“Đặng Hùng thấy Trần Tiến đã đạt đến luyện khí đại viên mãn, trong lòng thầm nghĩ hắn hoàn toàn đủ tư cách để làm đệ tử chính thức của y rồi. Tiếc rằng sau khi nuốt Trúc Cơ Đan cần mất hai đến ba tháng thu nạp dược lực, nếu không ta cũng không tiếc rẻ đưa hắn để hắn đề thăng thực lực vào lúc này.”
“Trên pháp bảo phi hành, điều khiển là một chấp sự Trúc Cơ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ. Trần Tiến có thể dễ dàng nhận biết đó là Khắc Hải tiền bối năm nay đã ngoài năm mươi. Nghe nói ba mươi năm trước cũng từng tham gia Tông Môn Đại Hội nhưng bị loại từ vòng hai. Hai trưởng lão cùng Tông chủ thì đã tranh thủ thời gian đã bế quan ngưng thần.”
“Đây là lần đầu tiên, Trần Tiến gặp mặt Đại trưởng lão, người truy sát mình dẫn đến việc bản thân mình trọng sinh. Trong thâm tâm Trần Tiến không biết là nên cảm ơn hay căm hận gã nữa. Tuy nhiên, Trần Tiến biết một điều rằng tốt nhất không nên tiếp xúc với lão quá nhiều. Không chỉ vì ác cảm từ kiếp trước, mà còn ghê tởm con người bán rẻ tông môn và sư huynh đệ. Dĩ nhiên, Đại trưởng lão cũng chẳng thèm quan tâm đến con kiến hôi Luyện Khí làm gì, nên chẳng nhận ra sự bất thường của Trần Tiến đối với mình.”
“Lúc này không biết cô tiểu oa oa và cô nàng Tiểu Tiêu đi đâu mà không hề thấy bóng dáng, nếu không phải Trần Tiến thấy hai người họ lên thuyền thì bây giờ hắn vẫn còn nghĩ họ không đi cùng.”
“Đang suy nghĩ, Thái Thanh Thanh tiến lại gần, nở nụ cười khách khí, chào hỏi:”
- Xin chào, tiểu đệ, ta trông thấy tiểu đệ rất lạ không biết đệ là đệ tử của ai? Có phải đệ gia nhập tông môn khi ta đang bế quan không?
“Trần Tiến nhìn thấy Thái Thanh Thanh chủ động lại chào hỏi, cũng không nhanh không chậm đáp lời:”
- Chào Thanh Thanh sư tỷ, tiểu đệ gia nhập tông môn đích thực là sau khi tỷ đã bế quan. Hiện đang là ký danh đệ tử của sư phụ Đặng Hùng.
“Thái Thanh Thanh liền mỉm cười:”
- Chưa đầy bốn năm đã đạt đến luyện khí viên mãn, đệ quả thật là kỳ tài. Ta còn hỏi tại sao để lại quen thuộc tiểu muội muội đầy khả ái của chúng ta đến như vậy.
“Trần Tiến cảm thấy lời nói của vị sư tỷ này đầy ẩn ý, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là chuyện gì, nhẹ nhàng đáp:”
- May mắn đệ được sư phụ ban cho vài cơ duyên, nếu không hiện nay chưa biết chừng vẫn là một ngoại môn đệ tử.
“Nghe Trần Tiến nói vậy Thái Thanh Thanh nghi hoặc, đang tính tiếp tục moi thêm những thông tin từ vị tiểu đệ huyền bí này thì Quí Trần và Nghiêm Hạo tiến tới.”
“Hai đại biểu thiên tài còn lại thấy Thái Thanh Thanh đang trò chuyện với Trần Tiến, thì cũng chủ động lại làm quen. Dù sao trước mắt mọi người cũng chung một tiền tuyến không thể không biết đôi điều.”
“Thái Thanh Thanh là đệ tử của Nhị Trưởng Lão Tiêu Tuất, năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi. Tu luyện đã đạt đến Trúc Cơ tầng năm hậu kì, có thể xem là đại biểu ưu tú trong vài chục năm qua của Tông môn. Công pháp tu luyện lại là Mộc thuộc tính.”
“Quí Trần là đệ tử trực môn của Tông Chủ Đặng Hùng, năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Được cho là nhất đại kỳ tài của Nhật Thần Tông, sau bốn năm bế quan đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu đại viên mãn, tùy thời có thể tiến cấp hậu kỳ. Thế nhưng, Trần Tiến biết rõ ràng Quí Trần vô cùng xui xẻo, hắn ngày vòng hai đã gặp phải nhất đại thiên tài của Lâm quốc một trong “Anh Hùng Thập Bát Kiệt Hạ Vực” tương lai Sở Huy.”
“Cuối cùng là Nghiêm Hạo đệ tử của Đại trưởng lão Trọng Khôi, năm nay hai mươi mốt tuổi. Tuy tu vi mới chỉ đạt tới Trúc Cơ tầng ba, nhưng tương lai là vô hạn không lường được. Trần Tiến nhớ rõ, thêm hơn tám năm nữa. Nghiêm Hạo đã là đệ nhất cao thủ đời thứ mười hai của Nhật Thần Tông, tu vi Trúc Cơ Đại Viên Mãn.”
“Nửa ngày trôi qua, pháp bảo phi hành cũng đã tới khu vực của Mỹ Sơn Cốc. Đây là thánh địa của Lâm Quốc, Mỹ Sơn Cốc là một thung lũng có đường kính hơn hai mươi dặm bao quanh bởi các đồ núi. Trên các ngọn núi luôn có một làn sương mù che phủ quanh năm khiến chúng trở nên đầy bí ẩn đối với đa số mọi người, là nơi tổ chức các sự kiện của các bậc Quân Vương của Lâm Quốc.”
“Khi phi hành pháp bảo chuẩn bị đáp xuống, thì lúc này mới thấy lấp ló mặt của Đặng Ngọc Nhi cùng Tiểu Tiêu xuất hiện. Hóa ra cô nàng Đặng Ngọc Nhi này bị cha mình đặt trận pháp cấm chế không cho ra khỏi phòng mình. Trần Tiến không suy nghĩ cũng hiểu ý Tông chủ, hắn cũng chưa từng có ý định gì với cô nàng này.Kiếp trước đã không, kiếp này sao hắn lại có ý với một cô nàng loli được cơ chứ.”
“Đặng Ngọc Nhi một bụng oan ức, khóc lóc:”
- Cha thật là xấu xa, con ghét cha. Dám nhốt con cả nữa ngày…huhuhu.
“Càng nói, Ngọc Nhi càng lớn tiếng khóc:”
- Huhu, cha thật quá đáng, mẹ mất từ khi con còn nhỏ, nên cha ăn hiếp con…
“Tất cả mọi người còn lại trong khoang thuyền đều biết tính cách của cô nàng này nên đều ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ thầm mong mau chóng đáp xuống để tiểu nha đầu này tiêu tan cơn giận thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy. Tuy nhiên, thấy vẻ mặt mếu máo của Ngọc Nhi, Đặng Hùng lại chạnh lòng, hắn một thân một mình, gà trống nuôi con, yêu chiều hết mực, nhưng cũng thực sự hết sức đau đầu với sự vô pháp vô thiên của cô con gái mình.”
“Tiểu Tiêu cùng Thái Thanh Thanh lại vội vàng an ủi cô nàng, vài giây sau, nàng vội lau nước mắt, lại nói:”
- Không biết, cha nhốt con nửa ngày rồi, giờ phải cho con được tự do. Lát nữa con muốn tự mình đi tham quan. Con không muốn cha đi cùng, thật là bất tiện, con không muốn bị bó tay bó chân.
“Đặng Hùng nhất thời tức giận nói:”
- Không được! Con không được rời khỏi phạm vi quan sát của cha, nếu con không nghe lời, ta đánh cấm chế trận pháp nhốt con trên tàu.
“Đặng Ngọc Nhi nghe vậy, hét to lên:”
- Cha thật là ác độc, con muốn chơi, con muốn đi… Con không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
“Thấy tình cảnh này, Quí Trần vội xen vào:”
- Tiểu muội muội, hay là để ta dẫn muội đi tham quan có chịu không.
- Không cần huynh, ta chỉ cần Tiểu Tiêu sư tỷ. À mà còn cả Trần sư huynh nữa, ta cảm thấy ở cạnh huynh ấy mới an toàn.
“Quí Trần nghe vậy, ánh mắt hình lưỡi dao lóe lên nhìn vào Trần Tiến, nghĩ:”
- Tên tiểu tử nhà ngươi khá lắm, tranh thủ thời gian ta bế quan giở trò lén lút.
“Tất nhiên, Trần Tiến chỉ cảm nhận được sát khí chứ đâu biết Quí Trần nghĩ gì, hắn cảm thấy phen này càng giải thích càng khổ, chi bằng đừng giải thích.”
“Đặng Hùng lắc đầu, đành nhượng bộ:”
- Được, nhưng ta muốn con đi cùng thêm với Thái Thanh Thanh sư tỷ và Quí Trần sư huynh nữa.
“Nghe đến đây, tuy không tình nguyện lắm, nhưng dù sao cũng đạt được mục đích rồi. Nàng liền vội gật đầu đồng ý:”
- Con biết rồi thưa cha, con thương cha nhiều lắm!
“Mọi người lại một phen biết được năng lực của cô tiểu nha đầu này, tâm trạng có thể nói tùy tâm sở dục. Muốn cứng muốn mềm đều có đủ.”
“Cuối cùng thì Nhật Thần Tông đã đặt chân đến Mỹ Sơn Cốc, họ là tông phái thứ sáu đến đây sau: Hoàng Long Tông, Bát Nhã Tông, Thiên Phạt Cốc, Đại Tùy Tông, và Từ Hàng Tự.”
“Pháp bảo phi hành của Nhật Thần Tông đáp xuống cách Mỹ Sơn Cốc chừng hai dặm. Thung lũng hiện ra trong mắt đám người của Nhật Thần Tông, đối với nhóm sáu người trẻ tuổi thì đây là lần đầu họ đến được nơi đây.”
“Chính giữa thung lũng có một tảng đá khá lớn, xung quanh là những căn nhà được xây bằng đất đá, tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài, bài trí và không gian bên trong lại rất rộng lớn, gọn gàng, sạch sẽ. Cửa vào thung lũng nằm giữa một tường thành bằng đá xanh cao hơn 2 trượng (8 mét), người đứng bên dưới phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy được bên trên, trên cửa có một tấm bảng bằng đá khắc 3 chữ: MỸ SƠN CỐC, nét khắc đầy nội lực và chính xác, thậm chí còn phát ra một luồng khí thế áp bức khiến nhiều kẻ phải giật mình, đây chắc chắn là do một đại cao thủ khắc nên.”
“Đặng Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh, không thể kìm nén được sự thích thú, nàng không thể chờ được nữa để nhanh chóng khám phá những thứ mình chưa từng trải nghiệm. Nhưng đừng nói là Đặng Ngọc Nhi, cả năm người còn lại cùng đều cảm thán.”
- Nơi đây thật sự rất hùng vĩ!
“Thấy đám đệ tử của mình có chút thất thần trước sự hùng vĩ của Mỹ Sơn Cốc, Đặng Hùng cùng các trưởng lão không khỏi hồi tưởng tới bản thân mình năm xưa.”
- Năm mươi năm trước, ta cũng không khác gì bọn gì bọn chúng, khi lần đầu tới nơi đây. Thời gian năm mươi năm với tu sĩ không quá dài, nhưng cũng nhiều thứ đã dần thay đổi.
“Bỗng nhiên từ trong thung lũng Mỹ Sơn Cốc, âm thanh truyền ra tiếng cười nhu hòa:”
- Người của Nhật Thần Tông đã đến rồi sao!
“Vốn khoảng cách giữa đám người Nhật Thần Tông với người trung niên kia còn khá xa, nhưng không biết tại sao hắn lại nghe âm thanh như kề bên. Trần Tiến tâm thần liền chấn động, khí huyết hắn vận chuyển không theo sự kiểm soát nữa, khiến hắn nghĩ rằng người trung niên kia chỉ cần một ý niệm hắn sẽ chết chắc.”
“Giờ phút này, không chỉ Trần Tiến, mà tất cả thành viên Nhật Thần Tông, chỉ trừ Tông chủ và hai trưởng lão còn chút khống chế. Những người còn lại ai cũng có ảo giác như vậy. Quí Trần, Nghiêm Hạo run rấy, ánh mắt khó tin. Thái Thanh Thanh và Tiểu Tiêu như mún bị áp bức đến quỳ lạy. Tuy nhiên, trái ngược với những người còn lại, Đặng Ngọc Nhi cũng run rẩy nhưng ánh mắt lại cuồng nhiệt, lại khát vọng.
Mọi người Nhật Thần Tông sau giây định thần trong đầu đều chợt hiện lên ba chữ:”
“Hư Thần kỳ”
“Chưa hết ngơ ngác, đám người Nhật Thần Tông nhìn thấy người trung niên đạp không tiến đến gần bọn họ. Đến trước mặt bọn người Nhật Thần Tông, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, nụ cười khiến không gian như bị bóp nghẹt không dám thở mạnh.”
“Ánh mắt của gã trung niên quét qua Trần Tiến, khiến cho Trần Tiến có cảm giác giống như bị mật bị đối phương phát hiện, không có chỗ để che giấu. Người đàn ông này là người đầu tiên tạo cho Trần Tiến một áp lực khủng bố đến như vậy.”
“Đặng Hùng không chần chừ, khấu đầu bái kiến người đàn ông trung niên:”
- Vãn bối Đặng Hùng, bái kiến Vạn Hạnh tiền bối.
“Nghe đến đây, trừ hai vị trưởng lão và Đặng Ngọc Nhi những người còn lại thầm chấn kinh, đây chẳng phải là “Sư phó” của thiếu chủ La Thành đại lục sao. Không ngờ đến đây lại có thể được gặp một tiền bối “đức cao vọng trọng” như vậy.”
“Vạn Hạnh nhìn chằm chằm vào Đặng Hùng rồi nói:”
- Nhật Thần Tông, ta còn nhớ hơn hai trăm năm trước, lão tổ các người là kẻ hai lần khiến ta ngậm quả đắng, không ngờ bây giờ lại xuống cấp như vậy. Ngay cả người là tông chủ mà tu vi chưa đạt đến Kim Đan hậu kì. Thật uổng cho một cái truyền thừa kia.
“Tâm tình của Đặng Hùng cực kì bực dọc, nếu không phải lão tổ trước khi biến mất chẳng chừa lại truyền thừa tâm pháp gì cả thì Nhật Thần Tông đâu lâm vào hiểm trạng như vậy. Đến sư phụ gã cũng phải bế quan quanh năm để hy vọng đột phá tu vi kéo dài tuổi thọ, chứ nếu sư phụ gã mà tạo hóa khi tông môn chưa có người tiến cấp Nguyên Anh thì thật là phải giải tán rồi.”
“Sau khi tâm thần không còn bị ảnh hưởng, mọi người vội vàng cúi đầu bái kiến lão tiền bối. Mặc dù đã thoát khỏi khống chế từ sớm nhưng Trần Tiến cũng khẩn trương cúi đầu để che đậy sự bối rối.”
“Vạn Hạnh thấy một màn này cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rùi quay người đạp không biến mất. Chỉ thấy nơi tiền bối Vạn Hạnh này đi, cuồng phong gào thét.”
“Lúc này không chỉ riêng Trần Tiến cảm thấy trước mặt tu sĩ có tu vi Hư Thần này, họ chẳng khác gì con kiến hôi, tùy sức cho người khác chà đạp mà chết. Tuy nhiên, thứ mà Trần Tiến tu luyện là Đại Việt Tinh Thần Quyết. Càng nhìn thấy những thứ tạo nên áp lực thì lại càng đề thăng tinh thần bất khuất của người tu luyện lên tâm cảnh mới.”
“Đặng Hùng dù sao cũng là Tông chủ, cũng không thể mất mặt trước bọn đệ tử được nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:”
- Các người thấy rồi chứ, đó chính là sự khắc nghiệt của Tu Chân giới, nếu các người không có sức mạnh thì các người cũng chỉ là con tôm, con tép trước mặt những người khác thôi. Ta hy vọng các người không vì ỷ mình có chút tài năng đã vội lơ là chểnh mảng, vì như vậy sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của các người.Nên nhớ rằng "Thiên ngoại hữu thiên,Nhân ngoại hữu nhân".
“Nhưng ta cũng không hy vọng đó là tâm ma của các người, các người đều là nhất đại kỳ tài vài trăm năm mới xuất hiện của Nhật Thần Tông chúng ta, không chỉ Hư Thần mà Vấn Đỉnh, Đại Thừa cũng là mục tiêu các người cần nhắm đến. Phải biết rằng con đường truy cầu đại đạo là vô biên vô tận, bất cứ lúc nào cũng phải không ngừng vươn lên.”
“Mọi người đều có sự kiêu ngạo của mình nên đều gật đầu, nhưng trong thâm tâm họ đều âm thầm mơ ước mình có thể đạt được tu vi như vậy. Ở mười ba đại lục Hạ Vực này, Hư Thần có thể xem như là một tồn tại bá chủ rồi, thường thì các tu sĩ Kiếp Biến hoặc trên Kiếp Biến đều lánh đời hoặc là các trưởng lão cung phụng của các Tông Phái, Học Viện năm sao.”
“Đám người của Nhật Thần Tông nhanh chóng tiến vào thung lũng. Khoảng vài bước chân thì chợt có thanh âm:”
- Người là Đặng Hùng?
“Đám người Nhật Thần Tông vội dừng bước quay sang nhìn thấy một đám người, dẫn đầu là một trung niên mặc áo bào đen.”
“Đặng Hùng nhìn thấy đám người đó, cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Trước thung lũng thì bị tiền bối Vạn Hạnh thị uy một phen, vừa vào thung lũng đã gặp một lũ đáng ghét này”
.
“Đó là đám người từ Hoàng Long Tông, cũng là tông môn thay thế vị trí của Nhật Thần Tông ở vị trí “Thất Tông”. Tên trung niên áo bào dẫn đầu cười ngạo nghễ tên là Cao Cầu, Tông chủ của Hoàng Long Tông, tu vị đã đạt đến Kim Đan tầng sáu hậu kì. Từ khi hắn lên làm Tông chủ mỗi khi nhìn thấy người của Nhật Thần Tông đều cố ý tỏ thái độ ngạo nghễ thể hiện Tông phái của hắn chính là hàng thật giá thật "Một trong Thất Tông của Lâm Quốc".”
“Lần này Hoàng Long Tông dẫn theo bốn vị trưởng lão Kim Đan, thấp nhất là sơ kì tầng hai đại viên mãn, cao nhất là tầng tám trung kì. So với bên Nhật Thần Tông rõ ràng uy thế lớn hơn hẳn. Còn đại biểu kiệt xuất của Hoàng Long Tông đều đã Trúc Cơ. Nổi bật nhất có lẽ là Đại Vũ, hắn năm nay hai mươi bốn tuổi, tu vi đã là Trúc Cơ tầng bảy trung kì. Theo trí nhớ của Trần Tiến, tên này đã lọt vào top bốn người trong đại hội lần này.”
“Đặng Ngọc Nhi đứng cạnh Tiểu Tiêu nghe người trung niên kia gọi tên cha mình như thế, liền trừng mắt lên nhìn hắn. Đối với kẻ gọi cha mình không tôn trọng, Ngọc Nhi hoàn toàn không hề có ý phải tôn trọng gì hết.”
“Thấy một màn này, Quí Trần vội vã đứng che trước mặt tiểu sư muội, y sợ rằng như vậy sẽ đắc tội với Hoàng Long Tông thì thật không may.”
“Tên Tông chủ Hoàng Long Tông cau mày, nhưng cũng không tiện chấp nhất so với tiểu nha đầu con nhỏ không hiểu sự đời, liền vuốt chòm râu và nói:”
- Đáng tiếc! Nhớ năm xưa lão tổ Nhật Thần Tông một tay đưa tông môn lên thành ngôi sao của các tông môn ba sao. Không ngờ bây giờ hậu bối của ông ta lại dạy dỗ ra một đám bất tài.
“Nghe đến đây, Đặng Hùng phẫn nộ, biết gã cố ý làm nhục mình nhưng không thể nhịn được muốn tiến lên. Hư vinh bản thân y không màng, nhưng sỉ nhục tông môn thì không thể nhịn.”
“Khoảng khắc y vừa nhấc chân lên thì một tiếng cười ha hả phá tan không khí căng thẳng này, đó là âm thanh của một ông lão bạc đầu:”
- Trong thung lũng Mỹ Sơn không cho động thủ, làm trái quy định để mạng lại đây. Còn người nữa Cao Cầu, không biết giữ chừng mực thì tự nhận lấy hậu quả.
“Nói xong, lão quay người bỏ đi. Lão là người chấp sự ở đây, không thể để xảy ra xung đột nếu không sẽ khó ăn nói với Học Viên Thiết Phiến. Dù sao họ cũng là người đã thuê lại nơi này để tổ chức sự kiện lần này.”
“Đám người Hoàng Long Tông cũng không muốn có thêm phiền phức, phất tay áo đi về hướng ngược lại của người chấp sự.”
“Đám người Thần Nhật Tông bị những sự kiện liên tiếp xảy ra cũng làm mất tâm trạng, cũng đưa ra ý kiến tìm nơi nghỉ chân rồi nghỉ ngơi. Dĩ nhiên, chỉ riêng cô nàng Đặng Ngọc Nhi không sợ trời không sợ đất này lại khác, vẫn tranh thủ kéo Trần Tiến và Tiểu Tiêu cùng nàng đi mở rộng tầm mắt.”
“Giờ phút này, trong một gian nhà được bố trí khá tinh tế mà người của Thiết Phiến Học Viện đã chuẩn bị sẵn cho các thành viên của Nhật Thần Tông. Tông chủ, hai trưởng lão, ba vị Trúc Cơ quản sự và ba đại biểu của Nhật Thần Tông đang khoanh chân ngồi, bắt đầu nghe Đặng Hùng nói:”
- Lần tổ chức đại hội lần này quy mô tương đối lớn, lại thêm người của Thiết Phiến học viện và La Thành vực chủ xuất hiện, trong thời gian này chúng ta sẽ không hạn chế bước chân của các ngươi, để các ngươi có thể thấy được phong thái của các cường giả và từ đó học hỏi bọn họ.
- Thứ nhất, ta hy vọng các người có thể kết giao với vài người bạn mới, mặc kệ là thuộc tông môn nào, trừ người của Hoàng Long Tông và Hắc Nhai Tông. Hai Tông này vốn là đại địch và có thù oán với chúng ta từ lâu nay. Thứ hai, ta mong các người có thể nhìn các Tông môn khác mà tìm thấy sự chênh lệch giữa bản thân mình và mục tiêu. Nhưng hãy tuyệt đối nhớ kỹ, cùng một Tông môn ta không cho phép có sự đấu đá lẫn nhau. Nếu để ta biết được, hừ…xử theo tông quy
-Tham gia lần này, nếu các người có thứ hạng tốt, sẽ rất có lợi cho cá nhân mỗi người các ngươi.
- Qua đây ta cũng nói sơ qua cho các người biết các cường giả cùng thế hệ mà các người cần phải chú ý. Người thứ nhất không ai khác là Sở Huy. Sở Huy là nhất đại thiên tài của La Thành Đại Lục chúng ta. Ngày y sinh ra bản thân đã có Vô Dục Chi Thể Thuần Phong thuộc tính, y đã được nhận định là nhất đại thiên tài số một của Đại Lục chúng ta. Khi vừa phát hiện ra thuộc tính của con mình, cha y là Tông chủ Vọng Nguyệt Tông liền biết không chỉ mình mà sợ rằng ở Mười Ba Đại Lục ở Hạ Vực này đều không thể là nơi tốt nhất để con của mình phát triển.
- Sau đó y đã dùng thủy tinh truyền tin đến Thượng Vực quản hạt La Thành đại lục chúng ta, là Nam Thiên Thượng Vực để tìm Tông môn cho con mình. Vì vậy y vẫn tu luyện bên cạnh cha mình đến bây giờ để đợi ba năm sau, lối từ Thượng Vực xuống Hạ Vực được mở ra. Đến lúc đó Sở Huy sẽ một bước hoá rồng
“Thái Thanh Thanh nghe xong nghi hoặc hỏi:”
- Vô Dục Chi Thể là như thế nào vậy Tông Chủ?
- Người có Vô Dục Chi Thể, là người không bị ảnh hưởng bất cứ thứ gì từ Lục Dục. Nếu người này học Phật Pháp, sẽ trở thành một “Đắc Đạo Phật Pháp”. Nếu người này đọc sách thánh hiền, sẽ trở thành một “Nhà Hiền Triết”. Nếu người này tu luyện võ học, sẽ là “Nhất Đại Tông Sư”. Và nếu đã chọn con đường Tu Chân, sẽ hoàn toàn có thể đạt được “Đại Đạo”.”
“Lúc này không chỉ Thái Thanh Thanh mà hầu hết mọi người nghe xong đều biến sắc. Nếu đã như vậy, còn ai mà muốn đắc tội với người sẽ có ngày đạt được Đại Đạo, không nhanh mà đi kết giao thì tương lai lợi ích không lường được.”
“Đặng Hùng cũng cảm thán:”
- Con gái của ta sinh ra đã khiến ta cảm giác mình không uổng kiếp này, nhưng khi nhận tin tức về tên Sở Huy. Ta cũng phải cảm thán lão Sở Hoàng này quá là may mắn rồi.
“Đặng Hùng tiếp tục nói:”
- Sở Huy năm nay đã hai mươi hai tuổi, tu vi Kim Đan sơ kì tầng hai. Đệ tử của Vọng Nguyệt Tông.
- Người thứ hai là Hắc Phong, của Hắc Nhai Tông, tu vi Trúc Cơ tầng tám viên mãn.
- Người thứ ba là Thi Sách, của Thái Thượng Môn, tu vi Trúc Cơ tầng tám hậu kì.
- …
“Cùng lúc này, ba người Trần Tiến, Đặng Ngọc Nhi, và Tiểu Tiêu đang đi tham quan quanh các sạp hàng nơi Mỹ Sơn Cốc. Mỹ Sơn Cốc là nơi tổ chức các sự kiện lớn của Lâm Quốc nên hàng hóa không chỉ phong phú, đa dạng mà còn mang đậm bản sắc của Lâm Quốc. Người ở đây không chỉ là những người tham gia Đại Hội Tông Môn mà còn là những người hiếu kỳ đến xem, tán tu…”
“Lúc này đây, từ ngoài cửa thành, có hơn mười người tiến vào khiến không gian trở nên ồn ã. Trong đám này, một thanh niên mặc áo bào trắng tóc xõa ngang vai, tay cầm một cây kiếm. Từ y phát ra một cảm giác khó nói nên lời, một hình ảnh vô cùng cao ngạo vừa như vô tình, như thống khổ … Nhìn y từ xa, không chỉ là sự tịch mịch, sự lạnh lùng của kiếm. Bước chân y bước lên từng bước, không gian lại càng trở nên tĩnh mịch. Nếu không phải một người tuyệt đối lấy sự tĩnh mịch làm bạn, làm sao khí chất lại có thể cô độc thành hình như vậy.”
“Nhưng trong con mắt của Trần Tiến, người tu luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết Trần Tiến như có như không nhìn thấy nội tâm của y, trong dáng vẻ vô tình ấy lại là một trái tim hữu tình. Từ kiếp trước bao lần nghe truyền kì về y, nhưng khi nhìn thấy sự động dung còn lớn hơn gấp nhiều lần.”
“Thiếu niên tuấn kiệt cả đời thuộc về đại đạo, bỏ qua nhân sinh, bỏ qua ái tình. Bản thân y chính là đạo, đạo chính là linh hồn y. Huyền thoại của Hạ Vực Sở Huy Vô Ngã Vô Dục.”
“Bạch y thiếu niên
Thanh dật bất tục
Thiên tư kinh thiên
Tuấn lãng bất phàm”.
“Bốn câu thơ miêu tả về Sở Huy trước khi y chính thức đi qua Hạ Vực tiến vào Thượng Vực được đăng trong nguyệt san mỗi năm của “Bách Hiểu Phường” mà Trần Tiến từng đọc qua về kiếp trước. Thiếu niên này chính là khuôn mẫu mà Trần Tiến ngày đêm chỉ mong một lần đó là mình. Không ngờ hôm nay khi gặp, đối với Trần Tiến không phải là hâm mộ mà là xót xa.”
“Từ khi sinh ra y đã định sẵn là truy cầu đại đạo, có ai từng hỏi y thích gì chưa? Có ai từng muốn biết y tại sao lại lạnh lẽo đến như vậy? Từ lúc chưa hiểu chuyện đã phải mang giấc mộng của người khác làm mục tiêu của mình, làm sao y không tĩnh mịch, không cô độc. Có ai đã từng thật lòng hiểu y. Nếu hôm nay Trần Tiến không có Đại Việt Tinh Thần Quyết, công pháp tinh thần tuyệt đối siêu cấp, cũng sẽ không thể nào hiểu nỗi ẩn giấu phía sau sự cao ngạo đó.”
“Từng người xung quanh nhìn thấy y không ngừng hô vang:”
- Đó là Sở Huy,… Sở Huy…
“Chàng trai ưu tú nhất của La Thành Đại Lục, thiếu niên khiến cả Lâm Quốc cũng kiêu ngạo. Đứa con khiến cho Sở Hoàng, cha của y cũng phải lu mờ. Đè bẹp tất cả, mọi sự chú ý như chỉ dành cho mình y. Sự cường đại từ khi y sinh ra. Y bước đi đến đâu khiến những người nơi ấy theo bản năng lui ra, không một tiếng xì xào nào xuất hiện nữa.”
“Thật lâu sau, mới có một người bỗng lên tiếng:”
- Ha ha, thật không uổng công chúng ta chờ ở đây, không ngờ lần này có thể thấy được Sở Huy, người mà tương lai sẽ là có thể đạt được Đại Đạo, niềm kiêu ngạo của La Thành chúng ta.
“Trần Tiến nghe những lời này, bất giác cũng gật đầu. Tiểu Tiêu bên cạnh cũng không che giấu được sự hâm mộ của mình, nàng ta hoàn toàn bị hình ảnh hoàn mỹ đó làm chấn động. Giờ này có mà lấy dao kề cổ giết cô nàng ta thì nàng ta cũng chẳng hay. Nhưng ngạc nhiên thay, tiểu nữ nhi Đặng Ngọc Nhi lại chẳng có một thái độ gì. Với nàng từ sâu thẳm ba năm trước khi Trần Tiến một chiêu lôi động đánh bại yêu thú thì Trần Tiến đã là nhất đại anh hùng trong lòng nàng ta. Thiếu nữ là vậy, luôn cho rằng sự lựa chọn mình là tuyệt đối nhất, nhưng cũng có thể nếu ai đó hạ gục Trần Tiến trước mặt nàng. Nàng sẽ lại thay đổi tâm tư ngay, không trách được nàng vẫn đang là một đứa trẻ.”
“Một canh giờ sau, nhóm ba người lại tiếp tục tham quan khu chợ trời của Mỹ Sơn Cốc, quả là những món đồ lạ mắt màu mè luôn hấp dẫn thiếu nữ, Đặng Ngọc Nhi khoa tay múa chân, hết nghịch hàng bên này lại tới thử ở quầy hàng bên kia. Trần Tiến hai kiếp làm người giờ mới rõ theo một cô gái mua sắm là như thế nào.”
“Tuy buồn chán nhưng thấy vẻ ngây thơ trong sáng và ánh mắt chứa niềm vui của Đặng Ngọc Nhi, hắn cũng không đành bỏ giữa chừng, hắn nhớ lại đã từ rất lâu rồi hắn cũng không có được cảm giác này. Cứ như hắn có thêm một cô em gái nhỏ, cảm giác này không tệ chút nào.”
“Kiếp trước, khi Trần Tiến bị lạc mất cha me,. Hắn may mắn gặp được một người nông dân nhận hắn làm con nuôi, ông ấy tuy nghèo khó nhưng khá thương yêu hắn. Nhưng rồi với hắn như bị tình thân xa lánh, chưa đầy hai năm sau, bố nuôi hắn chết trong cơn bạo bệnh. Từ đó hắn tứ cố vô thân, lang thang sống kiếp một tên ăn mày, sống ở dưới tận đáy xã hội, hắn biết rằng dù chỉ có một đường sinh cơ cũng phải biết nắm lấy.”
“Nên khi Nhật Thần Tông tuyển người hắn vô tình nghe được khi đang đi ăn xin ở gần một nhà trọ, hắn đã không do dự đánh cắp một bộ đồ của người khác để lẻn vào hàng người xếp hàng trắc nghiệm vào tông môn.”
“Đang hồi tưởng những ký ức trong kiếp trước, hắn bị Đặng Ngọc Nhi kéo tay lôi hắn trở về với thực tại. Thì ra Đặng Ngọc Nhi đi đến trước Vạn Bảo Lâu, nghe bên trong có lễ hội đấu giá đang diễn ra. Cô nàng chưa từng tham gia đấu giá bao giờ nên rất hào hứng lôi kéo Trần Tiến và Tiểu Tiêu cùng tham gia. Đấu giá lớn như vậy, với cả ba người thật sự hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ. Tiểu Tiêu và Đặng Ngọc Nhi từ nhỏ sống ở Hoàng Liên Sơn nên chưa từng tham gia, còn Trần Tiến trước đây chỉ tham gia các buổi đấu giá nhỏ lẻ của các ngoại môn đệ tử ở kiếp trước.”
“Vạn Bảo Lâu danh xứng với thực, khí thế từ căn nhà lầu bằng đá phát ra mang vẻ kiêu hùng ngạo nghễ. Từng hàng cột được chạm khắc rất tinh xảo hình thanh long uốn lượn, cửa vào và những phần khác đều được làm từ những loại gỗ quý phát ra mùi hương thơm dịu. Ngước nhìn cái tên “Vạn Bảo Lâu” Trấn Tiến rõ ràng, nơi đây nếu không bán vật phẩm trân quý thì cũng là những dị bảo khó gặp. Trần Tiến thật muốn mở rộng tầm mắt, cũng thử xem BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THIÊN THƯ lâu này không hoạt động tham trắc vật phẩm công năng còn tốt không.”
“Vừa vào trong, cả ba người đã nao nao. Một tên tiểu nhị trực tiếp dẫn ba người đến một khán phòng lớn, trong đó đã dung nạp gần trăm người mà vẫn không có cảm giác đông đúc. Trên đại sảnh là một thiếu nữ thướt tha, mặc y phục màu trắng, ba vòng cân đối, mái tóc mềm mượt tóc xoả dài cùng khuôn mặt toát ra vẻ thu hút.”
“Lúc này đây, trên đại sảnh đang đấu giá một viên “ Ngân cương tinh thạch” tài liệu luyện chế phi kiếm cấp ba. Trần Tiến hoàn toàn rõ ràng những vật phẩm này nên cũng không có thông báo nào phát ra báo hiệu cho hắn biết. Những thanh âm đấu giá liên tục vang lên tranh đoạt vì đây đích thị là một tài liệu tốt để luyện chế một phi kiếm cho tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.”
- Sáu trăm hạ phẩm linh thạch!
“Liên tiếp sau đó là những tràng âm tranh giành:”
- Sáu trăm hai mươi hạ phẩm linh thạch!
- Tám trăm hạ phẩm linh thạch!
“Một thanh âm khan khan trả giá thu hút chú ý của mọi người, vì tên này một lần trả giá lên hẳn một trăm tám mươi linh thạch. Đối với các tu sĩ Kim Đan trở lên tám trăm linh thạch hạ phẩm này không là gì, nhưng tài liệu này là tài liệu quan trọng chỉ với Trúc Cơ, còn Kim Đan cao thủ thì tài liệu này vẫn hơi kém hỏa hầu. Nhưng một tên Trúc Cơ nhắm mắt nhắm mũi trả giá một lần gần hai trăm hạ phẩm linh thạch thì không phải nhị thế tổ thì cũng là một tên phá gia, nên ánh mắt của mọi người liền chằm chằm về hắn.”
“Tuy nhiên, càng ngạc nhiên hơn nữa, chỉ vài khắc sau một thanh âm lảnh lót vang lên:”
- Một ngàn hạ phẩm linh thạch!
“Cả đại sảnh sôi động hẳn lên, lại một thanh âm trả giá, lần này chẵn hai trăm hạ phẩm linh thạch. Từ dưới đài thiếu nữ chủ trì đầu giá ngây người vì nàng đã kịp nhìn kỹ người đấu giá là ai. Một thiếu nữ xinh đẹp mang trên mình bộ thanh lam y phục, tuổi ước chừng mười ba mười bốn. Nhưng còn ù ù cạc cạc hơn thiếu nữ đó, là một nam một nữ đang đứng kế bên.”
“Trần Tiến và Tiểu Tiêu ngây ngốc, không ngờ người đưa ra cái giá đó là cô nàng tiểu Công Chúa này. Đừng nói Trần Tiến bây giờ nghèo mạt xác cho dù có linh thạch thì cũng không thể nào đấu giá như vậy chứ.”
“Thời khắc bất ngờ qua đi, mọi người liền vỗ tay cho sự phóng khoáng của cô nàng này, ngay cả người đàn ông trả giá tám trăm hạ phẩm linh thạch cũng lóe lên ánh mắt ngạc nhiên rồi lại thu hồi quay người lại tỏ vẻ không có ý trả cao hơn.”
“Trên đại sảnh, thiếu nữ chủ trì cũng nhanh chóng định thần, mỉm cười rao lên:”
- Một ngàn hạ phẩm linh thạch lần thứ nhất!
- Một ngàn hạ phẩm linh thạch lần thứ hai!
“Âm thanh càng rõ ràng, Trần Tiến và Tiểu Tiêu càng ngây ngốc, nhưng khi tiếng gõ thứ vừa hai vang lên cả hai đã kịp định thần cùng đồng thanh:”
- Khoan đã…
“Hai âm thanh này thu hút ánh nhìn của tất cả, dám ngăn cản buổi đấu giá của Vạn Bảo Lâu chẳng lẽ chán sống sao?”
“Trần Tiến thấy nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình nhưng bây giờ không lộ mặt thì không được nữa rồi, y nói:”
- Vừa rồi là do tiểu muội ta không hiểu chuyện, đã kêu giá bừa bãi gây ảnh hưởng không tốt đến mọi người, ta có thể thay tiểu muội ta rút lại đấu giá và xin lỗi không?
“Thiếu nữ trên đài sững sờ trước màn đang diễn ra, đây là đâu chứ, là Vạn Bảo Lâu đỉnh đỉnh đại danh Lâm Quốc, có một tu sĩ Hư Thần trưởng lão tọa trấn tại đây có mấy ai dám làm loạn. “
- Vạn Bảo Lâu chúng ta có quy định, một khi đã báo giá không thể thu lại. Tuy nhiên, nếu không có linh thạch có thể lấy vật phẩm giá trị tương đương để đổi chác.
“Trần Tiến bây giờ cũng chả khác gì tên ăn mày tu chân, thứ đáng giá nhất trên người hắn một thứ trong trí óc, một thứ trong đan điền. Lấy thứ nào ra thì hắn chết cũng không kịp nghĩ mà không chết cũng bị sưu hồn, tàn sát cho chết.”
- Thế nào, vị thiếu hiệp này, ngài dùng linh thạch hay vật phẩm để đổi chác?
“Trí óc Trần Tiến vội xoay chuyển, bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi, nhưng cũng không thể lấy tên Nhật Thần Tông ra, nếu không chưa thi đấu đã mang đến sự chê cười của các tông môn khác. Mấy chục năm lăn lộn của hắn, kèm với hai kiếp người cuối cùng cũng đã được phát huy. Nở nụ cười hắn hỏi:”
- Tiểu muội ta đã báo giá có phải được tính là một người đấu giá không?
“Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Trần Tiến, tại sao hắn hỏi câu ngu ngốc này vậy, nhưng vẫn mỉm cười giải đáp:”
- Dĩ nhiên là phải, bất kỳ vị khách nào đã tham gia đấu giá hội đều có thể coi là một người đấu giá.
“Trần Tiến lại hỏi tiếp:”
- Vậy phải chăng ta cũng là một người đấu giá.
- Việc này đương nhiên!
“Vậy được rồi, ta ra giá:”
- Một ngàn không trăm mười hạ phẩm linh thạch.
“Vừa nói xong, hắn vội vàng truyền âm cho Tiểu Tiêu nhanh chóng chạy về tìm Tông chủ giải vây, hắn sẽ tìm cách kéo dài thời gian. Tiểu Tiêu thấy hắn kiếm được phương án để kéo dài liền không chần chừ lao ra Vạn Bảo Lâu quay về tìm Tông chủ.”
“Lại quay sang nhìn cô tiểu nha đầu mang lại siêu cấp rắc rối này, hắn nhẹ giọng nói với Ngọc Nhi:”
- Bây giờ muội nghe lời ta, ta ra giá bao nhiêu, muội tăng thêm như vậy mười hạ phẩm linh thạch. Xong việc ta sẽ thưởng cho muội, muội có chịu không?
“Đặng Ngọc Nhi tuy thấy Tiểu Tiêu tỷ bỏ đi nhưng Trần Tiến sư huynh vẫn ở đây, nên cũng không nhiều lời thích thú nhìn viên đá phía dưới đài nói:”
- Ta thích vật đó, huynh mua tặng ta phải không?
“Trần Tiến nghe như vậy không dám nói thêm câu nào, gật đầu nói:”
- Đúng vậy, ta đích xác muốn tặng muội, nhưng bây giờ ta chưa đủ linh thạch nên muội hãy làm theo lời ta, chờ Tiểu Tiêu sư tỷ của muội quay lại đưa ta linh thạch ta sẽ mua tặng muội.
“Tiếp sau, một màn ly kỳ diễn ra chưa từng có trong lịch sử đấu giá Vạn Bảo Lâu. Mỗi khi người nam tăng giá thêm mười linh thạch sau hai lần gõ, thì cô tiểu muội kia lại ra giá thêm mười. Và ngược lại, cứ như vậy tiếp diễn.”
“Màn đấu giá ly kỳ đang diễn ra, khiến mọi người trong khán phòng khá phấn khích. Vài người thông minh nhận ra, hai người này đang kéo dài thời gian chờ tiếp viện đến cũng không khỏi mỉm cười cho màn kịch này. Cũng có người vẫn đợi xem thấy kẻ gặp nạn.”
“Trần Tiến thầm tính toán thời gian, có lẽ gần đến rồi. Hắn chậm rãi ra cái giá:”
- Một ngàn một trăm hạ phẩm linh thạch!
“Đội giá thêm một trăm linh thạch nhưng ít ra có thể không bị Vạn Bảo Lâu quy kết tội phá rối thì cũng coi là xứng đáng. Âu cũng do tiểu oa oa rắc rối này. Quả nhiên như tính toán, thiếu nữ vừa gõ chuông lại hô lên thì Tông chủ Đặng Hùng cũng xuất hiện.”
“Thầm thở dài may mắn, hiện nay hắn thân cô thế yếu không có chỗ dựa cũng như thực lực đành phải chịu nhịn nhục từng ly từng tý. Mỗi bước chân đều phải một tính toán. Hiện nay đừng nói là hắn, cả cái Thần Nhật Tông môn này cũng không đủ phân lượng mà đối với Vạn Bảo Lâu.”
“Mọi việc tưởng đến đây kết thúc, thì một thanh âm lên tiếng:”
- Ta ra giá một ngàn một trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch!
“Một câu này gây bão cả khán phòng, người này có ý gì đây. Nếu muốn đấu giá thì khi bên này gặp khó xử đã ra tay mua rồi, bây giờ thấy tiếp viện người ta đến lại trả giá là có ý gì? Vài người thầm đánh giá có lẽ đôi bên quen biết nhau mới gây khó dễ vậy, vậy thì sao không ngồi xem trò hay cơ chứ.”
“Trần Tiến trong lòng cảm thấy giận dữ, tên này sớm không kêu giá muộn không kêu giá khi ta chuẩn bị kết giá hắn lại nhảy vào không phải chơi chúng ta là gì.
Đám Đặng Hùng trên đường đi đã nghe Tiểu Tiêu nói sơ lược qua nên hiểu rõ tình huống nhưng không ngờ khi vừa bước vào đã có một người khác ra giá. Nhật Thần Tông tuy đã xuống vị thế, nhưng cũng không phải là con hổ giấy để ai muốn động là động.”
“Nhiều người nhận ra Đặng Hùng, Tông chủ Nhật Thần Tông liền rõ ràng, hóa ra ba người vừa này là người của Nhật Thật Tông. Ba người này có thể là những đệ tử được dẫn đi cùng để tham quan đại hội, ít hiểu sự đời nên ham chơi báo giá nhưng do không có linh thạch nên câu giờ chờ Tông chủ cứu viện.”
“Đánh giá cẩn thận thanh âm vừa phát ra mọi người của Nhật Thần Tông đã thấy tên phá quấy kia là ai. Đó là tên Đại Vũ, bên cạnh hình như còn có hai vị trưởng lão Hoàng Long Tông. Thấy ánh mắt của đám người Trần Tiến nhìn sang, hắn cũng cười khỉnh xem thường ra vẻ đắc ý:”
- Để ta xem các người có mua được không? Hoàng Long Tông ta sẽ cho các người thấy bọn ta so với các người còn lớn mạnh hơn nhiều lắm.
“Đại Vũ lại ra hiệu tăng giá, lần này là:”
- Một ngàn tám trăm hạ phẩm linh thạch!
“Đặng Hùng nghe báo giá, khí huyết đã xung thiên. Y vốn không phải là kẻ dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng những thứ đụng chạm vào Tông môn lại như điểm yếu chí mạng của y. Tên nhóc này rõ ràng không phải yêu thích “Ngân cương tinh thạch” mà là muốn tát thẳng vào mặt Nhật Thần Tông gã. Đặng Hùng hô lên:”
- Hai ngàn năm trăm linh thạch, có giỏi người tăng giá đi ta theo người đến cùng!
“Đại Vũ nghe thấy vậy y biết Đặng Hùng đã bị mình chọc tức, hắn quay lại gật đầu, rồi lại ra hiệu tăng giá:”
- Ba ngàn hạ phẩm linh thạch. Hoàng Long Tông của tiểu bối tuy không giàu có gì, nhưng cũng không để vụt mất thứ mình yêu thích được.
“Nghe những lời châm chọc trắng trợn như vậy thử hỏi làm sao Đặng Hùng có thể nhìn, chuẩn bị hô lên, thì Trần Tiến từ lúc nào đã xuât hiện và nói:”
- Đợi đã Tông chủ, dù sao ngài cũng là người có chức có quyền làm sao có thể hạ thấp thân phận của mình để mà tranh giá với tiểu bối hay là người để đệ tử làm chủ lần này được không.
“Mọi người xung quanh nghe thế, liền chuẩn bị xem một màn kịch hay. Ở đây đại đa số người của nhiều tông môn đều biết giữa hai phái có thâm thù đại hận khó có thể giải.”
“Đặng Hùng đang điên tiết lên không giữ được bình tĩnh, không hiểu sao khi nghe thanh âm của Trần Tiến lại cảm thấy tinh thần mau chóng được hòa hoãn lại, nghĩ đến nãy giờ mình cũng thật mất thân phận. Nên cũng gật đầu, mỉm cười với Trần Tiến. Càng ngày càng có thêm nhiều cảm tình với tên đệ tử ký danh này. Hắn nói:”
- Được, người cứ tùy ý quyết định, lời nói của người tạm thời đại biểu cho Nhật Thần Tông chúng ta.
“Những người Nhật Thần Tông phía sau không quen biết rõ ràng về Trần Tiến, cảm thấy những lời này mang theo rất nhiều hàm ý. Chẳng lẽ hắn là tương lại Tông chủ sao? Hay hắn có bối cảnh thế lực gì? Nhưng tại sao trước đó không hề biết hắn?”
“Trần Tiến nghe vậy cũng mỉm cười, gật đầu tạ ơn Tông chủ, liền quay qua nhìn Đại Vũ. Trong vài khắc trầm mặc trôi qua, cả khán phòng cũng như im lặng đón xem màn kịch. Đối với thiếu nữ hay chưởng quầy của Vạn Bảo Lâu họ lại càng không lên tiếng can ngăn, vì giữa hai tông môn này càng tranh đấu họ càng được lợi.”
“Cuối cùng Trần Tiến cũng lên tiếng, giọng điệu không nhanh không chậm nói:”
- Người xưa có câu, quân tử không đoạt thứ người khác thích. Nếu đạo hữu đã lên tiếng rằng tinh thạch kia là vật yêu thích. Vậy tại hạ đành “mượn hoa kính phật” ngậm ngùi nhường lại cho đạo hữu.
“Những lời này khiến cả khán phòng há hốc mồm lên kinh ngạc. Cứ ngỡ rằng chuẩn bị được nhìn thấy một màn minh tranh ám đấu. Thì giờ lại thấy tên đệ tử này không chỉ vô sỉ tự nhận mình là quân tử mà còn đem cục đá phỏng tay này quăng ngược lại cho tên đệ tử Hoàng Long Tông. Rõ ràng ở đây ai cũng biết, bản thân hắn chẳng ham muốn gì với tinh thạch này, có chăng chỉ là vị tiểu muội ngây ngô xinh đẹp kia yêu thích thôi.”
“Đám người Thần Nhật Tông kinh ngạc nhưng suy nghĩ lại xem như cũng may mắn. Nếu không uổng phí một lượng không nhỏ linh thạch cho một món đồ mà giá trị chưa tới tám trăm linh thạch. Lúc này đây Đặng Hùng lại càng nhìn càng thuận mắt đứa nhỏ này. Thông minh lạnh lẹ, xử sự tình huống nhanh chóng.”
“Còn bên này Đại Vũ lần này quả thật ăn quả đắng, hắn đã bảo giá không thể rút lại được. Chưa kể trước mặt bao nhiêu đồng đạo tu chân, hắn đã lên tiếng nói rằng đây là vật yêu thích phải đoạt cho bằng được, bây giờ làm sao mà có thể có đường lui nữa. Vạn Bảo Lâu hắn cũng không đủ phân lượng đắc tội.”
“Thiếu nữ chủ trì đấu giá cũng rất thông minh, thấy một màn đang diễn ra. Cô đã biết rằng lần này thằng thua đã phân rõ. Hoàng Long Tông muốn mượn hơi tinh thạch để ép Thần Nhật Tông mua giá cao, ai ngờ lại bị “Gậy Ông Đạp Lưng Ông”, tên đệ tử kia lại dùng chiêu “Mượn Hoa Kính Phật” để trả lại tất cả.”
“Sau giây lát, ba tiếng gõ thành giao cũng kết thúc. Cô lên tiếng:”
“Dứt lời một thiếu niên đến và nhận bảo hạp đem đến đám người của Hoàng Long Tông. Tên Đại Vũ tuy biết lần này mình đã bại rồi nhưng chỉ có thể “Ngậm bồ hòn làm ngọt” nhận lấy bảo hạp và xuất ra ba ngàn hạ phẩm tinh thạch đau đớn.”