- Ha ha, nói không chừng ta còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Trong lòng Tề Bắc không khỏi xuất hiện ác ý. Có gan để cho hắn thế thân, thì phải chuẩn bị tư tưởng trả giá.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tàn dương cuối cùng biến mất, đã là ban đêm.
Núi Vong Linh vào ban đêm, là nơi quần ma loạn vũ.
Trong tầm mắt Tề Bắc, đã có mấy cỗ Khô Lâu Cương Thi hướng phía Yêu Nhiêu đi tới, rất nhanh chúng sẽ phát hiện nàng tồn tại.
Yêu Nhiêu hiển nhiên cảm giác được nguy hiểm, nàng duỗi lòng bàn tay trắng nõn ra, trong tay xuất hiện một ... trái tim!
Đúng vậy, là một trái tim giống như được mài thành từ lam thủy tinh.
Làm người ta bất khả tư nghị chính là, trái tim này vẫn còn đang đập.
Cho dù chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể cảm giác được trái tim này mỗi lần đập lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại.
Yêu Nhiêu nhỏ một giọt máu tươi nhỏ vào trái tim, rồi sau đó tay phải cắm ma pháp trượng xuống đất, miệng lẩm nhẩm một loại thần chú khó hiểu.
Đột nhiên, huyết quang ma pháp trận giống như nham thạch sôi trào bắt đầu khởi động, sau đó một vòng một vòng đem U Linh tầng tầng bao lấy. Chỉ là, thân Tề Bắc ở trong đó, ngược lại không nhìn ra một điểm thương tổn.
U Linh phát ra tiếng kêu bén nhọn, thân thể hơi mờ kịch liệt bành trướng, rồi sau đó như khí cầu xì hơi, chậm rãi héo rũ.
Trận pháp phát ra, khuôn mặt Yêu Nhiêu như giấy trắng, liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, cả người co quắp tê liệt ngồi dưới đất.
U Linh biến mất trong ma pháp trận, thay vào đó là một viên ngọc Vong Linh châu một nửa màu vàng, một nửa màu ngọc lưu ly xanh biếc.
Lưỡng cường tỉ thí, xem ra Yêu Nhiêu là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tề Bắc vẫn thúc thủ chờ đợi. Hắn đã nhìn ra, Yêu Nhiêu sợ rằng cũng không chỉ là Cao Cấp ma pháp sư như hắn tưởng tượng, hẳn là Vương Trung ma pháp sư cường đại, thậm chí là Địa Phẩm ma pháp sư. Loại cao tầng ma pháp sư này, cho dù còn sót lại một tia ma lực, cũng có thể tiện tay miểu sát người khác.
Lúc này, cách đó không xa, hơn mười con Vong Linh đã phát hiện ra sự tồn tại của Yêu Nhiêu, hướng nàng lao vọt tới.
Đúng lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên xẹt qua hai ngọn lửa bàng bạc.
Ngay lúc chúng đáp xuống, Tề Bắc mới phát hiện, cái gì mà ngọn lửa màu bạc, đây rõ ràng là một con Khô Lâu, trong mắt lóe ra tia sáng bạc chói mắt.
- Ngân Giáp Khô Lâu, cao cấp Vong Linh!
Trong lòng Tề Bắc cả kinh, nếu Yêu Nhiêu chết rồi, hắn trốn cũng không thoát.
Trong mắt Yêu Nhiêu lộ ra một tia lệ mang băng lam. Trong nháy mắt, Ngân Giáp Khô Lâu lao nhanh về phía trước, giọt nước mắt lăn đến bộ ngực nàng đột nhiên bể tan tành, vạn đạo phong nhận phát ra cùng một lúc, thiên địa biến sắc.
Tề Bắc cứ như vậy trơ mắt nhìn Ngân Giáp Khô Lâu trong nháy mắt tan xương nát thịt, những nơi phong nhận đi qua tất cả đều hóa thành phấn vụn.
- Ực.
Tề Bắc gian nan nuốt từng ngụm nước bọt. Nếu vừa rồi hắn làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, sợ rằng kết quả còn thê thảm hơn Ngân Giáp Khô Lâu.
Yêu Nhiêu nhìn thoáng ra hướng Tề Bắc, con mắt tựa hồ có một tia xin lỗi. Nhưng ngay sau đó, nàng liền ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Khi Yêu Nhiêu ngã xuống, trong nháy mắt ma pháp trận tiêu tán, Tề Bắc chầm chậm nhặt lên Vong Linh châu.
Tiểu yêu tinh này hao hết tâm tư chẳng phải muốn lấy viên Vong Linh châu này sao.
Động tĩnh vạn đạo phong nhận phát ra cùng một lúc khiến núi Vong Linh xôn xao. Chẳng bao lâu nữa, rất nhiều vong linh sẽ tràn đến đây.
Tề Bắc đem Vong Linh Châu cất vào túi, muốn xoay người rời đi, nhưng không đành nào bước tiếp được. Tia xin lỗi trong mắt Yêu Nhiêu trước khi ngất đi luôn hiện lên trước mắt hắn, mà dấu vết trong lòng bàn tay trái cũng không ngừng lóe lên.
- Ai, ta còn là quá thiện lương mà. Mặc dù yêu tinh này lấy ta làm lá chắn, nhưng chung quy cũng không cố dồn ta vào chỗ chết. Thôi, cứu ngươi một lần, ngươi trả giá cao cũng không phải đơn giản như vậy.
Trong lòng Tề Bắc thầm nhủ, đem Yêu Nhiêu vác trên lưng, cắn răng liền chạy đi.
Tế Bắc sinh tồn tại núi Vong Linh suốt tám tháng, bản lĩnh chạy trối chết của hắn thì khỏi bàn. Rất nhanh, hắn liền tìm được một hoang động nhảy xuống.
Tề Bắc đặt Yêu Nhiêu xuống, xếp chân ngồi bên cạnh nàng, mở tay trái lẳng lặng nhìn đồ án Thần Long.
Thật ra thì lúc trước hắn len lén dấu tay trái ra sau, là bởi vì Thần Long đồ án trên tay có phản ứng với thân thể cực phẩm nguyên âm.
Thân thể Yêu Nhiêu là cực phẩm nguyên âm, cho nên nàng dùng tinh thần ma pháp thôi miên hắn, hắn liền lợi dụng đùa bỡn nàng, gieo lên cơ thể nàng Thần Long ấn ký.
- Lạnh, lạnh quá.
Yêu Nhiêu đột nhiên mê sảng nói.
Tề Bắc sờ tay Yêu Nhiêu, nhưng vừa chạm vào da thịt nàng liền rùng mình một cái, làm sao lạnh băng như vậy?
Có lẽ bàn tay to lớn của Tề Bắc hết sức ấm áp. Trong hôn mê, Yêu Nhiêu theo bản năng nhích tới nơi ấm áp, đầu của nàng tựa vào đùi Tề Bắc, hai tay gắt gao ôm lấy hông của hắn.
Tề Bắc bị đông cứng chỉ trực sốt rét. Yêu tinh à, cưng so sánh với khối băng còn muốn lạnh hơn.
Nội lực đều không cần Tề Bắc thúc dục, tự động mạnh mẽ vận chuyển.
Cũng may Tề Bắc tu luyện Thần Long quyết vốn là chí dương tâm pháp. Bằng không, hắn đoán mình đã cùng yêu tinh này đông thành băng rồi.
Yêu Nhiêu cảm thấy từng làn ấm áp, tay chân càng thêm siết chặt, tựa hồ muốn hơi ấm này hoàn toàn bao bọc lấy nàng.
- Đã làm người tốt thì làm đến cùng. Ta xả thân thành Phật, thật quá vĩ đại rồi.
Tề Bắc dứt khoát nằm xuống, đem Yêu Nhiêu ôm vào trong lòng.
Ôm Yêu Nhiêu, tựa như ôm một khối hàn băng ngàn năm, Tề Bắc không hề có tâm tư xấu xa, tất cả tinh thần hắn đều nhập thần vận chuyển Thần Long quyết.
Trăng đổi sao rời, đêm tối lui đi, mặt trời lần nữa tỏa sáng khắp bầu trời.
Yêu Nhiêu mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp vậy quanh, thoải mái đến nỗi làm nàng không muốn nhúc nhích.
Nàng nhớ rõ mình dựa vào năng lượng của thiên không, đem U Linh giết hết. Khi nàng đến cực hạn, sau đó lại có một Ngân Giáp Khô Lâu đột kích, bất đắc dĩ nàng phải tế ra hộ thân lệ mang sư phụ để lại, bên trong phong ấn một thượng phẩm ma pháp.
Rồi sau đó nàng liền hôn mê, mà hàn độc trên người nàng đã mười năm không xuất hiện hôm nay liền phát tác. Theo lí mà nói, không có sư phụ ở bên, nàng hẳn phải chết, mà tiểu tử bị nàng dùng Phong Phược thuật chế trụ khẳng định cũng bị Vong Linh xé thành mảnh nhỏ.
Vừa nghĩ đến tiểu tử kia, Yêu Nhiêu đột nhiên giật mình, trong đầu mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh.
- Bang bang, bang bang...
Lồng ngực Yêu Nhiêu vang tiếng tim đập vững vàng, trong mũi đầy một cỗ hơi thở xa lạ của nam tử.
Yêu Nhiêu không có kinh hoàng, y phục của nàng vẫn ở trên người...
Không đúng, giữa hai chân nàng là đồ vậy gì? Còn trên mông nàng để đó một bàn tay lớn.
Yêu Nhiêu đột nhiên mở mắt ra, đã niệm ma pháp trong lòng định đem nam nhân hạ lưu này bầm thây vạn đoạn
Nhưng là, chú ngữ niệm ra, ma lực trong cơ thể trống trơn như chưa từng có.
Yêu Nhiêu tâm trầm xuống, hàn độc trong cơ thể kéo dài mười ngày. Trong mười ngày này, nàng không thể động dụng một tia ma lực.
Nói cách khác, mười ngày này, nàng là người trói gà không chặt.
Last edited by Hina; 22-02-2013 at 07:52 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Ngay lúc này, nam nhân đang ôm nàng đột nhiên lầu bầu hai câu, của nợ dần dần dựng lên ở giữa hai chân nàng, bàn tay to đè lên ngực nàng vậy nhưng không an phận, cứ ôm trọn mà bóp.
Thân thể Yêu Nhiêu mềm mại cứng đờ, chợt đứng dậy đẩy Tề Bắc ra, rồi lui về phía sau nhanh như thỏ.
Tề Bắc đầu đụng trúng vách động, xoa đầu kêu:
- A, ngươi mưu sát lão công à? Lúc cần thì quấn quít ôm chặt lấy ta, xong rồi thì đá ta một cước, còn có thiên lý hay không đây?
- Là ngươi… Ngươi đã cứu ta???
Yêu Nhiêu thấy đúng là Tề Bắc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua hắn làm sao giải trừ được Phong Phược Thuật, hắn rõ ràng đã bị nàng nhốt vào rồi mà.
- Nói nhảm. Ta dùng ân báo oán, không muốn so đo với ngươi, cứu ngươi ra khỏi hiểm nguy, xém chút nữa bị ngươi quấn chết mà hóa thành cột băng cũng không nói, giờ ngươi vừa tỉnh dậy lại lấy oán báo ân.
Vẻ mặt Tề Bắc đầy ủy khuất. Giờ hắn cũng không biết Yêu Nhiêu đã mất đi ma lực, lo sợ nàng vì nóng giận mà đem mình phanh thây…
Yêu Nhiêu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về bộ hạ đang ngóc lên cao vút của Tề Bắc.
- Éc, cái này là phản ứng sinh lý bình thường. Ngươi có hiểu không á, nam nhân nào buổi sáng cũng như vậy, không trách ta được.
Tề Bắc hiên ngang lẫm liệt nói.
- Tối hôm qua ngươi có nhân cơ hội làm gì đó với ta hay không?
Yêu Nhiêu nắm chặt ma trượng chỉa vào ngực Tề Bắc.
- Ngươi cảm thấy ta có hứng thú làm gì đó với một cục băng không?
Tề Bắc tức giận nói.
- Không có là tốt rồi, thật ra thì bản thân ta lại hy vọng ngươi làm một chút gì đó.
Yêu Nhiêu đi đến bên cạnh Tề Bắc, tay nâng cằm hắn lên.
Nhìn bộ hạ đang phập phồng của Tề Bắc làm Yêu Nhiêu cười khanh khách.
Tề Bắc cảm thấy bi phẫn, bị trêu ghẹo, đường đường nam tử hán đại trượng phu, có lẽ nào như thế. Lập tức hắn lấy một tay đẩy Yêu Nhiêu ra.
Tề Bắc sửng sốt, Yêu Nhiêu cũng sửng sốt “Cái này..”
- Ta không cố ý, cái này là…
Tề Bắc khoa tay múa chân một chút, tay hướng lên trời, hướng về phía bộ ngực cao vút mà chạm chạm.
Đôi mắt băng lam xinh đẹp trừng trừng nhìn theo hắn, muốn đánh chết hắn, nhưng nàng bây giờ không cách nào làm được.
Tế Bắc vốn thông minh tuyệt đỉnh, mắt đảo một vòng, đột nhiêu cười hắc hắc:
- Ngươi mất hết ma lực rồi sao?
- Ta dù coi như mất ma lực, muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay, ngươi có muốn thử một lần hay không?
Yêu Nhiêu dịu dàng nói, âm thanh dụ hoặc kinh người, nhưng trong lòng nàng lại có chút bất an.
- Ngươi muốn hù ta sao, ta không chơi với ngươi. Vong Linh Châu này trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi đi Dương Quan Đạo của người, ta đi Cầu Độc Mộc của ta.
Tề Bắc ném ngọc Vong Linh lấy từ U Linh cho Yêu Nhiêu rồi xoay người đi ra hướng cửa động.
- Ngươi đứng lại!!
Yêu Nhiêu quát lên, giọng nàng mặc dù mềm mại nhưng lúc này lại mang một loại uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự.
Tề Bắc dừng lại một chút, bàn tay hướng về sau quơ quơ rồi lại cất bước đi.
- Ngươi… ngươi không nên đi…
Yêu Nhiêu mềm nhũn nói mang theo một chút cầu khẩn.
Tề Bắc dừng lại, Yêu Nhiêu nhận thua làm cho tâm tính nam tử hán của hắn thỏa mãn vô cùng.
Tuyệt thế mỹ nữ, cao cao tại thượng, Địa Phẩm Ma Pháp Sư, giờ phải mềm giọng nhờ vả.
Tán gái hả, Tề Bắc vẫn có chút tâm đắc. Nữ nhân càng cao quý lại càng phải kiên cường, càng phải khí phách.
Tuy nữ nhân có cường đại hơn nữa, thì trong lòng nàng càng khát khao có một bờ vai cường tráng để tựa vào. Nếu như về võ lực không được thì ít ra tâm lý nhất định phải được.
- Hàn độc trên người ta phát tác kéo dài khoảng mười ngày. Trong mười ngày này ma lực mất hết, ta cần ngươi bảo vệ.
Yêu Nhiêu mở miệng nói, trong lòng lại cảm thấy có chút khác thường. Một nữ tử lại đi cầu một nam nhân bảo vệ. Bản thân cũng thấy có chút mập mờ.
- Ngươi không phải là nữ nhân của ta, tại sao ta phải bảo vệ ngươi?
Tề Bắc xoay người cười nói.
- Lợi dụng người khác đang khó khăn không phải là hành vi của quân tử.
Yêu Nhiêu nói
- Ta không phải là quân tử, ta chỉ là một nam nhân.
Tề Bắc cười nói.
- Ngươi chỉ là một đứa nhóc.
Yêu Nhiêu nhìn khuôn mặt non nớt của Tề Bắc, buồn cười. Nhưng tròng mắt đen thâm thúy không xứng với tuổi lại làm nàng cười không nổi.
- Bản chất của nam nhân không nằm ở tuổi tác, mà là ở chỗ này.
Tề Bắc chỉ lên ngực mình.
Lúc này, Yêu Nhiêu cười, cười đến run rẩy hết cả người.
- Bản chất của nam nhân quyết định ở khả năng hấp dẫn như nhân. Mười ngày này, nếu như ngươi có thể làm ta yêu ngươi, ta sẽ làm nữ nhân của ngươi.
Yêu Nhiêu đánh ánh mắt quyến rũ nhìn về Tề Bắc.
- Cái này hình như không công bằng.
Tề Bắc nhíu mày nói.
- Có khiêu chiến mới có thành tựu, nam nhân ta yêu thì phải như vậy.
Yêu Nhiêu dùng đôi mắt khiêu khích nhìn Tề Bắc.
- Ngươi không cần khích ta, ta đồng ý là được.
Tề Bắc nhún nhún vai, trong vòng mười ngày để cho nữ nhân đẹp như yêu tinh này yêu hắn, cho dù có Long Thần ấn ký cũng không có khả năng, hắn đánh giá một hồi đáp ứng.
Hiện tại lúc này, đối với tu luyện chí dương tâm pháp mà sinh ra cực dương chi hỏa Tề Bắc cũng không có hiểu rõ bao nhiêu. Tuy nói rằng hắn biết nếu không cùng với cực phẩm nguyên âm hoan hợp, thì cực dương chi hỏa sẽ đốt hắn thành tro bụi. Nhưng hắn vừa tu luyện, nên chưa ý thức được mức độ gian nan.
Yêu Nhiêu thấy Tề Bắc đáp ứng, cười quyến rũ một tiếng, cả người cũng bộc lộ ra vẻ đẹp hút hồn, mắt lâng lâng như nước.
- Tiểu Bắc, đây là đâu?
Yêu Nhiêu hỏi.
Tiểu Bắc?
Tề Bắc rùng mình một cái, vội vàng đáp:
- Ngươi cứ gọi ta là Tề Bắc đi. Gọi Tiểu Bắc, làm ta cảm thấy ngươi giống như mẹ ta vậy.
Yêu Nhiêu sững sờ, lập tức lăn ra cười đến run rẩy hết cả người.
- Ngươi kêu ta là mẹ ngươi sao? Ta thật muốn có một đứa con giống như ngươi đó.
Yêu Nhiêu cười khanh khách không ngừng, cười sặc sụa đến không thở nổi, bộ ngực cao vút phập phồng liên hồi càng thêm hút lòng người.
- Con muốn uống sữa, ngươi cho không?
Tề Bắc cười quỷ dị một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bộ ngực cao vút của Yêu Nhiêu.
Yêu Nhiêu không cười nữa, xấu hổ liếc Tề Bắc một cái, quả thật không đỡ nổi thằng này.
Vị trí của hai người cách Huyết Hà cũng không xa. Đêm khuya, Vong Linh đi lang thang khắp nơi, Tề Bắc cõng Yêu Nhiêu đi trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được cái động này cũng là quá may mắn.
- Chỗ này không an toàn, chúng ta nên tranh thủ rời khỏi Vong Linh sơn mạch thôi.
Yêu Nhiêu nói.
- Ta cũng nghĩ vậy, tối hôm qua động tĩnh cũng quá lớn, động này lại quá nhỏ, rất dễ bị phát hiện.
Tế Bắc sinh tồn ở Vong Linh sơn mạch lâu như vậy, tính cẩn thận so với Yêu Nhiêu chỉ có hơn chứ không kém.
Tề Bắc đeo Trường Cung, tay cầm đao từ trong địa huyệt chui ra.
Vừa đi ra, hai Cương Thi gần đó liền lao đến.
Tế Bắc không chớp mắt chém xuống một đao, hai cái đầu kêu ọt ọt rơi xuống.
Yêu Nhiêu đi theo sau lưng Tề Bắc, nhìn hắn không ngừng chém giết Vong Linh mở đường mà trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác được bảo vệ.
Last edited by Hina; 22-02-2013 at 07:52 PM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Trên một ngọn núi nằm ở phía bắc Vong Linh sơn mạch. Đỉnh núi được bao phủ bởi hơn trăm đỉnh lều màu đen như mực đóng xung quanh, tạo thành một doanh trại nhỏ.
Bốn phía thỉnh thoảng có binh sĩ mặc áo giáp màu đen, đằng đằng sát khí tuần tra xung quanh.
Nếu có người thấy, chắc chắn sẽ chấn động. Những binh sĩ này không phải là phổ thông mà chính là Hắc Giáp quân nổi danh nhất Kim Diệp vương triều.
Dĩ nhiên, mặc dù Hắc Giáp quân trên danh nghĩ là thuộc về Kim Diệp vương triều. Nhưng không ai không biết Hắc Giáp quân trên thực tế là của quân đội chí quy của gia tộc Nặc Đức.
Hắc Giáp quân là quân đội được hình thành từ chém giết, máu lửa. Chiến lực rất cường hãn, làm cho thế lực quốc gia khác nghe mà biến sắc.
Hắc Giáp quân với số lượng cũng không nhiều. Với một đội quân biên chế mười vạn người mà nói thì chỉ có một vạn hai ngàn Hắc Giáp quân.
Ở hơn trăm lều trại này, mỗi lều đều có bốn gã Hắc Giáp quân canh chừng nên tính ra ở chỗ này khoảng bốn trăm Hắc Giáp quân, chính là một doanh trại.
Một doanh Hắc Giáp quân như vậy đã không ít.
Quân đội bình thường, cho dù binh lực gấp mười lần tới đối chiến, cũng bị một doanh Hắc Giáp quân giết cho hoa rơi nước chảy.
Hắc Giáp quân là quân đội được xây dựng bởi gia tộc Nặc Đức, đồng thời cũng là lực lượng lớn nhất của gia tộc Nặc Đức. Các triều đại hoàng đế Kim Diệp vương triều sở dĩ không dám khai đao với gia tộc Nặc Đức, hơn phân nửa cũng vì tồn tại của Hắc Giáp quân.
Lúc này, trong trướng bồng chủ tướng của Hắc Giáp quân, một lồng ngực trần truồng của một thanh niên khôi ngô đang ngưng thần nhìn bản đồ của Vong Linh sơn mạch đang trải rộng ra, phía trên giăng rất nhiều đường vẽ.
Ngũ quan thanh niên này giống như được đúc ra, một thân da thịt bền chắc, thêm một hình xăm một con mãnh hồ đang gầm thét, đầu hổ ở trên cơngực rắn chắc như sắt thép của hắn.
Theo cơ ngực rung động, hình xăm Mãnh Hổ xem càng sống động hơn, giống như một sinh vật sống.
Hắn chính là Nặc Đức Hoài An, là đại ca của Tề Bắc, một trong ba đại thống lĩnh Hắc Giáp quân.
Trong ba mươi doanh của Hắc Giáp quân, mỗi mười doanh sẽ có một thống lĩnh. Vừa qua hai mươi tuổi không lâu, Nặc Đức Hoài An đã quyền cao chức trọng.
- Đệ đệ, ngươi rốt cuộc ở đâu? Đại ca không tin ngươi đã chết.
Nặc Đức Hoài An nặng nề đập mặt bàn một cái. Hắn không quên được lúc sinh Tề Bắc, mẫu thân vì khó sinh nên qua đời, từng hạt lệ rớt xuống bàn tay đang nắm chặt, muốn hắn chiếu cố tốt đệ đệ, khi đó hắn vẻn vẹn chỉ năm tuổi.
Đúng lúc này, cửa lều được nhấc lên, hai tiểu binh có chút thanh tú quá mức bưng trà đi đến.
- Thống lĩnh, ngài nên ăn một chút gì đó? Những thứ này đều do ta tự mình làm.
Nốt ruồi màu hồng điểm ở lông mày, tiểu binh thanh tú nhẹ giống nói, thanh âm dễ nghe, rõ ràng là thanh âmcủa thiếu nữ.
Nặc Đức Hoài An ngẩng đầu nhìn thiếu nữ giả trang mà có chút nhức đầu.
Thiếu nữ cũng không phải người bình thường mà là công chúa của Kim Diệp hoàng triều Thụy Tuyết.
Mười ngày trước, Thụy Tuyết công chúa mang theo một nàng thị nữ chuồn êm ra hoàng cung, chạy đến nơi Vong Linh sơn mạch nguy hiểm này mà tìm hắn.
Thụy Tuyết công chúa ngày thường tuyệt mỹ, tính tình ôn nhu, tình ý đối với hắn mọi người đều biết.
Nặc Đức Hoài An là một nam nhân huyết khí phương cương. Từ ngày tìm được ngọc bội đánh rơi của Tề Bắc, cho rằng đệ đệ đã gặp chuyện không may, hắn cực kỳ bi thương.
Lúc này Thụy Tuyết công chúa ở bên cạnh ôn nhu an ủi. Sau bao ngày hắn phải dùng tay, bỗng dưng có cô công chúa xinh đẹp theo cùng trong sơn mạch hoang vu này, chuyện gì đến cũng phải đến .
Một đem xuân như vậy, tâm thân xử nữ của Thụy Tuyết công chúa đã bị hắn tuỳ ý điên cuồng mà lấy mất.
Sau khi bình tình, Nặc Đức Hoài An đã biết chuyện có chút quá mức. Hoàng gia và Nặc Đức gia tộc mâu thuẫn không phải không có nhưng lại điều hoà. Huống chi, Nặc Đức Hoài An từ nhỏ đã đính hôn cùng Phong gia Đại tiểu thư Phong Nhược Vân.
Thụy Tuyết công chúa theo hắn, vậy hôn sự giữa hắn và Phong gia Đại tiểu thư sẽ thất bại. Liên minh Nặc Đức gia tộc cùng Phong gia sẽ xuất hiện vết nứt.
Hơn nữa, nếu thành con rể của hoàng gia, Nặc Đức gia tộc như thế nào yên tâm để hắn cầm binh.
Bất quá, Nặc Đức Hoài An dám làm dám chịu. Nếu chuyện đã đến mức này, hắn cũng không trốn tránh. Chuyện này hắn đã truyền tin cho phụ thân, tin tưởng lấy mưu kế của phụ thân, sẽ nghĩ ra kế sách.
Thụy Tuyết công chúa có chút si mê nhìn thân hình cường tráng của Nặc Đức Hoài An, nhẹ đi khẽ tới phía sau hắn, dùng đôi bàn tay bắt đầu ấn bóp bả vai hắn.
Cứ ấn bóp một lúc, hô hấp của Thụy Tuyết công chua đột nhiên dồn dâp, hai bàn tay nhỏ bé biến thành vuốt ve.
Đã trải qua lần đầu tiên thì cái cảm giác ngọt ngào ấy đã ăn sâu vào xương tuỷ.
Nặc Đức Hoài An bắt được bàn tay nhỏ bé của Thụy Tuyết công chúa, trực tiếp đem nàng ôm đặt trên mặt bàn khổng lồ. Bàn tay to, thô bạo vừa vung lên đã lột Thụy Tuyết công chúa thành một con cừu trắng nhỏ. Hắn dùng khí lực cường tráng đè lên.
Tiếng thở gấp và rên rỉ nhất thời vang lên. Mà ở một bên, thị nữ thanh tú ở bên cạnh nhìn một bức tranh xuân cung sống động.
Tại xã hội thượng lưu ở Kim Diệp hoàng triều, thị nữ đứng xem chủ tử hoan ái là việc hết sức bình thường. Đại bộ phận chủ tử căn bản không kiêng kỵ thiếp thân thị nữ.
Tác dụng của thiếp thân thị nữ vốn là làm ấm giường. Lúc chủ tử cao hứng, có thể tham gia chiến trường luôn.
Khuôn mặt thị nữ này đỏ bừng, ánh mắt buông xuống, hai tay vặn vẹo trước người, tựa hồ rất xấu hổ.
Nhưng là người nào cũng không phát hiện, ánh mắt nàng buông xuống một mảnh u ám, mà cái vặn vẹo trong tay nàng mơ hồ toả ra u quang màu đen.
Tề Bắc ôm Yêu Nhiêu giống như khối băng, thân thể bị hàn khí trên người làm cho hắn tê dại.
Nếu không phải nội lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hắn sợ đã sớm bị hàn khí xâm nhập tâm mạch mà chết rồi.
Ôm trong ngực tuyệt thế mỹ nhân, vốn là chuyện tìnhvô cùng hương diễm, nhưng tình hình này cũng là lúc thống khổ nhất. Ngay cả tiểu huynh đệ cũng đông lạnh không có tri giác, có mà hương diễm cái rắm.
Đây đã là ngày thứ chín rồi, chỉ còn ngày mai là hàn độc quỷ dị trên người Yêu Nhiêu sẽ không phát tác nữa.
Mà mỗi sáng sớm, tiểu huynh đệ vẫn vênh váo tự đắc đính trên người Yêu Nhiêu cũng làm cho Tề Bắc có chút an ủi. Tối thiểu tiểu huynh đệ coi như không chịu thua kém, không như sớm héo như những thằng khác.
Yêu Nhiêu tựa hồ ngầm đồng ý cho hắn mỗi sáng sớm ăn đậu hũ một chút cũng coi là một loại cảm tạ đối với hắn. Về phần trong chuyện này có cảm tình hay không, mỗi khi Tề Bắc hỏi chuyện, nàng luôn châm chọc.
Sau chín ngày qua đi , dường như Tề Bắc đều vì nội lực tiêu hao quá độ mà mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bất quá làm hắn vui mừng ngoài ý muốn chính là nội lực tăng cường so với trước phải nhanh gấp mấy lần.
Tề Bắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay bao quanh một đoàn trắng mịn và ôn nhuận. Theo bản năng hắn ngắt một cái, xúc cảm chợt tràn về.
Tề Bắc đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở mắt ra. Chỉ thấy Yêu Nhiêu trong ngực đang hung hăng nhìn hắn, mà tay hắn không biết lúc nào trắng trợn đi vào vạt áo và đang cầm nhũ hoa của nàng.
- Sờ có sướng không?
Thanh âm Yêu Nhiêu thanh âm nói nhưng lại mang theo hàn băng lạnh lẽo.
Tề Bắc nhanh như chớp rút tay về, đầu choáng choáng.
- Sờ không sướng à?
Giọng Yêu Nhiêu càng lạnh hơn.
- Có, có…
Tề Bắc vội vàng gật đầu lia lịa.
- Sờ thích sao? Có phải muốn sờ nữa hay không?
Đầu Yêu Nhiêu tiến tới khuôn mặt của Tề Bắc,nhón gót lên cao. Mùi thơm như lan của nàng phun tại môi của hắn.
Tề Bắc liếc mắt, ngươi thích sao, hắn lại mặt dày mà nói:
- Xúc cảm thật tốt, mỗi ngày như vậy thì sướng rồi.
- Vậy ngươi sờ nữa đi.
Khóe miệng Yêu Nhiêu nhếch lên.
Tề Bắc thật đúng là vươn tay ra. Hừ, để cho anh sờ mà anh không dám sờ sao?
Last edited by Hina; 22-02-2013 at 07:52 PM.
Đã có 77 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Chẳng qua là, bàn tay của Tề Bắc vừa mới chạm vào bộ ngực của Yêu Nhiêu thì nàng đột nhiên nở nụ cười, dán mặt mình vào mặt của hắn. Tai trái của hắn bỗng truyền đi một trận đau nhức. Tề Bắc đã bị Yêu Nhiêu dùng hai hàm răng cắn một phát vào tai.
- Hừ,được voi đòi tiên, cần thận ta đem cái phía dưới của ngươi cắt đứt.
Yêu Nhiêu ở bên tai Tề Bắc vừa cười vừa nói.
Phía dưới?Dùng miệng?
Tên vô sỉ Tề Bắc lúc này lại cứng rắn, thẳng tắp chỉa vào bụng Yêu Nhiêu. Đó là một cây thiết côn nung đỏ, cho dù là cách hai tầng y phục, cũng làm cho Yêu Nhiêu toàn thân như nhũn ra.
- Sắc lang bại hoại.
Yêu Nhiêu mặt đỏ bừng, nở nụ cười đẩy Tề Bắc ra.
Tề Bắc nhe răng sờ sờ tai trái, trên ngón tay xuất hiện một vết máu. Yêu tinh này, thật đúng là độc ác.
Đôi mắt đẹp của Yêu Nhiêu hiện lên một tia đau lòng. Nàng ngồi chồm hổm xuống, ngọc thủ nhẹ nhàng giúp hắn xoa lỗ tai.
- Hôn một chút thì tốt hơn.
Tề Bắc tính xấu không đổi, lại trêu đùa.
Yêu Nhiêu đang nhẹ nhàng xoa nắn bỗng nhiên ngọc thủ nắm lại, đem lỗ tai của hắn nhấc lên.
Tề Bắc oa oa kêu to, đau cũng không phải rất đau, nhưng hắn phải phối hợp một chút.
Yêu Nhiêu liếc Tề Bắc một cái, bàn tay buông ra.
- Tiểu Bắc, ngươi tu luyện võ thuật đúng là rất thần kỳ. Đặc biệt thuộc tính của nó lại có thể khắc chế hết thảy ma pháp cùng đấu khí. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Thực lực ngươi căn bản quá yếu, không có khả năng tự bảo vệ mình. Cho nên, nếu không cần thiết, ngươi tốt nhất không nên biểu diễn trước mặt người khác.
Yêu Nhiêu đột nhiên nói.
- Bản thân ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng không thể bị người ta chửi vào mặt mà vẫn phải cúi mặt khom lưng được.
Tề Bắc nói. Qua mấy ngày thông qua khảo nghiệm của Yêu Nhiêu, nội lực hắn tu luyện đều có tác dụng khắc chế ma pháp đấu khí, làm cho Yêu Nhiêu vô cùng ngạc nhiên.
Yêu Nhiêu duỗi tay ngọc, trên tay bỗng nhiên nhiều hơn một quyển sách.
- Đây là ta vô tình có được một quyền Cuồng Long Đấu Khí quyết. Hẳn là rất thích hợp với thể chất của ngươi, ngươi thử nhìn một chút.
Yêu Nhiêu cầm một bộ sách trong tay đưa cho Tề Bắc.
Cuồng Long Đấu Khí quyết, lại là Long? Thật là ta cùng Long có duyên sao?
Tề Bắc nhận lấy quyển khí quyết này. Trong lòng dâng lên một tia cảm động, nàng như vậy mà lại nghĩ cho mình, hẳn là nên tồn tại một chút tình cảm sao?
Nhưng Tề Bắc không biết, Cuồng Long Đấu Khí quyết không phải là khí quyết bình thường.
Nếu như nói chú ngữ của Ma Pháp sư là dựa theo đẳng cấp mà phân chia. Tỷ như Ma pháp sư thực tập có thể tu luyện chú ngữ này, Ma pháp sư sơ cấp có thể tu luyện chú ngữ kia.
Dĩ nhiên, ma pháp chú ngữ có chút thông dụng. Nhưng chú ngữ uy lực lớn lại hết sức trân quý. Rất nhiều Ma pháp sư cao cấp cũng chỉ tu luyện một hoặc hai cái ma pháp cao cấp. Thật sự là ma pháp chú ngữ cao cấp quá mắc. Cho dù là Ma pháp sư được công nhận là giàu có. Đối với việc mua chú ngữ có uy lực lớn, thực sự là trứng chọi với đá.
Chiến sĩ cùng Ma pháp sư hoàn toàn bất đồng. Đại bộ phận chiến sĩ tu luyện đấu khí là trọng yếu mà đều chỉ là một loại. Thủ đoạn công kich cũng tuỳ loại đấu khí mà sinh ra. Vì vậy, lần đầu tiên bước trên con đường chiến sĩ, chiến sĩ thực tập phải lựa chọn đấu khí rất cẩn thẩn. Một khi đã lựa chọn xong sau này muốn thay đổi đấu khí khác, cần phải phế đi toàn bộ tu vi tu luyện lại.
Đấu khí quyết của chiến sĩ chia làm năm phẩm Phàm, Tinh, Vương, Thanh, Thần.
Khí quyết cấp Phàm thường thấy nhất. Phần lớn chiến sĩ tu luyện là Phàm đấu khí quyết.
Thành tựu tương đối ít. Giá tiền không thể so với ma pháp chú ngữ cao cấp.
Mà cấp Vương thì hết sức thưa thớt, chỉ có một chút nội tình của hoàng triều mới có cất dấu.
Về phần cấp Thánh, thì lại là lông phượng sừng lân.
Mà cấp Thần thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Yêu Nhiêu cho Tề Bắc cuốn Cuồng Long Đấu Khí quyết này chính là đấu khí quyết cấp Thánh. Coi như là đem toàn bộ tài lực của Nặc Đức gia tộc cũng không cách nào tìm được khí quyết cấp Thánh.
- Hôm này, chúng ta nghỉ tại chỗ này. Ngày mai …
Yêu Nhiêu nói, ngày mai bọn họ thì mỗi người một ngả rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại đột nhiên như nghẹn ở cổ họng. Câu nói kế tiếp không nói ra được.
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại đem ta khỏi Vong Linh sơn mạch, lại đưa ta một quyển đấu khí quyết, rất công bình rồi.
Tề Bắc trầm mặc một hồi cười nói. Cùng Yêu Nhiêu chung đụng chín ngày. Hắn đã hiểu tính cách của nàng. Nếu nàng đã nói lời này, thì đã không có khả năng lưu lại cùng hắn. Việc đưa cho hắn quyển khí quyết này, sợ chỉ để cả hai không thiếu nợ nhau. Là tự hắn đa tình.
- Ngươi hiểu được là tốt rồi.
Yêu Nhiêu khẽ mỉm cười, xoay người đến một bên, ngồi xếp bằng minh tưởng.
Ngực Tề Bắc bỗng nhiên có chút buồn bực, hắn đứng dậy nện một quyền nên ở vách động. Tạo ra một dấu quyền ấn thật sâu rồi bước đi ra khỏi sơn động.
Yêu Nhiêu mắt nhắm lại rồi lại mở ra, mơ hồ loé ra một tia tình cảm phức tạp khó hiểu. Nàng than khẽ, một lần nữa đem con mắt khép lại.
Hai mắt Tề Bắc lửa giận hừng hực, huy động trường kiếm màu đen, xông vào khu vực Vong Linh. Mỗi một lần vung tay là một loạt Vong Linh tan xương nát thịt.
Hai canh giờ sau, Tề Bắc quay lại, mang theo một thân sát khí bén nhọn nhưng hai mắt hắn đã bình tĩnh.
Tề Bắc ngồi ở tận cùng bên trong sơn động, bắt đầu nghiên cứu quyển khí quyết Yêu Nhiêu đưa cho hắn - Cuồng Long Đấu Khí quyết.
Chủ nhân thân thể trước đây của Tề Bắc chỉ là một tên vô dụng quần áo lụa là, không cách nào tu luyện đấu khí cùng ma pháp. Hắn cam chịu, căn bản không có đi tìm hiểu rõ những chuyện này. Vì vậy hắn bây giờ đối với đấu khí chẳng biết gì cả.
Chằng qua là, trong thiên hạ, một sự thông là trăm sự tự thông.
Vô luận là ma pháp, đấu khí hay là Thần Long quyết của Tề Bắc. Trên thực tế đều là một loại vận dụng với năng lượng.
Năng lượng có thể cường hoá thân thể, có thể công kích cùng phòng ngự, nói chung là cách vận dụng bất đồng. Chẳng qua, thuộc tính năng lượng bất đồng, độ mạnh yếu khác nhau, nhất định uy lực cũng hơn kém nhau rất lớn.
Ma pháp sư, tu luyện thuộc tính ma pháp hoàn toàn dựa vào tự thân thiên phú thuộc tính ma pháp. Nếu như ngươi có Ma pháp thiên phú Hoả hệ, như vậy ngươi có thể tu luyện Hoả hệ ma pháp. Nếu như ngươi có thiên phú Thuỷ hệ ma pháp, ngươi có thể tu luyện Thuỷ hệ ma pháp.
Nhưng chiến sĩ thì khác, đấu khí không có phân chia thuộc tính. Nó cùng bản chất thân thể con người giống nhau nhưng là thông qua pháp môn vận dụng đấu khí, lại có thể đem đấu khí thiên biến vạn hoá.
Tỷ như đấu khí tương đối phổ biến, các loại Hàn Băng đấu khí quyết, Hoả Diễm đấu khí quyết …. có thể đem đấu khí tạo ra thuộc tính băng hàn cùng lửa nóng.
Mà Cuồng Long Đấu Khí quyết lại có thể tạo ra đấu khí hình rồng, tạo ra tư thế, các loại tấn công của Long, uy lực khổng lồ.
Ở cái thế giới này, rồng không giống với thế giới cũ của Tề Bắc. Lòng bàn tay trái có hình ảnh Thần Long giống như Thần Long phương Tây ở kiếp trước. Rồng này có hai cánh và có hai móng vuốt.
Nhưng tại thế giới này, Rồng là sinh vật đứng đầu, được thần thánh hoá không thể xâm phạm. Là tồn tại vượt xa cấp chín, khinh thường những sinh vật bình thường khác. Đại đa số người đều cho rằng Rồng chân chính không không tồn tại.
Ngược lại, thì loại rồng khác thình thoảng thấy như Địa Long, Phi Long, Thiết Giáp Long,… Bọn này cùng Thần Long giống giống nhau nhưng lại không có thực lực mạnh như vậy. Đại khái ở lục cấp hoặc cửu cấp. Nếu có đủ thực lực, có thể thuần phục làm ma sủng.
Cuồng Long Đấu Khí quyết, chính là lấy mẫu hình thái công kích của Chân Long, khó trách bị liệt là khí quyết cấp Thánh.
Tề Bắc xếp bằng, bắt đầu tu luyện, tiến nhập trạng thái vật ngã lưỡng vong.
Bộ sách Cuồng Long Đấu Khí quyết có một sợi ti toả ra quang mang nhàn nhạt, bay từ từ lên, cuối cùng biến quyển sách này thành tro bụi.
Last edited by Hina; 22-02-2013 at 07:49 PM.
Đã có 77 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Giống như những chú ngữ ma pháp trân quý, phàm là đấu khí vương phẩm trở lên đều chỉ có thể truyền thừa. Nói truyền thừa chính là dùng năng lượng đấu khí ngưng tụ thành văn tự, khắc vào một loại giấy có ma lực đặc thù, Tu Luyện giả một khi bắt đầu dùng nó tu luyện thì loại giấy này sẽ hóa thành tro bụi.
Mà muốn truyền thừa đấu khí quyết pháp thì ít nhất phải mất đi một nửa số năng lượng đấu khí. Do vây trừ khi thọ nguyên đã hết hoặc tự biết không sống được bao lâu nữa thì người ta mới dùng phương pháp này để truyền thừa.
Đấu khí pháp quyết vương phẩm trở lên thì ai cũng có thể biết sự quý giá của nó.
Ngày đó khi kéo tấm màn đen xuống, Yêu Nhiêu đang minh tưởng chợt mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tề Bắc trong sơn động.
Lúc này Tề Bắc mái tóc vàng xõa ra không gió mà bay, bị bao phủ trong một vùng năng lượng đấu khí dày đặc.
Nói như vậy, bình thường chiến sĩ khác muốn cảm ứng được năng lượng đấu khí cần , mà cho dù chiến sĩ mười ngày, có tư chất thiên tài thì cũng phải cần ba đến năm ngày.
Mà Tề Bắc, hắn mới tu luyện được bao lâu? Ba canh giờ? Bốn canh giờ? Vậy mà năng lượng đấu khí đã nồng nặc thế kia.
Tề Bắc tuyệt không nghĩ tới hắn chỉ vừa mới tu luyện Cuồng Long đấu khí mà đã có hiệu quả như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy khi luyện Cuồng Long đấu khí này thì đan điền trần ngập nguồn nội lực như một chiếc bàn nước không ngừng xoay tròn, sau đó hắn lại cảm giác năng lượng đấu khí xung quanh đang ào ạt dồn về đan điền của hắn.
Tề Bắc lúc đầu còn có chút thư thái, nhưng càng về sau càng cảm thấy nóng rực.
Loại nhiệt lượng này không giống độ nóng của ngọn lửa thông thường, muốn giải thích kỹ thì rất khó, chỉ có thể tóm lại là nó rất nóng.
Tề Bắc muốn dừng việc tu luyện lại, nhưng nội lực trong đan điền đang vùng vẫy khiến hắn không thể dừng.
Cảm giác nóng đến mức khó thở ngày càng rõ ràng, máu như sôi lên, toàn thân như muốn tan ra.
- Cực dương chi hỏa!
Trong đầu Tề Bắc chợt hiện ra một cái tên, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới Cực Dương chi hỏa có thể xuất hiện sớm như vậy.
Vốn theo tốc độ tu luyện của Tề Bắc thì không thể có khả năng sinh ra Cực Dương chi hoả trong thời gian ngắn như vậy.
Lúc trước hắn mỗi ngày vận nội lực ôm Yêu Nhiêu để trừ hàn khí, sau đó hắn cảm giác nội lực tăng lên đáng kể. Thật ra thì không phải vì nội lực tiêu hao quá nhiều dẫn đến hiệu ứng mà chủ yếu do Yêu Nhiêu có thân thể thuần âm cực phẩm.
Giống như thằng ăn xin nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn, hắn sẽ rất sung sướng, nhưng nếu bắt hắn nhìn bàn thức ăn mà ăn từ từ thì chắc chắc sẽ điên mất.
Mà Yêu Nhiêu đưa cho Tề Bắc Cuồng Long pháp quyết cũng thuộc loại dương quyết, trong đó ẩn chứa một tia long thức đem nội lực hắn kích thích sôi trào, giống như một cọng rơm bị con lạc đà đè lên, Cực Dương chi hỏa đang thiếu đốt toàn bộ cơ thể hắn.
Yêu Nhiêu chợt phát hiện Tề Bắc có gì đó không đúng, toàn thân hắn đỏ bừng, quần áo trên người bốc khói xanh, mà nhiệt độ trong động cũng đang tăng vọt.
- Chẳng lẽ hắn không thể hấp thụ được năng lượng đấu khí đó, khiến cho đấu khí trong cơ thể xung đột, hay là hắn tu luyện loại đấu khí võ kỹ gì đó có sự bài xích?
Yêu Nhiêu lo lắng vạn phần, nàng vốn có ý tốt, không ngờ cục diện lại như thế này.
Quần áo trên người Tề Bắc hóa thành tro, Yêu Nhiêu cuối cùng không nhịn được bước về phía hắn.
Nàng móc ra một tinh hạc thuộc tính hàn, đặt trên người Tề Bắc.
Có vẻ cũng có chút tác dụng, ánh đỏ trên người Tề Bắc nhạt đi một chút.
Tề Bắc mở mắt, trong con ngươi đang có hai ngọn lửa vàng bùng cháy, hắn liếc nhìn Yêu Nhiêu, ánh mắt giống như dã thú thấy thức ăn.
- Tề Bắc, ngươi làm sao thế?
Yêu Nhiêu bắt đầu sợ hãi, ánh mắt Tề Bắc rất đáng sợ.
Ánh mắt Tề Bắc lóe lên, khóe miệng run rẩy, khàn giọng:
- Đi mau… không cần để ý tới ta!
Yêu Nhiêu cắn răng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp ngọc, nhưng nàng còn chưa mở Tề Bắc đã gầm một tiếng, như một con dã thú nhào vào người nàng, điên cuồng xé toạc y phục của nàng ra.
- Tề Bắc, người cút ra!
Yêu Nhiêu kinh sợ hét lên, liều mạng đẩy Tề Bắc ra.
Nhưng lúc này nàng không còn ma lực, sao có thể đẩy một Tề Bắc đang trong trạng thái điên cuồng.
Giãy dụa một hồi, Yêu Nhiêu lại không phản kháng nữa, nàng biết mọi thứ bây giờ đã vô ích.
Hạ thể Tề Bắc cứng như sắt không ngừng ngọ nguậy đẩy đẩy, nhưng vẫn không tìm được lối vào, khiến vẻ mặt hắn càng thêm điên cuồng.
Yêu Nhiêu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh hai người ở chung với nhau, trong lòng thở dài một tiếng, đôi chân ngọc bèn từ từ tách ra phối hợp với hắn.
Nếu đã là định mệnh thì nàng nguyện ý tiếp nhận.
Hạ thân truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, Yêu Nhiêu kêu lên một tiếng, khóe mắt trào ra hai hàng lệ.
Đối với một thiếu nữ lần đầu tiên quý giá như sinh mạng vậy, nàng mất đi nó cho người thiếu niên này thì cũng như nói bây giờ nàng đã là nữ nhân của hắn.
Yêu Nhiêu bị Tề Bắc đột kích vào sâu bên trong, hàm răng ngọc cắn chặt môi dưới đến bật máu.
Không biết từ lúc nào, một cỗ nhiệt khí từ nơi giao hợp giữa hai người bắt đầu tiến vào người Yêu Nhiêu.
Sau khi chạy một vòng thì luồng nhiệt khí đó hóa thành luồng khí ôn hòa hơn trở về với cơ thể Tề Bắc.
Toàn thân Tề Bắc đỏ như lửa bắt đầu dịu lại, động tác dần trở nên mềm mại hơn.
Yêu Nhiêu cũng không còn cảm giác thống khổ nữa, cỗ khí nóng khi đã hoàn toàn biến mất, từng đợt khoái cảm lạ lùng đột kích khắp người nàng.
Bồng bềnh du dương như tiếng đàn trên con thuyền, theo sóng vang đi càng lúc càng xa.
Hai người dần chìm vào giấc ngủ, trờ đã tờ mờ sáng. Mà Yêu Nhiêu cả đêm qua cũng không bị hàn độc phát tác.
Dĩ nhiên, bọn họ không có phất hiện, lúc này hai tay Tề Bắc chợt bị bao phủ bởi vảy rồng màu vàng ánh kim, thành hình đôi móng vuốt óng ánh.
Không thể phủ nhận một điều rằng khi làm chuyện đó thì nữ nhân thường hồi phục nhanh hơn so với nam nhân.
Khi Yêu Nhiêu tỉnh lại nàng phát hiện ma lực của mình đã khôi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Yêu Nhiêu vung tay, một trận hàn phong ngưng tụ thành một khối băng.
Khối băng phản chiếu nụ cười của nàng, sắc mặt phớt hồng, xuân ý tản mác trong mắt nàng đủ đề bách hoa hổ thẹn.
Đúng là trừ chỗ đó hơi khó chịu thì tinh thần của nàng đều rất tốt.
Tay vẫy một cái, khối băng tan thành hơi nước trôi đi theo gió.
Nàng lấy một chiếc áo bào đắp lên thân thể trần truồng của Tề Bắc, sau đó ngồi xổm cạnh hắn (DG: tưởng tượng một người con gái không mặc gì ngồi xổm xem nào ) (Biên: cũng thường thôi ). Tề Bắc còn ngủ rất say, khóe miệng còn chảy nước cả miếng như một tiểu hài tử.
Yêu Nhiêu mỉm cười, ngọc thủ vỗ nhẹ vào mặt hắn, sau đó rụt lại như bị điện giật.
- Tiểu nam nhân của ta, chờ ngươi lớn lên nhé!
Yêu Nhiêu nhẹ giọng nói, nàng nói lớn không phải là tuổi mà là thực lực, nàng đường đường Địa Phẩm Ma pháp sư thì nam nhân của nàng không thể yếu đuối được, cho dù là nàng không cần thì sư môn của nàng cũng không đồng ý.
Yêu Nhiêu đứng dậy, lưu lại hàng chữ trên vách động, sau đó rời đi.