Sau khi rời khỏi khu rừng. Hoàng Minh đi cùng Kiếm Tu về một ngôi làng nhỏ.
_Các vị hãy yên tâm, yêu nghiệt đã bị trừng trị, giờ đây tất cả có thể yên tâm sinh sống được rồi.
Kiếm Tu hướng về phía những người trong làng và nói.
_Đa tạ đạo trưởng rất nhiều. Tiểu Ngư thôn chúng tôi mấy năm nay vô cùng khốn khó nhưng cũng gom góp được một chút, đây là thành ý của mọi người trong thôn, xin đạo trưởng hãy nhận lấy cho.
Một lão nhân tóc bạc cầm một túi nhỏ đưa cho Kiếm Tu.
_Các vị xin đừng làm vậy, diệt trừ yêu nghiệt là bổn phận của người tu hành, hơn nữa các người đang trong cảnh khốn khó, hãy cầm lấy mà lo cho dân làng thì hơn.
_Đa tạ đạo trưởng rất nhiều.
Mọi người trong thôn đều ra sức cảm tạ Kiếm Tu. Có thể nói mấy năm gần đây cả làng không ngày nào được yên ổn, cuộc sống khó khăn còn phải cống nạp cho yêu quái khiến cả làng lâm vào cảnh vô cùng khốn khó, nhưng bây giờ yêu quái đã bị diệt trừ, có thể yên tâm mà lập nghiệp được rồi.
Từ biệt dân làng Kiếm Tu dẫn Hoàng Minh lên thuyền rời đi. Haiz, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này rồi. Mới hôm trước còn khốn khổ tìm thức ăn, đấu tranh với lũ khỉ, mà nhắc tới lũ khỉ hắn càng tức thêm, nếu có cơ hội nhất định phải quay lại giáo huấn lũ khỉ kia mới được. Nghĩ lại thì những việc trải qua như một giấc một, yêu đạo, quái vật, cả cô gái xinh đẹp kia nữa, không biết có còn gặp lại được nàng không.
Sau khi tắm rửa và thay y phục xong, hắn đứng nhìn lại mình ở trước gương đồng. Cuối cùng cũng tìm lại được bóng dáng anh tuấn ngày nào a, nhớ lại hình bóng tên khất cái hôm nọ làm hắn cảm thán. Xong xuôi, hắn ra ngoài tìm Kiếm Tu, bây giờ đã là sư đồ rồi, hắn phải đi bái phỏng mới phải phép chứ.
_Đệ tử Tần Hoàng Minh, bái kiến sư phụ.
Hắn khom người vái chào Kiếm Tu.
_Ngươi… Thật sự là tiểu tử lúc nãy?
Kiếm Tu nhìn hắn kinh ngạc nói. Này lão sư a, chưa từng thấy trai đẹp bao giờ à, có cần kinh ngạc như vậy không, hắn tự YY trong lòng.
_Chính là đệ tử, sư phụ có gì chỉ giáo?
_Không, chỉ là thực sự ngươi trông rất giống một người, đó là đại sư huynh của ngươi.
Kiếm Tu nhìn hắn cười nói.
_Sư phụ bảo sao? Con trông giống đại sư huynh ư?
_Đúng, 2 người các ngươi cứ như một khuôn mà ra vậy.
Chuyện này có phải là đùa không. Mình mà giống một người Trung Quốc ư, lại còn ở quá khứ xa xôi nữa, chẳng lẽ nói tổ tiên mình là người Trung Quốc? Chuyện này không có khả năng, hắn đã xem qua gia phả của gia tộc rồi, ông tổ 100% là người Việt a . Nhưng ngẫm lại thì người giống người rất nhiều, chuyện này chắc là không có gì sâu xa đâu. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn quay sang hỏi Kiếm Tu.
_Sư phụ, vị đại sư huynh kia là người như thế nào ạ.
_Hắn là một người tài giỏi, lại trọng tình nghĩa. Đúng rồi, nếu nói như vậy thì ngươi và hắn lại càng giống nhau.
Vuốt vuốt chòm râu, Kiếm Tu gật đầu nói. Đúng vậy, cả 2 người đồ đệ của lão đều là người trọng tình nghĩa. Đại đồ đệ thì không nói làm gì, ngay cả nhị đồ đệ của hắn mới thu đây lúc trước cũng đã xả thân cứu hắn 2 lần, điều này đã chứng minh rất nhiều. Còn về vấn đề tài giỏi hay không, nhìn vào sự giống nhau của 2 người, chắc hắn sẽ không thua kém sư huynh của mình nhiều.
_Sư phụ quá khen rồi. Con có lẽ còn kém xa với sư huynh nhiều lắm.
Hắn khiêm tốn đáp, nhưng trong lòng lại tự YY "lão tử hơn hắn là cái chắc."
Lênh đênh trên biển khơi 3 ngày, cuối cùng cũng tới đất liền. Trong 3 ngày qua hắn được Kiếm Tu chỉ điểm rất nhiều. Hắn biết được sư phụ mình là đồ đệ của Đa bảo đạo nhân, là đại đệ tử của Thông Thiên thánh nhân Triệt giáo. Hắn cảm thấy khóc không ra nước mắt, tại sao lại rơi vào đúng ngay cái bàn 3 chân này chứ. (ý lung lay dễ sập ấy mà :v) Hắn cũng có biết khá nhiều về Triệt giáo thông qua game, truyện… Triệt giáo là một trong tam giáo lớn nhất giới phong thần, môn chủ là Thông Thiên giáo chủ- là đồ đệ thứ 3 của Hồng Quân đạo tổ, được làm môn nhân của đại giáo phái như này rất hãnh diện a. Nhưng cái giáo phái này trong phong thần chiến gần như là bị tận diệt, ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng bị bắt, nghĩ đến đây hắn bắt đầu lo cho số phận của mình. Nhưng thôi kệ đi, nếu có chuyện gì xảy ra, chạy vẫn là trên hết.
Nhưng việc làm hắn tiếc nuối nhất không phải là gia nhập vào Triệt giáo mà chính là cái thân thể của hắn. Nghe Kiếm Tu bảo hắn sau khi trúng hỏa kiếm của Lí Dị đã lâm vào trạng thái nguy kịch, nhưng nhờ được phục đơn dược và dược thảo mà hắn thoát hiểm. Hơn hết dược thảo và đơn dược là loại rất hiếm, nếu người thường dùng sẽ trực tiếp hình thành bán tiên thể, có thể nhanh chóng tu luyện tiên quyết. Nhưng thất vọng thay, hắn không hình thành tiên thể gì cả, mà chỉ có thân thể kim cương bất toại, đao thương bất nhập thôi. Nếu thật là đao thương bất nhập thì hắn vui còn không hết, cái này đúng là vô địch thiên hạ a, thử nghĩ xem bạn chỉ cần đứng cho tên kia chém bao nhiêu tùy thích nhưng không làm gì được, trong khi bản thân lại có thể thoải mái vui đùa đối phương. Nhưng đó chỉ là giới hạn ở vũ khí phàm nhân thôi, những binh pháp của tiên nhân thì còn phải xem lại... trường thương của Ngưu vương là một ví dụ đấy, nhưng mà thân thể hắn cũng có thể bớt đi một phần sát thương của những binh khí đấy vào người . Haiz, nếu như ở thế giới khác thì mình là vô địch rồi, ở đây là phong thần giới a, nơi phép thuật ngự trị, kim cương bất toại bất quá cũng chỉ như là cái bao cát trong tay tiên nhân thôi.
Tàu cập bến, Kiếm Tu đưa cho hắn một cái mặt nạ bảo hắn mang vào, mặc dù không hiểu ý Kiếm Tu muốn gì nhưng lệnh sư không thể không nghe. Bước xuống tàu, hắn đã thấy một đoàn người ở đó, dẫn đầu là một thanh niên trông rất giống hắn. Trước hắn cứ nghi ngờ việc Kiếm Tu thổi phồng lên, nhưng giờ đây thì hắn nhận ra thanh niên trước mặt thật sự không khác mình một chút nào, có chăng là ở thanh niên đó có một phong thái vương giả mà hắn không có được.
_Sư phụ, người đi đường vất vả rồi. Vị này là…
Thanh niên khom người cúi chào Kiếm Tu . Khi đưa mắt sang nhìn Hoàng Minh và nói.
_Được rồi, đồ nhi, chúng ta về trước rồi nói chuyện sau.
_Dạ vâng, thưa sư phụ. Khởi kiệu, về phủ.
Quay sang đoàn tùy tùng, thanh niên nọ ra lệnh.
Khi kiệu về tới phủ, thanh niên nọ dẫn Kiếm Tu và Hoàng Minh vào thư phòng của mình. Nhìn Kiếm Tu đánh mắt, thanh niên nọ bảo gia nhân chuẩn bị trà rồi lui ra ngoài.
_Con bỏ mặt nạ ra đi, ở đây không có người ngoài rồi.
Kiếm Tu quay sang Hoàng Minh nói.
_Ra mắt sư huynh.
Tháo mặt nạ xuống, hắn hơi khom người cúi chào.
_Người này, đây là…
Nhìn vào khuôn mặt hoàn toàn giống mình như đúc, thanh niên nọ vô cùng ngạc nhiên. Hắn hướng về phía Kiếm Tu như chờ đợi gì đó.
_Thế nào, đồ nhi, có phải rất giống với ngươi không.
Kiếm Tu nhấp một ngụm trà, cười nói.
_Thật sự là giống nhau như đúc a, có lẽ đến con còn không thể phân biệt ra nữa mất. À mà sư phụ, vừa rồi hắn gọi con là sư huynh?
_Đúng vậy, đây là Tần Hoàng Minh, đồ đệ mà ta mới thu nhận được trong chuyến đi lần này, hi vọng 2 huynh đệ các ngươi sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
_Điều này thật là kì diệu quá đi. Không những giống nhau như đúc mà chúng ta bây giờ còn là sư huynh đệ với nhau nữa. Hoàng Minh sư đệ, ta tên Tử Tân, sau này đệ coi như là huynh đệ một nhà với ta, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
_Đa tạ sư huynh.
Nghe vậy hắn vội vàng cảm ơn. Lúc nãy đi về hắn đã chứng kiến rất nhiều thứ, không những có kiệu lớn đưa rước, mà trang viên này cũng rất lớn, người làm thì vô số kể chứng tỏ sư huynh mình là một người rất giàu và có thế lực a. Có một sư huynh như thế này cũng không tệ, hắc hắc. Vị sư huynh này hình như tên Tử Tân a, cái tên này có vẻ hơi quen tai, nghĩ tới đây cả người hắn đầy mồ hôi, chẳng lẽ…
_Huynh gọi là Tử Tân, chẳng lẽ huynh là…
_Đúng vậy sư đệ, không dấu gì ngươi, cha ta chính là Đế Ất thánh quân, mọi người thường gọi ta với cái tên là Thọ Vương.
Nghe tới đây, Hoàng Minh cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt. Không những đầu nhập vào Triệt giáo làm môn nhân, mà bây giờ lại thành huynh đệ với cả Trụ Vương trong truyền thuyết nữa. Cái quái gì thế này, lão thiên, ta làm gì ngươi mà ngươi lại hại ta thê thảm thế này a.
Thảm rồi, thảm rồi, thực sự là thảm rồi. Hiện giờ hắn cảm thấy rất rối. Sư phụ là môn nhân của Triệt giáo sẽ đại bại trong Phong thần, nếu như vậy thì dựa vào hiểu biết của hắn về Phong thần, vạch sẵn ra một vài đường lui để có thể tránh bị cuốn vào là được. Nhưng bây giờ thì thảm rồi, sư huynh của hắn là Trụ Vương a, tại sao không phải là Cơ Phát cơ chứ. Nghĩ tới đây hắn cảm thấy ông trời như trêu hắn vậy, người ta xuyên không, có năng lực siêu phàm, tiền tài thì vô kể, mĩ nữ thì ngã vào vòng tay như nấm, nhưng hắn thì sao? Ngay cả đường sống còn bị bịt mất chứ đừng nói gì tăng tiến. Giờ nghĩ lại lão sư bảo mình giống Trụ Vương, làm sao mà có thể cơ chứ, nếu nói khuôn mặt thì không nói làm gì, đằng này bảo tính cách cũng giống, đùa nhau chắc. Theo những gì hắn biết Trụ Vương là một người hoang dâm vô độ, lại bạo ngược, không nghe trung thần chỉ trọng nịnh thần và Đắc Kỷ. Càng nghĩ hắn lại càng thêm rối, vừa mới bái sư chẳng lẽ lại bỏ của chạy lấy người, hơn nữa hắn cũng không biết đi đâu lúc này, lỡ chẳng may gặp tên tiên nhân nào đấy thì có khi lại vĩnh biệt thế gian này. Thôi vậy, sau này có cơ hội sẽ tìm cách thoát thân vậy. Tất cả cũng tại vị sư phụ kia a, tính cách vị sư phụ này có thể là rất tốt và trọng tình nghĩa, không hiểu tại sao lại nhận người như Trụ Vương làm đệ tử nữa. Haiz, hi vọng là vị Trụ Vương này không quá tệ như trong nguyên tác.
Đã 3 tháng trôi qua, trong thời gian ở đây phần lớn hắn đều ở trong phủ của Thọ Vương để tầm đạo. Hắn hiện giờ cũng đã hiểu biết sơ qua một chút về cấp bậc tu tiên ở đây. Người mới tu luyện bắt đầu ở mức luyện khí kỳ để bắt đầu thu thập linh khí trong trời đất, rồi tới trúc cơ kỳ, sau khi đạt được kết đan kỳ sẽ hình thành tiên đơn trong người, có thể đằng vân phi hành, tuổi thọ cũng được kéo dài. Tiếp theo là luyện hư kỳ, sau khi đạt cảnh giới luyện hư kỳ cao nhất sẽ tiến hành hợp thể với tiên đơn trong người để hình thành tiên thể, trẻ mãi không già, tuổi thọ kéo dài vô hạn. Sau khi hình thành tiên thể thì còn phải dựa vào cơ duyên, nếu không muốn thăng cấp lên đại thừa cũng phải vài trăm năm, nhưng càng khó khăn hơn là mỗi lần tiến cấp sẽ bắt đầu tiến hành độ kiếp, đối mặt với lôi kiếp, nếu có chuẩn bị thì tốt, còn nếu không thì sẽ bị lôi kiếp đánh cho hôi phi yên diệt. Tầng cao của tiên nhân gồm có thái tiên , huyền tiên và thượng tiên, mỗi cấp đều phân ra sơ, trung và thượng. Mấy cái này thì không cần nói, vài ngàn năm mới có một người. Cuối cùng, đẳng cấp Thánh Nhân, là tồn tại ngang với trời đất, chỉ nhấc tay nhấc chân cũng có thể hủy diệt một đất nước. Còn về Đạo Tổ Hồng Quân, hắn lập tức cho qua, đã là sư phụ của 3 thánh nhân thì chắc lão cũng là trùm của trùm cuối rồi. Khi nhắc tới sức mạnh của thánh nhân, hắn vô cùng e ngại. Phải biết rằng trong cuộc chiến cuối cùng ở Chu Tiên trận, một mình Thông Thiên phải đối đầu với tứ thánh là Nguyên Thủy, Lão Tử, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, còn về phần Nữ Oa thì cũng cùng một phe bên Tây Kỳ nhưng vì sao không có trong trận đánh đó thì hắn không biết.
Qua 3 tháng tu luyện. Mặc dù đã phục đơn dược và linh thảo quý hiếm nhưng Hoàng Minh ngoài việc có được thân thể kim cang bất toại thì hắn vẫn không thể làm gì để hấp thu được linh khí. Nếu nói là do căn cơ của hắn kém, là một kẻ ngu độn thì không phải, từng là một học sinh rất xuất sắc, đạt số điểm cực cao trong các kì thi, hơn cả khi học những bộ nội công tâm pháp của Kiếm Tu và Tử Tân đưa cho hắn đã học rất nhanh khiến 2 người vô cùng ngạc nhiên. Nhưng tại sao tới bây giờ hắn vẫn chưa thể hấp thu linh khí, cần biết là với công pháp của Triệt Giáo việc người phàm có thể tiến hành hấp thu linh khí chỉ cần 1 tuần là đủ rồi, sau đó phải dựa vào căn cơ mà phát triển, điều này khiến Kiếm Tu cũng hơi thất vọng.
_Sư phụ, đệ tử thật bất tài.
Nhìn nét mặt Kiếm Tu, hắn cũng cảm thấy chột dạ. Chắc có lẽ hắn không thuộc về thế giới này nên việc hấp thu linh khí với hắn là vô phương.
_Không có việc gì, mặc dù không hấp thu được linh khí nhưng những nội công tâm pháp ta cho con cũng sẽ giúp con rất nhiều. Có ta và đại sư huynh con ở đây, sẽ không có ai có thể bắt nạt con được đâu.
Kiếm Tu nhìn hắn hiền từ nói khiến hắn vô cùng cảm động.
_Sư đệ, sư phụ nói đúng đấy, nếu có ai dám khinh thường đệ, cứ nói cho sư huynh, ta nhất định sẽ ra mặt giúp đệ.
Từ xa, Tử Tân đi vào cười nói.
_Sư huynh đã trở về. Có lẽ đệ cả đời này cũng chẳng được như sư huynh và sư phụ, chỉ làm phiền 2 người thôi.
Hắn tiếc nuối nói. Sư huynh hắn bây giờ đã tới trúc cơ trung kỳ, sư phụ hắn cũng đã bước vào luyện hư sơ kỳ, còn về phần Ngưu Vương thì nghe sư phụ hắn bảo cũng chỉ là Luyện Hư sơ kỳ mà thôi, nếu như gặp lại chắc chắn Kiếm Tu có thể đánh một trận với hắn, còn về vị nữ tử kia thì thực lực sâu không thấy đáy.
_Sư đệ nói sai rồi. Đã là huynh đệ thì coi nhau như người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, chỉ cần Tử Tân ta còn trên thế gian này thì đệ sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Nhìn Tử Tân vỗ ngực nói hắn vô cùng cảm động. Hắn biết những lời này của Tử Tân nói ra là thật tâm. Mấy tháng nay hắn cũng đã hiểu thêm rất nhiều về vị sư huynh này. Không những anh tuấn tiêu sái, mà còn rất tài giỏi. Văn thao võ lược, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Con người của hắn rất trọng tình nghĩa, đối xử với người xung quanh rất tốt, đến cả những gia nhân trong phủ hắn cũng đối xử vô cùng tốt. Trong nguyên tác có nói Trụ Vương là người đam mê tửu sắc, nhưng theo hắn quan sát thì điều này hoàn toàn là sai lầm. Mặc dù Tử Tân là một con tửu quỷ, nhưng hắn tuyệt không phải dạng người háo sắc, có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp nhà quyền quý đưa đến tận cửa nhưng hắn vẫn không màng tới, chỉ hết lòng yêu thương hai người vợ của hắn là Dương Cửu và Khương Văn Sắc. Điều này làm Hoàng Minh không sao lí giải được, đây còn là Trụ Vương mà hắn đã từng đọc trong những cuốn tiểu thuyết không? Phải chăng Trụ Vương trở thành bạo chúa là vì Đắc Kỷ? Nếu nói như vậy thì nên tiêu diệt con hồ ly này trước mới là phải đạo. Có lẽ về phe của Trụ Vương này cũng không tệ lắm.
_Sư đệ, mấy tháng nay ngươi cứ giam mình trong phủ như không buồn chán sao?
Tử Tân ngồi một bên nhìn Hoàng Minh, chán nản nói. Đã nửa năm trôi qua, khoảng thời gian này Hoàng Minh đều tự giam mình ở trong phủ để luyện tập với hi vọng có thể hấp thu được một chút linh khí. Sở dĩ hắn như vậy là vì hi vọng bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể đương đầu với các tiên nhân khác để sống sót, nhưng phần lớn hắn cảm thấy có lỗi với Kiếm Tu và sư huynh của hắn. Trong nửa năm này, Kiếm Tu và Tử Tân thường xuyên đem tới cho hắn những kì trân dị dược trên thế gian để giúp hắn nhanh chóng có thể hấp thu được linh khí, nhưng kết quả vẫn cứ như cũ, bản thân hắn mặc dù có khỏe thêm, cộng với tinh thần sảng khoái ra thì hắn không thể hấp thụ được một chút linh khí nào.
_Sư huynh, ta không hề thấy chán nản chút nào cả. Hơn hết ta muốn tu luyện để có thể hấp thu linh khí, không làm phụ lòng của sư phụ và sư huynh.
_Sư huynh con nói đúng đấy, con hãy ra ngoài thăm thú khắp nơi, đừng nên suốt ngày chỉ ở trong phủ như vậy.
Ở một bên Kiếm Tu cũng muốn khuyên nhủ hắn.
_Sư phụ, xin người đừng nói nữa. Sư huynh thân là thái tử, một ngày nào đó sẽ kế thừa ngai vị trở thành vua của một nước, không thể kế thừa y bát của sư phụ. Con ra sức luyện tập với hi vọng một ngày nào đó có thể trở thành một vị đại tiên mọi người nể phục, làm rạng danh sư môn.
_Hoàng Minh, ta biết con có tâm chí muốn tu tiên, nhưng có lẽ con không có duyên với tiên đạo, nếu có thể con hãy đi theo học tập sư huynh của con, cùng giúp huynh ấy bảo vệ đất nước. Ta tin với bản lĩnh của con bây giờ, chắc chắn sẽ là một vị tướng tài giỏi.
_Sư đệ, sư phụ nói phải lắm. Chẳng cần trở thành tiên nhân làm gì, sư đệ cứ theo ta bảo vệ đất nước này, bảo vệ cư dân bách tính.
Tử Tân vỗ vai Hoàng Minh và nói.
_Đa tạ sư huynh và sư phụ, con xin nghe giáo huấn.
Đến nước này Hoàng Minh cũng chả muốn cố gắng làm gì nữa. Không thành tiên nhân thì vào triều làm quan có sao đâu? Nếu như làm tốt thì có khi lại sung sướng cả đời ấy chứ. Thêm cả nếu vào triều làm quan, với hiểu biết của mình, có khi lại lật được cái ván cờ này cũng nên. Suy nghĩ thông suốt, tinh thần hắn bắt đầu sảng khoái hẳn ra.
_Nếu đã như vậy thì mấy hôm nữa con hãy theo ta và sư huynh vào triều
_Vào triều? Sớm như vậy a, con còn chưa chuẩn bị xong tinh thần.
Hắn cười cười đáp.
_Tiểu tử, tưởng ngươi buồn rầu lắm chứ, giờ đã cười đùa được rồi à. Ta và sư phụ dẫn ngươi vào triều chỉ để ngươi mở mang thêm kiến thức của ngươi thôi. Bây giờ vẫn còn quá sớm để ngươi có thể vào triều làm quan được.
_Hắc hắc, vậy sau này tiểu nhân xin nhờ thái tử gia nâng đỡ nhiều.
Hắn làm bộ khom người cười lấy lòng.
_Biến, nhìn bộ dạng của ngươi sau này nhất định là một gian thần rồi, có khi ta phải ra tay tiêu diệt ngươi từ sớm thôi.
_Hắc hắc, chúng ta là huynh đệ một nhà a, thái tử gia nhất định sẽ không bạc đãi tiểu nhân đâu.
Nhìn 2 đồ đệ của mình cười đùa với nhau Kiếm Tu cảm thấy rất vui. Đại đồ đệ thân là thái tử sẽ không theo lão kế thừa được y bát của mình. Nhị đồ đệ thì lại vô duyên với tiên đạo. Nhưng 2 đồ đệ của lão đều là có cốt cách hơn người, có lẽ với lão như thế này đã là viên mãn rồi.
Hai ngày sau, hắn cùng Kiếm Tu và Tử Tân vào triều để dự chầu. Trên đường đi hắn đã được dặn đi dặn lại chỉ cần đứng yên quan sát rồi học tập, không cần nói hay làm bất cứ thứ gì. Việc này khiến hắn vô cùng buồn bực, hắn có phải con nít 3 tuổi đâu cơ chứ. Nhưng mặc dù bực tức trong lòng nhưng hắn vẫn nghe theo, có trời mới biết nếu trong buổi chầu mình làm gì hay nói gì đó có khi bay đầu chứ chả chơi.
Đến đây đúng là mở rộng tầm mắt của hắn. Hoàng cung đúng là nơi xa hoa bậc nhất, khuôn viên rộng lớn cùng với những kiến trúc tinh xảo khiến hắn thật muốn chạy đi thăm thú khắp nơi. Bên trong chính là Chiêu Tuyên điện, đây là nơi mà các buổi chầu diễn ra. Lúc hắn bước vào đã thấy 2 hàng người được chia ra đứng ở hai bên. Một bên là một dãy những người được trang bị khôi giáp chỉnh tề, đứng đầu là một lão nhân tóc bạc, có lẽ đây chính là hàng ngũ các quan võ. Vậy bên kia thì toàn những người dáng vẻ đạo mạo, nho nhã, đứng đầu cũng là một lão nhân tóc hoa râm. 2 người này chính là Thừa Tướng Thương Dung và Thái Sư Văn Trọng, đây chính là 2 vị đại thần đã hết lòng ủng hộ Trụ Vương mặc dù biết Trụ Vương chỉ là một tên bạo ngược, hoang dâm vô đạo. Đi theo sư phụ và sư huynh đứng ở một bên, hắn bắt đầu nhìn quanh, mãi cho đến khi chân hắn sắp chịu không nổi nữa thì một người mặc long bào bước vào và ngồi lên ngai vàng. Đây chính là Đế Ất ư? Khác xa so với tưởng tượng của hắn, nhìn thế nào cũng chỉ là một lão nhân già yếu, bệnh tật, đâu có chút nào trông giống với một vị vua của một nước cơ chứ.
_Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Tiếng hô vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhìn mọi người xung quanh đều quỳ xuống hắn bất giác sững sờ.
_To gan, gặp vua mà không quỳ là tội bất kính. Tam đệ, người theo ngươi muốn khi quân phạm thượng hay sao?
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn với con mắt kinh ngạc. Người lên tiếng là một thanh niên áo trắng, lúc trước được Tử Tân giới thiệu là Vi Tử Diễn, con thứ hai của Đế Ất. Vi Tử Diễn là con của một phi tần khác nên rất ghen ghét với vị thế của Tử Tân. Còn về phần Vi Tử Khải- con trai trưởng của Thái Ất cũng chả tốt đẹp gì cho cam, mặc dù cả hai đều là anh em ruột nhưng Tử Khải được sinh ra khi mẹ cả hai đang làm thiếp cho Đế Ất, sau khi lên làm hoàng hậu mới hạ sinh ra Tử Tân. Điều này khiến Tử Tân bị cả 2 người anh của mình luôn tìm cách tính kế hãm hại.
_Xin phụ hoàng khai ân. Đây là sư đệ của con, bởi vì bấy lâu nay hắn theo sư phụ ẩn cư trên núi tu luyện đạo thuật nên không hề biết lễ nghĩa, xin phụ hoàng khai ân.
Tử Tân lên tiếng cầu xin. Lúc này Hoàng Minh cũng đã quỳ xuống và không dám ngẩng đầu lên. Mẹ kiếp, lại quên mất cái vụ này nữa chứ, bây giờ không khéo bị kết tội khi quân mất đầu chứ chả chơi.
_Nếu đã là đệ tử của quốc sư thì lần này bỏ qua vậy, các khanh có ý kiến gì không?
Đế Ất đưa mắt nhìn xuống dưới quần thần, lên tiếng hỏi.
_Hoàng thượng thánh minh.
Tất cả văn võ bá quan đồng thanh đáp.
_Tạ ơn hoàng thượng khai ân.
Lúc này cả hắn và Kiếm Tu đều lên tiếng cảm tạ. Hắn cảm thấy nhẹ cả người, thiếu chút nữa là phải về chầu trời rồi.
Thực sự thì những gì văn võ bá quan thảo luận ngày hôm nay hắn cũng chả thèm để tâm, nhưng có một điều làm hắn vô cùng bực tức. Văn Thái Sư vừa chiến thắng trở về sau cuộc chiến với Quỷ Phương ở phía bắc. Bọn người này chỉ chăm chăm vào việc tổ chức tiệc linh đình để cảm tạ thần linh, thánh tổ Thành Thang bảo trợ, giúp nhanh chóng dẹp yên phản loạn. Ta khinh, nếu thánh tổ Thành Thang có linh thì còn mất nước vào tay Cơ Phát sao? Các người tạ ơn thần linh để sau này bọn hắn cùng Cơ Phát thảo phạt các ngươi sao? Cái các ngươi cần là biết ơn những người như Văn Thái Sư và các chiến sĩ đã anh dũng ngoài sa trường kia kìa. Mặc dù trong lòng cảm thấy bực tức nhưng hắn cũng chả dại mà phác tác ra ngoài, hắn biết người xưa rất coi trọng thần thánh, nếu hắn dám ý kiến có khi tội còn nặng hơn cả khi quân phạm thượng nữa. Vứt cái vô đề này qua một bên, cái làm hắn chú ý đến chính là hôn sự của Hoàng Phi Yến với sư huynh hắn. Hoàng Phi Yến là em gái của Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, sau này vì Hoàng Phi Hổ đầu phục quân Chu nên đã bị chính tay Trụ Vương giết chết. Chậc, vị sư huynh này đúng là sung sướng a, đã có hai người vợ như hoa như ngọc hết lòng hầu hạ, bây giờ còn sắp có thêm một bà vợ bé nữa.
_Đệ làm ơn đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa được không?
Ngồi trên xe ngựa, Tử Tân hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt gian tà của Hoàng Minh.
_Hắc hắc, sư huynh, chúc mừng huynh a, nghe bảo Hoàng tẩu là một cô gái rất xinh đẹp a.
Hoàng Minh cười cười nói.
_Xinh đẹp thì đã sao? Nàng cũng không thể được chọn ý chung nhân cho bản thân mình được.
Tử Tân chán nản nói.
_Vậy tại sao huynh lại không từ chối.
Nhìn Tử Tân vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Minh cũng không cười đùa như trước nữa.
_Nếu như ta làm được ta nhất định sẽ làm, nhưng thật sự, cuộc hôn nhân này cũng chỉ nhằm để củng cố thực lực của hoàng triều mà thôi. Chỉ hi vọng ta có thể bù đắp một phần nào đó cho nàng ta.
Hoàng Minh biết những lời này của Tử Tân là thật lòng. Bản thân hắn cũng biết Tử Tân không mấy coi trọng những hôn nhân mang tính chính trị như vậy, Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng như vậy, bởi vậy Tử Tân luôn hết mực yêu thương 2 người vợ của mình. Chính điều này làm Hoàng Minh hoàn toàn không thể hiểu được, đây còn đâu bong dáng một Trụ Vương dâm ô được miêu tả trong sách vở nữa. Vỗ vai Tử Tân, hắn an ủi.
_Sư huynh đừng lo, Hoàng tiểu thư lấy được phu quân như huynh là rất hạnh phúc rồi.
_Ha ha, được rồi, vấn đề của ta tạm không nhắc đến nữa. Hay nói đến chuyện của ngươi đi.
Tử Tân khoát vai Hoàng Minh cười nói.
_Ta? Có gì để nói sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi.
_Tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, bằng tuổi ngươi ta đã có 2 đứa con rồi đấy, ngươi còn không mau tính chuyện chung thân đại sự của ngươi đi.
_Ta xin, thật sự thì lúc này ta chỉ muốn chuyên tâm vào việc tu luyện thôi.
_Suốt ngày chỉ biết tu luyện, ngươi không cảm thấy nhàm chán à?
_Sư huynh con cũng có ý đúng đấy, ta thấy nếu con thành gia lập thất có khi sẽ tốt hơn nhiều.
Kiếm Tu ngồi một bên cũng cười nói vào.
_Sư phụ, ta thực sự chỉ muốn tu luyện thôi, còn cái đó thì tùy duyên đi.
Thấy cả hai người cùng công kích, Hoàng Minh cũng chỉ buông ra được một câu như vậy thôi.
_Sư đệ, tối nay là yến tiệc mừng Văn Thái Sư chiến thắng trở về, hay là ngươi đi cùng ta với sư phụ tới đó, nếu hợp nhãn với tiểu thư nhà nào, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
_Ta xin, huynh nhìn ta giống kẻ vô dụng lắm sao. Tán gái á, huynh còn kém xa ta nhiều lắm.
Hắn cười cười nói.
Buổi tối hắn cùng với sư phụ và sư huynh đi vào trong thành dự yến tiệc. Đây là lần đầu tiên Hoàng Minh tham gia vào yến tiệc như thế này, đúng là được mở rộng tầm mắt. Đế Ất trước quần thần phát biểu, nôm na là cảm tạ thần linh, thánh tổ Thành Thang đã phù hộ giúp đẩy lui được quân phản loạn. Mặc dù không đồng tình nhưng hắn cũng chỉ cam lòng im lặng ở một bên lắng nghe thôi. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn kỹ Văn Trọng. Văn Thái sư là nguyên lão hai triều, năm nay đã hơn 50 tuổi, tướng mạo uy nghiêm, hai mắt có thần, cả người tỏa ra khí chất phi phàm mà người thường không có được. Hoàng Minh thầm tiếc cho một người như Văn Trọng, đến cuối cùng cũng không thoát được tai kiếp ở Tuyệt Long Lĩnh. Ngồi ở phía dưới Văn Trọng là một vị tướng quân trẻ tuổi, mắt phượng mày ngài, để râu ngắn, chính là Hoàng Phi Hổ. Đây chính là một trong những đại công thần trong việc chinh phạt Trụ, hắn muốn sớm kết giao với người này, hi vọng có thể lôi kéo hắn ở lại nhà Thương.
Đế Ất phát biểu xong cũng là lúc yến tiệc chính thức được bắt đầu. Sơn hào hải vị được đưa lên, mặc dù ẩm thực thời cổ đại không phát triển như thời đại của hắn nhưng những thức ăn ở đây khiến hắn vô cùng hài lòng.
_Phụ hoàng, lần trước tam đệ tại Phi Vân Các biểu diễn một màn “thác lương hoán trụ”. Hôm nay là ngày yến tiệc chiêu đãi quần thần, đúng lúc sư đệ của tam đệ xuất sơn, ta tìm một vài tên võ sĩ đến đọ sức với sư đệ hắn một phen, vừa trợ tửu hứng và cũng cho chúng ta được mở mang tầm nhìn xem nhị đồ đệ của Kiếm Tu Quốc Sư như thế nào.
Người lên tiếng chính là Vi Tử Diễn. Từ trước đến nay hắn đều si mê Hoàng Phi Yến nhưng không được đoái hoài tới, nay mĩ nhân lại được gả cho tam đệ, người mà hắn căm hận nhất. Mặc dù trước giờ có đấu đá nhưng đều là hắn chịu thiệt, bây giờ hắn muốn nhân cơ hội này làm xấu mặt sư đệ của tam đệ, xem như trả bớt những uất ức trong lòng bấy lâu. Mặc dù hắn không biết sư đệ của tam đệ lợi hại ra sao, nhưng nhìn kĩ thì chẳng có bao nhiêu uy hiếp cả, nhưng võ sĩ hắn mang về là những võ sĩ uy dũng nhất phía bắc, bất kì ai trong bọn họ cũng đều có thể đánh bay được tên sư đệ yếu đuối kia của tâm đệ.
Đang thưởng thức món ăn ngon bên này, Hoàng Minh cũng vô cùng ngạc nhiên. Hắn biết giữa Tử Tân và hai người huynh đệ của mình không được hòa hợp, vì vương quyền mà tranh giành đấu đá nhau. Nhưng hắn tuyệt không nghĩ được tại sao Vi Tử Diễn lại nhằm vào hắn.
_Tại hạ Vi Tử Diễn, không biết xưng hô với vị đạo trưởng kia như thế nào?
Thấy Hoàng Minh không lên tiếng, Vi Tử Diễn cảm thấy hơi bực tức nhưng không tiện phát tác.
_Tại hạ họ Tần, tên Hoàng Minh, bất quá chỉ luyện qua một chút võ công, không xứng đáng với hai chữ “đạo trưởng”.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp. Hắn thật sự không muốn đôi co vấn đề này, càng không muốn lên đài đấu, hắn chả dư hơi để đi làm người biểu diễn mua vui cho người khác cả.
_Đạo trưởng quá lời rồi, đạo trưởng là đệ tử của Quốc Sư thần thông quảng đại, nào có thể chỉ biết một chút võ công kia chứ, hay là đạo trưởng không dám lên?
Thấy Hoàng Minh không có vẻ như là muốn đấu, Vi Tử Diễn thầm khinh bỉ trong lòng.
_Nhị ca, sư đệ của ta thực sự không lên đấu, nếu không hay để ta tiếp người của huynh.
Thấy tình hình căng thẳng, Tử Tân lên tiếng giải vây.
_Tam đệ, chúng ta đã được nhìn qua sức mạnh của ngươi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn xem thực lực của sư đệ ngươi là như thế nào thôi. Chẳng lẽ đồ đệ của Quốc Sư lại là một kẻ hèn nhát không ra gì sao?
Vi Tử Diễn châm chọc.
_Ngươi…
Đang định phát tác thì Tử Tân được một bàn tay ngăn lại.
_Sư huynh việc này để đệ lo.
Hoàng Minh nhỏ tiếng nói với Tử Tân.
_Nếu như mọi người đã có lời mời, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy.
_Được, vậy xin mời đạo trưởng bước lên phía trước.
Nói rồi Vi Tử Diễn kêu người cho gọi các võ sĩ của hắn vào. Nhìn thân hình đồ sộ của những tên này khiến Hoàng Minh chặc lưỡi. Bọn này ăn gì mà to khủng khiếp, nhìn những tên này so với hắn giống như người khổng lồ so với tí hon vậy. Nhưng mặc dù vậy Hoàng Minh vẫn tự tin với thực lực của bản thân, với tấm thân kim cang bất toại cộng với những võ công hắn đã tu luyện, cho dù có vài tiên nhân phổ thông hắn vẫn có thể đánh được một trận chứ đừng nói những tên người thường này.
_Các ngươi lên hết một lượt đi cho ta đỡ tốn thời gian.
Nhìn những tráng hán cao to vạm vỡ, Hoàng Minh đưa ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích.
Như đã động tới lòng kiêu ngạo của họ, những tráng hán lập tức giận dữ. Đối với họ tên trước mặt chẳng khác nào một đứa con nít, chỉ cần một quyền là có thể đánh bay được hắn, nhưng tên này lại dám cuồng ngôn khiêu khích bọn họ. Một tráng hán lao tới tung một quyền to vào người Hoàng Minh. Những tưởng người nhỏ bé đó sẽ né tránh, nhưng hắn vẫn hoàn toàn đứng đó. Mắt thấy quyền đầu của tráng hán sắp trúng vào người Hoàng Minh, mọi người đều hoảng sợ, một người nhỏ bé như vậy nếu trúng quyền đó không chết cũng bị thương nặng a. Trong lòng Vi Tử Diễn như nở hoa, đúng rồi, đánh chết hắn đi.
Nhưng cảnh tượng chàng trai nhỏ bé bị đấm bay đi không diễn ra. Khi quyền của tráng hán sắp chạm tới liền bị bàn tay của Hoàng Minh chặn lại.
_Hắc hắc, hình như ngươi chưa xuất toàn lực thì phải. Giờ thì xem đây.
Mỉm cười trêu chọc tráng hán, Hoàng Minh đưa chân lên đá thẳng vào bụng của tráng hán nọ khiến cả người hắn bay ngược về sau. Nặng nề rơi xuống sàn, hốc mắt tráng hán nọ trắng dã, đã bất tỉnh. Đấy là Hoàng Minh còn nhẹ tay, nếu không thì có lẽ một cước đó cũng khiến cho tráng hán kia tàn phế cả đời.
Bên kia, những tráng hán khác nhìn thấy một người của mình nhanh chóng đã bị đánh bay thì lập tức ngạc nhiên. Họ biết được thực lực của đồng bạn mình, nếu một cước có thể đá bất tỉnh được hắn thì con người bé nhỏ kia kinh khủng đến mức nào. Bọn hắn cũng không tin là đồng bọn hắn đang diễn trò, bọn hắn đã được Vi Tử Diễn ra lệnh là đánh cho tên trước mặt tàn phế. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, bọn hắn không còn dám khinh thương cái tên nhỏ bé trước mặt nữa.
_Vẫn quy tắc như cũ, các ngươi lên một lượt đi.
Nhìn những tráng hán không có động tĩnh, Hoàng Minh lên tiếng.
Đúng, tất cả cùng lên. Ở đây bọn họ có hơn mười người, nếu tất cả cùng lên có thể sẽ áp chế được gã quái vật trước mặt.
Nhìn nhau gật đầu, hơn mười tráng hán nhất tề lao lên tấn công Hoàng Minh. Nếu nói một cước đá bay một tráng hán vừa rồi của Hoàng Minh khiến mọi người kinh ngạc, thì bây giờ tất cả đều khiếp sợ trước võ công của hắn. Hơn mười tráng hán lao vào Hoàng Minh như miếng thịt béo, nhưng nhìn hắn tả xung hữu đột giữa vòng vây đó, lần lượt đánh ngã tất cả những tráng hán xung quanh mình. Khi người cuối cùng nằm xuống, xung quanh không hề có bất cứ âm thanh nào, mọi người xung quanh không khỏi bàng hoàng. Một người nhìn không có sức uy hiếp nào với chiếc mặt nạ kì lạ trên mặt, tưởng chừng như có thể bị một đấm của các tráng hán kia là có thể đo ván. Nhưng điều không tưởng được là, một mình hắn đã cho tất cả tráng hán kia đo sàn dưới chân mình, điều này thật quá mức thần kì đi.
_Hay, hay, đúng là đồ đệ của Quốc Sư đại nhân, võ công thực sự rất cao cường. Xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô như thế nào? Văn Trọng vuốt chòm râu, sảng khoái nói khiến mọi người dần trấn tĩnh lại.
_Tiểu điệt Tần Hoàng Minh, nhị đồ đệ của Kiếm Tu sư phụ ra mắt Văn sư bá.
Hoàng Minh khom người chắp tay hành lễ với Văn Trọng. Luận về bối phận Văn Trọng là đệ tử của Kim Linh Thánh mẫu, cũng chính là sư đệ đồng môn với Kiếm Tu, là trưởng bối của Hoàng Minh. Thấy Hoàng Minh hiểu lễ nghĩa như vậy khiến Văn Trọng rất vui, miệng không ngừng khen hắn.
_Quả không hổ danh là đồ đệ của Quốc Sư đại nhân, ta cũng vừa mới được người khác tặng cho một đôi bạch hổ ở bắc địa, không biết Tần đạo hữu có hứng thú muốn thử sức với bọn chúng một phen hay không?
Vi Tử Khải nhấp một ngụm rượu, lên tiếng hỏi. Mặc dù lời nói của hắn có vẻ như tán thưởng, nhưng Hoàng Minh sao có thể không hiểu được. Mẹ kiếp, hai tên nhị thế tổ các ngươi, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm lại đi chọc lão tử, được rồi để xem hai con mèo nhỏ của các ngươi có làm gì được ta không?
_Nếu như Vi Tử Khải đại nhân có lời mời thì tại hạ xin lĩnh mệnh.
_Sư đệ, ngươi không được vọng động, ta nghe nói bạch ở bắc địa vô cùng to lớn và hung dữ. Việc này hay là thôi đi, ta sẽ giúp đệ thoái thác.
Nhìn Hoàng Minh lại muốn đánh, Tử Tân nhỏ tiếng khuyên ngăn. Hắn cũng nghe được từ những binh sĩ chinh chiến ở phía bắc với Quỷ Phương, những con bạch hổ ở đó có thể dùng móng vuốt của mình đập nát một tảng đá chứ chả chơi.
_Sư huynh, đừng lo cho ta. Huynh quên thân thể của ta là đao thương bất nhập a. Sẽ không có việc gì đáng ngại đâu.
Hắn vỗ vai Tử Tân trấn an. Đùa gì chứ, bất quá chỉ là hai con mèo nhỏ mà thôi, có cần phải như gặp đại địch như vậy không. Nhưng mạnh mồm chưa được bao lâu thì khi nhìn thấy hai con bạch hổ hắn cảm thấy mình chơi hơi liều rồi. Thân thể hai con bạch hổ này to gấp đôi hổ bình thường, nhìn những móng vuốt và cặp răng nanh của nó khiến Hoàng Minh không rét mà run. Nhưng hắn biết bây giờ mà rút lui thì không còn mặt mũi nào nữa, hi vọng cái thân thể này sẽ chịu đựng được.
Văn Trọng, Kiếm Tu hợp lực tạo thành một kết giới nhỏ để bảo vệ những người xung quanh. Cửa lồng được mở ra, cả hai con bạch hổ thong thả đi ra, cặp mắt đỏ ngầu của chúng nhìn thẳng vào thân thể nhỏ bé trước mặt. Chúng không có vẻ gì là vội vã cả. Với chúng, thứ trước mặt chỉ có thể coi như là bữa ăn nhẹ của chúng mà thôi.
Nhìn bọn hổ vẫn ung dung và coi mình như món đồ chơi khiến Hoàng Minh cảm thấy tức giận. Hai con súc sinh này, lão tử không ra oai thì chúng mày còn khinh thường ta nữa a. Nghĩ là làm, Hoàng Minh nhún chân bật người lao về phía trước tung một quyền vào thẳng mặt của một con bạch hổ, quyền này khiến nó bay đi một đoạn xa đập thẳng vào kết giới. Lồm cồm bò dậy, cả hai con bạch hổ đều không thể tưởng tượng được rằng kẻ mà bọn chúng cho là con mồi lại ra tay trước, điều này như đã chạm vào tự tôn của bọn chúng. Cả hai con đều gầm lên và lao về phía Hoàng Minh. Từ trước đến nay, Đại Thương đã nhiều lần giao chiến với Quỷ Phương ở phía bắc nhưng cũng không thu được lợi ích gì quá to lớn, một phần ở nơi đó địa hình hiểm trở, một phần vì bị đội quân bạch hổ cản lối. Với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, đội quân bạch hổ này đã khiến cho quân Đại Thương nhiều lần đại bại, đến ngay cả những người thần thông quảng đại như Văn Trọng cũng không có cách gì có thể đối phó được với đội quân này. Nhìn hai con bạch hổ chạy tránh né con người nhỏ bé trước mặt như hung thần khiến mọi người không dám tin đây chính là loài bạch hổ khát máu khiến đại quân Nhà Thương đau đầu.
Nhìn hai con bạch hổ hầu như chẳng còn một chút chiến ý nào, chỉ biết chạy trốn xung quanh khiến Hoàng Minh buồn chán. Thẳng tay cho mỗi con một quyền vào đầu khiến chúng bất tỉnh đi, rồi ném cả hai con lại vào lồng. Lúc này hắn mới ôm quyền cúi chào mọi người xung quanh như kết thúc một màn biểu diễn đặc sắc. Nhìn cả hai con bạch hổ đều nằm bất tỉnh ở trong lồng khiến văn võ bá quan hoàn toàn kinh ngạc trước màn biểu diễn vừa rồi.
_Hay, thật sự rất hay. Vị đồ đệ này của Quốc Sư thật sự thần thông quảng đại.
_Ha ha, Thương thừa tướng quá khen rồi.
Lão thực sự cảm thấy trong lòng rất vui, nhị đồ đệ này mặc dù vô duyên với tiên đạo, nhưng thử nhìn mà xem, liệu trong nhân gian có mấy ai có thể là đối thủ của hắn, chưa kể nếu như là tiên nhân phổ thông có khi còn bại dưới tay của hắn nữa. Nhưng Kiếm Tu vẫn có một tia tiếc nuối, nếu như nhị đồ đệ này không vô duyên với tiên đạo, với ngộ tính của hắn, chắc chắn ít nhất cũng sẽ bước vào hàng ngũ Huyền Tiên cũng không chừng.
_Ha ha, Quốc sư thật khiêm tốn quá rồi. Ta nhìn vị sư điệt này khí chất bất phàm, võ công cao cường, nếu cống hiến cho Đại Thương chúng ta, nhất định sẽ là một vị tướng quân khiến quân địch nghe danh cũng khiếp sợ a.
Văn Trọng cũng nói thêm vào.
_Ha ha, nhất định, nhất định rồi.
_Thật sự màn biểu diễn vừa rồi của Tần đạo trưởng thật khiến người khác cảm phục. Chẳng hay Tần đạo trưởng tại sao lại đeo mặt nạ như vậy, chẳng lẽ có điều gì khuất tất hay sao?
_Nhị đệ nói rất đúng, nếu không có gì thì xin Tần đạo trưởng cùng bỏ mặt nạ cho chúng ta được diện kiến.
Vi Tử Diễn và Vi Tử Khải muốn hạ nhục Hoàng Minh, nhưng không những không làm được mà còn cho người ta cơ hội thể hiện, cục tức này khiến hắn không nuốt trôi được. Mẹ kiếp, thằng ngu này giờ muốn thế nào nữa đây, lão tử đeo mặt nạ thì ảnh hưởng đến sinh lí của nhà ngươi sao? Sao không đi kiếm vài tiểu muội muội nào mà giải quyết, hết lần này đến lần khác lại tìm ta gây phiền toái như vậy chứ. Đang định lên tiếng thì Kiếm Tu ngăn hắn lại.
_Bẩm báo hoàng thượng, đệ tử của thần vì tu luyện yếu quyết của bản môn, nên không thể gỡ bỏ mặt nạ này xuống được, mong bệ hạ đừng trách tội.
_Quốc sư, ngài nói vậy là sai rồi. Mặc dù là tu luyện yếu quyết, nhưng chỉ cần lấy mặt nạ xuống một chút để mọi người diện kiến cũng đâu có làm sao. Chẳng lẽ nói các ngươi làm điều gì khuất tất không muốn người khác biết?
Vi Tử Diễn vẫn không buông tha. Điều này thật sự khiến Hoàng Minh cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu ở đây không phải là hoàng cung thì có lẽ hắn đã sớm cho tên kia thành đầu heo rồi.
_Tử Diễn, con im miệng lại cho ta. Tấm lòng của Quốc Sư trước nay mọi người đều thấu hiểu, người luôn hết lòng vì đất nước Đại Thương của ta, tam đệ của ngươi cũng là đệ tử của ngài. Nếu như ngươi nói vậy không lẽ ngươi nghi ngờ luôn cả tam đệ của ngươi?
Ngồi bên trên Đế Ất quát.
_Phụ hoàng, con…
_Được rồi, ở đây cũng không có việc của ngươi nữa. Ngươi lui về trước đi.
Đế Ất hạ lệnh trục khách. Tử Tân là con út nhưng lão rất mực hài lòng với người con này, không tài giỏi mà còn rất được lòng người. Nhưng còn hai người con lớn của hắn, một kẻ thì ngu ngốc chỉ biết an chơi trác táng, một kẻ thì âm hiểm luôn muốn tính kế người khác. Tại sao các con của lão lại không thể như lão và đệ đệ của mình, cùng nhau chung sức xây dựng đất nước này cơ chứ. Mấy năm nay Đế Ất cơ thể suy yếu, luôn mang bệnh trên người. Đến hôm nay mới khỏe lên được một chút, lại thêm Văn Thái Sư vừa chiến thắng trở về khiến hắn rất vui mà mở yến tiệc. Nhưng tất cả lại bị hai thằng con trời đánh kia phá hỏng. Tâm tình không tốt, Đế Ất ngồi hàn huyên với mấy người Văn Trọng vài câu rồi tuyên bố tan tiệc.
Về phần Hoàng Minh. Sau sự cố ngày hôm nay, hắn biết mình đã vô tình bị kéo vào cuộc tranh đấu của hoàng thất. Nhìn ánh mắt cay độc của Vi Tử Diễn nhìn Tử Tân lúc ra về khiến hắn cảm thấy áy náy. Có lẽ nếu hắn không thể hiện quá mức như vậy thì Vi Tử Diễn cũng không đến mức quá mất mặt như vậy.
_Sư huynh, hôm nay thật xin lỗi, có vẻ như lại rước thêm phiền toái cho huynh rồi.
_Ha ha, việc này đệ không cần để ý làm gì. Việc này trước giờ đã là như vậy rồi, không phải là do đệ đâu, đừng tự trách mình nữa.
Từ khi được làm Thái Tử đến giờ, hắn luôn luôn bị hai hoàng huynh của mình tính kế. Hắn thật sự hi vọng mình có thể hòa hợp với cả hai người, cùng góp sức bảo vệ Đại Thương này. Nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng, càng ngày những chiêu trò của hai vị hoàng huynh của hắn càng âm hiểm, nhưng hắn vẫn nhắm mắt bỏ qua, hi vọng cả hai sẽ tỉnh ngộ_Này huynh, nhìn ta như vậy làm gì, ta không có sở thích đặc biệt đó đâu a.
Cảm thấy ánh mắt Tử Tân nhìn mình nhưng có vẻ gì đó mang một chút u sầu, Hoàng Minh lên tiếng trêu đùa.
_Sở thích đặc biệt, đó là cái gì?
Tử Tân hoàn toàn không hiểu những gì Hoàng Minh nói.
_À đó là…
Ghé sát vào tai Tử Tân, Hoàng Minh thì thầm.
_Cái này mà ngươi cũng nghĩ ra được a. Từ nay về sau, cách ra xa ta một chút.
Đẩy đẩy người Hoàng Minh ra, Tử Tân cũng lớn tiếng trêu đùa. Với hắn có lẽ người trước mặt này mới chính là huynh đệ thực sự của mình. Haiz, nếu như hai người kia cũng như vị sư đệ này thì tốt biết mấy.