La Lâm bụm cái ót nhìn theo bóng lưng Càn Kình vừa mới lấy cái túi tiền của hắn đi, trong lòng thầm kì quái: tên Càn Kình này có bản thân là chiến sĩ học đồ có thực lực xuất sắc mà sao lại không có chút giác ngộ cùng cảm giác vinh quang chiến sĩ vậy chứ? Người khác đều vì bài danh mà toàn lực phấn đấu, trong khi hắn lại không thèm quan tâm!
Càn Kình cầm túi tiền chạy nhanh về ký túc xá, lúc này việc mua ga giường đã trở thành việc quang trọng xếp thứ hai, chuyện trọng yếu nhất hiện tại là phải cất cái mũ cổ quái kia cho kỹ, ngàn vạn lần không được để cho người khác phát hiện sự cổ quái của nó, tốt nhất là thời thời khắc khắc đều mang theo bên người cho an toàn!
Càn Kình rất nhanh đã chạy về tới phòng mình, vừa lúc thấy có một nữ sinh tóc dài màu vàng đang đức trước cửa phòng hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
- Hoa khôi lớp? Kha Lỵ Ti Đinh?
Càn Kình có chút ngạc nhiên, cô nàng này là nữ nhân duy nhất trong Top 10 chiến sĩ hệ a, hôm nay tại sao lại xuất hiện trước cửa phòng mình?
Càn Kình dừng chân lại, do dự có nên tạm thời không về phòng không? Hắn còn không quên vì chuyện tranh đoạt Top 10 bài danh niên cấp mà hiện nay cả học viện đang hỗn loạn, mà trong đó nữ nhân trước mắt này đang bài danh đệ tam, đã từng không ít lần đưa thư khiêu chiến hắn, mà mấy cái thư khiêu chiến đó đều đã biến thành công năng nào đó của nó khi hắn đi vệ sinh rồi!
Hôm nay, vì danh ngạch quan sát và tham gia dự thi bài danh kia mà cả Áo Khắc Lan học viện cơ hồ đã tiến vào trạng thái điên cuồng, phàm là người có chút thực lực đều đăng ký tham dự!
Đột nhiên trước cửa phòng mình lại xuất hiện nữ chiến sĩ học đồ không ít lần khiêu chiến mình, Càn Kình không thể không hoài nghi có lẽ là vì danh ngạch dự thi mà đến. Áo Khắc Lan học viện có quy định, nếu ai có thể đánh bại một người trong Top 10 thì điểm tích luỹ tự động sẽ gia tăng.
Càn Kình bị mọi người đề cử vào Top 10 cho nên trong mắt rất nhiều người hắn không khác gì một đống điểm tích luỹ di động a!
- Hay là cứ trốn một bên chờ cho nàng ta đi rồi về?
Càn Kình xoay người rón rén đi nhanh về phía khúc ngoặt chỗ hành lang, đột nhiên một phòng có một học viên thuận tay đóng cửa làm phát ra tiếng động khá lớn hấp dẫn sự chú ý của Kha Lỵ Ti Đinh.
- Càn Kình!
Trong thanh âm thanh thuý của nàng lộ ra một cổ khí tức anh vũ vang vọng trong khu ký túc xá của nam sinh, Càn Kình giả bộ tai điếc mắc lơ vội vàng nhanh chân chạy đi.
- Càn Kình ... Càn Kình ... Càn Kình ...
Kha Lỵ Ti Đinh thấy sau mỗi tiếng gọi của mình thì bước chân của Càn Kình sẽ càng nhanh hơn vài phần, làm bộ dáng như không nghe thấy.
- Muốn chạy?
Kha Lỵ Ti Đinh nhíu mày đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa gọi:
- Càn Kình, đừng chạy, ta biết ngươi nghe rõ ta gọi!
Trong khu ký túc xá yên tĩnh của nam sinh đột nhiên vang lên thanh âm của kêu gọi của một nữ nhân khiến cho các nam sinh trong phòng đều nhao nhao chạy ra, nhất thời trên hành lang đã đứng không ít nam sinh. Càn Kình cho dù da mặt có dày hơn nữa thì trước ánh mắt của bao nhiêu người như vậy cũng phải dừng bước, vô lực quay đầu lại nhìn Kha Lỵ Ti Đinh đang chậm chậm đuổi theo phía sau.
- Ngươi chạy cái gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
Cặp mắt màu xanh ngọc của Kha Lỵ Ti Đinh chớp động tỏ vẻ khó chịu, hai tay chống lên eo nhỏ, phối hợp với một thân võ phục mày hoả hồng, đem bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của nàng nhô ra thêm được một chút và nàng đồng thời cũng chở thành tiêu điểm cho chúng nam sinh chú mục. Nàng mới chỉ còn nhỏ mà thân hình đã nóng bỏng như vậy thì khó có thể tưởng tượng được khi hoàn toàn trưởng thành sẽ gợi cảm tới mức nào!
Càn Kình cảm giác được có không ít ánh mắt của đám nam sinh vừa hâm mộ vừa ghen ghét chiếu lên người mình thì trong lòng âm thầm khó chịu, phàn nàn: tên nào có hứng thú thì cứ bước ra thay chỗ cho ta đi, ta tình nguyện a!
Kha Lỵ Ti Đinh bước nhanh tới trước mặt Càn Kình, dáng đi của nàng cũng thập phần nóng bỏng, không ít nam sinh nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực. Nếu không phải cô nàng này thực lực quá mạnh mẽ, lại mới vào học viện chưa tới một năm còn chưa tới lúc bầu chọn là hoa hậu giảng đường của học viện thì chỉ sợ hôm nay hoa hậu giảng đường của Áo Khắc Lan học viện đã phải thay đổi rồi.
Càn Kình dựa vai vào vách tường ký túc xá, nhìn cô nàng hoa khôi lớp này hỏi:
- Có việc gì à? Nếu như tìm ta quyết đấu thì miễn đi. Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú đi tranh đoạt cái danh ngạch dự bị gì đó với ngươi đâu.
Kha Lỵ Ti Đinh tới trước mặt Càn Kình thì dừng chân, trong ánh mắt nàng toát lên vẻ khó hiểu và nghi hoặc, bất luận chiến sĩ học đồ năm nhất nào cơ hồ cũng đều vì sự dương danh mà phấn đấu, cho dù chỉ bắt được một cái danh ngạch quan sát thôi cũng đủ khiến cho không ít người hâm mộ rồi, nhưng cái tên trước mặt này lại ngay cả một chút hứng thú cũng không có? Hơn nữa còn có vẻ như xem thường mấy cái danh ngạch dự bị như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự đối với việc bài danh không có chút hứng thú nào sao?
Bài danh chính thức? Kha Lỵ Ti Đinh lắc đầu, có lẽ chỉ có những thiên tài kiệt xuất được giáo dưỡng kĩ càng cùng với mấy người có bối cảnh thâm hậu mới có cơ hội a!
Càn Kình đang lo lắng cho cái mũ của mình nên thấy vẻ mặt biến hoá của Kha Lỵ Ti Đinh nói luôn:
- Ngươi còn có việc khác?
Kha Lỵ Ti Đinh thoát khỏi trầm tư, vì khơi dậy hùnh tâm chiến dĩ của Càn Kình mà thở dài:
- Lần này ta đến không phải là tìm ngươi quyết đấu mà là La Đức Lý Cách Tư lão sư tìm ngươi, muốn ngươi bây giờ tới gặp.
- La Đức Lý Cách Tư lão sư tìm ta?
Càn Kình ngạc nhiên, La Đức Lý Cách Tư lão sư trước giờ vô luận đối với ai cũng đều trực tiếp nói chuyện trong giờ học, chưa bao giờ liên hệ riêng như thế này?
Kha Lỵ Ti Đinh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Càn Kình thì càng hiếu kỳ, xem ra Càn Kình cũng không biết nguyên do tại sao La Đức Lý Cách Tư lão sư trước giờ chưa chủ động nói chuyện riêng ngoài giờ hôm nay phá lệ chủ động gọi Càn Kình.
- Ta biết rồi.
Càn Kình khoát khoát tay với Kha Lỵ Ti Đinh rồi bước nhanh về phía phòng mình, trong lòng thầm hạ quyết tâm, trước khi tới chỗ của La Đức Lý Cách Tư lão sư phải đem cái mũ giấu kỹ dưới giường cái đã.
Kha Lỵ Ti Đinh thấy Càn Kình vội vàng như vậy thì nói với theo:
- La Đức Lý Cách Tư lão sư còn đang đợi ngươi đó.
Càn Kình không quay đầu lại, chỉ đưa cái tay lên vẫy vẫy, nói:
- Biết rồi, lát nữa ta sẽ đi.
- Lão sư tìm?
La Lâm thò đầu từ trong góc hành lang ra nhìn theo bóng lưng của Càn Kình vừa khuất trong cửa phòng, kỳ quái nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão sư nhanh như vậy đã nghe được tin tức sao?
Kha Lỵ Ti Đinh vừa vặn nghe được nên hiếu kỳ đi tới hỏi:
- Tin tức gì?
- A, hoa khôi lớp?
La Lâm nặn ra nụ cười tủm tỉm trong vô cùng rắm thí, nói:
- Ngươi chưa biết à? Càn Kình vừa mới rồi đấu vật tây đã đánh bại Lỗ Địch! Có lẽ là La Đức Lý Cách Tư cũng vì chuyện này mà tìm Càn Kình.
- Lỗ Địch? Là tên man ngưu Lỗ Địch?
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Thanh âm của Kha Lỵ Ti Đinh cao vút lên, đôi mắt màu xanh ngọc của nàng nhấp nháy không ngừng, tỏ vẻ không thể nào tin được. Năng lực thực chiến của Càn Kình thì không ai hoài nghi rồi nhưng nếu nói về man lực thì ... Lỗ Địch chính là người có man lực bài danh thứ ba trong đám tân sinh, ngay cả rất nhiều học viên ở năm hai cũng không qua được hắn. Càn Kình nếu dùng hai tay đấu vật tay với hắn may ra còn có chút phần thắng, nhưng nếu là công bình đấu thì chắc chắn phải thua mới đúng!
La Lâm nhìn vẻ mặt không thể nào tin được của Kha Lỵ Ti Đinh, trong lòng thầm đắc ý, thân hình mập mạp của hắn bỗng nhiên đứng thẳng lên, mũi hếch lên trời, hai tay chống nạnh nói:
- Đó là đương nhiên, trừ man ngưu Lỗ Địch ra còn có thể là ai? Hơn nữa Càn Kình là thắng liền ba trận, không hề do may mắn! Thế nào? Lợi hại không?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Kha Lỵ Ti Đinh bắn ra hào quang khác thường, khoé mắt liếc nhìn về phía căn phòng trong ký túc xá của Càn Kình, lông mày hơi nhíu lại, đưa tay lên vân vê cái cằm nhỏ của mình, nói:
- Lực lượng còn mạnh hơn Lỗ Địch? Chẳng lẽ hắn trước giờ vẫn một mực ẩn giấu thực lực sao? Nếu thật là vậy thì chỉ sợ hắn thật sụ đúng là đối với danh ngạch dự bị Anh Hùng hội không hề có hứng thú rồi, hắn là đang muốn nguỵ trang để che mắt mọi người ...
- Cái mũ phải giấu kĩ mới được, nhất định phải giấu kỹ! Nếu như cái thân thể cổ quái của ta hiện nay đều nhờ cái mũ này mà ra thì như vậy cho dù tìm không thấy đấu kỹ bảo điển trong tàng bảo đồ cũng còn cơ hội có thể cải biến.
Càn Kình chui xuống dưới giường, lấy mấy miếng vải của tấm ga giường cũ cột chặt cái vũ vào mấy thanh ván giường, sau đó sửa sang lại giường chiếu một chút, nhìn không thấy chỗ nào khả nghi nữa mới đập sạch bụi bẩn trên người rồi chạy ra khỏi phòng.
Tính tính của đại bộ phận chiến sĩ đều rất nóng nảy, cương trực, La Đức Lý Cách Tư lão sư lại càng là điển hình cho tính cách của chiến sĩ cho nên Càn Kình cũng không dám để cho hắn phải đợi lâu để tránh bị phạt oan làm chậm trễ thời gian nghiên cứu cái mũ của mình.
Đám nam sinh ở trên hành lang vẫn chưa tán đi, Càn Kình ngẩng đầu lên thì thấy Kha Lỵ Ti Đinh vẫn còn đứng đó, nhưng lúc này trên mặt nàng lại có chút đăm chiêu nghi hoặc, hai đầu lông mày nhíu nhíu lại mang theo ý tứ như muốn lập tức khiêu chiến ai đó vậy.
- Không phải chứ? Lại muốn khiêu chiến à?
Càn Kình thầm hú lên một tiếng, cúi đầu xuống nhanh chóng lướt qua bên người Kha Lỵ Ti Đinh.
- Càn Kình!
Kha Lỵ Ti Đinh nhìn chằm chằm vào cái lưng của Càn Kình rồi hỏi:
- Ngươi thực sự đối với danh ngạch dự bị của Anh Hùng hội không có hứng thú sao?
- Không có hứng thú!
Càn Kình dùng sức lắc lắc tay, bước chân đẩy nhanh thêm một chút, thì thầm trong miệng:
- Thực lực bây giờ cho dù có lấy cái danh ngạch dự bị để làm cái gì chứ? Ta mà muốn là lập tức bài danh chính thức!
Chính thức? Kha Lỵ Ti Đinh thoáng nghe được câu lầm bầm của Càn Kình thì thầm hoài nghi có phải thính giác của mình có vấn đề rồi không? Một tên tân sinh mà lại có khẩu khí lớn như vậy? Muốn làm liền làm chính thức? Đây là những danh ngạch chỉ có các chiến sĩ và Ma pháp sư năm hai và năm ba mới có tư cách tranh đoạt a! Nhưng mà nghe khẩu khí của hắn thì giống như là rất hiểu về Anh Hùng hội vậy!
Càn Kình trong đầu đang nghĩ về việc cái mũ nên tốc độ so với thường này nhanh hơn nhiều, chỉ một lát sau hắn đã đi tới khu ký túc xá của các lão sư.
Rất nhanh tìm được gian nhà của La Đức Lý Cách Tư lão sư, Càn Kình thoáng ổn định lại cảm xúc một chút, lần thí luyện vừa rồi bị một cái mũ nện trúng đầu mà một chiến sĩ như hắn lại không né tránh được thì đúng là một việc quá mất mặt!
Càn Kình nhẹ gõ lên cửa phòng, trong phòng truyền ra thanh âm hô cộc cằn:
- Vào đi!
Càn Kình nhận ra thanh âm này đúng là của La Đức Lý Cách Tư lão sư nên liền đẩy cửa vào, rồi đi qua một đống vật dụng khá lộn xộn mang đầy hương vị nam nhân độc thân trong phòng tới trước mặt La Đức Lý Cách Tư đang ngồi trên ghế ở giữa gian phòng.
Thân là chiến sĩ, La Đức Lý Cách Tư dáng người hơi chút thấ gầy gò và thấp một chút, tuy vậy trong học viện không ai không thừa nhận mạc dù thực lực của vị lão sư này không tốt lắm nhưng trình độ dạy học lại hơn rất nhiều các lão sư có thực lực mạnh hơn lão nhiều ứng đúng với câu: Hội luyện không hội giáo, hội giáo không hội luyện!
La Đức Lý Cách Tư giương mắt lên nhìn tên đệ tử được xem là đắc ý nhất này, khẽ thở dài một tiếng, tên Càn Kình này rõ ràng có thực lực đi tranh đoạt ba vị trí đầu trong chiến sĩ hệ năm nhất và có tư cách thu được danh ngạch dự bị Tứ Hải Anh Hùng hội nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không hề tích cực cho chuyện này.
Vì nghĩn biện pháp cho Càn Kình chí ít cũng có được cái danh ngạch quan sát, hi vọng khi quan sát Tứ Hải Anh Hùng hội diễn ra sẽ kích thích hắn để làm chuẩn bị cho năm thứ hai nhưng không thể nào ngờ được cuộc khảo thí chỉ vừa mới bắt đầu vậy mà hắn lại bị một cái mũ rơi trúng đầu hôn mê, rồi rởi khỏi thí luyện ...
Càn Kình thấy ánh mắt của lão sư có ba phần vui vẻ nhưng khoé miệng thì đắng chát, thở dài nên tò mò hỏi:
- Lão sư, ngài bảo ta đến không phải là để cười nhạo ta đi?
La Đức Lý Cách Tư liếc mắt nhìn về cái ghế cách đó không xa, Càn Kình không hề khách khí tiện tay túm lấy cái ghế kéo lại bên người rồi ngối xuống nói:
- Tạ ơn sư phụ!
La Đức Lý Cách Tư thấy Càn Kình hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt của mình thì trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, quan sát tốt chính là một trong những đặc điểm nổi bật của tên đệ tử này, nếu như không phải vì xui xẻo bị cái mũ rơi xuống làm cho hôm mê thì cái danh ngạch quan sát cho hắn hẳn là không thành vấn đề rồi.
Trầm mặc một lúc, La Đức Lý Cách Tư mở miệng nói:
- Ta đã cùng với giáo vụ trưởng nói chuyện hồi lâu nhưng vẫn chưa xin được cho ngươi khảo thí lại.
- Khảo thí lại?
Càn Kình sững sờ, ngay sau đó đã minh bạch được cách nghĩ của La Đức Lý Cách Tư.
Cái dáng người tròn vo của vị giáo vụ trưởng cùng với tên Khải Tát Tư mặt mũi bầm dập kia đồng thời nhanh chóng xẹt qua trong đầu Càn Kình.
Ngày đó trong lúc trao đổi luận bàn, Khải Tát Tư bị đánh cho mặt mũi bầm dập, hiệu trưởng vì vậy mà nổi trận lôi đình, cái này không phải là giáo vụ trưởng hắn lo lắng cho vấn đề thân thể của đệ tử mà vì Khải Tát Tư chính là cháu của hắn, cũng vì có mối quan hệ như vậy nên tên Khải Tát Tư kia mới dám ở trong học viện hung hăng kéo bè kết phái ức hiếp các đệ tử khác như vậy.
Nếu nhưng không phải ở Áo Khắc Lan học viện này chỉ có hiệu trưởng mới có quyền đuổi học viên thì Càn Kình sớm đã bị tên giáo vụ trưởng Khải Lặc kia đuổi từ lâu rồi!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Đương nhiên, Càn Kình sở dĩ dám động thủ đánh người cũng là vì biết tõ tên giáo vụ trưởng kia chỉ có thể tức khí chứ chả làm gì được hắn. Không ngờ cái tên giáo vụ trưởng này lại thừa dịp này trả thù.
- Lão sự, không cách nào kháo thí lại cũng không sao.
Càn Kình nhún nhún vai không sao cả, nói:
- Dù sao việc thí luyện cũng không quan hệ gì tới việc tiến vào Đấu Linh đại trận sau này!
- Hồ đồ!
Bàn tay không tính là lớn của La Đức Lý Cách Tư đập mạnh xuống bàn khiến cho mấy chén trà trên bàn kêu lách cách một hồi:
- Tuy không quan hệ tới việc tiến vào Đấu Linh đại trận nhưng lại có quan hệ trực tiếp với việc có thể quan sát Tứ Hải Anh Hùng Hội! Nếu như ngươi không tận mắt đi quan sát cuộc tranh tài Tứ Hải Anh Hùng Hội lần này thì làm sao có thể biết chiến sĩ chính thức cường đại như thế nào? Nếu như ngươi không đi quan sát thì làm sao có thể có động lực để cố gắng cho lần Tứ Hải Anh Hùng Hội năm sau?
Nhìn thấy La Đức Lý Cách Tư ngày càng kích động, Càn kình lặng lẽ khẽ nhếch khoé môi, hắn nghĩ từ lúc Áo Khắc Lan học viện thành lập đến nay, không phải những người khảo thí lại khi tham gia dự tuyển đều bị loại bỏ hay sao? Những người đó tới giờ vẫn chỉ có thể sàng qua sàng lại trong học viện hay sao?
- Càn Kình, ngươi đừng thấy đẳng cấp chiến sĩ của lão sư ta không cao, nhưng ngươi phải biết là con mắt nhìn người của ta tuyệt đối sẽ không lầm!
La Đức Lý Cách Tư càng nói càng hưng phấn, hai con mắt cũng toả vẻ đầy tự tin:
- Ngươi là chiến sĩ hạt giống ưu tú nhất mà ta thấy, tương lai ngươi nhất định có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại! Tuy không có khả năng so được với huyết mạch chiến sĩ nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ngươi trở thành một chiến sĩ vĩ đại có cống hiến to lớn trong chiến đấu đối kháng với Ma tộc.
Huyết mạch chiến sĩ? Cặp lông mày của Càn Kình không khỏi nhíu chặt lại, bàn tay bóp chặt lên thành ghế. Cái danh xưng này đã từng quen thuộc cỡ nào a, đáng tiếc là sau cuộc khảo thí sơ cấp thức tỉnh huyết mạch thì cái danh tự này trong nháy mắt đã trở nên quá xa xôi với hắn, khoảng cách so với từ đây về gia hương của hắn còn xa xôi hơn ức vạn lần!
- Càn Kình, tin tưởng ta! Ngươi chính là chiến sĩ ưu tú nhất ở trong học viện chúng ta!
Vẻ cuồng nhiệt trong mắt La Đức Lý Cách Tư không hề giảm bớt, sau đó lão còn đưa hai ngón tay lên nói:
- Hai năm! Chỉ cần hai năm thời gian, khi ngươi bắt đầu vào năm ba ở học viện, năm học đánh dấu việc sắp thăng cấp lên chiến xĩ cao cấp của học viện ta sẽ giúp ngươi trở thành một thành viên chủ lực của Áo Khắc Lan học viện tham gia vào Tứ Hải Anh Hùng Hội, tạo ra sự hấp dẫn đối với các danh giáo thì đối với tương lai của ngươi sẽ có sự trợ giúp rất lớn! Nếu chiến sĩ đệ tử có thành tích tốt thậm chí có thể một mình sử dụng Đấu Linh trận để tiến hành trùng kích đấu giai, phải biết rằng khi được như vậy thì xác xuất trùng kích thành công sẽ rất lớn ...
Đấu Linh trận? Càn Kình nghiền ngẫm những lời La Đức Lý Cách Tư nói, trong miệng lại là một mảnh đắng chát, Đấu Linh trân ở một mức độ nào đó chính là sự thể năng lực tiền đồ tương lai của chiến sĩ, chỗ tốt lớn nhất của danh giáo không chỉ là Đấu Linh trận mà còn có Đấu Linh Thạch phong phú, công pháp cao cấp của chiến sĩ cũng hơn xa những học viện bình thường.
Tiến vào danh giáo đối với rất nhiều người mà nói chính là đại biểu cho tương lai vô hạn, nơi đó có những học giả chuyên nghiên cứu về Đấu Linh trận, cũng có thương nghiệp khổng lồ tài trợ phía sau, do đó có thể thu thập được những Đấu Linh Thạch có giá rất đắt đỏ và khó mua đối với người khác. Bên cạnh đó còn có những cao cấp công pháp do các tiền nhân tổng kết sáng tạo ra, cùng với nhũng cao cấp công pháp mà danh giáo vơ vét từ khắp nơi về.
Càn Kình khẽ thở dài một hơi, thượng thừa công pháp của chiến sĩ! Thứ này đã từng ở rất gần với hắn nhưng hiện nay đã ở cách rất xa hắn. Nếu không phải hắn ngẫu nhiên tìm được một tấm địa đồ cổ quái bên trên có mấy chữ "Thiên hạ vô song Phong Vân đấu khí" từ trên một giá sách đầy bụi bặm trong gia tộc thì không biết hắn có xuất hiện ở nơi này không còn không biết nữa!
- Càn Kình, lần thí luyện này tuy đối với việc tiến vào Đấu Linh đại trận của ngươi không có quan hệ trực tiếp nhưng cũng có quan hệ gián tiếp!
La Đức Lý Cách Tư kề sát mặt lại khoảng nửa tấc với Càn Kình, nói:
- Nếu không cách nào tiến vào danh giáo thì sau này làm sao ngươi có thể sử dụng được Đấu Linh trận tốt nhất để trùng kích? Không có cao cấp công pháp thì ngươi làm soa có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại?
- Cho nên, việc thí luyện lần này ngươi không thể ôm thái độ không sao cả như vậy. Lần này nếu ngươi có thể bắt được danh ngạch dự bị thì ngươi càng có thể quan sát được các chiến sĩ xuất sắc nhất ở khoảng cách rất gần. Ba năm sau, chỉ cần chúng ta có được chút vận khí có thể tổ đội với Càn gia - huyết mạch Tinh Linh Vương thì sẽ có cơ hội có được một danh ngạch một trong Tứ Châu tiến vào chung kết Bát Châu Tứ Hải, đến lúc đó là có thể tạo được sự chú ý với bên danh giáo.
- Đúng vậy!
La Đức Lý Cách Tư phảng phất như tự động viên cho mình, liên tục gật đầu tự nói:
- Có trời mới biết Càn gia - một trong những gia tộc có huyết mạch chung cực chiến sĩ cường đại nhất có còn ngươi nào thức tỉnh nữa hay không?
Thức tỉnh? Khoé môi của Càn Kình lại hiện lên một tia đắng chát khó thấy, huyết mạch chung cực chiến sĩ của Càn gia mấy trăm năm mới xuất hiện một người, nhưng nếu cả Càn gia chỉ có một người thức tỉnh huyết mạch chung cực chiến sĩ thì đã sớm bị đế quốc diệt tộc rồi.
Ngoài người thức tỉnh huyết mạch chung cực cường đại nhất trên đại lục của Tinh Linh Vương ra thì Càn gia mỗi một đời đều có một số người nữa tiến vào sơ cấp thức tỉnh, năm trước Càn gia có hơn ba mươi mấy người tiến vào sơ cấp thức tỉnh!
Trong ba mươi mấy người thức tỉnh huyết mạch lần này của Càn Gia rất có thể sẽ có người thức tỉnh huyết mạch chung cực chiến sĩ của Tinh Linh Vương cho nên ba mươi mấy người thức tỉnh huyết mạch lần này rất được coi trọng, trong bọn họ rất có thể sẽ có người giúp cho Càn gia một lần nữa đạt tới thời kỳ đỉnh phong nhất, lực áp hai đại huyết mạch chiến sĩ gia tộc khác!
Đúng vậy, dựa theo thời gian thức tỉnh huyết mạch thì tam đại chung cực huyết mạch chưa bao giờ cùng lúc thức tỉnh, mỗi khi một nhà có người thức tỉnh chung cực huyết mạch thì nhà đó tạm thời sẽ trở nên mạnh nhất! Căn cứ theo ghi chép của Càn gia thì có lẽ người thức tỉnh huyết mạch chung cực chiến sĩ của Tinh Linh Vương sẽ xuất hiện trong thế hệ này.
- Không đúng!
La Đức Lý Cách Tư dùng sức lắc đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi chịu dụng công, thăng thêm sự hỗ trợ phối hợp của ta thì cho dù có đụng phải Tinh Linh Vương huyết mạch chiến sĩ, cho dù bọn hắn có là ma vũ song tu thì ngươi cũng có khả năng thắng!
Càn Kình lại càng thêm cười khổ, Tinh Linh Vương huyết mạch chiến sĩ có thể xưng hùng trên đại lục, trở thành một trong tam đại huyết mạch chiến sĩ chung cực lực lượng tự nhiên là có bí mật mà người ngoài không thể biết được. Cho dù chỉ là người sơ cấp thức tỉnh thì tốc độ phát triển cũng đã phi thường kinh người, đặc biệt là năng lực ma vũ song tu kia càng là ác mộng đối với Chiến sĩ hoặc Ma pháp sư.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đánh bại huyết mạch Chiến sĩ cơ hồ là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, mà đánh bị Chiến sĩ của một trong tam đại chung cực huyết mạch chiến sĩ Tinh Linh Vương huyết mạch chiên sĩ thì đúng là La Đức Lý Cách Tư quá hão huyền rồi!
Càn Kình nghẹ giọng cảm thán, người không chính thức gặp qua huyết mạch Chiến sĩ thì không thể nào biết được huyết mạch Chiến sĩ cường đại như thế nào! Nếu những người đã chứng kiến sự cường đại của huyết mạch Chiến sĩ mà nghe thấy La Đức Lý Cách Tư ôm mộng tưởng đả bại thì không biết là họ sẽ nghĩ hắn quá ngây thơ hay là đang vọng tưởng hão huyền đây?
Sơ cấp thức tỉnh, dù chỉ là gần kề với sơ cấp thức tỉnh Tinh Linh Vương huyết mạch chiến sĩ ... Càn Kình nhẹ lắc lắc đầu, thế giới này chính là không công binh như vậy a! Có một số người chỉ đơn giản vì có được huyết mạch thức tỉnh là lập tức có được viễn cảnh tương lai vô cùng sáng chói, bọn hắn cũng không cần phải là thiên tài, chỉ cần có được huyết mạch thức tỉnh là đã đủ để so với thiên tài còn đáng sợ hơn nhiều!
Càn Kình lén nhìn thân thể cùng hai tay của mình rồi khẽ thở dài một cái, mình cũng họ Càn, nhưng tại sao khi khảo thí thức tỉnh huyết mạch lại thất bại chứ? Khiến cho mình hiện tại chỉ có thể trong chờ vào việc tìm kiếm bí tịch trong tấm bảo đồ kia làm hi vọng, mặc dù không cách nào trở thành một vô địch huyết mạch Chiến sĩ thì ít nhất cũng có thể đạt được lực lượng cường đại, không bị người khác xem thường, nếu như may mắn, mặc dù không cách nào chiến thắng được sơ cấp thức thức tỉnh của tam đại huyết mạch chiến sĩ thì cũng còn có cơ hội đã bại các huyết mạch chiến sĩ sơ cấp khác a!
- Càn Kình! Càn Kình! ...
La Đức Lý Cách Tư huơ huơ tay trước mặt Càn Kình:
- Nghĩ cái gì thế? Sao nào? Ta cho rằng ngươi tương lai thực sự sẽ trở thành một Chiến sĩ vĩ đại đó!
Càn Kình nhẹ cười nhìn La Đức Lý Cách Tư, nếu không phải muốn chứng minh cho những người xem thường hắn ở trong gia tộc là mặc dù hắn không cách nào thức tỉnh huyết mạch thì vẫn là một Chiến sĩ vĩ đại thì Càn Kình hắn đã không xuất hiện ở cái thành Áo Khắc Lan vắng vẻ này mà đã tìm tới một toà thành thị phồn hoa nào đó làm một thương nhân rồi.
- Hảo!
Càn Kình hứng thú nhìn La Đức Lý Cách Tư nói:
- Không biết lão sư có phương pháp gì? Ta nên phối hợp thế nào?
- Trước tiên ngươi phải tham gia thí luyện!
Biểu tình của La Đức Lý Cách Tư lập tức trở nên có chút mờ mịt:
- Sau đó ... sau đó ...
Càn Kình thấy hắn cả buổi cũng không nói tiếp được thì cười cười, nói:
- Được rồi lão sư, ta đã hiểu. Thật sự cảm tạ ngài, thí luỵen ta sẽ tham gia, khi thời gian tới thì cứ nói cho ta biết là được.
La Đức Lý Cách Tư lập tức cười vui vẻ, nói:
- Tốt, vậy mới đúng chứ!
Càn Kình lúc này đang gấp rút muốn đi mua cái ga giường mới rồi nhanh chóng trở về phòng để tiếp tục nghiên cứu cái mũ cổ quái kia, nên nói:
- Vậy lão sự, ta cáo từ trước.
Rời khỏi khu ký túc xá của các lão sư, Càn Kình lại thấy một người đang đứng cách đó không xa thì bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ ngày hôm nay hắn không nên đi ra ngoài? Thường này, ngoại trừ đi học, rèn luyện, làm công, ngủ thì cơ hồ hắn không còn việc gì khác, nhưng hôm nay tại sao lại có nhiều việc tìm tới hắn như vậy không biết?
Khải Tát Tư, cái tên đã từng dẫn theo mấy tên tiểu đệ chặn đánh La Lâm uy hiếp hắn không được theo đuổi hoa hậu giảng đường nữa và sau đó ở trong lần thi đấu luận bàn của học viện đã bị Càn Kình đánh cho thành một tên đầu heo, sau một thời gian nghỉ ngơi tĩnh dương đã một lần nữa trở lại học viện.
Khải Tát Tư dáng người thon dài, ngoài trừ cái mũi ưng hơi to ra thì cả người cũng có thể xem là suất khí anh tuấn, bốn gã đệ tử đi theo phía sau hắn thì đang nhìn Càn Kình đầy khiêu khích.
Trên con đường không tính là rộng rãi gì này, Khải Tát Tư và bốn thên tiểu đệ dàn hàng ngang chắn kín cả con đường, trong ánh mắt ngoài trừ khiêu khích cũng chỉ là khiêu khích!
Tiếng rốp rốp cho các đốt ngón tay siết chặt lại kêu lên liên hồi, phối hợp với vẻ mặt tươi cười không chút kiên nhẫn của Càn Kình làm cho đám người Khải Tát Tư phát lạnh. Hắn nhớ tới lần trước bị Càn Kình hành hạ thì càng không khỏi run lên.
- Càn Kình ... ngươi ... ngươi chớ đắc ý!
Khải Tát Tư sợ hãi bước lui ra sau một bước, có chút khẩn trương run giọng nói:
- Ta ... ta ... không sợ ngươi! Ta hôm nay tới đây để nói cho ngươi biết ... buổi chiều, sau giờ cơm ... ngươi ... ngươi hãy tới khu rừng nhỏ phía sau học viện, chúng ta sẽ hảo hảo tính toán việc giữa hai chúng ta lần trước.
Khu rừng nhỏ đằng sau học viện là nơi mà các lão sư cũng thầm công nhận chuyên môn để cho các học viên lén tới đó giải quyết tranh chấp.
Càn Kình nhíu nhíu mày cười cười, mấy tên đệ tử ăn no rửng mỡ cả ngày không có gì làm này tốt nhất là học viên nên tăng thêm khoá học cho bọn hắn a!
- Sao? Không dám? Sợ à?
Khải Tát Tư hất hất cằm nói.
Càn Kình vô lực cười cười, loại mặt hàng như tên Khải Tát Tư này, thật không biết hắn lấy dũng khí đâu ra mà dám tới trước mặt mình nhảy múa vậy? Nếu mình có dư thời gian còn không bằng đi kiếm thêm tiền hoặc là trở về phòng nghiên cứu cái mũ kia còn tốt hơn! Dư hơi đâu mà đi tới khu rừng nhỏ kia làm gì?
- Tránh ra cho thoáng!
Càn Kình đưa tay đẩy Khải Tát Tư một cái, một cái đẩy xem như nhẹ nhàng nhưng khiến Khải Tát Tư trực tiếp mông tiếp xúc thân mật với mặt đất làm bắn lên không ít bụi mù.
Khải Tát Tư nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Càn Kình, không cam lòng hô lớn:
- Càn Kình, sau bữa cơm chiều ngươi phải tới khu rừng nhỏ, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!
- Ngươi sẽ phải hối hận, ngươi mà không tới khu rừng nhỏ thì ngươi chắc chắn sẽ hối hận!
- Lão đại, vậy chúng ta ...
- Gấp cái gì?
Khải Tát Tư đứng dậy phủi phủi mông, tỏ vẻ tự tin nói:
- Ta nhất định có biện pháp bắt hắn tới khu rừng nhỏ! Lần này ta đã tìm người giúp đỡ, nếu không đánh cho hắn nằm liệt giường là không được!
- Lão đại ... hắn có vẻ như rất lợi hại a!
- Sợ cái gì? Lợi hại cái gì chứ?
Khải Tát Tư hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói:
- Hắn bất quá chỉ là một tên Chiến sĩ học đồ được bài danh trong mười người đứng đầu về khả năng thực chiến mà thôi, ta lần này tìm người cũng là ở trong mười người đứng đầu! Càn Kình chỉ là một tên xếp cuối trong mười người thì cần gì phải sợ?
- Lão đại anh minh!
- Lão đại nói quá đúng!
Mấy tên tiểu đệ của Khải Tát Tư liên tục vuốt mông ngựa hắn. Áo Khắc Lan học viện mỗi niên khoá đều chọn ra mười người đứng đầu về khả năng thực chiến, tuy đều là nằm trong nhóm mười người đứng đầu nhưng thực lực cũng rất khác biệt. Ví dụ như bài danh thứ tám và thứ chín tuy chỉ cách nhau một thứ tự nhưng người bài danh thứ tám lại có thể dễ dàng đánh bại người bài danh thứ chín là chuyện gần như bình thường!
Càn Kình tuy cũng là một trong mười người đứng đầu nhưng bài danh lại là ở khúc cuối, hay nói là miễn cưỡng được bài danh cũng được. Cho nên nếu tìm được người bài danh trên hắn tới đánh hắn thì không cần phải lo lắng gì!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Áo Khắc Lan là một toà tiểu thành ở vùng biên thuỳ, nơi này rất gần với đám man nhân và thú tộc ở phương bắc, lại do không có được vị trí chiến lược gì nên mới chậm rãi phát triển thành một toà tiểu thành thông thương, thêm vào đó là nằm gần Lạc Nhật Sơn Mạch nên ở đây có thêm rất nhiều thương nhân và mạo hiểm giả lui tới.
Do vậy nên khách điếm, tiệm rèn và các tiệm vũ khí cũng dần trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của Áo Khác Lan tiểu thành, thậm chí quân đội của Tứ Hải đế quốc cũng có đơn đặt hàng ở đây.
Càn Kình sau khi rời khỏi chỗ của La Đức Lý Cách Tư cũng không có lập tức về phòng. Hắn muốn đi ngủ thì cần phải có cái ga giường, không thể trực tiếp nằm lên trên cái đệm ngủ được. Nhưng muốn như vậy cần phải tìm một công việc làm kiếm tiền.
Từ sau khi dính phải sự cố bị cái mũ rơi trúng đầu hôn mê thì đã ba ngày rồi Càn Kình liên tục ở lỳ trong ký túc xá không có tới chỗ quán rượu của lão Phúc Đặc làm công. Dựa theo thoả thuận ban đầu thì hắn xem nhữ đã tự động bị đuổi việc, chỉ có thể tìm một công việc khác để làm. Tiền chi tiêu gia tộc cung cấp thì ăn cơm còn không đủ no chứ đừng nói tới việc bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể!
Bước đi trên con đường náo nhiệt của Áo Khắc Lan thành, Càn Kình rất nhanh ở trong một cửa hàng tìm được một cái ga giường giá rẻ. Sau khi hắn thống khoái trả tiền thì bắt đầu đi dạo xung quanh muốn tìm một công việc nào đó để làm công.
Áo Khắc Lan học viện không phải là một trường học từ thiện không thu tiền học phí cho nên những công việc dễ làm cơ hồ đều đã bị các đệ tử khác giành trước cả rồi.
Chuyển qua mấy con phố, Càn Kình mỗi lần đi vào cửa tiệm nào hỏi thăm đều thu được kết quả là không nhận thêm người nữa, ngươi đi qua chỗ khác hỏi thử đi ...
- Chúng ta không cần tuyển thêm người nữa ...
Lại một câu trả lời đồng dạng vang lên, Càn Kình thở dài quay người đi ra ngoài, căn bản không còn tâm tình nghe mấy câu sau nữa.
- Ngươi có thể tới tiệm rèn ở đầu đường hỏi thử đi. Chỗ đó hình như đang cần người ...
Càn Kình vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm thì đột nhiên dừng chân lại. Rèn sắt cùng với những ngành nghề sản xuất khác không giống nhau, việc này cần phải có khí lực, chịu được nhiệt độ cao của hoả lô, còn cần phải có kĩ thuật nhất định mà tiền công có được so với những việc khác lại nhiều hơn chứ không ít.
Càn Kình còn nhớ rõ khi mới vừa nhập học đã từng có đệ tử tìm không được việc làm ở gần trường cũng đã tới chỗ tiệm rèn Phất Lan Lâm ở đầu phố làm công. Kết quả vốn tưởng rằng chỉ cần vung được cái búa sắt lên là có thể được nhận làm nhưng khi đó hắn mới biết được rèn sắt cũng cần phải có kỹ thuật. Sau khi nhiều học viên mắt phải trắc trở như vậy thì mọi người đều biết được công việc trong tiệm rèn không thích hợp với đệ tử của Áo Khắc Lan học viện.
- Thợ rèn ... rèn sắt ...
Càn Kình lẩm bẩm nói, rồi đột nhiên nhớ tới khi ở trong trò chơi giả tưởng Vô Tận Thế Giới kia mình đã liên tục mười sáu giờ gõ búa. Lão thợ rèn Bố Lai Khắc kia tựa hồ thái độ đối với mình cũng khá thoả mãn, có lẽ sẽ được nhận vào làm trong tiệm rèn kia a.
Càn Kình lập tức xoay người lại nhìn vị trung niên đang đứng sau quầy hàng vừa chỉ điểm cho mình, cúi đầu nói:
- Đa tạ!
Trung niên kia thoáng sững sờ một chút, đệ tử của Áo Khắc Lan học viện tuy có ra ngoài làm công nhưng cũng ỷ vào việc bản thân sau khi tốt nghiệp ít nhất cũng có thể trở thành một tuần phó giám sát cũng coi như là một chức quan ở tầng chót nhất nên có rất ít đệ tử cam chịu làm những công việc hành xác như vậy a.
Càn Kình rât nhanh xuyên qua dãy cửa hàng bên đường, từ rất xa đã nghe được những âm thanh đặc thù từ trong tiệm rèn truyền ra.
- Hả?
Càn Kình đột nhiên đứng lại bên ngoài cửa tiệm rèn Phất Lan Lâm, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Trước đây, Càn Kình cũng đã không ít lần đi qua cánh cửa của tiệm rèn Phất Lan Lâm này, cũng không ít lần nghe thấy âm thanh chói tai và đơn điệu từ nơi này truyền ra nhưng hôm nay cái thứ âm thanh đó vào tai hắn sao lại có cảm giác rất đặc biệt? Rõ ràng là vô cùng lộn xộn hỗn tạp nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại ẩn hàm một loại tiết tấu rất đặc biệt.
Diện tích của tiệm rèn Phất Lan Lâm cơ hồ gấp năm lần các cửa hàng khác, trước cửa cũng có đề một bảng thông báo: tuyển nhận thợ rèn.
Chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản, cũng không có quy định tiền công bao nhiêu. Càn Kình vừa cất bước đi vào trong tiệm thì âm thanh rèn sắt từ hậu viện truyền ra càng rõ ràng.
- Tiểu Chiến sĩ, định mua thứ gì sao?
Trước mặt Càn Kình xuất hiện một một đại hán tử thân thể cường tráng cao hơn hắn một cái đầu, bộ ngực để trần đầu mồ hôi và các thớ cơ bắp rắn chắc, trong tay đang cầm một cây búa sắt, trên cổ đang vắt một cái khăn ướt sũng, mái tóc màu vàng kim kết đầy mồ hôi óng ánh, thanh âm thô cuồng lộ ra vài phần phóng khoáng.
Càn Kình đặc biệt chú ý tới cây búa trong tay đại hán này ước chừng cũng nặng tầm ba mươi cân, chỗ cái cán được quấn một mảnh vải bố đã nhẵn thín, xem ra đã được sử dụng rất nhiều lần.
- Ta không mua đồ.
Càn Kình không thể không ngước đầu lên nhìn vị đại hán trước mặt, đưa tay chỉ ra ngoài cửa nói:
- Ta thấy nơi này có tuyển người nên mới tới.
- Ngươi?
Cặp mắt màu xanh da trời của đại hán híp lại, trên mặt lộ rõ vẻ không tín nhiệm, liên tục đánh giá Càn Kình, nói:
- Ngươi là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện?
Càn Kình trả lời:
- Đúng vậy!
Vẻ không tín nhiệm trong mắt đại hán lại tăng thêm vài phần, lắc lắc tay nói:
- Ngươi đi tìm công việc khác đi, đệ tử của Áo Khắc Lan học viện chúng ta không cần.
- A, tại sao?
Càn Kình sững sờ, khó khăn lắm mới tìm được một công việc, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?
- Tại sao?
Đại hán cầm cái khăn trên cổ lau lau mồ hơi trên mặt, nói:
- Ngươi không biết sao? Tiệm rèn Phất Lan Lâm chúng ta từ lúc mở ra tới nay chưa từng có một đệ tử nào của Áo Khắc Lan học viện thành công qua được khảo thí. Chúng ta ở đây cần thợ rèn chứ không cần những tên yếu ớt tâm cao khí ngạo cho rằng rèn sắt là một công việc hạng bét, ai cũng có thể làm!
Càn Kình có chút ngoài ý muốn, vống rưởng rằng chỉ có mấy tên đồng niên khoá với mình thất bại nhưng khong ngờ Áo Khắc Lan học viện thành lập đã nhiều năm như vậy mã vẫn không có ai có thể thành công được nhận lời làm việc ở tiệm rèn Phất Lan Lâm này!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ