Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 26: Đại Lao
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Hoàng Thượng, đã điều tra xong những tử tù bị oan. Ngài định đối với họ thế nào, thả họ ra hay cho họ lập công chuộc tội?
- Tử tù? Ờ… Ngươi không nhắc thì trẫm quên mất, ngươi bây giờ đưa trẫm tới đại lao xem thử một chút.
Ô thái sư phải khó khăn lắm mới chuyển dời sự chú ý của Đường Huyền khỏi chuyện cưới thê tử cho lão.
Đại lao của cả đất nước vừa đồ sộ vừa kiên cố. Đường Huyền bước vào đây liền cảm thấy một cỗ hàn khí so với địa lao ở Thiên Mi phái còn âm u hơn. Đi bộ vào trong, thủ vệ cai ngục thấy hắn thì sợ tới run cả người, hôm nay mới là ngày đầu y nhìn thấy Hoàng Thượng.
- Không cần hành lễ, đưa trẫm vào trong!
Cai ngục vội cầm đuốc đi trước dẫn đường cho hắn.
Vì là đại lao lớn nhất thiên hạ nên ở đây cũng giam giữ toàn những trọng phạm tử tội hoặc tội phạm có liên quan tới quan lại đại thần. Mỗi một phòng giam chỉ giam một người, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt cũng đầy đủ, và người nhà cũng được phép mang thêm đồ đạc vào cho phạm nhân.
“Tiếu phách hồng nhai, vấn thiên trượng, thúy nham ai tước? Y cựu thị, tây phong bạch mã, bắc thôn nam quách. Tự chỉnh phục tà tăng ốc loạn, dục thôn hoàn thổ lâm yên bạc. Giác nhân gian, vạn sự đáo thu lai, đô diêu lạc. Hô đấu tửu, đồng quân chước. Canh tiểu ẩn, tầm u ước. Thả đinh trữ hưu phụ, bắc sơn viên hạc. Hữu lộc tòng cừ cầu lộc mộng, phi ngư định vị tri ngư nhạc. Chính ngưỡng khán, phi điểu khước ứng nhân, hồi đầu thác.”
(bản Hán Việt)
Cai ngục đã quan với âm thanh này, đang muốn lên bảo người nọ im lặng một chút, chợt Đường Huyền ngăn lại, hắn hỏi Ô thái sư:
- Người vừa lên tiếng là ai, Ô thái sư có biết chăng?
Ô thái sư nói:
- Hoàng Thượng, ngài quên rồi sao, ba năm trước hắn thi khoa cử đã đỗ tiến sĩ, nhưng trên triều hắn lại ẩu đả với quan lại và bất kính với Hoàng Thượng nên bị giam vào đây. Nghe nói người này từng khiến hàng trăm tài tử từ Trạng Nguyên, Bảng Nhãn tới cả các vị quan lại phải á khẩu.
Đường Huyền ồ một tiếng, thì ra là cuồng tài. Hắn lại đi thêm vài bước, Ô thái sư chợt kéo tay áo hắn chỉ vào một phòng giam nói:
- Hoàng Thượng, ngài có nhớ người này không?
Đường Huyền nhìn vào trong phòng giam thì thấy một lão nhân diện mạo uy nghi bệ vệ, đôi mắt sáng quắc như điện, cũng đang nhìn chằm chằm lại hắn.
“Lão nhân này là ai, sao ánh mắt đáng sợ như vậy?!” Hắn còn đang muốn hỏi thì lão nhân đã lên tiếng:
- Tên hôn quân vương bát đản, ngươi cho rằng lão phu chết rồi phải không?!
Đường Huyền sững người. Con mẹ nó lão tử là vua một nước mà thằng già này dám mắng như thế à?!
- Lão già vương bát đản này là ai, trẫm quen ngươi sao? Trẫm còn việc phải làm, lăn sang một bên ngủ đi!
!!!~~~OOO~~~!!!
Lời vừa nói ra mọi người đều sững sờ, mà lão nhân nọ càng sửng sốt hơn, sau đó lão chợt điên cuồng cười. Đường Huyền cũng lười để ý tới lão, lập tức bước đi.
- Hoàng Thượng, ngài… không nhận ra người này thật sao?
Đường Huyền thấy bộ dáng của Ô thái sư thì thầm đoán chắc lão nhân vừa rồi là một vị trọng thần, có khi còn từng quan hệ thân thiết với mình. Chẳng lẽ hôm nay Ô thái sư đưa ta tới đây mục đích chủ yếu là gặp người này?
Ô thái sư vội nói với người trong phòng giam:
- Tần lão tướng quân, đã lâu không gặp, Hoàng Thượng cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi, ngài đừng để ý!
Tần lão tướng quân dừng cười, cả giận quát:
- Tên tiểu hôn quân này ngày càng hồ đồ. Cũng tại lão Ô ngươi, ngày đó nếu ngươi để ta dạy nó thì hiện tại nó đã chẳng thành ra thế này!
Đường Huyền đây là lần thứ hai bị mắng, rất là tức giận, liền cắn lại:
- Lão bát đản kia ngậm mồm lại, có tin hay không ngày mai trẫm cho ngươi chết đói luôn trong này?!
- Ngươi… Tiểu bát đản, hỗn trướng!
Tần lão tướng quân tức giận gầm lên, vọt tới cửa đại lao, nắm lấy song sắt mà rung ầm ầm,tựa như muốn phá cửa xông ra ăn tươi nuốt sống Đường Huyền. Đường Huyền ngày xưa đi xem sở thú cũng thấy trò này nhiều rồi, cười châm biếm:
- Đừng cố làm gì, ngươi nếu có thể bẻ song sắt này thì đã sớm vượt ngục được rồi, ha hả!
Ô thái sư cùng Dư thái giám thấy vậy vội khuyên can hắn không nên trêu chọc Tần tướng quân nữa.
- Thôi được rồi, nể mặt Ô thái sư với Dư lão trẫm không so đo với ngươi, có điều cấm ngươi gọi trẫm là tiểu vương bát đản nghe chưa!
Tần lão tướng quân phi một tiếng mắng:
- Thối lắm, tiểu vương bát đản ngươi thực sự nghĩ có thểm giam ta vào đây? Nếu không phải lão tử tự nguyện vào thì… Ngươi còn ở đó mà không biết xấu hổ, tức chết lão phu!
“Ách, tự tiến vào sao? Rất ngưu bức nha, bảo sao hổ báo như vậy. “
- Thôi được rồi, trẫm cũng không có thời gian nói nhảm với ngươi đâu. Có chuyện gì cứ nói, có rắm cứ đánh! Hay là có cần trẫm thả ngươi ra không?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 27: Tần Lão Tướng Quân
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Tần lão tướng quân trợn mắt quát:
- Lão phu nếu muốn ra ngoài thì bằng vào mấy thanh sắt này cũng có thể ngăn cản lão phu sao? Lão phu lúc trước khi vào đây đã nói trước, trừ khi ngươi quỳ xuống cầu xin lão phu, bằng không lão phu sẽ không ra ngoài!
Đường Huyền sửng sốt hồi lâu, sau đó bật cười chỉ vào Tần lão tướng quân nói:
- Lão gia hỏa ngươi cũng rất thú vị a! Ngươi muốn ra khỏi đại lao trẫm còn phải cầu xin ngươi? Ngươi tưởng trẫm cũng ngớ ngẩn như ngươi sao? Nếu ngươi thích thì cứ ngốc trong này nốt quãng đời còn lại đi!
Ô thái sư vội đứng ra khuyên ngăn:
- Hoàng Thượng, Tần lão, hai người đừng cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ vặt này. Hiện tại Tam vương gia đã bắt đầu có động tĩnh, lão thần khẩn cầu Tần lão tướng quân cùng Hoàng Thượng cùng đồng lòng, đặt dân chúng thiên hạ lên hàng đầu, cùng hợp sức vượt qua đại nạn này!
Tần lão tướng quân hừ một tiếng mắng:
- Lão Tam này không ngờ vẫn chưa chịu từ bỏ. Hừ! Chỉ cần lão phu còn sống một ngày hắn cũng đừng hòng mơ tưởng!
Đường Huyền thầm nghĩ: “Xem ra lão nhân này trước đây quyền lực không nhỏ, nhìn thái độ Ô lão đầu thì e là Tam hoàng thúc gặp hắn cũng phải sợ vài phần. Nhưng mà… Hừ! Cái bộ dạng tự cao tự đại của lão đúng là không thể chịu được!”
- Ô lão, trẫm cũng không rảnh nghe lão già này lảm nhảm nữa. Không phải chỉ là tạo phản thôi sao, trẫm búng một ngón tay cũng đủ đau chết hắn!
Tần lão tướng quân nghe vậy không những không tức giận mà đột nhiên cười to:
- Tốt! Tốt lắm, lão phu quả nhiên không nhìn nhầm, tên tiểu hôn quân ngươi vẫn còn một chút cốt khí. Lão phu lại muốn nhìn một chút ngươi sẽ dùng một ngón tay búng chết lão tam thế nào!
- Còn một chuyện nữa, cháu gái ta Phỉ Phỉ cùng Diễm Nhi dạo này thế nào, có khỏe không?
Đường Huyền đã sớm không còn kiên nhẫn với lão, vội xua tay nói:
- Phỉ Phỉ Diễm Diễm cái gì ta không que…
“Di!!! Họ Tần? Không phải trưởng bối của Tần Diễm Diễm với Phỉ Phỉ chứ?! Ai nha, không ổn rồi!”
Tần lão tướng quân thấy hắn không trả lời ngay, bộ dạng giống như chột dạ, liền giận dữ nói:
- Ngươi tiểu vương bát rốt cuộc đã làm gì chúng rồi?!
Ô thái sư thấy vậy vội nói:
- Tần lão cứ bình tĩnh đã. Phỉ Nhi còn đang ở trong Ngọc Lăng cung, còn Diễm Nhi hiện tại đã cùng Thiên Mi phái chuyển vào tọa lạc trong ngự hoa viên rồi, các nàng đang sống rất yên ổn!
Tần lão tướng quân lúc này mới hạ hỏa, lại nói:
- Như vậy còn được! Tiểu vương bát đản ngươi cấm không được bạc đãi hai đứa nó, nghe rõ chưa?!
Đường Huyền ra khỏi đại lao mà hồ đồ hết cả đầu. Hắn hiện tại đang đấu tranh nội tâm, thả hay không thả? Không đúng, thực ra phải nói là nhường lão hay không nhường lão? Nếu nhường lão một bước thì cái bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia làm sao mà ta nuốt trôi được? Nhưng nếu không nhường thì sau này ăn nói thế nào với Phỉ Phỉ, Diễm Nhi? Phải chăng lão chịu thỏa hiệp, ta thả lão, lão gả cả Diễm Nhi và Phỉ Phỉ cho ta, như vậy có phải vẹn cả đôi đường không?!
Đi dạo một hồi, Đường Huyền suy nghĩ điều gì đó, sau đó chợt nói:
- Ô thái sư, ngươi hiện tại tới đại lao nói với đám phạm nhân đó, kẻ nào cảm thấy mình oan ức thì tới hoa viên này. Cho bọn chúng chọn một đề mục bất kể văn võ, sau đó đấu với trẫm, nếu chúng thắng được trẫm thì tiền bạc quan tước muốn gì cũng được, còn không thắng được hoặc không dám đến thì cứ để chúng ngốc trong đại lao đến hết đời đi!
Sau đó mặc kệ Ô thái sư ngẩn người đứng đó, hắn phủi tay rảo bước tới ngự hoa viên.
Lâu rồi không đi ngắm cô em vợ, không biết lớn tới đâu rồi a!
Nhìn Tần Diễm Diễm đang luyện công, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ vị dưới cổ của nàng, Đường Huyền nghiêm túc thầm tính toán: “Rốt cuộc là cỡ 32 hay 34? Di, hình như hôm nay tiểu di muội không mặc yếm thì phải?” Đường Huyền nhìn đôi thỏ trắng tung tăng theo từng động tác của Tần Diễm Diễm mà nuốt nước bọt. Bảo sao xem phim thấy mấy tên vua chúa ngày xưa hay thích xem múa võ múa kiếm, thì ra là có chỗ thú vị như vậy! Phải chăng hiện tại ta có thể đẩy ngã nàng, sau đó… Cũng không được, giun đệ đệ, rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu hóa rồng cho lão tử nhờ a!!!
Không bao lâu thì Dư lão chạy tới báo:
- Hoàng Thượng, phạm nhân đã được dẫn tới. Tính cả Tần lão thì tất cả có hai mươi người muốn khiêu chiến Hoàng Thượng.
Đường Huyền nghe vậy cười nói:
- Tốt lắm, ngươi đi bố trí sân bãi đi… À, lão Dư, ngươi thử đoán xem lần khiêu chiến này ai sẽ thắng?
Lão Dư nói theo phản xạ:
- Đương nhiên là Hoàng Thượng anh minh thần võ sẽ thắng!
Đường Huyền nghe vậy vỗ bụng cười ha hả, bộ dáng rất đúng với câu “tiểu nhân đắc chí”.
Sau đó trong lúc chờ đợi hắn lại quay sang hỏi ba vị sư thái:
- Ba vị sư thái, trẫm bao lâu nay vẫn luôn trăn trở một điều, rốt cuộc… làm cách nào để phân biệt một nữ nhân có còn là xử nữ hay không?
Ba vị sư thái nghe vậy thì đờ người. Hoàng Thượng hỏi vấn đề này cũng quá thẳng thắn đi!
- Ba vị sư thái không muốn nói cũng không sao đâu. Dù sao về sau trẫm đem mỗi nàng ra thử một lần thì sẽ biết ngay thôi! Ha hả!
Sự phụ Diễm Nhi dở khóc dở cười, bèn nói:
- Thôi thì lão thân đành nói cho Hoàng Thượng vậy, chỉ xin Hoàng Thượng đừng cưỡng ép các nàng!
Sau đó thấp giọng nói nhỏ vào tai hắn vài câu…
Đường Huyền nghe xong vừa xoa tay vừa cười hắc hắc, mặt mày hớn hở như bắt được vàng. Cũng không biết phương pháp này có nguyên lý khoa học gì hay không, phải thử một chút mới được…
Vừa nghĩ Đường Huyền vừa nhìn quanh, chợt phát hiện ngay cạnh mình cũng có ba người. Ba vị sư thái sớm đã cảm thấy không ổn, vội vã rời đi nhưng đã không kịp.
Đường Huyền vỗ đùi kêu bốp một cái: “Nguyên lai ba vị sư thái vẫn còn là xử nữ, thật là tiện nghi Ô lão đầu rồi! Hắc hắc, phải báo tin vui này cho lão mới được!"
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 28: Khiêu Chiến
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền lúc này đang rón rén bước tới gần khu vực luyện công của các thiếu nữ phái Thiên Mi. Hắn đang tìm một góc độ thích hợp nhất để nghiên cứu phương pháp khoa học.
Đường Huyền còn đang híp mắt vừa bước vừa cười thì chợt bị một tấm bao tải màu đen chụp vào mặt, sau đó bị đấm đá bùm bụp một trận. Tới khi hắn dặt dẹo thoát được ra khỏi tấm bao thì đã sưng tím mặt mày.
“Giỏi lắm, đám tiểu nương bì này dám đánh cả lão công, đừng tưởng ta không biết, mùi hương trên người các ngươi cách xa trăm dặm lão tử cũng nhận ra… Hắc hắc, chờ sau này ta phao được rồi sẽ phạt các nàng sau!
Đường Huyền ngồi xoa mặt một chút thì Dư lão thông báo đã sắp xếp xong.
Hai mươi phạm nhân, đi đầu là Tần lão tướng quân. Lão cũng không mặc áo tù nữa mà đổi sang một bộ quần áo bình thường, râu tóc đã cắt tỉa lại, nhìn vô cùng uy nghi bệ vệ. Ngoài trừ lão Tần, tất cả đều hành lễ trước Đường Huyền. Lúc này đám người Thiên Mi phái cũng tới đó xem náo nhiệt. Cả năm trăm người Phi Hổ đội cùng súng ống bom đạn cũng mang hết tới.
- Gia gia!
Tần Diễm Diễm hô to một tiếng, sau đó nhào vào lòng Tần lão tướng quân khóc ô ô.
Tần lão vội an ủi nàng vài câu.
- Gia gia, người mấy năm nay có khỏe không, Diễm Nhi muốn vào đại lao thăm người, nhưng sợ người trách cứ nên không dám, Diễm Nhi nhớ người lắm a!
Tần lão tướng quân dùng giọng nói tương phản với lúc nói chuyện với Đường Huyền, ôn nhu nói:
- Diễm Nhi ngoan lắm, đừng khóc, sẽ bị người ta cười đấy! Tỷ tỷ con đâu, tên tiểu hôn quân kia có bắt nạt nó không, nếu hắn dám ta liền dạy dỗ hắn một chút!
Tần lão hung hăng trợn mắt nhìn Đường Huyền.
- Gia gia người yên tâm, có Diễm Nhi ở đây sẽ không cho hắn ức hiếp tỷ tỷ.
Tần Diễm Diễm nũng nịu nói.
- Đúng, phải cho hắn biết người Tần gia không dễ bắt nạt. À, nếu đâm hắn thì nhớ đâm vào mông hắn, cho hắn ngồi không được nằm cũng không xong a!
- Ân, gia gia, Diễm Nhi hiểu rồi!
Đường Huyền nhìn hết một màn này, thầm nghĩ: “Giỏi lắm, chờ lúc ta phao nàng tới tay, nhất định sẽ làm cho nàng ba ngày không xuống được giường, để xem người Tần gia lợi hại thế nào, hắc hắc!”
- Dư lão, an bài đồ ăn cho họ, đợi họ ăn uống thoải mái rồi bắt đầu khiêu chiến.
Đám phạm nhân thì cảm thấy hôm nay có lẽ lại là một trò mới của tên hôn quân. Nhưng họ vẫn muốn thử, dù sao ra ngoài đánh cuộc với số phận vẫn tốt hơn cả đời ngốc ở trong đại lao nhiều.
Quá một tuần trà. Mọi người ăn uống xong xuôi. Đường Huyền ung dung nói:
- Các ngươi ai lên trước? Yên tâm là trẫm sẽ không làm khó các ngươi, nhưng các ngươi phải đáp ứng một điều kiện…
Đường Huyền còn chưa nói hết câu thì Tần Diễm Diễm đã nhảy ra cầm kiếm chỉ vào hắn:
- Nghe nói ngươi hôm nay muốn tỷ thí văn võ phải không? Hừ, bổn cô nương lâu rồi chưa hoạt động, muốn được thỉnh giáo Hoàng Thượng!
“Tiểu nương bì này chỉ giỏi lanh chanh, lúc nào cũng muốn làm xấu mặt lão tử. Hừ! Đừng tưởng có kiếm trong tay là giỏi, nhớ năm xưa lão tử được xưng Động Phòng Bất Bại, một người một khẩu pháo tung hoành khắp trời năm đất bắc, một tiểu nữ hài như ngươi thì tính gì…”
- Tiểu di muội, chúng ta đây chỉ là luận bàn thôi, cần gì phải động tới đao kiếm, đâm vào đâm ra cũng không hay lắm đâu!
- Cái gì đâm vào đâm ra… Ngươi...!
Tần Diễm Diễm chợt nhớ ra hành động đâm vào đâm ra mà Đường Huyền từng biểu diễn một lần, mặt phấn đỏ bừng, thở phì phì hét lớn:
- Tên xấu xa, muốn chết phải không?!
Nàng liền đâm kiếm tới.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm tới nhưng Đường Huyền vẫn đứng im ở đó. Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, ngay cả Tần Diễm Diễm thấy kiếm sắp đâm vào người Đường Huyền cũng hoảng sợ, nàng cũng chỉ là dọa hắn như vậy, ai ngờ hắn không né ra như mọi lần. Lúc này muốn thu kiếm đã là chuyện không thể.
Diễm Nhi cũng chỉ là dọa hắn chứ nào muốn đâm hắn thật, thấy Đường Huyền không né nàng đành chuyển hướng kiếm đâm chệch sang chô khác. Vì mất thăng bằng nên Tần Diễm Diễm liền đâm kiếm xuống đất, thân thể sắp ngã xuống. Đường Huyền thấy vậy vội ôm lấy nàng vào lòng, nhưng cũng vì thế mà hắn ngã ra đất, bị Tần Diễm Diễm đè lên.
“Thơm a, mềm a!”
Đường Huyền ôm trọn Tần Diễm Diễm vào ngực, hai tay liền gắt gao ôm lấy lưng eo nàng. Cô em vợ mà hắn luôn tưởng nhớ rốt cuộc cũng bị hắn ôm được, lại ở ngay trước mặt sư phụ cùng gia gia nàng, thật kích thích a! Vì để thuận tiện luyện công nên Tần Diễm Diễm thường mặc y phục khá mỏng. Đường Huyền vừa sờ liền cảm nhận được sự mịn màng tươi mát của làn da nàng, lại vuốt ve thêm một chút.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang sững sờ, vẫn là Đường Huyền lên tiếng đầu tiên:
- Tiểu di muội, còn chưa muốn buông trẫm ra sao?
- Ngươi…
Bốp!
Tần Diễm Diễm tỉnh lại, lập tức theo phản xạ tát cho hắn một cái. Sau đó đỏ bừng mặt chạy về nấp sau Tần lão tướng quân.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 29: Bạch Hồng Kiều
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Kẻ nào muốn lên khiêu chiến đầu tiên thì mau lên đi.
Mọi người thấy Đường Huyền bị Tần Diễm Diễm vô lễ như vậy mà đơn giản bỏ qua, liền cho rằng tên hôn quân này đã bị sắc đẹp của tiểu cô nương kia mê hoặc, nhất là đám phạm nhân, kẻ nào kẻ nấy đều thầm chửi hắn vài câu.
- Hoàng Thượng quả nhiên vẫn là Hoàng Thượng a! Bội phục bội phục!
Một người cười nói bước ra khỏi hàng tới trước mặt Đường Huyền chắp tay nói. Lời của hắn ai nghe vào tai cũng trở thành: “Hôn quân quả nhiên vẫn là hôn quân a, ba năm không gặp vẫn dâm tiện háo sắc như vậy, vì nữ sắc mà ngay cả thể diện cũng không cần!”
Đường Huyền nhìn người này mỉm cười nói:
- Ngươi chính là người được xưng tài tử gì gì đó phải không?
Ngươi kia cũng ngạo nghễ trả lời:
- Bẩm Hoàng Thượng, tiểu nhân Bạch Hồng Kiều, ba năm trước từng đắc tội Hoàng Thượng.
Đường Huyền ồ một tiếng, lại hỏi:
- Thế ngươi thử nói xem ngươi đã đắc tội gì với trẫm?
Bạch Hồng Kiều cũng không e sợ gì hết, nói thẳng:
- Năm đó tội thần mặc dù thi đỗ tiến sĩ, nhưng vì bất mãn với việc các quan giám khảo lợi dụng khảo thi để tư lợi riêng, tội thần đã ẩu đả với họ trên triều, sau đó còn nói lời bất kính với Hoàng Thượng, cho nên…
- Cho nên thanh danh của ngươi lan khắp thiên hạ, được xưng là đệ nhất tài tử phải không?
Đường Huyền cười ngắt lời hắn.
- Tội thần không dám nhận, không dám nhận!
Mồm thì nói vậy nhưng trên mặt hắn rõ ràng viết hai chữ “Đúng vậy” to đùng.
Đường Huyền vẫn thong thả hỏi tiếp:
- Vậy Bạch Hồng Kiều, trẫm hỏi ngươi hiện tại ngươi có hận trẫm không?
Bạch Hồng Kiều nghe vậy sửng sốt, lập tức cúi đầu nói:
- Tội thần không dám!
Đường Huyền lại nói:
- Ngươi không dám, như vậy tức là ngươi có hận nhưng không dám hận? Trẫm còn tưởng ngươi mắt cao hơn trời, thì ra cũng có lúc biết sợ?
Bạch Hồng Kiều nghe vậy biến sắc, nhưng không dám phản bác. Đường Huyền thầm nghĩ loại tài tử này cũng chỉ được chút ngạo khí nhất thời, trước sự sống và cái chết thì vẫn chỉ là một người bình thường thôi.
- Ngươi muốn khiêu chiến gì thì mau chọn đề mục đi, còn nhiều người đang đợi lắm.
Bạch Hồng Kiều nghe vậy thì lại có phần tức giận. Nếu có người mắng hắn kiêu ngạo, cuồng vọng, hay mắng hắn vô lễ, vô pháp… thì hắn không những không tức giận mà còn coi đó là lời khen.
Nhưng nếu bị người ta lờ đi, bị đánh đồng với lũ người mà hắn cho là phàm phu tục tử, thì hắn uất ức không thể chịu được, hắn thà bị cho vào đại lao chứ cũng không chịu bị người ta đánh giá là tầm thường.
Bạch Hồng Kiều cố nén giận, cao giọng nói:
- Tội thần có một câu thơ, mời Hoàng Thượng cùng các vị bình phẩm!
Dứt lời hắn đi chậm rãi vài bước, ngâm:
- Hoàng kim bảng thượng, ngẫu thất long đầu vọng. Lịch đại tạm di hiền, như hà hướng? Vị toại phong khứ tiện, tranh bất tứ du cuồng đãng? Hà tu luận đắc tang. Tài tử từ nhân, tự thị bạch y khanh tương.
Yên hoa hạng mạch, y ước đan thanh bình chướng. Hạnh hữu ý trung nhân, kham tầm phóng. Thả nhẫm ôi hồng ỷ thúy, phong lưu sự, bình sinh sướng. Thanh xuân đô nhất thưởng. Nhẫn bả phù danh, hoán liễu thiển châm đê xướng.
Hắn vừa ngâm xong mọi người liền không nhịn được thầm nhẩm lại vài lần, sau đó liền trầm trồ khen ngợi. Bạch Hồng Kiều vội chắp tay cảm tạ, khiêm tốn một chút.
Đường Huyền từ lúc Bạch Hồng Kiều làm thơ thì hai mắt vẫn đang dán vào người cô em vợ. Cho tới khi Bạch Hồng Kiều ngâm thơ xong, Tần Diễm Diễm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đôi tiểu bạch thỏ cũng nhảy nhót theo khiến hắn nhìn mà chảy cả nước dãi.
- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…
Dư thái giám thấy Đường Huyền thất thố vội nhắc nhở. Đường Huyền đang chăm chú ngắm cảnh, thấy bị làm phiền liền khó chịu phất phất tay nói:
- Thơ thố cái gì, trẫm ghét nhất chính là thơ a! Cho hắn thắng!
Đường Huyền nào có được mấy chữ trong đầu, đừng nói làm thơ cho dù bảo hắn viết chính tả cũng còn sai be bét ra nữa là.
- A?!
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra. Bạch Hồng Kiều thì giống như bị nghẹn ở cổ, cố cười nói:
Hắn chính là muốn Đường Huyền phải ngâm thơ, như vậy hắn thắng mới có ý nghĩa, mới có cảm giác sảng khoái.
Đường Huyền khó chịu quay lại nhìn chằm chằm Bạch Hồng Kiều, khiến hắn cũng có phần chột dạ.
- Họ Kiều kia, ngươi đèn sách bao nhiêu năm cũng chỉ để học mấy bài thơ này thôi sao? Vậy nếu hiện tại có giặc tới xâm lược thì ngươi định dùng mấy bài thơ của ngươi để cảm hóa chúng sao, nếu đất nước gặp thiên tai đại nạn thì ngươi định dùng thơ của ngươi để cứu tế người ta sao?! Hừ, mấy thứ thơ từ này thì trẫm tùy tiện đọc một lúc bốn năm bài cũng được, chỉ có điều hôm nay không có thời gian, còn rất nhiều người đang đợi khiêu chiến, trẫm không rảnh mà thi đấu mấy cái thứ vô dụng như thế này, bây giờ hoặc là ngươi thể hiện những tài năng khác của ngươi, hoặc là ngươi lui ra cho người khác lên thể hiện. Trận này trẫm tính cho ngươi thắng, ngươi có thể về được rồi, trẫm không cần loại nhân tài cả ngày chỉ biết ngâm nga mấy bài thơ ẻo lả như ngươi!
Bạch Hồng Kiều tính cách ra sao? Nếu hắn chập nhận thắng trận này như vậy thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình cả. Có thể bị mắng, bị chửi, bị tội... nhưng không thể bị coi thường!
- Tội thần vẫn chưa khiêu chiến xong!
Chương sau nhiều trò hay lắm, tính post luôn một thể mà thôi hôm nay phải đi chơi rồi, hẹn các bạn ngày mai
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 30: Thi Toán
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Bạch Hồng Kiều cắn răng nói:
- Tội thần còn biết một chút về trận pháp, thiên văn…
Đường Huyền giơ tay ra hiệu dừng, cười khẩy nói:
- Chỉ biết một chút sao? Vậy ngươi lui ra đi, trẫm cần những người học rộng tài cao hiểu biết đại nghĩa, có thể giúp đỡ trẫm bình trị thiên hạ, một chút hiểu biết mà cũng bày đặt khiêu chiến sao?
Bạch Hồng Kiều lại ngẩn ra một lát, hơi xấu hổ nói:
- Hoàng… Hoàng Thượng, vừa rồi là tội thần nói khiếm tốn một chút, thực ra tội thần… biết cũng khá nhiều…
Đường Huyền lại cười khẩy nói:
- Ngươi cũng hay thật. Gọi ngươi vào thi thố tài năng, ngươi đọc vài câu thơ ê a ra mất bao thời gian của trẫm, bảo ngươi lui ra thì ngươi nói biết trận pháp thiên văn địa lý một chút, trẫm bảo không cần một chút thì ngươi lại bảo ngươi biết nhiều! Ngươi trở mặt cũng rất nhanh a!
Đổi là người thường nghe vậy cũng còn xấu hổ vài phần, huống chi một tài tử ngạo khí cao hơn đầu như Bạch Hồng Kiều, nhưng hắn cũng không dám tức giận gì. Vừa rồi Hoàng Thượng chưa trách tội hắn ăn nói luyên thuyên khi quân phạm thượng đã là tốt rồi.
- Thôi được rồi, coi như ngươi biết nhiều, vậy thử nói những gì ngươi biết ra một chút, có gì trẫm chỉ giáo cho!
Bạch Hồng Kiều có cảm giác bản thân đang bị Hoàng Thượng khinh thường, liền quyết hôm nay phải vượt qua bằng được cuộc khiêu chiến này, một phần vì tương lai mà một phần cũng vì danh dự.
Nghĩ vậy hắn liền đọc lại đề toán mà ba năm trước từng làm khó từ Trạng Nguyên cho tới biết bao tài tử.
- Có chín chữ số từ một tới chín, hỏi làm sao xếp các chữ số vào bảng ba hàng ba cột sao cho tổng mỗi hàng ngang hàng dọc đều hàng chéo đều bằng nhau và bằng mười lăm? Mời Hoàng Thượng giải câu này!
Mọi người vừa nghe sắc mặt cũng trở nên căng thẳng. Đề toán này ba năm trước đưa ra, ở đình hôm đó không ai giải được, ngay cả những tiễn sĩ tài tử có tiếng cũng chịu thua.
Đường Huyền nghe đề toán này thì sửng sốt một hồi, sau đó cười ha hả nói:
- Dư lão, ngươi gọi chín thị vệ ra đây, cho mỗi người cầm một tấm bảng ghi số từ một đến chín cho trẫm, sau đó đứng thành hàng theo thứ tự.
789
456
123
Dư thái giám biết Hoàng Thượng hôm nay đã khác xưa, mặc dù vẫn dâm tiện, háo sắc, vô sỉ, hạ lưu… nhưng đầu óc có vẻ như không giống trước nữa, nói không chừng thực sự có thể giải bài toán này.
Tứ hải Tam sơn động Bát tiên.
Cửu long Ngũ hổ định Nhất nhân.
Nhị vương Thất tướng phò Lục quốc.
- Bạch Hồng Kiều, ngươi xem như vậy có đúng không?
492
357
816
Bạch Hồng Kiều thấy hàng người đã xếp xong thì kinh ngạc trợn tròn mắt. Không ngờ Hoàng Thượng chỉ chưa đầy thời gian chớp mắt một cái đã có đáp án. Sau đó cảm giác chưa đủ ngưu bức, Đường Huyền lại hô các quân sĩ đổi vị trí thêm một lần, cho các thị vệ di chuyển theo chiều kim đồng hồ, lấy số năm làm tâm.
834
159
672
Tới lúc này Bạch Hồng Kiều đã không còn gì để nói, chỉ còn sự khiếp sợ cùng khâm phục, mà trong đầu những người khác cũng là như vậy. Còn Đường Huyền thì đang cười thầm trong đầu, bài toán này ở kiếp trước cho dù trẻ con cũng có thể giải được, thậm chí đã thành một bài vè.
Hắn lúc này đang rất đắc chí, để thêm phần ngưu bức hắn giả bộ ung dung nhấp vài ngụm trà, sau đó vênh váo đưa mắt nhìn sang xung quanh. Chợt đang tiếu ngạo giang hồ thì từ đâu một luồng hàn khí lạnh như băng phóng tới. Đường Huyền vừa liếc sang thì nhìn thấy cô em vợ đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tay lăm lăm thanh kiếm giống như rất muốn đâm tên tiểu nhân đắc chí này vài phát cho bõ ghét. Đường Huyền tâm trạng đang rất cao hứng, liền chu mỏ hôn gió nàng một cái. Tần Diễm Diễm không hiểu hành động của hắn cho lắm nhưng đoán chắc nhất định lại là một trò khinh bạc nào đó, liền rút ám khí trong túi ra, ném phập một cái, cắm ngay vào dưới chân Đường Huyền. Đường Huyền ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi, thầm nghĩ: “Hôn gió đổi lấy ám khí tình yêu, em vợ quả là lãng mạn a, yêu quá đi mất!”
- Bạch Hồng Kiều, câu hỏi của ngươi trẫm đã trả lời, giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của trẫm phải không?
Bạch Hồng Kiều không còn dám kiêu ngạo chủ quan nữa, hắn đã tập trung hết tinh thần để chuẩn bị đối đáp. Đường Huyền liền cười nói:
- Vậy trẫm hỏi ngươi, vừa rồi trẫm dùng phương pháp gì để giải đề toán của ngươi?
Bạch Hồng Kiều trầm tư một hồi, sau đó lắc đầu:
- Tội thần thật sự không nghĩ ra, mong Hoàng Thượng chỉ giáo!
“Trẫm cũng còn không biết thì ngươi biết sao được!” Đường Huyền thực ra cũng chỉ là thuộc bài vè kia nên giải ra chứ hắn cũng không giỏi giang gì môn toán. Cũng chính vì sợ bị người ta vặn hỏi nên hắn phải đi trước một bước hỏi lại Bạch Hồng Kiều. Nếu Bạch Hồng Kiều nêu được cách giải thì hắn sẽ nói giống cách giải của hắn. Còn như hiện tại Bạch Hồng Kiều không giải được thì:
- Hừ, vậy năm xưa ngươi ra đề toán đó chẳng phải là giải mò sao, vậy mà còn xưng cái gì đại tài tử? Trẫm hiện tại cho ngươi thời gian về giải đề toán này một lần nữa! Thôi hiện tại cho ngươi hỏi thêm câu nữa. Nhớ là hỏi khó một chút, hỏi mấy câu dễ như vừa rồi thì miễn đi.
Bạch Hồng Kiều ba năm trước đúng là chỉ mò ra được đáp án chứ chưa thực sự giải được. Nhưng mò ra được cũng không phải dễ dàng, chỉ có điều hiện tại Hoàng Thượng giải bài toán dễ dàng như thế xem ra thực sự tài học của hắn còn thua kém Hoàng Thượng rồi. Ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Hồng Kiều bèn hỏi:
- Có vài trăm lượng bạc, giảm đi bảy mươi hai lượng thì chia đều được cho bảy người. Giảm đi tám mươi hai lượng thì chia đều được cho tám người. Giảm đi chín mươi hai lượng thì chia được cho chín người, vậy xin hỏi Hoàng Thượng số bạc là bao nhiêu?
Câu hỏi này Bạch Hồng Kiều ngay cả đáp án cũng chưa biết, hắn đã tìm cách tính toán mấy năm nay mà không ra, đành đem ra đánh cuộc với số phận.
“May quá câu này vẫn còn giải được”.
Đường Huyền cho gọi mang giấy bút tới, sau đó lập phương trình, trong vài phút liền giải xong. Những người khác nhìn mấy thứ loằng ngoằng gạch lên gạch xuống thì như người mù xem múa. Nhưng Bạch Hồng Kiều vừa nhìn thấy thì như người mê bừng tỉnh, khúc mắc bao năm qua liền được giải tỏa, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang ngây dại, sau đó chuyển sang mừng rỡ, rồi cuối cùng là khiếp sợ.
(Đoạn này tác giả không viết phương pháp giải, mời các bạn tham khảo cách giải ở dưới)
Phịch!
Bạch Hồng Kiều quỳ xuống vái Đường Huyền một cái hô:
- Hoàng Thượng, tội thần chịu phục!
Đường Huyền liền huênh hoang hỏi:
- Ngươi còn nghĩ là ngươi hiểu nhiều về thiên văn địa lý không?
Bạch Hồng Kiều là một kẻ kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không phải là cuồng ngạo, hắn biết bản thân hôm nay đã thua đứt Hoàng Thượng, liền tâm phục khẩu phục nói:
- Tội thần không dám. Tội thần biết bản thân tài học còn kém, không dám cùng Hoàng Thượng tỷ thí nữa. Chỉ xin Hoàng Thượng một thỉnh cầu!
Đường Huyền đang híp mắt ngắm cô em vợ, cười phất tay nói:
- Nói đi, trẫm hiện tại đang cao hứng, có thể sẽ đáp ứng ngươi!
“Em vợ a, trẫm như vậy đã đủ ngưu bức chưa, sau này hai chị em nàng theo trẫm nhất định sẽ không phải chịu thiệt a!”
Bạch Hồng Kiều nghiêm nghị nói:
- Tội thần nguyện ở trong đại lao cả đời, chỉ xin Hoàng Thượng dạy lại cho tội thần phương pháp giải toán vừa rồi, nó thực sự quá kỳ diệu!
Đường Huyền nghe vậy thong thả bước tới, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn về nơi chân trời…
- Bạch Hồng Kiều, cái thua lớn nhất của ngươi không phải ngươi tài học kém, cũng không phải do ngươi quá kiêu ngạo, mà ngươi thua là vì ngươi không biết dùng tài học của ngươi vào đúng mục đích. Ngươi ngày trước từng vì đám quan khảo thi tư lợi cá nhân mà bất bình. Vậy ngươi thử nhìn lại ngươi hôm nay xem, hơn hai chục năm trời đèn sách khoa cử, rốt cuộc cũng chỉ vì sở thích của cá nhân mà chấp nhận mai một cả đời ở trong tù, vậy ngươi với đám quan lại kia có điểm gì khác biệt?!!
Bạch Hồng Kiều nghe xong ngẩn ngơ, rồi dập đầu bình bịch nói:
- Tạ ơn Hoàng Thượng đã giáo huấn, tội thần hiểu rồi!
Cách giải của bạn A Miu Miu:
Gọi X là số lượng bạc => X phải là số nguyên. Vì đề bài nói số bạc là "vài trăm lượng" nên 100< X <999
Nếu trừ đi 72 lượng thì chia đủ cho 7 người => Số bạc mọi người nhận được cũng sẽ là một số nguyên. Có thể đặt phương trình như sau:
Số bạc mỗi người trong nhóm 7 người nhận được= (X - 72) : 7