Cho tới tận trưa Tề Bắc mới tỉnh lại, ánh nắng mặt trời chiếu vào chói mắt hắn.
Hắn ngồi ngu ngơ một lúc mới tỉnh lại.
- Yêu tinh…
Tề Bắc vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng Yêu Nhiêu, nhưng trong động ngoài hắn ra thì trống trơn, người ngọc đã sớm rời đi.
Lúc này Tề Bắc mới để ý thấy chữ viết trên vách động.
- Đi về phía nam hai ngày đường có thể ra khỏi Vong Linh sơn, ta và ngươi không còn nợ gì nhau nữa, chuyện đêm qua hãy coi như một giấc mơ đi, đừng kể lại cho ai kẻo có ngày gặp họa, nếu như chúng ta có duyên…
Văn tự tới đây thì hết, bất quá Tề Bắc cũng có thể hình dung được vẻ mặt của Yêu Nhiêu lúc đó.
Tề Bắc nở nụ cười, lẩm bẩm:
- Đã là nữ nhân của Tề Bắc ta còn muốn chạy trốn sao? Cái gì không duyên với chả có duyên chứ, anh nói có duyên vậy nhất định là có duyên, anh đã gieo vào linh hồn em Thần Long ấn ký rồi, có chạy lên trời em cũng không thoát.
Tề Bắc rất thoải mái, bắt đầu kiểm tra qua cơ thể mình.
Lúc này bên trong đan điền Tề Bắc, nội lực màu vàng đang ngưng lại, mơ hồ biế thành thành hình một con rồng.
- Thần Long đệ nhất biến, chắc là vậy rồi.
Tề Bắc sửng sốt một hồi, toàn thân tràn đầy rung động bởi kinh hãi.
Tề Bắc vận chuyển nội lực ra hai tay liềm cảm thấy đôi tay nhanh chóng bành trướng, từng mảng long lân màu hoàng kim bao phủ lên tay hắn, từng chiếc vuốt nhọn hiện ra.
Một nguồng sức mạnh khủng khiếp tràn ngập trên đôi tay hắn.
Tề Bắc hét lên một tiếng, hai móng vuốt quét một trảo vào nham thạch trong động, không ngờ lại dễ dàng như cắt đậu phụ vậy.
Sau đó hắn lại tiếp tục vung một trảo, nhất thời cả tòa núi ầm ầm rung động, có dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào bởi một trảo của hắn.
Mới hai chiêu nhưng nội lực trong người Tề Bắc đã hao đi một nửa, nói cách khác toàn bộ nội lực của hắn bây giờ còn có thể sử dụng được hai trao nữa.
Nhưng như vậy cũng đã quá kinh khủng rồi, trong thực chiến bất ngờ sử dụng Thần Long biến là đủ để lật kèo rồi.
Tề Bắc lùi ra khỏi sơn động, hắn vừa bước ra thì toàn bộ sơn động cũng sập xuống.
Tề Bắc thu hồi nội lực, hay tay lại trở về hình dạng ban đầu. Hắn lúc này có một điều trăn trở, đó là trên thế giới này liệu có nơi để hắn dừng chân không.
Tề Bắc lại xem lại cơ thể mình, phát hiện tại chính giữa đan điền xuất hiện năm luồng khí màu trắng ngà đang xoay chuyển.
- Năng lượng đấu khí, là năng lương đấu khí! Không ngờ đã ngưng tụ thành năm vòng khí, nói vậy ở thế giới này bây giờ ta cũng coi như một chiến sĩ rồi!
Tề Bắc cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đan điền con người chia làm thượng, trung, hạ, hoàn toàn phân biệt với nhau. Nói tới đan điền người ta nghĩ ngay tới hạ đan điền ở bụng dưới, nhưng thực ra còn có trung đan điền ở ngực và thượng đan điền ở mi tâm. (DG: chi tiết vào wiki xem)
Trong đan điền chiến sĩ tập sự thì đấu khí xoay chuyển tán loạn. Ngưng tụ thành ba vòng là sơ cấp, bốn tới sáu vòng là trung cấp, bảy tới chín là cao cấp, toàn bộ đấu khí hóa lỏng thì là Vương Phẩm chiến sĩ.
Nếu có một ngày đan điền hóa lỏng để kết đan thì cũng có nghĩa bạn đã tiến vào Địa Phẩm chiến sĩ.
Ba đan là Địa Phẩm, bốn đến sáu đan là Thiên Phẩm, bảy tới chín đan là Thánh Chiến Sĩ.
Tề Bắc gấp gáp muốn tìm vong linh tới luyện tay một chút, thử uy lực Cuồng Long đấu khí xem thế nào.
Bất quá hắn tìm cả ngày cũng chỉ được hai bộ xương vong linh đã tan nát.
- Yêu tinh, nhất định là nàng yêu ta rồi, ha ha!
Tề Bắc nghĩ một chút liền đoán nhất định Yêu Nhiêu sợ trong lúc hắn ngủ có vong linh quấy nhiễu nên đã giết hết vong linh xung quanh.
Nghĩ tới Yêu Nhiêu, Thần Long đồ trong bàn tay trái hắn hơi lóe lên, hắn cảm giác Yêu Nhiêu ở ngay gần đây thôi.
Quả thực Yêu Nhiêu nấp cách đó không xa, nàng thấy sơn động sụp đổ thì vội quay lại. Lúc này chứng kiến luồng năng lương đang ba động quanh người Tề Bắc thì không khỏi kinh hãi.
Đó là nàng còn chưa thấy lúc Tề Bắc sử dụng song long trảo, nếu không nàng nhất định cho rằng trên người hắn có dòng máu thú nhân.
- Tiểu tử thúi, kia mà gọi là võ thuật cái gì, rõ là dâm thuật…
Yêu Nhiêu mắng thầm một tiếng, bằng không làm sao sau khi làm cái chuyện đó với hắn mà hắn thực lực lại tăng cao như vậy? Nhưng mà cũng phải nói lại chính bản thân nàng thực lực cũng tăng lên nhiều, dường như sắp tới ngưỡng cửa Ma Pháp Sư rồi.
Thấy Tề Bắc khỏe như rồng như hổ, Yêu Nhiêu thầm lặng nhìn hắn, nàng tin với tốc độ tu luyện của hắn có lẽ không bao lâu hai người sẽ cùng một cấp bậc. Lúc này, nàng mới chính thức bay khỏi Vong Linh sơn.
…
…
Trong rừng rậm âm u ẩm ướt, một đội mười người Hắc Giáp binh vẫn đang đâm đầu về phía trước mà không hiểu mục đích của mình là gì.
- Đội trưởng, ta vẫn không rõ, tám tháng rồi tại sao thống lĩnh vẫn chưa từ bỏ?
Một tên lính nhỏ giọng nói.
- Đúng vậy, tám tháng, đừng nói là tên đệ đệ phế vật kia của thống lĩnh, cho dù là một địa phẩm chiến sĩ tiền vào Vong Linh sơn nhiều ngày như vậy thì cũng lành ít dữ nhiều.
Một tên nói chen vào.
Lúc này người cầm đầu quay lại quát:
- Im ngay, bổn phận của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, còn nữa, Thiến Đầu, đệ đệ của thống lĩnh là người có thể vũ nhục à, để ta nghe được lần nữa thì đừng trách!
- Đội trưởng, Thiết Đầu ta cũng là có sao nói vậy, ta bội phục tính cách thống lĩnh đại nhân, hắn bắt ta chết ta cũng lập tức không sống nữa, nhưng là cái tên đệ đệ kia… Hừ!
Thiết Đầu cũng như các hắc giáp binh khác khá bướng bỉnh, mà trong quân đội chỉ có nắm đấm là mạnh nhất, cái loại thiếu gia tiểu thư trói gà không chặt chúng cũng không coi ra gì.
Đại hán kia lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt Thiết Đầu, một tát bay cả người ra sau, sau đó nhanh như chớp lướt theo, bàn tay như thép bóp thẳng miệng Thiết Đầu.
- Niệm tình ngươi mới gia nhập Hắc giáp quân nên lần này coi như dạy dỗ thôi, nếu không ta đã lột da ngươi ra rồi, thống lĩnh đối với chúng ta chính là thần, mà thống lĩnh có tình cảm rất sâu với Tề Bắc thiếu gia, vũ nhục hắn cũng là vũ nhục thống lĩnh, các ngươi nhớ kỹ lấy!
Tên đội trưởng lạnh lùng nói, sau đó buông tay.
- Vâng, đội trưởng.
Thiết Đầu mặc dù cúi đầu vâng dạ nhưng trong lòng chắc chắn là chưa phục.
- Về đội ngũ, tiếp tục tìm.
Đội trưởng thầm ngán ngẩm, mặc dù hắn cũng không coi trọng Tề Bắc, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra, đi theo thống lĩnh lâu thì đã rõ thống lĩnh này cưng chiều đệ đệ tới mức nào.
Tiểu đội đi chừng năm mươi dăm chợt tên đội trưởng biến sắc, ra hiệu thủ thế.
Mười người liền co cụm lại thành hình phòng ngự trận pháp.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vong linh, giống như bầy soi ngửi thấy mùi máu tươi.
Cả tiểu đội không ai kinh hoảng, ngược lại rất tỉnh táo, có thể thấy Hắc giáp quân bình thường rèn luyện rất chuyên nghiệp.
- Đại Ngưu, phát tín hiệu cầu cứu, mọi người giữ trận thế lui về sau!
Đội trưởng mặt không đổi sắc, bầy vong linh này số lượng vô cùng lớn, mà phía sau vẫn còn vong linh đang xông tới.
Chỗ này còn chưa phải Vong Linh sơn, bầy vong linh đông như vậy thực vô cùng hiếm thấy, mà bây giờ lại là ban ngày, bọn họ cũng quá xui xẻo rồi.
Một đạo hỏa tín bắn lên, vầng khói đen hiện giữa bầu trời trong xanh, một hình đầu hổ gầm thét hiện giữa không trung.
Cách đó hai mươi dặm Tề Bắc đang thoải mái chặt đầu ba cương thi, thấy hỏa pháo trên trời không khỏi sửng sốt.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 1
Vô số vong linh bao vây xung quanh tiểu đội Hắc Giáp quân, những hốc mắt khô lâu lóe lên kỳ dị, những cương thi thịt da bầy nhầy không ngừng kích thích thần kinh họ.
- Giết!
Đội trưởng hét lớn, hai cánh tay cơ bắp nâng thanh đại đại chém tới, một đạo lãnh mang chém cương thi trước mặt ra hai nửa.
- Giết! Giết! Giết!
Chín Hắc Giáp binh còn lại rống to, nhào về phía trước điên cuồng chém giết vong linh.
Xương cốt khô lâu cùng thịt da cương thi bắn tung tóe trên người những Hắc Giáp binh.
Cho dù là binh lính trang bị võ trang đầy đủ nhưng mặt và bàn tay của họ vẫn để lộ, bị những thứ kịch độc này dính vào thì da thịt ai nấy đều bong tróc thối rữa hết.
Nhưng trong số họ, không một ai rên dù chỉ một tiếng, đau đớn đối với họ chính là động lực để chém giết.
Chẳng qua dù sao cũng là con người, đánh lâu cũng mệt, mà mệt thì sẽ có sơ hở.
Lúc này một Hắc Giáp binh xuất đao chậm một nhịp, cánh tay bị một con cương thi chộp lấy.
Binh lính này hét thảm một tiếng, cánh tay bị giật đứt khỏi cơ thể, nhưng hắn không ngã xuống, ngược lại đạp mạnh một cú nát bấy đầu con cương thi,sau đó bị một con khô lâu gần đó đâm vào lông ngực hắn, hắn dùng cánh tay còn lại cầm đao đâm thẳng vào hốc mắt nó.
Hồng quang trong mắt khô lâu mất đi, nhưng trước đó nó cũng đã kịp xé rách ngực người binh lính.
- Tiểu Phi!
Chín gã Hắc giáp còn lại thét lớn.
- Tất cả mọi người xông lên, cùng bọn chó hoang này liều mạng!
Đại hán đội trưởng hét lên giận dữ, hắn biết tiểu Phi vốn có thể tiến vào vòng bảo vệ để tránh đòn, nhưng tiểu Phi không làm vậy vì gã không muốn làm liên lụy tới cả đội. Hiện tại bị bọn vong linh này bao vây, e rằng họ đã không còn đường về, chỉ còn cách đợi viện quân cách đó hơn năm mươi dặm.
- Chết đi!
Thiết Đầu một đao bổ vào cổ cương thi, nhưng con cương thi này cổ cứng vô cùng, lưỡi đao găm được một nửa thì không sao chém rụng được. Cương thi này có cái trán màu xanh, là một vong linh trung cấp, cổ họng ô ô vài tiếng, một đôi thiết trảo nhanh như chớp xuyên thẳng vào tim Thiết Đầu. Con ngươi Thiết Đầu co rút lại, nhưng hắn không thể và cũng không muốn lui vì đội ngũ không thể bị hổng.
Mà lúc này một binh lính cạnh Thiết Đầu vọt lên chắn cho hắn, cùng lúc đó móng vuốt cương thi đâm vào tim gã, còn gã cũng đấm mạnh một quyền vào sống đao đang ghim trên cổ con cương thi. Cương thi kêu gào lăn xuống đất, kéo theo người lính cùng ngã xuống.
- Man Tử a…
Thiết Đầu hoàn toàn hóa điên, không thèm nhìn một cụ khô lâu đang chém tới, một tay đập nát luôn đỉnh đầu nó. “Keng” một tiếng, mũ của Thiết Đầu bị chặt đôi, nhưng da đầu hắn không ngờ lại không bị sao chỉ lưu lại vết đỏ lờ mờ.
Thiết Đầu đang trong trạng thái không tỉnh táo, chỉ có điên cuồng chém giết.
- Thiết Đầu, mau tỉnh lại cho lão tử!
Đội trưởng lôi Thiết Đầu từ đám vong linh ra, trên người lại nhiều thêm vài vết thương.
- Đội trưởng, ta phải báo thù, ta phải giết lũ chó hoang này!
Thiết Đầu vẫn rống lên.
- Câm miệng, Hắc Giáp quân cho dù chỉ còn hai người cũng phải giữ vững trận hình, chỉ có giết càng nhiều vong linh mới là mục tiêu đúng đắn nhất, ngươi như vậy là tìm chết chứ báo thù cái rắm à, mau đến đứng vào đội hình cho lão tử!
Đội trưởng quát to.
Thiết Đầu tỉnh táo lại, không loạn ngôn nữa, chẳng qua hai mắt vẫn trợn chừng.
Thiết Đầu mới vào Hắc Giáp quân một tháng, đi theo một đội đến Vong Linh sơn này để thay một đội khác tìm kiếm. Hắn trước kia là binh lính trong một quân đoàn khác, thông qua tuyển chọn mà tiến vào Hắc giáp. Hắn vẫn nghĩ Hắc Giáp quân sở dĩ đứng đầu quân đoàn vì nơi đó tụ tập nhiều người có thực lực mạnh, nhưng hiện tại hắn đã hiểu ra, Hắc Giáp quân vang danh thiên hạ không chỉ vì từng binh sĩ có thực lực mãnh mẽ, mà quan trọng hơn là họ có một tinh thần tập thể vĩ đại, có thể cùng đồng đội sống chết. Mới vừa rồi người được gọi là Man Tử, ngày thường đối với hắn cũng không quá gần gũi, nhưng mới vừa rồi y đã dứt khoát chắn trước mặt hắn, thay hắn nhận cái chết.
Mười Hắc Giáp binh lúc này đã chết một nửa, năm người còn lại như con bè trước bão, cho dù mưa to gió lớn cũng không chìm. Năm người đều đã bị thương, thi độc ngấm vào toàn thân, cho dù không bị vong linh giết thì cũng độc chết.
- Liệt Diễm Trảm!
Đại hán đội trưởng gầm lên, đạo đao trong tay quét ra một đoàn hỏa diễm, chém ngang lưng năm khô lâu trước mặt. Mà hắn tựa hồ sau chiêu này có chút mất sức, nhất thời dừng lại thở, mấy cỗ cương thi phía sau liền ào lên.
- Đội trưởng!
Thiết Đầu vọt tới chắn trước mặt đội trưởng, hắn rốt cuộc cũng có vinh quang được chết vì đồng đội.
Mà đúng lúc này một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, mười cương thi trước mặt Thiết Đầu bị chém làm đôi.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào xuất hiện, tay cầm một thanh hắc kiếm có đấu khí màu vàng bao quanh, thoáng cái đã mở giữa bầy vong linh một khoảng trống lớn.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!
Năm người giật mình tỉnh ra, vội vịn lấy nhau chạy khỏi vòng vây vong linh, mà Tề Bắc lưu lại chặn hậu.
Năm tên chạy mãi một hồi mới dừng lại, bắt đầu lấy thuốc ra giải độc, chỉ cần tạm thời chế trụ độc tính thì trở lại doanh địa là có thể cứu mạng.
- Đội trưởng, vị cao thủ kia là ai vậy?
Một tên hỏi đội trưởng đang cúi đầu trầm tư.
- Không biết có phải ta hoa mắt hay không, nhưng hình như rất giống đệ đệ của thống lĩnh, Nặc Đức Tề Bắc.
Đội trưởng nói xong cũng tự cảm thấy hoang đường mà lắc đầu.
- Làm sao có thể, đệ đệ thống lĩnh trói gà còn không chặt làm sao lợi hại như vậy a!
Thiết Đầu cũng thốt lên.
- Chắc là ta hoa mắt thôi.
Đại hán cũng không có nhiều lời nữa.
- Đáng thương cho năm vị huynh đệ, ngay các xác cũng không còn…
Thiết Đầu hai mắt ướt lệ nói.
Nhưng người khác đều trầm mặc, một lúc lâu đại hán nói:
- Từ khi gia nhập quân đội lúc nào chúng ta chẳng xác định đối mặt cái chết, đó chính là vinh quang của chúng ta.
- Đội trưởng, vị cao thủ cứu chúng ta tới kìa!
Đại hán nhìn theo, thấy Tề Bắc đem theo một đống đồ chạy tới.
Đến gần mới phát hiện là năm khối khôi giáp cùng những phần thi thể binh lính chết trận.
- Đây là những gì ta có thể tìm, bọn họ đều là hảo hán tử, ta cũng vô cùng bội phục.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 2
Năm tên Hắc Giáp quân vẻ mặt nghiêm túc, đứng thành một hàng, tay trái đặt ngang ngực thể hiện lòng tôn kính tới những người đồng đội đã chết.
Sau đó đại hán đội trưởng bước lên, phóng Liệt Diễm đấu khí đem những hài cốt này thiêu thành tro, sau đó lấy túi đựng lại.
Lúc này đội trưởng nghi hoặc đánh giá Tề Bắc, càng nhìn càng thấy giống đệ đệ thống lĩnh.
- Chẳng hay…
Đại hán vừa muốn mở miệng thì từ xa truyền đến một tiếng hổ gầm cắt đứt lời hắn.
- Là thống lĩnh tới!
Đám Hắc Giáp quân mặt lộ vẻ kích động, tiếng hổ gầm này là của con ma sủng Liệt Địa Hổ của thống lĩnh.
Liệt Địa Hổ, ma thú cấp chín xếp hạng thứ năm, nhận thức chủ nhân từ nhỏ, có đồng thời hai thuộc tính địa và phong, sức mạnh rất lớn mà tốc độ cũng như gió, là một ma sủng chiến đấu rất hiếm có.
Tề Bắc cũng nhận ra đại ca Nặc Đức Hoài An của hắn đang đi tới, Liệt Địa Hổ là lễ vật khi y được mười tuổi trở thành chiến sĩ sơ cấp, đối với hắn cũng rất quen thuộc.
Tâm tư Tề Bắc có chút phức tạp, thân thể thì vẫn vậy như linh hồn thì đã tráo đổi, hắn làm sao để dễ dàng tiếp nhận thân phận của thân thể này đây?
Hắn vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn cổ ở ngón giữa bàn tay trái, đây là nhẫn của Nặc Đức gia tộc thuộc Kim Diệp hoàng triều, phàm là đệ tử dòng chính của Nặc Đức gia tộc thì đều có một cái tượng trưng cho địa vị thân phận.
Tây Mông (Simon) là con của tộc trưởng gia tộc Nặc Đức (Nordisk) hiện tại. Gia tộc này từng đi theo hoàng đế Kim Diệp Đại Đế lập ra Kim Diệp hoàng triều, nam chinh bắc chiến, là đệ nhất khai quốc công thần, quyền uy ngập trời.
Tám trăm năm trôi qua, Kim Diệp hoàng triều đã trải qua mười vị hoàng đế, rất nhiều gia tộc khai quốc đã suy tàn, nhưng Nặc Đức vẫn vinh quang như vậy, địa vị đệ nhất gia tộc luôn vững như bàn thạch.
Rất nhiều dân chúng cho rằng đó là vì Nặc Đức gia tộc thân thuộc với vua, nhưng nguyên nhân thực sự là do Nặc Đức gia tộc đang nắm giữ một phần ba binh quyền của hoàng triều.
Về phần thân với vua, bề ngoài thì đúng như vậy, nhưng chỉ cần là người có chút quyền lực thì ai cũng biết đây là câu chuyện hài vĩ đại. Thử nghĩ nếu ngươi là hoàng đế nhưng thần tử của người nắm một phần ba quân đội của ngươi thì ngươi có thể an tâm sao?
Bất quá Nặc Đức gia tộc dù nội đấu không ngừng nhưng nói tới lợi ích chung thì lại hết sức đoàn kết, hơn nữa mỗi một đời cũng sẽ xuất hiện một thiên tài, vì thế địa vị Nặc Đức gia tộc tám trăm năm qua chưa từng bị lung lay.
Nặc Đức Tề Băc là cháu thứ năm của Nặc Đức Kha Đế - gia chủ của gia tộc.
Nặc Đức gia tộc thiên tài lớp lớp xuất hiện, mà phế vật cũng hàng hàng xuất thế.
Bất hạnh thay Tề Bắc chính là đại diện cho hàng ngũ phế vật, khí hắn ra đời mẫu thân hắn bị khó đẻ nên thân thể gầy yếu, không cách nào luyện võ, mà qua năm tuổi lúc kiểm tra thiên phú thì hắn cũng không có cảm ứng với nguyên tố tự nhiên nào, như vậy con đường Ma Pháp Sư cũng chấm dứt. Lại thêm tính cách hắn hồn nhiên vô tư, suốt ngày nghịch ngợm giống như một đứa trẻ trong hình hài người lớn vậy.
Bất quá thân phận của hắn vẫn còn đó, cộng thêm vị ca ca rất cưng chiều, vinh hoa phú quý cả đời là chuyện không phải nghĩ.
Mà sở dĩ Tề Bắc ở chỗ này là vì có chuyện xảy ra.
Tám tháng trước, Tề Bắc tới hoàng cung theo đuổi Minh Nguyệt công chúa, mặc dù nàng đối với hắn thường ngày vẫn rất ôn hòa, nhưng cũng không quá thân thiết, mà Tề Bắc lại cứ lại tới quấy nàng.
Lúc đó một Vong Linh Ma Pháp Sư ẩn bên trong hoàng cung đã xông tới bắt lấy Minh Nguyệt, nhưng hắn quên mình che chắn nàng để rồi mình bị bắt đi còn nàng được lính trợ cứu.
Vong Linh Ma Pháp Sư trong trạng thái bị thương đem hắn tiến vào một nơi mà thế nhân ai nghe đến tên cũng phải biến sắc, Vong Linh Sơn.
Vong Linh Ma Pháp Sư này bị thương đã không còn đường chữa, mà thân thể Tề Bắc vốn suy nhược không chịu nổi giày vò.
Cuối cùng cả hai đều chết.
Đúng, chết hết.
Hiện tại, Tề Bắc vốn không phải là Tề Bắc mà là một người đến từ địa cầu cũng tên Tề Bắc vốn là sinh viên, yêu thích thám hiểm di tích cổ đại. Trong một lần, ở bên trong di tích cổ, hắn đã tìm được một khối long thạch, sau đó hắn bị lực lượng trong đó hút vào, thể xác hoàn toàn tan nát, mà linh hồn của hắn thì xuyên không tới thế giới này, nhập vào cái thân xác này, đồng thời vẫn giữ được ký ức khi xưa.
Theo cùng linh hồn Tề Bắc xuyên tới chính là ấn ký Thần Long trong lòng bàn tay trái cùng một cuốn nội công Thần Long tâm pháp.
Ở một nơi như Vong Linh Sơn, hắn không có lựa chọn, cũng không muốn chết thêm lần nữa, bèn tu luyện cái gọi là Thần Long Quyết kia.
Tu luyện càng về sau thân thể hắn càng cường tráng, giác quan thứ sáu cũng trở nên vô cùng nhạy cảm.
Tề Bắc vơ vét toàn bộ di vật của Vong Linh Ma Pháp Sư kia, đươc một ít dược thủy, một ít tinh thạch, một cây pháp trượng, một quyển ma pháp quyết cổ quái.
Chẳng qua đối với Tề Bắc ngôn ngữ ma pháp một chữ hắn cũng không thông, nhưng qua trí nhớ hắn cũng nhớ được loại trận pháp của Vong Linh Ma Pháp Sư này bố trí để ẩn thân, lại trận pháp này cần lượng lớn Vong Linh Châu, chỉ cần một chú ngữ là có thể khởi động.
Ẩn nấp trong cái hang không thấy ánh mặt trời một tháng, Tề Bắc bắt đầu ra ngoài thử giết Vong Linh.
Cứ như vậy suốt bảy tháng tiếp theo Tề Bắc đều sống trong cuộc sống giết chóc như vậy, mấy lần đứng trên bờ vực sinh tử, lòng hắn càng trở nên kiên cường tỉnh táo, tạo nên một thân hàn khí tĩnh lặng, nhưng hắn cũng không mất đi bản tâm.
Quen tay hay việc, hắn đối với các loại Vong Linh đã rõ như lòng bàn tay, biết dùng cách nhẹ nhàng hữu hiệu nhất để tiêu diệt bọn chúng.
Trong thời gian này hắn từ thi thể một Mạo Hiệm Giả lấy được một cây cung, một túi tên, một quyển kỹ năng tiễn thuật, hắn từ đó học được khả năng công kích từ xa (nuker), giúp hắn ít gặp phải nguy hiểm hơn.
Đúng lúc này một trận gió lớn thổi qua cắt đứt luồng suy nghĩ của Tề Bắc, một người cao hơn hắn một cái đầu cưỡi lưng con hổ vằn xanh đi tới, chính xác là một thanh niên, trên người khôi giáp uy nghi, chính là Nặc Đức Hoài An.
Hoài An quét mắt một vòng, con người chợt phóng đại, chăm chăm nhìn vào Tề Bắc, hô hấp dồn dập, kích động đến run rẩy chân tay.
Tề Bắc vừa nhìn thấy Nặc Đức Hoài An cũng run lên, chút lo âu thấp thỏm cũng tiêu tán, cảm giác cốt nhục tình thâm đang trào lên.
- Đại ca! Ta về rồi!
Tề Bắc mỉm cười nói, khóe mặt ươn ướt.
- Xú tiểu tử!
Nặc Đức Hoài An tung mình khỏi lưng hổ, vọt tới ôm chầm lấy Tề Bắc.
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi… ta biết người Nặc Đức gia tộc chúng ta làm sao dễ chết như vậy… HA HA…!
Nặc Đức Hoài An vỗ bình bịch vào lưng Tề Bắc.
Con hổ bên kia thấy Tề Bắc cũng gầm lên hai tiếng rồi chạy lại, dụi dụi đầu vào ngực hắn.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 3
Nặc Đức Hoài An nhìn về phía năm người Hắc Giáp quân còn sống.
- Thống lĩnh!
Năm người nhất tề giơ đao hành lễ.
- Tín hiệu cầu cứu là sao, vừa rồi xảy ra chuyện gì à? Các ngươi làm sao tìm được đệ đệ của ta vậy?
Hoài An ở trước mặt binh sĩ luôn có một tư thái uy nghiêm không thể kháng lại.
- Hồi bẩm thống lĩnh, chúng tôi trong lúc tìm ngũ thiếu gia ở Vong Linh sơn bị bọn vong linh vây công, là ngũ thiếu gia cứu chúng tôi.
Đội trưởng trả lời, hắn gọi là ngũ thiếu gia vì Tề Bắc là người cháu thứ năm.
Hoài An sửng sốt, Tề Bắc cứu bọn họ? Hắn nhìn về phía Tề Bắc.
- Ta cũng nhờ tín hiệu mà chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước, năm huynh đệ là vì tìm ta mà chết, ta suốt đời sẽ không quên!
Tề Bắc buồn rầu nói.
- Hảo tiểu tử, đỡ ta một quyền!
Nặc Đức Hoài An nghe xong thì hét một tiếng, một quyền như sấm sét đánh vào ngực Tề Bắc. Quyền phong phá không mà tới, tiếng gió rít nghe rợn người. Tề Bắc không nhúc nhích, đấm trả một quyền, lấy cứng đối cứng.
“Bịch” một tiếng, thân hình hai người cùng loạng choạng.
- Đại ca, người cũng quá coi thường ta đi, tiểu đệ cũng không phải quả chuối ngày xưa nữa (DG: so sánh với quả chuối có lẽ vì quả chuối khá mềm, đè chút là nhũn ra), cứ việc thoải mái tới đây!
Tề Bắc nhếch miệng, một quyền của đại ca hắn vừa rồi hoàn toàn là ngoại công đơn thuần, không sử dụng đấu khí.
- Ha hả, hảo, xú tiểu tử, đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha!
Nặc Đức Hoài An cười to, hắn nghĩ ra Tề Bắc có thể sống sót trong Vong Linh Sơn qua suốt mấy tháng thì chắc chắn là thu được kỳ ngộ. Nặc Đức Hoài An rút đại đao sau lưng ra, cây đao này thân đen nhánh, lưỡi đao lập lòe u quang màu lục bích, đấu khí dập dờn, quanh thanh đao mơ hồ có tiếng gầm gừ như hổ gầm. Đấu khí pháp quyết mà Hoài An sử dụng chính là Phong Ma Hổ Lệ Quyết, đấu khí pháp quyết vương phẩm.
Mà trường kiếm trong tay Tề Bắc là một thanh kiếm đen tuyền toàn bộ, kiếm quang màu vàng lúc ẩn lúc hiệm, quanh thân lại mơ hồ có tiếng long ngâm.
- Đại ca, cẩn thận đó!
Tề Bắc khẽ hô một tiếng, trường kiếm đâm về trước. Đấu khí màu vàng ngưng tụ lại mũi kiếm, như một tia chớp đâm thẳng về phía Nặc Đức Hoài An.
- Khá lắm!
Nặc Đức Hoài An cười dài một tiếng, đấu khí hóa thành một đầu hổ, hướng về phía Tề Bắc mà ngoạm. Chỉ là Nặc Đức Hoài An vừa đánh ra đòn này thì trong lòng run lên, thân thể đột nhiên hạ thấp. Mũi kiếm Tề Bắc đã đâm sát trên lưng Hoài An, đấu khí màu vàng hóa thành hình rồng uốn lượn mà tới.
- Hảo tiểu tử!
Nặc Đức Hoài An thiếu chút nữa bị ám toán, biết Tề Bắc thực lực hiện tại cho dù chưa chắc đã bằng hắn nhưng chắc chắn không kém bao nhiêu, không thể nào nương tay nữa. Thân ảnh hai huynh đệ như hai luồng gió lần lượt xuất chiêu, hai đấu khí một vàng một đen công kích vào nhau khiến đất đá vang vỡ tung tóe, hổ khiếu long ngâm rung chuyển cả đất trời.
Thiết Đầu một bên xem cuộc chiến không khỏi tự tát một một cái:
- Ta đúng là thối mồm, ngũ thiếu gia lợi hại như vậy mà lại dám nói không đáng một đồng, đáng đánh!
Trong Hắc Giáp quân có ai không biết Nặc Đức Hoài An là một mãnh hổ, tuy hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới chiến sĩ cao cấp nhưng lại có đấu khí vương phẩm, cộng thêm sủng vật Liệt Địa Hổ cấp năm, cho dù cùng vương phẩm chiến sĩ chiến đấu cũng không thua kém. Hiện tại phế vật trong truyền thuyết Ngũ thiếu gia không ngờ có thể đánh ngang tay thống lĩnh khiến họ không thể không kinh ngạc. Ở quân đội cường giả vi tôn, nắm tay ai lớn người đó có quyền, hình ảnh phế vật ngũ thiếu này trong mắt các Hắc Giáp quân bây giờ liền trở nên cao lớn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lớn, không khí méo mó, hai đạo thân ảnh sau khí va chạm thì tách ra. Nặc Đức Hoài An lui tới bảy tám bước, mà Tề Bắc thì khoảng hơn chục bước. Giữa hai người là một cái hố lớn đường kính mấy thước.
- Thống khoái lắm, hảo tiểu tử, mau thành thực nói xem ngươi hiện tại tiến tới cấp độ nào rồi?
Hoài An hỏi.
- Ách, chắc là trung cấp chiến sĩ!
Tề Bắc nhún nhún vai.
Trung cấp chiến sĩ?!
Năm tên Hắc Giáp nhìn nhau, trung cấp mà lợi hại vậy sao? Hoài An đã biến thái không ngờ Tề Bắc còn biến thái hơn.
- Tốt lắm, nhìn đấu khí của ngươi ta cũng đoán được, tuy là trung cấp chiến sĩ nhưng đấu khí của ngươi bền bỉ vô cùng, lực công kích cũng kinh người, khiến ta kinh ngạc nhất đó là cùng ta đánh bao nhiêu lâu như vậy mà ngươi lại không bị cạn kiệt đấu khí…Ha ha, từ nay về sau ai dám nói em ta là phế vật nữa, phụ thân mà biết chuyện này nhất định rất cao hứng.
Nặc Đức Hoài An cười to, tiếng cười tràn đầy sự sảng khoái vui mừng.
Tề Bắc cũng cười cười, hắn đánh được như vậy một nửa là nhờ Cuồng Long đấu khí là một thánh phẩm đấu khí quyết, một nửa là nhờ Thần Long quyết bơm nội lực, nếu không làm sao kéo dài được lâu như vậy.
- Hôm nay chúng ta hãy rời khỏi Vong Linh Sơn, nhổ trại về kinh thành để phụ thân bớt phiền muội!
Nặc Đức Hoài An nói, nếu không vì Tề Bắc hắn cũng không ngây ngốc ở cái nơi đầy tử khí này lâu như vậy. Tề Bắc cùng đại ca ngồi lên Liệt Địa Hổ trở về quân doanh, mà năm tên Hắc Giáp Quân cũng cùng đội ngũ cứu viện trở về. Liệt Địa Hổ gầm một tiếng, Tề Bắc liền thấy hai thân binh thanh tú tiến ra đón.
- Là nữ nhân sao, đại ca người quả thực cũng rất chăm chỉ đó!
Tề Bắc cười trêu, hắn từ hai cô gái này ngửi thấy mùi son phấn nên biết ngay, mà một trong hai người hắn lại thấy có chút quen thuộc.
Nặc Đức Hoài An lúng túng cười, đối với người thường thì đây là diễm phúc, còn với hắn thì là phiền toái.
- Thống lĩnh, ngươi về rồi.
Thụy Tuyết công chúa mừng rỡ, trong mắt chỉ có Nặc Đức Hoài An, có thể thấy một tấm chân tình của nàng với hắn.
- Ừ! Ta tìm được Tề Bắc rồi, chúng ta lập tức trở về hoàng đô thôi.
Hoài An gật đầu nói.
Tề Bắc?! Thụy Tuyết lúc này mới để ý thấy Tề Bắc, mắt lộ vẻ khó tin, đôi môi đỏ mọng hé ra muốn nói gì đó, song lại thôi.
Tề Bắc cũng đã nhớ ra thân phận Thụy Tuyết công chúa, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, hướng nàng cười cười. Theo lý mà nói nữ nhân của đại ca thì hắn nên gọi một tiếng chị dâu. Nhưng nàng là nữ nhân hoàng gia, tiếng chị dâu này không thể tùy tiện, một khi gọi ra thì đại ca hắn làm sao đính hôn với Phong gia đại tiểu thư được đây.
Trước kia linh hồn của thân thể này căn bản cả ngày mơ hồ, đối với chuyện gia tộc chẳng hiểu được bao nhiêu. Nhưng từ khi Tề Bắc nhập vào thì rất nhiều chuyện hắn đã rõ.
Đột nhiên lúc này thanh kiếm trong tay Tề Bắc rung lên, nó ngửi được một tia khí tức hắc ám nhàn nhạt. Hắn thoáng nhìn thị nữ bên cạnh công chúa lộ ra ánh mặt lạnh lẽo, tâm trí hắn liền vô cùng cảnh giác.
“Kì quái, chẳng lẽ kiếm này còn có công năng đặc biệt?” Tề Bắc thầm nghĩ trong lòng.
Nặc Đức Hoài An vỗ vỗ vai Tề Bắc, quỷ dị cười nói:
- Tề Bắc, mộng đẹp của ngươi sắp thành sự thật rồi!
- Sao cơ?
Tề Bắc khó hiểu hỏi lại.
- Hoàng đế đã công khai chiếu cao thiên hạ nếu ngươi còn sống trở về thì liền đem Minh Nguyệt công chúa gả cho ngươi.
Hoài An ha ha cười, hắn có thể tưởng tượng bộ mặt ngơ ngác của Mạc Tư đại đế khi nghe tin này. Nghe nói Minh Nguyệt công chúa được Thông Thiên Sơn nhìn trúng, sắp trở thành đệ tử của Thông Thiên Sơn, đây cũng là chắc chắn là một vinh dự. Nhưng Mạc Tư đại đế một lời nói ra không thể nuốt lại, nữ nhi của hắn coi như tiện nghi cho Tề Bắc rồi. Thông Thiên Sơn cao cao tại thượng, không cho phép đệ tử nhúng tay vào tranh đấu hoàng thất, nên với Nặc Đức gia tộc mà nói nàng dâu này không có chỗ nào phải kiêng kị.
Ách… Tề Bắc nhíu mày, hồi tưởng lại Minh Nguyệt công chúa kia có ánh mắt vô cùng lạnh nhạt lẫn cao ngạo, cảm giác rất không thoải mái, có lẽ nên tìm cơ hội từ chối hôn sự này, khỏi phải làm khổ bản thân.
Cuối cùng đội Hắc Giáp quân cũng về tới đại doanh, Hoàn An ra lệnh lập tức rời khỏi Vong Linh Sơn.
Sắc trời dần ảm đạm, Hắc Giáp Quân đã rời khỏi phạm vi Vong Linh Sơn.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 4
Hít thở không khí trong lành, cảm thụ được sinh cơ chung quanh, nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc này Tề Bắc mới có được cái cảm giác trọng sinh. Vong Linh sơn mạch đó là chính là Địa Ngục nhân gian.
Trong đại trướng Tề Bắc ngồi bên cạnh lều của đại ca Nặc Đức Hoài An, hắn ngồi xếp bằng ở trong trướng tu luyện Thần Long quyết. Tề Bắc tu luyện Thần Long quyết chẳng khác nào tu luyện Cuồng Long Đấu Khí quyết. Có lẽ là bởi vì trong Cuồng Long Đấu Khí quyết có một tia Long ý. Nội lực vận chuyển đồng thời liền có thể nhanh chóng hấp thu năng lượng đấu khí trong không khí rồi tích tụ vào trong đan điền.
Nửa đêm, Tề Bắc mở mắt thì trong đầu đột nhiên hiện ra tuyệt mỹ nụ cười của Yêu Nhiêu kia. Hắn có chút nhớ nhung nàng.
- Yêu tinh, rồi sẽ có một ngày ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của Tề Bắc ta.
Tề Bắc thầm nhủ trong lòng, bên tai tựa hồ vừa nghe được tiếng cười duyên câu hồn đoạt phách của nàng.
Lỗ tai Tề Bắc giật giật, tiếng cười duyên kia của Yêu Nhiêu đã đi xa. Nhưng hắn lại nghe được tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong trướng đại ca truyền đến. Nói cho cùng thì đại ca hắn cũng là tên lưu manh. Hắn cũng không thể nào biết hai người kia đang làm gì. Nghe nghe tiếng nói của đại ca bên đó vong lại, Tề Bắc tính toán phong bế giác quan thứ sáu lại, đem tâm tình để vào vào tu luyện.
Nhưng là đang lúc này, trường kiếm màu đen mà Tề Bắc cắm ở trước mặt đột nhiên lần nữa lại rung nhẹ lên một cái. Thanh trường kiếm này là binh khí ban đầu bị phong ấn dưới đáy của Huyết Hà cổ ma pháp trận. Hắn tự nhiên biết thanh kiếm này tuyệt không phải thường vật, tuy vậy trước nay nó lại không có bất kỳ phản ứng gì. Nhưng hôm nay nó đã liên tục hai lần xuất hiện phản ứng rồi.
Tề Bắc nắm lấy chuôi kiếm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh kỳ lạ. Bên trái hắn mười thước có một thân ảnh mông lung đang tung ra một cái ma pháp.
- Cửu U đinh Hồn Thuật.
Không khỏi rung động, trong đầu Tề Bắc xuất hiện một đoạn tin tức như vậy. Đó là một Hắc Ám ma pháp, mỗi lần thi triển ma thuật là một lần âm thầm lặng lẻ gieo xuống một cây Hắc Ám hồn đinh trong linh hồn người thụ thuật. Cho tới khi gieo xuống đến Hắc Ám hồn đinh thứ chín thì người thụ thật đã hoàn toàn chịu khống chế của thuật giả. Người bị khống chế biểu hiện không khác biệt với người thường, đồng thời cũng không thể biết bản thân mình bị khống chế. Không có phương pháp phá giải ma thuật này một cách hoàn toàn, chỉ có thể đem thi thuật giả giết chết, Nếu ma pháp này hoan thành thì dù có có đem thi thuật giả giết chết thì người thụ thuật cũng sẽ táng mệnh theo.
Bên trái đó là đại trướng của đại ca Nặc Đức Hoài An, hắn hiện tại đang cùng Thụy Tuyết công chúa ấy ấy. Chẳng lẽ có người ở đó tung ra Hắc Ám ma pháp ác độc Cửu U đinh Hồn Thuật? Tề Bắc đang nhớ lại thị nữ có ánh mắt âm lãnh bên cạnh Thụy Tuyết công chúa, cùng với ánh mắt âm lãnh đó là khí tức hắc ám ba động. Đáp án đã hiện lên rất rõ ràng. Chẳng qua là, thanh kiếm nầy tại sao lại có công năng này? Tựa hồ nó có thể cảm giác hết thảy năng lượng Hắc Ám ba động bên cạnh. Thậm chí có thể phân biệt ra từng loại ma pháp được thi triển, cùng với chú ngữ và phương pháp phá giải loại ma pháp này.
Đây quả thực là thần khí sao!
Đúng rồi, ma pháp trận cổ kia sở dĩ có thể khởi động là bởi vì từ sách cổ màu đen lấy được trên người Vong Linh Ma Pháp Sư, nó tựa hồ chính là chìa khóa mở ra ma pháp trận cổ kia. Chẳng qua là hắn cũng không biết bằng cách nào mà cuốn sách cổ màu đen này vọt tới được bên trong Huyết Hà.
Tề Bắc trầm tư một chút rồi cũng không có suy nghĩ nữa. Hiện tại cứu đại ca quan trọng hơn, cũng không biết hiện tại bên trong hắn có bao nhiêu cái Hắc Ám hồn đinh rồi. Nhưng nếu nữ nhân kia còn đang thi thuật thì chứng minh nhiều lắm là là tám cái Hắc Ám hồn đinh. (DG: Tại sao lại là tám cái?? Chẳng nhẽ cái thứ chín thì không cần thi thuật mà tự mọc ra ??)(Biên: dốt thế, 9 cái rồi thì còn thi thuật làm gì nữa, xong rồi còn đâu, còn thi thuật thì cùng lắm là đang làm cái thứ 9 thôi)
Tề Bắc đi tới phía trước đại trướng của Nặc Đức Hoài An. Con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cả người như đạn pháo bắn vào người.
- Ôi, đại ca, ngươi...
Tề Bắc mặt xám mày tro bò dậy, vừa ngẩng đầu lên liền há to mồm đứng ngay tại chỗ.
Nặc Đức Hoài An theo bản năng một tay nắm lên đại đao bên cạnh, một tay cầm áo bào phủ lên thân thể Thụy Tuyết công chúa. Vừa nhìn Tề Bắc không khỏi sửng sốt một chút.
- Đại ca, ta thật là không thấy cái gì hết. Các ngươi tiếp tục, tiếp tục ha.
Tề Bắc phủi bụi trên người, nhanh chóng xoay người. Hắn đi sát bên người thị nữ đứng cách đó không xa. Mà đúng lúc này, thanh trường kiếm màu đem mà Tề Bắc giấu trong tay áo đột nhiên bùng lên ra một đoàn kim quang, hướng thị nữ này đâm tới.
Công kích bất ngờ như vậy thì rất nhiều người cũng khó khăn không kịp phản ứng.
Nhưng thị nữ này tựa hồ cũng đã sớm có cảnh giác nhanh chóng lướt ngang ra né nhanh, cánh tay của nàng đã bị trường kiếm của Tề Bắc đâm qua một cái, máu tươi trào ra. Không đợi Tề Bắc công kích lần nữa. Thị nữ này thét lên chói tai rồi trốn luôn sau áo bào của Thụy Tuyết công chúa, run giọng nói:
- Công chúa cứu ta.
- Dừng tay! Nặc Đức Tề Bắc, ngươi thật quá đáng! Cút ngay đi cho bổn công chúa.
Khuân mặtThụy Tuyết công chúa giận đến trắng bệch. Thị nữ này cùng nàng từ nhỏ lớn lên, thân như tỷ muội.
- Đại ca...
Tề Bắc chau mày, mở miệng nói.
- Hồ nháo, lại còn không ra đi.
Nặc Đức Hoài An phẫn nộ quát.
Thị nữ khóe miệng lộ ra nụ cười đầy vẻ đắc ý. Chỉ là là trong nháy mắt, một đạo thanh sắc của Đao Quang Thiểm vụt qua, đầu của nàng cứ như vậy bay lên. Máu tươi phun đầy mặt và đầu cổ Thụy Tuyết.
Đại đao trong tay Nặc Đức Hoài An phịch một tiếng, cắm vào mặt đất. Một đao kia làm cho Tề Bắc ngây ngẩn cả người.
- Hoài An, huynh...
Thụy Tuyết công chúa một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào Nặc Đức Hoài An. Thân thể mềm nhũn co quắp xuống.
- Tề Bắc muốn giết nàng. Tất có lý do của hắn.
Nặc Đức Hoài An thản nhiên nói.
Mà đúng lúc này, trên đỉnh đầu Nặc Đức Hoài An đột nhiên thoát ra tám cỗ khói đen nhàn nhạt. Vốn đang tức giận Thụy Tuyết công chúa thấy vậy liền ngẩn ngơ. Nặc Đức Hoài An liền biến sắc, hắn mơ hồ ngưng tụ đấu khí vào trong tay thành một cái đầu hổ, đem cỗ khói đen cho bao vây lại trong đó.
- Xì xì.
Chỉ thấy được đấu khí bị khói đen bị ăn mòn, nhanh chóng tiêu tán.
- Hắc Ám ma pháp.
Sắc mặt Nặc Đức Hoài An trở nên rất khó coi, hắn có đần đi nữa cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.
- Hoài An, ta... Muội không biết...
Thụy Tuyết công chúa có chút thất thố lắp bắp. Nàng thật sự không biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Hắc Ám ma pháp ở cái thế giới này hoàn toàn bị cấm kỵ. Vong Linh ma pháp chính là một loại Hắc Ám ma pháp. Theo sách cổ ghi lại. Tại thời điểm mười vạn năm trước, U Minh chi môn mở rộng ra. Với tư cách cánh tay trái và bờ vai phải của U Minh chi chủ thì Hắc Ám chi thần, Tử Thần dẫn dắt vô số Hắc Ám sinh vật, Vong Linh sinh vật muốn thống trị thế giới làm cho sanh linh oán thán, máu chảy thành sông, nhân gian trở thành Luyện Ngục. Để đối đầu với U Minh chi chủ. Hỗn Độn minh chủ phái nữ thần Sinh Mệnh, Quang Minh chi thần dẫn dắt các đại chủng tộc tới triển khai một cuộc chiến tranh thảm khốc. Cuộc chiến tranh này kéo dài tám trăm năm, cuối cùng Hắc Ám chi thần cùng Tử Thần tan thành mây khói. Đại bộ phận sinh vật Hắc Ám cùng sinh vật Vong Linh một lần nữa bị đuổi vào bên trong U Minh. U Minh chi môn cũng bị phong ấn một lần nữa. Bất quá, Sinh Mệnh nữ thần cùng Quang Minh chi thần cũng bị trọng thương.
Nguyên lai sự thống trị thế giới Tinh Linh Cự Nhân bị sụp đổ. Nhân tộc quật khởi, nhanh chóng cường đại lên, không ngừng phát triển không gian sinh tồn. Trở thành thế giới đại chủng tộc đệ nhất. Chỉ là một bộ phận Hắc Ám ma pháp lan truyền ra ngoài, một lần nữa làm cho thế gian đại loạn. Với tư cách đại biểu cho ý chí của chúng thần. Ngũ Đại Thánh Địa liên hợp lại, đem Ma Pháp Sư tu luyện Hắc Ám ma pháp đuổi tận giết tuyệt, đồng phát thánh lệnh nhận định Hắc Ám Ma Pháp Sư là công địch của tất cả các chủng tộc.
- Đại ca, đệ ở ngoài trướng chờ ngươi.
Tề Bắc nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Mới vừa rồi, Nặc Đức Hoài An thậm chí không có nghe hắn giải thích cặn kẽ, chỉ dựa vào hắn muốn giết thị nữ kia liền trực tiếp đem đầu của nàng bổ xuống. Loại tín nhiệm vô điều kiện này làm cho hắn hết sức cảm động, đây mới thực sự là huynh đệ.
Không lâu, Nặc Đức Hoài An liền từ trong trướng đi ra. Hai huynh đệ đi tới doanh địa ở ngoài một cái sườn núi rồi ngồi xuống.
- Cũng thật không là Mạc Tư thành muốn đối phó với Nặc Đức gia tộc chúng ta mà dám tư thông với Hắc Ám Ma Pháp Sư. Huynh nghĩ Vong Linh Ma Pháp Sư kia xông vào hoàng cung thực ra có ẩn tình khác.
Nặc Đức Hoài An phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
- Chuyện nhức đầu này giao cho đám lão đầu tử của gia tộc đi. Chuyện tình về Hắc Ám Ma Pháp Sư tất nhiên liên quan đến đến Ngũ Đại Thánh Địa. Chúng ta chỉ là một con kiến nhỏ không nên liên quan chuyện này.
Tề Bắc nhún nhún vai.
- Đúng thế. Ha ha, huynh hỏi đệ, đệ làm sao biết nàng là Hắc Ám Ma Pháp Sư?
Nặc Đức Hoài An hỏi.
- Đệ tu luyện Cuồng Long Đấu Khí tuyệt đối rất nhạy cảm hắc ám khí tức ba động.
Tề Bắc tự nhiên sẽ không nói ra của bí mật hắc kiếm.
- Thì ra là như vậy! Đúng rồi, tiểu tử đệ có hứng thú tới Hắc giáp quân hay không? Huynh đệ chúng ta liên thủ, làm ra một phen đại sự.
Nặc Đức Hoài An nói.
Tề Bắc đầu lắc giống như trống bỏi. Thật tức cười, bị vây ở bên trong Hắc giáp quân thì hắn đi đâu vơ vét cực phẩm mỹ nữ à? Mặc dù hiện tại hắn đã đạt đến Thần Long đệ nhất biến nhưng hắn càng ngày càng nhiều cực dương chi hỏa. Hắn cũng không muốn bị đốt thành một đống tro bụi.
Thấy Tề Bắc rất kiên quyết, Nặc Đức Hoài An cũng không miễn cưỡng. Hắn biết kể từ khi đệ đệ từ Vong Linh sơn mạch đi ra đã thoát thai hoán cốt, bất kỳ nơi nào đi cũng có thể tùy tiện xông xáo được.