“Sáng sớm hôm sau, đoàn người ngoại môn như thường lệ gồm năm mươi người đi xuống núi để mua nguyên vật liệu duy trì sinh ý cho tông môn. Dẫn đầu đoàn lúc này là một vị sư huynh tu vi đã đạt đến luyện khí tầng 8.”
“Như thường lệ, mọi ngươi chia ra để mua các loại dụng cụ và phải tập kết khi trời sáng, mỗi nhóm chia làm tốp năm ngươời theo sắp xếp ngẫu nhiên để tránh tình trạng bỏ trốn, mặc dù rất ít người làm điều đó. Vì khi đã đặt chân vào thế giới tu tiên, thứ họ truy cầu là cảnh giới cao hơn, là sự phù phiếm của bất tử và các đấu pháp , đấu kỹ thần kì. Rất ít ngươi từ bỏ để trở lại cuộc sống phàm trần, vì nơi đây linh khí không chỉ thiếu mà còn không có linh thạch để hấp nạp.”
“Trần Tiến cũng vậy, nếu không biết tông môn có nhiều biến cố và bản thân cũng cần phải ra ngoài để tìm kiếm những tàn hồn còn lại, thì hắn cũng sẽ chọn ở lại núi để khổ tu. Với năng lực của hắn bây giờ đừng nói tiến vào nội môn, trúc cơ, kết đan cũng hoàn toàn có thể.”
“Hắn biết rằng, bây giờ không phải lúc khôn ngoan để bỏ trốn, lúc thuận tiện nhất chính là khi đoàn người bắt đầu quay về. Mọi người thường dừng chân dưới núi để nghỉ ngơi, đó mới chính là thời cơ. Khi mọi người đúng như dự kiến của hắn dừng lại để nghỉ ngơi, Trần Tiến tranh thủ tìm một chỗ để giải phóng nỗi buồn.”
“Ra khỏi phạm vị hơn năm mươi trượng, Trần Tiến bắt đầu mở rộng thần thức quan sát, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng cách thích hợp, không chần chừ, Trần Tiến liền nhanh chóng phi thân qua các cánh rừng để đào thoát. Hơn ai hết, với hơn mười hai năm sống ở đây, hắn đã quá quen thuộc với mọi ngõ ngách nên tốc độ phải nói là rất nhanh.”
“Hơn nửa canh giờ sau, khi mọi ngươi tu họp lại, liền phát hiện thiếu mất Trần Tiến, tất cả ngoại môn đệ tử chia nhau ra đi tìm, tìm mãi đến khi trời mù mịt tối vẫn không thấy hắn. Đa số mọi người có thể đoán được tên này đã bỏ trốn liền cùng nhau quay về không tiếp tục tìm kiếm nữa.”
“Cùng lúc đó, sau khi tìm được nơi an toàn, Trần Tiến dừng chân ở gần một ngọn suối, và tranh thủ ngồi đả tọa. Hồi phục thể lực, tinh thần đạt tới trạng thái tốt nhất, Đại Việt Tinh Thần Quyết vận chuyển khắp các kinh mạch, Trần Tiến cởi bỏ áp lực phải kìm nén tu vi ở mức thấp nhất.”
“Gần nửa ngày nữa lại trôi qua, trên cao bầu trời đã lấp ló từng tia nắng, nơi Trần Tiến ngồi đả tọa dưới ánh sáng mờ ảo trở thành một hồ nước khung cảnh hữu tình, dáng vẻ như một thiếu nữ ban sơ căng tràn sức sống.”
“Thở một ngụm trọc khí và mở mắt ra, sau khi giải phóng tu vi những tháng qua, lúc này Trần Tiến đã tiến vào luyện khí tầng 4 trung kì, vậy là chính thức có thể coi như là một tiên nhân.”
“Sau khi tu vi tăng lên tầng bốn trung kì, sức mạnh của hắn cũng tăng rõ rệt, Trần Tiến có thể phóng một lượt hơn 6 quả hỏa cầu, phóng ra ba luồng lôi điện. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Tiến men theo một lối khác rời khỏi tông môn vì sợ rằng sẽ gặp người cùng tông môn bất ngờ xuất hiện. Khi đó muốn giải thích cũng khó”
“Tuy nhiên, người ta nói cái gì càng muốn tránh lại càng dễ gặp, Trần Tiến đi sâu vào trong cánh rừng dưới chân núi của Thần Nhật Tông để xuyên qua rời khỏi thì nghe từ xa có tiếng vọng kêu cứu. Thân hình của Trần Tiến bỗng khựng lại, vì âm thanh này hắn không thể nào không quen được, đó là âm thanh của tiểu thư, con gái của tông chủ Nhật Thần Tông Đặng Hùng, Đặng Ngọc Nhi. Cô gái mà kiếp trước trở thành một nữ thần cao vời vợi không thể với tới với các đệ tử của Nhật Thần Tông. Nhất thời, bản thân của Trần Tiến cũng do dự:”
- Nên cứu ngươi hay bỏ trốn. Không được đã không còn là tên “phế vật” của kiếp trước nữa rồi, nếu muốn tu thành đại đạo, việc hôm nay bỏ đi chắc chắn sẽ để lại tâm ma, dù tình dù lý cũng phải nên cứu cô ấy.
“Quay đầu chạy theo hướng có âm thanh kêu cứu, Trần Tiến nhìn thấy một con Kim Hạt Kê đang đuổi theo Đặng Ngọc Nhi, may mà nàng có pháp bảo hộ thân đẳng cấp tương đối cao, nên đến giờ vẫn không bị tấn công, Trần Tiến cũng may mắn thở dài:”
- May rằng đây chỉ là một con Kim Hạt Kê, yêu thú cấp một hậu kì. Nếu đối thủ là một tu sĩ thì ta khó có khả năng chiến, nhưng yêu thú cấp một đến ba thường chưa có linh trí, chỉ cần đánh vào điểm yếu của nó”
“Vận dụng kiến thức của mình, kiếp trước khi đi trong rừng này hắn đã giết không ít yêu thú Kim Hạt Kê, kiếp này hắn cũng không nhanh không chậm, canh chuẩn xác tung một đạo lôi thiểm điện tấn công vào giữa đỉnh đầu Kim Hạt Kê.”
“Chưa đầy ba giây đồng hồ, Trần Tiến đã xuất hiện và tiêu diệt yêu thú, liền quay lại vội vàng nhìn thử xem công tiểu công chúa này như thế nào, vì tính ra bây giờ cô nàng chỉ mới chín tuổi, nhưng Trần Tiến càng nghi hoặc:”
- Tiểu công chúa này như hoa như ngọc sao lại xuất hiện ở đây mà không có bất kì ai bảo hộ được cơ chứ.
“Lúc này, tiểu công chúa vẫn chưa ngừng khóc nhưng khi nhìn thấy người thanh niên vừa cứu mình mặc áo tông môn Nhật Thần Giáo, liền chạy tới ôm lấy hắn mà khóc, như muốn trút hết nỗi uất ức vì bị yêu thú hù dọa.”
“Mãi một lúc sau, cô tiểu công chúa này mới dần dần bình tĩnh lại. Bây giờ, Trần Tiến cũng bình tĩnh hơn mà ngĩ đến, bình thường Kim Hạt Kê rất hiền lành, không chủ động tấn công ai, không phải tiểu oa oa này chọc phá nó rồi lại khóc nhè đấy chứ.”
“Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi vẫn chưa khô, vội nói:”
- Cám ơn đại ca ca, huynh tên gì? Muội sẽ nói lại với cha, bảo đảm cha muội sẽ trọng thưởng cho huynh.
“Trần Tiến liền cảm thấy phiền toái, tình huống này bỏ thì lại không biết tiểu nữ oa này sẽ lại chạy loạn đi đâu, mà dẫn cô nhóc này về thì khác nào lại mua dây buộc mình. Thế nhưng chưa dứt lời thì hắn đã không con cơ hội lựa chọn nữa rồi, vì từ xa đã vọng lại một thanh âm vô cùng khủng bố. khiến cho hắn cũng cảm thấy hít thở không thông. Chỉ giọng nói đã có uy lực thế này, vậy nếu đánh nhau thì sẽ như thế nào đây..”
- Tiểu bảo bối của cha, con không sao chứ?
“Đó là thanh âm của tông chủ Đặng Hùng, năm nay đã gần bảy mươi, là một tu sĩ đạt đến kim đan tầng 5, có thể xem như là một cao thủ tại nước Lâm đại lục La Thành này.”
“Trần Tiến, tuy đã hai kiếp trong tông môn nhưng tính ra ngoại trừ mỗi năm lễ tết thì hắn không có cơ hội thấy dung nhan của tông chủ, nhưng chưa bao giờ lại gần như thế. Tông chủ Đặng Hùng có dáng ngươi cao lớn, mặt chữ điền, mày rậm rất to, từ trên người phát ra khí thế của một cường giả. Nếu không phải tu luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết, thì chắc có lẽ bây giờ Trần Tiến cũng chẳng bao nhiêu cân lượng mà dám đánh giá tông chủ của mình.”
“Đặng Hùng sau khi đáp xuống, ân cần hỏi thăm nữ tử, mới quay qua trông thấy chàng thiếu niên bên cạnh. Chưa kịp mở lời, tiểu nhi nữ của ông đã lên tiếng:”
- Đại ca ca này chính là ngươi đã cứu con, cha mau ban thưởng cho huynh ấy đi, nếu không con sẽ không thèm nhìn mặt cha nữa đâu.
“Đặng Hùng khí khái là thế, thế nhưng trước mặt con gái lại phải chào thua tính nhõng nhẽo này, liền gật đầu, nói:”
- Nhìn cậu mặc y phục chắc vẫn là đệ tử ngoại môn của tông môn ta?
“Trần Tiến không dám chậm trễ, cúi đầu cung kính đáp:”
- Dạ, đệ tử là Trần Tiến, là đệ tử ngoại môn ở núi Viên.
“Đặng Hùng gật gật đầu, nhìn hắn tỏ vẻ hài lòng:”
- Khá lắm, còn trẻ như vậy đã luyện khí trung kì, tính ra không phải tu luyện siêng năng chăm chỉ thì cũng là có tài năng.
“Trần Tiến khẽ nói:”
- Cám ơn tông chủ khen tặng.
“Thấy tình huống như vậy, bỗng tiểu oa oa kéo tay cha mình réo lên:”
- Hay là cha nhận anh ấy làm đệ tử đi, đại ca ca giỏi lắm, có thể phóng ra lôi điện giết con yêu thú đáng ghét kia.
“Đặng Hùng thoáng kinh ngạc, hỏi:”
- Tiểu tử, ngươi chỉ dùng một lôi điện liền tiêu diệt Kim Hạt Kê, ngươi đã từng giết qua yêu thú đó sao?
- Thưa tông chủ, đệ tử chỉ may mắn thôi, đệ tử từng nghe một sư huynh nói về chuyện này nên vô tình biết được điểm yếu của nó.
“Đặng Hùng hơi nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, nhung đích thực y rất thưởng thức chàng trai này, chưa tới mười bảy đã luyện khí trung kỳ tương lai có thể là đệ tử nội môn xuất sắc, bây giờ thu nhận cũng không thiệt thòi gì. Đặng Hùng hơi suy nghĩ rồi nói:”
- Hiện tại quản lý bọn nhỏ này rất khó, nếu không chiều theo ý bọn nó thì khó mà yên ổn. Ta cũng thấy tư chất của ngươi rất được, không biết ngươi có nguyện ý làm đệ tử ta không?
“Nếu là kiếp trước, có một chiếc bánh từ trên trời rớt xuống như vậy, Trần Tiến cầu còn không được., nhưng hôm nay mọi thứ đã khác rồi, trên người hắn có bí mật. Không tiện ở cạnh ngươi khác, mà lại là những cao thủ và tâm tư thâm trầm như vậy nữa. bất cẩn có thể dẫn đến hoạ sát thân. Nhưng nếu không đồng ý, mọi việc còn không hợp lý hơn, nên đành thuận theo đáp:”
- Tuy nhiên, hiện tại ngươi tu vi còn thấp, ta chỉ có thể nhận ngươi làm ký danh đệ tử, nếu ngươi có thể trước ba mươi tuổi tiến vào trúc cơ, thì ta sẽ chính thức nhận ngươi làm đồ đệ.
“Tâm tình của Trần Tiến không thể thấy tốt hơn được nữa, hắn như đang mở cờ trong bụng, nhưng lại vội ngưng trọng để tránh sai sót. Thấy thần sắc của Trần Tiến, Đặng Hùng lại nghĩ hắn hơi thất vọng với đề nghị của mình, nên y vội thêm vào:”
- Nhưng ta cũng không bạc đãi ngươi, ở đây ta tặng cho ngươi một nhẫn trữ vật hoàng cấp thượng phẩm, một bí tịch hoàng cấp cao giai và một lọ đan dược hồi khí đan rất tiện dụng cho tu vi luyện khí trung kì lên hậu kì.
“Nghe những lời này, Trần Tiến nghĩ mình lần này không muốn phát tài cũng không được, vội khấu đầu cám ơn sư phụ và vui vẻ nhận lấy.”
“Thấy cảnh này, không hiểu sao Đặng Hùng có cảm giác mình như bị một tên nhóc gạt gẫm. Còn tiểu oa nhi lại vô cùng cao hứng, quay sang nhìn Trần Tiến và nói:”
- Đại ca ca huynh ở đâu, muội muốn đến thăm huynh thường xuyên.”
“Nghe những lời này cả Đặng Hùng và Trần Tiến đều biến sắc"
“Nghe Đặng Ngọc Nhi nói muốn đến thăm mình thường xuyên, Trần Tiến không thể nào nhịn được nỗi kinh hãi. Chưa kể đến việc sẽ ảnh hưởng việc mình tu luyện mà còn ảnh hưởng tới việc bỏ trốn của mình. Rõ ràng tông chủ tuy nhận mình làm đệ tử nhưng cũng chỉ như là trả ơn việc mình cứu giúp tiểu oa nhi này còn mắt nhắm mắt mở tại sao mình ở đây, làm sao mà toàn tâm tận tụy với mình đây. Mà mình cũng không dự định ở gần lão hồ ly này, dù sao tu vi vẫn còn yếu bảo toàn bí mật mới là thượng sách.”
“Chưa kể việc đó, kiếp trước tiểu oa nhi này được xem như báu vật tông môn, càng lớn lên càng hại nước hại dân, là nữ thần của cả tông môn. Trần Tiến còn rõ ràng biết rằng chỉ chưa đầy mười năm nữa nàng là một trong "thập đại mỹ nữ hạ vực bảng", tuy chỉ bài danh thứ chín nhưng cũng khiến bao nhiêu danh môn chính phái, thế gia ngoại tộc đến cầu thân. “
“Đặng Hùng lại có suy nghĩ khác, đừng nói tiểu nha đầu này chưa gì đã động tình rồi chứ, không được, không được…phải tìm cách cho đứa con gái này của mình tránh xa tên này mới được.”
“Đặng Hùng liền nói:”
- Bây giờ, tiểu ca ca của con đã là đệ tử của cha rồi, nên cần phải bế quan ba năm nữa, ba năm sau sẽ tham gia đại hội tông môn giữa các tông phái trong nước. Con không thể nào làm ảnh hưởng đến tiến độ của ca ca con được.
“Đặng Ngọc Nhi nghe vậy liền bĩu môi nói:”
- Cha lừa con là con nít hay sao, đại hội tông môn không phải đều chọn các thiên tài đệ tử của chúng ta bồi dưỡng trong bốn năm mới tham gia sao, mà năm ngoái Quí Trần ca ca, Nghiêm Hạo ca ca và Thái Thanh Thanh sư tỷ đã được chọn rồi.
“Đặng Hùng nhất thời cả kinh, con bé này sao lại có thể suy nghĩ đến như vậy chứ, liền đáp lại:”
- Con còn nhỏ không hiểu đâu, năm nay mỗi tông phải đưa ra bốn danh ngạch nhưng chúng ta chỉ có ba, vừa may hôm nay ta thu nhận tiểu ca của con là đủ số.
“Đặng Ngọc Nhi nghi hoặc nói:”
- Không con không chịu đâu, rõ ràng là cha nói dối, tông môn chúng ta thiếu gì ngươi tu vi hơn ca ca tại sao cha không kêu bọn họ bế quan, rõ ràng là không muốn cho con gặp ca ca mà.
“Trần Tiến đứng nghe hai cha con nói chuyện, hết kinh ngạc lại chuyển qua ngạc nhiên, biểu tình rối đến không thể rối hơn. Cứ như hai cha con ấy quyết định mọi việc của bản thân mình. Nhận thấy tình thế không ổn nên Trần Tiến vội vàng chen vào:”
- Thưa sư phụ, con bằng lòng bế quan để tham ngộ không làm nhục bổn sự mà ngài giao phó.
“Trần Tiến nghĩ bế quan cũng không phải là xấu, khổ tu ba năm thì cơ hội đạt tới luyện khí hậu kỳ là dễ dàng. Đặng Hùng nghe Trần Tiến nói như vậy lại một lần nữa thầm đánh giá hắn:”
- Tên gia hỏa này cũng có chút biểu hiện không tệ.
“Đặng Ngọc Nhi nghe vậy vội nũng nịu lên:”
- Không chịu đâu, con muốn có ngươi chơi cùng con, con chán quá rồi. Ở đây không còn gì để con chơi nữa.
“Đặng Hùng nghe vậy liền vỗ về:”
- Ngoan nào, khi về ta sẽ mang cho con không ít báu vật và đồ chơi mới, con chịu không?
- Không, con muốn ca ca chơi cùng con, rõ ràng ca ca lợi hại hơn chị Tiểu Tiêu nhiều, chỉ một chiêu đã đánh chết con yêu thú.
“Đặng Hùng nghe vậy lại càng thâm trầm:”
- Tiểu oa nhi này đừng nói bị hình ảnh đó làm anh hùng hóa rồi chứ. Nếu như vậy càng không ổn. Tuy tên gia hỏa này không tệ làm người cũng khá được, rất hiểu chuyện, nhưng vẫn còn kém xa lắm.
“Đặng Hùng nói:”
- Ta hứa, ba năm sau, sau khi ca ca con tham gia đại hội tông môn trong nước xong, ta sẽ để nó chơi với con. Việc tông môn không thể trì hoãn.
“Đặng Ngọc Nhi rầu rĩ:”
- Vậy cha hứa rồi đó, nếu lúc đó không được con sẽ ghét cha.
“Trần Tiến thấy sự việc đã xử lý xong cũng thầm kêu may mắn, có vẻ tiểu nha đầu này cũng không khó chiều như vậy. Tuy nhiên, cả Đặng Hùng và Trần Tiến đều đã lầm, Đặng Ngọc Nhi không phải yêu thích gì Trần Tiến mà mãi nũng nịu, mặc dù có cảm tình với việc Trần Tiến cứu, nàng cũng muốn được chơi với hắn, nhưng sự thật là nàng đã hết đồ chơi rồi, phải giả vờ nhõng nhẽo để kiếm đồ chơi mới, nếu không nàng không cần phải bỏ trốn ra ngoài làm gì.”
“Sự việc xử lý xong, Đặng Hùng mới quay sang nói với Trần Tiến:”
- Ngươi quay về chuẩn bị đi, hai ngày nữa đến Hoàng Liên Sơn để gặp ta, ta sẽ đưa ngươi đến động phủ để bế quan. Đừng làm ta thất vọng
“Nói xong, Đặng Hùng vứt nhẫn trữ vật trước đó đưa cho Trần Tiến.”
“Theo chân của hai cha con Đặng Hùng trở về, Trần Tiến nhìn thấy vô số ánh mắt của các đệ tử ngoại môn khác nhìn mình. Có ánh mắt mừng khi thấy có ngươi gặp họa, cũng có ánh mắt nghi hoặc. Vì việc Trần Tiến hôm qua tự ý bỏ trốn khỏi tông môn đã truyền khắp các ngoại môn đệ tử.”
“Tuy nhiên, khi vừa tới chân núi Viên, đã thấy tiểu công chúa Đặng Ngọc Nhi, thân mật tung tăng, chạy nghiêng qua nghiêng lại, còn thân mật kéo tay của tên Trần Tiến này. Đại đa số mọi tên đệ tử khác phải há hốc mồm.”
- Đây là ý gì chứ, một tên đệ tử ngoại môn có thể gần gũi với cô tiểu công chúa này sao. Không phải cô nàng này đến ngay cả các tiền bối Trúc Cơ, sư huynh nội môn cũng không thèm để vào mắt hay sao.
“Bao nhiêu tiếng bàn luận, xì xèo chung quanh. Trần Tiến nghe thấy vậy, cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, kiểu này mình không muốn nổi tiếng cũng thành nổi tiếng rồi. Hôm trước, tự ý bỏ trôn, hôm sau lại xuất hiện trở về cùng cô nàng tiểu oa oa này.”
“Vừa thấy Trần Tiến xuất hiện, Đình Sơn hô lên kinh ngạc:”
- Trần Tiến, sao ngươi lại ở đây không phải ngươi đã mất tích rồi sao?
“Trần Tiến thấy Đình Sơn ngạc nhiên như vậy, cũng chỉ có thể cười trừ, vội tìm lời giải thích hợp lý để mọi người không sinh nghi:”
- Ta hôm qua đau bụng, nên tìm một chỗ vội vã trút bao nỗi sầu đau, quay qua quay lại ta bị lạc mất tiêu trong rừng. May sao ta gặp được tiểu công chúa Ngọc Nhi này nên mới trở về được đây.
“Đình Sơn vẫn nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi quá nhiều, liền gật đầu không nói. Y biết, nếu Trần Tiến quay về hẳn có nguyên do gì đấy không tiện nói ra. Ngọc Nhi thấy Đình Sơn có vẻ thân thiết với Trần Tiến, nên cũng lém lỉnh chạy tới hỏi han hết chuyện này đến chuyện nọ về hắn. Đình Sơn bất ngờ khi được tiếp xúc với cô công chúa quỷ quái này, nên hết chặc lưỡi, lại đến không theo kịp trả lời các câu hỏi của nàng ta.”
“Trần Tiến thấy vậy cũng cười khổ, có vẻ việc bế quan tránh được không ít phiền phức. Thế mà kiếp trước ta còn ao ước được một lần trò chuyện cùng nàng ta. Trần Tiến bỗng cảm thán:”
- Ôi! Đúng là chỉ nằm trong chăn mới biết chăn có rận.
“Nghe thấy vậy Ngọc Nhi quay đâu lại nhìn Trần Tiến hỏi:”
- Đâu, rận ở đâu, ta xem!
- ….
“Không thể hiểu nổi cô nàng này theo cách thông thường mà, đang không biết làm thế nào. Thì từ xa có tiếng nói trong trẻo vọng lại:”
- Ngọc Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi.
“Ba ngươi quay lại liền nhìn thấy một cô gái, thân mặc thanh lam bào ý, dáng vẻ thướt tha, mặc dù đã che mặt nhưng cũng lộ ra hồng quang lấp lánh từ đôi mắt. Đó là Tiểu Tiêu, ngươi được tông chủ cho theo hầu Ngọc Nhi từ nhỏ, tu vi cũng đã luyện khí trung kì như Trần Tiến nhưng đã tầng 5 sơ kì.”
“Ngọc Nhi thấy Tiểu Tiêu, liền chạy lại ôm chầm lấy nàng ta, hành động đó cũng chứng tỏ hai cô nàng này khá là thân thiết. Tiểu Chiêu cũng vuốt ve mái tóc của Ngọc Nhi rồi nói:”
- Tiểu thư làm ta lo phát sốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào thì ta làm sao chịu nổi. Không chỉ sự trách phạt của tông chủ mà cả chính ta cũng không tha thứ cho ta.
- Xin lỗi Tiểu Tiêu tỷ tỷ ta biết sai rồi. Tỷ đừng giận ta nhé.
“Một màn như thế không thể nào không khiến Trần Tiến và Đình Sơn há hốc mồm, trình độ thay đổi tâm trạng của tiểu nha đầu này phải đến đăng phong tạo cực.”
“Ngọc Nhi lúc này vẫn ở trong vòng tay của Tiểu Tiêu, liền quay đầu qua nhìn Trần Tiến, rồi lại nói:”
- Ta phải về rồi, tiểu ca ca hai ngày tới nếu đến Hoàng Liên Sơn gặp cha ta, thì phải ghé thăm ta đấy nhé, nếu không thì ta sẽ không để tiểu ca được bế quan đâu.
“Nghe lời hăm dọa này, Trần Tiến chợt biến sắc. Lạy thiên địa của ta ơi, hai kiếp làm ngươi dù bị xem là “ phế vật” thì cũng không đến nỗi bức bách như vậy chứ. Nhưng quân tử thì phải biết chịu nhục, đành đưa cái gương mặt cười không thể cười hơn nhìn Ngọc Nhi và nói:”
- Được rồi, ta sẽ đến thăm muội!
“Nghe được Trần Tiến đồng ý, Ngọc Nhi cũng ngoan ngoãn, theo Tiểu Tiêu đi về. Trước khi về Tiểu Tiêu còn cố ý quay lại ngước nhìn Trần Tiến một cái. Tiểu thư từ xưa tới nay chưa từng nghe lời ai, sao lại để tâm một lời tên đệ tử ngoại môn này như vậy. Nhưng nghĩ tới tên này cứu tiểu thư, Tiểu Tiêu cũng cảm kích gật đầu xoay ngươi rời đi.”
“Thấy bóng 2 ngươi xa dần, Trần Tiến cũng khẽ thở hắt ra, không hiểu sao khi nhìn thấy Tiểu Tiêu hắn hơi không thoải mái. Cảm giác còn lớn hơn khi đối mặt với Tông chủ Đặng Hùng. Trần Tiến quay lại nhìn Đình Sơn khẽ ra ám hiệu là vào nhà rồi nói chuyện. Đình Sơn cũng hiểu ý vội vàng theo sau.”
“Vừa vào nhà tranh, lại là căn phòng này. Trần Tiến lại thầm cảm thán:”
- Kiếp trước khi nhìn các huynh đệ khác từng ngươi trở thành đệ tử nội môn, rồi tiến cấp Trúc Cơ.Hôm nay kiếp này tầm nhìn xa hơn, ánh mắt cũng đã không còn dừng lại nơi Tông môn thì lại được kỳ ngộ cả kiếp trước nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
- Đời đúng là không như là mơ, muốn truy cầu thứ vượt quá khả năng của mình thì lại xem là viễn vông. Nhưng ta tin rằng nếu hôm nay ta đã có thể có kỳ ngộ mà kiếp trước mơ cũng không có. Thì kiếp này không có bất kì là điều gì viễn vông. Bản thân có pháp quyết tạo hóa, kỳ bảo độc nhất vô nhị. Nếu không quật khởi, nếu không thành thiên được thì cũng phải thành nhân.
“Miên man trong suy nghĩ của bản thân, Trần Tiến lại nghĩ đến:”
- Không biết khi ta đỉnh thiên lập địa rồi, có thể tìm được song thân không? Họ giờ ra sao, sống như thế nào, có nhớ ta không? Kiếp trước chịu sống kiếp “phế vật” ta chưa từng có ý định nghĩ đến họ. Nhưng nay đã khác rồi, không biết họ giờ này như thế nào, khi xưa lạc mất họ ta đã thương tâm ra sao. Cảm giác tưởng chừng từ rất lâu rồi ùa về. Nhớ đến khi còn nhỏ hắn cùng ba mẹ sống ở nơi cánh đồng. Sáng cùng lũ trẻ trong làng đi chăn trâu, vui vẻ biết mấy vô lo vô sầu… Nhưng từ khi năm mười hai tuổi, hắn lạc mất song thân. Hắn đã không thể nào nhớ được hắn đến từ đâu nữa, có lẽ do chấn động tâm lý bị bỏ rơi gây nên.
“Thấy Trần Tiến bỗng trầm mặc, và có trên khóe mắt hơi ươn ướt, Đình Sơn vội lay động Trần Tiến:”
- Trần Tiến, ngươi sao vậy?
“hắn quay đầu lại nhìn Đình Sơn, thoát khỏi tâm tình hỗn tạp đã từ nhiều năm ám ảnh hắn, hắn mỉm cười và nói:”
- Không sao, ta nhớ lại vài chuyện thương tâm thôi!
- Uhm, không sao là tốt rồi, tại sao mi lại quay về, không phải nói sẽ đi khỏi sao?
“Sau đó Trần Tiến kể lại cho Đình Sơn nghe chuyện mình trốn khỏi đoàn mua đồ rồi gặp Đặng Ngọc Nhi như thế nào.”
“Đình Sơn nghe xong thở dài kêu rằng:”
- Trần Tiến ngươi thật may mắn, có thể được Tông chủ nhận làm đệ tử, quả là may mắn đã kiếm đến.
“Trần Tiến đành cười khổ:”
- Cũng xem là may mắn, kỳ ngộ như vậy không thể xem là rủi được. Hai ngày nữa ta phải lên Hoàng Liên Sơn và chính thức đi bế quan khổ tu ba năm đấy.
- Vậy thì tốt quá, ngươi trở thành đệ tử của Tông chủ thì ta cũng được tăng thêm vài phần sống khỏe, có câu “nước lên thì thuyền lên” mà. Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ cùng căn nhà tranh này.
“Nói xong, Đình Sơn lại nhìn Trần Tiến rồi cười ha hả. Trần Tiến thấy vậy sao không biết, hắn tuy thật thật tâm chúc phúc cho ta trong trong thâm tâm hắn cũng biết rằng lần này rời xa cả hai cũng khó như xưa được.”
“Hai ngày trôi qua, cuộc sống của Trần Tiến trôi qua cũng khá êm ấm, ngoại trừ việc có vài đệ tử huynh đệ đến chúc mừng. Thì tên Bùi Việt cũng xuất hiện hỏi thăm, đến giớ Trần Tiến vẫn không biết hắn đổi lại việc đi xuống núi có ý gì, mặc dù biết không phải chuyện đơn giản nhưng nếu đã không gây hại đến mình, Trần Tiến cũng không vội quản. Dù sao thì thù lao cũng đầy đủ không ai nợ ai.”
“Chuẩn bị xong xuôi, lại quay qua để lại cho Đình Sơn bình Hồi Khí Đan để Đình Sơn tu luyện. Trần Tiến cũng men theo đường cái đến Hoàng Liên Sơn nơi đặt tông môn của Nhật Thần Tông. Bắt đầu con đường bế quan khổ tu của chính mình.”
“Dãy núi Hoàng Liên Sơn là nơi đặt tông môn của Nhật Thần Tông, dãy núi nằm ở hướng Tây Bắc nước Lâm thuộc đại lục La Thành. Gọi là Hoàng Liên Sơn vì dãy núi này trồng rất nhiều cây hoàng liên, một loại thảo dược cấp một. Dãy núi rộng hơn hai mươi dặm và trải dài hơn trăm dặm hướng Tây Bắc- Đông Nam.”
“Kiếp trước, Trần Tiến chỉ bước chân lên dãy núi đúng hai lần. Không ngờ kiếp này lại có thể lên núi sớm như vậy. Đứng trước cửa tông môn, một gã đệ tử chặn đường Trần Tiến lại:”
- Nơi đây không phải nơi ngoại môn đệ tử ngươi đi vào, mau quay về nơi trú ngụ nếu không sẽ xử theo tông quy.
“Trần Tiến lạnh lùng nhìn tên đệ tử chặn đường, cũng như bản thân hắn đều là đệ tử ngoại môn không ngờ lớn lối như vậy. Đúng là “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” mà.”
“Dù sao bây giờ mình cũng là đệ tử Tông chủ, sao không lợi dụng vừa giải quyết cái tên đáng ghét này, vừa thử xem Tông chủ đối với mình ra sao.”
“Vừa đứt dòng suy nghĩ, tay phải đưa lên niệm pháp quyết, một tia lôi động đánh thẳng tới tên ngoại môn đệ tử kia. Tên kia vội bất ngờ, từ xưa tới nay có ai dám càn quấy ngay trước cổng Tông môn nên gã đã quen cậy thế lên mặt với các đệ tử ngoại môn khác. Ai ngờ đâu gặp phải một tên không biết sống chết là gì. Gã vội vàng nhảy lùi lại phóng ra phù chú “Tinh thuẫn phù”, loại phù lục cấp một phòng ngự có thể đỡ đòn tu sĩ luyện khí dưới hậu kì.”
“Thấy đòn tấn công mình không thành công, không dừng lại Trần Tiến lại phóng lên, tiếp tục liên kích hai phát lôi động thuật, tên tu sĩ kia vẫn chưa hết bàng hoàng lại gặp đòn tấn công kế tiếp, gã biết lần này mình gặp nạn rồi, y vội cả kinh la lên:”
- Tiểu công chúa cứu ta…..
“Tốc độ quá nhanh không ai kịp phản ứng, đến khi gã tu sĩ gác cổng kịp la lên thì hắn đã ăn trọn hai đòn lôi động, nhìn hắn bây giờ đen xì không thể đen hơn được nữa.”
“Bên cạnh đó, Tiểu Tiêu đứng cùng tiểu Công Chúa Đặng Ngọc Nhi cũng trợn mắt kinh ngạc. Quá nhanh, quá quyết đoán, một tên luyện khí tầng bốn trung kì, dễ dàng đánh bại một tên tầng bốn sơ kì khác chỉ trong một nốt nhạc. Mặc dù là ra tay khi tên kia không phòng bị nhưng như vậy cũng thể hiện rõ sự sát phạt không do dự của Trần Tiến. Tiểu Tiêu bỗng có phần nghi kỵ đối với hắn.”
- Tiêu tỷ tỷ thấy chưa, muội đã nói rồi mà, Trần ca ca rất là lợi hại nha, hôm đó cũng với chiêu này đã đánh bại con Kim Hạt Kê ngay lập tức.
“Tiểu Tiêu cảm giác mình nhìn không thấu tên Trần Tiến này, nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần không ảnh hưởng tới sự an toàn của Ngọc Nhi thì nàng đều mặc kệ.”
“Nghe tiếng của Ngọc Nhi, Trần Tiến quay lại nhìn thấy cô tiểu oa oa này, liền hiểu rõ tại sao mình bị làm khó dễ, thì ra là sự sắp đặt của cô nàng lắm chiêu này. Hắn lại đành cười khổ, tội nghiệp cho tên tu sĩ gác cổng này nhưng cũng chưa chắc mình trách lầm y.”
“Đặng Ngọc Nhi chạy lại bên Trần Tiến rồi tươi cười nói:”
- Trần ca ca, huynh thật lợi hại đó nha. Ước gì ta có thể như huynh phát ra lôi điện thì hay biết mấy, tiếc là ta tinh thuần hệ Thủy.
“Nghe từng chữ “tinh thuần hệ Thủy”, Trần Tiến không thể vơi được sự sợ hãi trong lòng:”
- Không ngờ tư chất của cô nàng này bá đạo như vậy. Nếu chỉ cần luyện thuần công pháp Thủy hệ liền không có bình cảnh rồi.
“Tiểu Tiêu thấy thần sắc của Trần Tiến cũng biết y đang sợ hãi trước tư chất của tiểu thư. Tiểu thư tư chất có thể nói là thuộc dạng thiên tài, nên được Tông chủ thương yêu hết mực. Nhưng cũng vì vậy, đến giờ Tông chủ vẫn chưa kiếm được pháp quyết thật sự tốt phù hợp cho Ngọc Nhi, nên vẫn chưa dạy nàng luyện khí nhập môn.”
“Đặng Ngọc Nhi chu mỏ ra tự ngạo nghễ trước vẻ mặt kích động của Trần Tiến, nàng rất hài lòng với việc này. Liền vội kéo tay Trần Tiến nói:”
- Đi, đi theo ta, ta dắt ca ca đi gặp cha ta.
“Ba ngươi cùng tiến vào đại điện, Tông chủ Đặng Hùng đã đứng sẵn ở đó. Nhìn thấy Tông chủ, trừ cô nàng Ngọc Nhi, thì Trần Tiến và Tiểu Tiêu đầu khấu bái kiến ông ta. Thấy nhi nữ của mình đi cùng với Trần Tiến, thái độ của Đặng Hùng không hài lòng cho lắm, nhưng lại không tiện làm mất lòng con gái mình. Y nghĩ rằng, mau chóng tống khứ tên Trần Tiến đi bế quan, tránh cho đêm dài lắm mộng mới được.”
Đặng Hùng nói:
- Ba năm nữa sẽ diễn ra Đại Hội Tông Môn, lúc đó sẽ có hai hạng mục thi đấu là giữa các trưởng lão Kim Đan kỳ trở lên, hạng mục còn lại là những thiếu niên dưới hai mươi năm tuổi.
“Ngừng lại nhìn vẻ mặt của Trần Tiến không có gì thay đổi, y cũng không ngạc nhiên lắm, đây vốn dĩ không phải là bí mật gì. Y lại nói tiếp:”
- Lúc đầu, đại hội có 16 tông môn ba sao tham gia, nên mỗi tông môn chỉ phái ra ba ngươi dưới hai mươi lăm. Tuy nhiên, năm nay do có sự xuất hiện của Học Viên năm sao đứng đầu đại lục là Thiết Phiết Học Viên tuyển sinh. Nên trọng điểm sẽ là những đệ tử đầy tiềm năng vì vậy mở rộng cơ hội cho các đệ tử khác tránh bị bỏ sót tài năng, chỉ cần tiến vào top tám ngươi, những tông môn sẽ nhận được một xuất để gia nhập Học Viện.
“Trần Tiến kiếp trước đã nghe nói việc này, tuy nhiên hắn cũng biết Nhật Thần Tông hoàn toàn thất bại tại kì thi đấu này. Chỉ có một mình Thái Thanh Thanh sư tỷ là lọt vào top mười sáu thôi.”
“Đặng Hùng tuy không trông mong gì vào tên đệ tử này lắm, nhưng hắn biết bây giờ Tông môn xuống cấp, muốn tìm một ngươi đạt được vào top tám không hề dễ dàng. Trong lòng hắn nếu có cơ hội nhất thì chỉ có Quí Trần, đã đạt đến Luyện khí cấp chín, chỉ một bước nữa là đạt đến viên mãn.”
“Đặng Hùng tha thiết như vậy cho cuộc chiến này, thật sự là có tư tâm. Y muốn một suất chỉ cần đệ tử nào giành được, Đặng Hùng sẽ bỏ ra cái giá cực lớn để trao đổi. Y muốn con gái mình kiếm được một chỗ dựa tốt, với tư chất của Ngọc Nhi, Đặng Hùng hoàn toàn tin tưởng rằng nó sẽ vượt qua cả mình.”
“Lúc này đây cả ba đều không biết suy nghĩ trong lòng Đặng Hùng, chỉ tập trung suy nghĩ về Thiết Phiết Học Viện. Mỗi ngươi một ý nghĩ khác nhau. Không khí trầm mặc trong ít giây, Đặng Hùng khẽ ho khan nói:”
- Đây là lệnh bài Tàng Kinh Các tự do, ngươi có thể chọn bất kì công pháp Hoàng cấp nào. Đây là năm trăm linh thạch hạ phẩm, và mười linh thạch trung phẩm. Đây là một bình Bồi Nguyên Đơn, giúp tăng tiến tu vi luyện khí nhanh chóng, một bình Hồi Nguyên Đơn, giúp phục hồi nhanh chóng nguyên khí. Một pháp bảo Hoàng Cấp cao giai tên là: Tử Côn, có thể phát huy sức mạnh cho tu sĩ Trúc Cơ trung kì trở xuống lên gấp hai lần. Cuối cùng là một dây chuyền tên Hoàng Châu, có tác dụng hộ thân năm lần dưới công kích của Trúc Cơ trung kì trở xuống.
“Thấy các vật phẩm này, Trần Tiến không khỏi động tâm, quả nhiên là những vật tốt nhé, quả thật là may mắn hoàn toàn có đủ cơ sở để tu luyện và có giá trị ứng dụng rồi.”
“Đặng Hùng xuất ra những vật phẩm này, y cũng không phải không xót nhưng nghĩ đến nếu ba năm nữa không gia tăng thực lực tên này, thì khi thi đấu cũng thật mất mặt đấy. Dù cho không còn vị thế như trước nhưng vẫn thuộc hạng chin hạng mười mà không thể quá khó coi.”
‘Ngọc Nhi và Tiểu Tiêu nhìn thấy một màn vật phẩm này cũng không khỏi động tâm, quả nhìn là nhiều đồ tốt. Ngọc Nhi thoáng nghĩ:”
- Phải vòi vĩnh cha thêm vài món đồ chơi mới được.
“Nói xong , Đặng Hùng sắp xếp một tên quản sự Trúc Cơ sơ kì để sắp xếp cho Trần Tiến, rồi quay sang nói với Ngọc Nhi và Tiểu Tiêu:”
- Chúng ta đi nào, đừng làm phiền hắn, hắn cần thời gian để chọn công pháp và bế quan.
“Ngọc Nhi bịn rịn không nỡ rời xa, bèn quay qua nói với Trần Tiến:”
- Ba năm sau, ca ca xuất quan phải đến tìm ta đấy.
“Nàng nói xong, lại vội chạy theo cha mình và tỷ tỷ, nhanh chóng lựa thời cơ nhõng nhẽo kiếm vài món đồ tốt.”
“Nhìn lệnh bài trong tay, Trần Tiến cũng đi theo tiền bối quản sự Trúc Cơ vào Tàng Kinh Các. Lần này được tự do lựa chọn công pháp cao cấp hơn, nên Trần Tiến không khỏi khách khí lựa chọn một công pháp hỗ trợ Lôi Hệ Hoàng Cấp cao giai. Trúc Cơ quản sự thấy vậy cũng không nói gì, thấy Tiến Trần lựa xong liền, quay ngươi đi ra hiệu cho hắn theo sau.”
“Đến ngọn núi phía sau dãy Hoàng Liên Sơn, Trần Tiến mới cảm thấy rằng nơi này quả thật linh khí thật nồng đậm, phải nói gấp nhiều lần so với núi Viên của mình. Quả nhiên trở thành đệ tử Tông chủ có không ít ích lợi. Trúc Cơ quản sự thấy sự hưng phấn của Trần Tiến cũng không nói gì, quăng một ngọc bài nói:”
- Đây là chìa khóa của động phủ thứ hai mươi ba, ngươi hãy vào đó tu luyện. Bên trong có sẵn ba bình Ích Cốc Đan. Ba năm sau, ta sẽ đến đón ngươi.
“Trần Tiến nhận lệnh bài cũng không nói lời thừa nào, nhảy thẳng vào động phủ, cửa động phủ từ từ đóng lại, cách ly hắn với bên ngoài, kể từ bây giờ hắn trực tiếp đả tọa, khổ tu ba năm.”
“Trong thời gian này, ngoại trừ năm đầu tiên Trần Tiến bế quan thổ nạp tu luyện,, hắn dành hai năm thời gian để nghiên cứu đấu kĩ cùng với mở rộng kiến thức về việc luyện đan, và các loại cấm chế. Không phải do hắn lười biếng ham chơi, mà công pháp hắn tu luyện quá là bá đạo đi, chưa đầy một năm bế quan hấp nạp linh khí hắn liên tục tăng tiến tu vi đạt đến luyện khí đại viên mãn và liền rơi vào bình cảnh.”
“Mặc dù hắn dồi dào chân nguyên trong cơ thể, nhưng hắn biết nếu không có Trúc Cơ đan thì nếu tự đột phá cơ hội thành công không đến ba thành. Thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì lần sau đột phá sẽ tăng độ khó gấp đôi mà còn dễ sinh ra tâm ma. Nếu như vậy thì vừa hay để mọi ngươi không nghi ngờ tốc độ của mình, Trần Tiến tranh thủ rèn luyện những mặt khiếm khuyết của mình.”
“Kiếp trước hắn không dành nhiều thời gian nghiên cứu các công thức luyện đan, phù vì hắn không có cơ hội tiếp xúc. Nay có BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THIÊN THƯ và quá nhiều thời gian rãnh rỗi tại sao không tự trau dồi kiến thức. Trần Tiến không có đan dược để luyện chế thử nhưng hắn đã dành một năm thời gian học thuộc các công dụng các loại thảo dược, công thức để luyện chế cũng như sử dụng chân hỏa. Bây giờ ít nhất trình độ của Trần Tiến cũng tương đương tam cấp dược sư, hắn chỉ còn thiếu việc luyện chế thử và một lò luyện đơn mà thôi.”
“Trần Tiến cũng tranh thủ nghiên cứu các loại trận pháp vì hắn kiếp trước từng đọc qua nguyệt san của “Bách Hiểu Phường” rằng một trong “Thập Bát Kiệt Hạ Vực” Lý Thường Kiệt của Thần Vũ đại lục tu vi chỉ mới Kim Đan sơ kì dùng trình độ trận pháp vây khốn giết chết một tu sĩ Nguyên Anh sơ kì. Lấy toàn bộ các linh thạch của sư phụ đưa hắn, hắn ngồi nghiên cứu cuối cùng sau bốn tháng đột phá cấp một trận pháp sư đạt đến cấp hai.”
“Trong nửa năm sau đó, không ngừng vận dụng năng lực điều khiển hỏa cầu và lôi sét, mặc dù chỉ là công pháp cấp thấp nhưng càng vận dụng lại càng quen tay. Tuy Trần Tiến cũng muốn đột phá với công pháp mới, nhưng nghĩ tới các nội tại công pháp này, Trần Tiến vẫn chuyện tâm tu luyện. Vì THIÊN THƯ của hắn còn có khả năng thôi diễn nâng cấp công pháp của bản thân.”
“Nhìn lại thời gian chỉ còn chưa tới hai tháng, hắn vận chuyển một vòng chu thiên, mở rộng thần thức và ổn định lại nguyên khí. Hiện nay có thể nói, trong các tu sĩ luyện khí hắn có thể là vô địch rồi. Không chỉ chân nguyên tràn đầy mà thần thức cũng được trui rèn không ít.”
“Hôm nay, đến ngay mở cửa động phủ, Trần Tiến cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi cửa động vừa mở, hắn trông thấy Trúc Cơ quản sự. Vội mỉm cười, hắn gật đầu chào, tên quản sự trông thấy Trần Tiến, y hơi giật mình vội đánh giá lại. Theo trí nhớ y năm đó, tên này khi bước vào tu luyện chỉ là một tên luyện khí quèn tầng bốn, không ngờ tu vi lại tăng tiến nhanh chóng như vậy. Trong khi y, suốt 3 năm qua vẫn dậm chân ở Trúc Cơ sơ kì.”
“Đảo mắt qua, Trần Tiến nhìn thấy Tông chủ Nhật Thần Tông, các vị trưởng lão và còn có ba thiên tài đại biểu tông môn tham gia thi đấu. Tiến Trần nghi hoặc:”
- Chẳng lẽ mọi ngươi cố ý đợi hắn, không thể nào. Trước khi vào đây trong các đại biểu hắn là bối cảnh, tu vi thấp nhất không lí nào lại được chào đón như vậy.
“Thấy Trần Tiến, Ngọc Nhi vội vàng hô lên chạy lại với vẻ mặt vui vẻ:”
- Á! Trần ca ca, huynh đã bế quan ra rồi, ta đợi huynh thật là sốt ruột, có biết ta nhớ huynh lắm không?
“Trần Tiến nhìn qua một lượt, quả nhiên thiếu nữ mới lớn có khác. Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng cô nàng này quả là hại nước hại dân, không những mang một chút rực rỡ ngây thơ thiếu nữ mà còn phảng phất sự quyến rũ của một cô gái đang giai đoạn phát triển. Eo thon, cổ dài, nhìn thật như một tiểu tiên nữ vô cùng diễm lệ. Tuy có hơi động tâm, nhưng tinh thần của Trần Tiến mau chóng bình ổn vì hắn rõ hơn ai hết sự đáng sợ của cô nàng này. Giả heo ăn thịt cọp a”
“Nghe những lời này mọi ngươi xung quanh nghi hoặc nhìn thẳng vào Trần Tiến, tên này có quan hệ thế nào với cô tiểu Công Chúa của Nhật Thần Tông chúng ta. Mọi ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía hắn với vẻ kinh ngạc, duy chỉ có Tiểu Tiêu và Đặng Hùng đành trầm mặc.”
“Đặng Hùng thầm nghĩ:”
- Không ngờ qua ba năm tiểu công chúa của mình vẫn nhớ tên nhóc này, quả nhiên hình tượng anh hùng quả nhiên dễ lừa phỉnh thiếu nữ mà. Nhưng thấy hắn nguyên khí thoát ra chẳng lẽ tu vi đã tới luyện khí đại viên mãn.
“Đặng Hùng lên tiếng hỏi:”
- Ngươi, lại đây ta hỏi? Tu vị ngươi thế nào rồi?
“Trần Tiến biết không thể giấu đành thành thật đáp:”
- Dạ bẩm Tông chủ, đệ tử không nhục sứ mệnh, hai tháng trước may mắn tấn cấp luyện khí đại viên mãn.
“Đặng Hùng không biết nghĩ gì, nhìn Trần Tiến hài lòng rồi cười to lên nói liên tục ba chữ:”
- Tố!t, Tốt!, Tốt!….
“Mọi ngươi lại càng ngạc nhiên trước thái độ của Tông chủ, chỉ là luyện khí đại viên mãn thôi mà, tại sao Tông chủ lại cao hứng như vậy kia chứ.Mặc dù một đệ tử chỉ khoảng hai mươi đạt luyện khí viên mãn là rất có tiềm năng nhưng đã bước vào động phủ tu luyện có nghĩa là hao tổn biết bao nhiêu tài nguyên linh mạch,đan dược của Tông môn để đổi lấy. Phải biết rằng ở đây thấp nhất đại biểu cũng là Nghiêm Hạo, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ tầng ba trung kì.”
“Không chỉ mọi ngươi ngạc nhiên, Tiểu Tiêu càng cảm thấy tên Trần Tiến này quá đáng sợ, ba năm trước nàng hơn hắn một cảnh giới, nhưng quanh đi quẩn lại hiện nay hắn đã viên mãn, còn mình chỉ mới luyện khí tầng 8 hậu kì. Cho dù hắn luyện trong động phủ có linh mạch hỗ trợ, nhưng mình tư chất cũng tốt mà tài nguyên cũng không ít cơ mà.”
“Trần Tiền thấy thái độ của Tông chủ tương đối tốt, liền vội hỏi:”
- Tại sao mọi ngươi lại tập trung ở đây vậy, đừng nói là chào mừng đệ tử xuất môn đấy chứ.
“Thấy Trần Tiền hỏi vậy, chưa ai kịp nói gì, Ngọc Nhi đã nhanh nhảu nói trước:”
- Là do cha sợ huynh còn đang rèn luyện, nên để huynh thêm một tuần luyện tập đó. Đến hôm nay mọi ngươi lên đường mới mở động phủ để đón huynh đi cùng.
“Nghe như vậy, Trần Tiến cũng thoáng cảm kích, Tông chủ ít ra cũng lo lắng đến mình, sợ mình tu vi thấp quá nên cố ý cho thêm thời gian tu luyện. Còn hai trưởng lão và ba đệ tử còn lại thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì, ngươi thanh niên này ngay cả gặp họ cũng chưa thấy bao giờ, đến khi xuất quan họ mới biết mình còn phải đợi một người khác. Không ngờ người này không chỉ được Tông chủ ưu ái mà còn thân thiết với tiểu sư muội.”
“Ánh mắt của Quí Trần nhìn Trần Tiến càng ngày càng bất thiện. Y sau khi xuất quan nhìn thấy cô tiểu muội muội của mình ngày xưa đã phát triển liền không kiềm được đem lòng mến mộ. Quyết tâm đợt này đem vinh quanh về cho Tông môn, rồi đem đó làm sính lễ đợi khi tiểu muội chính thức trưởng thành mà cầu hôn. Không ngờ tên kiến hôi luyện khí này xuất hiện muộn đã đành, còn gần gũi thân thiết với nàng. Quả thật là rất đáng hận”
“Còn đang trong nghi hoặc, một Truc Cơ chấp sự xuất hiện nói:”
- Thưa Tông chủ và các trưởng lão, pháp bảo phi hành đã chuẩn bị xong, mọi ngươi có thể lập tức lên đường rồi.