Mật độ 10 mới đủ khả năng giúp được Diệp Phong và Tuyết Nhi.
Thiên Quân mất vài tỷ năm mới lên được mật độ 10, đem so với 8000 năm của cặp Nhất Văn tộc kia thì khác nào mầm non đi so với một cây đại đại thụ. Diệp Phong và Tuyết Nhi vừa nghe có một đường thoát nạn trước mắt, còn chưa kịp vui mừng đã bị Thiên Quân tạt vào một gáo nước lạnh, lão này thật biết cách đưa người ta một cái bánh kem rồi nhanh tay úp cái bánh kem vào mặt họ.
- Dù sao cũng tìm họ trước đã, dù họ không đủ năng lực nhưng chắc cũng có cách nào đó giúp chúng ta – Tuyết Nhi vẫn bình tĩnh nói.
Thiên Quân nghe vậy gật đầu cười rồi nói:
- Vậy thì hai ngươi hãy chuyển hai Văn Tự nằm trong người ra trước mặt, ta sẽ dựa vào “rung động linh hồn” của nó mà dùng thần thức tìm kiếm linh hồn gần giống với hai ngươi, phạm vi mặc dù không thể bao phủ hết Thiên Hà Andromeda nhưng được đến đâu hay đến đó – Thiên Quân nhắc nhở thêm – Hai ngươi cũng phải chấp nhận luồng linh thức của ta đưa vào Văn Tự, nếu không thì ta không thể cảm nhận được rung động linh hồn bên trong.
Không đợi Thiên Quân nhắc thêm nữa. Từ trong người Diệp Phong và Tuyết Nhi đã bay ra hai Văn Tự cổ quái, màu sắc của nó thay đổi liên tục, nhìn cả hai thì khác nhau hoàn toàn, nhưng tổng thể đều là một chữ cấu tạo nên cả. Khi nhìn vào thì nhận biết được kết cấu và nét vẽ Văn Tự ấy thế nào, nhưng khi không nhìn nữa thì lại không thể nhớ ra một chi tiết gì về Văn Tự ấy được, thật đúng là kỳ quái.
Thiên Quân cũng ngay lập tức đưa tay tạo ra hai luồng hào quang phân biệt từ hai tay bao bọc lấy hai Văn Tự đang lơ lững giữa không trung. Sau đó Thiên Quân nhắm mắt định thần bắt đầu tỏa ra Thần Thức kinh người để tìm kiếm. Nhưng vừa mới mười mấy giây sau, Thiên Quân liền mở mắt ra cười nói:
- Tìm thấy rồi.
Hai người nghe thấy tin ấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cái gì mà nhanh vậy, những tưởng cũng phải ngồi dò cả buổi mới ra chứ, dè đâu mới nhắm mắt một phát đã tìm thấy rồi.
- Ta cứ tưởng ở đâu xa xôi, ngờ đâu hai đứa kia lại gần đây thôi, khoảng 25.000 năm ánh sáng – Thiên Quân cũng đang tự kinh ngạc vì nó “gần” tới như vậy, hai người nghe lão nói xong cũng thầm than, có lẽ với năng lực của lão là gần, chứ để hai người lăn lê bò lết hết 3000 năm tuổi của họ cũng không đi nổi một đoạn mà lão gọi là “ngắn” ấy.
Thiên Quân còn đang cao hứng kinh ngạc thì mặt bỗng méo sệt. Lão bỗng nhận ra trên hành tinh mà cặp Nhất Văn lão tìm được đang cư trú, có bóng dáng một người quen của lão, mà cái hành tinh này cũng có phần quen quen.
Cách đó khoảng 25.000 ánh sáng, có một hành tinh màu vàng cực kỳ tráng lệ, nó như mặt trời tỏa sáng vậy, nhưng ánh sáng từ nó dịu dàng và tươi trẻ. Bao bọc quanh nó là một tầng khí quyển vàng nhạt, trên hành tinh, khắp nơi là cảnh sắc thiên nhiên cực kỳ hoa mỹ, cây cối đầy đủ màu sắc với hương thơm cỏ lạ khắp mọi nơi. Đất đá thì như những viên ngọc tạo thành, những thành phố ánh sáng cực kỳ hiện đại nhưng không có cảm giác chật chội chen chúc mà xen vào đó là cả thiên nhiên lẫn nhà cửa trong suốt như nước với kiểu cách hiện đại. Hành tinh này có tên là Diên Hoàng.
Trên con phố của một thành phố ánh sáng nọ, đang có một người con gái mặc một bộ đồ bó sát quanh thân trông rất kiểu cách theo model của cư dân nơi này. Nhưng bước đi thì lúng ta lúng túng, giống như bị gò bó cái gì đó, chắc là vì bộ trang phục lạ mắt đang mặc trên người. Phía trước người con gái đang đi loạng choạng đó là một thiếu nữ tầm mười lăm,mười sáu tuổi, nàng cũng mặc một bộ trang phục màu vàng theo kiểu model đó nhưng lại chạy nhảy tung tăng hết chỗ này tới chỗ khác, miệng vui đùa vọng lại nói:
- Hỏa Liên nhà ngươi làm gì mà cứ như gà mắc tóc thế, phong thái cao ngạo bay đâu mất hết rồi ha ha ha...
Cô gái tên là Hỏa Liên đó nghe lời thiếu nữ đang nói trêu thì bừng bừng nổi giận như muốn xé cái bộ trang phục trên người ra, nhưng kiềm chế lại rồi to tiếng nói:
- Tiểu.. Diên… Ta nhận lời của bà xuống đây dạo chơi, ai ngờ bà ép ta mặc cái thứ quái đản này vào… Nhìn đi, cái này mà gọi là trang phục à, gò bó hành động như thế này mà mặc vào khác gì lấy dây tự trói lấy mình.
Thiếu nữ tên gọi là Tiểu Diên ấy nghe Hỏa Liên lại kêu mình là “bà” thì chạy tới trước mặt phồng má lên nói:
- Đã nói bao nhiêu lần mà không nghe hả, đã gọi ta là Tiểu Diên rồi còn thêm vào chữ bà, nghe ngứa hết cả tai. Mà trang phục ngươi đang mặc được gọi là trang phục thời đại của tụi con gái trên Diên Hoàng tinh này đấy, ta thấy nó đẹp chán thế mà còn chê này chê nọ, ngươi là cái đứa không có con mắt thẩm mỹ.
Hỏa Liên người lúc nào cũng như có lửa, sẵn giọng muốn đốt cháy cái bộ đồ lòe loẹt trên người thì bỗng điềm tĩnh trở lại, giọng bình thường nói:
- Ai lại dùng thần thức quét qua như tìm người vậy nhỉ, tâm ý trong đó chỉ muốn tìm người để cứu giúp, không có ý đồ xấu nên cũng không sao.
Hỏa Liên thì nhẹ nhàng nói như vậy, nhưng Tiểu Diên vừa cảm nhận được luồng thần thức ấy lại cười khoái trá lên vài tiếng rồi biến đi đâu mất. Hỏa Liên thấy vậy thì đoán chắc có liên hệ gì với người dùng thần thức quét qua đây nên lên tiếng gọi:
- Diên Hoàng, bà đi đâu đấy?
Tiếng nói của thiếu nữ ấy vọng vô tai của Hỏa Liên: “Về đại điện của ta đi, có việc vui… ha ha ha.”
Hỏa Liên lắc đầu cười khan, Diên Hoàng này chắc lại có trò mới để quậy phá nữa rồi. Vừa mới bắt mình phải gọi là Tiểu Diên rồi cùng xuống phố đi dạo chơi đùa, chưa được bao lâu lại chạy về. Trên người Hỏa Liên bốc lên một ngọn lửa nhỏ khiến cả bộ trang phục tan biến mất, rồi hiện ra một bộ giáp cực kì hoa lệ màu đỏ. Cả thân hình Hỏa Liên cũng trong nháy mắt biến mất, trên con phố đông người qua nhưng không một ai biết đến chuyện của hai cô gái vừa rồi.
Quay trở lại với Vô Nha tinh. Diệp Phong và Tuyết Nhi thấy khuôn mặt của Thiên Quân mới vừa vui mừng cao hứng lại chuyển sang bộ mặt nhăn nhó như khỉ thì lại cảm thấy bất an. Lão già Thiên Quân này rất hay tạt nước lạnh vào mặt những lúc thế này.
- Có gì rắc rối phải không – Diệp Phong hỏi.
Thiên Quân quay lại với vẻ bình tĩnh thản nhiên như không có gì rồi đáp:
- Ha ha, không có gì, không có gì, chỉ là cố nhân lâu ngày không gặp thôi.
“Cố nhân lâu ngày cái gì hả, tính theo năm tháng ở hệ mặt trời của lão già nhà ngươi là đã 1 tỷ 300 triệu 213 nghìn 879 năm rồi đấy nhá.”
Thanh âm của một cô gái trẻ tuổi trong trẻo vang lên.
Nghe được giọng nói đó thì Thiên Quân như ngậm phải cùng lúc cả một chục trái chanh, trong lòng thầm kêu khổ “Thiên Lý Truyền Âm… Lão bà này lên mật độ 12 rồi sao.”
Thình lình một khối năng lượng hình thành ngay trên hòn đảo trôi nổi của Thiên Quân, khối năng lượng ấy cô đặc lại rồi hiện ra thành một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi vô cùng xinh xắn, thân người thanh mảnh mặc áo lụa màu vàng hiện ra.
“Tạo ra một Pháp Thân từ khoảng cách thế này thì chắc là phải tới mật độ 12 đỉnh phong rồi.” – Thiên Quân lại than khổ lần nữa.
Pháp thân của cô bé ấy vừa hình thành liền hạ xuống bàn ghế đá nơi hai vợ chồng Diệp Phong và Thiên Quân đang ngồi, cô bé tiến tới mà không cần đợi Thiên Quân mời rồi ngồi xuống ngay cạnh Thiên Quân.
- Ai cha… Bỏ đi thời gian lâu như thế mà chỉ tạo ra một “cục đất sét” thôi à – Cô bé ấy bĩu môi cao giọng chế giễu việc Thiên Quân sáng tạo ra Vô Nha tinh là một cục đất sét.
- Hê hê Diên Hoàng à… Nàng thông cảm cho ta, kỳ thực là ta có gặp một chút khó khăn rắc rối từ bên ngoài lẫn bên trong nên mới ra cơ sự này, chứ thật sự ta rất nhớ nàng, rất mong muốn gặp lại nàng ngay tức khắc, nhưng lại nhớ tới lời hứa ấy nên ta không có đủ dũng khí để gặp nàng – Thiên Quân mặt như một tên nịnh thần cười hiền hòa nắm lấy tay cô bé vuốt ve mà nói thao thao bất tuyệt.
Hai vợ chồng Diệp Phong hai mắt mở to trừng trừng như không tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt. Cái quái gì thế này, gọi cô bé vừa xuất hiện là nàng, lại còn vuốt ve nịnh nọt có vẻ như vợ chồng thân thiết, lại còn giọng điệu nỉ non. Nhưng mà cái hình ảnh lại chẳng ăn nhập gì với tình huống hiện tại cả, một lão già với bộ râu quai nón mặt thì như dê cụ nắm tay cười dụ hoặc nhìn đắm đuối một cô bé trông có vẻ còn tuổi vị thành niên, dù biết mấy người này tuổi tính bằng tỷ năm cũng còn ít, nhưng nhìn như thế nào cũng ra hình ảnh một lão già dê đang muốn gặm cỏ non.
Thiên Quân chợt nhận ra còn có mặt của Diệp Phong và Tuyết Nhi nên ngay lập tức nghiêm trang lại rồi nói:
- E hèm… Đây là lão bà… À à nhầm… Là vợ của ta – Thiên Quân đang giới thiệu lại quên mất Diên Hoàng không thích người khác gọi mình là lão nên ngay lập tức sửa lại cách xưng hô kẻo ăn đòn.
- Được lắm… Vô Nha Tử, ông trốn đi mất, rồi biến ra cái hình dáng bề ngoài như dê cụ thế này để làm gì hả, muốn tìm gái à? – Diên Hoàng tay véo vào tai của Thiên Quân kéo về phía mình mà nói.
- Ối ối, ở đây có người, có người kìa… Bà làm cái gì thế – Thiên Quân lung túng muốn tránh nhưng lại không dám nên cứ để mặc cho Diên Hoàng hành hạ, sau đó đành biến thành chân thân thật của mình.
Hiện ra trước mắt là một nam tử còn rất trẻ với vẻ ngoài cực kỳ khôi ngô tuấn tú, tóc ngắn dựng cao, khuôn mặt như ngọc. Cả người vẫn có nét của Thiên Quân lúc trước nhưng đã được trau chuốt lại từ đầu tới chân, khác hẳn cái vẻ bù xù trước đó, nhìn như thế này mới hợp với vẻ đẹp của thiếu nữ Diên Hoàng bên cạnh.
Diên Hoàng thả tay ra, phủi phủi hai tay như phủi bụi rồi nói:
- Tốn cả ngần ấy thời gian mà cả hành tinh ông tạo ra chả khác gì cục đất sét, lại còn để Grey chiếm hết cả cư dân nữa chứ, lần này thì đi về được chưa.
Thiên Quân cười khổ nhìn Diên Hoàng nói:
- Thật sự là ta có nguyên nhân khó nói nên mới gặp phải hoàn cảnh như hôm nay, lần này lại cược thua cả Vô Nha tinh nên ta không còn gì cả, bắt đầu lại từ đầu thì biết đến khi nào ta mới gặp lại được nàng. Ta nhớ nàng vô cùng Diên Hoàng à, lần này ta sẽ theo nàng về - Thiên Quân ánh mắt đắm đuối cười cười nịnh Diên Hoàng.
Diên Hoàng nghe được cũng cảm thấy vui nên cười mỉm, dù biết hắn đang nịnh. Tuyết Nhi thì véo lấy Diệp Phong một phát ra ý nói “xem chồng người ta nịnh vợ kìa” Còn Diệp Phong thì kinh ngạc với diễn biến trước mắt, một Thiên Quân ngày thường ung dung lãnh đạm cùng năng lực kinh hoàng đang ra sức nịnh vợ. Nhìn thấy cảnh ấy lại bị Tuyết Nhi véo cho một phát, hắn lập tức hiểu ra ngầm ý chứ không còn đầu đất nữa, đưa tay nắm lấy tay Tuyết Nhi, khuôn mặt nở nụ cười theo kiểu “Ta sẽ học hỏi theo Thiên Quân”
Thiên Quân nhìn thấy Diên Hoàng cười nên cảm thấy nhẹ trong lòng, lập tức đánh lạc hướng ngay lúc Diên Hoàng còn đang vui kẻo hậu họa khó lường.
- Ta đang định về nhưng vướng mắc vào một chuyện khó xử, lần này may mắn gặp nàng cũng là nhờ tụi nó – Thiên Quân quả biết cách nịnh, may mắn tìm được mà khuôn mặt lúc tìm thấy lại nhăn như khỉ - Tụi nó là một cặp Nhất Văn tộc đang bị Grey truy bắt, Diên Hoàng tinh của nàng cũng có một cặp Nhất Văn, chắc nàng cũng biết sự tình của chúng chứ.
Diên Hoàng rất nhanh liền hiểu ra vấn đề, nhưng ngay lập tức hai mắt liếc nhìn Thiên Quân:
- Vậy ra Vô Nha Tử ông quét thần thức là tìm hai đứa Nhất Văn kia chứ có phải là tìm ta đâu.
- Ấy! Chuyện này đề về nhà ta giải thích sau, nàng trước mắt hãy cứu hai đứa nó đã, để chúng lọt vào tay Grey ta thật không cam lòng – Thiên Quân dấu mèo lòi đuôi, biết lộ nên vội bào chữa.
Diên Hoàng cũng biết rõ mọi chuyện liên quan tới Grey và Nhất Văn nên cũng không nhiều lời, còn chuyện trong nhà thì đợi về rồi xử sau:
- Ta đã gọi hai đứa kia tới rồi, đợi một tí.
Tại Diên Hoàng tinh, trong một cung điện tráng lệ trôi nổi trên không trung, bên trong đại sảnh đang có 4 người đứng đó, một cô gái giáp đỏ chói là Hỏa Liên lúc trước đi cùng Diên Hoàng ra ngoài phố. Cô gái nhỏ nhắn hơn trông như một thiếu nữ là Diên Hoàng. Đứng đối diện với Diên Hoàng là một nam một nữ, nước da vàng và mềm mại như lụa, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp. Đây chính là hai người thuộc Nhất Văn tộc, đồng tộc với Diệp Phong và Tuyết Nhi.
Diên Hoàng thấy hai người da vàng ấy tới liền cười vui vẻ tới gần cả hai nắm lấy tay rồi nói:
- Hai cục cưng của mẹ tới rồi… Chà, nhìn Tư Viên ngày càng phong độ ra đó nha, còn Y Linh thì xinh hơn trước nhiều quá.
Người con trai tên là Tư Viên mặt gượng gạo :
- Mẹ, hai đứa con dù mang tiếng là con của người nhưng không phải là con của người, mấy người con của người còn đầy ra mà.
- Thằng nhóc này... Nói cái gì mà con người, con ta loạn hết cả lên, ai chả biết chuyện đó, ta thích xưng hô thế nào chả được – Diên Hoàng chỉ tay vào trán Tư Viên mà nói.
- Mẹ à, mặc kệ anh ấy đi, có ra sao đi nữa chúng con vẫn là con của người mà – Y Linh hai tay nắm lấy bàn tay của Diên Hoàng cười nhẹ nhàng nói.
- Ôi! Đúng là chỉ có đứa con gái này là hiểu ta nhất thôi, cưng quá đi mất – Diên Hoàng ôm lấy Y Linh mà vuốt lưng, nhìn cảnh tượng một thiếu nữ còn trẻ con ôm một cô gái cao hơn mình nửa cái đầu mà xưng mẹ con thì đúng là...
Hỏa Liên đứng một bên nhìn cảnh tượng mẹ mẹ con con này chịu không được lên tiếng nói:
- Diên Hoàng, bà gọi chúng tới làm gì thì làm nhanh đi, chuyện của ta còn chưa xong lại còn gọi chúng tới rồi lại còn ỉ ôi như lâu ngày không gặp ấy.
Diên Hoàng quay người trở lại nhìn Hỏa Liên nói:
- Chuyện của bà bây giờ xếp sau, chuyện này quan trọng hơn nên cần làm trước.
- Mẹ, người gọi chúng con tới vì chuyện quan trọng gì à? - Tư Viên nghe vậy thì liền hỏi.
Diên Hoàng quay lại với vấn đề chính, nhưng nhìn qua Tư Viên lẫn Y Linh, bất ngờ hỏi:
- Hai đứa lên mật độ 10 rồi à, sao nhanh thế.
Y Linh cười nói:
- Cách đây một tháng ạ.
Diên Hoàng ngay lập tức cười to:
- Ha ha ha… Quả là Nhất Văn tộc, Vô Nha Tử nghe tin này chắc ghen tị đến chết mất.
Trên hòn đảo của Thiên Quân, pháp thân Diên Hoàng cũng cười to rồi nói với mọi người:
- Vô Nha Tử, ông nghe tin này chắc sốc lắm đây, hai đứa con yêu quý của ta đã lên mật độ 10 rồi, hai đứa nhóc này có đường thoát rồi.
Thiên Quân nghe được tin hai người kia đã là mật độ 10 thì vô cùng bất ngờ, chỉ mới 8000 năm thôi mà, phải biết trước kia Thiên Quân mất cả tỷ năm mới lên được mật độ 10, đem so với hai đứa kia chẳng khác nào một con rùa đem ra chạy đua với một quả tên lửa cả.
- Nhất định là nhờ vào bí mật của Nhất Văn tộc – Thiên Quân vẫn còn vẻ ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, kể từ lúc cặp nam nữ kì lạ của Nhất Văn tộc đến chỗ của ta rồi xin hóa sinh ra Tư Viên và Y linh đến nay cũng chỉ khoảng 8000 năm thôi - Diên Hoàng ngồi bên cạnh nói thêm – Thời gian đầu chúng vẫn như những người khác, tốc độ tu luyện không có gì đặc biệt, nhưng kể từ khi lên mật độ 7 và linh hồn Nhất Văn của chúng bắt đầu thức tỉnh, chúng lại tăng tiến chóng mặt, chúng vừa lên mật độ 10 cách đây vài tháng thôi.
Thiên Quân một bên gật gù hâm mộ khả năng của Nhất Văn tộc, nhưng sực nhớ Diên Hoàng nói đến một cặp Nhất Văn kì lạ mà Diên Hoàng kể, không biết có phải cùng là một cặp đến Vô Nha tinh này 3000 năm trước hay không.
- Hình dáng của cặp Nhất Văn trước kia đến chỗ nàng thế nào – Thiên Quân hỏi.
Pháp thân Diên Hoàng liền tạo ra hai hình ảnh đứng trước mặt cả nhóm người, nhìn vào hình ảnh đó, Thiên Quân đã xác định chắc chắn, hai người tới Diên Hoàng tinh lẫn Vô Nha tinh là cùng một cặp rồi, nhưng sao lại trùng hợp chọn 2 hành tinh ngẫu nhiên mà trúng ngay vào chỗ của Thiên Quân với Diên Hoàng được, rõ ràng là đã có sắp đặt từ trước.
- Thế nào, giống với cặp nam nữ đã hóa sinh ra Diệp Phong và Tuyết Nhi có phải không? – Diên Hoàng nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Quân liền cười “nguy hiểm” nói.
“Đích xác là lão bà này bày ra rồi” – Thiên Quân thầm than trong lòng nhưng mặt vẫn cười vui vẻ đáp – Đúng là cùng một cặp rồi, xem ra hai ta thật có duyên đó Diên Hoàng à.
Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp với dáng vẻ thiếu nữ của Diên Hoàng vẫn giữ nụ cười “nguy hiểm” trên mặt, nhìn vào thì như một cô bé đang làm nũng, nhưng với Thiên Quân thì lạnh cả sống lưng, lão hiểu ngay cái điệu bộ ấy đang ám chỉ “đợi giải quyết xong chuyện của Diệp Phong và Tuyết Nhi, là tới lượt giải quyết lão”
Diệp Phong và Tuyết Nhi thì từ đầu tới cuối nhìn thấy hai người kia kẻ tung người hứng, lại còn cười cười nói nói nhìn nhau âu yếm thân thiết, đúng theo kiểu vợ chồng lâu ngày không gặp nên cũng hâm mộ không thôi.
Thiên Quân bỗng phá vỡ không khí “hạnh phúc đoàn viên” ấy mà quay lại việc chính:
- Hai người kia đã là mật độ 10 rồi thì ắt đã có năng lực để cứu Diệp Phong và Tuyết Nhi chứ.
Pháp thân Diên Hoàng đang ngồi trầm ngâm nói:
- Chuyện này ta đang giải quyết.
Còn phải giải quyết, chẳng lẽ hai người Nhất Văn tộc kia không có ý định giúp hay sao?
Diên Hoàng tinh, tại đại điện của Diên Hoàng, sau khi biết được Tư Viên và Y Linh đều đã lên mật độ 10 thì Diên Hoàng vừa vui vừa mừng vì hai đứa con nuôi thăng tiến vượt bậc nhanh đến như vậy. Cũng nhờ thế mà có thể dễ dàng cứu được Diệp Phong và Tuyết Nhi, nhưng hơn hết là cứu xong hai đứa kia thì lão già Vô Nha Tử mới hết biện bạch lý do mà không chịu về nữa.
Diên Hoàng bèn đem chuyện của Diệp Phong và Tuyết Nhi đang gặp phải nói qua một lượt cho mọi người trong đại điện. Tuy nhiên không phải là ngồi kể lễ dài dòng như tưởng tượng, Diên Hoàng chỉ cần tạo ra ba luồng hào quang chứa ký ức của mình rồi truyền cho ba người Tư Viên, Y Linh và Hỏa Liên. Ba luồng hào quang ấy bay vào đầu thì mọi ký ức và thông tin chứa trong nó đều được ba người hấp thụ và hiểu được tình hình đang diễn ra ở Vô Nha tinh.
- Vậy hai con đã có cách giúp được chúng không? – Diên Hoàng tò mò hỏi.
Tư Viên từ tốn thưa:
- Đúng là chúng con có cách cứu được Diệp Phong và Tuyết Nhi, nhưng với năng lực hiện tại chỉ có thể giúp họ chuyển sinh linh hồn vào một thân xác khác, nhưng kèm theo đó là họ sẽ mất đi năng lực đã tu luyện được từ thân xác của người Trans-Terra họ đang mang.
- Chuyện đó cũng chẳng phải khó khăn gì lớn, chỉ là mất vài ngàn năm ngắn ngủi tu luyện lại thôi – Diên Hoàng gật đầu nói, với Diên Hoàng thì vài ngàn năm chỉ như một giấc ngủ ngắn mà thôi.
Y Linh cũng tiến lên thưa:
- Chuyện tu luyện lại thì không có gì đáng ngại, nhưng vấn đề chính ở đây là: Nhất Văn tộc chỉ được phép cho ký sinh vào mỗi chủng tộc một cặp nam nữ mà thôi, ở Diên Hoàng tinh đã có hai người chúng con nên chỉ còn cách tìm một chủng tộc khác để xin ký sinh vào. Mà theo quy định của Nhất Văn tộc, việc này phải xin phép và được sự đồng ý của những vị trong chủng tộc có quyền quyết định chuyện này.
- Nhất Văn tộc các ngươi cần gì phải rắc rối màu mè thế không biết, cứ tự tiện tạo ra hai thân thể thì ai đâu biết mà phải lo, chỉ là hai tộc nhân nhỏ bé thôi mà, trong một chủng tộc thì số lượng tộc nhân không thể nào đếm hết được, hơi đâu quản tới chuyện đó, chưa kể ngoài kia còn nhiều trường hợp lúc tranh đấu mà bị hủy thi diệt hồn cũng khó mà quản lý hết được – Diên Hoàng ra vẻ bức xúc nói ra một tràng.
Tư Viên và Y Linh nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ mà cùng thưa:
- Đây cũng là một bí mật của Nhất Văn tộc, chúng con không tiện nói ra được.
- Thôi được rồi, chỉ cần tìm một chủng tộc khác chúng ta là được chứ gì – Diên Hoàng đang nói thì chợt nhớ ra một người rồi quay người lại cười cười nhìn Hỏa Liên – A…A ha ha ha.
Hỏa Liên đứng đây từ đầu, dù trước kia chưa nghe nói tới Nhất Văn tộc là gì, nhưng qua những ký ức Diên Hoàng truyền qua kể về trường hợp của Diệp Phong và Tuyết Nhi, lại thêm cuộc hội thoại của Diên Hoàng và hai đứa con trước mắt nên cũng hiểu được phần nào. Lúc nghe Tư Viên nói đến việc tìm một chủng tộc khác thì biết ngay thế nào Diên Hoàng cũng quay qua tìm mình, đúng lúc đấy thì quả nhiên Diên Hoàng mang vẻ mặt một cô bé xinh xắn ngây thơ, cười duyên dáng chạy đến bên cạnh Hỏa Liên.
- Hi hi hi… Cần gì phải tìm đâu cho xa, có một Long Hoàng đang ở ngay trong nhà của ta đây mà lại – Diên Hoàng chớp chớp mắt quàng lấy tay Hỏa Liên nói lớn.
Hỏa Liên vẫn giữ vẻ mặt hừng hừng của lửa đáp:
- Ta tới đây không phải vì chuyện này, lần này việc trọng yếu là… – Chưa nói hết câu đã bị Diên Hoàng chen vào.
- Rồi rồi rồi… Ta sẽ đáp ứng đề nghị của bà, không cần phải dài dòng nữa – Diên Hoàng vỗ vỗ tay vào người Hỏa Liên nói một cách dứt khoát.
Hỏa Liên không ngờ chuyện này lại dễ dàng được chấp nhận đến thế. Hỏa Liên đã đến đây vài ngày gặp Diên Hoàng để nhờ vả việc quan trọng nhưng cứ bị Diên Hoàng chối khéo lại còn bày trò giữ chân lại Diên Hoàng tinh, lại còn bị Diên Hoàng dắt đi chơi hết nơi này đến nơi khác để kéo dài thời gian. Chưa kể còn làm mấy trò cười cho Diên Hoàng như vụ mặc trang phục model đi dạo phố vừa rồi. Ngờ đâu bây giờ Diên Hoàng lại chấp nhận ngay như vậy, lúc trước còn làm ra vẻ do dự như kiểu như rất quan trọng, thì ra là kiếm chuyện để tiêu khiển.
Hỏa Liên cũng muốn phát tiết một trận vì bị lừa, những thấy mọi việc cũng đã xong rồi nên đành bỏ qua, quay người nhìn Tư Viên và Y Linh rồi nói:
- Ta mặc dù là một Long Hoàng trong Long tộc, nhưng chỉ là một phần Long tộc nhỏ ở một khu vực thôi, từ trước tới nay ta cũng chưa từng quản những chuyện trong nội bộ nên không biết phải xử lý thế nào.
Tư Viên nghe vậy liền cười đáp:
- Long Hoàng người không cần phải lo đến chuyện đó, chỉ cần người chấp nhận là được rồi.
Hỏa Liên gật đầu ra vẻ đồng ý:
- Thực ra chuyện ký sinh của các ngươi cũng chỉ là chuyện rất nhỏ, không ảnh hưởng gì tới Long tộc cả. Tộc nhân của Long tộc đều trải dài khắp tất cả các nơi để phát triển, số bị bắt, số làm ác Long gây loạn, hay làm Thần Thánh phá quấy ở các nơi đều không bị quản, cho nên có thêm hai đứa Diệp Phong và Tuyết Nhi cũng chẳng sao.
Diên Hoàng đứng bên cạnh hối:
- Giờ này mà còn đứng đây giới thiệu về cái giống nhà bà à, đã chấp nhận rồi thì tiến hành tạo thân thể ngay đi – Diên Hoàng cũng nhìn vào Hỏa Liên với vẻ nguy hiểm rồi nói – À mà bà phải lột vảy ra đưa cho chúng.
- Cái gì???
Tư Viên biết mẹ mình lại trêu chọc Long Hoàng nên vội lên tiếng giải thích:
- Mẹ con chỉ đùa với người thôi, Long Hoàng chớ hiểu lầm, chúng con chỉ cần một ít thông tin di truyền của Long tộc thôi, ví dụ như râu, tóc hay chỉ cần một tế bào gốc nhỏ bé là được rồi.
Hỏa Liên biết Diên Hoàng lại kiếm chuyện nên muôn cú lên đầu cái mặt trẻ con của Diên Hoàng đang cười tinh quái trêu mình một phát, nhưng trấn tĩnh lại rồi từ trong người bay ra hai mảnh vảy hướng tới Tư Viên và Y Linh.
- Hai ngươi cần thêm gì nữa thì cứ nói.
- Đã đủ rồi, chúng con xin phép thực hiện ngay bây giờ – Tư Viên và Y linh cùng lên tiếng trả lời rồi sau đó ngồi xếp bằng xuồng bắt đầu quá trình hóa sinh.
Mọi điều kiện để Tư Viên và Y Linh cần để hóa sinh ra một thân xác đã có đầy đủ. Chỉ cần được sự chấp thuận và một phần nhỏ tế bào mang thông tin di truyền của chủng tộc cần tạo ra thân xác là xong. Vấn đề này đã được một vị Long Hoàng của Long tộc là Hỏa Liên thông qua nên bây giờ chỉ việc tiến hành tạo ra thân xác để Diệp Phong cùng Tuyết Nhi chuyển sinh đến nữa là xem như kế hoạch giải cứu Diệp Phong và Tuyết Nhi đạt được bước đầu thuận lợi.
Tư Viên và Y Linh đang ngồi xếp bằng đối diện với nhau. Từ trong thân thể của hai người tỏa ra một vầng hào quang vàng nhạt bao bọc lấy toàn thân, sau đó cả hai cùng đưa tay lên không trung, dùng ngón tay vẽ ra một Văn Tự kì lạ hình thành từ năng lượng vàng nhạt. Hai Văn Tự này hoàn toàn giống nhau từ màu sắc tới chi tiết, đó chính là Văn Tự đại diện cho Nhất Văn tộc.
Tiếp theo, Tư Viên cùng Y Linh lấy hai mảnh vảy rồng được Long Hoàng Hỏa Liên đưa lúc trước ra rồi đưa lại gần hai Văn Tự ấy. Hai Văn Tự liền hút lấy mảnh vảy rồi hòa tan nó vào trong, sau đó hai màn năng lượng màu trắng sữa tỏa ra từ mỗi Văn Tự, màn năng lượng ấy bao bọc Văn Tự lại bên trong thành hai quả cầu hình trứng to lớn lơ lửng giữa đại điện.
Bên trong hai quả cầu ấy, ánh sáng bắt đầu phát ra lúc đậm lúc nhạt, những âm thanh thanh kì lạ cũng vang lên nhưng không ai biết rốt cuộc bên trong quả cầu ấy đang xảy ra chuyện gì. Ngay cả năng lực của Diên Hoàng cùng Hỏa Liên cũng không thể thấy gì bên trong cả. Tư Viên cùng Y Linh vẫn ngồi nhắm mắt không động đậy, tập trung vào quả cầu hình trứng trước mặt.
- Đúng là thần bí, chỉ từ một chữ viết kì lạ, một mảnh vảy, và một màn năng lượng kì dị lại hóa sinh ra một thân thể được sao – Hỏa Liên chứng kiến cảnh tượng Tư Viên và Y Linh đang làm thì thầm khen – Ngay cả ta cũng không nhìn ra được bên trong quả cầu ấy đang xảy ra chuyện gì.
Diên Hoàng đã từng chứng kiến cảnh tượng này rồi nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chỉ vỗ vai Hỏa Liên rồi cười cười nói:
- Cái này chưa là gì đâu, đến lúc linh hồn của Diệp Phong với Tuyết Nhi nhập xác mới thú vị kìa.
Hỏa Liên gật đầu rồi im lặng tiếp tục quan sát, cả hai quả cầu hình trứng ấy vẫn như cũ chớp sáng liên tục. Được một lúc thì chúng xoay tròn giữa không trung với tốc độ càng lúc càng nhanh, ánh sáng từ chúng tỏa ra chói lọi như hai mặt trời nhỏ, được một lúc rồi ngay lập tức dừng lại, ánh sáng biết mất mất.
Hai khối cầu hình trứng trở lại trạng thái như cũ, cả hai rơi từ từ xuống mặt đất rồi nằm yên đó, không còn bất cứ một dị tượng nào xảy ra từ nó nữa, chỉ như hai hòn đá nằm ngay ngắn trên sảnh của đại điện. Cảnh tượng giống như một màn tỏa sáng rồi vụt tắt vì hết “điện” vậy, chẳng lẽ thất bại rồi sao?
Tư Viên và Y Linh cùng lúc đó liền mở mắt ra, cả hai đứng dậy, Tư Viên nhìn qua hai quả cầu nằm dưới đất rồi nói:
- Với năng lực hiện tại của chúng con chỉ có thể tạo ra “Bản Thể Trống” Hai quả cầu năng lượng này được gọi là Bản Thể, nó không phải là một thân xác, chỉ khi linh hồn nhập vào thì thân xác mới được hình thành.
- Bản Thể Trống thì khác gì với Bản Thể? – Diên Hoàng hỏi.
- Gọi là Bản Thể Trống vì nó chỉ có Văn Tự gốc của Nhất Văn tộc, Văn Tự này dành cho những linh hồn chưa thức tỉnh, hoặc dùng cho những linh hồn Nhất Văn tộc lần đầu sinh ra. Nhưng trường hợp của Diệp Phong và Tuyết Nhi là linh hồn đã thức tỉnh, nhưng năng lực của chúng con chưa đủ để vẽ ra Văn Tự linh hồn đặc trưng của hai người, nếu vẽ ra được thì hai người bọn họ có thể dựa vào cảm ứng mà chuyển sinh đến ngay đây, nhưng hiện tại Bản Thể Trống này chỉ có Văn Tự gốc nên cần phải có linh hồn của họ ở đây mới tiến hành chuyển sinh được.
- Như vậy tức là cần phải có mặt hai đứa kia ở ngay đây mới chuyển sinh được à? – Diên Hoàng trầm giọng nói – Rắc rối đang gặp phải chính là chuyện đem hai đứa nó ra khỏi Vô Nha tinh, bây giờ tạo ra Bản Thể Trống gì gì đó cũng cần phải đứa chúng tới đây mới thành công thì còn tạo ra làm gì nữa?
Y Linh tiến lên nhỏ nhẹ nói:
- Không giống như người nghĩ đâu thưa mẹ, việc chúng ta cần làm chính là đưa linh hồn của Diệp Phong và Tuyết Nhi tới đây, Bản Thể Trống sẽ là vật quan trọng nằm trong kế hoạch đó. Tuy chúng con chưa đủ khả năng để vẽ được Văn Tự linh hồn của hai người bọn họ, nhưng nhờ vào khả năng của mẹ và Long Hoàng sẽ có cách để đưa linh hồn hai người đó đến được đây.
Y Linh nói ra kế hoạch một lượt thì cả Diên Hoàng và Hỏa Liên đều đã hiểu mọi chuyện. Đó là nhờ vào khả năng của mật độ 12 đỉnh phong, hai người có thể tạo ra Pháp Thân ở một khoảng cách vô cùng xa. Chỉ hai người cần tạo ra hai Pháp Thân ở Vô Nha tinh, hai Pháp Thân đó đã có một mối liên kết với chủ thể là Diên Hoàng cùng Hỏa Liên ở nơi này, nhờ vào mối liên kết đó sẽ tạo ra một cầu nối giúp linh hồn hai người bọn họ đến được với Bản Thể Trống mà không cần nhờ vào Văn Tự linh hồn nữa. Mặc dù khả năng thành công không cao lại dễ gặp nguy hiểm, nhưng với tình thế bây giờ thì đó là lựa chọn duy nhất.
Trở lại Vô Nha tinh, Pháp Thân của Diên Hoàng cũng đang kể lại kế hoạch cho mọi người nghe. Sau khi nói rõ kế hoạch sẽ thực hiện như thế nào thì ngay trên hòn đảo của Thiên Quân, một khối năng lượng màu đỏ đang cháy phừng phừng như lửa dần dần hình thành, đốm lửa càng lúc càng to rồi cô đặc lại thành hình dáng của Long Hoàng Hỏa Liên với bộ chiến giáp đỏ và khuôn mặt xinh đẹp mang nét trang nghiêm, hoàn toàn giống với Hỏa Liên như đúc, đó chính là Pháp Thân của Hỏa Liên.
Mọi người chào Hỏa Liên rồi bắt đầu thực hiện theo kế hoạch đã định ra, Pháp Thân Hỏa Liên đi tới đứng bên cạnh Tuyết Nhi sau đó đặt tay lên đầu của Tuyết Nhi:
- Đã chuẩn bị chưa – Pháp Thân Hỏa Liên hỏi.
Tuyết Nhi hướng về phía Thiên Quân định nói lời cảm tạ thì Thiên Quân đã đưa tay ra chặn lại nói:
- Không có gì đâu, hai ngươi sắp chuyển sinh tới Diên Hoàng tinh, ta cũng sắp về đó với vợ ta, đằng nào chúng ta cũng gặp lại nhau, khi đó có cả khối chuyện để nói thì cần gì nói mấy lời khách sáo như sắp phải không gặp lại ấy làm gì.
Pháp Thân Diên Hoàng cũng đã tiến tới bên cạnh Diệp Phong, đặt tay lên đầu hắn, mặt thì nở nụ cười nguy hiểm nói nhỏ:
“Xí… Về đi rồi biết.”
Câu nói đó của Diên Hoàng tuy nhỏ nhưng lực sát thương lại quá lớn, khiến Thiên Quân nghe được mà lạnh cả sống lưng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên điệu bộ vui vẻ.
Diệp Phong biết sắp bắt đầu chuyển sinh nên cũng chỉ chào Thiên Quân ngắn gọn:
- Hẹn gặp lại, lão già – Dù Thiên Quân đã biến thành hình dáng thật sự là một thiếu niên trẻ tuổi khôi ngô, nhưng trong mắt Diệp Phong, hắn vẫn còn ấn tượng về hình ảnh bộ râu quai nón và khuôn mặt dê già của lão lúc “nịnh nọt” Diên Hoàng lần trước nên vẫn gọi là lão già.
Pháp Thân của Diên Hoàng cùng Hỏa Liên hai tay phân biệt đặt ngay huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Diệp Phong và Tuyết Nhi, một cỗ năng lượng mạnh mẽ truyền xuống theo bàn tay đi vào huyệt Bách Hội rồi bao bọc lấy thân thể hai người.
Trong đại điện của Diên Hoàng, cả Diên Hoàng cùng Hỏa Liên cũng thực hiện động tác tương tự lên hai quả cầu hình trứng - Bản Thể Trống, một mối liên kết giữa Bản Thể Trống và chủ thể là Diệp Phong và Tuyết Nhi đã được hình thành.
Từ trong thân thể của Diệp Phong, sinh khí dần dần mất đi, năng lượng mất dần từ vùng chân cho đến đầu, toàn thân Diệp Phong trở nên vô lực. Đó chính là dấu hiệu chết lâm sàng, chỉ có khi chết thì linh hồn mới thoát khỏi thân xác, bên kia Tuyết Nhi cũng gặp tình trạng tương tự như vậy. Được một lúc thì cả thân thể của Diệp Phong và Tuyết Nhi bỗng tróc ra từng mảnh li ti như bụi, mức độ phân tán càng lúc càng nhanh, chỉ trong tích tắc mà thân xác cả hai đã tan ra như bụi phấn mà hòa tan khắp nơi với thiên địa Vô Nha tinh này. Hai thân xác tan mất, hiện ra là hai hình dáng mờ ảo của Diệp Phong cùng Tuyết Nhi, trên đầu của họ ẩn hiện Văn Tự của Nhất Văn tộc, bây giờ thì họ chính thức đã chết về thể xác và chỉ còn lại linh hồn.
- Người bình thường khi chết thì thân thể sẽ phân hủy trong thời gian tương đối lâu, với người tu luyện tới mật độ 7 thì đã có thân thể bất hoại không bị phân hủy, nhưng hai đứa nó lại như một tảng bụi, gió thổi là tan biến hết, thân xác trả lại cho thiên địa - Thiên Quân nhìn thấy cảnh ấy nên thầm nói - Chắc có lẽ hai đứa nhóc này là Nhất Văn tộc mượn xác, nên mới có chuyện như vậy xảy ra.
Thế nhưng ngay khi thân xác của hai người vừa tan biến mất chỉ còn lại linh hồn thì từ bên ngoài hòn đảo đang lơ lửng trên không trung của Thiên Quân, một luồng công kích bằng năng lượng từ xa bay thẳng vào. May mắn là hòn đảo có một màn bảo vệ vô hình nên luồng công kích ấy bị đẩy bật ra, dư chấn từ nó luồng công kích chỉ làm tan hết các đám mây đang bao bọc ngụy trang quanh hòn đảo, lộ ra cảnh tượng bên trong là một ngôi nhà nhỏ với một bộ bàn ghế phía trước nhà, tụ tập quanh bàn ghế là thân ảnh của Thiên Quân và bốn người khác, nhưng hai người đang trong thể linh hồn, hai người lại chỉ là Pháp Thân cấu tạo từ năng lượng.
Thiên Quân nhíu mày, dù một đòn công kích vừa rồi chẳng gây ảnh hưởng gì nhưng nó thể hiện một điều “Grey đã hành động rồi”
Bên ngoài không trung quanh hòn đảo, vô số tên Grey bắt đầu xuất hiện đông như kiến bao vây lấy hòn đảo. Trong đó có cả chín tên khổng lồ suýt bắt được Diệp Phong và Tuyết Nhi nhờ hợp thể lần trước. Trong khoảng không đối diện với hòn đảo, một thân ảnh cao lớn với làn da xám bóng, hai con mắt chỉ toàn một màu đen và to tựa như quả hạnh nhân, nhìn vào khuôn mặt đó giống hệt với khuôn mặt đã hiện lên không trung đe dọa Thiên Quân lần trước, tên mắt đen này chính là thủ lĩnh của nhóm Grey xâm chiếm Vô Nha tinh lần này.
- Vô Nha... Không ngờ ngươi lại trốn kĩ đến vậy, lần này để ta xem ngươi còn đường nào đem giấu hai đứa kia trước mặt ta được nữa không - Giọng nói tên mắt đen vang vọng cả không trung.
Thiên Quân nhận thấy Pháp Thân của Diên Hoàng cùng Hỏa Liên vẫn đang trụ thần tập trung vào việc ổn định cho linh hồn của Diệp Phong cùng Tuyết Nhi. Một khi linh hồn ly thể, vẫn phải cần một thời gian để ổn định các thể vía, thể phách, thể dĩ thái và thể linh hồn lại với nhau, tối thiểu là một sát na, nhưng trung bình là trong khoảng 49 ngày tùy vào mỗi linh hồn. Đặc biệt là trường hợp hiện tại không phải chết theo kiểu bình thường nên linh hồn Diệp Phong và Tuyết Nhi sẽ bị ngủ yên, tuy nhờ hai Pháp Thân trợ giúp nhưng vẫn chưa biết đến khi nào linh hồn của hai người sẽ hoàn chỉnh nên đành phải kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
- Ngươi không tập trung vào việc thâu tóm người Terra còn mò tới nơi này làm gì - Thiên Quân cũng cất giọng nói vang vọng cả không gian uy hiếp lại tên mắt đen.
Tên mắt đen ngửa đầu cười to rồi nói:
- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức bỏ qua hai đứa Nhất Văn tộc ấy hay sao, có được bọn chúng còn quan trọng hơn tất cả những chuyện lặt vặt khác.
- Rồi sao? Ngươi định bắt được hai đứa nó nhờ vào đám ruồi bọ đó à - Thiên Quân giọng châm chọc đưa tay chỉ vào cả đội quân Y-G đằng xa nói.
- Ta xuất hiện ở đây đâu phải để làm cảnh - Toàn thân tên mắt đen đột nhiên nở rộng ra, làn da xám bóng của hắn săn lại như một lớp vảy, quanh người hắn phát ra một luồng năng lượng làm không gian bên ngoài chấn động kịch liệt - Vô Nha, ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang câu giờ cho chúng nó hay sao... Ha ha ha ha.
Tiếng cười của tên mắt đen vừa cất lên thì hắn đã lao tới tung một đấm vào màn bảo vệ vô hình quanh hòn đảo, màn chắn rung lên bần bật, từng vết nứt từ giao điểm va chạm của cú đấm và màn chắn hiện ra như mạng nhện rồi lan tỏa đến mọi hướng.
“Roảng…” toàn bộ màn chắn nổ ra như một tấm gương vỡ nát ra rồi tan biến mất.
- Ngươi điên rồi… Vô Nha tinh vẫn chưa thuộc về ngươi, một khi ra tay ngươi sẽ bị giao ước trói buộc khiến hồn xiêu phách tán... vĩnh bất siêu sinh - Thiên Quân giọng gầm vang lên rồi tung người bay lên không trung đón đầu tên mắt đen đang định lao tới chỗ của Diệp Phong và Tuyết Nhi.
Bị chặn lại ngay trước hòn đảo, dù thực lực của hai người đều là mật độ 11 nhưng tên mắt đen không tìm được cơ hội nào lọt qua Thiên Quân để xông vào bên trong được, mỗi lần xuất kích đều bị Thiên Quân đón lấy. Cả một đội quân Grey đông đúc phía sau lại bị Thiên Quân tăng cường trọng lực của Vô Nha tinh tác động đến chúng gấp nhiều lần khiến chúng rơi xuống đất như mưa rồi nằm bẹp dí không cục cựa được nữa. Đúng là đấu với một người ngang trình độ, nhưng lại chiến đấu trên đất nhà hắn thì chênh lệch thấy rõ.
- Hồn xiêu phách tán… Ha ha, mất một người như ta thì Grey không tổn hại gì cả, nhưng có được bí mật của Nhất Văn tộc thì lợi ích đó còn to lớn hơn nhiều - Tên mắt đen từ lúc bắt đầu tấn công thì linh hồn hắn vì phá vỡ lời đánh giao ước lúc trước với Thiên Quân nên bắt đầu tiên tán, lần này không còn gì để mất, hắn thiêu đốt linh hồn để tăng cường sức mạnh, điên cuồng bỏ qua Thiên Quân mà hướng về nơi của Diệp Phong và Tuyết Nhi mà lao tới.
Thiên Quân cũng liều mạng ngăn cản, nhưng đối đầu với một tên điên chỉ biết xông tới thì dù có chênh lệch hơn nữa cũng khó mà ngăn trở được.
Pháp Thân của Diên Hoàng cùng Hỏa Liên ngay lúc đó đã giúp linh hồn của hai vợ chồng Diệp Phong hòa hợp các thể lại đầy đủ, bây giờ chỉ còn đưa linh hồn hai người đến với Bản Thể Trống để hoàn tất quá trình chuyển sinh đó là nhập xác. Trong lúc làm việc, cả Diên Hoàng và Hỏa Liên đều biết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh nhưng lại không thể ra tay, một là vì nếu ra tay sẽ khiến linh hồn hai người đang chưa hòa hợp các thể bị cuốn vào dòng nghiệp lực luân hồi của vũ trụ, hai là có mặt tại Vô Nha tinh chỉ là hai Pháp Thân được tạo thành từ năng lượng, lực chiến đấu không được bao nhiêu cả, nên chỉ còn cách nhanh chóng thực hiện việc chuyển sinh của Diệp Phong và Tuyết Nhi càng nhanh càng tốt.
Tên mắt đen vẫn đang điên cuồng lao tới, khoảng cách đang rút ngắn lại càng lúc càng gần. Hai Pháp Thân sau khi hoàn thành việc hòa hợp các thể linh hồn của Diệp Phong và Tuyết Nhi thì liền tan ra thành hai đoàn năng lượng, sau đó tỏa ra bao bọc lấy linh hồn hai người để tạo ra một cầu nối thông qua mối liên kết giữa hai Pháp Thân và bản thể của Diên Hoàng cùng Hỏa Liên đang ở Diên Hoàng tinh. Linh hồn của Diệp Phong và Tuyết Nhi sẽ dựa vào mối liên kết đó mà chuyển sinh đến Bản Thể Trống, vì linh hồn là hình thể không bị vật chất đậm đặc xung quanh cản trở nên tốc độ đến đó sẽ vô cùng nhanh.
Nhưng ngay lúc hai đoàn năng lượng sắp bao bọc lấy linh hồn thì tên mắt đen đã lao tới gần ngay trước đó, hắn thét lên man rợ:
“Chạy đâu cho thoát”
Cả thân thể hắn ngay sau đó nổ tung thành một đám vật chất đen nhầy, từ trong đám nhầy nhụa đen đóm đó là một cổng không gian đen ngòm hình thành. Một cánh tay khổng lồ đầy gai góc thò ra từ bên trong nhằm về hướng linh hồn của Diệp Phong và Tuyết Nhi mà chộp tới.
Cánh tay vừa xuất hiện thì Thiên Quân cảm thấy chấn động trong người “Mật độ 13” Đó là một tên lãnh đạo cao cấp trong Grey, chính hắn đã ra lệnh cho tên mắt đen hy sinh bản thân để tạo ra một cổng không gian kết nối từ chỗ hắn đến nơi này. Không chần chừ một khoảnh khắc nào, Thiên Quân liều mạng vung hai tay tung một chưởng vào cánh tay gai góc ấy, một kích này đã sử dụng toàn bộ năng lượng của Vô Nha tinh được tích trữ trong viên ngọc đeo trên tay Thiên Quân khiến viên ngọc bị nứt ra đến vỡ toát.
Một luồng ánh sáng chói lòa cực kỳ mạnh mẽ bắn thẳng vào cánh tay gai góc gây chấn động cả một góc trời, nhưng lại không thể tạo ra một vết tích nào trên cánh tay đó cả, chỉ khiến nó bị chệch hướng đang chộp về phía Diệp Phong và Tuyết Nhi.
Hai đoàn năng lượng từ hai Pháp Thân vừa bao bọc hoàn toàn lấy Diệp Phong và Tuyết Nhi, mối liên kết giữa Bản Thể Trống và linh hồn của hai người đã hình thành. Linh hồn hai người nhanh chóng dựa vào nó mà chuyển sinh đi. Nhưng ngay lúc đó cánh tay gai góc kia cũng chộp tới, dù bị Thiên Quân tung một kích làm nó bị chệch hướng nhưng vẫn còn một ngón tay quẹt vào đoàn năng lượng đang bao bọc lấy Tuyết Nhi, khiến đoàn năng lượng ấy bị vỡ ra.
Linh hồn của Tuyết Nhi đang chuẩn bị chuyển sinh đi thì bị mất liên kết với Bản Thể Trống, màn bao bọc được tạo ra bởi Pháp Thân Hỏa Liên cũng bị vỡ ra khiến linh hồn Tuyết Nhi không còn được bảo vệ nữa nên bị cuốn vào Vũ Trụ Càn Khôn bay mất hút. Cánh tay gai góc cũng bị vết nứt không gian hút trở lại, từ bên trong vết nứt ấy, một âm thanh vang vọng đầy giận dữ phát ra đủ biết kẻ nằm sau vết nứt ấy đang tức giận đến cỡ nào.
Vết nứt không gian tạo thành từ tên mắt đen chỉ hình thành trong một khoảnh khắc rất ngắn, mọi chuyện từ lúc cánh tay gai góc ấy chộp tới rồi bị một chưởng toàn lực của Thiên Quân làm chệch hướng khiến linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn đi đều xảy ra trong một khoảnh khắc ấy, nhưng đó lại là khoảnh khắc định mệnh quyết định số phận của Diệp Phong và Tuyết Nhi.
- Chết tiệt.
Nhìn thấy linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn đi, Thiên Quân chỉ đành bất lực chửi một câu, rồi biến mất khỏi hòn đảo lơ lửng trên không trung. Năng lượng duy trì cho Vô Nha tinh đang nằm trong viên ngọc đeo trên tay của Thiên Quân, nó chính là lõi của Vô Nha tinh, năng lượng của nó đã bị tiêu hao hết trong một đòn tấn công vừa rồi nên Vô Nha tinh sắp trở thành một hành tinh chết. Thiên Quân cũng không còn lưu luyến gì nơi này nữa nên hướng về Diên Hoàng tinh mà dịch chuyển đi, với khoảng cách 25.000 năm ánh sáng thì chỉ khoảng vài tháng Thiên Quân sẽ tới nơi.
Linh hồn Diệp Phong bên trong đoàn năng lượng vừa lúc đó cũng chuyển sinh mất hút, mặc dù đang trong thể linh hồn vừa mới hòa hợp các thể lại với nhau khiến cho ý thức chưa thanh tỉnh. Nhưng lúc Tuyết Nhi bị cuốn đi hắn cũng cảm nhận được sự mất mát to lớn tạo ra trong lòng hắn, nên bất giác gào thét điên cuồng.
Diên Hoàng tinh, là hành tinh được Diên Hoàng sáng tạo ra và lấy tên của mình đặt cho nó. Những hành tinh dùng tên của Đấng Sáng Tạo như thế tương đối nhiều, cũng giống như Vô Nha tinh vậy. Diên Hoàng tinh hình thành sau Vô Nha tinh khoảng 700 triệu năm, nhưng nó lại có một sự tiến hóa và phát triển vượt bậc, đến ngày nay đã là một hành tinh ánh sáng rực rỡ với một nền tiến bộ về khoa học lẫn tâm thức của cư dân lên rất cao, vượt xa Vô Nha tinh nên được Diên Hoàng nhận xét Vô Nha tinh là “cục đất sét” cũng không sai, vì đem cả hai so sánh với nhau thì giống như một cục đất đặt cạnh một viên trân châu vậy.
Trên không trung của Diên Hoàng tinh, một cung điện to lớn trôi nổi với vẻ đẹp lộng lẫy đầy tráng lệ. Cả cung điện được chạm trỗ bằng các loại ngọc thạch phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, những viên ngọc thạch kết hợp với nhau tạo thành một tòa kiến trúc vừa lạ mắt vừa tinh xảo. Cả tòa cung điện luôn tỏa ra hào quang rực rỡ đầy màu sắc, loại ngọc thạch này thực ra có mặt khắp nơi ở Diên Hoàng tinh, có thể xem nó như đất đá bình thường vậy, ở nơi khác thì nó trân quý, nhưng ở Diên Hoàng tinh thì nó chỉ được xếp vào những vật liệu xây dựng bình thường thôi.
Nhưng trái ngược với vẻ đẹp lỗng lẫy của ấy, từ trong cung điện phát ra một âm thanh vang vọng đầy đau đớn. Tiếng vang ấy như từ cõi u linh truyền tới, không vang dội như những tiếng thét bình thường mà nó văng vẳng bên tai như âm hồn u oán, khiến cho không gian rực rỡ bên ngoài như bị tiếng vang ấy làm ảm đạm đi, tiếng vang ấy phát ra từ trong đại sảnh của cung điện, và nó là tiếng của Diệp Phong.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………..
Diệp Phong cảm nhận được một sự đau đớn thảm thiết từ cõi lòng hắn nổi lên, một cảm giác chưa bao giờ gặp phải, một sự mất mát quá lớn khiến linh hồn như muốn vỡ tan ra. Mặc dù tình trạng linh hồn của hắn đang chưa được thanh tỉnh, ý thức không tỉnh tảo gì nhưng cũng đủ để hắn hiểu được nguyên nhân dẫn đến chuyện này: Tuyết Nhi không có ở đây.
Linh hồn Diệp Phong vừa nhờ sự giúp đỡ của Diên Hoàng mà đến được với Bản Thể Trống nhưng nhất quyết không nhập vào mà đứng đó gào thét, được một lúc thì ý thức đã thanh tỉnh hơn một chút hắn mới dừng lại mà thều thào nói:
- Tuyết Nhi...nàng..ấy..đâu.
Hỏa Liên lúc trước là người điều khiển Pháp Thân bảo vệ lấy Tuyết Nhi, khi bị cánh tay gai góc của tên Grey kia quẹt qua đã đánh tan mất Pháp Thân khiến linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn vào Càn Khôn. Mặc dù lỗi ấy không phải do Hỏa Liên nhưng Hỏa Liên vẫn tự nhận trong đó có một phần trách nhiệm của mình nên bước tới nói:
- Cũng vì ta không đủ năng lực nên đã khiến linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn vào Vũ Trụ Càn Khôn, trôi theo dòng nghiệp lực mà luân hồi chuyển thế rồi.
Tư Viên đứng một bên cũng đã biết được tình hình diễn ra ở Vô Nha tinh nên liền nói:
- Chuyện này không trách ai được, Long Hoàng cùng Thiên Quân cũng đã hết sức trợ lực rồi, tình hình đã như vậy thì chỉ còn cách để Diệp Phong đầu thai chuyển thế theo Tuyết Nhi thôi.
Diên Hoàng một bên đang bực bội chuyện bị tên Grey nào đó sau vết nứt vung tay ra phá đám, giọng nói thâm trầm chứ không còn vẻ đùa cợt nữa:
- Chúng ta đã tốn công đưa Diệp Phong đến nơi này rồi thì cứ để hắn chuyển sinh vào Bản Thể trống, sau đó tìm Tuyết Nhi cũng chưa muộn, việc gì phải để hắn luân hồi theo.
Y Linh đứng bên cạnh Tư Viên cũng lên tiếng giải thích thêm cho mọi người:
- Mẹ cũng biết thời gian để một linh hồn Nhất Văn tộc nhập xác để tạo ra một sinh mạng không phải dễ dàng nhanh chóng ngay được, ít nhất cũng vài tháng, dài thì cũng phải một năm. Nhưng có điều mẹ không biết, một cặp Nhất Văn tộc không thể chênh lệch tầng thứ và cách nhau quá xa trong một khoảng thời gian dài như vậy được, nếu không thì… -Y Linh ngập ngừng rồi nói - Xin thứ lỗi, con không thể nói ra nguyên nhân được.
Tư Viên và Y Linh vốn là tộc nhân của Nhất Văn tộc đã thức tỉnh ở mật độ 10, dĩ nhiên biết rõ được lý do tại sao một cặp Nhất Văn tộc không thể chênh lệnh về tầng thứ và cách nhau quá xa được, nhưng nguyên nhân lại không thể tiết lộ ra ngoài được, đó là một bí mật của Nhất Văn tộc. Tư Viên bèn đứng ra nói thay cho Y linh:
- Một cặp Nhất Văn tộc thường lựa chọn ký sinh ở một chủng tộc có khả năng tu luyện nhanh để tránh rơi vào luân hồi. Nhưng nếu họ chết thì vẫn bị cuốn vào luân hồi như bình thường, khi một người chết thì người còn lại cũng sẽ tình nguyện luân hồi theo. Họ sẽ vẫn tạm thời bị chặn mất mọi ký ức lúc trước như mọi chủng tộc khác, chỉ khi mật độ thăng tiến bằng với trình độ trước lúc chết thì ký ức mới được mở ra. Chuyện này không phải là hiếm gặp, nhưng đa số đều bị trầm luân ở luân hồi không thức tỉnh được nữa, nhất là với một cặp Nhất Văn tộc mà bị trầm luân trong luân hồi, qua một thời gian dài không thức tỉnh, họ sẽ không thể tồn tại được nữa.
Linh hồn Diệp Phong đứng một bên sau khi thều thào đau đớn mấy câu thì dường như tĩnh lặng trở lại, nhưng lúc thì muốn mở miệng nói gì đó lúc lại đưa tay qua lại trên không trung.
Tư Viên nhìn thấy thế liền nói:
- Linh hồn Tuyết Nhi e rằng đã đầu thai nhập thế rồi, Diệp Phong đang bị chắn lại ký ức, cuối cùng rồi cũng sẽ bị dòng luân hồi cuốn đi nhanh thôi.
Hỏa Liên đang buồn bực vì mặc dù cứu được hai người nhưng lại để họ bị cuốn vào luân hồi. Kết quả này so với bị Grey bắt được thì đã quá nhẹ rồi, nhưng nếu để họ trầm luân trong luân hồi như vậy khiến vị Long Hoàng này tâm trạng không được tốt cho lắm.
Diên Hoàng tâm trạng cũng không khác gì với Hỏa Liên, chợt nhìn qua hai khối cầu nằm dưới đất liền cất tiếng nói:
- Khi bị cuốn vào luân hồi, không biết rõ sẽ rơi đầu thai vào chủng tộc nào, nhưng bây giờ có hai Bản Thể Long tộc ở đây sao ta không tận dụng nó.
Tư Viên nghe vậy liền mừng rỡ, đúng vậy, chọn trước một thân thể là Long tộc có thiên phú tu luyện còn hơn là rơi vào một nơi không biết trước sẽ như thế nào, tuy không nắm chắc có thành công việc có biến thành Long tộc hay không, nhưng phải thử thì mới biết được:
- Chuyện này có thể thực hiện được, nhưng phải ngay vào lúc dòng nghiệp lực xuất hiện cuốn linh hồn Diệp Phong vào luân hồi thì ngay lúc đó ta phải đưa linh hồn Diệp Phong hợp thể với Bản Thể Trống, lúc đó linh hồn tuy chưa hoàn toàn nhập xác nhưng cũng đã hòa với Bản Thể Trống làm một, có thể nhờ đó mà Diệp Phong sẽ có Bản Thể là Long tộc, nhưng vấn đề là không biết dòng nghiệp lực có cuốn cả Bản Thể Trống đi luôn hay không.
Vừa nhắc đến dòng nghiệp lực thì nó liền xuất hiện ngay. Mọi người còn đang bàn đến chuyện giải quyết thế nào thì trong đại sảnh của cung điện, một dòng năng lượng nhẹ nhàng từ tinh không dần dần hình thành, bằng mắt thường thì không thể nhìn thấy nó, nhưng với năng lực của những người có mặt ở đây đều từ mật độ 10 trở lên nên đều có thể thấy được diễn biến đang xảy ra. Đó là một lỗ hổng hình thành trong không gian ngay phía trước linh hồn Diệp Phong, lỗ hổng này nhìn vào cũng giống với những cổng không gian khác, hình dáng nó giống như một cánh cửa mở ra với không gian đằng sau cánh cửa ấy đen ngòm không có một tia sáng nào lọt vô được. Năng lượng từ nó không bạo liệt xé rách mọi thứ mà rất nhẹ nhàng phát ra lực hút đối với linh hồn Diệp Phong.
Linh hồn Diệp Phong đứng đó liền bị lực hút nhẹ nhàng ấy cuốn vào cánh cổng. Ngay lúc linh hồn Diệp Phong sắp bị hút vào trong thì Tư Viên vung tay tạo ra một đường năng lượng nối liền Văn Tự trên trán Diệp Phong và Văn Tự nằm bên trong quả cầu. Văn Tự bên trong khối cầu liền biến đổi thành hình dạng đặc trưng của Văn Tự trên trán Diệp Phong, rồi ngay lập tức khối cầu và linh hồn Diệp Phòng hòa lại làm một.
Cánh cổng đen đang hút lấy linh hồn Diệp Phong liền dừng lại, nó dường như đang nhận diện vật thể phía trước có phải linh hồn Diệp Phong hay không. Hỏa Liên đứng một bên ngay lúc đó liền chỉ tay về hướng Diệp Phong, một ánh sáng màu đỏ nhạt từ ngón tay Hỏa Liên bắn ra chạm vào quả cầu rồi tiến vào bên trong quả cầu, cánh cổng nghiệp lực sau khi ngập ngừng trong giây lát thì lực hút của nó lại tiếp tục tỏa ra hút lấy khối cầu ấy vào bên trong mất hút. Sau đó cánh cổng tan ra như chưa từng tồn tại, trả lại không gian tĩnh lặng trong đại sảnh.
- Thật không ngờ tình cảnh lại xảy ra như thế này, đúng là người tính không bằng trời tính - Hỏa Liên thở dài nói.
- Ngươi lại xen vào nhân quả của hắn, chẳng lẽ muốn bị lôi vào việc của hắn sao? - Diên Hoàng nhìn thấy Hỏa Liên bắn ra một đạo hào quàng vào Diệp Phong liền tò mò hỏi.
- Lần trước ta tạo ra một nhân trong việc khiến Tuyết Nhi bị cuốn đi, bay giờ ta trao cho hắn một quả ngang với mức đó để hỗ trợ hắn tìm được Tuyết Nhi, như vậy đâu có tính là sẽ bị cuốn vào chuyện của hắn nữa.
- Ừm, nói nghe có vẻ có lý đấy, nhưng không biết hai đó nó chuyển thế tới đâu nhỉ? - Diên Hoàng lại tò mò hỏi tiếp - Hỏa Liên ngươi đã truyền một tia thần thức vào người hắn thì ắt sẽ cảm nhận được nơi mà hắn đến chứ.
Hỏa Liên cười khổ nói:
- Chính vì biết nơi Diệp Phong và Tuyết Nhi chuyển thế đến mà ta mới nói như vậy, hai đứa nó đến đâu không đến, lại đến Rigel.
Rigel, cái tên này vừa thốt ra đều khiến Diên Hoàng, Tư Viên và Y Linh trầm mặc. Họ đều biết cái tên này đại biểu cho điều gì, một nơi đúng nghĩa trầm luân trong luân hồi.
Rigel là tên của một đại hành tinh, nó như một ngôi sao với kích thước cực kỳ khổng lồ. Vô Nha tinh với chu vi khoảng hơn 42.000 Km mà đem quẳng vào mặt biển trên Rigel sợ còn không gây nên một làn rung động nhẹ nào, chỉ như một hạt cát rơi xuống mặt nước vậy, so sánh như vậy còn chưa đủ để hình dung nổi kích thước khổng lồ của nó. Nhưng điểm khiến mọi người trầm mặc không phải vì kích thước, mà là vì đặc điểm của Rigel.
Rigel không phải là một hành tinh bình thường dành cho phát triển sự sống hay tiến hóa đơn giản nhẹ nhàng như Vô Nha tinh hay Diên Hoàng tinh. Rigel là một trong những “bãi chiến trường” của vô số các chủng tộc, là nơi để các chủng tộc đối đầu nhau một cách công khai mà không phạm vào luật “Tự Do Ý Chí” (nhắc đến ở chương 8), ở đây luật lệ nằm trong tay kẻ mạnh, năng lực và sức mạnh chính là luật mạnh nhất. Mỗi một thế lực, một chủng tộc ở đây đều có một luật hành xử riêng, điểm chung duy nhất đó là đấu tranh, những việc tàn bạo, độc ác, hay hào hiệp anh hùng, đều có thể xảy ra cả.
Rigel là một hành tinh như thế, nó không thuộc về một vị chủ quản nào, nó quá to để có thể thống nhất được. Rigel hình thành bao lâu không ai biết, được tạo ra thế nào cũng không ai hay. Chỉ biết nó tồn tại vì một mục đích là “đấu tranh sinh tồn” và Rigel không phải là hành tinh duy nhất như vậy. Có rất nhiều hành tinh giống như Rigel, nhưng chúng đều có một mức hạn chế mật độ nhất định về các bên tham chiến, có nơi từ mật độ 7 trở xuống hay có nơi thì từ mật độ 10 trở xuống. Chỉ có Rigel là một trong số ít ỏi các hành tinh không hạn chế mật độ, tức là những tồn tại như Diên Hoàng, Hỏa Liên hay ngay cả tên Grey mật độ 13 có cánh tay gai góc đằng sau vết nứt kia đều có thể xuất hiện, cho nên chiến trường ở Rigel phải nói là cực kỳ tàn khốc.
Hỏa Liên thấy cả ba người kia đều im lặng khi nghe đến Rigel liền lên tiếng phá vỡ không khí ảm đạm này:
- Cũng không có gì to tát lắm đâu, ta chính là từ Rigel sinh tồn mà thoát khỏi luân hồi, rồi đạt đến cảnh giới như hôm nay, phải trải qua sóng gió thì mới trưởng thành được chứ.
Diên Hoàng khuôn mặt trở lại với vẻ tinh quái như trước liền bĩu môi nói:
- Gớm… Bà là con cưng của Long Mẫu, có cả một gia tộc đằng sau bảo trợ, mà ở Rigel cũng có Long tộc thì phải, bà ở đó hẳn cũng phải là một “cán bộ” cao cấp rồi. Đem so với Diệp Phong là một tên thân cô thế cô mang thân rồng mà chẳng biết tí gì về rồng, Tuyết Nhi thì còn thảm hơn khi không biết được nó biến thành chủng tộc nào với tình thế ra sao, như thế mà không gọi là to tát à.
Hỏa Liên mặc dù không phải loại người dựa hơi vào Long Mẫu, lúc trước luôn tự mình phấn đấu qua biết bao nguy hiểm mới đạt đến địa vị Long Hoàng ngày hôm nay. Nhưng đúng là cũng nhờ vào thân thế ấy mà thoát chết mấy lần nên cũng không phản bác lại lời của Diên Hoàng, đành im lặng không nói nữa.
Diên Hoàng cũng rõ Hỏa Liên vốn không phải là loại người như thế, nhưng biết tính tình của Hỏa Liên cũng giống như dòng giống Hỏa Long trong người, tính cách hay “nổi lửa” bất chợt nên nói ra mấy lời vừa rồi chỉ là trêu Hỏa Liên một tí thôi. Nhưng nói xong lại thấy Hỏa Liên định phản ứng rồi “hạ hỏa” ngay lập tức, Diên Hoàng cảm thấy không nên trêu thêm nữa nên hỏi qua chuyện khác.
- Tư Viên này, có phải khi con tạo ra Bản Thể đã hòa tan mảnh vảy rồng mà Hỏa Liên đưa cho, như vậy khi Diệp Phong hoàn tất việc nhập xác sẽ biến thành chủng loại mang cái vảy ấy không?
- Đúng vậy thưa mẹ, bản thể sẽ được hóa sinh ra từ thông tin của mảnh vảy ấy.
Diên Hoàng cười cười quay qua nói với Hỏa Liên:
- Vậy là có thêm một Hỏa Long rồi, đáng tiếc là sự việc không hay lại xảy ra, tất cả là do tên Grey kia phá đám, chứ nếu không đã có một cặp Hỏa Long sống ở Diên Hoàng tinh ta.
Hỏa Liên cũng nở nụ cười nói lại:
- Ta không có tự lột vảy đưa ra ra như bà nói đâu mà sinh ra Hỏa Long.
- Cái gì? Không ngờ Long Hoàng đại nhân ngươi lại keo kiệt tới mức đó, có mỗi mảnh vảy mà cũng không tự lấy ra được - Diên Hoàng ra vẻ chế giễu nói được hai câu thì lại tò mò hỏi tiếp - Mà hai mảnh vảy ấy là của loại rồng nào thế?
- Một loại hiếm gặp, hai mảnh vảy đó ta đã thu lấy làm kỷ niệm về trận chiến ấy, đó là một trận chiến vô cùng khó nhằn, một ả Long tộc ác bá nổi tiếng - Hỏa Liên như đang hồi tưởng lại quá khứ - Cô ta là một Tử Huyền Long.
- Tử Huyền Long - Diên Hoàng ra vẻ khó hiểu nói - Là một con rồng màu tím à, còn chữ Huyền là gì?
- Giống như những chủng tộc khác, ví dụ như người Terra thì phân biệt về màu sắc có người da vàng, da trắng, da đen, da đỏ v.v… Hay phân biệt về hình dáng thì có Trans-Terra, Pleis, Arcturus v.v... Long tộc cũng có một số nhánh khác nhau thường phân biệt thành các màu sắc, hình dáng và đặc tính nổi trội - Hỏa Liên giải thích - Tử Huyền Long rất hiếm gặp, là một loài rồng màu tím, sử dụng năng lực đặc trưng chính là Huyền Thuật cho nên mới được gọi là Tử Huyền Long.
Diên Hoàng nghe giới thiệu sơ qua thì đã biết Tử Huyền Long là loại gì, khuôn mặt tỏ vẻ hâm mộ nhưng lại ngay lập tức trở lại vẻ giễu cợt như trước:
- Hỏa Liên ngươi có lòng tốt muốn để hai đứa chúng nó thành Tử Huyền Long, nhưng bây giờ lại thành hại hắn rồi, để một con Tử Huyền Long thuộc vào “hàng hiếm” lại chả biết tí nào về khả năng cũng như thân thế của mình vào một nơi như Rigel thì không bị người khác bắt làm thú cưỡi, hoặc nặng thì bị lột vảy cướp Long Châu đi mất. - Diên Hoàng lắc đầu thầm than cho số phận của Diệp Phong.
- Thì ta mới nói người tính không bằng trời tính, ai đâu ngờ mọi chuyện đang suôn sẻ thì lại thành ra như bây giờ - Hỏa Liên sực nhớ ra một chuyện nữa liền nói - À mà Tử Huyền Long chỉ khi tụ thành Long Châu mới sử dụng Huyền Thuật được, nếu không sẽ như một con thú tầm thường, nếu như là Hỏa Long, Kim Long, Lôi Long này nọ còn có thể sử dụng năng lực thiên phú có sẵn để phòng vệ, nhưng Diệp Phong hắn mới chuyển sinh thành Long tộc, dù Nhất Văn tộc sinh ra đã trưởng thành, nhưng Long Châu thì phải tu luyện mới tụ ra được, lúc đó hắn chẳng khác gì một con vật to xác quý hiếm cho người khác bắt cả.
- Vậy chứ lúc trước bà đưa tia thần thức gì đó vào người của hắn, không phải là Công Pháp tu luyện gì hay sao?
Hỏa Liên lắc đầu nói:
- Không có gì quan trọng cả, ta chỉ lưu lại có mấy chữ, chẳng liên quan gì tới tu luyện cả.
Diên Hoàng thầm than khẽ:
- Vậy là coi như xong rồi…
Tư Viên và Y Linh đứng một bên biết được tình cảnh Diệp Phong và Tuyết Nhi gặp phải nên động lòng cảm khái. Cả hai lại cùng là tộc nhân Nhất Văn tộc nên càng thêm lo lắng, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu ngầm đồng ý chuyện gì đó, Tư Viên đại diện cả hai bước lên nói:
- Thưa mẹ, con xin phép mẹ cho hai vợ chồng con đến Rigel.
Diên Hoàng biết cả Tư Viên và Y Linh đang nghĩ gì nên liền gật đầu đồng ý.
Rigel, trong một khu rừng nhỏ nọ có một hồ nước trong xanh, phía trên mặt hồ bỗng dưng hiện ra một khối cầu hình trứng màu tím nhạt. Khối cầu ấy hiện ra giữa không trung rồi lẳng lặng rơi tõm xuống hồ nước, nếu ai có Thiên Nhãn ở mật độ cao thì có thể thấy được quả cầu hình trứng ấy không phải thình lình xuất hiện, mà nó chui ra từ một cái cổng nghiệp lực đen ngòm.
Quả cầu hình trứng ấy chìm dần xuống dưới đáy hồ rồi nằm im lìm ở đó, một số loài thủy tộc cấp thấp bơi theo như muốn xem nó là vật gì. Nhưng khi quả cầu ấy chạm tới đáy rồi thì giống như một tảng đá lãnh lẽo không có một động tĩnh gì nữa, chỉ có ánh sáng màu tìm mập mờ bên trong, so với ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước xuống đáy thì không nổi trội gì cả, quan sát hồi lâu cũng không có một động tĩnh gì xảy ra nữa nên những loài thủy tộc ấy lại tản ra xung quanh, trở lại sinh hoạt bình thường, trả lại một hồ nước trong xanh vắng lặng như trước.
Rừng Khu Vụ thuộc đế quốc Phương Kiều. Đây là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn nổi tiếng mà cả đế quốc ai ai cũng đều biết tới. Cả khu rừng luôn luôn được bao bọc bởi một màn sương mờ ảo như một làn khói, thoạt nhìn như đang lưng chừng giữa trời vậy, cũng vì thế nên nó có tên là Khu Vụ. Ngoài ra, nó còn được dân chúng của đế quốc gọi thêm một cái tên nữa là Rừng Chết bởi vì nó một đặc điểm kì lạ… Đó là không có một loài sinh vật nào sinh sống ở đây cả, ngay đến cả những con thú tầm thường còn ít khi xuất hiện.
Rừng Khu Vụ dù hiếm có các loài sinh vật nhưng thực vật ở đây lại cực kỳ phát triển, khắp nơi là những cây cổ thụ to lớn bạt ngàn, cộng với vô số các loại thực vật kỳ lạ sinh trưởng dày đặc khắp mọi nơi tạo nên một khu rừng rậm rạp cây cối. Với điều kiện như thế đáng lẽ phải có rất nhiều loại sinh vật được thu hút tới, nhưng ở đây ngay cả bóng dáng của chim bay thú chạy đều không xuất hiện, luôn là một màn tĩnh lặng đầy chết chóc.
Lý do khiến rừng Khu Vụ không thu hút loài nào đến sinh sống là vì sinh khí ở đây cực kỳ thấp. Đến cả những loài cấp thấp như chuột còn cảm nhận được sinh khí ở đây yếu ớt đến nỗi khiến chúng cảm thấy mệt mỏi mà phải bỏ đi, thì huống chi là các loài cao cấp khác. Chỉ có duy nhất thực vật ở đây là không bị ảnh hưởng nên chúng mới phát triển đến mức độ đó. Nguyên nhân gây ra loại hiện tượng như trên có thể nằm ở màn sương mờ ảo bên trong khu rừng, nhưng cũng không ai đi tìm hiểu nó làm gì, cứ xem nó như một hiện tượng tự nhiên vậy.
“Lộp cộp… Lộp cộp… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt”
Tiếng bước chân của một đoàn người và thú xen lẫn với âm thanh của những tán cây rừng bị chặt đứt vang lên, đó là một đoàn hơn 100 người đang di chuyển trong rừng Khu Vụ, trong đoàn người đó có hơn một nửa đang cưỡi những con thú kì dị và mặc trên người những bộ giáp màu xanh giống nhau. Còn lại là một nhóm người mặc đồ đen đang đi bộ, những người đi bộ đang đi phía trước đoàn người lại có cách di chuyển khá kì lạ. Chân của họ không chạm vào mặt đất, mà lướt qua lướt lại như đang di chuyển trên không trung, nhưng họ không phải bay mà là đạp chân trên không khí, họ lướt trên không khí một khoảng cách rất gần mặt đất nên thoạt nhìn giống như đang đi bộ vậy. Nhóm mặc đồ đen đó dẫn đầu đoàn người, lâu lâu lại đưa tay ra, một thanh đao như ánh sáng hiện ra chém đứt tán cây đang chắn đường. Họ làm vậy để mở rộng con đường cho đoàn người ở phía sau, vì cây cối ở đây khá rậm rạp.
- Cai Đô trưởng lão, chúng ta chuẩn bị quay về thôi.
Giọng nói chán nản của một cô gái trẻ đang cưỡi một con thú tựa như một con nai có một sừng vang lên. Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, thân mang giáp nhưng vẫn không giấu được những nét đẹp của cơ thể hoàn mĩ, mái tóc đen búi cao, khuôn mặt xinh xắn với một vẻ đẹp quý phái. Cô gái này đang đi ở chính giữa đoàn người, có vẻ như cô ta là nhân vật quan trọng nhất ở đây.
Từ trong đoàn người cưỡi thú ấy, một lão già tóc dài râu bạc, người mặc giáp phục vội giục con gấu đen sáu chân chạy lại gần bên cô gái ấy rồi cười nói:
- Công Chúa, rốt cuộc người cũng đã chịu quay về rồi, lão thần cũng đã nói rồi mà, ở nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có bảo tàng nào cơ chứ.
- Hừm… Cái khu rừng chết toi này tới một con kiến còn không gặp được nói gì đến bảo tàng…. aaaaaaaaaaa tất cả là tại lão già Tam Vương chết bầm kia lừa ta rồi - Công Chúa bực bội lấy tay vỗ mạnh vào lưng con nai, khiến nó giật nảy người. Nó vốn đang mệt mỏi vì không khí xung quanh khiến nó cảm thấy bất an, bây giờ lại bị bà cô Công Chúa này hành hạ nữa. Nhưng cũng may nó vốn đã được thuần dưỡng nên không có phản ứng gì quá khích, chỉ giật lên một cái rồi thôi.
Cai Đô trưởng lão chỉ đành lắc đầu cười khổ. Cách đây vày ngày, cô Công Chúa nghịch ngợm này đã lén nhờ lão cử một đội Thiên Ảnh và một nhóm cận vệ cùng với Công Chúa đi tìm bảo tàng. Lúc đầu nghe nhắc tới tìm bảo tàng thì Cai Đô thất kinh, nhưng khi nghe nói tới tìm ở rừng Khu Vụ thì lão mới trấn tĩnh lại. Ở khu rừng Chết nhưng chẳng có con vật nào ở đó để mà chết cả, với lại từ trước tới nay rừng Khu Vụ ngoài cái vụ tĩnh mịch ra thì không có gì nguy hiểm. Với năng lực thuật sĩ cao cấp của lão cùng nhiều thành viên Thiên Ảnh và cận vệ đi theo như vậy sẻ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Công Chúa nên lão mới đồng ý đi theo. Lão coi Công Chúa như con vậy nên hết mực chiều chuộng, lần này ra ngoài tìm bảo tàng nhưng lão lại xem như một lần dắt Công Chúa đi dạo thôi.
- Xin Công Chúa bớt giận, Tam Vương từ trước đến nay chưa từng nói ra chuyện gì mà không chắc chắn cả, không biết Tam Vương nói thế nào mà lại thành ra gạt Công Chúa được, chắc là Công Chúa hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm gì chứ, lần trước ta ngồi cùng với Tam Vương đón tiếp một sứ giả, trong lúc Tam Vương và sứ giả đang nói chuyện thì có nhắc đến rừng Khu Vụ. Tam Vương bảo ở Khu Vụ có ẩn dấu một bảo tàng của một vị Tiên đã chết ở đó, dù chưa biết là thật hay giả, nhưng nguyên nhân rừng Khu Vụ không có sinh vật nào sinh sống chắc chắn là vì sự xuất hiện của vị Tiên kia, cho nên ở đó dù không có bảo tàng thì nhất định cũng có bảo vật.
Cai Đô trưởng lão nghe xong vội che miệng cười thầm, Công Chúa thấy vậy liền giận dữ nói:
- Lão cười cái gì hả?
- Ôi Công Chúa của tôi ơi… Lời đồn về vị Tiên đã chết tại rừng Khu Vụ đã truyền trong cả Đế Quốc từ xưa tới nay rồi, còn chuyện bảo tàng chỉ là thêu dệt thêm thôi, đến việc có hay không ông Tiên hay bà Tiên nào chết ở đó còn chưa rõ nữa kìa.
- Ơ… Sao ta lại chưa từng nghe qua về lời đồn này, nhưng rõ ràng Tam Vương đã nói chắc chắn là có bảo tàng hay bảo vật gì đó ở đây cơ mà.
- Tam Vương nói như vậy với sứ giả chỉ để nâng cao giá trị của khu rừng chết này lên thôi, dù sao cũng sắp đến lễ kỷ niệm nên nói như vậy để nâng cao vị thế của Đế Quốc chúng ta cũng tốt mà, nói thẳng ra là Tam Vương đang chém gió đó… Ha ha.
- Như vậy rõ ràng là lừa ta rồi… Hừ... Hừ… Lần này về phải vặt hết râu của lão đi mới được.
Cai Đô chỉ biết lắc đầu cười khổ.
- Cai Đô trưởng lão này, bây giờ chúng ta quay về thôi, nhưng ta không muốn cưỡi thú nữa, ta muốn một bộ trang bị như mấy tên Thiên Ảnh kia kìa - Công Chúa chỉ tay về phía trước, nơi của nhóm người mặc đồ đen đang lướt quan lướt lại để dọn đường.
- Di chuyển trong địa hình như rừng Khu Vụ thì chỉ có cưỡi thú mới phù hợp, những phương tiện khác đều không di chuyển ở đây được vì ở đây không có Linh Khí để cung cấp, còn bộ trang bị của Thiên Ảnh thì cần phải trải qua đào tạo và luyện tập rất nhiều mới sử dụng thành thục được, Công Chúa lại chưa bao giờ động tới nó thì làm sao mà sử dụng.
- Aaaaaa chán chết đi được.
Công Chúa lại giận dỗi vỗ mấy cái lên lưng con nai đang mệt mỏi vài phát nữa,. Lần này con nai đã có chuẩn bị trước nên chỉ rùng người nhẹ chứ không có giật nảy lên vì bị bất ngờ như lần trước. Công Chúa hạ lệnh cho đoàn quân quay ngược lại đi về Đế Đô, trong miệng lầm bầm nói gì đó, chắc là đang chửi lão Tam Vương.
Đoàn người vừa quay lại đi thêm một đoạn ngắn nữa thì bỗng xa xa ở đằng sau phát ra một âm thanh như tiếng gầm vang dội. Một luồng ánh sáng tím bắn lên trời rồi tỏa ra cả một vùng, sau đó thu hẹp dần dần lại rồi tan biến mất.
Công Chúa nhìn thấy cảnh tượng ấy thì mặt mày tươi tỉnh hẳn lên. Bảo tàng, nhất định là bảo tàng hay bảo vật gì đó xuất thế rồi, nàng nhanh chóng ra lệnh cho đoàn quân quay lại, hướng về nơi phát âm thanh vừa rồi mà tăng tốc tiến tới. Trưởng lão Cai Đô thì bình tĩnh phán đoán lại âm thanh vừa phát ra, nó giống của một con quái thú, nhưng ở Khu Vụ này đến thỏ còn không thèm ở thì quái thú nào lại đến đây, biết đâu lại có bảo vật ở Khu Vụ này thật? Nghĩ vậy nên Cai Đô cũng không can ngăn Công Chúa mà cứ lẳng lặng đi theo.
Trước đó không lâu, cách đoàn người vài dặm là một hồ nước rộng lớn. Nước trong hồ trong xanh đến nỗi có thể nhìn thấy cả đáy hồ mặc dù nó rất sâu, hồ nước này tuy rộng lớn nhưng chỉ có một vài sinh vật nhỏ bé sinh sống. Bên dưới hồ nước, nằm sâu trong lớp bùn là một khối cầu màu tím rất to đang dần dần rung động, ánh sáng tím tỏa ra từ nó càng lúc càng đậm. Khối cầu này chính là Bản Thể Diệp Phong đã bị cổng nghiệp lực đưa đến ngày trước. Hôm nay kích thước của nó đã to hơn lúc mới xuất hiện rất nhiều. Ánh sáng tím từ khối cầu phát ra càng lúc càng dày đặc, đến khi cả mặt hồ màu xanh đều bị luồng ánh sáng đó nhuộm thành một màu tím, thì một âm thanh của tiếng nứt vỡ phát ra. Kèm theo sau đó là một hình thể to lớn xé tan màn nước từ dưới đáy hồ hướng lên trên.
Chính giữa mặt hồ, mặt nước bị đùn lên một khối lớn, từ khối nước ấy một hình thể phát ra ánh sáng tím đậm đặc bay vút lên không trung, kèm theo là một tiếng gầm vang dội của nó:
“GRÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO…………….”
Khắp không trung trên mặt hồ là một màn nước trắng xóa vì bị hình thể kia đùn lên cao rồi rơi xuống. Ánh sáng tím đậm đặc phát ra từ hình thể ấy phản chiếu lên những giọt nước bị bắn lên không trung, tạo nên một khung cảnh long lanh huyền diệu tuyệt đẹp.
Một thời gian ngắn sau thì ánh sáng tím dần dần thu liễm lại, nước cũng rơi hết xuống mặt hồ. Hiện ra trên không trung là một con Rồng to lớn, hai cánh đang vỗ nhẹ để giữ nó đứng vững trên không trung, thân thể nó được bao bọc bởi một lớp vảy màu tím huyền ảo, hai chân trước nhỏ và linh hoạt, hai chân sau thì to hơn, một cái đuôi dài bằng cả thân hình phía trước, trên đầu nó là ba đường thẳng nhô ra chạy dọc từ trước mắt cho tới sóng lưng. Đường thẳng đó nhô cao hơn ở trước đầu giống như sừng, nhưng lại có vảy bọc nên không giống sừng lắm. Con Rồng từ trên không trung đáp xuống bên bờ hồ rồi đứng đó ngây ngốc một lúc, nó đang khổng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, mọi thứ đều lạ lẫm xa lạ với nó. Nó chính là Diệp Phong chuyển thế thành Rồng.
“Ngươi tên là Diệp Phong, ngươi đến đây để tìm một người.”
Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Phong, chính giọng nói đó đã khiến Diệp Phong hạ cánh xuống bờ hồ rồi đứng ngây ra suy nghĩ. Nếu Diên Hoàng mà biết được lúc trước Hỏa Liên dùng thần thức truyền vào người Diệp Phong chỉ để nói có 12 chữ ngắn ngủn không đầu không đuôi như vậy chắc cười đến lộn ruột mất.
- Diệp Phong… Ta tên là Diệp Phong sao? Mà ta phải tìm ai, sao ta không nhớ một thứ gì thế này - Diệp Phong vẫn đang suy nghĩ rồi tự hỏi, hắn chẳng biết một cái gì hết ngoài cái tên Diệp Phong vừa được giọng nói kia nhắc đến. Mà cũng không biết nó có phải thật hay không nữa, còn vụ tìm người lại chẳng nói tìm ai hay người cần tìm ra sao thì bố ai mà biết được, đến cả bây giờ hắn tại sao lại ở đây, thân thể mang hình dáng như thế này là loại gì hắn còn chẳng biết.
Diệp Phong vừa đứng suy nghĩ được một lúc thì phía bên kia hồ, cây cối bị ngã dạt ra, từ trong đó một toán người lạ mặt xuất hiện, bọn chúng nhìn nhỏ hơn so với Diệp Phong rất nhiều. Trên người chúng mặc một bộ trang phục màu đen kì lạ bao phủ toàn thân, ngay sau nhóm người đó là một đoàn người cưỡi thú xuất hiện, thú thì có nhiều loài, nhưng người cưỡi chúng đều mang bộ giáp kim loại màu xanh giống nhau. Chính giữa đoàn người cưỡi thú ấy, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trên người mặc bộ giáp xanh như những người khác nhưng chi tiết của nó thì cầu kì và đẹp đẽ hơn, cô gái ấy hai mắt như lóe sáng khi nhìn vào con Rồng Diệp Phong.
Diệp Phong thức tỉnh, hóa Rồng bay lên gầm một tiếng và phát ra hào quang màu tím chỉ trong tích tắc. Mặc dù cả khu rừng chẳng có một sinh vật nào sinh sống nhưng cũng đã đánh động khiến đoàn người của Công Chúa tới tìm tới. Nhưng ngoài Công Chúa ra, vẫn còn một người khác bị thu hút bởi tiếng gầm và luồng ánh sáng tím ấy.
Một thân ảnh đang chạy rất nhanh xuyên quan khu rừng tiến tới hồ nước. Thân ảnh này chạy trong rừng nhưng lại vô cùng nhanh và linh hoạt, chạy nhanh đến nỗi tạo ra những tàn ảnh màu đỏ như máu ở phía sau, vừa chạy thân ảnh này vừa cười thầm:
- Khà khà khà… Trúng mánh rồi, chẳng lẽ ta đi dạo có một tí mà vấp món đồ cần tìm, lần này về ắt được đại ca thưởng to… Ha ha.
Thân ảnh ấy rất nhanh đã chạy tới gần hồ nước, nhưng hắn không xông vào mà phát hiện ở đó đang có rất nhiều người. Hắn vội nhảy phóc lên một cành cây đại thụ gần đó có thể nhìn rõ toàn bộ quang cảnh quanh hồ nước. Hắn thấy phía trước là một toán hơn một trăm người đang thủ thế chuẩn bị tấn công, ngoài ra còn một con thú đang đối diện với đám người ấy là:
- Ô cái đệt… Ba cái sụn trên đầu, vảy tím, đuôi dài, đứng bằng hai chân… Đại ca từng nói loại này là Tử Huyền Long… Chuồn thôi, đụng phải thứ dữ rồi - Hắn vừa quay người định bỏ chạy thì cảm thấy có gì đó không đúng, nêu quay người tiếp tục ngồi quan sát tình hình.
Công Chúa ánh mắt háo hức nhìn vào con Rồng trước mặt, tuy cô không biết nó là loại nào, nhưng chỉ cần biết nó là Rồng là được rồi. Bắt được nó đem về thì chuyến đi tìm bảo tàng này coi như không uổng công.
- Cai Đô, ông và Thiên Ảnh vây bắt con Rồng đó nhanh đi, ta muốn có nó.
Cai Đô nhíu mày, ông cũng không phân biệt được con Rồng trước mắt là loại nào, dù từng gặp qua rất nhiều thành viên của Long Tộc ghé qua đế quốc, nhưng ông chưa nghe đến loại này bao giờ cả. Không rõ năng lực của nó thế nào, nhưng nhìn nó chưa biến được thành hình dáng người thì chắc vẫn còn yếu và được quyền bắt mà không bị Long Tộc làm khó dễ. Cai Đô phân vân một lúc, thấy con Rồng màu tím trước mắt vẫn cứ đứng đó mà không hành động gì, cơ hội tốt chỉ có một lần, để nó bay mất thì đáng tiếc. Cai Đô ra lệnh Thiên Ảnh vây bắt con Rồng đó lại, còn lão cũng từ trên lưng gấu nhảy xuống chạy về hướng con Rồng tím.
Cả toán Thiên Ảnh lập tức lướt tới, chân chúng vẫn không chạm vào mặt nước mà lướt về phía trước. Cai Đô thì chạy trên mặt nước như chạy trên đất liền, cả nhóm người chia ra nhiều phương hướng về phía con Rồng mà tức tốc lao tới.
Thân ảnh ngồi trên cây cách đó một khoảng cảnh xa đang quan sát tình hình, thấy đoàn người lao tới thì cười khẩy:
- Lũ ngu… Muốn nạp mạng à, Tử Huyền Long nổi tiếng toàn là ác Long, tên này chắc cũng thế, tình hình như thế là hắn đang dùng trò giả ngu để vờn lũ chuột trước mắt này mà, may mà ta không lộ mặt ra.
Diệp Phong thấy nhóm người lạ mặt trước mắt bỗng nhiên lao tới. Hắn không biết họ có ý định gì, nhưng thấy họ lại chia ra như đang chuẩn bị tấn công mình, nên vội vung cánh bay lên không trung. Nhưng những người mặc đồ đen lại có thể bước đi trên không trung mà đuổi theo hắn, sau đó từ người chúng quẳng ra một đường ánh sáng, mấy chục người mặc đồ đen cùng quăng ra cái thứ ánh sáng kì lạ đó rồi kết hợp với nhau thành một tấm lưới sáng chói bao lấy Diệp Phong vào bên trong.
Diệp Phong bị chặn mất đường bay lên trên nên luống cuống quay xuống dưới, ngay lúc đó một lão già tóc bạc chạy tới vận lực ở hai tay nhắm vào ngực hắn mà tung một đấm, nấm đấm của một người nhỏ hơn thân thể Diệp Phong nhiều lần, nhưng lại mang lực lượng rất mạnh, khiến thân thể Diệp Phong đau nhói, mất đà rồi rơi từ không trung xuống mặt nước, chìm sâu vào hồ.
Thân ảnh ngồi trên cây chứng kiến cảnh tượng ấy liền trợn mắt mở to như không tin nổi, miệng lầm bầm chửi bới không ngớt rồi đứng dậy nói một câu: