- Lọ Trúc Cơ Đan đó tặng cho đệ tử? Đệ tử vô công bất thụ lộc, làm sao dám nhận?
“Tuy miệng Trần Tiến nói là vậy thế nhưng rõ ràng đây là thứ rất cần thiết với chính mình lúc này.”
“Đặng Hùng cười nói:”
- Sao lại không có công, chỉ riêng người là đệ tử ký danh của ta thì cũng đã đủ để nhận lọ Trúc Cơ Đan này rồi. Chứ đừng nói đến việc người đã đạt được Đệ Nhất Nhân vòng Vấn Đạo vừa qua.
- Chỉ là đệ tử may mắn thôi, còn chuyện đệ tử ký danh đệ tử hiểu là Tông chủ muốn Ngọc Nhi không tiếp cận đệ tử mà thôi.
- Không ngờ người có thể nhìn ra được việc này, quả thật không sai chính là vậy. Ta quả thật chỉ có một đứa nhi nữ này thôi. Tình cảm đối với nó khiến ta biết ta trở nên ích kỷ mong người đừng trách ta.
- Đệ tử hiểu, danh ngạch vào Thiết Phiến Học Viện đệ tử sẽ nhường lại cho tiểu muội, Tông chủ cứ yên tâm.
- Cám ơn người, nhưng ta còn một chuyện nữa, yên tâm ta sẽ không bạc đãi người đâu. Ta biết người vẫn chưa có công pháp cao cấp, ở đây ta có một Công Pháp Hỏa Hệ Huyền Cấp trung kì chỉ cần người lên Trúc Cơ nếu tu luyện thì có thể xem là hơn những kẻ cùng cấp rồi. Ngoài Trúc Cơ Đan ta còn cho người một lọ Cửu Ngọc Hoàn Đan giúp phục hồi chân nguyên ngay lập tức cho tu sĩ Nguyên Anh trở xuống. Một lọ Ẩn Kim Đan giúp tăng thêm tỷ lệ kết thành Kim Đan cho người.
“Trần Tiến mặt biến sắc, nếu đại lễ lớn như vậy, có nghĩa thứ Đặng Hùng cần có nghĩa không ít. Trần Tiến đáp:”
- Lễ vật như vậy, đệ tử sao dám nhận?
“Đặng Hùng khuôn mặt đăm chiêu, hiền hòa nói:”
- Thật ra ta cảm thấy những lễ vật này còn không đủ vì chuyện ta muốn người làm có thể nói là làm khó cho người.
- Tông chủ muốn đệ tử làm gì?
- Ta muốn người rời khỏi Đại Hội Tông Môn, rời khỏi Thần Nhật Tông chỉ như vậy mới khiến Ngọc Nhi chịu vào Thiết Phiến Học Viện.
“Trần Tiến quả thật biến sắc rồi, không phải chính mình đang tìm cơ hội rời khỏi tránh bại lộ thực lực sao. –“Quả nhiên là thiên ý rồi”.”
“Đặng Hùng thấy Trần Tiến mặt trở nên biến sắc, tưởng rằng mình đã làm khó đệ tử mình, nói thêm:”
- Ta sẽ đưa người ngọc giản về những sự hiểu biết của ta về Hạ Vực cũng như những thông tin cơ bản, một ít linh thạch để người có thể rời đi.
“Trần Tiến dù không cần lễ vật như vậy, nếu chỉ cần được rời khỏi thì hắn đã đồng ý ngay rồi, nhưng nhiều lễ vật như vậy nếu không đồng ý thật có lỗi với bản thân.”
- Đươc! Đệ tử đồng ý với Tông chủ, nhưng đệ tử cũng có yêu cầu.
- Người nói đi, nếu ta giúp được ta sẽ tận lực.
- Đệ tử có một người bạn vẫn còn ở Nhật Thần Tông, y tên là Đình Sơn hy vọng Tông chủ có thể chiếu cố đến y nhiều một chút.
- Chuyện này đơn giản thôi, khi quay về ta sẽ nhận hắn làm ký danh đệ tử bồi dưỡng đến khi hắn đột phá Trúc Cơ sẽ làm đệ tử chính thức của ta.
- Đa tạ Tông chủ, còn một việc là dù đệ tử không tham gia vòng hai thì làm sao đệ tử có thể rời khỏi?
- Chuyện này người đừng lo, ở đây ta có một bảo vật được truyền lại từ thời lão tổ khai lập Tông Phái là Mặt Nạ Ngũ Sắc có thể thay đổi khí tức và thay đổi hình dạng trong mười hai canh giờ, tu vi dưới Kiếp Biến không thể phát hiện ra.
- Có cả bảo vật này sao? Nhưng chỉ sử dụng được trong mười hai canh giờ thôi sao?
- Đúng vậy, mười hai canh giờ sau sẽ mất hiệu lực, cần phải 3 ngày sau mới có hiệu lực trở lại.
- Cám ơn Tông chủ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chu đáo và đầy đủ cho đệ tử.
- Không cần cảm ơn, ta làm tất cả cũng vì con gái của ta thôi. Chỉ là thiệt thòi cho người…
“Nói xong Đặng Hùng đứng dậy, mang vẻ mặt hơi đăm chiêu rồi bước ra khỏi phòng.”
“Thấy Đặng Hùng rời khỏi, Trần Tiến hơi ngẩn ra trong giây lát rồi khuôn mặt trở nên đầy biểu cảm:”
- Nếu Tông chủ biết ta đang đau đầu tìm cách trốn đi thì không biết người sẽ có suy nghĩ gì đây.
“Dứt lời bỏ mọi thứ vào trong nhẫn trữ vật, sắp xếp lại mọi thứ, Trần Tiến không vội đeo mặt nạ mà bước ra khỏi căn nhà. đi một vòng quanh Mỹ Sơn Cốc rồi ghé vào một nhà hàng đang đông đúc khách, vận dụng Đại Việt Tinh Thần Quyết không phát giác ra được có ai đang theo dõi hay dùng thần thức quan sát Trần Tiến mới cẩn thận đeo Mặt Nạ Ngũ Sắc vào, hóa thành một đại hán râu ria men theo dòng người bước ra khỏi quán.”
“Đang diễn ra lễ hội nên số lượng ra khỏi thành khá ít so với số lượng tấp nập vào thành, hắn cũng lẻn vào dòng người ra khỏi nơi đó, quả nhiên có một thần thức quét qua người kiểm soát. Trần Tiến có thể đoán biết rằng đó là của Vạn Hạnh tiền bối.”
“Ra khỏi thành, hắn vẫn cẩn thận chọn con đường nhiều người đi nhất để tránh hiềm nghi không đáng có, sau đó lẻn vào cánh rừng bên ngoài Mỹ Sơn Cốc.”
“Cùng lúc đó, Đặng Ngọc Nhi qua phòng kiếm Trần Tiến không thấy òa khóc lên, Đặng Hùng phải an ủi rất lâu cô nàng mới chịu nín. Tuy vậy cô ấy đòi bằng được cha mình phải kiếm ra Trần Tiến nếu không sẽ không thèm nói chuyện nữa. Đặng Hùng không ngờ con gái mình kích động như vậy nhưng giờ người cũng đã đi mất rồi nên chỉ đành hứa cho con gái mình bớt buồn.”
“Đến ngày diễn ra vòng hai, Đặng Hùng đành bèn đưa ra hạ sách là Trần Tiến sau khi trải qua vòng Vấn Đạo nên đã trọng thương không thể tiếp tục tham gia thi đấu.”
“Nghe như vậy bao nhiêu ánh mắt thất vọng hoặc bất mãn thể hiện ra. Dù cho tên Trần Tiến này chỉ là “Giả” Đệ Nhất Nhân nhưng nếu thắng được hắn cũng có thể một phen tự hào, cũng vài Tông môn khó chịu với cách trốn tránh của Trần Tiến. Các tiền bối của Thiết Phiến Học Viện lại càng cảm thấy tên này không có tiền đồ không dám đối mặt cao thủ thì tương lai cũng sẽ có tâm ma mà thôi, một danh ngạch có thể đã bị lãng phí.”
“Mọi người ai cũng có tâm tư như vậy, chỉ riêng Sở Huy cảm ứng có gì đó không bình thường, rõ ràng cho dù hắn không khôi phục nguyên khí cũng có thể xuất hiện mà. Chưa hết y cũng cảm thấy Trần Tiến không phải là “Giả” Đệ Nhất Nhân, mà Trần Tiến cũng như y đều đi đến tầng bảy mươi hai rồi.”
“Đại Hội sau đó vẫn diễn ra bình thường, ở vòng đấu trực tiếp này, kết quả khác biệt khá nhiều so với sự hiểu biết của Trần Tiến. Có lẽ khi hắn trọng sinh đã ảnh hưởng tới những “nhân- quả” của kiếp này rất nhiều.”
“Hạng nhất vẫn là Sở Huy khi y đả bại dễ dàng Hắc Phong ở trận chung kết. Các xếp hạng theo lần lượt thứ tự là Huyên Huyên, Thi Sách, Hoàng Trần, Mộ Dung Thiên, Đại Vũ và Quí Trần…”
“Còn ở vòng đấu các trưởng lão xếp hạng Tông môn, Nhật Thần Tông vẫn nằm ngoài nhóm “Thất Tông” nhưng Đặng Hùng lần này khá hài lòng, gã nắm trong tay danh ngạch tiến một đệ tử vào Thiết Phiến Học Viện thì cơ hội cho đại hội lần sau là rất lớn. Chưa kể là tiềm lực của Nghiêm Hạo, Thái Thanh Thanh hay Quí Trần cũng không hề tệ.”
“Trần Tiến sau khi cùng đoàn người rời khỏi Mỹ Sơn Cốc, mới lấy ngọc giản của Đặng Hùng đưa cho mình ra xem. Lúc này, Trần Tiến mới biết thì ra mười ba Đại Lục này có tên chung là Văn Lang Hạ Vực, còn bốn đại lục ở Thượng Vực thì có tên là Đại Việt Thượng Vực.”
“Nhớ đến công pháp Đại Việt Tinh Thần Quyết của mình, Trần Tiến cảm thấy Thượng Vực quả nhiên có điểm gì đó thu hút, nhưng ngọc giản cũng nói rõ đường truyền tống lên xuống Hạ Thượng Vực là năm mươi năm mới mở một lần, còn tại sao như vậy thì không ai rõ.”
“Đại Lục mà Trần Tiến đang ở tên là La Thành đại lục, trong đại lục có ba quốc gia là Lâm Quốc, Liêu Quốc và Hoa Quốc. Nước lớn nhất và mạnh nhất là Hoa Quốc nằm ở phía Bắc Lâm Quốc. Còn Liêu Quốc thì ở tận phía bắc Hoa Quốc. Nghe nói ở Hoa Quốc đã xuất hiện tu sĩ đến cấp Vấn Đỉnh, còn thực hư ra sao ngọc giản không nói rõ.”
“Ngọc giản cũng nói rất nhiều về Lâm Quốc, Lâm Quốc tu sĩ cao nhất là một Kiếp Biến đại viên mãn từ trăm năm trước đã bế quan trùng kích lên Hóa Thần. Tổ chức cao nhất và mạnh nhất là Hoàng Triều, họ hoạt động như một nhà nước của các phàm nhân, có truyền thừa và hệ thống. Lâm Quốc có hai Học Viện năm sao là: Thiết Phiến và Thiên Tà.”
“Sau khi xem kĩ ngọc giản, Trần Tiến đã nắm sơ lược các vị trí của các thế lực của Lâm Quốc một cách tương đối. Hiện hắn đang ở Cúc Phương Lâm, cách Mỹ Sơn Cốc cũng đã gần ngàn dặm đường rồi, Trần Tiến dự tính sẽ tìm một nơi bế quan trùng kích Trúc Cơ.”
“Đi vào sâu trong rừng Cúc Phương Lâm, dọc đường phải vận dụng Đại Việt Tinh Thần Quyết để tránh né các yêu thú cấp thấp. Mãi ba ngày sau, Trần Tiến mới thấy trong rừng có một hang động hẻo lánh phù hợp với mình, hắn mới dừng lại quan sát.”
“Sở dĩ hắn quan sát vì Đại Việt Tinh Thần Quyết hắn cảm ứng được trong hang động này có yêu thú cực mạnh. Trần Tiến không dám tiến vào chi dám ở xa, hắn cũng quan sát kĩ phạm vị hai dặm quanh đây không một bóng yêu thú nào nữa. Như vậy có nghĩa các yêu thú rất sợ con yêu thú ở nơi đây.”
“Trần Tiến cũng không gấp, hắn quan sát xuyên suốt mười ngày, thì cuối cùng cũng phát hiện có một con Bạch Hổ đi ra. THIÊN THƯ của Trần Tiến lập tức thông báo cho hắn biết.”
- Đây là Bạch Liên Hổ cấp bốn sơ kì yêu thú, đã có chút linh trí, tính tình cô độc, hoạt động một mình. Yếu điểm không thể leo cây, điêm mạnh là tốc độ và khả năng hai chi trước táp trúng tu sĩ dưới Nguyên Anh không chết cũng trọng thương.
“Trần Tiến đổ mồ hôi hột, đây là ác bá một phương chứ yêu thú gì. Nhưng phát hiện ra yếu điểm này, Trần Tiến cũng không chần chừ nhảy tót lên cành cây cao nhất ở gần khu vực hang động của Bạch Liên Hổ.”
“Con Bạch Hổ này cũng có vẻ không phát giác ra được điều bất thường đang diễn ra, chỉ ra ngoài tìm thức ăn xong lại chui vào hang động.”
“Thời cơ đến, Trần Tiến vội vàng nhảy từ các cành cây liên tiếp tìm kiếm một nơi có thể ngồi bế quan được. Hơn nửa canh giờ, Trần Tiến đã đến được một cây gỗ thông khá cao và có cành cây khá chắc chắn”
“Chuẩn bị Trúc Cơ Đan trước mặt, Trần Tiến loại bỏ tạp niệm và bắt buộc tâm mình phải bình tĩnh, Trần Tiến sợ mình đột phá sẽ gây động tĩnh lớn khiến Bạch Liên Hổ chú ý, nên tranh thủ lấy một ít linh thạch ra làm một trận pháp ẩn nấp khí tức.”
“Ngồi thổ nạp, vận chuyển kinh mạch, Trần Tiến nhanh chóng há miệng nuốt viên Trúc Cơ Đan vào. Cơ thể hắn chân nguyên quá cuồn cuộn khi nuốt viên Trúc Cơ Đan vào thì một hàng rào chân khí tan biến, vận hành kinh mạch vô cùng tùy ý.
Trần Tiến đã tích chân nguyên hơn hai năm nay, nên khi phát tán chính thức đột phá Trúc Cơ, linh khí phát ra rất dày. Tranh thủ nhanh chóng hấp thụ luồng linh khí phát ra, đan điền hắn rộng mở, chân khí càng thêm nồng hậu. Kinh mạch dần liên kết lại và mở rộng ra, trực tiếp đột phát một lớp màng nhỏ, một cảm giác vô cùng ấm áp và mạnh mẽ dâng lên. Trần Tiến biết hắn đã Trúc Cơ thành công.”
“Động tĩnh hắn phát ra khiến rất nhiều yêu thú chú ý, thế nhưng có lẽ so với con Bạch Liên Hổ thì không đáng gì nên nó vẫn không thèm để ý nằm yên nghỉ ngơi trong hang động.”
“Trần Tiến khi vừa Trúc Cơ thành công, thể xác tinh thần đều nhẹ nhàng, chưa kịp vui mừng vì tiến cấp Trúc Cơ thành công, cơ thể hắn vẫn phát tán ra luồng linh khí dữ dội, không chờ đợi Trần Tiến tiếp tục vận chuyển kinh mạch hấp thụ… Linh khí hơn hai năm tích lũy và dược lực của Trúc Cơ Đan vẫn còn không ít, Trần Tiến tăng cấp đột phá Trúc Cơ tầng một, tầng hai, và đến Tầng ba trung kì mới dừng lại.
Trần Tiến sau một ngày một đêm đột phá Trúc Cơ, toàn thân tẩy tủy, kinh mạch, đan điền đều mở rộng ra gấp nhiều lần. Trần Tiến không ngờ được, cuối cùng hắn cũng đã Trúc Cơ, mong muốn kiếp trước đã hoàn thành.”
“Dược lực của Trúc Cơ Đan không ngờ lại bị chính bản thân Trần Tiến hấp thụ, điều này mang đến cho hắn một đại hỉ. Theo lẽ thường nếu dùng đan dược lên cấp, phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa đằng này lại không.”
“Quan trọng hơn, loại tốc độ tăng trưởng của hắn quá khủng khiếp, Trần Tiến vui mừng không xiết. Bản thân không chỉ đạt được Trúc Cơ mà còn đạt gần với Trúc Cơ trung kì.”
“Ngày hôm sau, Trần Tiến chậm rãi củng cố chân nguyên cơ thể, Trúc Cơ có thể nói chính xác là thành tựu tiên thể, chính thức bước vào con đường tu đạo. Hai kiếp người, cuối cùng hắn cũng chính thức bước vào ranh giới của con đường tu đạo.”
“Cảm nhận sự tăng trưởng của cơ thể và kinh mạch, thử quét một thần thức ra ngoài, không ngờ đã đạt đến gần năm mươi dặm. So với trước kia không chỉ tăng mạnh mà so với các Trúc Cơ đồng giai cũng không hề kém. Bản thân hắn hơi hoảng sợ, không ngờ sức mạnh lại tăng trưởng cao như vậy, có thể nói Đại Việt Tinh Thần Quyết mang lại quá nhiều kinh hỉ.”
“Vài canh giờ trôi qua, chân nguyên cơ thể càng vận dụng càng trôi chảy, bây giờ hắn có thể trọn vẹn thi triển Lôi Động Thuật với chín tia sét và hơn hai mươi quả cầu lửa cùng lúc. Không chỉ thuần thục với Công Pháp bản thân, mà chính Trần Tiến không ngờ chân nguyên cơ thể vận chuyển khá thuần thục.”
“Trần Tiến hiểu ra, Đại Việt Tinh Thần Quyết giúp hắn củng cố tu vi, căn cơ và tăng trưởng cả khả năng vận dụng chân nguyên. Càng chuyên tâm cảm ngộ tu vi mới của mình cũng như chìm đắm vào cảm ngộ để tăng cấp công pháp Hỏa Cầu Thuật.”
“Trải qua một tháng sinh hoạt trong rừng, cuối cùng hắn cũng đã lĩnh ngộ và tiến cấp thành công Hỏa Cầu Thuật lên Hoàng Cấp trung giai. Mặc dù có Công pháp Hỏa Hệ Huyền Cấp của Đặng Hùng đưa nhưng hắn vẫn không đụng tới vì bản thân hắn cảm thấy sử dụng các Công Pháp bản thân cảm ngộ sẽ hiệu quả cao hơn.”
“Kinh Dương Vương Công Pháp đã trợ giúp hắn gia tăng uy lực Phép Thuật, nên bây giờ Trần Tiến xem các Công Pháp cấp thấp thật sự không phải vấn đề quá lớn với mình.”
Chương 28: Đại chiến yêu thú, "Chim tước" Trần Tiến
“Sau khi củng cố tu vi Trúc Cơ xong, Trần Tiến tranh thủ đi các vùng lận cận trong
Cúc Phương Lâm hái các loại thảo dược cấp một, cấp hai nhiều tới nỗi muốn đầy cả nhẫn trữ vật. Đến lúc này chỉ cần tìm được một lò luyện thôi, thì Trần Tiến hoàn toàn có thể luyện ra một đống loại đan dược có tác dụng từ Trúc Cơ trung kì trở xuống.”
“Sau khi thu thập xong vật liệu, dự tính nghỉ ngơi xong sẽ rời khỏi Cúc Phương Lâm, thời gian ở trong đây với Trần Tiến cũng không ngắn, giờ này có lẽ Đại Hội Tông Môn đã kết thúc rồi. Đang chuẩn bị rời đi, bỗng từ hang động nơi của Bạch Liên Hổ xuất hiện một tiếng gầm rống vô cùng kinh hoàng.”
“Trần Tiến nghe thấy âm thanh khủng bố như vậy, không nhịn được Trần Tiến quét thần thức mình về hướng đó, liền nhìn thấy một con Hắc Báo đen khịt, thân mình to lớn không kém gì Bạch Liên Hổ đang đứng trước hang động phát ra những âm thanh thách thức.”
-Hắc Sùng Báo, yêu thú cấp bốn, một cú táp có thể có sức mạnh tương đương với sức mạnh Nguyên Anh tu sĩ, không chỉ vậy còn dẻo dai và tốc độ cực nhanh đặc biệt có thể chống các ảnh hưởng bởi công kích thần thức. Nhược điểm: linh trí không cao lắm. Thức ăn yêu thích là nội đan Bạch Liên Hổ, sau khi ăn có thể khiến Hắc Sùng Báo tiến giai.
“Âm thanh từ Thiên Thư truyền vào tâm trí của Trần Tiến về thông tin cơ bản của con thú trước mặt. Trần Tiến kinh hoàng, không ngờ là cuộc chiến của hai yêu thú cấp bốn, đây có thể xem là một cách để mở rộng tầm mắt. Trần Tiến cả gan lại gần hơn để thuận lợi quan sát, cuộc chiến của hai yêu thú này có sức mạnh tương đương tu sĩ Nguyên Anh.”
“Ít giây sau, Bạch Liên Hổ bất ngờ từ trong hang động lao ra, đưa chi bên phải đánh thẳng vào Hắc Sùng Báo khiến nó lạng choạng. Nhanh chóng, Hắc Báo quay người phản công với tốc độ kinh khủng của mình. Tuy nhiên, Bạch Hổ cũng nhanh choáng thoát được.”
“Bạch Hổ ánh mắt chằm chằm nhìn vào kẻ địch của mình, ánh mắt loé lên tia lửa, cũng không quá lâu Bạch Hổ phun ra một quả cầu tuyết về phía Hắc Báo. như đoán biết được hành động tấn công của đối phương, Hắc Báo nhảy về bên phải né tránh, không ngờ con Báo đã trúng kế "Dương đông kích tây" , Bạch Hổ không hề ngừng lại chi trước bên phải giơ thẳng tát một cú trời giáng vào Hắc Báo.”
“Một cú làm Hắc Báo choáng váng ngã lăn ra mấy trượng. Bạch Liên Hổ lại không thừa thế xông lên, hét gầm lên như để thị uy. Hắc Báo tranh thủ thời gian, chòm thân mình dậy, không tấn công ngay mà lại chần chừ.”
“Bạch Liên Hổ có lẽ sau đòn tấn công thành công, sinh ra cảm giác chủ quan nên cũng không quá vội vàng tấn công, Hắc Sùng Báo nhanh chóng lấy đà, bay thẳng vào Bạch Liên Hổ tiếp tục thế tiến công, lần này Bạch Hổ không đánh trả mà lách người về trái né đòn tấn công. Hắc Báo tấn công hụt, không ngờ lại có có hậu chiêu, miệng phun ra một hoả cầu khiến Bạch Liên Hổ hết sức bất ngờ không kịp né.”
“Hoả cầu tung ra khiến Bạch Hổ cháy két một mảng ngay vai, Hắc Báo thừa thắng truy kích, lại dùng chi trước của mình đánh vào nơi bị bỏng, Bạch Hổ phải lấy tay đưa lên liên tục phòng thủ, ưu thế bỗng nhiên thuộc về Hắc Báo. Thế nhưng thực lực thật sự của cả hai hoàn toàn cân sức. Thế công thế thủ liên tục đảo chiều cứ thế kéo dài đến ba canh giờ.”
“Lúc này, Hắc Báo có phần mệt mỏi vì nắm thế công nhưng không dứt điểm được, còn Bạch Hổ cũng không khá hơn bao nhiêu tuy thể lực hơn nhưng thương tích trên người cũng không ít hơn. Lần đầu tiên, Trần Tiến thấy cuộc chiến của hai yêu thú cực mạnh này, không ngờ lại hấp dẫn đến vậy. Nghĩ đến:”
-Tu sĩ Nguyên Anh có khi còn phải ác liệt hơn gấp chục lần, vì so với những con yêu thú không thể ngự khí và dùng pháp thuật này thì họ mạnh hơn rất nhiều.
“Hắc Báo sau quá nhiều đợt tấn công không thành liền lùi lại khắp người phát ra một năng lượng đen, Bạch Hổ nhìn vậy, liền không chần chừ cũng gào rú lên rồi thân thể cũng to hơn trước không ít.”
“Trần Tiến kích động, có lẽ đã đến lúc hai con yêu thú này tung tuyệt chiêu, tuy nhiên Trần Tiến cũng nghĩ thầm:”
- Hai tên này không ngờ cũng quá sĩ đi, đánh đến cạn kiệt sức mới tung ra tuyệt chiêu, nếu là mình thì đã dùng tuyệt chiêu ngay từ đầu khiến đối phương không kịp trở tay.
“Trần Tiến tuy nghĩ vậy, nhưng hắn chắc cũng không ngờ đại đa số các tu sĩ hiện nay đều sĩ như vậy, đánh nhau đến khi không thể hạ gục được mới dùng tuyệt chiêu để phân thắng bại.”
“Hắc Báo không chỉ tốc độ bỗng nhiên tăng lên mấy lần, mà mỗi cú tát trúng Bạch Hổ có thể nghe rõ từng tiếng "Bốp, bốp,bốp" vô cùng lớn. Tuy nhiên, thân thể to lớn cũng tăng khả năng chịu đựng của Bạch Hổ nên khả năng hoàn thủ cũng không kém, liên tiếp là những cú tát thẳng mặt Hắc Báo.”
“Hắc Báo xuống sức nhanh chóng, trong cơn túng quẫn, nó cắn chặt răng vào vai nơi Bạch Hổ bị thương khiến Bạch Hổ phải rú lên trong đau đớn.”
“Một Báo, một Hổ quấn lấy nhau một cách điên cuồng, Trần Tiến tuy dùng thần thức quan sát cũng không khỏi sợ hãi, sức mạnh, khả năng chịu đựng này hắn không thể nào đối chọi lại”
“Trải qua một khắc thời gian, con Bạch Hổ như vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình, đánh một phát không ngờ trí mạng đến nỗi chấn nát đầu của Hắc Báo. Sau pha đó nó cũng dần lịm đi trong kiệt sức và hấp hối.”
“Cảm nhận được cả hai có lẽ đã lưỡng bại câu thương, Trần Tiến nhanh chóng tiến tới gần hơn để quan sát, với tính cách đã trở nên cẩn thận. Trần Tiến khi cách tầm ba mươi thước, liền phóng một quả cầu đến Bạch Liên Hổ đang nằm hấp hối. Không ngờ, Bạch Liên Hổ vẫn còn chút hơi tàn gào một tiếng đánh tan quả cầu lửa.”
“Con kiến hôi mà Bạch Hổ không hề quan tâm khi hắn thăng cấp, không ngờ giờ lại muốn làm "chim tước" sau khi nó và Hắc Báo lưỡng bại câu thương. Thế nhưng lúc này, Bạch Hổ lại nhìn Trần Tiến với ánh mắt không phải căm hận mà như van xin khiến Trần Tiến lại không nỡ tấn công tiếp tục hạ sát.”
“Thấy vậy, Bạch Liên Hổ vận dụng toàn bộ sức lực của mình để gắng gượng đứng dậy. Trần Tiến thấy cũng đề khí chuẩn bị xem tình hình mà ứng phó. Bạch Hổ quì sụp xuống trước mặt Trần Tiến, gương mặt vô cùng âu lo ánh mắt van nài Trần Tiến điều gì đó. Trần Tiến hết sức nghi hoặc:”
- Chẳng lẽ con Bạch Hổ này muốn cầu xin ta ta mạng? Nhưng hình như không đúng lắm.
“Bạch Hổ thấy Trần Tiến không ra tay hạ sát thủ nữa, cố gắng quay người chậm rãi bước vào hang động.”
“Trần Tiến cũng đành cũng buông tha ý định giết con Bạch Liên Hổ này dù sao nó cũng không phá mình khi mình mượn địa bàn nó tiến cấp, nhưng ngay lập tức phi thân qua bên cạnh con Hắc Báo, nhanh chóng móc con dao nhỏ từ nhẫn trữ vật ra, Trần Tiến lấy nội đan của Hắc Báo. Nội đan yêu thú cấp bốn, hoàn toàn có thể kết hợp với dược liệu để gia tăng công dụng và tỷ lệ kết thành Hoá Anh Đan.”
“Lớp da Hắc Báo khá dày có thể làm quần áo chống các công kích thông thường, Trần Tiến cũng tận dụng luôn. Khi đã phẫu thuật toàn bộ cơ thể Hắc Báo, Trần Tiến phát hiện trong cơ thể Hắc Báo có một quả thận phát nhiệt cực nóng.”
“THIÊN THƯ lập tức truyền đến thông tin cho Trần Tiến:”
- Đây là Hoả Viêm Phôi, có trong các yêu thú Hoả Hệ cấp bốn trở lên, sử dụng nó có thể gia tăng Hoả lực và Nhiệt lực cho pháp thuật hệ Hoả.
“Trần Tiến biết đây là báu vật rồi, cũng không ngại mà dừng lại, nghĩ sẽ kiếm chỗ để đem đi hầm mà ăn.”
“Xong xuôi mọi việc, chuẩn bị rời khỏi Trần Tiến nghe tiếng bước chân của Bạch Hổ.”
“Bạch Liên Hổ nặng nhọc bước từng bước ra khỏi hang động, trong miệng gặm một linh thảo quăng xuống dưới đất trước mặt Trần Tiến.”
“Vừa nhìn thấy linh thảo, với gần một năm học hỏi kiến thức từ THIÊN THƯ, không quá khó khi Trần Tiến dễ dàng liếc mắt đã phát hiện ra đó là một loại thảo dược cấp hai. Thế nhưng độ trân quý thì không chỉ linh thảo cấp sáu, bảy mà cả cấp tám hay chín cũng không sánh được”
“Trú Nhan Thảo, dược liệu quan trọng nhất để điều chế Trú Nhan Đan. Trú Nhan Đan tuy không có tác dụng gì đối với người tu chân, nhưng lại có tác dụng vô cùng trọng yếu là duy trì nét thanh xuân. Đối với phụ nữ, đôi khi nhan sắc còn xếp trên cả công lực nữa nếu không tại sao người ta lập ra cái “Thập Đại Mỹ Nữ” làm gì cơ chứ.”
“Quá kinh hỉ trước thứ Bạch Liên Hổ vứt đến trước mặt, Trần Tiến đã không nói thành lời rồi, nếu điều chế ra được thì bản thân y có thể bán với giá trên trời. Không ngờ con Bạch Liên Hổ này lại có món đồ tốt như vậy.”
“Bạch Liên Hổ như thấy vẻ vui sướng của Trần Tiến liền làm một hành động như cúi người xuống cảm ơn. Trần Tiến thấy hành động này liền cảm thán:”
- Động vật có khi còn biết có ơn phải báo hơn cả con người !
“Cầm Trú Nhan Thảo trong tay, Trần Tiến nhanh chóng bỏ vào túi trữ vật, với hắn bây giờ đó là tương lai một đống linh thạch trong tầm tay hỏi sao y không thể không kích động được.”
“Thu xếp chiến lợi phẩm bất ngờ, Trần Tiến chia tay Bạch Liên Hổ rồi chuẩn bị ra khỏi Cúc Lâm Phương, đã ở trong rừng quá lâu Trần Tiến cũng có chút không quen.”
“Theo ngọc giản của Đặng Hùng đã đưa trước đó, muốn ra khỏi Lâm Quốc cần phải mất gần một tháng hành trình. Mục tiêu của Trần Tiến hiện tại là ngao du thiên hạ, tăng cường tu vi và truy tìm hai cái tàn hồn còn lại của vị Hỗn Độn Đại Năng để nhận lấy cơ duyên và bảo vật.”
“Theo lời Hỗn Độn Đại Năng nói thì có lẽ phong ấn của tên Tà Ác Đại Năng không còn tồn tại được lâu. Nhưng cũng qua một ngàn vạn năm rồi, không biết chữ không bao lâu này là bao nhiêu nữa. Vài vạn năm hay vài ngàn năm đây.”
“Trần Tiến cứ miên man vừa đi vừa suy nghĩ:”
- Trời ạ! Không nghĩ nữa, cứ cố mà phát triển đến lúc tai họa xuất hiện thôi, bản thân mình bây giờ không biết tới bao giờ mới đạt tới cái ngưỡng đó nữa.
- Tuy nhiên cảm giác Trúc Cơ này không tệ, ngày xưa khi gặp mặt những tên Trúc Cơ trong Tông môn luôn phải luồn cúi, bây giờ đạt được cũng không thấy nó quá là ghê gớm.
- Haizz! Đúng là khi càng lên cao tầm mắt càng cao, vì vậy làm người không được đặt cho mình mục tiêu quá gần hay tự mãn quá sớm.
“Hai ngày sau, ra khỏi Cúc Phương Lâm, xác định phương hướng Trần Tiến quyết định đi dọc về phía Bắc của Lâm Quốc tiến tới Hoa Quốc. Dù sao nơi đó cũng là một quốc gia lớn và có nhiều cơ duyên hơn.”
“Phi hành liên tục ba ngày, Trần Tiến mới dừng lại nghỉ ngơi, dù cho tu sĩ không cần ăn uống, ngủ nghỉ thì họ cũng phải nghỉ ngơi khôi phục chân nguyên. Bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc lam y thong dong từ phía Tây tiến lại, trên thảo nguyên hoang vắng, cô nàng đi từng bước như một đóa hoa đang nở giữa nắng sớm.”
“Gió thổi tung bay mái tóc óng ả, thiếu nữ đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Trần Tiến, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, khắp con đường như có muôn ngàn hoa nở khoe sắc.”
“Cõi lòng Trần Tiến lạc nhịp, lần đầu tiên ngay từ ánh mắt nhìn thấy lam y thiếu nữ, trái tim của Trần Tiến đập liên hồi, cảm xúc nhanh chóng đã khiến Trần Tiến giật mình, nhanh chóng vận chuyển Đại Việt Tinh Thần Quyết hồi phục nét mặt.”
“Nhưng thiếu nữ lam y vẫn thong dong tiến về phía nơi Trần Tiến đang dừng chân, nở một nụ cười hỏi:”
- Xin hỏi công tử đường nào đi đến Hoa Quốc?
“Trần Tiến cười trừ, lặng yên trong giây lát suy nghĩ, ngửa mặt lên trời nhìn từng áng mây trong hoàng hôn, cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt tránh né cái nhìn của thiếu nữ.”
“Thiếu nữ ngơ ngác, rõ ràng mình chưa làm gì lại khiến vị công tử này kỳ lạ như vậy:”
- Công tử? Người cảm thấy khó chịu sao?
“Trần Tiến thay đổi nét mặt, nghĩ lại nãy giờ mình thật là thất ý, rõ ràng thiếu nữ trước mặt cũng không làm gì mà mình lại cảm thấy cảm giác khó tả như vậy rồi. Thiếu nữ trước mặt tuy rằng thân hình khá tốt, khuôn mặt cũng không tệ nhưng so với Đặng Ngọc Nhi thì phải nói thua xa, thế nhưng tại sao mình lại có cảm giác này?”
“Nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh Trần Tiến trả lời:”
- Cô nương muốn đi Hoa Quốc sao? Vừa hay tiện đường ta cũng đang đến đó. Tiểu thư có ngại không nếu ta mời người đi cùng?
- Cũng hay quá, ta tên Cố Tiểu Trầm, là một tiểu nữ thô kệch, công tử cũng đừng đa lễ, chúng ta cùng đi.
“Trần Tiến bất thần, Cố Tiểu Trầm… Cô Tiểu Trầm, đây chẳng phải là tên “Đệ Nhất Mỹ Nhân” của Hạ Vực sao? Trần Tiến lúc này có thuần thục Đại Việt Tinh Thần Quyết như thế nào thì lúc này cũng không thể không bần thần.”
- Nhưng tại sao hình dáng lại không như ta từng thấy qua trên sách “Bách Hiểu Phường” xuất bản nhỉ. Chắc là tên trùng tên, không thể nào cô ta xuất hiện ở đây được, người ta là đệ tử xuất chúng nhất của Thiên Lam Môn của Hải Vân Đại Lục cơ mà.
“Thấy Trần Tiến lại bần thần, Tiểu Trầm cảm thấy hình như có gì không đúng?”
- Chẳng lẽ tên này biết mình sao?
Vừa dứt dòng suy nghĩ, Trần Tiến có lẽ biết mình thất thố nên lên tiếng:
- Xin lỗi nhé, tên của cô nương khiến ta nhớ tới một người bạn.
- Không có gì đâu! Không ngờ cái tên của ta lại trùng với tên người bạn của công tử.
“Trần Tiến nghe Cố Tiểu Trầm nói vậy cũng không nhiều lời, đứng dậy không nghỉ ngơi nữa, mà cùng nhau lên đường. Trên đường cả hai cùng nhau trò chuyện để tìm hiểu thông tin về đối phương hơn.”
- Xin lỗi tiểu thư, không biết nàng là người môn phái nào?
- À! Ta chỉ là một tán tu thôi, còn công tử?
- Thật vừa hay, ta cũng là một tán tu.
- Công tử trẻ như vậy đã Trúc Cơ tầng ba, quả nhiên là kỳ tài rồi.
- Sao tiểu thư biết ta là Trúc Cơ tầng ba?
“Nói xong Trần Tiến giả vờ nghi hoặc nhìn Tiểu Trầm với vẻ bất ngờ, vì nhờ Đại Việt Tinh Thần Quyết Trần Tiến biết cô nàng Cố Tiểu Trầm này là loại giả heo ăn thịt hổ. Tu vi hiện tại đã là Trúc Cơ Đại Viên Mãn nhưng lại hiển thị tu vi Trúc Cơ tầng một.”
- Công tử không cần quá đa tâm, tiểu nữ may mắn có được một loại công pháp có thể nhìn thấu tu vi người không quá năm cấp.
“Trần Tiến cũng không nói, liền gật đầu. Dù sao công pháp thiên hạ có thể thấy được tu vi của người cao hơn nhiều lắm, nên lời nói dối này cũng không thể bắt bẻ.”
“Có điều Trần Tiến cũng không biết rằng hắn nhìn được tu vi của Cố Tiểu Trầm là ngoài dự tính của Cố Tiểu Trầm. Vì công pháp của cô tu luyện là một công pháp Địa Cấp, không chỉ ẩn dấu tu vi mà dưới Kiếp Biến không thể phát hiện ra thì cô quả thật có thể xác định tu vi đối phương nếu không quá mười cấp.”
“Dù trải qua vài giây nghi hoặc nhưng cả hai vẫn tiếp tục trò chuyện để cuộc hành trình bớt nhàm chán.”
- Không biết tại sao tiểu thư lại đến Hoa Quốc vậy?
- Ta nghe nói nơi đó có vài danh thắng khá đẹp nên muốn mở mang tầm mắt thôi, thế còn công tử?
“Không hiểu sao khi nói chuyện với Cố Tiểu Trầm, Trần Tiến tuy nghe ra vẫn có sự gần gũi nhưng lại có chút gì đó cao cao tại thượng khó mà thích ứng kịp. Trần Tiến cười cười nói:”
- Ta cũng như tiểu thư, dù sao cũng là một tán tu mà… Lịch lãm tìm kiếm cơ duyên là điều cần thiết nhất.
- Công tử cũng đừng gọi ta là tiểu thư, nghe thật không quen, cứ gọi ta là Tiểu Trầm.
- Nếu đã vậy, cô cũng đừng gọi là công tử, ta tên là Trần Tiến.
- Có lẽ công tử lớn hơn ta vài tuổi, ta gọi công tử là Trần ca ca nhé!
“Trần Tiến nghĩ đến:”
- Nếu cô nàng này là Cố Tiểu Trầm của Hải Vân Đại Lục thì ít ra cũng năm nay hai mươi hai rồi.
“Thế nhưng, Trần Tiến cũng không nghĩ là cùng một người thật, nên cũng cười đáp:”
- Vậy thì cứ thống nhất như vậy đi, dù sao quãng đường cũng còn khá dài mà.
“Cả hai cùng nhau hành trình vài ngày, thấy phía xa xa có một tòa thành thị, theo như ngọc giản có ghi chép Trần Tiến nhận ra đây là một thành thị cấp hai tên là Tuyên Quang thành. Thành chủ hai mươi năm trước là một Kim Đan Trung kì. Trần Tiến thấy thành thị phía trước cũng quay qua nói:”
- Phía trước có một thành thị, hai chúng ta cùng nhau nghỉ chân, cũng như tham quan rồi sẽ tiếp tục hành trình nhé.
- Cũng được, dù sao chúng ta cũng đi vài ngày rồi.
“Có lẽ với Cố Tiểu Trầm đi cùng một tu sĩ Trúc Cơ sơ kì, lại không có vẻ gì là tà ma ngoại đạo nên ngoại trừ lúc đầu có ý đề phòng cuộc trò chuyện, thì vài ngày qua cũng cảm thấy Trần Tiến này cùng đồng hành với mình không tệ.”
“Cố Tiểu Trầm tuy lần đầu đi lịch lãm Tu Chân giới trước khi Kết Đan, nhưng không phải là một người không hay biết gì, vì dù sao cô từ khi còn nhỏ đã nghe qua về sư phụ của mình quá nhiều rồi. Nên với cố tuy tâm kế không phải quá sâu nhưng cũng không dễ dàng không đề phòng ai.”
“Nếu có một cao thủ ở trước mặt cô chưa chắc khiến cô chú ý, mà còn có thể làm cho cô nghĩ rằng hắn có ý đồ gì đó với mình. Thế nhưng hiện tại, lại chỉ là một chàng trai Trúc Cơ sơ kì, dáng vẻ lại hoàn toàn vô hại cho dù cẩn thận đến đâu thì mức độ phòng bị cũng phải giảm dần.”
“Hai người bay tới trước Tuyên Quang thành rồi hạ xuống vì phía trước rõ ràng có một đạo cấm chế cấm phi hành. Trần Tiến đảo mắt qua đánh giá tòa thành trước mặt, tuy thành này không tính là lớn, còn xa mới có thể xem là quy mô thành thị, tuy nhiên linh khí phát ra cũng khá nồng đậm.”
“Trước của thành có hai đệ tử đang đứng canh gác, tu vi là Luyện Khí trung kì. Bọn họ phụ trách đón tiếp khách vào thành, và phát ra lệnh bài thông hành.”
“Tu vi hai người này tuy trong mắt Trần Tiến khá kém, nhưng hắn cũng không hề có ý khinh miệt, vì Trần Tiến biết nếu mình kiếp trước thì còn chả khá hơn hai người này nổi. Còn Cố Tiểu Trầm lại học lễ nghi từ nhỏ, tính tình lại khá hòa ái, không xu nịnh kẻ trên cũng không khinh khi kẻ dưới. Chính vì vậy, cả hai quyết định cũng không ra vẻ gì mà chậm rãi đến trước mặt hai người gác cổng và hỏi quy định.”
“Hai tên tu sĩ gác cổng thấy có hai người tiến lại, không phát hiện ra được tu vi. Nên thái độ cực kì cung kính, cúi người báo:”
- Xin chào hai vị tiền bối, chẳng hay hai vị muốn vào thành?
“Trần Tiến liền nhanh chóng đáp:”
- Đúng vậy, không biết ở đây gồm những quy tắc gì?
- Dạ, bẩm hai vị tiền bối. Phí vào thành là mười hạ phẩm linh thạch. Đăng kí ở lại thành một ngày hai hạ phẩm linh thạch, một tháng thì là năm mươi năm hạ phẩm linh thạch, còn một năm thì sáu trăm hạ phẩm linh thạch hoặc năm mươi năm hạ phẩm trung thạch.
“Nghe hai tên tu sĩ gác cửa bẩm báo, Trần Tiến liền lấy ra ba mươi hai hạ phẩm linh thạch đưa cho tên gác cổng.”
- Hai người chúng ta, ở ba ngày!
“Sau khi nhận lấy linh thạch tên gác cổng nhanh chóng làm thủ tục đăng kí và đưa cho Trần Tiến hai lệnh bài trên đó có chữ “ba”. Cầm lệnh bài, Trần Tiến cũng không ngần ngại cùng Cố Tiểu Trầm vào thành.”
“Vào trong thành, Trần Tiến cũng hơi bất ngờ, không ngờ tu sĩ Trúc Cơ đi lại cũng không phải ít, thoạt nhìn tuy hắn trẻ tuổi nhưng cũng không quá nổi bật ở Tuyên Quang thành này.”
“Trần Tiến thấy một cửa hàng bán pháp khí, liền đứng lại quan sát. Dù sao chính thức thì Trần Tiến tới đây vẫn chưa có một vũ khí nào ra hồn. Cố Tiểu Trầm đi bên cạnh tuy cũng có chút thích thú nhìn ngó xung quanh, nhưng vẻ mặt thể hiện vẻ không hứng thú rõ ràng.”
“Vừa bước vào thành, một gã phục vụ Luyện khí sơ kì liền chạy đến:’
- Tiền bối, tiền bối muốn mua gì mời vào xem, cửa hàng của chúng tôi là tốt nhất ở thành này.
- Được rồi, tôi có thể tự tìm hiểu, cám ơn anh.
“Tên phục vụ cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng lui ra không làm phiền.
Đi đến tầng một, đủ loại pháp khí được trưng bày bên trong tủ, đủ loại pháp khí từ Hoàng Cấp sơ kì đến cao cấp. Tuy vậy, không có món nào khiến Trần Tiến thấy hứng thú, và cũng chẳng có món nào là tài liệu bất ngờ mà THIÊN THƯ nhắc nhở hắn.”
“Thất vọng, Trần Tiến quyết định bước lên tầng hai, chuẩn bị bước lên thì liền bị một thanh âm ngăn cản:”
- Muốn bước lên, tu vi trên Kim Đan!
“Âm thanh ngăn cản hai người lại, Trần Tiến có thể nhận ra là giọng nói của một tên tu sĩ có lẽ đã đạt đến Kim Đan trung kì. Thấy cả hai mình đều không đủ tiêu chuẩn nên đành lắc đầu quay ra.”
“Tuy vậy, trong lòng Trần Tiến không hề vui chút nào, thế giới này quả nhiên thực lực quyết định tất cả. Bây giờ mình đã Trúc Cơ rùi, nhưng trước mắt những tên Kim Đan thì vẫn không ra gì.”
“Thấy vẻ mặt của Trần Tiến, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kì khác gần đó thấy vậy, nhanh chân giải thích:”
- Anh bạn ơi, trên đó đang diễn ra Kim Đan đại hội, do đích thân Thành chủ tổ chức trao đổi pháp khí giữa các tu sĩ Kim Đan, chúng ta không phải cùng cấp bậc đó, không nên thất vọng làm gì.
“Cố Tiểu Trầm nghe nói vậy, tuy trong lòng cũng như Trần Tiến không phục, nhưng cũng rõ bây giờ mình đang là kẻ tán tu không chỗ dựa nên cũng hiểu chuyện không nhiều lời.”
“Tên phục vụ thấy vậy cũng tỏ vẻ thông cảm với Trần Tiến liền nói:”
- Tuy vậy, bên cạnh đó ngày mai nữa cũng sẽ có Trúc Cơ đại hội, nếu muốn các vị tiền bối có thể tham gia.
“Ngẫm nghĩ một chút, dù sao cũng ở lại thành ba ngày, tham gia đại hội ngày mai ở mang tầm mắt cũng tốt. Liền quay qua nói với Cố Tiểu Trầm:”
- Ngày mai chúng ta quay lại tham gia Trúc Cơ đại hội nhé.
- Cũng được, dù sao chúng ta cũng không làm gì mà, vậy giờ chúng ta đi tìm một động phủ trước đã.
- Được! Chúng ta đi tìm động phủ nghỉ ngơi, ngày mai lại tham gia đại hội.