Càn Kình vừa bưng cái chậu gỗ lên thì lại thấy Bích Lạc một lần nữa cúi đầu tới gàn chín mươi độ chào hắn.
Bưng chậu gỗ, Càn Kình vừa đau đầu về việc cái ga giường vừa nhanh chân chạy về ký túc xá. Ven đường lại gặp phải đám đông ồn ào kia, mười mấy người đồng thanh thở dài, còn có người liên tục hô tô "Đáng tiếc, đáng tiếc ..."
- Đợi lát nữa, trước khi đi mua ga giường, ta phải đi báo cáo với La Đức Lý Cách Tư lão sư là đám tiểu tử này cần phải thêm kích thích tinh thần ...
Càn Kình đang lầm bầm muốn mượn cơ hội phát tiết việc cái ga giường bị rách thì lại thấy La Lâm bộ dáng như một con chó săn đang săn mồi từ trong phòng chạy tới bên cạnh Càn Kình, hai cái mũi hít hít, ngửi ngửi liên tục.
Tốc độ chạy nước rút của tên này khiến Càn Kình cũng có chút kinh ngạc. Thường ngày, cho dù La Đức Lý Cách Tư lão sư cầm gậy đuổi theo sau lưng cũng không thấy tên La Lâm này chạy nhanh như vậy. Xem ra lần tới phải nhác nhở lão sư cầm theo một cây lang nha bổng để huấn luyện tên La Lâm này, nhất định sẽ phát hiện ra hắn rất có tiềm năng a!
- Càn Kình, đến đây!
La Lâm duỗi hai cánh tay thô béo của mình ra kéo Càn Kình vào trong phòng, so với lúc theo đuổi hoa hậu giảng đưởng Chu Lẽ Ti còn nhiệt tình hơn vài phần khiến cho Càn Kình nhất thời toàn thân nổi hết cả da gà, đồng thời thầm suy đoán cái tên thích náo nhiệt La Lâm này hôm nay lại muốn làm gì đây?
Càn Kình đi theo La Lâm vào phòng, liền hỏi:
- Có chuyện gì?
- Không có đại sự gì đâu!
Trên cái mặt đầy thịt của La Lâm hiện lên nụ cười đầy vẻ bỉ ổi:
- Ta tìm ngươi nhờ giúp chút chuyện nhỏ!
- Chuyện nhỏ?
- Lỗ Địch bên nhị ban đang đấu vật tay với nam sinh lớp chúng ta, những người khác đều đã thua hết rồi ...
- Lỗ Địch?
Càn Kình đang đi tới đi lui đột nhiên dừng lại, dùng sức kéo cánh tay của La Lâm, hỏi:
- Chiến sĩ hệ nhị ban năm thứ nhất, trâu điên Lỗ Địch?
Càn Kình vừa muốn xoay người đi, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải tên La Lâm này đã bị tên Rudy kia vỗ một cái trở thành tên ngốc rồi không nữa?
Rudy là ai? Trong Áo Khắc Lan học viện, cái tên trâu điên Rudy rất nổi danh! Trong toàn bộ chiến sĩ hệ năm thứ nhất, đơn thuần xét về lực lượng thì tên này được công nhận là ở trong nhóm tiền tam a!
Ngay cả các học trưởng năm thứ hai của chiến sĩ hệ cũng có rất nhiều người về mặt lực lượng cũng không thể so được với hắn.
Càn Kình mặc dù chưa từng vật tay với Rudy nhưng hắn lại rất rõ ràng lực lượng của bản thân, nếu muốn đi đấu cổ tay với cái tên trâu điên kia thì không khác gì là tự tìm tai vạ!
Mấy người trước vừa mới nhận cái thanh danh tướng mạo phạm tội, Càn Kình cũng không muốn trong khoảng thời gian này lại bị tên trâu điên kia hành hạ cho thêm một trận xấu mặt nữa!
- Càn Kình, Càn Kình ...
La Lâm đuổi theo Càn Kình, nói:
- Ta nói này, ngươi dù gì cũng là đệ tử được lão sư Rodrigues tán thưởng, chẳng lẽ lại sợ tên trâu điên Rudy kia sao?
- Sợ?
Càn Kình xoay mặt nhìn cái tên béo này, đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói:
- Nói thật, nếu phát cho ta cùng tên trâu điên đó mỗi người một cái gậy tiến hành luận bài chiến sĩ hệ thực chiến thì ta còn có thể dùng một tay câm gậy chiến đấu với hắn hai tay cầm gậy mà vẫn có thể đánh hắn thành đầu heo không biết đâu là đông nam tây bắc. Hoặc là cho ta một thanh đao, cho dù có hai tên Rudy thì kết cục cũng chỉ có một là ta sẽ giết hắn! Nhưng nếu nói về việc đơn thuần dùng lực cổ tay so đấu thì ngươi nói đúng rồi, ta thực sự không thắng được hắn!
La Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Càn Kình. hắn cũng biết lời này của Càn Kình là có lý, nhưng mà tất cả nam nhân trong lớp đều đã bị tên Rudy đó đánh bại, hiện giờ trong lớp chỉ còn một mình Càn Kình là chưa có xuất chiến!
Đến lúc này việc thắng thua của lớp nhất ban đã không còn quan trọng nữa, thứ quan trọng chính là không thể ngay cả khí phách so đấu cũng không còn a!
- La Lâm, ngươi tìm người khác đi. Lúc nào tên trâu điên đó muốn thực chiến thì ngươi cứ gọi ta một tiếng, ta cam đoan sẽ biến hắn thành người xấu nhất của Áo Khắc Lan học viện này!
Càn Kình xoay người lại, lắc đầu nói:
- Vật tay? Mấy tên gia hoả các ngươi làm sao thấy hiểu được cái cảnh khốn cùng như ta chứ? Ta còn đang lo lắng vì vấn đề mua ga giường mà các ngươi lại đi lãng phí khí lực vào cái trò vật tay vô dụng đó?
- Mua ga giường?
La Lâm đang có chút thất vọng, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, bước nhanh tới ben Càn Kình, vỗ vai hắn, nói:
- Càn Kình, ngươi đang thiếu tiền mua ga giường đúng không? Vậy thì đi tham gia vật tay đi, chúng ta vật tay là có tiền đặt cược, nếu thua thì tính lên người ta, thắng thì ngươi lấy, thế nào?
Đánh bạc? Thắng? Tiền? Càn Kình mới vừa rồi còn kiên định hữu lực bước tới thì đột nhiên giống như bị trúng phải Thạch Hoá thuật của Ma pháp sư, đại não phi tốc tự hỏi: thắng thì có tiền, thua thì cùng lắm chỉ mất chút mặt mũi mà thôi. Dù sao mấy hôm trước cũng đã mất mặt vì cái vụ tướng mạo phạm tội, cái mặt cũng sớm đã ném đi mất, bây giờ còn sự thua mất mặt sao? Nói không chừng tên trâu điên kia sau khi vật tay với nhiều người đã không còn bao nhiêu khí lực, mình có thể chiếm tiện nghi a, vạn nhất nếu thắng thì sau khi mua ga giường có lẽ vẫn còn dư được chút tiền lời.
- Nhớ lời ngươi nói đó, ta thắng thì tiền là của ta!
Càn Kình sau khi vứt lại một câu thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy cái phòng ở giữa ký túc xá, cũng không phải hắn đang gấp kiếm tiền mà hắn sợ chậm chân thì tên trâu điên kia sẽ có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, lúc đó thì cơ hội thắng của hắn triệt để xa vời!
- Ồ, lại có thêm một người tới! Hình như là ngươi cuối cùng trong lớp các ngươi thì phải? Ngươi không phải là cái tên xui xẻo tướng mạo phạm tội sao? Như thế nào? Cảm thấy còn chưa đủ mất mặt nên tới đây để cho Rudy của chúng ta sỉ nhục thêm một lần nữa ngươi mới thoả mãn hả?
Một tên đệ tử nhị ban ngồi trên giường gần cửa ra vào, bộ dáng xấu xí, nói năng cay nghiệt, thiếu chút nữa đã khiến cho Càn Kình phải tìm cây gậy đập cho hắn một trận.
Cũng có không ít tên đang ngồi trên giường đồng thời cười lớn lên, vài tên trong lớp Càn Kình thì dùng bộ mặt uể oải nhìn hắn.
Mặc dù mới học cùng chưa tới một năm nhưng tất cả mọi người đều rất hiểu năng lực của Càn Kình, Càn Kình đã cầm chắc một chân trong Top 10 của phái thực chiến chiến sĩ hệ năm nhất. Nhưng nếu nói về man lực thì trong Càn Kình có thể lọt vào Top 50 hay không còn khó nói.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Trâu điên Rudy được xem là nhân vật nằm trong Top 3 về man lực của năm nhất, thậm chí khí lực của hắn còn mạnh hơn không ít người ở năm hai! Càn Kình cho dù có được gia trì thêm ma pháp Man Ngưu chi lực thì chỉ sợ khí lực cũng không nhất định có thể thắng được Rudy.
Rudy có một thân quái lực trời sinh nhưng xuất thân từ một gia đình bình dân nên có người hoài nghi hắn có phải là có huyết thống của man nhân ở phương bắc hay không?
- Tiểu tử, ngươi muốn đấu vật tay với ta?
Rudy ngồi ở một bên đầu bàn, đung đưa cái bả vai so với cái đùi của Càn Kình không kém bao nhiêu, khuỷu tay chấn lên mặt bàn làm phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Cái bàn gỗ chắc chắn bị Rudy chống lên một cái mà Càn Kình thấy nó phải lắc lư vài lần.
- Đến đây đi.
Rudy đưa bàn tay áp lên mặt bàn, nói tiếp:
- Có cần ta chấp ngươi hai tay không?
Càn Kình rất muốn trực tiếp đáp ứng nhưng khí thấy ánh mắt miệt thị của đám nhị ban xung quanh thì hắn liền bỏ qua cái đề nghị hấp dẫn này.
- Không cần!
Càn Kình ngông ngênh ngồi xuống đối diện Rudy, trong lòng lại rất hoài nghi cánh tay của tên trâu điên này chẳng lẽ không biết cái gì gọi là mỏi sao? Một chỏ vừa rồi của hắn rõ ràng là không hề có chút mỏi mệt nào!
Trong tình huống này, chỉ cần là nam nhân cho dù biết rõ là thua cũng sẽ lên! Càn Kình bất đắc dĩ chống khuỷu tay xuống bàn, đưa bàn tay nắm chặt cái bàn tay thô ráp của Rudy.
"Ồ!" Càn Kình thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì phát hiện Rudy cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc đồng dạng nhìn hắn. Càn Kình vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ tên Rudy này muốn nhường sao?
Khi đấu vật tay, hai bàn tay vừa nắm vào nhau thì bình thường có thể thông qua lực nắm mà cảm giác được lực đạo của đối phương mạnh yếu thế nào, qua đó cũng có thể cơ bản đoán được bản thân có thể thắng được đối phương hay không.
Khi bàn tay hai ngươi nắm lại, Càn Kình rất kỳ quái phát hiện bàn tay của tên trâu điên Rudy này giống nhưng không hề dùng toàn lực vậy, nếu chỉ với chút lực lượng như vậy thì tỷ lệ thắng của Rudy không quá ba thành a!
Một tên học viên làm trọng tài đứng bên cạnh, có chút nhàn chán ngáp một cái rồi mốc mấy đồng tiền trong túi ra bỏ lên bàn, hữu khí vô lực nói:
- Ta cược trâu điên thắng!
- Ta cũng cược trâu điên thắng!
- Ta cũng cược trâu điên thắng!
Vài tên nhị ban cũng nhanh chóng ném tiền ra rồi nhìn qua mấy tên bên nhất ban.
- Cái này ...
- Cái kia ...
Mấy tên nhất ban, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trên mặt đều đầy vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cũng cược Rudy ....
Càn Kình vừa nghe được đám bạn cùng lớp này cũng muốn cược cho Rudy thì thiếu chút nữa tức tới hộc máu. Tốt xấu gì cũng là bạn học chung gần một năm, vậy mà bọn chúng lại đặt cho người ngoài thắng?
- Các ngươi cũng cược cho Rudy thắng? Vậy làm sao mà cược được?
- Cược Rudy? Xem ra các ngươi cũng không quá đần, biết tên đồng học của các ngươi cũng không được a! Nhưng các ngươi cũng quá không có nghĩa khí đi, dù sao các ngươi cũng là bạn cùng lớp a!
Mấy tên ban nhị ngồi trên giường ngươi một câu ta một câu, nhao nhao thảo luận không ngừng làm cho sắc mặt mấy tên bên ban nhất đỏ lên nhưng vẫn không có ai sửa lại cược cho Càn Kình thắng ...
La Lâm đi tới trước bàn, Càn Kình trừng mắt liếc nhìn hắn, Càn Kình quá hiểu tên La Lâm này, tên này không phải là loại người kiên trì có nguyên tắc, loại chuyện như lâm trận đem tiền cược cho Rudy, La Lâm không phải không làm được!
La Lâm bị Càn Kình liếc thì thân thể không tự chủ được phát lạnh một cái, hắn cũng đồng dạng rất hiểu tên bạn cùng phòng Càn Kình này của mình có tính tình thế nào!
Thường ngày, Càn Kình luôn cười hỉ hả, tính cách coi như rất tốt, đối với mọi người đều rất hiền lành hữu lễ nhưng nếu có ai đó chọc tới hắn thì tên đó chắc chắn không may rồi. Càn Kình là loại người chấp hành câu có thù tất báo tới mức tột cùng a!
La Lâm không hề quên, hơn hai tháng trước, tên Caesar đệ tử năm nhất ban tam vì theo đuổi hoa hậu giảng đường Chu Lễ Ti nên đã mang theo hai người chặn La Lâm hắn trong nhà vệ sinh hung hăng giáo huấn một trận rồi cảnh cáo hắn không được tới gần Chu Lễ Ti.
Đến tối, Càn Kình thấy trên mặt La Lâm chỗ xanh chỗ tím thì mới hỏi ra toàn bộ sự việc. Lúc đó Càn Kình chỉ nói một câu: "Tán gái phải bằng bổn sự, dựa vào thủ đoạn hèn hạ sau lưng là đồ vứt đi! Việc này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy đâu!"
Lúc đó, La Lâm cũng chỉ rằng Càn Kình chỉ thuận miệng nói để phát tiết một chút thôi. Nhưng thật không ngờ, hơn một tháng sau, trong lần trao đổi luận bàn giữa các ban cùng niên cấp thì Càn Kình lại bất ngờ tìm thẳng tới Caesar yêu cầu luận bàn.
Hơn nữa, ngay khi chiến đầu vừa bắt đầu thì Càn Kình tay cầm mộc côn hung hăng đập cho Carsar một trận tơi bời.
Trận đấu đó có thể nói là kết thúc trong thời gian cực ngắn, cơ hồ hai người chỉ vừa phất tay một cái thì Càn Kình đã đánh ngã Caesar xuống đất, lúc đó xem như Caesar đã thua rồi nhưng Càn Kình lại không để cho hắn có cơ hội mở miệng nhận thua, quyền thứ nhất vung xuống đã khiến cho Caesar máu me đầy miệng, sau đó lại tiếp tục đè xuống đất, một cơn mưa quyền đấm cước đá đổ lên người Caesar.
Mấy lão sư phát hiện tình huống có chút bất thường lập tức chạy tới kéo Càn Kình ra, nhưng lúc đó thì bộ mặt vốn cũng xem là anh tuấn của Caesar đã hoàn toàn biến dạng, nghe nói khi tên Caesar về đến nhà thì mẫu thân hắn phải phân biệt cả buổi mới xác định được hắn chính là đứa con bà nuôi dưỡng vài chục năm!
Không phải việc của bản thân, mà chỉ là việc của bạn cùng phòng mà Càn Kình đã có thể hung ác tới mức đó thì La Lâm rất hoài nghi nếu hắn lâm trận lật lọng thì có thể hay không sẽ bị Càn Kình trực tiếp giết chết rồi phơi thây ngoài đồng hoang không?
- Ta ...
La Lâm bất đắc dĩ thở dài vài cái rồi đặt mấy đồng tiền lên bàn, hữu khí vô lực, không tình nguyện nói:
- Ta ... cược cho Càn Kình a!
Mấy tên ban nhất nhìn La Lâm giống như nhìn thằng ngốc còn mấy tên bên ban nhị thì đồng lòng giơ ngón tay cái lên nói:
- Có gan!
Có gan? Đương nhiên là có gan! Biết rõ là khí lực của Rudy hơn xa Càn Kình nhưng La Lâm vẫn lấy tiền đặt cho Càn Kình thì mọi người sao có thể không cho rằng đầu óc hắn có vấn đề chứ?
Rudy cảm giác được năm ngón tay của Càn Kình một lần nữa phát lực khiến cho cặp lông mày màu nâu thô to của hắn không khỏi nhướng lên, vẻ kinh ngạc như muốn bắn thẳng ra khỏi đôi ngưu nhãn của hắn!
Trong chiến sĩ hệ năm nhất, Rudy ngoại trừ khi đối mặt với hai tên chân chính có một phần sáu huyết thống của man nhân ra thì chưa từng thấy ai lại có lực lượng lớn như Càn Kình!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Càn Kình nghi hoặc đánh giá Rudy, trong lòng hắn cũng âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ tên Rudy này đang cố ý muốn thua? Hay là đang muốn trêu đùa mình nên mới cố ý tự hãm bản thân vào tình thế nguy hiểm rồi sau đó mới giật thắng biểu hiện ma lực của bản thân?
Trong lúc hai người còn đang hiếu kỳ thì La Lâm đã nắm lấy nắm tay của hai người kéo tới vị trí chính giữa rồi buông tay ra quát:
- Bắt đầu!
"Phanh!"
Cái bàn lập tức phát ra một tiếng va đập cực mạnh, xung lực cường hoành chấn động khiến cho cả cái bàn như bị móp xuống.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn một màn kinh người trước mắt. Ngay một sát na khi La Lâm hô lên hai chữ "bắt đầu" kia thì cánh tay của Càn Kình khẽ mấy động một chút đã trực tiếp nện thẳng cái mu bàn tay của Rudy thật mạnh xuống mặt bàn!
Càn Kình ... thắng ...
Càn Kình chẳng những thắng hơn nữa còn là thắng rất gọn gàng và linh hoạt. Rudy ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có thì đã bị Càn Kình nhát mắt triệt hạ.
Thắng bại phân ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều sững sờ tại chỗ, không cách nào tiếp nhận sự thật phát sinh trước mắt.
Rudy là ai? Là Top 3 về man lực trong chiến sĩ hệ năm thứ nhất! Man lực của hắn rất gần với hai tên có được một phần sau huyết thống man nhân!
Cho dù là đám học viên năm thứ hai nếu đơn thuần so đấu man lực với Rudy thì cũng có rất nhiều người không phải là đối thủ của hắn.
Đám ban nhị đều đồng loạt ngơ ngác nhìn Càn Kình, ai cũng đều đang kỳ quái vì sao một tên xét về lực lượng đơn thuần cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào Top 50 lại có thể vật tay thắng được Rudy?
Sự việc xảy ra quá nhanh, Càn Kình cũng ngơ ngác nhìn cánh tay mình đang đè trên cánh tay của Rudy, bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm vừa rồi phát sinh cái gì, như thế nào mà chỉ một chút phát lực mà đã có thể nhanh gọn hạ gục Rudy như vậy?
Càn Kình thậm chí còn hoài nghi hắn có phải đang nằm mơ hay khôn? Lần này thắng quá mức không chân thực a, đấu vật tay mà hắn lại có thể lập tức hạ gục Rudy?
Trong phòng lúc này yên lặng tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe được, La Lâm cũng ngơ ngẩn nhìn kết quả trận vật tay này. Hắn vốn chỉ muốn tìm một ngươi thua không quá thảm tới mà thôi, nhưng không ngờ là Càn Kình lại có thể thắng!
Tất cả mọi người đều bị tràng cảnh này làm cho kinh hãi tới quên cả hô hấp, trong lúc mọi người còn đang chìm trong khiếp sợ thì thân thể mập mạp của La Lâm khẽ run lên, sau đó ... đôi mắt tam giác của hắn dần hiện ra vẻ hưng phấn, cái thân thể nhưng một đầu lợn rừng của hắn nhào tới cái bàn gỗ, hai tay tham lam đem tất cả tiền trên bàn ôm vào ngực.
Càn Kình cũng bị động tác này của La Lâm làm cho giật mình, thấy cái tên mập chết tiệt này đang cố ôm lấy đống tiền của mình, Càn Kình rốt cuộc đã xác định bản thân hắn không có nằm mơ. Tên La Lâm này xuất thân từ một gia đình thương nhân, cho nên đối với tiền tài luôn có một sự cố chấp và tham lam mãnh miệt.
Càn Kình chấn động nhất đối với việc tên La Lâm này tham tiền là trong một lần, khi hai người đang tản bộ, La Lâm đột nhiên dừng lại, rồi nói là bản thân hắn ngửi thấy mùi tiền, có lẽ ở chỗ này có ai đó đánh rời tiền ... sau mấy phút đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng tên La Lâm này cũng tìm được một đồng tiền ở trong một bụi cỏ.
- Ha ha, có tiền, có tiền ...
La Lâm duỗi mười ngón tay mập mạp của hắn ra nhanh chóng vơ vét đống của cải trên bàn, trong giọng nói vẫn còn mang theo vẻ khó tin:
- Thắng, ha ha, vậy mà thực sự thắng, không thể tưởng tượng được!
Đống tiền trên bàn chỉ trong chớp mắt đã chui vào trong túi tiền của La Lâm, Càn Kình thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn La Lâm một cái chứ cũng không vội đòi lại, bởi vì vừa rồi trên bàn có bao nhiêu tiền hắn rất rõ! Tên mập mạp này nếu dám ăn bớt hay độc chiếm thì cứ mà bị đánh thành đầu heo đi.
- Ta vậy mà thua? Điều này sao có thể?
Rudy mặt mũi đầy kinh ngạc, nhìn Càn Kình nói:
- ĐIều này không có khả năng, vừa rồi là ta sơ ý thất thần, lại một lần nữa!
Càn Kình cũng không để ý tới hắn, mà chăm chú nhìn lên cánh tay vừa mới chiến thắng đối phương của mình, năm ngón tay đang xoè ra đột nhiên nắm chặt lại, trong phòng liền vang lên tiến rôm rốp rất giòn.
Lực lượng này ... Càn Kình khẽ nhíu mày, thân là một chiến sĩ nên hắn tất nhiên có thể cảm giác được sự biến hoá lớn mạnh của bản thân.
Sau khi ngủ dậy bởi vì xảy ra vụ việc tướng mạo phạm tội nên Càn Kình có chút không yên lòng, mặc dù hắn cũng có thoáng hoài nghi khí lực của mình nhưng cũng không có để tâm lắm bởi vì nếu những gì ở trong giấc mộng kia là thực thì cũng quá khó tin!
Lúc này, vật tay thắng được tên trâu điên Rudy này, Càn Kình không thể không chăm chú kiểm tra khí lực của mình, kết quá là khi nắm chặt tay lại, mặc dù cơ bắp đau nhức nhưng lực lượng lại mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.
- Chẳng lẽ cái trò chơi giả tưởng Vô Tận Thế Giới kia là thực sao? Thực sự có thể rèn luyện ta ở trong đó rồi tăng cường thực lực của ta ở hiện thực sao?
Càn Kình nắm thả năm ngón tay một hồi, lực lượng này xác thực là tồng tại, mặc dù đệ tử chiế sĩ không có năng lực kiêm tra bản thân thực lực mình tăng lên bao nhiêu nhưng thân là Càn gia đệ tử, mặc dù Càn Kình là một đệ tử thất bại trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch cũng vãn có thể kiểm tra được thực lực của bản thân có tăng lên hay không.
- Tiểu tử, làm lại! Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!
- Làm lại?
Càn Kình đã xác định lực lượng của mình thực sự bạo tăng nên biểu lộ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, đưa mắt đánh giá những tên còn lại trong phòng rồi nói:
- Các ngươi còn muốn cược sao?
Mấy tên kia thấy Càn Kình có vẻ hung hăng như vậy thì đều có xúc động muốn xông lên đập cho hắn một trận, chỉ tiếc là trong học viên cấm tư đấu mà thực tế thì ở đây cũng không ai có thể một đấu một mà có thể thu thập được Càn Kình. Cho dù mọi người cùng lên thì trước khi Càn Kình ngã xuống đất chắc chắn cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng!
Thực chiến của Càn Kình rất mạnh, thực lực của hắn đã được công nhận là nằm trong Top 10 của cả năm nhất. Tuy hắn không có như chín người khác thông qua tỷ thí định ra bài danh nhưng không ai hoài nghi thực lực của hắn cả.
Về phần nếu Càn Kình phải có bài danh chính xác thì cũng có thể nằm ở vị trí thứ mười, cũng có thể là thứ nhất, cái này chỉ khi nào hắn đấu với chín tên kia thì mới biết được. Đáng tiếc tên Càn Kình lại không giống như những đệ tử chiến sĩ hệ khác, hắn không có hứng thú với việc tranh đoạt bài danh.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Chương 9: Một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ ...
Dịch: Bựa Thập Ngũ
Nguồn: 4vn.eu
Đối với điều này, rất nhiều người cho rằng Càn Kình tuy có mạnh nhưng lại sợ thua nên mới không đi tham gia tranh đoạt bài danh.
La Lâm đối với tên ở cùng phòng này lại có một loại cảm giác khác, hắn cảm giác được Càn Kình sở dĩ không đi tranh đoạt bài danh không phải là sợ thua mà là hắn căn bản khinh thường cái việc tranh đấu vì một cái bài danh như vậy, hoặc cũng có thể nói là hắn khinh thường cái gọi là bài danh này.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, La Lâm cũng không thể nói rõ vì sao mình lại có cảm giác này nên cuối cùng hắn đành xếp cảm giác này vào loại được gọi là trực giác mách bảo.
Trong phòng, không ai dám động thủ giáo huấn Càn Kình cho nên chỉ có một biện pháp duy nhất là cược cho tên man ngưu Lỗ Địch, hi vọng hắn không thất thần mà thua ở trong tay Càn Kình nữa.
Chỉ cần Lỗ Địch thắng Càn Kình, như vậy bọn họ căn bản không cần động thủ đánh Càn Kình, bởi vì lúc đó hắn đã không còn mặt mũi nào nữa rồi!
- Ta cược năm đồng!
- Ta cược bảy đồng!
...
Càn Kình nghe thấy những âm thanh đặt cược như vậy liên tục vang lên thì trong lòng vô cùng thoải mái. Tuy hắn không biết cái trò chơi giả tưởng Vô Tận Thế Giới kia rốt cuộc là cái gì, nhưng việc luyện tập rèn sắt ở trong đó thực sự đã khiến cho lực lượng của hắn siêu việt Lỗ Địch.
Trên mặt La Lâm đầy vẻ tươi cười, với lý giải của hắn về Càn Kình thì khi Càn Kình đã dám mở miệng nói như vậy thì hiển nhiên là đã nắm chắc phần thắng!
Trong lòng La Lâm cũng có chút nghi hoặc, Càn Kình tuy có thể đánh nhau nhưng nếu xét về lực lượng thì Càn Kình không thể qua được Lỗ Địch mới đúng, chứ làm sao có thể dễ dàng thắng như vậy được? Chẳng lẽ hai tên này đã âm thầm đạt thành hiệp nghị lừa gạt mọi người nào đó sao?
Càn Kình một lần nữa đặt khuỷu tay lên bàn, Lỗ Địch nhìn bàn tay không tính là lớn của Càn Kình rồi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, điều chỉnh thân thể một chút rồi khuỷu tay hắn cũng nện mạnh lên mặt bàn phát ra một tiếng vang rất nặng nề, năm ngón tay vươn thẳng ra, quát lớn:
- Đến đây đi! Lần này ta nhất định sẽ thắng!
Những người còn lại thấy bàn tay của hai người đã nắm chặt lại thì đều vô cùng khẩn trương, trừng lớn hai mắt lên muốn nhìn cho rõ quá trình thắng bại lần này.
Với tư cách là trọng tài, La Lâm cũng hít vào một hơi sâu rồi chặt cánh tay xuống, quát:
- Bắt đầu ...
Khi thanh âm của La Lâm vẫn còn quanh quẩn trong phòng, Lỗ Địch đã cảm nhận được cánh tay của mình bị một sức mạnh khổng lồ trực tiếp ép mạnh xuống mặt bàn, trong quá trình này hắn ngay cả năng lực phản kháng cũng không có!
"Phanh!"
Mặt bàn một lần nữa phát ra tiếng va đập cực mạnh, mu bàn tay của Lỗ Địch một lần nữa hung hăng nện xuống mặt bàn.
Líc này, trừ Càn Kình và La Lâm ra, tất cả những người còn lại đều rơi vào trạng thái ngốc trệ, phảng phất như toàn bộ đều bị trúng phải ma pháp Thạch Hoá Thuật, không hề nhúc nhích chút nào!
Thắng! Càn Kình lại thắng, so với lần trước còn gọn gàng dứt khoát hơn. Dưới tình huống Lỗ ĐỊch đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều trừng to mắt nhìn, Càn Kình vẫn nhẹ nhàng như trước đánh bại Lỗ Địch.
Trong gian phòng hơn mười mét vuông này, không khí lại một lần nữa yên lặng hoàn toàn, cái kết quả này vẫn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đại đa số mọi người ở đây.
Tỷ thí lực lượng cùng với luân bàn chiến đấu khác xa nhau, trong chiến đấu có tehẻ xuất hiện sai lầm hoặc là đột nhiên phát huy ra trình độ viễn siêu bình thường, nhưng so đấu lực lượng thì không hề có biện pháp ăn gian nào, cái này là thật sự so đấu a!
Lô Địch lúc này so với bất kỳ ai khác cũng rung động hơn nhiều, cặp ngưu nhãn của hắn mở lớn hết cỡ, vừa rồi hắn đã thập phần chăm chú, toàn thân lực lượng đều tập trung lên cánh tay, bình thường thì cho dù Càn Kình có dùng hai tay thì chỉ sợ cũng không thể lập tức thủ thắng được!
- Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Lỗ Địch cảm nhận được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới thì lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ này bởi vì nằm mơ sẽ không cảm thấy đan đớn a!
Lỗ Địch cẩn thận đánh giá Càn Kình, nếu là luận bàn chiến đấu thực chiến thì hắn có thua dưới tay Càn Kình cũng là bình thường nhưng khi đấu vật cổ tay mà hắn lại thua Càn Kình thì cho dù La Đức Lý Cách Tư lão sư biết chỉ sợ cũng phải há miệng rớt cả quai hàm ra mất.
- Thắng! Ha ha ha ... Càn Kình thực sự thắng!
Mấy tên năm nhất mặc dù bị thua cược nhưng lúc này cũng chẳng thèm quan tâm, đồng loạt từ trên giường nhảy xuống đất hưng phấn rống lên.
La Lâm nhìn mấy tên bạn học đang hưng phấn nhảy nhót này rồi cũng vui vẻ đem toàn bộ số tiền thắng được nhanh chóng bỏ vào túi cất kỹ. Càn Kình có thế đấu vật tay thắng Lỗ Địch, thật sự là một việc khiến cho người ta không thể không hưng phấn a! Lỗ Địch dù sao cũng là tên có man lực xếp thứ ba toàn năm nhất, ngay cả mấy tên năm hai năm ba cũng không thể không thừa nhận man lực của hắn a!
- Ta như thế nào lại thất bại?
Lỗ Địch lại một lần nữa chống mạnh khuỷu tay xuống mặt bàn, quát:
- Không được! Lại một lần nữa! Ta vừa rồi vẫn chưa chuẩn bị tốt!
- Tiếp nữa?
Càn Kình nhìn cái túi tiền phồng to bên hông La Lâm rồi lại nhìn mấy cái túi trống không của những tên còn lại thì lắc lắc đầu, nói:
- Thôi đi, mọi người cũng không phải đệ tử con nhà phú quý gì, tiền trợ cấp trong nhà cũng không thể tuy tiện chà đạp như vậy!
- Một lần nữa, một lần cuối cùng!
Hai con mắt của Lỗ Địch trợn tròn lên nhìn chằm chằm Càn Kình, có ý tứ nếu như ngươi không tỷ thí một lần nữa ta sẽ không cho ngươi rời đi!
- Lần cuối cùng?
Càn Kình hỏi lại.
Lỗ Địch gật gật đầu:
- Lần cuối cùng!
- Hảo! Lần cuối cùng!
Khuỷu tay Càn Kình lại chống lên mặt bàn, nói:
- Chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị ... bắt đầu!
"Phanh!"
Lỗ Địch lại một lần nữa cảm giác được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới, phảng phất như có người nào đó cầm mu bàn tay hắn hung hăng nện lên một cái cọc sắt vậy.
Lần thứ ba ... lại miểu thắng! Đám chiến sĩ học đồ ở trong phòng nhìn cảnh này bỗng nhiên đều có một loại cảm giác như chết lặng. Hai lần trước họ còn khiếp sợ nhưng lần thứ ba thì đã hoàn toàn chết lặng!
Người khác chết lặng nhưng Lỗ ĐỊch thì lại không nhưng trái tim của hắn lại đang đập rất mạnh! Người khác có lẽ không biết nhưng hắn rất rõ ràng, vừa rồi vì muốn thắng Càn Kình nên hắn đã dùng tới đấu kình, nhưng kết quả là đấu kình còn chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực thì đã bị Càn Kình đánh bại rồi!
Đấu kình có thể lập tức khiến cho lực lượng cùng các phương diện tổng hợp khác đồng thời gia tăng! Lỗ Địch vốn định là cho dù có bị phát hiện ra sử dụng đấu kình thủ thắng thì cũng muốn đánh bại Càn Kình một lần, nhưng hắn không thể nào ngờ được, ngay cả có sử dụng đấu kình mà hắn vẫn bị man lực của Càn Kình đánh bại!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Lỗ Địch trừng lớn hai mắt, trong lòng thầm suy đoán có phải vừa rồi trong lúc vật tay Càn Kình đã lén dùng đấu kình, chỉ là tốc độ thu phát quá nhanh nên người khác mới không thể phát hiện được?
Lỗ Địch còn nhớ rõ, La Đức Lý Cách Tư lão sư đã từng nói, khi đã vận dụng được đấu kình đến trình độ lô hoả thuần thanh thì xác thực của thể thu phát tự nhiên qua mắt được đối thủ, nhưng Càn Kình thật sự có thể vận dụng đấu kình tới mức lô hoả thuần thanh sao? Điều này là không thể nào! La Đức Lý Cách Tư lão sư cũng đã từng nói, trừ khi có thể trở thành thập cấp chiến sĩ nếu không thì không thể nào đạt tới trình độ đó được.
Thập cấp chiến sĩ? Lỗ Địch lắc lắc đầu, ngay cả La Đức Lý Cách Tư lão sư cũng chỉ mới là ngũ cấp chiến sĩ, Càn Kình cũng chỉ vừa nhập học chưa tới một năm, cho dù hắn có là thiên tài cỡ nào cũng không thể nào vượt qua lão sư nhanh như vậy được!
- Thêm lần nữa! Ta không tin ta vẫn bại bởi ngươi!
Lỗ Địch hít sâu một hơi, trong tròng mắt đầy tơ máu, nếu như hôm nay cứ để cho Càn Kình rời khỏi đây như vậy thì cái danh hiệu đệ tam man lực của hắng cũng triệt để quẳng đi là vừa!
- Còn muốn đấu?
Càn Kình lắc lắc tay tỏ vẻ không hứng thú, lần tỷ thí ngoài ý muốn này hắn đã có được đáp án, nên cũng tới lúc hắn nên lấy tiền chạy đi mua cái ga giường mới rồi trở về ký túc xá rồi tiếp tục đội cái mũ cổ quái kia vào để tiếp tục đi vào trò chơi giả tưởng kia tiến hành huấn luyện.
- Không đấu sao?
Lỗ Địch lập tức đứng dậy bước tới bên cạnh Càn Kình, bộ dáng hung hãn nói:
- Hôm nay nếu ngươi không đấu thì đừng nghĩ rời khỏi chỗ này!
Mấy tên học viên nhị ban cũng nhao nhao nhảy xuống giường đứng bên cạnh Lỗ Địch. Là chiến sĩ, Lỗ Địch với một thân man lực cũng đủ để kiêu ngạo trong nhị ban, hôm nay nếu hắn để cho Càn Kình mang theo thắng lợi rời đi thì không khác gì đã bôi đen lên mặt của lớp nhị ban.
Càn Kình đưa mắt nhìn mấy tên đang che trước tầm mắt này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lỗ Địch, liên tục cười lạnh. Hắn vốn tưởng rằng tên trêu điên này mặc dù có chút nóng tính nhưng tính cách vẫn là phóng khoáng, không ngờ vậy mà thua lại không chịu được! Với tư cách là một chiến sĩ, sinh ra trong phiến thiên địa này, thua cũng phải thua đường hoàng! Dám chấp nhận mới là một trang nam tử!
La Lâm đứng một bên lén lút nhìn sắc mặt của Càn Kình rồi lặng lẽ kéo mấy tên bạn học nhất ban lại. Càn Kình được công nhận có khả năng thực chiến nằm trong Top 10, mặc dù không có tranh đoạt bài danh như những người khác nhưng không ai dám nghi ngờ khả năng của hắn a!
So với những người khác, La Lâm càng hiểu rõ thực lực của Càn Kình hơn, đừng nhìn tên Lỗ Địch cao to cường tráng như vậy còn có thêm vài tên bạn học nhị ban tương trợ nhưng nếu chọc tới Càn Kình chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể cùng với đám bạn học của mình tới y viện nghỉ ngơi một thời gian!
- Các ngươi muốn tàn phế à?
Sắc mặt Càn Kình thoáng trầm xuống:
- Các ngươi quên Khải Tát Tư rồi sao?
Khải Tát Tư, cái danh tự này giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu đám người Lỗ Địch. Tràng cảnh ngày đó Càn Kình ra tay với Khải Tát Tư lập tức xẹt qua đầu bọn chúng, thân thể không khỏi run lên.
Đám người Lỗ Địch khó xử nhìn nhau, nếu vừa rồi không ấm đầu thì còn dễ nói, hiện tại Càn Kình mới nói có mấy câu nếu bọn họ bị chấn nhiếp thì sự tình này truyền ra, bọn họ làm sao còn mặt mũi ở tronng Áo Khắc Lan học viện này nữa?
"Không thể lui!" Hai mắt Lỗ Địch trở nên kiên định, chuyển lực chú ý lên túi tiền bên hông La Lâm, chỗ đó có rất nhiều tiền a, nếu cứ như vậy để cho Càn Kình cầm đi thì thật sự khó chịu!
- Ngươi nếu không muốn đấu cũng được, chỉ cần ngươi bảo hắn bỏ túi tiền xuống, bằng không thì ...
Cặp lông mày của Càn Kình khẽ nhếch rồi sắn tay áo lên để lộ ra cánh tay cường kiện, vỗ mạnh một chưởng lên cái bàn, nói:
- Bằng không thì thế nào? Các ngươi muốn cướp đồ trên tay ta sao?
Cái bàn gỗ rắn chắc dưới một chưởng của Càn Kình, lay động vài cái rồi đột nhiên ""Crắc crắc ..." vỡ thành mấy mảnh đổ ập xuống đất.
Cả gian phòng trở nên yên tĩnh, mấy miếng gỗ vụng vẫn còn nảy lên tạo ra một chút thanh âm nhưng khi lọt vào tai mấy người Lỗ Địch lại không khác gì tiếng trống trận khiến cho trái tim của bọn hắn rung động thật mạnh!
Một chưởng đạp vỡ bàn! Tuy đây là một cái bàn gần như đã lâu năm không được tu sửa nhưng tuyệt đối không yếu tới mức tuỳ tiện vỗ một chưởng là có thể đánh vỡ như vậy!
Lỗ Địch rất rõ ràng, cho dù hắn toàn lực một chưởng cũng tuyệt đối không cách nào đập vỡ được cái bàn này. Nếu vừa rồi trong lòng hắn còn nghi hoặc thì hiện giờ lực lượng của Càn Kình thể hiện ra đã không cho phép ai nghi vấn!
Càn Kình lén liếc nhìn đám vụn gỗ dưới đất, trong lòng cũng thầm kinh ngạc: "Cái trò chơi giả tưởng kia huấn luyện cũng quá có hiệu quả a! Một chưởng vậy mà có thể đập nát cái bàn gỗ này!"
- Sao?
Càn Kình đá đá mấy miếng ván gỗ dưới chân, ánh mắt quét nhìn đám người Lỗ Địch, dùng ngữ khí uy hiếp nói:
- Các ngươi cũng muốn giống như cái bàn này?
Mấy tên đồng bạn vừa rồi còn đứng bên cạnh trợ trận cho Lỗ Địch thì trong nháy mắt đãn tránh sang hai bên, tốc độ cực nhanh, đến nổi Càn Kình phải hoài nghi nếu mình ra tay thì có thể đánh trúng được mấy tên này hay không?
Lúc này trong phòng đã lộ ra Lỗ Địch đang đứng ở giữa trơ trọi một mình, hắn thấy đám "chiến hữu" của mình tập thể phản bội trốn ra đằng sau thì lại cứng rắn ngẩng đầu lến muốn nói một câu ngoan thoại nào đó thì đột nhiên lại thấy hung quang trong mắt Càn Kình loé lên, cho nên hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất tránh sang một bên.
Càn Kình là ai? Là một trong mười đại cao thủ trong các học viên năm nhất của Áo Khắc Lan học viện! Lỗ ĐỊch cũng không hề quên tràng cảnh tên Khải Tát Tư kia bị Càn Kình hung hăng đánh trọng thương phải đưa vào bệnh viện, nghe nói cũng chỉ vừa mới khôi phục trở lại học viện ngày hôm nay.
Càn Kình lắc lắc đầu nhìn Lỗ Địch nhảy sang một bên, vống tưởng rằng tên trâu điên này cũng là một chiến sĩ có dũng khí, hiện tại xem ra đã đoán sai rồi, làm mình không công cho hắn thêm một cơ hội vật tay!
La Lâm bụm chặt túi tiền bên hông, dẫn đầu chạy ra ngoài, rồi vui vẻ nhìn Càn Kình theo sau.
Càn Kình thấy tên La Lâm này lại lộ ra bản tính gian thương thì rất hoài nghi có phải tên này tới lộn học viện không nữa? Lẽ ra không phải là học viện ma pháp chiến sĩ Áo Khắc Lan này mà phải là Áo Khắc Lan thương nghiệp học viện mới đúng a.
La Lâm nhìn Càn Kình bước ra khỏi phòng, liền bước lên trước hai bước, đưa bộ mặt tươi cười hớn hở, có chút nịnh nọt nói:
- Ta đã nói mà, ta làm sao có thể nhìn lầm người được? Càn Kình, ngươi cũng quá không tự tin đi, nếu như ngươi đi khiêu chiến tên Đạt Khắc bài danh đầu tiên năm nhất nhất định cũng sẽ thắng đó!
- Tranh đoạt bài danh?
Càn Kình cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ lên cái ót của La Lâm một cái, nói:
- Ngươi sao vẫn còn ngây thơ như vậy hả? Vì một cái bài danh vô dụng mà ta phải đi chiến đấu không công cho một đám người rãnh rỗi ngồi coi sao?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ