Chương 11:Gặp gỡ Hoàng Phi Yến cùng Đặng Thiên Ngọc
Sau khi thể hiện sức mạnh của bản thân ở yến tiệc trong cung, sáng hôm sau Hoàng Minh chỉ muốn nằm ngủ nướng ở trên giường. Nhưng thật sự ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Trong khi hắn vẫn đang say giấc nồng thì lại bị Tử Tân vào cho một cước rơi xuống giường kèm một câu “Sư phụ bảo ngươi xuống phố quan sát với ta”, sau đó cười đắc ý chạy đi trước sự phẫn nộ của hắn. Hắn biết sư phụ chắc chẳng bảo mình làm mấy việc như vậy đâu, có chăng là do tên sư huynh kia của mình. Đây có lẽ là do hắn tự chuốc lấy. Lúc tối, sau khi từ hoàng cung trở về, hắn làm bộ vô tình nhắc tới việc hôn sự của Tử Tân và Hoàng Phi Yến, nếu hắn không nói thì Tử Tân sớm cũng sẽ nói cho Dương Cửu và Khương Thị biết nhưng hắn làm vậy cốt để cho hai người hiểu nhầm rằng Tử Tân muốn giấu hai người lấy thêm thiếp về. Mặc dù Dương Cửu và Khương Thị đều biết Tử Tân sớm muộn cũng sẽ trở thành vua, lúc đó thì không chỉ là một hay hai mà là cả trăm ngàn phi tần. Cả hai vốn là người không thích ganh đua nên không nói lời nào, nhưng trong lòng cảm thấy rất buồn. Phụ nữ ở đâu cũng vậy, họ có thể chấp nhận người đàn ông của mình có người thứ hai, nhưng mọi chuyện họ vẫn để trong lòng. Cuối cùng, cả tối hôm qua Tử Tân phải thức trắng đêm để an ủi hai người vợ của mình, hình như trong phòng còn có tiếng khóc nữa. Hắc hắc, sư huynh đệ thật có lỗi a.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát kĩ quang cảnh ở nơi đây. Thật đúng là kinh đô của một đất nước, cảnh vật phồn hoa, nhà cửa sang trọng, khắp nơi đâu đâu cũng có bóng dáng người dân qua lại.
_Sư huynh, lần này chúng ta đi đâu đây? Không phải chỉ đi xung quanh nhìn ngắm phố phường như vậy chứ?
Thật sự thì Hoàng Minh không chịu nổi nữa rồi. Nếu là ngồi xe ngựa hay kiệu thì hắn chả quan tâm, nhưng đằng này Tử Tân lại quyết định đi bộ, lại còn nói với hắn “đi bộ tốt cho sự luyện tập của đệ” . Hắn XXOO thèm vào, hôm qua sung sức tại yến tiệc làm thân thể hắn uể oải lắm rồi, hôm nay chỉ muốn nằm trên giường mà luyện công thôi. Vậy mà cái tên sư huynh không biết điều kia hết lôi hắn dậy đi dạo phố còn bắt đi bộ nữa, như vậy khác nào muốn hắn tàn phế kia chứ? Haiz, thôi bỏ đi, cũng là do mình trêu chọc hắn trước.
_Lần này không phải chỉ để dạo phố mà chúng ta sẽ đi bắt yêu.
_Cái gì chứ! Bắt yêu?
Hoàng Minh kinh ngạc thốt lên.
_Này, đệ cần phải hét to như vậy không, thủng tai ta mất. Ta và sư phụ thỉnh thoảng vẫn đi ra ngoài để hàng yêu phục ma đem lại bình yên cho bá tánh. Hôm nay sư phụ bảo ta dẫn ngươi theo để ngươi có thể mở mang kiến thức.
Nhìn Tử Tân với ánh mắt khinh bỉ, Hoàng Minh chỉ muốn đấm cho tên sư huynh này một phát. Cái gì mà giúp ngươi mở mang kiến thức chứ, chẳng qua vẫn ôm hận trong lòng vì chuyện lúc tối mà thôi. Tên sư huynh này, lần sau phải nhờ các chị dâu giáo huấn hắn thật tốt mới được.
_Đệ có thể đừng nhìn ta như vậy nữa được không? Chẳng lẽ đệ thực sự là thích cái phương diện kia. Thứ lỗi, mặc dù ta với đệ là huynh đệ, nhưng ta không hề có bất cứ ý gì với ngươi đâu a.
Tử Tân nhìn Hoàng Minh, hai tay che trước ngực, làm bộ lui ra xa và nói.
_Có mà huynh mới như vậy đấy. Nếu ta mà như vậy thì hàng ngàn cô nương sẽ tự vẫn mà chết mất.
_Tại sao những cô nương đó lại tự vẫn?
Nghe Hoàng Minh nói, Tử Tân mù mờ không hiểu.
_Hắc hắc, tất cả cô nương ấy sẽ buồn rầu khi thế gian này mất đi một nam tử hán anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong này.
Nhìn Hoàng Minh dâm đãng cười, Tử Tân thật muốn cho hắn một cước.
_Sư huynh, ta hỏi thật nhé, thật sự là đi trừ ma sao?
_Thật như sao trên trời vậy, chẳng lẽ ngươi cho là ta bịa chuyện?
_Không, đệ không có ý đó. Nhưng huynh xem, từ lúc ra khỏi phủ đến giờ chúng ta vẫn chỉ đi xung quanh thôi, chẳng lẽ lại phải đi tìm yêu quái xung quanh thành mà bắt à?
_Cái này đệ không cần phải lo, đây chính là nơi chúng ta cần đến.
Tử Tân đưa tay chỉ gia trang trước mặt. Hoàng Minh nhìn lên tấm bảng treo trước cửa “Tống gia trang”. “Tống gia trang?” Tại sao cái tên này đối với hắn lại quen thuộc như vậy nhỉ, chẳng lẽ là gặp qua rồi sao? Nhưng mấy tháng nay hắn có ra khỏi phủ bao giờ, lần gần nhất là hôm qua đi vào cung thôi. Vắt cả óc suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả, hắn quyết định bỏ qua.
_Sư huynh, Tống gia trang này thật sự có yêu ma ở đây hay sao?
_Thật sự là như vậy. Tống gia trang này là của một người tên Tống dị nhân. Hắn muốn xay một căn phòng ở hoa viên nhưng cứ xây bao nhiêu lần đều bị phát hỏa. Mấy tháng nay đều đi khắp nơi để nhờ cao nhân tới đây hàng yêu nhưng đều không thành công.
“Tống dị nhân?”, đây chả phải là huynh đệ kết nghĩa của lão già Khương Tử Nha sao? Bảo sao cái tên “Tống gia trang” kia lại quen như vậy. Nếu hắn nhớ không nhầm thì việc xây lầu liền bị phóng hỏa là do Ngũ tinh quái. Ngũ yêu này không có gì cao siêu cả, chỉ bắt nạt được người dân bình thường, bị Khương Tử Nha đánh một tia sét dọa nạt, liền quay đầu quy phục. Nhưng Ngũ yêu này chính là người xây dựng nên Phong Thần Đài. Hắc hắc, xin lỗi nhé Khương lão đầu, ta đây đi trước ngươi một bước vậy. Nghĩ vậy hắn liền hối thúc Tử Tân đi vào. Nhưng Tử Tân lại nhìn hắn như người xa lạ vậy, Tử Tân thật sự không tưởng tượng ra vị sư đệ mới nãy còn uể oải khi nghe phải đi hàng yêu ma, nhưng giờ nhìn hắn xông xáo như vậy chẳng lẽ là đổi tính? Không, không, tuyệt đối không, gì chứ cái tên sư đệ này Tử Tân cũng biết tính nết hắn rồi, điều gì không có lợi hắn ắt hẳn không làm. Trong khi nghĩ mãi chẳng ra, Tử Tân đã bị hắn kéo vào bên trong phía gia trang.
_Xin hỏi hai vị tìm ai?
Một lão nhân tóc bạc đưa tay chặn hai người lại hỏi.
_Chúng tôi là người tu đạo, vì nghe được ở đây có yêu quái quấy nhiễu nên mới tới đây để diệt trừ.
Tử Tân chưa kịp lên tiếng thì Hoàng Minh đã tranh nói trước.
_Thật quý hóa quá, xin cảm tạ hai vị đạo trưởng. Phiền hai vị đi theo lão phu tới hoa viên.
Khi đi vào trong hoa viên Hoàng Minh trông thấy có hai cô nương, một lớn mặc y phục xanh, một nhỏ mặc y phục trắng. Khi thấy Tống dị nhân dẫn hai người vào thì tiểu cô nương áo trắng bất mãn lên tiếng.
_Tống gia chủ, ta đã bảo với ngươi rồi, chỉ cần ta với vị sư tỷ đây là đủ rồi, ngươi không cần mời thêm mấy tên đạo sĩ vô dụng khác tới đây nữa đâu.
Tiểu cô nương không hề cố kị lên tiếng. Phải nói thật là tiểu cô nương trước mặt vô cùng đáng yêu, đôi mắt đáng yêu tinh nghịch, bộ y phục trắng càng làm tôn thêm nước da của nàng, mặc dù hắn không phải là Loli gì cả nhưng hắn dám chắc tiểu cô nương này lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành.
Nhận thấy Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào mình khiến tiểu cô nương cảm thấy khó chịu. Nàng hung hăng quát lớn.
_Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra.
_Chậc chậc, tiểu muội muội a. Còn bé thì đừng nên hung hăng như vậy a.
_Ai là muội muội của ngươi. Nhìn ngươi đeo cái mặt nạ kia đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đôi mắt thì gian tà. Chắc chắn chỉ là thứ đạo sĩ dâm tà chuyên đi lừa người.
Mặc dù không chấp nhặt với con nít nhưng bị tiểu cô nương trước mặt gọi là đạo sĩ dâm tà thì hắn thực không biết cất nỗi nhục này vào đâu nữa. Lại nhìn qua tên sư huynh chết bầm đang ôm bụng cười, thật sự thì công lí trên đời này ở đâu chứ.
_Hai vị, thật xin lỗi, tiểu muội còn nhỏ không hiểu chuyện xin lượng thứ.
Nghe thấy tiếng cãi vã của muội muội, thiếu nữ áo xanh quay lại giảng hòa. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô nương này, cả Hoàng Minh và Tử Tân đều kinh ngạc. Nếu nói nàng đẹp thì quả thật nàng rất đẹp, có thể xứng với bốn chữ “chim sa cá lặn” nhưng đó không phải là điều thiết yếu. Hoàng Minh cùng Tử Tân đã xem qua một bảng danh sách các hoàng hoa khuê nữ khắp kinh đô này, đây là bảng danh sách mà Phí Trọng đã cung cấp. Mặc dù tên Phí Trọng này thoạt nhìn chỉ là một tên béo, lại thêm gương mặt thật thà lương thiện khiến người cho người khác đều đánh giá là một vị quan tốt, nhưng với hiểu biết của Hoàng Minh thì tên này sẽ là người đầu tiên mà hắn sẽ tiêu diệt. Mặc dù chỉ là tham quan nịnh thần, nhưng tên béo này lại có một mạng lưới thông tin rất rộng. Danh sách những hoàng hoa khuê nữ của hắn vô cùng chi tiết, lại kèm theo cả tranh phác họa dung nhan của họ nữa.
Thiếu nữ áo xanh trước mặt đây chính là Hoàng Phi Yến, em gái Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ. Thật sự trái đất này lại nhỏ bé như vậy a. Hoàng Minh nhìn về phía Tử Tân, nhận thấy đến vị sư huynh này còn ngơ ngác đến mức nào. Cảm thấy bực tức vì tên được nàng gán cho cái mác “đạo sĩ dâm tà” này dám nhìn chằm chằm không dứt vào vị đại tỉ mà nàng rất mực yêu mến này. Tiểu cô nương áo trắng lại một lần nữa bộc phát.
_Các ngươi nhìn đã đủ chưa? Chưa từng thấy mỹ nhân bao giờ à? Các ngươi còn dám nhìn nữa có tin ta cho các ngươi tàn phế cả đời chỉ nhìn chứ không ăn được không? (cái này thì ăn gì các bác tự hiểu.)
_Muội muội, không được vô lễ. Còn không mau xin lỗi hai vị đạo trưởng đi.
_Muội thèm vào mà xin lỗi hai tên đó. Nhìn xem, cả hai tên đều nhìn tỉ say đắm như vậy, chắc chắn chẳng ra gì đâu.
Mặc dù trước sự uy hiếp của Hoàng Phi Yến nhưng tiểu cô nương vẫn gan lì không thèm nhận lỗi, quay lại nhìn cả hai với ánh mắt thách thức.
_Ha ha, không có gì. Thật sự thì chúng tôi cũng hơi thất lễ, mong cô nương lượng thứ.
Tử Tân lên tiếng hướng tiểu cô nương cầu tình.
_Ngươi thì được, còn cái tên đeo mặt nạ kia thì kêu hắn lăn qua đây quỳ xuống mà tạ tội.
_Thiền Ngọc, không được vô lễ. Muội còn như vậy lần sau trở về ta sẽ không dẫn muội đi nữa.
Trước sự dọa nạt của Hoàng Phi Yến tiểu cô nương kia lập tức rũ xuống, không còn hung hăn như trước nữa.
“Thiền Ngọc?” lẽ nào lại là…
_Xin hỏi vị tiểu cô nương này phải chăng họ Đặng ?
_Cái này làm sao ngươi biết?
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tiểu cô nương, Hoàng Minh chắc chắn đây chính là Đặng Thiền Ngọc. Thật không ngờ một nữ tướng lừng danh ở Phong Thần lại là một tiểu mỹ nữ chua ngoa như vậy. Nhưng hắn lại nghĩ về số phận có phần bi thảm của Đặng Thiền Ngọc thì có chút xót xa, bị thằng lùn Thổ Hành Tôn hãm hiếp, lão già Khương Tử Nha không ngăn cản đã thế còn thúc ép cho cả hai thành thân. Vì chuyện của con gái mà ngay cả Đặng Cửu Công cũng đầu phục sang Tây Kỳ, chuyện này thật đáng giận.
Đặng Thiền Ngọc đang cố vắt óc suy nghĩ xem nàng có từng gặp qua một người như thế này không. Nhưng khiến cho nàng thất vọng là trong kí ức của nàng hoàn toàn không có một tên nào đeo một chiếc mặt nạ đáng nghi như vậy cả. Liệu đó có phải là người quen của phụ thân? Nhưng nghe giọng nói của tên này thì hình như còn rất trẻ, chắc chỉ lớn hơn Phi Yến tỉ một chút, làm sao có thể là người quen của phụ thân đây?
Nhìn tiểu cô nương đang vò đầu bức tai suy nghĩ trước mặt, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng buồn cười. Dám chắc bây giờ cô nhóc đang nát óc suy nghĩ xem hắn là ai. Hắc hắc, nhóc con a, dám gọi ta là “dâm tà đạo sĩ”, tội này rất lớn đó.
_Cười cái gì, còn cười nữa cẩn thận ta cho ngươi lết về nhà đấy.
Mặc dù đang bận suy nghĩ nhưng nhìn cái tên đeo cái mặt nạ kì quặc kia cứ nhìn mình rồi cười cười khiến nàng tức cành hông, hận không thể đá cho tên này một cước. Nàng nhớ lại những lời của mẫu thân trước kia “nếu con bị đàn ông khi dễ, đừng do dự mà cho hắn một cước vào phía bên dưới của hắn”. Nghe bảo nếu như thế sẽ làm cho đàn ông mất đi hứng thú với nữ nhân a. He he, nếu như vậy cho tên “dâm tà đạo sĩ” trước mặt một cước như vậy cũng không tệ.
Cảm thấy ánh mắt của Đặng Thiền Ngọc nhìn mình như một con sói nhìn thấy một chú cừu béo khiến Hoàng Minh rùng mình. Mặc dù hắn không biết cô nhóc trước mặt sẽ làm gì mình nhưng hắn biết tuyệt đối không phải là tốt. Haiz, cô nhóc này không chọc vào vẫn hơn.
_Có vẻ như các người quen biết nhau thì phải. Vậy thật tốt quá, việc trừ yêu ma xin nhờ các vị.
Người lên tiếng là Tống dị nhân, mặc dù lão không biết những người này có quan hệ như thế nào nhưng nếu bốn người đều ra tay có lẽ sẽ trừ đi được lũ yêu ma ở đây. Hai cô nương kia thì không nói làm gì, đó là con gái của lão bằng hữu, nghe nói từ nhỏ đã theo tiên nhân tu luyện. Còn hai vị đạo trưởng kia vừa nhìn đã thấy khí chất hơn người, ắt hẳn là cao nhân. Tống gia trang lần này được cứu rồi.
_Tống thúc thúc, con đã bảo với thúc rồi, chỉ cần con và vị sư tỉ này ở đây thì mấy tên yêu ma cỏn con kia sẽ bị diệt trừ thôi, không cần hai tên đạo sĩ dỏm kia đâu. Người nhìn xem, nhìn là biết hai tên này là hạng lừa đảo rồi, nhất là cái tên đeo mặt nạ kia kìa.
Đặng Thiền Ngọc vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Minh, đến bây giờ nàng vẫn không hề tin hai người trước mắt có tài cán gì. Mặc dù nhìn tên áo trắng (Tử Tân) kia có vẻ như cũng có tu luyện tiên thuật, thậm chí có lẽ hắn còn mạnh hơn cả nàng nhưng xem ánh mắt của hắn cứ dán chặt vào người Phi Yến tỉ kìa, dám chắc là si mê nhan sắc của tỉ ấy rồi. Đàn ông toàn một lũ háo sắc cả.
Nhận thấy ánh mắt của tiểu cô nương trước mặt mang địch ý với mình khiến Tử Tân cảm thấy mình hơi thất thố. Từ nãy tới giờ hắn vẫn một mực đem ánh mắt của mình hướng về phía Hoàng Phi Yến, không phải vì nàng xinh đẹp mà bởi vì hắn thật không thể ngờ được một tiểu thư nhà quyền quý lại tu luyện tiên thuật, giúp bá tánh diệt trừ yêu ma, một cô nương như thế này mà lại không thể tự chọn cho mình một ý chung nhân, có lẽ đúng là hông nhan bạc phận thật.
_Này tiểu cô nương, ăn cũng không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy. Nhìn chúng ta như vậy có chỗ nào là đạo sĩ dỏm cơ chứ.
Nhận thấy tâm trạng Tử Tân có phần nặng nề, Hoàng Minh lên tiếng lánh sang chuyện khác. Hắn biết Tử Tân vẫn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự với Hoàng Phi Yến. Haiz, vị sư huynh này thật sự là quá đa cảm rồi.
_Ngươi còn bảo là không. Trông ngươi thì giống chỗ nào giống người tu luyện kia chứ. Hơn nữa còn đeo cái mặt nạ kì quái kia nữa, chỉ có bọn lừa đảo mới không muốn người ta thấy mặt mà thôi.
Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh cảm thấy muốn khóc tới nơi rồi. Có phải hắn muốn đeo cái mặt nạ này đâu kia chứ. Cái mặt nạ này cũng có đến nỗi gì đâu kia chứ, chỉ là một chiếc mặt nạ trắng với phần miệng và má trái bị vỡ, chỉ là viên ngọc giữa trán có phần kì quái, một viên ngọc đỏ như máu, nghe Kiếm Tu bảo đến cả Thông Thiên giáo chủ cũng không biết gì về chiếc mặt nạ cũng như viên ngọc này, chỉ biết rằng nó có khả năng che dấu thân phận chủ nhân của nó cực tốt, e rằng đến cả thánh nhân cũng không thể toán ra được thân phận của người đeo nó.
_Cô nương xem, việc này…
Mặc dù nghe đã hiểu ý tứ của Đặng Thiên Ngọc nhưng Tống dị nhân thực sự muốn chuốc tội với hai vị đạo sĩ kia. Lão đưa mắt sang Hoàng Phi Yến cầu cứu.
_Được rồi Thiên Ngọc, muội đừng nghịch ngợm nữa, hai vị đạo huynh đây cũng là vì Tống gia chủ mà không quản đường xa đến đây để trừ yêu diệt ma, muội đừng làm khó hai người họ nữa.
Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Tống dị nhân, Hoàng Phi Yến đành phải lên tiếng. Mặc dù đúng là chỉ cần nàng và muội muội là có thể tiêu diệt hết đám yêu ma này nhưng cũng không thể để người ta cất công tới đây rồi mất mặt quay về như vậy được. Nghĩ rồi nàng hướng về phía hai người Hoàng Minh lên tiếng.
_Thật xin lỗi hai vị đạo huynh, sư muội của tôi tính tình có chút ương bướng, xin hai vị lượng thứ.
_A, không có gì, không có gì.
Đến bây giờ thì Tử Tân mới lên tiếng. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tử Tân, Đặng Thiền Ngọc bĩu môi. Dám chắc tên này thực sự si mê nhan sắc của Phi Yến tỉ rồi, nhìn hắn xem, còn không chớp mắt nữa kìa. Tên đeo mặt nạ kia trông có vẻ khả nghi nhưng có lẽ còn hơn cái tên từ nãy tới giờ cứ dán mắt không rời vào người Phi Yến tỉ. Mặc dù hắn có vẻ đẹp trai đấy nhưng ở đây chẳng lẽ chỉ có một mình Phi Yến tỉ hay sao, ta đây đường đường cũng là một đại mĩ nữ đấy, chẳng qua bây giờ ta còn bé, mấy cái kia không to như Phi Yến tỉ (cái gì to các bác tự hiểu nhá) nhưng chờ vài năm nữa thử xem, nhất định ta sẽ to hơn đấy. Ít ra cho đến bây giờ nàng thực sự nhìn Hoàng Minh thuận mắt hơn Tử Tân nhiều.
_Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại a, ta tưởng ngươi sắp thăng thiên rồi cơ đấy.
Hoàng Minh ghé sát vào tai Tử Tân và nói.
_Ý ngươi là sao?
_Hắc hắc, đừng tưởng nãy giờ ta không biết. Từ nãy tới giờ huynh nhìn Phi Yến đại tẩu như muốn rớt cả mắt ra ngoài rồi. Mặc dù ta biết là đại tẩu rất đẹp, hơn nữa cái ấy lại còn rất to nhưng ngươi cũng không thể nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ. Trước sau gì người ta cũng sẽ làm vợ của ngươi mà thôi.
Vỗ vỗ vai Tử Tân, Hoàng Minh với vẻ mặt không thể bỉ ổi hơn nói. Nhìn vẻ mặt này, thực sự Tử Tân rất muốn đấm cho tên này thành đầu heo mà thôi, những lời như vậy hắn cũng nói được sao. Trực tiếp vứt Hoàng Minh sang một bên, Tử Tân quay sang Hoàng Phi Yến nói.
_Thực sự xin lỗi hai vị cô nương. Từ nãy tới giờ đã thất kính rồi.
_Ngươi cũng biết như vậy sao?
Đặng Thiền Ngọc không muốn cho cái tên đã làm lơ một đại mĩ nhân như nàng chút mặt mũi nào. Thật sự thì lúc này Hoàng Phi Yến cũng bó tay với vị muội muội này. Hoàng Minh thì giơ ngón cái với Đặng Thiền Ngọc, thật sự thì cô nhóc này quá bá đạo rồi. Tử Tân thì thật không biết mình đắc tội với cô nhóc này bao giờ, nãy giờ hình như chỉ có tên sư đệ mình nói chuyện với nàng thôi mà, thực là oan quá mà.
_Cũng đã quá trưa rồi, hay là các vị vào tệ xá dùng cơm rồi hãy tróc yêu.
Tống dị nhân lên tiếng.
_Thật thất lễ, vì mãi trò chuyện mà nhỡ công việc chính, xin Tống gia chủ lượng thứ, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức tróc yêu, xin mời Tống gia chủ dẫn đường.
Tử Tân ôm quyền nói.
_Xin mời các vị theo ta đến hoa viên.
Cả bốn người theo chân Tống dị nhân tiến về hoa viên phía sau. Thật sự hoa viên này rất rộng và đẹp, Hoàng Minh nhìn phía trước hoa viên có mấy gian phòng, lên tiếng khen.
_Quả nhiên là nơi phong thủy tốt, nơi này xây lầu, theo phong thủy có ba mươi sáu đai ngọc, đai vàng cũng đang kết thành. Nhưng ta thấy nơi đây ngập tràn yêu khí, dù có xây bao nhiêu lần cũng sẽ bị yêu nghiệt phá hủy.
Vuốt vuốt cái cằm nhẵn bóng, Hoàng Minh ra vẻ cao thâm nói.
_Đạo trưởng quả thật cao minh. Quả thật là tôi cứ cho người xây lên thì đều bị ngọn lửa không biết từ đâu ra thiêu rụi. Lúc trước cũng có mời nhiều đạo sĩ tới, nhưng khi pháp đàn vừa lập lên thì bị cuồng phong đánh sập, ngay cả những đạo sĩ đó cũng bị cuốn đi nơi nào.
Khi nghe Hoàng Minh nói, Tống dị nhân như người sắp chết đuối vớ được cọc. Mấy năm nay đây là người đầu tiên vừa tới đã nói chính xác như vậy.
Trái ngược với sự hoan hỉ của Tống dị nhân thì cả ba người kia đều ngạc nhiên. Tử Tân thì không biết cái tên sư đệ này lại bày trò gì nữa đây, chẳng lẽ lại định lòe người khác. Trái lại thì Hoàng Phi Yến cực kì ngạc nhiên, nàng cũng biết được chuyện ở đây, nhưng là do Tống dị nhân kể lại, còn nếu thực sự thôi toán ra thì nàng không làm được. Còn Đặng Thiền Ngọc thì lúc này đã mắt chữ o mồm chữ a, nàng thực sự không thể tin được cái tên trước mặt thực sự có thể thôi toán ra được. Nàng cũng như Hoàng Phi Yến, nếu như trảm yêu trừ ma thì có thể nhưng nếu thôi toán ra được thì nàng đành bó tay. Nghe sư phụ nói chỉ có những người tu hành cao thâm mới có thể luyện được thuật thôi toán, nhưng thử nhìn tên trước mặt xem, đừng nói tu hành cao thâm, cho dù là nàng có khi hắn đánh còn không lại nữa là. Chắc chắn là lừa gạt, chắc chắn là như vậy.
_Lừa người, chắc chắn là lừa người.
Đặng Thiền Ngọc vẫn tỏ vẻ không tin, nhìn vào Hoàng Minh và nói.
_Tiểu cô nương a, ngươi đừng có nghĩ ta kém cỏi như vậy chứ.
_Ngươi thì tốt ở chỗ nào? Việc ta làm không được mà ngươi làm được sao? Nằm mơ đi.
_A, vậy hóa ra cô nương đây không biết thôi toán a.
_Đúng, ta không biết đấy thì sao? Còn đỡ hơn ngươi chỉ biết lừa người. Sư phụ ta từng bảo chỉ những người tu hành cao thâm mới có thể luyện được thuật thôi toán. Ngươi nhìn ngươi xem, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể cho ngươi đo đất.
Biết mình lỡ lời nhưng Đặng Thiền Ngọc không cho phép mình yếu thế hơn tên khả nghi trước mặt được.
_Đây là một trọng những độc môn gia truyền của ta, cô nương làm sao có thể hiểu được cơ chứ.
Hoàng Minh mỉa mai nói. Cô nhóc này, quả thật rất ghét thua cuộc a.
_Được rồi, nếu ngươi đã có bản lĩnh như vậy thì hãy thử diệt mấy con tiểu yêu ở trong đây xem.
Đặng Thiền Ngọc lên tiếng thách thức.
_Sư đệ, ngươi đừng có làm càn. Diệt trừ yêu nghiệt không giống như đấu với người thường đâu.
Tử Tân kéo Hoàng Minh nói. Mặc dù sư đệ thể hiện sức mạnh vượt trội ở yến tiệc, nhưng đấy là người thường, còn ở đây là yêu ma, việc này khiến Tử Tân không lo lắng không được.
_Được rồi sư huynh, đệ ắt có cách.
Hắn đã tính trước rồi. Lúc trước Kiếm Tu có cho hắn một số linh phù để phòng thân, hắn tin rằng với những thứ này chắc chắn có thể hù dọa được lũ tiểu yêu kia. Vỗ vai trấn an Tử Tân, Hoàng Minh quay sang nói với Đặng Thiền Ngọc.
_Diệt thì diệt, chuyện nhỏ này ta còn không làm được hay sao?
_Để rồi xem, đến lúc đó ngươi đừng có mà kêu cứu.
Đi đến khu đất trống ở giữa hoa viên, Hoàng Minh rút ra vài tấm linh phù. Hắn đưa tay ra hiệu mọi người lui lại. Đưa tấm linh phù lên trời, miệng hắn lẩm nhẩm một câu thần chú. Đây chính là những khẩu quyết mà Kiếm Tu dạy hắn, bởi vì hắn không thể hấp thu linh khí nên không thể sinh ra tiên lực, nhưng đạo linh phù này không cần tiên lực để sử dụng như những linh phù thông thường của tiên gia, những tấm linh linh phù này đã được truyền tiên lực của Kiếm Tu vào, chỉ cần đọc đúng khẩu quyết thì dù là người thường cũng có thể sử dụng được.
Tấm linh phù bốc cháy, chỉ trong chốc lát cuồng phong đã nổi lên, cát bụi đầy trời, ở phía trước bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa. Trong ngọn lửa ẩn hiện năm thân ảnh quỷ dị, màu sắc và tướng mạo hoàn toàn khác nhau.
_Các ngươi từ đâu tới thì cút về nơi đó, nếu không đừng trách chúng ta nặng tay.
Trong đám lửa phát ra một âm thâm trầm đục. Tống dị nhân sợ hãi thối lui về phía sau, bên kia Tử Tân, Đặng Thiền Ngọc và Hoàng Phi Yến đều cảnh giác nhìn. Bọn họ không biết liệu người trước mặt có tiêu diệt được mấy con yêu nghiệt trước mặt hay không, nhiệm vụ của họ bây giờ là bảo vệ những thường dân xung ở trong phủ và đề phòng bọn yêu nghiệt tháo chạy.
Hắn bây giờ đã khác lúc trước rồi, hắn không còn là một tên thấy yêu quái là bỏ chạy nữa, giờ đây hắn tự tin có thể đương đầu với bọn chúng rồi.
_Ngự thủy thuật. Phong ấn.
Cầm tấm linh phù màu lam trên tay, hắn hét lên rồi ném về phía ngũ yêu. Tấm linh phù bay về phía Ngũ yêu, hóa thành một thủy cầu bao bọc lấy ngọn lửa.
_Bọn tiểu nhân không biết đại tiên giáng lâm, cầu xin người tha mạng cho chúng tôi.
Bị giam cầm trong thủy cầu khiến ngũ yêu không thể cử động, ngọn lửa bao bọc quanh chúng đang dần dần yếu đi.
_Bọn yêu nghiệt dám hoành hành, phóng hỏa đốt nhà, lại còn dám đả thương người khác, tội đáng tru diệt. Thu.
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Minh ra lệnh cho thủy cầu lập thu nhỏ lại. Trước sức ép của thủy cầu, ngọn lửa bao bọc ngũ yêu đã tắt, lộ ra chân thân của cả bọn, vô cùng xấu xí. Cả năm con đều quỳ xuống cầu xin tha mạng.
_Đại tiên xin tha mạng, chúng tôi xin thề từ nay về sau sẽ không quấy nhiễu người khác nữa.
_Tha mạng cho các ngươi cũng được, nhưng hãy giao bổn mạng nguyên hồn các ngươi ra đây, sau này theo ta cứu giúp bá tánh. Nếu có dị tâm thì sau này đừng trách ta vô tình.
Biết rằng đây chính là sinh cơ cuối cùng, Ngũ yêu không chần chờ mà giao ra bổn mạng nguyên thần cho Hoàng Minh. Hoàng Minh lấy ra một chiếc bình và thu bổn mạng nguyên thần của Ngũ yêu vào.
_Các ngươi cầm lấy thứ này, sẽ giúp cho các ngươi tu luyện, sau này có việc sẽ gọi các ngươi sau. Nhớ, đừng nghĩ đến việc gia hại bách tính nữa, nếu không thì đừng trách.
Đây đều là tâm pháp tu tiên của Kiếm Tu đưa cho hắn, nhưng hắn lại vô duyên với tiên đạo nên giờ có vứt cho Ngũ yêu cũng không thấy hối tiếc.
_Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên.
Ngũ yêu rối rít cảm tạ rồi bay đi. Bọn chúng không ngờ rằng hôm nay không những không mất mạng mà còn được ban cho tâm pháp tu luyện.
_Tống gia chủ an tâm, từ nay về sau đám yêu nghiệt này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu. Người có thể an tâm xây dựng lầu các rồi.
Sau khi Ngũ yêu để lại cách thức liên lạc và bay đi, Hoàng Minh ôm quyền hướng Tống dị nhân nói.
_Đa tạ đạo trưởng, cảm tạ ngày rất nhiều.
Cuối cùng cũng đã thoát khỏi đám yêu nghiệt kia. Từ nay về sau có thể an tâm được rồi.
_Không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh cơ đấy.
Đặng Thiền Ngọc hai tay chống eo nhìn Hoàng Minh nói.
_Thế nào, có phải là hâm mộ ta rồi không.
_Ngươi ư, còn lâu. Chỉ là mấy tiểu yêu, bổn cô nương còn không để vào mắt.
_Sư đệ, thật không ngờ ngươi cũng có tí bản lĩnh đấy.
Tử Tân cũng đi lại vỗ vai Hoàng Minh cười nói.
_Ta xin đi. Người ta người ngoài không nói. Đến ngay cả huynh đệ như huynh còn nghi ngờ ta sao?
_Hắc hắc, hiểu lầm hiểu lầm thôi.
_Đạo huynh quả thực là cao tay, tiểu nữ xin bái phục.
Hoàng Phi Yến ôm quyền nói.
_Các vị đạo trưởng, đây là một chút lòng thành của lão phu, xin nhận lấy cho.
Tống dị nhân cho người bưng ra một khay bạc lớn đến trước mặt bốn người.
_Tống gia chủ, người tu đạo chúng ta lấy trừ gian diệt ác làm chính. Những thứ này xin người hãy cất đi.
Hoàng Minh lên tiếng ngăn cản. Không phải là hắn không tham tiền, nhưng hắn biết Kiếm Tu luôn giúp người không cần báo đáp, hắn không thể nào mà làm trái môn quy được.
_Cuối cùng cũng có tí dáng vẻ của một người tu hành rồi đấy.
Đặng Thiền Ngọc nhìn Hoàng Minh gật gật đâu. Hoàng Minh không biết rằng vì một câu nói của hắn mà địa vị của hắn trong lòng của Đặng Thiền Ngọc được nâng cao lên nhiều.
_Hai ngày sau hai người các ngươi có thể cùng tỉ muội ta đi du ngoạn ở núi Bất Chu Sơn có được hay không?
Thật sự nói là mời nghe vậy thôi, chứ nhìn ý tứ của cô nhóc kia, Hoàng Minh có thể khẳng định rằng câu nói của cô nhóc ấy mang ý nghĩa như sau “Hai ngày sau, hai người các ngươi tháp tùng tỉ muội ta đi Bất Chu Sơn, không tới thì đừng có trách”.
_Hai ngày sau sao? Lúc đó sợ chúng ta có chút việc.
Hoàng Minh lập tức từ chối, hắn không biết nếu mình đi liệu có thể bị tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc kia làm gì không nữa.
_Thật sự không thể sao?
Hoàng Phi Yến chờ mong nói.
_Việc này…
_Không sao, hai ngày sau chúng ta nhất định sẽ tới.
Không để Hoàng Minh nói hết câu, Tử Tân để chen vào nói. Quả thật nhìn ánh mắt của Hoàng Phi Yến, Tử Tân không muốn để nàng thất vọng, hơn cả hắn muốn tìm hiểu thêm về vị lão bà này của mình.
_Được rồi, nếu đã vậy thì hai ngày sau hẹn gặp nhau ở Hồng Điểm tửu lầu. Nếu hai người các ngươi không đến thì cẩn thận đấy.
Nói rồi Đặng Thiền Ngọc đưa tay lên đấm vào không khí. Sư huynh a, ngươi đi chơi với lão bà của ngươi thì vui rồi, còn ta chắc chắn sẽ bị tiểu ma nữ kia hành hạ đấy, Hoàng Minh cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Tối hôm đó tại phủ của Tử Tân, Hoàng Minh đem chuyện này nói cho Kiếm Tu với hi vọng có thể Kiếm Tu thấy bản thân hắn còn yếu kém nên cho ở nhà tu luyện để khỏi phải đi vào miệng của tiểu ma nữ kia. Nhưng Kiếm Tu lại hết sức ủng hộ việc này, nói rằng đi lịch duyệt nhiều mới có thể khiến hắn mở mang thêm kiến thức. Sư phụ thân yêu a, người đang đẩy đồ đệ của ngươi vào hang cọp đấy.
_Tần đệ, nghe đệ bảo là đi cùng hai người còn có hai vị cô nương nữa thì phải?
Ngồi ăn cơm Dương Cửu cũng không chịu được phải lên tiếng. Đó là hiển nhiên thôi, làm gì có người phụ nữ nào nhìn thấy phu quân mình đi ngao du sơn thủy cùng với người phụ nữ khác mà không ghen được kia chứ. Hắc hắc, cơ hội báo thù đây rồi.
_Người ta đi cùng chính là Hoàng tiểu thư cùng sư muội của cô ấy.
Hoàng Minh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tử Tân cướp lời. Nhìn vẻ mặt của tên sư đệ của mình, Tử Tân không đoán được hắn sẽ nói ra những gì đây, nhưng tuyệt đối là không có lợi cho bản thân mình. Hoàng Minh bĩu môi, may mà ngươi nhanh mồm đấy.
_A, đó có phải là em gái của Hoàng Phi Hổ tướng quân, người sắp được gả cho phu quân hay không?
Khương Thị ở một bên sau khi nghe Tử Tân nói cũng ngạc nhiên.
_Chính là như vậy.
_Nếu có cơ hội thiếp cũng muốn diện kiến vị muội muội kia một lần.
_Nhất định sẽ có cơ hội mà.
Tử Tân thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn này. Cũng may lúc nãy nhanh trí nếu không thì tối nay lại phải ngủ ở thư phòng rồi. Lần sau phải cẩn thận với cái tên sư đệ này mới được.
Hai ngày sau Hoàng Minh dù trong lòng không muốn vẫn phải đi cùng Tử Tân tới nơi hẹn với Đặng Thiền Ngọc. Hồng Điếm tửu lâu là một trong những tửu lâu lớn nhất ở đế đô. Tửu lâu này không nổi danh bởi vì sự xa hoa của nó hay thức ăn, ở đây tập trung rất nhiều người từ nhiều nơi trên đất nước tới đây, bởi vậy đây là nơi mà bạn có thể thu thập tin tức nhanh nhất. Tới nơi cả hai được đưa tới một gian phòng mà Hoàng Phi Yến đã đặt sẵn. Vừa tới nơi cả hai đã được nghe tiếng quát yêu kiều của Đặng Thiền Ngọc.
_Hai tên các ngươi còn là đàn ông hay không? Để cho hai vị tiểu thư như ta đây chờ lâu như vậy.
Tiểu ma nữ đứng hai tay chống ngang hông hùng hổ nói. Thật sự thì nàng và Hoàng Phi Yến cũng vừa mới tới đây thôi nhưng vì hai cái tên chết tiệt kia dám tới sau cả nàng nên bắt buộc nàng phải làm khó dễ bọn hắn.
_Thật xin lỗi quá, chẳng qua là có chút việc nên tới trễ mong nhị vị cô nương lượng thứ.
Tử Tân ôm quyền nói.
_Bọn ta cũng vừa mới tới thôi, hai người đừng nghe Thiền Ngọc muội muội nói.
Hoàng Phi Yến che miệng cười nói.
_Được rồi, hôm nay chẳng phải nói là sẽ cùng nhau đi Bất Chu Sơn thăm thú hay sao? Chúng ta khi nào khởi hành.
Hoàng Minh uể oải nói. Nhìn thái độ của Hoàng Minh khiến Đặng Thiền Ngọc cảm thấy bực tức, hận không thể xông lên cho tên này một trận.
_Ngươi hình như không muốn đi lắm thì phải. Phải biết rằng được tháp tùng hai mỹ nhân như bọn ta thì hàng ngàn người đều mong muốn đấy.
Đúng là cả hai đều là mỹ nhân, việc ngao du sơn thủy với hai người thật quả như là mơ, nhưng đó chỉ đúng với Hoàng Phi Yến thôi, tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc kia không ăn thịt ngươi mới là lạ đấy. Nhưng nhìn ánh mắt uy hiếp của Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh biết nếu hắn dám nói ra thì kết cục của hắn vô cùng bi thảm.
Sau khi dùng xong điểm tâm ở tửu lâu, bốn người thuê một chiếc xe ngựa rồi xuất phát về phía núi Bất Chu Sơn. Không biết có phải là do số mệnh hay không mà Hoàng Phi Yến lại cùng với Tử Tân vừa lái xe ngựa vừa trò truyện với nhau để lại hắn một mình đối phó với tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc.
_Trông ngươi có vẻ bất mãn lắm thì phải?
Nhìn khuôn mặt không vừa ý của Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc lên tiếng.
_Không làm gì có, được trò chuyện cùng với Đặng tiểu thư như hoa như ngọc thế này là phước đức ba đời của tại hạ a.
Bây giờ có cho tiền hắn cũng chả dám nói nửa câu bất mãn nữa.
_Coi như ngươi thức thời. Đúng rồi, tại sao lần đầu gặp mặt ngươi lại biết họ của ta? Khôn hồn thì khai thật ra mau nếu không thì đừng trách.
Đặng Thiền Ngọc dứ dứ nắm đấm nói.
_Đặng tướng quân là người ta hết sức hâm mộ, ải Tam Sơn do ngài ấy trấn giữ giống như một thành trì không thể phá vỡ, là một tiền phương vững chắc để bảo vệ đế đô a.
Dừng lại một lúc để xem biểu hiện của Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh lại nói tiếp.
_Ta nghe nói Đặng tướng quân có một người con gái tên Đặng Thiền Ngọc, tài trí hơn người, vô cùng xinh đẹp. Cho nên ta mới có thể đoán được thân thế của cô nương.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cảm thấy công phu vỗ mông ngựa học được trong mấy tiểu thuyết sắc hiệp có vẻ như đã phát huy công dụng. Đặng Thiền Ngọc lúc này đã vứt sạch địch ý với Hoàng Minh. Còn hắn thì trong suốt quãng đường đã giở hết công phu vô mông ngựa của mình ra khiến cho tiểu ma nữ cười tít mắt không thôi.
Ở bên trong Hoàng Minh và Đặng Thiền Ngọc trò chuyện huyên náo, trái lại ở bên ngoài này Tử Tân và Hoàng Phi Yến hầu như chẳng nói được lời nào với nhau.
_Xin hỏi hai vị đạo huynh là người ở nơi nào?
Nhận thấy không khí tĩnh lặng giữa hai người, Hoàng Phi Yến lên tiếng.
_Hai người chúng ta theo sư phụ học đạo từ lâu, ngao du khắp nơi, đều coi trời đất trên thế gian là nhà.
_Thì ra hai vị đạo huynh thực sự là người tiêu dao như vậy, thật ngưỡng mộ.
Hoàng Phi Yến nói mang theo một vẻ u sầu. Nàng cũng đã từng ước mơ có thể ngao du bốn biển, lấy đạo hạnh học được để cứu giúp thôn dân bách tính. Nhưng tất cả với nàng cũng chỉ là giấc mộng, nàng được sinh ra trong một gia đình quyền quý, nàng có thể yêu cầu rất nhiều thứ nhưng duy nhất tự do là không thể. Chỉ một tuần nữa thôi nàng sẽ phải lấy một người con trai mà nàng chưa bao giờ được gặp mặt. Nàng nghe nói Thọ Vương còn có hai người vợ nữa, liệu khi nàng được gả vào đó, nàng có thể hòa hợp với hai người kia không? Vị phu quân của mình là người như thế nào? Liệu đó có phải là hạnh phúc mà nàng mong muốn?
Nhận thấy tâm trạng của Hoàng Phi Yến, Tử Tân cũng không nói gì thêm. Hắn biết giờ hắn có nói gì cũng chả giúp ích được, nên hắn chọn im lặng. Quãng đường này sẽ giống như là vô tận với Tử Tân và Hoàng Phi Yến nếu như Đặng Thiền Ngọc không lên tiếng.
_Tới rồi, kia chính là núi Bất Chu Sơn.
Thò đầu ra khỏi cửa xe ngựa, Đặng Thiền Ngọc đưa tay chỉ ngọn nói trước mặt.
Xuống khỏi xe ngựa, Đặng Thiền Ngọc thích thú kéo tay Hoàng Minh đi thăm thú hết nơi này tới nơi khác. Điều này khiến cho Tử Tân và Hoàng Phi Yến vô cùng ngạc nhiên, tiểu nha đầu kia ngày hôm qua còn xua đuổi tên kia như bệnh dịch, sao hôm nay lại chủ động kéo tay hắn thế kia? Hoàng Minh cảm thấy dở khóc dở cười. Sau buổi trò chuyện trên xe, Đặng Thiền Ngọc bây giờ xem hắn như đại ca của nàng, điều này có phần làm hắn chưa thích nghi nổi.
Đến trưa khi Đặng Thiền Ngọc đã bắt đầu thấm mệt, cả bốn người tìm một lữ quán bên đường để nghỉ ngơi. Sau khi chạy khắp nơi đã khiến cái bụng nhỏ của Đặng Thiền Ngọc réo inh ỏi, trực tiếp bỏ qua cái hình tượng thục nữ, nàng lao vào đống thức ăn trên bàn như hổ đói.
_Cô nương, không có tiền thì đừng bao giờ tới đây mà ăn uống
Một tiếng quát vang lên khiến mọi người xung quanh chú ý. Ở bên đó lão chủ quán đang hò hét với một thanh y cô nương.
_Tiền? Đó là thứ gì? Ta chưa từng nghe thấy nó bao giờ cả?
Thanh y cô nương nghi hoặc trả lời.
_Đừng giả bộ với ta, ta nói cho cô nương biết, ngày hôm nay nếu ngươi không trả tiền cho ta thì ngươi đừng hòng mà rời khỏi đây được.
Lão chủ quán gầm lên. Lão cũng đã từng lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, cũng có chút danh tiếng, mấy năm nay mở quán tại đây chưa một ai dám ăn bá vương ở tiệm lão một lần nào cả.
_Chỉ bằng vào ông mà muốn lưu ta ở lại đây sao?
Thanh y cô nương nói xong, mắt bắt đầu chuyển sang màu xanh lam. Nhìn cả hai bên chuẩn bị động thủ Hoàng Minh liền tiến lên ngăn cản.
_Được rồi lão đầu, chuyện này xem như bỏ qua đi, ngươi xem nhiêu đây có đủ hay không?
Choàng vai nói với lão chủ quán, Hoàng Minh nhét vào trong tay hắn một nén bạc.
_Được rồi, nếu vị công tử này đã nói như vậy thì việc ngày hôm nay ta bỏ qua, nhưng lần sau sẽ không có việc đó đâu.
Nhét nén bạc vào trong người lão chủ quán quay lưng bỏ đi. Trong lòng lão cười không ngớt, ở đây bằng thu nhập hai ngày của lão rồi.
_Tại hạ Tần Hoàng Minh, mạn phép hỏi cô nương là người từ đâu tới, có thể cho ta biết cao danh quý tánh được không?
_Ta tên Thanh Thanh, là ở biển phía đông tới đây. Cảm tạ ngươi đã giúp đỡ.
Thanh y cô nương cúi mình trả lời.
_Ta đi cùng ba vị bằng hữu nữa, nếu không chê xin cô nương theo ta sang đó.
_Vậy cũng được.
Mái tóc và đôi mắt màu xanh lam, cộng thêm một bộ y phục cũng màu xanh, trên đầu nàng có một chiếc mũ giống như hai có sừng rồng vậy. Thực sự nàng khiến hắn rất quen thuộc, nhưng đã gặp ở đâu rồi thì hắn vẫn chưa nghĩ ra được. Thôi kệ, từ từ tìm hiểu vậy. Dẫn Thanh Thanh về bàn việc đầu tiên là Hoàng Minh nhận thấy ánh mắt quỷ dị của Tử Tân như muốn nói “Sư đệ, chẳng lẽ ngươi nhìn trúng nhan sắc của cô nương này rồi?”,
Hoàng Phi Yến thì không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn về phía Thanh Thanh, còn Đặng Thiền Ngọc thì không nể nang gì, thẳng thừng nói.
_Đại ca a, mới đây thôi mà ngươi đã dụ dỗ được cô nương nhà người ta rồi.
Nhìn tiểu ma nữ nói khiến Hoàng Minh cảm thấy oan ức. Mình có phải là tên đại dâm tặc thấy gái là nhào vào đâu kia chứ?
_Muội hiểu nhầm rồi, chẳng qua ta thấy cô nương ấy là người ở xa tới, nên muốn giúp đỡ một chút mà thôi.
Hiển nhiên câu nói của Hoàng Minh khiến ba người kia hoàn toàn không tin. Nhìn cô nương kia xinh đẹp mỹ miều, dáng vẻ thướt tha, có lẽ tên này thích quá đi ấy chứ. Nhìn biểu hiện của ba người, Hoàng Minh biết có giải thích gì cũng càng thêm rối, nên hắn đành phải im lặng.
_Tại hạ Hoàng Phi Yến, xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương.
_Chào Hoàng tiểu thư, cứ gọi ta là Thanh Thanh được rồi. Xin hỏi hai vị này là?
Thanh Thanh trả lời Hoàng Phi Yến rồi quay sang hai người Tử Tân và Đặng Thiền Ngọc.
_Tại hạ Tinh Vân, chào Thanh Thanh tiểu thư.
Đây chính là tên mà Tử Tân dùng để ngao du khắp nơi, lần trước giới thiệu với Hoàng Phi Yến và Đặng Thiền Ngọc cũng vậy.
_Ta là Đặng Thiền Ngọc. Thanh Thanh tỉ, ngươi chớ có tin cái tên đeo mặt nạ kia, nếu không thì ngươi thảm rồi đấy.
Đưa tay chỉ về phía Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc lên tiếng nhắc nhở. Mặc dù đã trở nên thân thiết hơn với Hoàng Minh, nhưng có lẽ nàng vẫn coi hắn như một sắc lang đại ca. Nghe Đặng Thiền Ngọc nói, Hoàng Minh dở khóc dở cười, tiểu ma nữ này tới bây giờ vẫn còn xem hắn là sắc lang a.
Sau một hồi trò chuyện, có vẻ như hai người Hoàng Phi Yến đã rất thân với Thanh Thanh, cả ba còn chủ động gọi nhau là tỉ muội, trông vô cùng thân thiết. Cả ba lập tức bỏ qua hai tên trước mặt mà bắt đầu thảo luận sôi nổi những vấn đề của phụ nữ, điều này làm cho Hoàng Minh cảm thấy hơi bực mình. Phải một lúc sau vì không thể chịu được nữa hắn buộc phải lên tiếng.
_Xin lỗi đã cắt ngang nhưng các vị còn tính trò chuyện bao giờ nữa? Chúng ta chẳng phải là đi thăm thú Bất Chu Sơn hay sao?
_Thật xin lỗi Tần huynh, chúng ta sơ ý quá.
Cảm thấy bản thân có vẻ hơi thất lễ khiến Hoàng Phi Yến hơi xấu hổ. Thanh Thanh thì chỉ hơi cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi. Còn về phần Đặng Thiền Ngọc thì quăng cho hắn cái nhìn căm tức, dám phá hoại cuộc trò chuyện của bổn tiểu thư, chờ xem ta xử ngươi ra sao.
_À không sao không sao, ta chỉ nghĩ nếu chúng ta đi bây giờ có thể thưởng thức nhiều thứ ở đây hơn. Bây giờ vẫn còn sớm, ba người có thể từ từ trò chuyện cũng được.
Cảm nhận ánh mắt của Đặng Thiền Ngọc có vẻ bất hảo, Hoàng Minh rùng mình. Hắn vội nói.
_Như vậy còn nghe được. Thấy hai người các ngươi như vậy cũng có vẻ tội nghiệp. Bây giờ ta cho phép các ngươi hộ tống ba tỉ muội ta đi thưởng thức vẻ đẹp của Bất Chu Sơn này.
Đặng Thiền Ngọc vòng tay trước ngực gật đầu nói. Nghe nàng nói xong Hoàng Minh cảm thấy giở khóc giở cười, rõ ràng là mời chúng ta tới đây để cùng đi, sao bây giờ lại giống như ban phước cho chúng ta vậy như chứ. Nghĩ là vậy nhưng hắn cũng chả nói ra, ai biết được tiểu ma nữ này có thể làm gì mình kia chứ, yên lặng vẫn là tốt hơn.
_Ta đi cùng cũng được sao?
Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
_Thanh Thanh tỉ sao lại nói như vậy chứ. Ta coi tỉ như tỉ muội trong nhà của ta, tại sao lại không đi cùng được. Ai dám ý kiến cơ chứ.
Đặng Thiền Ngọc ôm cánh tay của Thanh Thanh làm nũng. Tất nhiên Hoàng Minh cũng biết câu nói kia hàm ý ám chỉ hắn. Hắn cũng chả ý kiến gì cả, hơn hết hắn cảm thấy vị cô nương Thanh Thanh này nhìn hơi quen mắt, đi cùng nàng có khi tìm ra chút manh mối nào đó chăng.
Cả nhóm lên xe ngựa tiến sâu hơn vào trong núi Bất Chu Sơn. Vẫn như cũ Hoàng Phi Yến cùng Tử Tân đánh xe ngựa, nhưng lần này có vẻ như cả hai đã trò chuyện với nhau một cách tự nhiên hơn. Còn bên trong, Đặng Thiền Ngọc lôi kéo Thanh Thanh sang một bên để trò chuyện, chỉ còn mỗi Hoàng Minh bơ vơ, có lúc hắn định mở miệng nói vào nhưng lập tức bị Đặng Thiền Ngọc trừng mắt đuổi đi.
Theo chỉ dẫn của Hoàng Phi Yến, Tử Tân đánh ngựa đi tới một thôn nhỏ ven hồ. Nhìn dòng người đông đúc ở đây khiến Hoàng Minh cảm thấy choáng ngợp.
_Xin chào các vị công tử và tiểu thư. Các vị là đến tham gia lễ hội năm nay sao?
Một lão đầu tóc hoa râm đi tới trước mặt năm người nói, phía sau còn thêm bốn năm thanh niên lực lưỡng đi theo.
_Xin chào đại thúc, chúng cháu đến chỉ để mở mang tầm nhìn thôi ạ.
Hoàng Phi Yến ôm quyền đáp.
_Nếu vậy, chúc các ngươi vui vẻ.
Nói rồi lão đầu cùng đám thanh niên đi sang nơi khác. Khi thấy lão đầu đi rồi thì Hoàng Minh mới lên tiếng.
_Hoàng tiểu thư, xin hỏi ở đây đang tổ chức lễ hội gì vậy.
_Hừ, có vậy mà ngươi cũng không biết, thật không biết ngươi ở đâu ra nữa.
Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh cảm thấy rất oan ức. Hắn có phải người ở đây đâu mà sao có thể biết được cơ chứ. Biết Hoàng Minh ở xa tới, nên Tử Tân lên tiếng giải thích.
_ Chuyện kể rằng lúc trước thủy thần Cộng Công đem quân tấn công thiên giới, bị hỏa thần Chúc Dung đánh bại. Vì quá uất ức nên Cộng Công đã húc đầu vào núi Bất Chu Sơn mà tự vẫn. Núi này vốn là cột chống trời, trụ trời gãy khiến nước của thiên hà rơi xuống nhân gian. Nhìn thấy cảnh này, không nỡ để chúng sinh tận diệt, Nữ Oa nương nương đã luyện ra đá ngũ sắc để vá trời. Từ lúc đó nước trên thiên giới không còn chảy xuống gây họa cho nhân giới nữa. Người dân nơi đây vào ngày này thường tổ chức lễ hội để tưởng nhớ ơn đức của Nữ Oa nương nương.
Nghe Tử Tân giải thích xong hắn cũng có vẻ thông suốt. Chuyện Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơn và Nữ Oa vá trời hắn cũng đã nghe nhiều lần rồi.
_Ngươi chỉ nói đúng một phần thôi.
_Có gì sai sót mong Đặng cô nương chỉ giáo.
_Đúng là người dân tổ chức lễ hội để tưởng nhớ công đức của Nữ Oa nương nương, nhưng phần lớn người ở đây đều tới vì vũ khí của Cộng Công.
_Vũ khí của Cộng Công?
Cả Hoàng Minh và Tử Tân đều kinh ngạc.
_Đúng vậy. Vũ khí của Cộng Công được gọi là Sơn Hải Thủy Linh Thương. Được làm từ tám trăm linh chín chiếc lông của chim phượng hoàng bất tử, và được nung bởi cửu long thần hỏa (chín con rồng lửa vây quanh), suốt một ngàn năm hấp thụ tinh hoa của nước và huyết mạch của đá. Tuy mang trong mình hỏa khí, nhưng bên ngoài cây trường thương lại lạnh như băng, là một vũ khí được cho là đạt tới đẳng cấp gần với Thượng Cổ Thánh Khí.
Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh càng kinh ngạc hơn. Hắn cũng biết qua cách xếp thứ hạng về vũ khí ở thế giới này. Thấp nhất chính là Phàm Khí, là vũ khí của nhân loại, những thứ này có lẽ chỉ dành cho chiến tranh nhân giới thôi. Về phần pháp khí của tiên nhân được chia thành năm loại. Tiên Khí, là pháp khí của tiên nhân phổ thông, có thể chém sắt như chém bùn, cách không chém vật. Tiếp đó là Thần Khí, là loại pháp khí tu luyện hàng trăm năm, có thể phá hủy cả một ngọn núi to lớn. Thánh Khí là pháp khí đặc biệt của những tiên nhân từ Thượng Tiên trở lên mới có thể tôi luyện và sử dụng được. Thượng Thánh Khí là những pháp khí được cho là có linh trí, có thể chọn chủ nhân cho mình, uy lực kinh thiên động địa. Cuối cùng là Thượng Cổ Thánh Khí, đây là những pháp khí xuất phát từ thời thượng cổ, không ai biết nó có từ bao giờ, khỏi cần nói cũng biết uy lực đến nhường nào, nhưng chỉ biết rằng hiện nay chỉ có vài món tồn tại trên thế gian. Bàn Cổ Phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phục Hưng Giới của Lão Tử, Côn Lôn Kính của Tây Vương Mẫu, Hỗn Độn Chung, Cửu Đỉnh và Hư Không Ngọc đã mất tung tích từ lâu.
_Thiền Ngọc, theo lời muội nói thì Sơn Hải Thủy Linh Thương gần đạt tới đẳng cấp của Thượng Cổ Thần Khí. Nếu vậy tại sao một người như Cộng Công nắm trong tay pháp khí lợi hại kia có thể bại trận trước Chúc Dung được?
Hoàng Minh nghi hoặc hỏi.
_Điều này cũng không có gì lạ. Mặc dù Cộng Công có Sơn Hải Thủy Linh Thương nhưng một mình hắn làm sao có thể địch lại sự liên thủ của Chúc Dung và Khoa Phụ được kia chứ. Nhưng mặc dù đánh bại được Cộng Công nhưng cả Chúc Dung và Khoa Phụ đều bị trọng thương, không lâu sau cũng qua đời.
Nghe tới đây Hoàng Minh cũng dần hiểu ra mọi chuyện. Thật sự nếu đúng như lời của Đặng Thiền Ngọc nói thì việc Cộng Công bại trận cũng có thể nói là điều hiển nhiên. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sơn Hải Thủy Linh Thương kia quả thật là một pháp khí lợi hại, có thể khiến cho Chúc Dung và Khoa Phụ trọng thương đến mức mất mạng. Nếu như có thể thu được pháp khí này, vấn đề an toàn của bản thân sẽ tốt hơn rất nhiều. Nghĩ tới đây hắn quyết tâm nhất định phải lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương, nhưng hắn vẫn còn một điều thắc mắc nhỏ.
_Thiền Ngọc, muội nói xem nếu như có một pháp khí lợi hại như vậy ở đây, các tiên nhân khác không tới đây tranh giành hay sao?
_Tất nhiên là có, nhưng bọn họ đều phải thất vọng mà ra về. Sơn Hải Thủy Linh Thương được cắm vào một tảng đá, những tiên nhân tới thử rút ra đều bị trọng thương, nghe nói trong số đó còn có vài người Thượng Tiên, dần dần chúng tiên nhân đều bỏ cuộc. Tuy nhiên hàng năm vào ngày này, mọi người từ khắp nơi đều đổ về đây để thử vận may với hi vọng được sự phù hộ của Nữ Oa nương nương.
_Ngay đến cả Thượng Tiên mà cũng không rút ra được hay sao?
Hoàng Minh cảm thấy kinh ngạc. Thượng Tiên là đẳng cấp gì, đến cả bọn họ cũng không thể rút được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra chứ đừng nói gì tới tên chưa thể hấp thu linh khí như hắn. Nghĩ tới đây hắn cảm thấy thất vọng, đó là một cực phẩm pháp khí a, chẳng lẽ lại từ bỏ. Nhận thấy chút tiếc nuối trong ánh mắt của Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc lên tiếng trấn an.
_Nhưng huynh cũng đừng lo, ta nghe sư phụ nói qua, phàm là Thượng Thánh Khí trở đi đều có linh trí, có thể tự nhận chủ nhân, ta nghĩ tới lúc đó có lẽ huynh cũng có cơ hội không biết chừng.
Có lẽ cũng chỉ trông chờ vào vận may thôi, Hoàng Minh thầm nghĩ. Nhưng nhìn Đặng Thiền Ngọc lên tiếng an ủi mình, Hoàng Minh cảm thấy vui hơn hẳn. Tiểu ma nữ này mặc dù tính khí ương bướng, miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm tư rất tốt.
_Bỏ qua việc đó đi, chúng ta đến đây vui chơi là chủ yếu, đi ta cõng muội đi mua kẹo hồ lô.
_Đúng vậy, đúng vậy, đi thôi. Bây giờ lễ hội chưa chính thức bắt đầu, chúng ta tùy ý đi dạo, một lát hãy tập trung vào cái cây ở giữa làng là được.
Nói rồi Đặng Thiền Ngọc leo lên vai Hoàng Minh để hắn cõng đi khắp nơi, Thanh Thanh cũng thích thú với không khí xung quanh nên đi theo Hoàng Minh và Đặng Thiền Ngọc. Bây giờ chỉ còn lại Tử Tân và Hoàng Phi Yến, cả hai quay sang nhìn nhau, mắt chạm mắt rồi lại quay đi, không khí có vẻ ám muội. Mặc dù cả hai đã trò chuyện rất nhiều lúc trên xe ngựa, nhưng dường như giữa hai người vẫn còn một bức tường chưa thể phá vỡ được. Một lúc sau, Tử Tân đành phải lên tiếng.
_Đặng tiểu thư thật là một cô nương hiếu động, chắc hẳn vị sư tỉ như Hoàng tiểu thư cũng rất đau đầu với nàng ta a.
_Thật ra Thiền Ngọc muội ấy rất ngoan, mặc dù tính tình có hơi ương bướng nhưng rất hiểu chuyện . Nhưng nếu để muội ấy nghe được những lời huynh vừa nói thì chắc hẳn huynh gặp họa lớn rồi đấy.
Hoàng Phi Yến lấy tay che miệng cười nói. Điệu bộ ấy khiến Tử Tân ngẩn ngơ, mắt nhìn nàng không rời.
_Hiếm khi có cơ hội như thế này, không biết Tinh Vân ta có cơ hội được mời Hoàng tiểu thư cùng tản bộ thăm thú cảnh vật xung quanh đây có được không?
Nói rồi Tử Tân đưa tay ra làm động tác mời. Nhìn hành động của Tử Tân, Hoàng Phi Yến mỉm cười, nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, cả hai cùng hòa vào dòng người phía trước.
Sau khi dẫn Đặng Thiền Ngọc và Thanh Thanh đi hết nơi này tới nơi khác, Hoàng Minh cùng hai người đi tới điểm hẹn từ trước. Đến nơi nhưng vẫn không thấy hai người Tử Tân và Hoàng Phi Yến đâu, cả bọn đành phải ngồi chờ. Một lát sau, từ xa đã thấy bóng dáng Tử Tân và Hoàng Phi Yến tay trong tay cười nói. Nhìn cảnh này cả Đặng Thiền Ngọc và Hoàng Minh đều nở một nụ cười quỷ dị.
_Sư huynh, ngươi đã về rồi a . Chào Hoàng tiểu thư, à quên, phải là sư tẩu mới đúng chứ.
Nghe lời nói của Hoàng Minh, Hoàng Phi Yến nhanh chóng rút tay của mình về, mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
_Sư tỉ, chúc mừng sư tỉ, cuối cùng cũng…
Đặng Thiền Ngọc chưa nói hết câu thì đã bị một bàn tay bịt miệng lại. Nhận thấy ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Hoàng Phi Yến, Đặng Thiền Ngọc im lặng thè cái lưỡi nhỏ ra trêu đùa.
_Sư đệ, ngươi đừng đùa nữa được không? Bây giờ cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia xem Sơn Hải Thủy Linh Thương kia cuối cùng ra sao.
Tử Tân lên tiếng. Nhìn về phía tên sư đệ đang cười đùa kia, hắn rất muốn đạp cho tên kia một đạp. Chỉ tại hắn mà…
Cả nhóm cùng nhau đi tới một khu đất rộng lớn, ở đây đã được bao quanh bởi rất nhiều người. Đưa mắt nhìn về ở giữa khu đất đó, Hoàng Minh cảm thấy một cỗ hàn khí tỏa ra từ một cây trường thương được cắm vào trong một tảng đá. Trường thương dài mười thước, thân trường thương đỏ thẫm, đầu thương tinh xảo, mũi thương màu xanh lam tỏa ra hàn khí mạnh mẽ.
_Đó chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương ư?
_Đúng vậy, huynh nhìn xem, thân trường thương màu đỏ thẫm kia tượng trưng cho hỏa khí, nhưng huynh đoán xem vì sao nó lại tỏa ra hàn khí như vậy.
Đặng Thiền Ngọc tinh nghịch nói.
_Chẳng lẽ là do viên ngọc trên mũi thương?
_Đúng vậy, tương truyền khi Cộng Công chế tạo Sơn Hải Thủy Linh Thương đã sử dụng tinh hoa của nước và đá sau một ngàn năm luyện thành Hàn Băng Ngọc và Thạch Lưu Ngọc. Hàn Băng Ngọc được tinh luyện thành mũi thương, còn Thạch Lưu Ngọc được luyện thành chuôi thương.
Đặng Thiền Ngọc ra vẻ uyên bác kể.
_Thiền Ngọc muội muội quả nhiên là học rộng biết nhiều a.
_He he, những thứ này đều là do sư phụ ta kể cho ta thôi.
Mặc dù rất thích người khác khen mình, nhưng Đặng Thiền Ngọc là một con người ngay thẳng, tất cả đều nói thật lòng mình.
_À đúng rồi, không biết sư phụ của muội là vị đại tiên nào?
_Sư phụ ta chỉ thích mai danh ẩn tính thôi, huynh không cần biết làm gì cả.
Đặng Thiền Ngọc ấp úng trả lời. Điều này càng khiến Hoàng Minh tò mò nhiều hơn. Đang định gặng hỏi thì tiếng của một lão đầu vang lên.
_Cảm ơn mọi người đã đến góp vui cùng Tân Chu thôn chúng tôi. Năm nay như mọi khi chúng tôi tổ chức lễ này trước là để tạ ơn với Nữ Oa nương nương đã gia ân cứu giúp bá tánh, sau là để tìm người tài giỏi có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương kia.
Âm thanh của lão đầu khiến tất cả mọi người đều đưa mắt chú ý về Sơn Hải Thủy Linh Thương ở giữa. Tất cả đều lộ ra ham muốn mãnh liệt.
_Bây giờ, nếu ai có đủ bản lĩnh, có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra khỏi tảng đá thì chúng tôi xin dân cho người ấy bảo vật này.
Dứt lời, lão đầu lui xuống nhường lại cho những người phía sau lên.
_Để ta.
Người lên tiếng là một tráng hán to cáo lực lưỡng. Đưa hai tay vào Sơn Hải Thủy Linh Thương, tráng hán vận hết sức nhưng mặc dù có làm thế nào vẫn không thể nhúc nhích được mũi thương, trái lại còn bị mũi thương phản phệ bay ra xa vài thước.
_Ha ha, lũ phàm nhân ngu ngốc, tưởng có thể dùng sức mạnh để lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương hay sao, xem ta đây.
Một người mặc đạo bào bay ra. Hắn bắt đầu niệm thần chú, nhưng thanh trường thương vẫn không hề nhúc nhích, và số phận của tên tiên nhân kia cũng không khác nhau với tráng hán lúc nãy là mấy, hắn bị đánh bay ra xa, nhổ ra một ngụp máu tươi. Có vẻ như nếu lực sử dụng càng nhiều thì lực phản phệ càng cao thì phải.Từng người, từng người lên thử sức. Nhưng tất cả đều bị lực phản phệ của Sơn Hải Thủy Linh Thương làm cho trọng thương. Dần dần không còn ai dám lên thử sức nữa.
_Còn ai muốn lên thử sức nữa không?
Nhìn tất cả mọi người đều bất lực trước Sơn Hải Thủy Linh Thương, điều này khiến lão trưởng thôn cảm thấy rất vui, nếu như trường thương không được rút ra thì năm tới làng hắn có thể nhân dịp này mà tiếp tục bội thu rồi.
_Thế nào, sao hai người các ngươi không lên thử xem.
Đặng Thiền Ngọc đưa mắt khiêu khích Tử Tân và Hoàng Minh. Từ nãy tới giờ Hoàng Minh vẫn đang suy nghĩ cách để có thể rút được thanh trường thương ra, tới giờ hắn vẫn chưa tìm được phương pháp nào hợp lí cả.
_Được rồi, nếu đã vậy thì ta đành bêu xấu vậy.
Tử Tân lên tiếng đáp.
_Huynh cẩn thận.
Hoàng Phi Yến lo lắng nói.
Tử Tân nhìn Hoàng Phi Yến cười, sau đó đưa người bay xuống. Vận tiên khí luân chuyển khắp người, Tử Tân dùng hết sức để rút Sơn Hải Thủy Linh Thương ra nhưng nó vẫn không hề có ý muốn nhúc nhích. Ầm… lực phản phệ đẩy Tử Tân bay ra xa. Hoàng Phi Yến thất kinh, nàng bay thật nhanh tới đỡ Tử Tân.
_Tinh Vân, huynh có sao không.
_Không sao, đã khiến muội lo lắng. Ta đã vận tiên quyết để bảo vệ bản thân rồi, nên chỉ bị đẩy lùi thôi.
Nói rồi Tử Tân đúng dậy để chứng minh mình không sao. Nhưng đó chỉ là để Hoàng Phi Yến bớt lo lắng thôi, mặc dù hắn đã vận tiên quyết để bảo vệ nhưng lực phản phệ quá lớn khiến hắn bị nội thương, chắc phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏi được.
Nhìn thấy Tử Tân cũng thất bại, Hoàng Minh cảm thấy thất vọng tột cùng. Tử Tân mạnh hơn hắn bao nhiêu mà cũng không thể suy chuyển được Sơn Hải Thủy Linh Thương thì một tên yếu kém như hắn sao có thể chứ. Những tưởng như không còn ai muốn lên nữa thì lúc đó một thanh niên áo bào trắng, gương mặt tuấn tú, mắt phượng mày ngài, tiến lên phía trước. Hoàng Minh cảm thấy uy áp tỏa ra từ người này rất lớn, vượt xa cả sư phụ hắn, có lẽ vị Lam Tuyền cô nương kia mới có thể có uy áp như vậy.
Người thanh niên tiến về phía Sơn Hải Thủy Linh Thương, hai tay hắn nắm vào thân trường thương. Hét lên một tiếng hắn bắt đầu vận lực, nhưng thanh trường thương vẫn bất động như cũ. Bỗng từ phía sau lưng người thanh niên kia mọc thêm mấy cánh tay ngũ sắc, những cánh tay ấy nắm lấy thân trường thương và bắt đầu rút thanh trường thương ra. Mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển, trên khuôn mặt người thanh niên ấy giờ đã đầy mồ hôi. Lực phản phệ của trường thương khiến áo bào của hắn rách từng mảng lớn, nhưng hắn vẫn chưa muốn buông tay. Kì vọng, khẩn trương, đó chính là cảm xúc của những người xung quanh. Họ muốn nhìn xem người này có thể lấy được thanh trường thương không, nhưng họ lại thấy tiếc nuối khi báu vật sắp vào tay người khác. Người thanh niên vẫn tiếp tục vận sức, xung quanh cát bụi bay mù mịt, nhưng thanh trường thương vẫn như cũ, không hề suy chuyển. Mặt người thanh niên bắt đầu chuyển sang màu trắng bệt, hai chân hắn run run, lực phản chấn từ thanh trường thương khiến hắn chịu không được bắt buộc phải buông tay ra. Dùng những cánh tay ngũ sắc che chắn bản thân, thân thể hắn bay ngược về sau nhưng không hề có thương tích gì đáng kể cả.
Nhìn hai tay trống không của người thanh niên nọ, đa số mọi người đều thấy nhẹ nhõm. Họ vui vì báu vật đã không mất đi, nhưng nghĩ tới cách để rút được thanh trường thương ra thì tất cả đều không nghĩ ra được. Một lúc lâu sau không thấy có ai lên nữa, lão đầu trưởng thôn mới lên tiếng.
_Nếu như không còn ai nữa, ta tuyên bố lễ hội năm nay kết…
_Khoan đã.
Một tiếng hét vang lên tập trung mọi sự chú ý của mọi người ở đây. Người lên tiếng không ai khác chính là Hoàng Minh, bây giờ chính là thời khắc của hắn.
Hoàng Minh bước ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đây. Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của vị công tử áo bào trắng kia, ngay tới cả một người như vậy mà không thể rút nổi thanh trường thương ra thì liệu cái tên đeo chiếc mặt nạ quái gở kia, cả người lại không hề tỏa ra chút tiên khí nào kia liệu có rút được không. Mọi người ở đây đều không tin rằng hắn có thể rút được thanh trường thương ra. Cao nhân bất lộ tướng ư? Tên kia có thể ẩn dấu thực lực chân chính của mình? Nằm mơ, chắc chắn hắn là thể loại điếc không sợ súng.
Mặc kệ những lời xì xào bàn tán xung quanh, Hoàng Minh tung người nhảy xuống khu đất. Hắn nhìn về phía thanh niên áo bào trắng đang nhắm mắt ngồi điều khí, khẽ mỉm cười. Cũng nhờ người này mà hắn mới có thể tìm ra được cách để rút Sơn Hải Thủy Linh Thương ra.
Đi tới phía trước trường thương, Hoàng Minh cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ thanh trường thương. Đưa chân dẫm vào mặt đất dưới chân, ngay lập tức nơi đó xuất hiện một cái hố sâu. Quả đúng là như vậy, Hoàng Minh cười thầm, hắn tiếp tục lại làm vài cái hố như vậy nữa. Lấy từ trong người ra những tấm yêu phù màu đỏ thẫm, sau đó bắt đầu đặt vào những cái hố. Mọi người đều không biết tên kì quái này đang giở trò gì, nhìn có lẽ là một pháp trận, nhưng không một ai có thể nhìn ra đấy là pháp trận gì. Cũng có không ít người am hiểu về trận pháp đã từng thử sức, nhưng vẫn không thể làm Sơn Hải Thủy Linh Thương suy chuyển. Một số người vẫn khinh thường hắn, một số khác thì chờ xem hắn có thể làm được điều gì đó bất thường không.
_Tinh Vân huynh có biết Tần huynh đang lập pháp trận gì không?
Nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu được Hoàng Minh đang làm gì, Hoàng Phi Yến đành lên tiếng hỏi Tử Tân. Tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc và ngay cả Thanh Thanh vốn chả quan tâm gì cũng đưa ánh mắt hiếu kì về phía Tử Tân.
_Điều này quả thật ta cũng không biết, trận pháp này trước giờ ta chưa hề nhìn thấy Tần sư đệ sử dụng qua. Có thể là độc môn từ quê hương hắn chăng?
Tử Tân gãi đầu nói. Quả thật là hắn chưa bao giờ trông thấy sư đệ làm cái pháp trận này bao giờ cả. Nhưng nghĩ lại sư đệ hơi cổ quái, có thể đấy là pháp trận độc môn của quê hương hắn. Đây là cách lí giải của Tử Tân về hành động kì quái của tên sư đệ này, và cả ba người Hoàng Phi Yến cũng đồng tình.
_Lão đầu, mặc kệ ta dùng phương pháp gì, chỉ cần ta có thể có được Sơn Hải Thủy Linh Thương thôi là được đúng không?
Chuẩn bị xong, Hoàng Minh quay sang lão trưởng làng hỏi.
_Quả thật là như vậy. Chỉ cần có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương lên, bất kể dùng phương pháp gì, nó đều là của ngài.
_Vậy, các ngươi lui ra đi.
Mặc dù không biết liệu cái tên đeo mặt nạ này có thể làm được gì, nhưng lão trưởng làng vẫn ra hiệu cho những người xung quanh lui lại.
Hoàng Minh nhắm mắt lại, miệng bắt đầu đọc thần chú. Những cột lửa bắt đầu xuất hiện nơi hắn chôn dấu yêu phù. Sức nóng lan tỏa khắp xung quanh, mọi người đều ra vẻ hiểu chuyện, thì ra tên này dùng những thứ này để làm dịu đi hàn tính của Sơn Hải Thủy Linh Thương. Nhưng tất cả đều cảm thấy buồn cười, cách này họ đều đã thử qua và vô dụng. Mặc dù hàn tính cực mạnh, nhưng hỏa tính của Sơn Hải Thủy Linh Thương cũng không kém, dù gì nó cũng được luyện từ lửa của cửu long.
Hoàng Minh lại lẩm nhẩm một câu thần chú, các cột lửa đều thu vào trong đất. Nhìn những cột lửa biến mất, mọi người xung quanh đều cười thầm, có lẽ cái tên kia cũng đã bỏ cuộc. Nhưng chưa được bao lâu thì liên tiếp những tiếng nổ vang lên, đất đá xung quanh bay tứ tung, cát bụi mù mịt.
_Mẹ kiếp, tí những là tự mình làm mình vỡ đầu rồi.
Khi cát bụi tan đi, mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn vào tên đeo mặt nạ kia đi ra. Đúng vậy, trên tay hắn chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương, nó bây giờ không còn nằm trên mặt đất nữa mà chính là ở trong tay hắn. Đa số người đều không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đó chỉ là những người bình thường hay tu vi thấp kém, những tiên nhân khác đều nhìn ra được những gì xảy ra sau màn cát bụi đó.
_Tên vô sỉ nhà ngươi làm như vậy có còn xứng đáng là người tu hành hay không?
Một người mặc đạo bào màu đen lên tiếng.
_Đúng vậy, quá vô sỉ.
Những người khác cũng cùng nhau lên tiếng.
_Các người là đang nói ta?
Hoàng Minh chỉ vào mình, cười cười nói.
_Đúng vậy, ngươi nghĩ trò trẻ con đó có thể qua mắt được bọn ta hay sao? Thật không ngờ ngươi lại lợi dụng vụ nổ đó để phá hủy phần đất xung quanh Sơn Hải Thủy Linh Thương.
_Ha ha, ta nói cho người biết nhé lão già. Quy định đặt ra rằng, chỉ cần lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương, không từ bất cứ cách nào. Chẳng qua là do não ta to hơn các ngươi mà thôi.
Hoàng Minh lên giọng chế giễu.
_Ngươi.
Nghe Hoàng Minh nói những người khác lập tức im lặng. Quả thật quy định đúng là như vậy, nhưng nhìn Sơn Hải Thủy Linh Thương bị đoạt đi bởi một cách tầm thường như thế, tất cả bọn họ đều không cam tâm.
_Tần huynh quả thật là cao thâm a.
Hoàng Phi Yến che miệng cười, đưa mắt nhìn phía Tử Tân đầy thâm ý. Thanh Thanh thì chỉ che miệng thích thú nhìn. Còn Đặng Thiền Ngọc thì đưa ngón cái về phía Hoàng Minh với vẻ mặt không thể ngạc nhiên hơn được nữa.Tử Tân cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ. Thật không ngờ cái tên sư đệ này lại quỷ quyệt như vậy. Nhưng cũng không ngờ là hắn lại nghĩ ra cái cách để lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương như thế.
_Mặc dù quả thật là ngươi đã lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra, nhưng bằng cái cách vô sỉ đó, ngươi tưởng ngươi có thể an toàn đem nó ra khỏi đây hay sao?
Một đạo cô áo bào đỏ lên tiếng. Một người lên tiếng, cả đám cùng nhau hô hào. Bọn họ không muốn mất bảo vật một cách vớ vẩn như vậy được.
_Nói như vậy là các ngươi muốn cướp của ta chăng?
_Không phải là cướp, mà là chỉ cần ngươi có thể đánh bại được chúng ta thì ngươi mới xứng đáng làm chủ nhân của Sơn Hải Thủy Linh Thương.
_Nực cười, vật là do ta lấy được. Nếu có bản lĩnh sao các ngươi không lấy nó ra đi, chờ người khác lấy được rồi ra tay chặn cướp ư?
Hoàng Minh khinh bỉ đáp.
_Nhiều lời, nếu như ngươi quang minh chính đại lấy được, bọn ta không cần ý kiến, nhưng đằng này ngươi lại giở trò vô sỉ, ngươi nhìn xem có ai đồng tình với ngươi hay không. Đạo hữu, xin người cho ý kiến.
Đạo cô lớn tiếng quát. Bà ta quay sang hướng thanh niên áo bào trắng nói. Bà ta nhận ra rằng ở đây người này có thực lực cao nhất, có thể nói gần như ngang bằng với sư phụ của bà, nếu như người này lên tiếng ủng hộ, có thể dùng thế lực của bổn phái và một số kì trân dị bảo rồi xin người ta nhường cho mình là được.
_Ha ha, việc này ta không có ý kiến, như đã quy định, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vật này nên thuộc về vị huynh đệ kia mới phải.
Thanh niên áo bào trắng cười nói. Quả thật hắn cũng không quan tâm lắm tới Sơn Hải Thủy Linh Thương, chỉ muốn tìm một món binh khí cho vừa tay hắn, nhưng nếu không có duyên hắn sẽ không cưỡng cầu. Một phần hắn cũng nhìn ra rằng đạo cô kia muốn lôi kéo hắn, việc làm lợi cho người khác hắn sẽ không làm.
_Đa tạ đạo huynh.
Hoàng Minh ôm quyền nói. Quả thật hắn vô cùng ngưỡng mộ người thanh niên này, thực lực cao nhưng không cậy thế uy hiếp người khác. Thực sự là đáng kết giao.
_Hừ, nếu người không cần, thì cứ để cho chúng ta. Tên nhãi kia, nếu ngươi thức thời thì giao Sơn Hải Thủy Linh Thương ra nếu không thì đừng trách.
Rút bảo kiếm đỏ thẫm ra, mặt đạo cô đằng đằng sát khí. Những người khác thấy vậy cũng rút vũ khí ra, sẵn sàng lao vào tranh giành bảo vật. Nhận thấy tình thế nguy kịch, Hoàng Minh cùng ba người Hoàng Phi Yến bay xuống đứng về phía Hoàng Minh. Tử Tân lên tiếng.
_Xin Hỏa Linh sư thúc thủ hạ lưu tình.
_Ngươi là ai, sao lại biết ta?
Nghe Tử Tân nói, Hỏa Linh ngạc nhiên hỏi.
_Kính thưa sư thúc, đệ tử là Tinh Vân đồ đệ của Kiếm Tu lão sư, kia là sư đệ của ta.
_Thì ra là đồ đệ của Kiếm Tu sư huynh. Ta thật không ngờ người như sư huynh lại nhận người như hắn làm đồ đệ.
Nghe tới đây, Hoàng Minh tức giận muốn lao lên nhưng lại bị Tử Tân cản lại. Tử Tân cũng rất tức giận khi nghe những lời như vậy, nhưng hắn không thể làm gì được. Luận về bối phận hắn là tiểu bối, luận về sức mạnh, nếu như không tính Thanh Thanh thì bốn người bọn hắn có thể đánh bại được Hỏa Linh, nhưng còn những người khác thì sao? Nếu như bọn họ nhất tề xông lên thì thảm rồi. Nghĩ như vậy, Tử Tân đành phải nhẫn nhịn, hi vọng với quan hệ giữa sư phụ với Hỏa Linh có thể khiến bà ta bỏ qua.
_Nếu như các ngươi đã là đệ tử của Kiếm Tu sư huynh cũng chính là sư điệt của ta. Việc hôm nay ta bỏ qua, chỉ cần các ngươi để Sơn Hải Thủy Linh Thương ở lại ta sẽ không truy cứu nữa.
_Không truy cứu cái con mẹ nhà ngươi. Ngươi tưởng được gọi một tiếng sư thúc là cao lắm sao. Ta nói cho ngươi biết, dù hôm nay ta có mất mạng thì ngươi cũng đừng mơ lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương.
Hoàng Minh thực sự tức giận. Hắn không thể ngờ rằng cái người được gọi là sư thúc này lại vô s như vậy. Cướp trắng trợn của tiểu bối còn có thể nói kiểu thanh cao được như vậy sao? Mẹ kiếp, chả trách Triệt Giáo có thể thảm bại như vậy, nếu không có mấy tên như mụ Hỏa Linh này thì số phận Triệt Giáo như vậy cũng không lạ.
_Tên tiểu bối to gan, dám mắng cả ta. Ta thay mặt sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận.
Chỉa thẳng hỏa kiếm về phía Hoàng Minh, Hỏa Linh hét lớn.
_Mẹ kiếp, ta mà sợ bà à, có ngon thì lao lên đây.
Tử Tân cũng hoàn toàn bó tay với vị sư đệ này. Mặc dù bọn hắn có thể để Sơn Hải Thủy Linh Thương ở lại cũng được, nhưng vị sư thúc này lại miệt thị sư phụ hắn như vậy, có lẽ sư đệ mình mới là người làm đúng.
_Hắc hắc, Tần đại ca, ta sẵn sàng giúp huynh cho mụ ta một trận.
Đặng Thiền Ngọc cười cười nói. Quả thật nàng không ưa gì người đàn bà trước mặt kia cả. Ỷ mạnh hiếp yếu là thứ mà nàng ghét nhất.
_Tiểu nha đầu, ngươi là ai, tại sao lại dám hỗn láo như vậy? Trưởng bối của ngươi là ai?
_Ta là ai không đến lượt bà nói vào. Trưởng bối của ta là ai không cần bà quan tâm.
Đặng Thiền Ngọc đưa mắt thách thức. Điều này khiến cho Hỏa Linh trán nổi đầy gân xanh. Đây là lần đầu tiên bà bị phạm như vậy, đã vậy còn là hai tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch nữa. Đưa kiếm ra liền chém một nhát về phía Đặng Thiền Ngọc. Kiếm khí bay tới nhưng chưa chạm vào Đặng Thiền Ngọc đã bị một màn lôi điện ngăn cản.
Hoàng Phi Yến tay cầm một lôi cầu chắn trước mặt của Đặng Thiền Ngọc.
_Ngươi là ai?
_Ta là Hoàng Phi Yến, đệ tử của Tam Tiêu nương nương Tam Tiên Đảo, ra mắt Hỏa Linh sư tỉ.
Hoàng Phi Yến khom người nói. Điều này không chỉ làm cho Hỏa Linh kinh ngạc mà cả Hoàng Minh lẫn Tử Tân đều kinh ngạc. Thật không ngờ Hoàng Phi Yến lại là đệ tử của Tam Tiêu nương nương, vậy chẳng phải nàng là sư thúc của hai người hắn sao. Hắc hắc, nghĩ tới cái hôn sự kia, Hoàng Minh cảm thấy mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
_Thì ra là đệ tử của Tam Tiêu sư thúc, vậy hóa ra vị sư muội kia cũng là đồng môn sao.
Nhìn thái độ của Hỏa Linh với Hoàng Phi Yến so với bọn hắn đúng là một trời một vực, Hoàng Minh thầm khinh bỏ trong lòng.
_Ta không hề có bất cứ liên quan gì tới Triệt Giáo cả, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.
Đặng Thiền Ngọc hừ lạnh nói. Hoàng Minh lập tức đưa ngón cái lên tán thưởng, nhìn biểu hiện của Hoàng Minh càng khiến Đặng Thiền Ngọc đắc ý. Hỏa Linh vô cùng tức giận, nhưng bà ta không biết thế lực sau lưng Đặng Thiền Ngọc là ai, người có thể thân mật xưng hô tỉ muội với đệ tử của Tam Tiêu nương nương nhất định không phải là người tầm thường. Vì vậy, Hỏa Linh đành phải buông bỏ Sơn Hải Thủy Linh Thương đi, mặc dù trong lòng còn chút tiếc nuối.
_Nếu như Hoàng sư muội đã nói như vậy, thì việc hôm nay kết thúc ở đây đi. Chúc mừng sư điệt đã thu vào tay bảo vật.
_Đa tạ sư thúc.
Hoàng Minh cười cười đáp, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Nếu như hôm nay không phải vì thân phận của Hoàng Phi Yến thì chưa chắc gì Hỏa Linh đã bỏ qua cho bọn họ.
_Nếu đã như vậy thì xin cáo từ.
Quay người rời đi nhưng chưa được bao xa Hỏa Linh đụng phải một màn nước ngăn cản, cả người rơi xuống đất.
_Ha ha, các ngươi hôm nay đừng mong một ai rời đi cả.