Lôi Vũ nhìn tiểu huynh đệ bị bao phủ bởi lớp dịch nhầy, cười hỏi nàng:
- Phòng tắm ở đâu?
Thiên Ân chỉ về cánh cửa bên phía phải:
- Ngay cạnh thôi.
Lôi Vũ mập mờ nhìn nàng, sau đó nhảy xuống giường, nhưng không đi tắm ngay mà quay lại bế nàng lên. Hắn nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, nhún nhún vai:
- Ta muốn tắm chung với nàng.
………………….
Lôi Vũ tắm rửa xong, suy nghĩ một chút rồi lau khô người, cứ thế tồng ngồng đi vào phòng ngủ, nhảy lên giường.
Lúc nãy hắn cùng nàng tắm chung, không nhịn được mơn trớn cơ thể nàng, kết quả cùng nàng làm thêm lần nữa. Sau khi đổi nước tắm, Thiên Ân liền nhanh chóng tự mình tắm rửa, mặc y phục rồi đi ra ngoài, để lại hắn một mình.
Hắn còn chưa kịp nằm xuống, giọng nói lạnh như băng của Thiên Ân đã truyền đến:
- Mặc y phục vào!
Lôi Vũ không còn cách nào khác, đành đứng dậy mặc đồ ngủ. Hắn nằm xuống, quay người ôm lấy nàng, bắt đầu kể về những chuyện hắn xảy ra trong 4 tháng qua.
Hắn kể cho nàng nghe về việc hấp thu ma tinh hạch, nói luôn ra cả đoạn suy luận liên quan đến mấy triệu ma tinh hạch cho nàng nghe.
Thiên Ân nghe hắn nói xong, bất lực hỏi:
- Một nghìn nhị cấp ma thú với một tam cấp ma thú, bên nào khỏe hơn?
Lôi Vũ lập tức trả lời:
- Một nghìn nhị cấp ma thú…
Hắn vừa dứt lời thì nhận ra suy luận trước đó của mình có điểm không đúng.
Lượng ma pháp trong tam cấp ma tinh hạch quả thực lớn hơn trong nhị cấp ma tinh hạch nhưng nếu một nghìn viên nhị cấp ma tinh hạch gộp lại, lượng ma pháp trong đó phải gấp mấy lần trong 1 viên tam cấp ma tinh hạch. Mà lượng ma pháp trong tam cấp ma tinh hạch tương đương với một Pháp Tôn ngũ giai.
Cho nên, không thể nào có chuyện hấp thu 2 triệu viên nhị cấp ma tinh hạch để tăng lên Pháp Sĩ Thập Tứ giai được.
Thiên Ân thấy hắn đơ người suy nghĩ, lên tiếng giải thích:
- Chuyện chàng hấp thu được ma pháp trong ma tinh hạch, ta cũng không biết cụ thể là vì sao. Có lẽ do ma pháp của chàng thực sự tương đồng với ma pháp của ma thú. Còn về việc hấp thụ hơn 200 viên ma tinh hạch..
Nàng nói đến đây thì thở dài khiến hắn thập phần lo lắng, vội vàng lên tiếng:
- Có vấn đề gì à?
Thiên Ân đột nhiên nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi:
- Chàng là tên ngốc bẩm sinh à?
Lôi Vũ bị nàng hỏi như thế, ngơ người mất một lúc. Thiên Ân đặt tay lên ngực hắn, truyền ma pháp của nàng vào trong.
- Ma thú tích lũy ma pháp cả đời mới được 1 viên ma tinh hạch, chàng cho rằng hấp thụ được hết chỉ trong vòng 5’? Lượng ma pháp mà chàng thực sự thu về thần hải chỉ được chưa đến 1 phần, chỗ còn lại vẫn đang tự do lưu chuyển trong kinh mạch kia kìa.
Lôi Vũ “hả” một tiếng, dùng thần thức kiểm tra đi kiểm tra lại một hồi vẫn không phát hiện được bất kỳ hỏa hệ ma pháp nào đang di chuyển trong kinh mạch.
- Bằng vào thực lực Pháp Sĩ của chàng, tìm mấy năm nữa không thấy được đâu. Mai theo ta về tổng hội, ta giúp chàng hấp thụ hết chỗ còn lại.
Tổng hội Ma Tông là nơi cực kỳ tuyệt mật, ngoại trừ tông chủ, trưởng lão và các chi chủ, không một ai biết nó nằm ở khu vực nào. Tương truyền rằng, tổng hội Ma Tông là nơi cất giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo trong thế gian, lưu giữ hàng nghìn Thiên cấp Pháp Kỹ. Chính vì thế nên nó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa, tổng hội còn là nơi ở của tông chủ, 10 vị trưởng lão cùng 100 chi chủ. Tầng tầng lớp lớp cao thủ như vậy, muốn đột nhập cũng không phải chuyện đơn giản.
Lôi Vũ nhớ đến chức vị trưởng lão của nàng, bất mãn hỏi:
- Lần trước ta hỏi nàng có phải là đường chủ không, sao nàng lại bảo là có?
- Ta chỉ bảo “có thể coi là vậy”.
Lôi Vũ cứng họng, không biết nói gì khác, tức giận nhéo nhũ hoa nàng một cái.
Điểm nhạy cảm trên bầu ngực bỗng dưng bị nhéo, Thiên Ân liền “a” một tiếng, lấy tay đẩy hắn ra.
Lôi Vũ bị đẩy ra nhưng nét cười trên mặt vẫn không đổi, tiếp tục dịch lại, ôm chặt lấy nàng. Tay hắn xoa xoa lưng nàng, ngay lập tức xin lỗi.
……………………….
Lúc trước hắn còn thắc mắc chính đạo nhiều người như thế, tại sao đến một tổng hội cũng không tìm ra. Hóa ra, tổng hội của Ma Tông không nằm trên 7 đại lục mà tồn tại ở một không gian khác. Mà không gian này, chính là do tông chủ đầu tiên của Ma Tông, một không gian hệ ma pháp sư, sáng tạo ra. Mỗi lần ra, vào đều phải sử dụng lệnh bài bằng ngọc thạch, truyền ma pháp vào trong đó, cánh cổng dẫn tới chiều không gian kia mới được mở ra.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên nhất, không phải là việc Ma Tông dùng cửu cấp ma thú canh cửa, mà là diện tích gần bằng Tam Tinh đại lục của Tổng hội!!
Tổng hội chia thành 2 khu vực chính: khu cất giữ bảo vật và khu phòng ở. Khu phòng ở cũng được phân chia theo thứ bậc trong Ma Tông. Chi chủ ở nơi có diện tích nhỏ nhất, tiếp đó là trưởng lão và tông chủ.
Nói là “phòng”, nhưng nơi ở của chi chủ cũng to gấp 10 lần tòa phủ đệ cũ của hắn. Còn nơi ở của trưởng lão, nếu đem hoàng cung ra để so sánh vẫn là quá mức khập khiễng!
Vì chỉ chi chủ, trưởng lão và tông chủ mới có lệnh bài được phép ra vào tổng hội cho nên lượng ma pháp sư, chiến sĩ có mặt trong chiều không gian này bị hạn chế rất nhiều.
Ngoài ra, những hạ nhân hầu hạ nơi đây, không một người nào biết ma pháp, hoàn toàn là những người dân hết sức bình thường.
………………………..
Lôi Vũ mở mắt, vươn vai mấy cái.
Đây là lần đầu tiên hắn bế quan tu luyện, có chút không thích ứng được với cơ thể mệt mỏi do ngồi lâu.
Lôi Vũ đứng dậy, hết vặn vẹo thân hình lại bật nhảy mấy cái.
Sau khi đến tổng hội, Thiên Ân liền dùng ma pháp của nàng hướng dẫn hắn cách hấp thụ ma pháp, sau đó lại đưa thêm cho hắn mấy trăm viên nhị cấp hỏa hệ ma tinh hạch, bảo hắn ăn. Nàng từng dùng ma pháp kiểm tra đường đi của hỏa hệ ma pháp trong trường hợp hắn ăn ma tinh hạch, sau đó ngạc nhiên phát hiện ma pháp trong ma tinh hạch thấm vào kinh mạch, một mạch đi lên thần hải, không hề lưu lại trong cơ thể như lúc hắn hấp thụ bằng cách kia.
Nói cách khác, hắn chỉ cần ăn, ma pháp trong ma tinh hạch sẽ tự động dung nhập vào thần hải.
Lúc trước Lôi Vũ mới chỉ hấp thụ được một phần của 216 viên nhị cấp ma tinh hạch đã đủ thăng cấp lên Thập Giai Hỏa Hệ ma pháp sư. Lần này hắn bế quan, cố hấp thụ hết 9 phần còn lại, quả nhiên tăng một mạch lên Pháp Tôn nhị giai. Cộng thêm mấy trăm viên ma tinh hạch hắn ăn trước khi bế quan đã tự động chuyển hóa thành công, tu vi liền đạt đến Pháp Tôn Thập Giai!
Theo như hắn ước tính, có lẽ hắn đã bế quan được 1 tháng. 1 tháng tăng 1 cấp, việc này cũng quá nghịch thiên đi!?
Lôi Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ngạc nhiên đưa tay lên sờ cằm. Mới có một tháng, râu hắn đã mọc đến mức này?
Lôi Vũ sau khi tắm rửa, cạo râu sạch sẽ liền chạy đi tìm Thiên Ân, nhưng chạy quanh nơi ở một vòng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Đang lúc đứng thở phì phò, một bà lão chừng hơn 70 tuổi mặc y phục màu đen tiến đến, hỏi hắn:
- Công tử tìm chủ nhân sao?
(từ đây, nơi ở của trưởng lão sẽ được gọi là phủ đệ)
Bà lão này là người đầu tiên hắn gặp khi vào phủ đệ của nàng, cũng là tổng quản quản lí tất cả hạ nhân trong phủ.
Lôi Vũ đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu.
Bà lão nhìn hắn, cười nói:
- Công tử bế quan tu luyện 2 năm chắc không biết, chủ nhân bình thường không có việc gì đều ở phủ đệ của Nguyệt trưởng lão, đến tối mới quay lại.
Lôi Vũ nghe đến đoạn “bế quan tu luyện 2 năm”, tròn mắt kinh hãi:
- Cháu bế quan tận 2 năm!????
- Lúc bế quan chẳng có mấy ai chú ý đến thời gian, một lần vài ba năm là chuyện thường.
Lôi Vũ đơ người mất một lúc, sau đó thở dài hỏi:
- Phủ đệ Nguyệt trưởng lão ở đâu thế?
Bà lão chỉ tay về hướng Đông:
- Phủ đệ của Nguyệt trưởng lão ở hướng đó, nhưng không được phép của trưởng lão, không ai được phép đi vào. Công tử vẫn là nên ở lại đây chờ chủ nhân thì hơn.
Lôi Vũ ở trong phủ đệ của nàng, hết lục lọi chỗ này đến chỗ khác, hy vọng tìm ra thứ gì đó thú vị. Kết quả, thư phòng của nàng, ngoài binh thư thì không còn thứ gì khác. Hắn không có việc gì khác để làm, nằm nghĩ ngợi lung tung.
Mãi đến tối, Thiên Ân mới trở lại.
Hắn vừa nhìn thấy nàng liền chạy đến, ôm chặt lấy. Mà nàng, cũng là lần đầu tiên sau gần 4 năm hai người quen nhau, chủ động ôm hắn.
Lôi Vũ cười đến mức híp mắt lại, vui vẻ trêu đùa nàng. Nói chuyện được một lúc, Thiên Ân đột nhiên đặt tay lên ngực hắn.
Lôi Vũ cười, ôm lấy eo nàng:
- Nàng đang muốn câu dẫn ta, phải không?
- Là cửu vĩ hồ ly...
Lôi Vũ tưởng mình nghe nhầm, khó hiểu nhìn nàng:
- Nàng vừa nói gì?
- Cửu vĩ hồ ly.
- Là sao?
- Chàng là cửu vĩ hồ ly.
Lôi Vũ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã tươi cười trở lại:
- Nàng nói gì thế? Ta rõ ràng là người.
- Chàng là cửu vĩ hồ ly.
Thiên Ân rất hiếm khi nhắc lại một thứ hai lần.
Lôi Vũ mờ mịt nhìn nàng:
- Sao có thể?
- Nhịp đập tim nhanh hơn người thường, ngoại hình xuất chúng, ăn được hỏa hệ ma tinh hạch, có 9 hỏa hệ thần hải. Chàng là cửu vĩ hồ ly, không phải người.
- Ta chỉ có 2 thần hải, một là thời gian hệ, hai là hỏa hệ thôi mà?
Thiên Ân không để hắn nói hết câu, trực tiếp cắt lời hắn:
- Thời gian hệ nhất mạch đơn truyền. 80 năm trước, ma pháp sư thời gian hệ chỉ còn đúng 3 người. Trong đó có một người đã lấy tộc trưởng Hồ tộc, 2 năm sau sinh được một hài tử. Hài tử này, không những có 9 hỏa hệ thần hải đặc trưng cho hồ ly mà còn có cả thời gian thần hải. Sáu năm sau, Hồ tộc gặp phải họa diệt môn, tộc trưởng vì muốn bảo vệ hài tử, đem 8 thần hải của mình đưa vào người đứa bé, nhưng lại sợ bị địch nhân phát hiện nên đã phong ấn 8 thần hải này lại. Tộc trưởng chỉ còn lại 2 phần thực lực, bị địch nhân giết chết. Thời gian hệ ma pháp sư đem hài tử chạy trốn nhưng thân dính trọng thương, đi không được bao xa đã bị phát hiện, đành đem hài tử kia lưu lại trong dòng thời gian vô định, dùng bản thân làm mồi nhử dụ kẻ địch đi xa.
Lôi Vũ nghe nàng nói xong, lắc đầu:
- Không thể nào.
Thiên Ân đặt nốt tay trái lên ngực hắn, miệng lẩm nhẩm pháp quyết:
- Hỡi sức mạnh của không gian chi chủ, hãy nghe lệnh của ta, dịch chuyển phong ấn đến một chiều không gian khác, mở ra ký ức đã ngủ sâu hàng chục năm.
72 năm trước tại Thất Tinh đại lục, Cửu Minh sâm lâm.
Một nam hài tử chừng 6 tuổi, thân hình gầy gò chạy hồng hộc đuổi theo một con hỏa thỏ. Mặt hài tử đỏ ửng lên vì nóng, vừa chạy vừa quát lên:
- Ngươi, đứng lại cho ta.
Đuổi theo gần nửa canh giờ, hỏa thỏ rốt cuộc về đến địa bàn của nó, nhảy vào cái hang dưới lòng đất.
Hài tử tức đến mức phồng mồm trợn má, chỉ vào hang thỏ:
- Ta đốt hang của ngươi, không tin ngươi lại không chạy ra.
Hài tử hít một ngụm khí, nín lại, tay bắt pháp quyết, khoảng 1’ sau liền thổi ra. Lửa từ trong miệng nam hài một mạch xông thẳng đến hang thỏ, nhưng chỉ đến cửa hang rồi dừng lại. Hài tử thử lại mấy lần nhưng thủy chung vẫn bị kết giới trước hang thỏ chặn lại, bực mình hét lên:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối, nếu ngươi còn không ra đây, ta liền sử dụng nhất vĩ!!!
Nam hài tử nói xong, căn bản là không cho hỏa thỏ đủ thời gian để chạy ra, lập tức bắt pháp quyết, niệm chú:
- Cửu vĩ hồ ly, nhất vĩ chi chủ!
Lời chú vừa dứt, vùng thắt lưng phía sau lưng liền mọc ra một cái đuôi trắng muốt, ngoe nguẩy dưới lớp áo bông dày cộp.
Hài tử đắc ý cười lớn, tay bắt pháp quyết, muốn thử thổi lửa lại lần nữa. Nhưng còn chưa kịp thổi ra, đuôi liền bị ai đó nắm lấy, nhấc bổng lên:
- HỒ MẶC!!! Con dám để lời nói của mẫu thân ngoài tai? Ai cho con sử dụng nhất vĩ?
Đuôi bị mẫu thân nắm chặt lấy, hài tử đau đến mức chảy nước mắt, gào lên:
- Aaaaa…Thả con ra….Đau…
Mỹ phụ thấy hài tử gào khóc, tay vẫn không hề nới lỏng:
- Biết đau sao không chịu nghe lời? Để cha con phát hiện ra, cả mẫu thân cũng bị liên lụy, biết không?
Hài tử ngồi thụp xuống đất, lấy tay xoa xoa cái đuôi bị đau, khóc nấc lên, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Mỹ phụ nhìn hài tử một hồi, cuối cùng vẫn bị làm cho mềm lòng, cúi người xuống bế đứa bé lên, ôm vào lòng:
- Thôi nín đi. Mẫu thân xin lỗi…
……………………
Từng đợt ký ức hết sức mờ nhạt trong chốc lát ùa về, vui vẻ có, ấm áp có nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm giác bi thương, uất hận.
Phụ thân vì muốn bảo vệ hắn mà chấp nhận hi sinh bản thân, phong ấn thần lực vào người hắn trước khi tử chiến diễn ra.
Mẫu thân cũng vì bảo vệ hắn mà sử dụng thượng cổ ma thuật trận, dùng bản thân làm vật dẫn.
- Mặc nhi, nhớ kỹ, sau này nhất định phải sống thật tốt. Chỉ cần con sống tốt, ta cùng mẫu thân con dù ở suối vàng cũng yên lòng. Con không cần báo thù cho ta, chỉ cần hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại là được rồi.
- Mặc nhi, con yên tâm, mẫu thân nhất định cứu con.
- Mặc nhi, sau này nhớ tìm một nương tử tốt, chỉ cần bằng một nửa mẫu thân là được rồi, sống vui vẻ đến trọn đời.
- Mặc nhi, đừng mạo hiểm tính mạng đi tìm kẻ thù. Mẫu thân không muốn cả con cũng vì kẻ đó mà chết.
- Mặc nhi, ngàn vạn lần đừng quay lại đại lục này, cho dù Hồ tộc sau này được phục hưng, con cũng đừng quay lại.
- Mặc nhi, con trước giờ rất ít khi nghe lời mẫu thân, cho nên lần này mẫu thân sẽ phong ấn ký ức con lại. Mẫu thân xin lỗi.
Từng lời nói trăn trối của hai người họ cứ không ngừng vang lên trong đầu Lôi Vũ, khiến nước mắt hắn không nhịn được mà chảy xuống.
Thì ra, hắn không phải là người mà là yêu hồ, hơn nữa còn là cửu vĩ hồ ly trong truyền thuyết. Tên của hắn, cũng không phải Lôi Vũ, mà là Hồ Mặc, con trai độc nhất của tộc trưởng Hồ tộc.
Lôi Vũ ngồi sụp xuống đất, vô thức nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tống Thiên Ân ngồi xuống trước mặt hắn, kéo đầu hắn áp lên xương quai xanh của nàng, thở dài:
- Bây giờ chàng định làm gì?
Lôi Vũ không trả lời nàng, cứ ngồi im như vậy đến tận sáng hôm sau.
Tống Thiên Ân thấy hắn rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Chàng nghĩ thông rồi?
- Ừ.
- Vậy chàng định thế nào?
- Báo thù.
Lôi Vũ quả quyết nói ra hai từ này, nhưng sau đó lại quay sang mỉm cười với nàng:
- Nhưng nàng yên tâm, ta biết tự lượng sức mình, tuyệt đối không để nàng trở thành quả phụ đâu.
Thiên Ân thấy hắn lên tiếng bông đùa nàng, trong lòng yên tâm hơn phần nào.
- Phải rồi, nàng biết ta là cửu vĩ hồ ly từ khi nào?
- Ngay từ lần đầu tiên song tu, ta đã cảm thấy hỏa hệ ma pháp của chàng có điểm khác thường rồi. Nhưng lần đó ta không để tâm lắm. Sau này nghe chàng kể việc ăn ma tinh hạch, lại vô tình phát hiện được 8 đạo phong ấn kia trong lúc hướng dẫn chàng hấp thụ ma pháp nên mới biết chàng là cửu vĩ hồ ly.
- Vậy…làm thế nào để phá bỏ 8 đạo phong ấn kia?
- Tháo bỏ phong ấn thì dễ, tiếp nhận Dị Huyết Chi Hỏa trong đó mới là khó. Chắc phụ thân chàng cũng chưa kể cho chàng nghe về huyết mạch cửu vĩ hồ ly, phải không?
Lôi Vũ lắc đầu, lắng tai nghe nàng nói tiếp:
- Cửu vĩ hồ ly không phải ma thú thông thường mà là hậu duệ của thượng cổ thần thú, nắm giữ Dị Huyết Chi Hỏa. Ma thú thông thường khi sinh ra có hình thú, tu luyện đến thập cấp mới có khả năng hóa hình người, kể cả hồ ly cũng vậy. Nhưng cửu vĩ hồ ly lại khác, khi sinh ra đã có hình người, thần hải lại giống như của nhân loại, cho nên hoàn toàn có thể tu luyện giống như người thường. Cửu vĩ hồ khi đạt đến cảnh giới Pháp Đế thì có thể hóa hình thành hồ ly. Mỗi đuôi của cửu vĩ hồ tượng trưng cho một thần hải. Cửu vĩ hồ mới sinh chỉ có 1 đuôi duy nhất, cũng chỉ có 1 thần hải duy nhất, hỏa hệ cũng là loại bình thường. Sau này khi đạt đến một cấp độ nhất định mới mọc đuôi thứ 2, hình thành nên thần hải thứ 2. Quá trình này, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết sau khi mọc đến đuôi thứ 3, hỏa hệ ma pháp sẽ bắt đầu biến đổi, trở thành Dị Huyết Chi Hỏa.
Thiên Ân nói xong một lúc lâu, Lôi Vũ mới xử lí hết chỗ dữ liệu trong lời nói của nàng, mù mờ hỏi:
- Tức là muốn tiếp nhận thần hải của phụ thân, ta phải có Dị Huyết Chi Hỏa trước?
- Ừ. Nhưng trường hợp của chàng có chút đặc biệt. Chàng được thừa kế 8 thần hải từ phụ thân, cộng thêm 2 thần hải sẵn có đã là 10 cái. Nếu chàng muốn có Dị Huyết Chi Hỏa, ít nhất phải mọc đến đuôi thứ 3, tức là phải có thêm 2 thần hải của riêng chàng nữa, tức là chàng sẽ có đến 12 thần hải!?
Lôi Vũ nghe xong vẫn không hiểu nàng muốn nói gì, ù ù cạc cạc ngồi im tại chỗ.
Thiên Ân nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, quyết định bỏ qua vấn đề này, nói thẳng vào trọng điểm:
- Cửu vĩ hồ ly có một cách tu luyện đặc biệt là ăn ma tinh hạch của hỏa hệ ma thú. Ma tinh hạch trong bụng cửu vĩ hồ ly sẽ tự động chuyển hóa, theo kinh mạch hòa vào trong thần hải. Cho nên, chàng không cần phải ngồi hấp thu hỏa hệ nguyên tố trong thiên địa như trước đây nữa, chỉ cần ăn ma tinh hạch thôi.
- Thế còn thời gian hệ?
- Ngồi tu luyện như thường.
Lôi Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi nàng:
- Hình như Tổng hội ngoài trưởng lão, chi chủ và tông chủ ra thì không ai được vào, sao nàng lại dẫn ta vào được?
- Chỉ có chi chủ không được phép dẫn người khác vào thôi, trưởng lão vẫn được phép đưa theo gia quyến theo cùng.
Thiên Ân đưa hắn một miếng ngọc bội, bên trên có khắc chữ “Tống”:
- Chàng cầm ngọc bội này đến Đan Bảo, đưa cho trưởng quỹ, bảo lão là chàng cần ma tinh hạch.
- Một lần lấy được bao nhiêu viên?
- Chàng thích lấy bao nhiêu thì lấy.
- Ma tinh hạch cấp độ nào cũng có!?
- Ừ.
- Từ đây đến Đan Bảo đi đường nào?
- Hướng Tây, khoảng 1000km.
- Được rồi, nàng bắt đầu đi.
Thiên Ân khó hiểu nhìn hắn, bảo hắn đi đến Đan Bảo, hắn lại bảo nàng bắt đầu làm cái gì?
- Nàng nhìn ta làm gì? Dùng ma pháp của nàng dịch chuyển ta đến đó đi. 1000km, ta đi liên tục 3 ngày cũng không đến được.
Lôi Vũ nằm vắt vẻo trên mái nhà, tay cầm mấy chục viên tam cấp hỏa hệ ma tinh hạch, thỉnh thoảng ăn một viên.
Lúc nãy hắn đến Đan Bảo đưa cho quản sự miếng ngọc bội khắc chữ Tống, lão liền quỳ sụp xuống, luôn miệng xin tha mạng. Đến khi hắn nói muốn lấy 300 viên tam cấp hỏa hệ ma tinh hạch, lão mới lồm cồm bò dậy, gấp gáp chạy vào trong, đếm đủ 300 ma tinh hạch cho vào trong một cái không gian giới chỉ đưa hắn. Sau khi đưa xong lại quỳ xuống dập đầu mấy cái.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Thiên Ân đã dùng ma pháp dịch chuyển hắn về phủ đệ của nàng. Hắn đi loanh quanh tìm nàng một hồi, cuối cùng nhớ ra tổng quản từng bảo hắn nàng ở bên phủ đệ của Nguyệt trưởng lão đến tận tối mới về.
Lôi Vũ không có việc gì làm, nổi hứng trèo lên mái nhà ngắm trời đất.
Đang mải mê suy nghĩ xem tối nay ăn gì, quanh người hắn bỗng xuất hiện một luồng sáng lạ, tạo nên một vòng tròn ma pháp. Kết cấu vòng tròn này giống hệt như vòng tròn mà Thiên Ân thường dùng để dịch chuyển nhưng thời gian hình thành nhanh hơn rất nhiều, màu của ma pháp cũng sáng hơn…
Lôi Vũ bị luồng sáng làm chói mắt, theo phản xạ nheo mắt lại. Đến lúc hắn mở mắt ra, khung cảnh trước mặt đã thay đổi.
- Thiên Ân?
Lời vừa dứt, một dải lụa màu đỏ không biết từ đâu bay đến, nhanh như cắt quấn lấy eo hắn, lôi đi.
Lôi Vũ vận chuyển ma pháp trong cơ thể, tập trung hỏa hệ ma pháp tại 2 lòng bàn tay, cố cắt đứt dải lụa kia. Thế nhưng hắn càng cố thoát ra, dải lụa quấn càng chặt.
Ruỳnh!
Lôi Vũ cảm nhận cơn đau từ lưng truyền đến, đau đến mức nhăn nhó mặt mày, muốn kêu lên nhưng miệng đã bị mảnh vải kia quấn lấy, căn bản là không thể phát ra âm thanh.
Cả người hắn bị trói vào cây cột, không cách nào cử động.
- Nói chuyện với ta nhưng tâm trí lại đặt ở chỗ thằng nhóc này, cháu có coi ta là cô nữa không thế?
Lôi Vũ hướng ánh mắt về phía âm thanh phát ra, muốn tìm xem giọng nói nữ nhân vừa rồi là của ai.
Lôi Vũ nhìn Thiên Ân cùng một mỹ phụ trẻ trung đang ngồi chơi cờ vây, ngạc nhiên phát hiện nàng không hề đeo mạng che mặt. Nàng rất ít khi để người khác nhìn thấy mặt mình, kể cả người hầu trong phủ cũng không, vậy mà lại không đeo mạng khi gặp mỹ phụ này. Hắn đang định ra hiệu cho nàng, mỹ phụ đã lại lần nữa lên tiếng:
- Muốn giới thiệu vài người cho cháu thì cháu bảo không cần, đến cuối cùng lại đi chọn một thằng nhóc đến Pháp Đế còn chưa đạt đến này!?
Cháu!?
Lôi Vũ tròn mắt nhìn mỹ phụ. Dung mạo bà ta giống Thiên Ân đến 4,5 phần nhưng lại không có dáng vẻ lạnh lùng của nàng, mà thay vào đó là nét phong tình quyến rũ của nữ nhân. Mỹ phụ mặc một bộ y phục bằng lụa đỏ bó sát, lộ ra đường cong quyến rũ trên cơ thể, ngồi vắt chéo hai chân.
Mỹ phụ thấy Lôi Vũ nhìn mình thì nhướng mày, sau đó lại quay sang nói với Thiên Ân:
- Bề ngoài cũng tạm được. Có điều cao quá. Nó còn ưu điểm gì nữa không?
Một vòng tròn ma pháp nhanh chóng được tạo thành dưới chân Lôi Vũ, dịch chuyển hắn đến sau lưng nàng.
Lôi Vũ đứng phía sau lưng nàng, tựa như có được một chỗ dựa vững chắc, khó hiểu hỏi mỹ phụ:
- Nam nhân không phải nên cao to một chút à?
- Một chút? Ngươi cao hơn Ân nhi đến hơn một cái đầu, đến hôn nhau còn khó nữa là làm việc kia?
Lôi Vũ lấy tay vỗ vỗ vào vai nàng mấy cái, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lôi Vũ cúi người, hôn lên môi nàng nhưng rất nhanh liền rời ra, thản nhiên nhìn mỹ phụ:
- Khó chỗ nào?
Mỹ phụ dường như bị hành động này của hắn làm cho ngạc nhiên, híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới lại một lượt.
- Pháp Đế thì chưa đạt đến, pháp kỹ cũng không học, ngươi là ma pháp sư kiểu gì thế?
Mỹ phụ mỉa mai hắn một thôi một hồi, kế đó lại quay sang chất vấn Thiên Ân:
- Mắt nhìn người của cháu có vấn đề gì thế? Dù nó có là truyền nhân của thượng cổ thần thú đi nữa, muốn đạt đến cảnh giới hiện tại của cháu thì ít nhất cũng phải tu luyện mất mấy trăm năm, cháu định bảo vệ nó đến lúc đấy à?
- Như vậy cũng không sao mà cô.
- Không sao!? Cháu đang nghĩ cái quái gì thế? Tự dưng lôi về một thằng nhóc rồi còn mất công chăm sóc nó, đây đâu phải là tác phong bình thường của cháu?
- Cháu biết mình đang làm gì mà, cô đừng lo.
Mỹ phụ nhìn nụ cười thoáng qua trên môi Thiên Ân, cơn giận trong lòng được hạ bớt phần nào, nhưng ngoài mặt thì vẫn cau có như trước:
- Chuyện chung thân đại sự của cháu, ta bắt buộc phải quản.
………………….
Lúc Lôi Vũ cùng Thiên Ân trở về phủ đệ đã là đêm muộn. Hắn nằm ôm nàng trên giường, nói ra hết những nghi vấn trong đầu:
- Bà ta…à không, Nguyệt trưởng lão là cô ruột của nàng?
- Ừ.
- Cô ruột của nàng mang họ Tống, sao lại gọi là Nguyệt trưởng lão?
- Ngày trước phụ thân ta cũng là trưởng lão, vì để tránh nhầm lẫn nên mới gọi cô như vậy.
- Nói vậy, cô của nàng tên Tống Nguyệt?
- Ừ.
Lôi Vũ ngập ngừng mất một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Chàng muốn nói gì thì nói đi.
- Phụ mẫu nàng…sao lại chết?
Hắn hỏi xong liền ân hận, cúi đầu hôn lên trán nàng, liên tục nói xin lỗi.
- Thực ra ta cũng định nói cho chàng nghe mà, không sao đâu.
Nàng nói xong liền dịch sát người vào người hắn, vòng tay ôm hắn cũng ngày càng chặt hơn.
- Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Đợi ta thêm 1 thời gian nữa, ta nhất định kể cho chàng nghe.
Lôi Vũ không nói gì, ôm lấy nàng.
- Chàng từng nghe qua Sinh Tử Chiến rồi chứ?
- Sinh Tử Chiến!? Là đại hội 25 năm một lần do chính đạo tổ chức sao?
- Ừ. Năm nay địa điểm là ở Linh tông. Ta cần chàng giúp ta một việc.
- Chuyện gì thế?
- Bốn người trụ đến cuối cùng ở Sinh Tử Chiến được phép vào Cửu Linh đỉnh học tập công pháp thượng thừa của Linh tông. Ta muốn chàng vào đó.
- Bao giờ đến Sinh Tử Chiến thế?
- Ngày mai.
Lôi Vũ bị câu nói của nàng làm cho ngơ người, không nói thêm được gì khác.
- Ngày mai ta đưa chàng đến Linh tông. Chuẩn bị đi.
………………………..
Sinh Tử Chiến suốt mấy ngàn năm nay đều do Ngũ đại tông phái hợp lực tổ chức.
Mà Sinh Tử Chiến lần này, địa điểm đã được ấn định là ở Linh tông.
Sinh Tử Chiến gồm tổng cộng 4 vòng. Vòng đầu là trắc nghiệm thiên phú cùng thuộc tính của ma pháp sư, chiến sĩ. Thiên phú được tính trên thang điểm 100. Chỉ những ma pháp sư, chiến sĩ có thiên phú trên 40 mới đủ tư cách tham gia vòng 2. Trong vòng 2, các ma pháp sư, chiến sĩ sẽ được sắp xếp vào các tổ đội khác nhau, cùng lúc tiến vào Bắc Linh sâm lâm, hoàn thành những nhiệm vụ được giao. Mười lăm (15) tổ đội hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên và 15 tổ đội có tổng điểm xếp hạng cao nhất sẽ tiến vào vòng 3. Qui định của vòng 3 mỗi năm một khác, nhưng tựu chung mục đích chính vẫn là khảo nghiệm khả năng ứng biến, thích nghi với hoàn cảnh của những tinh anh đệ tử còn lại. Vòng thi số 4, Đối Chiến, cũng là vòng thi cuối cùng, luôn thu hút sự quan tâm đặc biệt từ các môn phái, gia tộc. Họ không chỉ theo dõi đệ tử của mình mà còn chú ý theo dõi những ma pháp sư, chiến sĩ chưa có môn phái, gia tộc nhằm thu nạp những người này. Cũng vì nguyên nhân này mà rất nhiều ma pháp sư, chiến sĩ có xuất thân kém hơn chọn học tập ở một học viện nào đó rồi tham gia Sinh Tử Chiến với mục tiêu được một đại gia tộc, môn phái nào đó chiêu sinh. Tất nhiên, cơ hội của những người này vô cùng thấp vì Sinh Tử Chiến còn có sự tham gia của rất nhiều tinh anh đệ tử trong Ngũ đại tông phái cũng như những đại gia tộc, môn phái khác. Người chiến thằng cuối cùng sẽ nhận được vô số kỳ trân dị bảo cũng như sự bảo hộ, tận lực bồi dưỡng của Ngũ đại tông môn. Đặc biệt, 3 đệ tử chiến thắng trong 3 lần Sinh Tử Chiến gần nhất đều thuộc về Linh tông!
Sinh Tử Chiến năm nay thu hút hơn 3 ngàn ma pháp sư, chiến sĩ đến báo danh. Nếu không vì độ tuổi tham gia Sinh Tử Chiến bị giới hạn dưới 30, số lượng người tham gia có lẽ sẽ còn khủng khiếp hơn nữa!
Trong phòng báo danh ở phía Nam Linh tông, các ma pháp sư, chiến sĩ xếp thành hàng dài, kiên nhẫn chờ đến lượt mình. Không ít người đang ngao ngán thở dài bởi lẽ họ đã chờ ở đây hơn 2 tiếng mà việc báo danh vẫn chưa bắt đầu. Mười trưởng lão ở mười bàn báo danh khác nhau vẫn ung dung đàm đạo, uống trà, tựa như không có việc gì xảy ra. Nếu không phải vì tấm biển “Mười người báo danh đầu tiên sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt”, những ma pháp sư, chiến sĩ này có lẽ phải hơn 1 tiếng nữa mới có mặt.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Mười vị trưởng lão bỗng trở lại trạng thái nghiêm túc thường ngày, dùng ma pháp phá bỏ rào cản ngăn giữa bọn họ với những người đến báo danh. Hành động này rõ ràng là để tuyên bố: Báo danh chính thức bắt đầu!
Mười người đầu tiên thuộc mười hàng như mở cờ trong bụng, nhanh chóng tiến đến, định vượt qua rào cản lúc trước để trở thành mười người đầu tiên báo danh. Thế nhưng, làm gì có chuyện đơn giản đến vậy? Đang lúc mười người bọn họ chuẩn bị bước qua, vài trăm bóng hình như ma quỉ lần lượt phi đến, tỏa ra sức ép kinh người. Những bóng hình này dù không hẹn trước nhưng lại quỉ dị cùng nhau bức mười người đầu tiên lùi xuống vài chục bước, sau đó rút vũ khí, lập tức chiến đấu! Chẳng mấy chốc, cả đại điện truyền ra dao động ma pháp kịch liệt, cùng với đó là tiếng vũ khí va vào nhau đinh tai nhức óc…
Một vài người dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn bắt chước theo, rút vũ khí gia nhập vòng chiến. Những ma pháp sư, chiến sĩ yếu hơn bắt đầu tập trung lại thành nhóm, cùng nhau chiến đấu.
Lúc này, một dị biến khác lại phát sinh. Một thiếu niên hoa lệ mặc cẩm y, toàn thân được bao phủ bởi hỏa hệ ma pháp nhanh chóng tiến đến. Y dùng hỏa hệ ma pháp, bức đám người đang hỗn chiến phía trước lùi lại, rồi thản nhiên bước vào bàn báo danh trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu người.
Nhiều ma pháp sư, chiến sĩ nhận ra tình huống kỳ lạ này đã cùng lúc tiến đến, ra sức ngăn cản y báo danh. Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Thiếu niên dù không hề quay đầu lại nhưng vẫn phá giải toàn bộ chiêu thức của mọi người, nhàn nhã tiến về phía trước, ôm quyền với vị trưởng lão ở bàn báo danh số 1:
- Vãn bối Âu Dương Miêu, đệ tử chi phái số 4 thuộc Thiên tông đến đây xin phép được báo danh!
Cái tên “Âu Dương Miêu” vừa vang lên, trong đại điện liền xuất hiện không ít tiếng “Ồ” lên kinh ngạc.
Âu Dương Miêu là đệ tử chân truyền của Thiên tông tông chủ Mạc Kình Hạo, nghe đồn đã đạt đến sơ cấp Pháp Tôn khi mới chỉ 21 tuổi, là một thiên tài chân chính! Y cùng với Vũ Nam của Minh tông, Bắc Thần Trung của Vũ tông, Bảo Cường của Huyền tông và Mộ Nguyệt Tâm của Linh tông là năm người nổi bật nhất trong đám đệ tử của Ngũ đại tông phái trong trăm năm trở lại đây.
Không ngoài dự đoán, sau Âu Dương Miêu, bốn người còn lại là Vũ Nam, Bắc Thần Trung, Bảo Cường và Mộ Nguyệt Tâm cũng lần lượt đến báo danh:
- Vãn bối Vũ Nam thuộc Minh tông đến đây báo danh!
- Vãn bối Bắc Thần Trung thuộc Vũ tông xin được báo danh!
- Vãn bối Bảo Cường thuộc Huyền tông xin được báo danh!
- Đệ tử Mộ Nguyệt Tâm tham kiến các vị trưởng lão!
Thu hút sự chú ý nhất, không phải bốn thiếu niên xuất chúng kia mà lại là Đệ nhất mỹ nữ Mộ Nguyệt Tâm của Linh tông. Dung mạo của nàng hoàn toàn xứng đáng với 4 từ “nghiêng nước nghiêng thành”, một vẻ đẹp có thể làm xiêu lòng bất cứ nam nhân nào. Mái tóc nàng tùy ý thả trên đầu vai, thi thoảng tung bay nhẹ nhàng theo gió, nước da trắng mịn, không tì vết, đôi mắt hệt như một vì sao giữa bầu trời đêm, lúc nào cũng tỏa sáng, thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người. Nhưng điều thực sự nổi bật lại là khí phách hiên ngang tỏa ra từ bóng hình mảnh mai ấy.
- Mới một năm không gặp, không ngờ muội đã đột phá đến Pháp Tôn bát giai. Xin chúc mừng!
Người vừa lên tiếng là Âu Dương Miêu.
- Âu Dương huynh quá lời!
Năm vị trí báo danh tiếp theo cũng nhanh chóng được xác định, trong đó có 2 ma pháp sư của Huyền tông, 1 chiến sĩ của Thiên tông, 1 ma pháp sư của Vũ tông, 1 chiến sĩ của Minh tông. Tựu chung lại, 10 vị trí đứng đầu vẫn là thuộc về Ngũ đại tông phái!
Người thứ 10 vừa báo danh xong, vị trưởng lão ở bàn báo danh số 1 liền đứng dậy, hô lên:
- Dừng tay đi! Mười vị trí đứng đầu đã định, tiếp theo đây, các ngươi lần lượt xếp hàng lấy số của mình.
Bọn đệ tử đến báo danh nghe được tuyên bố của trưởng lão liền dừng tay, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đến lượt mình. Một số đệ tử tò mò nói vọng lên:
- Trưởng lão, mười người đầu tiên nhận được loại đãi ngộ gì vậy?
Dù cho bọn họ không đạt được nhưng vẫn tò mò muốn biết xem đãi ngộ là gì. Nhưng trái với mong muốn của mọi người, vị trưởng lão chỉ hờ hững buông một câu:
- Đến vòng 2 các ngươi sẽ biết!
Lão hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục giải thích:
- Mỗi người đến báo danh sẽ được phát một tấm thẻ, bên trên có ghi số thứ tự của mình. Đằng sau gian phòng này là một tiểu viện của Linh tông, đó là nơi các ngươi sẽ ở trong khoảng thời gian diễn ra Sinh Tử Chiến. Các ngươi dựa theo số thứ tự tìm gian phòng của mình.
Cứ 2 người ở một phòng. Sáng hôm sau sẽ có người dẫn các ngươi đi tham gia vòng 1 Sinh Tử Chiến!
Lôi Vũ đứng ở một vị trí khá xa, quan sát mọi chuyện diễn ra trong sảnh đường, từ đầu đến cuối không hề có ý định cướp lấy 10 vị trí đầu tiên.
Hắn tuy là Ma tông đệ tử nhưng chưa từng tu luyện pháp kỹ của Ma tông, cho nên ma pháp trong người vẫn lưu chuyển ở dạng cơ bản nhất, giống hệt như những ma pháp sư đã từng tham gia học viện. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Thiên Ân mới yên tâm để hắn tham gia Sinh Tử Chiến.
Đang lúc mọi người mải mê bàn tán, một bóng hình màu đen bỗng dưng xuất hiện, thần tốc lướt qua người Âu Dương Miêu rồi dừng lại ở bàn báo danh số 1:
- Tống Phong, Hoan Khinh học viện.
Không một câu chào hỏi xã giao, không một lời kính ngữ.
Vị trưởng lão ở bàn số 4 nhìn thái độ hời hợt của hắn, khó chịu cất tiếng:
- Vị huynh đệ này, mời ra sau xếp hàng chờ tới lượt của mình.
Người vừa đến là một nam tử chừng 28, 29 tuổi. Y cao hơn 1m8, dáng người gầy gòm, tuy chưa đến mức hốc hác nhưng cũng đủ để đem lại cho người khác cảm giác rằng hắn vô cùng yếu ớt. Gương mặt góc cạnh, hoàn hảo đến từng nét nhưng lại vô cùng lạnh lùng, không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cộng thêm nước da trắng nhạt khiến hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn mặc một bộ y phục đen tuyền, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng lông thú.
Nghe vị trưởng lão nói vậy, nam tử tên gọi “Tống Phong” kia vẫn không hề có ý định lùi lại, thậm chí còn từ tốn đưa lên mặt bàn một vật.
Tấm thẻ bài số 1!
Hành động này của nam tử rõ ràng là muốn cướp lấy vị trí số 1 của Âu Dương Miêu!
Mà lúc này, Âu Dương Miêu mới kịp nhận ra tấm thẻ bài bên hông đã không cánh mà bay, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tống Phong. Không đến một giây sau, hỏa hệ ma pháp đột nhiên bùng lên dữ dội, mang theo khí thế kinh người đánh về phía nam tử.
Trái ngược hoàn toàn với dự liệu của mọi người, Tống Phong không hề di chuyển. Y vẫn thản nhiên đứng đó, đến liếc mắt nhìn Âu Dương Miêu một cái cũng không, không đọc khẩu quyết, không bắt pháp quyết, không bày ra thủ thế, cũng không lo lắng, chỉ thờ ơ đứng đó, tựa như không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Thế nhưng đến cuối cùng, hắn lại chẳng bị thương một chỗ nào.
Hỏa hệ ma pháp khi còn cách người hắn chừng 1m bỗng dưng dừng hẳn lại, tựa như gặp phải một bức rào chắn vô hình nào đó, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, không cách nào tiến thêm dù chỉ là 1cm!
Lôi Vũ từ xa chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra, chăm chú quan sát người tự xưng là Tống Phong kia.
Vị trưởng lão ở bàn báo danh số 4 đột nhiên đứng dậy, chau mày nói:
- Thử thách ở vòng này đã kết thúc, 10 người báo danh đầu tiên cũng đã được xác định, không cách nào thay đổi. Mời cậu trở lại hàng!
Tống Phong rời ánh mắt sang phía vị trưởng lão vừa lên tiếng, giọng nói băng lãnh một lần nữa vang lên:
- Thế à…
Lời vừa dứt, hỏa hệ ma pháp đang lơ lửng trong không trung bỗng nhiên quay ngược lại, lao về phía Âu Dương Miêu với tốc độ y hệt như lúc nãy.
Uỳnh…Uỳnh….Uỳnh…
Tống Phong vẫn không nói gì, chậm rãi lấy tấm thẻ bài số 11 trên mặt bàn, quay người rời đi. Điều ngạc nhiên là, vị trưởng lão ở bàn số 1 đối với hành động càn rỡ này của hắn lại không hề có bất cứ một phản ứng nào, chỉ im lặng ghi lại thông tin vào quyển sổ trên bàn, sau đó ném trả tấm thẻ bài số 1 cho Âu Dương Miêu. Thậm chí khi nhìn thấy trưởng lão ở bàn số 4 chuẩn bị động thủ, lão còn từ tốn nói:
- So đo với bọn hậu bối làm gì?
- Sư huynh, thái độ của tên tiểu tử đó….
- Bỏ đi. Xét cho cùng, tiểu tử đó cũng là một nhân tài hiếm có, ngạo mạn một chút cũng không vấn đề gì.
……………….
Đêm khuya, bên trong gian phòng số 11.
Tống Phong ngồi tựa lưng vào thành giường, chăm chú đọc một cuốn sách trên tay. Đến khi tiếng gọi “Chủ nhân” vang lên, hắn cũng không hề dừng việc đọc lại, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Người vừa đến là một hắc y nhân. Y hiện tại đang quỳ dưới đất, cung kính dâng một vật lên bằng hai tay:
- Chủ nhân, vật mà người bảo thuộc hạ đi tìm đã tìm được rồi.
- Đặt lên bàn đi.
Tên hắc y nhân vô cùng hiểu ý chủ nhân, sau khi đặt vật đó lên bàn liền lên tiếng báo cáo:
- Nguyên tắc hoạt động của vật này là dựa vào tốc độ hấp thu thiên địa nguyên tố của từng người kết hợp với sức mạnh trên phương diện tinh thần để đưa ra một con số tượng trưng cho thiên phú của người đó. 3 con số trên bề mặt vật này từ trái qua phải lần lượt là tốc độ tu luyện, sức mạnh tinh thần, và cuối cùng là thiên phú. Mỗi một chỉ số đều được tính trên thang điểm 100. Theo như nguyên tắc của cuộc thi, toàn bộ 3 chỉ số này đều trên 40 mới đủ tư cách bước vào vòng thi thứ 2. Còn biểu tượng phía trên 3 con số là tượng trưng cho thuộc tính của ma pháp sư cùng chiến sĩ.
- Tư liệu về lần Sinh Tử Chiến trước thì sao?
- Lần Sinh Tử Chiến gần đây nhất được tổ chức ở Vũ tông. Vòng 1 có 600 người thông qua. Trong đó, gây chú ý nhất là một nữ ma pháp sư thuộc Huyền tông với các chỉ số lần lượt là 84, 88, 86. Đến vòng 2, 600 người lập thành 100 nhóm 6 người cùng tiến vào sâm lâm thuộc địa phận Vũ tông cùng tiến hành nhiệm vụ, chọn ra 30 nhóm xuất sắc nhất. Vòng 3 là đấu nhóm. Mỗi một nhóm lần lượt đấu với 29 nhóm còn lại, 4 nhóm có tổng điểm cao nhất vào vòng sau. Vòng đối chiến diễn ra không có gì nổi bật, chỉ trừ việc nữ ma pháp sư lúc trước bất ngờ bị đệ tử Linh tông đánh bại trong vòng chung kết. Thuộc hạ cũng đã mở rộng điều tra thêm một số người quan hệ thân thiết, kết quả tìm được 2 người phù hợp với những đặc điểm mà chủ nhân đưa ra.
Tống Phong lúc này mới thả cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi về phía chiếc bàn ở giữa phòng, cầm lấy vật mà hắc y nhân vừa mang tới:
- Nói tiếp đi.
- Người đầu tiên là nữ ma pháp sư gây chú ý ở vòng 1. Năm đó sau khi giành hạng 2, bà ta được Huyền tông hết lòng bồi đắp, hiện tại đang là Pháp Tôn Thập Ngũ giai, nghe nói chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá lên Pháp Đế. Người thứ 2 là Bạch Ngọc Vân, sư muội của Linh tông tông chủ đương thời – Mộ Nguyệt Lăng, đồng thời là người đã chiến thắng Sinh Tử Chiến lần trước. Lúc diễn ra vòng chung kết, tu vi của bà ta đã là Pháp Tôn Thất Giai, là một đệ tử nổi trội trong Linh tông lúc bấy giờ. Tuy nhiên mấy năm sau, tốc độ tu luyện của bà ta bỗng dưng chậm lại, cuối cùng dừng lại ở Pháp Tôn Thập Giai.
Tống Phong cầm quả cầu trong tay quay qua quay lại một hồi, sau đó mới truyền ma pháp của mình vào trong đó. Tức thời, màn hình liền hiện lên 3 chỉ số khác nhau: 100, 40, 70. Tiếp đó, hai biểu tượng lần lượt hiện lên, lần lượt là một vòng xoáy màu trắng và hai thanh kiếm vắt chéo nhau. Vòng xoáy màu trắng là tượng trưng cho ma pháp Không gian, còn hai thanh kiếm vắt chéo nhau tượng trưng cho công kích chiến sĩ.
Lông mày y hơi nhíu lại nhưng ngay lập tức lại thả lỏng ra, vứt quả cầu trong tay lên bàn:
- Theo dõi cả 2 người bọn họ. Còn bây giờ, lập tức trở về tìm chi chủ, nói ta có chuyện cần gặp nàng.
Lời của hắn vừa dứt, một giọng nói khác liền truyền đến:
- Không cần tìm, ta đã ở đây rồi. Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui ra đi!
Hắc y nhân cúi đầu, nói một câu “Tuân mệnh” rồi lập tức hóa thành một đạo hắc ảnh nhảy ra ngoài cửa sổ. Trước khi rời đi, y còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Người được Tống Phong gọi là “chi chủ” không ngờ lại chỉ là một cô nương mới chừng 21,22 tuổi. Nàng mặc một thân lam y, vui vẻ bước tới chỗ Tống Phong đang đứng, vừa đi vừa lên tiếng tỏ vẻ bất mãn:
- Tùy ý vứt nhiệm vụ này cho 1 tên nào đó làm là được rồi, tại sao chàng cứ khăng khăng phải đi bằng được thế?
Tống Phong không nói gì, cầm lấy quả cầu trên bàn đưa cho nàng.
Nhạc Cơ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, bĩu môi:
- Ta cất công đến đây thăm chàng, chàng lại không đoái hoài gì tới ta!?
Tống Phong vẫn như cũ không nói câu nào, bình thản uống trà.
Nhạc Cơ rốt cuộc lấy từ không gian giới chỉ ra một cái nhẫn, bực dọc ném cho hắn:
- Đồ chàng cần đây!
Tống Phong nhận lấy chiếc nhẫn, trực tiếp đeo vào tay, sau đó truyền ma pháp vào quả cầu. Ba chỉ số trên quả cầu quả thực đã có sự thay đổi, lần lượt là: 60, 40, 50. Hắn đột nhiên nhíu mày nhìn về phía cửa ra vào, trầm giọng:
- Đi đi, có người tới.
………….
Lôi Vũ đứng ở ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của 3 người bên trong phòng, đột nhiên có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
Từ lúc bế quan xong, cả 5 giác quan của hắn cùng lúc trở nên tinh tường hơn trước rất nhiều, cũng không biết là do ảnh hưởng của tu luyện hay là của huyết thống cửu vĩ hồ ly.
Tấm thẻ bài của Tống Phong số 11, còn hắn là số 1564, lẽ ra phải ở cách nhau đến hơn 700 phòng, vậy mà cuối cùng lại là hai người bọn họ chung 1 phòng.
Lôi Vũ cố giữ nét mặt bình thường, đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn Tống Phong vẫn đang nằm đọc sách trên giường, lên tiếng chào hỏi:
- Tại hạ Lôi Vũ, đến từ Mã Nhi học viện.
- Tống Phong, Hoan Khinh học viện.
Tống Phong không thèm liếc hắn lấy một cái, lạnh nhạt trả lời.
Lôi Vũ không biết nên nói gì tiếp theo, nằm lên chiếc giường còn lại ở phía đối diện, suy nghĩ vẩn vơ.
- Ngươi là đệ tử bậc nào?
Lôi Vũ nghe Tống Phong hỏi mình, đầu tiên là “hả” một tiếng, sau đó mới phân tích lời nói của y.
Đệ tử bậc nào? Trong thiên hạ chỉ duy nhất có một môn phái phân chia đệ tử theo bậc thôi, là Ma Tông.
- Sao ngươi biết ta là Ma tông đệ tử?
Lôi Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Đứng ở ngoài nghe từ đầu đến cuối mà không chạy đi báo với bọn chính đạo, tất nhiên là người cùng phe.
Lúc nãy Lôi Vũ nghe Tống Phong nhắc đến “chi chủ”, đại khái cũng đoán được y là người của Ma Tông nhưng lại không dám hỏi han quá nhiều, bây giờ y chính thức thừa nhận là “người cùng phe”, tâm trạng hắn cũng thả lỏng đi phần nào.
- Ngoại cấp đệ tử thôi, còn huynh?
Hắn gặp Thiên Ân năm 18 tuổi, ở cùng nàng gần 1 năm rưỡi, tu luyện cùng Ly Nhất Tâm nửa năm, tham gia khảo hạch rồi bế quan 2 năm, tính ra hiện tại cũng đã 22 tuổi. Nam tử trước mặt nhìn qua cũng đã hơn 28 tuổi, tất nhiên hắn phải gọi một tiếng “huynh”.
- Pháp Tôn Thập Giai mà vẫn là ngoại môn đệ tử? Ngươi đắc tội với đường chủ à?
- Cũng không hẳn, do ta ít khi làm nhiệm vụ thôi.
Không phải ít khi, mà là chưa bao giờ làm. Trong khoảng thời gian hắn bế quan, Thiên Ân vẫn đều đặn sai người đến Luyện Hỏa đường nộp phí hoàn thành nhiệm vụ cho hắn, cho nên hắn mới duy trì được thân phận ngoại môn đệ tử đến bây giờ.
- Ta không phải đệ tử trong tông, có chút quan hệ với chi chủ thôi.
- Vậy huynh tham gia Sinh Tử Chiến làm gì thế?
- Việc riêng cần giải quyết thôi.
Lôi Vũ thấy Tống Phong không muốn nói nên cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, quay người vào tường đi ngủ.
Hơn 3 ngàn ma pháp sư, chiến sĩ cùng lúc tập trung, xếp thành 50 hàng đứng ngay ngắn phía trước Tỉ Võ đài, chăm chú nghe một vị trưởng lão tuyên bố:
- Qui định Sinh Tử Chiến vòng 1 năm nay có chút thay đổi, lát nữa sẽ nói rõ chi tiết. Còn ngay sau đây, các ngươi lần lượt 2 người một theo thứ tự xếp hàng tiến lên khảo nghiệm thiên phú. Chỉ cần 3 chỉ số đều trên 40, các ngươi sẽ được thông qua. Nào, bắt đầu đi!
36,42, 39 …… 50, 20, 35……23, 25, 24……
Các con số trên bề mặt quả cầu không ngừng biến đổi. Dù đã qua gần 100 người nhưng thủy chung vẫn không có một ai đạt tiêu chuẩn.
Lôi Vũ sáng nay thức dậy định chạy đến chỗ tập trung thì thấy Tống Phong vẫn đang nhởn nhơ đọc sách, nghĩ bụng còn lâu mới đến giờ nên ở phòng chơi. Ai ngờ lúc hắn và Tống Phong đến nơi thì đã bắt đầu được 1 lúc rồi. Mà tên Tống Phong kia đến rồi cũng chẳng buồn hỏi xem chuyện gì đang diễn ra, dựa vào gốc cây, nhắm mắt.
80, 80, 80!
Tống Phong đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe được tiếng la hét của đám đông, theo bản năng mở mắt xem xét tình hình. Lúc này, phía sau Tỉ Võ đài đã xuất hiện thêm một màn hình ma pháp, trên đó chỉ có 1 dòng chữ duy nhất: Âu Dương Miêu, hỏa hệ ma pháp, 80 80 80!
Tống Phong nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc thắng của Âu Dương Miêu trên võ đài, chán ghét nhắm mắt lại lần nữa.
Tiếp đó, trên bảng lần lượt xuất hiện những cái tên khác, sắp xếp theo thứ tự giảm dần dựa trên thiên phú.
Những tiếng ồ lên kinh ngạc xuất hiện càng ngày càng nhiều, rõ ràng người của Ngũ đại tông môn đã bắt đầu xuất hiện.
Lôi Vũ cảm nhận được nguồn ma pháp hùng hậu đang tiến tới, vô thức dùng tinh thần lực dò xét xung quanh. Nhưng chẳng được bao lâu, tinh thần lực liền bị người vừa tới đánh bật trở về, khiến hắn giật mình.
- Dám dùng tinh thần lực dò xét trưởng lão ngũ đại tông phái, ngươi chê mình sống quá lâu à?
Tống Phong đứng bên cạnh đột nhiên mở mắt, bước lên phía trước đứng vào hàng.
Xung quanh Tỉ Võ đài không biết từ lúc nào đã sắp xếp thêm hơn chục ghế ngồi, mỗi ghế cách nhau đến hơn 3m. Tổng cộng 24 ghế ngồi tạo thành hình móng ngựa ôm lấy võ đài. Dù là ngồi ở vị trí nào cũng có thể thấy được toàn bộ sự việc diễn ra trong Tỉ Võ đài.
- 24 ghế ngồi…là 24 chính phái?
Tống Phong nhìn 24 chiếc ghế được trang trí hoa lệ, khóe miệng liền hiện lên nét cười như có như không.
Lôi Vũ nghe thấy Tống Phong lẩm bẩm, quay sang hỏi:
- Sao tự dưng lại xếp ghế ngồi thế?
- Năm nay quy định vòng 1 có sự thay đổi. Lát nữa sẽ có đối chiến. Ghế ngồi kia là dành cho chưởng môn các phái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tống Phong, 23 vị chưởng môn cùng các trưởng lão của 24 chính phái lần lượt xuất hiện. Người duy nhất thiếu là Linh tông tông chủ Mộ Nguyệt Lăng.
Tống Phong nhìn chiếc ghế ở vị trí chủ tọa bị bỏ trống, hai tay vô thức nắm chặt lại, gân xanh hằn rõ trên trán. Y chậm rãi tháo chiếc nhẫn được Nhạc Cơ đưa cho, vứt xuống đất. Có nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện dùng pháp bảo để hạ thấp chỉ số bản thân.
Lôi Vũ hết nhìn Tống Phong lại nhìn mỹ phụ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, lấy tay huých huých người y, hạ giọng:
- Thu lại vẻ mặt căm giận đấy của huynh đi, xung quanh đây nhiều người lắm đấy.
Tiếng hô hào bỗng dưng vang lên dữ dội.
Mộ Nguyệt Tâm, công kích chiến sĩ, phòng thủ chiến sĩ, không gian hệ ma pháp, 100 100 100!
Tiếp đó, tiếng bàn tán khắp nơi nổi lên:
- Tốc độ tu luyện 100!? Trong trăm năm trở lại đây hình như cũng chỉ có 3 người đạt được chỉ số này nha!!
- Thiên phú 100? Quá dọa người rồi!
- Còn là ma pháp không gian nữa chứ?
- Đệ tử chân truyền của Linh tông tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền!
Tống Phong nhìn dòng chữ dài loằng ngoằng trên màn hình ma pháp, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Ma pháp không gian?
- Mộ Nguyệt Tâm…chẳng nhẽ cô thực sự là….
Lôi Vũ đứng bên cạnh chứng kiến dáng vẻ thẫn thờ của Tống Phong, thở dài. Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tống Phong hết nhìn Mộ Nguyệt Tâm trên võ đài lại nhìn dáng vẻ hớn hở của đám đệ tử Linh tông, không biết là đang suy nghĩ những gì.
Một vài vị tông chủ, môn chủ cũng không nhịn được mà gật gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
Lôi Vũ, hỏa hệ, thời gian hệ ma pháp, 100 40 70.
Phong, không gian hệ ma pháp,công kích chiến sĩ 100 40 70.
- Không phải chứ, lại 2 tên nữa có tốc độ tu luyện 100, hơn nữa 1 người là không gian hệ, một người là thời gian hệ?
- Sao hai tên này có chỉ có giống nhau thế? Không nhầm lẫn gì chứ?
- Nhưng mà sao chỉ số thứ hai của hắn chỉ có 40 vậy? Thật đáng tiếc.
- Chung qui lại vẫn thấp hơn ta 4 bậc thôi, các ngươi ngạc nhiên gì chứ?
Tiếng bàn tán vừa dứt lại một lần nữa nổi lên.
Lôi Vũ nhìn thông tin hiện lên trên màn hình ma pháp, bất lực cười khổ. Hình như hắn với Tống Phong khá có duyên thì phải!?
Tống Phong nghe bọn người phía dưới lảm nhảm, khó chịu nhíu mày. Y vừa định bước xuống, thanh âm của một vị trưởng lão đã lại vang lên:
- Khoan đã!
Tống Phong theo phản xạ dừng bước, nhưng không hề quay người lại.
- Khảo nghiệm thiên phú đến đây kết thúc. Theo đó, có tổng cộng 1786 người thông qua. Do số lượng thí sinh quá lớn, tiếp theo đây sẽ là vòng đối chiến. Mỗi trận gồm 3 người tham gia. Chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có tư cách tham gia vòng 2. 1786 người chia làm 585 cặp chiến đấu và có 1 người được đặc cách. Các cặp chiến đấu sẽ do màn hình ma pháp ngẫu nhiên hiển thị.
Lời của trưởng lão vừa dứt, phía trên màn hình ma pháp liền hiện lên 3 dòng chữ:
Âu Dương Miêu, hỏa hệ ma pháp, 80 80 80.
Nhậm Đạt, băng hệ ma pháp, 75,65,70.
Tống Phong không gian hệ ma pháp, công kích chiến sĩ, 100 40 70.
Lôi Vũ thấy chưa đến lượt mình, hiểu ý bước xuống võ đài.
Tống Phong nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, khóe miệng liền nhếch lên, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
Vị trưởng lão kia vừa lui xuống, trên Tỉ Võ đài liền xuất hiện thêm 2 bóng người.
- Mất khả năng chiến đấu hay rơi khỏi võ đài coi như bị loại. Bắt đầu!
Âu Dương Miêu vốn có thù oán với Tống Phong nên vừa bắt đầu đã khu động ma pháp tấn công hắn.
Tống Phong mắt thấy đám lửa cỏn con lao về phía mình, thuận thế nghiêng mình né tránh, vẻ khinh thường hiện rõ trong ánh mắt:
- Không định dùng pháp kĩ sao?
Đấu thủ còn lại là Nhậm Đạt đương nhiên cũng không hề rảnh rỗi, lập tức sử dụng Linh tông pháp kĩ tấn công Âu Dương Miêu. Hiển nhiên trong mắt y, Âu Dương Miêu là một đối thủ đáng gờm, cần phải loại bỏ đầu tiên.
Âu Dương Miêu thấy Nhậm Đạt tấn công, xoay người né tránh, một lần nữa lao lên tấn công Tống Phong. Tuy nhiên lần này, y quyết định dùng pháp kĩ.
Thiên tông Hoàng cấp pháp kĩ Hỏa Long Quyền.
- TIẾP CHIÊU!
Hai bàn tay của Âu Dương Miêu được bao phủ bởi hỏa hệ ma pháp, liên tục nhằm những yếu điểm trên người Tống Phong tấn công.
Đệ nhất chiêu, đệ nhị chiêu, đệ tam chiêu,…..
Đúng vào chiêu thứ 7 của Hỏa Long Quyền, tay phải Âu Dương Miêu vốn đang tấn công đan điền đột nhiên chuyển hướng, dùng hết sức bình sinh đấm thẳng về phía mặt đối thủ.
Tống Phong cũng đột nhiên đứng im, tựa hồ như bị bất ngờ không kịp phản kháng.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng Tống Phong sẽ dính chưởng này, vị trí của hắn và Nhậm Đạt trong phút chốc liền hoán đổi cho nhau!
RẦM!!!!
Nhậm Đạt trúng phải Hỏa Long Quyền của Âu Dương Miêu, cả thân hình liền lập tức bay khỏi võ đài, đụng phải cây cột đá gần đó.
Tiếng ồn ào lại vang lên.
- Mắt ta có vấn đề hay hai người bọn họ thực sự đổi vị trí cho nhau vậy!????
- Đây là loại pháp kĩ gì vậy? Ta thực sự chưa thấy bao giờ.
Không chỉ đám thí sinh dự thi mà ngay cả các trưởng lão đang quan sát cũng phải giật mình vì loại võ kĩ hiếm gặp này.
- Sơ cấp pháp tôn, huyền cấp võ kĩ…Chỉ một tên phế vật như ngươi cũng được coi là thiên tài?
Từng từ từng chữ đều hết sức rõ ràng. Thanh âm tuy không lớn nhưng đủ để toàn bộ mọi người trong Tỉ Võ đài nghe thấy!
Đám đông nghe thấy câu nói này của Tống Phong, tiếng lao xao bàn tán liền biến mất, ai nấy hít ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nhìn nét mặt của Thiên tông tông chủ cách đó không xa.
Thiên tông tông chủ Mạc Kình Hạo nét mặt sa sầm, cau có nhìn tên thiếu niên đang đối chiến cùng đệ tử của mình.
Âu Dương Miêu nghe tiếng gọi “phế vật” của Tống Phong, nộ khí bừng bừng xông lên.
- KHỐN KIẾP!!!
Âu Dương Miêu gần như mất hết bình tĩnh, gằn giọng, điên cuồng tấn công Tống Phong.
Thiên tông Huyền cấp võ kĩ Hỏa Long Quyền!
Thiên tông Huyền cấp võ kĩ Hỏa Diễm Công Tâm!
Thiên tông Huyền cấp võ kĩ Hỏa Tinh!
………
Âu Dương Miêu liền một hơi đem 10 bộ Thiên tông Huyền cấp võ kĩ ra sử dụng, chiêu nào chiêu nấy hết sức ngoan độc, đều nhằm những yếu huyệt, tử huyệt trên người Tống Phong tấn công. Nhưng rốt cuộc, đến một góc áo của Tống Phong y cũng không chạm vào được. Bộ pháp Tống Phong sử dụng vô cùng quỷ dị, hết lần này đến lần khác thoát khỏi pháp kỹ của Âu Dương Miêu. Đến khi Âu Dương Miêu sử xong bộ võ kĩ thứ 10, ma pháp trong cơ thể y đã gần như cạn kiệt, thở dốc lui về phía sau.
Màn chiến đấu vừa rồi có thể tóm gọn trong 6 từ: một tấn công, một phòng thủ. Từ đầu đến cuối, Tống Phong chỉ né tránh, không hề dùng một chiêu thức tấn công nào. Còn Âu Dương Miêu lại chỉ tập trung tấn công, không thèm bày ra thủ thế.
Tống Phong đứng buông thõng hai tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn đối thủ của mình. Y từng bước, từng bước tiến tới trước mặt Âu Dương Miêu. Đến khi khoảng cách giữa chỉ còn khoảng 1m thì đột nhiên dừng lại.
- Nếu sư phụ ngươi đã không dạy ngươi, ta đây cũng không ngại chỉ giáo cho ngươi một chút!
Lời vừa dứt, tay phải liền nắm lại, đấm về phía bụng Âu Dương Miêu. Âu Dương Miêu tuy đã thấm mệt nhưng ma pháp còn chưa cạn kiệt, theo phải xạ dùng hỏa hệ ma pháp bảo vệ, hai tay cũng theo đó chắn ở bụng. Nhưng đến nửa đường, nắm đấm của Tống Phong lại biến thành trảo, trong chớp mắt đã chộp lấy cổ Âu Dương Miêu, xách cả người hắn lên.
Tống Phong so với Âu Dương Miêu thì cao hơn gần nửa cái đầu, xách y lên vốn không phải việc gì quá khó khăn.