-Chậc… Thiên Mộng băng tằm ta thật là bi kịch… Đột phá trăm vạn năm đúng là một con dao hai lưỡi… Tuy ta đã miễn cưỡng thoát được không chế của bọn chúng, nhưng thọ nguyên vì gặp phải Thiên Khiển mà giảm xuống. Nếu cứ tiếp tục thế này, sinh mệnh của ta cũng không kéo dài được bao lâu, vừa khéo lại gặp được ngươi. Tuy rằng ngươi vô cùng yếu ớt nhưng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Dù gì ngươi cũng có thuộc tính tinh thần, ta đành phải dung hợp với ngươi, cho dù thế nào, tiện nghi cũng không để chúng chiếm.
Nghe Thiên Mộng Băng tằm kể chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã không còn sợ hãi, căm phẫn nói:
- Thật là một bọn ghê tởm, lại còn cầm tù Thiên Tằm ca gần vạn năm!
Thiên Mộng băng tầm nghiến răng:
- Còn phải nói sao, ca chỉ là anh tuấn một chút, thực lực cũng chỉ là cường đại một chút thôi, không ngờ bọn chúng lại biến ca thành thức ăn. Cũng may lúc này bọn chúng không chiếm được thân thể ca, Hoắc Vũ Hạo ngươi tuy còn nhỏ nhưng xem ra tâm địa đơn thuần, ca tạm thời sẽ nhẫn nhịn, ngươi sau này trở nên cường đại nhất định phải thay ca báo thù! Bọn chúng muốn hấp thu Hồn Lực của ta để tiến hóa sao? Được, sau này biến bọn nó toàn bộ thành Hồn Hoàn, Hồn Cốt!
-Được, sau khi đệ trưởng thành nhất định giúp Thiên Tằm ca báo thù.
Hoắc Vũ Hạo không do dự lập tức đáp ứng, một người một thú quan hệ vốn có chút vi diệu lúc này lại xích gần hơn.
Kỳ thuật Thiên Mộng băng tằm tuy đã sống trăm vạn năm nhưng rất ít tiếp xúc cùng nhân lại, nó gặp qua cũng chỉ là vài Hồn Thú, trí tuệ tuy không thua nhân loại nhưng lại không biết được câu lòng người hiểm ác. Nếu đổi lại là người khác trong lúc này tuyệt đối không dễ đem chuyện xưa của mình kể ra, gặp được Hoắc Vũ Hạo cũng xem như là vận may của nó.
-Thiên Mộng ca, đệ còn một chút chưa rõ, đại ca cường đại như thế, vào Hồn Hoàn của đệ lại phong ấn lực lượng bản thân, cuối cùng là chuyện gì? Đại ca phong ấn rồi còn có thể có Hồn Kỹ không?
Đã không còn sợ hãi, Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu tò mò.
Thiên Mộng băng tằm cười hắc hắc nói:
-Ca tất nhiên có biện pháp, ca ca suy nghĩ nhiều năm vốn đã có an bài. Đối với nhân loại mà nói, an toàn bản thân là quan trọng nhất, ta hiện cũng không còn đường lui, ngươi chết ta cũng chết, chơi thì chơi thôi! Hồn Lực của ta vốn đã bị các hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hấp thu gần hết, nếu không cho dù ta có phong ấn lực lượng cơ thể ngươi cũng không thể chịu nổi. Mà ta dung nhập vào cơ thể ngươi chính là căn nguyên lực lượng và tinh thần lực lượng. Người nhìn mười quang cầu này, chúng đã được ta lập mười phong ấn, nói cách khác đây chính là lực lượng đệ nhất Hồn Hoàn của ngươi, chỉ là hiện tại ngươi còn chưa sử dụng được thôi.
- Hoặc nói thế này, mặc dù Hồn Hoàn đầu tiên của ngươi là Bách vạn niên Hồn Hoàn nhưng hiện tại lại không có uy lực chân chính của nó. Khi tu vi của ngươi tăng dần, lực lượng phong ấn của ta cũng sẽ dần cởi bỏ, uy lực Hồn Hoàn cũng tăng lên thậm chí có thể tăng cường các Hồn Hoàn sau này của ngươi. Dù sao lực lương Bách vạn niên Hồn Hoàn ta tích tụ lại đối với ngươi thực sự quá lớn.
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt:
-Cái này… Đệ thật sự vẫn chưa rõ lắm…
Thiên Mộng băng tằm tức giận mắng to:
-Đúng là đần, ta nói đơn giản thôi. Lúc này ngươi có được đệ nhất Hồn Hoàn, thân thể chỉ chịu được bốn trăm năm, vậy nó là Tứ bách niên Hồn Hoàn, sau này ngươi đột phá, cơ thể chịu được Thiên niên Hồn Hoàn, vậy nó liền trở thành Thiên niên Hồn Hoàn. Tùy theo năng lực của ngươi mà năng lực Hồn Hoàn cũng tăng lên theo, nói cách khác Hồn Hoàn này của ngươi có thể tiến hóa, các Hồn Hoàn sau này cũng thế, tất nhiên lực tiến hóa cũng là có hạn, nếu sau này ngươi tìm được Hồn Hoàn cường đại một chút sẽ tiết kiệm được lực tiến hóa của ta. Lấy lực lượng phong ấn tại cơ thể ngươi, nhiều nhất có thể chống đỡ được mười Thập vạn niên Hồn Hoàn.
-Wow, nhiều thế sao, không phải nói Hồn Sư chỉ có thể có tối đa chín Hồn Hoàn sao?
-Đó là người thường, có ca giúp đỡ ngươi đã không còn là thường nhân nữa. Một Vũ Hồn tất nhiên chỉ có thể hấp thu chín Hồn Hoàn nhưng ngươi hiện tạ đã không chỉ có một Vũ Hồn. Giết được Thập vạn niên hồn thú sẽ có một Hồn Cốt cùng hai Hồn Kỹ của Thập vạn niên Hồn Hoàn, chuyện này chắc ngươi cũng biết rồi!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Thiên Mộng băng tằm nói tiếp:
-Bách vạn niên Hồn Hoàn trở thành đệ nhất Hồn Hoàn là việc xưa nay chưa từng có, ta trở thành đệ nhất Hồn Hoàn chẳng những có thể tùy theo thân thể ngươi mà tiến hóa, lại còn có thể giao cho ngươi bốn Hồn Kỹ. Tuy ta không có Hồn Cốt cho ngươi nhưng có thể giúp ngươi gia tăng một Vũ Hồn.
Hoắc Vũ Hạo đối với việc có bách vạn niên Hồn Hoàn vốn biết sẽ thu lợi ích to lớn, nhưng không ngờ lại có thể kinh khủng như thế. Một Hồn Hoàn có thể tiến hóa gần như vô hạn không nói, lại còn có thêm kinh hỷ: Bốn Hồn Kỹ cùng một Vũ Hồn, đây là khái niệm gì?
Bốn Hồn Kỹ này nhờ Hồn Hoàn đầu tiên mà có tất nhiên uy lực cũng sẽ theo Hồn Hoàn tiến hóa mà tăng lên. Mà việc có thêm một Vũ Hồn lại chỉ có thể dùng hai chữ thần tích mà hình dung! Hắn lúc này đã có thể tự xưng là tuyệt thế thiên tài có song sinh Vũ Hồn. Có thêm một Vũ Hồn ít nhất cũng có thêm chín Hồn Hoàn, cũng chính là gia tăng được chín loại Hồn Kỹ. Khả năng phát triển này Thập vạn niên Hồn Hoàn không thể sánh bằng. Lực lượng hắn lúc này vẫn vô cùng yếu ớt nhưng một cánh cửa to lớn trước mắt đã mở ra, chỉ cần không ngừng cô gắng tương lai hắn sẽ là vô hạn!
-Vũ Hồn ta đưa ngươi chính là băng, nhưng trước mắt vẫn chưa có linh hồn băng.
Thanh âm Thiên Mộng băng tằm kéo Hoắc Vũ Hạo về thực tại.
-Không có linh hồn băng nghĩa là sao?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
Thiên Mộng băng tằm trả lời:
-Nói đơn giản Vũ Hồn ta cho ngươi lúc này chỉ có thuộc tính chưa có hình thái. Chỉ khi nào ngươi hấp thu được Hồn Hoàn thuộc tính băng thì Vũ Hồn này mới có thể định hình. Ngươi là từ Hồn Thú mà hấp thu được Hồn Hoàn, vậy đệ nhị Vũ Hồn của ngươi chắc chắn là Thú Vũ Hồn. Ngươi cũng không phải gấp, ta đã nghĩ kỹ, tu vi lúc này của ngươi vẫn chưa đủ, chờ thực lực tăng tiến rồi ta sẽ giúp ngươi phụ thêm băng thuộc tính vào đệ nhất Hồn Hoàn. Lúc này ngươi đã hiểu tại sao ta lại nói lực lượng Hồn Hoàn ta cho ngươi biên độ tăng trưởng không đủ chứ? Vì thế sau này ngươi chọn Hồn Hoàn phải thận trọng nghe theo ta!
M2: Bất ngờ đầu tiên đã được hé mở: Song sinh Vũ Hồn
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Còn phải xem ngộ tính của ngươi. Bản thân ngươi ngộ ra tốt hơn nhiều so với ta trực tiếp giải đáp. Nhưng cũng đừng quá cao hứng, ta cho ngươi bốn hồn kĩ, hơn nữa toàn bộ đều là thuộc tính tinh thần. Lượng lượng ta phong ấn bên trong cơ thể ngươi cũng rất to lớn nhưng có vài điều ngươi phải nhớ kỹ. Đầu tiên lực lượng này tại thời điểm thích hợp sẽ giúp ngươi tăng niên kỉ Hồn Hoàn nhưng không giúp ngươi tăng lên Hồn Lực bản thân. Tiếp theo bốn hồn kĩ ta giao cho ngươi cũng gần như mang tính phụ trợ, không mang nhiều năng lực công kích. Vì thế lúc này ngươi vẫn còn rất yếu kém, muốn trở nên cường đại vẫn còn một con đường rất dài, hiểu rõ chưa?
- Đệ hiểu, mẫu thân đã từng nói không ai có thể một bước lên trời, chỉ có từng bước chậm rãi cần cù cố gắng mới có thể đứng trên người khác. Thiên Mộng ca yên tâm, đệ nhất định sẽ nỗ lực.
- Hiểu là tốt, bất quá tư chất của ngươi vẫn hơi kém một chút… chậc, sau này có cơ hội phải tìm một ít thiên tài địa bảo cho ngươi ăn mới được. Linh Mâu Vũ Hồn của người biến dị mà ra, tiềm lực to lớn nhưng vì trong quá trình biến dị, thân thể của ngươi còn bé nên cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Kinh mạch nhỏ bé yếu ớt, sau này tu luyện quả thật có chút khó khăn. À có chuyện này ta còn muốn nói.
- Nhìn thấy quang cầu màu xám kia không?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thấy, đó cũng là lực lượng của Thiên Mộng ca sao?
Thiên Mộng băng tằm đáp:
- Không, ta cũng không rõ đó là gì, lúc ta dung nhập vào thân thể ngươi đột nhiên có biến hóa, tựa hồ là do tinh thần lực của ta hấp dẫn. Quang cầu màu xám này chính là một tia linh hồn, dường như không thuộc về thế giới của chúng ta, nó từ đâu đến ta cũng không biết. Nhưng một tia linh hồn này tuy mỏng manh nhưng phấm chất lại cực cao, ta muốn tách nó ra cũng không được. Nhưng ta có thể cảm nhận được nó không có ác ý, hiện tại có lẽ nó còn chưa thức tỉnh, cũng có thể suốt đời ngươi nó cũng không thức tỉnh. Nhưng một khi nó tỉnh táo lại hẳn sẽ mang lại một chút phiền toái, mà ngươi cũng yên tâm, nó yên lặng thì không sao, một khi có chuyện gì cũng có ta bảo vệ.
- Được rồi, ngươi cũng ra ngoài đi, hai nhân loại kia đối với ngươi cũng không có ác ý đâu!
- Hai nhân loại?
Hoắc Vũ Hạo còn đang kinh ngạc thì mọi thứ trước mắt đã trở nên mơ hộ, hắn cảm giác bản thân như bị cuốn vào một xoáy nước, tâm thần nhất thời lâm vào một mảnh tối đen.
***
- Sao còn chưa tỉnh nữa?
Đường Nhã vỗ vỗ khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, bối rối hỏi Bối Bối.
Bối Bối cười nhẹ:
- Khí huyết vững vàng, Hồn Lực trong cơ thể cũng bình thường, hơn nữa lại vô cùng thịnh vượng. Nếu ta đoán không sai hắn vừa đột phá Hồn Sĩ tiến vào cấp bậc Hồn Sư. Thân thể hắn cần thời gian để dung hòa lực lượng đột phá Hồn Lực, đáng tiếc chỉ là thập niên Phong Phí Phí.
Đường Nhã hừ nhẹ:
- Có gì mà đáng tiếc, đệ nhất Hồn Hoàn yếu kém một chút cũng là bình thường, đệ ấy đơn thương độc mã đánh bại Phong Phí Phí đã rất không tồi rồi!
Bối Bối cười cười:
- Muốn lấy được trái tim phụ nữ quả nhiên phải thắng được dạ dày của nàng, đúng là nói tâm của muội nằm cùng một chỗ với dạ dày.
Đường Nhã đỏ mặt nói:
- Phì, cái gì mà tâm cùng một chỗ với dạ dày, không biết lớn nhỏ mà. Đừng quên muội là lão sư của huynh đấy.
Bối Bối cũng không phản bác, chỉ cười cười nhìn nàng.
- Ư…
Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng Hoắc Vũ Hạo, hắn chậm rãi mở mắt.
- Tiểu Hoắc, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi, dọa chết ta mà.
Đường Nhã thấy hai mắt Hoắc Vũ Hạo hé mở liền mừng rỡ kêu to.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy trong đầu có chút mông lung, tập trung một chút mới thanh tỉnh lại, một màn nói chuyện cùng Thiên Mộng băng tầm vẫn tin rõ trong đầu, hắn không hỏi tự nhủ:
- Vừa rồi là mơ sao?
Đường Nhã cười hì hỳ, khẽ véo tay hắn một cái, Hoắc Vũ Hạo rên một tiếng:
- Tiểu Nhã tỷ, tỷ làm gì thế?
Đường Nhã cười đáp:
- Ta giúp đệ kiểm tra xem là mơ hay thật thôi. Đã tỉnh ra chưa, lá gan đệ cũng thật lớn, dám một mình tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ, trong lúc tao ngộ Phong Phí Phí hắn mới nhận thức được bản thân nhỏ yếu đến mức nào, quả thật không biết tự lượng sức mình. Bất quả tâm tình xấu hổ cũng không tồn lại lâu, hắn lúc này bật dậy vận dụng Hồn Lực trong thân thể.
Nhất thời một màn khiến Hoắc Vũ Hạo kinh hỉ.
Hồn Lực vốn đã bão hòa trong cơ thể lại tăng thêm một ít, trong tinh thần lạc ấn lại xuất hiện bốn kỹ năng, thật sự là bốn kỹ năng! Thiên Mộng ca thật sự tồn tại, bản thân cũng không phải là nằm mơ, quả thật vô tình lại có một cái bách vạn niên Hồn Hoàn!
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới tin tưởng tất cả đều là thật, tâm tình mừng rỡ không nén được bộc phát ra, hô to lên:
- Thành công, ta thành công rồi!
Bối Bối và Đường Nhã chứng kiến một vòng bạch sắc Hồn Hoàn từ chân Hoắc Vũ Hạo từ từ dâng lên, chậm rãi tiến về luật động, đúng là đệ nhất Hồn Hoàn.
Bối Bối khẽ thở dài, đúng là thập niên Hồn Hoàn, chỉ có hơi nghi hoặc vì sao thập niên Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo nhìn qua lại có một chút khác biệt so với các Hồn Hoàn cùng loại, chẳng lẽ là do tu vi Phong Phí Phí tương đối cao. Nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, bách vạn niên Hồn Hoàn cũng mang bạch sắc.
Không chỉ có Hồn Hoàn biến hóa, hai mắt Hoắc Vũ Hạo cũng thay đổi, đôi mắt vốn mang lam sắc lúc này lại ẩn thêm một tầng kim sắc sáng bóng, Bối Bối và Đường Nhã lúc nhìn vào đều cảm giác một tia hốt hoảng.
Lúc trước Thiên Mộng băng tằm phát ra một tia tinh thần lực cường đại khiến hai người tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ, nhưng vì do thực lực chênh lệch quá lên nên hai người vẫn chưa phát giác. Lúc này Hoắc Vũ Hạo sát bên lại khác hẳn, đôi mắt kia tản mác ra tinh thần lực khiến hai người chấn động.
- Vũ hồn thuộc tính tinh thần? Hơn nữa lại dung hợp vào đệ nhất Hồn Hoàn Phong Phí Phí?
Bối Bối luôn trầm ổn cũng biến sắc, dựa theo tri thức về Hồn Sư mà hắn biết, loại chuyện này không thể xảy ra, chỉ là trước mắt…
Kim sắc quang mang cũng dần ẩn vào đôi mắt Hoắc Vũ Hạo, vài tức sau hắn hưng phấn nhảy lên:
- Thành công, cuối cùng ta cũng trở thành Hồn Sư, ta là Hồn Sư!
Bối Bối và Đường Nhã khiếp sợ nhìn nhau, Đường Nhã không nhịn được lên tiếng:
- Tiểu Hoắc, Vũ Hồn của đệ là thuộc tính tinh thần à? Tỷ vừa cảm nhận được tinh thần dao động mãnh liệt!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới hồi phục tinh thần, có chút xấu hổ trả lời:
- Đúng vậy, Vũ Hồn Linh Mâu của đệ là một loại biến dị Vũ Hồn thuộc tính tinh thần.
Hai mắt Đường Nhã sáng lên, đôi mi chớp chớp:
- Linh Mâu, biến dị Vũ Hồn? Tốt, tốt lắm!
Last edited by Hina; 24-12-2012 at 12:38 AM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
-Thật không nghĩ ra, đáng tiếc chúng ta đã chậm một bước, hẳn nên trợ giúp tiểu Hoắc tìm được hồn thú tốt tiến hành dung hợp.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã tỉnh táo, mặc dù tuổi nhỏ nhưng hắn cũng có vài phần kinh nghiệm. Hắn lập tức đoán được Bối Bối và Đường Nhã cho rằng hắn hấp thu đệ nhất Hồn Hoàn là Phí Phí, tuy không rõ vì sao bách vạn niên Hồn Hoàn lại mang bạch sắc nhưng trước mắt phải che dấu, cũng không giải thích nhiều.
- Bối đại ca, Tiểu Nhã tỷ, mọi người sao lại tìm ta, có chuyện gì sao?
Hoắc Vũ Hạo dò hỏi.
Đường Nhã sẵng giọng:
- Thật ra chúng ta chỉ thầm đoán đệ định tiến vào Tinh Đấu Sâm Lâm, không ngờ gan đệ lại lớn như thế. Đệ không biết đây là cấm vực của nhân loại sao? Cho dù là một vài hồn sư tu vi cực cao cũng không liều lĩnh vào sâu bên trong. Tiểu tử ngươi nếu muốn tiến vào cũng phải có người đi theo chỉ dẫn. Chúng ta đuổi theo cũng muốn bảo hộ người, ta cùng Bối Bối cũng là hồn sư mà. Nhưng vận khí ngươi cũng thật không tệ, tuy rằng đệ nhất hồn hoàn không quá mạnh mẽ nhưng cũng không thương hại gì.
Nghe nàng nói xong, tâm tình Hoắc Vũ Đạo lại dâng lên một chút lo lắng, niên kỉ hắn tuy nhỏ nhưng cũng biết chút ít về cách nhìn người. Hắn có thể nhìn được Đường Nhã đối với hắn vô cùng chân thành.
-Tiểu Nhã tỷ tỷ, đệ…
Hoắc Vũ Hạo trong lúc xúc động suýt nữa đã nói ra sự tình Thiên Mộng băng tằm. Đúng lúc này trong đầu hắn lại vang lên một tiếng ho khan, một khí tức thanh thuần tiến vào khiến tâm tình hắn ổn định trở lại, câu nói đến miệng lại nuốt xuống.
Đường Nhã cười cười:
-Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa, Tiểu Hoắc, đệ đã có đệ nhất Hồn Hoàn, lúc này có tính toán gì không?
Hoắc Vũ Hạo thoáng sửng sốt, đúng rồi, bản thân có tính toán gì đây? Lúc trước tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mục tiêu của hắn là trở thành một hồn sư, tìm kiếm đệ nhất hồn hoàn. Hồn Sư và Hồn Sĩ tuy chỉ khác một chữ nhưng cách biệt lại một trời một vực. Trở thành Hồn Sư chính là bước vào cửa lớn, một bước lên mây trời cao biển rộng hiện ra. Nhưng hắn cũng chưa nghĩ đến sau đó sẽ thế nào, dù sao một đứa bé mười một tuổi lại lần đầu tiên ra ngoài có thể tính toán sâu xa gì.
Nhìn thấy vẻ mờ mịt của hắn, Đường Nhã mừng thầm nháy mắt với Bối Bối.
Bối Bối gật đầu lên tiếng:
- Hoắc tiểu đệ, ở nhà đệ còn những ai?
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức ngưng trệ, sau đó lắc đầu:
- Không còn ai cả, chỉ có mình ta cô độc…
Đường Nhã mừng rỡ buộc miệng:
- Tốt, thật là quá tốt!
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên, Bối Bối lại bình tĩnh khẽ gõ đầu Đường Nhã:
- Nói lung tung gì thế.
Đường Nhã cũng ý thức bản thân lỡ lời, trừng mắt nhìn Bối Bối:
- Người ta không cố ý mà. Tiểu Hoắc à, nhà đệ cũng không còn ai chi bằng gia nhập tông môn bọn tỷ đi!
- Tông môn?
Trước kia Hoắc Vũ Hạo ở phủ công tước cũng đã nghe nói về tông môn. Ở Đấu La đại lục, thế lực tông môn là vô cùng lớn, nhất là một ít tông môn lâu đời, phủ công tước về phần nào cũng có thể gọi là một đại tông môn.
Đường Nhã gật gật đầu:
- Chính là tông môn, tông môn chúng ta từng lại tông môn đệ nhất đại lục, một khi gia nhập đệ tuyệt đối không phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa tuyệt học tông môn chúng ta cực kì thích hợp để đệ tu luyện. Đệ một thân một mình, tuổi lại còn nhỏ, sau khi gia nhập tông môn, chúng ta chiếu cố lẫn nhau cũng dễ chịu một chút. Đệ một thân một mình ở ngoài nếu vận khí không tốt rất dễ chịu thua thiệt.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Tiểu Nhã tỷ, tông môn của tỷ tên là gì?
Đường Nhã nghiêm mặt:
- Đường Môn, từng là thiên hạ đệ nhất tông môn.
Nghe hai chữ Đường Môn, thân thể Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động, tuy lúc này Đường Môn đã hơi suy sụp nhưng trong lịch sử Đấu La đại lục, địa vị Đường Môn có thể nói cao vời vợi, không một tông môn nào có thể so sánh.
Lúc còn nhỏ mẫu thân cũng đã nói qua về truyền kỳ Đường Môn. Đường Môn thành lập từ vạn năm trước, có thể nói là một trong những tông môn lâu đời nhất, lại nói tông chủ đầu tiên của Đường Môn – Đường Tam từng thay đổi vận mệnh đại lục, đưa đến sự phát triển mạnh mẽ của Hồn Sư trên đại lục. Lúc đó Đường Môn quả thật là thiên hạ đệ nhất tông môn. Hơn nữa theo truyền thuyết, Đường Tam đã đột phá cảnh giới cao nhất Phong Hào Đấu La, tiến đến một tầng thứ siêu việt bất tử bất diệt, nhưng từ đó về sau lại không ai biết rõ nữa.
Vạn năm trôi qua, Đường Môn vẫn như trước nhưng lại bước ra khỏi vũ đài lịch sử, hậu nhân Đường Môn rất ít người biết đến. Thậm chí một ít truyền kỳ về Đường Môn có người đã quên nhưng có một đều tất cả đều nhớ: Vạn năm trước nếu Đường Tam không giúp các Hồn Sư tại Đấu La đại lục một con đường trụ cột để phát triển, cuộc chiến giữa Nhật Nguyệt đại lục cùng Đấu La đại lục không biết đã ra sao, Đấu La đại lục chưa chắc đã chiến thắng rồi thống nhất hai phiến đại lục.
- Hoắc tiểu đệ, đệ từng nghe qua Đường Môn à?
Bối Bối ngạc nhiên hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Cũng nghe qua một chút về truyền thuyết Đường Môn, chỉ là đệ không biết Đường Môn ở đâu.
Hai mắt Đường Nhã đỏ lên:
- Đường Môn đã không còn phủ đệ, cơ nghiệp bị đoạt, trước mắt chỉ còn lại tỷ và Bối Bối. Tỷ chính là đương kim môn chủ Đường Môn, Bối Bối chính là Đại đệ tử khai sơn.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn hai người, tuổi tác Đường Nhã cũng không lớn hơn Bối Bối bao nhiêu, hơn nữa xem cách nói chuyện cũng không nhìn ra đây là hai thầy trò.
Bối Bối ho khan hai tiếng:
- Tình huống đệ cũng thấy rồi. Hiện tại Đường Môn cũng chỉ còn hai người nhưng chúng ta nhất định sẽ đưa Đường Môn trở về thời kì huy hoàng. Nếu đệ đồng ý gia nhập chúng ta rất hoan nghênh, Tiểu Nhã nói cũng không sai, Đường Môn có một công pháp rất thích hợp để đệ tu luyện, vô cùng có lợi cho việc phát triển thực lực sau này.
Hoắc Vũ Hạo do dự một chút:
- Muốn gia nhập Đường Môn cần điều kiện gì?
Đường Nhã đáp:
- Chỉ cần đệ không ngừng cố gắng tăng cường tu vi, ngày càng cường đại. Lúc bổn môn cần phải cố gắng ra sức, tỷ cũng không lừa đệ, bổn môn hiện tại quả thực đã xuống dốc nhưng công pháp vẫn còn. Hơn nữa Đường Môn từng là thiên hạ đệ nhất tông môn, vẫn có một chút đặc quyền, học viện Sử Lai Khắc đệ nhất đại lục đệ chắc cũng biết, học viện đối với việc tuyển chọn đệ tử vô cùng nghiêm khắc nhưng mỗi năm vẫn cấp cho bổn môn vài danh ngạch. Tỷ và Bối Bối cũng định gia nhập, vừa lúc năm nay vẫn còn dư một chỗ, nếu đệ nguyện ý gia nhập Đường Môn, chỗ này liền để cho đệ. Còn có thể trụ vững tại học viện hay không đều xem cố gắng của mỗi người. Chúng ta có thể giúp đệ rất nhiều nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất: Chỉ cần gia nhập Đường Môn, kiếp này chính là người của Đường Môn, nếu một ngày rời đi liền đen tất cả tuyệt học trả lại bổn môn!
Đường Môn, Đường Môn! Ánh mắt Hoắc Vũ hạo dần sáng lên, hắn chăm chú nhìn Đường Nhã:
-Tiểu Nhã tỷ, đệ nguyện ý gia nhập Đường Môn.
***
Đường Môn- khai - lộ!
M2: Hôm qua vừa quyết định làm bộ này là bắt tay vào làm luôn, vậy mà hôm nay xong đến chương 3 rồi, mong mọi người nếu có đọc thì THANK 1 cái ủng hộ nha
Last edited by Hina; 24-12-2012 at 12:45 AM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Hoắc tiểu đệ, đệ phải hiểu rõ, gia nhập tông môn không phải là chuyện nhỏ. Tuy Đường Môn đã suy thoái nhưng dù sao cũng từng là thiên hạ đệ nhất tông môn. Nếu sau này đệ hối hận muốn rút khỏi tông môn, cho dù là ta hay Đường Nhã cũng sẽ không bỏ qua cho đệ đâu!
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu:
- Bối đại ca, đệ đã không còn thân nhân, tuổi lại nhỏ, lần này vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên. Đệ muốn vượt trội, trở thành một Hồn Sư cường đại. Gia nhập Đường Môn chắc chắn là con đường tốt nhất, chẳng những có thể tiến vào Sử Lai Khắc học viện, lại còn được mọi người chỉ điểm. Mọi người có thể đem tình cảnh hiện tại của Đường Môn nói cho đệ biết, đệ cảm nhận được mọi người thật sự chân thành. Đệ nguyện ý tham gia tông môn, cùng nhau chấn hưng Đường Môn.
-Tốt, tốt lắm.
Đường Nhã hưng phấn ôm cổ Hoắc Vũ Hạo.
Bối Bối cũng vuốt cằm nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo tuy niên kỉ còn nhỏ nhưng đã chín chắn hơn so với đám người cùng tuổi, tuy hơn mười tuổi mới đạt được đệ nhất Hồn Hoàn, thiên phú mặc dù quan trọng nhưng cần cù cố gắng vẫn là thiết yếu. Huống chi hắn còn có Vũ Hồn tinh thần thuộc tính hiếm có, Đường Môn có hắn cũng xem là tiện nghi.
Hương thơm từ cơ thể Đường Nhã tỏa ra làm khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo đỏ lên, động cũng không dám động, thành thật đứng yên.
Bối Bối thay hắn giải vây:
-Tiểu Nhã lão sư...
Đường Nhã lúc này mới rời khỏi người Hoắc Vũ Hạo, đắc ý nhìn hắn. Đương nhiên nàng tuyệt đối không thừa nhận, lúc đầu muốn hắn gia nhập Đường Môn chỉ vì món cá nướng kia…
- Tiểu Hoắc, mau bái sư. Đường Môn chúng ta còn lại ba người, quy cũ cũng không quá nhiều. Sau này đệ cứ gọi ta là lão sư, từ giờ đệ chính thức là người của Đường Môn.
Đường Nhã nghiêm mặt nói.
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, phụp một tiếng quỳ xuống bái Đường Nhã.
- Đệ tử Hoắc Vũ Hạo bái kiến lão sư!
Đường Nhã đứng bất động, để hắn bái ba lượt mới đỡ lên.
- Tốt lắm, Tiểu Hoắc từ nay sẽ là đệ nhị đệ tử, bái kiến đại sư huynh đi.
Vừa nói nàng đã chỉ Bối Bối.
- Bái kiến đại sư huynh!
Hoắc Vũ Hạo hướng Bối Bối khom mình hành lễ.
Bối Bối mỉm cười:
- Tiểu sư đệ không cần khách khí, sau này đều là người một nhà.
Đường Nhã nhẹ nhàng thở ra:
- Tiểu Hoắc, sau này đệ cùng Bối Bối phải gọi ta là Tiểu Nhã lão sư. Nhưng không được học theo hắn, không biết lớn nhỏ, rõ chưa?
- Vâng, lão sư.
Sau khi bái sư Hoắc Vũ Hạo lại có vài phần câu nệ nhưng nội tâm đã ổn định rất nhiều. Bái nhập Đường Môn khiến hắn có một cảm giác an toàn, cảm giác này đã lâu lắm không xuất hiện qua.
Tiểu Nhã vẫy cổ tay, một quyển sách đột nhiên hiện ra, đưa Hoắc Vũ Hạo:
- Tiểu Hoắc, đây là Huyền Thiên Bảo Lục của Đường Môn. Bên trong ghi lại tuyệt học Đường Môn, mà Huyền Thiên Công chính là căn bản, dùng minh tưởng để tăng nhanh tốc độ tu luyện. Hiện nay tu vi đệ còn thấp, tu luyện Huyền Thiên Công cũng không có gì trở ngại, sau này còn có tỷ và Bối Bối chỉ điểm đệ tu luyện nữa. Ngoài ra Huyền Thiên Bảo Lục tổng cộng có năm tuyệt học: Huyền Ngọc Thủ luyện thủ, Tử Cực Ma Đồng luyện nhãn, Khổng Hạc Cầm Long cầm nã thủ, Quỷ Ảnh Mê Tung luyện thân pháp cùng với các phương pháp sử dụng, hóa giải ám khí. Đường Môn chúng ta nổi tiếng nhất là ám khí, nhưng muốn tu luyện đầu tiên phải có trụ cột căn bản. Hiện tại việc đệ cần làm là bắt đầu tu luyện năm loại tuyệt học này, còn chuyện luyện ám khí để sau này tỷ dạy sau.
- Lúc nãy tỷ đã nói ở Đường Môn có một tuyệt kỹ thích hợp để đệ tu luyện, chính là: Tử Cực Ma Đồng. Tử Cực Ma Đồng là phương pháp luyện mắt, luyện tới một trình độ nhất định có thể biến ánh mắt thành lực công kích cực mạnh. Vũ Hồn của đề còn là Linh Mâu, hẳn là công pháp này vô cùng thích hợp, đệ phải chăm chỉ tu luyện.
Nhận lấy Huyền Thiên Bảo Lục, Hoắc Vũ Hạo cẩn thận cất vào người:
-Tạ ơn lão sư, đệ tử nhất định cố gắng tu luyện.
Bối Bối đưa tay đặt vào thắt lưng, một bạch ngọc yêu đái xuất hiện trong tay.
- Tiểu sư đệ, đây là Đạo Khí phỏng chế từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của tiên tổ Đường Tam, xem như là quà ra mắt đại sư huynh tặng đệ, có nó đệ cất đồ vật cũng dễ dàng hơn.
Vừa nói xong Bối Bối đã đem Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cột bên hông Hoắc Vũ Hạo, hướng dẫn cách sử dụng. Hai mươi bốn ngọc thạch đính trên yêu đái này mỗi viên ứng với không gian nửa thước, có thể tích trữ vật phẩm, chỉ cần đưa hồn lực vào là dễ dàng điều khiển, đây cũng là hồn đạo trân quý.
Thiên phú Hoắc Vũ Hạo không tốt, thân thể yếu đuối nhưng lại vô cùng thông minh, chỉ vài lần thử đã sử dụng thành thạo Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Chẳng qua trong quá trình này hắn cũng tiêu hao không ít Hồn Lực.
Đường Nhã nói:
- Tiểu Hoắc, lần này ty và đại sư huynh của đệ ra ngoài là vì liệp sát hồn thú gia tăng Hồn Hoàn. Giờ đệ cứ theo sau chúng ta, chúng ta hoàn thành liệp sát sẽ cùng nhau quay về học viện Sử Lai Khắc.
- Vâng thưa lão sư!
Hoắc Vũ Hạo cung kính đồng ý.
Đường Nhã buộc miệng:
- Tuy rằng đã bái sư nhưng đệ cũng không cần quá câu nệ, Đường Môn chỉ có ba người chúng ta có việc gì phải sợ.
Bối Bối tức giận:
- Lão sư gì thế này, đệ tử lễ phép mới tốt chứ. Trời cũng không còn sớm, chúng ta mau chóng tiến lên thôi. Hi vọng vận khí không quá kém, có thể tìm được một ít hồn thú thích hợp.
- Ừm, xuất phát.
Đường Nhã gật đầu.
Đường Nhã đi trước, Bối Bối dẫn theo Hoắc Vũ Hạo, ba người tăng tốc tiến về hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Sau khi có được đệ nhất Hồn Hoàn, Hoắc Vũ Hạo cảm giác tu vi bản thân tăng lên rất nhiều, nhất là về mặt thân thể, hắn chạy một thời gian cảm giác vẫn vô cùng thoải mái, nhưng về tốc độ vẫn thua kém Đường Nhã và Bối Bối không ít. Bối Bối truyền đến một cỗ Hồn Lực dịu nhẹ, lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng không cần tiêu hao quá nhiều khí lực liền có thể theo sau.
Vừa đi Bối Bối vừa nói:
- Tiểu sư đệ, Huyền Thiên Công chính là một trong những công pháp tu luyện tốt nhất đại lục, chỉ cần đệ cố gắng tu luyện nhất định sẽ có thu hoạch. Đầu tiên huynh sẽ hướng dẫn đệ một chút bí quyết vận hành thần công, phải ghi nhớ kỹ!
-Vâng!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu tập trung lắng nghe.
Bối Bối thân hình nho nhã, tính cách cũng vô cùng ôn hòa tinh tế, tỉ mỉ giảng giải pháp môn tu luyện Huyền Thiên Công, mỗi khi có vài chi tiết khó hiểu đều giảng lại một lần. Những chỗ Hoắc Vũ Hạo không rõ hắn cũng có thể dùng lời lẽ đơn giản để giảng giải, Hoắc Vũ Hạo rất nhanh đã đắm chìm trong công pháp.
Đường Nhã phía trước khẽ thè lưỡi, nàng có thể khẳng định nếu bản thân giảng giải cho Hoắc Vũ Hạo tuyệt không thể tốt bằng Bối Bối, bản thân quả thật không xứng là một môn chủ.
Last edited by Hina; 24-12-2012 at 12:50 AM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bối Bối vừa đi vừa hướng dẫn cho Hoắc Vũ Hạo, một canh giờ bất tri bất giác trôi qua.
Đường mòn cuối cùng cũng kết thúc, trước mắt là một mảnh rừng rập rạp, không khí càng thêm trong lành nhưng mơ hồ có một luồng hơi thở từ nơi xa xăm trong sâm lâm truyền đến.
- Phương pháp tu luyện thân thể cơ bản là vậy. Còn cụ thể thế nào đệ phải tự mình lĩnh ngộ thôi. Nếu có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Bối Bối nhìn sang Hoắc Vũ Hạo nói.
- Cám ơn Đại sư huynh.
Sau khi Bối Bối vừa đi vừa dạy phương pháp tu luyện cho Hoắc Vũ Hạo khiến hắn càng thêm kính nể vị sư huynh này.
Đúng lúc này, Tiểu Nhã ở phía trước chợt hừ lạnh một tiếng, nhịp bước di chuyển của nàng đột nhiên trở nên hư ảo, thân thể nháy mắt liên tiếp biến hóa rồi đánh về phía cây đại thụ bên trái. Hoắc Vũ Hạo mơ hồ thấy có vài tia hàn quang hiện lên, một con Phong Phí Phí giống con trước đây từng suýt giết chết hắn từ tán cây rơi xuống.
Tiểu Nhã tức giận nói:
- Cái loại Phong Phí Phí này thật đáng ghét, không những dám chủ động công kích lại còn dám dở trò đánh lén nữa.
Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo cũng không có sử dụng Linh Mâu nên căn bản không thấy rõ được Tiểu Nhã xuất chiêu như thế nào.
- Tiểu Nhã lão sư, cái mà tỷ vừa dùng là hồn kỹ sao?
Tiểu Nhã đắc ý nói:
- Không phải hồn kỹ, chỉ là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ kết hợp với ám khí thôi, đây là một loại vũ kỹ của Đường Môn, đệ cứ chuyên tâm tu luyện đi, sau này tỷ sẽ dạy cho.
- Tiểu Nhã, cẩn thận.
Sắc mặt Bối Bối đột nhiên biến đổi, tay phải giơ lên đánh một hư trảo về phía Đường Nhã. Hai người bọn họ tất nhiên đã thường xuyên phối hợp, từng động tác hết sức hòa hợp. Đường Nhã điểm nhẹ ngón chân xuống mặt đất rồi phóng mình bay lên, giống như cả người không có chút trọng lượng bị một trảo của Bối Bối nhẹ nhàng kéo lên.
Một bóng đen nháy mắt xuất hiện, một mùi hương cũng bất ngờ xông đến.
Hoắc Vũ Hạo bị mùi hương này tập kích nhất thời cảm thấy choáng váng, nhưng trong cơ thể lập tức xuất hiện một luồng khí lạnh băng phong bế lại mũi và miệng của hắn rồi theo mũi phun trào ra ngoài, luồng khí bí ẩn ấy cũng bị tống ra theo từng tia khí lạnh kia rồi tiêu tán trong không khí.
Băng thuộc tính, Vũ Hồn thứ hai của ta? Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra lai lịch của luồng khí lạnh này. Bất quá hành động ban nãy của khí lạnh ấy cũng không phải là hắn phát động.
Ngay khi hắn vui mừng với tác dụng của vũ hồn thứ hai của mình thì Đường Nhã đã được Bối Bối kéo về trước mặt, nàng khẽ chạm lên vai Bối Bối rồi lộn nhào một cái bay ra sau lưng Bối Bối.
Lúc này dưới chân Đường Nhã đã xuất hiện hai quầng sáng màu vàng cao thấp bất đồng, hai cái Hồn Hoàn của nàng hóa ra đều là Bách niên Hồn Hoàn.
Từng sợi dây dài màu xanh lục nháy mắt được phóng ra từ người Đường Nhã, trong đó có một dây quấn quanh hông Hoắc Vũ Hạo, tất cả những dây còn lại nhanh chóng tản ra phía xa.
So với Đường Nha, Bối Bối càng khiến Hoắc Vũ Hạo chấn động hơn.
Từ lúc mới gặp đến giờ, trong ấn tượng của hắn, vị đại sư huynh này tính tình ôn hòa nho nhã, luôn đi bên cạnh Đường Nhã, trên mặt lúc nào cũng mang theo một chút ấm áp, khiến những người xung quanh có cảm giác thân thiện. Vậy mà lúc này hắn lại hoàn toàn biến thành bộ dạng khác.
Sau khi vọt qua khỏi Tiểu Nhã, trên mi tâm Bối Bối liền xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam, sau đó không ngừng khuếch tán, từ mi tâm lan ra khắp toàn thân, ngay sau đó, từng tia lôi điện màu lam xuất hiện xoay xung quanh hắn như những con rắn nhỏ. So về vẻ ngoài thì lúc này Bối Bối cũng chưa có thay đổi gì nhiều, trên trán xuất hiện thêm một tiêu ký hình tia chớp mà thôi, khí tức của hắn cũng dần biến hóa vì Vũ Hồn này.
Nhưng cũng chỉ như thế thôi đã đủ khiến Hoắc Vũ Hạo thay đổi cách nhìn về hắn.
Sau đó tay phải hắn cũng xuất hiện biến hóa, ống tay áo bên phải vì sự bành trướng của cánh tay mà hóa thành tro tàn. Cánh tay hắn dài ra độ chừng nửa thước, cực kỳ thô kệch, bên ngoài còn phủ kín vảy màu xanh đậm, tay mọc móng vuốt, đồng dạng cũng đầy vảy, mỗi khớp xương trên cánh tay cũng thô to hơn bình thường, những con rắn điện màu xanh đậm kia từ từ tập trung về phía cánh tay rồi xoay quanh không ngừng, đây chính là dị biến thứ hai xuất hiện trên người hắn. Sau đó ba hồn hoàn xuất hiện, cũng xoay quanh hắn như bao hồn sư khác, phân biệt là hai vàng một tím.
Tam hoàn, Hồn Tôn, đại sư huynh cùng lắm chỉ hơn mình bốn năm tuổi vậy mà đã là cường giả Hồn Tôn trên ba mươi cấp. Hơn nữa ba hồn hoàn của hắn còn có cả một cái Thiên niên Hồn Hoàn.
Giữa các loại Hồn Hoàn, màu trắng là Thập niên, màu vàng là Bách niên, màu tím là Thiên niên, còn màu đen chính là Vạn niên. Còn những hồn thú cường đại hãm hại Thiên Mộng băng tầm nếu hóa thành hồn hoàn chính là màu hồng.
Ban nãy Hoắc Vũ Hạo đã hỏi qua tuổi tác của Đường Nhã và Bối Bối, cả hai đều mới mười lăm tuổi, nếu so theo tháng thì Bối Bối nhỉn hơn một chút. Bằng này tuổi tu vi đã đạt đến bậc Hồn Tôn hơn nữa còn có ba hồn hoàn bậc này, dùng từ "Thiên tài trời sanh" với hắn mới thích hợp. Dựa vào tu vi, hắn còn hơn cả lão sư Đường Nhã mới cấp hai mươi.
Oa oa
Quái thú kia kêu lên một tiếng, bóng đen trên mặt đất nháy mắt phóng lên đánh về phía Bối Bối.
Bối Bối hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia màu tím, cánh tay phải tráng kiện cũng vung lên, trên không trung liền xuất liện một tầng lưới điện chặn bóng đen lại.
Rắc rắc, phần phật.
Một trận sấm sét vang lên trên không trung, bóng đen kia bị bắn ngược về phía sau, mà Bối Bối cũng lảo đảo lui về sau ba bốn bước, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên đối thủ mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của hắn.
- Là Mạn Đà La Xà. Oa, lại còn là hồn thú ngàn năm, thật tốt quá. Bối Bối, muội chọn con này.
Đường Nhã không những không kinh sợ còn lấy làm mừng rõ, dịu giọng hô to.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã thấy rõ bóng đen vừa tập kích bọn họ, đó là một con rắn dài ba thước màu hồng, trên trán có một vật nho nhỏ gồ lên hình dáng như một đóa hoa.
Bối Bối dĩ nhiên không có hưng phấn như Đường Nhã, vẻ mặt hắn lúc này đã trầm xuống, tuy rằng hắn là cường giả bậc Hồn Tôn nhưng đối mặt với hồn thú ngàn năm vẫn chưa đủ năng lực dễ dàng chiến thắng, cũng may vũ hồn của hắn cường đại không thì gặp những Hồn Tôn bình thường sớm đã co giò bỏ chạy.
- Tiểu Nhã, muội bảo vệ Hoắc Vũ Hạo đi.
Bối Bối khẽ quát một tiếng, trên cánh tay liền xuất hiện hồn hoàn thứ nhất lấp lánh, hồn lực cũng đặc biệt dao động dữ dội hơn, từng đoàn lôi điện màu xanh đậm ngưng kết thành một cái long trảo đánh về phía Mạn Đà La Xà.
Lôi Đình Long Trảo, Bối Bối đệ nhất hồn kỹ.
Con Mạn Đà La Xà kia cũng hết sức gian xảo, lúc đầu còn nằm yên trên mặt đất, mắt thấy Bối Bối vừa phát động công kích liền bắn mình lên không trung, cái đuôi quét ngang không khí thành một đạo ảnh màu hồng đánh về phía Bối Bối.
Bối Bối không lùi mà còn tiến tới, cả người nháy mắt hụp xuống, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ nháy mắt đã di chuyển sang nơi khác, long trảo kia trên không trung cũng nương theo vẽ thành một đường hình vòng cung từ sau đánh vào Mạn Đà La Xà, cùng lúc đó, hồn hoàn thứ hai trên tay phải của hắn cũng sáng lên, vô số rắn điện đồng loại phóng ra, hóa thành từng mũi tên bắn lên không trung đan thành một cái võng điện thật lớn bao phủ lấy Mạn Đà La Xà.
Last edited by Hina; 24-12-2012 at 12:52 AM.
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina