Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 61: Đại Chiến
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Trong màn đêm yên tĩnh căn biệt viện lặng lẽ nằm đó. Gió thổi lá cây xào xạc như dự báo trước cho một buổi tối chẳng lành.
- Bản đồ vẽ chính là căn biệt viện này à?
Tư Mã công tử dừng ngựa cách căn nhà tầm vài chục trượng, hỏi một tên thủ hạ bên cạnh.
- Bẩm công tử, chính là nơi này.
Tư Mã công tử tiến cùng đám người tiến gần tới căn biệt viện. Quan sát một chút, chợt thấy trước cổng lớn của biệt viện treo một bức tranh chữ lớn:
- Tư Mã tiểu nhi, bữa cơm này là dành cho ngươi đấy!
Tư Mã công tử biến sắc, vội xoay ngựa hô to:
- Không hay rồi, mau rút lui!
Nhưng tất cả đã muộn, cổng biệt viện chợt sụp xuống rầm một cái. Đại môn này vừa sập thì hàng loạt những thứ bẩn thỉu như phân, nước tiểu đổ ào ào xuống.
- Khặc… khặc… Họ Thái, ngươi chờ đấy cho lão tử!
Tư Mã công tử không bị thương tích gì, nhưng chẳng thà bị đánh còn dễ chịu hơn. Cả người hắn lúc này toàn *** đái, còn đâu hình tượng một vị công tử nho nhã hàng ngày.
Một thủ hạ của hắn nói:
- Công tử, có vẻ đối phương đã có chuẩn bị, chúng ta hay là nên rút lui trước đã…
- Rút lui?
Tư Mã công tử tức đỏ cả mắt.
- Bổn công tử dẫn theo nhiều người như vậy, đã không cướp được người còn bị hạ nhục thế này, ngươi bảo bổn công tử làm sao rút lui? Hừ! Thù này không báo lão tử không mang họ Tư Mã! Xông vào nhà cho lão tử, gặp nữ thì cướp về gặp nam thì đánh chết hết!
Đám người liền xộc vào căn biệt viện. Nhưng khắp khuôn viện biệt viện tìm không ra một bóng người, đã thế khắp nơi răng đầy như thứ như bẫy thú, đinh nhọn. Hơn nữa vì lao vào trong quá đông nên chốc lát biệt viện liền trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tư Mã công tử đang muốn tìm một chỗ để tắm rửa một chút, chợt nghe thủ hạ báo:
- Công tử, bên ngoài đang có rất nhiều người bao vây chúng ta, xem nhân số thì còn đông hơn cả chúng ta!
Tư Mã công tử giật mình, vội nói:
- Mau phái người đi cầu cứu cha ta, nói chúng ta ở đây đã vô cùng nguy cấp.
Mẹ kiếp, không ngờ con heo mập kia lại biết dùng cả mưu kế.
Hơn hai ngàn người của Thái công tử đang vây kín ở ngoài biệt viện. Trên đường đi không ngờ gặp mấy chiếc xe chở gỗ bốc cháy cản giữa đường, hắn đành phải đi đường vòng, cho nên tận bây giờ mới tới nơi.
Hiện tại đã tới nơi, liền nhận ra trong biệt viện là người của Tư Mã phủ, và người Tư Mã phủ cũng lập tức nhận ra người của tam vương phủ. Hai bên giống như một đôi cẩu nam nữ xa nhau hàng tháng trời, vừa nhìn thấy nhau, không cần nói nhiều, lập tức vồ vào nhau!
…
Ở một căn đình thượng cách đó vài trăm trượng, Đường Huyền ngồi rung đùi uống rượu ăn thịt. Sau hắn là Thanh Liên đang đánh đàn. Thỉnh thoảng Đường Huyền lại cầm ống nhòm lên nhìn ngắm một chút, rồi lại quay ra cầm chén rượu đưa cho Thanh Liên:
- Liên Phi bảo bối, tới uống một chén nào, nàng xem, đêm nay trăng tròn rất đẹp a!
Tiếng đàn lan theo gió một cảm giác ai oán thương cảm não nề, nhưng vào tai Đường Huyền thì cũng không khác tiếng ngáy ngủ là mấy. Thanh Liên hiện tại đã chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm trăng. Vốn còn muốn dùng bức thư nhờ tú bà tới cứu, những tưởng đã qua mắt được tên phản tặc kia, không ngờ tất cả lại trở thành trò vui cho hắn…
Nhìn về phía biệt viện, hai phe Tư Mã công tử và Thái công tử đánh nhau người sống ta chết, nàng có thể khẳng định không cần biết cuối cùng là ai thắng, cả hai nhà sau này nhất định sẽ quy hết tội danh lên đầu nàng. Tới lúc đó chỉ cần rời tên phản tặc này một bước thì nàng liền không còn chốn dung thân. Nghĩ tới cuộc sống sau này phải gắn liền với tên phản tặc kia, ngày ngày đều có thể bị người ta tru di cửu tộc, bị mang tiếng xấu muôn đời, Thanh Liên liền lệ rơi đầy mi.
Gió đêm lạnh lẽo, thân thể mỹ lệ mảnh mai của mỹ nhân khẽ run lên.
Đường Huyền thấy vậy cười hắc hắc, vội sấn tới ôm nàng vào nói:
- Có phải lạnh lắm không, để trẫm sưởi ấm cho nàng!
Ôm Thanh Liên vào lòng, Đường Huyền lại cường bạo hôn hít vài cái lên má nàng, hai tay tranh thủ xoa xoa bóp bóp một chút.
“Tiểu nương bì này cái gì cũng tốt, chỉ có điều sao hay e thẹn quá vậy? Bao giờ thì nàng mới chủ động câu dẫn lão tử nhỉ? Ta cũng không tin kỹ viện không dạy nàng chút kỹ xảo nào!”
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 62: Tọa Hoài Bất Loạn
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Tiểu Liên Phi, nàng có biết thế nào gọi là “Tọa Hoài Bất Loạn” không?
Đường Huyền đặt Thanh Liên ngồi trên đùi mình, hai tay nghịch ngợm khắp nơi. Thanh Liên muốn tránh ra cũng không được.
Thanh Liên cắn răng nghĩ thầm: “ Cái gì gọi là Tọa Hoài Bất Loạn thì ta không biết, nhưng vô liêm sỉ thì ta có biết ngươi là đệ nhất!”
- Đường công tử bác học đa tài, câu đó Thanh Liên không biết.
Đường Huyền cười sắc sắc nói:
- Câu này có nghĩa là mặc dù có mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng trẫm vẫn giữ phong độ người quân tử, không làm xằng bậy… Nhưng mà nếu nàng không ngồi trong lòng trẫm, có khi trẫm lại muốn làm bậy a… Hắc hắc, cho nên nàng tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi đây, cùng trẫm ngắm trăng, nàng xem, đêm nay phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta một đôi trai tài gái sắc, thật là tức cảnh sinh tình a!
Thanh Liên nghe hắn nói bậy đã thành thói quen, nhìn vầng trăng tròn kia, trước đây nàng thấy nó rất đẹp, rất lung linh, còn bây giờ nàng chỉ thấy nó giống cái bánh bao, vừa thô kệch vừa ngu ngốc giống như cái tên đang ôm nàng.
Đường Huyền lại tiếp tục tự biên tự diễn:
- Thực ra Tiểu Liên Phi à, nàng còn chưa hiểu rõ con người trẫm. Trẫm mặc dù lớn lên có chút khó coi, nhưng đối với mỹ nhân xưa nay luôn là dùng tình cảm để yêu thương, chưa từng dùng qua mấy thứ cường bạo a! Nàng xem, nàng ở đây lâu như vậy nhưng chẳng phải vẫn còn thân xử nữ sao! Ai… Con người trẫm cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm yếu là quá trọng tình cảm…
Vừa nói tay hắn cũng càn rỡ hơn, một tay vuốt từ chân nàng lên trên đùi, tay kia vuốt lên gần ngực nàng.
Thanh Liên từ nhỏ tuy nói là sống trong kỹ viện, nhưng thực ra rất được tú bà cưng chiều, so với các thiên kim tiểu thư nhà quyền quý có khi còn hơn một bậc, vì thế đừng nói đụng chạm da thịt, nàng thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một nam tử nào… cho tới khi bị Đường Huyền cướp.
Bị hắn sờ loạn, Thanh Liên cả người nóng bừng, thân thể khẽ uốn éo giãy dụa, nỉ non:
- Đường… Đường công tử… đừng… đừng như vậy… không… không muốn a…
Đường Huyền nghe vậy cả mừng. Nữ nhân nói không tức là có, nói dừng thì tức là ngươi phải tiến!
Nghĩ vậy, hai tay hắn liền hoạt động hung hăng hơn, đã chạm cả tới hai vùng nhạy cảm của nữ nhân.
Tách.
Một giọt nước chợt từ đâu rơi xuống tay Đường Huyền.
Mưa sao? Trời này sao lại có mưa? Đường Huyền ngẩng đầu ngó nghiêng, thấy rõ ràng trời vẫn khô ráo.
“Nga! Thì ra là Liên Phi khóc?!”
Đường Huyền thấy mỹ nhân khóc thương tâm như vậy thì rất có cảm giác tội lỗi, vội xoay người đặt nàng lên ghế. Thanh Liên rốt cuộc thoát khỏi ma thủ của hắn, khóc càng thương tâm hơn, bờ vai mảnh mai run lên từng chập. Đường Huyền vội ôm nàng, ôn nhu nói:
- Tiểu Liên Phi, đừng khóc a! Đừng khóc… Tên khốn kiếp nào dám khi dễ nàng, nói cho trẫm, trẫm nhất định thu thập hắn cho nàng!... Di? Sao nàng lại nhìn trẫm, chẳng lẽ là trẫm khi dễ nàng? A? Sao nàng lại gật đầu… Ân, được rồi, vậy trẫm xin lỗi tiểu Liên Phi yêu quý a!
Đường Huyền thấy nàng vẫn còn khóc, vội dùng mọi cách dụ dỗ, sau đó làm cả mặt quỷ. Có điều mặt hắn đã giống quỷ sẵn, làm mặt quỷ ngược lại có vài phần giống người hơn.
Thanh Liên lúc này đã ngừng khóc. Thấy hắn làm mặt quỷ nàng cũng thấy có chút khôi hài. Nàng lại thầm nghĩ tên phản tặc này dù cái gì cũng không tốt, nhưng ít ra hắn có vẻ thực sự yêu thích nàng, còn coi trọng cảm giác của nàng. Nhớ lại lời tú bà nói, rất nhiều kẻ bề ngoài hoa lệ cao quý, nhưng cứ cởi quần áo ra đều là một lũ cầm thú cả. Như vậy xem ra tên phản tặc này vẫn chưa phải là tệ nhất.
Thấy nàng nín khóc mỉm cười, Đường Huyền cười ha hả nói:
- Ha ha, xem ra trò này vẫn còn tác dụng. Trẫm ngày xưa cũng hay dùng cách này để dọa trẻ con lắm!
Thanh Liên cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Đường công tử, thực ra… ngài cũng không cần làm mặt quỷ dọa người đâu… mặt ngài bình thường cũng rất dọa người rồi… khanh khách!
- Nga?! Nàng là đang khen hay đang chê trẫm vậy?
Thanh Liên thấy bộ mặt ngốc ngốc của hắn, cười nói:
- Đường công tử, thực ra bề ngoài một người cũng không quan trọng, quan trong là…
Đường Huyền nghe câu này rất quen, vội nói:
- Quan trọng là tâm hồn phải trong sạch, cao thượng có phải không?
Thanh Liên nghe vậy liền gật đầu.
Đường Huyền có chút khinh bỉ nói:
- Trẫm lớn lên dung mạo xấu xí, tâm hồn cũng xấu xa, như vậy gọi là trước sau như một, sống thật với mình. Còn nếu trẫm bề ngoài xấu xí mà tâm hồn lại cao thượng, vậy chẳng phải gọi là tâm địa giả dối, dùng bề ngoài để đánh lừa người khác sao? Trẫm còn lâu mới dùng thứ thủ đoạn này.
Thanh Liên trầm ngâm hồi lâu, sau đó dường như đã quyết định một sự việc trọng đại nào đó, lập tức quỳ xuống, nghiêm nghị nói:
- Đường công tử, Thanh Liên bị công tử giành được, vậy coi như nó là số phận của Thanh Liên. Thanh Liên chấp nhận số phận, chỉ có một ước muốn, mong công tử đáp ứng!
Đường Huyền nghe vậy nghi hoặc ngắm nghía nàng một chút. Chắc không phải là mấy thức ước pháp tam chương, không cho ta động vào nàng chứ?
- Tiểu Liên Phi yêu quý, có gì nàng cứ nói.
Thanh Liên hít một hơi nói:
- Đường công tử, Thanh Liên đã biết một chút về đại sự của ngài. Ngài hẳn cũng biết đây là tội đại nghịch bất đạo a, vì sao ngài phải mạo hiểm như vậy. Thanh Liên trước nay không mưu cầu gì danh lợi tiền bạc hay địa vị, chỉ mong có được một cuộc sống an nhàn bình yên. Nếu công tử thực sự yêu quý Thanh Liên, vậy xin công tử hãy từ bỏ mưu đồ tạo phản. Thanh Liên biết việc này rất khó, vậy nên nếu công tử không đồng ý thì hãy giết Thanh Liên đi, Thanh Liên không còn gì nuối tiếc nữa.
Dứt lời nàng lại rơi lệ, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Tạo phản?... Thì ra là thế!”
- Ha ha, được, ta đồng ý với nàng, không tạo phản nữa, vậy nàng định lấy gì bù đắp cho ta?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 63: Viện Binh
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thanh Liên hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần công tử không tạo phản nữa, Thanh Liên nguyện ý sau này theo ngài tới hết đời, cho dù phải sống nghèo hèn khổ sở Thanh Liên cũng chịu được!
Đường Huyền nghe vậy cảm thấy rất có ý tứ, cười nói:
- Nàng nói là theo ta cả đời? Vậy cho ta thân thiết một chút cũng được phải không?
Thanh Liên ngượng ngùng gật gật đầu. Đường Huyền lại hỏi:
- Ta ôm nàng đi ngủ cũng được đi?
Thanh Liên càng đỏ mặt hơn, lí nhí nói:
- Thanh Liên lúc đó đã là người của công tử, những chuyện đó… chuyện đó là tự nhiên, chỉ mong công tử có thể theo ý nguyện của Thanh Liên, cả đời đừng tính chuyện phản nghịch đó nữa…
Đường Huyền liền cười ha hả nói như đinh đóng cột:
- Được! Vậy ta liền thề từ nay về sau không nghĩ tới việc tạo phản nữa. Nào, lại đây đàn thêm một khúc cho bổn công tử nghe!
Thanh Liên lại ôm đàn đánh thêm một khúc. Tiếng đàn đã trầm lặng hơn, không còn quá bi thương như lúc trước. Nàng coi như đã chấp nhận số phận, họ Đường này nếu không tạo phản, chỉ dựa vào thế lực hiện tại của hắn thì sau này sẽ không khó để cho nàng một cuộc sống giàu sang sung túc. Lại nói tiếp, hắn họ Đường, là họ hoàng thất, lại có âm mưu tại phản, tuổi còn trẻ, như vậy hẳn thân phận là một trong các vương gia đi? Như vậy sau này hắn không tạo phản nữa thì hắn vẫn là vương gia, khi đó nàng sẽ là vương phi, thân phận cao quý không cần phải nói, tính ra so với làm vợ lẽ cho Tư Mã công tử còn cao quý hơn nhiều.
Đường Huyền thì đang nghĩ, cuối cùng cũng coi như chiếm được một nửa tâm can tiểu nương bi này, nửa còn lại thì cứ từ từ cũng được, dù sao tiểu đệ đệ hiện tại vẫn còn chưa lớn.
- Hiện tại cũng muộn rồi, gió lớn lắm, nàng hay là về nghỉ đi, trẫm còn phải đợi ở đây chút nữa.
Thanh Liên vâng một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên. Sau đó lại ôn nhu nói:
- Đường công tử, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, không nên thức khuya có hại cho sức khỏe!
Hai người lời trao tâm lại, nhu tình mật ý ngọt ngào không để đâu cho hết, còn suy nghĩ trong đầu mỗi người thì giống như hai đường thẳng song song, gần nhau mà không có giao điểm…
Đường Huyền chờ nàng đi khỏi lại cấm kính viễn vọng lên xem phim đánh trận cổ trang.
Tư Mã gia cùng người Thái phủ đã đánh nhau tới mức không chết không ngừng. Cảm thấy bầu không khí chưa đủ hoành tráng, Đường Huyền bèn sai người trà trộn vào phóng hỏa căn biệt viện. Lửa cháy lên ngút trời, lúc này nhìn mới thấy có chút hào nhoáng.
Đánh thêm một lúc nữa, quân của Tư Mã công tử yếu thế hơn rõ rệt, càng lúc càng co cụm lại. Tư Mã công tử nóng ruột mắng:
- Mẹ nó viện quân sao giờ này còn chưa tới, chẳng lẽ chờ tới nhặt xác lão tử sao!
Thủ hạ của hắn lúc này cũng lòng nóng như lửa, theo tình hình thế này thì cầm cự được nửa canh giờ nữa là hết sức.
Đúng lúc này một đám nhân mã gươm giáp sáng ngời từ đâu xuất hiện tung hoàng bốn phương giải cứu cho đám người Tư Mã gia. Thoạt nhìn có vẻ là quân đội chính quy.
- Mạt tướng tới chậm, khiến công tử vất vả rồi!
Một kỵ sĩ tiến lên cung kính nói với Tư Mã công tử. Tư Mã công tử trong bóng tối không nhìn rõ người nọ là ai, còn đang định hỏi thì chợt người nọ vươn tay tới kéo hắn xuống khỏi ngựa.
Vút!!!
Một mũi tên bay vụt qua ngay sau khi Tư Mã công tử bị kéo xuống.
- Công tử, Tam vương gia muốn làm phản, tình hình nguy cấp, công tử hiện tại đi theo mạt tướng hợp quân với tể tướng, các chuyện khác để sau nói!
Tư Mã công tử vừa được cứu chết trong gang tấc, còn đang hoảng loạn, nghe vậy liền gật mạnh đầu, lên ngựa đi theo đám kỵ binh nọ.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 64: Tạo Phản
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thủ hạ của Thái công tử bị đám kỵ binh nọ giết mất không ít, đang lúc bối rối thì một đội kỵ binh khác tiến vào, nhìn binh phục thì giống như người của Tam vương gia. Người cầm đầu tiến lên trước nói:
- Công tử, Tư Mã tể tướng đã nổi quân tạo phản, chúng đang tấn công về phía vương phủ, Vương gia lo lắng cho an nguy của ngài nên sai bọn ta tới tiếp ứng.
Thái công tử tức giận quát:
- Các ngươi sao không tới sớm hơn chút nữa, chúng ta suýt đã bắt được tên khỉ ốm kia rồi! Nếu bắt được hắn bây giờ có phải có thể uy hiếp Tư Mã lão đầu rồi không?
Người nọ vội cúi đầu nói: “Mạt tướng đáng chết! Trên đường đi gặp phải địch nhân nên tới trễ, xin công tử bớt giận! Hiện tình hình vô cùng khẩn cấp, thỉnh công tử mau theo mạt tướng rời khỏi đây!”
Đường Thái công tử thấy đám kỵ binh của bên kia rất đông và dũng mãnh, bèn quyết định rút lui theo đám viện quân.
…
Tam vương gia từ đêm qua ngủ không ngon, luôn có cảm giác gì đó bồn chồn trong người. Lúc này chợt thủ hạ từ ngoài chạy vào nói:
- Vương gia, ngài đã phát động binh rồi sao?!
??
Tam Vương gia nghe vậy sửng sốt một hồi, sau đó thầm kêu không ổn, vội nói:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?
- Bên ngoài rất nhiều binh mã mặc quân phục của quân đội chúng ta, chúng luôn mồm hô phế hôn quân lập Tam vương gia! Bây giờ tin vương gia tạo phản đã lan đi khắp toàn thành rồi!
- Hừ, là trò của Tư Mã lão đầu đây mà, lão hẳn là muốn ép ta tạo phản đi!
Đầu giờ Dần hàng ngàn binh sĩ mang cờ Tam vương gia xông ào ào vào thành làm loạn.
Đám binh sĩ này tản ra khắp nơi cướp phá, luôn miệng hô phế hôn quân lập tam vương gia!
Ngay cả nhà các quan lại chúng cũng xông vào. Quan viên nào chịu ủng hộ Tam vương gia thì chúng bỏ qua, còn không thì chúng lập tức xông vào đập phá.
Không quá một canh giờ tin tức Tam vương gia tạo phản lan đi khắp toàn thành, câu nói phế hôn quân lập tam vương gia ngay cả đứa trẻ con cũng thuộc lòng.
Các quan viên bị bọn binh sĩ này vào uy hiếp thì vô cùng tức giận, chúng không chỉ đập phá mà còn phi lễ nữ quyến, tiểu tiện bậy bạ, khạc nhổ khắp nơi, thấy cái gì có giá trị là lập tức đút vào bao mang đi, không khác gì phường trộm cướp, khiến ai nấy đều căm phẫn.
Choang!
Tam vương gia lúc này đang vô cùng tức giận. Bây giờ toàn thành đều đồn ầm lên rằng lão đang tạo phản. Tạo phản đúng là lão muốn làm, nhưng chưa phải bây giờ. Hiện tại lão đang ở trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Không phản thì cũng bị ghép tội tạo phản, Tư Mã lão đầu kia chỉ sợ trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ mang quân tới nhân danh nghĩa dẹp phản quân mà diệt mình, sau đó lão có thể thoải mái thao túng triều đình rồi… Mà phản cũng không xong, tạo phản cần nhất là thời cơ, là tính bất ngờ, hiện tại nếu lão tạo phản thật thì có khác gì chui đầu vào bẫy của địch nhân?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 65: Trao Quyền
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Cùng lúc đó Tư Mã tể tướng cũng đang khá nóng ruột trong phủ. Thằng con thứ ba ra ngoài gây sự giờ còn chưa có tin tức, không ngờ bên kia Tam vương gia lại tiến hành tạo phản. Tam vương gia này là muốn tạo sự bất ngờ hay sao mà lại phản vào lúc này? Mà đã tạo phản thì cứ vào cung một đao chém chết tên hôn quân rồi lên ngôi, việc chi phải xua quân đi phá phách khắp thành?
“Lão già này xưa nay hành động cẩn trọng, không thể có chuyện lão nóng lòng lên ngôi mà tạo phản bừa được! Nhất định là lão có âm mưu gì đó!”
Tư Mã tể tướng đấu với Tam vương gia, rất hiểu con người Tam vương gia. Tam vương gia hành sự càng quái lạ thì càng nguy hiểm!
- Thánh chỉ đến!
Đang lúc suy nghĩ thì tiếng the thé từ ngoài vọng vào.
Tư Mã tể tướng đã đoán ra bảy phần thánh chỉ, vui mừng ra tiếp.
- Phụng thiên… abc…xyz… Hoàng Thượng vì việc tạo phản của Tam vương gia mà trăn trở, ăn không ngon ngủ không yên. Nay thấy trong triều ngoài Tư Mã tể tướng ra thì không ai đủ sức ngăn cản Tam vương gia nữa. Vì thế ban cho… abc… xyz… cho phép Tư Mã tể tướng toàn quyền điều động cấm vệ quân, lập tức đi ngăn cản Tam vương gia lại!
Tư Mã tể tướng nghe vậy cả mừng, xem ra tên hôn quân kia nghe thấy tạo phản đã sợ đái ra quần. Hiện tại chính là thời cơ nắm lấy binh quyền, đại sự thành bại chính ở thời khắc này đây!
Tần Vũ Trung đem theo sáu vạn cầm vệ quân tới phủ tể tướng chờ nghe lệnh.
Tư Mã tể tướng thấy vậy vô cùng cao hứng, lập tức cao giọng nói:
- Tần thống lĩnh, đây là toàn bộ cấm vệ quân sao?
Tần Vũ Trung lắc đầu nói:
- Bẩm tể tướng hiện tại ở đây chỉ có sáu phần cấm vệ quân, bốn phần còn lại đang canh gác hoàng cung!
Tư Mã tể tướng nhíu mày, bèn nói:
- Như vậy đi, ngươi điều động nốt bốn vạn cấm vệ quân kia tới đây, hoàng cung ta sẽ cho nhánh quân đội khác tới bảo vệ. Muốn tiêu diệt phản tặc thì cần phản có quân đội tinh nhuệ như cấm vệ quân mới được!
Tần Vũ Trung lập tức vâng một tiếng, sau đó lập tức phân phó nốt bốn vạn cấm vệ quân kia tới.
Đợi Tần Vũ Trung đi, Tư Mã tể tướng liền phân phó thủ hạ:
- Các ngươi điều ba vạn người tới hoàng cung, trong chiều nay phải khống chế toàn bộ hoàng cung, chỉ cần tới được sáng mai thì đại sự nhất định sẽ xong!