Nhờ tiểu nhị chuẩn bị nước ấm nàng muốn tắm rửa. Lâu lắm rồi nàng chưa tắm qua nước nóng nha. Sau khi thoải mái ngâm mình cọ rửa nàng tẩy sạch lớp hóa trang. Liến một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi cao mà thanh tú, gò má phác hồng tự nhiên như thoa phấn. Đôi môi đỏ mọng ướt át. Dưới hàng lông mi dài cong vút là cặp mắt đen huyền sáng long lanh. Một nhan sắc đến hoa cũng phải ghen tỵ.
Nàng lại khoát lên người bộ váy màu trắng nơi cổ tay áo thiêu chỉ vàng tinh xảo. Thân hình mảnh mai yểu điệu từng bước tiến về phòng. Leo lên giường xếp bằng bắt đầu luyện công.
Diệt Thế Thần Công nàng đã luyện đến gần cuối tầng thứ 8. Loại võ công này cần làm từng bước theo trình tự nhất định, nếu bỏ bước nào đó sẽ dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Người thường phải 8-10 năm mới qua được một tầng. Vì vậy, chưa có ai đạt đến tầng thứ 9 và luyện đến lô hỏa thuần thanh. Như lão sư phụ nàng cũng chỉ bám víu đến tầng cuối của tầng thứ 8. Mà nàng, một nữ tử hơn 16 tuổi chỉ mất hơn 4 năm đã đứng vững chắc đạp chân lên tầng thứ 8. Mỗi khi luyện công lão sư phụ lại ghen tỵ ra mặt.
Dù lão sư phụ biểu hiện rất háo sắc cùng ty tiện nhưng nàng biết sư phụ rất tốt với nàng nên mới dem thành quả cả đời mà truyền thụ cho nàng. Nàng đúng là thiên phú cực cao nhưng không phủ nhận những nỗ lực, gian khổ nàng phải trải qua.
Thẩm Tuyết luyện qua ba canh giờ mới ngã lưng đi ngủ. Đang mơ màng nàng nghe thấy tiếng động đánh nhau ở phòng cách vách làm tỉnh. Vội xuống giường xỏ giày cầm lên cây chiết phien61tren6 tay, khoét một cái lỗ trên vách nhìn qua.
Bên kia là Lục Cầm cùng Nghiêm Thanh đang vận toàn lực áp chế một đám hắc y nhân giằng co một gói đồ mà Lục Cầm đang giữ. Đánh được một khắc Lục Cầm thấy yếu thế bèn kéo tay Nghiêm Thanh nhảy qua cửa xổ vọt đi. Thẩm Tuyết vận lực đem Huyết kiếm hấp qua khoát lên vai nhanh chóng đuổi theo.
Khinh công của Lục Cầm, Nghiêm Thanh không tệ thuộc loại khá cao nhưng vẫn không theo kịp Thẩm Tuyết. Bởi khả năng lần tìm dấu vết cùng che giấu hơi thở khá tốt nên nàng rất nhàn nhã đuổi theo tới một ngoại ô Long thành.
Thẩm Tuyết nấp sau tán cây cổ thụ và bắt đầu qua sát. Rốt cuộc bọn hắn là đang bảo vệ vật gì mà khiến cho một đám hắc y nhân võ công cao cường truy đuổi.
Sư hunh muội Nghiêm Thanh đang bị vây ở giữa. Một tên hắc y đứng giữa trang viên đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng. Ngay lập tức từ trong nhà có hơn 5-6 người mặc tử sắc đi ra.
Bọn chúng đều mặc áo choàng, khuôn mặt bị che một nữa bởi chiếc mặt nạ bạc. Một tên trong đó, chắc là thủ lãnh nhóm hắc y bước ra cung kính khom người hô to:
Ngay lập tức, những giáo chúng cung kính quỳ xuống hô to:
“Tham kiến giáo chủ.”
Từ trong căn nhà, một bóng đen bước ra. Cả khuôn mặt khuất sau lớp áo choàng, gương mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ màu vàng. Cả người hắn toát ra hơi thở lãnh huyết. Hắn hô lớn, giọng nói cực kỳ khó nghe.
“Huyết Ma tà giáo, thiên hạ đệ nhất.”
Chúng giáo đồ đồng loạt hô vang:
“Huyết Ma giáo, thiên hạ đệ nhất.”
Thẩm Tuyết cười lạnh:
“Tự xưng là tà giáo lại cho là đệ nhất, thật đúng là cuồng vọng.”
Đột nhiên gãgiáo chủ bật cười ngặt nghẽo như một tên động kinh. Trong tiếng cười có truyền vào mấy phần nội lực hùng hậu khiến giáo chúng cùng sư huynh muội Nghiêm Thanh đồng loạt ôm ngực, miệng còn đang rỉ máu tươi. Thẩm Tuyết cảm thán:
“Nội lực không tồi.”
Nhưng Thẩm Tuyết đột nhiên gắt gao nhíu mày, tại tay áo cùng trên lưng chiếc áo choàng đen đó có thiêu một thanh kiếm huyết sắc y hệt thanh kiếm đang mang trên người nhưng một chỗ khác là trên thân kiếm có một viên ngọc huyết sắc. Nhưng cũng đồng dạng trên kiếm của nàng cũng có một cái lỗ như vậy nhưng không thấy viên ngọc nào hết.
Sau khi thấy bọn họ thổ huyết, tên giáo chủ ngưng cười, giọng nói không chút cảm tình vang lên:
“Mau trả lại ngọc trấn bảo cho bản giáo chủ, nếu không đừng trách bản giáo chủ ta không khách khí.”
Nghiêm Thanh gắn gượng kéo Lục Cầm bảo hộ ra sau lưng cất giọng đáp:
“Hừ, không dễ như vậy đâu, nó là một vị bằng hữu phó thác cho ta đem về ta không thể trả lại cho các ngươi.”
Tên giáo chủ sa sầm nét mặt cao giọng:
“Vậy đừng trách bản giáo chủ ra tay độc ác.”
Hắn dùng nội lực tạo thành vô số thiên thủ lao về phía Nghiêm Thanh. Khí tức khiến kẻ khác ôm ngực khó thở. Cơn lốc tạo
Thành từ thiên thủ vây quanh hắn tốc độ không ngừng nhanh cho đến khi một tiếng nổ vang lên. Nghiêm Thanh chật vật không chịu nổi đỡ hết lên người tránh để Lục Cầm phía sau chịu thương tổn. Áo trước ngực cùng sau lưng rách bươm.
Trên lưng hắn rõ ràng có dấu bớt hình cái bàn tay xòe ra màu đỏ rất bắt mắt nằm ngay vai trái. Thẩm Tuyết chợt kinh hỷ, sư phụ từng nói con trai của hắn có một cái bớt như vậy trên vai trái. Trùng hợp như vậy, nàng lại tìm được hắn ta Nghiêm Thanh chắc có lẽ là con trai của sư phụ đi.
Nghiêm Thanh không chịu nổi nữa gục xuống. Tên Huyết Ma giáo chủ kia lia cặp mắt lạnh băng về phía Lục Cầm:
“Mau giao ra ngọc huyết sắc ta tha cho ngươi một mạng.”
Ở trên ngọn cây đằng xa, Thẩm Tuyết mang lại mặt nạ da người biến thân thành nữ tử tại Mãn Xuân các mà hai huynh muội đã gặp qua. Lục Cầm dù chết cũng không chịu đưa ngọc huyết sắc cho tên giáo chủ khiến hắn căm tức định trả thù thì Thẩm Tuyết vươn tay ném ra một chiếc lá với lực kinh khủng về phía tên giáo chủ đánh gãy nội lực hắn áp trên người Lục Cầm. Lực dư chấn tê rần cánh tay hắn, làm hắn vô cùng phẫn nộ hét to:
“Kẻ nào to gan dám dở trò sau lưng bản giáo chủ, mau cút ra đây ngay cho ta.”
Lục Cầm cùng Nghiêm Thanh ngồi một chỗ chấn kinh vì nội lực người nọ sử dụng không thua gì sư phụ cả. Người đó là ai sao lại giúp đỡ họ, làm họ ngạc nhiên hơn là giọng nói kia thập phần quen thuộc nha.
“Hahahaha,....thế nào Huyết Ma giáo định người đông ức hiếp kẻ yếu sao.”
Giọng nói mềm mại của nũ tử nhưng không mang theo nửa phần cảm tình nào. Một bạch y tiểu nữ tử xuất hiện. Tên giáo chủ cũng kinh ngạc không kém, thì ra chỉ là một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa.
“Tiểu cô nương, biết điều thì tránh sang một bên chơi, ta không rảnh cùng ngươi đôi co.”
“Ta không tránh, họ là bằng hữu của ta, nếu ngươi bây giờ dám động đến một sợi tóc của bọn hắn ta đem ngươi đánh thành nhân thịt.”
Nói rồi đi qua chỗ Nghiêm Thanh mở miệng hắn ra đưa vào một viên dược. Đó là chí bảo giữ mạng mà sư phụ nàng chế tạo ra. Khi xuống núi lão cho nàng một lọ phòng thân, không phãi lão sợ nàng đánh không lại người ta, võ công của nàng căn bản không có ai dễ dàng đả bại, lão sợ nàng bĩ người ta lừa gạt ám toán mà thôi. Dù gì lão cũng chỉ có đứa đệ tử vừa xinh đẹp lại là kỳ tài luyện võ chết đi thì rất tiếc nha.
Sau khi Nghiêm Thanh uống vào dược hoàn khuôn mặt đã bớt đi vài phần xanh xao. Thấy Thẩm Tuyết bỏ qua mình tên giáo chủ tức giận.
“Ngươi,...” Tên giáo chủ mặt sa sầm xuống. Hôm nay là ngày hắn mất hết mặt mũi, lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn dạy lý lẽ.
“Thế nào, còn muốn so chiêu sao, bổn cô nương thành toàn cho ngươi.”
“Được,..ta sợ ngươi sao.” Tên giáo chủ hướng nàng dẫn ra bảy phần nội lực vào một chưởng đánh về phía nàng. Thẩm Tuyết tùy ý búng tay đánh nát kình phong hắn đưa tới, rồi vỗ một chưởng lên ngực hắn. Lấy Huyết Kiếm gắc lên cổ hắn, khóe môi giương lên nụ cười nhạt.
“Thế nào,...chịu tha cho họ chưa?”
“Ngươi,...”sắc mặt tên giáo chủ cực khó coi cùng không tưởng được. Làm sao nàng lại có huyết kiếm là chuyện hắn không ngờ tới. Huyết kiếm không phải ai cũng có thể sở hữu được mà là do nó tự chọn chủ nhân đi. Giọng dịu sợ hãi tên giáo chủ lên tiếng hỏi, vẻ mặt run run:
“Làm sao ngươi.... Ngươi,....có Huyết Ma kiếm, trấn giáo của bản giáo.”
Bọn giáo chúng nghe nói vậy vội vàng quỳ xuống. Huyết Ma kiếm là thánh vật tối cao đã mất tích cả ngàn năm nay nhưng truyền thuyết về nó vẫn còn lưu lại. Nay thấy bó xuất hiện phần lớn là vô cùng hưng phấn và vui vẻ. Huyết Ma giáo được chấn hưng rồi.
“Ta sao phải nói cho ngươi.” Có Huyết Ma kiếm là có thiên hạ, chức vị giáo chủ này hắn phải nhường lại cho nàng rồi.
“Được,..bỏ qua cho chúng.”
“Vậy, mới tốt chứ. Lục Cầm dìu Nghiêm Thanh qua bên kia, ta giúp hắn liệu thương.”
Lục cầm vội nghe lời dìu Nghiêm Thanh qua dựa vào bậc thềm, ngoài đầu nhìn Thẩm Tuyết đang nói gì đó với tên giáo chủ kia. Xong đâu đấy, Thẩm Tuyết ngồi xuống sau lưng Nghiêm Thanh giúp hắn vận công chữa thương. Nàng bảo bọn người Huyết Ma giáo rời khỏi nơi này, nhưng tên giáo chủ nhìn thấy Huyết Ma kiếm đang trong tay Thẩm Tuyết hắn muốn đưa àng lên làm giáo chủ dìu dắt Huyết Ma giáo hưng thịnh như ngàn năm trước kia.
Chữa thương thế cho Nghiêm Thanh xong Thẩm Tuyết quay đầu lại nhìn thấy cả đám người Huyết Ma giáo vẩn đứng chỉnh tề ngây ngốc chỗ vừa rồi. Thấy nàng quay đầu nhìn bọn họ tên giáo chủ bước ra cung kính:
“Mời giáo chủ tiếp nhận chức vị, dẫn chúng giáo đồ phát dương quang đại Huyết Ma giáo.”
Bọn giáo chúng cũng nhao nhao hùa theo, Thẩm Tuyết một mực không thể giao Huyết kiếm cho bọn hắn, vì nàng còn phải dựa vào nó dể trở về. Nếu không thể giao thì chỉ có thể chấp nhận đồng ý, dù sao nàng vẫn đang cần thế lực này ủng hộ sau lưng làm nên nghiệp lớn. Nàng nheo mắt suy nghĩ rồi đáp:
“Được, nhưng từ nay thay đổi giáo điều, tuân thủ nghiêm ngặt những thứ ta đưa ra, ta mới đồng ý làm giáo chủ của các ngươi.”
Tên giáo chủ mừng rõ vội vàng đồng ý. Thẩm Tuyết chi người dìu Nghiêm Thanh trở về tổng đàn Huyết Ma giáo tĩnh dưỡng còn bản thân thì ngồi trong phòng sắp xếp kế hoạch phát dương quang đại Huyết Ma giáo cùng nàng.
Bọn người đó đúng là dai sức thật đuổi theo Thẩm Tuyết tận một canh giờ. Họ bảo Thẩm Tuyết là yêu tinh còn dám đuổi đánh thật đúng là.....chắc họ nghĩ yêu tinh nàng sợ họ nên bỏ trốn họ ỷ lại cứ rượt theo.
Bây giờ cũng đã xế chiều, bụng thì đói còn chân thì mỏi rã rời, Thẩm Tuyết dùng lại bên một bờ suối nhỏ ngồi xuống nghỉ tạm. Khoác nước lên rửa mặt mũi, chạy gần cả ngày đã đổ đầy mồ hôi nhễ nhại. Rửa sạch sẽ, Thẩm Tuyết mò mẫm trong balo du lịch lấy ra hộp bánh quy cùng chai nước suối, vừa gặm bánh vừa uống nước cho đỡ đói khát.
Không thể cứ ăn mặc như thế này chạy loạn ngoài phố được trước hết tìm một nhà dân kiếm bộ y phục thay tạm. Kiếm sao ra nói trắng là trộm để mặc, ai lại dám cho nàng chứ họ sợ nàng ấy chứ.....đợi trời tối hẳn Thẩm Tuyết mò vào nhà của một người trong thôn nằm cách xa các nhà khác lấy một bộ y phục khoát lên bên ngoài.
Trời đã tối.
Không thể xin ngủ trọ tại chỗ họ, Thẩm Tuyết lê chân bước về phía miếu hoang gần đó, mà lúc sáng chạy loạn trốn nàng đã thấy qua. Xa xa thấy miếu hoang có ánh lửa bập bùng Thẩm Tuyết bấm bụng tiến vào. Bên trong có tổng cộng hai người. Là hai nam tử. Một người vận trường bào đen tuyền khí chất băng lãnh, khó gần, ngạo khí. Một người vận trang phục tử sắc, nho nhã, có vẻ dễ gần hơn một chút.
Nhìn thấy Thẩm Tuyết, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan tâm. Thẩm Tuyết không so đo dù sao nàng cũng đến sau người ta, nên biết điều một chút a. Ngồi ngay ngắn chộ của mình xê dịch gần đóng lửa để sưởi ấm, co ro âm cái balo nằm ngủ ngon lành.
Cả ngày chỉ có chạy, không mệt mới là lạ.
Khi Thẩm Tuyết ngủ, không quên cột thanh kiếm cổ quái bên chân nàng, dù sao cũng vì nó mà nàng xuyên đến đây đem theo nó không biết có ngày nó sẽ mang nàng trở về.
Nó là một thanh kiếm mảnh, nặng khoảng bốn năm cân dài ba thước hai xích bốn chỉ. Vỏ ngoài điêu khắc tinh diệu, hình ảnh người con gái trong sơn động.
Hai người nam tử nọ nhìn chằm chằm thanh kiếm bên người nàng nhưng không có biểu hiện gì, chỉ nhỉn thôi rồi tiếp tục nhắm mắt, không quan tâm nó nữa.
Đi suốt đêm cũng đến được tổng đà Hắc Phiêu của Huyết Ma giáo, tiền nhiệm giáo chủ Độc Cô Liệt nhanh chóng phân phó thuộc hạ là bốn vị hộ pháp tình hình tân nhậm giáo chủ bổn giáo. Bốn vị hộ pháp tuy rất ngạc nhiên với vị giáo chủ từ trên trời rơi xuống này nhưng với tính tình lãnh đạm bốn người nhanh chóng tiếp nhận vấn đề thứ nhất là bổn giáo có giáo chủ mới, thứ hai là quy định lại môn quy bổn giáo từ tà giáo chuyển ngoặc sang hướng mới không chính không tà, toạt ra chính phái cũng không phải mà tà phái lại càng không. Huyết ma giáo không xâm phạm kẻ khác mà nếu có người dám xâm phạm quấy nhiễu Huyết Ma giáo thì cũng đừng trách bổn giáo tâm ngoan thủ lạc. Triển khai vấn đề xong xuôi Độc Cô Liệt hướng thư phòng của Thẩm Tuyết đi qua, thấy phòng nàng còn sáng đèn Độc Cô Liệt muốn hướng nàng thông báo một tiếng tình hình hiện tại nhưng ngại trời đã khuya nên ngần nagi5 chưa tiến lên gõ cửa, khi hắn muốn cất bước quay trở về thì trong phòng vang lên tiếng nói như chuông bạc:
“Đã đến thì sao lại quay về, có chuyện gì sao?”
Độc Cô Liệt do dự rồi đáp: “ Giáo chủ, mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, ta đến để thông báo một tiếng,….”
Thấy hắn hơi do dự Thẩm Tuyết ngồi trên giường luyện công thu tay lại phất về phía cửa, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, tiếp theo là giọng nói của nàng: “ Ngươi vào đi.”
“Dạ”. Độc Cô Liệt chậm rãi bước vào khuôn mặt khuất sau tấm mặt nạ bạc làm cho người ta không rõ tâm tình hắn lúc này nhưng Thẩm Tuyết lại ngửi được sự bất đắc dĩ của hắn.
“Có chuyện gì sao, khuya thế này ngươi còn chưa ngủ.”
“Ta,….ta đến thông báo một tiếng hai vị bằng hữu của giáo chủ đã được sắp xếp ổn thỏa, còn có…ta đến xem giáo chủ có việc gì cần ta chiếu cố hay không.”
Bàn tay trắng nõn sau bức rèm che khẽ động vén tấm rèm lên lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh thành mị hoặc vốn có của nàng. Độc Cô Liệt ngước mắt chăm chú nhìn sững sờ, vốn tưởng nàng chỉ nhan sắc thường thừờng không đáng chú ý, ai ngờ nàng vùa là người có thực lực lại có nhan sắc như thế. Trong một lúc làm cho lòng hắn vốn tĩnh lặng xao động một cái. Cơ miệng dưới tấm mặt nạ che bớt lại kinh diễm nơi mặt nhưng khóe mắt lại tiết lộ ra đôi chút.
“Không, ta tự có thể chu toàn, chỉ nhờ ngươi một chút chiếu cố tốt hai vị bằng hữu của ta, còn có đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy ta luyện công. Có việc gì tự mình ngươi đến gặp ta.”
“Nếu không có gì ta đi trước.” Dứt lời đẩy cửa ra ngoài không quên khép cửa lại. Bước chân không thể khống chế nhẹ hơn mấy phần, không hiểu sao tâm tình hắn hiện giờ thư thái hơn mấy phần mà chính bản thân hắn cũng không rõ ràng.
Một đêm an bình đi qua rất nhanh. Trời đã ửng sáng.
Sau một đem dài luyện công mệt nhọc, lúc gần sáng Thẩm Tuyết mới chợp mắt được một chốc, lại bị một trận ồn ào đánh thức. Trong lòng rất tức giận không phải đã bảo Độc Cô Liệt là không cho ai ồn ào trong khuôn viên của nàng hay sao, tên này dám đem lời nàng không để vào mắt. Đáng chết! Cư nhiên dám phá hủy giấc ngủ ngàn vàng của nàng. Tốt. Chọc trúng Thẩm Tuyết nàng coi như người đó xuôi xẻo. Nhoáng cái lấy áo khoác nhanh chân bước vội ra ngoài. Để ta xem kẻ nào to gan lớn mật dám ồn ào tại địa bàn của ta như thế.