Rất lâu, rất lâu sao đó. Khi mà Cao Kỳ Viễn dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi. Tại đồi Tả Mạng, Nạp Lan Cảnh, Trình Anh, Lai Câu, Triệu Phong, Na Yến, đang đứng dưới một gốc cây to trong khi chờ mọi người thu dọn.
Nhìn phía trước là một cảnh hoang tàn, Triệu Phong trong lòng chợt có một dư vị lạ thường.
Đây là chiến tranh ư?
Thật khác quá!
Hắn từng xem qua một số điển tích lịch sử, qua đó cái hắn nhận biết được về chiến tranh thật khác với những gì mà hắn đang đối diện.
Là do kẻ viết sử bất tài
Hay do bút ý khó tả được sự chân mục
Mực viết là màu đen
Chứ không phải được làm từ máu
Nên thế sự hoang tàn chỉ được viết vài dòng ngắn ngủi
Hiện thực và sử sách quả thật vốn không cùng đường
Những suy nghĩ trong đầu như những cơn mưa xuân nhẹ nhàng đến tưới khắp đất trời, rồi lại lặng lẽ rút đi, để lại trên cành lá những giọt nước đọng lại. Triệu Phong đứng đó suy nghĩ một cách thẩn thờ, cho tới khi Na Yến dùng tay huých một cái rõ đau vào hông hắn.
- Ai ui!
Bị đánh một cách bất ngờ hắn thốt lên
Sau đó chợt bừng tình khi thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình
Ngoài những người như Nạp Lan Cảnh, Trình Anh, Na Yến hắn gặp đã nhiều thì đây là lần đầu tiên hắn được gặp Lai Câu.
Lai Câu dáng người khôi vĩ, mình gấu, tay vượn, mặt như nhồi phấn, môi tựa thoa son, ánh mắt như sao băng, là một con người theo Triệu Phong là khá lạnh lùng và khó tiếp xúc
Nạp Lan Cảnh mở lời
- Triệu phong cháu đang nghĩ gì vậy?
Triệu Phong đáp lại
- Dạ thưa vương gia không có gì đâu ạ!
Nạp Lan Cảnh nhìn Triệu Phong và nở một nụ cười ấm áp
- Ta chỉ lo cháu lần đầu thấy cảnh máu tanh này sẽ hoảng sợ. Triệu Phong cháu không sao là tốt rồi.
Triệu Phong thấy sự quan tâm của vương gia đối với mình thì vô cùng cảm kích, chỉ là khi hắn định mở lời thì.
- Blêu
Na yến lè lưỡi làm mặt quỷ trêu hắn.
- Đàn ông con trai gì mà nhát gan thế không biết!
Nhát gan
Có thể nói trong từ điển của một người đàn ông thì hai từ nhát gan như là một điều cấm kỵ. Vì nó thực sự xô đổ mọi hình tượng mà họ thường nói với bản thân mình vào mỗi ngày.
Đặc biệt điều đó càng trờ nên khủng khiếp hơn khi được nói bởi một người con gái.
Cả nhóm người phì cười trước hành động có quá phần tự nhiên này của Na Yến. Chỉ có Triệu Phong là trơ phổng như tượng, một phần vì bất ngờ, phần còn lại là hắn dường như á khẩu với cô nhóc đáng yêu này.
- Sợ gì chứ… ta mà phải sợ à!
Hắn chống chế
Chỉ là càng chữa thì càng vụng. Còn Na Yến thấy thế lại càng thích chí, mà nói miết không buông.
May mà Trình Anh đã giúp Triệu Phong chuyển đề tài
- Vương gia chuyện vừa rồi…
Trình Anh đang định nói gì nhưng ngừng lại
Nạp Lan Cảnh chỉ vừa nghe đã hiểu
- Mọi người có vẻ bất ngờ vì kết cục của mọi việc phải không?
Vừa hỏi xong là hai đứa tiểu yêu bên cạnh, Na Yến và Triệu Phong gật đầu cái rụp, ra chiều đồng ý lắm.
- Ngay từ đầu khi cuộc tập kích sảy ra, ta luôn có nghi vấn về mục đích chính của nó là gì?
- Nếu là nhắm vào ta, thì tại sao quân lực của địch chỉ đánh vòng quanh mà không tiến sâu vào.
- Từ lúc đó ta bắt đầu quan sát kỹ hơn.
Giọng nói Nạp Lan Cảnh nhẹ nhàng nhưng ai nấy đều chú ý lắng nghe. Giờ đây ông như một lão sư đang trên lớp giảng bài trước ánh mắt khâm phục của đám học trò vậy
- Nếu ta đoán không lầm, quân địch không quá đông. Phần lớn sự hoảng loạn là do chúng ta tự dọa mình mà thôi.
- Cao Kỳ Viễn quả thật rất có tài. Hắn dùng địa lôi khai mào cho cuộc chiến một phần gây cho chúng ta thương vong lớn, hai là dùng màng khói để che đậy thực hư của quân địch.
- Quân địch tiến xuống từ nơi cao, lại di chuyển theo đội hình ong độc, năm người làm một nhóm khiến việc dự đoán quân địch ở phía sau vô cùng khó. Cũng may ta luyện binh nhiều năm sau một hồi suy tính thì cũng có thể nhân ra phần nào, quân địch xuống núi có hơn ba trăm, trên núi có hơn trăm cung thủ mà thôi.
Lai Câu nghe vậy thì lên tiếng
- Chỉ với vài trăm người mà khiến cho ba ngàn binh mã khốn đốn, thì kẻ cầm binh quả là tướng tài.
Nạp Lan Cảnh đáp lời
- Có câu cha hổ không thể sinh ra con chó được. Cao Kỳ Viễn tài năng chỉ có hơn chứ không hề kém cha hắn.
Trinh Anh đứng một bên tay vuốt nhẹ lấy thanh đao bên hông nói
- Nhưng mà vương gia, người làm sao đoán được Cao Kỳ Viễn trà trộn vào đám vệ binh?
Nạp Lan Cảnh trả lời:
- Lúc tên mặc áo bào trắng xưng tên họ ta mới lờ mờ đoán ra.
- Lúc trước khi đánh Yên quốc, để chuẩn bị cho chiến dịch. Ta đã đọc rất nhiều báo cáo về các quan lại triều đình của Yên quốc.
- Trong đó có nhắc đến người trẻ tuổi này. Hắn không chỉ là con của đại tướng đầu triều mà tài năng từ sớm đã được hiện rõ.
- Chỉ mười bảy tuổi đã đổ văn võ trạng nguyên tài nghệ siêu quần.
- Khi nước Yên bị diệt ta đã cố gắng tìm hắn để trọng dụng. Nhưng sau cái chết của cha, hắn đã biệt tâm biệt tích một thời gian dài
Triệu Phong trố mắt kinh ngạc thốt lên
- Quan viên của một nước lớn như vậy, có đến hàng trăm.
- À không hàng ngàn người
- Vậy mà vương gia người đọc hết tài liệu về họ ư?
Nạp Lan Cảnh không quá tỏ vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi của Triệu Phong, ông trả lời
- Binh pháp viết, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ biết ta mà không biết địch trận thắng trận thua, còn không biết gì cả đánh đâu thua đó
- Là người cầm quân, thông tin luôn là quan trọng nhất. Biết càng nhiều, càng có lợi cho đối pháp. Triệu Phong sau này cháu sẽ hiểu.
Na Yến cạnh bên cũng chen vào hỏi sau khi bị mọi người không chú ý đến mình
- Vậy phụ thân, vậy là nhờ vào tư liệu mà người đoán được kẻ mặc bào trắng là giả mạo.
Nạp Lan Canh vuốt lấy mái tóc của Na Yến âu yếm nói
- Trong tư liệu không có mô tả hình dáng của Cao Kỳ Viễn chỉ là so về tuổi tác với kẻ mặc bào trắng có vẻ không trùng khớp lắm nên ta hơi chút nghi ngờ mà thôi.
Na Yến hai mắt to tròn nhìn Nạp Lan Cảnh
- Chỉ như vậy mà phụ thân, người có thể đoán biết được Cao Kỳ Viễn đang trốn ở đâu người thật sự là rất tài a.
- Nha đầu ngốc, phụ thân của con đâu phải thầy tướng số, chỉ là dùng một số thủ đoạn mà thôi
Nói đến đây Nạp Lan Cảnh đứng dậy, ông quay mình về phía thân cây, tiện tay ngắt một cành cây xuống, mùi nhựa cây còn mới tỏa hương nhẹ vào trong không khí.
- Binh pháp có viết, thực là hư mà hư cũng chính là thực, biết mà vờ như không biết mà không biết lại như đã biết rồi
- Chờ kẻ khác ra tay không bằng ta vẽ đường cho hươu chạy.
- Nghi vấn trong lòng không bằng nói ra, nếu sai chỉ là một câu nói đùa, nhưng nếu đúng thì kẻ mang tâm bất lương sẽ phải chột dạ
- Cao Kỳ Viễn tuy thông minh, nhưng kết quả lại không thoát khỏi ngủ chỉ sơn. Hành động sớm một bước phải chuốc lấy thất bại.
Na yến cười khúc khích
- Tên Cao Kỳ Viễn này thật là nhát mà!
Chộp lấy câu nói này Triệu Phong nhanh chóng phảng pháo ngay, hắn cười nham hiểm
- Hề hề, vậy ai mới nãy chui rúc trong kiệu không dám bước ra ấy nhỉ
Nhưng trái với mọi sự kỳ vọng của hắn. Na Yến không hề tức giận với câu thọc gậy bánh xe của hắn. Cô nhóc khuôn mặt tỏ ra vô cùng đáng thương, hai mắt long lanh ngước nhìn Triệu Phong.
- Người ta là con gái mà!
Con gái. Chỉ hai từ là có thể bình yên đại cục. Triệu Phong không biết nói gì hơn, mà hắn biết nói gì bây giờ kia chứ. Hai từ đó như miễn tử kim bài, ngoài thúc thủ vô sách ra hắn cũng chịu không thể làm gì thêm
Nhưng cây muốn lặn mà gió nào chịu ngưng
Na Yến vuốt lấy tóc, miệng lèm bèm
- Thế còn ai tay run cằm cặp mà còn trách người ta. Thật là xấu quá đi
Giờ đây thì hắn đã bị kê tủ vô miệng. Đúng là đối với cô nhóc Na Yến này hắn luôn luôn ở kèo dưới mà. Hắn định nói gì thêm thì Lai Câu đã bẩm với vương gia
Lai câu lên tiếng
- Vương gia tuy nhiên Cao Kỳ Viễn vẫn là bậc kỳ tài, thả hắn đi như vậy khác nào thả hổ về rừng.
Nạp Lan Cảnh trả lời Lai Câu bằng một câu hỏi
- Lai Câu cậu có biết đánh cờ không?
Lai Câu chầm chậm lắc đầu
Nạp Lan Cảnh lại tiếp lời
- Lai Câu trò này rất hay đấy cậu nên thử đi
Nạp Lan Cảnh tiến về phía trước mọi người, áo bào theo gió bị thổi bay lên
- Kẻ mới tập đánh cờ, thường chỉ chú ý vào con cờ. Luôn đặt nặng việc ăn và bị ăn
- Kẻ chơi cờ được một thời gian, đi một nước tính hai ba nước
- Giỏi hơn một chút, nước cờ tính cũng nhiều hơn và đấu pháp cũng tốt hơn, số quân bị ăn cũng hạn chế hơn
- Nhưng nói đến cao thủ thì.
Nói đến đây Nạp Lan Cảnh dừng lại, tay phải đưa ra trước, sau đó nắm chặt lại. Trong ánh mắt tỏa ra một sự cuồng ngạo kinh thế. Giống như trời đất này chỉ có ông ta là lớn nhất, từ từ , chậm rãi nói
- Kẻ được gọi là cao thủ
- Từ khi khởi cờ đã tính được cả bàn cờ.
Sau đó Nạp Lan Cảnh tự nói nhỏ với bản thân mình
- Cao Kỳ Viễn, ngươi chỉ là con cờ trên bàn cờ của ta mà thôi
- Hãy cho ta thấy tác dụng của ngươi trên bàn cờ thiên hạ đại loạn này.
- Nước thừ năm mươi. Trúng!
Chỉ là trái với vẻ tự tin của Nạp Lan Cảnh, Trình Anh lại tỏ vẻ hơi lo lắng, ông suy nghĩ
- Kẻ đánh cờ trong thiên hạ nào chỉ có một người. Chỉ sợ là dưỡng hổ di họa mà thôi.
Thời gian mười ngày đã trôi qua, tuy là ngắn ngủi, nhưng dường như nó cũng đủ để xóa đi những ký ức không đẹp mà những người trong Nạp Lan phủ đã trải qua. Mọi người lại trở về với lối sống thường ngày, vương gia và Na Yến đã đi du ngoạn đây đó sau một khoảng thời gian xa cách, hai cha con muốn có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Trình Anh thì ở trong phủ lo toan mọi chuyện, đặc biệt là bầy ngựa, ông nói bọn chúng cần được chăm sóc lại vì dạo này đã tăng cân không ít, có lẽ những hạ nhân đã không làm đúng những gì ông dặn. Nghe đến đây Triệu Phong chột dạ, nếu Trình Anh mà biết lũ ngựa này phát tướng đến như vậy là do một tay hắn làm ra thì không biết sẽ thế nào nhỉ, quả thật hắn không dám nghĩ đến, nên cứ tốt nhất là đánh bài chuồng.
Kết quả là ai cũng có công việc của chính mình, chỉ còn hắn là vô công rỗi nghề, ngồi buồn chán một mình, cho tới khi một phong thư được chuyển đến.
Là thư của vương gia
Trong thư đại khái nói là, sẽ có một cuộc tuyển quân cho binh đoàn đặc biệt của Việt quốc và vương gia nói hắn có thể ghé qua đăng ký để dự tuyển. Nhưng không biết cái đặc biệt mà vương gia nói ở đây là gì, hắn thật sự không hiểu, vì hắn đã đến nơi đó và vượt qua hai vòng đầu tiên trong năm vòng thi, cái mà hắn nhìn thấy quả thật là có chút khó tin
- Toàn một lũ nhóc!
Hắn tự nói với mình
Mặc dù là Việt quốc trong các nước Bắc Nhung chỉ đứng thứ tám, nhưng nếu nói đến sự thiện chiến trên sa trường, nếu nhận mình thứ hai thì khó nước nào dám nhận mình đứng nhất, vì người dân ở đây rất thượng võ, âu cũng là do lối sống sinh hoạt thường ngày, chủ yếu là săn bắn, chăn thả làm chính.
Trong cách giáo dục, Việt quốc luôn nhấn mạnh rằng nước họ là nước nhỏ yếu, rừng không phải là vàng, biển không phải là bạc, tài nguyên thì hoang sơ, lại nằm trong vòng vây của các quốc gia lớn, nên người dân Việt quốc muốn tồn tại bản thân trước hết phải tự cường.
Muốn tự cường, muốn đất nước giàu mạnh, thoát khỏi nanh vuốt khỏi những kẻ tham tàn, thì bản thân quốc gia phải có một sức mạnh quân sự hùng hậu, sẵn sàng đập tan mọi mưu đồ của kẻ thù. Vậy sức mạnh quân sự ấy từ đâu mà có. Phải chăng nó khởi nguyên từ hơn năm mươi vạn dân sống trên mảnh đất này.
Sách Học Luận viết
Dân là nước, quốc gia là thuyền trên biển lớn
Nước có thể lật thuyền, cũng có thể đưa thuyền đi xa vạn dặm
Mệnh nước cũng là mệnh nhà.
Có lẽ vì điều ấy võ dũng như là một nấc thang vàng cho những ai muốn tồn tại nơi đây, và cũng là lí do vì sao mà giờ đây, tại nơi này đang quy tụ đủ mọi thành phần ở khắp nơi trong Việt quốc, từ những đứa trẻ con nhà quý tộc, quan binh, bá tánh cho đến thường dân…đủ mọi hạng người. Bọn họ tập trung ở nơi đây với một niềm tin sẽ được gia nhập quân đoàn đặc biệt này, để mai sau có thể làm rạng danh gia tộc, họ hàng, hay chính bản thân họ.
Và con số gần một vạn người là không hề nhỏ chút nào.
Tuy nhiên đa phần là những đứa trẻ chưa đến mười ba tuổi
Ở cái tuổi mà đa phần đều quá thơ ngây, và chưa từng trải qua việc đời, cũng như cơ thể còn quá nhiều hạn chế chưa thể thoát ra khỏi những tấm thân bé nhỏ ấy
Ý chí thì có nhưng e là lực bất tòng tâm
Hai vòng thi hít đất và chạy bộ đã trôi qua, phải nói như là một cực hình, chạy bộ gần mười dặm, sau đó lại hít đất một trăm cái, dưới cái nóng như thiêu như đốt, làm cho sức lực mọi người bị vắt kiệt. Đầu choáng mắt hoa, có cảm giác như muốn nôn ra, nhưng chẳng còn gì có thể nôn ra được nữa.
Mồ hôi thấm đẫm áo trong lẫn ngoài. Từng giọt, từng giọt rơi xuống tí tách, hay no tròn ôm xát khuôn mặt lăn dài.
Hơi thở dường như khó khăn hơn, hơi nước từ miệng vừa mới thoát ra, thì như bị cái nóng chói chang cuốn đi mất tự lúc nào.
Hắn không còn đứng nỗi nửa, giờ đây Triệu Phong nằm lăn dài ra đất, hắn cố tranh thủ nằm nghỉ một chút, hi vọng có thể hồi lại được phần nào thể lực cho những vòng thi tiếp theo. Chỉ là cơ chân, cơ bụng, cơ tay đều đang nhói đau vì gắng gượng quá sức.
Nhưng nào chỉ có mình hắn, nhìn lại phía sau nơi đường chạy, vẫn có rất đông người đang cố gắng lê bước, bò về đích, hoặc đơn giản là gục ngay trên đường chạy và chưa bắt đầu vòng thi tiếp theo. Nhưng nhìn xem, nhìn xem, những khuôn mặt tự tin, vui vẻ lúc nào giờ đây đã được thay bằng vẻ mặt phờ phạc, không chút huyết sắc.
Ước mơ hoài bão giờ đây như bong bóng ngày mưa, vỡ tan ra muôn mảnh.
Khốc liệt
Con mẹ nó! Muốn giết người à
Hắn chửi thầm. Triệu Phong không nghĩ rằng tuyển binh lại vất vả như vậy, không biết cái quân đoàn chết bầm này cần những loại người gì kia chứ. Hắn liếc mắc sang nhìn những người cũng như hắn đã vượt qua hai vòng thi
Nhưng hắn không thấy quá nhiều sự khác biệt từ những con người này, họ cũng như hắn, cũng đang thở hông hộc hết sức khó khăn. Nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng hướng về một chỗ, nơi có một tên nhóc mặc áo lụa sát cánh màu tím. Triệu Phong để ý tên nhóc này vì cơ bản hắn có lẽ là người đạt kết quả tốt nhất trong hai vòng thi vừa qua. Dù là thi chạy hay hít đất hắn cũng là người đầu tiên hoàn thành. Nhưng quan trọng hơn là nhìn tên nhóc này không có chút gì để mà có thể gọi là mệt mỏi cả, đã thế nhìn phong thái hắn rất là cao ngạo, khiến cho từ cái nhìn đầu tiên Triệu Phong đã không ưa gì.
Phách lối
“Nhưng mà quan tâm làm gì cơ chứ, hắn không ngán đường ta đi có gì mà phải lo, hắn là hắn, ta là ta, cứ chờ đấy rồi một ngày Phong gia ta đây sẽ đá đít ngươi cho mà xem”. Hắn tự nói với lòng
- Cuộc thi thứ ba bắt đầu
Tên quan chủ bạ lên tiếng, một binh lính mang một tấm bản lớn khệ nệ bước ra. Trên đó có treo một tấm vải màu đỏ đề hai chứ màu đen rất to. Triệu Phong tuy nằm khá xa nhưng vẫn có thể thấy được.
Leo núi
Bất cứ ai đọc xong cũng không khỏi chửi đổng.
- Con bà nó chơi nhau à, người chứ có phải trâu bò đâu mà hành xác ghê vậy.
Tiếng la hét phản đối ngày càng trở nên huyên náo, không chỉ là thí sinh mà ngay đến những người thân của thí sinh đứng ngoài rào chắn cũng săn tay áo vào phụ họ. Tên chủ bạ cũng ngơ ngác không biết phải xử lý tình huống này như thế nào. Hắn luống cuống, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt to ị, chảy xệ của hắn. Bản thân hắn càng bối rối hơn, khi có nhiều thí sinh đang kích động những thí sinh khác giải tán nhằm chống đối.
Triệu Phong bên này cười thầm trong bụng.
“Đúng rồi hò nữa đi, hét nữa đi, tốt nhất là hủy cái vòng thi vô nhân tính này đi. Con bà nó, quả thật là lết còn hổng nổi chứ nói gì leo núi”. Hắn nghĩ
Hắn ngay từ đầu khi nhận được địa điểm thi đã thấy nghi ngờ, tuyển quân có cần phải đến nơi đồi núi hoang vu như thế này không cơ chứ. Chỉ cần kiếm một mảnh đất rộng gần thành là được rồi. Ai mà ngờ được thì ra chọn nơi này để mà hành xác nhau đây mà, thật là vương gia nhà ta quả là biết cách chơi người khác thật đó
Nhưng có vẻ hắn không vui được bao lâu
“ Rầm”
Một thứ âm thanh thật lớn vang lên, nó như cắt đoạn những tiếng ồn ào.
Đó là tiếng sàn gỗ nơi lão chủ bạ mập đang đứng bị một vật gì to nặng rơi xuống, đánh vỡ. Ánh nắng chói chang chiếu xuống vật đó làm bóng của nó đổ dài trên mặt đất.
- Là một thanh đao
Một kẻ bên cạnh Triệu Phong hét lớn lên khi thấy vật này.
- Ta đâu có đui, có cần hét toáng lên vậy không.
Triệu phong quắc mắc nhìn qua tên miệng rộng vừa rồi, khiến hắn sợ run cằm cặp. Dù sao con nít vẫn là con nít, nhìn cái vẻ hung thần át sát của hắn không sợ mới lạ
Nhưng cái hắn quan tâm không phải là đao mà là người đứng cạnh thanh đao kia. Đương nhiên không phải là tên chủ bạ heo mập rồi, mà là người quen cũ, Lai Câu.
- Trượt tay rồi
Lai Câu nhẹ giọng nói, như có vẻ vô cùng hối lỗi vì hành động vụng về của mình
Triệu Phong khinh khỉnh nói
- Đùa nhau à, một vật nặng như vậy, tự thân nó rời vỏ rớt xuống chắc. Có quỷ mới tin. Tên này nhìn cứng nhắt vậy mà cũng khéo diễn kịch gớm.
Nhưng mà là vô tình hay cố ý thì một màn này cũng khiến cho đám đông phải im lặng. Không im sao được, đây là ai cơ chứ, đệ nhất dũng tướng người người kính phục đây mà!
- Rõ rấm thối!
- Tên này cũng là tên thích gây sự chú ý
Tên tiểu tử mặc áo tím lên tiếng, dường như tên này không ưa gì Lai Câu cho lắm thì phải.
Lai Câu bước lên giọng đầy uy nghiêm
- Ai không phục có thể lên đây nói chuyện với ta
Giọng nói Lai Câu to đến nổi những người ở xa nhất cũng có thể nghe thấy, oang oang cứ như chuông đỗ ấy.
- Ta chỉ nhắc mọi người một lần, binh đoàn này về sau do ta tiếp quản. Ở đây ta là người lãnh đạo cao nhất ai không muốn ứng tuyển có thể ra về.
Chứ “ về” được Lai Câu nhấn mạnh một cách có chủ ý. Ông muốn cho mọi người ở đây biết người có thực sự tạo ra luật chơi ở đây, nếu không tuân theo lập tức sẽ bị đào thải.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không ai nói với ai một câu nào.
Lai Câu thấy tình cảnh này thì tiếp tục lên tiếng
- Nếu mọi người đều đã đồng thuận thì chúng ta nên bắt đầu thôi.
- Ta sẽ phổ biến luật như sau
Các thí sinh dường như nín thở để xem xem phải đối mặt với vòng thi gì phía trước
- Phía sau mọi người là núi Bồ Lĩnh, trên đó đã có người của quân doanh đứng chờ.
- Trong vòng năm nén nhan những ai leo được lên đến đó thì coi như đậu vòng này
- Mọi người đã nghe rõ rồi chứ.
Các thí sinh khuôn mặt thẫn thờ. Núi Bồ Lĩnh tuy không gọi là cao nhưng năm nén nhan, năm nén nhan làm sao kịp cơ chứ.
Đừng nói là leo, dù là chạy có khi còn không kịp nữa là, phải chăng là nói đùa
Nhưng nhìn khuôn mặt của Lai Câu lúc này không có gì có thể cho đó là đùa cả.
Còn tên chủ bạ mập lặng tâm nãy giờ, thì bỗng dưng xuất hiện tay cầm một án hương, và năm cây nhan để sẵn trên bàn. Tên lính hầu cạnh bên thì mang theo chiếc chiêng ra
Beng
Tiếng chiêng vang lên
Lai Câu lên tiếng
- Cuộc thi chính thức bắt đầu, đốt nhan
Vừa nghe thấy tên chủ bạ đã châm cây nhan đầu tiên, trong khi mọi người còn đang ngơ ngác. Đến khi cây nhan đã được cắm vào lư rồi mọi người mới sực tỉnh là cuộc thi đã chính thức bắt đầu.
Một vài thí sinh lớn tiếng
- Lên thôi, cuộc thi bắt đầu rồi.
Rồi người này nối tiếp người kia không ai nói ai đều chạy ù về phía núi Bồ Lĩnh
Triệu Phong đang nằm dưới đất chống tay đứng dậy chửi thầm
- Abc&*#!xyz Lai Câu
- Cũng phải để cho con người ta thở với chứ
- Vừa mới công bố luật thi mà đã bắt đầu ngay thật là quá đáng mà
- Sau này tốt nhất đừng để ta leo lên chức cao hơn ông.
- Không thì cứ xác định là cắm hành vào đít đi nhé!
Hắn tâm trạng hết sức phẫn uất nhưng cũng không dám chậm trễ, nối đuôi theo đoàn người
Giờ đây núi Bồ Lĩnh một trận huyên náo diễn ra
Trong mỗi con người luôn tồn tại một cực hạn
Và đối với từng người cực hạn ấy lại khác nhau
Kẻ đứng trên đỉnh vinh quang, luôn là người phá vở những giới hạn
Đôi khi điều đó không xuất phát từ bản thân
Mà phần nhiều là do ý chí
Thứ không phải sinh ra là đã có
Mà do cuộc sống trui rèn mà thành
Ngọc thô muốn thành khí
Phải trải qua sự đẽo gọt
Lại Câu đứng dưới núi nhìn đoàn người đông đúc đang gắng sức vượt lên, trong lòng lại có một dư vị khó tả, cảm giác trong đám cỏ khô, chồi non dần chớm nở. Là cỏ dại ven đường, hay là hoa thơm tỏa sắc.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Lại nói đến Triệu Phong lúc này đang vắt vẻo trên vách núi trông hết sức khổ nhọc. Ban đầu theo suy tính của hắn nếu như cứ theo phần đông số thí sinh đi theo đoạn đường thông thường thì năm nén nhan chỉ sợ không mấy người làm được, vì vậy tạo ra một lộ tuyến mới thì khả năng thành công sẽ cao hơn.
Thế là hắn chọn leo lên mặt dốc của vách núi, nơi cũng có khoảng trăm người có cùng suy nghĩ như hắn
Nhưng cái gì cũng có mặt tích cực và tiêu cực của chính nó, thời gian tuy được rút ngắn nhưng đồng thời rủi ro cũng ngày một cao hơn. Đoạn đường này không chỉ dốc cao dựng đứng như tường. mà đá núi lại không mấy chắc, nhiều lúc phải đắn đo thật kỹ khi quyết định nơi để bám vào, nếu không đất đá chỗ ấy dễ bị sụt và gây nguy hiểm không cần thiết.
Ban đầu nhiều người chọn đọan đường này đều khá tự tin, nhưng khi leo lên giữa chừng thì mới thấy sự thật thường không như là mơ. Càng lên cao đường càng khó leo, cộng với việc thể lực đã bị bào mòn từ trước khiến cho việc di chuyển phải đối mặt với việc không còn đủ sức lực
Đôi bàn tay Triệu Phong đang tứa máu vì bị những mảnh đá cắt vào buốc thấu tận xương, đất bám vào vết thương càng làm cho chỗ đau thêm nhức nhối.
Quần áo thì bị cào xước không còn lành lặn, trông thật thảm não
Nhưng cơ bản điều đó không mấy khiến hắn quan tâm, hắn từng trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn như thế này nhiều. hắn dựa vào một vách đá, dùng tay áo lau mồ hôi, hơi thở ngày một trở nên nặng nhọc.
Phải chăng đã đến giới hạn, chỉ là không muốn từ bỏ. Một chút chấp niệm này khiến hắn từng bước, từng bước leo lên.
Tính cách của Triệu Phong không phải là người cố chấp, nhưng trên vai hắn có quá nhiều gánh nặng phải đeo mang. Từ lúc bắt đầu con đường hắn chọn đã không bằng phẳng và đầy chông gai hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Có lẽ vì vậy mà ý chí không chấp nhận từ bỏ, như một cơn độc bệnh lan khắp toàn thân, ăn vào máu huyết và xuyên suốt tâm can hắn.
Không bỏ cuộc
Ba từ đơn giản nhưng lại gồm thâu cái dũng khí của bao người. Vì bởi lẽ kẻ không bao giờ bỏ cuộc là người không bao giờ thất bại, vì trong họ thất bại không phải là nỗi đau mà là động lực cho những bước tiến sau này.
Với những suy nghĩ như vậy khiến cho tâm hồn hắn nhẹ nhõm đi nhiều, đôi bàn tay dường như đã lấy lại sức lực, tiếp tục bám vào vách đá mà leo lên
Nhưng vẫn câu nói ấy “ đời thường không như là mơ”
Rắc
Từ trên cao một âm thanh gẫy vở vang vọng lại, kèm theo đó là một ít vụn đá đang rơi xuống trúng vào người hắn. Triệu Phong ngước lên nhìn, có một cái bóng đen lao xuống với tốc độ rất nhanh.
Như một bản năng hắn với tay ra tóm lấy vật ấy. Chỉ là vật ấy khá là nặng cộng với tư thế đang phải bám vào vách núi khiến tay phải của hắn đang nắm vào một mỏm đá trở nên đau buốt.
Là gì vậy?
Hắn tự hỏi mình. Hắn ngoái đầu nhìn xuống.
Thì ra hắn đang nắm lấy tay của một thí sinh, nhìn từ góc độ này ắt hẳn là do trượt chân té xuống.
- Đệt
Đúng là nghèo mà còn gặp cái eo, một mình còn khó lòng leo lên giờ đây lại thêm một người.
- Nên Làm gì đây?
Xem ra tên ngốc bên dưới bất tỉnh mất rồi, giờ mà để hắn ở lại đây chỉ có một con đường đó là đi chầu diêm vương.
Bốp
Triệu phong đá nhẹ một viên đá dưới chân rơi vào đầu tên khờ đang được hắn cứu lấy, xem có thật sự bất tỉnh không. Không thấy động tĩnh gì, Triệu phong tiếp thêm một viên nữa, rồi hai, ba, bốn…. đến mười viên đá lớn nhỏ khác nhau được hắn đá xuống mà tên kia vẫn không mảy may động đậy
Triệu Phong thốt lên:
- Lão thiên ơi, hắn bất tỉnh thật rồi. Ngài nói xem con phải làm sao đây.
Lúc này Triệu Phong mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Hắn đang đắng đo không biết phải làm sao, đường tuy còn không quá xa, nhưng nếu vác thêm một người thật là quá sức mà.
Nhưng nếu để tên này ở đây, có lẽ hắn cả đời sẽ sống trong ăn năn mất
Làm
Không làm
Những suy nghĩ xen lẫn vào nhau làm hắn cực kỳ rối trí, giữa lương tâm và thành công chỉ có một con đường để hắn chọn, mà thời gian cho việc suy nghĩ thì không còn lại nhiều, còn xung quanh hắn giờ đây thì không còn ai.
Và cứ thế hắn vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng
Một canh giờ sau
Lai Câu không biết từ lúc nào đã có mặt trên đỉnh núi. Anh ta đang ngồi trên một cành cây, miệng ngậm một cành cỏ và ngắm cảnh chiều tà.
- Bẩm tướng quân, thời gian thi đã hết rồi ạ.
Một tên lính bên dưới kính cẩn tâu lên.
Lai Câu nhìn tên lính bên dưới
- Được rồi, vậy ngươi đi nghỉ đi ta muốn ở đây một lát
- Tiểu nhân xin cáo lui
Nói rồi tên vệ binh quay gót đi để lại Lai Câu một mình.
Lúc này một bàn tay giơ lên chạm vào nền đất gồ ghề của đỉnh núi, không ai khác là Triệu Phong.
Chỉ khác là trên lưng hắn lúc này đang cõng thêm một người nữa. Hắn đã dùng đai lưng của mình để buộc tên kia lại và từng bước lê lết leo lên.
Khuôn mặt bơ phờ, mồ hôi nhễ nhại, quần áo tả tơi như hồn ma vất vưởng vừa thoát khỏi chốn cửu u lao lên vậy. Hắn chống hai tay vào hông, miệng hồng hộc thở không ngừng, hai mắt mơ màng kèm theo đó là cơn choàng váng không tên gọi về.
Nhìn về phía trước đoạn đường trở nên vắng vẻ, tĩnh mịch
Không kịp rồi sao
Lòng hắn nặng trĩu, dẫu đáp án dường như đã biết trước, nhưng đối mặt với chính nó quả thật là không thốt nên lời. Đôi bàn tay nắm chặt, hắn nhắm mắt lại. Lặng nghe trong gió tiếng lá cây sào sạt rung lên.
Cảm giác này là gì đây?
Thất vọng vì thất bại ư?
Hắn đứng đó rất lâu. Rất lâu.
Thời gian chầm chậm trôi qua, từ từ hắn mở mắt ra, mĩm cười
Thất vọng ư
Nói đùa gì vậy, chỉ những điều này mà khiến ta gục ngả sao, nằm mơ đi. Phong ta cái gì có lẽ cũng không có, chỉ có sự gan lì là hơn người thôi, nếu làm sai cùng lắm là làm lại từ đầu.
- A, u, aaa..aaaaaaa..
Triệu Phong hét to nhằm giải tỏa tất cả cảm xúc ra ngoài
- Này cậu bị hăm à!
Triệu phong như đứng hình, quả thật có một giọng nói văng vẳng từ sau lưng hắn.
- Má ơi! Rõ ràng mình là người leo lên đỉnh trễ nhất mà, vậy giọng nói này từ đâu ra.
Hắn hắn len lén nhìn lại
- A!
Đập vào mặt hắn một khuôn mặt chảy máu đầm đìa, không ai khác chính là tên đang được hắn cõng sau lưng
- Quỷ!
- Quỷ cái đầu cậu. Người ta còn sống sờ sờ ra đây. Nhưng mà cái gì đây nhỉ?
Tên sau lưng lấy tay chùi lên mặt, sau đó nhìn xem, mặt hắn trắng bệt
- Máu
- Sao lại nhiều máu thế này, chuyện quái gì đã xảy ra lúc ta bất tỉnh thế này?
- Này. Cậu có biết vì sao mà tớ ra nông nổi này không?
Tên đó hướng ảnh mắt nhìn về Triệu Phong
Giờ này Triệu Phong mới nhớ ra ban đầu hắn đâu bị thương thế này, chắc có lẽ mấy viên đá ban nãy gây ra đây mà. Hức có khi nào hắn nghi mình ra tay không nhỉ
- À, thật ra mình cũng không biết
- Lúc mới thấy cậu là đã như vậy rồi.
Triệu phong khuôn mặt tỏ vẻ quan tâm cực độ, dường như vô cùng đồng cảm với người đang ở sau lưng mình vậy
Tên phía sau nói
- Vậy cậu đã cứu tớ khi mà tớ rơi từ trên cao xuống ư?
Triệu phong lèm bèm trong miệng
- Không phải ta thì còn ai, ma chắc
- Không phải vì cứu ngươi ta đâu đến nỗi thân tàn ma dại như thế này. Đã vậy còn trễ mất lượt về đích nữa chứ. Hức hức
Hắn đâu khổ lắc lắc đầu, nhưng sau đó Triệu Phong vẫn ráng nặng ra một nụ cười tươi khả dĩ
- À không có gì, gặp người hoạn nạn phải giúp nhau là chuyện nên làm mà.
Có một sự giả tạo không hề nhẹ trên khuôn mặt của hắn lúc này, dù sao cũng lôi tên kia từ dưới lên chẳng lẽ nói với tên ngồi sau lưng, vừa rồi quả thật có ý định cho hắn rơi tự do. Hức đành phải đóng vai người tốt đến cùng vậy
Và quả thật hắn đóng khá tròn vai, cứ nhìn tên đằng sau tíu tít cảm ơn thì hiểu.
- À cậu tên gì?
Tên đằng sau, sau khi rời khỏi lưng Triệu Phong cất tiếng hỏi
- Mình Triệu Phong
- Mình Long Cơ rất hân hạnh được gặp bạn
Đến lúc này Triệu Phong mới có dịp nhìn rõ Long Cơ. Một cậu bé có khuôn mặt lanh lợi, hai mắt tinh anh còn là một con người khá vui tính và biết nắm bắt cảm xúc của người khác. Tuy mới lần đầu gặp nhưng Triệu phong và Long Cơ nói chuyện khá hợp nhau, dù thân phận hai đứa khá chênh lệch.
Long Cơ là con của ngự sử đại phu Long Vũ ,một trong những trọng thần của Triều đình. Gia cảnh hay bối cảnh sống đều hơn xa người thường, nhưng Long Cơ không có mảy may một chút tự mảng mà luôn đối xử với người khác rất hòa đồng. Vì tính cách này mà đi đến đâu cũng được người khác yêu mến, và Triệu Phong cũng không ngoại lệ
Triệu phong hỏi
- Này vì sao cậu muốn tham gia cuộc thi này?
Long Cơ trả lời
- Không có gì vì đơn giản nó làm tớ cảm thấy thú vị
Nhìn khuôn mặt đang mỉm cười đầy hạnh phúc, Triệu Phong không khỏi nghệch người. Thú vị đến nỗi sắp mất mạng à, đúng là con nhà quyền quý có khác, thú vui thật khác người à nha.
Long Cơ hỏi
- Còn cậu, Triệu Phong nếu đậu cuộc thi này cậu có ước muốn gì không?
Triệu Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi ra quyết định
- Mặc dù không thích thú gì lắm, nhưng tớ phải trở thành thiên hạ đệ nhất đại tướng quân.
Lời nói ra ý điệu như chém đinh chặt sắt, dù phong vũ ba đào cũng khó lòng lay chuyển được.
- Thiên hạ đệ nhất đại tướng
Long Cơ nhẩm lại lời của Triệu Phong
Trước giờ Long Cơ đã gặp rất nhiều người, nhưng người đầu tiên có thể nói ra những lời này, thì đây quả là lần đầu tiên. Thiên hạ đệ nhất tướng quân là cái gì kia chứ? Nó không chỉ đơn thuần là một danh xưng, mà đôi khi còn có ý nghĩa cao hơn nhiều những suy nghĩ đời thường. Trên đại lục Hi Nhĩ Mạc này có bao nhiêu người có được danh xưng này cơ chứ. Và cũng đã bao nhiêu trăm năm, từ khi vị đệ nhất đại tướng quân cuối cùng ra đi?
Ngẫm nghĩ một hồi, Long Cơ nhìn Triệu Phong cười thật sảng khoái
- Thú vị! Thú vị. Ta nói rồi mà cuộc thi này quả thật hấp dẫn, những người kỳ lạ thật là nhiều a.
- Được rồi Triệu Phong chúc cho ước mơ của cậu trở thành hiện thực.
Triệu Phong ánh mắt ái ngại nhìn Long Cơ
- Nhưng mà hình như vòng này chúng ta đâu có đậu!
Long cơ đáp
- Để làm được điều ấy chúng ta phải… cậu … cậu nói gì cơ, không đậu là sao, chẳng phải chúng ta đang đứng trên đỉnh núi rồi à
- Đúng là chúng ta đã ở đây nhưng mà Long Cơ cậu quên vụ thời gian à.
- Éc. Tớ nhớ lúc chưa bất tỉnh đã ở gần đỉnh núi lắm mà. Chỉ một đoạn ngắn như vậy mà cậu leo chậm như vậy à.
- Cậu cầm tinh con rùa ư
Triệu phong nóng nảy
- Cậu nói chuyện với ân nhân mình vậy đấy à. Không phải vác theo cậu thì tớ đã lên đây từ sớm rồi!
Long Cơ ngồi phịch xuống miệng làu bàu
- Thế bây giờ phải làm sao đây. Thật là chán như con gián. Hức
Triệu Phong cũng ngồi xuống, miệng cũng than thở không ngừng
- Còn làm gì nữa đành chờ lần sau vậy. Dù sao cái cuộc tuyển quân ác quỷ này dù có qua vòng này, hai vòng còn lại cũng khó lòng mà qua được
- Cậu cũng nghĩ vậy sao Triệu Phong. Quả thật kỳ thi này giống tra tấn hơn là tuyển người đấy.
- Còn phải nói. Long Cơ cậu không để ý chủ khảo cuộc thi à. Lai Câu tướng quân ấy như hung thần ác sát vậy, toàn nghĩ ra những trò điên khùng để đọa đầy người ta mà thôi
Vừa nói xong Triệu Phong giả làm hồn ma, thè lưỡi ra trêu Long Cơ
Long Cơ cười ngặt ngà ngặt nghẻo, bò lăn, bò trường dưới đất. Sau đo bỗng nhiên hắn câm như hến
Triệu Phong hỏi:
- Này sao vậy.
- Không có gì. Mà Triệu Phong này hình như chúng ta có hơi quá, Lai Câu tướng quân đâu phải người như vậy
- Cái gì mà không phải. Lần đầu tiên tớ gặp anh ta mà cứ nghĩ là ác quỷ đội mồ sống dậy, mình lắm lem đầy máu, khuôn mặt thì hung dữ hơn cả đám côn đồ ngoài chợ. Nãy giờ tớ nói như vậy có khi là còn khen cho anh ta nữa đó.
Long Cơ nháy mắt ra hiệu cho Triệu Phong
- Nhưng dù gì ngài ấy cũng là một đại tướng quân. Tớ nghĩ từ nay về sau chúng ta đừng nói những lời ấy nữa thì hơn.
- Có gì mà phải sợ, ở đây chỉ có tớ với cậu nói xấu anh ta một chút thì đã sao nào. Hì hì cậu nhát quá.
Triệu Phong vừa dứt lời thì có một tiếng nói từ đằng sau, mang theo khí tức tử vong
- Thật vậy!
Cảm giác này là gì nhỉ, sau mà lông tóc nó cứ dựng ngược lên thế này. Triệu Phong lấy hết can đảm quay lại.
- Hức, tướng ……tướng …quân
Hắn lắp bắp như gà mắc tóc, khi thấy khuôn mặt Lai Câu đang cuối xuống dí sát vào mặt hắn. Còn Long Cơ thì đứng cạnh bên mồ hôi chảy ra không ngừng
- Hai tên nhóc này gan cũng lớn thật đấy, dám đứng ở đây nói xấu trưởng quan của mình. Thật là muốn chết mà.
Bốp, bốp
Hai cái ký đầu đầy uy lực được giáng xuống. Triệu Phong và Long Cơ đều ôm đầu đầy đau đớn
- Ai ui!
Không hẹn mà gặp hai nhóc đứng trước Lai Câu như cừu non đứng trước miệng sói vậy không nói một lời để cho kẻ kia xâu xé .
Lai Câu ngồi chồm hổm gần hai đứa nói
- Hai tên này ta đang ngắm cảnh thì lại huyên thuyên không ngớt, làm phá bầu tâm sự của ta
- Có biết đó là trọng tội không hả?
Lai Câu ôm lấy đầu Triệu phong ở thế khóa cổ, còn tay kia thì như mũi khoan đang ra sức ngoáy vào đỉnh đầu hắn.
Hức đây mà là tướng quân đỉnh đỉnh đại danh gì chứ, lúc này chả khác nào đứa con nít đang giận dỗi vậy, chỉ tội cho thân hắn đang phải hứng chịu. Nhưng ức chế nhất là nhìn qua tên Long Cơ khốn kiếp, thấy bạn bè nguy nan thì làm mặt giả nai đứng cạnh bên không nói tiếng nào, đúng là hoạn nạn mới rõ chân tình mà.
Sau một khoảng thời gian tra tấn thỏa thuê, Lai Câu đứng dậy, chống hai tay vào hông
- Này hai nhoc còn không lẹ đi vào trong đăng ký lấy chỗ nghĩ và xem cách thi đấu cho vòng tới đi chứ. Bộ đứng đây chém gió thì ta sẽ mở lượng hải hà tuyển các ngươi vô à.
Lai Câu vẫn giữ khuôn mặt át sát nhìn hai đứa. Không biết hai đứa Long Cơ và Triệu Phong có nghe được những gì Lai Câu nói không, nhưng cơ bản không nói nên lời, vì sợ đến mất mật mất rồi.
Đến một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh Long Cơ lên tiếng
- Nhưng mà chẳng phải hai đứa đều không đến đúng giờ, làm sao có thể đậu vòng này thưa tướng quân.
Lai câu dùng ngón áp út ngoáy tai
- Ta rất ghét nói nhiều, hai đứa đang cố ép ta làm việc quá sức mình rồi đấy
Giọng Lai Câu cứ kéo dài lê thê mà chầm chậm khiến cho hai đứa nhóc sống lưng lạnh toát
Lai Câu lại tiếp tục lên tiếng
- Luật là lên đỉnh núi trong vòng năm nén nhan đúng chứ. Và là một vị giám khảo ta xác nhận khi hai người các ngươi vừa chạm đến đỉnh thì cũng chính thức hoàn thành cuộc thi này.
- Đương nhiên là chưa tính toán đến khoảng thời gian chém gió nãy giờ.
- Ta nói như vậy đã thông rồi…….. chứ!
Thật là vật vã cả linh hồn, chỉ là lời nói bình thường nhưng cũng khiến hai tên nhóc này thở không ra hơi, thế mới biết trong lòng Triệu Phong và Long Cơ, Lai Câu đáng sợ như thế nào
Triệu Phong len lén hỏi
- Vậy tại sao lúc mới lên đây, lại không thấy bất cứ thí sinh nào vậy ạ.
Lai Câu quắc mắt nhìn Triệu Phong
- Bộ ngươi nghĩ ai cũng vô dụng như hai đứa à
- Còn không mau đi. Hay là muốn ta quăng từ trên này xuống hả!
Hai đứa dạ dạ vâng vâng rồi sau đó cúp đuôi chuồng thẳng không dám nói thêm lời nào.
Còn về Lai Câu không biết anh ta nghĩ gì khi nói dối về việc thời gian, để đặc cách cho Long Cơ và Triệu Phong, nhưng chỉ thấy sau khi hai đứa kia rời khỏi anh ta lại có vẻ rất hứng khởi
Trời về đêm thật lạnh, ngồi bên cạnh một đống lửa to cũng không giúp cho cái lạnh giảm đi phần nào. Từng cụm, từng cụm hai mươi, ba mươi người ngồi quây quần vào một chỗ để sưởi ấm.
Lúc này Triệu Phong đang ngồi một góc nơi cuối trại, cầm lấy một miếng thịt nướng đang còn ăn giở, trong đầu thì đang nghĩ mông lung. Nhìn lên bầu trời ánh trăng vừa ló dạng khỏi hàng mây, thật no tròn và đẹp đẽ, ánh trăng lung linh chiếu rọi khắp đất trời.
Hắn tự hỏi đã bao lâu rồi nhỉ, đã bao lâu rồi hắn mới lại ngồi trên một đỉnh núi ngắm trăng mà trong lòng lại cảm thấy thư thái thế này. Có lẽ lần gần đây nhất là đi với Na Yến. Chỉ mới không gặp có mấy ngày mà Triệu Phong dường như nhớ lắm cái vẻ tinh nghịch yêu kiều, ngày nào cũng khiến hắn vừa khó xử vừa buồn cười.
- Này đang nghĩ gì đấy
Không biết Long Cơ từ đâu chui ra, cất tiếng khiến hắn giật mình
Triệu Phong trả lời:
- Không có gì chỉ là nghĩ lung tung thôi
Long Cơ cười nham hiểm
- Không phải là đang tơ tưởng đến em nào đấy chứ!
Triệu Phong nhìn hắn trố mắt, miệng lắp bắp
- Làm….làm gì có. Chỉ giỏi đoán mò
Long cơ lại nói
- Không có thì không có làm gì phải căng thẳng vậy
- Hay là bị tớ nói trúng tim đên rồi
- Hề hề
Triệu Phong sua tay, và cằm miếng thịt ăn giở ăn tiếp, lãng tránh những câu nói của Long Cơ. Nhưng mà hình như tên Long Cơ này xem ra có vẻ thích thú khi nhìn thấy hắn khó xử hay sao ấy, hắn cứ quẩn quanh và liên tu bất bất tận nói miết không buông.
- Thật là điếc con ráy mà!
Triệu Phong, hắn rủa thầm trong miệng. Nhìn qua tên Long Cơ khuôn mặt hãm tài chỉ muốn cho một đá rớt xuống dưới núi thôi.
- Này Long Cơ cậu kêu tớ đến có việc gì không?
Từ trong màn đêm một bóng người bước ra. Triệu Phong quay lại nhìn thì ra tên mặt áo tím gặp hồi ban sáng đây mà.
Long Cơ vừa thấy người này thì vô cùng hớn hở
- Tử kỳ yêu vấu!
Long Cơ chạy đến tính ôm tên kia, chỉ thấy tên kia giơ chân lên cho ngay một cước giữa mặt, tuy không mạnh lắm nhưng khiến Long Cơ ngả về phía sau không thực hiện được ý đồ.
- Đá hay lắm!
Triệu Phong bên này cười thầm ra chiều ủng hộ
Tên áo tím hay còn gọi là Tử Kỳ lên tiếng
- Cậu có thôi ngay những hành động biến thái ấy không. Lúc nào cũng vậy, làm người ta nổi hết cả da gà rồi nè
Tên áo tím làu bàu đầy bất mãn
Còn Long Cơ bên này lồm cồm đứng dậy, phủi phủi quần áo.
- Người quá đáng là cậu mới đúng, cậu đối xử với bạn bè lâu năm như thế này à
- Đã biết quen nhau lâu năm thì cậu phải hiểu tớ ghét mấy trò ôm ấp tởm lợm của cậu rồi chứ.
- Xì. Cậu chả hiểu gì là tình thương mến thương gì cả. Cứng nhắt cứ như khúc củi ấy, rõ chán
Nếu nói về đấu khẩu thì quả thật tên Long Cơ này đúng là mồm mép lanh lợi không khác gì các cô hàng ở chợ búa cả. Có lẽ trong đám nam nhân có mặt ở đây chắc phải ngã mủ chào thua hắn mất ( Triệu Phong suy nghĩ)
Tên áo tím không biết nói sao với tên chiến hữu xấu tính lâu năm này
- Nói đi, có chuyện gì cần nhờ tớ giúp phải không.
- Chỉ khi nào khó khăn mới nhớ đến đứa bạn này. Còn bình thường thì lặng mất tăm mất tích chẳng thấy tăm hơi
Long Cơ tiến lại gần vẫn giữ khuôn mặt đầy vẻ xu nịnh
- Nào có, chỉ là bạn bè cũ tìm gặp nhau hàn huyên đối ẩm thôi mà
Tử kỳ ánh mắt nghi ngại nhìn Long Cơ
- Cậu mà tốt bụng vậy thì có mà trời mọc ở hướng tây.
Long Cơ lại kéo tay Tử kỳ ngồi xuống gần Triệu Phong rồi nói
- Thôi được rồi ngồi xuống đây, xuống đây rồi ta nói chuyện
Long Cơ đưa mắt nhìn Triệu Phong
- À tớ quên mất để tớ giới thiệu
- Người này là Ngu Tử Kỳ, bạn chơi từ nhỏ đến lớn với tớ.
Sau đó lại nhìn qua Ngu Tử Kỳ
- Còn người bên này là Triệu Phong
Chỉ khác là sự giới thiệu nhiệt tình của Long Cơ không khiến cho sự gặp mặt đầu tiên của hai con người này trở nên tốt đẹp được
Triệu Phong thì luôn coi Ngu Tử Kỳ như một kẻ hống hách kiêu ngạo
Còn Ngu Tử Kỳ chỉ xem Triệu Phong như một tên vô dụng không hơn không kém
Hai tên này nói sao nhỉ, ngay từ cái nhìn đầu tiên là đã không ưa nhau rồi.
Long Cơ thấy như vậy thì cũng không dám giới thiệu thêm nhiều, đành chờ khi khác thích hợp vậy
Long Cơ lên tiếng
- Chuyện là thế này, vòng thi kế tiếp của chúng ta là phần thi cưỡi ngựa, mọi người biết rồi chứ
Hai người Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong đều gật đầu
Long Cơ lại tiếp tục
- Chỉ là theo thông tin tớ biết được đây thì, phần thi này không giống như ba vòng thi trước
- Vòng này tiến hành thi theo nhóm, và một nhóm là ba người
Triệu Phong thốt lên kinh ngạc
- Thi theo nhóm à. Sao vụ này mình không biết gì vậy nhỉ?
Long Cơ và Ngu Tử Kỳ nhìn qua, sau đó lắt đầu, không biết tên ngốc này từ chiều đến giờ làm cái gì mà không chịu tìm hiểu thông tin cho vòng kế tiếp gì cả, thật là rảnh rang mà, hay trong đầu hắn là đậu hủ nhỉ
Long Cơ lại tiếp lời
- Vậy thì bây giờ cậu biết rồi đó
- Và tớ cũng nói luôn, tớ hi vọng ba người chúng ta sẽ là một nhóm
Một tràng không khí vắng lặng không tên gọi đến
- Không thích! Tớ không muốn chung đội với hắn
Cả Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ cùng đồng thanh lên tiếng
Long Cơ nghiến răng trèo trẹo
Bốp
Bốp
- Hai người các cậu đùa với tớ đấy à. Chết đến đít rồi mà còn sỹ!
Long Cơ hai tay cốc mạnh hai tên ngồi cạnh bên, mặc cho Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ tru tréo.
Long Cơ hỏi
- Được rồi vậy nói cho tớ biết vì sao hai người không muốn hợp tác với nhau
Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ hai người đứng dậy, đi về hai hướng
- Không thích là không thích cần gì phải lý do, lý trấu
Long Cơ ngồi trơ phổng khi nghe câu trả lời. Ôi vật vả cả linh hồn, cái kiểu trả lời gì mà vô trách nhiệm thế không biết
- Phù
Long Cơ hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật mạnh, hắn phải kiềm nén hết sức để không đập cho hai tên ôn thần này một trận. Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, hắn tiến về phía Ngu Tử Kỳ, ngữ khí đầy vẻ ôn hòa
- Tử Kỳ, chẳng lẽ cậu muốn rớt vòng này
- Đương nhiên là không rồi, nhưng Long Cơ à, cậu nghĩ sẽ thắng nếu có hắn vào đội của mình sao
- Tử kỳ chẳng lẽ cậu không biết tính tớ. Không thích làm chuyện gì mà bản thân không chắc thắng sao?
Ngu Tử Kỳ quay lại nhìn Long Cơ, quả thật vậy người bạn mà hắn quen biết bấy lâu đúng là kẻ không bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc tám phần thắng. Nhưng Tử Kỳ hắn vẫn còn băn khoăn lắm
Long Cơ lại bồi thêm một câu
- Cậu cứ nghĩ Triệu Phong chỉ là một người trám vào cho đủ chỗ là được rồi. Cậu mới là người quan trọng nhất với đội.
- Haiz. Mình thật sự không biết có thắng được không nếu không có sự giúp đỡ của cậu. Tài năng thiên phú cộng với sự thông minh bẩm sinh của cậu tớ tin rằng cuộc thi này chẳng khác nào một trò đùa phải không.
Hàng loạt những câu vuốt mông ngựa được Long Cơ liên tiếp rủ rỉ, rù rì, khiến cho Ngu Tử Kỳ cuối cùng cũng phải mũi lòng
- Được rồi tớ đồng ý, nhưng tớ nói trước tên kia mà làm hỏng chuyện là không phải lỗi của tớ đâu à nha
- Đương nhiên rồi, sao lại là lỗi của tớ với cậu được. vậy nha, bây giờ tớ qua kia một chút, cần phải dặn dò tên ngốc kia một số chuyện cho ngày mai
Nói rồi Long Cơ cất bước về phía Triệu Phong, vẫn những câu nói khiến người khác mát lòng hả dạ, Triệu Phong cũng khó có thể phản bác được gì
Triệu Phong nói
- Long cơ này, dù sao tên kia quả thật tài năng cũng không nhỏ vì sao phải ép mình về đội của chúng ta
Long Cơ ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, sau khi định vị được Ngu Tử Kỳ đang ở một chỗ khá xa thì ghé vào tai Triệu Phong nói nhỏ
- Thật ra là thế này, cậu ta có bệnh tự cao tự đại từ nhỏ, nên chẳng mấy người ưa, vì vậy chả ai mời vào đội
- Là cậu ta chủ động năn nỉ chúng ta cho vào đội mà
Triệu Phong cười khì
- Tớ biết mà với cái tính cách khó ưa ấy, ai mà thèm hợp tác cơ chứ
Long Cơ vỗ vai Triệu Phong nhẹ giọng nói
- Triệu Phong này, dù sao Ngu Tử Kỳ cũng là bạn thân của tớ. Cho nên những lời vừa rồi cậu có thể giữ bí mật dùm tớ được không. Tớ không muốn cậu ấy tự ái về tính cách của mình
Triệu Phong nhìn về phía Long Cơ với sự ngưỡng mộ vì một người luôn quan tâm đến bạn bè, giọng nói đầy vẻ chân thật
- Cậu cứ yên tâm, vì cậu tớ sẽ đành bấm bụng để hợp tác với tên ấy, không cần phải lo lắng.
- Triệu Phong cảm ơn cậu
Khuôn mặt Long Cơ đầy vẻ cảm kích, nhưng khi quay lại, trong lòng hắn đang hoan hỉ cực độ.
- Khà khà, hai con cá vàng cuối cùng đã cắn câu. Đúng là không dùng ít nước mắt là không được mà.
- Ôi ta thật nể ta quá xá.
Trưa hôm sau
Triệu Phong thấy Long Cơ đi lại phía hắn và Ngu Tử Kỳ đang đứng, người nhễ nhại mồ hôi thì lên tiếng hỏi
- Cuộc thi sắp bắt đầu rồi mà cậu còn chạy lung tung à, không sợ bị rớt hay sao
Long Cơ lấy tay áo lau mồ hôi, cất tiếng đầy mệt mỏi
- Rớt thế nào được, vì tớ đã có kế sách tất thắng trong tay rồi mà
Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong đều bất ngờ nhìn sang
- Kế sách tất thắng, có thật không? Nào nói ra cho mọi người nghe xem
Long cơ ngước lên trời tay phe phẩy
- Trời nóng thật đấy, giá mà giờ này có ai cho mình chút nước mát thì hay biết mấy, cổ họng cứ khô thế này thật là khó nói chuyện a.
- À, umh
Long Cơ tằng hắng mấy tiếng
Triệu Phong nghe là hiểu, lập tức đến bên kia đem bầu nước da về cho Long Cơ. Long Cơ tiếp lấy bầu nước tu một hơi hết sạch. Sau đó lại phe phẩy tay
- Trời nóng thế này ước gì có ai quạt cho mát nhỉ?
Lần này Triệu Phong nháy mắt cho Ngu Tử Kỳ, nhằm ra hiệu tới lượt ngươi rồi đó. Dù không thích nhưng Ngu Tử kỳ đành bấm bụng đi kiếm một cái lá cây to về quạt mát cho Long Cơ
Long cơ thích chí lắm miệng bô bô
- Thật là thoải mái mà
Nhưng hắn đâu biết hai tên phía sau hắn đang lăm le, chờ tên hôn đãng phía trước giải thích không trôi, xem bọn hắn xử lý tên hành hạ bạn bè này như thế nào. Lúc đó Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ tuy không đồng tiếng nhưng lại rất đồng lòng
- Được rồi, mọi người nghe đây, cuộc thi này là thi ba người tuy nhiên theo điều tra của tớ thì ba con ngựa này cấp ngựa đều không như nhau, nếu chia thành thượng trung hạ cũng không ngoa
Triệu Phong thắc mắc
- Tại sao lại phải làm như vậy?
Long Cơ trả lời
- Không phải là quá rõ ràng rồi sao, đây là một cuộc thi nhóm, cho nên kỹ năng từng người chỉ là thứ yếu, cái quan trọng là với những gì mình có mà tùy sức từng người mà sử dụng một cách hợp lý
- Phân cấp ngựa, để cho ta chọn theo năng lực từng người mà điều khiển sao cho kết quả đạt được là cao nhất
- Tuy rất ghét đến kết quả này nhưng tớ phải nói rằng, đây là một cuộc thi về chiến thuật
Ngu Tử Kỳ cười khẩy
- Thế mà tớ tưởng đây là món khoái khẩu của cậu. Nói xem trong hồ lô của cậu đang đựng thuốc gì khiến cho chúng ta tất thắng đây
Long Cơ đứng dậy, chấp tay ra sau khẽ bấm đốt tay
- Đương nhiên là tiên dược trị bá bệnh rồi, bảo đảm sau khi uống vào tinh thần sảng khoái, nhẹ nhõm như chốn bồng lai
Ngu Tử Kỳ tiến đến cạnh bên hăm he
- Nói nhanh đi, tớ không thích vòng vo đâu đấy
Long Cơ chẹp lưỡi
- Nói đùa với cậu đúng là thà nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn
Triệu Phong cũng nói thêm vào
- Nhanh lên nào, sắp bắt đầu rồi đấy
Long Cơ nhìn hai tên bạn ngáng ngẩm, dùng ngón trỏ vuốt vuốt dọc sóng mũi, sau đó lấy một cành cây vẽ dưới nền đất một vòng tròn, sau đó chia ra thành hai phần rất bự và nhỏ, bên cạnh đường chia lại kẽ thêm một đường. Rồi lấy thêm vài viên đá đến, cả thấy chín viên đặt theo ba cột dọc mỗi cột ba viên
- Nhìn những viên đá này nhé, cột đầu tiên, mỗi viên tượng trưng cho một con ngựa, theo cấp ngựa là thượng, trung, hạ từ trên xuống. còn cột thứ hai là thứ tự ngựa của chúng ta dự kiến
- Các cậu nghĩ sau nếu tớ thay đổi một chút, như thế này
Long Cơ thay đổi thứ tự các viên đá ở cột thứ hai. Lấy con ngựa hạ đối đầu với con ngựa thượng ở cột một. Con ngựa trung đối đầu với con ngựa hạ ở cột một. Và con ngựa thượng đối đầu với con ngự trung của cột một
Sau một hồi suy nghĩ Triệu Phong sực nghĩ ra
- Tuyệt vời, nếu như vậy chẳng phải chúng ta có chắc trong tay hai chiến thắng hay sao.
- Long Cơ cậu thật tài giỏi
Chỉ là Long Cơ cười to
- Thế nào Tử Kỳ tên bạn này quả thật là rất chân thật phải không, tớ nói rồi mà cậu ta quả thật thú vị a
Ngu Tử Kỳ không nói gì, dường như đã nhận ra điều gì.
Long Cơ lại tiếp tục nói với Triệu Phong
- Cậu nghĩ trong đám trẻ chúng ta không ai nhận ra mẹo này sao, chỉ sợ là không ít người a
- Đặc biệt trong số những người đó lại có kẻ khó ưa nọ và đám lâu la của hắn, chắc cũng vài trăm người ấy nhỉ
Triệu phong hỏi
- Ai vậy?
Long Cơ đáp
- Sau này cậu sẽ biết
- Chỉ là tên này hơi thật sự khó ưa, nên tớ định cho hắn một vố
Sau đó Long Cơ chỉ về phía vòng tròn
- Mọi người nhìn đây, phần nhỏ là số người mà tên khó ưa kia đang nắm giữ, và chắc là hắn sẽ theo kế sách của chúng ta từ trước
- Còn phần lớn hơn thì sẽ làm như ở cột đá một. Còn nét kẽ này là của chúng ta
- Mọi người nghĩ sao nếu tớ khiến cho phần lớn này hòa vào phần nhỏ hơn
Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong đều kinh ngạc
- Làm sao có thể
- Sao lại không thể, tên kia vốn ích kỹ và muốn bản thân mình chiến thắng nên sẽ không tiết lộ với ai trừ những người theo hắn.
- Các cậu nghĩ sao nếu kế hoạch này lộ ra ngoài.
Ngu Tử Kỳ mở lời
- Khả năng rất cao là họ sẽ theo kế hoạch này.
Long Cơ mỉm cười nhìn Ngu Tử Kỳ
- Đúng vậy, không chỉ thế họ còn cảm ơn tớ rối rít nữa chứ. Hì hì
- Như vậy chúng ta sẽ có toàn bộ người chơi sẽ theo kế hoạch của chúng ta. Và sau đó chúng ta lại đổi thứ tự ngựa của chúng ta một lần nữa
- Thế không phải là kế toàn thắng sao
Triệu Phong tấm tắc khen.
- Tuyệt diệu
- Nhưng đừng nói nãy giờ cậu đi là để cho những người khác biết chuyện này chứ
Long Cơ tỏ vẻ bất mảng
- Không phải tớ thì còn ai
- Thôi mọi người chuẩn bị đi thôi, giờ thi đến rồi
Núi Bồ Lĩnh đang diễn ra một trận huyên náo, từ sớm tiếng trống, tiếng chiêng vang lừng, tiếng người la ó cổ vũ, như một dàn đồng thanh khó chịu với nhiều loại nhạc cụ hòa trộn vào nhau. Cả một vùng núi giờ đây loạn động tiếng người, ngựa, một bầu không khí náo nhiệt như tiếp lửa cho cái nóng nực buổi xế trưa.
Ba tên Triệu Phong, Long Cơ, Ngu Tử kỳ đang đứng ở một chỗ cao để quan sát cuộc thi. Nó chỉ mới bắt đầu nhưng những gì diễn ra thì khá giống với bọn họ đã suy đoán, một cuộc chiến đầy khốc liệt
Đúng như kế hoạch, sau khi Long Cơ tiết lộ thông tin về một nhóm người cố tình dùng thủ thuật để chiến thắng cuộc thi, cho những thí sinh khác, khiến cho thế cục lại quay về với ban đầu đó là không có gì thay đổi cho cấp ngựa ở mỗi cuộc so tài, mà chỉ là vị trí bị chuyển đi đôi chút
Ngựa hạng trung được đưa ra thi ở lượt đầu tiên, kế đến là ngựa hạng thượng và hạ
Những thí sinh cứ nghĩ trong tay họ đã có kế sách chiến thắng vẹn toàn, và cố gắng hoàn thành mục tiêu nhanh nhất có thể, nhưng nào ngờ tất cả đều nằm trong kế hoạch của kẻ khác
Cái đó gọi là : Thế sự khôn lường
- Long Cơ vì sao mọi người lại không nhận ra cậu giở trò nhỉ?
Triệu Phong quay sang Long Cơ hỏi
Long Cơ nhìn anh ta trả lời
- Đó phần nhiều phải cảm ơn tên có cùng kế sách với tớ
- Lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây là vô địch, mưu trí át quần hùng, còn nhóm người của hắn thì toàn một lũ phách lối, dựa thế ông cha. Và nhóm người của hắn luôn tỏ ra là một đội cực mạnh trong cuộc thi này
- Dựa vào những điều đó tớ bắt đầu hướng mọi sự chú ý của tất cả các thí sinh còn lại vào nhóm người của hắn với mục tiêu. Đó chính là đối thủ đáng sợ và trực tiếp nhất của họ trong các vòng thi còn lại
- Nếu muốn vượt qua vòng này thì trước hết phải vượt qua nhóm đó
- Sau đó tớ lại gặp riêng từng nhóm thí sinh trao đổi riêng với họ, cho họ biết mẹo mực để có thể thắng, và tạo ra cho họ cảm giác là ngoài nhóm của họ thì nhóm chúng ta là hai đội duy nhất biết được phương pháp này
- Và với tính ích kỷ của con người, họ đơn giản là sẽ không chia sẽ điều này với một ai khác. Thế là cái lưới mà tớ giăng ra có thể thu lại một cách hoàn hảo
Ngu Tử Kỳ cạnh bên thở ra một hơi dài
- Cách này tuy hay, nhưng quả thật tớ không thích một tẹo nào, có cảm giác chiến thắng này có vẻ bỉ ổi sao ấy
Và những gì Ngu Tử Kỳ nghĩ cũng là suy nghĩ của Triệu Phong
Tại sao không thể đường đướng chính chính đối diện nhau
Một trận thi tài lại đầy rẫy mưu mô
Làm cho ý chí trong tâm, bị tường cao chắn ngự
Khiến cho thanh sắt dù thẳng cũng có thể bẻ cong
Là do đạo nghĩa mỗi một suy đồi
Hay là trong thời loạn thế
Người người dối nhau đã thành quen tật
Long Cơ nhìn hai người
- Tớ không giống các cậu, tớ làm việc gì cũng phải giảm đến tối thiểu rủi ro có thể xảy ra
- Nếu các cậu cho mình là kiếm, thì tớ tự cho mình là thuẫn
- Người nào có việc người ấy, vì vậy đừng phàn nàn nhiều, đuợc chứ!
(Lời bàn
Ba con người với ba tính cách khác nhau, lại hợp tác cùng nhau, là tốt, hay là xấu, là dẫm chân nhau trên bước đường vinh quang, hay sự bổ khuyết đến hoàn hảo. Chỉ biết vài năm sau thập lục lộ chư hầu hội minh tại bến Như Nguyệt, tam hổ xuất sơn chấn nhiếp quần hùng
Kẻ trí trùm thiên hạ
Người thì dũng nuốt sơn hà
….
Một trận thành danh)
- Này ai đây nhỉ, không phải là Long Cơ và Ngu Tử Kỳ đỉnh đỉnh đại danh hay sao
Từ phía hữu, có tiếng nói vọng lại, là hai thí sinh khác đang tiến tới cất tiếng nói
Chỉ thấy Ngu Tử Kỳ khuôn mặt quay đi nơi khác, miệng lèm bèm
- Lại là một lũ vô dụng
Không biết hai người kia có nghe hay không, nhưng thấy một tên trong số đó sắc mặt rất khó coi.
Còn Long cơ thì điềm đạm tươi cười trả lời
- Hai người đã quá lời rồi, hai người chúng ta sao có thể so sánh với các vị được. Nếu có chạm nhau trên trường thi, xin giơ cao đánh khẽ
Một trong hai tên nét mặt ra chiều đắc ý, trông thật khó ưa, còn tên kia tuy có trấn tĩnh hơn nhưng thái độ cũng khác nhau là mấy
Long Cơ lại tiếp tục
- Hình như hai người cũng thi vòng tiếp theo phải không?
Hai tên đó gật đầu xác nhận
Long Cơ lại nói
- Quả là duyên kỳ ngộ, vòng tới cũng là vòng thi của chúng tôi, thật là may mắn quá, vậy đành nhờ hai vị chiếu cố rồi
Hai tên kia gật gù
- Nên mà, nên mà. Nếu không có gì chúng tôi xin cáo từ
Sau khi hai tên đó nói xong, thì đi về phía chuồng ngựa để chuẩn bị.
Ngu Tử Kỳ phàn nàn:
- Hai tên chó nhà cậy thế chủ mà cũng làm dáng thật
- Phải cùng vòng thi với chúng thật là mất thanh danh mà
Long Cơ cười cười nói
- Dù sao họ cũng là thí sinh, có một chút tự phụ về tài năng của mình cũng không có gì là quá đáng
- Chỉ cần chúng ta lo tốt công việc của mình là được, cần gì phải nghe lời ong tiếng ve của bọn họ
- Đi thôi chúng ta đến lấy ngựa mà tớ đã chuẩn bị nào
Ba người Triệu Phong, Long Cơ, Ngu Tử Kỳ tiến về phía chuồng ngựa, chỉ thấy tiếng nói từ phía trước vọng tới
Là hai tên mới nãy vừa gặp
- Ba tên đó thật ngốc, nghĩ rằng có thể nói vài lời ngon ngọt thì ta sẽ niệm tình cho à, đúng là một lũ ngốc
- Trình Cao cậu nghĩ xem tên Long Cơ đó cúi mình cung kính thật đáng thương, vậy mà suốt ngày Vương Xương Huy cứ bảo hắn là một đối thủ đáng sợ. Xem ra là đề cao hắn quá rồi.
- Hiếu Bật còn tên Ngu Tử Kỳ nữa, cứ nghĩ mình tài năng hơn người thực ra chỉ là con cóc ngồi ở đáy giếng, nếu đem so với bọn ta thật là lấy trĩ mà so với phượng hoàng
- Ha ha ha
Hai tên đó vừa nói vừa hỉ hả cười, không biết rằng tất cả những gì mình nói đã lọt vào tai của ba người Triệu Phong, Long cơ và Ngu Tử Kỳ
Triệu phong nhìn qua thấy mặt Ngu Tử Kỳ lúc trắng lúc xanh, chân mày co rúm lại, nghiến răng liên hồi, đúng là giận đến mức sắp bốc khói rồi. Tính Ngu Tử Kỳ trước giờ cao ngạo mà lại bị người ta bêu rếu thế này không nộ khí xung thiên mới lạ
- Hai tên khốn kiếp, xem ta trừng trị các ngươi như thế nào, để cho các ngươi biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng.
Triệu phong định giơ tay chụp tên này lại , nếu không hắn định làm cái gì thì chỉ có trời mới biết. Nhưng mà đã có một bàn tay khác nhanh hơn
- Tử Kỳ, bình tĩnh đi, nếu cậu đánh bọn chúng trong lúc này thì tư cách thi sẽ bị tước bỏ đấy.
Phù
Triệu Phong thở ra như trút được gánh nặng, kết quả vẫn là Long Cơ luôn là người làm việc theo lý trí, làm việc gì cũng lo toan cho đại cục, có lẽ là do hắn quá lo xa rồi
Long Cơ quay lại nhìn Ngu Tử Kỳ, ánh mắt có chút gì đó khác lạ, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tử Kỳ nói
- Vì vậy, tốt hơn hẳn là chúng ta đè bẹp chúng trong cuộc thi, cho hai con rùa đau bại ấy biết chọc giận Long Cơ này không có kết quả tốt đâu!
Long Cơ lúc này nhìn lạnh lung đến hoảng, chỉ là khuôn mặt vẫn tươi tỉnh đến sợ
Oéc! Triệu Phong rít lên, khi hắn nhận ra rằng tên đáng sợ nhất không phải là Ngu Tử Kỳ mà lại là tên Long Cơ này, mạ tộ thế mà cứ nghĩ hắn là bạch ngọc quan âm, gặp việc không biến sắc chứ, thì ra hai tên này cùng một loại người a. Hai tên kia thảm rồi đây, hắn không dám nghĩ đến kết cục của chúng như thế nào nữa
Triệu Phong tiến về trường thi mà tâm trạng cứ lân lân, không khéo cuộc thi này sẽ biến thành một cuộc tỷ thí đây, ôi đệt cuộc đời, sao ta lại tham gia vào cái nhóm nguy hiểm này cơ chứ, hức hức
Long Cơ dắt ngựa đến cho Triệu Phong, theo phân chia hắn là người thi đầu tiên, ngựa hắn thuộc là thuộc hạng thượng, trong khi chín thí sinh còn lại chỉ là ngựa loại trung. Nên trên lý thuyết vòng thi này chắc chắn một trong năm vị trí đầu tiên sẽ có tên hắn, đáng lẽ hắn không có gì lo lắng mới phải. Chỉ là lúc lên ngựa, Long Cơ ghé đến noi nhỏ
- Triệu Phong cố gắng nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi… nhưng mà nếu cậu không được từ hạng ba trở lên thì tớ sẽ không bỏ qua đâu.
Éc, tên này giận quá đến mức mất cả bình tĩnh roài, cái này mà là động viên gì chứ, hâm dọa thì có, nhìn mắt tên Long Cơ lúc này toàn là tia máu, ôi đệch thôi đành gồng người lên vậy
Beng
Một tiếng chiêng cất lên, đàn ngựa hí vang, cất bước nơi dặm trường, lao mình xuống đường núi ghập gềnh
Khác với cưỡi ngựa nơi đất bằng, cưỡi ngựa trên núi đúng là vất vả hơn rất nhiều, tiếng móng ngựa va vào đá nghe chan chát đến chói cả tai, đường lại không bằng phẳng khiến cho người cứ xốc lên trên không liên tục ê hết cả mông, Triệu Phong lèm bèm
Dù ngựa hắn so với các thí sinh khác tốt hơn rất nhiều, nhưng để có thể có một cú vượt tốc thật là khó nhằn mà, cứ thấy đoạn nào đẹp đẹp định chơi hết tốc là y như rằng có tên khốn kiếp nhảy vô tranh. Thế có ức chế không cơ chứ
Chưa hết, đoạn đường thì nhỏ hẹp nên cả chục con ngựa cứ chen chân vào giống như việc nhét quả bóng da khổng lồ vào cái lỗ nhỏ như tổ kiến ấy. Cứ mỗi lúc như vậy là y như rằng có va chạm xảy ra, đến bản thân hắn cũng bị hai ba lần tông trúng, xém quăng mình khỏi lưng ngựa
Hắn gầm lên
- Lũ khốn kiếp thấy ông hiền roài ăn hiếp hả, xem ông ra tay đây!
Hắn thúc vào hông ngựa, con ngựa bị đau lồng lên lao về phía trước
- Này thì chơi bố này!
Hắn húc thẳng vào tên đang chắn trước mặt, một đòn trời giáng khiến tên kia cả người lẫn ngựa bị đẩy ra xa cả đoạn, và với cái chiến thuật xa luân chiến này hắn không ngần
- Hà hà sợ Triệu Phong ta chưa!
Triệu Phong vẻ mặt đầy tự mãng khi đang ở vị trí đứng đầu
Lúc này tại một nơi khác, cũng có một nhóm người đang xem trận tỷ thí
- Tên đang dẫn đầu kia hình như là người của đội Long Cơ phải không?
- Hình như vậy, Xương Huy cậu có vẻ chú tâm tên Long Cơ này lắm nhỉ. Nhìn phong cách tên cưỡi ngựa kia thật là không có lề lối gì cả, thật là thô thiển. Tớ nghĩ tên Long Cơ kia chắc cũng không có tài cán gì mới gọi hắn vào
- Bá Ninh, cậu phải biết rằng người trước giờ mà tớ có thể tạm coi là đối thủ ở Việt quốc này, thì tên Long Cơ chính là tên đang đứng đầu danh sách đó, đừng khinh thường, không thì hối hận không kip đâu
- Khà khà, nếu đã vậy để Bá Ninh này sẽ dạy cho hắn biết, thế nào là đụng phải núi cao sẽ thấy bản thân nhỏ bé như thế nào
Cùng thời điểm Long Cơ hắt hơi liên tục
Ngu Tử Kỳ hỏi
- Cậu sao thế!
Long Cơ ngơ ngác trả lời
- Không biết có ma nào nhắc tớ hay sao ấy, nãy giờ cứ hắc hơi liên tục
- Hắ…ăt xì!
Long Cơ lấy tay quẹt mũi, rồi lau lau lên áo trong ánh mắt ghê sợ của tên bạn vì sự mất vệ sinh của mình, sau đó hắn nói
- Triệu Phong sắp kết thúc vòng thi rồi, tới lượt cậu rồi đó, đi đi, thay tớ dạy cho tên kia một bài học
Ngu Tử Kỳ ánh mắt nghiêm túc
- Không cần phải nhắc, tớ sẽ cho bọn chúng biết lễ độ vì dám bêu rếu thiên tài
- Chúng chuẩn bị khóc tiếng mẹ đẻ đi là vừa, tớ đi đây!
Nói rồi Ngu Tử Kỳ cất bước đi, không biết rồi sẽ ra sao nhưng dự cảm là hai tên kia sẽ không có kết cục an lành gì rồi
:064:Xin hãy ghé qua ủng hộ cho lão Phong này chém càng ngày càng ác!:064:
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của trieuphong77