núi trốn mưa. Hạ Tâm cùng Trương Thập Tam cũng từ hậu viện chuyển vào đại sảnh tiếp tục mô phòng Dương Húc.
Hạ Tầm lúc này ăn mặc thậm chí kiểu tóc. đều đã cùng Dương Húc chân chính giống như đúc. mà ngay cả cử chi động tác cùng kháu âm ngữ khí của hắn cũng đều bắt chước có thanh có sắc.
Vốn khẩu âm cùng ngôn ngừ là là điểm khó khăn nhất để cho giả dạng một người, bởi vì cử chỉ thần thái có chút không ổn cũng có thể che lắp rắt đễ dàng, ngươi có thể nói thời gian gần đây thân thể không tốt. tâm tình không tốt... ngươi có thể tìm ra một đống lý do để họp lý hóa tại sao mình không giống với trước kia. nhưng ngươi rõ ràng là một giọng thô. cũng không có khả năng hóa thành giọng tĩnh được? Hay hoặc là ngươi rõ ràng nói là khẩu âm Mân Nam mà nói. qua hai ngày cảm mạo. lại mở miệng đã biến thành giọng Sơn Đông, ai mà tin được?
May mắn Hạ Tầm ngoại trừ tướng mạo cùng Dương Húc giống nhau ra. tuyến thanh âm cũng kém không nhiều lắm. Trương Thập Tam mặc dù không hiểu khẩu kỹ. không cách nào mô phòng giống như đúc kháu âm cách nói chuyện của Dương Húc. nhưng lại có thể chi điểm hắn. trải qua nhiều lần điều chinh mô phòng, tại phương diện thanh âm. đã mười phần rất giống, nếu như chi nghe thanh âm của hắn người quen đặc biệt có lẽ còn sẽ có điểm lạ lẫm. nhưng nếu như trước tiên thấy dung mạo của hắn thì trong ấn tượng đã rắt khó phát
hiện sơ hở.
về phần phương diện ngôn ngữ. cũng là may mắn. Dương Văn Hiên Dương công tử nói cùng không phải phương ngôn Sơn Đông, mà là tiếng phổ thông thiên hạ hiện nay lưu hành nhất. Tiếng phổ thông chính là tiếng phổ thông do chính phủ quy định, dân chúng bình thường đối với tiếng phô thông đương nhiên ôm một loại thái độ không sao cà. bọn họ đời đời nói phương ngôn gì. đời đời con cháu cũng nói phương ngôn đó. căn bản không qụan tâm cái giọng trọ trẹ người nhà quê này có nghe hiểu được hay không, bọn họ đại đa sô cả đời cùng sẽ không rời nhà đi quá mười dặm bên ngoài.
Nhưng người muốn nhập sĩ làm quan nhất định phải nói được tiếng phổ thông, bằng không cho dù ngươi khảo trúng tiến sĩ. bởi vì ngôn ngữ chướng ngại, cũng tuyệt đôi không có khả năng ra ngoài làm quan, chỉ có thể ủy khuất làm một chứa quan nhỏ ờ kinh thành, sạu này cơ hội lên chức cũng nhỏ lại càng nhỏ cho nên học sinh đọc sách công tử đại hộ. đều phảị từ nhỏ học tập tiếng phổ thông. Dương Văn Hiên nói chính là tiếng phô thông tiêu chuẩn.
Hạ Tầm vốn chính là người vùng Giang Hoàị có giọng Phượng Dương làm cơ sờ, hắn ở trên đường cái hô một câu “Ngã tích cá hài lai. đăng bối điệu lạc. ô tị chiểu nhãn, khoái diêm tẩu cái!” thì lặp tức có người Phượng Dương tiến lên nhận đồng hương. Lúc này giọng Phượng Dương cùng mấy trăm năm sau tuy hơi có khác nhau, nhưng hãn đã ở tại nơi tiêng phổ thông Phượng Dương phổ cập nhất là Giang Nam sinh sống một năm. cho nên không thành vấn đề.
Trương Thập Tam rất vui mừng, khẩu âm Hạ Tầm không có vấn đề. ngôn ngừ không có vấn đề. qụần áo ăn mặc không có đề. cử chỉ dáng vẻ cũng không có vấn đề. chỉ cần hắn sau khi có thể chân chính tiến vào cuộc sống Dương Húc. cũng có thể có thân thái thong dong bình thường như hiện tại... Vậy thì còn có vấn đề gì?
Trương Thập Tam trên mặt từ từ nổi lẽn nụ cười hài lòng, nhưng nụ cười vừa mới triển khai, hắn liền phát hiện ra một vắn đề quan trọng từ trước tới nay bị hắn xem nhẹ . sắc mặt nhất thời khó coi hẳn lên...
Vấn đề này khi hắn vừa nhìn thấy Hạ Tầm đã nhìn ra. lúc ấy hắn suýt nữa cho rằng Dương Văn Hiên thật chết mà sống lại cũng là bởi vì điểm khác nhau rõ ràng này mới bắt đâu chú V tới giữa hai người có càng nhiêu diêm khác nhau. Cái diêm khác nhau rõ ràng này. chính là làn da của Hạ Tầm. Hạ Tầm thường thường hở ngực lộ cánh tay dưới ánh mặt trời làm việc tay Châu làn da so với Dương Đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng thì đen hon nhiều, vắn đề này vốn là rỗ ràng nhất, lại bởi vì quá mức rõ ràng, mỗi ngày đều xem thấy? ngược lại bị hắn cho xem nhẹ.
Hạ Tầm đột nhiên phát giác Trương Thập Tam thần sắc khác thường, lập tức dừng động tác lại. khiêm tốn lành giáo nói :“CÓ chỗ nào không đúng sao?”
Trương Thập Tam cau mày nói: “Làn da. màu da của ngươi, so với Dương Húc đen han một ít”.
Hạ Tầm nghĩ nghĩ nói: “Nếu nhu nói ta hon mười ngày này một mực ở bên ngoài bôn ba đi đi lại lại. đà bị mặt trời làm cho rám năng thì sao?”
Trương Thập Tam lắc đầu nói: “Lý do như thế cũng có lý, nhưng chỉ hon mười ngày phơi nắng, làn da không có khả năng đen đến loại trình độ này. có phản quá rõ ràng. Nếu như làn da của ngươi có thể trắng hơn một ít. nhẵn nhụi hon một ít. lý do này cũng có thể qua loa mà cho qua...”
Hạ Tầm sắc mặt cùng khó coi nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Thập Tam trầm ngâm thật lâụ, đột nhiên vỗ trán một cái. chạy vội tới sau bàn mở ra một tờ giấy trắng, cầm bút mài mực cấp tốc viết. Hạ Tầm hiếụ kỳ đi qua xem xét. thì thấy Trương Thập Tam cùng không phải đang vê hình, mà là đang viết chữ. Hạ Tâm hôm nay giả trang là dốt đặc cán mai mù chừ. tuy hắn rất muốn biết Trương Thập Tam đang viết cái gì. nhưng cùng không tiện tiếp tục xem nữa đành phải đi đến một bên chờ đợi.
Trương Thập Tam viết xong thu, liền đến hành lang cao giọng kêu gọi. một lát sau. một hộ viện ở tại sương phòng liền dọc theo cửa hiên cấp tốc đi tới. Trương Thập Tam đem thư giao cho hắn. phản phó nói: “Đây là một phong thư của công tử gời cho An thị tơ lụa trang An viên ngoại, ngươi lập tức chạy về Thanh châu, đem nó tự tay giao cho An viên ngoại, sau khi nhận hồi âm của An viên ngoại thi mới trở vê. ven đường không cho phép trì hõan”.
Hộ viện đua mắt nhìn Hạ Tầm. Hạ Tầm gật gật đầu, hộ vệ kia lập tức đem thư đưa vào trong ngực, quay người rời đi. sau một lát. hắn đà choàng áo tơi. đội nón trúc, dẫn ngựa thắng yên. mạo hiểm mưa to vội vàng ra đi.
Trong thành Thanh Châu mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống. Bởi vì hôm trước mưa lớn, hôm nay thái dương vừa mới lên đã khiến cho sương mù bốc hơi. Khí trời đặc biệt có vẻ oi bức. Thời tiết như vậy đối với loại người mập mạp như An viên ngoại mà nói là vô cùng gian nan. An viên ngoại hận không thể lột da chính mình, rồi đem cả người ngâm vào trong nước giếng mới cảm thấy thoải mái.
Sau giờ ngọ, âm thanh ve sầu như dệt, nằm trên một tấm chỉếu dưới bóng cây hậu viện, An mập mặc áo lót, lộ ra hai cánh tay đầy thịt, đầu tựa ở trên gối trúc lật qua lật lại ngủ không yên. Hai tiểu nha hoàn cầm quạt ngồi chồm hổm ở một bên, lau mồ hôi như mưa mà quạt, quạt trên thân thể cũng không thấy mát mẻ ngược lại càng khiến cho hắn bực bội.
Tâm tĩnh thì mới có thể mát. An viên ngoại tâm một chút cũng không tĩnh.
An viên ngoại hối hận, hối hận không nên lúc trước quy mê tâm hồn, chết sống gì cũng muốn gia nhập cái gì Cẩm Y vệ.
An viên ngoại gia là thừa kế quản hộ Cẩm y vệ. Nhưng mà thân phận Cẩm y vệ của cha hắn là do ca ca hắn kế thừa, hắn là thứ tử (con thứ 2), là quán hộ dư đinh, chỉ có thể tự tìm đường ra. Thế là hắn dựa vào thế lực của ca ca mà buôn bán. Đừng xem đại ca của hắn là quan nhân không lớn. Nhưng đó chính là Cẩm y vệ như mặt trời ban trưa, chỉ cần là Cẩm y vệ, cho dù là một Giáo úy, Lực sĩ nho nhỏ ở trong Thiên hoàng thành cũng đã hoành hành dọc ngang.
Dưới sự chỉếu cố của huynh trưởng, An Lập Đồng buôn bán tơ lụa mỗi ngày kiếm cả đống vàng, tuy tiền kiếm đầy hòm* nhưng hắn có kiếm tiền nhiều hơn nữa thì cuối cùng vẫn là một thương nhân không thân phận. Khảo công danh mà nói hắn học vấn lại không đủ dùng, mắt thấy Cẩm y vệ uy phong bát diện, mình đơn giản là so với đại ca sinh muộn vài năm lại không có cơ hội như vậy làm An viên ngoại nóng mắt không thôi. Hắn cũng muốn có một chức quan nên liền đem tiền để đại ca đi giúp hắn, rốt cuộc An mập mạp cũng được như ý nguyện đã trúng tuyển làm Cẩm y Giáo úy.
Đáng tiếc, vận khí của hắn thật sự không tốt. Vừa mới làm Giáo úy? Quyền hạn của Cẩm y vệ liền bị cắt giảm trên diện rộng, thành một nha môn nhàn nhã không có việc gì. Hơn nữa hắn còn có một thân phận thương nhân, sở dĩ được chọn như vậy là vì hắn thích hợp làm Cẩm Y vệ ngầm. Nếu là lúc Cẩm Y vệ đang đắc thế thì cũng không tới phiên hắn mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, đi trên đường cái Thiên phủ đầy uy phong.
Khóc trời không thấu, gọi địa mất linh, vốn đã đủ xui xẻo. Cuối cùng lại bị phái đến Thanh Châu, lợi dụng thân phận thương nhân tại đây mở hiệu buôn để tiện việc dò xét tin tức. Hôm nay Dương Húc bị người ám sát, cái tiểu tử nông thôn gọi là Hạ Tâm kia thật có thể giả mạo được Dương Húc sao? Nếu làm không tốt tiết lộ thân phận, chính là tội xét nhà chém đầu. Làm một ông chủ nhà giàu không làm, lại muốn làm Cẩm y vệ, đây chình là tự mình chuốc khổ vào thân mà? (ngu mà ra vẻ nguy hiểm)
An viên ngoại càng nghĩ càng phiền muộn, đúng lúc này, lão gia nhân dẫn một hán tử đầu đội nón trúc mặc áo xanh đi về phía hắn: “Lão gia, vị này chính là người nhà của Dương Húc công tử. Hắn có một phong thư muốn giao cho lão gia”.
“Dương Húc?”
An viên ngoại giống như gặp phải quỷ vậy, thoáng cái đã ngồi dậy? Tiếp đó mới ý thức tới Dương Húc này chính là Hạ Tầm kia. Hắn vội vàng tiếp nhận thư mở ra xem một lần trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Lão gia nhân thử thăm dò nói: “Lão gia...”
An viên ngoại khoát khoát tay, yếu ớt nói: “Chuẩn bị xe, thay quần áo. Lão gia ta muốn đi ra ngoài”.
Hộ viện Dương gia cười bồi nói: “An viên ngoại, công tử nhà ta vẫn chờ ngài hồi âm”.
An viên ngoại tức giận mắng: “Nói nhảm, ngươi cho rằng lão gia ta trời nóng như vậy chạy ra ngoài làm gì? Còn không phải chính là vì công tử nhà ngươi mà làm việc sao! Ngươi cứ ở lại phòng phía sau nhà ta là được”.
***
Minh triều, quan ở kinh thành đã ngoài tam phẩm thì được ngồi kiệu, quan viên dưới tứ phẩm chỉ cho phép cưỡi ngựa, không cho phép ngồi kiệu. Chế độ cũng dần dần thay đổi hình thức, Minh triều chế độ vẫn chấp hành rất nghiêm khắc. An viên ngoại không dám chọc thêm phiền toái, hắn gọi người chuẩn bị xe lừa (sao lại là xe lừa nhỉ? phải là xe ngựa chứ_editer). Lại từ trong phòng lấy chút ít tiền, rồi đi ra cửa.
Thanh La là một kỹ phường lớn nhất Thanh Châu, kỹ phường này là dân doanh, mà giáo phường ti là quan doanh, dân doanh kỹ phường cùng giáo phường ti cùng cấu thành chủ thể là kỹ nữ nghiệp Đại Minh (có nghĩa là cả 2 cùng tạo thành ngàng kỹ nữ của triều Minh), về phần gái giang hồ đi lậu, đó là quan phủ nghiêm khắc đả kích, cũng không thuộc về phạm trù hợp pháp, bởi vậy không ở trong đó.
Giáo phường ti ưu tiên xướng kỹ (kỹ thuật ca hát), nhạc sư cũng quy vào trong đó, không thể thay đổi thân phận. Mà xuất phát trong đó một là mẹ truyền con nối, hai là gia quyến phạm nhân bị đày tới đây, bởi vì xuất phát có hạn, hơn nữa chất lượng không được tốt cho nên làm ăn bình thường.
Mà dân doanh kỹ phường hành nghề có thể nói là tương đối tự do, có thể từ dân gian hấp thu rất nhiêu thứ. Bởi vậy so sánh với Giáo phường ti làm ăn thịnh vượng hơn nhiều. An viên ngoại là khách hàng cũ của Thanh La viện, chỉ là sau khi tiến vào mùa hạ thời tiết vô cùng nóng bức, An viên ngoại không có hào hứng tâm hoa vân liễu (giống trêu hoa ghẹo nguyệt), đã một thời gian không có tới đây.
Mùa này, nhất là ban ngày, thanh lâu làm ăn kém, trước cửa xe ngựa vắng vẻ, không thấy có bao nhiêu khách, quy công rảnh rỗi cực nhàm chán, mắt lim dim ngái ngủ, tránh ở dưới lầu hóng mát. Xe lừa sau khi dừng tại cửa ra vào kỹ viện, An viên ngoại khó nhọc hoạt động thân thể mập mạp xuống xe. Hắn thở hồng hộc leo lên bậc thang, vừa thấy quy công còn đang mộng Chu Công (Chu Công Đán_Thành Vương), liền tức giận ở trên mông đít của hắn đạp một cước.
A
“Ai ui. Có khách đến cửa, đại gia mời vào bên trong”.
Quy công còn chưa có mơ mắt ra đã theo thói quen kêu lên. An viên ngoại hừ một tiếng, cứ thế đi vào bên trong, Quy Công mở mắt ra, chỉ thấy một cái bóng lưng rất là to lớn.
Tú bà Thanh La viện Phùng ma ma nghe được tiếng la vội vàng ra đón. Vị Phùng ma ma này tuổi cũng không lớn lắm, bất quá chỉ chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Tư sắc da dẻ bảo dưỡng thỏa đáng, hơn nữa trang điểm phù hợp nên nhìn giống như một vị giai nhân hai mấy mà thôi, dung nhan trang điểm, khí chất phong tình, nhìn không ra một điểm phong trần.
Vừa thấy An viên ngoại, Phùng ma ma liền cười duyên kêu lên :“An viên ngoại, ngài cũng đã một thời gian không có tới. Các em út đều rất nhớ nhung, nhanh nhanh, trời rất nóng nực. Viên ngoại mau mời vào bên trong ngồi, người đâu? Mau lấy cho An lão gia một tách trà.”
Một gã sai vặt nhanh chóng chạy tới, nhanh nhẹn châm cho An viên ngoại một ly trà lạnh. An viên ngoại đem cái mông to lớn của hắn khó nhọc chen vào một cái ghế. Vẫy tay nói: “Được rồi được rồi. Nơi này ta cũng không phải lần đầu mới đến. Bớt nói nhảm đi, nhanh, nhanh đem... trong chỗ các người... rột rột...”_Nói còn chưa dứt lời, một ly trà lạnh liền biến mất như trâu uống nước vậy.
Phùng ma ma nhẹ lay động quạt lụa, che miệng cười nói: “Viên ngoại hôm nay tại sao lại gấp như vậy, không biết viên ngoại muốn vị cô nương nào phục thị ngài, bằng không ta đem các cô nương nhà ta đều gọi ra, để cho viên ngoại người xem? Những ngày này, Thanh La viện ta có vài vị cô nương mới tới, mỗi người đều thiên kiều bá mị... ”
An viên ngoại đem chén trà dừng lại, cắt đứt lời nói: “Không cần không cần. Lão gia ta chỉ cần cô nương nào làn da trắng đẹp nhất trong chỗ các người, có hay không?”
Phùng ma ma kinh ngạc nói: “Làn da trắng đẹp nhất?”
“Đúng, trắng nhất, ai làn da trắng nhất thì kêu tới đây".
Phùng ma ma cười nói:
“Làn da đẹp tự nhiên là có. Cô nương Thanh La viện chúng ta cô nương mà nào da chẳng trắng trong, nhưng mà muốn nói trắng nhất, thì có Tụ Nhi cô nương, nhưng Tụ nhi... Tại Thanh La viện ta cũng không xem như là cô nương đệ nhất”.
An viên ngoại quả quyết dứt khoát: “Chính là nàng”.
******
“Viên ngoại mời vào bên trong.”
Tụ Nhi cô nương vui mừng đưa An viên ngoại chiến thắng trở về khuê phòng của mình. Hai tay đem cánh cửa ở sau lưng nhẹ nhàng khép lại, mị nhãn ngập hướng về phía hắn liếc mắt đưa tình, hàm răng nhẹ cắn lên môi dưới đầy đặn, xuân tình lên mặt, mị ý trêu người.
Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem, nàng lần này làm ra vẻ, An Đại lão gia toàn bộ đều không xem vào mắt, vừa vào phòng An viên ngoại đã đi thẳng đến ấm trà. (Thằng này bị bệnh thận hay sao mà uống nước lắm thế nhỉ?)
Thật ra Tụ Nhi cô nương trông cũng không xấu. Da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn chỉ là chân mày của nàng có chút rậm. Mà thời đó các cô gái cho rằng chân mày mảnh là đẹp, Tụ Nhi cô nương nhịn đau nhổ chân mày tân trang, nhưng chân mày của nàng lại giống như lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi qua đã sinh vậy. Nhổ tới nhổ lui mà chân mày không những không mảnh đi, ngược lại còn khó nhìn hơn trước.
Mặt khác chính là Tụ Nhi cô nương dáng người hơi đẫy đà, cặp mông tròn như châu ngọc, đường cong nổi cao, nếu là ở nông thôn loại cô nương này thân thể đúng là bộ dáng mắn đẻ, các lão thái thái tuyển con dâu cũng là khó kiếm. Nhưng mà tại nơi nhân duyên như sương sớm này thì các cô nương mông thon dài như vầng trăng lại được hoan nghênh hơn.
Vào mùa này làm ăn rất kém, mà ngay cả các cô nương đẹp hơn cũng không có bao nhiêu khách tới cửa. An viên ngoại muốn nàng phục thị làm Tụ Nhi cô nương cảm thấy phong quang, một đường rêu rao uy phong khắp nơi. Chờ vào gian phòng của mình, nàng thuận tay đóng cửa phòng, đang cân nhắc thi triển thủ đoạn phong lưu của nàng, tốt nhất đem An viên ngoại này mê tới thần hồn điên đảo. Từ nay về sau trở thành khách quen của nàng thì An viên ngoại sau khi uống nước no bụng, đã ở trước bàn đem thân thể ngồi xuống, cũng không nói lời nào, thuận tay liền từ trong tay áo lắy ra một xấp tiền giấy vỗ lên trên mặt bàn.
Lúc này tiền thông hành của Đại Minh là tiền giấy. Triều đình không cho phép dùng ngân lượng giao dịch, bằng không một khi bị bắt đó chính là tội chém đầu. Cũng may tiền giấy bị giảm giá trị là chuyện Minh triều hậu kỳ. Hiện tại tiền giấy Đại Minh vẫn là tiền thật. Tụ Nhi cô nương mắt tỏa sáng, thấy xấp tiền giấy trước mặt chí ít có mười tờ, không khỏi hết sức vui mừng, mười xấp tiền giấy thì cho dù cô nương nổi tiếng nhất của Thanh La viện bắt quá giá cũng chỉ chừng đó.
Tụ Nhi cô nương trong lòng vui mừng, càng xuất hiện lòng phụng bồi, liền đem vòng eo uốn éo, dứt khoát sà vào trong ngực An viên ngoại, nũng nịu nói: “Viên ngoại nếu muốn chơi với thiếp kiểu nào thiếp cũng nhận được, chỉ là còn cầu viên ngoại thương tiếc chút ít chớ có làm thương tổn thân thể của người ta”.
An viên ngoại trừng mắt nói: “Vô duyên vô cớ, ta tổn thương thân thể của ngươi để làm gì?”
Tụ Nhi còn tưởng rằng hắn có chút cổ quái gì đó, muốn chơi chút ít trò quất roi lên mông trắng, trên vú làm trò (chơi kiểu biến thái ấy mà), lại lo lắng các cô nương hồng bài không chịu đáp ứng. Lúc này mới tìm tới mình, nghe hắn vừa nói như vậy, Tụ Nhi cô nương yên lòng, trong lòng càng vui mừng, nhân tiện nói: “Đã như vậy viên ngoại là muốn chơi những thứ gì? Nếu là muốn đường thủy hay đường bộ, thiếp nhất định đều phụng bồi. Nhất định khiến cho viên ngoại hài lòng vui vẻ”.
An viên ngoại lại là khẽ giật mình: “Cái gì đường thủy đường bộ?”
Tụ nhi lôi kéo tay hắn mập mờ về phía sau mông mình cười nói: “Đàn ông Đại Minh đi ra ngoài phong lưu. Nếu không trước sau đồng tiến, mở một phen thủy bộ đăng tràng, sao coi như là hào kiệt trên trận phong lưu, tao khách với phấn hồng? Viên ngoại gia tốt xấu rõ ràng là khách quen trên trận, còn muốn giả vờ với người ta nữa”.
An viên ngoại ngược lại hiểu rõ mấy trò này. Nhưng mà hắn gần đây không đi, tất nhiên cũng không biết ví dụ trong thanh lâu. Lúc này tỉnh ngộ lại không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, hắn tay rút về, ngẩng khuôn mặt béo lên nói:
“Trời rất nóng, đừng dựa vào trong ngực ta nữa, ra đối diện ngồi đi. Lão gia ta hôm nay đến Thanh La viện không phải là vì đến tìm cô nương”.
Tụ nhi khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Viên ngoại không tầm hoan tác nhạc, thì vì sao mà đến?”
An viên ngoại chính khí nghiêm nghị nói: “Chỉ vì cô nương da trắng như tuyết, trong Thanh La viện có thể nói là thứ nhất, lão gia ta muốn biết rõ cô dùng biện phép gì để bảo dưỡng?"
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt khắp gian phòng.
Một cái bình phong, đem phòng ngủ một phân thành hai, đèn để lại tại đầu giường nội thất, ngọn đèn đem thân hình của người trong phòng hắt rõ ràng lên trên bình phong.
Đó là thân thể một người nam nhân, một nam nhân trần trụi, hắn lưng rộng eo thon, cơ thể to lớn, dáng người kiên cố có hình, cánh tay tráng kiện có lực. Kiện mỹ phảng phất nhu một pho tượng điêu khắc chiến thần cổ Hy Lạp...
Hắn có chút hơi nghiêng thân, hai khối cơ ngực cực lớn mà no đủ liền chiếu rõ lên trên bình phong.
Eo thon như bó, xuống chút nữa là cái mông rất tròn vểnh lên rất to lớn gợi cảm, tiếp theo là hai cái đùi thẳng tắp cường tráng...(nửa gái nửa trai à)
Sau đó lại có một bóng người xuất hiện, từ thân hình mà xem, cũng là một người nam nhân. Hắn cúi người, từ trên kỷ trà lấy một cái chậu chứa cái gì đó tựa như là chất lỏng sền sệt, từng giọt nhỏ xuống. Hắn đem chất lỏng bôi lên trên lòng bàn tay, đi đến sau lưng nam nhân dáng người cao lớn kia, hai bàn tay nhẹ nhàng áp lên trên lưng hắn. Từ từ, từ từ trượt xuống dưới...
Thật là quỷ dị! Một màn này thật con mẹ nó quá cơ tình bành trướng!
Tự nhận là trong lòng bằng phẳng, Hạ Tầm đang trần trụi cũng không khỏi rùng mình, vô ý thức sáu khối cơ bụng trật tự rõ ràng căng thẳng co lại. Cơ trên đùi cũng kéo căng lên, thế là... cái mông càng vểnh lên.
Trương Thập Tam đứng ở phía sau hắn, hai tay đều áp lên trên lưng hắn, dọc theo trên lung hắn thong thả di động, bàn tay lực đạo phi thường chuẩn. Hắn rất có kiên nhẫn di động bàn tay, không ngừng vuốt lên, cho đến khi sau lưng Hạ Tầm hiện ra màu hồng nhàn nhạt, hai tay mới dọc theo eo truợt xuống, sau đó hắn liền thu tay, đi đến chậu nước bên cạnh góc tường để rửa tay.
Hạ Tầm vẫn đang đứng không nhúc nhích ở đằng kia, trần trụi không mảnh vải che thân, thân thể kiện mỹ phát ra ánh sáng vàng óng, trơn sáng...
Từ khi hộ viện kia mang theo một phong thư cùng một đống lớn thứ gì đó từ Thanh Châu trở về, Hạ Tầm chuyện phải làm mỗi ngày lại thêm một thứ.