Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 97: Chó Liếm Mặt Chủ
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Ai nha, mấy đại gia lâu lắm mới tới nha!
- Đại gia, ta nhớ ngươi lắm a!
…
Mười cô nương như hồ đẹp dập dờn chạy tới. Mỗi gã hộ vệ của Đường Huyền tự ôm lấy hai cô, con hai cô lao tới ngồi vào lòng Từ Văn Phủ. Từ Văn Phủ tay chân luống cuống, vội vàng từ chối, nhưng chật vật lắm cũng không thoát khỏi hai cô. Đường Huyền chỉ ngồi một bên cười ha hả. Hắn thích đi mấy nơi kỹ viện, nhưng lại ít khi gọi cô nương cho mình, vì hắn thấy mấy cô nương này chưa đủ tư sắc để tiếp mình. Còn Giang Bắc Thiên thì ngồi một bên uống rượu, lão sắc mặt luôn lãnh đạm, thoạt nhìn có chút hung dữ, các cô nương nhìn thấy cũng không dám lại gần.
Lúc này chợt con trai của Tấn vương, Cổ Vũ đập bàn bộp một cát, quát lớn:
- Mang rượu lại đây! Bổn công tử còn muốn uống! Các ngươi sợ ta không trả nổi tiền sao?!
Tú bà đi tới muốn nói vài câu, chợt tên thủ hạ đứng sau Cổ Vũ nháy mắt ý bảo tú bà cứ lui đi, sau đó hắn nói:
- Các ngươi mau dìu thế tử về đi!
Hai đại hán tiến lên xốc nách Cổ Vũ dậy. Cỗ Vũ lập tức dãy giụa kêu:
- Buông ta ra! Ta muốn uống rượu, ta muốn ngủ ở đây, về nhà thì có gì hay?!
Tên thủ hạ nọ lạnh nhạt nói:
- Bát thế tử, ngươi đã gần hết bạc rồi, mau quay về thôi!
Cổ Vũ giận dữ nói:
- Ai bảo ta hết bạc? Bổn công tử đường đường là bát thế tử của Tấn vương, làm sao có thể thiếu tiền?! Ta không đi, ta không đi đâu hết!
Hắn vừa giãy dụa vừa kêu gào như kẻ điên. Người ngoài nhìn vào chỉ biết cười khinh khỉnh.
Tên thủ hạ sầm mặt, nói với hai đại hán:
- Thế tử say rồi, dẫn hắn về đi!
- Chó liếm mặt chủ, cẩu nô tài gan cũng to thật!
Lúc này chợt Đường Huyền lên tiếng.
Tên thủ hạ kia nghe vậy sửng sốt, không ngờ ở cái thành Nam Châu này còn có kẻ dám quản chuyện của phủ Tấn vương? Y nhìn lại Đường Huyền, đôi mắt trừng lên.
- Hừ, một tên dân đen cũng dám trêu đùa lão tử? Chúng bay đâu mau bắt hắn lại!
Hai đại hán liền buông Cổ Vũ ra, xông tới bắt Đường Huyền.
Đường Huyền cười nói:
- Cũng tốt, tới đây, hôm nay lão tử thay Tấn vương giáo huấn đám hạ nhân này một chút!
Bốn người Phi Hổ đội lập tức buông mấy nữ nhân trong lòng ra, giống như mãnh hổ vồ mồi lao vào hai đại hán kia.
Rầm!
Trong một nốt nhạc hai đại hán bị đánh văng khỏi lầu hai, rơi xuống nát hai cái bàn ở dưới sảnh, nằm im bất động, không rõ còn sống hay đã chết. Tên thủ hạ kia hoảng sợ, muốn bỏ chạy thì đã bị nắm lấy cổ áo, ném tới trước mặt Đường Huyền. Lồm cồm muốn bò dậy thì bị đạp mạnh lên lưng, đau tới suýt ngất. Người xung quanh thấy vậy thì hoảng sợ, không ngờ ở Thành Nam Châu này còn có kẻ dám chọc vào người của Tấn vương.
Đường Huyền vẫn chỉ cười, âm âm nói:
- Sao? Cẩu nô tài, sủa câu nữa ta nghe?!
Tên quản gia đau đớn vô cùng, nhưng hắn quen làm ác lâu năm, dựa vào hơi Tấn vương mà chưa từng coi air a gì. Mặc dù chịu đau nhưng vẫn không khuất phục, ngẩng đầu muốn chửi một tiếng.
- Đồ… Á…!
Rắc!!!
Hắn còn chưa kịp nói thì chân trái đã bị dẫm mạnh một cái, xương chân có vẻ như đã nát vụn.
- Công… công tử tha mạng…
Đường Huyền coi như không nghe thấy, chỉ cười cười. Phi Hổ đội viên hiểu ý, tiếp tục dẫm xuống chân còn lại của tên kia.
Rắc!
- A…aaa…
Tên thủ hạ kia đau tới chết đi sống lại, sau đó thì hai chân đã không còn cảm giác gì nữa.
- Tiểu nhân… có mắt như mù, công tử tha mạng…
- Hừ, làm chó thì phải biết lúc nào nên sủa, hiểu không? Còn nữa, bổn công tử hôm nay cũng không phải là muốn quản chuyện người khác. Nói cho ngươi biết, mấy hôm nữa bổn công tử làm rể Tấn vương rồi, hắn sẽ là em vợ ta, ngươi dám khi dễ em vợ ta, như vậy có phải là không coi ta ra gì không?
Tên thủ hạ nghe vậy mà hồ đồ, luận võ kén rể còn chưa diễn ra mà thế nào đã có con rể? Nhưng hắn cũng không dám mở miệng cãi, hắn biết kẻ này tâm ngoan thủ lạt, nói sai một câu có khi hắn giết người luôn cũng nên.
- Công tử nói rất đúng, là tiểu nhân ngu dốt có mắt như mù, mong công tử khai ân!
Đường Huyền cười lạnh:
- Ngươi vội cái gì? Mới gãy có hai chân, vẫn còn bò được, đi đâu mà vội? Bây giờ thì lăn qua một bên, chớ nói nhiều, không thì bổn công tử cho ngươi nửa đời còn lại không cần phải nói nữa!
Tên thủ hạ hoảng sợ vội im mồm lại, nhịn đau lăn sang một bên, trong đầu thì thầm nghĩ kẻ này rốt cuộc là ai, đến địa bàn của Tấn vương mà ngang ngược như vậy, đánh chó cũng không nể mặt chủ!
Lúc này Cổ Vũ đang ngơ ngác nhìn Đường Huyền, hắn cũng không thể tưởng tượng ở thành Nam Châu này còn có kẻ dám đánh người của phủ Tấn vương.
- Bát thế tử có hứng thú tới đây uống cùng ta vài chén không? Đường mỗ mời khách!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 98: Anh Vợ
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền tự mình rót cho Cổ Vũ một chén rượu rồi nói:
- Sớm nghe đại danh bát thế tử, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, ngọc thụ lâm phong! Tại hạ họ Đường, còn vị này là Từ công tử, xin mời Bát thế tử một chén!
Cổ Vũ không rõ Đường Huyền rốt cuộc có dụng ý gì, nhưng thấy hắn thay mình giáo huấn tên thủ hạ kia thì cũng có chút đồng tình, hơn nữa dù sao cũng chỉ là uống rượu, hắn liền nhận chén uống hết một hơi.
Đường Huyền thấy hắn còn đề phòng mình thì nghĩ tên này cũng chưa đến nỗi phế vật, bèn cười ha hả nói:
- Bát thế tử hẳn là đang nghi ngờ tại hạ sao lại dám đánh người của Tấn vương?
- Đúng vậy.
Đường Huyền đảo mắt, giả bộ thần bí nói:
- Không dám gạt ngài, tại hạ vốn là một đệ tử Đạo gia, có học qua về thuật xem tướng. Vừa nhìn Bát thế tử tại hạ đã cảm thấy kinh ngạc, trên người ngài vương khí tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, so với các vương tôn công tử tại hạ từng gặp thì hơn nhiều lắm!
Cổ Vũ nghe vậy thì ngẩn người, sau đó lập tức hỏi lại:
- Ngươi nói… có thật không?
Đường Huyền chém đinh chặt sắt nói:
- Chắc chắn là vậy, cũng vì thế mà thấy tên cẩu no tài kia dám lấn át chủ tại hạ mới không nhịn được phải giáo huấn hắn một trận, thế tử sẽ không trách tại hạ nhiều chuyện chứ?
Cổ Vũ nghe thế thì thở dài:
- Không dám không dám. Ngươi giúp ta hả giận ta cảm ơn còn không kịp nữa là. Nói thật với ngươi, ta mặc dù là con trai Tấn vương, nhưng nói thẳng ra ngoài việc có cái danh hão thì chẳng hơn gì một tên hạ nhân.
Đường Huyền cười nói:
- Nói thế nào đi nữa ngài cũng là huyết mạch vương thân cao quý, chỉ cần ngài chịu khó phấn đấu, sớm muộn gì cũng có ngày Tấn vương chịu chấp nhận ngài.
Cổ Vũ chỉ lắc đầu liên tục, nốc thêm rượu vào mồm.
- Thế tử có gì khó nói chăng? Nếu bát thế tử không chê Đường mỗ địa vị thấp kém, có thể kết giao bằng hữu với tại hạ, có gì giúp được tại hạ sẽ hết sức, còn nếu tại hạ không giúp được thì cứ nói ra chẳng phải dễ chịu hơn sao.
Cổ Vũ chần chừ một lúc, nhưng vẫn không nói câu nào. Đường Huyền lúc này lại gọi tú bà tới hỏi:
- Bát thế tử còn thiếu các ngươi bao nhiêu bạc?
Tú bà bèn nói:
- Tổng cộng là bảy trăm lượng.
Đường Huyền bèn lấy ra một tấm ngân phiếu một ngàn lượng, sau đó nói:
- Sau này bát thế tử tới đây thì chi phí cứ tính cho bổn công tử, ta để bạc trước ở đây, sau này thiếu sẽ trả thêm/
Tú bà mừng rỡ, vội vâng vâng dạ dạ rồi cầm lấy ngân phiếu, Đường Huyền lại nói:
- Nơi đây có chỗ nào kín đáo có thể nói chuyện không?
Tú bà hiểu ý, vội khom người dẫn đường tới một căn phòng khác yên tĩnh hơn.
- Bát thế tử, nơi đây chỉ có người của ta, nếu thế tử coi ta là bằng hữu thì có gì cứ nói!
Cổ Vũ nhìn Đường Huyền từ lần đầu đã cảm thấy kẻ này không phải dạng người gì tốt đẹp, nhưng nhìn hắn có bạc lại có đảm lược, cùng hắn kết giao sau này có gì khó khăn thì có thể nhờ vả, vì thế y bèn nói:
- Nói ra cũng không phải sợ Đường công tử chê cười. tại hạ mặc dù sinh ra là con Tấn vương, thế nhưng mẫu thân tại hạ địa vị thấp, vì thế tại hạ cũng không có quyền hành gì trong phủ, từ nhỏ tới lớn các huynh đệ luôn coi thường ức hiếp, đám hạ nhân thì vênh váo lấn át. Cho dù tại hạ có cố gắng ra sao thì vẫn bị người khác phủ nhận, thậm chí ngay cả cơ hội để chứng tỏ bản thân cũng không có… aizzz…
Đường Huyền cũng bi thương thở dài nói:
- Thì ra bát thế tử cũng là một người số khổ như ta, thảo nào vừa nhìn ta đã cảm thấy chúng ta giống nhau…
Cổ Vũ nghe vậy kinh ngạc:
- Đường công tử nói thật chứ? Theo tại hạ thấy Đường công tử tiền bạc có, thủ hạ trung thành cũng có, làm sao có thể giống tại hạ?
- Ha ha, đây là chuyện về sau này, còn trước đây tại hạ cũng không hơn gì thái tử, cũng chỉ là phận con thứ thấp kém thôi, nhớ năm ấy…
Đường Huyền lại bắt đầu bịa chuyện. Cổ Vũ tên này tâm cơ không nhiều, lại đang có men say trong người, Đường Huyền nói gì hắn cũng tin sái cổ.
- Ngài nhìn thấy tên thủ hạ của ngài vừa nãy chứ? Trước đây đám huynh trưởng của ta cũng vênh váo ngang ngược không khác gì, nhưng bây giờ ta bảo sủa tiếng chó thì cấm dám kêu tiếng mèo!
- Thật… thật thế sao?!
- Tất nhiên là thật, và nếu bát thế tử muốn được như vậy cũng không phải khó, chỉ là ngài có muốn hay không thôi!
Cổ Vũ trong đầu thầm vẽ ra viễn cảnh như lời Đường Huyền nói, tới ngày đó hắn nhất định bắt đám huynh đệ chó má kia tới, hành hạ chúng ba ngày ba đêm mới hả giận! Đường Huyền thấy hắn dao động, liền nói:
- Trước đây thế tử không thể vùng lên là vì ngài còn chưa có căn cơ. Hiện tại có tại hạ, ngài muốn bạc có bạc, muốn người có người, chuyện gì mà chẳng xong?
Cổ Vũ càng nghe càng hưng phấn, nhưng hắn cũng không phải dạng không có não, suy nghĩ một hồi, lại hỏi lại Đường Huyền:
- Ta tin Đường công tử có khả năng giúp ta, chỉ là… tại sao công tử lại giúp ta?
Đường Huyền mỉm cười nói:
- Thế tử không hỏi thì tại hạ cũng định nói. Không giấu ngài làm gì, sắp tới Tấn vương kén rể cho muội muội ngài, tại hạ ngưỡng mỗ đã lâu, cũng muốn tham gia thử sức một phen, nếu có thể thì mong thế tử có thể giúp một chút…
Cổ Vũ nghe vậy cười ha hả, biết mục đích của đối phương y cũng thả lỏng hơn, cười nói:
- Phụ vương ta lần này kén rể cho ba quận chúa. Trong các con gái của người thì thập tam muội là tài mạo song toàn nhất, có điều nàng cũng là con tiểu thiếp, không được phu thân yêu quý cho lắm, cũng vì thế mà nàng mới bị cảnh luận võ kén rể, còn hai người còn lại đều là con gái nuôi của phụ thân. Nếu công tử có hứng thú thì tại hạ nhất định hết sức giúp đỡ!
Đường Huyền nghe thế cả mừng, giơ chén lên nói:
- Được vậy thì không còn gì hơn, Đường mỗ gọi trước một tiếng anh vợ vậy! Anh vợ, mời!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 99
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền cùng Cổ Vũ nói chuyện một hồi, Cổ Vũ cái gì cũng tuôn ra hết. Có thể nói nội tình Tấn vương phủ xem ra cũng có dấu hiệu rối loạn rồi.
- Lão Giang, đem tên kia lại đây bổn công tử hỏi hắn vài câu.
Giang Bắc Thiên lôi tên thủ hạ kia tới. Tên này hai chân bị phế, hiện tại chỉ có thể nằm liệt trên đất.
Đường Huyền cầm chén rượu hất xuống cạnh tên thủ hạ nọ, âm trầm nói:
- Liếm hết chỗ rượu trên đất cho lão tử! Liếm thiếu một giọt lão tử cắt ngươi một miếng thịt!
Tên thủ hạ kia hoảng sợ, quản cái gì mặt mũi sĩ diện, lập tức rướn người liếm hết rượu trên đất. Đường Huyền sau đó đưa một chén rượu khác cho Cổ Vũ, cười nói:
- Thế tử, đối với hạ nhân không nghe lời thì phải như vậy! Ngươi cũng thử xem, trò này rất vui!
Cổ Vũ nhận lấy chén rượu, nhưng y do dự, y chưa từng khi dễ ai bao giờ.
- Bát thế tử, đối với địch nhân không được nhân từ. Hôm nay chỉ là trừng trị một tên nô tài, nếu ngài không làm được thì sau này làm sao trả được mối nhục?
Đường Huyền cứng rắn nói. Cổ Vũ nghĩ tới sự nhục nhã phải chịu bấy lâu, đôi mắt liền trợn trừng, dũng khí cũng bừng lên, lập tức hất rượu xuống đất, quát:
- Cẩu nô tài, liếm hết chỗ rượu này, bằng không… bằng không…
- Bằng không băm ra cho chó ăn!
Đường Huyền thấy hắn ấp úng bèn mớm lời.
Tên thủ hạ cũng không dám trái lời, lại cúi xuống liếm hết chỗ rượu.
- Thế nào, bát thế tử, cảm giác ức hiếp người có thoải mái không?
Cổ Vũ từ nhỏ tới giờ mới được ức hiếp người khác lần đầu, so với cảm giác phải cúi đầu chịu nhục trước đây rõ ràng là khác nhau một trời một vực. Hắn cảm thấy vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp, nghĩ tới một ngày mình có thể làm như vậy với đám huynh đệ đã ức hiếp mình hơn hai mươi năm, y liền cười ha hả:
- Thống khoái lắm, thực sự là thống khoái!
- Bát thế tử, trò vui còn nhiều, để hành hạ tiêu khiển đám người này thì Đường mỗ có rất nhiều cách, sau này ngài có thể dùng dần!
Dứt lời hắn đạp đạp mấy cái vào tên thủ hạ kia:
- Lũ cẩu nô tài, ta vốn muốn thịt luôn mấy tên các ngươi, sau đó thay cho thế tử những hạ nhân mới trung thành hiểu phép tắc hơn! Nhưng hôm nay nể mặt thế tử, ta thạm tha cho cái mạng chó của các ngươi! Sau này để ta bắt gặp tái phạm thì không chỉ là gãy hai chân đâu!
Đường Huyền sau đó nói chuyện với Cổ Vũ một lúc rồi hai bên cáo từ. Đường Huyền quay về chỗ cũ thì thấy Từ Văn Phủ vẫn còn đang luống cuống giữa các cô nương, hắn bật cười, cho các cô nương lui xuống.
Từ Văn Phủ lúc này mới thở phào một hơi.
- Đường huynh đệ, may mà ngươi tới kịp, thật là đáng sợ…
- Từ công tử ngồi giữa vòng vây của các cô nương mà vẫn bảo trì được tâm trí, đúng là quân tử khó được, Đường mỗ bội phục!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 100: Tri Huyện
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền sau đó đi ra ngoài thuê vài đầu bếp, người hầu, tạp dịch về, sau đó dẫn họ về nhà Từ Văn Phủ.
Đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì một thành viên Phi Hổ đội chạy lại báo tin có chừng năm mươi quan binh đang tiến tới.
Đường Huyền còn chưa nói gì thì Từ Văn Phủ đã hoảng sợ thốt lên:
- Nhất định là họ Trương kia, hắn định trả thù chuyện tốt qua đây mà! Trần tri huyện là ba con xa của hắn, quan binh nhất định do hắn phái tới, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…?
Đường Huyền lúc này mới nhớ ra tối qua có giam mấy tên kia trong nhà xí, cũng không nhớ thả chúng về lúc nào. Bất quá hắn chỉ cười nói:
- Từ huynh cần gì phải lo mất chuyện vặt vãnh đó, ngươi hôm nay cũng mệt rồi, sớm đi nghỉ thôi!
Từ Văn Phủ đâu thể lạc quan như Đường Huyền, hắn biết Trần tri huyện chẳng phải loại người dễ chọc.
- Đường huynh đệ, có câu dân không đấu lại quan, chúng ta hay là nên tránh mặt đi một chút, căn nhà này cùng lắm thì bỏ đi, mạng người mới là quan trọng…
Đường Huyền vẫn chỉ cười:
- Từ huynh nếu lo lắng không ngủ được thì cứ ở đây xem trò hay cũng được!
Dứt lời hắn gọi Giang Bắc Thiên tới phân phó vài việc. Từ Văn Phủ thấy Đường Huyền giống như cừu non không sợ cọp thì vô cùng khẩn trương, nhưng cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.
…
Trần tri huyện đang ngồi trong cỗ kiệu lớn, sắc mặt y không tốt cho lắm. Hắn mang tiếng là tri huyện, nhưng ở thành Nam Châu này lại có Tấn vương tọa trấn, vì thế địa vị của hắn chưa bao giờ là cao, thậm chí chỉ là mấy người thân thích thủ hạ của Tấn vương hắn cũng không bằng. Với dân chúng bình thường hắn cũng có chút uy vọng, nhưng với đa phần quý tộc khác trong thành thì hắn không là cái gì. Mười mấy năm làm tri huyện lão cảm thấy vô cùng chán nản. Cũng chính vì không thể bắt nạt ai, nên hắn chỉ có thể trút giận lên đầu dân chúng.
Thằng cháu họ Trương của hắn xưa nay hắn chẳng có chút hảo cảm nào, một tên phế vật vô dụng điển hình. Hắn khi dễ người khác, bị người ta hạ nhục, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng vừa nghe nói đối phương là một đoàn thương nhân, hắn liền cả mừng. Thành Nam Châu kẻ giàu có thì lão không đụng tới được, mà kẻ nghèo hèn thì chẳng có gì để lão bòn rút. Vì thế gia cảnh của hắn tuy là tri huyện mà cũng nghèo kiết xác. Hiện tại đám thương nhân kia từ xa tới, nghe nói tới cả trăm người, hẳn là tiền bạc rất nhiều. Hắn thầm nghĩ tội gì không nhân cơ hội này vơ vét một chút, gán ghép cho chúng tội hành hung người vô tội, sau đó đòi vài ngàn lượng, quả là món hời từ trên trời rơi xuống!
Đoàn người Trần tri huyện đi tới nhà Từ Văn Phủ thì thấy cửa lớn không đóng, vì thế bèn xông thẳng vào.
Đám người này vừa đi vào thì đã có tiếng quát to:
- Kẻ phương nào dám xâm phạm nơi đây! Mau quỳ xuống cho ta!
Tiếng quát vang dội khắp căn biệt viện như tiếng sấm giữa mùa hè, Trần tri huyện nghe mà giật nẩy mình, suýt nữa ngã văng ra khỏi kiệu.
- Kẹt kẹt…
Cửa lớn phía sau chợt đóng lại, lúc này hàng trăm tráng hán từ đâu bủa ra vây lấy đám người Trần tri huyện, ai nấy tay cầm đuốc tay cầm đao, sát khí trùng trùng. Lúc này đèn đóm trong viện cũng phụt tắt hết. Cảnh tượng trở nên vô cùng quỷ dị.
Trần tri huyện thấy cảnh này thì kinh hồn bạt vía, còn tưởng là có ma quỷ, đang định quỳ xuống cầu xin thì Trương công tử phía sau đã kêu:
- Biểu thúc đừng để chúng lừa, đám người này chính là bọn thương nhân kia giả thần giả quỷ thôi!
Trần tri huyện nghe thế thì tỉnh táo lại một chút, liền quát lớn:
- To gan, dám giả thần giả quỷ lừa bổn quan, thấy tri huyện đại nhân còn không mau quỳ xuống chịu trói!
- Ha ha ha…
Trần tri huyện vừa nói xong thì hàng trăm đại hán xung quanh cười rộ lên, cười tới chính Trần tri huyện cũng sợ hãi, hắn cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, cảm giác bất an tràn ngập trong bụng.
- Các ngươi là người phương nào? Là cường đạo từ đâu tới? Nói cho các ngươi biết đây không phải nơi các ngươi có thể dương oai đâu, bổn quan chỉ cần hô một tiếng thì lập tức có quân đội tới diệt các ngươi!
Lão nói cứng vậy nhưng trong lòng thì càng lúc càng run. Chợt một âm thanh trầm thấp vang tới:
- Chỉ là một tri huyện nhỏ nhoi mà cũng dám huênh hoang ở đây sao? Ngươi có biết bản tướng là ai không?
- Bản tướng?
Tri huyện có chút ngây ngốc.
- Không sai, ngươi từng nghe tới Uy Hổ doanh chưa?
- Hình… hình như chưa…
Trần tri huyện ấp úng trả lời, lão vốn chỉ coi những người này là đạo tặc, nhưng nhìn kỹ một chút thì phát hiện ai nấy khôi giáp chỉnh tề, binh khí sáng loáng, rõ ràng là quan quân triều đình, không lẽ nào…
- Không biết thì để bản tướng nói cho ngươi biết, chúng ta là Uy Hổ doanh do Tấn vương lập ra, là tổ chức ngầm do Tấn vương đào tạo, giúp người xử lý những công việc bí mật. Lần này bọn ta tới đây để giúp Tấn vương điều tra việc một số thế tử mưu nghịch làm loạn. Tấn vương có nói lúc hành sự nếu kẻ nào cản trở thì cứ giết chết không cần báo cáo. Trần tri huyện, ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Trần tri huyện trong lòng vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, còn đang do dự không biết có nên tin lời người kia hay không thì Trương công tử đã lên tiếng:
- Biểu thúc đừng nghe chúng nói bậy, chúng…
Phập!
Y còn chưa nói xong thì đã bị một mũi tên đã đâm xuyên thủng ngực, ngã vật ra sau mà chết.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 101
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Trần tri huyện kinh hoảng ngã bệt xuống đất, thằng cháu họ của lão còn chưa kịp kêu tiếng nào đã chết không kịp ngáp, ngay cả đám bộ khoái của lão cũng hoảng sợ không kém. Đám người này mặc dù ngày nào cũng đem đao kiếm đi khắp nơi dọa người, nhưng thực sự thấy cảnh giết người như dẫm một con kiến thế này thì họ mới thấy lần đầu. Nếu cả đám hơn trăm người kia cùng xông lên một lúc thì hẳn cả đám bộ khoái ở đây phải chết mà không ai biết. Trần tri huyện càng nghĩ càng hoảng sợ, càng tin tưởng đối phương là quân đội do Tấn vương nuôi.
- Trần tri huyện, hiện tại ngươi tính thế nào? Hay là chơi trò cá chết lưới rách, liều mạng xông lên cùng bổn tướng đánh một trận? Bổn tưởng cũng lâu rồi không được hưởng cảm giác chém giết…
Âm thanh vừa trầm vừa lạnh lẽo khiến cả lũ người Trần tri huyện run lên cầm cầm. Cá chết lưới rách? Cái đó còn phải xem là cá nào, lưới nào, chứ như đám cá cảnh của lão thì làm sao thoát khỏi tấm lưới thép này!
Chính vào lúc Trần tri huyện đang hoang mang, một tiếng hô vang lên từ cửa phủ:
- Tướng quân, hãy khoan đã!
Không cần biết là ai, nhưng Trần tri huyện cực kỳ cảm kích người vừa hô lên, dù sao lão cũng có thêm một chút thời gian để suy nghĩ.
- Tướng quân, Tấn vương có một bức mật thư gửi cho ngày.
Lúc này đèn trong viện được bật sáng. Trần tri huyện nhìn vào thì phát hiện kẻ ngồi trong phòng kia là một nam tử không rõ tuổi tác, dung mạo xấu xí hung dữ. “Quả nhiên là tướng quân, khí chất đúng là khác người, chỉ dựa vào khuôn mặt kia cũng đủ dọa chết địch nhân rồi!”
Người nọ là Đường Huyền, hắn lúc này mặc một bộ quân giáp sáng ngời, tỏ vẻ ngưu bức cầm lấy phong thư, đọc qua một lượt, sau đó châm lửa đốt luôn.
- Trần tri huyện, năm ngoái đại thọ Tấn vương ngươi mừng lễ vật gì?
Trần tri huyện không rõ tại sao hắn tự nhiên hỏi việc này, nhưng cũng không giấu diếm:
- Năm ngoái đại thọ Tấn vương hạ quan tặng ngài một bức tranh chữ tổ truyền và một đôi Bạch Ngọc Sư. Tướng quân hỏi chuyện này là…
Đường Huyền lườm Trần tri huyện một hồi khiến y sợ tới hồn phi phách tán, sau đó vuốt cằm nói:
- Hừ, vừa rồi ngươi xông vào đây, theo luật thì phải chém đầu cho chó ăn…
- Tướng quân tha mạng! Hạ quan trên có mẹ già, dưới có con nhỏ…
Trần tri huyện còn chưa nghe hết câu đã quỳ phịch xuống khóc lóc xin tha.
- Im ngay! Bổn tướng còn chưa nói xong ai cho ngươi cắt ngang!
Đường Huyền đập bàn quát to, Trần tri huyện vội im miệng, nhưng trong lòng thì khóc lóc ầm ầm, chẳng lẽ một đời anh minh của Trần mỗ kết thúc trong hôm nay? Hai trăm lượng mới tham ô được hôm qua còn chưa kịp xài, ông trời a!
- Theo luật thì là thế, nhưng mà vừa rồi Tấn vương có nhắn ta rằng Trần tri huyện làm quan cũng coi như đạt yêu cầu, lại trung thành tận tụy lâu năm, vì thế muốn ta tha cho ngươi một mạng…
- Tạ ân tướng quân, tạ ân vương gia!
Trần tri huyện cả mừng rơi nước mắt, dập đầu lia lịa.
- Mẹ kiếp, lão tử bảo ngươi im mồm để lão tử nói nốt câu cơ mà! Nói cho ngươi biết, có câu “tướng tại ngoại quân lệnh hữu sở bất thụ”, bổn tướng cho dù chém ngươi ngay bây giờ thì Tấn vương cũng không quản tới đâu!
- Dạ dạ…
Đường Huyền có vẻ rất tức giận, sau đó hừ giọng:
- Ngươi vào đây!
Trần tri huyện hoảng sợ, nhìn bộ mặt hung thần ác sát kia lão có chút run rẩy, nhưng lại càng không dám không vào, đành lật đật bước vào phòng.
- Ngồi!
- Dạ.
Trần tri huyện khép nép ngồi xuống ghế đối diện Đường Huyền, y nhìn ra sau thì phát hiện còn năm sau người mặc quân phục đứng sau nữa.
Đường Huyền lúc này nét mặt hòa hoãn hơn, cao giọng nói:
- Trần tri huyện, ngươi được điều tới đây làm quan có phải do Tấn vương muốn người làm chút chuyện bí mật gì đó không? Nếu không tại sao bao nhiêu năm mà ngươi không được thăng quan? Còn nữa, nghe tin ngươi bị bắt liền sai người cứu, thực là kỳ quái, theo lý thì một tên tri huyện đâu đáng để Tấn vương để tâm?
- Hạ… hạ quan không rõ…
Trần tri huyện nghe Đường Huyền nói vậy cũng cảm thấy hồ đồ, hắn vẫn thắc mắc tại sao mình làm quan hơn chục năm, thành tích nổi trội thì không dám nhận nhưng ít ra cũng coi như ổn định một vùng, tại sao tới giờ còn chưa được thăng quan? Hay là thực sự do Tấn vương giữ mình ở đây vì một lý do nào đó?
- Trần tri huyện không muốn nói thì bổn tướng cũng không ép, dù sao cũng là làm việc cho Tấn vương. Trong phong thư kia Tấn vương còn nói ta phải bảo vệ Trần tri huyện thật tốt, Tấn vương nói người rất coi trọng ngươi, về sau sẽ trọng dụng, bổn tướng quân phải chúc mừng Trần tri huyện trước rồi!
Trần tri huyện nghe vậy liền có cảm giác thụ sủng nhược kinh, mừng rõ nói:
- Không dám không dám, tướng quân không trách tội tại hạ là tốt rồi!
Trong đầu Trần tri huyện lúc này đã rối như mớ bòng bong: “Tấn vương có ý trọng dụng ta sao? Một tri huyện nhỏ nhoi thì có gì đáng để mắt? Thậm chí hơn chục năm làm quan Tấn vương còn chưa từng triệu kiến ta bao giờ! Nhưng mà thôi kệ, dù sao giữ được tính mạng mới là quan trọng!