Đủ mọi chuyện trên trời dưới biển đều rơi hết vào tai nàng.
Thiếu nữ đó chính là Thẩm Tuyết. 4 năm trước lão quái vật nhận nàng làm đồ đệ. Nghe lão kể, ngày xưa lão là đệ nhất cao thủ Nam Cương thống lĩnh một nhóm 50 sát thủ tinh anh và đặt tên chỉ một chữ Tuyệt. Là tổ chức thần bí nằm trong vùng kiểm soát của một đạo quán rất bí ẩn và to lớn Diệt Thế Đạo.
Nhưng trong tổ chức có gián điệp. Hắn đã đánh cắp thánh vật trấn thủ và bỏ trốn. Từ đó Tuyệt tan rã và lão sư phụ bị lưu lạc tới nơi này. Dù tính tình của lão rất bất thường cùng cử chỉ đê tiện nhưng trong 4 năm qua sư phụ đã dạy nàng rất nhiều thứ.
Lão đã dạy nàng Diệt Thế Thần Công và Quái kiếm cùng rất nhiều loại võ công thâm hậu khác. Diệt Thế thần công( võ công bí truyền của Diệt Thế Đạo) đúng như tên gọi chỉ cần một chiêu cũng có thể huỷ diệt cả trời đất. Đây là loại công pháp nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Ai sở hữu loại công pháp này sẽ là kẻ mạnh nhất. Những nhân sĩ giang hồ đố kỵ và luôn gán cho Diệt Thế thần công cái mác tà môn ngoại đạo.
Vì vậy họ luôn truy sát những người biết loại võ công này nhằm trừ hậu hoạ về sau. Lão quái cũng là bị ám hại tới đường cùng nên mới phải ẩn cư nơi này. Trong thời gian đó, vẫn luôn có những kẻ muốn diệt cỏ tận gốc mà tìm đến đây. Bởi vậy, lão mới phải đặt bẫy để cản đường bọn chúng.
Quái kiếm là kiếm pháp do sư phụ tự sáng tạo. Đường kiếm có khi uyển chuyển, mềm mại, có lúc lại mạnh mẽ, quyết đoán, có khi lại nhanh nhẹn, tinh ranh khiến đối thủ như bị dẫn vào một màn sương mù mịt. Lão sư phụ có kể lại cho nàng rằng khi mới nhìn thấy nàng lão đã nhìn ra căn cơ luyện võ rất cao. Và đặc biệt thích hợp với loại võ công như Diệt Thế thần công và Quái kiếm. Với lại trong tay nàng sẵn có quái kiếm huyết sắc nên thuận lợi vô cùng.
Quả đúng như vậy, đến nay nàng đã luyện đến tầng thứ 8 trong 9 tầng của Diệt Thế thần công và thành thạo Quái kiếm. Thêm nữa, lão sư phụ còn dạy nàng dùng nội lực khống chế âm thanh. Dạy cho nàng những khúc nhạc uyển chuyển nhưng lại có uy lực kinh người. Ban ngày thì luyện võ, ban đêm nàng lại phải cùng lão chế độc dược.
Nàng đã được lão sư phụ thả tự do với nguyện vọng tìm lại đứa con trai đã thất lạc. Lão còn giao cho nàng tín vật của Tuyệt và nhờ nàng giao cho một người tên Ma Thiên Lân, người đó sẽ giúp đỡ nàng. Thẩm Tuyết thở dài. Giữa tỷ tỷ con người thế này thì biết tìm gã họ Ma ấy ở đâu, biết tìm đến bao giờ? Trong khi nàng đang miên man thì có một thanh kiếm đặt trên mặt bàn nàng đang ngồi. Giọng nói trầm khàn vang lên.
"Cô nương, ta ngồi cùng được chứ? Hết bàn trống rồi.
Đủ mọi chuyện trên trời dưới biển đều rơi hết vào tai nàng.
Thiếu nữ đó chính là Thẩm Tuyết. 4 năm trước lão quái vật nhận nàng làm đồ đệ. Nghe lão kể, ngày xưa lão là đệ nhất cao thủ Nam Cương thống lĩnh một nhóm 50 sát thủ tinh anh và đặt tên chỉ một chữ Tuyệt. Là tổ chức thần bí nằm trong vùng kiểm soát của một đạo quán rất bí ẩn và to lớn Diệt Thế Đạo.
Nhưng trong tổ chức có gián điệp. Hắn đã đánh cắp thánh vật trấn thủ và bỏ trốn. Từ đó Tuyệt tan rã và lão sư phụ bị lưu lạc tới nơi này. Dù tính tình của lão rất bất thường cùng cử chỉ đê tiện nhưng trong 4 năm qua sư phụ đã dạy nàng rất nhiều thứ.
Lão đã dạy nàng Diệt Thế Thần Công và Quái kiếm cùng rất nhiều loại võ công thâm hậu khác. Diệt Thế thần công( võ công bí truyền của Diệt Thế Đạo) đúng như tên gọi chỉ cần một chiêu cũng có thể huỷ diệt cả trời đất. Đây là loại công pháp nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Ai sở hữu loại công pháp này sẽ là kẻ mạnh nhất. Những nhân sĩ giang hồ đố kỵ và luôn gán cho Diệt Thế thần công cái mác tà môn ngoại đạo.
Vì vậy họ luôn truy sát những người biết loại võ công này nhằm trừ hậu hoạ về sau. Lão quái cũng là bị ám hại tới đường cùng nên mới phải ẩn cư nơi này. Trong thời gian đó, vẫn luôn có những kẻ muốn diệt cỏ tận gốc mà tìm đến đây. Bởi vậy, lão mới phải đặt bẫy để cản đường bọn chúng.
Quái kiếm là kiếm pháp do sư phụ tự sáng tạo. Đường kiếm có khi uyển chuyển, mềm mại, có lúc lại mạnh mẽ, quyết đoán, có khi lại nhanh nhẹn, tinh ranh khiến đối thủ như bị dẫn vào một màn sương mù mịt. Lão sư phụ có kể lại cho nàng rằng khi mới nhìn thấy nàng lão đã nhìn ra căn cơ luyện võ rất cao. Và đặc biệt thích hợp với loại võ công như Diệt Thế thần công và Quái kiếm. Với lại trong tay nàng sẵn có quái kiếm huyết sắc nên thuận lợi vô cùng.
Quả đúng như vậy, đến nay nàng đã luyện đến tầng thứ 8 trong 9 tầng của Diệt Thế thần công và thành thạo Quái kiếm. Thêm nữa, lão sư phụ còn dạy nàng dùng nội lực khống chế âm thanh. Dạy cho nàng những khúc nhạc uyển chuyển nhưng lại có uy lực kinh người. Ban ngày thì luyện võ, ban đêm nàng lại phải cùng lão chế độc dược.
Nàng đã được lão sư phụ thả tự do với nguyện vọng tìm lại đứa con trai đã thất lạc. Lão còn giao cho nàng tín vật của Tuyệt và nhờ nàng giao cho một người tên Ma Thiên Lân, người đó sẽ giúp đỡ nàng. Thẩm Tuyết thở dài. Giữa tỷ tỷ con người thế này thì biết tìm gã họ Ma ấy ở đâu, biết tìm đến bao giờ? Trong khi nàng đang miên man thì có một thanh kiếm đặt trên mặt bàn nàng đang ngồi. Giọng nói trầm khàn vang lên.
"Cô nương, ta ngồi cùng được chứ? Hết bàn trống rồi"
Thẩm Tuyết ngước mắt lên. Đó là một nam tử có khuôn mặt góc cạnh nam tính trước mắt. Thân hình cao to làn da nâu đúng chuẩn nam nhân nha. Bên cạnh hắn là một cô nương có nhan sắc thanh tú trên tay có cầm một thanh trường kiếm. Cả hai người bọn họ đều tràn ngập một cỗ chính khí, đáy mắt ngập tràn tia khảng khái, cương trực. Nhìn dáng đứng vững trãi của họ cùng cảm nhận nhạy bén, Thẩm Tuyết có thể khẳng định họ là người luyện võ và là đệ tử của danh môn chính phái.
Thẩm Tuyết không đáp mà chỉ ra hiệu mời bọn họ ngồi xuống.
Cô nương thanh tú mở lời.
"Ta tên Lục Cầm, còn đại sư huynh của ta tên Nghiêm Thanh. Chúng ta là môn đệ của Huyền Môn tông. Dám hỏi quý danh của cô nương là gì?"
Thẩm Tuyết mỉm cười đáp lại.
"Cứ gọi ta là Phong Tuyết. Nghe danh Huyền Môn tông đã lâu, quả đúng là chính phái trong thiên hạ"
Nàng muốn che dấu danh tính của mình nhằm phòng ngừa nguy hiểm.
Còn về Huyền Môn tông kia, nàng cũng chẳng rõ lắm, chỉ biết là danh môn chính phái trong giang hồ thôi.
Lần này trở về, nàng đến Long thành đầu tiên vì muốn tìm chút bạc làm vốn làm ăn lập danh giang hồ. Đi tới đây lại đúng giao thừa nên liền tới Mãn Xuân các xem náo nhiệt.
Lục Cầm hào hứng hỏi Thẩm Tuyết.
"Phong cô nương, cô tới đây xem hay chỉ tiện đường dừng chân thôi?"
Thẩm Tuyết đáp.
“Chỉ là tiện đường dừng chân thôi.” Dù sao 4 năm qua nàng cũng chỉ ở cùng một chỗ với sư phụ đâu có gặp ai, làm gì có bằng hữu gì chứ buồn chết, hôm nay được tự do sao không dạo chơi vài vòng, xem náo nhiệt.
Lúc này ở trên đài, chủ quản Mãn Xuân các bước lên. Đó là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt sắc sảo được trang điểm tỉ mỉ. Bà ta khoan thai cất giọng.
"Nào chư vị quan khách, cũng như mọi năm, tối hôm nay Mãn Xuân các tổ chức cuộc thi tuyển chọn đệ nhất tài nữ. Cuộc thi gồm 3 phần: phần thứ nhất đấu nhan sắc, phần thứ hai đấu tài năng và phần thứ ba là đấu trí tuệ. Chủ khảo gồm: Tần vương gia Vân quốc Vân Kỳ, thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Phàm, trưởng công chúa Phong quốc Phong Tử Tuyết và Tề vương gia Long quốc Long Mạnh Hiên."
Lời vừa dứt, đám đông lập tức bàn tán xôn xao. Một cô nương hoài xuân đỏ mặt lên tiếng:
"Tần vương gia thật tuấn mĩ vô song. Ta nguyện chết vì chàng ấy."
Thẩm Tuyết hài hước nhìn thiếu nữ kia. Thật đúng là sến hết chỗ nói.Nàng đưa mắt nhìn lên phía bục an toạ của chủ khảo. Một hàng toàn tuấn nam, mĩ nữ xuất hiện.
Nam tử mặc y phục tử sắc có lẽ là Tần vương gia Vân Kỳ. Hắn có nhan sắc tuấn mĩ nhu hoà. Trên môi luôn thường trực nụ cười ấm áp như gió xuân. Nụ cười khuynh đảo trái tim mọi thiếu nữ. Nhưng đối với Thẩm Tuyết nàng mà nói, đó lại là nụ cười cực kỳ giả dối.
Người tiếp theo, một nam tử mặc trường bào màu đỏ thẫm là Tề vương. Ngũ quan anh tuấn sắc nét, lông mày hơi đậm cùng hốc mắt sâu khiến hắn trông thật nam tính. Chân mày của hắn hơi cau lại dáng ngồi nghiêm trang. Ừm, tên này chắc chắn là một võ tướng, nhìn hắn không hợp với lễ nghi cung đình chút nào. Rất phóng khoáng bá đạo mà tự do tự tại nhưng không thiếu nét nghiêm nghị của một tướng quân.
Trưởng công chúa Phong Tử Tuyết dung mạo bất phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi mọng mím lại trông có vẻ nghiêm khắc. Trong mắt là sự lạnh lùng, cao ngạo khiến kẻ khác run sợ. Nàng ngồi ngay ngắn và lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Trước mặt che một tấm mạng mỏng màu hồng nhạt, lấp đi một phần dung nhan hiếm có, nhưng với công lực của Thẩm Tuyết lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cuối cùng là thái tử Hiên Viên Phàm. Vị thái tử này cũng tuấn mĩ không kém, nhưng hắn có sự lười biếng cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hắn chống cằm đảo mắt nhìn xuống giống như nhìn những sinh linh nhỏ bé chỉ cần một cái miết tay cũng chết. Ánh mắt sắc bén không hợp với bộ dáng lười của hắn đã bán đứng hắn trong mắt Thẩm Tuyết. Theo nàng thì tên này không lười như vẻ ngoài của hắn, là một nhân vật khó lường.
Trên bàn đã dọn ra thức ăn. Nàng chẳng để ý gì nữa, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Đã lâu lắm rồi nàng không được ăn ngon như vậy. Lúc sống trong rừng với lão sư phụ, nàng chỉ được ăn rau dại với vài con thú nướng qua loa thật chán ngắt. Lục Cầm cùng Nghiêm Thanh tròn mắt nhìn nàng ăn như hổ đói.
Một hồng y nữ tử bước lên đài, trong tay nàng ta ôm một cây đàn dời bước về phía chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn mà nhẹ nhàng ngồi xuống. Bắt đầu khải đàn. Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn. Kết thúc một khúc nhạc nàng kia đứng dậy ôm đàn bước vào trong, kèm theo là tiếng vỗ tay khen ngợi không dứt cửa những gã nam nhân đang ngồi phía dưới.
Tiếp theo là tới phần thi của một bạch y nữ tử, nhìn người cũng rất xinh đẹp nhưng hình như tính tình kiêu ngạo đanh đá. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y trắng tuyết. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Mạnh Hiên. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Thẩm Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi cho đã ghét.
Khi mà bạch y nữ tử đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Phong Tử Tuyết ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại bạch y nử tử tới vậy?
Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ háo sắc của nàng
Tất cả cơ trên mặt Thẩm Tuyết đông cứng lại, khóe miệng không tự giác nghoéo lại liên hồi. Mấy hạt lạc đang dùng nội lực di chuyển mượt mà cũng bị khựng lại và rơi xuống hết. Nàng nhẹn họng lắp bắp trả lời:
“Đúng vậy a, miệng ngươi thì cười tủm tỉm, má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh như sao. Bộ gió của ngươi như thế không phải hoài xuân là gì?”
Miệng Thẩm Tuyết méo xệch đi, con ngươi từ đen chuyển sang thâm trầm hơn trong đó xẹt qua một tia bất đắc dĩ cùng trào phúng. Thẩm Tuyết không thèm quan tâm đến nàng ta tiếp tục điều khiển mấy hạt lạc trong tay áo. Nhưng lần này dứt khoát cùng tuyệt tình hơn.
Phía bên kia Nghiêm Thanh thấy nàng tức giận nhưng không phát ra được lắc đầu quay đi nơi khác cười thầm. Hắn nghĩ cô nương này đúng là khá thú vị đây.
Trên đài, bạch y nữ tử vẫn đang múa rất trôi chảy. Nàng ta tung người lên cao và tạo nên tư thế đẹp mắt chuẩn bị kết thúc bài múa. Đột nhiên, phía dưới bay lên một vật nhỏ với lực không hề nhỏ. Nó găm vào bụng cùng chân nàng ta. Khiến ả như diều đứt dây lập tức rơi xuống.
Chưa dừng lại, phía dưới Thẩm Tuyết chưa qua cơn tức giận vô cớ kia, điều khiển ngày càng nhiều hạt lạc bay tới điểm trúng lên những huyệt vị trọng yếu trên cơ thể nàng ta. Bạch y nữ tử vừa đau vừa nhột, nàng ta bật cười khanh khách mày thì co rúm lại dán chặt vào nhau.
Trên hàng ghế giám khảo, bốn vị chủ khảo ngạc nhiên nhìn một màn vừa xảy ra. Họ nhăn mày nghỉ rằng chắc chắn kẻ đứng sau việc này không đơn giản. Nội lực đó phải thâm hậu nhường nào mới khiến những hạt lạc đó có tính sát thương cao như vậy.
Vết thương nơi tay của nàng ta, coi như vô phương cứu chữa phàm là đã bị phế mất hai cánh tay. Ra tay đúng đủ ngoan độc. Bên dưới những người xem vẫn chưa kịp định thần đã có người lên đài kéo bạch y nữ tử vẫn còn đang cười sặc sụa xuống.
Vốn Thẩm Tuyết đã gặp qua bạch y nữ tử kia. Ả ta đúng là điêu ngoa đanh đá. Nữ tì đi theo hầu hạ ả ta trong lúc vô tình đi đường vì vội chạy theo ả ta. Lúc đó, ả ta bỗng nhiên dừng lại làm hại nữ tì không kịp chậm lại tốc độ va phải ả ta. Mặc cho nữ tì kia van xin dập đầu chảy máu ả ta vẫn cho người đem hai chân nữ tì phế đi, rồi vứt ra ngoài.
Hạng người độc ác này, bên ngoài giả nhu nhu nhược nhược là thứ Thẩm Tuyết nàng ghét nhất. Huống gì ả ta xem tính mạng nữ tì kia như cỏ rác. Nàng vốn là người hiện đại với tư tưởng không phân biệt giai cấp đến với thế giới này dù đã bốn năm nhưng vẫn không tẩy đi được. Thẩm Tuyết quyết định dạy cho ả ta bài học mới có tình huống lạc bay người cười như lúc nãy.
Từ lúc bạch y nữ tử xuống đài tới giờ cũng đã qua 10 phút mà thí sinh tiếp theo vẫn chưa thấy xuất hiện. Chợt, có những cánh hoa bay nhẹ nhàng nhuốm đỏ cả không gian. Một mùi hương dịu nhẹ lan tỏa trong khoang mũi Thẩm Tuyết nhíu mày. Thứ mùi này rất quen thuộc, đúng là rất quen thuộc nha.
Một bóng dáng đen thui bay từ trên lầu hai xuống. Trường bào đen tuyền với phần tay áo rộng thùng thình bay trong gió. Mái tóc đen được buộc lại rất hờ hững. Nàng ta tiếp đất nhẹ như một cơn gió. Chiếc sa mỏng che đi cả khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt rất đẹp. Vầng trán cao làn da trắng. Đôi mắt to rất có hồn. Có thể thấy cô ta cũng là một mỹ nữ. Khóe mắt đính một đóa phù dung yêu mị
Toàn trường đồng loạt ngây ra, đến cả Hiên Viên Phàm cũng dựng sống lưng nhìn cô ta. Chưa thấy nữ tử nào mặt trang phục đen mà lại thanh nhã mềm mại như vậy.
Nàng ta bắt đầu múa. Tung ra dải lụa trắng tinh, như có linh tính uốn lượn mềm mại. Một con rồi cả đàn hồ điệp quay quanh nàng ta khiến cảnh tượng lần nữa rơi vào choáng ngợp nín thở quan sát.
Trên đài, nàng ta vung tay dùng dải lụa quấn lấy cây tỳ bà đã chuẩn bị sẵn vừa đàn vừa múa, rất thành thục, đẹp mắt. Tiếng tỳ bà réo rắt, bi thương khiến tim đau nhói. Sau đó lại nhẹ nhàng, thánh khiết vuốt ve an ủi. Cả Mãn Xuân các chìm vào tiếng tỳ bà xéo rắt kia. Ánh mắt họ trở nên dại đi, đầu mị ra nhìm chằm chằm nữ tử đang vừa đàn vừa múa trên đài. Trừ bỏ Thẩm Tuyết nàng đang đang nheo mắt nhìn nữ tử lẩm bẩm:
“Nàng ta cũng biết dùng mị hồn phổ. Không lẽ là sư tỹ đồng môn?”
Nhưng ánh mắt nàng trở nên sáng tỏ khi thấy phía sau gáy nàng ta có một ký hiệu gì đó hình như là một ngôi sao thì phải. Đó là ký hiệu riêng của sát thủ Cô Hồng Bảo, tổ chức sát thủ đứng hàng thứ nhất trên gian hồ hiện nay.
Trên hàng ghế chủ khảo, ba nam tử đã phát hiện có gì đó không đúng. Nhưng dù muốn cưỡng lại thì vẫn bị tiếng đàn cuốn đi và hoàn toàn chìm đắm giống như những người khác.
Khi đã hài lòng với phản ứng của mọi người, nàng ta nhếch mép cười lạnh. Thu hồi dải lụa trắng vào tay áo, tay kia vẫn tiếp tục đàn. Cùng lúc phóng ra thay cho dải lụa là một thanh đao bén nhọn. Nhưng lúc bay được một nửa nó tách ra làm hai rồi hướng về phía Phong Tử Tuyết cùng thái tử Hiên Viên Phàm.
Thẩm Tuyết đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc nàng ta một chút. Lại dùng hạt lạc cuối cùng trong ống tay áo bắn nhanh về phía lưỡi đao đang lao nhanh đi. Khi mũi đao cắt ngang hạt lạc thì nửa hạt còn lại tiếp tục bay đi với tốc độ không giảm hướng về mũi đao còn lại đang sắp xuyên qua trái tim Phong Tử Tuyết. Đao mất đà mà lệch hướng rũ xuống.
Nàng ta quá đỗi ngạc nhiên, cư nhiên còn có người không bị tiếng đàn của nàng mê hoặc đi. Mị hồn phổ của nàng không lẽ bị người nhìn thấu. Tiếng đàn không vì thế mà ngừng lại mà có xu hướng mạnh lên câu hồn mê hoặc hơn. Thẩm Tuyết có ý tốt cầm lên một chiếc đũa phóng mạnh về phía Tề vương Long Mạnh Hiên. Hắn trong số bốn người trên là người Thẩm Tuyết xem vừa mắt nhất bởi thái độ cử chỉ của hắn thẳng thắn, đúng chuẩn một võ tướng nhưng không mất đi sự tinh anh.
Long Mạnh Hiên giật mình choàng tỉnh thấy tình huống này thì hoảng hốt. Nếu Phong Tử Tuyết cùng Hiên Viên Phàm chết thì chắc chắn Long quốc cùng Hiên Viên quốc sẽ mượn cơ hội này dấy lên binh đao. Lúc đó phụ hoàng sẽ trách phạt hắn không chu toàn được mọi việc. Không những thế mặt mũi hắn cũng không còn.
Long Mạnh Hiên rút kiếm xông lên. Nàng ta bình tĩnh ứng biến, phải nói rằng võ công của nàng ta cũng rất cao. Kẻ tám lạng người nữa cân với Long Mạnh Hiên. Lúc này binh lính cũng nghe tiếng động ập vào, thấy bất lợi nàng ta huýt sáo một tiếng một đám hắc y nhân cũng xông vào trên tay từng người còn chia ra nắm những nhạc cụ khác nhau như sáo, tiêu. Trống và cả đàn,...
Hai bên đánh nhau kịch liệt Thẩm Tuyết với tay lau tỉnh Lục Cầm kéo tay rời đi. Nghiêm Thanh thấy vậy cũng nhanh chóng ly khai.
Kéo Lục Cầm ra ngoài Thẩm Tuyết cáo từ Lục Cầm cùng Nghiêm Thanh rồi tìm một khách điếm nghỉ qua đêm.
Cuộc thi tài nữ được chọn là Hoa Mị Nhi nữ tử hồng y khải đàn. Người đầu tiên bước lên đài thi đấu