Ba mươi hai tên Y-G gồm cả tên chỉ huy ngay lập tức bủa thành một hình tròn vây Diệp Phong vào trung tâm. Diệp Phong cũng đang muốn thử sức xem bọn này khác với Robot Y-G lần trước ở điểm nào nên vận Chân Khí trong người. Đám sương đen từ người Diệp Phong đậm đặc tỏa ra xung quanh, sau đó tụ lại với nhau hóa thành 100 quả cầu màu đen to bằng nắm tay bay lơ lửng quanh Diệp Phong.
Nhóm Y-G thấy thế cũng ngạc nhiên không biết Diệp Phong định làm gì. Đây là lần đầu chúng nhìn thấy những quả cầu này. Ngay lập tức, chúng cầm vũ khí trên tay đồng loạt lao vào Diệp Phong mà đánh. Nhưng khi bọn chúng vừa lao vào thì 100 quả cầu của Diệp Phong cũng đồng loạt chuyển động, những quả cầu bỗng biến hóa dẹp lại thành hình một mũi thương ngắn và sắc bén nhắm vào người của bọn chúng mà xé gió đâm qua. 100 mũi thương như 100 mũi tên không cần cung bắn ra mà đồng loạt bắn tới như một làn mưa tên. Tốc độ bay của 100 mũi thương ấy quá nhanh khiến nhiều tên Y-G đang lao đến không kịp né tránh đã bị đâm thủng lỗ chỗ trên thân thể, tên chỉ huy và vài tên khác may mắn né được. Nhưng những lỗ vết thương trên người chúng nhanh chóng hàn gắn lại với nhau như chưa chưa từng bị thương.
Diệp Phong thấy cảnh tượng ấy thì thầm nghĩ: “Mặc dù chúng có thể bay nhưng năng lực của chúng lại không cao hơn ta, tốc độ hành động và né tránh thì vẫn như trước, nhưng khả năng tái tạo một vết thương như thế hoàn thành tầm bảy giây, nhanh gấp ba lần Robot Y-G tầm thường” – Diệp Phong vừa rồi chỉ sử dụng loạt tấn công bằng những mũi thương ấy để kiểm tra thực lực đối thủ.
Bọn Y-G lại tiếp tục lao tới, Diệp Phong vung tay những cây thương ngay lâp tức chuyển hóa thành những quả cầu màu đen như cũ. Sau đó cứ hai quả cầu lại bắt thành một cặp với nhau, cứ mỗi một cặp thì sinh ra một đường thẳng màu đỏ nối hai quả cầu giống như một sợi dây cột vào hai quả bóng lại với nhau vậy.
Hình thành được 50 cặp như thế thì những quả cầu bắt đầu kéo dài khoảng cách với nhau ra xa, những đường thẳng đỏ nối giữa chúng cũng dài ra, cuối cùng hình thành một mạng lưới những đường màu đỏ bủa vây khắp nơi như một mạng nhện. Diệp Phong hai tay vung qua vung lại điều khiển những quả cầu, các quả cầu lập tức di chuyển trong không trung, nhìn trông có vẻ hỗn loạn nhưng lại không va vào nhau, mạng lưới tạo thành bởi những đường màu đỏ di chuyển rất nhanh cắt qua người bọn Y-G, phần thân thể nào bị đường sáng đỏ cắt qua đều bị phân đôi ra, với một mạng lưới bao bọc xung quanh đang di chuyển vô cùng nhanh như vậy thì chúng dù có né tránh cỡ nào cũng bị cắt ra thành nhiều mảnh.
Ba mươi tên Y-G vừa mới chữa lành vết thương vì bị những cây thương đâm qua lại tiếp tục bị Diệp Phong đùa giỡn trong màn “cắt xén” như thế nên vô cùng bực tức. Thân thể chúng mặc dù có bị cắt ra thì cũng nhanh chóng nối lại với nhau, nhưng tốc độ bị cắt quá nhanh nên cứ nối được phần này thì phần khác đã bị xén làm hai, vừa né tránh vừa nối lại thân thể trông khổ sở vô cùng. Tên chỉ huy cũng lâm vào tình trạng tương tự, trong lòng càng thêm tức tối, nhưng qua một thời gian rất ngắn bị “hành hạ” tên chỉ huy đã phân tích được đường sáng đỏ sắc bén nối hai quả cầu lại với nhau là gì, hắn hô to lên:
- Là Diễm Tiên Hỏa ở đông bắc đại lục Tích Hà – Tên chỉ huy vừa hô lên như thế thì thân thể hắn từ từ hóa thành một ngọn lửa bạo liệt, trở thành một thân thể cấu tạo bằng Diễm Tiên Hỏa, một loại lửa đặc biệt sinh ra ở núi lửa phía bắc đại lục Tích Hà, ba mươi mốt tên còn lại nghe thế cũng hóa ra thân thể như vậy.
Sau khi chúng biến hóa thì những đường sáng màu đỏ đã không thể cắt chúng ra được nữa, vì cùng một dạng mà hình thành. Diệp Phong thấy thế cũng không ngạc nhiên lắm, hắn tiếp tục nhận xét: “Tốc độ kết nối các phần thân thể bị đứt chỉ trong một giây, nhanh hơn trước kia gấp mười lần, lại có thể chuyển hóa thân thể thành Diễm Tiên Hỏa, khác với những loại biến hóa thông thường trước kia.”
Diệp Phong tiếp tục biến 100 quả cầu trở thành 100 phi đao trắng bằng nước trắng xóa tỏa ra hơi lạnh thấu xương bay xuống bủa vây và chém vào người bọn Y-G, tên chỉ huy thấy Diệp Phong liên tục tấn công thay đổi phương pháp như thế thì đoán ra Diệp Phong đang thăm dò thực lực, nên hắn ra lệnh toàn lực tấn công, dù sao khoảng bốn phút nữa thì đồng đội của hắn sẽ tới.
Tám tên trong nhóm Y-G từ trong bay ra ngoài xa, đưa vũ khí nên nhắm vào Diệp Phong mà bắn xối xả, còn những tên bên trong thì vừa hóa thân thể thành nước, vừa cầm vũ khí lao vào áp sát Diệp Phong mà đánh. Những phi đao của Diệp Phong bắt đầu tự ý biến hóa thành những hình thể và trạng thái khác nhau mà phân ra phản kích từng tên một, loạt công kích nào từ bên ngoài bắn đến thì bị một quả cầu của Diệp Phong hóa thành khiên mà chặn lại, những quả cầu khác cái thì biến thành đao thương đâm chém, cái biến thành dây mà trói, thành nước, lửa mà tấn công.
Một tên Y-G bất ngờ lọt qua trận địa phi đao bay vào khoảng cách gần Diệp Phong nên hóa thanh kiếm trên tay thành một kim loại đỏ như máu hướng Diệp Phong mà đâm tới. Bất ngờ, tên Y-G đó chưa kịp hành động đã bị hai thanh phi đao ở phía sau biến thành hai tia sét vàng phóng vào lưng tên Y-G, làm hắn bị bắn rơi từ trên trời xuống đất thành tạo thành một hố nhỏ. Nhưng ngay sau đó hắn lại từ trong hố bay vọt lên tiếp tục tấn công, phải nói là những tên Y-G này rất trâu.
100 phi đao của Diệp Phong dù nhiều nhưng tấn công mà không phòng thủ, dần dà bọn Y-G cũng thu hẹp khoảng cách và áp chế lại dần. Tên chỉ huy cảm thấy phe mình đang thắng thế, hắn liền cười to rồi hóa cây đao trên tay thành một màu đen sắc bén, lao qua khỏi phạm vi của đám phi đao nhắm tới Diệp Phong, hắn thét to:
- DIỆP PHONG… CHỊU CHẾT ĐIIIIIIIIIIIII.
Diệp Phong nhìn thấy tình thế trước mắt nhưng mặt không biến sắc mà cười lạnh nói:
- Ngươi quên ta không phải là loại đứng từ xa mà chỉ trỏ tấn công à? Ta thích cận chiến nhất đấy.
Sương đen trong người Diệp Phong lại tỏa ra đậm đặc hơn, biến thành 900 quả cầu nữa, tổng cộng là 1000 quả cầu Bách Biến bủa vây tấn công lấy bọn Y-G ở phía sau, tên chỉ huy thấy thế thì thất kinh. Lúc trước chỉ với 100 quả cầu đã khiến chúng chật vật như vậy rồi, lần này là 1000 quả thì chỉ có nước bị hành hạ. Hắn còn chưa kịp hết kinh ngạc thì thân thể đã bị tách ra làm hai nửa bằng nhau, một trái một phải, đường chém ngọt sớt làm hắn còn không nhận ra mình đã bị chém, trên ánh mắt còn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Phong trước mặt.
Diệp Phong đã chuyển đổi bộ giáp phục trên người, mặc dù vẫn màu đen nhưng có ẩn trong đó màu lam sẫm. Nhưng hình dạng bề ngoài đã thay đổi rất nhiều, trên tay là hai thanh kim loại dài hơn một mét màu lam sẫm như hai thanh sắt rỉ. Hắn không ngờ thanh kim loại to như thế, không sắc bén gì mà lại chém một phát khiến tên chỉ huy bị tách làm hai như vậy.
Không đợi tên chỉ huy nối thân thể lại với nhau, một màn sương đen bay tới hóa thành một tấm vải rộng bao bọc lấy hai mảnh của tên chỉ huy vào bên trong. Khi đã bọc kín lại hai mảnh thân thể, Diệp Phong vận Chân Khí khiến cái bọc đó hóa thành màu lam rồi xoáy tròn thu nhỏ lại dần dần, bên trong là tiếng la thất thanh của tên chỉ huy: “DIỆP PHONG…THẢ TA RA….AAAAAAA” Chưa đợi hắn nói hết thì cái bọc màu lam đã thu hẹp lại thành một viên bi nhỏ.
Ba mươi mốt tên Y-G còn lại không ngờ chỉ huy của mình lại bị Diệp Phong tiêu diệt nhanh đến thế. Nhưng chúng lại đang bị giày xéo bởi 1000 quả cầu Bách Biến của Diệp Phong đến mức không có khả năng hoàn trả, nên cũng không dám phân tâm.
Nắm viên bi màu lam trên tay, Diệp Phong nhận ra bên trong viên bi là một hạt ngọc nhỏ, đó là nơi chứa linh hồn của tên chỉ huy. Năng lực của chiêu vừa rồi không có khả năng thôn phệ linh hồn nên còn sót lại hạt ngọc này. “Linh hồn sao có thể nằm bên trong một hạt ngọc được, bí mật về bọn chúng quả thật là rất nhiều, cứ thu giữ để đây rồi nghiên cứu sau vậy” Diệp Phong thu viên bi màu lam chứa hạt ngọc vào trong người, quay mặt nhìn về phía ba mươi mốt tên còn lại đang chật vật chống đỡ thì cười to chuẩn bị xông lên thu hoạch chúng.
Đúng lúc đó, Thần Thức Diệp Phong phát hiện ra tình huống bất ổn. Lúc trước hắn đã cảm nhận được dao động chiến đấu của Tuyết Nhi và một đám Y-G khác, nhưng xem tình hình thì nàng vẫn thừa sức cứu được người. Nhưng bây giờ nàng lại đang hướng về nơi này bay tới, theo sau là một đám truy đuổi. Chẳng lẽ nàng lại thất thủ? Vừa nghĩ như thế thì hắn bất ngờ phát hiện thì ra không phải như thế. Lọt vào tầm Thần Thức của hắn là khắp bốn phương tám hướng đang có hơn 100 hạm đội cách vài ngàn dặm đang vây lại và thu hẹp khoảng cách. Hắn thầm kêu không ổn, một hạm đội gồm một Mother Ship và hơn 20 phi thuyền con, lúc nãy ước chừng vụ nổ tiêu diệt hết 8-9 phần nhân lực thì một hạm đội cũng phải ít nhất 300 tên chiến binh như vừa rồi, đằng này đang tiến tới là cả trăm hạm đội thì sẽ xuất hiện một số lượng chiến binh mà cả Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi cũng không thể xem thường được, nếu bọn chúng là Robot Y-G như trước kia thì còn có thể chống đỡ, nhưng lần này lại khác.
Tuyết Nhi thân mặc giáp bạc đang bay tới, trong đầu truyền âm qua:
Diệp Phong đang tập trung dùng Thần Thức trải rộng ra để dò xét xem rốt cuộc đang có bao nhiêu hạm đội đang tập trung về hướng này thì nghe giọng Tuyết Nhi truyền âm trong đầu. Nhìn về trước đã thấy Tuyết Nhi với bộ giáp bạc xuất hiện trong tầm mắt.
Ba mươi mốt tên Y-G đang bị vây khốn trong trong thiên la địa võng của 1000 quả cầu Bách Biến đang không có cách nào hoàn thủ. Chợt phát hiện thấy ở xa xa Tuyết Nhi đang bay đến thì chúng càng tuyệt vọng hơn, chỉ huy của chúng chỉ trong nháy mắt không phòng vệ đã bị Diệp Phong xử gọn thì với năng lực của bọn chúng khó lòng mà chống lại Diệp Phong được. Huống chi bây giờ còn xuất hiện thêm một Thần Hộ Vệ khác là Tuyết Nhi, ba mươi mốt tên đều hối hận vì đã xem thường năng lực của Diệp Phong, lại càng thêm hối tiếc vì phải chết bỏ xác, linh hồn của bọn chúng chỉ vừa được “nhập xác” vài ngày mà thôi. Chúng không biết được rằng tên chỉ huy của bọn chúng đã truyền tin đến những hạm đội khác để lên kế hoạch vây bắt Diệp Phong, lại không biết rằng những hạm đội ấy đã đến rất gần đây rồi, chứ nếu biết thì không cần phải tuyệt vọng như vậy nữa.
Tuyết Nhi bay đến gần trung tâm vụ nổ lúc trước, nhìn thấy cảnh tượng còn lại sau vụ nổ mà Diệp Phong gây ra cũng phải bất ngờ vì nó lớn hơn nàng tưởng tượng nhiều, lại nhìn thấy cảnh tượng một nhóm Y-G đang bị hành hạ không một mảnh thân thể nào toàn vẹn để kịp nối lại với nhau nên thầm đoán Diệp Phong đã “dọn dẹp” cả hạm đội và chỉ còn lại ba mươi mốt tên mà thôi.
Tuyết Nhi ngay khi bay qua vị trí của 31 tên Y-G thì một màn sương trắng rất lớn từ người nàng tỏa ra, bao phủ lấy tất cả bọn chúng. Trong tích tắc, toàn bộ khu vực bên trong màn sương ấy đều bị đông cứng lại, mọi mảnh vụn cũng như thân xác của nhóm Y-G đó đều bất động. Diệp Phong thấy thế thì hóa 1000 quả cầu Bách Biến không bị Tuyết Nhi đóng băng thành một màn sương đen và thu về thân thể hắn.
Cùng lúc đấy, một nhóm gồm một trăm tên Y-G cũng truy đuổi tới nơi, nhưng chúng chỉ dừng lại từ xa mà không có bất kì một hành động nào khác, có vẻ chúng đã biết đến những hạm đội đang trên đường tới đây nên chỉ đứng bên ngoài quan sát hai người, đợi đồng bọn của chúng đến.
Tuyết Nhi bay đến ngay trước mặt Diệp Phong rồi nói:
- Anh chỉ đang điều tra về chúng thôi phải không? – Tuyết Nhi hỏi thế vì vừa thấy hắn đang vờn nhóm Y-G bằng 1000 quả cầu.
- Ừ… Anh đang kiểm tra về năng lực và những bí mật từ chúng – Diệp Phong đưa tay lên, trên bàn tay hắn hiện ra viên bi màu lam đã nhốt tên đội trưởng Y-G lúc trước rồi nói – Bên trong này là một hạt ngọc kì lạ, nó có chứa linh hồn của chúng.
Tuyết Nhi nắm lấy viên bi nhìn sơ qua rồi nói:
- Có được nó thì chúng ta cũng không đủ thời gian để tìm hiểu, bây giờ chúng ta phải đối phó với chuyện trước mắt đã.
Diệp Phong cũng biết nếu không thoát khỏi tình cảnh đang bị bao vây thì những chuyện bí mật kia sẽ khó mà tìm hiểu được thêm gì nữa. Ba mươi mốt tên Y-G mặc dù khả năng của chúng có mạnh hơn “phiên bản” Robot trước kia rất nhiều nhưng trong mắt Diệp Phong thì chúng chỉ là những vật thí nghiệm để hắn “kiểm tra chất lượng” mà thôi. Nhưng hạm đội đang chuẩn bị bao vây hai người sắp tới không chỉ vài chục tên, mà số lượng rất đông, ngoài ra không biết chúng còn có những bí mật nào chưa lộ ra nên không thể xem thường được
- Khắp các hướng đều có hạm đội Y-G bao vây, tổng cộng 174 phi thuyền, tính ra thì ít nhất là 50.000 chiến binh Y-G, khoảng một phút nữa chúng sẽ vây kín nơi này, chúng ta có chạy trước cũng tốn công mà thôi – Diệp Phong nhìn Tuyết Nhi rồi nói tiếp – Theo những gì ta nghe chúng nói lúc trước thì nội trong ngày hôm nay, chúng sẽ thâu tóm toàn bộ Vô Nha tinh, dù chúng ta không lộ diện thì chúng vẫn tìm và bắt được, cho nên bây giờ chúng ta hãy cứ đối mặt với mọi việc vậy.
Tuyết Nhi gật đầu chấp thuận với ý định đối mặt của Diệp Phong, từ xưa nàng đã luôn phản đối những quyết định đối đầu của hắn với những đối thủ khác. nhưng lần này không còn là những vụ đánh đấm “trẻ trâu” như trước nữa, mà có thể là cuộc chiến cuối cùng của hai người. Tuyết Nhi định lên tiếng nói gì đó thì bất ngờ quay mặt về hướng những mảnh vụn của những tên Y-G bị nàng đóng băng vừa rồi:
- Chúng đang dần chuyển đổi thành loại băng tuyết đang bao bọc lấy chúng – Tuyết Nhi trầm giọng nói với vẻ ngạc nhiên – Quả thật là mặc dù sức tấn công của chúng yếu kém, nhưng lại có rất nhiều bí ẩn.
Diệp Phong cũng đã nhận thấy những bất thường đó nên hỏi Tuyết Nhi:
- Vừa rồi nàng chiến đấu với chúng có thu thập được thông tin gì không?
Tuyết Nhi tổng hợp lại những thông tin đã thu thập được nói ra:
- Ngoài những việc hai ta đều biết về năng lực của chúng thì chúng có một đặc điểm là không có dấu hiệu lưu chuyển năng lượng trong cơ thể, không hấp thu năng lượng từ bên ngoài, và không có dấu hiệu tiêu hao năng lượng từ bên trong, chúng chỉ có duy nhất một mức năng lượng sẵn có trong người không tăng lên hay giảm xuống.
Diệp Phong nghe vậy thì bổ sung thêm:
- Nói cách khác chúng không thể tu luyện hấp thu Linh Khí vũ trụ mà chỉ có duy nhất một mật độ năng lượng để sử dụng, mỗi tên Y-G đều có một mức năng lượng riêng biệt, có tên tốc độ rất nhanh chỉ ở từ xa tấn công, có tên mạnh mẽ nhưng chỉ biết lao vào tấn công, có tên rất “trâu bò” nhưng chỉ biết hứng đòn… Bọn chúng mỗi tên có một đặc điểm, năng lực và mức năng lượng cao thấp khác nhau.
- Còn chuyện chúng sở hữu năng lực biến hóa mặc dù có vẻ giống với Thần Hộ Vệ, nhưng chúng chỉ có thể biến hóa thân thể mà không tạo ra được hạt Bách Biến, chúng chỉ hóa ra một số loại thường gặp rất nhanh, nhưng gặp những loại nằm ngoài khả năng của chúng thì biến hóa rất chậm chạm – Tuyết Nhi hướng về phía những mảnh vỡ của ba mươi mốt tên Y-G bị nàng đóng băng, mặc dù lúc nãy nàng bất ngờ vì chúng đang chuyển hóa thành “Vô Cực Hàn Băng” (một loại tuyết không màu, vô thanh vô tức do nàng sáng tạo ra) nhưng lại vô cùng chậm chạm.
Tuyết Nhi đang nói thì sực nhớ ra một chuyện, nhanh chóng nói ra:
- À có một chuyện không phải đến từ chúng mà đến từ những đệ tử của Tuyết Vệ Môn, lúc em xông vào trong phi thuyền để cứu họ thì họ phản ứng rất lạ, mới đầu thì họ còn vui mừng khi gặp được em, nhưng một lúc sau họ lại không muốn được cứu, họ bảo họ sắp không phải là họ trước kia nữa, đừng cố công vô ích cứu họ ra làm gì.
Diệp Phong nghe thế, cầm viên bi màu lam đưa lên xem xét rồi nói:
- Y-G có linh hồn… Hạt châu chứa linh hồn… Chúng đang truy bắt loài người… Họ không phải là họ nữa.
Những lời ấy vừa nói ra thì cả Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi đều xâu chuỗi những sự kiện đó lại, ngay sau đó cả hai đều kinh hoàng lên tiếng:
Đúng lúc ấy thì âm thanh của những hạm đội từ mọi hướng đang bay tới gần, tạo thành những âm thanh vang dội trời đất, khắp nơi là những chấm đen đang dần dần hiện rõ ra là những phi thuyền lớn nhỏ khác nhau. Trong đó có chín chiếc Mother Ship và 165 phi thuyền nhỏ, tất cả chúng đều mang hình dạng tam giác màu đen. Chỉ trong tích tắc chúng đã tạo thành một vòng tròn bao vây cách Diệp Phong và Tuyết Nhi trong bán kính hơn 10 Km
Từ chín Mother Ship, chín đường sáng bắn lên trời kết tụ lại thành một khối năng lượng khổng lồ, khối năng lượng ấy tản ra và tạo dần dần thành một mái vòm mờ đục vô cùng lớn. Mái vòm ấy càng lúc càng hoàn thiện, bao bọc một phạm vi hơn 20 km² với trung tâm là Diệp Phong và Tuyết Nhi.
Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Phong cũng thầm thán phục về sự chuẩn bị của chúng. Quả thật là chúng quyết tâm bắt bằng được hai người, tạo ra một màn chắn lớn như vậy để chắc chắn hai người không còn đường thoát mà nằm trong tay bọn chúng.
Được một lúc thì mái vòm hình cầu ấy đã bao trùm lấy toàn bộ không gian bên ngoài, nhưng chín cột năng lượng từ chín Mother Ship vẫn tiếp tục truyền vào mái vòm để mở rộng thêm vào lòng đất. Chúng muốn bao bọc cả trên trời lẫn dưới đất, không để một con kiến nào lọt ra ngoài được.
Một khoảng thời gian ngắn sau thì chín Mother Ship ngừng việc cung cấp năng lượng cho mái vòm. Ngay sau đó, từ khắp các tất cả các phi thuyền lũ lượt những đốm màu đỏ từ bên trong bay ra, nhìn đông nghịt như đàn ong vỡ tổ. Một trăm tên lúc trước đuổi theo Tuyết Nhi thấy đồng đội đang kéo đến mới bắt đầu hành động, chúng lao tới chỗ mảnh vỡ của những tên đã bị Tuyết Nhi đóng băng lúc trước, thu lượm hết toàn bộ rồi chạy lại với đám đồng đội đang tràn tới ở sau lưng.
Tổng cộng có 81.215 tên Y-G đang lao tới nơi này, lớn hơn số lượng mà Diệp Phong đã dự đoán rất nhiều. Chúng không hề dừng lại nói một câu nào cả, mà đồng loạt xông lên. 174 phi thuyền cũng bay theo ngay phía sau, khoảng cách bao vây lấy Diệp Phong và Tuyết Như đang thu hẹp lại, giống như một đàn ong khổng lồ đang lao vào trung tâm từ mọi hướng vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Phong không chần chừ thêm nữa, hắn gầm lên một tiếng vang trời. Từ trong người hắn, vô số những hạt Bách Biến bay ra làm cả một vùng rộng lớn là một màn sương đen dày đặc, Tuyết Nhi bên cạnh cũng tạo ra một vùng sương trắng từ trong người bay ra, rộng lớn không chênh lệch về mật độ với Diệp Phong bao nhiêu cả. Đây là tất cả những hạt Bách Biến mà cả hai đã tu luyện được trong hơn 3000 năm, một con số vô cùng khổng lồ. Hai màn sương sau khi xuất hiện thì tạo thành hai lốc xoáy khổng lồ, cát bụi tung bay khắp nơi, âm thanh cuồng bạo như hai cơn bão khủng khiếp.
Lấy trung tâm của hai cơn lốc xoáy ấy là Diệp Phong và Tuyết Nhi, hai cơn lốc xoáy mang những hạt Bách Biến li ti bám vào bên ngoài thân thể hai người theo một trật tự chuẩn xác, dần dần tạo ra hình dáng. Khi cả hai màn sương đã bám toàn bộ vào hai người thì hiện ra là hai thân thể cao lớn hơn mười mét, cả hai đã trở thành hai người khổng lồ.
Diệp Phong khắp người bốc lên một màn lửa đen cháy phừng phừng, khuôn mặt dữ tợn đầy sát khí, hai tay cầm hai thanh kim loại ngắn màu lam sẫm cũng có ngọn lửa đen bao bọc lấy, đây chính là “Hắc Hỏa Thần Giáp” là hình thái chiến đấu cao nhất của Diệp Phong.
Thân ảnh khổng lồ của Tuyết Nhi bên cạnh cũng không kém bao nhiêu, một thân thể khổng lồ với khuôn mặt hiền hòa nhưng lạnh lẽo của nàng, người mang giáp bạc tỏa ra những hàn khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang luân chuyển khắp bên ngoài, hai tay cầm hai thanh đao màu lam bao bọc bởi hàn khí, đây là hình thái “Vô Cực Thần Giáp” của Tuyết Nhi.
Hai người vừa biến thân thành hai người khổng lồ thì vô số những đợt công kích từ khắp nơi bắn tới, Diệp Phong gầm lên một tiếng rồi múa hai thanh côn trên tay, đập một nhát vào không trung ngay trước mặt. Không gian trước mặt như vỡ nát, chấn động cả một vùng, chấn động ấy làm những đòn tấn công đang bay tới bị giảm tốc độ lại nhanh chóng. Diệp Phong sau đó bay thẳng về hướng thẳng về nhóm Y-G đông như kiến ngay trước mặt, tốc độ nhanh không thể nhìn thấy bằng mắt thường quét sạch mọi đòn tấn công trong tầm nhìn. Tuyết Nhi đằng sau cũng bay thẳng về hướng đối diện, hai người như hai con thú khổng lồ bị một đàn thú nhỏ khác bao vây rồi nổi điên lên lao vào liều mạng vậy.
- Lập đội hình chiến đ...ấ…. – Một tên đội trưởng trong đám Y-G đối mặt với Diệp Phong hét lớn khi thấy Diệp Phong nổi điên lao tới.
Vừa mới thét lên ra lệnh còn chưa hết câu đã bất ngờ bị một côn trời giáng từ trên cao bổ thẳng vào người, thân thể hắn như một quả bóng chày bị đập nghe “Bốp” một tiếng từ không trung rơi thẳng xuống dưới mặt đất tạo thành một cái hố to.
Diệp Phong trong tích tắc đã xuất hiện, một tay vung một côn vào tên vừa ra lệnh, một tay quét thành một đường vòng cung đánh một côn vào thẳng đám Y-G đang ngơ ngác phía trước, “Bốp..bốp..bốp..” liên tiếp những âm thanh va chạm với thanh côn khổng lồ của hắn vang lên, tiếp theo là một đám bị Diệp Phong đánh văng xa tít tắp.
Bị phản kích quá bất ngờ, các nhóm Y-G xung quanh liền tạo thành từng đội ngũ chỉnh tề quay qua hướng Diệp Phong mà tấn công. Một nhóm đông xông thẳng tới Diệp Phong, đó là những tên cận chiến với sức tấn công rất cao, theo sau là một loạt công kích đủ màu sắc bắn tới Diệp Phong.
Diệp Phong hai tay cầm hai thanh côn ngắn trên tay ghép lại với nhau thành một thanh côn dài, tay xoay tròn thanh côn trước mặt, một luồng lửa đen vô cùng lớn từ trong thanh côn bay ra bắn thẳng vào đội hình của những tên Y-G đang lao tới. Màn lửa ấy như một đợt sóng thần ào ào tấp vào chúng, những tên đang lao tới bị lửa đen ập vào người thì thét lên đau đớn, lửa này dập không tắt mà cháy như thiêu như đốt cả bên trong lẫn bên ngoài.
Dưới cái hố của tên vừa bị Diệp Phong đập một côn rơi xuống tạo thành. Một thân ảnh bay vút lên, trên thân thể cũng bị lửa đen bám lấy, tên Y-G đó đau đớn tìm mọi cách dập tắt ngọn lửa, hóa thân thành các loại nước, lửa cao cấp khác đều không có tác dụng với loại lửa đen này, chúng vẫn cứ thản nhiên cháy trên người hắn. Mặc dù không bị lửa cháy gây tổn hại thân thể nhưng cảm giác đau đớn cả thân xác lẫn tâm hồn đều không thể dập tắt được, tên Y-G đó thét lên bay thẳng về hướng của Diệp Phong mà tấn công.
Vừa bay được một đoạn thì tự dưng lại không thấy có cảm giác ở phần ngang bụng nữa, nhìn lại thì thân thể đã bị chém thành hai mảnh, nguyên lai là Tuyết Nhi đang điên cuồng chém giết khắp nơi, mọi địch thủ nào chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt là nàng đều vung đao chém tất. Những nhát đao nhanh cực độ, vô thanh vô tức như gió nhẹ lướt qua mà không cảm nhận được gì, nhát chém từ nàng không gây ra cảm giác đau đơn thiêu đốt bởi lửa đen của Diệp Phong, mà làm cho vết thương bị mất cảm giác hoàn toàn, dù Y-G có khả năng phục hồi nối lại cơ thể rất nhanh nhưng bị nhát chém mang hàn khí Vô Cực của nàng thì muốn nối lại phần thân thể là vô cùng lâu. Tuyết Nhi đang tả xung hữu đột, phát hiện từ dưới đất một tên đang lao lên đánh lén Diệp Phong, dù biết là cũng không có nguy hiểm gì tới Diệp Phong những nàng cũng tặng cho một đao.
Tên Y-G xấu số ấy vừa mới ăn một gậy của Diệp Phong, đang lòm còm thoát khỏi cái hố lại bị một đao của nàng chém làm hai, vừa đau đớn từ vùng lửa đen cháy trên người, lại bị mất cảm giác ở vết đứt của thân thể, hắn điên tiết gầm lên thì bị Tuyết Nhi chém nát vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Tất cả đám Y-G đang bao vây thấy tình hình có vẻ không ổn, dù số lượng đông nhưng lại không thể tiếp cận hay chống lại được công kích của Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi, hai vị Thần Hộ Vệ này quá mạnh mẽ. Nếu cứ để tình hình kéo dài thì sẽ bị “đồ sát” dần dần mất, chín tên chỉ huy phát ra một tín hiệu báo động, toàn bộ Y-G đều dừng lại bay lùi ra sau khỏi vòng chiến. Diệp Phong và Tuyết Nhi thấy vừa mới đánh mà chúng đã rút lui, nhưng cũng không truy đuổi theo chúng mà dừng để xem tình hình.
Những tên bị Diệp Phong đập cho tan nát hay bị lửa đen cháy trên người cũng đều được đồng bọn kéo lui về, cả những mảnh thân thể bị Tuyết Nhi chém vụn cũng vậy. Khi toàn bộ đã lùi ra xa thành một vòng tròn lớn đông nghịt bao vây lấy hai người thì dừng lại. Những chiếc phi thuyền từ bên ngoài bay đến bên cạnh, bỗng nhiên toàn bộ thân xác của tất cả bọn Y-G như tan rã ra thành bụi, khắp mọi nơi là cảnh tượng những chiến binh Y-G đang tan ra.
Không đúng, nhìn kĩ lại thì chín tên chỉ huy vẫn đứng yên bình thường. Toàn bộ số bụi từ thân xác Y-G phân rã ấy phân bổ ra chia nhau tụ hợp lại trên người chín tên chỉ huy. Thân thể của chín tên chỉ huy càng lúc càng to ra, thân thể của bọn Y-G đang phân rã thì càng lúc càng nhỏ lại rồi biết mất. Sau khi thân xác những tên tự tiêu hủy đã tan ra thì chỉ còn lài một hạt ngọc với ánh sáng đỏ nhập nhòe, những hạt châu đó là những hạt châu chứa linh hồn của chúng, những hạt châu ấy nhanh chóng được các phi thuyền xung quanh thu lại. Hạt ngọc mà Diệp Phong thu được lần chiến đấu trước cũng bị một lực hút kỳ lạ thu lấy, hướng về phi thuyền của Y-G.
Bây giờ trước mắt Diệp Phong và Tuyết Nhi là chín thân ảnh khổng lồ cao hơn 30 mét, còn to gấp ba lần thân thể của hai người. Cả chín tên đều bốc ra luồng năng lượng mạnh mẽ, xung quanh là một luồng khí đỏ chết chóc bao bọc, ánh mắt chúng hừng hực đầy sát khí nhìn về Diệp Phong cùng Tuyết Nhi.
Chín người khổng lồ được tạo ra bằng cách hy sinh thân xác lẫn sức mạnh của hơn 81.000 tên đồng bọn đang đứng sừng sững trong khoảng không. Luồng khí đỏ bao quanh chúng tạo ra một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ khiến không khí quanh chung như bị chấn động muốn vỡ ra. Chín tên vừa mới hóa thành khổng lồ đã hóa thành chín luồng sáng nhắm thẳng về hướng của Diệp Phong và Tuyết Nhi mà lao tới. Chúng không để một khoảng thời gian thừa thãi nào cả, ý định của chúng chỉ có một, bắt sống hai người cho bằng được, hoặc trường hợp nếu đánh hai người chết thì thu lấy linh hồn, mục đích cuối cùng của chúng chính là bí ẩn trong linh hồn của hai người.
Diệp Phong cũng lấy đà bay thẳng về hướng của chúng, Tuyết Nhi thấy vậy cũng hóa thành luồng ánh sáng trắng lao theo sau Diệp Phong. Cả hai bên cùng hướng vào nhau mà bay tới, chín luồng sáng màu đỏ đối đầu với hai luồng sáng một trắng một đen. Âm thanh tiếng vỡ nứt của không gian từ tốc độ bay của hai bên tạo ra vang dội cả đất trời, áp lực từ hai bên làm cho bề mặt của đất đá bên dưới cũng bị rẽ ra như nước biển bị tách làm hai khi bị một vật thể có tốc độ cao chạy qua bề mặt của nó vậy. Nói thì lâu nhưng với tốc độ đó, chỉ chưa đầy một phần mười hơi thở, hai bên đã chạm mặt nhau.
Với ý định lợi dụng cú va chạm của cả bên đang lao tới để đánh bật được tên Y-G bay tới đầu tiên ra khỏi đội hình của chúng. Diệp Phong hóa thanh côn của mình thành một nắm đấm cực lớn bọc lấy bàn tay phải của hắn, làm tăng kích thước cũng như lực đánh từ cú đấm lên gấp nhiều lần, nhắm thẳng về hướng của tên dẫn đầu mà đấm tới. Tuyết Nhi bên cạnh thì hóa hai thanh đao của nàng hợp lại thành một mũi thương sắc nhọn đâm về phía trước.
“ẦM……..”
Âm thanh từ cú va chạm cực mạnh nổ ra, nắm đấm to lớn của Diệp Phong đang đối chọi với một nắm đấm còn to hơn nhiều của một tên Y-G, xung kích từ trung tâm của hai cú đấm tỏa ra làm không gian chấn động, không khí xung quanh bị đẩy bật ra ngoài, đất bên dưới bị áp lực từ không gian tạo thành một hố khổng lồ như một hố thiên thạch.
“Không ổn” – Diệp Phong thầm kinh hãi.
Ngay khi hai nắm đấm va chạm vào nhau, trong tích tắc Diệp Phong đã nhận ra sự cách biệt về sức mạnh là quá lớn. Nắm đấm lẫn cả cánh tay của hắn chỉ chống đỡ chưa được một khoảnh khắc đã bị tên Y-G trước mặt đẩy ngược ra sau, giống như một người bị gãy khớp sương vai, khiến cả cánh tay bị xoắn 180 độ và tách khỏi thân thể vậy. Ngay khi một tay của Diệp Phong bị đẩy ngược văng ra sau, hắn còn chưa kịp bừng tỉnh ngay lập tức đã bị một tên Y-G khác vung một đấm vào thẳng mặt. Diệp Phong như một tảng thiên thạch rơi thẳng xuống mặt đất, khuôn mặt mang dáng vẻ dữ tợn của Diệp Phong bị đấm lún vào trong, để lại một vết hằn mang hình nắm đấm lớn.
Tuyết Nhi bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, mũi thương của nàng đang nhắm đâm thẳng vào một tên Y-G phía trước, nàng còn chưa lao đến thì bất ngờ bị một tên Y-G khác xuất hiện ngay bên cạch tung một cú đá vào giữa cây thương của nàng, làm nó bị văng ra ngoài, sau đó hắn xoay người trên không trung tung thêm một cú đá vô cùng nhanh nữa vào bên mạn sường phải của nàng, làm Tuyết Nhi bị văng đi một khoảng cách rất xa, trên thân thể nàng một vết nứt lớn ngay ở mạn sườn bên phải hiện ra.
Ngay khi đả thương hai người, cả chín tên Y-G đã tập hợp lại cùng đuổi theo hướng của Tuyết Nhi đang bị văng đi.
Diệp Phong từ dưới mặt đất vùng dậy, cánh tay bị xoắn ngược ra sau ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu, khuôn mặt bị đấm lún sâu cũng phục hồi lại nguyên trạng. Tuyết Nhi cây thương đã bị đá văng ra xa lại xuất hiện lại trên tay nàng, vết nứt lớn ở mạn sườn phải cũng khép lại. Kỳ thật cả hai không hề bị thương gì cả, đơn giản vì hình dáng khổng lồ bao bọc bên ngoài là từ vô số hạt Bách Biến tụ lại mà thành, hai người chỉ cao khoảng gần hai mét nằm ở bên trong điều khiển thân thể khổng lồ hơn mười mét mà chiến đấu thôi, nên dù bên ngoài có bị thương như thế nào đi chăng nữa thì với vô số hạt Bách Biến chỉ giống như bị lệch khỏi quỹ đạo đã được định hình sẵn mà thôi.
Tuyết Nhi vừa mới hồi phục được vết nứt trên thân thể, lấy lại thăng bằng sau cú đá thì thình lình cả chín tên cùng xông tới tấn công. Nhận thấy tình huống nguy cấp, Tuyết Nhi hóa mũi thương thành hai thanh đao như cũ, cả thân người hàn khí bốc lên dày đặc, múa đao chống trả. Chín đánh một, với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, khắp thân thể cả nàng liên tiếp bị đả thương gần như vỡ nát, cùng lúc đó từ trong thân thể Vô Cực Thần Giáp có một đốm sáng mờ ảo, lợi dụng lúc chín tên không để ý bay lọt ra ngoài.
Diệp Phong ở dưới đất vừa nhìn thấy cảnh Tuyết Nhi bị đánh văng ra xa, lại bị chín tên khổng lồ ấy lao tới vây công thì toàn thân bốc lên ngọn lửa đen ngùn ngụt, lao thẳng lên không trung, bay thẳng tới để hỗ trợ nàng, vừa tới nơi, bốn tên từ trong nhóm vây công Tuyết Nhi tách ra hướng tới Diệp Phong mà đánh.
Hai quả đấm mạnh mẽ lại quá nhanh thình lình nện vào ngực của Diệp Phong, khiến nó nứt ra, tiếp theo là một tràng tấn công dồn dập của 4 tên, Thần Giáp tạo ra từ hạt Bách Biến nhanh chóng hồi phục lại, nhưng đối diện với sức tấn công quá lớn và dày đặc của chúng khiến Hắc Hỏa Thần Giáp không hồi phục theo kịp tốc độ bị phá vỡ, cảnh tượng lúc này của Diệp Phong cùng Tuyết Nhi giống như hai bao cát cho chín tên cùng lúc luyện võ vậy.
Đúng lúc đó giọng nói của Tuyết Nhi vang lên trong đầu Diệp Phong:
“Rời khỏi Thần Giáp ngay”
Diệp Phong liền từ trong Hắc Hỏa Thần Giáp bay ra ngoài, hướng về nới Tuyết Nhi đang đứng mà bay đến. Chín tên đang vây công vẫn chưa nhận ra hai người đã thoát ra bên ngoài, vì cả hai bộ Thần Giáp vẫn chiến đấu chống trả như thường, bởi lẽ cả hai bộ chính là cấu tạo từ vô số hạt Bách Biến, giống như một loại vũ khí được điều khiển bằng Tâm Năng. Cho nên dù Diệp Phong và Tuyết Nhi ở bên trong hay bên ngoài thì vẫn điều khiển Thần Giáp chiến đấu như thường được.
Hai bộ Thần Giáp vẫn đang bị liên tiếp bị thương nặng trên thân thể, thình lình hai tên Y-G đứng lại vận lực, hai tay bốc lên năng lượng dữ dội, năng lượng trong thân thể chúng giảm xuống, nhưng ở hai tay thì tăng lên nhanh chóng. Một cây búa to lớn xuất hiện trên tay chúng, mỗi tên nắm một cây nhân lúc cả hai bộ Thần Giáp đang bị đánh văng lên thì lao tới, vận lực tạo ra một luồng hào quang đỏ chói quanh đầu búa, phân biệt lao tới mỗi tên bổ một búa cực mạnh vào hai bộ Thần Giáp.
“OÀNH… OÀNH”
Hai tiếng vỡ nát vang lên, cả hai bộ Thần Giáp đều bị đánh vỡ nát ra thành bụi. Diệp Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng phải khiếp hãi. Sức mạnh của chúng quá lớn, lần này hai người không còn đường thoát nào rồi, bao bọc khắp nơi là một màn chắn khổng lồ như một nhà tù lớn, bên trong là chín tên “hung thần khổng lồ”.
Đánh vỡ cả hai bộ Thần Giáp, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai người bên trong. Chín tên mới nhận ra là hai người đã thoát ra từ trước, tuy nhiên chúng không lo lắng vì đã có màn chắn được lập ra, cộng với thực lực của chúng, hai người đã như cá nằm trên thớt, không chỗ nào có thể trốn được nữa. Tuy nhiên chúng vẫn không dừng lại một khoảnh khắc nào, ngay lúc nhận ra bên trong Thần Giáp không có người chúng đã phát hiện ngay lập tức Diệp Phong và Tuyết Nhi như hai tên tí hon đứng đối diện với 9 người khổng lồ cách đó không xa, chín tên lập tức lao tới truy bắt.
Hai người biết đã không thoát được thì chỉ còn đường liều mạng, Diệp Phong vận chuyển Chân Khí trong người, từng tế bào đều hóa đen lan ra khắp thân thể, cả thân bên ngoài bốc ra ngọn lửa đen cháy dữ dội. Tuyết Nhi bên cạnh cũng hóa ra một thân trắng muốt mang hàn khí âm lãnh, trên mặt hai người tạo ra hai chiếc mặt nạ hoa văn và cặp mắt đỏ quen thuộc, đây chính là hình dạng chiến đấu thật sự của Thần Hộ Vệ. Hai người tức tốc hóa thành hai luồng hào quang bay tới hướng 9 tên khổng lồ to gấp mười mấy lần họ.
Hai bộ Thần Giáp bị hai tên cầm búa đánh nát vụn ra lúc trước cũng tụ lại thành hình dáng khổng lồ như trước rồi bám đuổi theo chín tên Y-G.
Thần Giáp được tạo thành từ hạt Bách Biến, chỉ là vũ khí ngoài thân, sức mạnh thật sự của Thần Hộ Vệ chính là bản thân của họ, thân thể của hai người còn có thể biến hóa và mạnh mẽ hơn hạt Bách Biến nhiều . Diệp Phong và Tuyết Nhi đã tu luyện 3000 năm, đem so với những Thần Hộ Vệ khác thì họ còn quá non yếu, nhưng thực lực của họ cũng khiến nhiều người phải thán phục. Diệp Phong sáng tạo ra một loại lửa màu đen cháy không nóng lắm, nhưng lại đeo bám cực kỳ dai dẳng, thiêu đốt vào tâm can của đối thủ, khiến chúng đau đớn vô cùng. Tuyết Nhi thì sáng tạo ra một loại hàn khí không lạnh lắm, nhưng lại đông cứng mọi thứ, khiến mọi cảm giác lẫn ý thức có thể bị mất đi. Hai loại năng lực độc nhất đó của hai người là năng lực đặc thù và mạnh nhất, nên thân thể của hai người đã hóa thành loại vật chất đó.
Chín Tên Y-G khổng lồ lao vào đưa tay chộp lấy hai người. Diệp Phong vung tay, lửa từ người hắn bốc ra khắp cả một vùng rồi hướng về chín tên đang lao tới, nhưng lại không thấy chúng bị lửa bám vào người, quanh thân chúng có màn hào quang năng lượng màu đỏ dày đặc khiến lửa đen của Diệp Phong không thể xuyên thủng qua được. Tuyết Nhi cũng gặp tình trạng tương tự, hàn khí của nàng cũng không thể tác dụng vào chúng nổi.
Biết được năng lực của lửa đen lẫn hàn khí không giúp ích gì được, cả hai quyết định lao vào đối đầu trực diện. Khi hai bên tiếp giáp nhau, một tên lao vào đầu tiên đang cầm cây búa khổng lồ bổ xuống, mặt búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hai người quá nhỏ bé so với nó, búa nện quá nhanh nên hai người chỉ còn cách đưa tay lên trên mà đỡ lấy.
“OÀNH…”
Hai người bốn tay đỡ được cú nện của cây búa khổng lồ, cây búa chững lại trong không gian, hai người không bị văng đi như tưởng tượng nhưng Chân Khí trong thân thể hai người thì sục sạo như muốn trào ra bên ngoài.
“Khục… khục…”
Diệp Phong cùng Tuyết Nhi ho khan lên vài tiếng, thân thể đã không thể chịu nổi cú công kích vừa rồi, nhưng chín tên Y-G không hề dừng lại. Ngay khi một tên nện búa từ trên xuống thì tên khác đã ngay lập tức vung búa từ dưới bổ lên theo hướng ngược lại, muốn hai cú đập kết hợp một trên một dưới bổ vào nhau để hai người bị ép vào giữa, lúc đó không trọng thương thì cũng tan xác.
Tình cảnh cực kỳ nguy cấp, vừa đỡ được một cú, thân thể cả hai đã chịu đựng không nổi. Nếu bị ép từ cả trên lẫn dưới thế này thì không ai còn đường sống nữa, may sao đúng lúc đó hai bộ Thần Giáp đã bay tới, đâm sầm vào tên đang cầm búa vung xuống lúc đầu, làm hắn bị mất đà, tay cầm cây búa đang nện xuống mất lực nên cả hai người nhanh chóng đẩy cây búa phía trên ra và bay ra khỏi phạm vị công kích của tên kia.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như hai người tưởng, vừa đẩy cây búa lúc đầu ra thì bảy tên còn lại tất nhiên không đứng yên mà nhìn như vậy. Hai tên phân biệt hai bên vung tay đập mạnh xuống hai người, hai người đã bị thương trong thân thể nên không thể né kịp, bị một đấm văng xuống ngay hướng của chiếc búa thứ hai đang bổ từ dưới lên trên.
“ĐOÀNH…”
Một phát búa chí mạng nện vào thân thể hai người, cả hai như hai viên đạn bị đánh thẳng lên trời, văng được một khoảng thì chạm vào màn chắn của Y-G đã dựng lên từ trước, bức màn rung lên một hồi rồi đẩy ngược hai người rơi xuống dưới.
Cả hai đã bị thương nghiêm trọng, đối diện với một tên đã không có cách nào cự nổi, đằng này còn có tới chín tên. Bọn chúng có thực lực quá mạnh mẽ, chỉ riêng lực lượng thân thể tung ra đã như vậy, nếu chúng ra tay toàn lực thì có khi họ đã chết nhanh chóng.
Chín tên Y-G nhìn thấy hai người từ trên rơi xuống từ từ như chim gãy cánh, biết rằng cả hai đã không còn sức lực nào chống cự lại được nữa, một tên đưa tay tạo ra một quả cầu bằng năng lượng hình tròn, bay lên trên định chộp lấy hai người nhốt vào quả cầu ấy, khi đó chúng sẽ xong nhiệm vụ.
Đang từ trên không trung rơi xuống, Diệp Phong cảm thấy thân thể như rã ra từng mảnh, ăn hai búa khủng khiếp như thế vào người thật không dễ chịu chút nào, đến Thần Giáp còn bị đập vụn thì thân thể hai người còn lành lặn đã là quá tốt rồi. Nhìn qua bên cạnh, Tuyết Nhi trạng thái cũng thảm hại không khác gì mình, hắn dùng sức tàn bay đến đỡ lấy Tuyết Nhi, truyền âm qua thần thức:
“Tuyết Nhi… Ta rất cố chấp, ta không muốn chúng ta rơi vào tay bọn chúng… Dù ta còn một hơi thở ta cũng sẽ chiến đấu… Cùng với nàng cho tới chết, khi đó chúng ta sẽ tự bạo linh hồn, khiến chúng không bắt được chúng ta”
Tuyết Nhi nghe hắn nói như vậy thì thân người run lên, nàng nhìn hắn cười hạnh phúc rồi nói:
“Thần Giáp của chúng ta….tuy không có hơi thở…nhưng vẫn luôn ở bên nhau mà.”
Câu nói đầy ẩn ý của Tuyết Nhi làm hẳn ngẩn ra, “Thần Giáp luôn ở bên nhau”, câu nói đó làm hắn liền nghĩ ngay đến việc kết hợp hạt Bách Biến lẫn Chân Khí của hai người lại làm một.
Diệp Phong liền nói:
“Vậy thì thử kết hợp chúng lại thôi.” – Diệp Phong liền truyền Chân Khí trong người qua cho Tuyết Nhi.
Mới đầu Tuyết Nhi còn thấy lạ, sao tự dưng hắn lại truyền chân khí qua người nàng làm gì. Nhưng nàng ngay lập tức hiểu ra ngay là tên đầu đất này không hiểu mấy lời nói ẩn ý bóng gió gì cả, nói thế nào là hắn hiểu thành thế ấy. Nàng đành cười khổ rồi cũng truyền Chân Khí qua cho hắn, nàng và hắn tu luyện 3000 năm nên cũng hiểu chuyện Chân Khí của mỗi một người đều mang một sắc thái kết cấu riêng, chỉ có thể truyền qua cho người khác giống như cho họ đồ ăn, nhưng không thể kết hợp cả hai loại làm một được, có thể chuyển hóa loại này thành loại khác, giống như cướp Chân Khí từ người khác rồi chuyển hóa thành của mình thì còn được, chứ đem hòa hợp cả hai lại với nhau là một điều bất khả thi.
Thần Giáp lúc trước khi va vào tên cầm búa đã bị tản ra thành hai màn sương vì lúc đó Diệp Phong và Tuyết Nhi bị nện bay đi nên không điều khiển chúng nữa, làm chúng bị tan ra thành vô số hạt Bách Biến. Bây giờ trên không trung, hai người bỗng dừng lại không rơi xuống nữa mà bắt đầu truyền chân khí thử kết hợp chúng lại với nhau, làm hai màn sương một đen một trắng bên dưới cũng hội tụ dần dần lại.
Tám tên Y-G thấy màn sương đang có dấu hiệu hội tụ lại với nhau thì biết hai người vẫn còn sức tàn, vội giục tên đang lao lên tóm lấy hai người tăng tốc độ. Tên đang cầm quả cầu năng lượng đỏ cũng nhận thấy hai người trên không trung dừng lại và đang kết hợp Chân Khí với nhau, dù biết chuyện đó là bất khả thi và chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tên Y-G vẫn tăng tốc lao lên bắt lấy hai người.
Trên không trung, luồng Chân Khí của Diệp Phong và Tuyết Nhi vừa chạm vào nhau thì kịch liệt đẩy nhau, hai luồng một đen một trắng không chịu dung hòa lại làm một. Tuyết Nhi dù biết trước kết quả sẽ như thế nhưng vẫn tiếp tục ép luồng Chân Khí của nàng hòa với Chân Khí của Diệp Phong, vì bây giờ đối diện với chín tên Y-G kia thì không có hy vọng chiến thắng nào cả.
Đang trong lúc tuyệt vọng, bỗng dưng trong cơ thể hai người liền tỏa ra một vầng hào quang nhàn nhạt, cả vầng hào quang ấy bao bọc hai người lại bên trong. Trên viền của vầng hào quang, hàng loạt những hình vẽ hiện ra bao kín cả vầng hào quang, những hình vẽ như những bức tranh đơn giản, nhưng nhìn kỹ vào hình vẽ thì thấy đó thực chất chỉ là một chữ viết biến tấu mà tạo thành một bức tranh. Tất cả các hình vẽ đều là biến tấu của một văn tự kì lạ uốn lượn mà thành hình vẽ thôi.
Bên trong vầng hào quang, hai luồng Chân Khí một trắng một đen bỗng dung hòa nhanh chóng lại với nhau, tạo thành một văn tự cổ hiện lên giữa hai người. Sau đó, nó nó tách ra làm hai văn tự, một trắng một đen phân biệt bay về nhập vào trên trán hai người. Văn tự ấy sau khi vào bên trong liền biến đổi toàn bộ Chân Khí trong cơ thể của hai người, mặc dù vẫn giống như trước kia, nhưng Chân Khí của hai người lại có kết hợp hay tách ra với nhau rất dễ dàng, Diệp Phong tâm ý khẽ động liền có thể điều khiển được Vô Cực Thần Giáp của Tuyết Nhi, cả hai dường như đã hòa Chân Khí lại làm một với nhau vậy.
Ngay lúc đó thì tên cầm quả cầu đỏ vừa lao tới nơi, chứng kiến vầng hào quang kì quái hiện ra liền nghĩ đó là một chiêu thức phòng ngự của hai người nên tung một đấm về phía đó.
“Binh”
Vầng hào quang nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại vô cùng chắc chắn, bị một đấm cực mạnh của tên Y-G lại không hề tạo ra một chấn động nhẹ hay một vết tích nào.
Bên trong cả Diệp Phong và Tuyết Nhi sau khi rời khỏi trạng thái hòa hợp Chân Khí liền gặp cảnh tượng kì quái xung quanh. Từ vầng hào quang kì lạ cho đến cú đấm của tên Y-G không hề có tác động nào đến nó khiến hai người ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì hai người họ không biết gì về cái vầng hào quang này cả.
Trên không trung cách đó chín tầng mây, một người đàn ông trung niên trên mặt có một bộ râu quai nón rậm rạp, người mặc một bộ đồ vàng rộng thùng thình, tướng mạo có vẻ lôi thôi cẩu thả đang quan sát bên dưới, khi nhìn thấy vầng hào quang lộ ra bao bọc lấy Diệp Phong và Tuyết Nhi thì ngửa cổ lên trời cười lớn:
- Ha ha ha ha ha… Các ngươi đã thua ta một bước rồi.
Ngoài không gian bỗng hiện ra một khuôn mặt khổng lồ, với cái cằm nhỏ, hai mắt rất to màu đen, nhìn khuôn mặt đó hơi giống hình tam giác lộn ngược. Khuôn mặt ấy biểu cảm giận giữ nói:
- Vô Nha… Vẫn chưa xong đâu, dù chúng có thức tỉnh thì ngươi cũng không có cách nào đem chúng ra khỏi nơi này được cả.
Người đàn ông tên gọi là Vô Nha cười to lên rồi đưa tay chỉ thẳng vào khuôn mặt trên không trung nói lớn:
- Hai đứa nhóc đó đã thức tỉnh, tuy ta không có cách nào đem chúng ra khỏi đây, nhưng trong tộc của chúng ắt sẽ có biện pháp giúp chúng rời khỏi Vô Nha tinh này… Ngươi cũng không xen vào chuyện này được đâu… ha ha ha – Nói rồi, người đàn ông liền biến mất trong không trung.
Trong vầng hào quang, Diệp Phong và Tuyết Nhi còn đang bất ngờ bởi thứ đang bảo vệ mình thì trước mắt bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông ta nheo mắt nhìn hai người nở một nụ cười, cả hai người vừa nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc ấy liền kinh ngạc gọi to:
Người đàn ông độ tuổi trung niên với bộ râu quai nón rậm rạp vừa xuất hiện trước mắt Diệp Phong và Tuyết Nhi chính là Thiên Quân. Thiên Quân chỉ là tên hiệu dùng để gọi như một chức danh thôi, giống như cách gọi Thần Hộ Vệ của con người nơi đây dành cho Diệp Phong và Tuyết Nhi vậy. Hai người không có nhiều hiểu biết về Thiên Quân lắm, là một nhân vật thần bí rất ít khi xuất hiện, không có tên, tự xưng là Thiên Quân, ngoài ra hai người chỉ biết đó là một người vô cùng mạnh mẽ, lãnh đạo của toàn bộ Thần Hộ Vệ, là người quyết định mọi chuyện quan trọng ở Vô Nha tinh này.
Nhìn thấy Thiên Quân thình lình xuất hiện quay mặt cười hiền hòa như tỏ ý xin lỗi nhìn Diệp Phong và Tuyết Nhi. Mọi lo lắng của hai người đều giảm xuống, dù chưa thấy Thiên Quân ra tay thực sự bao giờ, nhưng họ biết với năng lực của lão ấy thì chín tên Y-G khổng lồ trước mặt không phải là đối thủ của lão.
Tên Y-G tay cầm quả cầu đỏ vừa tấn công vào vầng hào quang bao bọc hai người không thành công, lại thấy xuất hiện một người lạ mặt, liền nghĩ rằng vầng hào quang kia là của tên lạ mặt này tạo ra bảo vệ Diệp Phong và Tuyết Nhi nên xoay người lao tới đánh.
Thiên Quân nhìn thấy tên Y-G lao tới chỉ nói nhẹ một câu:
- Vô lễ.
Tên Y-G đang bay tới tự dưng thấy thân thể bỗng nặng trịch như muốn rơi xuống, hắn vận chuyển năng lượng trong người để chống lại, nhưng sức nặng càng lúc càng lớn làm hắn không thể chống lại, rồi cứ thế rơi xuống dưới đất như một tảng thiên thạch khổng lồ. Tám tên còn lại thấy cảnh tượng đó cũng lập tức lao lên, nhưng chưa kịp làm gì thì cả 8 tên cũng gặp tình trạng tương tự, thân thể như bị hút xuống dưới đất, dù vận năng lượng để chống lại cũng không theo kịp lực hút đang gia tăng chóng mặt. Chỉ trong tích tắc, cả chín tên Y-G đều bị rơi xuống đất nằm bẹp dí không động đậy cơ thể được nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy Diệp Phong dù biết chín tên Y-G không phải là đối thủ của Thiên Quân. Nhưng không ngờ là Thiên Quân ra tay lại nhẹ nhàng đến thế, vừa rồi hai người đối đầu với một tên đã bầm dập thảm hại rồi, thế mà Thiên Quân chỉ đứng yên mà cả chín tên đều gục cả, năng lực của Thiên Quân quả là không thể lường được.
Xử lý xong chướng ngại trước mắt, Thiên Quân bay đến trước hai người, tay chạm vào vầng hào quang có vô số đồ hình đang bao bọc lấy hai người, tức thì vầng hào quang ấy thu nhỏ lại rồi phân ra chui vào trong thân thể của Diệp Phong và Tuyết Nhi. Lúc này hai người mới biết thì ra cái hào quang ấy là từ trong người họ hiện ra, nhưng tại sao lại từ trong người họ chứ?
Thiên Quân nhìn thấy vẻ mặt đang đầy vẻ thắc mắc của hai người thì đưa tay chạm vào vai hai người nói:
- Hai đứa nhỏ các ngươi có nhiều thắc mắc muốn được giải đáp lắm phải không? Đi theo ta nào.
Câu nói vừa dứt thì cả ba người liền biến mất giữa không trung, lúc ấy chín tên Y-G không còn bị Thiên Quân áp chế nữa nên vùng người bay lên, quay qua quay lại không thấy bóng dáng của Diệp Phong và Tuyết Nhi hay lão già lạ mặt đâu nữa, cùng lúc ấy, trong đầu cả chín tên cùng vang lên một giọng nói đầy giận dữ:
“Bỏ qua nhiệm vụ truy bắt chúng, quay lại nhiệm vụ thu gom tất cả con người ở Vô Nha tinh ngay lập tức”
Trên không trung cách rất xa nơi vừa xảy ra trận chiến ấy, có một hòn đảo nhỏ bay lơ lửng trên bầu trời, hòn đảo trông vô cùng đơn giản, giống như một mảng đất bay giữa không khung vậy. Quanh hòn đảo có mây mù bao kín trông như một đám mâm lớn bình tường, bên trong đảo là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, phía trước ngôi nhà là một cái bàn cùng với vài cái ghế cũ kĩ.
Ba thân ảnh thình lình xuất hiện ngay trước ngôi nhà, đó là Thiên Quân và hai vợ chồng Diệp Phong.
- Là dịch chuyển tức thời? – Tuyết Nhi lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, chỉ là một phương thức đơn giản thôi – Thiên Quân đi lại bên bộ bàn ghế bày trước sân nhà, ngồi xuống một cái rồi chỉ về hướng đối diện – Hai ngươi ngồi xuống đi, ta có một số chuyện cần nói với hai ngươi.
Diệp Phong cùng Tuyết Nhi nhanh chóng đi tới ngồi đối diện với Thiên Quân, vừa ngồi xuống Diệp Phong đã lên tiếng hỏi ngay:
- Lão già, lão trả lời đi, tại sao lão lại biến mất? Những Thần Hộ Vệ khác đâu rồi? Bọn Y-G có linh hồn là ai? Sao chúng lại có năng lực của bọn tôi? Rồi cái vầng hào quang lúc nãy là gì? Rồi…
- Dừng dừng dừng…thằng nhóc ngươi hỏi từ từ từng câu thôi nào, làm gì mà sồn sồn lên thế - Thiên Quân gãi gãi bộ râu với dáng vẻ lôi thôi nói.
Tuyết Nhi nghe thế thì đưa tay nắm lấy tay Diệp Phong đang bấu chặc vào đầu gối của chính hắn, nàng biết hắn rất nóng lòng muốn được giải đáp những nghi hoặc trong người suốt mấy năm qua, với cái tính của hắn thì khó mà kiểm chế được. Diệp Phong cảm nhận được sự ấm áp từ tay Tuyết Nhi truyền qua giúp hắn đè nén lại cảm xúc đang hỗn loạn trong người hắn nên cũng từ từ thả lỏng bản thân lại.
- Thiên Quân… Người cũng biết chúng tôi đang muốn hỏi những chuyện gì mà, người cứ nói ra những gì người muốn nói đi, chúng tôi không ép người – Tuyết Nhi nhìn Thiên Quân rồi nói nhẹ.
- Ha ha, chỉ có con bé nhà ngươi là đứa bình tĩnh mà hiểu chuyện, không như thằng nhóc này – Thiên Quân cười vui vẻ trỏ tay chỉ về Diệp Phong rồi nói tiếp – Nhưng mà chuyện dài dòng lắm, ta chỉ nói ra một vài vấn đề chính có liên quan đến các ngươi thôi, vì bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Tuyết Nhi nghe thấy Thiên Quân nói không còn nhiều thời gian cộng với khuôn mặt mang vẻ buồn phiền như thế thì biết chuyện này không đơn giản nên im lặng gật đầu, Diệp Phong bên cạnh cũng gật đầu theo.
Thiên Quân liền đưa tay trên không trung, tức thì trên bàn xuất hiện hình ảnh Thiên Hà Andromeda, hình ảnh hiện ra trên bàn như một không gian thu nhỏ, chính xác hơn thì giống như một công nghệ chiếu ảnh lập thể ba chiều. Nhưng những hình ảnh ấy được tạo ra vô cùng sắc nét và chi tiết, giống y chang với một Thiên Hà thu nhỏ vậy đang đặt trên cái bàn cũ kỹ này vậy. Thiên Quân tạo ra hình ảnh của Andromeda rồi nói:
- Thiên Hà Andromeda chúng ta thuộc LGG (Local Galactic Group - Cụm Thiên Hà địa phương, đã được nhắc tới ở chương 1) LGG chỉ là một khu vực nhỏ thuộc Liên Đoàn Galactic bao gồm hàng vạn các Thiên Hà có giao kết với nhau – Nói tới đây thì hình ảnh quanh mặt bàn tự động phóng to ra, hiện ra vô số các cụm, các nhóm Thiên Hà khác nhau, một số được bọc trong một đốm đỏ như để đánh dấu – Những Thiên Hà trong hình được ta đánh dấu là những Thiên Hà thuộc Liên Đoàn Galactic.
- Trong Liên Đoàn Galactic có vô số các chủng tộc, giống loài khác nhau, Liên Đoàn cũng tạo ra một số quy ước chung để giúp đỡ, hỗ trợ, cũng như để tránh các xung đột ngoài ý muốn, trong đó chủ yếu là vấn đề liên quan tới chiến tranh hay xâm chiếm của các chủng tộc với nhau.
Tuyết Nhi nghe vậy liền hỏi:
- Theo những gì chúng tôi vừa trải qua thì Y-G có phải là một chủng tộc bên ngoài tiến hành xâm chiếm Vô Nha tinh không?
Thiên Quân gật đầu:
- Đúng, bọn chúng đang tiến hành xâm chiếm, nội trong ngày hôm nay Vô Nha tinh sẽ rơi vào tay chúng.
Tuyết Nhi lại hỏi thêm:
Nhưng người vừa nói Liên Đoàn Galactic sẽ tránh các xung đột và chiến tranh cơ mà?
Thiên Quân liền giải thích:
- Điều này chỉ áp dụng với những nơi đang phát triển thôi, Liên Đoàn có đặt ra một điều luật cơ bản được gọi là luật “Tự Do Ý Chí”, tóm gọn nội dung của nó là: cấm xâm phạm bằng vũ lực vào một hành tinh đang phát triển dưới mật độ 5, tôn trọng quyền tự do quyết định và ý chí của một tộc quần đang phát triển.
Nghe tới đó thì Diệp Phong chen vào:
- Mật độ 5, cái gì là mật độ 5.
Thiên Quân liền giải thích:
- Ta chỉ nói đơn giản và ngắn gọn thôi, mật độ, là tên gọi của một mức độ nằm trong thang phân chia tầng thức cho một cá nhân hay một giống loài ở một hành tinh, hiện có 13 mật độ cơ bản chính, nó được Liên Đoàn Galactic tổng hợp và đặt ra một số tiêu chí riêng để phân chia mật độ như sau:
Mật độ 1 đại khái là những sinh mạng vừa mang thân xác vật lý, có linh hồn, thân xác này có độ kết cấu về năng lượng đơn giản, tương ứng với các thể rắn lỏng khí, kém hoạt động, ít trao đổi năng lượng, chưa có ý thức cao để nhận biết các cảm giác, xúc giác và chỉ nhận biết được sự tồn tại của bản thân trong không gian, hay còn gọi là tâm thức điểm, tâm thức khoáng vật bậc 1.
Mật độ 2 là mật độ của thể xác đã có sự luân chuyển năng lượng trao đổi với vũ trụ, kết cấu thể xác đã có những cơ quan đơn giản để thu nhận và chuyển hóa năng lương, về mặt tâm thức, có được những cảm giác, phản ứng với những tác động từ bên ngoài nhưng vẫn rất chậm và kém, đây là tâm thức thực vật bậc 2.
Mật độ 3 là mật độ của thể xác đã tiến rất xa về mặt cấu tạo, thể nội phân chia cơ quan hoàn chỉnh trong các lĩnh vực riêng của từng giống loài, cơ quan hoạt động vật lý phát triển cao, đã có khả năng tiêu thụ vật chất và hấp thụ năng lượng từ vật chất khác, biết suy nghĩ đơn giản, các cảm xúc cũng phát triển, biết sợ hãi, đau đớn, thích thú… Hoạt động chủ yếu hướng về các nhu cầu thỏa mãn thể xác như ăn uống, tình dục, ngủ nghỉ v.v... Hay được gọi tâm thức mật độ lý tính động vật bậc 3.
Con người ở Vô Nha Tinh chúng ta hiện nằm trong khoảng giữa mật độ 3 và 4, là sinh mạng đã có suy nghĩ riêng, tư duy phát triển, ý tưởng, sáng tạo, niềm tin, trực giác… Nhưng vẫn còn lệ thuộc vào việc thỏa mãn lý tính thân xác và tâm tính tinh thần cá nhân, chưa biết cách hoạt động của hệ thống năng lượng trong cơ thể, chưa biết khai mở, tiếp nhận và sử dụng năng lượng vũ trụ vào việc phát triển năng lực mà còn phục thuộc vào việc tiêu thụ “năng lượng chết” từ bên ngoài, chưa có nhận thức nhiều về những vấn đề nằm ngoài sinh mạng thể xác như linh hồn, vũ trụ…
Chính vì thế nên về mặt mật độ thì Vô Nha tinh chỉ nằm trong khoảng 3,5 thôi.
Còn những mật độ tiếp theo ta không tiện nói đến.
Trong lúc Thiên Quân giải thích, hình ảnh lập thể trên bàn chuyển thành những hình ảnh của những giống loài kì lạ, có đất đá, cây cối, thú vật, con người đầy đủ các chủng loại hiện ra để làm ví dụ, cuối cùng là con người ở Vô Nha tinh.
Nghe Thiên Quân nói thế thì Tuyết Nhi liền hỏi:
- Thế còn hai người chúng tôi và các Thần Hộ Vệ khác thì sao, vẫn nằm dưới mật độ 5 à?
- Hai người các ngươi đã vượt qua mật độ 5 rồi, các Hộ Vệ khác cũng vậy, nhưng đánh giá về mật độ của một hành tinh là dựa vào mật độ trung bình cư dân của hành tinh đó, hơn nữa các ngươi lẫn các Hộ Vệ khác đều không phải là cư dân của hành tinh này nên không tính vào, các ngươi chỉ nhận nhiệm vụ tới đây bảo hộ nó mà thôi.
Diệp Phong nghe vậy thì thắc mắc:
- Nhận nhiệm vụ? Là sao? Sao hai chúng tôi sao lại không biết gì hết về cái nhiệm vụ này?
- Hai người các ngươi vừa không phải cư dân ở Vô Nha tinh, lại vừa không phải là tộc nhân của nhóm Hộ Vệ kia, nói thẳng ra là cũng không phải chính thức nhận nhiệm vụ ở đây, thân thế của các ngươi một lát nữa ta sẽ giải đáp sau.
Nghe Thiên Quân nói vậy thì Diệp Phong im lặng chờ Thiên Quân nói tiếp, Tuyết Nhi liền lên tiếng hỏi về vấn đề xâm chiếm hành tinh.
- Theo như người nói thì Liên Đoàn Galactic sẽ bảo vệ những hành tinh nằm dưới mật độ 5, nhưng tại sao Vô Nha tinh vẫn bị xâm chiếm?
Thiên Quân liền lắc đầu cười khổ nói:
- Đã có luật thì ắt sẽ có cách lách luật, luật Tự Do Ý Chí là để cho một giống loài dưới mật độ 5 có quyền tự do về quyết định về số phận của chính mình. Tộc quần đó có thể phát triển hòa bình thịnh vượng, hoặc tự tàn phá chính mình đều được cả. Nhân loại ở Vô Nha tinh là một nhánh của tộc người Terra, là tộc quần có số lượng lớn nhất Vũ Trụ này, nếu để họ tuần tự tiến hóa dần dần thì sẽ không sao, nhưng nhân loại ở đây lại lâm vào vết xe đổ của nhiều người Terra khác, đó là lòng tham – Hình ảnh trên mặt bàn hiện ra những việc người Terra ở Vô Nha tinh đã làm, hình ảnh khai thác dầu mỏ, khoáng sản thiên nhiên vô tội vạ, chặt phá rừng, làm ô nhiễm không khí, những hoạt động thao túng của Giới Tinh Hoa về tài chính, quyền lực nhằm kiểm soát thế giới – Một khi đã lâm vào việc tự giết chết bản thân mình thì một là nhân loại sẽ diệt vong dần dần, hai là bị thế lực khác dòm ngó tới.
Hình ảnh trên lại hiện ra một hình dáng giống người, nhưng thân thể nhỏ hơn, đầu to, hai mắt rất to và đen, cằm nhọn và nhỏ.
- Đây là tộc người Grey, tổ chức Y-G chính là lấy hai kí tự đầu và cuối của Grey mà viết ngược lại, người Grey đã tiến hành xâm chiếm Vô Nha tinh dựa vào lòng tham của con người mà không cần phải dùng vũ lực, mà bằng cách lách luật.
Diệp Phong cùng Tuyết Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Như vậy Grey đã thực bắt đầu xâm chiếm cách đây rất lâu rồi ư, sao Thiên Quân người không ngăn lại.
Thiên Quân lắc đầu nói:
- Luật Tự Do Ý Chí ước thúc cả ta, ta chỉ tạo ra những điều kiện để hướng người Terra đến những kết quả tốt đẹp chứ không được trực tiếp chen vào. Nhiều lần ta hóa thân thành những người khác nhau vô tình gặp rồi khuyên giải giúp đỡ người Terra, nhưng không thành công, quyền quyết định vẫn thuộc về người Terra.
Ngay cả Grey cũng vậy, chúng không trực tiếp xâm chiếm, mà lợi dụng lòng tham lam của Giới Tinh Hoa đang kiểm soát toàn cầu để giúp chúng. Chúng đã đem một lượng Tinh Thể năng lượng đến, khiến cho con người “vô tình” tìm thấy, rồi khi chiến tranh nổ ra (Xem phần giải thích của Tuyết Nhi về Giới Tinh Hoa và chiến tranh ở chương 1) Grey truyền đã tri thức về công nghệ Robot chiến đấu thông minh cho loài người Terra, sau đó là ngồi chờ đợi, thỉnh thoảng chúng lại hóa thân thành những người vô tình hướng dẫn chỉ dạy người Terra về Robot. Đến một ngày, loại Robot với trí thông minh ra đời, nó được xếp vào bảng mật độ 3 vì có tư duy riêng nhưng không có ý thức nên là một loại không bị xếp vào luật Tự Do Ý Chí. Với khả năng của Grey thì kiểm soát loại Robot này là quá dễ dàng, loại Robot này là sản phẩm của người Terra nên khi phản chủ thì cũng là do người Terra tự tạo nên, Liên Đoàn sẽ không giúp được gì.
Nghe Thiên Quân nói về kế hoạch mà Grey đã âm thầm thực hiện suốt thời gian qua thì cả Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi đều kinh ngạc, không ngờ chúng lại kiên nhẫn đến thế.
- Tại sao Grey lại muốn xâm chiếm một hành tinh còn đang phát triển như Vô Nha tinh này? – Diệp Phong hỏi
- Grey là một tộc quần số lượng cũng vô cùng đông, rải rác rất khắp vũ trụ chứ không chỉ là một nhóm nhỏ đi xâm chiếm Vô Nha tinh đâu – Hình ảnh trên bàn liền hiện ra vô số những nhân dạng hình dáng khác nhau của Grey, có người Terra, có người hình dạng thú, có những hình dạng kì lạ khác nữa – Đây tất cả đều là Grey… Không phải thân xác mà linh hồn bên trong thân xác là của chủng tộc Grey, giống như những gì hai ngươi nhìn thấy ở những chiến binh Y-G vậy, đó cũng là người Grey. Chúng là một giống loài không thể sinh sản tạo ra thể xác được mà chỉ là một dạng tồn tại dưới hình thức linh hồn thôi, chúng xâm chiếm hành tinh chính là để chiếm dụng thân xác của cư dân nơi đó làm nơi trú ngụ cho linh hồn chúng, đa số chúng đều có năng lực mạnh mẽ nhưng lại không có khả năng tăng tiến tu luyện, luôn luôn ở một mức độ nhất định, tùy thuộc vào thân xác chúng đang chiếm giữ.
- Chúng đã đem theo một đám chiến binh mang thân xác của chủng tộc Hộ Vệ đến đây, vì thế nên những chiến binh ấy có khả năng giống với các ngươi, Robot Y-G thì được nghiên cứu chế tạo dựa theo nguyên lý của chủng tộc Hộ Vệ mà chúng có được- Thiên Quân nói tiếp.
Diệp Phong hỏi:
- Như vậy thì chúng chiếm thể xác loài người còn ở mật độ thấp ở Vô Nha tinh để này làm gì, thân xác họ chưa tu luyện nên tồn tại ngắn lại không mạnh mẽ gì.
- Chúng cần những thân thể người Terra để dùng trong một thời gian ngắn thôi, vì khi tồn tại ở dạng linh hồn quá lâu cũng không tốt nên chúng cũng cần một lượng lớn thân thể để hoạt động khi cần thiết. Số lượng của chúng cũng rất đông nên việc cần một lượng lớn thân thể và việc xâm chiếm như thế không chỉ riêng Vô Nha tinh mà còn vô số nơi khác nữa.
Nghe qua thì hai người mới biết thêm về vũ trụ lại tồn tại một chủng tộc kì quái như thế, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, Tuyết Nhi liền hỏi:
- Nếu chúng chiếm dụng thân xác thì linh hồn của người bị chiếm dụng sẽ thế nào?
- Không sao cả, Grey cũng không muốn đặc tội lớn đến các chủng tộc khác nên chỉ chiếm thân thể, còn linh hồn của những người đó sẽ theo về với nguồn cội của họ tùy vào từng chủng tộc – Thiên Quân giải thích thêm – Việc các ngươi nhìn thấy những người mang thân thể Robot nhưng lại nói trước kia họ là người vì khi thân xác đó được Grey thay đổi về mặt cấu tạo của một số bộ phận thành Robot để khiến thân thể ấy tồn tại lâu hơn, nhưng không thay đổi về thông tin ADN nên những ký ức trước kia vẫn còn đọng lại, một linh hồn Grey khi nhập xác lần đầu sẽ bị hỗn loạn kí ức và lầm tưởng họ là người trước kia, qua một thời gian ngắn sẽ khôi phục lại thôi.
Nghe vậy thì Diệp Phong đã giải đáp được thắc mắc về chuyện linh hồn tồn tại trong thân thể Robot nên thầm than:
- Bọn chúng giống như kiểu ký sinh vậy
Thiên Quân liền cười to đưa tay chỉ vào hai người mà nói:
Câu nói của Thiên Quân làm Diệp Phong và Tuyết Nhi sững cả người, cái gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ lại thuộc về chủng tộc người Grey sao, chuyện này không thể nào, vừa rồi Grey còn muốn bắt giết hai người bằng được cơ mà.
Thiên Quân thấy Diệp Phong lẫn Tuyết Nhi đều ngây cả người liền hiểu hai đứa nhóc này đang nghĩ gì, vội xua tay cười xòa nói:
- A... A… Không phải ý đó, ý ta không phải nói hai đứa các ngươi là người Grey, ta chỉ nói cách thức tồn tại của các ngươi có phần giống với với Grey thôi.
Hai người nghe Thiên Quân nói thế mới thả lỏng người trở lại bình thường được, lão già này nói chuyện đúng là dễ làm người khác hiểu lầm mà.
- Hai người chúng tôi tồn tại giống với Grey là thế nào? – Tuyết Nhi nhớ lại chuyện trước kia rồi nhỏ nhẹ hỏi – Ngày xưa cả hai chúng tôi đã từng nhiều lần hỏi những Thần Hộ Vệ khác và hỏi cả Thiên Quân về thân thế của chúng tôi, nhưng đều không nhận được một câu trả lời nào cả, bây giờ xin Thiên Quân người hãy giải thích chuyện đó cho chúng tôi được biết?
- Ừm… Đáng lý ra ta không được phép nói về xuất thân của hai ngươi đâu, nhưng tình thế trước mắt buộc ta phải làm như vậy, ta đoán những người trong chủng tộc các ngươi cũng sẽ đồng ý với quyết định này của ta – Thiên Quân cười nói – Chuyện về các ngươi thì các Hộ Vệ khác không hề biết gì đâu, nên các ngươi đi hỏi chúng cũng chẳng ích lợi gì, ở Vô Nha tinh này chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi.
- Đầu tiên ta nói sơ qua về cách thức tồn tại của các ngươi, nó giống với Grey ở phần: các ngươi là linh hồn của một chủng tộc sinh trưởng bằng thể xác của một tộc khác.
Trong Vũ Trụ này chủ yếu có các loại sản sinh ra một thể xác như sau:
Thứ nhất là thấp sinh – Loại phân chia, sinh sản ở những sinh vật mật độ thấp, nằm trong khoảng mật độ 1 và 2, hoặc những loài không nằm trong bảng phân chia mật độ.
Thứ hai là thai sinh – Từ bào thai hình thành và sinh trưởng trong cơ thể mẹ rồi sinh ra, đây là loại phổ biến.
Thứ ba là noãn sinh – Sinh trưởng bằng trứng, đây là loại hay gặp.
Thứ tư là hóa sinh – Sinh trưởng từ tự nhiên sinh hóa nhân duyên mà tạo thành, loại này hơi khó gặp, thường là ở mật độ cao, các loại tiêu biểu như tinh linh ngũ hành, thiên thần thiên nhiên, một số quái thú, thần thú kì lạ v.v…
Đó là 4 loại hay gặp nhất, ngoài ra còn có rất nhiều loại khác nữa như thiên sinh, tạo sinh, phân sinh, viễn sinh... Hai người các ngươi thuộc giống loài không có sắc tướng (không có hình dạng cụ thể), sinh trưởng bằng cách nửa ký sinh, nửa hóa sinh.
Thiên Quân nhìn thấy hai người đều im lặng tập trung lắng nghe mà không lên tiếng nên nói tiếp:
- Chuyện về chủng tộc của hai ngươi thì ta cũng vừa biết thôi, cách đây hơn 3000 năm, có một cặp nam nữ kì lạ xuất hiện ở Vô Nha tinh này, hai người bọn họ đều ở mật độ 11, tức là ngang với ta, họ gặp ta và có nhờ vả ta một chuyện, chuyện đó là về các ngươi – Thiên Quân trỏ tay chỉ vào hai người nói – Hai người đó xin phép ta để được “sinh hạ” ra hai ngươi ở Vô Nha tinh, ta đã đồng ý, nhưng lúc đó ta cực kỳ thắc mắc, rõ ràng người con gái không hề mang thai mà lại bảo muốn sinh hai ngươi ra ở nơi này, ta tưởng họ định sống nhờ ở Vô Nha tinh một thời gian rồi sinh con. Nhưng sau khi chứng kiến sự việc xảy ra thì ta mới vỡ lẽ, thì ra họ không phải nói đến chuyện sinh con đẻ cái như ta đang nghĩ, mà là hóa sinh ra một thân xác để hai người các ngươi trú ngụ.
Đang nói tới đó thì Thiên Quân cười một cách gian xảo nhìn về Diệp Phong cùng Tuyết Nhi:
- Mà hai vợ chồng các ngươi chắc cũng thắc mắc nhiều lắm về vụ cả mấy ngàn năm vẫn không thể có con với nhau phải không nào?
Tuyết Nhi nghe nói tới vụ đó liền đỏ mặt cúi đầu không nói gì, Diệp Phong thì vừa nghe nói đến vấn đề “nan giải” ấy liền đáp:
- Đúng vậy… quả thực là chúng tôi cố gắng cách nào cũng không thể có con được, như thế là thế nào?
- Nhắc tới vụ này ta cũng cảm thấy tội nghiệp cho hai người các ngươi, vừa không có tuổi thơ, lại không biết tới cảm giác được làm cha, làm mẹ, kỳ thực chuyện này không phải lỗi nằm ở các ngươi, mà chủng tộc các ngươi chính là như thế – Thiên Quân thở dài như đang an ủi hai người rồi kể tiếp chuyện lúc trước – Ngày đó khi cặp nam nữ ấy muốn sinh ra hai ngươi ở đây, mới đầu ta tưởng là sinh đẻ bình thường nên liền đồng ý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tạo ra thân xác cho hai ngươi, rồi nghe họ giải thích về chủng tộc của các ngươi ta mới rõ.
Thân xác hai người các ngươi được sinh ra không theo con đường thai sinh, hay noãn sinh gì cả, có phần giống với hóa sinh hơn, đến linh hồn của các ngươi cũng không từ hai người kia sinh ra, mà từ “nguồn gốc tổ tiên” các ngươi sinh ra, tới thẳng nơi này rồi hòa vào hai thân xác mới được hóa sinh đó, trở thành hai người trưởng thành, chẳng có quá trình từ bé tới lớn như các giống loài khác. Thân xác các ngươi nhập vào lại biến thành thân xác của chủng tộc của đám Hộ Vệ chứ chẳng hề giống với hình dáng của cặp nam nữ kia. Nói thẳng ra là hai người các ngươi thình lình xuất hiện chứ chẳng có sinh đẻ theo kiểu quái nào hết. Chứng kiến cảnh ấy ta mới rõ cái ý đồ của cặp nam nữ ấy bảo muốn sinh ra hai ngươi là thế nào.
- Là ý đồ như thế nào? – Diệp Phong cùng Tuyết Nhi đồng thời hỏi.
- Ta đã gặng hỏi về chủng tộc các ngươi từ cặp nam nữ ấy và đã biết được một số thông tin như thế này. Chủng tộc của các ngươi hay được gọi là “Nhất Văn” bởi vì ẩn sâu trong linh hồn các ngươi là một văn tự kì lạ, nó phân ra thành nhiều hình vẽ mang dáng vẻ khác nhau, nhưng mỗi một đồ hình vẽ là biết tấu do một chữ viết kì lạ ấy tạo ra, nên mới được gọi là Nhất Văn tộc. Chứ tên thật về tộc của các ngươi thì cặp nam nữ đó không nói ra. Nhất Văn tộc có một phương pháp bí ẩn dùng để tạo ra một thể xác trưởng thành của giống loài khác, thường thì sẽ tạo ra một cặp gồm một nam và một nữ, sau đó thì linh hồn của Nhất Văn tộc sẽ hòa với thể xác mới sinh ra và tạo thành một sinh mệnh, lúc ta nhìn vào hai ngươi khi sinh ra thì không có bất cứ một điểm khác biệt nào so với chủng tộc của bọn Hộ Vệ cả, không ai có thể biết được sinh mệnh các ngươi là Nhất Văn tộc nếu không biết trước, ngay cả ta còn không nhận ra cặp nam nữ lúc mới đến ấy là Nhất Văn tộc.
Nhất Văn tộc thường chọn một chủng tộc khác rồi xin phép cho Nhất Văn tộc gửi một cặp ký sinh vào chủng tộc đó để sinh trưởng, với lời cam kết sẽ không hề có một tổn hại nào gây ra với chủng tộc của họ, nếu được đồng ý thì Nhất Văn tộc sẽ tạo ra thân xác mang toàn bộ đặc điểm của chủng tộc được ký sinh vào. Rồi hai tộc nhân của Nhất Văn tộc sẽ được sinh ra từ thân xác mới ấy, không một ai biết về nguồn gốc người được sinh ra là Nhất Văn tộc, ngay cả người mới sinh ra ấy cũng vậy, ngoài những người lãnh đạo của chủng tộc nhận kẻ ký sinh vào là biết mà thôi.
- Vậy thì chúng tôi hiểu ý của ngài nói về chuyện giống với Grey là như thế nào rồi, chúng tôi ký sinh bằng thể xác của chủng tộc khác.” – Tuyết Nhi nói.
- Đúng, đúng, bản chất các ngươi giống với Grey về việc sống bằng thể xác của chủng tộc khác, nhưng các ngươi lại khác biệt so với Grey rất nhiều, các ngươi có thể tu luyện như bình thường, Grey thì không thể tu luyện. Các ngươi có phương pháp tạo ra thân thể mới, còn Grey thì phải chiếm đoạt thân xác. Số lượng của các ngươi cực kì ít, Grey lại rất đông, có giống thì giống ở phần dùng thân xác của tộc khác, và không thể sinh con.
Tuyết Nhi nghe tới câu không thể sinh con thì nét buồn phiền hiện lên mặt, Thiên Quân nói tới đó thì biết mình lỡ lời nên vội chuyển qua chủ đề khác:
- Cặp nam nữ đó cũng đã nói Nhất Văn tộc các ngươi tuy thưa thớt, nhưng lại ký sinh ở vô số chủng tộc, trải dài khắp tất cả các vũ trụ, cho nên kiến thức mà Nhất Văn tộc có được là cực kỳ khổng lồ, kho kiến thức ấy mà truyền thừa lại cho một kẻ tu luyện thì phải nói là một bảo tàng di động vậy – Thiên Quân trầm trồ khen ngợi về Nhất Văn tộc – Nhưng mà để khai mở được toàn bộ kho tàng truyền thừa ấy thì các ngươi phải vượt qua mật độ 13.
- Như vậy thì biết đến bao giờ mới khai mở những tri thức ấy được – Diệp Phong nghe nói đến đó liền hỏi.
- Ta nói vượt qua mật độ 13 sẽ khai mở toàn bộ mà, còn trong quá trình phát triển của bản thân thì các ngươi sẽ tiếp nhận được những tri thức theo từng mật độ phù hợp, nhưng phải từ mật độ 9 trở lên mới bắt đầu nhận được tri thức truyền thừa. Các ngươi vừa mới thăng lên mật độ 7 từ vụ chiến đấu với chín tên Grey lúc trước thôi, chín tên Grey ấy là mật độ 7 đỉnh phong đó. Còn như ta và cặp nam nữ đến đây 3000 năm trước là mật độ 11 – Thiên Quân nói thêm về việc vừa thăng lên mật độ 7 của hai người – Hai người các ngươi vừa thăng lên mật độ 7 nhờ việc cả hai đã hòa hợp Chân Khí với nhau, một việc trước nay chưa từng có, có thể nguyên nhân là vì hai người các ngươi là một cặp Nhất Văn “đồng sinh” nên có khả năng ấy. Nhờ hòa hợp chân khí mà các ngươi đã kích hoạt Văn Tự cổ, Văn Tự ấy sẽ dần dần chuyển đổi và biến đổi Chân Khí của các ngươi thành Chân Khí riêng biệt của Nhất Văn tộc, sau đó tiếp tục tu luyện đến mật độ 9 các ngươi sẽ bắt đầu nhận được truyền thừa từ Nhất Văn tộc.
Tu luyện đã 3000 năm mà chỉ mới thăng lên mật độ 7, như thế thì biết khi nào mới vượt qua mật độ 13 được. Phải biết mỗi tầng mức càng lúc càng khó tăng tiến, có khi cả đời chỉ dừng lại ở một mật độ nhất định, còn chưa nói đến chuyện tuổi thọ, rồi có khi còn bị chết giữa chừng nữa chứ.
Diệp Phong cảm thấy chuyện về thân thế hai người cũng đã rõ phần nào, chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “bí ẩn” Đến cả Thiên Quân cũng chỉ biết được một vài thông tin cơ bản thì có hỏi thêm nữa cũng vậy thôi. Còn về chuyện lên mật độ 13 thôi thì bỏ qua vậy, không nghĩ tới nữa, cả hai chỉ cần tu luyện thăng tiến tới đâu thì những bí ẩn về Nhất Văn tộc sẽ tự động được tiết lộ dần tới đó, nên có lo xa cũng chả được gì, bây giờ phải lo đến chuyện nguy hiểm trước mắt đã.
Tuyết Nhi cũng đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng hỏi:
- Như vậy nguyên nhân Grey bắt đầu săn đuổi hai người chúng tôi là vì thân thế của chúng tôi - Nhất Văn tộc.
- Ha ha, đúng, con nhỏ nhà ngươi thông minh đấy, thử nghĩ mà xem, Grey có số lượng vô cùng đông, nếu chiếm được khả năng tạo ra thân xác của chủng tộc khác từ các ngươi, thì chúng có thể tạo ra một đội quân như ý mà không cần phải chiếm đoạt như hiện tại. Ngoài ra có thể chúng sẽ chiếm được kho tàng truyền thừa trong tộc các ngươi nữa, lúc đó thì chúng đã mạnh lại càng thêm khủng khiếp hơn.
Lời này của Thiên Quân đã khiến cho hai người hiểu được tầm quan trọng về thân thế của hai người đối với tộc Grey, chả trách Grey bỗng dưng lại truy đuổi họ quyết liệt đến vậy.
- Nhưng tại sao Grey lại biết hai chúng tôi là Nhất Văn tộc, Thiên Quân người đã bảo là không một ai biết đến chuyện đó ngoài người mà? – Tuyết Nhi hỏi.
- Chuyện này liên quan đến việc biến mất của toàn bộ Thần Hộ Vệ khác – Thiên Quân buồn rầu kể lại – Ở Vô Nha tinh có tổng cộng 10.000 Thần Hộ Vệ, sau này có thêm hai người nữa là 10.002. Thực chất 10.000 người đó là tộc nhân của Trans-Terra một nhánh khác của người Terra, người Trans-Terra có điểm đặc biệt là họ có khả năng chuyển hóa cơ thể và tạo ra hạt Bách Biến có thể hóa thành vô số loại vật chất khác nhau, nhóm Trans-Terra này là cư dân ở nơi khác, được gửi đến đây để làm nhiệm vụ hỗ trợ ta chủ quản Vô Nha tinh theo ước định của Liên Đoàn Galactic.
- Chủ quản? Có nghĩa Thiên Quân là người cai quản mọi chuyện ở Vô Nha tinh này sao – Diệp Phong hỏi.
- Còn hơn thế nữa cơ, tên thật của ta là Vô Nha – Thiên Quân vuốt bộ râu quai nón của lão rồi cười.
Cả hai người Diệp Phong và Tuyết Nhi đều kinh ngạc với cái tên Vô Nha, nó trùng tên với Vô Nha tinh, chẳng lẽ?
- Đúng vậy, Ta là Đấng Sáng Tạo đã tạo ra Vô Nha Tinh, khi lên mật độ 11 thì đã có thể sáng tạo ra một hành tinh cho riêng mình, tuy nhiên chưa thể tạo ra sinh mạng, người Terra đang sinh sống ở Vô Nha tinh chỉ là được ta cho phép linh hồn họ đầu thai vào đây để phát triển thôi.
Thiên Quân thấy Diệp Phong đang có ý định hỏi thêm về vụ Đấng Sáng Tạo là thế nào thì Thiên Quân liền đưa tay chặn lại nói:
- Chuyện đó sau này các ngươi sẽ được biết, thời gian bây giờ không còn nhiều nên ta sẽ nói ngay đến vấn đề chính: 10.000 người Trans-Terra hay còn được gọi là Thần Hộ Vệ, nhóm đó đã đạt tới mật độ 7, hai người các ngươi lúc đó là mật độ 6. Khi đám các ngươi xông vào trung tâm của Y-G, các ngươi đã rơi vào bẫy của chúng. Ở đó đã được sắp đặt một cỗ máy gọi là “Cưỡng Chế Hồi Quy”, một thứ dùng để cưỡng ép dịch chuyển thân xác các ngươi về với nguồn gốc nơi linh hồn các ngươi sinh ra, qua hai lần rơi vào bẫy thì toàn bộ 10.000 người Trans-Terra đã bị dịch chuyển về Thánh Địa của Trans-Terra, một nơi rất xa nơi này. Riêng hai người các ngươi không bị chúng dịch chuyển đi được vì linh hồn các ngươi là Nhất Văn tộc vẫn chưa thức tỉnh nên không biết nơi đâu để dịch chuyển đến, qua hai lần dịch chuyển các ngươi không thành công nên Grey chỉ muốn tìm bắt các ngươi để tìm hiểu nguyên nhân thất bại của chúng mà thôi.
Đang nói thì Thiên Quân đưa mắt về nhìn về Diệp Phong:
- Nhưng thằng nhóc này lại tự mình xông vào đánh với chúng, sau đấy đã làm lộ ra Văn Tự trong người, nhìn thấy Văn Tự ấy thì Grey đã nhận ra nguồn gốc Nhất Văn tộc của hai ngươi, và hai ngươi đã trở thành con mồi béo bở của Grey.
Tuyết Nhi nghe kể đến việc lộ ra Văn Tự trong người Diệp Phong mới nhớ ra lúc trước khi xông vào để cứu Diệp Phong thì hắn đang bị thương rất nặng. Sau đó bị một đám Y-G dồn lực tấn công, lúc ấy bỗng hiện ra một Văn Tự trước mặt hắn và chặn được đòn tấn công của đám Y-G, nhưng sau đó thì hắn ngất đi, khi tỉnh lại ở cộng đồng bà La thì bị mất trí nhớ, nàng cứ ngỡ đó là một chiêu thức của Diệp Phong đã gây chấn động mạnh rồi khiến hắn bị rối loạn kí ức, bây giờ nghe Thiên Quân nhắc lại chuyện đó thì nàng mới rõ.
- Nhưng Thiên Quân người là Đấng Sáng Tạo và chủ quản của Vô Nha tinh này mà, với khả năng của người vẫn có thể ngăn cản Grey bắt được chúng tôi chứ – Tuyết Nhi hỏi.
- Phải nói là ta thừa sức giúp các ngươi – Thiên Quân nói tới đó thì xấu hổ nói tiếp – Nhưng mà… Khi Grey bắt đầu kế hoạch xâm chiếm Vô Nha tinh từ nhiều năm trước, ta và chúng đã cá cược với nhau. Hai lãnh đạo của hai bên sẽ không được trực tiếp ra tay trong chuyện cuộc xâm chiếm của Grey, chỉ để cho mật độ 7 trở xuống được tham gia. Nếu trong vòng 15 năm, chúng có thể chiếm được toàn bộ thân xác người Terra ở đây, ta sẽ trao Vô Nha tinh cho chúng, nếu không thì ta sẽ lấy của chúng một vật quan trọng. Hồi đó ta còn ỷ vào 10.000 tên Trans-Terra, ai đâu ngờ Grey lại dùng bẫy “Cưỡng Ép Hồi Quy” làm ta thua to. Tới hôm nay chỉ mới 13 năm trôi qua mà thôi, từ khi chúng biết các ngươi là Nhất Văn tộc, chúng đã nhanh chóng tiến hành phân tích AND của người Terra và bắt đầu việc chiếm đoạt thân xác, ngày hôm nay chính là ngày “thu hoạch” toàn bộ người Terra của chúng, một khi thu hoạch xong thì chúng sẽ có được Vô Nha tinh, lúc đó hai ngươi không một đường nào có thể thoát khỏi đây được cả.
Thì ra vấn đề còn hay mất của Vô Nha tinh còn nằm trong một vụ cá cược. Đúng là không còn cách nào cứu vãn được nữa, theo như Grey nói thì chỉ nội trong ngày hôm nay chúng sẽ bắt được toàn bộ nhân loại Terra ở Vô Nha tinh này. Hiện tại với thực lực của hai người thì không thể nào bay ra khỏi Vô Nha tinh ra ngoài không gian mà chạy trốn được, chưa nói đến bên ngoài đang có vô số Grey đang bao vây ngoài đó. Thiên Quân lại không thể trực tiếp giúp hai người được gì, có lẽ vì Thiên Quân và lãnh đạo nhóm Grey đã ký giao ước trói buộc bằng linh hồn nên không ai phá vỡ được. Hoàn cảnh của Diệp Phong và Tuyết Nhi đã lâm vào đường cùng rồi.
Thiên Quân biết cả hai đang tuyệt vọng nên liền nói:
- Tuy ta không có cách gì trực tiếp mang hai ngươi đi, nhưng dựa vào sự đặc biệt của các ngươi vẫn có cách đấy.
- Đặc biệt, Chẳng lẽ là từ Nhất Văn tộc – Tuyết Nhi đoán.
- Đúng, ta được nghe hai người Nhất Văn tộc đến đây trước kia từng nói, ở Thiên Hà Andromeda này có một cặp Nhất Văn tộc khác ký sinh ở đây trước hai ngươi khoảng 5000 năm, tới nay đã là 8000 năm rồi, nếu như tìm được họ thì ắt sẽ có cách đưa hai ngươi ra khỏi Vô Nha tinh.
- Làm thế nào để tìm được họ bây giờ?
- Chính vào lúc các ngươi thăng lên mật độ 7 ta mới xuất hiện là vì chuyện này, trước kia ta không thể ra mặt gặp hai ngươi vì không có cách nào để giúp hai ngươi rời khỏi Vô Nha tinh được cả. Nhưng khi hai ngươi thăng lên mật độ 7, đã đánh thức Văn Tự trong người, tức là linh hồn các ngươi bắt đầu chính thức mang vết tích của Nhất Văn tộc, với năng lực của một người mật độ 11 như ta có thể giúp hai ngươi tìm ra được cặp Nhất Văn đồng loại ở Androme này.
Thiên Quân nói đến chuyện có một cặp Nhất Văn tộc khác khiến cho cả hai đều thoải mái trong lòng, coi như vẫn còn một cơ hội thoát khỏi đây, nhưng câu nói tiếp theo của Thiên Quân lại làm hai người rơi và hụt hẫng:
- Tìm ra thì có thể được, nhưng để giúp được hai ngươi thì cặp Nhất Văn ấy phải từ mật độ 10 trở lên mới đủ khả năng, ta đây tu luyện cũng vài tỷ năm mới lên được mật độ 10, còn hai đứa kia lại chỉ có 8000 năm.