Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 5: Đại lục ngũ đại chủng tộc
Thu đi đông về, hiện tại đang là mùa đông giá rét, ngoài trời tuyết đã rơi bao phủ trắng xóa cả một mảnh thiên địa.
Sừng sững giữa đất trời là một tòa tháp mà ở trên là một vòng cung kỳ lạ đang cùng những quả cầu màu xám quay theo một quỹ đạo cố định. Kể cũng lạ, mặc dù xung quanh tuyết rơi dày đặc nhưng cái vòng cung và những quả cầu này cũng không có bị tuyết trắng bao phủ.
Thế nhưng cũng đưng có quên chúng ta hiện tại đang ở đại lục Vô Biên, một nơi mà tại đây luôn tồn tại muôn màu muôn vẻ chuyện lạ đó đây. Thế nên những loại chuyện như thế này có lẽ cũng là điều bình thường tại thế giới này.
Mà giờ này bên trong tòa tháp kỳ dị, ngồi bên cửa sổ giờ này là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Hắn có mái tóc ngắn đen nhánh, nét mặt của người thiếu niên này thoáng nhìn thì mang một vẻ chững chạc hơn trước tuổi rất nhiều, tuy nhiên đâu đó vẫn còn vương lại chút non nớt của tuổi mới lớn. Gương mặt của hắn cũng không có kém phần tuấn tú, dễ nhìn. Hắn có đôi mắt xanh (lam) biếc, sâu thẳm như bầu trời xanh bao la, đi kèm theo đó là một đôi lông mày kiếm càng tô thêm vẻ nam tính của người thiếu niên này.
Trên tay thiếu niên đang cầm một cuốn sách dày cộp, trên bìa sách cũ kỹ vẻn vẹn in bốn chữ "Đại Lục Vô Biên ". Hắn không phải là Kim Hậu thì còn ai vào đây nữa. Kim Hậu sau bao năm u mê cắm đầu tu luyện, hiện tại mới bắt đầu chăm chú tìm hiểu sâu hơn về đại lục Vô biên.
Vô Biên đại lục, đúng như tên gọi của nó, là một phiến đại lục vô biên bất tận, còn có bao nhiêu chủng tộc bí ẩn hay bao nhiêu vùng đất chưa được khám phá thì không ai có thể biết được.
Đại Lục Vô Biên có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ, nhưng được coi là thống trị đại lục thì gồm có năm chủng tộc lớn nhất: Nhân loại, Drawf, Thú nhân, Elf và Gnome.
Nhân loại là chủng tộc có số lượng nhiều nhất, tuy không có nhiều ưu điểm vượt trội so với những chủng tộc khác nhưng vẫn luôn là nòng cốt của đại lục vì năng lực học hỏi cùng tốc độ phát triển nhanh nhất, đứng đầu các chủng tộc, có điều tuổi thọ thì lại khá ngắn.
Nhân loại được chia ra làm hai phương, thành người Tây Minh và Đông Kinh. Văn hóa và con người hai nơi tuy có hơi chút bất đồng, nhưng quan hệ lẫn mậu dịch qua lại giữa hai nơi vẫn bình thường không có bất cứ ranh giới hay rào cản nào cả.
“Người Tây Minh và Đông Kinh theo mô tả không khác gì người châu Âu và châu Á ở trái đất. Chỉ khác là ở đây nhân loại với nhau không gặp phải bất cứ rào cản ngôn ngữ hay phân biệt chủng tộc như với ở thế giới trước. Thật sự đúng là một thế giới hoàn mỹ.” Kim Hậu vừa đọc sách vừa trầm trồ đánh giá.
Tộc Elf tao nhã, cao quý là một chủng tộc yêu thiên, đồng thời cũng là rừng rậm thủ hộ giả. Những từ hay dùng để tả họ sẽ là xinh đẹp, tao nhã hay nghệ thuật, hiền hòa…
Tộc Elf cũng là chủng tộc có tuổi thọ lâu nhất trong các chủng tộc. Họ trời sinh thiên phú mộc thuộc tính cùng thủy thuộc tính thể chất, rất nổi tiếng với các chức nghiệp pháp sư, cung thủ. Ngoài ra thì chức nghiệp đặc biệt chỉ có ở chủng tộc này cũng chính là hóa hình sư.
Cái nôi của tinh linh tộc là khu rừng rậm Vĩnh Cửu, một khu rừng cổ xưa cực kỳ rộng lớn. Nằm giữa trung tâm khu rừng này chính là Sinh mệnh đại thụ mà Tinh linh luôn tộc bảo vệ qua bao đời.
Tiếp đến là Thú nhân tộc, đây chủng tộc trời sinh chức nghiệp chiến sĩ. Họ thường rất thẳng tính, hào sảng, khác biệt với nhân loại. Thú nhân tộc có nguồn gốc từ Vô tận thảo nguyên, họ không sống hoang dã hay lạc hậu như mọi người thường tưởng tượng, ngược lại họ có lối sống rất văn minh, quy củ nề nếp riêng. Các bộ tộc của thú nhân có muôn hình muôn vẻ. Đặc biệt họ có hai chức nghiệp chỉ riêng thú nhân tộc mới có, đó là Shaman và Cuồng chiến sĩ.
Cuồng chiến sĩ là những người vẻ ngoài vô cùng hung bạo, nói chuyện sỗ sàng, thô lỗ, ít kiên nhẫn. Trái lại chức nghiệp Shaman đa phần là những người trầm tính, ít nói, đối nhân xử thế rất hợp tình, hợp lý. Vì vậy, các tộc trưởng của Thú nhân tộc thường là những Shaman có uy tín nhất.
Tộc người Dwarf là một chủng tộc tính tình vô cùng ương ngạnh, có người thẳng thắn nhưng dĩ nhiên là gian xảo cũng không thiếu. Yêu rượu bia hơn yêu nữ sắc, cho nên nếu để đệ tử lưu linh trong ải nhân tộc tụ hội lại thì có lẽ sẽ tạo thành một đại phái lưu linh có nhân số hùng hậu không thua gì vài tông môn cộng lại.
Quê hương của họ là dãy núi Thiên Kim Tuyết Sơn tuyết phủ quanh năm, thành trì quan trọng của họ cũng thường được xây sâu vào trong chính dãy núi ấy. Cuộc sống của họ ngoài bia rượu thì chính là đào quặng, rèn sắt. Tộc Dwarf trời sinh thể chất kim thuộc tính, nghề rèn đã ăn sâu vào trong máu họ không biết tự bao giờ. Thần binh lợi khí cùng áo giáp bảo mạng tốt nhất đại lục hầu hết được đúc từ chính lò rèn của họ mà ra.
Tất nhiên cũng không thể phủ nhận thiên phú chiến đấu của họ. Tổ tiên của họ trước đây luôn phải chiến đấu để sinh tồn. Bởi vì về mặt địa lý, Thiên Kim Tuyết Sơn đối diện với Băng Nguyên, một vùng đất lạnh lẽo luôn tràn đầy rẫy nguy hiểm. Việc chiến đấu không ngừng, mài dũa qua bao thế hệ đã tạo ra một bộ tộc Dwarf có được sức mạnh như ngày nay. Họ cũng là một trong những chủng tộc hiếu chiếu với chức nghiệp Chiến Sĩ, chỉ sau Cuồng Chiến Sĩ của Thú Nhân Tộc mà thôi.
Nói đến ải nhân thì cũng phải nhớ ngay tới tộc Gnome, vì người tộc Dwarf đã lùn thì tộc Gnome còn lùn hơn. Tộc Gnome tộc Dwarf có chung một nguồn gốc từ dãy núi Thiên kim tuyết sơn. Truyền thuyết kể rằng, họ được sinh ra từ những mỏm đá, quặng sắt từ dãy núi Thiên Kim này mà ra. Cho nên tự lúc nào mà hai tộc người lùn luôn cộng sinh mà sống dựa vào nhau, một bên thì mạnh mẽ, một bên thì lại thông minh. Tạo thành một sự hài hòa không thể hoàn hảo hơn.
Tộc Gnome là một chủng tộc rất đặc biệt, trời sinh đầu óc thông minh, yêu sáng tạo, thường phát minh ra những thứ thú vị, hữu ích cho cuộc sống. Những công nghệ trên đại lục có được ngày nay đều bắt nguồn từ những sáng chế của họ. Vì vậy tộc Gnome tuy không có thiên phú chiến đấu mạnh mẽ nhưng vẫn rất có địa vị trên đại lục vì khả năng sáng tạo kỳ diệu của mình.
Ngoài ngũ đại chủng tộc thì cũng vẫn còn tồn tại một số chủng tộc khác lánh đời như Long tộc cùng Phượng hoàng tộc.
Long tộc bao gồm hai bộ tộc hoàn toàn khác nhau, một tộc có đặc điểm mình bò sát, cổ dài, cùng hai cánh sải rộng trên lưng. Tộc còn lại thì có ngoại hình đầu mình rắn bốn trảo (năm vuốt). Giữa hai tộc rồng này cũng không có gì mâu thuẫn, nước sông không phạm nước giếng suốt kể từ khi đại lục thành hình tới nay. Long tộc có thể cảm nhận nguyên tố sức mạnh đặc thù tương ứng với chính màu sắc của họ. Còn riêng về phượng hoàng tộc thì truyện xưa có kể lại rằng hai chủng băng – hỏa phượng hoàng tộc vốn luôn sinh sống cùng nhau, nhưng không biết vì lý do gì mà giữa hai bên đã xảy ra xích mích. Hai nhánh tộc đã tách biệt hoàn toàn thành hai nhánh băng - hỏa không đội trời chung với nhau. Hình hài giữa hai tộc không bất đồng gì mấy, chỉ là một bên Hỏa và một bên Băng.
Sau hơn mấy ngàn năm chia cắt, đánh nhau liên miên gây ra bao thiệt hại nặng nề, hai nhánh tộc này cuối cùng cũng đã tạm hòa hoãn lại với nhau. Ngày nay, tuy không còn đến mức là mi chết, ta sống như trước nữa, nhưng cũng không hẳn là chào đón nhau.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 6: Hệ thống chức nghiệp tu luyện
Kim Hậu mở sang trang kế tiếp, lần này là một mục giới thiệu về chức nghiệp và hệ thống tu luyện của mọi người trên đại lục này.
Chức nghiệp tại đại lục Vô biên khá đa dạng. Cơ bản là cửu đại chức nghiệp: Chiến sĩ, Pháp Sư, Mục sư, Thuật sĩ, Xạ thủ, Kỵ sĩ, Vu sư, Hóa hình sư, Shaman.
Đặc biệt mỗi phương, mỗi chủng tộc đều có cái chức nghiệp đặc thù: gồm nhân loại Tây minh có Kỵ sĩ, nhân loại Đông kinh có Vu sư, thú tộc có Shaman, Cuồng chiến sĩ, tộc Elf có Hóa hình sư, mà tộc Dwarf cường hãn kim nguyên tố thể chất giúp họ có được danh hiệu Thiết Chiến Sĩ .
Mỗi chức nghiệp đều có phân nhánh cùng đặc điểm riêng.
Tu luyện giả chiến sĩ sử dụng đấu khí, họ dùng kiếm, thương, đao hay thậm chí là dùng quyền (tay không) , phụ thuộc vào tu luyện giả loại vũ khí, cách chiến đấu sở trường mà gọi. Dùng đấu khí phóng thích sức mạnh, có thể nương theo thuộc tính thể chất mà phóng thích thuộc tính đấu khí công kích. Là chức nghiệp thông dụng nhất trên đại lục. Vì vậy cường giả theo dòng chức nghiệp này có thể nói là chiếm phần đông nhân số.
Ma pháp sư có thể sử dụng các loại pháp thuật đặc thù rất thần kỳ, họ lấy ma pháp nguyên tố với các thuộc tính cơ bản như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, v.v.. để chiến đấu, dựa vào thể chất thuộc tính của họ. Tu luyện ma lực chuyển hóa thành nguyên tố thuộc tính rồi phóng thích, về phần này rất giống với đấu khí, tuy vậy giữa hai loại năng lượng vẫn có một số điểm khác nhau.
Người tu luyện ma pháp ngoài ma lực thì tinh thần lực dùng để khống chế ma pháp cũng rất quan trọng. Tinh thần lực càng mạnh thì điều khiển ma pháp nguyên tố càng thuận buồm xuôi gió.
Còn có hai chức nghiệp tương đồng với pháp sư nhưng lại được đặc biệt chia riêng ra thành loại: đó là Mục sư cùng Thuật sĩ.
Mục sư hay còn gọi là Linh mục, chuyên sử dụng quang hệ ma pháp. Đôi khi những cường giả mục sư có thể hỗ trợ đồng đội hay dùng để tấn công địch nhân bằng những câu chú kì lạ, nhưng Mục sư chức nghiệp vẫn chủ để yếu hỗ trợ, chữa thương cùng tăng cường sức mạnh hơn là xông pha trận mạc.
Thuật sĩ là một sự tương phản với mục sư. Họ sử dụng ma pháp bóng tối và triệu hoán quỷ dữ từ địa ngục để tấn công địch nhân. Tuy nhiên, Thuật sĩ cũng có thể tăng cường hỗ trợ nhưng so với mục sư thì họ phải trả một cái giá tương xứng. Ma pháp của Thuật sĩ tuy đen tối nhưng nếu là người có thể điều khiển lý trí không bị quỷ dữ điều khiển thì thường sẽ rất được xem trọng. Tất nhiên đó là những người định lực kiên cường, thực lực cường đại. Còn không thì đều là tà môn ngoại đạo, làm nhiều việc ác, trời đất khó tha. Những loại Thuật sĩ sa ngã như vậy thường bị đại lục nhân sĩ đuổi giết không ngừng.
Thuật sĩ tuy cũng là đại lục công nhận một chức nghiệp, nhưng dù sao tính chất tà ác của các loại ma thuật bóng tối kia cũng quá làm người sợ hãi, vì vậy cũng không phải nơi nào họ cũng được chào đón, thậm chí còn là có chút kỳ thị.
Xạ thủ là chức nghiệp chuyên tấn công tầm xa. Xạ thủ ngoài xạ chiến ra thì họ cũng tinh thông cả kỹ năng cận chiến, thường thì họ chuyên dùng dao hay có thể là đoản kiếm để chiến đấu khi bị tiếp cận. Xạ thủ là dùng đấu khí mà phóng thích vào uy lực của mũi tên. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để có thể trở thành Xạ thủ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thiên phú xạ thủ đòi hỏi một đôi mắt tinh tường nhạy bén cùng ý chí bền bỉ, họ lúc nào cũng dùng sự nhanh nhẹn để chiến đấu.
Xét qua giới thiệu chung về những chức nghiệp Kim Hậu cũng là khẽ thở dài lắc đầu tự giễu, thẫn thờ thoáng một chốc rồi lại nhìn sang trang bên cạnh, ghi chú về đặc thù nhất những chức nghiệp của các chủng tộc trên đại lục.
Kỵ sĩ chức nghiệp được bắt nguồn từ phía nhân loại Tây Minh, loại chức nghiệp này về cơ bản so với chiến sĩ không có gì khác biệt, nhưng sự chênh lệch về mặt lợi thế thì vẫn rất lớn.
Kỵ sĩ công thủ đều song toàn. Chiến đấu tấn công hay phòng thủ họ đều tinh thông. Kỹ xảo cùng lực chiến đấu cực kỳ cường hãn, có thể vượt xa với những chiến sĩ đồng cấp. Điểm đặc biệt của chức nghiệp kỵ sĩ là họ có thể triệu hoán khế ước tọa kỵ , mà tọa kỵ của kỵ sĩ thường là những cường đại ma thú hoặc cũng có thể là những ấu thú được nuôi nấng từ nhỏ. Ma thú tọa kỵ cùng chủ nhân của nó mà hợp lực thì có thể trực tiếp vượt cấp khiêu chiến.
Đôi khi với một số người có thể chất quang hệ thì họ có thể trở thành loại kỵ sĩ cao quý nhất chức nghiệp , đó là Thánh Kỵ Sĩ.
Thể chất trời sinh tinh thuần quang thuộc tính cùng thiên thiên phú tu luyện đấu khí cực kỳ hiếm có. Mục sư tuy cũng là quang hệ thể chất nhưng là ma lực tu luyện loại năng lượng.
Quang hệ thể chất người phần lớn đều là thiên phú tu luyện ma lực, còn quang hệ thể chất mà có thiên phú tu luyện đấu khí thì lại không có nhiều.
Thánh kỵ sĩ không những cần phải đòi hỏi tư chất mà còn cần kiên trì và nỗ lực không ngừng mài dũa kinh nghiệm. Bởi công pháp cùng vũ kỹ quang hệ mà họ phải tu luyện so với kỵ sĩ bình thường cực kỳ khó khăn nhưng cũng đem lại sự cường đại không tưởng. Khả năng đặc biệt thường thấy của Thánh kỵ sĩ là tạo nên hào quang vũ kỹ, khi triển khai sẽ tăng cường sức mạnh cho đồng đội xung quanh hoặc cho chính bản thân mình.
“Cha mình mặc dù là người Đông Kinh, nhưng loại chức nghiệp tu luyện thì lại là Thánh kỵ sĩ. Thật đúng là không thể tưởng tượng được.” Kim Hậu hơn mười năm trước đã biết rõ chức nghiệp mà cha hắn tu luyện. Nhưng mà giờ đây có thời gian tìm hiểu kỹ thêm thì vẫn cảm khái không thôi.
So với Thánh kỵ sĩ chức nghiệp nam nữ đều có thể thì vu sư tất cả chỉ có thể là nữ. Vu sư do tính chất rất đặc thù, là một chức nghiệp thần bí nhất đại lục. Vì một vài lý do nào đó mà không thể biết tới thì vu sư từ trước đến nay chỉ là nữ. Do đó, chức nghiệp này còn được gọi là Vu nữ. Còn về phần nam nhân theo chức nghiệp vu sư thì trong sử sách chưa hề có bất cứ một ghi nhận nào.
Nhắc đến vu sư thì người ta sẽ nghĩ ngay tới sự lợi hại từ bùa chú cùng thiên phú yêu nghiệt của họ.
Bùa chú có thể phát động bất kỳ các thuộc tính nguyên tố, cực kỳ cường hãn. Bùa chú dẫn tới năng lượng nguyên tố của thiên địa, dựa vào tu vi của người sử dụng mà phát động ra tương xướng lực công kích. Ngoài ra, ma pháp đặc biệt của họ là ma pháp phong ấn. Chỉ cần nghe tên thôi thì cũng rất nhiều người phải run rẩy khi đối đầu với Vu sư.
Cũng đừng nghĩ Vu sư có thể tùy tiện ném vài ba cái lá bùa ra là có thể đánh chết đối phương thì xin lỗi, bạn đã nhầm to.
Bùa chú cũng không phải tự nhiên mà có. Muốn chế tạo phải dùng tinh thần lực khống chế từng tia ma lực tỉ mỉ vẽ nên những lá bùa. Nếu trong lúc chế tạo bùa chú mà sơ xảy một chút sẽ bị ma lực cắn trả, nhẹ thì thổ huyết mà hôn mê ngay sau đó, còn nặng thì tâm trí bị hủy hoại, kinh mạch đứt đoạn trở thành phế nhân chân chính.
Vu sư tu luyện chính là ma lực, chỉ có điều họ được đào tạo hoàn toàn khác so với những pháp sư bình thường. Còn đào tạo ra như thế nào thì về điểm này lại chính là bí mật rồi.
Về phần kích hoạt bùa chú, cần có một chút kỹ xảo mà chỉ riêng người chế tạo mới có thể biết. Vì vậy, nếu muốn dùng một vài bùa chú của Vu sư, cần phải hỏi cách sử dụng, nếu không thì chỉ là gân gà, bỏ thì tiếc, dùng thì vô dụng.
Họ còn sử dụng điệu múa vu nữ để triệu hoán linh hồn ma thú cường đại giúp sức. Ngoài triệu hồi dưới hình thức linh hồn thể ra thì vu sư cũng có thể hợp nhất với linh hồn ma thú để mượn lực của chúng. Một số thậm chí còn có thể từ đó mà vận dụng ra đấu khí của linh hồn ma thú để tấn công cận chiến. Chỉ là dù sao thì đó vẫn là sức mạnh ngoại lực cho nên tiêu hao tinh thần lực vẫn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cũng không vì thế mà phủ nhận sức mạnh nghịch thiên này của vu sư.
“Đây là sức mạnh của vu sư sao? Mama đại nhân cũng thật sự đúng là một loại tồn tại không tưởng.” Kim Hậu kinh ngạc lẩm bẩm.
Thú nhân tộc không có pháp sư, nhưng họ lại có cái chức nghiệp gọi là Shaman cũng khá giống pháp sư. Điểm bất đồng là họ có thể câu thông với thiên địa, nói biết chuyện với nguyên tố tinh linh trong tự nhiên để có thể triệu hoán ra năng lượng nguyên tố mà hô mưa gọi gió. Shaman còn có thể tận dụng địa hình để tăng cường sức mạnh, ví như một Shaman hỏa thuộc tính chiến đấu ở nơi nóng bức như núi lửa thì họ sẽ có được một sức mạnh lợi thế không thể tưởng tượng nổi. Shaman còn có rất nhiều thủ đoạn khác nhau, đặc biệt nhất là họ triệu hồi thuộc tính nguyên tố thành cự nhân năng lượng thể.
Bên cạnh đó còn không thể quên nhắc tới Cuồng chiến sĩ thú nhân tộc, về cơ bản đó là dựa vào lực lượng huyết mạch, sau khi cuồng hóa thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt một cách đáng sợ, đặc biệt là di chứng sau khi cuồng hóa cũng không quá lớn. Bọn họ chỉ là kiệt sức trong một khoảng thời gian ngắn để tĩnh dưỡng, không quá lo ngại.
Cuối cùng là Hóa Hình Sư của tộc Elf, hóa hình sư tu luyện là ma lực năng lượng, lúc ở bản thể bình thường họ có thể sử dụng thể chất hệ nguyên tố ma pháp như những pháp sư bình thường. Điểm đặc biệt nhất của họ chính là khả năng như tên gọi, có thể dùng linh hồn ma thú khế ước để trực tiếp biến hình, có hơi giống vu sư nhập thể linh hồn, nhưng lại hoàn toàn khác nhau về mặt cơ bản.
Linh hồn ma thú sau khi được họ lập khế ước thì có thể biến hình thành bản thể của chúng, sử dụng tất cả mọi kỹ năng và năng lượng (đấu khí hoặc ma lực) của ma thú đó. Linh hồn ma thú càng cường đại, hóa hình sư càng mạnh, bất quá, vẫn là cần phải có thực lực bản thân tương xứng. Một hóa hình sư có thể lập khế ước với vài linh hồn ma thú để biến hình thành nhiều loài ma thú khác nhau, họ có thể thoải mái biến hình mà không phải lo lắng nhiều về việc tiêu hao hay bị cắn trả.
Kỹ năng có thể học thoải mái bởi do đa dạng cửu đại chức nghiệp nên có thể thấy muôn hình muôn vẻ kỹ năng chức nghiệp khác nhau mà ai cũng có thể học. (tùy theo chức nghiệp họ tu luyện)
Tất nhiên nói đi nói lại thì không chức nghiệp không có loại nào yếu, và cũng tồn toại loại nào vô địch cả. Tất cả chỉ phụ thuộc vào chính bản thân người tu luyện mà thôi.
Vũ kỹ và Ma kỹ, có lẽ tất cả đã rất quen thuộc với những thứ này. Khỏi phải nói, tu luyện vũ kỹ và ma kỹ là tu luyện cho mình một chiêu số đặc biệt, cũng không phải là những kỹ năng thông thường có thể đánh đồng được. Vũ kỹ cùng ma kỹ cấp bậc càng cao, tu luyện càng khó.
Vũ kỹ vài Ma kỹ được chia thành bốn giai cấp: hoàng giai, huyền giai, địa giai cùng hiếm có nhất làthiên giai, phân ra ba đẳng cấp là hạ cấp, trung cấp và cao cấp.
Ngoài ra còn không thể không nhắc tới công pháp. Công pháp trợ giúp tu luyện giả vận chuyển ma lực và đấu khí hợp lý, Muốn đạt được hiệu quả cao nhất khi tu luyện thì cần phải có công pháp, nếu không có thì chỉ giống như người mù mò mẫm trong màn đêm trên con đường tu luyện mà thôi.
Công pháp phẩm giai phân ra như vũ kỹ. Xét rõ ra thì Hoàng giai công pháp với những tu luyện giả người bình thường là bảo bối quý giá vô cùng.
Huyền giai là các đại gia tộc, cũng như tông môn, trường phái mới có thể có.
Địa giai công pháp thì cũng chỉ có những siêu cấp thế lực mới có thể sở hữu.
Còn Thiên giai thì cho dù có cũng chả ai đem khoe cả. Đùa sao? Nếu mà hở ra một cái là cả đại lục cường giả ồ ạt ào tới "hỏi thăm sức khỏe", lúc ấy người sở hữu có mạnh mẽ tới đâu thì cũng khóc cũng là không ra nước mắt. Nên nhớ, hoài bích có tội.
Phần cuối cuốn sách là yếu tố quan trọng nhất trong các chức nghiệp:
Trên đại Đại lục Vô Biên, người tu luyện có hai loại bất đồng sử dụng năng lượng, đó là Đấu khí và Ma pháp. Ma pháp và Đấu khí nhìn chung có vẻ rất giống nhau, phóng thích ra kỹ năng, vũ kỹ, ma kỹ nguyên tố năng lượng, nhưng hai loại năng lượng này lại hoàn toàn khác nhau, và người tu luyện hai loại này cũng đều khác nhau về tính chất.
Ma pháp Lực, thật sự là một lực lượng rất kỳ diệu tồn tại trên đại lục Vô Biên.Với pháp thuật có thể gần như làm mọi thứ, không những giúp ích cho cuộc sống rất nhiều tiện nghi, nó còn là một loại sức mạnh cực kỳ cường hãn. Ma pháp có thể nói là không có giới hạn, nhưng cũng không phải là vạn năng.
Không hoa lệ, không kỳ diệu hay nhiều công dụng như Ma pháp lực, nhưng đấu khí là loại lực lượng từ thủa đại lục Vô Biên hình thành cho tới nay luôn đóng vai trò nòng cốt cực kỳ quan trọng. Đấu khí tu luyện sẽ chỉ có sức mạnh. Nhưng không có nghĩa là kém tác dụng như ma pháp. Ngược lại là có phần đặc sắc riêng của mình.
Tu luyện Đấu khí hay Ma pháp thì tu luyện giả vẫn chỉ hướng tới một thứ, đó là sức mạnh. Trong một cái thế giới mà cường giả vi tôn, lực lượng quyết định hết thảy tất cả. Có lực lượng thì sẽ có địa vị, có uy quyền, có tiền tài. Không những vậy, tu luyện tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài, cho nên vì thế hầu hết nhà nhà người người trên đại lục Vô Biên đều cố gắng hướng tới con đường tu luyện.
Cấp độ Đấu khí cùng Ma lực tu luyện mọi chức nghiệp bắt đầu từ học đồ, phân ra sơ cấp trung cấp rồi cao cấp, sau khi đột phá thì mới coi như chính thức bước vào con đường tu luyện.
Tu luyện đẳng cấp được chia ra :
Giả nguyên cảnh, Đấu Nguyên cảnh, Hóa Nguyên cảnh, Linh Nguyên cảnh, Vương Nguyên cảnh, Hoàng Nguyên cảnh, Tông Nguyên cảnh, Tôn Nguyên cảnh, Đế Nguyên cảnh, Thánh Nguyên cảnh, Thần Nguyên cảnh, mỗi đẳng cấp phân thành cửu đại cảnh giới.
Mặt khác, có một điều kỳ lạ là mặc dù phân tới Thần Nguyên cảnh. Nhưng từ sau khi đi qua thời kỳ viễn cổ ngàn vạn năm trước thì tự đó tới giờ tựa hồ chẳng còn ai có thể chạm vào bình cảnh đó nữa. Ngày nay dân gian lưu truyền rằng cảnh giới đó chỉ là một câu truyện cổ tích được bịa ra, hoàn toàn phiêu miểu không có thật, căn bản là không có tồn tại tu vi Thần nguyên cảnh.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 7: Thăm nhà
Khép lại Cuốn sách dày cộm, Kim Hậu ngửa mặt lên trần thở dài:
“Haìz, ông trời tại sao lại cho tôi vào một cái thế giới kỳ lạ tới vậy? Đây phải nói là tổng hợp những thứ mình mơ ước lại cùng một chỗ. Một kiểu tồn tại hổ lốn, giống như thể thế giới này được tạo ra bởi trí tưởng tượng của mình ở kiếp trước vậy.” - hắn lẩm bẩm - “Nhưng số phận cũng thật là quá trớ trêu đi …”
Lão Ezio bắt đầu cho Kim Hậu bắt đầu tu luyện từ lúc lên năm, lão dù sao cũng muốn hắn hướng tới con đường kỵ sĩ như cha hắn. Kim Hậu có thể chất hỏa nguyên tố cho nên tất nhiên đấu khí cũng là hỏa thuộc tính, lão Ezio tuy là thánh kỵ sĩ nhưng trên tay bí tịch và công pháp hỏa nguyên tố để chuẩn bị cho hắn thì cũng không có thiếu.
Tu luyện tới mười tuổi, một đường đột phá thẳng tới Giả nguyên cảnh nhất tinh mà không cần ngoại lực phụ trợ gì. Điều này làm lão Ezio khen hắn không dứt miệng.
Chỉ là ở đời sẽ không ai dự đoán được chữ "ngờ", sự tình chẳng bao giờ như người ta mong muốn được hoàn mỹ. Không hiểu vì lý do gì mà từ bốn năm trước hắn một mực tu luyện không có thăng tiến, ngược lại là tu vi càng ngày càng lùi đi. Cho tới thời điểm hiện tại thì tu vi của hắn đã rớt xuống trung cấp học đồ tiêu chuẩn cảnh giới.
Học đồ là có thể coi là một cái lót đá cảnh giới để bước vào con đường tu luyện. Có nhiều người tiến vào cảnh giới học đồ nhưng nếu sau đó không thăng tiến thêm thì cũng không khác gì như người bình thường cả, chỉ là trong người có chút ít đấu khí hoặc ma lực nên so với người bình thường không tu luyện thì khỏe mạnh và thọ hơn một chút mà thôi.
Lão Ezio từ xa xa trên cao nhìn Kim Hậu đang ngồi thẫn thờ thì cũng chỉ khẽ thở dài lẫn lắc đầu. Tiếc cho một đời thiên tài chết non. Lão không rõ tại sao Kim Hậu đang tu luyện thuận lợi thì bỗng lực lượng đấu khí trong người của hắn cứ giảm xuống không phanh, giống như bị cái gì đó hút đi vậy. Nhưng đáng tiếc rằng, cho dù lão có dò xét kỹ càng thế nào thì vẫn không tìm được manh mối gì cả.
Lão Ezio trầm tư một thoáng, rồi lại bốc một miếng thịt được nướng vàng ươm thưởng thức, bộ mặt vừa nhai vừa trầm tư trong hoàn cảnh này thật đúng là có một điểm gì liên quan chút nào.
Che miệng ngáp dài một cái, Kim Hậu khẽ vươn vai đứng dậy, cầm lên thanh Hắc Long kiếm dựng sẵn bên cạnh bàn. Hắn bước thẳng ra giữa sảnh, bắt đầu vung vẩy khởi động vài đường kiếm. Cho dù thực lực có sụt giảm nhưng Kim Hậu vẫn không có nản trí, hắn ngày nào cũng cố gắng chăm chỉ miệt mài tu luyện với hy vọng tới một ngày nào đó lực lượng của hắn sẽ trở lại.
"Vút!"
Đường kiếm này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng uy lực mỗi lần chém ra là một đường xé gió. Kim Hậu hiện tại tuy chỉ mạnh hơn người thường một chút nhưng trụ cột vững chắc của hắn thì vẫn không thể phủ nhận. Kiếm thuật mà hắn được học từ lão Ezio là tất cả tinh hoa và kinh nghiệm một đời của lão. Có được trụ cột kiếm pháp càng chắc chắn, kỹ xảo chiến đấu ngày sau sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Dù sao thì cũng không thể phát động vũ kỹ rồi tùy tiện đâm đông chém tây như võ mèo cào được. Điều quan trọng nhất là cần có kỹ xảo chiến đấu để giằng co và tìm thơi cơ thích hợp để tiêu diệt đối thủ.
Tra lại thanh kiếm đen kịt của mình vào vỏ, kiếm thuật của Kim Hậu bây giờ đã rất chắc chắn, quả không bõ công lão Ezio đào tạo và đối chiến với hắn suốt thời gian qua.
Kim Hậu khoanh chân ngồi xuống, sau đó bắt đầu điều thức bổ sung lại lượng đấu khí đã tiêu hao. Việc luyện kiếm chỉ một thời gian ngắn như vậy cũng làm hắn rơi vào trạng thái toàn thân đấu khí cạn kiệt, cơ thể thì cũng trở nên mệt mỏi.
Kim Hậu hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể, sau đó chuyển hóa chúng thành đấu khí, dựa theo kinh mạch vận chuyển vào vòng xoáy đấu khí trong đan điền. Đan điền chỉ có thể cảm nhận khi người tu luyện tiến vào giả nguyên cảnh. Hiện tại tuy tu vi của hắn chỉ còn là học đồ tiêu chuẩn, nhưng dù sao trước đó hắn cũng đã từng bước vào giả nguyên cảnh.
Lúc nghe lão Ezio lý giải về đan điền, Kim Hậu cũng không có gì lấy làm bất ngờ cả. Kiếp trước hắn đã đọc lên đọc xuống cả đống tiểu thuyết, nhìn chung lý giải về đan điền cũng không có gì khác biệt trong truyện kiếp trước. Đó là nơi tập trung năng lượng đấu khí và cũng là ma lực (đố với người tu luyện ma pháp), rồi từ đó vận chuyển chúng đi khắp cơ thể dựa theo kinh mạch, sau đó phóng thích để thi triển ra vũ kĩ (hoặc ma kĩ).
Cảm nhận được lượng đấu khí đã được phục hồi lại đầy đủ, Kim Hậu vẫn không có dừng lại mà tiếp tục tiến thẳng vào trạng thái tu luyện. Kim Hậu được lão Ezio nói, lúc mệt mỏi cạn kệt sức lực thế này mà tu luyện thì sẽ có hiệu quả hơn rất nhiều so với bình thường, thế nên hắn chẳng bao giờ bỏ phí khoảnh khắc vô giá này.
Đồng thời trong lúc Kim Hậu còn đang mải mê tu luyện, hắn vẫn không để ý tới một cái vòng xoáy kỳ lạ cực kỳ nhỏ bé khác xuất hiện bên cạnh vòng xoáy đấu khí, chỉ thấy vòng xoáy này đang lặng lẽ hút đi từng tia thiên địa linh khí nho nhỏ từ số lượng mà Kim Hậu đang hấp thụ vào cơ thể.
Một đêm yên tĩnh qua đi, mặc dù ngoài trời mưa tuyết vẫn cứ rơi trắng xóa, nhưng trên trời vẫn dần hiện lên từng tia nắng nhẹ xuyên qua những luồng mây dày đặc, trực tiếp phản chiếu qua ô cửa sổ của tòa tháp. Mặc dù ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc nhưng cũng không vì vậy mà mặt trời tại đại lục này chậm trễ bỏ bê công việc của mình.
Mà ngồi giữa sảnh lúc này, đôi mắt khẽ hờ của Kim Hậu cũng từ từ mở ra, đồng thời hắn cũng dần đình chỉ trạng thái tu luyện. Ngước sang nhìn về phía lão Ezio đang ung dung ngồi nướng thịt cách đó không xa, trên gương mặt thanh tú của hắn chợt nở một cười bất đắc dĩ.
“Đúng là tâm hồn ăn uống cái tật xấu không thể bỏ được. Chỉ là ăn sáng thôi mà chơi nguyên cái miếng thịt tươi thế kia, đúng là bó tay toàn tập" – Kim Hậu thầm nghĩ ở trong lòng.
Đi tới bên chỗ lò sưởi, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão Ezio, vẻ mặt đắc ý hỏi:
"Ông, ông thấy thế nào ạ? Phương pháp ướp thịt bằng hương liệu rồi mới nướng của cháu ăn đứt hơn món thịt thui bằng lửa ma pháp của ông chứ ạ?"
Thấy Kim Hậu thần sắc đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, lão Ezio trong lòng cũng thở ra một hơi, nhẹ nhàng cười đáp:
"Xác thực ngon hơn nướng bình thường rất nhiều, tên nhóc như cháu trông vậy mà thông minh, ông cũng không ngờ mấy đống cây cỏ vô dụng mọc đầy bên ngoài kia lại có thể làm được như vậy."
Kim Hậu nương theo bí quyết nướng thịt kiếp trước của tên bạn thân mà học được. Trong lúc có thời gian rỗi rãi hắn rất thích ra ngoài đi dạo, cho nên bắt gặp thấy những cây thực vật thơm mùi bèn tiện tay hái đi, sau đấy được lão Ezio xác định không có độc hại gì nên Kim Hậu mới quyết định chế tạo ra một vài loại hương liệu ướp thịt.
Vận dụng kiến thức về nguyên vật liệu kiếp này cộng với những tri thức từ kiếp trước, Kim Hậu đã tạo ra một số loại gia vị đặc biệt cải thiện món thịt của lão Eizo ngon hơn. Dù sao thêm vài năm nữa mà chỉ có mỗi cái món dở dở ương ương thịt xông khói ma pháp của ông lão này thì hắn chết chắc.
Đăm chiêu nhìn vào ánh lửa bập bùng ở trước mặt, bỗng Kim Hậu bất chợt nói:
"Ông ơi, hôm nay cháu muốn về thăm nhà để viếng mộ cha mẹ cháu. Chút nữa ông cho cháu cưỡi Mevissen qua đó nhé?"
Mevissen là tên thú cưỡi sư thứu (Griffon) của lão Ezio. Nhà cũ của hắn cũng khá xa cho nên lúc nào muốn về thăm, Kim Hậu lại phải xin phép lão Ezio cho Mevissen mang hắn về.
Lão Ezio chăm chú nhìn Kim Hậu một lát, rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được rồi, như mọi khi cứ để Mevissen mang cháu về. Nhưng cũng đừng ở lại quá lâu nhé".
Cơm nước xong xuôi, hai ông cháu cùng bước ra ngoài trời. Lão Ezio vung tay lên một cái, một cái đồ án vòng tròn ma pháp trận liền lập tức lóe lên. Bên trong pháp trận, một bóng hình ma thú chợt xuất hiện rồi bay vút lên, nó lượn một vòng quanh tòa tháp rồi đáp xuống trước mặt hai ông cháu.
Lão Ezio bước tới vuốt vuốt cổ Mevissen, cười nói:
"Lão hữu, lại phải nhờ cậu đưa tiểu Kim Hậu về rồi."
Mevissen thoáng nhìn sang Kim Hậu, gật gù cái đầu to lớn, biểu lộ đã hiểu.
Ma thú trên đại lục cũng rất đa dạng và nhiều chủng loại. Ma thú cũng có thể tu luyện, nếu tu luyện tới cảnh giới nhất định, chúng có thể khai mở linh trí, còn cao hơn nữa thì có thể nói tiếng người. Thâm chí một số viễn cổ dị thú hay những thú tộc đặc biệt có thể hóa hình thành người, như long hay phượng tộc chẳng hạn.
Ma thú bình thường cũng có thể hóa hình thành người, chỉ có điều chúng cần phải sử dụng hóa hình đan thì mới có thể hóa hình được. Hóa thành hình người thì tốc độ tu luyện của Ma thú sẽ trở nên nhanh hơn, vì vậy hóa hình đan luôn là loại đan dược được mọi ma thú bình trên đại lục khao khát.
Tuy Kim Hậu không biết Mevissen thực lực như ra sao, nhưng hắn cũng có thể dựa theo thực lực cùng tài nguyên của lão Ezio mà đoán thì Mevissen có thể đã được sử dụng qua hóa hình đan. Chỉ là Kim Hậu vẫn là chưa bao giờ thấy Mevissen mở miệng nói chuyện hay biến thành hình người bao giờ, hỏi lão Ezio thì lão cũng từ chối cho ý kiến.
Cưỡi lên Mevissen, ổn định lại chỗ ngồi. Kim Hậu liền tự vận ra một đạo đấu khí màu vàng nhạt, tạo nên một luồng phòng hộ đơn giản quanh người. Sau đó hắn liền vẫy tay chào từ biệt lão Ezio, thong thả để cho Mevissen mang hắn bay đi.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 8 : Trời đêm trên vô biên đại lục
Ngồi trên lưng Mevissen gần một ngày đường. Kim Hậu cũng có một chút tâm tư để ngồi ngắm cảnh núi non hung vĩ cùng biển rừng bạt ngàn trong lúc chờ đợi. Tuy nhà hắn tuy cách tòa tháp của lão Ezio khá xa, nhưng với tốc độ bay của Mevissen thì cũng chỉ tiêu tốn chừng một ngày đường mà thôi.
Chậm rãi thu lại đôi cánh oai phong của mình, Mevissen đã đáp xuống trước căn nhà gỗ quen thuộc. Kim Hậu cũng đồng thời nhảy xuống từ trên lưng Mevissen, chậm rãi từng bước đi về hướng căn nhà.
Căn nhà vẫn không có gì thay đổi hơn mười năm qua, vừa xinh đẹp mà lại vừa hòa nhập với quang cảnh thiên nhiên xung quanh. Chỉ là giờ đây bên cạnh căn nhà là hai hàng bia đá, một bên khắc tên Nguyễn Hữu Nam, bên còn lại là Lê Bảo Yến.
Tuy đây chỉ là hai ngôi mộ trống, nhưng vẫn được lão Ezio đau khổ dựng cạnh căn nhà sau khi nghe được tin dữ.
Kim Hậu đến trước bia đá, hắn quỳ rạp người xuống, dập đầu ba cái, lảm bẩm nói:
" Cha, mẹ. Hai người hiện giờ trên trời có thoải mái không ạ? Trên đó đến tột cùng là thiên đường hay có thiên sứ bay lượn hay là cung đình trên mây có thần tiên lăng không thế ạ? Hai người có ở cùng nhau không ạ? Có hạnh phúc không ạ? Hai người vẫn đừng có lo lắng cho con, con biết hai người sẽ luôn bên con, luôn bên trong trái tim con...”
Mặc dù đã rất cố kìm nén, nhưng kể từ sau khi vượt qua nỗi đau mất cha mẹ. Kim Hậu từ bấy tới giờ một mực điên cuồng lao vào tu luyện để quên đi sự đời, cố tìm cho mình một mục đích sống... nhưng cuối cùng ông trời lại luôn không cho hắn được toại nguyện.
“… Con xin lỗi, con không có lực lượng, con chỉ là một tên yếu đuối, một tên phế vật không hơn mà thôi...Con xin lỗi, ngàn lần xin lỗi...là con vô dụng…" Giọng nói của Kim Hậu trở nên nghẹn ngào. Mặc dù đã cố hết sức kiềm chế lại cảm xúc của mình, nhưng Kim Hậu vẫn không thể kìm lòng trước nỗi đau mà hắn phải chịu vài năm qua này.
Trên thảm tuyết trắng xóa bỗng rơi xuống những giọt nước, không, chính xác là những giọt lệ. " Nam nhi thà đổ máu không rơi lệ" nhưng không có nghĩa là nam nhi rơi lệ là ẻo lả, yếu đuối. Chỉ là những giọt nước mắt đó họ dành cho những người họ quý trọng mà thôi. Dù sao đi nữa, con người cũng không phải thứ sắt đá vô tri vô cảm.
Quỳ trước mộ một hồi lâu, Kim Hậu mới chầm chậm đứng lên. Hắn ngửa mặt lên trời, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Hiện đã là trời tối, nên hắn quyết định sáng sớm mai hắn mới khởi hành bay về tháp.
Mở cửa bước vào căn nhà, Kim Hậu cũng không có đi nghỉ ngơi mà đi vòng quanh nhà một lượt. Ngó qua từng góc nhỏ của căn nhà, tựa hồ muốn tìm kiếm lại những mảnh ký ức đẹp nhất từ khi hắn sinh ra trên cái đại lục này.
Bước vào phòng bếp, vẫn là cái tạp dề mà cha hắn hay dùng để phục vụ hai mẹ con, vẫn là những con dao, cái bát bị sứt mẻ mà do mẹ hắn không cẩn thận....
Lại bước gian lên lầu, Kim Hậu liền đi vào căn phòng mà hắn lần đầu tiên mới chào đời tại đại lục này. Ngồi xuống bên chiếc giường gỗ, những hoài niệm suốt một năm sống hạnh phúc tươi đẹp lần lượt ồ ạt ùa về làm Kim Hậu cảm thấy tất cả mọi thứ như thể vừa mới ngày hôm qua xảy ra vậy.
Mặc vào chiếc tạp dề cũ kỹ, đeo lên đôi găng tay đã phai màu, Kim Hậu cầm lên chiếc chổi, một mực cẩn thận quét dọn lại một lượt căn nhà gỗ. Hơn mười năm nay mỗi tháng hắn đều về thăm lại nhà một lần để tổng vệ sinh lại một lượt. Hắn muốn lưu giữ những kỷ niệm của cha mẹ hắn để lại thật tốt, cho nên điều này cũng là chuyện dễ hiểu.
Dọn dẹp xong xuôi một lượt nhưng tâm trạng hắn vẫn nặng nề, Kim Hậu đi tới mặt cửa sau căn nhà, dự định hướng về phía rừng rậm.
Mắt thấy Kim Hậu định tiến vào rừng một mình. Mevissen vẫn một mực cuộn mình trước căn nhà bỗng ngẩng đầu lên khịt mũi, tựa như nhắc nhở hắn, định chồm dậy đi theo Kim Hậu.
Thấy Mevissen như vậy, Kim Hậu trên mặt cố nặn ra nụ cười mà hô to:
"Mevissen, ông cũng không cần phải đi theo. Tôi chỉ là đi dạo ngắm cảnh cách đây không xa mà thôi. Không có việc gì phải lo lắng cả."
Đã là Ma thú thực lực cường đại mở ra linh trí, Mevissen nhìn thấy tâm trạng Kim Hậu hiện rõ trên nét mặt của hắn hiện giờ. Từ trước tới nay nó vẫn là luôn quan sát Kim Hậu lúc mang hắn về nhà, nên biết rất rõ tại sao hắn lại luôn buồn rầu như vậy.
Mevissen thoáng có chút chần chờ, rồi cuối cùng vẫn gật gật cái đầu to lớn, khịt khịt cái mũi , tựa như nói với Kim Hậu đi dạo xong thì sớm trở lại.
Đạt được sự đồng ý của Mevissen, Kim Hậu liền quay người rảo bước thẳng vào khu rừng...
___________________
...Đập vào mắt Kim Hậu hiện giờ là một vách núi, tuy không tính là quá cao nhưng rơi xuống vẫn là một vé về địa phủ tức thời. Mặc cho chung quanh phủ một lớp tuyết dày,nhưng quang cảnh đứng từ đây nhìn ra tứ phương thì chỉ có thể dùng từ "thơ mộng" để hình dung.
Kim Hậu đi tới bên cạnh một tảng đá, lấy tay phủi phủi thoáng qua lớp tuyết mềm rồi trực tiếp ngồi lên. Sau đó thì đưa ánh mắt ngắm nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vô tận.
Trăng trên đại lục này cũng rất kỳ lạ, thế giới này tuy chỉ một mặt trời nhưng lại có tới hai mặt trăng. Một trăng thì có màu xanh lục, còn trăng kia thì lại là màu xanh lam. Hai màu tinh tế hòa quyện thành một ánh trăng có màu xanh thanh khiết (xanh nước biển), nhàn nhạt chiếu sáng cả một mảnh thiên địa. Thật đúng là không có từ gì có thể diễn tả được vẻ mỹ lệ về đêm này.
" Người xuyên việt đều là có công pháp nghịch thiên, kỳ ngộ bá đạo, không thiên tài thì cũng là yêu nghiệt. Còn mình có chút vốn liếng mà tự dưng bị đoạt đi mất, chẳng nhẽ chuyển kiếp rồi mà mình vẫn không thể thay đổi được? Chẳng nhẽ mình sẽ lại biến thành vô dụng? Ông trời ơi! ông cũng thật quá quắt đi, tước đi cha mẹ của tôi, bây giờ lại còn thu mất thiên phú nữa. Chẳng nhẽ là ông thích chơi đùa với tôi vui lắm sao? Chẳng nhẽ số phận cứ đối xử trớ trêu với tôi như thế sao?".
Trong lòng Kim Hậu lúc này đây hoàn toàn trống rỗng. Hắn chỉ thẫn thờ như người mất hồn, cô đơn một mình ngồi trên mỏm đá, ngước nhìn về phía bầu trời đêm vô tận.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 9 : Chiến đấu sinh tử
Một hồi tâm tình ủ rũ của Kim Hậu cũng nhanh chóng qua đi, đang trong lúc đang còn mải mê ngắm mỹ cảnh về đêm thì hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì đâu đó quanh đây hắn cảm nhận được một đạo hàn ý lạnh lẽo sởn cả gai ốc.
Sát khí!
Kim Hậu liền bật dậy tức thời, hai tay vô ý thức mà với ra sau lưng, nhưng để hắn phải thất vọng là tay hắn chỉ chộp vào khoảng không. Tới lúc ngoái nhìn thì Kim Hậu mới sực nhớ thanh Hắc Long kiếm để quên trong túi đựng trên yên lưng của Mevissen. Đã không có kiếm, hắn liền thoáng vận chuyển đấu khí vào hai bàn tay, làm ra một thủ thế chuẩn bị nghênh địch.
Một lúc sau từ trong bóng tối, bên trong những lùm cây rậm rạp bước ra mười con ma thú. Sắc mặt của Kim Hậu lập tức đại biến, bởi vì trước mặt hắn hiện giờ là một đàn sơn lang (sói núi).
Mười con sói này đều là cặp mắt đỏ lòm, răng nanh sắc bén, khí tức hung lệ. Chúng gầm gừ chậm rãi tiếp cận Kim Hậu
Sói núi hiện giờ đang tới gần Kim Hậu mỗi một con tuy rằng còn chưa có thể đạt được giả nguyên cảnh thực lực, nhưng để chúng đi thành bầy đàn thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, bởi vì chúng vốn là một loài sống quần cư, thế nên bình thường phối hợp với nhau rất là ăn ý. Nếu để một người có Giả nguyên nhất tinh thì trừ phi là tu luyện đặc biệt chức nghiệp, còn lại tuyệt đối là cửu tử nhất sinh khi đối mặt với một bầy sói như thời điểm hiện tại.
"Hiện không thể kêu cứu Mevissen, nếu đột nhiên lớn tiếng manh động thì cả đàn sói sẽ lao tới xé xác mình mất, hơn nữa mình đi hơi xa nên nếu có hét gọi Mevissen thì cũng chưa chắc ông ấy nghe thấy được, cho nên mình cũng không thể lãng phí mất chút đấu khí nào để hô gọi Mevissen" - Kim Hậu vừa thận trọng nhìn đàn sói, trong lòng vừa tỉ mỉ phân tích tình huống - "Cũng chỉ còn cách chiến đấu, đành phải tùy cơ ứng biến vậy".
Nhẹ nhàng lùi gần hơn về phía vách núi, Kim Hậu toàn thân lại vận chuyển đấu khí, sẵn sàng ứng chiến với bầy sói.
Grào!
Bất chợt từ trong bầy sói, lao vút ra một con. Nó mở miệng máu đầy răng nanh vồ về phía người Kim Hậu.
Không hề có một chú sợ hãi, Kim Hậu lập tức phản ứng lại ngay tức thời. Chân hắn vẫn đứng im, nhưng người thì lại ngửa một trăm tám mươi độ ra đằng sau, né đòn công kích hung hiểm của con sói.
Vồ hụt mục tiêu, con sói cũng cảm thấy khá bất ngờ, chỉ tiếc là nó cũng ko còn thời gian để trầm trồ nữa rồi, bởi vì hiện tại nó đang rơi tự do xuống dưới vách núi.
Sau khi con sói đầu tiên lao tới Kim Hậu bị hắn lừa cho rơi xuống vách núi, ở dười đó truyền lên một tiếng va chạm mạnh, tiếp đó là hai tiếng ẳng ẳng cực kỳ thê thảm rồi im bặt. Có lẽ là chú sói ấy vừa đập đá theo đúng nghĩa đen mà quy tiên.
Kim Hậu tuy ngoài mặt vẫn là đề phòng xung quanh nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất đắc ý. Từ trí nhớ ở kiếp trước thì hắn có xem qua phim "Ma trận" thấy có mấy pha quay chậm né đạn ngửa người làm hắn hâm mộ mãi không thôi, hiện giờ lại còn được thực tế áp dụng, hơn nữa “ám chiêu” đắc thủ thành công thì cũng làm Kim Hậu thật muốn lớn tiếng bật cười.
Chỉ cần điều khiển đấu khí hợp lý tới bộ phận thân thể thì người ta có thể thoải mái điều khiển các vị trí thân thể làm trò, đại loại như Mich*el J*ckson nghiêng 45 độ vậy.
Nhưng tất nhiên là cái gì cũng không phải vạn năng, Kim Hậu hồi bé cũng đã từng thử vận đấu đấu khí vào lòng bàn chân rồi bước lên mặt nước hòng muốn thử cảm giác như các ninja trong anime (Naru) hắn theo dõi kiếp trước , lúc lão Eizo thấy hắn ướt sũng như chuột lội chật vật chạy về thì cũng phải bật cười nghiêng ngả, đồng thời cũng giải thích cho hắn, rằng chỉ những người có thể chất thủy và băng hệ mới có thể đi trên mặt nước.
Trở lại tình hình ngàn cân treo sợi tóc hiện tại, đã có "kinh nghiệm của người đi trước" những con sói còn lại tất cả chín con liền đồng thời lao tới chỗ Kim Hậu, tình thế trở nên cực kỳ hung hiểm cho hắn.
Đối mặt với tràng cảnh nguy hiểm ở trước mắt, Kim Hậu vẫn không có vì thế mà nao núng. Hắn liền tung ra một quyền đã nén đấu khí từ ngay lúc đầu tới giờ, đánh thẳng vào cằm con sói đầu tiên lao tới trước, làm cho nó lộn một vòng tại chỗ ngã cắm đầu xuống mặt tuyết, Đồng thời hắn cũng lợi dụng thời cơ này , lập tức dậm mạnh bạn chân xuống nền tuyết, bật người nhảy lên không trung.
Cũng ngay tại thời điểm ấy, ba con sói khác rất đúng lúc lao tới chỗ Kim Hậu vừa đứng. Chúng còn chưa kịp phản ứng gì thì nền tuyết dưới chân đột nhiên nút vỡ ra liền nứt ra, sau đó lập tức sụt lở sụp xuống . Hóa ra mỏm núi này là do tuyết kết lại kéo dài mà ra, tại thời điểm Kim Hậu nhảy lộn người, hắn đã mạnh mẽ vận đấu khí xuống lòng bàn chân để thực hiện cú bật nhảy. Thế nên từ áp lực của dưới chân của Kim Hậu đã làm cho tuyết phải vỡ nứt ra sụp xuống.
Và cứ như vậy, một con sói gãy răng cùng ba đồng bạn của nó còn chưa hiểu ra chuyện gì xảy ra thì cũng đã tự do rơi theo "người đi trước" của tụi nó xuống vực.
Kể thì dài mà xảy thì nhanh, Kim Hậu cũng vừa đáp người xuống ngay sau đó. Không có thả lỏng một giây phút nào, hắn liền xoay người thủ thế đề phòng năm con còn lại.
"Nếu mình bây giờ mà quay đầu chạy thì đến lúc đấu khí tiêu hao hết cũng chỉ xác định yên nghỉ trong bụng sói, còn không bằng liều thử một phen, cơ hội sóng sót vẫn cao hơn" Hắn nhíu mày thầm suy nghĩ.
Năm con sói còn lại cũng phanh kịp trước vực thẳm, thấy tình cảnh biến hóa bất ngờ như vậy chúng cũng là không biết làm sao, nghĩ thầm: tên nhân loại này thật xảo trá cần đề phòng hơn nữa, các chiến hữu đã hy sinh yên tâm an nghỉ, cứ để bọn ta tàn nhẫn báo thù (ăn no bụng) hộ bọn ngươi cho.
Kim Hậu cũng không biết năm con sói suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đang là cẩn thật nhặt lên một cái đoạn cành cây khô để chuẩn bị ứng chiến, ngay lập tức tay trái lóe lên ánh sáng, một luồng đấu khí phòng hộ đơn giản liền bao trùm thân thể hắn, đây là đấu khí hộ thể, là loại hắn chỉ dùng để ngồi tránh gió trên lưng Mevissen đẳng cấp. Bất quá, thà là thà có còn hơn không.
Hai con sói bỗng đồng loạt bổ nhào về phía Kim Hậu, ba con còn lại ở đằng sau thấy vậy liền cũng lao theo đồng bạn.
Vẫn không có một chút bối rối nào cả, chỉ thấy Kim Hậu dùng cảnh cây khô chém thành hình vòng cung về phía hai con sói, cành cây đã được bọc đấu khí cho nên không có bị nứt gãy, chỉ nghe "Vút" một tiếng, làm hai con lên trước nhất thời choáng váng ngã ngửa văng về phía sau, ba con còn lại mỗi con hướng về phía cổ, tay , chân của Kim Hậu mà cắn.
Tay trái gạt đi mõm một con sói sang bên , tay còn lại cầm cành cây liền phi thẳng vào miệng máu của con sói từ bên phải. Sau đó hắn liền giơ hai tay chụp tới hai cái chân trước của con sói đang hướng tới cổ mình, liền ngả người lấy bàn chân phải đã vận sẵn đấu khí đạp vào bụng con sói, thuận chiều hất mạnh cả người con thú về đằng sau, làm con sói đập mạnh vào thân cây ngay gần đó, chấn thương nặng mà chết ngay tại chỗ.
Kim Hậu vừa lộn người xong một vòng, liền tức thời phản xạ giơ tay trái đỡ ngang con bên trái vừa nãy bị hắn gạt mõm cắn tới.
Tuy đã có một màng đấu khí hộ thể nhưng dù sao đẳng cấp của nó vẫn quá thấp, thậm chí còn chưa được tới tiêu chuẩn xếp loại, cho nên chỉ có thể giảm đi một chút ít sát thương mà thôi, vì vậy mà tay trái của hắn bây giờ đã bị cắn chảy ra máu.
Bị sói cắn là rất khó khăn dứt ra, Kim Hậu nỗ lực vận chuyển nốt một ít tia đấu khí đang sắp tiêu hao hết vào tay phải, liên tục nện mạnh vào đầu con sói, làm nó trấn thương sọ não tử vong tức thì.
Đằng kia hai con sói bị Kim Hậu chém hất ra cũng đang chật vật đứng lên, chứng kiến đồng bạn hai chết một thì đang còn ngắc ngoải vì bị một cái cành cây xuyên từ mồm tới cửa hậu (ass) coi như là đã phế, lập tức phẫn nộ gầm lên lại nhào tới công kích.
Kim Hậu lần này cũng đã hết cách, ban nãy hắn ăn may tính kế mới giết được năm con, năm con còn lại thì vẫn còn phải chật vật như vậy đối kháng. Vì tu vi quá thấp nên hiện giờ đấu khí trong người hắn đã tiêu hao hết, tình thế của Kim Hậu bây giờ đã giống như cá nằm trên thớt vậy.
" Tao liều với chúng mày!!!"
Không còn cách nào khác, Kim Hậu chỉ biết hét lên một tiếng, điều động hết số đấu khí còn lại trong cơ thể, bao bọc toàn thân bằng một luồng sáng miễn cưỡng gọi là đấu khí hộ thể nhập nhòe như sắp sửa chợt tắt.
Bị một con cắn vào chân, một con cắn vào chỗ cũ vết thương trên tay trái, Kim Hậu cắn răng chịu đựng cơn đau đớn, liều mạng thuần thúy dùng sức vật lộn với hai con thú dữ, tay phải nắm quyền đánh liên tục đánh vào người con cắn trên, chân thì đạp lia lịa vào đầu con sói cắn dưới, máu me chảy be bét thấm đỏ cả một mảng tuyết.
Cảm thấy mình cũng không kiên trì được lâu, lại nhìn thấy mỏm núi nứt vừa nãy, Kim Hậu liền cố lết tới mỏm núi ngoài rìa, mặc cho hai con dã thú cào cấu thân thể.
" Lũ súc vật chết tiệt, đừng có mơ mà tiêu hóa được tao!!!".
Kim Hậu giận giữ gào lên một tiếng, trong thời khắc sinh tử kích phát sức mạnh tiềm ẩn. Hắn dùng hết sức bình sinh nhào cả người nhấc một nửa thân thể cùng hai con sói như bị như đỉa cắn thuận đà đập mạnh xuống cạnh rìa vách núi bên dưới mỏm núi.
Bị đánh bất ngờ như vậy một trận, hai con sói đau đớn theo phản xạ nhả miệng ra, liền nhanh chóng cũng được chung kiếp số "lính dù" với năm con sói lúc đầu mà ngã xuống.
" Ha~!hahahaha, tất nhiên rồi, mình đây là người xuyên việt ,là nhân vật chính thì làm sao mà cứ thế chết như vậy được..".
Vui sướng kích động sau khi sống sót trải qua cuộc chiến sinh tử, mặc kệ sắc mặt thì tái nhợt, miệng vết thương máu chảy ra đầm đìa, Kim Hậu liền một tay treo leo cứ bám vào "mỏm núi", một miệng thì cứ cười cuồng tiếu tự sướng.
Mà ngay tại thời điểm ấy, Kim Hậu cũng không chú ý tới toàn thân của hắn dần dần nóng lên bất thường, còn“mỏm núi” mà hắn không để ý đang bám vào thực ra một một khối đá nước kết băng.
Chỉ thấy khối nước đá hắn đang nắm vào dần dần bị tan chảy tức thời, sau đó bỗng "Crắc" một tiếng...
Kim Hậu miệng vẫn còn há hốc vì không thể ngờ được, tự đo rơi xuống vách núi tiếp bước theo những chú sói....