Lâm Hàn chạy điên cuồng, dùng hết sức lực bình sinh để chạy trở về, để níu giữ lại người mà hắn yêu, để nói với nàng, tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm. Hắn sẽ không chết, hắn… Còn nhiều lắm những điều mà hắn muốn nói ra.
Nhưng muộn mất rồi, khi hắn trở lại, trước mắt hắn chỉ còn một chiếc nhẫn vàng cùng một phong thư thơm ngát với những nét chữ hoa lệ đang lặng im nằm trên giường. Bóng trắng kia đang từ từ nhỏ xíu lại, biến mất nơi chân trời.
Lâm Hàn nóng nảy, hắn bất chấp tất cả, điên cuồng ném kunai, điên cuồng sử dụng Phi Lôi Thần Thuật đuổi theo nàng, nhưng dù hắn có dùng hết tốc lực cũng không thể đuổi kịp, chakra trong người hắn đang dần hao mòn, dần kiệt quệ.
Đuổi theo gần năm mươi dặm, dù bóng trắng kia đã biến mất từ bao giờ, nhưng Lâm Hàn vẫn không chịu bỏ cuộc. Chỉ là, lực bất tòng tâm, chakra của hắn đã hao sạch, hắn còn đi được hoàn toàn là nhờ vào một luồng ý chí tuyệt cường. Cuối cùng, Lâm Hàn cũng không chịu nổi mà ngã xuống đất, hôn mê lần thứ hai trong ngày.
----
Vài giờ sau.
Lâm Hàn rũ rượi trở về hang động, chakra đã khôi phục gần đủ. Với huyết thống Senju trong người, tốc độ khôi phục của Lâm Hàn cũng không đáng lấy làm ngạc nhiên.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra chút biểu cảm gì. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy phong thư, lặng lẽ nhấm nuốt từng lời trìu mến trong đó.
Phong thư thuật lại toàn bộ quá trình nàng đến với hắn, từ khi biết hắn đặc biệt, cho đến quyết tâm lợi dụng hắn, rồi lại thực sự động lòng, rồi lại không nỡ, cũng sợ hãi nhìn thấy hắn đau khổ chết đi trước mặt nàng. Toàn bộ quá trình ấy như đang chiếu lại trước mắt Lâm Hàn với những lời lẽ thâm tình nhất, dịu dàng nhất. Trong lòng Lâm Hàn dập dờn từng cơn sóng, hắn biết, toàn bộ nội dung trong này là thật, không có một chút giả dối nào, chân thật giống như từng giọt nước mắt cay đắng mà Tuyết Thiên Lăng để lại trên đó.
Bây giờ thì Lâm Hàn biết, tại sao thuộc tính phong và hàn của mình lại biến mất rồi.
Là do Tuyết Thiên Lăng đã hấp thụ để thai nghén ra cốt nhục của hắn.
Lâm Hàn thở dài, trân trọng cất phong thư đi, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.
Hắn không trách Tuyết Thiên Lăng, dù mục đích ban đầu của nàng là gì, nhưng rốt cuộc, nàng vẫn thực sự động lòng với hắn.
Điều quan trọng nhất, hắn yêu nàng. Nàng là mối tình đầu của hắn, dù là kiếp trước hay kiếp này, đối với một kẻ như Lâm Hàn, mối tình đầu là khó mà quên được. Mà một mối tình đầu đã đến mức có kết tinh như hắn và Tuyết Thiên Lăng, thì càng vĩnh viễn không thể quên.
Hắn, phải tìm lại nàng!
Trong thư nàng đã nói, nàng bị buộc bất đắc dĩ nên mới lựa chọn làm như vậy. Lâm Hàn biết, với tu vi của Tuyết Thiên Lăng mà còn bị buộc, vậy hắn càng không làm gì được. Hắn phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức có thể giúp Tuyết Thiên Lăng thoát khỏi gông xiềng, đạt được tự do chính thức.
Nếu nàng đã nói, nhờ có đứa trẻ, nàng sẽ không bị gì, vậy thì chắc chắn sẽ không bị gì. Tuyết Thiên Lăng là một cô gái cực kỳ lý trí và thông minh, nàng sẽ không làm việc mà không có nắm chắc. Cũng như lần này, nàng biết chắc chắn hắn sẽ chết nên mới lựa chọn trốn tránh, tất nhiên, đó cũng là vì nàng không biết Lâm Hàn có thứ quỷ dị như hệ thống giao dịch.
Việc quan trọng nhất bây giờ là trở nên mạnh mẽ! Mọi thứ khác, đợi đến khi mạnh mẽ rồi sẽ giải quyết dễ như trở bàn tay!
Lâm Hàn mang trong mình huyết thống Senju, nên cách suy nghĩ của hắn cũng phần nào bị ảnh hưởng. Tộc Senju có tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lý trí lại vô cùng tỉnh táo. Hắn không bao giờ từ bỏ tình cảm, nhưng sẽ bảo vệ tình cảm bằng cách lý trí nhất. Nội tâm càng cấp bách, hắn lại càng phải giữ cho lòng mình tỉnh táo hơn.
Bên cạnh phong thư còn một chiếc nhẫn. Trước đây, Lâm Hàn từng tặng cho Tuyết Thiên Lăng một chiếc nhẫn vàng đơn giản, trên danh nghĩa là làm nhẫn cưới. Tuyết Thiên Lăng lúc ấy vẫn giả bộ không có tu vi, nên chỉ nói khi nào gặp dịp sẽ nhờ người rèn cho hắn một chiếc. Nhưng trong âm thầm, nàng lại tự cải tạo một chiếc nhẫn trữ vật, để lại cho hắn, đó chính là chiếc nhẫn này.
Đây là loại nhẫn vàng bình thường, không khảm ngọc thạch, chỉ bằng vàng mà thôi. Trên đó được tỉ mỉ khắc 111 bông hoa tuyết, cũng là biểu tượng mà Tuyết Thiên Lăng thích nhất.
Lâm Hàn nhẹ nhàng vuốt ve từng bông hoa nhỏ xíu mà tinh tế, trong lòng lặng yên hồi ức:
- Ngươi… trả lại cho ta! Lần này là lần thứ mười một ngươi giấu… giấu đồ thiếp thân của ta rồi! – Tuyết Thiên Lăng hơi đỏ mặt, lại hơi giận dỗi nói. Thần thái này, nàng chỉ biểu hiện ra không quá ba lần.
Lâm Hàn lưu manh giấu biến chiếc yếm xanh đi, lắc đầu như trống bỏi:
- Không trả! Số mười không đẹp! Nàng nghe nè! Một cái thì là một kiếp yêu nàng! Mười một cái thì là Một đời một kiếp yêu nàng! Còn một trăm mười một cái thì là Một đời một kiếp chỉ yêu một mình nàng! Thấy hấp dẫn chưa? Chờ đến lúc ta sưu tập đủ một trăm mười một cái, vậy là nàng sẽ có ta vĩnh viễn rồi! Khỏi lo lắng có ai tranh giành ha!
- Nằm mơ đi! – Tuyết Thiên Lăng khinh bỉ, dứt khoát quay đầu đi không thèm để ý đến hắn. Lâm Hàn cười khà khà, nhanh chóng nhào lên như sói đói, đưa Tuyết tiên tử đi tìm lại đỉnh cao.
Một trăm mười một…
Lâm Hàn thâm tình thì thào, nàng vẫn nhớ, hơn nữa còn dùng nó để biểu đạt tình cảm của mình!
Ta biết rồi! Đã đến nước này, nàng muốn bỏ ta cũng là không thể nào! Chờ ta đi, ngày đó sẽ sớm tới thôi!
Lâm Hàn tự nhủ trong lòng, lặng yên đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón áp út, thể hiện địa vị của nó trong lòng hắn.
….
Sáu tháng sau.
Cổng thành Băng Nguyên.
Một thanh niên tư thái hiên ngang đứng sừng sững trước cổng thành, ánh mắt có vẻ hơi hoài niệm, cũng tràn đầy tò mò.
Thanh niên này chính là Lâm Hàn.
Hắn về nhà rồi!
Từ sáu tháng trước, khi Tuyết Thiên Lăng bỏ đi, Lâm Hàn đã thay đổi toàn bộ kế hoạch. Hắn không ra biển nữa, mà đổi hướng hoàn toàn về phía Bắc, trở về thành Băng Nguyên.
Hắn biết, sắp tới mình cần rất nhiều thông tin về thế giới này, cũng cần một số mối quan hệ, còn có tài nguyên tu luyện nữa. Cha hắn, Lâm Tuyệt không phải là một người đơn giản. Cũng đúng, nếu đơn giản thì làm sao lên làm thành chủ cái thành Băng Nguyên hỗn loạn này bao nhiêu năm như vậy được cơ chứ?
Lâm Hàn muốn dựa vào tài nguyên từ Lâm Tuyệt, đó là không sai, quan trọng hơn, hắn cũng muốn gặp cha mẹ mình kiếp này, nếm trải xem cảm giác có cha mẹ là như thế nào.
Sáu tháng lăn lộn trong rừng rậm Táng Hồn, Lâm Hàn không những chiến đấu tích lũy kinh nghiệm, mà còn không quên tu luyện từng ngày.
Trong chiếc nhẫn cưới mà Tuyết Thiên Lăng tặng hắn có chứa rất nhiều đan dược dùng để tu luyện “Trường Sinh bí điển”. Mặc dù chỉ là tự lừa gạt mình, nhưng nàng cũng muốn hắn tu luyện nhanh nhất có thể, để kéo dài mạng sống ngày nào thì hay ngày đó. Đan dược rất nhiều, thậm chí nhiều đến mức thái quá.
Trải qua những ngày này, Lâm Hàn đã đánh vững vàng căn cơ cho bản thân. Hắn đã tu luyện từ việc tập ném kunai, shuriken, đến việc leo cây, đi trên nước. Hắn cũng đã đổi được những thuật phổ thông nhất của Thổ Độn và Thủy Độn. Những thuật này đều rất phổ biến, giá cả cũng rẻ đến bất ngờ. Lâm Hàn tổng cộng tiêu tốn gần hai vạn điểm thưởng đã trao đổi hết được.
Tuy nhiên, những thuật này chỉ có phương pháp thi triển cùng cách kết ấn, độ thuần thục là 0% mà thôi, còn cần Lâm Hàn tự mày mò nghiên cứu, hoàn thiện từng thuật một. Cũng đúng, tiền nào của nấy cả mà.
Tuy giá cả rẻ, nhưng Lâm Hàn cũng rất trân trọng những nhẫn thuật này. Nên nhớ, ninja cực kỳ quỷ dị, một thuật đơn giản nhưng nếu vào tay kẻ mạnh thì cũng có thể hóa thành thần kỳ, điển hình là tam thân thuật, loại thuật mà ngay cả hạ nhẫn cũng biết sử dụng thành thạo.
Mà lý do Lâm Hàn đổi lấy những thuật này cũng là vì bất đắc dĩ, vì những loại thuật mang tính “chiêu bài” thì đều là bí thuật, giá cả quá đắt, đắt đến mức hắn không biết bao giờ mới có thể đổi được. Ví dụ như bát môn độn giáp cần hơn một triệu điểm thưởng, chidori cần chín trăm ngàn. Cá biệt, như Kirin (Kỳ Lân – Sasuke sử dụng đánh Itachi), giá trị của nó lên đến hơn bốn triệu. May mà Lâm Hàn không có thuộc tính lôi, nên nhìn thấy Kirin cũng chỉ coi như gân gà, chép miệng tự an ủi mình “ta không thèm”.
Phi Lôi Thần Thuật cũng đã có tiến bộ lớn, đến hiện tại, Lâm Hàn đã có thể tự tin vỗ ngực, nói rằng trình độ vận dụng thuật này của mình không kém hơn Minato, tất nhiên, trình độ vận dụng là một chuyện, nhưng hắn còn lâu mới mạnh bằng Minato, đơn giản và vì lực công kích của hắn còn kém lắm.
Nói ngắn gọn, thực lực của Lâm Hàn bây giờ đã vững chắc bước vào hàng ngũ Trung Nhẫn, tu vi cụ thể thì ở khoảng Đại Võ Sư và Võ Tông, còn mạnh đến đâu thì còn xem kinh nghiệm chiến đấu và từng tình huống. Tình huống có lợi, vận dụng tốt, Lâm Hàn có thể đánh bại cả Võ Tông đỉnh phong, tình huống bất lợi hoặc là sơ sảy trong chiến đấu, có khi Đại Võ Sư hắn cũng đánh không lại.
Lâm Hàn đứng trước cổng thành, thầm tính toán, có lẽ cũng sắp đến lúc mở cổng rồi.
Hai tay lặng im kết ấn, tốc độ rất nhanh, đã đến bốn ấn một giây, sau đó, Lâm Hàn đập nhẹ xuống đất, miệng lẩm bẩm: Thuật Thông Linh.
Một làn khói trắng bốc lên, khi làn khói tan dần, một con ngựa trắng muốt, vô cùng thần tuấn, trên đầu mọc sừng hiện ra dưới thân Lâm Hàn. Bản thân hắn cũng thay đổi bộ đồ Ninja thành một bộ trường bào trắng, nhìn qua như một công tử ca phong độ phiên thiên, tài hoa đầy mình.
Vó ngựa nện từng bước vào trong thành, Lâm Hàn nhằm thẳng hướng phủ thành chủ, trong lòng cảm thấy hơi chờ mong, không biết cảnh tượng gặp lại cha mẹ sẽ là như thế nào?
Lâm Hàn vẫn từ tốn cưỡi ngựa (thực ra là độc giác thú) về nhà, trong đầu trầm tư, sắp tới nên cư xử thế nào.
Chợt, hắn nghe thấy một tiếng xé gió vun vút tập kích sau lưng mình. Khẽ cau mày, Lâm Hàn nhẹ nhàng lách mình, tránh ra khỏi chiêu thức ấy.
Nửa giây sau, vị trí của Lâm Hàn đã bị một nắm đấm chiếm giữ, dư lực không hề giảm, bay vút về phía trước thêm một mét rồi mới khựng lại. Thân hình của người kia cũng bại lộ.
Đây là một người thiếu niên mặc trường bào đen, trên tay còn cầm trường kiếm, tóc cột thành búi như cái bánh bao, nhìn qua cũng khá là có phong độ hiệp khách. Hắn có dung mạo rất tuấn tú, nhưng không kém phần nam tính, dưới cằm cũng đã lởm chởm vài cọng râu, trông hơi “bụi” một chút.
Lâm Hàn hơi cau mày, hắn thấy khuôn mặt này rất quen, mà còn không phải quen bình thường.
Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, Lâm Hàn bắt đầu lùng sục trong ký ức của tên “nho sinh” ngày trước. Nhưng đối phương dường như không muốn bỏ qua như vậy, qua một thoáng kinh ngạc, hắn ngay lập tức đã nhún mình, một quyền tập kích mặt Lâm Hàn.
Lâm Hàn bất đắc dĩ dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, tuy rằng tên kia ra tay không có sát ý, nhưng chiêu thức lại vô cùng lăng lệ, Lâm Hàn dám chắc, mình mà trúng đòn thì chắc cũng gãy vài cái xương.
Linh hoạt nhảy lui lại năm bước, phía sau đã là một bức tường đá xanh rắn chắc. Tên kia cho rằng Lâm Hàn đã hết đường lui, quyền thế lại mạnh thêm mấy phần.
Nhưng tình huống quỷ dị lại xảy ra, Lâm Hàn tiếp tục nhảy lui lại bước nữa, tránh thoát một quyền của thiếu niên, làm hắn đấm thẳng vào vách tường, tạo thành một âm thanh chát chúa. Bức tường rung lên bần bật, sau đó bị quyền đầu đục ra một cái lỗ to tướng, chứng minh quyền này mạnh đến mức nào.
Thiếu niên lại một lần nữa kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên, Lâm Hàn đang “ngồi xổm” trên bức tường một cách cực kỳ vô lý. Đúng! Là ngồi xổm, hắn chưa thấy ai, hay một môn khinh công nào làm được điều này. Dù là “Bích Hổ Du Tường” cũng phải bắt chước con thạch sùng, dùng tay để bám, chứ nếu vững chắc dùng lòng bàn chân bám lên tường như Lâm Hàn, hắn còn chưa thấy ai làm được.
Hai tay Lâm Hàn đang hợp lại với nhau, nhanh chóng kết một đống ấn ký quái lạ mà hắn chưa thấy bao giờ, tiếp theo, thiếu niên thấy đối thủ của mình đột nhiên há mồm, một tia nước to bằng ngón tay từ miệng đối phương bắn ra, nhằm thẳng vào ngực hắn.
Thủy Độn – Thiết Thủy Tiễn!
Đây là chiêu thức cực kỳ đơn giản mà hiệu quả do chính Lâm Hàn sáng tạo ra.
Cách tu luyện của Lâm Hàn thực ra hơi khác người một chút. Hắn đã biết khá nhiều về cách Ninja tu luyện, nhưng hắn không thích cách học từng thuật một, sau đó dần lĩnh ngộ như những Ninja bình thường khác.
Hắn lựa chọn lĩnh ngộ hình thái biến hóa và tính chất biến hóa ngay từ đầu, sau đó dung hợp vào chiêu thức của mình sáng tạo ra. Đến khi đã triệt để lĩnh ngộ, tất cả những chiêu thức kia còn khó khăn để thi triển sao? Đáp án là: không khó!
Tất nhiên, việc này cũng không dễ dàng chút nào. Dù có được kiến thức khá kỹ càng về lĩnh vực này, lại thêm đủ các loại thuật thủy độn và thổ độn để tham khảo, nhưng Lâm Hàn vẫn chỉ ngộ ra được một chút xíu, khống chế nhẫn thuật biến hình với hắn còn quá khó khăn, mới chỉ có thể áp dụng lên thủy độn, vì nước là nguyên tố dễ biến hình nhất. Hơn nữa, hắn cũng mới chỉ biến nước thành hình đơn giản như mũi tên mà thôi, hình dạng phức tạp hơn, Lâm Hàn còn chưa làm nổi.
Thiếu niên hơi giật mình, vội vã né tránh thủy tiễn, trên trán hơi bốc lên một giọt mồ hôi lạnh. Hắn không dám tin vào điều mà mình đang trải qua, đây có phải Lâm Hàn không? Một năm trước, hắn mới chỉ là một tên thư sinh yếu đuối không có lực hoàn thủ mà thôi!
Mà… thủ đoạn của hắn cũng quá lạ thường,…
Không cho thiếu niên thời gian suy nghĩ, một nắm đấm đã tiếp cận với trán hắn, lực lượng mạnh mẽ truyền đến, làm thiếu niên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thiếu niên lần này quá khinh địch rồi, vốn nghĩ Lâm Hàn không có lực hoàn thủ, nào ngờ chỉ qua một giây, hắn lại bị thủ đoạn của Lâm Hàn trấn trụ, chỉ lơ là trong tích tắc, Lâm Hàn đã có cơ hội cho hắn nếm quả đắng.
Lui lại, tranh thủ thời gian ngừng đà lui để kết ấn, thi triển nhẫn thuật xong nhanh chóng áp sát, ngay khi đối thủ né tránh, cũng là lúc hắn dùng thể thuật lấy được chiến thắng.
Lâm Hàn đã dùng chiến thuật này cả trăm lần, dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn, và cũng có đến hàng trăm con ma thú nuốt hận dưới kunai của hắn vì chiến thuật này.
Và thiếu niên cũng không ngoại lệ, hắn không thể ngờ được Lâm Hàn lại có thể phản công, chẳng phải hắn là thư sinh hay sao?
Thiếu niên gào lên thảm thiết, bay ngược lại bốn mét rồi mới rơi bịch xuống đất. Lâm Hàn không định bỏ qua như vậy, vừa về nhà đã bị tấn công, hắn cũng thấy căm tức trong lòng. Nếu mình đúng là tên thư sinh trước kia, không khéo đã bị nện cho nhừ tử rồi.
Thiếu niên vừa lăn lộn kêu gào, vừa hô hào Lâm Hàn dừng tay:
- Đừng! Đừng! Đại ca! Ta biết sai rồi! Đừng đánh! Cha mẹ còn đang đợi…
Lâm Hàn sững lại.
Đại ca?
Người gọi mình như vậy tuyệt đối là số ít!
Cảm giác quen thuộc ban đầu chợt dâng lên mãnh liệt, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhớ ra cục thịt rách dưới chân mình là ai.
Lâm Ôn! Mười hai tuổi! Em trai ruột của Lâm Hàn hắn!
Con trai thứ hai, cũng là đứa con trai thiên tài của thành chủ Lâm Tuyệt. Từ năm chín tuổi đã được học viện Cửu Long chiêu mộ, tiến hành đào tạo đặc biệt. Chính viện trưởng của học viện Cửu Long đã từng than thở: “Chỉ tiếc thu hắn muộn mấy năm, nếu không Lâm Ôn đã sớm trở thành cường giả số một số hai học viện rồi!”
Trải qua ba năm tu luyện, Lâm Ôn đã là Võ Tông cấp bốn! Tuy rằng ở học viện Cửu Long không thiếu người đạt được tu vi như hắn, thậm chí Võ Tông mười một tuổi cũng có, nhưng đều đã tu luyện năm sáu năm trở lên. Còn tu luyện ba năm trở thành Võ Tông như Lâm Ôn thì tuyệt đối là thiên tài.
Lâm Ôn vốn vẫn còn an tâm tu luyện ở học viện Cửu Long, nhưng một năm trước, Lâm Tuyệt truyền tin Lâm Hàn bị mất tích, mẹ hắn, Dương Đan Hòa bị sốc nặng, lâm bệnh không dậy nổi. Lâm Ôn nghe tin, không thể chờ được khăn gói chạy về.
Một năm qua, hắn vẫn luôn bên cạnh an ủi mẹ, trong lòng thầm oán giận ông anh vô dụng của mình.
Trong lòng Lâm Ôn vốn chẳng có thành kiến gì với việc Lâm Hàn không thể tu luyện, thậm chí còn rất thân thiết với Lâm Hàn. Điều này cũng nhờ Dương Đan Hòa, từ nhỏ đã giáo dục cả hai đứa con: “Võ lo đối ngoại, Văn lo đối nội. Sau này, cha mẹ già đi cũng còn nhờ Lâm Hàn chăm sóc, Lâm Ôn chăm chỉ tu luyện, dùng võ lực bảo vệ anh, bảo vệ cha mẹ, vậy là vẹn cả đôi đường.”
Cũng nhờ thấm nhuần tư tưởng của mẹ, Lâm Ôn vẫn luôn tôn trọng anh trai. Nhưng lần này, Lâm Hàn còn chưa chăm sóc cha mẹ được ngày nào, ngược lại còn khiến mẹ lo lắng đến đổ bệnh. Đối với Lâm Ôn, tội này vô cùng đáng giận, không thể tha thứ.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, hắn ra ngoài thành tu luyện một buổi sáng, chờ cổng thành mở thì về mua đồ ăn, hoặc xuống nhà bếp lấy đồ ăn lên bồi bạn với mẹ, tất nhiên, cha hắn, Lâm Tuyệt cũng sẽ tham gia. Đây là thói quen từ một năm nay rồi.
Nhưng thật bất ngờ, trên đường về nhà, Lâm Ôn lại thấy được Lâm Hàn.
Lâm Hàn vẫn như một năm trước, trông đơn bạc và yếu đuối như một nho sinh, dù khí chất trên người có thay đổi, dường như chững chạc hơn, trải đời hơn, nhưng Lâm Ôn cũng không để ý đến cái đó.
Hắn chỉ cần biết, đó đúng là Lâm Hàn là được!
Trong lòng mừng như điên, nhưng điều mà Lâm Ôn nghĩ đến đầu tiên lại không phải là tay bắt mặt mừng, hoặc cảm động phát khóc như phim Hàn Quốc. Hắn chỉ muốn nện cho Lâm Hàn một trận nhừ tử, cho chừa cái tội bỏ nhà ra đi, khiến cha mẹ lo lắng.
Nào ngờ, chưa đánh được người, ngược lại còn bị ăn hành một nắm. Lâm Ôn tức muốn thổ huyết, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng cho anh trai.
Hắn tu luyện được rồi!
Sức mạnh, tốc độ, khả năng phán đoán, nắm bắt thời cơ, thủ đoạn công kích quỷ dị, mọi thứ đều cho thấy Lâm Hàn có kinh nghiệm và bản năng chiến đấu rất mạnh. Chỉ cần hai chiêu đã dễ dàng đánh bại Lâm Ôn hắn, dù cho nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Ôn khinh địch, nhưng nhiêu đó đã đủ chứng minh sự mạnh mẽ của Lâm Hàn.
Võ tông mười bảy tuổi thì nhiều lắm, nhưng Võ Tông tu luyện một năm, có lẽ Lâm Hàn là hàng độc mất rồi.
----
Lâm Hàn hơi sững lại, chợt chỗ hiểu chỗ không nhìn Lâm Ôn, cũng không truy hỏi vì sao Lâm Ôn làm vậy, hắn chỉ từ tốn kéo tay em trai, vỗ vỗ bụi trên người cả hai, cười hì hì nói:
- A ha! Ông em! Lâu quá không gặp, anh không nhận ra! Xin lỗi, xin lỗi! Vừa nãy cứ tưởng con chó con mèo nào không có mắt, nện cho một trận. Sớm biết là chú, anh đã sớm ngồi im cho cắn,… À nhầm, ngồi im để chú đến ôm một cái ôm thân mật nhất. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!
Lâm Ôn tối sầm cả mặt, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh! Ba năm không gặp rồi, anh trai hắn trở nên vô liêm sỉ như vậy từ lúc nào? Biết chửi xéo người khác từ lúc nào? Aiz… cha mẹ a,… sao hai người sinh ra một thiếu niên tài tuấn đẹp trai dễ thương lại tài năng như con, còn sinh ra cái thằng cha khốn nạn vô liêm sỉ này cơ chứ?
Lâm Ôn ngậm nước mắt hỏi ông trời, khác nào Chu Du chất vấn trời xanh: “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng”…
Cứ như vậy, cuộc gặp gỡ phũ phàng giữa hai anh em kết thúc. Lâm Hàn cười hì hì đỡ Lâm Ôn lên ngựa, bản thân mình từ tốn dắt ngựa tiến vào cửa phủ thành chủ trong ánh mắt quái lạ của bọn hạ nhân.
Vừa vào đến nội viện, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Hắn biết, ngay từ khi mình bước vào phủ, đã có hạ nhân đi thông báo rồi, người tới hẳn là cha mẹ hắn.
Không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, vài giây sau, một đôi vợ chồng trung niên gấp gáp đỡ nhau đi tới. Người phụ nữ có vẻ ốm yếu, gương mặt tái nhợt suy nhược nhưng vẫn còn giữ lại đôi chút nét xinh đẹp thời tuổi trẻ, người trung niên gương mặt khắc khổ, trên mái tóc đã có hoa râm, gương mặt ân cần, chăm chú vịn người phụ nữ, liên tục khuyên can nàng không nên gấp gáp.
Hai người này chính là Thành chủ và phu nhân, cũng chính là cha mẹ của Lâm Hàn, Lâm Ôn.
Nhắc đến Lâm Tuyệt, mặc dù tu vi của hắn cũng không quá cao siêu, nhưng bản lĩnh của hắn cũng phần nào khiến người ta phải nể phục.
Xuất thân chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị bán làm nô, có thể nói xuất phát điểm của Lâm Tuyệt kém cỏi vô cùng.
Sau này, bị bán vào Lâm gia, một con quái vật khổng lồ. Nhưng nhờ trí tuệ của mình, hắn từng bước từng bước đi lên, được phân đến một quán rượu, phụ giúp người chưởng quầy già ở đó, chờ ngày chưởng quầy già về hưu, hắn sẽ chính thức thành chưởng quầy.
Cũng nhờ tài năng của mình, Lâm Tuyệt kinh doanh sản nghiệp ngày càng tốt, thậm chí còn mở rộng ra gần ba mươi thành thị xung quanh, mang lại cho Lâm gia một lượng thu nhập không nhỏ. Đồng thời, cũng chính tại đây, Lâm Tuyệt được con gái của chưởng quầy ưu ái, trao tặng phương tâm, cuối cùng thành vợ thành chồng, bên nhau cả đời.
Cũng không khó đoán, con gái của chưởng quầy chính là Dương Đan Hòa. Cũng một phần là do có nàng ưu ái, Lâm Tuyệt mới dễ dàng kinh doanh quán rượu, không cần lo lắng đằng sau bị cản trở, dù gì thì uy tín của chưởng quầy già cũng không tệ chút nào, trải đường cho Lâm Tuyệt là không thành vấn đề.
Lập được công lao hãn mã, Lâm Tuyệt dần thể hiện ra tài năng quản lý siêu quần của mình. Cuối cùng, trải qua rất nhiều thử thách, Lâm gia đã giao việc quản lý thành Băng Nguyên cho hắn. Tất nhiên, Lâm gia cũng ủng hộ Lâm Tuyệt không ít nhân thủ, nếu không, chỉ với tài quản lý, nhưng không đủ lực lượng, Lâm Tuyệt cũng không thể nào khống chế nổi thành Băng Nguyên này.
----
Trở lại với thực tế.
Nhìn thấy Lâm Hàn vẫn còn hoàn hảo đứng nơi đó, thậm chí còn có vẻ cao lớn hơn trước, chững trạc hơn trước, Dương Đan Hòa mừng đến phát khóc. Nàng hấp tấp chạy đến, không cần Lâm Tuyệt dìu, dường như mọi bệnh tật đã biến mất, sức sống của nàng đã hoàn toàn trở lại.
Nhưng đi được mấy bước, Dương Đan Hòa đột nhiên bổ nhào về phía trước, Lâm Hàn hoảng sợ, nhanh chóng lướt mình đỡ lấy nàng, khuôn mặt ân cần nhưng lại tràn đầy áy náy nói:
- Mẹ! Con trai bất hiếu… làm khổ mẹ rồi!
Lâm Hàn nói ra những lời này không một chút giả dối, mà là xuất phát từ đáy lòng. Kể từ khi tiếp nhận thân thể này, mọi mối ràng buộc, mọi mối thân tình của “nho sinh” ngày trước đều đã được hắn tiếp nhận. Còn may, “nho sinh” kia rất trong sạch, không hề có một mối thù hận nào trong lòng, nếu không Lâm Hàn hiện tại đã bị thù hận ảnh hưởng đến tâm tính rồi.
- Không khổ! Không khổ! Hàn nhi có thể trở về là tốt lắm rồi! Vậy là tốt lắm rồi! Hứa với mẹ, sau này không được bỏ đi nữa, biết chưa? Hàn nhi mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao sống nổi? – Dương Đan Hòa hai mắt đẫm lệ, bàn tay hơi khô gầy run rẩy vuốt ve gò má gầy guộc của con trai, trong lòng không khỏi đau xót. Thằng bé gầy đi rồi, một năm này, chắc chịu khổ nhiều lắm!
- Mẹ!
- Con!
- Mẹ…
- Con…
Khụ… khụ… à khụ… khụ khụ…
Hai tiếng ho khan rất là bất hợp lý vang lên. Lâm Ôn thì là không thể chịu nổi, mẹ đã bao giờ đối xử với mình như thế chưa? Sao lại tốt với tên này như vậy? Gato a, hận a…
Nhưng thấy Lâm Hàn đang kỳ dị nhìn mình, tròng mắt như đang khẳng định ba chữ: “Mẫu thân khống”, Lâm Ôn lại không khỏi chột dạ im miệng.
Tiếng kho khan còn lại là của Lâm Tuyệt. Thấy vợ và con trai càng ngày càng Hàn Quốc, mặt già của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Xung quanh còn người a, có gì vào nhà rồi tâm tình chứ!
Lâm Hàn cũng biết tình hình không ổn, đành cười khà khà dìu Dương Đan Hòa vào nhà trong ánh mắt soi mói của mọi người.
Vào nhà, bố mẹ và thằng em ngay lập tức ngồi vào ghế trên, xếp thành hàng ngang, bỏ mặc Lâm Hàn như tội nhân bơ vơ đứng giữa phòng. Rất có tư thế như đoàn thẩm vấn đang hỏi phạm nhân.
- Một năm này! Rốt cuộc mi đã đi đâu? Làm gì?
Lâm Tuyệt rất không khách khí mở miệng chất vấn. Một năm này, không chỉ Dương Đan Hòa lo lắng, mà Lâm Tuyệt hắn cũng sốt ruột vô cùng. Bất đắc dĩ, nhân thủ phái ra chỉ điều tra được ngày ấy Lâm Hàn dính vào một vụ quyết đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế, sau đó hình như bị thương nặng, bị người mang đi, còn sau đó thì hoàn toàn không có tin tức gì nữa.
Lâm Hàn biết, trước sau cũng sẽ gặp tình cảnh này, hắn lén lút liếc qua cả ba người. Lâm Tuyệt mặt nghiêm trọng, Lâm Ôn mặt đầy tò mò, còn Dương Đan Hòa dù không muốn hù dọa con trai, hoặc chăng muốn hắn đi nghỉ trước, nhưng Lâm Tuyệt thái độ rất kiên quyết, không cho hắn thời gian nghĩ kế đối phó, vì vậy nàng cũng chỉ không đành lòng quay mặt đi, coi như không biết. Dù thế, Dương Đan Hòa cũng dỏng tai lắng nghe, muốn biết hắn đã trải qua những gì.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, vô tội nói:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là được một vị thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, bắt cóc về làm chồng một năm, chơi chán rồi thì vứt ta đi mà thôi!
- Bậy bạ! Còn ăn nói lếu láo có tin ta vặn đầu mi xuống làm cái bô không hả?
Lâm Tuyệt gầm lên giận dữ, hắn tuyệt đối không tin lời ma quỷ của Lâm Hàn. Thần tiên tỷ tỷ? Nghe miêu ta vị cao thủ áo trắng thì có lẽ cũng xứng gọi là vậy, nhưng mấy lời sau của hắn, tuyệt đối là khinh nhờn. Cao thủ không thể dùng lẽ thường phán đoán, nếu lời này truyền đến tai nàng, cả nhà hắn còn có đường sống sao?
Lâm Hàn bất đắc dĩ, rất là vô tội nhún vai. Thế đạo gì a? Rõ ràng là nói thật nhưng mà người ta đâu có tin! Thôi được rồi, nói thật không xong thì ca bốc phét vậy!
- Được rồi! Cha cứ bình tĩnh nào! Thực sự là con được thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, nhưng nàng bắt con làm nô dịch một năm, đi săn bắn kiếm đồ ăn, hái thảo dược, xách nước nhóm lửa. Nói chung là phục vụ sinh hoạt của nàng để nàng chuyên tâm trị thương. Bây giờ thương thế khỏi rồi thì thả con về, vậy thôi mà!
Lời này có vẻ hợp lý nhiều hơn, kết hợp với tình báo trong tay mình, Lâm Tuyệt cũng tỏ ra tin bảy tám phần. Hắn gật gật đầu, không truy cứu thêm về chuyện này nữa, mà hỏi sang chuyện khác:
- Ra ngoài một năm, sự tình của con cũng bị trễ nải rất nhiều rồi! Tranh thủ thời gian nửa tháng ở nhà ôn tập lại sách vở. Sang tháng sau ta sẽ để Lâm Ôn đưa con đến học viện Cửu Long nghiên cứu thuật chính trị. Cố gắng học cho tốt, sớm ngày có được chút tiền đồ. Sau này tốt nhất là thay ta quản lý thành Băng Nguyên này, lui một bước, nếu không được thì cũng phải kiếm được địa vị trong quan trường. Sau này ta và mẹ con cũng bớt lo hơn.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, cũng không phản đối. Hắn còn nhớ, từ trước khi hắn mất tích, Lâm Tuyệt đã liên hệ tốt việc cho hắn vào học thuật chính trị ở học viện Cửu Long. Chỉ là trễ mất một năm, chắc người bên kia cũng giục ghê lắm rồi, nếu còn không đi, cơ hội sẽ mất. Trong tâm trí Lâm Tuyệt, Lâm Hàn chỉ có một con đường để đi, đó là chính trị, nếu mất cơ hội này, chẳng biết bao giờ con trai hắn mới có thể tiến thêm một bước. Vì vậy Lâm Tuyệt mới ngay lập tức nhắc đến chuyện này, dù trong lòng cũng không tình nguyện cho lắm, nhưng vì tiền đồ của con trai, hắn cũng đành cắn răng mà thực hiện.
Tiện thể, Lâm Ôn cũng cần về học viện rồi. Ra khỏi trường một năm, tu vi của hắn cũng là đình trệ không tiến. Qua một năm, hắn mới từ Võ Tông cấp hai lên Võ Tông cấp bốn. Cứ thế này thì không ổn, phải nhanh chóng về trường. Lâm Tuyệt chỉ có hai đứa con trai, đứa nào cũng không thể trễ nải tương lai của mình.
Lại nhắc học viện Cửu Long, đây là một trong bảy thế lực lớn nhất trên đại lục Ma Võ, thậm chí còn là thế lực xếp hạng thứ ba, đủ thấy được sự mạnh mẽ của học viện Cửu Long là như thế nào.
Bảy thế lực lớn trên đại lục Ma Võ lần lượt là:
- Võ Đạo Môn: Môn Phái cực kỳ cổ xưa, truyền thừa hơn hai vạn năm, hiện tại đã đạt đến mức tích lũy khổng lồ. Trong môn có ít nhất tám vị Võ Thần tọa trấn, Võ Thánh hơn hai mươi vị. Còn thực lực ẩn giấu không rõ.
- Táng Hồn Sâm Lâm: Rừng rậm nguyên thủy nhất đại lục Ma Võ, bên trong có đủ loại ma thú, thậm chí không ít thánh thú cấp chín và thần thú cấp mười đều đã hóa hình. Ngoài ra còn vô số chủng tộc kỳ diệu đã có từ thời thượng cổ, nhưng vì bài xích con người nên đều tập trung tại rừng rậm Táng Hồn. Thực lực của rừng rậm Táng Hồn là một ẩn số, có người còn nhận định rừng rậm Táng Hồn mới là thế lực lớn nhất đại lục Ma Võ.
- Cửu Long Học Viện: Sáng lập bởi tám vị Võ Thần, bảy vị Pháp Thần, trong đó không ít người còn là đan sư, phù sư,… Truyền thừa đến nay tuy đã có phần suy yếu đi, nhưng vẫn đứng hàng thứ ba trên đại lục. Trong học viện cao thủ như mây, hơn nữa mối quan hệ của học viện còn trải rộng toàn đại lục. Không ít người thuộc các thế lực khác đều từng học tập tại học viện Cửu Long. Có thể nói, các thế lực khác có thể tuyệt diệt, nhưng học viện Cửu Long thì không bao giờ, bởi học viện này “thiện duyên” quá nhiều, môn sinh quá nhiều. Nếu muốn tuyệt diệt học viện Cửu Long, trừ phi tuyệt diệt sạch tất cả thế lực trên đại lục, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Nhắc đến Học Viện Cửu Long, Lâm Hàn còn chú ý đến cái gọi là “khoa chính trị”. Thực chất, học viên trong khoa này đều là người nhà của các đệ tử trong học viện. Các đệ tử trong viện, khi đã có được thành tích và địa vị nhất định, sẽ có quyền giới thiệu người nhà vào khoa chính trị này.
Người trong khoa chính trị có rất nhiều kẻ ăn chơi, phế vật, vô công rồi nghề, nhưng cũng không thiếu người vì không có thiên phú về sức mạnh nên lựa chọn chính trị như một lối ra. Họ tập trung ở đây, học tập là một phần, quan trọng là gây dựng mối quan hệ, thành lập phe phái, bởi có thể được giới thiệu vào khoa chính trị, hầu hết đều có người nhà rất lợi hại trong học viện Cửu Long, hoặc thế lực sau lưng rất to lớn, nếu quan hệ tốt, sau này nhờ vả, cùng giúp nhau phát triển sẽ rất có lợi.
- Xếp thứ tư là Thần Tướng Chiến Quốc: Đây là quốc gia duy nhất được xếp vào hàng thế lực lớn. Thần Tướng Chiến Quốc lấy chiến tranh làm mục tiêu. Gây chiến, tham chiến, thậm chí cho thuê quân đội, bán vũ khí, quân tư,… Thần Tướng Chiến Quốc làm giàu từ chiến tranh, nhưng thực ra lại không có mấy ai bài xích. Trên đại lục Ma Võ này, chiến tranh là thứ không thể thiếu. Ở đây không có giống như Địa Cầu, một đám cường giả, lúc nào cũng chỉ mong chiến tranh để có cơ hội công khai giết người cướp của, cướp đoạt tài nguyên tu luyện, làm lớn mạnh bản thân và thế lực của mình. Aiz… loạn a!
- Ma Pháp Công Hội: Thế lực đã được miêu tả qua cái tên. Là Thiên Đường của Ma Pháp sư, là nơi quy tụ cuối cùng của Ma Pháp Sư, cũng là nơi mà địa vị của Ma Pháp sư là tuyệt đối tôn sùng, vượt xa Võ giả.
- Thiên Thần Giáo Đình: Là tổ chức tín ngưỡng, thuộc về thần đạo. Thờ phụng các vị Thiên Thần, từ đó được Thiên Thần ban cho sức mạnh. Dùng tín ngưỡng đổi sức mạnh, càng thành tín, sức mạnh được ban cho càng lớn. Tất nhiên, sức mạnh đạt được cũng tùy thuộc vào tiềm năng thân thể.
- Thiên Thánh Tông: Hay gọi đơn giản là Tà Tông. Thế lực duy nhất thuộc tà đạo, cũng vì thế mà bị các thế lực khác bài xích, chèn ép, chỉ có thể xếp hạng chót. Người trong Tà Tông làm việc không kiêng dè, không từ thủ đoạn. Mặc dù nói ở đâu cũng có người tốt người xấu, nhưng người xấu trong chính đạo ít ra cũng có kiêng dè, còn người xấu trong Tà đạo… Xin lỗi, thủ đoạn của họ có thể làm người ta sởn cả tóc gáy, kinh hồn táng đảm. Cũng vì quá không biết kiềm chế, nên Thiên Thánh Tông mới bị chèn ép lợi hại đến như vậy.
Các thế lực mạnh này đều có sự gia nhập của các đại gia tộc, đại thế gia, môn phiệt. Một thế lực lớn là bao gồm rất nhiều các thế lực gia tộc khổng lồ, vì vậy không có bất cứ một gia tộc nào có thể mạnh đến mức sánh bằng bảy thế lực kia.
Lâm gia, là một thế lực hàng đầu thuộc về học viện Cửu Long! Vì vậy, Lâm Ôn mới được thế lực cao tầng trong học viện bắt gặp, từ đó một bước lên trời.
Lâm Hàn gấp quyển sách lại, cất về trên giá, trong lòng không khỏi trầm tư.
Tà tông!
Lâm Hàn không biết Tuyết Thiên Lăng thực sự là ai. Nếu thực sự không thể tra hỏi được, có lẽ hắn phải tìm tới Tà Tông một lần. Hắn còn nhớ rất rõ, ma nữ truy sát Tuyết Thiên Lăng lần đó, là người của Tà Tông!
Một buổi sáng đẹp trời, ông mặt trời già lại lấp ló trồi đầu lên khỏi đỉnh núi, báo hiệu ngày mới đã đến được một thời gian rồi.
Lúc này, Lâm Hàn mới mơ màng tỉnh dậy trong tiếng réo gọi ầm ỹ cùng tiếng đập cửa dồn dập của Dương Đan Hòa.
Đã gần hai tuần trôi qua kể từ ngày Lâm Hàn trở về thành Băng Nguyên. Hai tuần này, hắn cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc. Có cha mẹ quan tâm, có một thằng em mặc dù chả thân thiện cho lắm, lúc nào cũng giơ mặt ra cho hắn đánh, ách… là muốn tỷ thí với hắn. Nhưng thực ra, chính thằng em này lại là người hiểu hắn nhất trong phủ thành chủ.
Lâm Hàn vẫn quyết định giấu kín việc mình có thể tu luyện. Hắn biết, trong phủ này tai vách mạch rừng, hắn có thể tin tưởng cha mẹ và em trai, nhưng tuyệt đối không thể không đề phòng người của Lâm gia.
Hắn ghét đại gia tộc, ghét ràng buộc, căm ghét tất cả những kẻ hắn không quen biết, nhưng lúc nào cũng muốn đứng trên đầu hắn. Hắn là một người hiện đại, tư tưởng có phần khác biệt so với người của thế giới này. Hắn sẽ không cống hiến cho bất cứ một thế lực nào, trừ phi hắn cảm thấy điều đó có lợi cho mình. Còn tất cả trách nhiệm, nghĩa vụ,… với hắn chỉ là chó má. Tất nhiên, ngoại trừ trách nhiệm đối với người thân, vì điều đó là thứ thiêng liêng mà hắn nguyện ý gách vác.
- Hàn nhi! Hàn nhi! Dậy mau, con có thấy Ôn nhi đâu không? Thằng bé này, hôm nay là ngày ra mắt mà lại biến đi đường nào rồi?
Lâm Hàn dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu ý thức được việc gì đang xảy ra.
Lâm Ôn sắp về học viện Cửu Long rồi, trước đó, Dương Đan Hòa muốn làm một mối hôn sự cho hắn, đối phương cũng là một nhà rất mạnh trong thành Băng Nguyên, gia tộc sau lưng cũng trực thuộc học viện Cửu Long, xem như đồng minh của Lâm gia.
Hải gia!
Con gái thứ ba của Hải gia, Hải Vô Yên năm nay cũng gần mười ba tuổi, coi như bằng tuổi với Lâm Ôn. Nàng đã vào học tập trong học viện Cửu Long từ năm năm tuổi, đến hiện tại, trải qua gần tám năm tu luyện, tu vi của nàng cũng đã là Pháp Tông cấp tám, coi như một thế hệ thiên tài trong học viện Cửu Long. So với Lâm Ôn, tu vi của nàng cao hơn, nhưng thời gian tu luyện lại dài hơn, so sánh hai người, cũng không thể quá khẳng định thiên phú của ai xuất sắc hơn. Vì vậy, coi như xứng đôi vừa lứa.
Nhưng Lâm Ôn nghe thấy chuyện này lại sợ như sợ cọp, kiên quyết không đồng ý. Mặc cho Dương Đan Hòa khổ sở khuyên bảo hay biện pháp cứng rắn cũng không được. Lâm Hàn nghe chuyện này cũng bật cười, nhảy vào khuyên ngăn Dương Đan Hòa, nào ngờ lại tự dẫn lửa thiêu thân, bị mắng cho máu chó đầy đầu, giáo huấn cho một trận, yêu cầu mau chóng tìm con dâu về cho bà còn bế cháu.
Còn may, Dương Đan Hòa không quá dây dưa Lâm Hàn, vì tình huống của hắn hơi lúng túng. Con dâu tốt quá thì Lâm Hàn với không tới, còn con dâu quá kém thì Dương Đan Hòa sợ mất thân phận. Vì vậy, cuối cùng Dương Đan Hòa lựa chọn mặc kệ, bản lĩnh của Lâm Hàn đến đâu thì hắn hưởng đến đó, nàng cũng không xen vào nhiều nữa.
Nhưng Lâm Ôn thì khác, hắn là một thiên tài, phải kiếm một đứa con dâu xứng tầm, mai này hai vợ chồng song kiếm hợp bích, đánh ra một mảnh giang sơn, cộng thêm sự ủng hộ của hai bên nội ngoại, nàng cũng khỏi cần lo lắng thêm về hắn nữa. Hải Vô Yên là một lựa chọn tốt nhất mà Dương Đan Hòa gặp được, xinh đẹp, tài giỏi, tính tình hơi tiểu thư một chút, nhưng lại rất ngoan ngoãn với trưởng bối, gia đình bên kia cũng rất có thiện chí. Một mối tốt như vậy, có mà bói bảy ngày không ra, Dương Đan Hòa không muốn bỏ qua như vậy.
Bị hành hạ mất cả giờ đồng hồ, Lâm Hàn chạy trối chết về phòng ngủ, vất tàn nhẫn vứt bỏ người em trai yêu quý.
Nào ngờ, vừa lim dim được mười phút, Lâm Ôn đã hùng hùng hổ hổ chạy vào, dựng bật hắn dậy. Mặt nghiêm trọng nói:
- Đại ca! Đệ quyết định rồi!
- Quyết định gì? – Lâm Hàn dụi mắt nói.
- Quyết định ngày mai sẽ về học viện! Ca có muốn tới học viện Cửu Long thì chuẩn bị đồ đầy đủ đi! Sáng sớm ngày mai hẹn nhau trước cổng thành! Mẹ cũng thật là, cả một năm bình yên thì không sao, vừa khỏi bệnh đã nghĩ đến mấy chuyện kiểu này! Aiz,… tiểu đệ còn quá yếu, mẹ lại quá cường đại, sợ rằng tu luyện cả đời cũng không thể vượt qua mẹ, đành lựa chọn biện pháp hèn kém này. Ca cũng đừng có bán đứng đệ đó!
Lâm Hàn tràn đầy đồng cảm vỗ vỗ vai Lâm Ôn, hai anh em ôm nhau khóc ròng một lúc, ai thán về sự cường đại của người sinh ra mình. Lâm Hàn cũng thầm cảm thấy may mắn, nếu mẹ biết mình tu luyện được, còn không nhảy dựng lên kiếm vài mối nào nào đó sao? Chẳng may kiếm phải con sư tử,… á không được! Ca chỉ yêu một mình thần tiên tỷ tỷ, không thể dính vào mấy chuyện này.
Sau đó, Lâm Ôn về phòng chuẩn bị đồ đạc, Lâm Hàn ngồi trong phòng, trìu mến vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út một lúc, mọi đồ đạc cần thiết hắn đều có sẵn bên trong rồi, không cần vẽ vời thêm nữa. Rồi, Lâm Hàn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, chờ trời sáng.
Nào ngờ vừa ngủ đã đến lúc mặt trời lên cao. Lâm Hàn bật dậy, vội vã chạy ra cửa phòng, nói với Dương Đan Hòa:
- Mẹ! Thằng ôn vật kia trốn nhà đến học viện rồi, con cũng cần đuổi kịp nó, nếu không có nó dẫn vào, con cũng hết đường đi học. Thôi con đi.
Nói xong, Lâm Hàn nhấc chân chạy nhanh hơn thỏ, bỏ lại sau lưng tiếng gầm giận dữ như một con sư tử cái của Dương Đan Hòa. Nghe tiếng gầm đầy giận dữ và căm tức này, Lâm Hàn thầm vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Quá cường đại rồi, công lực này,… còn mạnh gấp tỷ lần đám Ninja làng Âm Thanh của Orochimaru!
Chạy ra khỏi cổng thành, hai anh em nhanh chóng hội hợp với nhau, rón rén rón rén như ăn trộm, chạy đến bên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ trước. Ném cho người phu xe một túi bạc, Lâm Ôn thoải mái nói:
- Lên đường.
Và thế là, hành trình mới chính thức bắt đầu, chiếc xe ngựa đang từ từ bôn ba tới học viện Cửu Long – vùng đất mơ ước của bao thế hệ tài tuấn.
---
Một tháng sau.
Một chiếc xe ngựa thô kệch dần tiến tới thành Cửu Long, chỉ cần thêm vài phút là tới cổng thành rồi.
- Đại ca! Tiếp theo huynh định làm gì? Mặc dù cha mẹ nói sẽ để huynh tiến vào khoa chính trị, nhưng với thực lực bây giờ của huynh, cũng không nhất thiết phải như vậy chứ?
Đã gần đến nơi, Lâm Ôn bắt đầu truy hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Lâm Hàn ngước nhìn cổng thành tráng lệ gấp trăm lần thành Băng Nguyên trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
- Ta muốn vào Kim Cương Đường của Võ Viện! Chỉ có nơi đó mới là thích hợp nhất với ta!
Học Viện Cửu Long được chia ra rất nhiều viện, rất nhiều khoa, đường. Nhưng có hai Viện nổi bật nhất, đó là Pháp Viện và Võ Viện, giáo dục ma pháp và võ công. Cũng vì vậy mà hai viện này mới có số cường giả nhiều nhất, trở thành chính tông của học viện Cửu Long, các viện khác chỉ là thêm vào, hoặc là loại viện đặc biệt như Đan Viện chẳng hạn.
Trong Võ Viện lại phân thành hai Đường chính, có đường lối giáo dục khá là khác biệt:
- Tĩnh Ngộ Đường: Coi trọng thiên phú, thiên phú càng cao thì càng được nhiều tài nguyên. Đệ tử Tĩnh Ngộ Đường quanh năm bế quan tu luyện, tài nguyên cuồn cuộn. Những thiên tài đạt được đột phá càng lớn thì càng được cung cấp thêm tài nguyên, ngược lại những kẻ tiến triển chậm chạp sẽ dần bị cắt giảm, lui ra khỏi vòng trung tâm.
Lâm Ôn chính là đệ tử trung tâm của Tĩnh Ngộ Đường, bởi thiên phú của hắn rất cao, đột phá cũng cực nhanh, rất được các sư phụ trong Tĩnh Ngộ Đường coi trọng.
- Kim Cương Đường: Không quá coi trọng thiên phú, cũng không quá coi trọng đột phá, mà coi trọng chiến đấu. Chỉ có chiến thắng, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đạt được tài nguyên. Ngươi không đột phá về tu vi, nhưng thủ đoạn của ngươi lại có thể đánh bại kẻ đã đột phá, vậy thì tài nguyên sẽ là của ngươi.
Đệ tử Tĩnh Ngộ Đường được thân truyền công pháp, được chỉ bảo tận tình. Còn đệ tử Kim Cương Đường, công pháp lợi hại có rất nhiều, nhưng lĩnh ngộ lại là tự thân, từ trong chiến đấu mà tự hiểu ra, nếu không thể tự hiểu, vậy xin lỗi, ngươi đã bị loại!
Hai phương pháp cách biệt một trời một vực, nhưng không thể nói là ai đúng ai sai, tất cả phải tùy trường hợp. Ví dụ có những kẻ cốt cách rất tốt, nhưng ngộ tính lại chẳng ăn ai, nếu có danh sư chỉ điểm chỗ sai cho hắn, chắc chắn hắn sẽ là cường giả, nhưng để hắn tự lĩnh ngộ, vậy hắn cả đời cũng chỉ đành làm kẻ thấp kém.
Nhưng có những kẻ có ngộ tính rất cao, thiên phú lại bình thường. Nếu để hắn tự lĩnh ngộ, hắn sẽ tự có được con đường riêng của bản thân, trở thành cường giả. Nhưng nếu có người can thiệp sự lĩnh ngộ của hắn, đưa hắn vào một con đường không thích hợp, vậy cuối cùng ngộ tính của hắn cũng đành bỏ đi, vô vị sống qua cả đời.
Lâm Hàn đã dò hỏi rất kỹ, vào học viện Cửu Long, đầu tiên sẽ được kiểm tra thiên phú. Hắn biết, thiên phú của mình không ăn thua, cách tu luyện cũng khác người, vì thế Tĩnh Ngộ Đường không thích hợp với hắn.
Nhưng Kim Cương Đường thì khác, ở đó, người ta không cần biết ngươi tu luyện cái gì, thiên phú của ngươi ra sao. Chỉ cần ngươi có thực lực mạnh, tài nguyên là của ngươi tất! Lâm Hàn đến học viện Cửu Long là vì cái gì? Hắn đến là vì tài nguyên tu luyện cuồn cuộn ở nơi đây, không phải đến vì công pháp! Trên đại lục Ma Võ này, nếu có một công pháp thích hợp với hắn, vậy thì chỉ có Trường sinh bí điển mà thôi!
Không cần công pháp, không cần dạy bảo, chỉ cần tài nguyên!
Kim Cương Đường, đúng là cái đích mà hắn cần nhắm đến!
Đúng lúc này, đột nhiên hệ thống lách tách vang lên trong đầu Lâm Hàn:
- Kích hoạt nhiệm vụ hệ thống đầu tiên: Gia nhập học viện.
- Mục tiêu: Thành công gia nhập Võ Viện hoặc Pháp Viện của học viện Cửu Long. Nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành trong hai mươi tư giờ.
- Phần thưởng: Mười ngàn điểm thưởng (x100)
- Trừng phạt: Trực tiếp xóa bỏ Phi Lôi Thần Thuật, vĩnh viễn không thể học tập lại!
Chú thích: Đây là nhiệm vụ đầu tiên, ký chủ được ưu đãi phần thưởng gấp 100 lần, đồng thời trừng phạt cũng tăng lên 50 lần. Chúc ký chủ thành công mỹ mãn!
Lâm Hàn choáng váng!
Móa! Ta đệt! Đạch sờ mía mía….
Phi Lôi Thần Thuật giá trị thế nào?
Nếu giao dịch theo cách bình thường, giá trị của thuật này phải lên đến gần năm triệu điểm thưởng! Đấy là chưa kể Phi Lôi Thần của Lâm Hàn đã đạt đến 100% thuần thục!
Còn phần thưởng chỉ có một triệu điểm? Giời ạ, có đùa bố mày không đấy?
Nhưng nghĩ lại, trong mắt Lâm Hàn chợt nổi lên ngọn lửa khát khao. Một triệu điểm thưởng a! Hắn có cày hộc bơ cả nửa năm cũng mới chỉ kiếm được hai mươi lăm ngàn, vậy mà một nhiệm vụ đầu tiên này đã có được một triệu. Tất nhiên, đấy là được ưu đãi của nhiệm vụ đầu tiên, nhưng kể cả như thế, nhiệm vụ đơn giản thế này cũng đã được thưởng tới mười ngàn điểm thưởng a!
Có một triệu điểm thưởng này, Lâm Hàn sẽ có cơ hội mạnh lên rất nhiều. Bí thuật sẽ là thứ trong tầm với, không còn quá xa xôi!
Lâm Hàn hai mắt lóng lánh nhìn cổng thành Cửu Long, trong lòng vô hạn ước mơ về tương lai của mình.
Thành Cửu Long, đây là ngôi thành được xây dựng lên bởi học viện Cửu Long, hay nói cho chính xác, ngôi thành này chính là học viện.
Thành Cửu Long được xây dựa vào núi, tường thành bao quanh được sử dụng hoàn toàn bằng đá xanh, loại đá chuyên dụng để khắc ma pháp. Đương nhiên, trên tường thành cũng được khắc họa đủ loại trận đồ ma pháp, pháp trận, từ phòng ngự cho đến công kích, ảo ảnh,… Trên cổng thành là chiêu bài “Thành Cửu Long” đang phát sáng rực rỡ, kể cả là giữa ban ngày. Nghe nói, tấm chiêu bài này được rèn đúc từ Nguyệt Quang Tinh Kim, kết hợp tâm huyết của mười lăm vị cường giả sáng lập học viện, tấm biển không những rực rỡ, mà còn ẩn chứa rất nhiều pháp tắc, đạo lý cao thâm bên trong. Chỉ có đến Võ Thánh mới có thể nhìn ra được phần nào.
Hiện tại Lâm Hàn và Lâm Ôn đang ở cổng thành phía Bắc, cũng là cổng thành duy nhất dùng để xuất nhập. Ở phía Nam thành chính là ngọn núi hùng vĩ Cửu Long Sơn, độ cao cụ thể của nó là bao nhiêu thì rất khó nhận biết, bởi đỉnh ngọn núi quanh năm bị bọc trong mây mù, lại thêm một trận pháp hùng tráng được bày bố trên núi, khiến người ta không thể ước lượng rõ ràng ngọn núi này cao được đến đâu.
Về trận pháp trên núi, nếu người ta không biết, chưa chắc đã nhận ra được đó là trận pháp, bởi nó đã gần như hòa vào tự nhiên, trở thành trận pháp thiên nhiên vậy. Phía Nam thành Cửu Long có chín cổng thành, là lối vào của chín con đường đi lên đỉnh núi. Chín con đường này cuốn quanh ngọn núi, lại thêm cách xây dựng đặc thù, làm người ta không khó tưởng tượng ra cảnh chín con rồng khổng lồ bám quanh sườn núi, dần dẫn lên tới đỉnh. Cũng là chín con rồng này, chúng đã tạo thành trận thế Cửu Long Tranh Bá, tạo nên trận pháp bảo hộ cho Cửu Long Sơn.
Trận pháp này không những có tác dụng tụ linh, khiến linh khí trên núi nồng nặc đến mức hóa thành sương mù, mà còn có tác dụng che mắt, đồng thời, chín con rồng kia cũng tản ra uy thế khổng lồ, khác nào loài rồng man hoang đang thực sự ngủ say trên núi, khiến những kẻ tu vi yếu kém hít thở không thông.
Nghe nói, trên đỉnh núi còn có một Long Châu Đài, ở vị trí đó, đầu của chín con rồng quây quanh một cái đài cao, giống như cảnh tượng Cửu Long Đoạt Châu. Và võ đài đó, chính là nơi diễn ra trận chung kết tranh tài hàng năm của học viện, đồng thời cũng là nơi tôn vinh các thiên tài cường giả xuất sắc nhất học viện Cửu Long.
Ở phía Đông thành Cửu Long là một hồ nước khổng lồ rộng gần một ngàn dặm, nếu đưa mắt nhìn, chưa chắc người thường đã có thể đứng từ bên này mà thấy được bờ bên kia. Hồ này cũng được coi như một khu vực để tu luyện. Mỗi đệ tử có thể kiếm một vùng quanh hồ, tự dựng lều, lán, hoặc là một căn nhà nhỏ cũng được, hoặc chi trả cho học viện để có được một địa điểm tu luyện tốt quanh hồ.
Tất nhiên, đất chật mà người thì đông, hồ này rộng thì rộng thật, nhưng cũng có phần không đủ cho đệ tử trong viện. Nên nhớ, mỗi đệ tử đều cần một diện tích đất khá rộng để tu luyện kỹ năng, chứ không phải chỉ cần một chỗ cư trú để bế quan. Nếu chỉ cần yên tĩnh để bế quan, vào trong thành Cửu Long là được rồi. Trong thành náo nhiệt, nhưng không thiếu địa điểm thanh tĩnh.
Do đó, việc thách đấu nhau để tranh giành “lãnh địa” cũng có diễn ra. Học viện cũng không ngăn cấm, thậm chí còn có phần ủng hộ, chỉ cần không tranh đấu gây ra tàn phế hay chết người là được rồi.
…
Lan man,… lại nói về phía Tây thành Cửu Long, đây là một nhánh của rừng rậm Táng Hồn. Bên trong khá thanh tĩnh, cũng có phần hoang vu. Tuy rằng nhiều người từng muốn xâm nhập nơi đây, tạo thành một vùng cư trú và tu luyện cho đệ tử, nhưng những người đó kẻ thì bị thế lực thần bí (khả năng cao là cao tầng trong rừng rậm Táng Hồn) giết chết, kẻ thì bị học viện triệu hồi, khiển trách nặng nề.
Từ đó, đệ tử học viện Cửu Long khá là kiêng kỵ vùng rừng phía Tây này. Đương nhiên, vẫn có đệ tử vào rừng tu luyện, những đệ tử này chỉ là số ít, đơn độc vào rừng, cũng không gây phản ứng quá lớn, có người còn tiến bộ nhanh như gió, lại kiếm trác kha khá từ trong rừng. Nhưng ít người thì không sao, nếu như tràn vào rừng có tổ chức với quy mô lớn, vậy thì có chuyện xảy ra rồi!
----
Lâm Hàn và Lâm Ôn dễ dàng vượt qua cổng thành, cơ bản là vì Lâm Ôn đã có giấy thông hành, lại là loại cao cấp, chẳng ai thừa hơi đi gây chuyện với hắn.
Lâm Ôn thuần thục dẫn Lâm Hàn rẽ trái rẽ phải, qua nửa giờ, hai anh em đã đến trước cổng kiến trúc cao nhất trong thành.
Đây là một tòa lâu đài!
Tòa lâu đài này được xây dựng theo kiến trúc ma pháp thần thoại của phương Tây. Cao chót vót, chìm trong sương mù. Lâu đài còn được xây dựng rất nhiều các ngọn tháp nhọn hoắt chọc thủng trời xanh, nhưng chung quy các ngọn tháp đều được xây dựng với độ cao đối xứng về hai bên, ngọn tháp ở chính giữa là lớn nhất, cũng cao nhất, hùng vĩ nhất.
Xung quanh tòa lâu đài là phương viên cực kỳ rộng rãi, với vài khu vực kiến trúc khác nhau. Xung quanh lại là tường vây chắc chắn được khảm thạch thành từng hình dáng kỳ lạ, kiến trúc tường vây này lại mang đậm chất của hoàng thành phương Đông, hay nói cho chuẩn là… rất giống tử cấm thành ở trung khựa.
Thấy Lâm Hàn kinh dị nhìn kiến trúc trước mắt, đặc biệt là tòa lâu đài kia, Lâm Ôn lắc lắc đầu vỗ vai hắn:
- Đừng có nhìn, bên đó là tòa lâu đài của Pháp Viện, đám ma pháp sư nhiều chuyện, lúc nào cũng lấy lý do: thích lên cao để cảm nhận nguyên tố dễ hơn, nên kiến trúc của Pháp Viện mới có cái kiểu như vậy. Đi thôi, chúng ta tới Võ Viện!
Lâm Hàn ồ một tiếng, cũng không ý kiến thêm gì. Hắn chỉ cảm thấy lâu đài này rất quen thuộc, hình như khá giống lâu đài Dracula trong game Castlevania mà thôi, chỉ khác ở chỗ, lâu đài Dracula kia nhìn tràn đầy màu sắc ma quỷ, còn lâu đài này lại là huyền bí, mang theo một chút tráng lệ và hào hùng.
Đi vào trong học viện, lại rẽ qua rẽ lại một lúc, Lâm Hàn và Lâm Ôn đã đi đến một vùng kiến trúc khác hoàn toàn.
Thật tráng lệ!
Nếu tòa lâu đài kia gây ấn tượng bởi chiều cao, thì vùng kiến trúc này lại gây ấn tượng cho Lâm Hàn bởi sự đồ sộ!
Cái gì cũng to! Cái gì cũng rộng… ách, miêu tả hơi phũ.
Đường rộng thênh thang, bậc thang rộng bạt ngàn. Đập vào mắt phía trước là một tòa kiến trúc cũng cực kỳ đồ sộ. Kiến trúc này không cao như lâu đài Pháp Viện, chỉ có một tầng, nhưng một tầng này cũng phải cao đến hơn ba mươi mét, không nói tới cái mặt tiền rộng tổ chảng, riêng hai cánh cổng làm bằng hồng mộc rộng đến gần hai lăm mét kia đã đủ làm cho Lâm Hàn hoa cả mắt rồi.
Trước đây Lâm Hàn chỉ là con mọt game, hắn đã bao giờ chứng kiến hàng loạt thứ đồ sộ thế này chứ? Kiến trúc xung quanh này, làm hắn cảm thấy như mình chỉ là một con kiến nhỏ bé, đang đứng đây ngưỡng mộ nhìn người khổng lồ vậy.
Nhìn vào bên trong cung điện, ừ, tạm gọi kiến trúc này là cung điện đi, bởi Lâm Hàn cũng chả biết gọi nó là gì nữa. Nhìn vào bên trong, hiện tại đang có khoảng hơn mười người đủ nam lẫn nữ xếp hàng chờ đến lượt mình trắc thí, hy vọng có thể tham gia học viện Cửu Long.
Tuy rằng hàng năm, học viện Cửu Long chiêu sinh rất nhiều, nhưng hầu hết là qua những con đường khác, chất lượng đệ tử tuyển qua những con đường kia đều rất đảm bảo, vì đó là do các nhân vật có thực lực trong viện tự mình kiểm tra, sau đó giới thiệu vào học viện. Liên quan đến vấn đề mặt mũi, không mấy ai lại đi chiêu mộ phế vật vào viện bằng danh nghĩa của mình. Có chăng thì chỉ chiêu mộ vào khoa chính trị mà thôi.
Ở học viện này, Lâm Ôn có một sư phụ rất mạnh mẽ, nhưng một sư phụ Tĩnh Ngộ Đường giới thiệu đệ tử cho Kim Cương Đường, nghe ra cũng hơi kỳ quái. Lâm Ôn cũng không quá nguyện ý làm phiền sư phụ, mà Lâm Hàn cũng không muốn mang ơn người khác, vì vậy, hắn lựa chọn tự tuyển vào. Hơn nữa, nhiệm vụ của hệ thống cũng không cho hắn lắt léo đi cổng sau, khiến Lâm Hàn cũng khá bất đắc dĩ.
Chờ khoảng năm phút, hơn mười người kia đều đã bị loại dần, hoặc là được tuyển, phía sau Lâm Hàn cũng có thêm khoảng bảy tám người. Cũng đến lượt hắn lên trắc thí rồi.
Người phía trước Lâm Hàn là một thằng bé mới khoảng sáu bảy tuổi. Trải qua trắc thí, kết quả của hắn rất tốt, thiên phú Thượng Phẩm! Ngay lập tức đã có một người trung niên mỉm cười nhẹ nhàng đến tiếp chuyện với hắn, giới thiệu về Võ Viện, Tĩnh Ngộ Đường, mục đích cuối cùng chính là chiêu mộ hắn về Tĩnh Ngộ Đường. Người xung quanh nhìn thấy cũng không để ý, coi như đây là chuyện đương nhiên.
Đến lượt Lâm Hàn, hắn từ tốn tiến lên năm bước, đặt tay lên tấm màn trong suốt trước mắt.
Tiếp xúc với bàn tay Lâm Hàn, màn sóng trở nên dập dờn, sự trong suốt như thanh thủy cũng dần thay thế bởi màu nâu sẫm ở trung tâm, màu xanh lam đậm ở quanh đó, và xanh nhạt ở viền tấm màn.
- Kinh mạch yếu ớt, tư chất tu luyện nội công: Hạ hạ phẩm.
- Thân thể, gân mạch cường tráng, tư chất tu luyện ngoại công: Cực phẩm
- Tinh thần lực bình thường, tư chất tu luyện ma pháp: Trung phẩm.
Phán định tu vi: Võ sư cấp mười!
Lâm Hàn hơi thở dài, cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn tu luyện Trường Sinh bí điển cũng được gần một năm, kinh mạch cũng được cải tạo kha khá, nhưng không khả quan cho lắm, vẫn chỉ là mức hạ phẩm, thậm chí còn là hạ phẩm trong hạ phẩm, biểu hiện là màu nâu sẫm ở trung tâm.
Thân thể cường tráng là chắc chắn, bởi không những nhờ Trường sinh bí điển, mà còn là huyết thống Senju, cùng phương pháp rèn luyện thể thuật đặc biệt, hiện tại sức sống trong người hắn cực kỳ mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, tốc độ cũng không phải dạng vừa, đã đến cái mức này, phán đoán tư chất tu luyện ngoại công của hắn thuộc hàng Cực phẩm cũng không quá đáng.
Ngay cả Chakra, cũng có đến 80% là xuất phát từ tế bào thân thể, tinh thần lực chỉ chiếm 20%. Đấy là nhờ hắn có ưu thế của người xuyên việt, tinh thần lực khá là mạnh mẽ mới được như thế.
Lại nói về tinh thần lực, nhờ Chakra tăng lên, tinh thần lực của Lâm Hàn cũng có xu hướng tăng trưởng dần dần. Trước đây, tinh thần lực của hắn vốn đã mạnh, chỉ là không cảm nhận được nguyên tố nên không thể phát triển mà thôi. Bây giờ chẳng những cảm nhận được nguyên tố, lại còn được Chakra ảnh hưởng, tinh thần lực của hắn tăng trưởng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dù sao Lâm Hàn cũng không quá tập trung vào tinh thần lực, nên phán đoán hắn là Trung phẩm cũng là lẽ thường.
Người xung quanh thấy là kết quả này, có người hả hê cười nhạo, có người lại thầm thở dài tiếc hận. Thân thể hắn tốt như vậy, nếu kinh mạch mạnh hơn, chỉ cần là Trung Phẩm mà thôi, hắn có lẽ sẽ tu luyện được đến mức từ ngoại sinh nội, trở thành cường giả cũng không chừng. Nhưng kinh mạch của Lâm Hàn lại quá yếu, nếu sinh ra nội khí mà kinh mạch lại không tiếp nhận nổi, vậy thì có họa sát thân.
Không có ai tiến lên, không có ai tới tiếp chuyện với hắn, với hi vọng chiêu mộ hắn. Chỉ có người giám sát trắc thí mở miệng từ tốn khuyên giải:
- Thân thể của ngươi rất tốt, tu luyện ngoại công chăm chỉ, có thể sẽ trở thành cường giả! Tĩnh Ngộ Đường không thích hợp với ngươi, tới nội đường thử sức với Kim Cương Đường đi, hy vọng ngươi sẽ thành công! Nếu không thành công thì hãy tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm của ngươi, chắc chắn sẽ được thu nhận, còn đạt được đến đâu thì còn do số phận của ngươi nữa!
Lâm Hàn trầm mặc gật đầu, lững thững đi tới nội đường trong ánh mắt kinh dị của người khác.
Hầu hết mọi người đều nghĩ hắn sẽ tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm tuy không được coi trọng cho lắm, nhưng đã chắc chắn được thu nhận rồi, từ từ tu luyện, từ từ tích lũy, còn sợ gì sau này không có tương lai?
Nhưng hắn lại ngay lập tức đi vào nội viện, lựa chọn thử thách gia nhập Kim Cương Đường.
Kim Cương Đường a! Nơi đây toàn một lũ cuồng chiến đấu, muốn vào Kim Cương Đường, không có thủ đoạn đặc biệt, thì cũng phải có tu vi Đại Võ Sư cấp năm trở lên, hơn nữa, đấy chỉ là mức tối thiểu nhất mà thôi! Tùy từng trường hợp mà yêu cầu còn cao hơn nhiều!
Lâm Hàn cũng mặc kệ đám người xung quanh, hắn từng bước tiến vào nội đường, đi về phía đã được chỉ định trước.
Đây là một cái sân rộng, bên trong chỉ có duy nhất một người đàn ông để râu quai nón đang thích ý rung đùi, cửa sau vẫn còn một bóng người đang lững thững rời đi, có lẽ là một người thử thách thất bại.
Thấy Lâm Hàn đi vào, người đàn ông cũng chỉ liếc qua một cái, nhàn nhã nói:
- Quy định cũ, đánh trúng ta một chiêu, hoặc là chịu đựng được mười phút dưới tay ta, ngươi sẽ là đệ tử Kim Cương Đường!
Lâm Hàn gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi nặng nề!
Người này… rất mạnh!
Uy thế mà hắn thả ra, ít nhất cũng phải ngang bằng một Thượng Nhẫn! Khả năng phán đoán tu vi của Ninja không được tốt cho lắm, Lâm Hàn chỉ từ khí tức đó, suy ra được hắn có thể là Võ Tôn, thậm chí là Võ Vương! Nhưng thực tế tu vi của hắn là gì, cấp mấy, Lâm Hàn thật sự không biết!
Khó xơi a!
Nhưng ka không thua đâu! Ka cũng không tin, thủ đoạn quỷ dị của Ninja, đánh xuất kỳ bất ý mà không thể làm tên kia bất ngờ một lần, dành lấy thành công hay sao?
Lâm Hàn điên cuồng hò hét trong lòng! Nụ cười tự tin đang tràn ngập trên môi.