Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 16: Biến Cố Ở Võ Trường
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền tới võ trường của cấm vệ quân, thấy đang có mấy ngàn người tập trung. Thấy Hoàng Thượng tới tất cả đều quỳ lạy. Đường Huyền hỏi:
- Các vị huynh đệ hôm nay làm sao sắc mặt không tốt như vậy?
Đám cấm vệ quân nhìn nhau, nhưng không ai nói một câu, nếu là bình thường hoàng thượng tới dẫn chúng đi ăn chơi đập phá thì nhất định ai nấy đều rất cao hứng.
“Xem ra thủ đoạn của Tam vương gia cũng không tồi, khiến đám quân sĩ này sợ hãi đến như vậy, hắc hắc!”
- Các vị đều là huynh đệ của trẫm, có việc gì khó khăn cứ nói, trẫm nhất định làm chủ cho các ngươi!
Nhóm cấm vệ quân sắc mặt càng thêm khó coi, có người suýt nữa đã nói ra miệng, nhưng cuối cùng thì vẫn là im lặng. Đường Huyền cũng không vội, đi tới trước vài người lính vỗ vai vài cái, lại phủi phủi áo cho họ, giả bộ bản thân rất quan tâm tới cấp dưới. Thấy hắn đêm tối gấp gáp chạy tới đây, ngay cả giày còn chưa kịp đi, áo còn chưa thay, hẳn là vừa từ trên giường chạy vội vã tới đây. Nghĩ vậy ai nấy đều cảm động, nước mắt nước mũi sụt sùi. Lại nghe Đường Huyền nói:
- Vừa rồi có người báo cho trẫm cấm vệ quân xảy ra chuyện, cho nên trẫm vội tới đây, xem ra không phải. Nếu không phải thì tốt rồi, trẫm đi đây.
- Khởi giá hồi cung!
Đường Huyền còn chưa đi được hai bước, rốt cuộc một người không nhịn được hô lớn:
- Các huynh đệ, quản cái gì tướng quân chó má, lúc chúng ta vào sinh ra tử thì không thấy ai khen thưởng lấy một câu, vinh hoa phú quý cũng không đến lượt chúng ta hưởng, vậy mà bây giờ chỉ vì đi theo Hoàng Thượng chơi có hai ngày đã muốn lấy đầu chúng ta sao? Nếu ai còn là trang hảo hán thì cùng lão tử vào trong cứu các huynh đệ ra!
Một người vừa lên tiếng thì cả bọn liền nhao nhao lên:
- Cứu các huynh đệ, cứu các huynh đệ!
Đường Huyền chỉ chờ có vậy, lập tức bày ra một bộ dạng vô cùng căm phẫn:
- Thật sự có kẻ dám gây chuyện với các huynh đệ của trẫm sao? Con mẹ nó bố láo, các huynh đệ, xông lên!
Thực ra tên vừa khơi mào là do hắn cài vào, chứ nếu để bọn cấm vệ quân này tự mở mồm ra nói thì quả là khó, ai chẳng sợ chết?
Đám cấm vệ quân lao ào vào trong võ đường, Đường Huyền đợi đông đông người vào trước rồi hắn mới theo sau để đảm bảo an toàn.
Cửa võ đường bị đạp ra. Bên trong hơn mười cấm vệ quân đang bị trói dưới đất, cạnh đó đã có sáu bảy người bị chặt đầu, cảnh tượng máu me rất đáng sợ.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Lão thái giám vì đề phòng Hoàng Thượng bị thương trong đám hỗn loạn bèn hô lên, tiếng hô the thé vang khắp võ đường. Đám người bên trong còn có cả bốn vị thống lĩnh, thấy Hoàng Thượng bất ngờ xuất hiện, ai nấy đều giật mình, vội vã quỳ xuống hành lễ.
Đường Huyền trước hết tiến lên cởi trói cho một cấm vệ. Vốn hắn muốn dùng đao chặt đứt dây thừng cho ngưu bức, có điều nghĩ lại thì tài nghệ không có, chẳng may chặt trượt một cái thì lại chữa lợn lành thành lợn què.
- Có trẫm ở đây các ngươi không cần sợ hãi. Là kẻ nào dám giết các huynh đệ của trẫm?!
Vừa nói hắn vừa chỉ thanh cương đao lên phía trước, kết hợp với khuôn mặt xấu xí khô khốc, lại thêm cả võ đường tất cả đều quỳ chỉ có một mình hắn đứng, trông quả thực có vài phần uy vũ bất phàm.
- Hoàng Thượng, đây là quân pháp của cấm vệ quân, bọn họ phạm tội nên phải trừng phạt.
Người vừa nói là Trịnh Chí Thông, tâm phúc của Tam vương gia. Hắn đứng dậy tới gần Đường Huyền nói. Hắn muốn dùng quân pháp để cảnh báo Đường Huyền đừng can thiệp vào chuyện này.
- Vô lễ, trẫm còn chưa miễn lễ cho ngươi, ai cho ngươi đứng dậy?
Đường Huyền quát lớn. Trịnh Chí Thông sửng sốt, sau đó dù không phục nhưng vẫn phải quỳ xuống.
“Hừ, hổ không gầm lại tưởng là con mèo hen! Một thống lĩnh cấm vệ mà cũng dám chặn mồm ta sao?!”
Đường Huyền cũng mặc kệ quân pháp là cái thứ gì, lập tức cho người cởi trói hết cho binh sĩ đang bị trói. Riêng Trịnh Chí Thông hắn vẫn bắt quỳ ở đó.
Đám cấm quân sắp bị giết thì được cứu, lập tức mừng tới phát khóc, liền quỳ xuống hô vạn tuế. Đám bằng hữu huynh đệ của họ cũng vui mừng quỳ xuống hô theo.
- Hoàng Thượng, như vậy không được, đám người này phạm vào tử tội, phải chém! Nếu không chém thì quân uy để ở đâu?!
Trịnh Chí Thông lúc này lại nghểnh cổ lên phản đối.
Đường Huyền chính là đang đợi hắn phản đối. Lập tức cả giận mắng:
- Trịnh tướng quân, bọn họ ngày đêm đều vì quốc gia vào sinh ra tử, ngươi không khen thưởng thì thôi, đằng này lại vì chút việc nhỏ mà đã muốn giết họ, đường đường một thống lĩnh lại nói giết là giết, như vậy sau này còn ai dám ra sức cho quốc gia đất nước nữa?
Đường Huyền đã soạn trước kịch bản, chỉ chờ đến bây giờ để đọc thuộc lòng. Đường Huyền lén đưa tay cầm miếng hành quơ qua mắt, sau đó hắn vừa nói vừa lệ rơi đầy mặt, mắt đỏ tơ máu, thân hình run rẩy, đúng là mười phần xúc động.
- Hoàng Thượng,không phải vậy…
“Có phải hay không thì không đến lượt ngươi nói.”
Đường Huyền không để Trịnh Chí Thông mở mồm, lập tức đạp hắn ngã lăn ra, sau hét lên:
- Các huynh đệ, nói cho trẫm biết, các ngươi là cấm vệ quân của ai?
- Hoàng Thượng!
- Các ngươi nghe lệnh của ai?
- Hoàng Thượng!
- Vậy thiên hạ này là của ai?
- Hoàng Thượng!
...
Đường Huyền hô hào hơn chục lần mới dừng lại, cuối cùng hắn hét:
- Tốt lắm, các huynh đệ chúng ta tới Di Hồng viện, đêm nay trẫm mời khách!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 17: Vũ Khí Mới, Quân Đội Mới
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Trong kỹ viện, tới khi đám cấm vệ quân ai nấy đều ngà ngà say, Đường Huyền chợt đứng dậy đưa tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau đó hắn chợt nhặt thanh đao lên, cứa mạnh vào cổ tay, máu tóe ra chảy ròng ròng xuống.
- Hoàng Thượng?!
Đám cấm vệ quân biến sắc. Đường Huyền đau đớn nói:
- Trẫm hôm nay tới chậm một bước, khiến một số huynh đệ bị hại chết, trẫm có lỗi với mọi người!
Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, nước mắt hắn lúc này chảy khá ghê gớm, ướt cả vạt áo. Các cấm vệ quân thấy thế thì cảm động vô cùng, ai nấy lệ nóng lưng tròng…
“Kháo, sao thanh đao này sắc vậy, không ngờ chém đứt miếng cà chua mà còn xém cả vào tay, đau chết ta mất!”
Cả đêm đó Đường Huyền quằn quại không ngủ được vì xót tay. Sáng hôm sau khi tới chỗ cấm vệ quân hai mắt hắn thâm quồng lên vì mất ngủ. Đám cấm vệ quân thấy vậy liền bảo nhau rằng Hoàng Thượng vì áy náy không cứu được huynh đệ mà khóc lóc không ngủ cả đêm.
Từ sau biến cố này địa vị của Đường Huyền trong mắt đám cấm vệ quân tăng lên rất cao. Ai nấy đều coi hắn là một đại hán tử đầu đội trời chân đạp đất, còn đối với bốn vị thống lĩnh thì niềm tin đã giảm đi rất nhiều.
Lại một tháng qua đi, vết thương ở tay hắn đã lành dần. Vốn hắn đang tính cải trang đi vi hành, vừa du ngoạn ngắm cảnh vừa tìm cơ hội phao một ít mỹ nhân đem về. Nhưng Ô thái sư báo lại hiện tại thiên hạ vẫn còn rất rối loạn, hôn quân hắn mà ra ngoài lúc này thì e là không còn đường về.
Mấy ngày nay Đường Huyền tâm trạng khá tốt, mỗi khi không lên triều hắn đều tới ngự hoa viên chơi. Bốn thiếu nữ lúc này đã dần an phận làm thị vệ cho hắn. Các nàng hiện tại giả trang thành thị nữ để tiện bảo vệ hắn. Thực ra Đường Huyền muốn các nàng giả trang là phi tử của hắn, như vậy… bất quá các nàng dù đánh chết cũng không chịu, chỉ cần hắn lặp lại đề xuất đó một lần nữa Tần Diễm Diễm liền đâm hắn một kiếm.
Đường Huyền mấy ngày nay tập thể dục điều độ, ăn uống toàn đồ bổ, lại thêm luyện thổ nạp theo phương pháp của Thiên Mi phái nên bộ dạng cũng béo tốt ra nhiều, da dẻ trở nên hồng hào, nhìn qua giống người hơn một chút.
Lúc này hắn đang ngồi nói chuyện với mấy vị sư thái.
- Sư thái, trong giang hồ hiện tại ai là người võ công cao nhất? Võ công các vị sư thái trong giang hồ thì xếp vào hạng nào?
Sư phụ Tần Diễm Diễm cười nói:
- Chúng ta ba người võ công không có thứ hạng gì lớn trong gia hồ. Còn người võ công cao nhất thì có lẽ là minh chủ của Thánh Võ minh Giang Bắc Thiên.
Đường Huyền lại hỏi:
- Nếu ba vị đấu với hắn thì sao?
- Nếu đơn đấu thì chúng ta không lại, nhưng nếu ba chúng ta hợp sức thì cũng không cần e ngại hắn.
Đường Huyền xoa xoa tay cười nói:
- Ra là vậy. Nếu thế thì sau này có nguy hiểm ta cũng trốn vào đây, hẳn là sẽ an toàn đi!
- Hừ, đồ nhát chết!
Tần Diễm Diễm khinh bỉ nói. Đường Huyền cũng không quan tâm nàng. Chưa từng chết thì làm sao biết cái chết đáng sợ? Bất quá cái gì Giang Bắc Thiên, cái gì Thánh Võ Minh? Rồi có ngày trẫm thu phục hết!
Đường Huyền lại hỏi lão thái giám:
- Trẫm bảo ngươi đi tìm thợ thủ công tay nghề giỏi cùng tráng sĩ, ngươi đã tìm chưa?
- Bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được hơn ba trăm thợ thủ công tay nghề thượng hạng và năm trăm tráng sĩ sức khỏe một địch mười.
Đường Huyền gật gật đầu, lại nói:
- Trẫm đưa bản thiết kế cho họ họ làm xong chưa? Còn đám quân sĩ đã huấn luyện tới đâu rồi?
- Bản thiết kế của Hoàng Thượng rất phức tạp, nhưng đám thợ cũng đã chế ra được một vài sản phẩm, còn đám tráng sĩ thì đã huấn luyện nhiều ngày, đảm bảo trung thành với Hoàng Thượng.
Đường Huyền mỉm cười nói:
- Ngươi đem số sản phẩm đã tạo ra cùng đám tráng sĩ gọi lại đây.
Một lát sau năm trăm tráng sĩ xuất hiện. Cùng với đó thái giám mang lên một đống thứ đồ đen ngòm hình thù quái dị.
Đường Huyền nhìn đám đồ này thì sáng cả mắt.! Hắn kiếp trước đi bộ đội, tham gia vào cục kỹ thuật và cơ quan kỹ thuật, được học về chế tạo các phương tiện chiến tranh. Mặc dù hắn học tập không chăm chỉ, tư chất cũng không hơn ai, nhưng tới hiện tại việc thiết kế một số loại vũ khí nóng thô sơ hắn vẫn còn nhớ một chút. Ở đây hắn đã có một số loại súng ngắn, lựu đạn, bom khói cay…
Thấy mọi người kỳ quái nhìn mình, hắn liền đắc ý nói:
- Từ hôm nay trở đi đây sẽ là vũ khí của các ngươi.
Lời vừa dứt ai nấy đều ngẩn ngơ. Cái thứ đen đen vừa bé vừa ngắn kia mà là vũ khí sao? Hoàng Thượng không phải lại hồ đồ rồi chứ?
Mà lúc này một tiểu sư muội lại quay sang nói với Tần Diễm Diễm:
- Diễm nhi tỷ, ta thấy đống đồ vật kia hẳn là dùng để tưới cây đi!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 18: Phản Loạn
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Để tăng tính thuyết phục cho lời nói của mình, Đường Huyền chỉ vào một hòn giả sơn cách đó khoảng bảy tám mươi trượng, nói:
- Các ngươi có ai có thể đứng từ đây mà phá vỡ tảng đá kia?
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu. Ở khoảng cách như vậy cho dù dùng tên bắn cũng không tới, cho dù tới cũng không thể bắn vỡ được.
Nhìn vẻ mặt bất lực của mọi người, Đường Huyền liền giơ súng lên, khuôn mặt cũng trở nên rất ngưu bức.
Đoàng!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, hòn non bộ lập tức nát tung, mà chính Đường Huyền cũng bị phản lực đẩy ngã ra sau.
“Mẹ kiếp, phản lực mạnh thật!”
Đường Huyền nhìn bàn tay sưng đỏ mà thầm nghĩ, một phần cũng vì thể chất hắn không tốt nên bị bật ngã ra. Nhưng chỉ nhìn vào kết quả hòn non bộ cũng đủ khiến ai nấy há hốc mồm.
- Ba vị sư thái, cái gì minh chủ đó liệu có đỡ nổi đòn vừa rồi không?
Ba vị sư thái cũng bị kinh hãi một phen, thốt lên:
- Hoàng thương, loại... loại vũ khí này uy lực thật là kinh thế hãi tục, cho dù là bất hoại kim thân cũng không chống được!
Đường Huyền vô cùng đắc ý, lại nhìn sang phía thiếu nữ bên cạnh Diễm nhi, vênh váo nói:
- Tiểu muội muội, có phải nhà nàng thường hay tưới cây như vậy không? Có cần trẫm dạy ngươi cách tưới cây không? Hắc hắc!
Thiếu nữ đỏ mặt vội trốn ra sau lưng Tần Diễm Diễm. Tần Diễm Diễm ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi, gắt lên:
- Hừ, nếu ngươi đã có nhiều thị vệ như vậy, lại có vũ khí đáng sợ như thế thì còn cần chúng ta bảo vệ làm gì, tốt nhất là để chúng ta tự do về sư môn đi!
Đường Huyền đang vui nghe vậy rất là mất hứng, tưởng các nàng đã an phận, ai ngờ hóa ra trong đầu các nàng lúc nào vẫn luôn muốn tránh xa khỏi mình.
- Trẫm chẳng lẽ thật sự đáng ghét như vậy sao, bảo vệ trẫm làm các ngươi khổ sở vậy sao?!
- Đúng!
- Được lắm, vậy từ mai không cần các ngươi ở cạnh trẫm nữa, ba vị sư thái cũng không cần bức ép các nàng, đây là ta lệnh cho các nàng trở về sư môn!
Dứt lời hắn xoay người trở về Ngọc Lăng cung. Aizz, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có Phỉ nhi tốt với ta. Đường Huyền chợt nghĩ, chẳng cần làm Hoàng Thượng, chẳng cần cái thiên hạ chó má này, hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh sống cả đời với Tần Phỉ Phỉ, ít ra mỗi ngày đều có thể vui vẻ.
Đường Huyền vừa vào cửa Ngọc Lăng cung thì thấy Ô thái sư đã chờ ở đó, hắn vì để tiện liên lạc nên cho thái sư một lệnh bài để tự do ra vào cung cấm.
- Hoàng Thượng, hai tỉnh Tô Nam Tô Bắc đã bị phản loạn chiếm mất hơn mười huyện, nếu không phái binh trấn áp chỉ e…
Đường Huyền nghe vậy chỉ im lặng, hắn bảo nô tì dâng lên một bếp trà. Sau đó hắn đun sôi bình trà lên rồi nói với Ô thái sư:
- Ô lão, nếu ngươi có thể làm cho nước sôi không trào ra ngoài thì ngươi muốn bao nhiêu binh trẫm đều sẽ đáp ứng!
Ô thái sư nghe vậy nghi hoặc nghĩ: “Chuyện này chẳng phải quá dễ sao?”
Lão lấy khăn lạnh lót tay, sau đó ấn xuống nắp bình để nước không trào ra. Nhưng chỉ một lát sau nước đẩy càng lúc càng mạnh, Ô thái sư phải dùng hai tay. Cuối cùng bộp một tiếng, nước vẫn đẩy bật nắp bình ra. Ô thái sư may mà né ra kịp, nếu không đã bị bỏng.
Đường Huyền thở dài nói:
- Nước trong bình này giống phản loạn hai vùng, ngươi càng dùng biện pháp miễn cưỡng trấn áp chúng càng phản kháng mạnh mẽ.
Ô thái sư nghe vậy liền biết Hoàng Thượng đã có kế sách, vội nói:
- Xin Hoàng Thượng chỉ bảo!
Đường Huyền cầm một bình nước ấm bên cạnh, sau đó đổ vào bình trà, bình trà lập tức dịu đi.
- Truyền chỉ của trẫm, lập tức cách chức phủ doãn hai tỉnh Tô Nam Tô Bắc, hạ lệnh chiêu an phản quân, phong thủ lĩnh phản quân hai vùng lên làm phủ doãn mới, ban thưởng mười vạn bạc trắng, miễn hai năm thuế!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 19: Ly Gián
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Ô thái sư nghe vậy kinh ngạc một hồi, vội nói:
- Hoàng Thượng, không thể làm vậy được!
- Tại sao không thể?
Đường Huyền cũng không gấp, từ tốn hỏi.
- Nếu phản loạn không bị trừng phạt mà lại được phong quan thì dân chúng ai chẳng muốn tạo phản?!
Đường Huyền lắc đầu nói:
- Tình huống đặc biệt thì phải sử dụng kế sách đặc biệt. Hiện nay ngân khố cạn kiệt, khắp nơi tai ương, trẫm đâu thể chỉ vì hai tỉnh mà dồn toàn bộ tài lực của cả quốc gia. Lại nói cho dù trẫm cung cấp tài lực cho chúng thì lũ vô dụng đó có thể bình định được phản quân sao? Ngươi nghĩ xem hai tỉnh đó lớn tới mức nào, tiền bạc quân đội vốn không hề nhỏ, cho dù con chó con mèo lên chỉ huy cũng có thể dẹp đám phản quân nhỏ nhoi đó trong chốc lát! Theo trẫm thấy thì chúng ta thua là vì đám quan lại ngu ngốc đó tự phá hoại thôi, bọn chúng ngoài tham ô thì còn làm được cái gì nữa?! Chuyện này cứ quyết như vậy!
Ô thái sư không nói gì nữa, thở dài một hơi rồi lui ra. Hắn một bụng tài học hơn đời nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu rõ đạo thánh chỉ này có ý nghĩa gì.
Ô thái sư đi rồi Đường Huyền liền vào trong tìm Tần Phỉ Phỉ, ngày hôm nay thực sự là mệt mỏi.
Ôm ái phi trong lòng hắn liền quên hết cái gì quốc sự cái gì mỹ nữ, tâm hồn trở nên mê mang sảng khoái.
- À, ái phi, nghe tiểu di muội nói sắp tới sinh nhật nàng? Muốn trẫm tặng gì nào?
Đường Huyền nhỏ giọng thì thầm vào tai Tần Phỉ Phỉ.
- Nô tỳ không có nguyện vọng gì, chỉ cần thiên hạ thái bình dân chúng yên vui là được.
Đường Huyền nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Ái phi, chuyện thiên hạ trẫm sẽ lo, còn nàng muốn gì cứ nói, trẫm nhất định phải tặng nàng!
Tần Phỉ Phỉ trầm tư một lúc, nhỏ giọng nói:
- Thiếp thân muốn… chỉ sợ Hoàng Thượng tức giận…
Đường Huyền nhéo nhéo mũi nàng sảng khoái nói:
- Nàng cứ nói, trẫm nhất định sẽ làm cho nàng, cho dù làm không được cũng sẽ không trách tội!
Tần Phỉ Phỉ cúi đầu, cắn môi nói:
- Nô tì… nô tì cầu xin Hoàng Thượng hãy đặc xá cho những phạm nhân bị oan có được không?!
Dứt lời nàng liền quỳ xuống. “Ân, nói mới nhớ, tên hôn quân này trước nay giam giữ không biết bao nhiêu trọng thần nhân tài, người bị hắn giam không chín thì cũng tám phần là bị oan. Hừ! Tại sao tên hôn quân kia không có một chút ưu điểm gì… giống ta nhỉ? Bất quá ít nhất ở phương diện chọn nữ nhân thì rất giống khẩu vị lão tử!
Hắn liền đưa tay ôm Tần Phỉ Phỉ vào lòng rồi nói:
- Trẫm đồng ý với nàng, nếu điều tra ra họ bị oan thì sẽ thả ra!
Từ sau ngày xảy ra biến cố địa vị của bốn vị thống lĩnh trong cấm vệ quân đã suy giảm khá nhiều. Các quân sĩ chỉ còn nể họ vì chức vụ. Ngay cả giữa các thống lĩnh cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Trịnh Chí Thông từ hôm bị Đường Huyền làm nhục trước mặt bao người (đoạn đạp vào mặt trong võ đường) càng ngày hắn càng trở nên hung dữ, lúc nào cũng có thể gậy sự với người khác. Ba vị thống lĩnh còn lại đều chán ghét hắn, nhưng vì hắn là người thân cận nhất của Tam vương gia nên họ chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Mà Đường Huyền mấy ngày gần đây thường mời ba vị thống lĩnh kia uống rượu, thường ban thưởng cho họ, nhưng riêng Trịnh Chí Thông hắn lại không đả động gì tới. Rất nhiều lần Trịnh Chí Thông đang ra uy trong cấm vệ quân thì Đường Huyền xen ngang, khiến địa vị của hắn trong cấm vệ quân càng lúc càng thấp, điều này làm hắn tức lắm.
Đêm hôm đó Trịnh Chí Thông đang đi dạo quanh võ đường, chợt bắt gặp hai bóng người đang hí húi nói gì đó trong đêm. Trịnh Chí Thông là người luyện võ nên nhãn lực tốt hơn người thường nhiều lắm, hắn nhìn trong bóng đêm lờ mờ nhận ra, hình như là một trong bốn thống lĩnh là Tần Vũ Trung.
Tần Vũ Trung ngày thường là một người thật thà chân chất, võ công khá cao, nhưng vì tâm kế quá kém nên Tam vương gia luôn chỉ coi hắn như kẻ võ biền, không trọng dụng, Trịnh Chí Thông cũng không ưa gì Tần Vũ Trung, vì uy vọng của họ Tần trong cấm vệ quân không thua kém gì y.
Trịnh Chí Thông nghĩ nửa đêm nửa hôm mà còn lén lút gặp nhau ở đây hẳn là có việc mờ ám. Hắn bèn nép vào góc tường gần đó nghe trộm.
Tần Vũ Trung buối tối vừa ăn cơm xong thì có người tới gọi ra ngoài có việc khẩn cần báo. Ra một nơi kín đáo trong hoa viên, người nọ đưa cho Tần Vũ Trung một mẩu giấy, sau đó đốt đèn lên cho hắn đọc.
Tần Vũ Trung nhìn mảnh giấy thì thấy có khoản bút của Hoàng Thượng, ở dưới có ghi: “Không được nói chuyện này cho ai biết, kể cả Tam vương gia. Đọc xong dòng chữ này thì phải đốt ngay mảnh giấy!”
Tần Vũ Trung ngẩn ra, với đầu óc của hắn thì không thể nghĩ ra Hoàng Thượng đang chơi trò gì, nhưng vì là lệnh của Hoàng Thượng, hắn lập tức làm theo, thả tờ giấy vào lửa đèn thiêu rụi. Lúc này người nọ chợt nói lớn tiếng hơn một chút, nhưng một chút đó là đủ để Trịnh Chí Thông nghe thấy.
- Tần thống lĩnh, ngài cứ việc làm theo lời Hoàng Thượng, không cần hỏi, sau này Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi ngài đâu!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 20: Cứu Người
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Sáng hôm sau, trong vương phủ.
- Tần Vũ Trung, bản vương đối đãi với ngươi trước nay thế nào? Tại sao ngươi phản bội bản vương?
Tần Vũ Trung sáng sớm đã bị gọi tới vương phủ, nghe vậy thì ngẩn người, không hiểu Tam vương gia đang nói cái gì.
- Tờ giấy đó rút cuộc ghi cái gì bên trong?
Tần Vũ Trung nghe vậy thầm kêu không ổn, nhưng vẫn đành nói thật:
- Tam vương gia, mảnh giấy đó ghi… không thể nói cho Tam vương gia biết, đọc xong phải đốt ngay!
Tam vương gia nổi giận nói:
- Ngươi…! Ngươi còn muốn diễn trò trước mặt bổn vương?!
Tam vương gia nghe vậy liền nghĩ Tần Vũ Trung đang bỡn cợt mình.
- Tiểu nhân nào dám a… Mảnh giấy đó thực sự ghi không thể nói cho Tam vương gia, đọc xong phải đốt ngay!
Một số mưu sĩ của Tam vương gia nhận ra điều bất thường, liền nói:
- Tam vương gia, ngài nên điều tra kỹ, trong chuyện này e là có gian trá!
Tam vương gia hừ một tiếng, cẩn thận suy xét lại. Nhưng lúc này Trịnh Chí Thông chợt nói:
- Nhị vị mưu sĩ, chẳng lẽ hai người nghi ngờ sự anh minh của vương gia sao? Nếu không có chuyện gì tại sao nửa đêm phải lén lút gặp nhau trong bóng tối? Hơn nữa rõ ràng tại hạ nghe người kia nói sẽ thưởng gì đó cho Tần thống lĩnh nếu làm xong chuyện!
- Tần Vũ Trung, có chuyện đó không?
- Chuyện này… quả thực là có, nhưng… nhưng…
Hôm sau Đường Huyền tới quân doanh của cấm vệ quân thì không thấy Tần Vũ Trung đâu nữa, liền mừng thầm trong lòng. Còn ba người nữa.
Trương Dực, Hồ Sĩ vốn thân thiết với Tần Vũ Trung, lúc này đổ dồn hết căm phẫn lên Trịnh Chí Thông, nhưng đồng thời cũng rất e ngại Hoàng Thượng, rất sợ có người tới cũng đưa cho mình một tờ giấy rồi bảo đốt như vậy. Nên bây giờ cứ thấy Đường Huyền là họ tránh đi rất xa.
Trịnh Chí Thông thì vô cùng đắc ý, nhờ báo tin nên hắn được thu toàn bộ quyền lực cùng thủ hạ của Tần Vũ Trung, càng thêm không coi ai ra gì.
Đường Huyền lúc này lại sai người tặng quà cáp cho Trương Dực cùng Hồ Sĩ, nhờ hai người nói tốt cho Tần Vũ Trung trước mặt vương gia để hắn thả người. Hai thống lĩnh nhận vờ quà, sau đó lập tức báo lại cho Tam vương gia toàn bộ những gì Đường Huyền nhờ vả. Tam vương gia nghe xong càng thêm tin tưởng rằng Tần Vũ Trung đã móc nối với Hoàng Thượng, cộng thêm Trịnh Chí Thông đổ dầu vào lửa, Tam vương gia liền đem tính mạng cả nhà Tần Vũ Trung ra uy hiếp hắn khai nội dung mảnh giấy. Nhưng Tần Vũ Trung biết gì mà khai? Càng khai càng khiến Tam vương gia tức giận. Trong nhất thời tức giận Tam vương gia liền sai đem chém cả nhà Tần Vũ Trung. Tần Vũ Trung trơ mắt nhìn người thân bị giết, tâm can dần nguội lạnh, sau đó liền gào lên chửi mắng. Tam vương gia cũng mặc kệ, dù sao mấy ngày nữa y cũng tính giết luôn Tần Vũ Trung.
- Lão Dư, nghe nói Tam Vương gia đã chém cả nhà Tần Vũ Trung?
- Đúng vậy thưa Hoàng Thượng.
- Hừ, Tam vương gia xem ra cũng không quá đáng lo ngại như trẫm tưởng. Đến lúc diễn trò rồi!
Đêm đó lão thái giám tới vương phủ của Tam vương gia tuyên chỉ:
- Phụng thiên…abcxyz… Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng xem biểu diễn vũ kỹ, được biết Tần thống lĩnh tài nghệ hơn người, mời Tần thống lĩnh vào cung trổ một chút tài năng cho mọi người mở rộng tầm mắt! Khâm thử!
Vương gia nhận thánh chỉ, sắc mặt khó coi nói:
- Hồ tổng quan, Tần Vũ Trung mấy ngày trước muốn mưu hại bổn vương, đã bị cấp dưới giết tại chỗ. Ta ở đây có vài vị thân sĩ võ công cũng rất được, có thể cho bọn họ đi thay không?
Lão thái giám híp mắt nói:
- Tam vương gia, đây là lệnh của hoàng thượng, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Chắc không phải ngay cả xác cũng không còn chứ?
- Chuyện này… Nếu vậy xin Hồ tổng quản ngồi chờ một chút, ta liền cho người đem xác hắn lên.
Tam vương gia cũng hiểu Hoàng Thượng chỉ lấy cớ biểu diễn vũ kỹ, mục đích là muốn cứu Tần Vũ Trung. Y làm sao có thể thả Tần Vũ Trung về được, cho dù Tần Vũ Trung không khai gì thì cũng phải giết y ngay lập tức.
- Tần thống lĩnh võ nghệ cao cường lại luôn trung thành với vương gia, cớ sao lại có chuyện mưu hại?
Tam vương gia thở dài nói:
- Hắn dan díu với một tiểu thiếp của ta bị ta phát hiện, bí quá làm liều!
Hắn nói vậy cho dù cục đá cũng không tin, nhưng Hồ tổng quản vẫn gật đầu ồ một tiếng.
Chợt lúc này có tiếng hô cháy từ phía hậu viện. Tam vương gia vội hỏi hạ nhân thì biết phía hậu viện không biết tại sao bị cháy, lửa rất to. Tam vương gia nghe vậy kinh hãi, hắn vừa rồi sai Trịnh Chí Thông vào giết Tần Vũ Trung, không ngờ lại có chuyện này, cũng không biết đã giết được chưa.
Lại nói Trịnh Chí Thông được lệnh của Tam vương gia lập tức xách cương đao, dẫn theo một đám cấm vệ quân tiền vào địa lao sau hậu viện.
- Tần thống lĩnh, lão tử hôm nay tới tiễn ngươi lên đường!
Ngày thường Trịnh Chí Thông vốn không hòa hợp gì với ba vị thống lĩnh còn lại, hôm nay được tự tay chém Tần Vũ Trung hắn cảm thấy rất hưng phấn. Cương đao giơ lên, đang chuẩn bị chặt xuống thì chợt nghe “Xì” một tiếng, sau đó khói trắng không biết từ đâu xông ra, trong chốc lát Trịnh Chí Thông cùng đồng bọn đều cảm thấy cay mắt, mở miệng định kêu lên thì khói xông vào miệng làm bọn chúng ho sặc sụa, lập tức chạy chối chết ra khỏi địa lao.