Một hồi lâu sau, Brock ra khỏi căn nhà của Mạnh. Ngôi nhà này của Mạnh nằm khá gần khu công viên của thành phố nên không khí xung quanh vô cùng thoáng đãng.
Trời đã chuyển về khuya nên nhiều người đang dần rời khỏi công viên để trở về nhà. Khi Brock ngang qua bãi cỏ thì bỗng nhiên dừng bước, mặt hướng về bên phải, ở đấy đang có một người đứng giữa màn đêm. Brock từ từ đi đến bên cạnh với người này rồi lên tiếng trước:
- Chào tộc trưởng, tôi không ngờ có thể bắt gặp được ngài đang ở đây ngắm cảnh đêm nữa đấy. Ngài không sợ bị nhiễm lạnh hay sao?
Bên cạnh hắn ta là một ông lão râu tóc bạc trắng, đang ngẩng đầu lên trời ngắm trăng sao. Brock dùng tiếng Anh nói chuyện với giọng điệu tôn kính để bắt chuyện thì “tộc trưởng” ắt hẳn là ông Dương rồi. Biết Brock đang đùa giỡn với mình, ông Dương chỉ mỉm cười đáp lại bằng tiếng Anh:
- Hà hà, lão đây còn việc gì để làm ngoài đi dạo ban đêm ngắm cảnh nữa đâu, thoải mái hơn bọn trẻ các cậu nhiều, lúc nào cũng có việc phải xử lý.
Sắc mặt Brock hơi đổi, hắn yên lặng vài giây rồi mới đáp:
- Xin tộc trưởng thứ lỗi, tôi đã không báo trước với ngài mà đã đi làm ngay, chỉ là vì cơ hội khó gặp nên mới phải như vậy.
Ông Dương lắc đầu:
- Lão không hề trách cậu chuyện đó, lão chỉ đang nhắc nhở cậu làm việc cẩn thận hơn. Lão biết cháu của lão với cậu đang toan tính điều gì, mà một khi lão đây đã biết thì chắc chắn những gia tộc kia trước sau gì cũng đoán ra được thôi. Ngoài ra, xuất thân của cậu vốn đặc biệt, nếu không chú ý hành tung của mình thì sẽ đánh động đến những thế lực khác.
Brock nói:
- Tộc trưởng cứ yên tâm, mọi việc tôi làm đều không để lại dấu vết gì liên quan đến gia tộc.
- Ậy, cậu không cần hoảng, lão đang nói là cậu cẩn thận cho chính mình, lão không thể cứu cậu thêm lần thứ hai nữa đâu.
- A...
Ông Dương vỗ vai Brock nói tiếp:
- Thôi cậu về nghỉ ngơi đi, cứ để lão đây một mình.
- Dạ vâng, tôi xin phép.
Brock gập người cúi chào ông Dương rồi rời đi. Ông Dương nhìn trăng đêm trên cao mà tâm trạng vừa vui vừa buồn, vui vì đứa cháu của ông đã bắt đầu tập trung vào lo cho gia tộc, nhưng vừa buồn vừa nó đã biết dùng đến mưu kế, thủ đoạn; cho dù đó là điều tất yếu phải có của một người lãnh đạo gia tộc lớn như Hoàng gia.
...
Nhắc lại Nam, khi về phòng trọ là Nam đặt lưng ngủ ngay, vụ đánh nhau tối nay Nam không để tâm bởi cậu chẳng muốn liên quan đến mấy chuyện của gia tộc nữa; xét cho cùng thì từ đến giờ, gia đình Nam cũng gần như là người ngoài. Qua ngày hôm sau Nam đến nhà ông Công để chào tạm biệt trước khi về quê ăn Tết, và Quang cũng đang có mặt ở đây. Ông Công thấy Nam đến cười nói:
- Trùng hợp thật đấy, ông đang định gọi cháu đến.
Nam ngạc nhiên hỏi lại:
- Dạ thế ông gọi cháu đến có việc gì thế ạ?
Ông Công nói:
- Cũng không phải việc quan trọng lắm đâu, chả phải cháu luôn muốn biết vị trí của gia đình cháu trong Lê gia chúng ta hay sao? Hôm nay ông sẽ cho cháu biết.
Nam hoàn toàn bất ngờ trước điều này, nhất thời không nói được từ gì, mà Quang đang đứng bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ tò mò. Hai người lại nghe ông Công nói tiếp:
- Hai đứa theo ông đến thư viện gia tộc nào.
- Dạ.
Nam và Quang theo ông Công vào trong thư viện. Ông Công lấy ra một tấm ảnh từ trong kệ sách và đưa cho Nam rồi nói:
- Đây là tấm ảnh chụp các thành viên chủ chốt trong gia tộc trước đây. Người ngồi chính giữa là bố của ông, cũng là cố nội của cháu.
- A, cụ này là cố nội của cháu, tức là ông của cháu là anh em với ông ạ?
Ông Công gật đầu, chỉ tiếp vào người đàn ông đứng bên trái ông cố nội của Nam:
- Phải, đây là ông nội của cháu, người con cả trong gia đình, cũng là anh trai của ông. Ông là người con thứ tư, bà Loan cháu gặp lần trước là con thứ ba.
- A, anh cả nữa cơ ạ?
Cả Quang và Nam đều há hốc mồm kinh ngạc, chưa thể tin điều ông Công nói. Nam đang định nói thì ông Công đã cắt ngang:
- Ông biết cháu định hỏi cái gì. Nguyên nhân vì sao ông nội cháu tách khỏi gia tộc thì là một câu chuyện rất dài, không thể ngày một ngày hai mà kể hết được; ông chỉ có thể tóm tắt lại là trong nhà xảy ra sự cố khiến cho ông của cháu phải rời khỏi gia tộc.
Quang nghe xong lời của ông mình thì anh ta đã nhận ra lúc trước vì sao ông lại nói câu “đáng lý Nam mới là người được đứng vào vị trí tộc trưởng gia tộc chứ không phải cháu”. Quang nhìn sang Nam, trong lòng có phần nào đó lo lắng.
Còn Nam nghĩ bụng: “Cứ như lời của ông Công thì chắc đây không phải chuyện tốt lành của gia tộc, thảo nào ba mẹ mình không muốn nhắc đến.”
Thấy sắc mặt của Nam khác thường, ông Công hiểu cậu đang nghĩ gì. Ông nói:
- Cháu đừng trách bố mẹ cháu, chuyện này đã xảy ra trước khi bố cháu ra đời nên hai người họ không biết là điều đương nhiên.
- A! Lâu đến vậy luôn cơ ạ!
Nam chưa từng nghĩ tới điều này. Nam im lặng giây lát rồi nói tiếp:
- Nếu sau này cháu muốn tìm hiểu thêm về ông của cháu thì cháu cứ đến gặp ông để hỏi được không ạ?
Ông Công gật đầu:
- Cái này là đương nhiên, chỉ cần điều ông biết thì ông sẽ nói cho cháu.
Quang đứng bên cạnh, hai hàng chân mày cau lại, không rõ đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ông Công dường như biết được suy nghĩ trong đầu Quang khi nhìn thấy anh ta như vậy, chỉ là ông không nói ra. Ông bèn chuyển sang vấn đề khác:
- Tạm gác việc này lại. Hôm nay ông đứa cháu vào đây không chỉ vì cho cháu biết gốc gác của mình mà ông có cái này muốn đưa cho cháu.
Ông Công dẫn Nam và Quang lại gần cái bàn ông hay ngồi đọc sách, trên đó có sẵn năm quyển sách được xếp ngay ngắn. Ban đầu Quang chưa rõ ông mình đang định làm gì, nhưng vừa thấy tên năm quyển sách thì giật mình sửng sốt, đây không phải là tuyệt học gia truyền của Lê gia hay sao? Hơn nữa có đủ hai tuyệt kỹ tưởng chừng đã bị thất truyền là Hồng Hạc Kiếm và Tử Long Chân Khí, tổng cả năm đại tuyệt kỹ. Quang không khỏi lắp bắp:
- Phải, nhờ công bà Mai đấy cháu. Hôm nay ông làm thế này là vì muốn truyền lại võ học của gia tộc lại cho hai đứa. Từ giờ, hai đứa hãy chăm chỉ luyện cái này để tăng cường sức khỏe cho mình, cũng như là tự vệ bản thân nhé.
Nam nhìn tên năm quyển sách trên bàn và lắc đầu:
- Dạ cháu không thể nhận cái này được ạ. Gia đình cháu vốn đã tách ra khỏi gia tộc đã rất lâu, nếu cháu luyện cái này e rằng sẽ khiến người trong gia tộc dị nghị. Cháu xin lỗi ông ạ.
Nam không dám chắc ông Công thật sự muốn đưa cậu bí kíp gia truyền của Lê gia hay là bài thử nghiệm nên Nam quyết định từ chối. Mặt khác, tuy từ nhỏ Nam đã rất mê võ nhưng cậu cũng là người biết đủ, giờ cậu đang tu tập Trống Đồng Thần Công, khó có thể luyện thêm võ công khác được. Hơn nữa, Trống Đồng Thần Công vốn dĩ vô cùng huyền diệu, Nam có luyện một thời gian rất lâu nữa e rằng vẫn chẳng thể nào thấu hiểu hết được nó.
Cả ông Công và Quang đều hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Nam vì trước sức hấp dẫn của võ công, Nam phải vui mừng mà đồng ý ngay mới đúng. Ông Công vẫn kiên trì:
- A! Võ công Lê gia rất lợi hại, sao cháu lại từ chối? Dù rằng giờ cháu đã qua thời điểm tốt nhất để luyện võ nhưng chí ít nó cũng giúp cháu tăng cường sức khỏe. Ngoài ra, cháu cũng là người trong gia tộc, luyện tập cái này cũng là điều đương nhiên, chẳng có ai phản đối đâu.
Dẫu ông Công cố gắng khuyên nhủ Nam nhận lấy bộ võ công, Nam vẫn không do dự mà lắc đầu:
- Dạ cháu đã nghĩ kỹ lắm rồi, cháu không nhận đâu ạ, trong gia tộc sẽ có người khác phù hợp để luyện hơn cháu.
Ông Công thở dài:
- Nếu cháu đã quả quyết như vậy thì thôi. Ông vẫn sẽ để những quyển sách này cho cháu; khi nào cháu muốn tu tập chúng thì đến gặp ông, ông sẽ đưa cho cháu.
- Dạ vâng, cháu cám ơn ông ạ.
- Được rồi, chúng ta ra khỏi đây thôi.
Ông Công dẫn Quang và Nam rời khỏi thư viện, ông vừa đi vừa nói tiếp:
- Nam này, lâu rồi cháu và gia đình ông chưa ngồi ăn cơm với nhau một bữa, hôm nay cháu qua đây rồi thì ở lại dùng bữa trưa với ông nhé?
- Dạ vâng ạ.
Ông Công đã nói vậy thì Nam quả thực khó lòng từ chối, Nam đành chuyển thời gian đi thăm bà Mai sang buổi chiều, sau khi đã ăn trưa ở nhà ông Công xong. Trong bữa cơm, Nam với gia đình ông Công không có quá nhiều điều để nói với nhau, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nhắc đến văn hóa, quy tắc của gia tộc cũng như mấy chuyện quá khứ về ông nội của Nam mà thôi. Đến hôm nay Nam mới biết ông mình là một người rất giỏi và được nhiều người nể sợ, có điều cậu vẫn cảm thấy ông Công vẫn còn che giấu một vài thứ ở ông nội của cậu.
Quang cảm thấy tò mò về ông nội của Nam nên cũng tập trung lắng nghe. Từ trước đến nay Quang chỉ chăm chăm nhìn vào cái ghế tộc trưởng gia tộc, hôm nay Quang mới nhận ra mình vẫn chưa hiểu hết về mọi thứ về gia tộc chứ đừng nói đến việc phát triển. Từ đó suy nghĩ của anh ta đã bắt đầu có sự thay đổi, bắt đầu muốn tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chuyện trong gia tộc mình và liên quan đến cả các gia tộc khác. “Mình phải đích thân đi tìm hiểu thôi chứ bảo người khác đi thì lần nào hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.”, Quang nghĩ bụng.
Đúng lúc này, có người gọi điện thoại cho Quang thông báo cho anh ta tình hình của phi vụ mà anh ta đang theo đuổi; nghe xong cuộc điện thoại thì sắc mặt của Quang thay đổi. Anh ta chào ông Công một tiếng rồi tức tốc rời đi. Thấy được sắc mặt của cháu mình thì ông Công biết có vấn đề quan trọng nên không phật lòng về thái độ của anh ta.
...
Khi Nam chào tạm biệt bà Mai thì đã chuyển sang hoàng hôn, những tia nắng cuối chiều nhuộm vàng cả một góc trời, theo sau Nam là Linh. Khi ra khỏi nhà bà Mai, Nam chợt nảy ra ý định rủ Linh đi đâu đó chơi, đáng tiếc chưa kịp mở miệng thì điện thoại trong túi quần bất ngờ vang lên, Nam bắt máy nghe người bên kia nói:
- Ê mày ở đâu rồi Nam? Mau chạy qua quán chứ lớp mình đến gần đủ rồi đấy.
- Ừ, tao biết mà, tao qua ngay đây.
Nam sực nhớ lại là lớp của cậu đã hẹn nhau tối nay tổ chức tiệc tất niên chia tay trước khi về quê nghỉ Tết, thế nên Nam đành gác lại ý định của mình và quay sang chào tạm biệt Linh cũng như chúc cô và gia đình ăn Tết vui vẻ. Sau đó Nam đi đến chỗ hẹn với bạn của mình.
Tối ngày hai mươi bảy Tết âm, Nam đã có mặt ở nhà, còn chị gái của Nam - Tuyền - thì về nhà trễ một ngày vì khối lượng công việc cuối năm quá nhiều. Không khí tất bật pha lẫn hân hoan, rôm rả trong những ngày cuối năm khiến lòng Nam ấm áp, rạo rực đến lạ thường. Giờ cậu mới thực sự hiểu được cảm xúc của một người xa xứ về quê ăn Tết là như thế nào.
Tới cổng nhà Nam lập tức nói lớn:
- Bà ơi, ba mẹ ơi, con về nhà rồi ạ.
Bà Nam nghe tiếng của Nam trước tiên, bà Nam nói vọng ra trong sự vui mừng:
- A Nam, cháu về rồi đấy à.
Bà của Nam nay đã ngoài bảy mươi tuổi nên đi lại có hơi chậm chạp; một lúc sau thì bà của Nam ra đến hiên nhà vẫy vẫy Nam. Bà nhìn Nam nở nụ cười phúc hậu và nói:
- Hà hà, để bà xem cháu bà nửa năm này có gì mới không nào.
Đúng lúc này cha của Nam cũng từ ngoài vườn đi vào sân, một người đàn ông trung niên với cặp lông mày rậm, cằm lún phún ria, cùng làn da ngăm và thân hình cao to, săn chắc. Ông nhìn Nam từ trên xuống dưới rồi gật gù tỏ vẻ hài lòng. Ông rất vui mừng khi thấy chỉ mới nửa năm sau khi rời khỏi nhà mà Nam đã trở nên rắn rỏi hơn nhiều. Cha của Nam vỗ vai cậu, cười:
- Giỏi, con làm ba bất ngờ đấy.
Nam gãi gãi đầu cười theo:
- Con thì chả thấy mình có gì hơn ạ, mà mẹ đi đâu rồi ba?
- Mẹ con vừa đi ra chợ rồi, à, giờ thì vào nhà thay đồ xong ra vườn cùng ba dọn dẹp nào.
- Dạ ba đợi con chút.
Nam chạy vào phòng mình để cất vali rồi nhanh chóng chạy ra vườn để phụ giúp cha mình, cậu phát hiện trong vườn nhà mình năm nay có thêm vài chậu hoa mới; đặc biệt có một chậu hoa đào có dáng rất đẹp. Cha của Nam thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu thì cười nói:
- Chậu đấy ba mua về, mất công chăm cả năm trời đấy, con đợi ba làm xong chỗ này rồi hai ba con mình chuyển chậu mai vào trong nhà.
- Dạ, ba để con làm cho.
Nam hào hứng, tới chỗ chậu mai cúi người xuống, tiếp theo Nam hít sâu một hơi rồi nhấc chậu mai lên mang vào sân nhà mình. Cha của Nam thấy cậu định một mình vác cả chậu cây thì hoảng hồn, ông quát lên:
- Nam, con bị gì vậy hả, mau bỏ chậu cây xuống, gãy xương bây giờ.
- Con không sao đâu ba.
Nam vừa nói vừa đi vác chậu cây đi vào trong nhà. Cha của Nam vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình dùng hai tay vác chậu cây nặng cũng phải bốn, năm chục cân đi một đoạn mười mấy mét nhẹ nhàng như đang cầm một hộp nhựa vậy. Nam đặt chậu cây xuống nền rồi thì ông vội chạy tới xem xét cậu có bị gì không. Nam cười cười:
- Con đã nói con không sao đâu mà.
Cha cậu hỏi:
- Sao con làm được hay vậy? Chậu cây đó ít cũng cần hai người như ba mới nâng lên được đấy.
Nghe cha mình nói vậy, Nam mới sực tỉnh là mình đã làm quá rồi, người bình thường đâu thể làm giống cậu được. Vì quá vui khi về nhà chơi Tết nên cậu đã quên mình phải che giấu võ công, vô tình vận nội công khi mang vác chậu cây; chả trách cha cậu biểu hiện kinh hãi như thế. Nam tìm lý do để giải thích:
- À, cái này thì do khi ở thành phố A thì con đã đi tập thể hình một thời gian dài nên thể lực tăng lên rất nhiều, chậu cây đó không làm khó được con đâu ba.
“Thể lực có tăng thì cũng chẳng thể giúp thằng bé khỏe lên nhiều vậy, chắc hẳn trong thời gian qua nó đã gặp nhiều điều kỳ lạ, nhưng thằng bé không muốn kể cho mình thì mình không nên gặng hỏi, cứ từ từ tìm hiểu sau.” Cha của Nam thầm nghĩ bụng. Ông vẫn biết một gia tộc lớn mạnh như gia tộc ông chắc chắn chứa đựng nhiều bí mật, dù rằng ông chỉ hiểu rất ít về gốc gác của mình. Nửa năm qua, rất có thể Nam đã được tiếp xúc một trong số đó nên thể lực của cậu mới hơn người thế. Ông vỗ vai Nam tỏ vẻ hài lòng:
- Con trai ba giỏi lắm, Tết này con nhớ kể lại cho ba mẹ mấy chuyện vui con gặp ở trường đấy.
Nam gãi đầu gãi tai đáp:
- Dạ đương nhiên rồi, con cũng có được vài thông tin của gia đình chúng ta với họ hàng ở thành phố A, tối con sẽ kể cho ba mẹ biết, giờ chúng ta dọn vườn tiếp đi ba.
- Ừ, hai ba con mình làm thôi.
Sau khi hớ hênh để lộ khả năng của mình, Nam không dám sử dụng võ công trước mặt ba mình nữa. Cha của Nam dường như nghĩ rằng vác chậu cây xong rồi thì Nam không còn sức nữa nên cũng không tỏ vẻ nghi hoặc. Có con trai giúp đỡ, khu vườn của gia đình ông được dọn dẹp rất nhanh, loáng cái thì đã sạch sẽ. Xong việc, Nam xin phép cha mẹ đi sang nhà mấy đứa bạn trong làng chơi.
Nam gọi cho vài đứa bạn để hẹn mấy thằng ra chơi thì được cho biết là bọn nó đã lên núi bắn chim rồi, Nam hỏi địa điểm rồi phóng người chạy đi. Giữa những cánh đồng rộng bát ngát thưa thớt người, Nam mặc sức thi triển khinh công chạy đi vùn vụt trên đường làng mà không sợ bị phát hiện.
Dốc núi cao không cản được bước chân của Nam, Nam đạp lên những tảng đá lớn mà chạy trên sườn núi như đang đi trên đất bằng vậy, đây là tuyệt kỹ khinh công Nam vẫn thường hay sử dụng. Long Ảnh Bộ vốn là tuyệt bất truyền ngoại của Lê gia, ấy thế mà Nam lại học từ bà Mai bên Hoàng gia. Năm xưa bà Mai được ông nội của Nam truyền cho Long Ảnh Bộ, sau đó bà đem nó hòa với tuyệt kỹ Đằng Vân của Hoàng gia, nhưng bà vẫn lấy tên Long Ảnh Bộ để tưởng nhớ người xưa.
Sau khi đã luyện thành những đồ hình trên trống đồng thứ sáu và một nửa trên chiếc thứ bảy, công lực của Nam đã tinh tiến lên rất nhiều, với một cú đạp chân xuống đất, Nam vọt tới trước gần hai mét. Tuyệt kỹ khinh công do Nam thi triển đã thể hiện được cái tinh túy của cả hai gia tộc, vừa có cái mạnh mẽ, khoáng đạt của Lê gia vừa có sự thanh thoát của Hoàng gia.
Nam vọt đi băng băng, thoát cái đã đến chỗ đám bạn đang bắn chim và săn thú.Nam đột ngột xuất hiện chỉ vừa sau vài phút nghe điện thoại làm mấy thằng bạn không khỏi giật mình:
- Ơ, sao mày lên đây nhanh thế?
Thấy đám bạn há hốc mồm, Nam cười lớn:
- Có gì mà hết hồn cả thế, tao đã biết bọn mày đi đâu rồi, lúc gọi bọn mày thì tao ở sẵn trên núi, gọi để hỏi địa điểm tụ tập thôi. Thế bọn mày săn được nhiều chưa?
- Cũng được mấy con chim rồi, cố gắng đi săn thêm mấy con nữa là đủ bữa nhậu của mấy thằng mình rồi.
Một đứa bạn của Nam đưa lên khoe ba con chim đã săn được và nói tiếp:
- Giờ bọn mình chia người bắn thêm mấy con thú nữa rồi kiếm chỗ nào mát mát làm thịt nhậu, anh em thấy được không?
Cả đám gật đầu khen phải và chia thành hai nhóm nhỏ tiếp tục vào rừng săn thú. Nam bỗng nảy ra suy nghĩ gì đó, cậu đi phía sau mấy đứa bạn, cúi xuống nhặt vài viên sỏi bỏ vào túi quần trong khi bọn kia ngẩng đầu tìm chim. Đôi mắt và đôi tai tinh tường của Nam phát hiện chếch bên trái dường như có một con đậu khuất sau tán cây ở phía trên cao chừng ba mét. Nam nheo mắt nhìn kỹ, quả đúng là một con chim, cậu bèn lấy ra một viên sỏi, nhân lúc đám bạn không để ý, Nam vận kình âm thầm ném viên sỏi về phía con chim kia.
Dưới kình lực hùng mạnh, viên sỏi bay như xé gió tạo thành tiếng rít nhỏ trong không trung rồi đập mạnh vào con chim. Một tiếng bộp vang lên làm mấy đứa xung quanh giật mình; con chim rơi từ trên cành xuống đất, không động đậy gì nữa, không rõ còn sống hay đã chết. Có thể khiến con chim bị như vậy, công lực hiện tại của Nam chí ít đã mạnh hơn Việt lúc Việt dùng viên sỏi đánh bị thương tên sát thủ cấp Bạc (Quyển 2 - Chương 88).
Mấy thằng bạn của Nam thấy con chim không biết từ đâu tự dưng rơi xuống đất thì vừa mừng vừa quái lạ; hai ba thằng tụm lại kiểm tra thì phát hiện con chim vẫn con thở, chỉ là đang bị choáng. Dù không biết vì sao con chim lại bị như thế, cả đám vẫn hớn hở ra mặt; một đứa bạn của Nam lấy một sợi dây rồi buộc con chim lại và lại tiếp tục tìm con mồi khác.
Còn Nam, vốn chỉ định thử võ công với tuyệt kỹ mới một chút mà uy lực lại vượt quá tưởng tượng nên Nam không dám lén sử dụng võ công khi mấy thằng bạn đang có mặt ở đây nữa. Nam và bạn bè cũng không ở trong rừng quá lâu nữa, cả đám săn thêm hai con thú rồi trở xuống núi chuẩn bị bữa nhậu.
Trời chuyển dần về tối.
Tại bến xe, vợ chồng Tuyền - chị gái của Nam đã về đến nhà mình, cha mẹ của cô đã nấu gần xong bữa tối. Tuyền cất đồ đạc xong thì vào bếp để phụ giúp mẹ. Cô nhìn quanh mà không thấy Nam đâu, cô bèn hỏi:
- Ủa, Nam đâu hả mẹ? Hình như nó về trước vợ chồng con mà nhỉ?
Mẹ cô đáp:
- Ừ, Em về nhà từ sớm rồi, em giúp ba dọn sân xong thì chạy đi chơi với đám bạn của nó rồi.
- Chắc thằng bé lại đi nhậu chứ gì, mẹ cứ để nó phá sức thế con thấy không ổn đâu ạ.
Bà nội của Nam ở bên nghe thế thì cười cười đáp lại:
- Bà tin thằng bé không đến nỗi vậy, với tính cách của nó thì không ai ép được nó đâu.
Mẹ cô cũng nói:
- Nam đã hai mươi tuổi rồi, lo lắng chỉ được chốc lát thôi con à, chủ yếu là bản thân thằng bé phải biết tự chủ, dừng lúc nào là tốt.
- Con biết, chỉ là con không muốn thằng bé còn trẻ mà đã sa đà vào bia rượu sớm như vậy.
- Đúng là thế, nhưng ngăn thì cũng chỉ ngăn thằng bé được khi nó ở nhà chứ đến nó ra trường học ngoài kia thì sao ngăn được nữa hả con, mẹ thấy hay nhất là vẫn nên khuyên bảo nó thôi.
- Mẹ nói có lý, để tối về con phải dặn nó nhiều cho nhớ.
Mẹ Tuyền cười cười trước sự quan tâm của Tuyền dành cho cậu em trai. Bà vừa sửa soạn bàn ăn vừa hỏi thăm tình hình con gái:
- Tình hình công ty của con thế nào rồi? Làm ăn có tốt không con?
Tuyền đáp:
- Dạ tốt mẹ ạ, công ty con có hợp tác với một công ty lớn ở trong đó nên tuy bước đầu chưa gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng, lưu thông hàng hóa với thị trường khá ổn mẹ ạ.
- Vậy thì tốt, nhưng con đừng vì thế mà chủ quan nhé.
- Dạ, con sẽ luôn cẩn thận.
Tuyền đáp lại. Mẹ cô không hiểu gì về kinh tế, kinh doanh, chỉ cần thấy hai đứa con mình vẫn mạnh khỏe; chuyện học tập và công việc của cả hai không có khó khăn gì lớn thì rất vui rồi.
Về phần Nam, khi Nam về nhà thì bữa tối của gia đình đã xong từ lâu. Chị Nam trợn mắt lên nhìn thằng em vừa nhậu xong, ý bảo cậu suốt ngày chỉ biết ăn chơi mà không làm gì. Nam đương nhiên hiểu chị đang thầm mắng mình, Nam nhún vai đáp:
- Chị đừng nhìn em như thế, sáng nay em về trước chị có giúp ba mẹ rồi nhá, mà em cũng đâu có nhậu nhẹt bia rượu gì đâu chứ, chỉ ngồi chơi nói chuyện với đám bạn mà thôi.
Trên đường về nhà thì Nam đã vận nội công của mình để tống gần hết lượng cồn trong cơ thể ra ngoài nên giờ cậu khá là tỉnh táo và không có vẻ là đã từng ăn nhậu cả; có vẻ như công lực của Nam đã đủ thâm hậu để bức được cồn ra ngoài cơ thể.
Tuyền không nói gì được cậu em trai nên chỉ trợn mắt nhìn, ra vẻ dọa cậu em trai “liệu liệu mà sinh hoạt cho tốt, không thì biết tay chị cậu đấy.” Nam thấy vậy thì cười hề hề rồi tót vào phòng vệ sinh để tẩy sạch chất bẩn trên người, sau đó mới ra nói chuyện với cha mẹ mình.
Cha mẹ Nam nhân thời điểm cuối năm hai đứa con đều đã về nhà, nên muốn trò chuyện với cả hai về những điều trong cuộc sống lúc xa nhà. Giờ Tuyền đã có cuộc sống gia đình riêng, mẹ cô đã yên tâm phần nào; còn Nam chỉ mới vào đại học nên bà rất lo lắng, dặn dò Nam nhiều thứ.
Nam cũng đem những điều liên quan đến gia tộc của mình mà được ông Công kể cho nói lại cha mẹ. Lần đầu tiên nghe những thông tin như vậy, ccả gia đình Nam đều ngẩn người ra một hồi lâu mà không nói lên được câu nào, mà bản thân Nam cũng không biết nên nói gì lúc này cho phải, chỉ đành giữ yên lặng đợi cả nhà lên tiếng.
Khi đã có thể tiếp thu được tin động trời từ Nam, cha Nam quay sang bà nội Nam bắt đầu hỏi:
- Mẹ, mẹ con nghe ba con nhắc gì đến gia tộc mình không ạ?
Bà lắc đầu:
- Mẹ cũng giống các con thôi, chưa nghe ba con nhắc đến lần nào cả, tối nay cu Nam nói thì mẹ mới biết.
Ba Nam quay về phía Nam tiếp tục nói với cậu:
- Dù trước đây ba từng nghĩ tới các vấn đề của dòng họ mình nhưng ba quả thật không ngờ dòng họ chúng ta là một gia tộc lớn mạnh đến vậy, thêm cả ông nội con là con trưởng nữa; mà ba lại càng không ngờ ông nội con có thể che giấu những điều này suốt mấy chục năm qua. Haizz...
Nam chưa hiểu ý của cha khi thấy ông ấy thở dài. Cậu lại nghe ông nói tiếp:
- Một lần khi ba còn nhỏ, ông nội con đưa ba lên thị trấn chơi thì từng có vài người đàn ông sang trọng đến tìm ông con. Ba thấy họ nói chuyện với ông rất lâu rồi rời đi, kể từ đó không ai như họ đến tìm ông con nữa. Lúc đấy ba chưa hiểu gì, giờ ngẫm lại, có vẻ như họ là người trong gia tộc, khả năng là anh em hay người thân của ông con.
Mẹ Nam nói:
- Từ trước đến nay họ không liên hệ với gia đình mình, thế sao giờ lại gặp con mình chứ?
Cha Nam gật gù:
- Vậy mới đáng nói, dù cu Nam có ra ngoài đó học đại học đi chăng nữa thì cũng đâu thể gây ảnh hưởng gì đến họ được, hẳn có việc rất quan trọng thì họ mới tìm đến thằng bé.
Nói đến đây, cha Nam quay sang nhắc nhở cậu:
- Này con, con phải chú ý cẩn thận, ông nội con khi còn sống, suốt mấy chục năm trời chưa một lần nhắc đến gia tộc, chắc chắn phải có vấn đề gì xấu trong đó nên ông con mới làm như thế. Con đừng để vì cái danh đại gia tộc mà bị lợi dụng, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
Nam kinh ngạc vì thái độ của cha mẹ mình. Theo suy nghĩ của một người bình thường thì đã mừng đến nhảy múa nếu biết mình có một gia tộc lớn thế, hơn nữa lại là con trai của con trưởng gia tộc; vị trí là tộc trưởng chứ chẳng đùa à. Ngược lại cha mẹ cậu lại khuyên cậu mau chóng rời xa gia tộc càng sớm càng tốt. Nhưng đây cũng là ý định của cậu, bản thân Nam chả muốn dính dáng đến gia tộc chút nào; có lẽ gia tộc tìm đến cậu tất cả là vì võ công trên người cậu chứ không vì cái gì khác nữa. Bởi vậy Nam gật đầu đáp lại cha mình:
- Dạ ba cứ yên tâm, con sẽ cẩn thận ạ.
- Ừ, nên thế con ạ. À Tuyền, con cũng vậy nhé, gia đình con ở thành phố D nên lưu tâm một chút, gia tộc chúng ta thật sự quá lớn, ảnh hưởng của họ ở thành phố D cũng không nhỏ, có khả năng họ sẽ để ý đến công ty của hai vợ chồng con.
Tuyền nói:
- Dạ ba.
Bà nội Nam thở dài:
- Được rồi, cuối năm rồi, con đừng nhắc mấy điều xấu tránh làm mấy đứa nhỏ lo lắng, chuyện tới đâu hay tới đó, con để chúng nghỉ ngơi, mai chúng ta còn lên dọn dẹp trên mộ ông nội chúng nữa đấy.
Cha của Nam à lên một tiếng:
- Ừ nhỉ, mải nghĩ lung tung, thành ra con quên mất. Thôi, mấy đứa vào phòng sửa soạn lại đồ đạc rồi ngủ sớm đi, mai chúng ta lên thăm mộ ông các con.
- Dạ vâng.
Những lời của cha mẹ ban nãy khiến Nam đi vào phòng ngủ với tâm trạng có chút bất an, suy nghĩ trong đầu không ngừng hướng đến mục đích thật sự của những bậc tiền bối trong gia tộc với cậu như thế nào. Xét về phương diện trình độ học thức thì cậu chả là gì khi so sánh với lớp trẻ trong gia tộc, về phương diện võ công thì như Quang, em họ của cậu đấy, thực lực cũng hơn hẳn, Nam thật sự chưa thể hiểu được.
Nam nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn chín giờ, so với cuộc sống thành phố nơi Nam học vẫn hãy còn quá sớm, nhưng ở quê Nam thì đây là giờ mà mọi người nghỉ ngơi rồi. Bởi vậy, thay vì nằm ngẫm mãi không có kết quả, Nam bèn ngồi trên giường luyện công. Hiện tại Nam đã luyện đến những đồ hình trên chiếc trống đồng thứ bảy rồi, cách vận chân khí càng ngày càng khác biệt với cách luyện của năm chiếc trống đồng đầu tiên. Nam nhận ra hai cách vận khí này dường như trái ngược nhau, điều này làm cậu rất hứng thú, say mê luyện đến khuya đặt lưng xuống mới ngủ.
Qua hôm sau, ăn sáng xong thì cả nhà Nam mang theo hoa quả, bánh trái, kéo nhau lên mộ phần ông nội của Nam để tu sửa cũng như dọn sạch cỏ lác xung quanh đó.
Nam nhìn mộ phần của ông nội, chợt nhớ đến bà Mai. Từ ngày bà Mai tặng cho cậu cây bút, nói là từ một người trong gia tộc của cậu thì Nam đã cảm thấy không đúng cho lắm. Kế đó là việc xảy ra dưới căn hầm chứa mười ba chiếc trống đồng lớn (Quyển 3 - Chương 10) rồi ông Công, bà Loan kể lại cho cậu nghe chuyện ông mình, Nam ngờ ngợ người đưa bút cho bà Mai là ông nội. Nam lại nhìn sang bà nội, trong bụng rất tò mò, bèn đánh bạo hỏi bà:
- Bà này, cháu hỏi bà chút, ngày xưa bà gặp ông như thế nào vậy ạ?
Mẹ Nam cười mắng:
- Thằng bé này, đang lúc làm việc, sao con lại hỏi bà mấy cái đấy?
Bà Nam cũng cười cười:
- Kệ thằng bé, có sao đâu chứ, mẹ kể cho mấy đứa nó để thay đổi không khí cũng được mà.
Rồi bà Nam bắt đầu kể:
- Năm đó bà mới hai mươi tuổi, miền bắc khi đấy đã hòa bình nhưng trong này thì chiến tranh đang trong giai đoạn ác liệt nhất. Ông cháu là lính chiến trên đường Nam tiến, bà thì làm giao liên nơi ông cháu đóng quân.
Bà Nam vừa kể vừa hồi tưởng:
- Ông và bà gặp nhau, tiếp xúc được vài ba ngày rồi ông cháu lại lên đường vào Nam làm nhiệm vụ chứ chẳng nói với nhau gì nhiều lắm. Bẵng đi nửa năm, sau khi cả nước được giải phóng thì bà trở về quê, không ngờ là ông cháu lại không về nhà mà lại đến vùng quê này xây dựng kinh tế mới. Hai người vô tình gặp ở hợp tác xã, phải mất một lúc lâu mới nhận ra nhau.
Tuyền nghe đến đây thì thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Ố ồ, trên đường đi chiến dịch chỉ vô tình gặp, sau lại thấy nhau ở vùng quê, chà chà, cái duyên của ông bà không nhỏ đâu à nha.
Bà của cô gật gù, khuôn mặt, đôi mắt như lạc về thời buổi xa xưa ấy:
- Ừ phải, tính ra cũng là cái duyên cái phận, bà đâu thể tưởng được ông bà lại có thể gặp nhau lần nữa chứ. Về sau, hai người làm cùng trong hợp tác xã, ngày ngày đi qua đi lại thường xuyên thấy mặt; chung đụng lâu ngày rồi phát sinh tình cảm lúc nào không hay, mà một phần vì lúc đấy ông của cháu là lao động tiên tiến, kiến thức thì tốt nhất ở hợp tác xã nữa.
Nói đến đây, bà bỗng cười tủm tỉm:
- Mãi đến sau ông bà khi chính thức quen nhau một thời gian thì bà mới bất ngờ phát hiện ra ông cháu lúc đấy đã ngoài bốn mươi, nhưng đã lỡ quen ông cháu lâu rồi nên đành cố chấp nhắm mắt đưa chân thôi.
Nghe bà cụ nói xong, cả nhà đều cười phá lên rất vui, Nam còn nói chen vào:
- Chắc tại ông cháu lúc đấy chắc chắn là nhìn trẻ chẳng khác gì thanh niên trai tráng trong làng ấy mà.
Lời Nam nói không phải không có căn cứ. Những người có nội công thâm hậu như ông nội của cậu thì dáng vóc bên ngoài trẻ hơn độ tuổi là chuyện bình thường, mấy ông lão bà lão của ba gia tộc ngoài thành phố D là những ví dụ tiêu biểu đấy thôi. Các cụ ấy tuy đã cao tuổi mà thân thể vẫn khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn, da dẻ đỏ đắn, thậm chí râu tóc mới chỉ lún phún bạc thôi.
Bên này, trước câu nói như đùa như thật của Nam, cha mẹ cậu trợn trừng mắt lên tỏ vẻ la rầy, ngờ đâu bà nội của Nam lại cười cười, đáp:
- Cháu nói đúng rồi, ông cháu lúc đấy tuy đã bốn mươi mấy tuổi nhưng bề ngoài chỉ như thanh niên hai mươi mấy tuổi, thành ra bà mới hiểu lầm.
- Thật luôn hả mẹ?
Cha mẹ Nam lại quay sang nhìn bà kinh ngạc.
- Thật chứ mẹ đùa mấy đứa con làm gì.
- Ồ, con hiểu rồi mẹ...
Mẹ của Nam vừa nói gật gù, điệu bộ rất hài hước làm cả gia đình cười phá lên. Nam cũng cười, trọng bụng lại nghĩ: “Không hiểu ông nội mình đã gặp phải chuyện nhỉ, chứ với sức khỏe như ông, sao có thể mất sớm như vậy được.”. Cậu rất muốn hỏi chuyện này nhưng thấy cả nhà đang rất cười cười nói nói nên Nam nhịn lại, tránh khiến không khí mất vui, Tết xong, có cơ hội thì cậu nhất định sẽ hỏi bà.
Nam nghe cha mình nói:
- Dọn xong rồi, cả nhà thắp cho ông nội nén nhang rồi trở xuống núi nào.
Từng người trong nhà Nam lần lượt thắp nhang trên mộ xong xuôi rồi sửa soạn ra về. Nam nói với bà và cha mẹ:
- Dạ mọi người về trước đi, con đi loanh quanh chơi làng xóm một chút rồi con về nhà ạ.
- Ừ, nhớ về sớm ăn cơm với cả nhà con nghe.
- Dạ con biết rồi ạ.
Nam đợi cả nhà xuống núi hết rồi thì mới thi triển khinh công chạy vụt lên núi. Tết nhất cũng chả có nhiều việc, nhà cửa thì cũng dọn dẹp gần hết rồi, Nam muốn tận dụng thời gian để luyện công. Ngoài ra, những ngày gần đây, khi ngâm cứu đồ hình trên chiếc đồng, Nam phát hiện từ trống đồng thứ bảy đã có thêm các đồ hình mô tả các tư thế của con chim diệc và con người chứ không đơn giản là chấm tròn và gạch ngang nữa. Nam đọc kỹ thêm nữa thì hiểu đây là những tuyệt kỹ chưởng pháp, quyền pháp, thậm chí là cả khinh công, có điều mỗi đồ hình này lại chỉ thích hợp với một trong hai cách vận chân khí riêng biệt. Nam bèn đánh chưởng theo đồ hình trên chiếc trống đồng, mới đầu còn lệch lạc, trúc trắc, về sau chưởng pháp của Nam mỗi lúc một liền lạc như nước chảy mây trôi.
Nội lực của Nam hiện tại đã rất thâm hậu rồi, chân khí chảy cuồn cuộn qua kinh mạch, một lần, hai lần, rồi ba lần... chưởng lực mạnh dần lên, từng tiếng vụt vụt véo véo vang lên. Vòng chưởng lực rộng dần ra, lá cây vì bị ảnh hưởng bởi chưởng lực mà rơi rụng lả tả.
Chân khí trong người càng lúc càng sung mãn, một cảm giác sảng khoái tràn ra khắp cơ thể, tâm trí Nam đã chìm đắm hoàn toàn trong võ học, bất tri bất giác cậu đem cả khinh công mà bà Mai truyền thụ cho vào luôn trong bộ chưởng pháp. Cậu không biết rằng võ công bản thân đang tiến bộ thần tốc đến mức nào.
Bỗng nhiên Nam hú lên một tiếng, tay phải cậu đánh mạnh vào thân cây trước mặt, bùng một tiếng, thân cây lắc cắc rồi gãy xuống. Nam trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn kết quả trước mặt, không nghĩ mình có thể đánh gãy cây như thế, thầm nghĩ võ công được khắc trên trống đồng đúng là ghê gớm.
Nam ngẩng lên nhìn trời, thời gian đã chuyển dần về trưa, phải về nhà rồi.
Nam theo đường cũ mà chạy về. Khi gần tới mộ của ông nội, Nam thấy có người đang đứng ngay đó, có vẻ là một bà lão, trên mộ ông nội của cậu có một đóa hoa lớn. Nam hết sức nhẹ nhàng tiến đến gần thì ngạc nhiên khi thấy bà lão tóc bạc trắng chính là bà Mai, dường như bà đang tập trung suy nghĩ điều gì đó nên không phát hiện Nam ở gần. Hồi lâu sau, bà mới thở dài, ngẩng đầu lên nói:
- Ai đó, ra đi, không cần nấp đâu, lão đây biết rồi.
Nam vừa gãi đầu vừa tiến ra chỗ bà Mai:
- Bà phát hiện ra cháu lúc nào vậy ạ?
Thấy người nấp là Nam thì bà Mai nở nụ cười hiền hậu:
- Mới đầu thì chưa, nhưng một phút sau bà nghe được tiếng hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn thì đã nhận ra. Thằng nhóc cháu giỏi đấy, vài ngày không gặp, võ công mạnh lên rồi.
- Cháu không dám nhận đâu. Hì hì, mà cháu đoán đúng rồi nhé, mối quen biết giữa bà và ông nội cháu không đơn giản chút nào, Tết nhất đến sát lắm rồi mà bà còn về đây để thăm mộ ông cháu nữa, rất không đơn giản.
Chứng kiến bộ dáng của đứa cháu, bà Mai cốc đầu Nam một cái, cười mắng:
- Thằng bé này... mấy chuyện này dù sao đã qua lâu rồi, biết cũng chẳng để làm gì, việc của cháu là học hành và luyện võ cho giỏi thôi.
Nam vừa xoa trán vừa nói:
- Cháu biết rồi mà bà, à, nếu bà đã đến đây rồi thì ghé qua nhà cháu tý cho vui, ba mẹ cháu chắc hẳn mừng lắm.
Bà Mai lắc đầu đáp:
- Để lần sau cháu nhé, giờ bà phải về lại thành phố A rồi.
- Ơ sao nhanh thế ạ? Bà chỉ vừa mới đến thôi mà.
- Ừ, bà chủ định đến thăm mộ ông cháu một chút rồi về, chẳng ngờ lại gặp được cháu, hẹn cả nhà cháu dịp sau vậy.
Nam thở dài buồn bã:
- Dạ, hẹn bà lần sau ạ, cháu chúc bà và gia đình mạnh khỏe và ăn Tết vui vẻ ạ.
Bà Mai hiền từ xoa đầu Nam nói:
- Ừ, bà cảm ơn, chúc gia đình cháu cái Tết an lành nhé.
- Dạ cháu cám ơn bà, cháu xin phép về kẻo cả nhà mong.
- Ừ.
Nói xong, Nam quay người chạy xuống núi. Bà Mai đợi đến khi Nam đã khuất hẳn mới thi triển khinh công rời đi.
Những ngày cuối năm vụt trôi qua, đêm ba mươi Tết cả nhà Nam quây quần bên nhau trong hương vị tình thân. Truyền thống gia đình Nam là trước giao thừa, ai nấy đều tâm sự những điều gặp được trong năm. Mọi người nói ra việc nào đã thành công, việc nào còn chưa làm được hay làm sai để sửa lỗi, rút kinh nghiệm. Hai đứa con của Tuyền, chị Nam bi bô nói chuyện, nhảy nhót, chơi đùa giữa mọi người làm ngôi nhà ấm cúng vô cùng.
Rồi chuông mười hai giờ đêm kêu lên, báo hiệu thời khắc giao thừa đã tới, một năm nữa lại đến, đại gia đình trao nhau những lời chúc, những tấm phong bì đỏ may mắn...
Bên ngoài, pháo hoa nổ tưng bừng trên bầu trời đêm, những tiếng cười đùa hân hoan mừng năm mới vang khắp chốn...
Sáng đầu năm, mới bước ra sân, tức thì Nam cảm nhận được không khí tươi mới, vui vẻ đến lạ thường. Các thành viên trong gia đình đều khoác lên mình những bộ cánh đẹp nhất để làm chuyến xuất hành đầu năm với hi vọng cuộc sống và công việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trên đường, Tết đến mang theo sắc xuân ấm áp tràn khắp vùng thôn quê an bình. Người người đi vãn cảnh chùa, cầu mong một năm mới gặp nhiều điều may; ai nấy gặp nhau tay bắt mặt mừng, chúc nhau bằng những lời hay ý đẹp. Thanh thiếu niên trong làng tụm năm tụm bảy đến thăm hỏi từng nhà bạn bè làm không khí thêm rộn ràng.
...
Mống bốn Tết, Nam và đám bạn cấp ba, bốn nữ ba nam tụ lại đi chơi Tết trước khi vào lại trường đại học. Đây đều là những bạn bè thân thiết với Nam suốt ba năm trung học phổ thông.
Nam và hai cậu bạn nữa đến chỗ hẹn sóm nhất. Ba thằng đập tay làm động tác chào nhau. Nam nhìn quanh rồi mở miệng hỏi:
- Sao mà thằng Nhật chưa đến nhỉ? Trước đây hắn là thằng đúng giờ và giục mọi người nhiều nhất mà.
- Phải ha, không thấy hắn đâu, quái lạ thật.
- A hắn lên kìa... Ủa... Hắn đi cùng với Thy nữa.
Nam nhìn theo tay thằng bạn chỉ thì thấy đôi nam nữ đang chạy xe máy đến chỗ hẹn. Nhật và Thy bước xuống xe chào ba đứa bạn, theo sau hai người họ không bao lâu là ba cô gái nữa. Tốt nghiệp phổ thông xong ai theo trường đại học của riêng mình, tản ra các thành phố; dù rằng thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua điện thoại và ứng dụng mạng xã hội nhưng Tết gặp lại, trong lòng tràn ngập cảm giác bồi hồi khó tả. Nhật nhìn Nam từ trên xuống dưới rồi buông một câu:
- Ơ cái thằng này ra ngoài kia học mới hơn nửa năm thôi mà đen đi ghê thế, khác hẳn với bạch công tử hồi cấp ba vậy?
Mấy đứa bạn xung quanh nghe vậy đều cười phá lên. Nam dường như đã quen với câu châm chọc của người quen và bạn bè nên chỉ đáp lại dửng dưng:
- Cả ngày chạy loanh quanh ngoài đường thì chả đen à. À mà này...
Nam vừa nhìn hai đứa bạn Nhật và Thy vừa nói:
- Hai đứa bây trước đây hay bất đồng ý kiến lắm sao giờ lại thân thiết hơn bình thường thế? Ra trường xong là cặp với nhau ngay rồi đấy hả?
Bị Nam chuyển chủ đề sang mình, Nhật và Thy không kịp phản ứng nên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Hai cậu bạn bên cạnh Nam cũng gật gù phụ họa:
- Ờ ha, sáng nay Nhật chở Thy theo tao đã thấy là lạ, Nam nhắc tao mới để ý.
Thy bị đám bạn nữ xung quanh trêu chọc đến đỏ ửng mặt, để giúp cho bạn gái đỡ xấu hổ, Nhật vội chen vào:
- Không phải vì không có cơ hội để nói với bọn mày hay sao?
Nhật ôm ngang vai Thy kéo cô sát vào người và nói:
- Giờ tao chính thức thông báo luôn... Đây là Thy, bạn gái tao.
Tất cả bạn bè đều vỗ tay chúc mừng, chỉ có Nam vỗ vai Nhật:
- Bạn, tao rất mừng cho mày, cuối cùng mày cũng không còn ngố như hồi cấp ba nữa, tốt lắm.
Đám bạn lại được dịp cười ầm ĩ. Một cô gái lên tiếng:
- Thôi thôi, đừng chọc Nhật và Thy nữa, kẻo Thy nó bỏ về đó. Chúng ta mau lên đường đi.
- Ừ ừ, chúng ta đi.
Nam cùng bạn bè lên xe chạy lên núi. Cách đây chừng gần mười năm, các nhà khoa học đã phát hiện ở tỉnh gia đình Nam sống vốn có hệ thống hang động lớn trên núi. Mất vài năm nghiên cứu, thăm dò thì mười lăm tháng trước, một tập đoàn lớn đã xây dựng thành công khu du lịch cho hệ thống hang động đó.
Đáng tiếc là Nam và những người bạn phải lo lắng cho đợt thi đại học nên chưa có cơ hội qua chỗ này chơi nên nhân cơ hội nghỉ Tết này để lên đây thăm thú.
- Ồ, đông quá xá là đông.
Nam thốt lên khi Nam và bạn bè tới nơi. Trên đây đã có rất nhiều người đến để tận mắt chiêm ngưỡng hệ thống hang động này. Đây là bãi tập kết của các đoàn du lịch, nằm ở lưng chừng núi và ai cũng phải dừng tại đây sửa soạn đồ đạc rồi đi bằng cáp treo lên trên động. Nam quay lại nói với bạn bè:
- Chúng ta tìm chỗ giữ xe nghỉ ngơi một chút rồi mua vé để đi.
Nhật chỉ tay sang bên phải;
- Ừ, à bên kia có kìa.
Sau khi đã nai nịt gọn gàng, đoàn người bắt đầu tập trung ngồi vào cáp treo. Từ chỗ bãi tập kết lên cửa hàng phải mất chừng thêm gần nửa tiếng cáp treo nữa. Nhật vừa ngồi trong khoang cáp treo vừa ngắm cảnh đồi núi xung quanh, miệng cảm thán:
- Công ty An Gia đúng là khiếp thật, không biết bao nhiêu tiền của đầu tư vào hệ thống hang động tỉnh mình thành một khu sinh thái lớn.
“Thì ra Lê gia đã đầu tư vào chỗ này, chả trách có thể xây dựng lớn mạnh đến vậy.” Nam nghĩ thầm. Trước Tết, Nam đã từng tìm hiểu về gia tộc mình thì phát hiện ra ngoài những công ty trong lĩnh vực xây dựng và tài chính thì công ty du lịch An Gia đứng số một số hai toàn quốc cũng thuộc về Lê gia.
Nam ở trước cửa động quay đầu lại, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, đôi bờ với cánh đồng xanh bát ngát, dòng sông như dải lụa ôm lấy làng mạc, cả vùng không khác gì một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Nam không khỏi kinh ngạc trước cảnh sắc quê hương:
- Lần đầu tiên được thấy quê hương mình ở góc độ trên cao thế này, đẹp quá bọn mày ơi!
- Ừ, tao không ngờ luôn, đẹp quá.
Không để lỡ cơ hội, các bạn của Nam nhanh chóng lấy điện thoại, máy ảnh ra chụp làm kỷ niệm. Bất chợt Nam vô tình nghe được âm thanh trong trẻo của một cô gái:
- Độ rộng của toàn hệ thống hang động này rất lớn, còn nhiều chỗ chưa được khám phá hết nên các anh chị lưu ý đừng đi lạc khỏi đoàn kẻo gặp nguy hiểm ạ... Hệ thống hang động này được chia thành hai phần, một là hang từ trên đỉnh hướng xuống, cái thứ hai nằm dưới chân núi với dòng sông chảy xuyên qua hang động trong lòng núi.
Nam nghe vậy bèn quay lại chỉ vào bản đồ vừa nói:
- Chúng ta là khách du lịch tự phát, mình nghĩ chúng ta nên theo những đoàn khách kia một đoạn, mọi người thấy thế nào?
- Nam nói phải đấy, hơn nữa nghe được chút thuyết trình về hang động này cũng hay hay.
- Vậy đi nào.
Nam cùng những người bạn vừa tiến vào bên trong hang một đoạn ngắn thì tất cả đều lập tức choáng ngợp trước vẻ đẹp hùng vỹ và lộng lẫy của nó. Những hang động rộng hàng chục mét, thậm chí có chỗ trải dài cả trăm mét; phía trên đầu mấy mươi mét là muôn vàn thạch nhũ từ vách đá xung quanh rủ xuống với đủ hình thù, kích thước.
Giữa khoảng không gian rộng lớn, công ty An Gia đã thiết kế một chuỗi cầu thang dài dẫn dần xuống dưới sâu. Hai bên lan can và vách động đều treo thêm những chiếc bóng đèn sáng rực; được ánh đèn chiếu vào khiến cho cảnh sắc càng thêm phần lung linh, huyền ảo.
Lúc này Nam và đám bạn đang đứng giữa một hang động lớn cũng phải bảy tám chục mét. Nhật đưa mắt nhìn các khối thạch nhũ trước mặt mà không ngừng xuýt xoa:
- Đúng là không thể tin nổi Nam nhỉ, trải qua hàng triệu năm, thiên nhiên lại có thể tạo nên kỳ quan đẹp đến dường này.
Nam gật đầu:
- Ừ, tao nghe dân tình kháo nhau hệ thống hang động này là hang động đẹp nhất châu Á đấy, xem chừng không ngoa đâu. Ồ, cái gì thế kia?
Nam nhìn sang trái một đoạn không xa thì phát hiện có một khoảng tối đen. Nam bèn tới đó rồi bật thốt lên:
- Ê Nhật, có cả một cái vực khiếp ghê luôn này.
Lúc này Nam đang đứng ngay lan can khá cao được cắm chặt vào đá. Công ty An Gia đã dựng lên hàng rào để ngăn cản khách du lịch đến sát khoảng vực sâu hoắm, đen ngòm trước mắt. Dù rằng rất đông người ở đây, nhưng bất cứ ai nhìn vào cái vực đó cũng đều không khỏi rùng mình sợ hãi, thân thể bất tri bất giác lui lại vài bước. Nam cảm thán:
- Một bên là cảnh đẹp tựa thiên đường, sát bên là vực sâu tử thần, tự nhiên đúng là thú vị nhỉ thằng bạn?