Truyện Huyền Huyễn tu luyện lấy bối cảnh vũ trụ của chúng ta.
Nơi đây có tu luyện, phép thuật, thần thông, có khoa học, có thần tiên, những chủng tộc, những không gian kỳ bí...Nơi có tình thân, tình bạn, tình đồng đội, tình yêu...
Nhân vật chính đầu thai làm một loại Rồng có tiếng là một trong những Ác Long hàng đầu của Long Tộc. Sinh ra với tình trạng đặc biệt, không biết gì về bản thân lẫn thế giới xung quanh, có khi nào chưa tìm được người quan trọng nhất với mình thì đã bị người ta bắt làm thú cưỡi... hoặc tệ hơn còn bị kẻ khác giết hại để đoạt Long Châu?
Vũ Trụ tinh không vô cùng vô tận, tại Thiên Hà mang tên Andromeda – Là một trong hơn năm Thiên Hà thuộc Local Galactic Group (LGG) hay còn được gọi là “Cụm Thiên Hà địa phương” Andromeda là Thiên Hà lớn nhất LGG, với số lượng hơn một ngàn tỷ ngôi sao, và vô số các hành tinh, thiên thể. Câu chuyện khởi đầu ở một trong những hành tinh của Andromeda mang tên Vô Nha.
Vô Nha tinh là tinh cầu hình thành được gần hai tỷ năm, nếu đem nó so với độ tuổi của Andromeda đã hơn chín tỷ năm tuổi thì Vô Nha tinh vẫn còn khá trẻ. Trải qua hai lần “cải tạo”, sự sống ở Vô Nha tinh mới bắt đầu hình thành, và cách đây hơn 20.000 năm thì con người mới chính thức “xuất hiện” và làm chủ nơi này. Với hơn 20.000 năm học hỏi và tiến hóa, loài người ở đây đã phát triển khoa học vật chất tới mức khá cao, họ đã có thể xuống tận đáy đại dương, bay ra ngoài tầng khí quyển, nhưng về mặt tâm thức vẫn chỉ dừng lại ở mức nhìn vũ trụ bằng con mắt thịt và tự hỏi “Ta là ai? Trước khi sinh ra ta ở đâu? Sau khi chết đi ta là gì? Tại sao ta lại sinh ra?... ”
Và rồi cũng không thoát khỏi cảnh tự gây họa cho mình, chiến tranh đã nổ ra, tàn phá và hủy hoại tất cả.
Khung cảnh hiện tại đang vào thời kỳ hậu tận thế, khi chiến tranh đã kết thúc, kết cục của cuộc chiến là không một phe phái loài người nào chiến thắng cả, mà toàn thể nhân loại mới là kẻ thua cuộc, kẻ chiến thắng là Robot.
Tại một phế tích còn lại sau chiến tranh, trước đây nơi này là một thành phố hiện đại sung túc, như bây giờ chỉ là một khu đổ nát tàn tạ. Ở đây có một nhóm hơn vài nghìn người đang sinh sống tị nạn. Những nhóm người tị nạn sổng chui nhủi ở những nơi hoang vắng đổ nát như thế này tương đối nhiều. Sau khi thua cuộc, không hiểu sao Robot chỉ tàn phá một quãng thời gian ngắn rồi lại án binh bất động, không có hành động nào làm hại tới những nhóm người này cả, nên cuộc sống vẫn diễn ra như thường, chỉ khác là họ ăn mặc sinh hoạt và trao đổi với nhau không hề có một vật dụng hiện đại nào cả. Trong nhóm tị nạn này, người đang giữ chức vụ “trưởng nhóm” quán xuyến mọi việc là một phụ nữ độ tuổi trung niên nổi tiếng hung dữ cộc cằn nhưng bản chất lại tốt bụng hay được gọi là bà La. Bà La mở một quán ăn lớn với nhiều người làm công cho bà, quán ăn của bà chủ yếu là cung cấp lương thực và nơi ăn chốn ở cho vài người khốn khó. Cộng đồng khu tị nạn cũng thực hiện chế độ tự cung tự cấp, trồng trọt, chăn nuôi, sản xuất, những công việc tưởng chừng như cách đây vài năm không hề tồn tại, vì trước đó với nền khoa học kỹ thuật tiên tiến, tất cả đều có Robot phục vụ và làm việc.
Ở đây cứ một quãng thời gian ngắn lại có một vài người lạ từ đâu đó đến sống, hay vài người trong nhóm bỏ ra đi nên ít ai quan tâm tới. Một hôm, có một cặp nam nữ xuất hiện ở nơi này, cô gái ăn mặc rách rưới dơ dáy, nhưng lại không thể che hết làn da trắng như tuyết, vẻ ngoài xinh xắn và khí chất cao quý ẩn tàng đằng sau bộ trang phục đó được. Trên lưng cô là một người con trai với trang phục cũng rách nát không kém, khuôn mặc lọ lem khó nhìn, cậu ta dường như đang bị thương nặng và bất tỉnh nên được cô cõng theo trên lưng, cả hai nhìn vào trông giống như một cặp ăn xin đói khát vậy. Điểm gây chú ý của hai người bọn họ là từ lúc vào sinh sống nơi đây, họ chọn một ngôi nhà đổ nát tách biệt với những khu nhà còn lại. Sau đó họ đóng kín cửa không tiếp xúc với bên ngoài, phải hơn một tháng sau thì cô gái mới ra ngoài và làm quen với một số người. Sau đó cô xin vào làm việc ở quán ăn của bà La, còn người nam thì vẫn luôn ở trong nhà. Khi mọi người hỏi thăm tới thì cô gái chỉ cười và bảo cậu ấy bị bệnh nặng nên không ra ngoài được. Qua một khoảng thời gian sau thì mọi người đã quen với chuyện này nên không còn ai để ý tới việc của hai người nữa.
Một ngày nọ, trong ngôi nhà của hai người. Cô gái đang ngồi nhìn người con trai với một vẻ mặt như đang hồi ức lại những chuyện quá khứ trước kia, lâu lâu lại cười một mình. Cô đã ngồi nhìn như vậy hàng đêm suốt cả tháng trời rồi mà vẫn không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ người con trai sẽ tỉnh dậy, nhưng cô chắc chắn sẽ có ngày hắn sẽ mở mắt ra, chỉ có thể không phải là hôm nay, cô chán nản nên đứng dậy định chuẩn bị ra khỏi nhà. Ngay lúc đó, cô nghe có tiếng động phía sau, quay lưng lại, cô nhìn thấy hắn đang giơ hai tay ngay trước mắt và đang nhìn ngắm giống như lần đầu tiên được thấy cơ thể của mình vậy. Nhìn thấy thế cô rất xúc động và chạy tới ngay bên hắn, hắn còn đang bỡ ngỡ thì thấy có người chạy tới bên mình nên vội nhìn sang. Trước mắt hắn là một cô gái xinh xắn với làn da trắng, mái tóc bạch kim dài tới lưng, ăn mặc cũ kỹ, ánh mắt trong trẻo của nàng nhìn hắn như đang chờ đợi điều gì đó, hắn nhìn nàng với vẻ mơ hồ rồi thốt lên “Như Tuyết”.
- Như Tuyết ? – Nghe thấy thế cô nàng bất ngờ một chút rồi lẩm bẩm “bị rối loạn ngôn ngữ nên đọc ngược tên luôn rồi à”
- À tại nhìn da cô trắng như tuyết nên tôi buột miệng gọi vậy, nhưng đây là đâu? Cô là ai? Mà… Mà tôi là ai? - Hắn nói tới đó thì ôm đầu vò tai, cố gắng nhớ ra thứ gì đó trong ký ức, nhưng đọng lại bên trong trí nhớ của hắn hoàn toàn là một màn trống rỗng, giống như hắn vừa được sinh ra nơi này vậy.
- Vậy là bị mất trí nhớ rồi - Cô nghĩ thầm một xíu rồi bỗng cười tinh quái, bước tới nắm lấy hai tay hắn kéo xuống rồi nói:
- Anh đang tạm thời bị mất trí nhớ, rồi từ từ anh sẽ nhớ ra thôi, bây giờ anh cứ tạm thời sinh hoạt ở đây với tôi một thời gian ngắn, tôi sẽ giúp anh khôi phục lại trí nhớ.
Không còn cách nào khác, hắn nhìn cô gái trước mặt, không cảm thấy cô nàng này có ý đồ xấu với mình, mà cảm giác đối với cô cũng rất quen thuộc nên hắn gật đầu đồng ý.
- À mà nhớ là khi ra ngoài có ai hỏi gì về anh thì cứ nói với họ là anh bị tai nạn lúc lao động và bị mất trí nhớ, đến hôm nay mới tỉnh lại.
- Tại sao? Cô có âm mưu gì à?
Cô nàng đưa xua tay như không có chuyện gì nói:
- Để người khác khỏi tò mò rắc rối thôi, cứ nói như tôi bảo là được.
- Ừm, thế nào cũng được, à mà cô tên gì? - Hắn gật gù tạm chấp nhận chuyện bị tai nạn mất trí.
- Lúc nãy đã buột miệng kêu Như Tuyết rồi, thôi thì gọi ngược lại là Tuyết Như đi, còn tên thật của tôi không quan trọng, lúc nào anh nhớ ra anh là ai thì cũng nhớ ra tôi thôi.
- Tuyết Như à - Hắn lặp lại cái tên rất quen thuộc đối với hắn, dù không nhớ gì nhưng quả thật là rất quen - Vậy còn tôi tên gì
- Tên của anh... - Cô ra vẻ trầm tư rồi bỗng cười lém lỉnh nói - Đầu Đất... tên anh là Đầu Đất.
- Làm gì có cái tên như thế! - Hắn mở to mắt nhìn cô, rõ ràng là cô nàng này đang nói dối, ai lại đặt tên như vậy được.
- Thật đó, không tin hôm nào nhớ ra anh rồi biết, từ nay tôi sẽ gọi anh là Đầu Đất - Cô vẫn giữ nén cười tinh nghịch trên khuôn mặt nhìn hắn.
- Không được, làm quái gì có cái tên này, đang trêu tôi à - Hắn bực dọc nói, nhưng bỗng nhớ lại từ lúc tỉnh dậy tới giờ, cô đã đến bên cạnh rồi nắm lấy hai tay hắn đến giờ vẫn chưa buông. Từ bàn tay cô, hắn cảm thấy một luồng cảm giác rất dễ chịu và thân quen truyền tới - Tay của cô… Tuyết Nhi này, nắm tay cô tuyệt thật đấy.
- Vớ vẩn, bỏ tay tôi ra - Cô giật vội tay ra - Mà gọi tôi là Tuyết Như, ai bảo anh gọi tôi Tuyết Nhi hả?
- Ơ hay... thì tên giả nên gọi thế nào chả được, cô cũng có nói tên thật của tôi ra đâu - Hắn nói lại, rồi nghiêm túc nói - Nhưng mà đúng là nắm tay cô tôi thấy… cảm giác có cái gì đó rất thoải mái, cái này là thật.
Không nói tới chuyện tay chân nữa, đi theo tôi ra ngoài - Tuyết Nhi quay người đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa thầm nhủ trong lòng "Khôi phục bằng Chân Khí à? Vậy thì dễ dàng rồi… À mà không được, bây giờ mà giúp hắn nhớ ra mà hắn lại giống như lần trước nữa thì...
Hắn nhìn Tuyết Nhi bỗng dưng bỏ ra ngoài như thế cũng lò mò đứng dậy đi theo. Vừa mở cửa bước ra khỏi nhà, hắn thấy Tuyết Nhi đang khoanh tay quay người về phía hắn như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đấy.
- Thôi được rồi, coi như lúc nãy tôi nói đùa đó - Hắn tưởng Tuyết Nhi đang bực bội vụ nắm tay lúc nãy nên có ý xin lỗi.
- Không sao, xem ra trí nhớ của anh sẽ khôi phục bằng cách tiếp xúc với những gì anh quen thuộc từ trước, ở đây có mỗi mình tôi biết anh nên anh có cảm giác với tôi thì chuyện này cũng có thể lý giải được - Tuyết Nhi nói dối không thẹn lòng - Từ nay tôi sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ dần dần, bằng cách cho anh tiếp xúc với những chuyện cũ trước kia, còn nắm tay nắm chân thì… Hạn chế.
- Thế tôi với cô quen nhau lắm à? - Hắn nghe cô nhắc đến chuyện sẽ khôi phục trí nhớ bằng cách tiếp xúc với những gì mình quen thuộc, trong đó có cả cô nên hắn buột miệng hỏi.
- Tất nhiên… quen nhau lắm ấy, mà còn rất thân là đằng khác – Tuyết Nhi lại cười rồi quay người bước đi trước, vừa đi vừa kêu vọng lại – Đi theo tôi nhanh lên, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa.
Trên con đường đầy những hố to nhỏ rải rác khắp nơi, những cái hố đó là tàn tích còn lại sau chiến tranh, ở cộng đồng tị nạn này thì những cái hố như vậy là dễ dàng bắt gặp nhiều nhất, chúng ở khắp mọi nơi. Hai bên đường là những tòa nhà đổ nát hay những đống vụn vỡ hỗn hợp của nhiều thứ bị vứt bỏ tạo thành, chỉ có những ngôi nhà xiêu vẹo còn có vẻ chưa bị tàn phá gì nhiều là được mọi người ở đây sử dụng. Con người qua lại xung quanh thì ánh mắt đều ảm đạm vô hồn, dường như đối với họ cuộc sống này chỉ mang ý nghĩa kéo dài sự sống mà thôi, không còn có mục đích hay tương lai gì cả.
Tuyết Nhi dẫn hắn đi lòng vòng trong khu cộng đồng tị nạn, kể về những chuyện quá khứ đã dẫn tới tình cảnh xung quanh.
- Vậy là chiến tranh chỉ vừa mới xảy ra mười năm gần đây thôi sao - Hắn hỏi khi nghe Tuyết Nhi kể tới cuộc chiến.
- Đúng vậy lúc đầu nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến là việc tranh giành quyền sử dụng nguồn năng lượng vừa được khám phá và lãnh địa khai thác nguồn năng lượng ấy – Tuyết Nhi gật đầu.
- Nguồn năng lượng ấy là gì?
- Là một loại năng lượng có thể tự động sinh ra, tự động tuần hoàn, không hao mòn, có thể gọi nó là một loại năng lượng vĩnh cửu – Tuyết Nhi giải thích ngắn gọn.
- Vĩnh cửu... có loại năng lượng như thế sao? – Hắn ngạc nhiên rồi hỏi.
- Năng lượng như thế tất nhiên là có, nó tồn tại ở ngay trước mắt chúng ta mà không ai thấy, ai cũng sử dụng nó để sinh sống mà lại không ai hay, giống như loài cá sống trong biển cả thì không nhận ra nước chính là nguồn sống, là năng lượng giúp chúng tồn tại vậy.
- Ý cô nói là năng lượng sống – Hắn ngẫm một tí rồi nói.
- Đúng vậy, nó có nhiều tên gọi như là năng lượng sống, sinh năng, năng lượng vũ trụ, khí trời đất, chân khí, nguyên khí, linh khí, tiên thiên khí, v.v…gọi thế nào cũng được vì đều nói đến một loại cả – Cô kể tiếp – Vấn đề ở đây là con người không biết cách sử dụng chúng, chỉ biết sử dụng năng lượng “chết”, là các loại năng lượng sinh ra từ quá trình hủy hoại năng lượng sống như dầu hỏa, khí đốt, điện năng...
- Theo như cô nói thì con người đã khám phá ra loại năng lượng ấy rồi sau đó mới dẫn đến xung đột chiến tranh mà, tức là họ đã biết cách sử dụng chúng rồi chứ?
- Không phải họ biết cách sử dụng chúng - Tuyết Nhi lắc đầu phủ nhận rồi nói tiếp - Cái mà họ khám phá ra không phải là loại năng lượng mới ấy, mà họ tìm ra một loại Tinh Thể có khả năng hấp thụ năng lượng vũ trụ và sinh ra năng lượng được con người sử dụng phổ biến hiện nay. Tinh thể này vì luôn luôn hấp thụ ở mọi môi trường nên có thể tạo ra năng lượng cung cấp vĩnh viễn.
Hắn nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, không ngờ lại có loại Tinh Thể đặc biệt như thế, nhưng suy nghĩ một lát hắn lại hỏi tiếp:
- Nếu có được những tinh thể như vậy thì đáng nhẽ sẽ không có chiến tranh chứ, một loại năng lượng vô hạn không cần tái chế, có thể thay đổi toàn bộ mọi mặt của cuộc sống, toàn nhân loại sẽ bước vào một thời kỳ phát triển hơn mới đúng.
- Đứng trên quan điểm của con người như anh nói thì tất nhiên là thế rồi – Tuyết Nhi nhìn hắn rồi nói tiếp – Nghĩ tới việc thay đổi tích cực về mọi mặt của cuộc sống như anh nói là tầm nhìn của số đông nhân loại, nhưng anh quên đứng đầu toàn bộ nhân loại không phải là số đông sao?
- Đứng đầu? Ý cô là những nhà chính trị của các quốc gia? Họ như thế nào lại tạo ra cuộc chiến vô nghĩa không có lợi ích gì như vậy được.
- Ha ha, những nhà chính trị thường chỉ là những con rối mà thôi, những người nắm quyền lực thực sự là những nhà tài phiệt, những tập đoàn, gia tộc nắm giữ quyền khai thác các loại năng lượng hóa thạch để kinh doanh, nắm quyền kiếm soát toàn bộ hệ thống kinh tế bằng tiền và quyền lực. Khi đã nắm trong tay mọi nguồn kiểm soát hệ thống xã hội của con người đó là năng lượng và tiền bạc, thì quyền lực đối với họ chỉ là trò chơi. Những người đó được gọi là Giới Tinh Hoa – Tuyết Nhi lại nói – Sân chơi chính trị là để người dân chọn một người đại diện cho họ, họ đâu biết được rằng tất cả chỉ là những màn sắp đặt từ trước, dù cá nhân, tổ chức nào nắm quyền đại diện cũng đều nằm trong lòng bàn tay của của Giới Tinh Hoa cả, nói đúng hơn thì toàn bộ nhân loại đều là đàn cừu tự đeo xích cần mẫn nuôi một bầy sói mà thôi.
- Giới Tinh Hoa ấy thì liên quan gì tới chuyện gây chiến tranh - Hắn không thấy có liên quan lắm về nhóm người này và chuyện chiến tranh nên hỏi.
- Lòng tham trong tâm trí, nó còn mạnh hơn cả trí thông minh của họ” – Tuyết Nhi thở dài rồi buồn bã nói – Việc khám phá ra những Tinh Thể như thế sẽ thay đổi mọi mặt trong cuộc sống tốt hơn đúng như anh nói. Nhưng Giới Tinh Hoa không thích điều đó, với một nguồn năng lượng miễn phí và vĩnh cửu, nó sẽ đánh sập toàn bộ hệ thống khai thác và sử dụng năng lượng dầu mỏ từ trước, đồng nghĩa với đồng tiền sẽ mất dần giá trị, hệ thống kiểm soát con người của Giới Tinh Hoa sẽ sụp đổ, quyền lực, địa vị, tài sản của họ sẽ dần dần trở nên vô giá trị. Chính vì điều đó nên họ mới tìm mọi cách gây nên bất ổn, kiểm soát toàn bộ thông tin về loại năng lượng Tinh Thể, nên hiện tại rất ít người dân được biết tới việc này. Một nhóm các quốc gia muốn thoát khỏi sự sự thống trị của Giới Tinh Hoa nên đã đứng lên đấu tranh đòi công khai năng lượng mới và lật đổ hệ thống cũ. Kết quả là từ đấu tranh chính trị đã chuyển thành chiến tranh vũ trang.
- Tại sao cô lại biết những điều này, không phải những thông tin đó đã bị kiểm soát sao? – Hắn tò mò hỏi.
- Chuyện này anh cũng biết, hiện tại vì anh bị mất trí nhớ nên không rõ thôi, khi nhớ lại, anh còn hiểu rõ thêm rất nhiều thứ nữa cơ – Tuyết Nhi nhìn hắn, muốn giúp hắn khôi phục trí nhớ lại ngay lập tức, những nghĩ lại cảnh trước kia của hắn nên tự dằn lòng lại.
Cả hai im lặng đi thêm một đoạn nữa, Tuyết Nhi nhìn quang cảnh xung quanh rồi lên tiếng:
- Nơi đây từng là một thành phố lớn không nằm trong vùng chiến sự cũng như các quốc gia tham gia chiến tranh, nhưng cuối cùng nó cũng như toàn bộ lãnh thổ khác… bị tàn phá.
- Tại sao?
- Khởi đầu chỉ là nội chiến giữa các quốc gia lãnh thổ con người với nhau, trải qua hơn tám năm mà vẫn chưa có kết quả - Cô kể lại - Nhưng cách đây hai năm về trước trước, bỗng nhiên bên phe Tích Hà Quốc, chính là phe nằm trong quyền lực của Giới Tinh Hoa. Họ lại đưa ra một công nghệ Robot tự động hóa với trí thông minh nhân tạo khác hẳn tất cả các Robot chiến đấu thông thường, nó có thể tự tổng hợp vật chất xung quanh, kết tụ và tạo ra hình dáng để chiến đấu. Nhờ vậy loại Robot đó có khả năng tái sinh rất mạnh, có thể chuyển đổi thành các dạng vật chất khác nhau, cộng với trí thông minh của nó cũng rất cao nên trên chiến trường nó gần như không thể chống lại.
- Loại này vượt qua khái niệm chiến tranh của con người với nhau rồi - Hắn ngạc nhiên đáp.
- Đúng vậy, cách chiến đấu của chúng giống với sức mạnh của những vị Thần Hộ Vệ - những người bảo hộ hành tinh này.
- Thần? sao lại có Thần ở đây? – Nghe thấy cái tên Thần Hộ Vệ thì hắn có cảm giác quen tai, nhưng vẫn không nhớ gì nên hỏi tiếp.
- Thần Hộ Vệ là tên gọi của một chủng người bí ẩn đã xuất hiện từ rất lâu, không biết họ là ai, có mặt vào thời điểm nào, rất ít ai biết về thông tin gì về họ vì họ rất khó gặp và nhận biết được - Tuyết Nhi giải thích - Họ bề ngoài nhìn giống với người bình thường, sống trà trộn vào giữa con người, khi xảy ra những thiên tai thảm họa mang tính hủy diệt lớn thì họ mới xuất hiện giải quyết trong im lặng rồi lại về cuộc sống bình thường, những ai may mắn được gặp thì truyền tụng lại và gọi họ là Thần Hộ Vệ.
- Nếu họ có thật vậy tại sao họ không giải quyết chuyện nội chiến của con người? - Hắn cảm thấy khó hiểu về hành động của những người được gọi là Thần Hộ Vệ này.
- Thần Hộ Vệ chỉ bảo vệ nhân loại khỏi các thảm họa đến từ bên ngoài, hoặc thảm hỏa mang tính diệt vong toàn cầu, còn chiến tranh đến từ con người với nhau thì họ không can dự tới - Tuyết Nhi kể tiếp - Khi loại Robot mới của Tích Hà Quốc đưa ra tham chiến thì chỉ trong vòng một tháng, tất cả các Quốc gia khác đều đầu hàng, giao lại quyền lãnh đạo và ký kết thỏa ước với Tích Hà Quốc. Nhưng ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng đã giải quyết xong thì vấn đề nghiêm trọng lúc này mới xảy ra, toàn bộ Robot thông minh đó bỗng dưng tự thoát khỏi quyền điều khiển của con người, chúng nhanh chóng khống chế hết toàn bộ hệ thống thông tin, khoa học, công nghệ, và các trang thiết bị kỹ thuật của toàn bộ tất cả các Quốc gia, chúng tạo nên một tổ chức Robot lấy tên là Y-G. Và chỉ trong vòng một ngày, Y-G đã chiếm lấy toàn bộ hành tinh, loài người đánh mất toàn bộ sức mạnh, vì quá lệ thuộc vào công nghệ nên nhân loại chính thức thua cuộc mà không tốn một trận chiến nào.
- Chỉ trong một ngày thôi sao! - Hắn vô cùng kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, anh thử nhìn xung quanh mà xem, không có một vật dụng gì liên quan tới công nghệ cả, việc lệ thuộc vào vật chất và bên ngoài quá nhiều nên con người bây giờ trở nên yếu đuối vậy đó - Tuyết Nhi nói - Khi loài người đã mất hết cơ hội thì lúc đó các vị Thần Hộ Vệ mới xuất hiện.
- Với năng lực của Thần thì chắc họ sẽ dành chiến thắng phải không? - Hắn hào hứng hỏi.
- Anh quên kết cục của nhân loại bây giờ sao? - Tuyết Nhi nhìn hắn rồi chỉ quang cảnh đổ nát xung quanh.
- Vậy là các vị Thần cũng thất bại à?
- Lúc mới xuất hiện, họ chiến thắng rất dễ dàng, với hàng ngàn vị Thần, trong vòng chưa đầy nửa ngày họ đã đánh thẳng vào trung tâm đầu não của Y-G - Tuyết Nhi kể - Nhưng khi họ vào bên trong Y-G được một lúc thì tất cả bọn họ bỗng tan biến rồi mất hút giống như không còn tồn tại ở hành tinh này vậy.
- Cái gì? - Hắn kinh ngạc về lời kể của Tuyết Nhi, Y-G có một màn “lật kèo” quá ngoạn mục.
- Một số vị Thần không tham chiến nghe được tin đó thì cũng tìm tới trung tâm Y-G và kết quả là sau khi tới đó họ cũng tan biến mất giống như nhóm đầu tiên.
- Chuyện này, quá khó hiểu - Hắn thắc mắc.
- Đúng vậy không một ai biết nguyên nhân do đâu cả - Tuyết Nhi trầm mặc - Sau đó chỉ còn lại rất ít Thần Hộ Vệ, nhưng số lượng của Y-G ngày càng nhân bản đông thêm, nên Thần cũng thất bại, kết cục là như bây giờ đây.
- Vậy bây giờ các vị Thần đó ở đâu? - Hắn nhìn thấy Tuyết Nhi đang có nét buồn bã trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không biết Tuyết Nhi có liên quan gì đến Thần Hộ Vệ hay không.
- Họ sau đó có thể cũng đã ẩn cư như xưa vì thấy Y-G cũng không truy quét nhân loại nữa - Tuyết Nhi giọng buồn buồn trả lời.
Tuyết Nhi vừa đi vừa kể chuyện cho hắn, đi được một lúc thì cả hai tới trước quán ăn của bà La - trưởng nhóm ở khu tị nạn, cũng là nơi Tuyết Nhi đang làm việc. Tuyết Nhi dẫn hắn vào bên trong thì gặp một người phụ nữ độ tuổi tầm 40, gương mặt gồ ghề hung dữ, tướng to như hộ pháp đứng nhìn hắn, đó chính là bà La. Tuyết Nhi kéo hắn tới trước bà La rồi nói:
- Chồng tôi đã tỉnh lại rồi, anh ấy rất khỏe nên cứ để anh ấy làm những việc như thỏa thuận từ trước.
Hắn nghe Tuyết Nhi nói thế thì thầm nhủ "Chồng? Nói thật hay nói dối đây?”
Sau khi Tuyết Nhi và bà La thỏa thuận xong thì bà La đi tới trước mặt hắn, lườm lườm nhìn qua rồi gật đầu bỏ đi không nói gì. Tuyết Nhi nắm tay dẫn hắn đi ra đằng sau nhà, hắn nhân lúc cô đang bên cạnh nên thì thầm nói nhỏ vào tai cô.
- Cô nói dối chuyện tôi là chồng cô phải không?
Tuyết Nhi nhìn hắn rồi cười ra vẻ như đang trêu chọc:
- Ừ... chứ anh tin là thật chắc.
- Vậy thì mặc kệ cô... Tôi không quan tâm - Hắn ra vẻ lờ đi chuyện vợ chồng.
- Hi hi… được rồi, đi theo tôi ra sau nhà, từ nay trở đi anh sẽ bốc vác hàng cho tiệm ăn này - Tuyết Nhi dẫn hắn ra đằng sau quán ăn, nói sơ qua về công việc của hắn rồi đi vào trong, để lại hắn ở đó với một đám công nhân khác.
Hắn nhìn theo bóng lưng Tuyết Nhi mà tự nhủ trong lòng “Cô nàng này có cảm giác như đang nói thật vậy”
Hai người cứ thế bình yên trải qua cuộc sống ở nơi đổ nát này cũng đã gần nửa năm, buổi sáng thì cùng tới tiệm ăn làm việc, buổi chiều cả hai đi dạo khắp nơi. Thường thì hai người hay ra khu rừng phía sau cộng đồng, ở đó có một vách đá dựng đứng với một thung lũng nguyên sơ nằm ở dưới, hai người hay ngồi đó nói chuyện. Hôm nay cũng vậy, cả hai đang ngồi trên một mỏm đá nhìn về thung lũng xa xa phía dưới, hắn đang nghe Tuyết Nhi kể chuyện về những thời kỳ trước, những chuyện mà hắn nghe có vẻ viển vông không hiểu sao Tuyết Nhi lại biết nhiều đến vậy, nhưng Tuyết Nhi lại không kể gì về chuyện của hai người, hắn có hỏi tới thì Tuyết Nhi chỉ đáp gọn “lúc nhớ ra rồi biết”. Những lúc đó hắn thường nắm lấy tay Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng chẳng nói năng gì, làm như ra vẻ đang “hy sinh” để chữa bệnh mất trí cho hắn. Nhưng hắn nào đâu biết lúc cô nàng này đã ngăn luồng Chân Khí không truyền tới cho hắn, chỉ để lại một tia Chân Khí rất nhỏ để hắn có cảm giác thôi.
Trải qua nửa năm sống như thế mà hắn vẫn như cũ, không có vẻ là nhớ ra gì cả. Mỗi lần nghe Tuyết Nhi kể chuyện, hắn lâu lâu lại ngạc nhiên trầm trồ thích thú mấy chuyện “trên trời” của nàng, nhưng khi Tuyết Nhi hỏi lại đã nhớ tới đâu rồi thì hắn lắc đầu tha “Chả nhớ gì cả… Nhưng anh cảm thấy mấy chuyện đó quen quen thôi” Nghe xong câu trả lời đó của hắn thì nàng lại bắt đầu ca cẩm:
- Cái đồ Đầu Đất, tôi khô cả họng, khan cả tiếng nói suốt cả ngày mà cái thứ Đầu Đất như anh chẳng nhớ gì là sao, thật là tốn công tốn sức của bản tiểu thư… dẹp, dẹp hết... đi về- Nàng làm ra vẻ bực bội rồi lôi đầu hắn về nhà, nhưng trong đầu lại thầm cười “Hi hi… Không truyền Chân Khí thì còn lâu anh mới tỉnh được… cho chừa cái tội “đầu đất”
Hắn đang bị nàng nắm tay lôi đi nhưng chợt nhớ tới lời Tuyết Nhi vừa nói về vụ khan tiếng thì sực nhớ ra chuyện đang thắc mắc trong lòng nên liền đứng lại. Tuyết Nhi lôi hắn đi nên khi hắn bất ngờ đứng lại làm nàng cũng bị hắn kéo giật ra đằng sau, sẵn trớn đang giả vờ bực bội nên nàng cũng quay mặt ra sau làm mặt giận nói với hắn:
- Làm cái gì đấy, muốn người ta té chết à?
- Không phải! – Hắn vội nói – Tuyết Nhi này, tôi có thắc mắc tại sao tôi làm việc so với người khác là cực kỳ nhiều, mà lại không hề có cảm giác mệt mỏi, bản thân cũng không cảm thấy đói, ăn cũng được, mà không ăn chắc cũng chả sao, cô biết nguyên nhân là do đâu có phải không?
- Cái này… – Tuyết Nhi nghe hắn hỏi thế thì không biết giải thích thế nào, nghĩ vẩn vơ một tí rồi nói – Trước kia anh có theo học cách tu luyện với một Thần Hộ Vệ nên thân thể mới khác người, có thể hấp thụ Linh Khí vũ trụ mà bổ sung thể lực cơ thể, cho nên mấy việc vặt của con người không làm anh thấy mệt được.
- Thật vậy à? - Hắn không ngờ mình lại là đệ tử của Thần Hộ Vệ, nhưng nghĩ đến Tuyết Nhi cũng có phần giống mình nên hỏi - Nếu vậy chắc cô cũng có học theo vị Thần nào đó chứ, nhìn cô cũng chưa bao giờ đổ một giọt mồ hôi nào mà?
- Tất nhiên rồi, bổn tiểu thư đây cũng theo học Đạo với một vị Thần Hộ Vệ vô cùng cao siêu cho nên nhìn mới xinh xắn đáng yêu như thế này chứ – Tuyết Nhi vuốt mũi cười đắc ý nói.
- Vậy sao lúc nãy cô nói cô bị khô họng với khan tiếng được, đã tu luyện thì mấy chuyện đó có khó khăn gì đâu – Hắn lại hỏi.
- Cái tên Đầu Đất này, nghe nói thế là tin như thế chắc, không biết nói bóng gió nghĩa là thế nào hả – Tuyết Nhi lại được nước làm tới bắt nạt hắn thêm vài câu.
Nghe Tuyết Nhi nói thế hắn cũng đành câm lặng chịu trận đi theo nàng ra về, có lẽ hắn đúng là tên Đầu Đất thật rồi.
Cách đó hơn 2000 Km, có một ngọn núi quanh năm tuyết rơi trắng xóa cả vùng gọi là Tuyết Sơn. Trên đỉnh Tuyết Sơn là một đoàn thể các tòa nhà lớn nhỏ khác nhau, lớn nhất là tòa chính điện ở đỉnh núi có khắc ba chữ lớn ở trước cửa “Tuyết Vệ Môn”. Bên trong tòa chính điện đang tập trung hơn một trăm người, cả nam lẫn nữ đều toàn thân mặc áo bào trắng rộng thùng thình giống như những thầy tu. Đứng trên cao của tòa chính điện là năm người lớn tuổi ăn mặc cũng không khác gì mọi người ở dưới, đó là năm vị trưởng lão ở nơi đây. Một trưởng lão từ trong nhóm đại diện tiến lên phía trước nói:
- Tuyết Vệ Môn chúng ta được truyền dạy bởi Tuyết Vệ Thần đã trải qua hơn 1000 năm lịch sử. Trong những năm ấy, chúng ta vẫn thường có thể thỉnh người về giảng giải cho chúng ta những thắc mắc, khó khăn trong quá trình tu tập. Tuy nhiên trong hơn hai năm qua, từ sau khi nhân loại bên ngoài thất thủ trước Y-G, chúng ta đã thỉnh Tuyết Vệ Thần nhiều lần nhưng không thành công, các giáo phái khác dường như cũng gặp tình trạng tương tự, không thể liên lạc đến Thần Hộ Vệ - Trưởng lão nói tới đây thì ngập ngừng - Chỉ e là Tuyết Vệ Thần và các Thần khác đã không còn ở Vô Nha tinh này nữa.
Mọi người bên dưới nghe thế thì xôn xao hẳn lên, người người bàn tán đủ chuyện, vị trưởng lão cũng im lặng, đợi bên dưới từ từ tĩnh lặng lại rồi nói tiếp.
- Mặc dù chúng ta được Tuyết Vệ Thần truyền dạy tri thức, khả năng tu luyện, với lời dặn không nên can thiệp vào đời sống bên ngoài, không bộc lộ thân phận. Nhưng nay thế sự đổi thay, chuyện bên ngoài không phải là những chuyện của cuộc sống thường ngày mà chúng ta không nên can thiệp nữa, đây là chuyện tồn vong của cả nhân loại, chúng ta không thể làm ngơ được, như thế là làm trái với tôn chỉ yêu thương, bác ái với đồng loại mà chúng ta tin tưởng – Trưởng lão dừng lại, nhìn mọi người phía dưới một lượt, có vẻ họ cũng đồng tình với điều này, sau đó lại lão nói tiếp – Đến cả Tuyết Vệ Thần cũng bặt vô âm tín, chúng ta không thể làm ngơ trước mọi chuyện được nữa, Trưởng Lão Hội chúng tôi đề xuất chúng ta nên tiến ra bên ngoài, tìm cách liên lạc với các tổ chức giáo phái khác ở Vô Nha Tinh, đánh vào các căn cứ của Y-G, trước để tìm tung tích các Thần Hộ Vệ, sau là giải phóng toàn nhân loại.
Bên dưới nghe trưởng lão nói xong đều tán thành đồng ý, hơn một trăm người bên dưới cùng với năm vị trưởng lão đi ra khỏi chính điện, sau đó rời khỏi Tuyết Sơn.
Quay lại với cộng đồng tị nạn. Vào một ngày nọ, bên ngoài truyền tới những âm thanh huyên náo khắp nơi, nhiều người chạy tán loạn làm ầm ỉ khắp cả cộng đồng. Bà La đang trong quán ăn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nên chạy ra trước cửa tiệm, túm lấy một tên thanh niên mặt mày sợ hãi đang chạy qua rồi hầm mặt hét lớn:
- TỤI BAY LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ CHẠY LOẠN LÊN HẾT THẾ HẢ?
Tên thanh niên sợ sệt nói:
- Dạ… Dạ… Có một con Robot Y-G đang xông vào trong này.
- Có mỗi một con mà tụi bay cũng làm loạn hết cả lên – Nói rồi bà La đi vào trong cầm theo con dao chặt thịt như một cây đao hùng hổ đi ra bên ngoài.
Tuyết Nhi bên trong tiệm cũng đã cảm nhận được mọi chuyện bên ngoài, nhưng vẫn không ra xem mà thầm nói “Chỉ có một, mà nó dường như không phải là Y-G.” Đúng lúc đó thì hắn chạy tới gọi nàng ra ngoài đi với hắn xem chuyện huyên náo. Tuyết Nhi cũng vui vẻ đi theo hắn.
Lúc hai người ra khỏi quán tới ngoài rìa của khu cộng đồng, hắn phát hiện rất nhiều người đang bao vây thành một vòng tròn rất lớn để xem con Robot. Lúc đầu thì ai cũng sợ, nhưng thấy con Robot này vừa rách nát như bị phá hủy nặng, lại không làm gì họ mà chỉ đứng một chỗ nói linh ta linh tinh nên ai cũng mò tới xem chuyện lạ.
Bà La cũng đang đứng đối diện với con Robot đó, tay cầm dao chỉ vào mặt nó mà gầm:
- Mày nói đàng hoàng rõ ràng cho tao nghe coi, cứ như đài mất sóng thì nghe được cái *** gì, không nói rõ tao bầm mày ra bây giờ.
Con Robot với dáng vẻ cũng rất giống người, bên ngoài thân thể nó được bao bọc bằng những sợi dây chằng chịt giống như hệ “cơ vận động” của con người vậy, nó cứ đứng đó mà cố nói năng gì đó, nhưng đúng là không ai hiểu nó đang nói gì cả.
-@#$#^%&%&*&)*(%^&%&5465%^##^%$&%^*^#$%^&%*()*)()(_ ++)_*^&$%@$@#$@$#^%$&^*&(* )*)*)” – Nó nói. (=)))
Đứng trong đám đông, hắn tự dưng lại hiểu được những lời con Robot tội nghiệp ấy vừa nói. Hắn nhìn xung quanh lại thấy không một ai định lên tiếng giúp nó cả, chẳng lẽ chỉ có mỗi một mình hắn hiểu thôi sao. Thấy tình hình như vậy nên hắn bước tới, định tiến lên thông dịch lời của con Robot thì Tuyết Nhi bỗng dưng kéo tay hắn lại, hắn quay người ra sau, thấy Tuyết Nhi lắc đầu ra hiệu không nên nói. Hắn đang chần chừ không biết xử lý thế nào thì con Robot tiến tới gần Bà La, Bà La tưởng nó sắp tấn công mình nên vung tay chém tới tấp, bà La này đúng là có võ, thi triển công phu chém sắt như chém bùn, con Robot đúng là bị bầm thành nhiều mảnh như bà La nói thật.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bực tức quay lớn giọng nói với Tuyết Nhi.
- Cô làm cái quái gì vậy, tại sao lại ngăn cản tôi?
Tuyết Nhi nhìn thấy cái vẻ mặt hầm hầm của hắn rất giống trước kia nên chợt chạnh lòng, im lặng trong thoáng chốc rồi nói:
- Chiều nay chúng ta ra chỗ cũ ở sau núi nói chuyện, tôi sẽ giải thích cho anh hiểu.
Hắn nghe Tuyết Nhi nói thế thì biết là cô cũng hiểu con Robot ấy vừa nói gì nên lại nói lớn:
- Cô hiểu nó nói gì phải không? Tôi muốn nghe cô giải thích ngay bây giờ – Nói rồi cầm lấy tay Tuyết Nhi kéo đi một mạch đi về hướng ngọn núi ở phía sau cộng đồng.
Mọi người xung quanh đang kéo nhau ra về như cũ, không ai để ý đến hai người, nhưng Bà La chợt thấy hai người đi hướng ngược lại vô rừng thì hét lớn:
- Hai đứa kia đi đâu đấy, tính bỏ làm trốn vô rừng hú hí à… Tụi bay không đợi tới tối được hả?
Hắn nghe thấy Bà La hò hét phía sau cũng mặc kệ mà lôi Tuyết Nhi vô rừng. Đi một đoạn thì cả hai đã tới gần một vách núi cao nhìn thấy thung lũng xanh tươi phía dưới, đó là nơi hai người thường lui tới. Nhưng lần này tâm trạng hai người không còn hứng thú để mà ngắm cảnh kể chuyện như những lần trước nữa. Tới nơi, hắn thả tay Tuyết Nhi ra rồi nói.
- Tới rồi đó, cô giải thích ngay đi.
Nhìn thấy vẻ mặt hắc ám hầm hầm của hắn, Tuyết Nhi như thấy lại đoạn quá khứ vừa xảy ra trước kia, buồn bã nói.
- Anh hiểu được con Robot ấy nói những gì, nói lại tôi nghe xem nào?
- Con Robot à? – Hắn giận dữ nói – Cô đã hiểu nó những gì mà còn gọi nó là con Robot, nó nói nó rõ ràng là con người, nó chính là ông Hà chặt củi bị mất tích mấy tuần trước, nó kể lại vanh vách mọi chuyện trước kia ở đây ra sao, ông Hà là người như thế nào. Đó đúng là ông Hà rồi, tại sao không để tôi lên nói giúp hả.
- Rồi sao nữa – Tuyết Nhi gặng hỏi tiếp.
- Ông Hà ấy nói trong một lần đi xa thì bị bọn G-Y bắt, chúng đưa ông ta vào phòng thí nghiệm, không biết làm thế nào mà ông ta lại bị biến thành Robot và bị nhốt với rất nhiều Robot từng là người giống ông Hà. Vài ngày trước thì phòng thí nghiệm ấy bị tấn công bởi một nhóm những người lạ, họ dùng những khả năng giống như phép thuật vậy, nhưng cứ gặp Robot là họ lại tiêu diệt, ông Hà may mắn dính một đòn không chết, lúc đó giả chết đợi nhóm đó bỏ đi ông mới trốn về lần mò tới đây báo tin – Hắn nói một mạch rồi nhìn Tuyết Nhi với vẻ căm giận – Nhưng tiếc là không ai hiểu những gì ông Hà nói, tôi định lên tiếng nói giúp thì bị cô cản lại, rốt cuộc là tại sao?
- Cái đồ Đầu Đất, anh cho rằng khi anh kể với mọi người như thế thì họ sẽ tin anh ngay à, bằng chứng nào để chứng minh những lời của anh là sự thật, hơn nữa mọi người nhìn thấy anh hiểu được tiếng Robot lại đứng lên nói giúp nó, lúc đó họ sẽ nghĩ gì. Liệu anh có thể yên ổn sống ở đây được nữa không – Tuyết Nhi bắt đầu nổi giận thật sự, lớn tiếng nói lại hắn.
- Cô rõ ràng cũng hiểu những gì ông Hà nói, vậy mà cô không đứng ra cứu người à.
- Cứu người, ha ha... Có mà tôi đang cứu anh ấy, tôi mang danh nghĩa là vợ anh, đứng ra làm chứng cho anh thì càng làm người ta nghi ngờ thêm thôi.
- Tôi mặc kệ, tôi không cần cô cứu, ít nhất thì khi tôi cứu “ông Hà Robot” đó thì tôi sẽ khai thác được nhiều thông tin hơn về Y-G cũng như quá khứ của tôi, thà như vậy còn hơn có một người vợ sợ mang tiếng như cô.
- Được lắm… Anh vẫn cố chấp ương bướng như ngày nào, anh muốn nhớ lại chuyện trước kia lắm chứ gì, tôi cho anh nhớ… Để xem anh giải quyết thế nào.” – Tuyết Nhi vừa nói nước mắt đã chảy dài vì những lời hắn vừa thốt ra, nàng liền lao vào người hắn, bất ngờ ôm chầm lấy hắn rồi trao một nụ hôn nồng cháy.
Bị “cưỡng hôn” bất ngờ trong tình thế cả hai đang cãi vã thì đúng là chuyện không ngờ tới. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ từ Tuyết Nhi truyền qua hắn. Trong đầu hắn từng đoạn quá khứ hiện về. Một âm thanh nức nở vang vọng của Tuyết Nhi đang khóc vang lên trong đầu hắn.
“DIỆP PHONG……ANH ĐỨNG LẠI NGAYYYYYYYY............”
Tuyết Nhi ôm chầm lấy hắn, trao hắn một nụ hôn chứa trong đó là sự nồng nàn của yêu thương lẫn nóng bỏng của tức giận. Luồng Chân Khí từ người nàng truyền qua làm kích hoạt những kí ức mà hắn đã quên đi. Hắn bỗng dưng nhớ lại mọi chuyện, hắn tên là Diệp Phong, nàng trước kia tên là Tuyết Như, cả hai người chính là hai Thần Hộ Vệ cuối cùng ở Vô Nha tinh này.
Cảnh tượng quá khứ ùa về trong đầu Diệp Phong, đó là cảnh lúc hắn rời nàng ra đi để rồi bị mất trí nhớ:
Giữa không trung của Vô Nha tinh, khắp nơi là mây trắng bồng bềnh trôi nổi, bất chợt một luồng ánh sáng đen bay xoẹt qua, xén một đám mây lớn gần đó thành hai mảng. Luồng ánh sáng đen đó chính là Diệp Phong, người mặc một bộ giáp đen bao kín toàn thân, xung quanh bộ giáp là một màn sương đen bao phủ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hoa văn kì dị với hai con mắt đỏ lòm như máu. Phía sau Diệp Phong, một luồng ánh sáng trắng cũng xé gió đuổi theo cùng với một giọng nói nức nở vang lên trong đầu hắn.
- DIỆP PHONG… ANH ĐỨNG LẠI NGAYYYYYYY…
Diệp Phong nghe tiếng nàng khóc như thế nên đành đứng lại.
- Tuyết Như… Nàng hãy về trước đi, đừng ngăn cản ta nữa.
Luồng ánh sáng trắng ấy dừng lại và hiện ra là một người con gái mặc giáp trắng kín cả người, trên mặt cũng là một chiếc mặt nạ có hoa văn tương tự như hắn, đó là Tuyết Như. Bộ giáp trên người nàng tan ra thành một màn sương trắng bay xung quanh, hiện ra là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc bạch kim tung bay, nhưng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn nói.
- Về… Anh lao đầu vào chỗ chết rồi muốn tôi cứ thế mà bỏ về sao?
- Ta quyết định rồi, ta không ngồi yên chờ đợi thêm nữa đâu, đã một năm trôi qua sau lần chúng ta xông vào Y-G, các Thần Hộ Vệ khác đều đã biến mất ngay trước mắt hai chúng ta, tại sao chỉ duy nhất hai ta là không bị biến mất? - Diệp Phong lớn giọng nói - Suốt một năm trời tìm hiểu nhưng vẫn không có thông tin gì… Chỉ có xông vào Y-G là ta sẽ biết nguyên nhân.
- Anh nói nghe hay nhỉ… Xông vào, đầu anh chứa đất hay sao mà suốt ngày chỉ biết nhắm mắt làm bừa, đánh đấm liều mạng như thiêu thân vậy hả? – Tuyết Như bực bội nói – Lần trước cả ngàn Thần Hộ Vệ còn chưa vào được bên trong đã bị mất tích, hai ta may mắn cả hai lần đều không bị gì, như vậy không có nghĩa lần này sẽ không sao nữa. Y-G tất có chuẩn bị để đối phó hai chúng ta, anh không thấy chúng đang săn lùng chúng ta sao.
- Săn lùng thì làm sao? Chứ bây giờ nàng định thế nào, lại chờ đợi tiếp à – Diệp Phong quay người định bay đi thì Tuyết Như nhanh chóng bay tới trước mặt hắn, giang hai tay tỏ ý muốn chặn hắn lại, hắn liền nói – Nàng muốn chờ đợi thì cứ tiếp tục đi, còn ta thì không kiên nhẫn hơn được nữa.
Tuyết Như nhẹ giọng nói với hắn:
- Chúng ta hãy ráng chờ đến lúc Thiên Quân ra mặt giải thích tất cả, ông ấy bỗng nhiên mất liên lạc từ lúc xuất hiện Y-G hẳn là có nguyên nhân nào đó. Chúng ta hãy đợi thêm một quãng thời gian nữa, tình hình bây giờ vẫn chưa có gì nghiêm trọng.
- ĐỢI… ĐỢI.... LẠI ĐỢI NỮA À? Với năng lực của Thiên Quân thì không có chuyện biến mất mà chúng ta lại không liên lạc được, lão ta không muốn ra mặt thì đúng hơn… Ta không đợi được nữa, nàng cứ mặc ta – Hắn bực tức thét to rồi hóa thành luồng ánh sáng đen bay vút về hướng Tích Hà Quốc, là nơi trung ương đầu não của Y-G.
Diệp Phong không cảm thấy Tuyết Như đuổi theo nữa nên tăng tốc bay đi, trong đầu hắn vang lên giọng ấm ức thét to của nàng: “ĐỒ ĐẦU ĐẤTTTTTTT.......”
Đoạn kí ức vừa rồi kết thúc cũng là lúc nụ hôn kết thúc.
Hắn nhớ ra mọi chuyện, từng hình ảnh, từng câu chuyện trước kia nàng từng kể hiện về, những câu chuyện nghe như viển vông ấy thì ra là câu chuyện của hai người đã trải qua suốt gần 3000 năm làm Thần Hộ Vệ.
Tuyết Nhi từ từ thả lỏng hai tay đang ôm lấy Diệp Phong ra, hai mắt còn đang ướt lệ nhìn hắn. Lúc nàng truyền Chân Khí giúp hắn khôi phục lại trí nhớ thì cả hai người tâm ý tương thông, đều cùng trải qua một chuỗi dài những kí ức mà cả hai trải qua suốt 3000 năm với nhau. Nhìn đoạn quá khứ đó, nàng cũng đã dịu bớt lại cơn nóng giận tức thời, nhưng khi thấy lại cảnh hắn cố chấp không nghe lời khuyên nhủ mà xông vào Y-G khiến uất hận trong người nàng nổi lên.
Hắn đã trở lại là Diệp Phong khi xưa, nhìn nàng đang đổ lệ một lượt rồi lên tiếng.
- Tuyết Nhi… À Tuyết Như… Chuyện vừa rồi đúng là ta hành động lỗ mãng không suy tính rồi.
- Suy tính? Anh từ trước tới giờ hành sự mà suy tính được mấy lần? – Nàng hằn học nói lại – Còn lẫn lộn Nhi với Như gì nữa.
- Xin lỗi nàng – Diệp Phong ngoài câu này ra chẳng biết nói thêm câu nào nữa, cứ đứng đó nhìn Nàng.
Diệp Phong đã biết sau khi tự mình xông vào Y-G chiến đấu, chỉ có một thân một mình nên kết cục không tránh được thất bại. Tuyết Nhi sau đó cũng liều mạng xông vào cứu hắn trốn thoát, cả hai bị thương nặng nên đã lẩn vào cộng đồng tị nạn mà sống cũng như để điều trị khôi phục cho hắn.
- Từ nay ta sẽ gọi nàng là Tuyết Nhi – Hắn thấy nàng đang im lặng nên nói.
- Tại sao? Gọi bằng tên Tuyết Như suốt mấy ngàn năm nên chán rồi à – Tuyết Nhi vẫn còn giận.
- Ta… Ta thích gọi nàng là Tuyết Nhi… Thế thôi – Hắn trước kia vốn lầm lì ít nói, bây giờ lại lâm vào thế bí, bị nàng bắt bẻ như thế nên hắn không nói được gì, chỉ “rặn” ra thêm một câu như vậy thôi.
- Phì… Ha ha ha ha – Tuyết Nhi nhìn thấy cái vẻ bí bách của hắn giống những lần nàng trêu chọc hắn trước kia nên không giả vờ giận được nữa mà phì cười – Thôi không nói chuyện cũ nữa, vừa rồi cũng tại anh không nhớ gì nên mới vậy.
- Vậy nàng hết giận rồi à? - Hắn thấy nàng đã vui vẻ trở lại nên hắn cũng thấy nhẹ lòng phần nào hỏi.
- Chưa, còn tùy biểu hiện của anh - Tuyết Nhi bĩu môi đáp.
Hắn thấy vẻ mặt này của nàng là biết ngay nàng chẳng còn giận gì cả, qua 3000 năm chung sống, hắn biết rõ cái vẻ ấy chỉ là giả vờ mà thôi.
- Nhưng vừa rồi đáng nhẽ với tính cách của nàng sẽ đứng ra cứu ông Hà đó chứ? – Hắn nhớ đến vụ vừa rồi nên thắc mắc hỏi.
- Nếu là anh lúc đó cũng sẽ nghi hoặc mà không cứu đâu, lúc đầu em thấy trong thân thể con Robot đó có linh hồn, là một chuyện chưa bao giờ xảy ra nên em cũng đã định cứu vì nghĩ đó là linh hồn ông Hà, tuy nhiên khi cẩn thận kiểm tra thì đó không phải là linh hồn của con người, và cũng không phải là linh hồn ông Hà – Tuyết Nhi vẻ mặt khó hiểu nhớ đến con Robot tự nhận là ông Hà kia.
- Không phải con người – Diệp Phong nghe thế liền suy ngẫm - Ở Vô Nha tinh này chỉ có linh hồn loài người là chủng loại duy nhất có lý trí cao, có thể đó là linh hồn ông Hà, nhưng mỗi linh hồn có một mức độ “rung động” khác biệt, nếu đã khác nhau thì chắc chắn đó không phải là ông Hà.
- Đó… Người ta chịu oan ức vậy đó – Tuyết Nhi giả vờ làm bộ mặt u uất nhìn hắn rồi hỏi – À mà tại sao anh lại gọi là Tuyết Nhi mà không gọi Tuyết Như nữa hả?
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế thì hắn cũng vui vẻ trở lại mà nói tiếp.
- Ta gọi vậy để luôn nhớ tới quãng thời gian này của chúng ta, trước kia ta hơi cố chấp lại hiếu chiến, gây ra đủ chuyện rắc rối. Khi mất hết tất cả, kí ức lẫn sức mạnh, được sống bên nàng như một người bình thường ta mới ngộ ra nhiều điều.
- Ngộ ra thì tốt rồi, mà anh chỉ hơi cố chấp thôi sao? – Tuyết Nhi bĩu môi nói – Là cố chấp đầy mình mới đúng.
Nghe Tuyết Nhi nói thế thì hắn cũng đành câm lặng chấp nhận, vì Diệp Phong trước kia quả thực là như vậy. Suốt ngày hắn chỉ biết tu luyện với chiến đấu, lại hay tìm các Thần Hộ Vệ khác khiêu chiến, cuộc sống lúc đố của hắn chỉ đánh nhau là chính. Nhưng hắn lại chả thắng được bao nhiêu lần vì các Thần Hộ Vệ khác đều đã xuất hiện cùng lúc với con người ở Vô Nha tinh cách đây hơn 20.000 năm, còn hắn chỉ mới được sinh ra làm Thần được 3000 năm mà thôi, và là một trong hai vị Thần trẻ tuổi nhất, người còn lại chính là Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi với hắn như hai mặt Thái Cực sinh ra vậy, một đen một trắng, một người thì lầm lì hiếu chiến, một người thì vui tươi hiền lành. Cả hai từ lúc sinh ra đã luôn ở bên nhau, dù tính cách trái ngược nhưng không vì thế mà đối chọi với nhau, thực sự là một cặp trời sinh. Hai người không chỉ là một cặp, mà họ còn chính là vợ chồng nữa, còn tại sao là vợ chồng ư? Cả hai người cũng không biết nguyên nhân là do đâu, hai người chỉ biết từ khi xuất hiện thì họ đã là một người trưởng thành, một Thần Hộ Vệ, tự biết người kia chính là một nửa yêu thương trọn đời của mình, xuất thân là gì? Ở đâu? Không một ai biết cả. Nhiều lần hai người cũng gặng hỏi Thiên Quân về thân thế nhưng ngài chỉ mỉm cười bảo chưa tới lúc biết thôi.
- Sao thế… Nói đúng quá nên anh bí rồi à – Tuyết Nhi thấy hắn đứng trân trân nhìn nàng nên tiến tới dùng ngón tay dí dí vào trán hắn mà trêu.
Hắn bỗng bất ngờ nắm lấy bàn tay của nàng đang ở trước mặt hắn, miệng nở nụ cười nói:
- Tuyết Nhi này… Nắm tay nàng tuyệt thật đấy.
Tuyết Nhi nghe hắn nhắc lại câu nói mà hắn đã nói lúc bị mất trí nhớ nên cảm động nhoẻn miệng cười theo.
- Đầu đất như anh mà cũng biết nói mấy câu sến súa như vậy à?
Hắn tiện tay kéo nàng ôm vào lòng, có vẻ chuẩn bị hú hí đúng như Bà La đã tiên tri khi thấy hắn và nàng vào rừng từ trước.
Đúng lúc hắn vừa ôm nàng vào người thì cả hai bất ngờ cùng ngước đầu nhìn về một hướng.
- Y-G bắt đầu hành động rồi – Diệp Phong nói – Trong nhóm phi thuyền ở phía sau có nhốt vài người thuộc Tuyết Vệ Môn của nàng.
Nguyên lai là cả hai đã cảm nhận thấy ở hướng Bắc đang có hai nhóm phi thuyền đang bay về nơi này. Một nhóm phi thuyền đi sau có nhốt một nhóm rất nhiều người, trong đó có vài người ăn mặc trang phục màu trắng của Tuyết Vệ Môn, đó là những môn đệ mà Tuyết Nhi đã truyền dạy đạo lý tu luyện cho họ. Còn Diệp Phong lại chẳng có môn đệ nào, hắn ngoài đánh đấm ra thì chỉ biết tu luyện, muốn dạy người khác thì e rằng chẳng ai tiếp thu nổi.
- Có lẽ chúng đang tiến về cộng đồng của bà La, ta sẽ chặn nhóm phía trước, nàng ra sau cứu người, đợi ta đánh động cho chúng tập trung vào ta rồi nàng hãy ra tay sau.
Tuyết Nhi gật đồng đồng ý. Diệp Phong nhắm mắt, vận luồng Chân Khí đã ngủ yên trong người hắn bấy lâu nay. Từng tế bào trong người hắn chuyển động nhanh, biến hóa rồi kết hợp lại với nhau theo một trật tự chuẩn xác, từ trong người hắn bốc ra một luồng sương đen mờ. Nếu ai đó nhìn rõ vào màn sương ấy sẽ thấy đó là một đám những hạt li ti hình tròn vô cùng nhỏ, sau đó đám hạt li ti đó tụ lại và liên kết với nhau bám vào người Diệp Phong, hình thành một bộ giáp đen toàn thân, đám sương đen trên mặt thì kết hợp thành một chiếc mặt nạ hoa văn cổ quái, quanh vùng mắt thì những hạt ấy hóa thành màu đỏ, quanh người hắn bao trùm một màn sương đen dày đặc.
Kỳ thực, đám sương mù gồm những hạt li ti đó là những hạt “Bách Biến” mà các Thần Hộ Vệ tu luyện ra được, một ngày nếu hấp thụ Linh Khí rồi súc ép điều hòa sẽ tạo ra một hạt. Những hạt đó có thể hóa thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, có thể biến thành nhiều trạng thái, hình thể, màu sắc, lại có thể kết hợp với nhau tùy vào khả năng của Thần Hộ Vệ, càng nhiều hạt Bách Biến thì càng có nhiều công năng cũng như năng lực sử dụng.
Diệp Phong hóa một bộ giáp kim loại từ những hạt Bách Biến kết tụ tạo thành. Tuyết Nhi từng hỏi hắn sao lại hóa thêm cái mặt nạ nhìn có vẻ u ám lại còn hoa văn màu mè rồi mắt đỏ này nọ nhìn “Ghê chết đi được” Hắn bảo làm như thế mới khiến địch thủ bị phân tâm, nghe vậy Tuyết Nhi cười to nói:
“Có mà đánh nhau toàn thua người ta, nên hóa ra cái mặt nạ cho đỡ nhục ấy ha ha ha”
Ấy vậy mà hôm sau nàng cũng làm theo hắn, hóa ra cái mặt nạ y chang của hắn, hắn hỏi nàng có đi đánh nhau bao giờ đâu mà đeo mặt nạ, nàng chỉ cười cười mà nói “Làm thế này thì người khác mới biết chúng ta là một cặp chứ hì hì.” Kể từ đó hai vợ chồng nhà này luôn đeo một cái mặt nạ như thế.
Quay lại thực tại, Diệp Phong người mang giáp phục hóa thành một luồng ánh sáng đen nhanh như chớp bay đi, trong đầu hắn vang lên âm thanh của Tuyết Nhi đang truyền âm qua dặn dò.
“Không được lỗ mãng nữa đâu đấy, nếu thấy có biến thì đừng làm liều, em cứu người xong sẽ qua hỗ trợ anh ngay lập tức”
Cách cộng đồng bà La hơn một ngàn dặm (khoảng 1600 Km) là một phi đội gồm hơn hai mươi phi thuyền đang trên đường tiến tới. Chúng không nhanh chóng mà bay từ từ như đang rà soát khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó. Bay ở phía trước là một chiếc Mother Ship màu đỏ hình tam giác rất lớn, so ra cũng phải to hơn cả một toà nhà năm mươi tầng, theo sau là hai mươi chiếc phi thuyền hình tam giác khác, là một bản thu nhỏ của Mother Ship. Cách phi đội hình tam giác dẫn đầu khoảng vài trăm dặm phía sau là một phi đội khác, phi đội này gồm năm phi thuyền hình nón, bên trong có chứa rất nhiều người, trong số đó có người bình thường lẫn những người tu hành. Diệp Phong và Tuyết Nhi với bản lĩnh trong người nên đã sớm phát hiện ra những rung động năng lượng phát ra trong không gian của hai phi đội này, hai người cũng cảm nhận được luồng năng lượng của những người tu hành trong 5 phi thuyền hình nón. Cảm nhận của họ là dựa trên linh tính và khả năng đã tích lũy tu luyện hàng ngàn năm – dùng Thần Thức để cảm nhận được xung động năng lượng trong một phạm vi hơn một ngàn dặm nên hơn xa cả hệ thống giám sát và dò xét của Y-G.
Diệp Phong bay đến chặn đầu nhóm phi đội hình tam giác từ khoảng cách 400 dặm so với chúng. Với khoảng cách này, hắn biết là Y-G nếu không dò xét tập trung về một hướng sẽ không thể phát hiện ra hắn. Đứng trên không trung, Diệp Phong hai tay đưa về phía trước, màn sương đen quanh người hắn tụ lại ở hai tay, dày đặc những hạt Bách Biến kết tụ lại với nhau thành hai cái ống hình trụ bằng kim loại màu đen huyền, kích thước to như thân của một người bình thường.
Hai ống kim loại đó trông giống như hai khẩu đại pháo, bên trong hai khẩu đại pháo, hai khối cầu màu xám bạc từ từ hình thành, nó có tác dụng đặc biệt nên cần thời gian để chuyển hóa hạt Bách Biến thành hạt màu ánh bạc và hội tụ lại với nhau thành một khối. Trải qua một thời gian ngắn, hai khẩu “pháo” trên tay Diệp Phong đã sẵn sàng. Diệp Phong đưa hai khẩu đại pháo lên, ngắm thẳng vào chiếc Mother Ship đồ sộ đằng trước và khai hỏa. Gọi là khai hỏa chứ thật ra lại không có âm thanh nào phát ra cũng không có tác động giật lùi như những khẩu pháo bình thường khi bắn, chỉ đơn giản là hai khối cầu ánh bạc ấy hóa thành hai luồng ánh sáng, nhanh như sấm sét bay thẳng về hướng của Mother Ship.
Bên trong Mother Ship, ngay khi Diệp Phong khai hỏa, hệ thống báo động của tàu đã phát hiện ra điểm bất thường từ vụ chấn động năng lượng mà Diệp Phong tạo ra. Một âm thanh tự động vang lên khắp nơi trong Mother Ship.
“Có dấu hiệu biến động năng lượng ở tọa độ ##.$$$.%%% cách 650 Km, hai vật thể lạ đang lao tới với tốc độ 150 Km/s. Hệ thống phòng vệ yêu cầu mở lá chắn phòng hộ”
Nghe thấy tiếng báo động đó, tên chỉ huy của Y-G ra lệnh ngay lập tức mà không cần phải xem xét tình hình bên ngoài, hắn tin tưởng không bao giờ có chuyện hệ thống lại báo cáo sai, việc trước hết là phải phòng vệ đã:
- Mở lá chắn bảo hộ ngay lập tức – Giọng tên chỉ huy vang lên, hệ thống nhận lên bằng giọng nói của Mother Ship ngay lập tức kích hoạt hệ thống phòng vệ.
Cùng lúc đó, nhóm Y-G đang điều khiển hệ thống giám sát Mother Ship liền tập trung hướng về phía trước, trên màn hình hiện ra Diệp Phong vừa bắn hai quả cầu ánh bạc, nhìn thấy Diệp Phong, lại nhìn thấy quả cầu ấy, một tên Y-G thét to.
“LÀ DIỆP PHONG… KẺ TẤN CÔNG LÀ DIỆP PHONG... LẬP TỨC TẮT LÁ CHẮN NGAY”
Có vẻ như tên Y-G này biết tác dụng của quả cầu ánh bạc đang bay tới nên mới ra lệnh tắt lá chắn phòng hộ. Chỉ tiếc là đã quá muộn, xung quanh Mother Ship đã sớm hình thành một màn chắn mờ đục mở rộng ra rồi bao bọc toàn bộ hai mươi phi thuyền nhỏ gần đó, và ngay lúc tên Y-G nhận ra Diệp Phong cũng là lúc hai khối cầu đó chạm vào lá chắn. Có trách thì cũng trách tại “đạn” của Diệp Phong bay nhanh quá thôi.
Đứng từ xa, nhìn thấy màn chắn mà Mother Ship tạo ra thì Diệp Phong không lo lắng mà lại cười nham hiểm “Trò cũ xài lại 2 lần mà vẫn hiệu quả... ha ha” Diệp Phong ngay lập tức hóa thành một luồng ánh sáng đen bay vút về hướng của phi đội trước mắt.
Hai quả cầu ánh bạc của Diệp Phong vừa vặn va chạm với màn chắn thì nó vỡ tung ra chứ không nổ to như tưởng tượng. Hai quả cầu tách ra thành vô số hạt Bách Biến ánh bạc li ti như bụi phấn, phân tán ra khắp mọi nơi, những hạt vừa tiếp xúc với màn chắn thì tiến hành ăn mòn năng lượng, dần dần màn chắn mờ đục ấy hiện ra những lỗ thủng, lỗ thủng càng ngày càng rộng ra, tốc độ của những hạt Bách Biến ăn mòn ngày càng nhanh. Chỉ trong một vài hơi thở thì toàn bộ màn chắn bao bọc lấy phi đội đã bốc hơi, sau khi ăn mòn màn chắn, chúng không dừng lại mà bám vào bề mặt của chiếc Mother Ship và những phi thuyền xung quanh tiếp tục hút lấy năng lượng của chúng.
Bên trong Mother Ship, tên chỉ huy Y-G nhìn thấy Diệp Phong, lại nhìn thấy cảnh tượng của những hạt ánh bạc li ti “háu năng lượng” đó thì gầm lên chửi đổng rồi tìm cách chạy ra khỏi Phi Thuyền :
- MẸ KIẾPPPPPPPPPPPPPPPP……….
Cả đám nháo nhác chạy theo các cổng thông ra bên ngoài của Mother Ship, nhưng số lượng quá đông nên phải chen lấn loạn cả lên, nên một số tên phải tự tay bắn phá chính con tàu của mình để thoát ra ngoài.
Tiếng báo động của Mother Ship thì liên tục vang lên:
“Hệ thống năng lượng bên trong đang suy giảm còn 91%...”
“Hệ thống năng lượng bên trong đang suy giảm còn 85%...”
“Hệ thống năng lượng bên trong đang suy giảm còn 74%...”
Ngay lúc tiếng cảnh báo còn 74% vang lên.
Những hạt Bách Biến đã tích trữ một luồng năng lượng rất lớn, vượt quá khả năng dự trữ của chúng, năng lượng của một hạt tương đương với một quả bom cực đại, hàng triệu hạt Bách Biến là hàng triệu quả bom đồng loạt nổ vang.
“ẦMMMMM………. ẦMMMMM…….. ẦMMMMM………. ẦMMMMM…….”
Diệp Phong đang bay tới thì thấy màn “pháo hoa” đang diễn ra trước mắt nên vừa khoái chí vừa thắc mắc “Sao lần này nổ sớm mà to thế nhỉ, gấp cả mấy trăm lần vụ trước tốc độ hút năng lượng cũng nhanh như thế... Chắc bên trong tàu có chứa thêm món gì lạ rồi”
Diệp Phong dùng cách này chính là cách dùng chính năng lượng của Y-G mà đánh vào mặt Y-G, đỡ tốn công ngồi tiêu hao năng lượng của bản thân mà tạo ra từng quả bom một. Lúc nãy, hắn dùng hàng triệu hạt Bách Biến tạo thành hai quả cầu ánh bạc, khẩu đại pháo không phải là truyền năng lượng vào chúng, mà là biến chúng thành những hạt “háu năng lượng” Hai quả cầu ấy sẽ bay tới nơi có năng lượng lớn, thôn phệ mọi loại năng lượng, trừ những năng lượng sống ra. Diệp Phong cũng đã định sẵn một thời gian sẽ khiến chúng phát nổ, ý định của hắn chỉ là để cho bom của hắn nổ công phá lá chắn phòng hộ rồi hắn lao vào tả xung hữu đột, ai ngờ mới bay được giữa chừng, “bom hẹn giờ” của hắn lại phát nổ trước dự tính, phải biết rằng để hạt Bách Biến vượt qua khỏi năng lượng tích trữ thì phải cần một mức năng lượng rất lớn, mà hút năng lượng vào lại lâu. Cách này hắn chỉ dùng để gây bất ngờ rồi tiêu hao năng lượng của lá chắn là chính, ấy vậy mà cả triệu hạt lại cùng quá tải mà nổ cùng lúc kinh thiên động địa như thế thì chắc là trời giúp hắn rồi, nếu Diệp Phong mà biết được hắn chỉ hút còn chưa được mấy chục phần trăm năng lượng của con tàu thì chắc hắn còn hứng thú tạo ra cả lô cả lốc bom để xem màn “pháo hoa” sẽ đẹp tới mức nào.
Cách đó không xa, khoảng rừng mà Diệp Phong cùng Tuyết Nhi vừa ở đó tâm sự. Tuyết Nhi nhận thấy chấn động năng lượng rất lớn phát ra từ phi đội phía trước, tiếp đó là một loạt âm thanh nổ vang trời thì nàng biết được Diệp Phong đã tấn công thu hút sự tập trung của Y-G về phía hắn. Tuyết Nhi dù có hơi ngạc nhiên vì sức tấn công lớn hơn nàng tưởng tượng nhiều nên nàng đoán chắc là Diệp Phong toàn lực ra tay phủ đầu trong một chiêu đầu tiên.
Tuyết Nhi nhận thấy cũng đã đến lúc mình hành động. Màn sương trắng quanh nàng kết tụ lại thành một bộ chiến giáp màu bạc sáng óng ánh, đây là bộ giáp mà nàng rất ít khi hóa ra vì nàng không có hứng thú với mấy chuyện đánh nhau. Nhưng trước kia cũng có lần nàng đã dùng nó để liều mạng với một Thần Hộ Vệ khác vì dám khi dễ năng lực đấng “phu quân” của nàng. Dù lần đó không thắng nhưng nàng cũng khiến Thần Hộ Vệ kia phải khiếp vía vì với 3000 năm tu luyện mà nàng đã có năng lực kinh người như thế.
Biến ra bộ giáp phục, với cái mặt nạ đặc trưng của hai vợ chồng, Tuyết Nhi hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay thẳng về hướng của phi đội có năm phi thuyền hình nón.
Quay lại với cảnh tàn cuộc của vụ nổ, khắp nơi là khói bụi mù mịt, vô số những hố to hình thành khắp một khoảng đất dài phía dưới, dường như chẳng còn một mảnh của phi thuyền nào tồn tại cả. Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Phong cũng thầm thán phục tác dụng của mấy quả bom hắn tạo ra. Hắn nhìn khắp nơi một hồi để xem có còn lại tên Robot Y-G nào quanh đây không, dù hắn từng xông vào Y-G nhiều lần, biết chắc là với vụ nổ thế này thì chẳng còn con Robot nào sống nổi cả, dù chúng có năng lực phục hồi thì cũng bốc hơi trước khi có thể kết hợp các mảnh vỡ lại với nhau, nhưng hắn cũng cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Được một lúc, Diệp Phong cảm thấy đã không còn tên Y-G nào nữa thì hắn quay người định bay về hướng phi đội ở phía sau để hỗ trợ Tuyết Nhi cứu người. Đúng lúc đó thì một linh cảm xấu trong người nổi lên, Diệp Phong liền vung tay tạo ra một tấm khiên chắn màu đen sau lưng, thì ngay lúc đó một luồng ánh sáng đỏ bất ngờ ập vào tấm khiên.
Diệp Phong nhìn về hướng đã tấn công hắn, bên trong lớp bụi còn chưa tan hết sau vụ nổ, vài chục thân ảnh lờ mờ hiện ra. Trên người chúng là một bộ giáp màu đỏ, khuôn mặt chúng như được hình thành từ kim loại, trên tay mỗi tên cầm mỗi loại vũ khí hình dáng kì quái khác nhau. Với dáng vẻ đó thì Diệp Phong dễ dàng nhận ra đây chính là những tên chiến binh Robot Y-G hắn từng gặp và tiêu diệt rất nhiều lần. Nhưng vừa nhìn thấy chúng, Diệp Phong bỗng sửng sốt, hắn tỏ ra kinh ngạc vô cùng như không thể tin nổi vào chuyện trước mắt.
Không phải vì hắn bất ngờ trước sức “trâu” đã sống sót qua vụ nổ hắn đã gây ra, mà hắn tỏ ra ngạc nhiên như vậy vì hắn nhìn thấy bọn chúng đang bay lơ lửng trong không trung mà không cần dùng các thiết bị chống trọng lực hay các động cơ bay khác. Chúng đang dùng Chân Khí luân chuyển quanh thân mà trung hòa trọng lực xung quanh giống như hắn. Mặc dù hắn phải nhờ vào loại sương Bách Biến đặc trưng mới có thể bay được trên không trung, nếu không có hạt Bách Biến thì với năng lực hiện tại hắn vẫn chưa thể ngự không phi hành được. Nhưng với đám chiến binh trước mắt Diệp Phong lại có thể lơ lửng trên không trung như vậy là sao? Chẳng lẽ chúng có đẳng cấp hơn cả hắn?
Ngoài vụ đó ra, Diệp Phong còn nhìn thấy trong người những tên chiến binh Y-G này có sự hiện diện của… linh hồn, chuyện này là như thế nào? Hắn tự hỏi trong đầu: “Không thể nào có chuyện đó được, một Robot không thể sử dụng và điều động chân khí là một loại năng lượng sống được, một linh hồn không thể sinh ra bên trong một Robot được… Không thể nào” Diệp Phong bỗng nhớ tới chuyện lần trước, một con Robot có chứa linh hồn khác tự xưng là ông Hà rồi xông vào cộng đồng gây náo loạn “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan với nhau, rốt cuộc là thế nào đây?” Trong đầu Diệp Phong, rất nhiều những thắc mắc lại hiện ra, tại sao các Thần Hộ Vệ khác lại biến mất, Thiên Quân không thể liên lạc được, rồi bây giờ lại đến chuyện này, càng lúc hắn càng thấy rối rắm hơn.
Nhóm Y-G sau khi tấn công Diệp Phong một đòn thì ngưng lại, dường như bọn chúng chỉ muốn Diệp Phong chú ý đến bên này, thấy Diệp Phong đang đứng đó nhìn mà không hành động gì thì chúng cũng đã đoán được suy nghĩ của Diệp Phong, tên chỉ huy vẫn còn sống sót sau vụ nổ lên tiếng nói:
- Ha ha ha… Diệp Phong, ngươi khá lắm, không ngờ một đòn cũ mà hiệu quả của ngươi lại khiến chúng ta hao tổn nhiều nhân lực đến thế, nhưng ngươi chỉ là kẻ ăn may thôi.
Diệp Phong cũng biết hắn ăn may trong vụ đó nên không chống chế mà lên tiếng hỏi vào chuyện chính:
- Các ngươi là ai? Các ngươi không phải Robot, cũng không phải con người – Diệp Phong hỏi thế vì hắn nhận thấy mặc dù trong người chúng mặc dù có linh hồn, lại biết điều động Chân Khí, nhưng lại không có quá trình hấp thu Linh Khí vũ trụ vào người cũng như tiêu hao Chân Khí trong người nên không tạo ra xung động năng lượng. Chính vì thế mà Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi đã không phát hiện ra sự có mặt của chúng, cứ ngỡ là bọn chúng vẫn là những Robot Y-G như ngày nào.
Tên chỉ huy cười man rợ mà nói:
- Ha ha ha ha… Bọn ta là ai rồi ngươi sẽ biết thôi, ngươi có biết hôm nay là ngày trọng đại của bọn ta không - Tên chỉ huy dừng lại như muốn xem biểu hiện của Diệp Phong có biết gì đến kế hoạch của chúng hay không, hắn thấy Diệp Phong vẫn im lặng nên nói tiếp - Hôm nay là ngày mà tất cả chúng ta chính thức chiếm lấy Vô Nha tinh này, ngươi có lộ mặt ra hay không thì chúng ta cũng sẽ tìm được rồi bắt ngươi trong ngày hôm nay thôi, không ngờ ngươi lại tự lòi mặt ra mà “cắn” một vố đau như thế vào hạm đội của ta.
Diệp Phong nghe tên chỉ huy nói như thế thì tự hỏi: “Chiếm lấy? chẳng phải Y-G đã làm chủ Vô Nha tinh rồi sao, còn chiếm gì nữa?” Diệp Phong vội gạt đi câu hỏi vừa phát sinh trong đầu. Hắn biết bây giờ không phải lúc để hắn thắc mắc, trong người hắn đã quá nhiều câu hỏi rồi, thêm câu này nữa chỉ càng khiến hắn thêm đau đầu. Diệp Phong nhìn thẳng vào mặt tên chỉ huy, không xem hắn là một con Robot vô tri như trước nữa, mà đặt hắn và những tên Y-G trước mắt là những “sinh vật lạ” nguy hiểm.
Tên chỉ huy thấy Diệp Phong nhìn chằm chằm vào mình mà không hề lên tiếng thì nói tiếp:
- À… Có phải ngươi đang có nhiều thắc mắc muốn được giải đáp lắm phải không. Thôi được rồi, đơn giản thôi, ta mời ngươi cùng Tuyết Như cùng về căn cứ của chúng ta mà đàm đạo, ta biết Tuyết Như cũng ở gần đây thôi, hai người các ngươi không xa nhau bao giờ mà nhỉ? Ta chỉ mời các ngươi về nói chuyện như những người bạn với nhau thôi, vụ vừa rồi coi như bỏ qua vậy.
Diệp Phong nghe thì biết chúng thực sự muốn bắt sống hắn và Tuyết Nhi, trước kia chúng từng săn lùng hai người khắp nơi rồi, còn việc bọn chúng muốn gì ở hai người thì chắc là có liên quan đến chuyện hai người không bị tan biến mất giống như những Thần Hộ Vệ khác. Diệp Phong cười lạnh trả lời lại:
- Cảm ơn ý tốt của các ngươi, ta vốn không thích giao du kết bạn bên ngoài nên đành khước từ lời mời chân thành từ các ngươi vậy, với lại vợ ta cũng không thích gặp người lạ lắm đâu.
Tên chỉ huy nghe thế cũng không tỏ thái độ gì, hắn biết thừa Diệp Phong sẽ trả lời như thế, sở dĩ tên chỉ huy đang nói chuyện viển vông như vậy vì hắn đang muốn kéo dài thời gian. Hắn đã phát tín hiệu truyền báo thông tin về nơi này đến những hạm đội đang có nhiệm vụ giống như hắn đi “thu hoạch người” ở Vô Nha tinh này. Hắn đặt nhiệm vụ bắt sống Diệp Phong lên trên hết nên cẩn thận lừa Diệp Phong vào những thắc mắc gây khó chịu cho Diệp Phong suốt thời gian qua.
Hắn vừa nhận được tín hiệu từ những đồng đội đang ở gần khu vực của hắn đang trên đường tới đây, với tốc độ của những phi thuyền đó thì khoảng năm phút sau sẽ đến nơi này. Nhận được tin hồi báo, tên chỉ huy mừng thầm, hắn cho rằng chỉ năm phút nữa thì Diệp Phong sẽ bị bắt, trong quãng thời gian này cũng nên ra tay trả đũa vụ Diệp Phong đã gây tổn hại cho hạm đội của hắn, nghĩ vậy hắn bèn lên tiếng:
- Được lắm… Nếu đã mời mà không muốn thì ta đành phải ép ngươi đi vậy – Vừa nói, hắn vừa vung tay ra lệnh toàn bộ nhóm Y-G bao vây lấy Diệp Phong.