Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 10: Thần bí bạch y linh hồn
"Lách, tách"...
Từ từ mở mắt tỉnh lại, đập vào tầm nhìn của Kim Hậu bây giờ là một cái trần đá hơi eo hẹp, còn hắn thì hiện đang nằm trên một tảng đá lớn.
“Hửm?! mình đang ở trong một cái sơn động? có người đã cứu mình sao?.” Kim Hậu ngỡ ngàng thì thào nói.
Nhoài người nhìn kỹ lại thân thể, trên người hắn những vết thương từ cuộc chiến lúc trước đã khép miệng lành lặn từ lâu, nếu không phải là quần áo hắn rách rưới tơi tả, cộng thêm vương lại nhiều vết máu đỏ tươi thì Kim Hậu hoài nghi có hay không trận chiến với bầy sói là hắn mơ ngủ giữa ban ngày hay uống lộn thuốc sinh hoang tưởng. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có một nguồn lực lượng kỳ lạ đang lưu động trong cơ thể.
Tuy vẫn còn có nhiều thắc mắc, nhưng giờ này ở bên đống lửa bập bùng, ngồi đối diện với hắn có một người đang ngồi thong thả dùng cành cây chọc cho đống lửa không bị dập tắt.
Kim Hậu bấy giờ cẩn thận đánh giá người ngồi trước mặt hắn hiện giờ. Đây là một người đàn ông trông rất trẻ tuổi, người này có mái tóc xõa dài trắng xóa, gương mặt thì... cực kỳ tuấn lãng, đôi mắt đen nháy, ẩn ẩn như là có một đoàn hỏa diễm màu xanh lục đang bập bùng từ sâu trong đáy mắt người đàn ông này. Người này có sống mũi cân đối cùng với lông mày mảnh mai, phải công nhận tất cả đặc điểm nêu trên tạo thành một gương mặt mỹ nam tử có thể làm bao trái tim bao người con gái phải thổn thức. Nếu đem Kim Hậu ra so sánh với người này thì… nói cho dể hiểu là không thể bằng một góc thái sơn.
Người này mặc một bộ bạch sắc trường bào truyền thống phong cách Đông Kinh tu luyện giả, trên người hắn tỏa ra một loại khí chất thong dong, tiêu sái, nhưng cũng đem lại một loại cảm giác tang thương, hư hư thực thực, thật giả khó phân, cực kỳ quỷ dị. Lại còn là đang lơ lửng, hình như là không có chân...
Kim Hậu thấy vậy thầm nghĩ:
“Có lẽ chính người này đã cứu mình, cũng phải nên cảm tạ người ta một tiếng cho phải đạo…”
Chỉ là vừa định mở miệng thì Kim Hậu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hử? lơ lửng?, không có chân?, khí thức quỷ dị? chả nhẽ là ...hồn ma chuẩn bị đoạt xá thân thể của mình?”
Sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, hắn bất chợt cả người bật dậy. Chỉ là vết thương của hắn tuy đã lành lặn nhưng bây giờ toàn thân và tinh lực trong người đã cạn kiệt từ lâu. Cho nên ở trong trạng thái không có sức lực mà tự dưng lại đột ngột chồm dậy như thế làm Kim Hậu bất ngờ té ngã từ trên tảng đá xuống.
Nhìn phản ứng của thiếu niên vừa tỉnh lại, người đàn ông này cũng là buồn bực, nghĩ thầm: tên nhóc này thật là kỳ lạ, vừa tỉnh dậy nhìn thấy ta là bật dậy, thần sắc thì sợ hãi như thể ta muốn ăn thịt hắn vậy.
Nếu để người này mà biết Kim Hậu vừa nãy nghĩ cái gì thì chắc có lẽ đến người bình tĩnh như hắn cũng phải phát hỏa nổi giận. - "Ta đây không những cứu ngươi, mà còn tiêu tốn đan dược chữa thương cho ngươi, không cảm ơn ta thì chớ lại còn vu oan giá họa bậy bạ cho người tốt, ta nhổ vào cái thân thể còm nhòm của ngươi...."
Chợt nhớ tới chuyện mình ở trong loại hình thể gì, người này mới vỗ vỗ cái trán hô mình đãng trí, sau đó liền nhẹ nhàng híp mắt cười trấn an thiếu niên:
"Ha, Ha! Không cần phải sợ hãi, là lão phu cứu ngươi, không cần phải khoa trương như vậy chứ? Ta là người, nhưng ở dạng linh hồn thể, chả nhẽ tên nhóc ngươi còn không có nghe nói qua?"
Kim Hậu còn đang ôm mông đau điếng ê ẩm từ từ miễn cưỡng đứng lên. Vừa lúc nghe thấy “hồn ma” này nói như vậy cũng lập tức chợt hiểu ra.
Chỗ ở của hắn là một tòa tháp thư viện khổng lồ, tuy gần đây hắn mới bắt đầu đọc sách nhưng ngoài kiến thức cơ bản ra thì hắn cũng có đọc thêm vài quển sách nói về đại lục những chuyện kỳ lạ.
Linh hồn như đã biết, là thứ không thể tách rời thân thể. Nhưng nếu tinh thần lực cường đại cùng sử dụng chút đặc thù cách thức, người ta cũng có thể thoát xác vi vu.
Đối với người tu vi đã cao, thuộc loại siêu cấp cường giả thì cho dù tan xác thì họ vẫn có thể linh hồn ly khai khỏi thân thể bảo mạng, nhưng nguyên khí vẫn sẽ là đại thương nặng nề, cần thời gian dài điều dưỡng mới có thể phục hồi lại linh hồn bị tổn thương. Cũng bởi linh hồn thể cũng không nên tồn tại bên ngoài quá lâu nên nên lình hồn rất cần luyện chế thân thể hoặc nhập xác người vừa mới chết chẳng hạn.
Tuy nhiên, chuyện đó vẫn chỉ là trên sách ghi chép, thực hư ra sao thì Kim Hậu vẫn không biết như thế nào. Còn chuyện đoạt xá thì chỉ là hắn cái ý nghĩ viển vông kiếp trước trong truyện đọc, cường giả linh hồn có cường đại thế nào cũng không thể vô cớ đi nhập xác người sống mà mạnh mẽ cướp đoạt thân thể, đó là quy luật tự nhiên hình thành không thể phá vỡ.
Kim Hậu nhớ đến những kiến thức mình đã biết, sắc mặt của hắn cũng thoáng hòa hoãn lại. Nhưng không vì vậy mà hắn thả lỏng cảnh giác, vẫn bảo trì tư thế cẩn trọng nhìn linh hồn mặc áo trắng này, một bụng thắc mắc suy đoán trong đầu:
"Linh hồn thể nếu đã có thể thoát xác như vậy nhất định là một cường giả không yếu. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện cứu mình đúng lúc như vậy? Người này có mục đích gì sao? Cơ mà tại sao lại "đập chai" hơn ta vậy? Thật không cam lòng... mà sao linh hồn này trông trẻ như vậy lại tự xưng là "lão phu"? Bộ già lắm sao? Lại còn cách ăn nói khá cổ lỗ nữa chứ, thật kỳ quái. Chí!... có lẽ nào....?"
Giông như nhớ tới một chút ít chi tiết sự tình kiếp trước, con ngươi của Kim Hậu tự dưng đảo liên tục, sắc mặt của hắn trở nên cổ quái nhìn linh hồn áo trắng hỏi:
"Ông có phải là là linh hồn thể ẩn trong một đồ vật gì đó phải không?"
Linh hồn áo trắng kinh hãi nhìn Kim Hậu nói:
"Làm sao mà ngươi lại biết? Chả lẽ ngươi có thể cảm nhận được lão phu tồn tại trong giới chỉ sao?"
Nguyên lai linh hồn này ẩn trong chiếc nhẫn mà mẹ Kim Hậu để lại cho hắn, còn hắn thì đánh bậy đánh bạ mò trúng điểm này. Được đà Kim Hậu lại lấn tới:
" Vậy có phải ông lợi dụng tôi để hấp thu thành quả tu luyện của tôi suốt bốn năm qua để phục hồi phải không? …còn có… ông có muốn thu tôi làm đệ tử để bù đắp không?."
Lần này thì để linh hồn áo trắng triệt để chấn động. Hắn trợn mắt há mồm, hai tròng mắt lồi ra như thể sắp rụng xuống, mồm hình chữ O đã mở to. Sau một lúc bị sốc nặng, linh hồn áo trắng lúc ấy mới l thoáng phục hồi lại tinh thần. Hắn không trả lời hắn mà nghiêm túc hỏi ngược lại Kim Hậu:
"Chả lẽ lão kỵ sĩ kia đã cảm nhận được sự tồn tại của lão phu mà nói cho ngươi biết sao? Nhưng từ lúc nào? Sao ta lại không biết?"
Thấy mình hành động có chút hơi hấp tấp, không những thế mà còn bị hỏi ngược lại . Kim Hậu chỉ hơi đỏ mặt gãi đầu cười ngượng ngùng:
"Tôi chỉ là... phỏng đoán thôi... Đúng! ,xác thực là đoán mò".
Hắn lúc nãy là dựa vào kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết xuyên việt nên cũng là một phần “thử” đánh bậy đánh bạ mà hỏi, dù sao cái kiểu linh hồn sống trong đồ vật nào đó cũng là thể loại đặc biệt nổi tiếng, không ngờ đoán mò lại trúng phóc như vậy.
Linh hồn áo trắng lúc này cũng là đầu đầy dấu hỏi chấm, hoài nghi mà nhìn kỹ Kim Hậu sắc mặt như thể muốn nhìn ra một chi tiết gì đó. Nhưng cũng là không phát hiện ra được cái gì, đành phải gật gù nghiêm nghị nói:
"Ta đúng là bốn năm qua thông qua ngươi mà hấp thu thiên địa linh khí, cho nên cũng vì vậy mà tu vi của ngươi thụt giảm trầm trọng như vậy. Ta… cũng cảm thấy có lỗi. Hơn nữa ta còn là luyện dược sư, dự định sẽ âm thầm bồi thường cho ngươi chứ không có ý định thu nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng... nếu là cho ta một cái lý do vừa ý thì có lẽ ta sẽ xem xét lại."
Người này cũng không biết là cố ý hay là vô tình mà nhấn mạnh ba chữ “luyện dược sư”, giọng điệu cực kỳ ngạo nghễ.
"Thật sự là một luyện dược sư, là i loại nghề nghiệp nghịch thiên kia? Không thể tưởng tượng nổi, mình đúng là chó ngáp phải ruồi." Kim Hậu có hơi run rẩy kích động, đầu óc lại bắt đầu vận chuyển những ý nghĩ khác nhau.
Qua một hồi đắn đo cẩn thận cân nhắc, Kim Hậu mới miễn cưỡng nói:
"Tôi đơn giản chỉ muốn có sức mạnh không được sao?”
Bạch Y linh hồn híp mắt vẻ cười mà không cười , nhìn Kim Hậu hỏi:
"Tất nhiên rồi, đã bước vào con đường tu luyện thì mỗi người sẽ có một mục tiêu để hướng tới, tất nhiên truy cầu sức mạnh cũng là một cái lý do, bất quá, chính bản thân ngươi muốn cái gì? Mục tiêu tu luyện thực sự của ngươi là gì? Chả nhẽ ngươi nghĩ lý do vụng về như vậy cũng có thể thuyết phục được ta sao?"
Kim Hậu vẫn suy tư không trả lời.
"Tiền tài, danh vọng, thế lực, nữ sắc? chả nhẽ đó không phải là điều ngươi muốn? Dành cho mình một mảnh giang sơn rồi xưng hùng xưng bá? hay là đối chọi ác bá, bảo vệ kẻ yếu? đích danh quân tử, anh hùng độ thế?” Bạch y linh hồn bắt đầu lung lạc Kim Hậu.
Lần này, sắc mặt của Kim Hậu nghiêm lại, hai tay chắp sau, bình thản trả lời:
"Tiền tài tôi không ham, danh vọng cùng với thế lực tôi cũng không màng, càng là mấy cái loại gái như búp bê vô cảm thì tôi cũng không cần. Tôi vẫn cứ phó mặc hết cho số phận, tin rằng nếu có duyên phận thì tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho mình, cái gì tới cũng phải tới thôi. Còn làm quân tử sao? Vậy thì cứ xác định chết mất xác lúc nào cũng không hay, tôi tuy không phải thánh nhân mà có thể đi phổ độ chúng sinh trừ gian diệt bạo, tuy nhiên nếu gặp những cái ác nhân có thể xuống tay thì tôi vẫn sẽ là không chần chờ…"
Có hơi ngừng lại một chút, nhưng Kim Hậu vẫn tiếp tục nói:
"Có thể hiện giờ tôi không có mục tiêu gì cả, Nhưng tôi cố sẽ đi tìm, tìm ra mục đích, tìm ra ý nghĩa kiếp sống này. Nhưng tôi vẫn có một mong muốn ấp ủ từ lâu, đó là chu du đại lục, phiêu bạt đó đây,thám hiểm những nơi chưa ai đặt chân tới hay là tham quan thánh địa của tất cả các chủng tộc. Quan trọng hơn là có thể kết giao thêm với vài người bạn chí cốt, mà muốn làm được những điều đó thì cái tôi cần đó là thực lực!".
Kim Hậu quyết định dứt khoát thoải mái nói hết ra những suy nghĩ trong lòng.
Last edited by TràXanh-[HĐ]; 31-12-2014 at 02:39 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của TràXanh-[HĐ]
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 11: Bạch lão
Linh hồn áo trắng từ đầu chăm chú nhìn mọi biểu hiện của Kim Hậu, thấy hắn nói chuyện không có một điểm dối trá nào, ánh mặt kiên quyết tràn đầy tự tin thì đột nhiên bỗng lớn tiếng bật cười:
"Ha ha ha ha...Khặc khặc!!! (sặc), Ehèm! Tên nhóc ngươi quả thật vẫn là quá ngây thơ, nhưng có thể nói ra nhưng lời như vậy ngươi cũng đã làm lão phu rất ngạc nhiên. Ta làm ảnh hưởng tu vi của ngươi, vậy mà ngươi cũng là không có dùng nổi đóa thái độ với ta nói chuyện, thật đúng là một tên nhóc thú vị. Tốt lắm, ngươi sẽ trở thành đệ tử đầu tiên của ta!".
Kim Hậu nghe linh hồn áo trắng nói xong cũng cảm thấy rất có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng sẽ còn phải tốn thêm một phen miệng lưỡi công phu thì tự dưng lại được nhận dễ dàng như vậy. Bất quá, điều này với hắn dù sao cũng là càng tốt chứ không có xấu.
Thật sự mà nói, lúc linh hồn này thừa nhận coi hắn làm cái "ống hút" thì Kim Hậu cảm thấy rất bất mãn. Nhưng hắn vẫn biết rõ kết quả kỳ ngộ nếu đạt được trước mắt, cho nên vẫn không có bùng nổ tức giận. Đúng là đã tính toán hết cả.
Kim Hậu thấy kiểu cách nói chuyện của linh hồn này đậm chất phong cách Đông Kinh cổ điển làm hắn rất cảm thấy thú vị, rất giống phong cách kiếm hiệp ở kiếm trước cho nên cũng không có phản đối gì, ngược lại tuân theo phong tục mà tuân thủ.
Hắn lập tức quỳ xuống, ba vái chín khấu bất đầu hành lễ.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ"
Bạch y linh hồn gật gù cười thỏa mãn nói:
"Vi sư tên Tôn, họ Dương, người quen hay gọi ta là Bạch lão. Ta chuyên tâm nghiên cứu luyện dược thuật cho nên tu vi vẫn là có chút “khiêm tốn”. Khục! Nhưng bảo vệ bản thân hoặc là dạy dỗ ngươi thì vẫn có thừa sức. Chức nghiệp ta tu luyện là hỏa ma pháp sư, còn cụ thể ra sao thì đợi sau này ngươi tu vi tăng trưởng, tựu mới cho ngươi biết thì tốt hơn".
Một bụng thắc mắc từ đầu tới giờ Kim Hậu liền như "thiên nhiên vẫy gọi" ,dọi cho lão một loạt những câu hỏi:
"Sư phụ, con vẫn có thắc mắc. Chiếc nhẫn này là con được mẹ trao lại, mà mẹ con trước đó cũng là một người tu luyện. Vậy thì tại sao lúc đó người không hút đi ma lực của mẹ con? Người có nói người là ma pháp sư? Nhưng mà con là người tu luyện đấu khí cơ mà?" Kim Hậu ban nãy chỉ mải mê ý nghĩ viển vông vội vàng bái sư mà quên mất một điều mấu chốt.
"Ừm, vi sư bốn năm trước cũng là mới thức tỉnh, chỉ là ý thức của ta lúc ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên mới vô thức mà thông qua ngươi mà hấp thu thiên địa linh khí. Thế nên sự tình trước đó ta cũng không có biết gì cả, về phần nhận ngươi là đệ tử thì…khụ! khụ! Hãy thử tự cảm nhận trong thân thể của mình xem thế nào đi.”
Kim Hậu mặc dù không hiểu mô-tê gì cả, nhưng hắn vẫn cứ nghe theo lời Bạch lão tự thoáng cảm ứng trong thân thể bên trong mình một hồi.
Trong đan điền của hắn hiện giờ có hai vòng xoáy, một cái đỏ vàng, tượng trưng cho đấu khí, mà bên cạnh là một vòng xoáy nhỏ màu đỏ thẫm, dao động năng lượng hoàn toán khác với vòng xoáy màu vàng. Kim Hậu há hốc mồm miệng nhìn Bạch lão, thần sắc tràn đầy bất khả tư nghị.
"Đấu khí và… Ma lực?”.
Song hệ tu luyện thiên phú (đấu khí + ma lực) là đại lục từ hậu thời kỳ viễn cổ trăm ngàn vạn năm qua cũng chưa từng có xuất hiện. Tất nhiên loại thiên phú này đã sớm bị lãng quên, thậm chí cũng được người đời truyền tụng như đẳng cấp Thần nguyên cảnh là chuyện cổ tích không có thật. Nhưng hiện giờ chuyện tưởng như trong cổ tích mới có đó đang đứng sờ sờ tại đây trợn mắt với một linh hồn.
Chờ cho Kim Hậu phục hồi thần chí của mình, Bạch lão bấy giờ mở lời hỏi:
"Cha và mẹ ngươi là người như thế nào?"
"Cha con là người Đông Kinh, chức nghiệp là thánh kỵ sĩ, còn mẹ con cũng người Đông Kinh, là một vu sư. Sư phụ, chuyện này có liên quan gì đến sự biến dị này sao?" Kim Hậu vừa từ trong bàng hoàng trở lại thì lấy làm lạ trước câu hỏi của Bạch lão đáp.
“Biến dị thể chất... Chẳng lẽ là cuộc chiến ban nãy kích phát tiềm lực sao? Cơ mà là song tu thể chất cho nên nếu muốn dùng cả hai loại năng lượng thì rất cần một cái công pháp thích hợp để điều dẫn tu luyện, chính là..." Bạch lão vuốt vuốt cằm, lẩm bẩm suy nghĩ.
"Vậy sư phụ, bây giờ con phải tu luyện như thế nào đây?” Kim Hậu lo lắng hỏi.
Bạch lão chắp hai thay ra sau lưng, đi qua... phải nói là bay qua, lượn lại (mới phải) một hồi, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn kỹ Kim Hậu, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng thì lão tựa hồ cũng đã đưa quyết định gì đó, liền móc từ ống tay áo dài thượt hai cái quyển trục rồi nói:
"Vi sư ở đây có hai bộ công pháp, một là Địa giai cao cấp công pháp, một là cái Hoàng giai hạ cấp công pháp. Bên trái là Địa giai cao cấp công pháp hỏa thuộc tính mà ta tu luyện, nếu tu luyện đại thành có thể so sánh với Thánh giai trung cấp cấp bậc công pháp..."
Hôn Mê!
"Địa giai cao cấp?!!!, đại thành còn có thể so với thiên giai?" Kim Hậu miệng đã lầy lội chảy nước miếng, ánh mắt thèm khát như sói đói nhìn về quyển trục màu đỏ trên tay Bạch lão.
"...ta còn có chưa nói xong, mi ngắt lời cái gì? Cái bên phải này là không thuộc tính công pháp, trong lúc ta có đi khai quật viễn cổ bảo tàng thì đã vô tình đoạt được tới tay. Chỉ có điều vẫn còn chưa có dịp nghiên cứu kỹ. Điều kiện của loại công pháp này là trước tiên cần thể chất tu luyện giả lưỡng loại năng lượng mới có thể tu luyện được, nhưng là sau dần nó cần hấp thu dị nguyên tố liên tục cường hóa để thăng giai, cùng chiến đấu không ngừng để mài dũa thăng cấp. Tu luyện cực kỳ khó khăn, đại thành có thể vượt qua cả Thiên giai. Tuy nhiên dù sao cũng chỉ là ghi chép lại, còn thực hư ra sao thì ta cũng không nắm rõ".
Bạch lão ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
"Ngươi bây giờ có ba con đường:
_Thứ nhất là theo lão kỵ sĩ kia tu luyện chuyên đấu khí, tựu sau này chức nghiệp con đường trở thành kỵ sĩ, còn chuyện bái sư hôm nay liền coi như chưa có gì, vi sư cũng là không có trách ngươi.
_Thứ hai là tu luyện ma pháp và địa giai công pháp này, ngày sau trở thành một ma pháp sư thành tựu cũng không tồi.
_Thứ ba là tu luyện loại này song hệ năng lượng công pháp, nhưng hấp thu dị nguyên tố là điều cực kỳ nguy hiểm, mà ngươi mục tiêu cũng không có gì lớn lao mà phải liều mạng như vậy, cho nên vi sư vẫn khuyên là ngươi nên đi theo một con đường năng lượng mà tu luyện thôi...".
Bạch lão thần sắc rất phức tạp nêu ra ba con đường, rồi sau đó mong chờ nhìn Kim Hậu đưa ra quyết định.
"Ba con đường? Tu luyện Đấu khí hay là Ma pháp đây? Tu luyện cả hai sẽ là cực kỳ gian nan, quả thật là một sự lựa chọn cực kỳ khó khăn..." Kim Hậu trong lòng nghẫm nghĩ suy xét, không ngừng phân vân...
Bỗng trong không khí một cỗ lực lượng dao động nhè nhẹ, Kim Hậu đăng đứng chìm trong suy nghĩ thì tự dưng hắn mắt sáng lên như thể đã cảm nhận được gì đó, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, không ngừng hấp thu bên ngoài thiên địa linh khí vào trong cơ thể rồi chuyển hóa thành đấu khí, sau đó nương theo mọi ngóc ngách kinh mạch đi một vòng trở lại đan điền gia nhập vào vòng xoáy màu vàng đang không ngừng phình lên.
Qua khoảng một lúc lâu sau, bỗng Ầm một tiếng nhẹ trong đầu, Kim Hậu cứ như vậy đột phá trung cấp học đồ, tiến vào cao cấp học đồ. Chỉ còn một bước nữa thôi là hắn có thể bước vào Giả nguyên cảnh, trở về tu vi bốn năm trước.
Hiện tại Kim Hậu cảm giác sau lúc đột phá thật là sảng khoái, một cảm giác như lực lượng của hắn đã lâu giờ mới trở lại.
Bạch lão phiêu phù theo dõi ở bên cạnh, khuôn mặt lão lúc này âm tình bất định không có một tia cảm xúc nào. Dù sao thì lão cũng không cảm thấy gì bất ngờ, dù gì thì Kim Hậu trước đó trải qua một trận chiến sinh tử, hỡn nữa thì chính lão đã đình chỉ sử dụng Kim Hậu để hấp thụ thiên địa linh khí.
Cảm giác đấu khí tăng lên, cả người tràn đầy lực lượng , Kim Hậu đình chỉ trạng thái tu luyện, vươn vai đứng dậy cười nói:
"Sư phụ, con đã có câu trả lời!"
"Ừ" Bạch lão cũng là thở dài gật đầu, thái độ có chút thất lạc tựa như đã đoán trước được câu trả lời của Kim Hậu.
Nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch lão, Kim Hậu bỗng dưng lại quỳ xuống:
"Một ngày làm thầy, tựu suốt đời làm cha, sư phụ, đồ nhi đã bái người làm sư, cho dù người có đuổi ta khỏi sư môn thì người vĩnh viễn là của ta trong lòng sư phụ đầu tiên. Đồ nhi đã quyết , con đường đồ nhi chọn sẽ là song tu hai hệ năng lượng. Thật sự mà nói, đồ nhi ngược lại là rất khát khao có được lực lượng, đồ nhi muốn có lực lượng cường đại để có thể bảo vệ những người quan trọng nhất với đồ nhi, con không muốn lịch sử như cha và mẹ của con lặp lại một lần nào nữa, đồ nhi muốn có thực lực bảo vệ bằng hữu, tri kỷ, thậm chí là người và ông Ezio nữa! Tất cả những người con quý trọng trên đời này!!!!"
"Này nhóc, ta với ngươi cũng chỉ là vừa mới gặp mặt mà thôi? Đã thế bốn năm qua ta làm tu vi của ngươi chậm thăng tiến, chả lẽ ngươi lại cố chấp vậy sao? Có cần phải vì người mới gặp mà mạo hiểm như thế không?" Bạch lão mặt không có biểu cảm, chậm rãi nói.
Kim Hậu vẫn kiền trì quỳ trước Bạch lão, kiên định nói:
"Có thể người coi đồ nhi là thằng ngốc cũng được, nhưng sư phụ, việc người cứu đồ nhi, thu đồ nhi làm đồ đệ, tận tình chỉ cho con ba lối đi, không muốn con mạo hiểm. Tất đã là chứng tỏ người thực sự quan tâm đến đồ nhi, có lẽ nghe có chút miễn cưỡng, nhưng trực giác của con cảm thấy người chắc chắn là người tốt, con tin tưởng người, Sư phụ!"
Nghe Kim Hậu diễn một tràng sến như vậy, Bạch lão đang im lặng thì bỗng phì cười:
"Ta mà là người tốt sao? ha ha ha ~khụ khụ (sặc) e hèm, ngươi cái đứa nhỏ này thật là ngu ngốc, ta thật sự không biết ngươi sau này xuống núi sẽ phải đối mặt như thế nào với cuộc sống tàn khốc ngoài kia… Ài, được rồi, cũng may tên ngốc ngươi gặp được ta đây, là người chính trực vĩ đại siêu tốt bụng! Vi sư hứa với ngươi sẽ trợ giúp dẫn lối cho ngươi hướng tới đỉnh cao, sẽ cùng ngươi du lịch đại lục phiêu bạt đó đây!"
Bạch lão vỗ vỗ ngực hiên ngang, tự đánh bóng bản thân nói, rồi lại tiếp tục:
"Còn chuyện vũ kỹ cho đấu khí của ngươi thì đừng quên ta trước kia là cái hàng thật giá thật luyện dược sư, người mang công pháp vũ kỹ tới chỗ ta đổi dược cũng là không thiếu. Chỉ là trước hết ngươi học kiếm thuật của lão kỵ sĩ kia là tốt rồi, tăng chút kĩ xảo chiến đấu, nhiều hơn một thủ đoạn, chứ cũng không thể cầm thanh sắt mà đi vung loạn được. Còn về phần Pháp thuật cũng không có phải lo, vi sư cũng sẽ tận tình hướng dẫn chỉ điểm cho ngươi."
Sau khi Bạch lão nói xong xuôi, chứng kiến Kim Hậu đang nhảy cẫng lên vì sung sướng, chợt lão mỉm cười một cách khó hiểu nhìn hắn, bắt đắc dĩ thầm nói:
“Tên đệ tử ngốc này bảo ta là người tốt. Nếu để người ngoài mà nghe được chắc họ phải cười rụng cả răng mất.”
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 12: Luyện dược sư
Thời gian trôi qua cũng đã khoảng vài tiếng đồng hồ kể từ sau khi Kim Hậu tỉnh lại. Hắn cũng đã tranh thủ tĩnh dưỡng điều thức thêm một chút, cho nên tinh lực của Kim Hậu đã hồi phục lai như cũ. Nhưng việc hắn cả đêm biến mât làm Mevissen hiện giờ cực kỳ lo lắng, bất quá, trước lúc nó định đi tìm Kim Hậu thì hắn đã tự mình quay trở lại.
Thấy Kim Hậu cả người quần áo rách rưới, Mevissen gầm gừ một tiếng, như thể rất tức giận chuyện hắn đi cả đêm không về.
Kim Hậu cũng chỉ cười gượng rồi biện hộ bằng một lý do tùy tiện. Trước lúc ly khai, hắncũng không quên tới bên bia mộ của cha mẹ hắn hành lễ rồi mới cưỡi Mevissen bay về tháp của lão Ezio.
Lúc cả hai quay về đến nơi thì trời đã xế chiều, Mevissen đáp cánh hạ xuống bãi đất trống, mà trước cửa ngọn tháp là lão Ezio đã tự lúc nào đứng chờ Kim Hậu trở về.
Khi Kim Hậu đi tới trước mặt thì lão Ezio liền ngay lập tức cốc cho hắn một cái cốc đau điếng vào đầu, đồng thời trong đáy mắt của lão cũng hiện lên một tia sáng kỳ dị lóe qua, rất khó có thể nhận biết.
“Tên nhóc cháu thật là làm cho người khác lo lắng. Ông thông qua Mevissen cảm ứng tinh thần, tại sao đêm qua cháu không có về sớm? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Dạ… cháu chỉ mải ngắm cảnh quá rồi ngủ quên thôi mà ông, đúng là cháu chỉ ngắm cảnh thật mà.” Kim Hậu tùy tiện biện ra lý do như lúc trước với Mevissen.
Lão Ezio thâm thúy nhìn Kim Hậu một lúc, nhưng cũng không có hỏi gì thêm bởi vì lão biết rõ hắn là một đứa trẻ trung thực. Nếu là đã nói dối thì tất có lý do của nó.
Lão liền xoay người đi thẳng vào trong tháp, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu:
“Vào chuẩn bị ăn tối thôi, rồi sáng mai còn luyện kiếm thuật một lúc để còn củng cố thêm cảnh giới”.
__________________________________________
“Keng! ”
Kim Hậu xoay người, chém dọc xuống một đường kiếm, mà lão Ezio chỉ nhàn nhã một tay nhẹ nhàng vừa đỡ, vừa đốc thúc chỉ điểm:
“ Tốt lắm, kiếm thuật kỵ sĩ của ông không có gì là tinh thâm, ảo diệu .Nhưng quan trọng là cháu phải điều khiển đấu khí khi phát ra công kích làm sao cho thật chuẩn xác, tránh lãng phí lực lượng không cần thiết, bình thường người đời chỉ cho rằng kỹ xảo chỉ là một cái trò tiêu khiển vô dụng khi đứng trước những vũ kỹ cường đại. Nhưng cháu hãy nhớ, không phải lúc nào cháu cũng có sẵn đấu khí để thi trển vũ kỹ đâu, nếu là có kỹ xảo tốt thì cháu sẽ là người nắm quyền chủ động trong trận chiến. Không những vậy, sau này học thêm kiếm kỹ (vũ kỹ) lúc đó thi triển sẽ là dễ dàng hơn rất nhiều… đường kiếm này quá thừa thãi, đúng rồi phải như thế…”
Sau một lúc thao luyện với lão Ezio, Kim Hậu nhanh chóng điều thức chấn chỉnh lại năng lượng trong cơ thể hắn một lượt. Sau đó thì lén lút chạy ra chỗ bí mật của hắn ở sau núi để bắt đầu tu luyện ma lực.
Trong đan điền Kim Hậu bây giờ vòng xoáy đỏ thẫm đang xoay chuyển cuồn cuộn, thiên địa linh khí được hắn luyện hóa, xuôi theo kinh mạch đưa vào vòng xoáy liên tục không dứt.
“Phù! cuối cùng cũng bước chân vào con đường pháp sư, hiện mình đã là hạ cấp học đồ” Kim Hậu khẽ thở ra một ngụm trọc khí.
“Tinh thần lực của ngươi rất cường đại, đến cả ta hồi trẻ ngày đó cũng không thể bằng ngươi. Tên nhóc ngươi đích thật là có thiên phú tu luyện ma lực. Ừm, rất tốt, chờ ngươi tu luyện đến cao cấp học đồ, ta tựu sẽ hướng dẫn kỹ năng cho ngươi học”. Bạch lão từ trong chiếc nhẫn màu đen trên cổ Kim Hậu hiện ra, phiêu phù trước ở mặt hắn.
“Sư phụ,con liệu sau này có thể học luyện dược thuật được không ạ?" bỗng Kim Hậu liền hỏi một câu không có liên quan.
Đùa sao? Trở thành luyện dược sư đây là loại chuyện không thể tưởng tượng được cỡ nào chứ?
Ở trên đại lục Vô biên ngoài đa dạng chức nghiệp và hệ thống tu luyện thì hệ thống nghề nghiệp cũng khổng lồ không kém. Đặc biệt là cao quý nhất đại lục hai loại nghề nghiệp: Luyện dược sư và Luyện khí sư
Luyện dược sư là những người chuyên luyện chế các loại đan dược, dược tề với công hiệu cực kỳ nghịch thiên. Đan dược hay dược tề của họ luôn luôn làm đại lục nhân sĩ phải đỏ mắt tranh giành nhau. Tuy nhiên điều kiện để có thể trở thành luyện dược sư thì lại cực kỳ ngặt nghèo.
Trên đại lục có tồn tại một loại cực kỳ hiếm thể chất đó là song hệ nguyên tố thể chất. Những người có loại song hệ thể chất đều là những thế hệ thiên tài, kinh tài tuyệt diễm, có thể thi triển ra hai loại nguyên tố năng lượng khác nhau cực kỳ cường hãn.
Tuy nhiên, song hệ thể chất đã hiếm như vậy thì thể chất có pha tạp thuộc tính lại còn hiếm hơn.
Loại thể chất này mặc dù rất hiếm nhưng tạp nguyên tố thực sự mà nói, cũng không có tác dụng gì đối với người tu luyện, chỉ riêng trừ một loại:
Đó là trong hỏa có tạp mộc thuộc tính.
Điều kiện để làm một luyện dược sư là cần có ma lực và thể chất hỏa thuộc tính, nhưng trong ngọn lửa đó lại bắt buộc phải cần thêm chút pha tạp mộc thuộc tính. Nói ngắn gọn là hỏa ma pháp sư, hơn nữa phải là loại trong hỏa có mộc.
Đại lục Vô biên người song hệ thể chất và đơn hệ tất cả đều là tinh thuần nguyên tố. Nhưng nếu là có chút tạp nguyên (tố) thì lại là hiếm có hơn cả song hệ thể chất.
Thế nên pháp sư thể chất trong hỏa có mộc thì mới có thể luyện dược. Nhưng nếu như người có thể chất hỏa và mộc tinh thuần song hệ nguyên tố riêng biệt thì ngược lại là không thể trở thành luyện dược sư được.
Cho nên để trở thành một luyện dược sư thật không dễ, có thể nói là loại trong vạn người mới may ra mới có một người cũng không ngoa.
Tinh thần lực dùng để khống chế phản ứng dung hợp giữa các dược liệu khi luyện chế, cho nên tinh thần càng cường đại, độ khống chế sẽ càng tốt hơn, cơ hội thành đan cũng sẽ cao hơn.
Đưa ra kết luận mấu chốt thì luyện dược sư cũng cần phải có tinh thần lực cường đại cùng ma lực năng lượng. Cho nên họ đều có thể là pháp sư, vu sư, mục sư, hay thậm chí là thuật sĩ chức nghiệp người, miễn là trong người có hỏa tạp mộc thuộc tính là được.
Luyện dược sư chức nghiệp người loại này đi tới đâu cũng được mọi người tôn kính và thiết đãi nhiệt tình. Dẫu sao thì tạo ra những thứ đan dược, dược tề nghịch thiên là điều không phải ai cũng làm được.
Luyện dược thuật chia thành cửu phẩm đẳng cấp, thực lực theo từng phẩm cũng cần đòi hỏi tương đối. Chỉ là trăm năm qua luyện dược sư bát phẩm cũng chưa ai từng chứng kiến qua chứ đừng nói là cửu phẩm.
Bởi tất cả những lẽ đó cũng có thể hiểu được tại sao Kim Hậu lại kích động như hiện giờ. Trở thành luyện dược sư thì hắn lại có thêm một cái thân phận, có thể tự mình luyện chế ra những loại công hiệu đan dược làm người người đỏ mắt thì sao lại không phấn khích?
Vuốt vuốt cằm suy tư, Bạch lão cũng chỉ có thể thở ra một hơi nhìn Kim Hậu, sau đó rút ra từ trong ống tay áo một chiếc cầu thủy tinh nói:
“Trước tiên cho ta xem ngươi thể chất như thế nào đã, đặt tay vào quả cầu thủy tinh này đi”.
Kim Hậu cũng không nói dài dòng, liền ngay lập tức đặt tay vào quả cầu thủy tinh, dần dần một đoàn hỏa diễm đỏ lừ, ẩn ẩn có chút màu xanh lục hiển thị trong quả cầu.
“Ồ!, ngươi vậy mà là trong hỏa có mộc, không tồi, hoàn toàn thừa điều kiện để làm luyện dược sư rồi, thật đúng là may mắn…”
Bạch lão thấy Kim Hậu có thiên phú làm luyện dược sư cũng vui mừng không thôi, dù sao đệ tử càng ưu tú, sư phụ càng mát mặt là chuyện đương nhiên.
Nhưng đang là quả cầu hiển thị ngọn lửa đỏ bừng thì chợt có biến dị liền xảy ra. Chỉ thấy một tràng lôi điện từ đâu bỗng nhiên nổi lên, loẹt xoẹt chiếm ngang một nửa quả cầu hiển thị.
Hỏa-Lôi hệ? Ta Hôn Mê! (bạch lão)
Song tu hai hệ năng lượng, lại còn song tu hai hệ nguyên tố thể chất? Đã thế nguyên tố thể chất lại là có tạp nguyên (tố)? thế này thì hai từ yêu nghiệt đã không thể dùng để chỉ tên quái vật này nữa rồi.
Bạch lão trợn mắt há mồm, mắt lồi ra tới nỗi chỉ trực rớt xuống đất, kinh hãi nhìn vào quả cầu thủy tinh.
Kim Hậu rất nghi hoặc nhìn Bạch lão, song hệ thể chất thì có phải bất ngờ vậy không?
Có thể Kim Hậu đã đọc qua nhiều cuốn sách, biết rõ song hệ thể chất hay là tạp nguyên tố thể chất hiếm có, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là có nhận thức trong sách mà thôi, so với người từng trải chốn nhân gian như Bạch lão thì mới hiểu thực sự Kim Hậu là một quái vật loại như thế nào. Sự thật thì lão lúc đầu cũng không quá chú ý kiểm tra nguyên tố hệ trong người Kim Hậu, tưởng hắn chỉ có hỏa thuộc tính cho nên mới bị một trận bất ngờ như hiện tại.
Kim Hậu nhìu mày nhìn Bạch lão đổi thái độ liên tục như đổi mặt nạ. Lão vùa từ kinh ngạc, rồi chuyển sang kinh hãi, cuối cùng là trèo tới kinh hỉ, thậm chí còn cười phá lên sung sướng, như thể so với việc lão được sống lại cũng là vui vẻ không bằng.
Qua một hồi vui sướng, thấy mình có chút thất thố, Bạch lão liền nhanh chóng thu lại xúc động, ra vẻ trấn tĩnh mà nói:
“Tốt! Ngươi thiên phú cũng gọi là… tạm được, rất tốt! Sau này cần phải chăm chỉ hơn nữa bởi vì ngươi còn phải cố gắng nhiều lắm!”.
Kim Hậu mặt mày có chút bán tính bán nghi mà nhìn Bạch lão, có quỷ mới tin hai chữ tạm được. Thái độ thất thố kia của Bạch lão đã chứng minh ngược lại lời nói của lão. Nhưng dù sao Kim Hậu cũng không muốn vạch trần ra hết mọi việc, nên hắn bèn “lái” cuộc đối thoại sang hướng khác.
“Nhưng mà sư phụ, nếu con cứ tu luyện như thế này thì chí ít cần một năm mới đột phá đến cao cấp ma pháp sư học đồ, ngoài ra còn tu luyện đấu khí nữa. Con cảm thấy tốc độ thế này vẫn chậm lắm.” Kim Hậu mặt mày giả bộ ủ rũ nói.
“Aiz~ Đứa nhỏ này thật là phiền phúc, vậy ngày mai ngươi đi hái một chút linh dược, ta luyện chế cho ngươi nước thuốc ngâm người để cải tạo thân thể, không những vậy còn trợ giúp học đồ tăng tiến tu vi”.Bạch lão lắc đầu ngán ngẩm.
Ngày hôm sau, Kim Hậu hưng phấn dậy rất sớm, tất nhiên là không có quên một tràng luyện tập buổi sáng, sau đó mới xách giỏ đeo vào lưng, thẳng tiến vào rừng rậm.
Khu vực rừng rậm xung quanh tháp tất nhiên là được lão Ezio động tay , động chân cho nên cũng không có ma thú gì nguy hiểm, nhiều nhất cũng chỉ là một vài đầu gà rừng hay thỏ rừng mà thôi.
Đi được vào sâu một đoạn, bỗng trong đầu Kim Hậu vang lên giọng nói của Bạch lão:
“Trước tiên ngươi cần đại lượng linh dược này để làm nước thuốc ngâm mình: nhân sâm, linh chi, lam thanh quả, diệp trúc thảo, còn lại vấn đề làm sao tìm được ma hạch mộc thuộc tính mà thôi”
Ma hạch là sở hữu tinh hoa cả cuộc đời của ma thú, ma hạch chứa đựng một nguồn năng lượng thiên địa linh khí thuộc tính khổng lồ, tùy theo ma thú thể chất thuộc tính mà quyết định nguyên tố của ma hạch. Người tu luyện cũng có thể dùng trực tiếp hấp thu, chỉ là việc hấp thu trực tiếp so với để làm thành phần luyện chế dược tề hay đan dược thì kém hơn rất nhiều.
Ngoài ra ma hạch còn dùng để khảm nạm vào vũ khí, áo giáp, giúp người sở hữu tăng cường lực lượng một cách đáng kể. Ma hạch cấp càng cao, độ khảm nạp thành công càng thấp, nhưng uy lực cũng không phải để ma hạch cấp thấp có thể so sánh được. Ma hạch cũng không hẳn là có thể dễ kiếm như vậy, ma hạch cấp cao tất nhiên ma thú cũng sẽ có thực lực tương xứng, không những vậy tỉ lệ cấp cao ma hạch cũng không nhiều. Cho nên vì tính chất thông dụng như vậy mà ma hạch rất được đại lục nhân sĩ quý trọng.
“Nhưng mà tại sao lại là ma hạch mộc thuộc tính?”
Kim Hậu lập tức đặt câu hỏi. Hắn là đấu – ma lưỡng hệ năng lượng thể chất, lại còn là Lôi, Hỏa tạp Mộc thuộc tính. Bởi vì tạp mộc không có ích gì nhiều cả nên hắn mới khó hiểu hỏi như vậy.
Bạch lão tất nhiên nhìn ra được tâm tư của Kim Hậu, bèn giải thích cho hắn nói:
“Mộc thuộc tính và Thủy thuộc tính là hai chủng nguyên tố rất ôn hòa. Chúng còn có tác dụng trị thương rất lớn. Tuy nhiên, Mộc thuộc tính trong tường hợp của ngươi thì có thể giúp cải thiện được kinh mạch tốt nhất. Cho nên ta mới dùng ma hạch hệ mộc.”
_________
…..“Bộp! bộp! bộp”
Kim Hậu vừa dùng quốc nhỏ đào, vừa lấy tay lôi từ dưới đất lấy lên một cây diệp trúc thảo.
“Phù! Ngần này cõ lẽ đủ rồi chứ sư phụ?”. Vừa thở ra một hơi mệt nhọc, Kim Hậu vừa tiện tay ném gốc diệp trúc thảo vào chiếc rỏ sau lưng.
“Cũng tạm đủ dùng trong một tuần, may mà xung quanh nơi này linh dược rât dồi dào, ít nhất cho ngươi cầm cự một năm là được rồi.”
Bạch lão ngược lại là khá nhàn nhã, lão vừa chỉ đạo vừa phiêu du lơ lửng nằm ngửa trước mắt Kim Hậu.
Ta chấn động!
Kim Hậu nghe xong cũng là mặt đầy hắc tuyến, bất quá, sau rồi cũng là thở dài, đành phải kiên trì tiếp cho tới khi đột phá rồi tính sau vậy. Vẫn là cái đạo lý có công cày cuốc có ngày lên level mà.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 13: Luyện chế nước thuốc
Thấy Kim Hậu trở về với cái giỏ đựng đầy linh dược làm lão Ezio cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí hắn còn trơ mặt xin vài viên ma hạch từ lão:
“Ông ơi, ông cho cho cháu xin vài viên ma hạch cấp một để hấp thu được không ạ?”
Lão Ezio đang ung dung uống trà cũng kinh ngạc nhìn Kim Hậu hỏi:
“Này nhóc, không cần phải vội làm gì, muốn bước trở lại giả nguyên cảnh thì gắng chờ thêm một hai tháng nữa cũng là có chết ai đâu?”.
“Nhưng mà cháu thì lại rất cần bây giờ, vả lại cháu cũng chỉ dần dần hấp thụ mà thôi, không có dùng hết một lúc.” Kim Hậu miễn cưỡng nói ra một lý do không hợp lý chút nào.
Thấy hắn kiên trì như vậy, cuối cùng thì lão Ezio cũng mềm lòng không có ngăn cả nữa, chỉ là tiện tay đơn giản đưa cho Kim Hậu một cái hộp mà trong hộp đựng đầy ma hạch cấp một rồi nói:
“Trong cái hộp đủ cho ngươi dùng ba tháng, nếu sau này tu vi phù phiếm không chắc chắn thì cũng đừng tới tìm ta khóc lóc.”
“Nhất định rồi thưa ông!”. Kim Hậu bỏ ngoài tay lời cảnh báo của lão Ezio, sung sướng mà ôm cái hộp chay tót đi ra sau núi.
Trong một cái tiểu sơn động sau núi, bên trong là Kim Hậu cùng Bạch lão. Mà giờ này, trước mắt bạch lão là tất cả số dược liệu hôm nay Kim Hậu khổ công nhặt nhạnh cả buổi.
Hất ống tay áo dài thượt của mình lên một cái, trước mặt lão liền hiện ra bảy cái bình sứ rỗng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Bạch lão liền ngửa tay ra, bỗng một đoàn hỏa diễm màu xanh lục bùng cháy từ trên tay của lão. Hỏa diễm vừa ra, nhiệt độ trong sơn động liền tăng vọt, làm cho Kim Hậu phải vận ra một tia đấu khí hộ thể cho bớt nóng.
Đưa mắt nhìn trên tay đoàn hỏa diễm của Bạch lão, Kim Hậu cũng lấy làm kỳ quái, tại sao ngọn lửa này của sư phụ hắn lại kỳ dị như vậy, tựa hồ không giống trong sách như những pháp sư hỏa chủng miêu tả.
Bạch lão vung tay lên lần nữa, màu xanh lục hỏa diễm liền nhanh chóng bao phủ lấy tất cả đống dược liệu. Ngay lúc ấy, dược liệu lập tức bị đoàn hỏa diễm thiêu đốt. Chỉ là chúng không có như trong tưởng tượng của Kim Hậu là biến thành tro, ngược lại từng giọt tinh hoa từ các dược liệu khác nhau được bạch lão tinh tế chắt lọc ra một lượt.
Trước mặt Kim Hậu hiện giờ là đủ mọi loại giọt chất lỏng lơ lửng trên không, mà bao bọc chúng là một đoàn hỏa diễm màu xanh lục kỳ dị của Bạch lão. Mắt thấy đã thanh lọc ra hết tạp chất, Bạch lão liền một lần nữa khẽ đảo tay một cái, tất cả giọt những giọt chất lọc liền tụ lại một chỗ, tạo thành một giọt chất lỏng cực lớn. Mà bên trong đó, những giọt chất lỏng nhỏ hơn đang không ngừng tinh tế dung hòa vào với nhau dưới sự điều khiển như nước chảy mây trôi của bạch lão.
Làm xong bước dung hợp chất lỏng này, Bạch lão một bên lấy ra một viên ma hạch mộc thuộc tính, sau đó viên ma hạch này cũng nhanh chóng bị ngọn lửa của lão luyện hóa thành một loại năng lượng màu xanh.
Tiếp đến chính là tới bước cuối cùng, hai nguồn năng lượng này từ từ được lão mạnh mẽ dung hợp vào với nhau, gây ra một chút vặn vẹo sóng năng lượng trong không khí. Tuy vậy, vẻ mặt của Bạch lão vẫn bảo trì thản nhiên, thậm chí đến mồ hôi cũng chưa chảy ra một giọt.
Xong xuôi hết các công đoạn, hiện trước mặt Kim Hậu là một đoàn chất lỏng màu trắng cực kỳ tinh khiết. Theo sự điều khiển của Bạch lão, đoàn chất lỏng này tách ra làm bảy giọt rồi theo mỗi một bình sứ mà chui vào.
Kim Hậu vừa hớn hở nhanh chóng chạy đến đậy nắp bảy cái bình sứ, vừa hỏi:
“Sư phụ, mấy cái nước thuốc này dùng như thế nào ạ? Con tưởng người nói ngâm nước thuốc là cho dược liệu rồi ngâm chứ? Sao người lại chỉ tạo ra mấy giọt thuốc?”
“Đừng có coi thường loại nước thuốc này, tuy loại nước ngâm cái này không được tính là phẩm giá gì nhưng hiệu quả với ngươi thì cực lớn. Thuốc này lấy mỗi ngày một giọt pha vào với nước ấm, sau đó cứ thế hấp thụ cho tới khi hết dược lực trong nước thì thôi. Ngâm nước thuốc này ngoài tăng tiến tu vi cho học đồ thì công dụng quý nhất của nó là tăng cường cái tạo kinh mạch. Đó là lý do chủ yếu ta dùng ma hạch hệ mộc như lần trước nói cho ngươi nghe. Vả lại ngươi phải biết, sau này tăng tiến tu vi nếu trụ cột chắc chắn thì lúc dung nạp năng lượng sẽ thuận lợi hơn, có một số trường hợp tu luyện giả chỉ chăm chú tu luyện đấu khí hay ma lực mà không chịu cải tạo thân thể, về sau tăng tiến tu vi nhưng thân thể quá yếu dẫn đến không có khả năng thu nạp năng lượng ở tu vi cao hơn. Nếu thân thể đã yếu mà lại còn cưỡng ép hấp thụ hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì cứ như vậy nổ tung”.
Kim Hậu nghe xong mà rét run cả người, hắn cũng không ngờ cải tạo thân thể lại là một việc trọng yếu như vậy.
“Sau này mấy cái sự tình chế nước thuốc này ngươi phải tự học rồi tự luyện chế thôi, điều chế mấy cái nước ngâm này để ta phải tự thân xuất thủ thật đúng là quá hạ phẩm giá rồi.” Bạch lão một bên vừa xoa vai làm bộ tỏ ra cao thâm mạt trắc.
Chi là hiện tại Kim Hậu đang cau mày suy nghĩ, chợt hắn nhìn thẳng vào mặt Bạch lão chăm chăm, làm cho lão có một cảm giác cực kỳ khó chịu.
“Có gì thắc mắc thì phun hết ra, đừng có mà nhìn ta với ánh mắt gian tà như vậy.” Lão khó hiểu nhìn Kim Hậu nói.
“Sư phụ, con biết người tuổi có vẻ so với bề ngoài vẫn là không nhỏ, nhưng tại sao dung nhan lại là vẫn như hai mươi tám, hai mươi chín tuổi như vậy? Liêu đây có phải là tác dụng từ đan dược mà ra không ạ?” Kim Hậu từ lúc gặp bạch lão tới giờ thì chuyện làm hắn hiếu kỳ nhất vẫn là Bạch lão tại sao có dung mạo trẻ trung đến như vậy. Hơn nữa, hắn cũng rất muốn biết trình độ luyện đan thuật ở thế giới này phát triển đến đâu, cho nên mới bất chợt hỏi như vậy.
“Ngươi muốn biết chuyện này để làm gì?” Bạch lão nhíu mày hỏi.
“Thứ nhất con muốn biết luyện đan thuật ở thế giới này… Khục! Nói chung con muốn biết luyện đan thuật trên đại lục chúng ta phát triển tới đâu. Liệu có tồn tại những loại đan dược cấp bậc cải lão hoàn đoàn hay không. Thứ hai là đơn giản con chỉ… tò mò muốn biết mà thôi.” Kim Hậu có chút xấu hổ nói.
“Nhìn vào vẻ mặt ngốc nghếch mà thành khẩn của Kim Hậu, Bạch lão tất nhiên cũng khổng thể từ chối được hắn, cho nên vẫn giải thích cho hắn nói:
“Cũng trong chính lần đi thám hiểm trong di tích ta tìm được bộ công pháp không tên kia, thì ta cũng có may mắn chộp được tới tay một loại đan phương có tên là Trường Sinh Đan. Loại đan này làm ta mất một vài năm nghiên cứu sửa chữa lại đan phương thì làm cho công hiệu không những khiến người bình thường hay là tu luyện giả gia tăng tuổi thọ, mà còn là làm cho người sử dụng dung nhan được hồi xuân. Mặc dù ta cũng không cần phải hồi xuân làm gì nhưng không tự mình thử đan dược thì còn ai thử nữa? Nói chung loại đan này có thể nói như toàn bộ đại lục thì chỉ có mình ta sở hữu đan phương.”
Ta chấn động!
Kim Hậu kinh ngạc nhìn xem Bạch lão đang kiêu ngạo kể chuyện, hắn trong lòng cảm thấy thật là may mắn khi mà được bái kiến lão làm sư phụ. Một người có thể cái biến đan phương thành ra hiểu quả như vậy? Liệu một luyện dược sư bình thường có thể làm được sao? Tất nhiên là không rồi. Hơn nữa nếu là độc nhất vô nhị trên toàn đại lục thì có nghĩa là hắn có thể… Hai mắt Kim Hậu đột nhiên sáng lên như hai cái đèn pha.
“Nhưng là loại đan dược này cần nguyên liệu có chút đặc thù, phẩm chất cũng rất là khá cao. Cho nên ngươi cũng chỉ nên biết tới đó mà thôi, đừng có mà mơ tưởng hão huyền. Vẫn là nên chú tâm vào mà tu luyện thì hơn đi.” Bạch lão nhanh chóng chặt đứt cái ánh mắt hình ($)-($) của Kim Hậu, có chút khinh thường nhớ tới câu nói trước lúc bái sư kia của hắn.
“Khụ khụ… chỉ là đồ nhi cảm thấy hiếu kỳ với cách luyện chế của nó mà thôi, người đừng có hiểu lầm. Đúng vậy, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Mặt mo của Kim Hậu đỏ lên, hắn ho khan chữa thẹn nói.
“Thôi được rồi, mau đi lấy chậu gỗ rồi ngâm mình luôn đi” Bạch lão phất phất tay thúc dục nói.
Gật dầu lia lịa như chim gõ mõ, hắn lập tức chạy đi tìm chậu chuẩn bị tiến hành ngâm mình. Để gánh từ tháp ra một chậu gỗ lớn đầy nước ấm, Kim Hậu phải chật vật gánh ra sau núi mất ba mươi phút.
Xoa chậm bình sứ trong tay, Kim Hậu nuốt nuốt nước miếng mở nắp bình sứ, nhỏ một giọt nước thuốc vào chậu gỗ. Giống như một phản ứng hóa học, nước trong chậu đang trong vắt thì bỗng dần dần chuyển thành một màu trắng ngà. Cởi hết quần áo nhảy vào trực tiếp trong chậu, hắn nhanh chóng ngồi chỉnh tề khoanh chân lại, tiếp đó dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.
Hấp thu dược lực trong nước, Kim Hậu cảm giác trong cơ thể một đoàn dược lực chạy quanh tới từng mỗi một bộ phận trên người hắn, từng đoạn kinh mạch như được gội rửa cải tạo một lượt. Một giờ đồng hồ trôi qua, màu trắng ngà trong chậu nước từ từ phai nhạt đi, nước trong bồn cũng dần trở lại bình thường. Cảm nhận được đấu khí cùng ma lực được tăng lên rõ rệt, Kim Hậu miệng cười toe toét hưng phấn, cứ với tốc độ tu luyện thế này thì chẳng mấy chốc hắn sẽ có thể trở lại thực lực bốn năm trước, thậm chí còn có thể thăng tiến hơn.
Cứ như vậy, cuộc sống của đồng chí Kim Hậu trôi qua từng ngày, sáng luyện kiếm, trưa tu luyện ngâm thuốc, tối thì mới mò cái bụng trống rỗng đi ăn, tạo thành một vòng tuần hoàn khóa biểu đều đặn. Mà bên cạnh đó, lão Ezio vẫn không quên dõi theo biến hóa từng ngày của Kim Hậu.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 14: Cuộc đối thoại trong đêm
Kim Hậu hiện tại đang cố vận chuyển ma lực theo sự chỉ điểm của Bạch lão, trong lòng bàn tay của hắn năng lượng hiện đang liên tục áp súc tụ lại, dần dần tạo thành quả cầu lửa cỡ nắm hai nắm tay của Kim Hậu.
Cảm thấy đã tới thời điểm thích hợp, hắn khẽ quát một tiếng trong lòng, đồng thời liền ném viên hỏa cầu trong tay vào một cây đại thụ trước mặt.
"Hỏa cầu thuật!"
Ầm!!!~
Cây đại thụ đáng thương mà Kim Hậu dùng làm bia đỡ đạn hiện đã bị đánh te tua cháy đen thui.
“Kỹ năng hỏa cầu thuật đơn giản nhất mà đã uy lực có thể đánh te tua thân cây đại thụ thế kia, thật đúng là thần kỳ, một cảm giác hoàn toàn khác so với lúc sử dụng đấu khí”. Kim Hậu vừa mới thi triển ra một kỹ năng công kích ma thuật thì nhất thời bị dội vào một trận cảm khái không thôi.
“Tốt lắm, bốn tháng qua ngươi luyện tập ma thuật cũng đã có chút tiến bộ, nhưng mà hỏa cầu thuật của ngươi cũng chỉ là một cái tiểu hỏa cầu mà thôi. Muốn uy lực hơn vẫn là cần đột phá giả nguyên cảnh cả hai phạm trù.” Bên cạnh Bạch lão vẫn như thường lệ phiêu phù chỉ đạo đốc thúc Kim Hậu.
Bốn tháng qua đi, Kim Hậu vùi đầu tu luyện, đấu khí cũng đã sắp có thể đột phá cao cấp học đồ tiến vào Giả nguyên cảnh, còn ma lực được Bạch lão trợ giúp chỉ điểm nên cũng dễ dàng đã đạt tới cao cấp học đồ.
“Sư phụ, hiện con muốn đột phá vào giả nguyên cảnh, nhưng đồng loạt cả hai cùng tiến cũng là quá khó khăn, mà tốc độ tu luyện của con vẫn chậm như rùa vậy…”. Kim Hậu ra vẻ mặt mày ỉu xìu nói.
“Ngươi cái tên nhóc không biết trời đất này này, bình thường người ta tu luyện cần ba tới bốn năm mới đạt được cao cấp học đồ tiêu chuẩn, mà ngươi dùng bốn tháng từ một người không biết ma pháp thành cao cấp học đồ ma pháp sư, đấu khí thì cũng sắp đột phá vào Giả nguyên cảnh, ngươi còn không thỏa mãn cái gì chứ?”. Bạch lão nghe Kim Hậu than thở liền trợn mắt phàn nàn nói.
Kim Hậu bây giờ đã xách cặp mà theo bạch lão tu luyện, mặc dù hắn có thể đi sâu thành kỵ sĩ. Nhưng để trở thành kỵ sĩ cần khá nhiều nghi lễ và đòi hỏi chuyên tâm hơn, chỉ là bây giờ hắn đã lựa chon ma lực và đấu khí song tu, cho nên cũng không giám ôm đồm gì nhiều. Thế nên hắn vẫn chỉ học kiếm thuật mà lão Ezio truyền thụ, còn lại dành thời gian tu luyện ma lực.
“Nhưng mà sư phụ, trụ cột của con cũng đã rất khá vững vàng rồi mà? Dù sao thì đột phá tới giả nguyên cảnh còn cần bao nhiêu thứ phải học nữa mà sư phụ.” Kim Hậu kiên trì làm nũng nói.
“Ta hỏi ngươi vội vàng muốn tăng lên cảnh giới như vậy là để là gì?” Bạch lão có một chút hiếu kỳ hỏi Kim Hậu.
“Dạ…là bởi vì con…con có một lời hứa. Và con thật sự không muốn trở thành kẻ thất hứa với họ…”Vẻ mặt của Kim Hậu tự dưng trở nên nghiêm túc tới nỗi làm cho Bạch lão cũng phải có chút ngạc nhiên.
“Haìz, ngươi đúng là được voi đòi tiên... thôi được , xác thực bây giờ có một thứ có thể giúp ngươi đột phá, nhưng mà cần ngươi phải góp nhặt cho đủ thành phần. Đó là Giả tinh đan, đẳng cấp nhị phẩm đan dược có tác dụng trợ giúp cao cấp học đồ đột phá vào giả nguyên cảnh, ta cũng có thể làm nó công dụng trực tiếp cho ngươi đột phá. Nhưng cũng không nên làm như vậy, tốt nhất hãy tự túc chính mình đột phá đi, không nên ỷ vào ngoại lực quá nhiều”. Cuối cùng Bạch lão vẫn phải chào thua tên đồ đệ lẻo mép này.
Tối hôm ấy đang trong bữa ăn, lão Ezio vẫn chăm chú theo giõi sự tiến bộ của Kim Hậu ánh mắt lão hiện có thể thấy rất là rung động, nhưng mà lão vẫn là không có hỏi hắn cái gì.
_________________
“Giả tinh đan cần một thạch linh quả, hai gốc kim túc thảo, một rễ tích cốc hương, một viên ma hạch nhị giai.”
Tuy những loại linh dược này Kim Hậu cũng mới nghe lần đầu, nhưng được Bạch lão chỉ dạy nên hắn cũng có thể theo mô tả tìm tòi được.
Sau một buổi chiều tìm kiếm, Kim Hậu mặt mày bí xị buồn bực nói:
“Hôm nay tìm được có mỗi Thạch linh quả, còn mấy gốc linh dược kia tại sao mình tìm mãi mà không thấy, Đậu phộng! Chả nhẽ quanh đây không có?”
Cốp!
“Hồ đồ! Ngươi thật đúng là một tên nhóc có lòng tham không đáy, chả nhẽ cứ bước vào rừng là có ngay linh dược cho ngươi hái sao? Đây chỉ là những loại cấp thấp linh dược, sau này tìm loại cấp cao hơn thì ngươi còn phải phụ thuộc vào chín phần vận khí (may mắn) thì may ra mới có thể mò ra được. Không những thế, cao cấp linh dược đôi khi còn có ma thú thủ hộ, ngươi đừng tưởng tìm thấy là có thể hái được ngay .” Bạch lão cũng rất khó chịu trước thái độ ăn sẵn của Kim Hậu không kém, lập tức lão chỉ thò ra một cánh tay từ chiếc nhẫn đen rồi gõ cho hắn một cái vào đầu.
Những ngày tiếp theo Kim Hậu tìm tòi linh dược cũng rất cực khổ, Kim túc thảo thì hắn phải leo lên một vách núi mới hái được, còn Tích cốc hương phải sau đó hai tuần Kim Hậu mới có thể tìm được trong một cái sơn động tự nhiên.
Lại chiêu bài cũ ngửa tay xin ma hạch, Kim Hậu lần này vẫn chém gió lý do cũ vượt mặt lão Ezio…
“Khò! zZz Khò!”
Kim Hậu thời gian này phải tìm linh dược cho nên hắn vận động leo núi khá nhiều, vì vậy mà vừa về tới tháp là hắn lựa chọn lăn ra ngủ say như chết cho tới sáng.
Lão Ezio lúc này vẫn thắp đèn (ma pháp) ngồi đọc một cuốn sách, đợi sau khi Kim Hậu ngủ ngáy như sấm vang rền, lão mới bình thản gập lại cuốn sách, sau đó nhàn nhạt nói:
“Bằng hữu, thỉnh ngươi hiện thân, ta muốn nói về chuyện của Hậu”.
Trong bóng đêm vẫn không có ai trả lời, lão Ezio lại nói tiếp:
“Không cần phải giấu diếm, sự tồn tại của ngươi ta đã cảm nhận được từ lúc Hậu mới về từ chuyến đi trước rồi.”
Vụt!
Một đạo bóng trắng hiện ra ngay tức thì, phiêu phù tới đối diện lão Ezio, trực tiếp “ngồi” xuống ghế trước mặt, sau đó chấp hai tay nói.
“Thật không ngờ các hạ lại có thể cảm nhận được ngay lúc tại hạ có chút sơ suất. Tại hạ là Dương Tôn, không biết quý tính của các hạ là gì, các hạ có cần gì chỉ giáo sao?”.
Mặc dù ông lão ngồi đối diện này thoạt nhìn bình thường, nhưng Bạch lão vẫn phải nói chuyện một cách khiêm nhường, lão bị lộ chỉ vì một tia nho nhỏ dao động chứng tỏ người này tu vi không bình thường, ít ra trên lão không phả là ít.
“Dương Tôn? Có phải hay không Dương dược Đế? Nổi tiếng công phu sư tử ngoạm chuyên luyện dược lấy giá cắt cổ? Một trăm năm trước đột phá cửu phẩm luyện dược sư thất bại bị thiên kiếp đánh chết?”.Lão Ezio nhận thức khá rộng, chỉ cần biết tên liền đã nhìn ra được thân phận của Bạch lão.
“Khục! Là tại hạ, cũng may mạng lớn mệnh lớn, linh hồn may mắn còn có thể giữ lại”. Bạch lão đỏ mặt ngượng ngùng nói.
Đột nhiên lão Ezio trên người tỏa ra một cỗ uy áp cực kỳ cường đại, lão trầm giọng:
“Ta là ai thì có lẽ cũng không quá quan trọng, nhưng là ta vẫn không biết, ngươi và Hậu quan hệ thế nào? Tại sao trên người thằng bé bây giờ lại có hai hệ sóng năng lượng dao động?!!!”.
Bạch lão tuy rằng bị cỗ uy áp từ lão Ezio chấn áp nhưng vẻ mặt vẫn là thong dong, bình tĩnh đáp:
“Kim Hậu trong lúc chiến đấu sinh tử mà sinh ra biến dị, làm thằng nhóc có thể tu luyện đấu khí và ma lực song tu. Không những vậy, nó còn là thể chất hỏa-lôi song hệ nguyên tố. Thằng nhóc ưu tú này tiền đồ thật sự là không thể đếm được, cũng may mắn cho tại hạ là chính Hậu đã bái tại hạ làm sư phụ, cho nên hiện giờ tại hạ đang huấn luyện cho thằng bé tu luyện ma lực, sắp tới sẽ là huấn luyện cho thằng bé đột phá trở lại giả nguyên cảnh.”
Mặc dù vẫn lờ mờ biết được chút gì đó, nhưng vừa để chính Bạch lão nói ra thì trong mắt lão Ezio liền lóe lên một tia kinh ngạc xen lẫn kinh hỉ. Nhưng sau đó nhanh chóng phục hồi lại bình thường, chậm rãi vuốt bộ râu bạc phơ của lão cảm thán:
“Song tu hai hệ năng lượng? lại còn là song hệ nguyên tố thể chất? Vậy là… Có hy vọng… Aiz~ ”. Lão Ezio liền thở dài ra một hơi, sau đó lại nhìn vào Bạch lão tiếp tục nói:
“Kim Hậu là một đứa bé rất chân chất và kiên cường. Từ nhỏ nó đã phải chịu cảnh mồ côi, cha mẹ nó thì cũng vì cái đại lục này mà chấp nhận hy sinh, điều mà đáng lẽ ra phải để những lão già như ta thực hiện… Haìz, thằng nhóc thực ra rất được xứng đáng một cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu nó đã có lựa chọn của chính nó, vậy thì phiền ngươi hãy dạy dỗ thằng bé nên người. Còn cuộc nói chuyện ngày hôm nay thì cũng không nên nói cho nó biết.”
Bạch lão đợi cho lão Ezio nói xong liền lập tức gật đầu quả quyết nói:
“Các hạ yên tâm, Hậu là đệ tử của tại hạ thì làm sao tại hạ lại có thể hại nó được.”
“Nhưng ta vẫn cảnh báo cho ngươi biết, thằng bé mà có mệnh hệ gì, ngươi dù có tiến vào luân hồi đại đạo, ta cũng phải lôi ngươi ra bằng được trảm sát, để ngươi vĩnh viễn trầm luân không thể đầu thai.”
Lão Ezio vừa nói, uy áp lại tuôn trào ra như hồng thủy phá đê, làm cho Bạch lão nhất thời hít thở không thông. Sau đó, lão Ezio liền lắc mình biến mất tại chỗ, để lại Bạch lão một mình trầm mặc suy tư.