Một trảo một quyền vừa tiếp xúc với nhau, nhất thời một tiếng nổ lớn như thiên lôi đánh tới vang rền khắp đại điện, lấy mắt thường cũng có thể thấy được một đạo sóng khí vô hình từ trung tâm vụ nổ lan ra, quét tới đâu đồ vật trong điện liền tan thành tro bụi tới đó. Mà đám giáp sĩ đứng hai bên càng khổ không thể tả. Bọn chúng vốn đứng gần Lý Phàm, khi sóng khí lan ra hoàn toàn không kịp tránh né. Trong tiếng kêu thảm hơn nửa trong số đó toàn thân trực tiếp tan thành hoa máu.
"Đáng hận!"
Phó gia gia chủ gầm lên giận dữ, trong lòng đau xót không thôi. Đám hộ vệ này đều là Phó gia hắn tốn bao tâm huyết phí tâm bồi dưỡng, hiện giờ tử thương nhiều như vậy sao có thể không đau lòng cho được. Càng đáng ghê tởm hơn là một quyền khi nãy tên gia hỏa kia vốn có thể ngạnh tiếp lại cố ý đem dư lực khuếch tán ra làm cho đám hộ vệ xung quanh gánh chịu tới hơn nửa lực lượng giao phong của hai người.
"Tiểu tử, ta phải giết ngươi!"
Trong cơn cuồng nộ, Phó gia gia chủ cũng không quản nhiều nữa, bàn tay vừa lật một thanh tiểu kiếm màu xanh trong suốt liền hiện ra nơi tay.
Hắn cầm tiểu kiếm khẽ cứa nhẹ vào cổ tay mình một phát, nhất thời vài giọt máu tươi chảy ra, sau đó bị cổ kiếm hấp thu.
Ong ong ong...!
Lúc này dị biến liền xuất hiện. Chỉ thấy tiểu kiếm sau khi hấp thu máu tươi, liền ngân lên một hồi như là vô cùng hưng phấn. Theo sau nó tự động bay lên, toàn thân toát ra thanh quang nhàn nhạt, chưa đầy nửa khắc đã biến thành một thanh trường kiếm dài tới hơn trượng.
Thấy cảnh này Phó gia gia chủ khẽ cười lạnh, bàn tay kết quyết hướng về Lý Phàm phía xa điểm một chỉ, miệng quát:
"Đi."
Trường kiếm màu xanh dường như hiểu được mệnh lệnh, trong tiếng kiếm ngâm liền biến thành một đạo thanh quang sắc bén, hướng thẳng Lý Phàm chém tới.
Thế tới kiếm này hung hãn vô cùng, đừng nói chỉ là máu thịt nhân loại mà dù là một tòa cự thạch e rằng cũng sẽ bị chém thành hai đoạn.
Đối diện, Lý Phàm khẽ nhíu mày nhưng trong lòng không chút kinh hoảng. Thần Kết cao thủ có thể sơ bộ dĩ thần ngự kiếm, điều này hắn đã biết từ trước. Lại nói từ Võ Đồ tới Phi Nhân cảnh chủ tu luyện chủ yếu chỉ là luyện thể. Mà từ Thần Kết cảnh trở nên, tinh thần cô đọng, linh hồn ngưng kết, đã có thể đem tinh thần lực xuất ra ngoài cơ thể, dùng thần mà câu thông được với thiên địa tự nhiên bên ngoài, bước nửa bước được vào phạm trù tu chân trong truyền thuyết. Bởi vì tinh thần lực lớn mạnh như vậy, nên bọn họ có thể điều động được linh bảo từ xa công kích địch nhân cũng không có gì kì quái. Chỉ là tuy nhìn có vẻ thần kì, nhưng so với Tinh Thần Biến cao thủ sử dụng pháp bảo bài sơn đảo hải thì vẫn còn kém một trời một vực. Mà Lý Phàm hiện nay thân thể cường hãn vô cùng, trừ khi gặp phải Tinh Thần Biến cao thủ sử dụng pháp bảo chân chính, còn Thần Kết loại này khu sử trung phẩm linh bảo mà muốn gây nguy hiểm cho hắn, xem ra vẫn còn kém một chút.
"Ha ha, có chút thú vị."
Chỉ thấy trong tiếng cười nhạt, dưới chân Lý Phàm vừa động người đã nghiêng sang trái nửa thước, nhẹ nhàng tránh qua thanh sắc phi kiếm. Theo sau bàn tay hắn vươn ra, ngón trỏ và ngón giữa giống như một thanh kềm sắc hướng tới thanh sắc phi kiếm kẹp tới.
Kẻng!
Một âm thanh như kim thiết va chạm vang lên, thanh sắc phi kiếm sắc bén vô song kia không ngờ đã bị Lý Phàm dùng hai ngón tay trần kẹp cứng. Nó khẽ ngân lên ong ong không ngừng, liều mạng giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra nổi.
"Không... không có khả năng. Dùng tay trần bắt được trung phẩm linh khí... điều này, điều này...!"
Phía đối diện Phó gia gia chủ nhìn thấy một màn này nhất thời trợn mắt há mồm, thần tình vô cùng khiếp sợ. Mà những người xung quanh cũng đồng dạng không thể tin nổi vào mắt mình. Bộ dạng trấn định nhất chỉ có lão già râu tóc bạc trắng kia, nhưng vẻ mặt hắn lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia kinh hãi.
"Trung phẩm linh khí thì sao? Trong mắt ta ngay cả rác rưởi cũng không bằng."
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, tiếp theo hai ngón tay phát lực, chỉ nghe một tiếng "rắc" nhẹ vang lên, thanh sắc phi kiếm trong tay hắn đã bị bẻ thành hai đoạn.
"Ngươi... ngươi!"
Phó gia gia chủ sắc mặt chợt hồng, theo sau há mồm phun ra một ngụm máu tươi kinh hoảng quát.
"Hiên nhi, bình tĩnh lại đi. Kẻ này không phải Phi Nhân cảnh bình thường, để ta cùng ngươi nên đối đầu với hắn."
Đằng sau Phó gia gia chủ lão già tóc trắng lạnh lùng lên tiếng. Hắn từ từ đứng lên khỏi ghế, một bước bước ra sóng vai cùng với Phó gia gia chủ.
"Trung Tà đảo lâm ngoại địch, Cao mỗ cũng không thể nào làm ngơ được. Phó gia chủ, Phó lão, để Cao mỗ cùng các ngươi tiếp đón kẻ này."
Trong tiếng cười lạnh, gã đầu trọc nguyên bản vẫn đứng ở một bên cũng đứng dậy, bước tới đứng cùng hai người.
Ba Thần Kết cao thủ...!
Thấy cảnh này, dù là Lý Phàm vẻ mặt cũng không khỏi trầm xuống. Ba cao thủ Thần Kết cảnh, hắn muốn thắng cũng không phải dễ dàng a.
"Tiểu tử, lão phu không biết giữa chúng ta có thù oán gì. Nhưng một khi ngươi dám mạo phạm tới Phó gia ta, làm loạn tới Trung Tà đảo này vậy ngươi cũng đừng mong còn sống để rời khỏi đây hôm nay."
Lão già tóc trắng âm trầm nói. Lời vừa dứt chỉ thấy tay áo hắn vung lên, một thanh đại đao màu đen đã cầm ở trên tay. Đao này vừa hiện cả không gian xung quanh nhất thời nổi lên một trận quỷ khóc sói tru, từ trên thân đao một luồng hỏa diễm màu đen đầy âm khí lăng lệ ngùn ngụt toát ra. Ở cuối chuôi đao khắc một mặt quỷ vô cùng sống động.
"Đao này tên là Huyết Diễm Qủy Đầu Đao, dùng máu tươi của ba trăm sáu mươi lăm người mà đúc nên, sắc bén vô cùng, phân kim đoạn thạch, chính là thượng phẩm linh bảo. Tiểu tử, hôm nay được chết dưới Huyết Diễm Qủy Đầu Đao của lão phu cũng tính là vận khí ngươi không tệ."
Lão già vuốt nhệ thân đao, theo sau hung ác cười rộ lên. Tiếp theo chỉ thấy thân ảnh hắn chợt lóe, cả người đã vượt qua hơn năm trượng tới trước mặt Lý Phàm, Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao trong tay mang theo hàng loạt tiếng quỷ khóc sói tru chém ra, vẽ thành một đạo ô quang dài hơn nửa thước hướng thẳng tới đầu lâu Lý Phàm. Đao phong đi qua đâu, không gian xung quanh lại vang lên hàng loạt tiếng nứt vỡ đến đó.
Một đao cực mạnh!
"Có ý tứ."
Lý Phàm lông mày nhíu lại nhưng không hề có ý định tránh né. Bàn tay hắn vừa động, trong tay đã có thêm một thanh trường mâu cổ xưa hiện ra, chính là Sám Hối Chi Mâu.
Mâu vừa trong tay, Lý Phàm dưới chân đạp về sau một bước, hai tay nắm chặt thân mâu dùng sức đâm ra.
Ông ông...!
Nhất thời chỉ thấy hàng loạt tiếng sấm rền vang, mơ hồ cón kéo theo hư ảnh tia chớp vần vũ xuất hiện. Sám Hối chi mâu như hóa thành một con lôi long, mở to miệng rộng hung ác hướng tới đạo ô quang kia nuốt tới.
Thiên Lôi Vô Vọng.
Uỳnh...!
Last edited by vô ngân; 08-01-2013 at 03:09 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm lùi lại liên tục ba bước, trường mâu trong tay đã vỡ nát, hóa thành vạn điểm tinh quang tiêu tán. Mà đối diện hắn, lão già tóc trắng còn chật vật hơn một chút. Chỉ thấy khóe miệng hắn máu tươi rỉ ra dường như đã bị nội thương, hơn nữa Huyết Diễm Qủy Đầu Đao thượng phẩm linh khí trên tay ở lưỡi đao cũng bị nứt ra một đường.
Một chiêu vừa rồi hai người tám lạng nửa cân. Lý Phàm vì không có linh bảo vừa tay, chỉ dùng nguyên khí hóa thành mà trong lúc giao đấu cùng đối phương phải chịu một chút thiệt thòi. Nhưng lão già tóc trắng cũng không khá hơn gì, hắn tuy là Thần Kết cảnh nhưng thân thể không được biến thái như Lý Phàm, hai người dùng cứng đối cứng hắn không chịu được mà bị một chút thương nhẹ.
"Thần Kết đỉnh phong cao thủ cũng không phải dễ chơi đi."
Lý Phàm đôi mày nhíu lại, ngưng trọng nghĩ. Nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng long tóc dựng đứng, một cỗ hàn phong lạnh lẽo thổi tới, nhắm thẳng hậu tâm Lý Phàm đâm tới.
Hừ!
Trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, Lý Phàm nhanh chóng xoay người lại, một quyền vung ra đập thẳng vào cỗ hàn phong đang bắn tới kia.
Keng...!
Cỗ hàn phong kia bị quyền kình bức ra, rất nhanh hiện nguyên hình là một... con diều nhỏ đúc bàng hàn thiết.
"Đây là cái gì?"
Nhìn thấy vật này, Lý Phàm không khỏi ngơ ngác. Linh bảo hắn gặp tuy chưa phải nhiều nhưng cũng đã kiến thức qua không ít, chỉ là dạng linh bảo giống như con diều ở trước mặt này, thực sự là bình sinh chưa từng chứng kiến. Chỉ là con diều màu bạc này tuy tạo hình cổ quái, nhưng linh khí phát ra lại không phải chuyện đùa, là một kiện thượng phẩm linh bảo hàng thật giá thật.
Mà đúng lúc này, từ xa lại có thêm mấy điểm hàn tinh nữa phi lại đây, nhắm thẳng Lý Phàm bắn tới, đồng dạng cũng đều là thượng phẩm linh bảo hình con diều này.
Keng keng keng...!
Lý Phàm không dám chậm trễ dưới chân khẽ chuyển, cả người đã lùi ra sau hơn ba trượng. Mà đám linh bảo con diều kia đồng loạt đánh xuống mặt đất tạo thành những hố sâu hơn thước.
Ở phía xa, đầu trọc đại hán hai tay không ngừng biến ảo bắt quyết, trên miệng hiện lên một tia đắc ý. Mấy kiện linh bảo hình con diều trước mắt này chính là một bộ thượng phẩm linh khí vô cùng trân quý mà hắn trong một lần may mắn đoạt được. Bộ linh bảo này tổng cộng có bảy kiện, hơn nữa tất cả đều là thượng phẩm linh bảo. Bảy kiện cùng xuất, uy lực cho dù so với cực phẩm linh khí cũng chẳng kém bao nhiêu. Mà Cao Biền hắn cũng nhờ vào nó mà lập được không ít công lao cho tông phái, nhờ thế mà còn được cử tới Trung Tà đảo nơi Nam Hoang này tiến hành giao dịch thu mua nô lệ, tính ra cũng kiếm được một khoản lớn.
Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, Cao Biền hai tay kết quyết, tiếp tục thao túng linh bảo công kích Lý Phàm. Phi Nhân Cảnh đỉnh phong thì đã sao, chỉ cần chưa tới Thần Kết thì vĩnh viễn cũng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi.
Bên kia, Lý Phàm khẽ lật tay, Sám Hối chi mâu lại một lần nữa hiện ra. Hắn vung trường mâu lên thành vòng tròn đỡ lại toàn bộ đám pháp bảo hình diều tập kích. Nhưng chưa đợi Lý Phàm kịp ổn định, phía sau lưng một đạo hàn mang kèm theo quỷ khí thê lương đã cuốn tới. Chính là Phó gia lão tổ kia thấy Cao Biền nhất thời cầm chân được Lý Phàm, bèn không chút khách khí vung Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao lao tới vây công. Nhưng vẫn còn chưa hết, Phó gia gia chủ cũng từ trong người lấy ra một kiện linh bảo hình kiếm khác, hét lớn một tiếng từ một hướng khác hợp công, đem Lý Phàm vây lại.
Vù vù...!
Nhất thời ba gã Thần Kết cảnh đều xuất ra hết bản lĩnh, linh quang chớp động, phong nhận rít gào, muốn một chiêu đem Lý Phàm dồn vào chỗ chết.
Lý Phàm sắc mặt trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh dị thường. Dưới chân hắn đạp ra một bước, hai cánh tay khẽ vận lực, dưới lớp áo ngoài, gân xanh giống như những con rết màu xanh đáng sợ hiện lên, nhìn qua vô cùng kinh khủng. Từng đạo nguyên lực tinh thuần trong người hắn ồ ạt tuôn ra, tất cả đều hướng tới Sám Hối chi mâu chảy vào. Trong lúc nhất thời, thanh trường mâu do linh khí tạo thành này khẽ kêu lên ong ong mấy tiếng, toàn thân mâu khoảnh khắc liền biến to ra, nháy mắt đã trở nên ngang ngửa với một cây cột đình. Từ trên Sám Hối chi mâu, một cỗ khí tức bạo lệ mà nguy hiểm phát ra, so với thượng phẩm linh khí còn kinh khủng hơn.
Hầu...!
Trong miệng phát ra một tiếng hú dài, Lý Phàm đem cự mâu trong tay vung múa thành vô số những vòng tròn, đem công kích của cả ba tên kia nhất tề dữ lấy. Tuy vậy Thần Kết cảnh không phải chuyện đùa, nhất là Phó gia lão tổ kia đã chỉ cách Thần Biến Cảnh có một bước, phản lực to lớn từ trường mâu truyền vào cũng làm Lý Phàm rên lên một tiếng, một tia máu tươi từ miệng chảy ra. Nhưng điều này dường như càng kích phát hung tính của hắn, bàn tay khẽ xiết đem cả trường mâu giơ cao, rồi giống như một thanh đại thiết bổng hướng thẳng tới tên đầu trọc đại hán đập xuống. Nơi trường mâu đi qua, không khí hai bên giống như mặt hồ dậy sóng trở nên vặn vẹo vặn vẹo, theo sau giống như gặp phải khắc tinh nhanh chóng tách ra hai bên.
Lại nói tuy Phó gia có tội, nhưng kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là lũ Thần Châu tịnh thổ, mà trước mắt chính là tên đầu trọc này.
Ù ù ù...!
Chúng kiến cự đại trường mâu đang hướng thẳng đầu mình đập xuống, Cao Biền không khỏi sắc mặt đại biến. Tuy hắn cũng là tu sĩ Thần Kết Cảnh, thân thể cố nhiên không kém nhưng nếu chính diện giao phong với một mâu này, Cao Biền không chút nghi ngờ bản thân mình sẽ nhanh chóng biến thành một đám thịt vụn.
Hét lên một tiếng chói tai, Cao Biền hai tay kết quyết điều khiển đám pháp bảo hình diều bay tới chặn lại trường mâu, còn bản thân thì đạp nhẹ dưới chân, cả người hướng tới phía sau điên cuồng lùi lại.
Lại nói Sám Hối chi mâu mang theo sức mạnh kinh nhân đập xuống, trong chốc lát đã đem đám linh bảo hình diều chắn trước mặt đập thành nát vụn. Tuy nói mâu này chỉ là nguyên lực bản thân Lý Phàm biến hóa thành, phẩm chất so với linh bảo dựa vào thiên tài địa bảo luyện chế ra phải kém hơn không ít. Nhưng đấy chỉ là lúc Lý Phàm còn nhỏ yếu mà thôi, với tu vi của hắn hiện nay trong phút chốc đem nguyên lực cuồng dũng truyền vào trong mâu, luận về uy lực cũng ngang ngửa với cực phẩm linh bảo rồi.
Một mâu quật xuống đem đám linh bảo chắn đường đánh nát, Lý Phàm dưới chân đạp mạnh, người đã như một cỗ hắc phong bắn ra hướng thẳng tới bản thân Cao Biền phía sau.
"Muốn chạy sao? Để mạng lại đã."
Lý Phàm nhếch miệng cười, trường mâu trong tay không chút nào chần chừ nhằm thẳng đỉnh đầu đối thủ đập tới.
"Tặc tử, chớ ngông cuồng."
Mà phía sau hắn lúc này, một tiếng quát mang theo kinh sợ vô cùng vang lên, Phó gia lão tổ không biết từ khi nào cũng đã theo sát Lý Phàm, ma đao trong tay đâm mạnh vào lưng hắn. Đao tới hiểm ác vô cùng, nếu Lý Phàm không kịp tránh né e cả người cũng sẽ bị xuyên thủng.
Phó gia lão tổ làm như vậy là không sai, hắn muồn "vây Ngụy cứu Triệu" đem Lý Phàm bức tới hiểm cảnh, để hắn không thể không quay lại đón đỡ hoặc tránh né, qua đó mà không thể tiếp tục công kích Cao Biền.
Nhưng lão nằm mơ cũng không nghĩ tới là lúc này khóe miệng Lý Phàm lại nhếch lên một nụ cười dữ tợn, hắn chỉ hơi nghiêng người sang trái một chút tránh cho ma đao kia đâm vào bộ vị trái tim, theo sau trường mâu trong tay vẫn không chút dừng lại đập thẳng xuống đầu Cao Biền.
"Không...!"
"Thần Châu ác tặc, chết cho ta!"
Uỳnh!
Phụp...!
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Cao Biền là tiếng quát lạnh của Lý Phàm vang lên. Chỉ thấy một mâu kia đánh xuống, Cao Biền hai tay tụ đầy nguyên lực đưa lên chống đỡ nhưng chỉ là phí công, trong khoảnh khắc hắn đã bị cự mâu đập nát đầu, óc tương trắng hều hòa cùng máu tươi đỏ lòm văng ra, hồn du địa phủ.
Mà lúc này Lý Phàm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, từ trước ngực hắn một mũi đao đen tuyền hiện ra, phía trên còn có hỏa diễm mờ mờ đang thiêu đốt.
Phía sau lưng hắn, Phó gia lão tổ một mâu đâm xuyên ngực Lý Phàm nhưng hắn hiện tại lại không có chút nào vui mừng, ánh mắt hoảng sợ nhìn thân xác không đầu của Cao Biền đang đổ vật xuống.
Một Thần Kết cao thủ, không ngờ lại bị một tên Phi Nhân Cảnh tiểu bối đập nát đầu chết đi như vậy. Càng thêm bi kịch là kẻ này không phải là Thần Kết Cảnh bình thường, mà y chính là sứ giả của Thiên Xảo Môn nơi Thần Châu Tịnh Thổ cử sang đây trông coi khai thác khoáng sản và giao dịch nô lệ, hiện tại cứ như vậy một mạng ô hô ai tai, bản thân và Phó gia phải giải thích thế nào bây giờ.
"Ngươi... ngươi, đáng chết!"
Trong lòng vừa sợ vừa giận, Phó gia lão tổ không khỏi dùng ánh mắt hung ác nhìn Lý Phàm, ma đao trong tay khẽ dụng lực muốn đem tên tiểu tử trước mắt chém làm hai đoạn.
Nhưng đúng lúc này, Lý Phàm từ từ ngoảnh đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng nhởn, nhìn hắn cười gằn nói:
"Dân chúng Nam Hoang là không thể khi nhục, danh dự Nam Hoang là không được khinh nhờn. Kẻ phạm phải, bất kể là ai cũng chỉ có chết mà thôi. Trước là hắn, giờ... tới lượt ngươi rồi."
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Lý Phàm bước ra phía trước một bước thoát khỏi ma đao đang cắm trong ngực hắn. Một vòi máu tươi từ ngực phun ra nhưng Lý Phàm dường như không hề quan tâm, sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng càng nhiều hơn là sát khí dữ tợn hiện lên. Trường mâu trong tay khẽ rung, nhất thời hóa thành một điểm hàn mang hướng thẳng tới Phó gia lão tổ đâm tới...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chứng kiến một mâu này, Phó gia lão tổ sắc mặt đại biến, dưới chân hắn đạp mạnh cả người nhanh chóng lui lại về phía sau, miệng thất thanh hô:
"Phó gia hộ vệ, tất cả lên cho ta, mau mau đem tiểu tử này giết chết. Ta cũng không tin một tên Phi Nhân Cảnh cao thủ lại chịu được mấy trăm người vây công đó."
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy bên ngoài đại điện hàng loạt tiếng động ầm ầm nổi lên, theo sau mấy trăm thân ảnh trên người mặc giáp, tay cầm trường thương nối đuôi tiến vào, hướng tới Lý Phàm công kích.
Những kẻ này, giống như một đám hộ vệ bị Lý Phàm giết lúc trước, chính là Phó gia thân vệ, tuy tu vi mỗi người không cao chỉ tới tầm Tông Sư, nhưng số lượng lại hơn ba trăm tên có dư. Bọn chúng vốn đã ở ngoài đại điện chờ đợi đã lâu, hiện tại khi nghe thấy tiếng quát của Phó gia lão tổ bèn đồng loạt xông ra, đem Lý Phàm vây giết.
Mấy trăm người cùng lúc xông lên, trường thương nhất tề xông ra tạo thành tường đạo thương ảnh đầy trời, mang theo kình phong dữ dội hóa thành một trận kình mang sắc bén đâm tới Lý Phàm.
"Hừ! Cút hết cho ta."
Lý Phàm trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trường mâu trong tay như thần long vẫy đuôi, tiện đà vung ra bèn đánh lui mấy chục người. Nhưng chưa đợi hắn kịp thu thương, xung quanh lại có thêm mấy chục hộ vệ xông tới công kích.
Phanh phanh phanh...!
Nhất thời, thương ảnh tung hoành, trường mâu loạn vũ. Lý Phàm một người một mâu loạn chiến giữa đám hộ vệ Phó gia, tuy chưa gặp nguy hiểm nhưng lại không có cách nào thoát ra được.
Thời gian từng chút trôi qua...
Phía xa, Phó gia gia chủ và Phó gia lão tổ nhìn một màn này, vẻ mặt hết sức khó coi. Ba trăm Thanh Thương Vệ là quân bài cuối cùng của Phó gia bọn hắn. Tuy mỗi người chỉ có tu vi Tông Sư, cao nhất cũng chỉ là Thần Lực cảnh nhưng mấy trăm người phối hợp tạo thành Phong Mang trận thì dù cho là cường giả Thần Kết đỉnh phong cũng không thể thoát ra được, cuối cùng bị tiêu hao đến chết mà vẫn lạc trong trận. Nhưng tên tiểu tử trước mắt này, tu vi chỉ là Phi Nhân cảnh nhưng lại đối chiến với Thanh Thương Vệ hơn nửa canh giờ rồi mà chưa có chút gì tỏ ra kiệt sức. Hơn thế nữa Thanh Thương Vệ vốn hơn ba trăm người, trải qua kịch đấu cũng có gần trăm tên táng thân tại mâu của hắn, làm cho uy lực của Phong Mang trận suy giảm rất nhiều. Điều này làm sao không khiến tâm thần Phó gia lão tổ và Phó gia gia chủ phẫn nộ, buồn bực, càng nhiều hơn nữa là sợ hãi?
"Hiên nhi, ngươi mau đi tới hậu viện, triệu tập gia tộc trọng yếu đệ tử, sau đó tới tàng bảo thất thu hết đồ vật quý giá đi, chúng ta mau chóng khởi thuyền, đi khỏi nơi này."
Bỗng nhiên, đang trầm lặng một bên Phó gia lão tổ đột nhiên mở miệng nói, âm thanh khàn khàn đi rất nhiều.
"Cái gì? Cha, cha nói đùa sao? Rời khỏi đảo? Rời khỏi Trung Tà đảo? Chúng ta sao phải làm như vậy."
Phó gia gia chủ nghe thấy lời này quá sợ hãi, thất thanh kêu lên.
"Hừ! Không rời? Vậy ngươi nghĩ bằng vào đám Thanh Thương Vệ kia có thể cản được tiểu tử này sao?"
Phó gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói.
"Dù cho Thanh Thương Vệ không làm gì được hắn, vậy vẫn còn hai chúng ta mà? Cha con ta hai vị Thần Kết cao thủ, liên thủ chẳng lẽ cũng không thể đem hắn chém giết?"
Phó gia gia chủ không cho là đúng, mở miệng đáp.
"Đem hắn chém giết? Ngươi đang nằm mơ sao. Tiểu tử này tuy biểu hiện bên ngoài chỉ là Phi Nhân cao thủ, nhưng chiến lực thực sự so với ta là Thần Kết đỉnh phong còn đáng sợ hơn, đã vô hạn tiếp cận Tinh Thần Biến rồi. Đừng nói chỉ có ta với ngươi, dù là thêm năm ba vị Thần Kết nữa cũng không thể đem hắn giết chết. Ngươi nhìn nơi ngực hắn chưa, nơi đó vốn bị ta đâm một đao xuyên qua, máu tươi bắn thành vòi, nếu là người bình thường dù là Thần Kết Cảnh không lâu sau đó cũng phải mất máu mà chết rồi. Nhưng tiểu tử nọ vết thương chẳng bao lâu đã tự lành lại, quái vật như vậy Phó gia ta làm sao chống nổi?"
Phó gia lão tổ tức giận nhìn con mình, gằn giọng nói.
"Cái gì?"
Phó gia gia chủ nghe vậy cả kinh, quay đầu lại quan sát Lý Phàm quả nhiên nhìn thấy vết thương nơi ngực hắn không biết từ bao giờ đã lành lại, mà sắc mặt Lý Phàm ngoài chút tái nhợt ra cũng không có gì khác lạ.
"Quái vật... thật sự là... quái vật."
Phó gia gia chủ nhìn thấy một màn này, hai mắt trợn trừng, mặt tái mét run giọng nói.
"Hừ, giờ nói những thứ này còn có ích gì. Mau đi tới hậu viện triệu tập mọi người, chuẩn bị cùng nhau rời đi nhanh."
Phó gia lão tổ lạnh lùng lên tiếng làm Phó gia gia chủ sực tỉnh lại, vội gật đầu khen phải, dưới chân khẽ động muốn hướng tới hậu viện chạy tới.
"Muốn chạy sao? Muộn rồi."
Uỳnh...!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nói mang theo sát ý lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Phó gia phụ tử vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Thương Vệ mà bọn họ tự hào hiện giờ tất cả đều hộc máu nằm trên mặt đất. Mà trung tâm đám Thanh Thương Vệ, một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng đó, thân trên để trần để lộ từng vệt máu tươi loang lổ, trên tay là một thanh trường mâu phong cách cổ xưa, tản mát ra từng hồi sát khí.
Lý Phàm...!
Nhìn một màn này, Phó gia lão tổ không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên mở miệng hét lớn:
"Chạy mau. Hiên nhi, ngươi mau mau đi trước đem mọi việc thu xếp, ta sẽ ở lại cản hắn."
Phó gia gia chủ nghe thấy lời này, hai mắt ửng đỏ, đang định mở miệng thì chỉ thấy trước mắt chợt lóe, một bóng dáng cao lớn đã hiện ra trước mặt.
"Chạy? Hôm nay cả Phó gia các ngươi không kẻ nào có thể chạy thoát. Vô số năm qua các ngươi chà đạp chúng sinh Trung Tà đảo như thế nào, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi phải trả lại."
Lý Phàm nhìn hai phụ tử Lý gia trước mặt, lạnh lẽo lên tiếng. Lời nói vừa dứt, chỉ thấy tay hắn khẽ vươn ra, một trảo hướng tới Phó gia gia chủ tóm lấy.
Hiu...!
Một trảo này của Lý Phàm vươn ra, năm ngón tay thon dài mà trắng nõn, bên trên mang theo một cỗ khí tức uy nghiêm mà rộng lớn vô cùng.
Cỗ khí tức này, giống như hoàng giả cai trị sinh linh, như đế giả bảo tồn thiên hạ, như vương giả dung nạp sơn hà. Uy nghiêm vô địch, không thể khinh nhờn, nhưng trong đó lại có thêm một cỗ từ tâm thương xót sinh linh trăm họ.
Thương Sinh Chi Thủ.
Chỉ thấy giữa không trung, một đại thủ vàng kim lớn tới hơn mười trượng không tiếng động hiện ra, năm ngón tay khổng lồ co lại hướng tới Phó gia gia chủ chộp tới.
"Hừ! Phó gia thần quyền: Sơn Băng Nhất Kích, phá cho ta. Phá!."
Phó gia gia chủ tròng mắt co rụt lại, nghiến răng liều mạng tung ra một quyền đánh về đại thủ hoàng kim kia. Từ quyền đầu của hắn, một đạo quang hà lóe lên, trong chớp mắt đã biến thành một cự quyền khổng lồ xông tới đối kháng với hoàng kim đại thủ.
Oanh...!
Chỉ thấy không gian một trận rung chuyển, theo sau đó quyền đầu to lớn kia giống như bong bóng xà phòng, khoảnh khắc đã tan thành trăm mảnh. Tiếp theo đó, một tiếng hét thảm vang lên, Phó gia gia chủ chưa kịp phản ứng gì thì đại thủ hoàng kim kia đã nhẫn xuống, đem hắn đè thành thịt vụn.
"Hiên nhi...!"
Phó gia gia tổ trông thấy một màn này, thê lương kêu lên một tiếng, hai mắt đỏ như máu nhìn Lý Phàm, thét dài:
"Tiểu tử, ta muốn giết ngươi, ta muốn đem ngươi phân thây xẻ thịt, xé thành trăm mảnh."
Lời nói vừa dứt, hắn đã giống như một đầu dã thú bị thương lồng lộn lao tới, Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao trong tay vẽ lên một vòng cung màu đỏ máu giữa không gian, lăng lệ hướng đầu lâu Lý Phàm bổ tới.
Lý Phàm vẻ mặt hơi chút tái nhợt, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Phó gia lão tổ đánh tới. Thương Sinh Chi Thủ vừa rồi là một
tuyệt học trong Táng Thiên Thánh Pháp mà hắn mới ngộ ra gần đây, chỉ có đạt tới Phi Nhân Cảnh mới miễn cưỡng thi triển được. Hiện tại từ uy lực xem ra, quả thật khiến hắn rất vừa lòng.
Bàn tay khẽ nắm lại thành quyền, Lý Phàm một bước bước ra, không lùi mà tiến nhắm thẳng Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao một quyền đập tới...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân