Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 31: Hô Mưa
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Nhìn thấy đệ nhất tài tử đương triều không ngờ lại quỳ lạy Hoàng Thượng tới chảy cả máu đầu thế kia mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Đường Huyền lúc này đứng thẳng tắp, hai tay chắp ra sau lưng, bộ dáng uy nghi bệ vệ, muốn bao nhiêu ngưu bức có bấy nhiêu. Thậm chí mọi người còn có cảm giác quanh người hắn tỏa ra một vầng hào quang…
- Người tiếp theo!
Đường Huyền cảm thấy tạo hình tượng thế là đủ, bèn lui về ngồi lại trên ghế ung dung hỏi.
Lúc này một người khác tiến lên nói:
- Hoàng Thượng, tội thần Kỷ Tuyên Đình, ngày thường có nghiên cứu về nông nghiệp, thủy lợi và thiên văn khí tượng, mong Hoàng Thượng chỉ giáo.
- Ồ, hay đấy! Vậy ngươi thử nói xem trời hôm nay liệu có thể mưa hay không?
Kỷ Tuyên Đình nhìn bầu trời, sau đó lại đi tới quan sát một cây bàng, rồi dứt khoát trả lời:
- Không thưa Hoàng Thượng! Đêm nay sẽ có gió to nhưng không có mưa.
Đường Huyền nghe vậy gật gù:
- Ân, đúng thế!
Tần Diễm Diễm nghe hắn tỏ vẻ mình cũng biết, tức không chịu được, đốp chát lại:
- Hừ, người ta khiêu chiến ngươi, đoán ra thời tiết, ngươi lại chỉ “đúng vậy” một câu là xong sao? Nói thế thì bổn cô nương cũng nói được, có bản lĩnh ngươi thử làm cho trời không mưa thành có mưa ta xem?!
Mọi người thấy nàng một tiểu cô nương nũng nịu đáng yêu nên cũng không chấp nhặt chuyện nàng bắt bẻ Hoàng Thượng. Tần lão tướng quân thì cười ha hả:
- Diễm Nhi, ngươi lại hồ nháo rồi, ông trời không cho mưa thì ai có thể làm ra mưa đây…
Tần lão đang nói thì Đường Huyền giơ tay ngăn lại, cười sắc sắc nói:
- Tiểu di muội, nếu trẫm có thể làm trời đổ mưa thì sao? Ngươi có dám có đánh cuộc với trẫm không?!
- Ta…
Nàng vốn muốn nói “ta làm sao mà không dám”, nhưng ngẫm lại trước nay dường như mỗi lần đánh cuộc là một lần nàng thua hắn. Lần này không thể mắc mưu hắn nữa, đồ xấu xa!
Đường Huyền thấy nàng muốn nói lại thôi, má phấn đỏ ửng thì rất thích, ha hả cười nói:
- Ha ha, không dám phải không? Thế thì thôi đi, trẫm cũng không muốn so đo với một tiêu cô nương, thôi mau đi chơi đi đừng ở đây cản trở người lớn làm việc!
Dứt lời hắn còn nháy mắt một cái. Tần Diễm Diễm tức đến tóc mai bị thổi tung cả lên, bộ ngực phập phồng lên xuống.
Rốt cuộc nàng dậm chận đỏ bừng mặt nói:
- Ngươi… Được, đánh cuộc thì đánh cuộc, ta cũng không tin ngươi có bản lãnh khiến trời không mưa cũng thành có mưa!
Đường Huyền chính là đang đợi câu này, cười ha hả nói:
- Tiểu di muội, như vậy mới xứng là nữ trung hào kiệt. Có điều đánh cược phải có phần thưởng. Như vậy đi, nếu trẫm thắng thì ngươi phải gọi trẫm một tiếng “hảo tỷ phu” a!
- Ngươi…
Tần Diễm Diễm vừa giận vừa thẹn, bèn chui vào ngực Tần lão tướng quân nũng nịu kêu:
- Gia gia người xem, hắn… người xấu khi dễ ta!
Tần lão tướng quân vừa rồi xem Bạch Hồng Kiều tỷ thí với Đường Huyền, dù lão không hiểu về toán số nhưng ở lao trong ngục lão cũng biết Bạch Hồng Kiều tài học không nhỏ, có thể thắng hắn thì xem ra tên hôn quân này không đơn giản. Nhưng lão cũng rất muốn thử xem một chút tên tiểu hôn quân này làm sao để trời đổ mưa, bèn nói:
- Được rồi, Diễm Nhi, hắn chẳng phải chính là tỷ phu ngươi sao? Ngươi gọi hắn một tiếng cũng không tính là thiệt, hơn nữa ta xem hắn chắc gì đã có thể làm trời đổ mưa?
Tần Diễm Diễm nghe vậy liền lấy lại can đảm, quát lớn:
- Đúng vậy, đánh cuộc thì đánh cuộc, người nhà họ Tần không biết sợ! Nhưng nếu ngươi thua thì sao?
Đường Huyền nghe vậy cười thầm: “Người nhà họ Tần tốt lắm, hắc hắc!”
- Nếu trẫm thua thì trẫm sẽ gọi ngươi một tiếng hảo tiểu di muội, như vậy đủ công bằng chưa? Ha ha ha…
Đùa nghịch một chút, hắn liền phân phó lão thái giám vài câu rồi nói:
- Các vị ngồi uống trà một chút, trẫm chuẩn bị cho các vị mở mang kiến thức đây.
- Hoàng Thượng, đã chuẩn bị xong.
Mọi người nhìn sang thì thấy mấy chiếc xe hình thù kỳ dị đang chạy tới.
- Các ngươi hôm nay rất may mắn mới được làm người đầu tiên chứng kiến cơn mưa này đó!
Mấy chiếc xe này chính là hồng y pháo, có điều đạn bên trong được hắn thay bằng iot và bạc.
- Chuẩn bị… Khai hỏa!
Đường Huyền vừa hô hơn mười cỗ xe pháo nhắm thẳng lên trời đồng loạt khai hỏa.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên chấn rung cả mặt đất.
Mọi người bị một màn này làm hoảng sợ. Ngay cả Tần Diễm Diễm cũng sợ hãi tới run người.
Một lát sau chấn động dần qua đi, trời vẫn chưa đổ mưa. Tần Diễm Diễm hồi phục tinh thần, mỉa mai:
- Uy, sao trời còn chưa mưa? Hừ, biết ngay ngươi chỉ giả bộ ngưu bức gạt người mà… Ngươi cười cái gì?
Đường Huyền hắc hắc cười nói:
- Ai nha, trời không mưa thì ta cũng đành chịu thua vậy. Ta bây giờ liền gọi, hảo tiểu di muội a!
Tần Diễm Diễm tức giận dậm chân bình bịch gắt:
- Không cho ngươi gọi ta như vậy!
- Nga! Vậy trẫm gọi ngươi là tiểu di muội thân ái nhé!
- Ngươi… đồ vô lại!
- Di… Trời mưa rồi! Mưa rồi!
Một giọt, rồi lại một giọt, nước từ trên trời dần rơi xuống, tuy rằng không lớn, nhưng thực sự là mưa. Hoàng Thượng không ngờ thực sự có thể làm mưa rơi, đám người xung quanh nhìn thấy một màn này vô cùng kích động. Đặc biệt là Dư thái giám, lão cực kỳ khoa trương, thậm chí còn dập đầu hô vạn tuế. Thực ra mưa hay không thì lão cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ là lúc nãy khi lão đi chuẩn bị pháo đã bảo nhà cái mở kèo đặt cược. Hơn chín mươi phần trăm nằm kèo Đường Huyền, riêng lão vì đã nhiều lần thấy Đường Huyền làm nên những chuyển kỳ quái không tưởng, nên liền tất tay vào hắn. Lão đặt tới hơn chục vạn lượng, tỷ lệ là đặt Đường Huyền một ăn ba mươi, sảng khoái a! Hoàng Thượng vạn tuế a!
( Iot + Bạc và một số thứ khác thành mưa nhân tạo)
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 32: Đối Chữ
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Tiểu di muội thân ái, ngại quá, trẫm thắng mất rồi, làm sao bây giờ a?! Ha ha ha!!! Tới đây, gọi một tiếng hảo tỷ phu trẫm nghe nào!
Dưới cơn mưa Đường Huyền đứng gác một chân lên ghế cười ha hả.
Tần Diễm Diễm im lặng không nói, dường như suy nghĩ gì đó. Sau đó chợt nàng nói thì thầm với một sư muội bên cạnh. Nàng kia nghe xong gật đầu chạy đi. Tần Diễm Diễm cười lạnh nhìn Đường Huyền, hừ, muốn chiếm tiện nghi của bà cô đây, nằm mơ nhé!
Đường Huyền chợt phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Trời mưa bất ngờ nên mọi người không mang ô, cô em vợi lúc này đã bị ướt hết, thân hình vô cùng lung linh gợi cảm a! ... Kháo, bọn thái giám ngu ngốc, mang ô tới làm gì?!
Kỷ Tuyên Đình thấy một màn này thì kinh hãi không thôi, vội hỏi:
- Hoàng Thượng, ngài làm sao có thể… cho mưa rơi xuống vậy, tội thần nghĩ mãi mà không hiểu nổi!
Đường Huyền mắt giữ nguyên hướng nhìn cô em vợ, nói:
- Ngươi muốn hiểu thì ít nhất cũng phải theo học trẫm năm năm a!
Kỷ Tuyên Đình vội quỳ xuống nói:
- Tội thần Kỷ Tuyên Đình hôm nay đã được mở mang đầu óc, nhận ra sở học bản thân so với Hoàng Thượng chỉ như muối bỏ biển, cảm thấy xấu vì trước kia quá cuồng vọng vô tri. Cầu xin Hoàng Thượng nhận tội thần làm học trò, để tội thần được theo học ngài!
Bạch Hồng Kiều cũng vội quỳ xuống xin:
- Tội thần Bạch Hồng Kiều cũng có ý này, xin Hoàng Thượng ân chuẩn!
Đường Huyền lúc này rất có cảm giác thành tựu, đứng hếch mặt lên trời nhấp nhấp chén trà, trông rất có phong phạm một đại tông sư.
Tần Diễm Diễm nhìn bộ dạng tự cao tự đắc của Đường Huyền rốt cuộc không nhịn được nữa, cười lạnh bước ra nói:
- Uy, người xấu, ta muốn khiêu chiến ngươi!
Đường Huyền cười trêu ghẹo:
- Tiểu di muội thân ái cũng muốn khiêu chiến sao? Mau ra đề mục đi!
Lúc này sư muội của nàng đã quay trở lại, dẫn theo một đám thiếu nữ thiếu phụ, ai nấy độ tuổi tầm mười tám mười chín. Tần Diễm Diễm cười lạnh nói:
- Ngươi nếu hiện tại có thể nhìn ra ai trong số họ là thiếu phụ đã có chồng thì coi như ngươi thắng!
Phụt!
Vừa dứt lời Đường Huyền liền phun nước trà trong mồm ra! Mà những người khác cũng thi nhau ôm bụng cười.
Riêng ba vị sư thái quay sang nhìn nhau, muốn cười mà không cười nổi.
Tần lão tướng quân ôm bụng cười ha hả. Xem ra tên tiểu hôn quân kia lần này thua khó rồi. Đám thiếu nữ thiếu phụ này nhìn đều hao hao giống nhau, nhìn nửa giống thiếu nữ mà nửa giống thiếu phụ, đừng nói một nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng nhìn không ra được.
- Hảo Diễm Nhi giỏi lắm, không hổ là người nhà họ Tần a!
“Người nhà họ Tần, ha ha, giỏi lắm, ha ha…!”
- Nàng, nàng, nàng và nàng, đã có chồng!
Đường Huyền quan sát không quá mười giây liền chỉ ra bốn cô gái. Mọi người vốn còn tưởng hắn đoán bừa, nhưng quay sang thì thấy sắc mặt Tần Diễm Diễm không ngờ rất khó coi, chính bản thân nàng cũng không thể ngờ được, hắn… hắn đoán đúng hết! Chẳng thể nào có chuyện may mắn như vậy đi?!
Lúc này sư phụ Diễm Nhi tới nói nhỏ vào tai nàng gì đó. Tần Diễm Diễm nghe xong há hốc mồm, sau đó nghiến răng hét to:
- Đồ xấu xa, vô sỉ, hạ lưu!!!
- Hiện tại chúng ta thi câu đối!
Đường Diễm Diễm sau khi uống hết cốc nước để hạ hỏa, tiếp tục tiếp lên khiêu chiến Đường Huyền.
- Nga! Thì ra tiểu di muội không chỉ võ công cái thế mà còn có thể làm thơ a! Đúng là văn võ song toàn nha!
- Ít nói nhảm thôi! Ta ra câu đối, không phải ngâm thơ!
- Hai người cùng nhau ngâm câu đối, thật là kích thích a!
- Ai cùng nhau với ngươi… Hừ!
Tần Diễm Diễm vội tự nói với bản thân phải bình tĩnh, không được mắc mưu tên xấu xa kia thêm lần nữa.
- Ngươi nghe đây, vế trên là “Tố chỉ khinh đạn huyền thượng tuyết!”
( Ngón tay mềm mại gẩy đàn trên tuyết)
Đường Huyền không cần suy nghĩ liền đáp:
- Cường thương ngạnh xuyên cung hạ khố!
( Cây thương cứng đâm xuyên cái cung dưới quần)
- Ngươi đối bậy bạ cái gì đó?!
Thực ra Tần Diễm Diễm cũng không hiểu Đường Huyền đối thế có chuẩn không, thậm chí ngay cả vế mà nàng đưa ra nàng cũng không hiểu, vế đối này là nàng đi hỏi người khác. Nhưng dù không hiểu thì nhìn bộ mặt dâm tiện kia cũng biết chẳng phải vế đối tốt lành gì, trước hết cứ mắng vài câu đã!
Mọi người nghe vậy đều che miệng cười ám muội, khiến Tần Diễm Diễm có cảm giác mình lại một lần nữa rơi vào bẫy của tên ác tặc.
Lúc này đã chẳng ai dám tiến lên nữa, Bạch Hồng Kiều cùng Kỷ Tuyên Đình được coi là những người tài hoa nhất trong ngục mà còn thảm bại thế kia thì còn ai dám không tự lượng sức mình nữa.
- Thôi được rồi, nếu các ngươi đã không còn ai khiêu chiến thì tốt. Trẫm hiện tại cũng không muốn nhốt các ngươi nữa, các ngươi nếu đồng ý thì có thể đi theo phụ tá trẫm, trẫm sẽ cho các ngươi cơ hội thể hiện, còn nếu không đồng ý thì trẫm chuẩn tấu cho các ngươi tự do trở về nhà!
“Hừ, nếu không đồng ý theo ta thì đừng hòng ta cho các ngươi tự do, chẳng may các ngươi đi theo đám người phản loạn thì chẳng phải ta tự hại mình sao?! Phải bắt lại hết!”
Khi đa số phạm nhân đã quy thuận, đồng ý theo Hoàng Thượng thì Tần lão tướng quân chợt cười to:
- Tiểu hôn quân, ngươi vội cái gì? Lão phu thi từ thì không biết, nhưng đao kiếm thương bổng, cưỡi ngựa bắn tên cho ngươi tự chọn một đề mục, ra đây đấu với lão phu!
- Gia gia, cần gì ngài ra tay, tên xấu xa này con dùng một tay cũng đủ vỗ bẹp hắn. Chẳng qua là mồm mép lợi hại một chút chứ có gì giỏi giang?!
Đường Huyền cười nói:
- Tần tướng quân, ngài khi xưa trên chiến trường thường giết địch bằng binh khí gì?
Tần lão ngẫm nghĩ một chút, nếu vào chiến trận thì đa phần là dùng đại đao, nhưng tâm đắc nhất của lão lại là cung tiễn, lão từng dùng cung bắn không biết bao nhiêu thủ cấp của các tướng quân địch.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 33: Đại Chiến Ngự Hoa Viên
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Được. Vậy lão có nhìn thấy hai cái chuông đồng trong đình kia không? Trẫm với ngươi thi xem ai có thể bắn rơi chiếc chuông đó thì dành chiến thắng!
Tần lão ngắm chiếc chuông, ước chừng cự li khoảng năm mươi trượng. Muốn bắn rơi chuông thì phải bắn đứt chốt treo chuông. Lão liền hô:
- Được, lấy cung của lão phu tới đây.
Một thị vệ liền chạy tới phủ tướng quân lấy cây cung chuyên dùng của Tần lão tới.
Chốc lát sau quân sĩ đem một chiếc cung vừa to vừa dài. Tần lão kéo thử dây cung vài cái, tiếng kéo dây kẽo kẹt khiến người xung quanh nghe mà rùng mình.
Phặc!
Tần lão bắn phát tên đầu tiên. Mũi tên đi như lưu tinh, chỉ nghe “Choang” một tiếng, chiếc chuông lập tức rơi xuống.
- Hảo tiễn pháp!
- Tần lão tướng quân đúng là dũng mãnh vô song a!
Mọi người thi nhau vuốt mông ngựa. Tần lão cũng có phần đắc ý, đây là sở học lớn nhất của lão, không đắc ý sao được. Sao đó lão đưa chiếc cung cho Đường Huyền nói:
- Tới lượt ngươi rồi!
Đường Huyền nhìn cây cung mà phát sợ, ngay cả mũi tên cũng làm bằng sắt, dễ có khi cây cung này còn nặng hơn người hắn. Hắn xua tay nói:
- Tài bắn cung của trẫm thực ra cũng không thua kém Tần lão bao nhiêu, có điều gần đây trẫm đã nghiên cứu ra một thứ binh khí khác tốt hơn nhiều.
Nói xong hắn lấy một khẩu súng trường tới. Đây là một trong những khẩu tốt nhất, Đường Huyền đã cho thợ khảm thêm hoa văn họa tiết rồng vàng vào, nhìn qua không khác một khẩu thượng phương bảo súng là mấy.
Pằng pằng pằng!
Đường Huyền ngắm chiếc chuông đồng còn lại mà bắn. Vì sợ bắn trượt nên hắn phải bắn ba phát liền, dù sao luật cũng không cấm.
Ba tiếng kim loại va chạm vang lên, so ra thì nhỏ hơn tiếng cung tiễn của Tần lão một chút, nhưng chuông đồng vẫn rơi xuống.
Thị vệ liền lên khiêng hai chiếc chuông tới. Của Tần lão chốt treo chuông bị bắn đứt. Của Đường Huyền thì chốt treo chuông bị bắn vỡ, hơn nữa trên thân chuông còn có hai lỗ nứt do đạn găm vào. Hơn nữa vừa rồi Tần lão bắn cung dù tốc độ rất nhanh nhưng người ta vẫn nhìn thấy lờ mờ vệt đen, còn đạn của Đường Huyền thì không ai có thể nhìn thấy, nên cuộc đấu vừa rồi coi như Đường Huyền đã thắng một nửa.
Tần lão nhìn chiếc chuông đồng bị hai viên đạn găm vào mà khiếp sợ (viên còn lại bắn vỡ chốt bay ra ngoài). Lão cũng không quan tâm thứ Đường Huyền dùng là gì, lão chỉ quan tâm tới kết quả. Chuông đồng này cực dày mà còn như vậy, nếu là bắn vào người…
- Aiii! Xem ra ta đã già rồi!
Đường Huyền đắc ý, lại chỉ vào một tòa nhà khác nói:
- Các ngươi có thấy tòa nhà mái lục giác kia không? Trẫm đứng ở đây sẽ bắn rụng sừng nó cho các ngươi xem!
( Mái nhà TQ thời xưa thường có kiểu cong lên nhọn nhọn ở mỗi góc mái nhà, giống chùa một cột của ta vậy, cái đó trong truyện này gọi là sừng nhà)
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, cũng thấy lờ mờ mấy cái sừng nhà. Tần lão thầm tính khoảng cách này ít nhất cũng hơn trăm trượng, nếu là người thường như Ô thái sư thì ngay cả nhìn cũng không rõ đừng nói bắn trúng.
Đường Huyền thực ra cũng chẳng thể nhìn được, có điều hắn hôm trước vừa tìm được một chiếc ống nhòm cống phẩm trong hòm đồ chơi của tên hôn quân trước đây. Hắn cất sẵn trong người đã lâu, chỉ chờ cơ hội là đem ra sử dụng, mục đích chính là nhòm trộm các nữ đệ tử Thiên Mi phái tắm rửa…
“Di?! Cái gì kia? Kháo, không ngờ có kẻ dám lén lút lẻn vào Hoàng Cung!”
Đường Huyền dùng ống nhòm nhìn quanh thì phát hiện một bóng người hấp húi trên mái nhà xa xa, nhìn vài lượt thì phát hiện không chỉ có một tên. Một đám hắc y nhân đang chậm rãi bò trên mái nhà tiến về phía hắn.
Đường Huyền nóng mắt, liền cầm súng lên bắn một phát. Cự ly hơi xa nên không trúng được, nhưng đạn bay vào sát người tên hắc y nhân cũng đủ khiến hắn sợ mất mật. Biết đã bại lộ, hắc y nhân vội nhảy khỏi mái nhà, nhưng không bỏ chạy mà lao thẳng về phía Đường Huyền.
Tần Diễm Diễm thấy hắn bắn không trúng sừng nhà, liền mỉa mai:
- Ha ha, ngươi bắn trượt rồi, còn ngưu bức nữa hay không? Hứ!
Đường Huyền lại không có tâm tình mà đùa giỡn với nàng, vội hô:
- Có thích khách, mọi người cẩn thận!
Vừa nói hắn vừa chạy về sau vài bước, nghĩ tới nghĩ lui bèn đứng ra sau lưng Tần lão.
Lúc này Tần lão cùng ba vị sư thái cũng đã phát hiện ra đám hắc y nhân, vội hô:
- Có thích khách, mau bảo hộ Hoàng Thượng!
Những người khác nghe vậy đều khẩn trương đứng chụm lại. Các đệ tử Thiên Mi phái liền rút kiếm ra, năm trăm quân Phi Hổ đội cũng cầm súng lên.
Đám hắc y nhân ùa ra từ khắp mọi nơi như kiến vỡ tổ, như zombie thấy người sống.
Pằng pằng pằng pằng!
Tiếng súng nổ vang rền cả đất. Hàng loạt hắc y nhân trúng đạn ngã xuống. Nhưng hiện tại súng còn thô sơ, chỉ có thể bắn từng phát một, mà đám hắc y nhân phải tới vài trăm tên, cũng không biết chúng làm sao mà lẻn được vào đây mà không bị phát hiện, đám canh gác ăn hại! Trong nửa khắc một cơ số hắc y nhân đã tiến lại gần chỗ đám người Đường Huyền.
Vút vút vút!
Đám hắc y nhân không ngờ còn trang bị cả cung tiễn. Một số đệ tử Thiên Mi phái đã bị thương.
Tần lão tương quân liền cao giọng chỉ huy một người đứng thành vòng tròn bao quanh Đường Huyền cùng một số người không biết võ công ở trong. Sau đó ba vị sư thái xông lên trợ giúp các đệ tử đánh bọn hắc y nhân, còn Tần lão thì đứng im chắn trước người Đường Huyền, tên nào đến gần liền bẻ cổ.
Đám hắc y nhân này thân thủ cũng không tầm thường, chúng dù bị tử thương nhiều nhưng cũng gây thương tích không nhỏ cho Phi Hổ quân. Cho tới khi đám hắc y nhân áp sát được vào thì súng ống cũng không còn tác dụng nữa, nhưng cũng may Phi Hổ quân toàn những tráng sĩ khỏe mạnh, đánh giáp lá cà cũng không quá thua kém.
Thấy đám hắc y nhân tiến tới mỗi lúc một nhiều, Tần lão quát to:
- Bọn chuột nhắt muốn chết!
Tần lão chỉ dùng hai quyền nhưng mỗi quyền đánh ra là một tên nằm xuống.
Tần lão tướng quân đứng đây như cây trụ chống trời, một tên vào là một tên nằm xuống, đám hắc y nhân cũng dần dần hoảng sợ mà không dám liều lĩnh lao lên nữa!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 34: Đại Chiến Ngự Hoa Viên (2)
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền thấy Tần lão tướng quân uy mãnh như vậy thì rất mừng, cũng may chưa đắc tội gì với lão, bằng không một quyền kia mà đấm vào người mình…
Trong vòng vây bao bọc của thị vệ cùng Tần lão tướng quân, Đường Huyền lấy thượng phương bảo súng ra, lên đạn, bóp cò.
Đoàng…đoàng!
Hắn bình sinh không có tài năng gì nổi bật hơn người, nhưng riêng khả năng ngắm súng thì có chút thành tựu. Trăm phát trăm trúng thì không dám nói, nhưng trăm phát trúng tám chục thì có thể.
Đám hắc y nhân vừa khiếp sợ Tần lão tướng quân, đồng thời cũng sợ Đường Huyền bắn lén, vì thế đành phải dãn đội hình ra.
Thủ lĩnh của đám hắc y nhân thấy tình hình bất ổn, bèn suy nghĩ một chút, chợt lão nhìn thấy Tần Diễm Diễm thoát ra khỏi vòng vây của Tần lão tướng, nàng vì thấy đồng môn đánh nhau không kìm nổi ngứa ngáy nên muốn ra giúp đỡ. Theo quan sát của hắn vài ngày nay thì tên hôn quân có vẻ khá si mê thiếu nữ này, liền ra lệnh cho thủ hạ hành động.
Soạt!
- Tất cả đứng yên, nếu ai dám nhúc nhích ta liền giết nàng!
Đường Huyền vừa thấy Tần Diễm Diễm bị bắt, cương đao đang đè lên cổ nàng, lập tức trong lòng vô cùng khẩn trương, vội nói:
- Có gì từ từ nói, ngươi thả nàng ra, trẫm sẽ thả cho các ngươi đi!
Mọi người thấy Hoàng Thượng nói vậy thì bèn tạm đình chiến, nhưng vũ khí vẫn chắn trước mặt.
- Giang Bắc Thiên, ngươi còn che mặt làm gì, đường đường minh chủ Thánh Võ Minh mà phải lén lút như vậy sao?
Tên thủ lĩnh cởi khăn bịt mặt ra, lộ ra khuôn mặt gầy gò cương nghị, mái tóc đã bạc trắng. Hắn hừ lạnh nói:
- Sư thái chẳng phải cũng làm tay sai cho tên hôn quân này sao, có tư cách gì mà mắng lão phu?!
Đường Huyền ngắm nghía một chút, chép miệng nói:
- Thì ra ngươi là Giang Bắc Thiên! Ân, cũng có chút giống nam nhân…
- Tên hôn quân giả mạo, cái gì mà có chút giống, lão phu chính là một trang nam tử hán, lúc lão tử danh chấn giang hồ thì tên hôn quân ngươi còn chưa biết tự đi đái đâu!
“Giả mạo?”
Đường Huyền ngẩn ra, liền nói:
- Ngươi làm sao biết trẫm là giả?
- Hừ, nếu là tên hôn quân thật thì làm sao có thể dùng ám khí giết người? Chỉ sợ bọn ta chưa đánh hắn đã tự quỳ xuống xin hàng rồi!
“Kháo, hình tượng lão tử thật sự xấu như vậy sao?!”
- Đã biết trẫm là giả chẳng lẽ các ngươi còn không biết hôm nay các ngươi đã bị mai phục? Nói thật cho ngươi biết bên ngoài thiên quân vạn mã đã đợi sẵn, các ngươi chỉ cần bước ra khỏi đây thì người liền thành con nhím hết!
Giang Bắc Thiên sắc mặt hơi thay đổi, nhưng gần như không bị thuyết phục là bao.
Đường Huyền bèn nói tiếp:
- À, quên mất, các vị đều là những hảo hán giang hồ, tất nhiên không sợ chết, chỉ có điều… Ha ha, có một số việc các vị nằm mơ cũng không nghĩ ra được đâu!
Giang Bắc Thiên cau mày quát:
- Đừng giả thần giả quỷ nữa, có gì thì mau nói!
- Giang minh chủ hành sự trên giang hồ bao lâu như vậy chả lẽ còn chưa nhận ra sao?
Thực ra Đường Huyền chỉ đang cố kéo dài thời gian để tìm biện pháp. Nếu là vài tên thị vệ bị bắt thì hắn liền bỏ qua, nhưng lần này là tiểu di muội, hơn nữa Giang Bắc Thiên sợ bản thân nhận lầm người nên bắt tới vài nữ đệ tử, ai nấy đều rất xinh đẹp, Đường Huyền nhìn mà nuốt nước miếng, lần này không cứu cũng không được!
- Chẳng lẽ… Ý ngươi là…
Ngươi nói vô tình người nghe hữu ý, Đường Huyền vốn chỉ nói luyên thuyên nhưng trong lòng Giang Bắc Thiên lại suy nghĩ lệch lạc sang vấn đề khác. Nhận ra sự dao động của Giang Bắc Thiên, Đường Huyền vội nói:
- Giang minh chủ hiểu trong lòng là được rồi, có một số chuyện không cần nói ra. Cũng không thể trách ngươi được, kẻ đó quá giảo hoạt, ngươi bị lừa là phải! Cũng may mới chết có vài trăm người, cũng không nhiều lắm…
- Cái gì giảo hoạt, cái gì không thể nói ra?
Lúc này kẻ đang bắt giữ Tần Diễm Diễm lên tiếng hỏi, địa vị của y trong Thánh Võ Minh cũng không kém Giang Bắc Thiên bao nhiêu. Đường Huyền thấy có kẻ lên tiếng thì cả mừng, đảo mắt liên tục, chợt hô lên:
- A?! Chẳng lẽ một trăm mỹ nhân cùng hai trăm vạn lượng bạn kia Giang minh chủ đã nhận một mình, không nói cho các vị biết sao?
Giang Bắc Thiên linh cảm chẳng lành, lập tức quát lớn.
Đường Huyền chợt ồ một tiếng như người mê tỉnh mộng, kinh hô:
- Thì ra là thế! Giang minh chủ quả nhiên mưu kế hơn người! Có phải ngươi đã tính toán hết tất cả, chết đi càng nhiều thì tiền thưởng cũng đỡ phải chia ra nhiều phần có phải không?! Đúng là rất cao tay!
- Ngươi… câm miệng!
Giang Bắc Thiên nghe tới đây thì đã hiểu tên hôn quân kia đang cố chia rẽ nội bộ phe mình. Nhưng hắn có thể phát hiện ra, còn đám người trong Thánh Võ Minh thì không. Đám người này tập hợp từ nhiều môn phái bang hội khác nhau, hiển nhiên không có sự tín nhiệm lẫn nhau, lại thấy hiện tại phe mình đã chết tới vài trăm người, làm sao có thể không sinh ra nghi ngờ cho được?!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 35: Đại Chiến Ngự Hoa Viên (3)
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Giang Bắc Thiên trán nổi gân xanh, hai bàn tay nắm chặt lại, đốt xương kêu răng rắc.
- Lão phu Giang Bắc Thiên lăn lộn trong giang hồ hơn hai chục năm nay, làm chuyện gì cũng quang minh lỗi lạc, được sự tin tưởng của mọi người mới ngồi vào vị trí minh chủ này. Lão phu chưa bao giờ làm một chuyện gì có lỗi với mọi người cả, mọi người đừng để tên tiểu nhân này lừa gạt!
Đường Huyền lập tức chặn họng:
- Lão ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với các vị chính là để chờ tới ngày hôm nay, các vị thử nghĩ xem nếu hôm nay Giang Bắc Thiên không sai các vị tới đây thì liệu có hàng trăm huynh đệ của các vị chết như thế này không?
Nếu là ngày thường những người này sẽ không tin Đường Huyền, vì danh vọng của Giang Bắc Thiên trong giang hồ rất cao. Nhưng hiện tại đứng trước cái chết, dù không muốn tin thì họ vẫn buộc phải tin, nhìn bao nhiêu huynh đệ ngã xuống, và không biết bao giờ thì tới lượt mình…
- Nói thật cho các ngươi biết, Giang Bắc Thiên chủ động đi cùng các ngươi vào đây là vì hắn biết hắn công phu cái thế có thể thoát ra ngoài dễ dàng, còn các ngươi thì liệu sức mình có thể thoát khỏi ngàn vạn binh mã ngoài hoàng cung không?
- Mọi người đừng tin hắn, chúng ta cứ xông lên giết tên hôn quân này rồi đột phá vòng vây ra khỏi đây!
Giang Bắc Thiên vốn không giỏi ăn nói, nên cũng không dám cãi nhau với Đường Huyền nữa, vội hô hào huynh đệ xông lên.
- Cá chết lưới rách sao? Ha ha, khoan nói tới chuyện các ngươi có giết được trẫm hay không, cho dù các ngươi trốn được khỏi đây thì ngày sau cũng sẽ bị thiên quân vạn mã truy sát, rồi còn gia đình vợ con các ngươi, tất cả sẽ phải chịu tội tru di cửu tộc, cho dù trốn được thì sao, sau này phải sống trong cảnh chui lủi trốn tránh quan binh, rồi con cái các ngươi, sau này chúng sinh ra sẽ bị gắn một cái mác phản tặc, các ngươi nghĩ sao?...
- Còn theo chiều hướng khác, nếu như hôm nay các ngươi không thoát được, các ngươi nghĩ cứ xông lên liều chết một phen là xong sao? Vậy vợ con các ngươi ở nhà thì sao? Tới lúc đó lão bà của các ngươi sẽ ôm ấp người đàn ông khác trên giường, con các ngươi sẽ gọi người khác là cha, tài sản nhà các ngươi bị người khác tiêu xài, lúc đó ai còn nhớ tới các ngươi nữa?
Đánh giết cả một buổi chiều, ai nấy đều đã mệt mỏi, đầu óc cũng không được minh mẫn nữa, đám người Thánh Võ Minh cũng bị rốt cuộc cũng bị những lời nói của Đường Huyền xoay chuyển. Một người chợt nói:
- Vậy… vậy chúng ta chẳng lẽ còn có thể sống ra khỏi đây sao?
Người này vừa nói thì Giang Bắc Thiên liền quát:
- Thành Đường huynh, ngươi đã quên lời thề lúc trước của chúng ta sao?
Người nọ vốn khi xưa không phục Giang Bắc Thiên lên làm minh chủ, nghe vậy liền nói:
- Giang minh chủ, ngươi đã biết là có quân mai phục tại sao vẫn đưa chúng ta đi vào?
- Thành Đường đại hiệp, trẫm chẳng phải đã nói sao, Giang Bắc Thiên hắn đã nhận bạc của người ta để giết trẫm, giết không được trẫm thì hắn vẫn có bạc, nhưng hắn không muốn chia cho ai, nên mới muốn các ngươi chết hết để lấy bạc một mình!
- Uy, Dư lão, ngươi đem bàn ghế lại đây để ta đàm đạo với các vị đại hiệp, đứng nói chuyện thế này không được phải phép cho lắm!
Đám thị vệ đem bàn ghế lên, Đường Huyền ngồi xuống nói:
- Các vị không cần khẩn trương như vậy, trong tay các vị có con tin, trẫm sẽ không giở trò gì đâu. Có gì cứ ngồi xuống nói chuyện, uống tách trà cho đỡ khát, dù sao giao lưu võ công nửa ngày trời chắc cũng mệt rồi!
Đám người Thánh Võ Minh vì sợ Đường Huyền giở trò nên không ai dám ngồi xuống, nhưng chợt thấy đám thị vệ lại mang ra đặt lên mỗi bàn một bao tải bạc trắng cực lớn, mỗi túi ước chừng cũng phải vài ngàn lượng.
- Thực ra các vị ở đây cũng không ít người là cao thủ, có lẽ sẽ không sợ cấm quân. Vậy thì thế này, những ai hôm nay cảm thấy bản thân không thể tự thoát ra khỏi hoàng cung, lại không muốn chết, thì tiến lên nhận bạc, trẫm liền thả các ngươi ra! Còn những ai không sợ chết thì cứ ở lại, chút nữa chúng ta sẽ đấu tiếp!
Đường Huyền liếc nhìn sắc mặt đám người Thánh Võ minh, lại cười nói tiếp:
- Các vị hẳn là sợ khi lấy bạc trở về sẽ bị võ lâm đồng đạo tẩy chay phải không? Nếu vậy thì chi bằng các ngươi theo trẫm, trẫm sẽ phong cho các ngươi một chức vị võ quan tùy tài nghệ mỗi người, tới lúc đó muốn tiền bạc quyền lực nữ nhân có gì khó? So với mỗi ngày đi theo họ Giang kia vào sinh ra tử tốt hơn nhiều lắm!
- Trẫm đã nói hết, hiện tại ai muốn theo trẫm thì bước lên nhận bạc, mỗi người sẽ được một ngàn lượng, ai không muốn thì đứng tại chỗ chuẩn bị cá chết lưới rách tiếp! Nhưng trẫm nói trước, hôm nay các ngươi nếu không giết được trẫm thì không chỉ các ngươi bị chặt đầu bêu phố, ngay cả vợ con các ngươi nữ thì bán vào kỹ viện nam thì vào cung làm thái giám. Hừ! Đắc tội trẫm không kẻ nào có thể sống yên ổn hết!