Trong Nghị Sự Phòng rộng rãi, Tiêu Vân Thiên một mình đối mặt với 9 người: Gia Chủ ngồi trên thủ tọa, 6 vị Trưởng Lão chia đều ngồi 2 bên và 2 vị lão giả ngồi phía sau gia chủ.
Dáng người Tiêu Càn là nhỏ nhất, nhưng khí thế lão phát ra lại là to lớn nhất.
Tiêu Vân Thiên biết, 2 vị lão giả ngồi phía sau Tiêu Càn, người già hơn chính là Tứ Trưởng Lão đời trước, cũng là phụ thân của Tiêu Càn, chỉ là tuổi trẻ lại ham vui nên sinh ra Tiêu Càn sớm nhất. Người trẻ hơn thân phận lại càng kinh khủng, đại bá của phụ thân Tiêu Càn. 2 người này, phụ thân Tiêu Càn có tu vi Võ Tông Cảnh Nhị Trọng, nhưng cả đời chỉ đến được Tam Trọng, người trông trẻ hơn lại có tu vi Võ Tông Cảnh Tứ Trọng. Thậm chí tu vi vẫn còn đang tăng tiến vùn vụt, 10 năm sau lại đạt đến Võ Tông Cảnh Bát Trọng, ngang ngửa với vị tổ tông đang bế tử quan chống lại sự ăn mòn của thời gian kia.
Tiêu Càn có tu vi Tiên Thiên Võ Sư Thất Trọng.
Các trưởng lão có tu vi từ Tiên Thiên Võ Sư Nhị Trọng đến Ngũ Trọng. Thật ra người có tu vi cao nhất trong bọn họ lại là Ngũ trưởng lão. Tu vi đã đến rất gần với Võ Tông. Chỉ thiếu đi một cơ hội. Rất tiếc người này lại đoản mạng, chết ngay trong trận chiến sinh tốn của Tiêu Gia.
Tiêu Càn lên tiếng.
- Thiên Nhi, ngươi lấy linh khí thượng phẩm ấy ra cho mọi người xem đi.
Tiêu Vân Thiên không lên tiếng, hắn lấy ra Vô Danh Đỉnh, đặt lên bàn.
Tam trưởng lão lên tiếng:
- Nhìn thôi cũng biết đây là một đan đỉnh tốt. Ta nghe nói là phụ thân ngươi để lại cho ngươi?
- Chính xác. Ta gọi nó là Vô Danh Đỉnh
Tiêu Kiên, vị Võ Tông Tứ Trọng cũng lên tiếng:
- Ngươi tên Vân Thiên? Ta nghe Tiêu Càn nói ngươi muốn đổi cái đỉnh này lấy Ngưng Mạch Đan?
Tiêu Vân Thiên nhìn vị tổ tông này, hắn trả lời:
- Ta cần Ngưng Mạch Đan, phần còn lại lão tổ tông muốn cho ta cái gì là phúc phần của ta, ta cũng không đòi hỏi nhiều.
Tiêu Kiên thật ra đã có quyết định từ trước, nên nói luôn một mạch:
- Khố phòng là do 2 chúng ta quản lý. Trong khố phòng, bảo vật tương đương với Ngưng Mạch Đan có tổng cộng 51 loại. Bảo vật vượt qua Ngưng Mạch Đan cũng có 24 loại. Đặc biệt có 3 Trung phẩm linh khí và 1 món Linh Khí thượng phẩm.
- Nhưng những thứ ngang với Ngưng Mạch Đan này, ngươi chỉ có thể chọn nhiều nhất là 8 món, cộng thêm 1 món bảo vật vượt qua Ngưng Mạch Đan và bản thân Ngưng Mạch Đan, tổng cộng 10 món. Không cần suy nghĩ đến 4 món trấn tộc linh khí kia.
- Những thứ khác, ngươi có thể tùy tiện chọn 1 ít. 10 món bảo vật, hoặc linh dược, linh đan.
- Lợi nhuận khu khai mỏ kim loại phía đông nam Lạt Thành vốn là 7 thành chuyển vào khố phòng, 3 phần vẫn chia cho mọi người. nay ngươi sẽ được hưởng 2 phần, 5 phần còn lại sẽ được chuyển vào khố phòng.
- Khu mỏ linh thạch của gia tộc vốn là toàn bộ chuyển vào khố phòng, sau đó 2 người chúng ta sẽ hàng tháng phân phát xuống dưới để tu luyện và chi tiêu. Giờ 9 phần chuyển vào khố phòng, 1 phần sẽ trực tiếp cho ngươi.
- Trong thành có 34 cửa hiệu bán linh thạch, khoáng thạch, đan dược, vũ khí. Ngươi được phép chọn 2 cửa hiệu.
- Ngoài ra ngươi có thể tùy ý vào Tàng Thư Các của gia tộc, 2 tầng đầu. Được phép tiến vào tầng thứ 3 đến tầng 5 mỗi tầng 1 lần để chọn lựa công pháp và võ kỹ. Riêng tầng 6. Đạt được Võ Tông mới có thể tiến vào. Đây là tổ quy, không thể sửa đổi.
- Ngươi cũng có thể yêu cầu ta 1 yêu cầu không quá phận. Đây là lệnh bài thân phận của ta. Ngươi hãy cất kĩ.
- Các ngươi có đồng ý với ý kiến của bổn tọa?
Tứ trưởng lão Tiêu Hoa, cũng là nữ trưởng lão duy nhất lên tiếng:
- Lão tổ. Hắn chỉ 12 tuổi, như vậy có phải như vậy là quá nhiều hay không?
Tiên Kiên trầm ngâm, rồi quyết định:
- Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, trừ lần này ngươi có thể chọn 3 món và Ngưng Mạch Đan. mỗi năm ngươi sẽ được vào khố phòng 2 lần, mỗi lần chỉ được phép chọn 1 món. Cho đến khi ngươi nhận đủ những gì thuộc về ngươi. Tức là 8 năm sau.
- Những tài nguyên còn lại, sẽ được ghi chép vào sổ sách. Mặc dù nó thuộc về ngươi nhưng mỗi khi sử dụng ngươi cần thông qua tộc trưởng. Khi ngươi đủ 18 tuổi hoặc đạt đến tiên thiên võ sư, tất cả sẽ do ngươi quyết định.
- Còn nói về phần nhiều hay ít. Ta cho rằng chúng ta đã thua thiệt Thiên Nhi khá nhiều rồi. 1 món linh khí thượng phẩm, tương đương với 40 viên Ngưng Mạch Đan. Lại là linh khí hiếm có dạng lô đỉnh. Có thể tương đương với 80 viên.
- 20 món bảo vật, mặc dù có 1 món vượt qua Ngưng Mạch Đan nhưng có 10 món không bằng. Tổng cộng chỉ có thể bằng 15 viên hoặc ít hơn.
- 2 phần khu mỏ khoáng thạch 1 năm tương đương với 1 viên Ngưng Mạch Đan, 1 phần khu mỏ linh thạch 1 năm cũng chỉ tương đương 2 viên. Về phần 2 cửa hiệu, mỗi cửa hiệu 1 năm có thể tương đương 1 viên đã là rất khá. Nếu muốn đạt đủ vốn liếng, hắn cần phải chờ khoảng 15 năm. Thời gian này nói ngắn không ngắn nói dài không dài.
- Quyết định như vậy đi. Còn về phần tiến vào Tàng Thư Các, từ tầng 3 đến tầng 5 đổi lại thành mỗi năm một lần cơ hội đến 15 năm, và 1 lần yêu cầu với ta coi như là đền bù cho thời gian hắn phải chờ đợi vậy.
Tiêu Quân, phụ thân của Tiêu Càn cũng lên tiếng.
- Ngươi cũng có thể yêu cầu ta một yêu cầu không quá phận.
Cuối cùng khi mọi người đã lên tiếng đồng ý. Tiêu Càn kết thúc buổi nghị sự. Cả buổi nói chuyện, Tiêu Vân Thiên hoàn toàn không có cơ hội nêu ý kiến bản thân, hắn cũng chẳng tha thiết gì với những thứ này.
“Đây chỉ là ảo cảnh, cũng không quan hệ trực tiếp đến ta, hiện tại ta chỉ cần Ngưng Mạch Đan mà thôi. Những lợi ích các ngươi đưa cho ta, 1 phần trăm giá trị của vô danh đỉnh cũng không đến.”
Có chút lưu luyến nhìn lại bảo vật đã theo mình cả đời 1 lát, hắn dứt khoát cầm theo Ngưng Mạch Đan đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Càn và 2 vị lão tổ.
Tiêu Càn nhìn ra Tiêu Kiên đang có ý bồi dưỡng Tiêu Vân Thiên nên hắn nói:
- Lão tổ. Lúc 6 tuổi khảo hạch tư chất võ giả. Tiêu Vân Thiên hắn là tư chất không màu phế vật cực kì ít xuất hiện. Mặc dù sau đó phát hiện hắn có linh căn nhưng cũng chỉ là phàm cấp nhị phẩm. Nhưng ta cũng đã kiểm tra thương thế hiện tại của hắn. Não hải đã bị hư hại nhẹ. Liệu hắn có đáng giá gia tộc bồi dưỡng?
Tiêu Kiên có chút giật mình:
- Sao ngươi không nói sớm? Lẽ ra ngươi nên nói ngay lúc chúng ta gặp mặt?
- Là ta sơ xuất, lúc ấy ta cảm thấy 1 thượng phẩm linh khí quá quan trọng, những việc khác đều không bằng.
Tuy trả lời thế nhưng lòng hắn lại thầm oán giận: “Không phải ta không muốn nói, mà các ngươi vừa nghe linh khí thượng phẩm đã bất chấp tất cả mở ngay buổi nghị sự này. Ta có kịp nói gì đâu”
- Sự việc đã quyết định, trước mặt các trưởng lão. Không thể nói thay đổi là có thể thay đổi.
Ẩn ý là “hiện tại không thể thay đổi ngay, nhưng từ từ rồi có thể”
- Đáng tiếc. Dù là linh căn phàm cấp nhị phẩm. không thể vào thập nhị đại giáo. Nhưng vào giáo phái khác tu luyện cũng là cơ duyên không nhỏ. Nhưng hiện giờ…
Tiêu Quân cũng nói:
- Tiêu Càn, ngươi nói cái đỉnh này là do Tiêu Sát mang từ chiến trường về? Hắn để lại cho Tiêu Vân Thiên?
- Chính xác, Tiêu Vân Thiên không thể biết sự tồn tài của Tiêu Hiên lão tổ tông được. Đó là bí mật chỉ có cao tầng các gia tộc mới biết. Nhưng theo lời hắn nói, Tam đệ đã dặn dò tiểu tử này kĩ lưỡng là khi giao cái đỉnh này cho gia tộc, thì ngoại trừ vị tổ tông già nhất đang bế tử quan ra, cần đích thân 2 vị tổ tông quyết định.
- Xem ra tiểu Sát còn là rất nhìn xa trông rộng. Nguyên Anh kỳ có khác. Hắn biết con mình chỉ là 1 phế vật, rất khó được gia tộc trọng dụng nên mới chuẩn bị hậu chiêu này.
Tiêu Càn vội hỏi:
- Vì sao Tam đệ không đưa trực tiếp cho gia tộc?
- Lúc cần thiết sử dụng mới có hiệu quả không ngờ. Tiêu Vân Thiên này, sử dụng nó cũng rất đúng thời điểm. Nếu là Tiêu Sát đưa ngay lúc trở về gia tộc, Tiêu Vân Thiên chỉ 6 tuổi, chúng ta có thể chờ sau khi Tiêu Sát trở lại chiến trường rồi làm như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Hoặc chỉ cần cho hắn chút ân huệ nhỏ. Nhưng giờ thì không được.
Thật ra thì Tiêu Sát nào có nhìn xa trông rộng như thế. Nhưng hắn là tu tiên giả. Hắn nhìn ra cái đỉnh này bề ngoài là thượng phẩm linh khí. Nhưng cấp bậc thật sự. Hắn là Hóa Thần kỳ cũng không nhận ra. Ngay cả Tiêu Vân Thiên sau này đến Luyện Hư cũng không nhận ra kia mà. Còn về phần trong miệng Tiêu Quân, Tiêu Sát chỉ ở Nguyên Anh kỳ, đơn giản vì bọn họ không nhận được tin tức mà thôi.
Hắn để lại cái đỉnh này cho Tiêu Vân Thiên không phải là hi vọng Tiêu Vân Thiên cống hiến cho gia tộc. Mà là 1 ngày Tiêu Vân Thiên có thể sử dụng được nó, mặc dù khả năng này rất mong manh.
Mà kiếp trước, Tiêu Vân Thiên là vào 4 tháng sau mới phát hiện ra cái đỉnh trong gian phòng. Và đã thật sự có thể sử dụng nó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Trước cửa phòng nghị sự. Tiêu Vân Thiên có chút bối rối.
Tiêu Vân Thiên còn rõ ràng hơn ai hết. Tình cảnh của hắn và Tiêu Hạ Ngưng nghiêm trọng đến mức nào.
Tiêu Hạ Ngưng chỉ đạt đến Võ Sư, là võ giả cấp thấp nhất, chỉ hơn người chưa tu luyện võ đạo như Tiêu Vân Thiên mà thôi.
Nhưng Ngưng Mạch Đan tốt nhất là cho Tiên Thiên Võ Sư, cường giả đã đả thông hoàn toàn bát mạch, sử dụng.
Còn Đại Võ Sư, người đã đả thông 1 phần kinh mạch, ít ra thì dược lực của Ngưng Mạch Đan sẽ tiến vào trong cả bát mạch, lắng đọng, chờ khi ngươi đả thông kinh mạch sẽ phát huy tác dụng.
Nhưng còn võ sư, người chỉ đang cường hóa cơ xương, lục phủ ngũ tạng thì kinh mạch của họ quá nhỏ bé, quá yếu ớt, lại hoàn toàn không thông. Không thể chịu nổi dược lực của Ngưng Mạch Đan
- Trương gia… thật đáng hận. Một trưởng lão Tiên Thiên Võ Sư, lại mặt dày hạ thấp thân phận đối phó với ta và Ngưng Nhi. Trong mắt bọn họ, ta chỉ là võ đạo phế vật mà thôi, cho dù có linh căn cũng chỉ là phàm cấp nhị phẩm, nào có uy hiếp gì chứ. Còn Ngưng Nhi nàng cũng chỉ là 1 Võ Sư nho nhỏ.
Nếu không có Tiên Thiên Võ Sư ra tay, làm sao lại bị thương đến kinh mạch được kia chứ.
Không phải loại đan dược nào cũng có khả năng tách ra sử dụng nửa viên. Ngưng Mạch Đan cần sử dụng nguyên cả viên mới có tác dụng.
“2 ngày, chỉ còn 2 ngày nữa. Làm sao bây giờ”
Chẳng lẽ. Mọi chuyện là không thể thay đổi sao?
“Không, ta đã thay đổi nó, Vô Danh Đỉnh đã xuất hiện trong tay ta sớm hơn 3 tháng. Ngay cả Ngưng Mạch Đan ta cũng đã lấy được, nghĩa là trong ảo cảnh này tất cả đều có thể thay đổi.”
“Nếu ta có tu vi thì tốt quá, chỉ cần Trúc Cơ kỳ mà thôi, có trúc cơ chi hỏa là đã luyện chế được đan dược đặc thù để trung hòa bớt dược tính trong Ngưng Mạch Đan rồi”
“Vân lão ca chẳng phải đã nói ta có tư chất võ đạo Ẩn Hoàng Kim siêu cấp sao, đáng tiếc. 2 ngày, làm sao có thể tu luyện đến Tiên Thiên Võ Sư, xuất ra tiên thiên võ hỏa được? Càng không nói tới ta hoàn toàn không có kinh nghiệm tu luyện võ đạo”
Người thường chỉ biết tư chất võ giả chia làm không màu phế vật, sau đó là Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim. Nhưng làm sao biết còn có 1 loại tư chất cực kì hiếm gặp, còn trên cả Hoàng Kim cấp. Ám Kim, hay còn có những cái tên khác, Ẩn Hoàng Kim, Hắc Hoàng Kim. Những Tư Chất Thạch cấp thấp không thể nhìn ra được loại tư chất này. Mà loại tư chất này nếu tu luyện theo những công pháp bình thường, sẽ không có 1 tí hiệu quả nào, thật sự là phế vật. Nhưng nếu có công pháp thích hợp. Cái tốc độ tăng cấp, phải nói là siêu cấp nghịch thiên. Ngược lại, tư chất không màu phế vật, nếu dám tu luyện công pháp cho Ám Kim tư chất, chính là khi tấn cấp Đại Võ Sư, cơ thể nổ tung.
“Có tư chất, lại có công pháp tu luyện thích hợp cho Ẩn Hoàng Kim tư chất thì đã sao, cũng không kịp.”
Hắn vô thức sử dụng Huyền Hạo tâm pháp, công pháp tu tiên của hắn.
- Á… đau. May mà kịp thời dừng lại, không thì thành 1 tên ngu ngốc rồi.
Hắn dùng, là Thiên cấp sơ phẩm Huyền Hạo Tâm pháp tầng 6, dành cho Luyện Hư kỳ. Đây chỉ là thói quen mà thôi.
Kinh mạch của hắn còn âm ỉ đau. Đây là do kinh mạch của hắn hoàn toàn phong bế.
Tu tiên,
Luyện Khí kỳ, cảm thụ thiên địa linh khí, dùng thiên địa linh khí này dần đả thông 1 đường kinh mạch thông đến Não hải, đường kinh mạch này, ngắn dài, độ lớn, độ khó đả thông phụ thuộc vào từng loại tâm pháp.
Trúc Cơ kỳ, cánh cổng não hải đã mở, đây là giai đoạn xây dựng não hải thành 1 không gian, tạo Kim Đan, sinh Nguyên Anh, dựng Nguyên Thần, luyện Pháp Tướng. Phải đến Trúc Cơ kì mới có thể nội thị.
Nhưng, trong giây phút đau đớn thoáng qua kia, Tiêu Vân Thiên lại thấy rõ não hải của mình. Chỉ 1 giây mà thôi. Lại như kéo dài cả ngày trời, đủ thời gian cho hắn xem xét từng li từng tí.
“Những vết nứt trong não hải, lại nhiều như thế sao?Kết quả 1 chưởng của Tiên Thiên Võ Giả đây sao? Lại còn cố ý nhắm vào não hải của ta”
“Vết này, to quá, sợ rằng muốn bản thân chậm rãi tự hành chữa trị phải mất 3 năm, có khi còn hơn.”
“Thì ra đây là nguyên nhân mà ta mất tận 6 năm mới tiến vào Trúc Cơ kỳ.”
Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Tiêu Vân Thiên.
“Khoan đã, thứ này vốn đâu có trong ký ức của ta.”
“6 năm sau lúc ta tiến vào Trúc Cơ kỳ, có thể nội thị não hải thì tất cả đã trở nên bình thường, chỉ còn lại 1 số ám thương nhỏ mà thôi.”
“Tâm ma của ngươi được xây dựng trên ký ức của ngươi, nó thậm chí có thể tái hiện lại những thứ ngươi chỉ thấy thoáng qua, chưa từng ghi nhớ. Nhưng nó không thể cho ngươi thấy những gì mà ngươi vốn không biết”
Tiêu Vân Thiên như bắt được cái gì đó. Hơi thở hắn dần trở nên gấp gáp, kích động.
“Ta không ở trong tâm ma.”
“Nếu vậy, đây là đâu, là lúc nào? Là thời gian đảo ngược sao, hay ta đã chết trong thiên kiếp và linh hồn quay về quá khứ.”
“Thật sự sao? Ta cần sự thật, những thứ hiện tại ta đang thấy, chưa đủ.”
Hắn cần 1 bằng chứng. Mở bừng mắt, không quan tâm đến những vết nứt trong não hải nữa. Hắn cầm lệnh bài của Tiêu Kiên và tờ giấy có đóng dấu của tộc trưởng đi nhanh về hướng biệt viện của mình.
Vào phòng, không cần nhìn xung quanh. Hắn đi tới đầu giường, lấy cái bọc chứa tinh thạch của mình. 6 năm nay hắn không tu luyện, nhưng mỗi tháng vẫn được phát 20 viên tinh thạch hạ phẩm to bằng móng út. Mặc dù có tiêu xài chút ít nhưng đến giờ cái bọc cũng đã khá lớn.
Lại đi tới phòng bếp lấy hẳn 5 cái bánh bao. Vừa ăn vừa chạy.
Đi thẳng ra khỏi cổng lớn Tiêu gia. Mục tiêu của hắn là là 2 cửa hiệu bán dược liệu và đan dược nằm ở phía đông nam gia tộc.
Tiêu Vân Thiên không chọn cửa hiệu sầm uất ở khu trung tâm Lạt Thành mà chọn 2 cửa hiệu nhỏ hẻo lánh hơn này, lý do là vì nó gần với 2 khu mỏ hắn sắp nhận. Quan trọng nhất là hắn chưa từng đến 2 cửa hiệu này. Nó hoàn toàn không nằm trong ký ức của hắn. Điều này, hắn rất chắc chắn.
Lạt Thành mặc dù là 1 trong 64 tòa hùng thành, nhưng lại thuộc loại nhỏ nhất. Như so với Thăng Long Thành thì diện tích chỉ lớn hơn 1 quận trong số gần 40 quận của tòa thành này. Mặc dù vậy, nếu người thường đi bộ từ Tiêu gia đến 2 cửa hàng của Tiêu Vân Thiên cũng mất 2 ngày.
May mắn, lượng truyền tống trận cự ly ngắn trong thành khá nhiều, lại có thể thông đến mọi nơi trong thành chỉ trong 1 lần vận chuyển, trừ khu trung tâm. Nhược điểm là ngươi phải chờ đủ 10 người, mỗi người trả 20 đồng hoặc ngươi có thể trả đủ tiền cho những vị trí trống nếu ngươi có việc gấp.
Tiêu Vân Thiên trả 4 viên hạ phẩm linh thạch tương đương với 200 đồng cho thủ vệ. Hắn xuất hiện ở rất gần khu chợ Đông Nam. Xa xa hắn có thể thấy được cổng thành cùng tường thành cao hơn 50m, như 1 tòa nhà 10 tầng vậy.
Lắc lắc cái đầu còn đang có chút xây xẩm. Đi vào khu chợ, hắn có chút hồi hộp.
Tiêu Vân Thiên đưa lệnh bài và công văn cho tên tiểu nhị xem.
- Ta cần gặp trưởng quỹ.
- Vâng, vâng, thiếu gia.
Lát sau, 1 lão béo tuổi khoảng 40 xuất hiện trước mặt Tiêu Vân Thiên. Hắn đã có thể xác định hắn chưa bao giờ gặp người này. Nhưng tâm ma có thể để 1 khuôn mặt nào đó mà mình gặp thoáng qua trở thành chưởng quỹ này thì sao?
- Ta cần đến dược khố xem xét 1 chút, có được hay không?
Mặc dù cảm thấy vị thiếu gia này có chút thiếu lịch sự, lại có chút gấp gáp, thậm chí còn chưa giới thiệu với nhau. Nhưng nhìn trên lệnh bài và công văn có đóng dấu, hắn vẫn đáp ứng.
Hai người đi vòng vèo ra phía sau cửa hiệu, vào 1 cái sân nhỏ.
Trong sân không có gì, Chỉ là trên mặt đất có 2 cánh cổng nằm ngang. Có lẽ là thông đến 2 gian phòng dưới mặt đất.
- Bên này, là dược khố, còn bên này, là đan khố của cửa hiệu bên cạnh. Ta cũng không có chìa khóa vào đan khố.
Đến lúc này, cho dù chưa vào dược khố, Tiêu Vân Thiên đã chắc chắn bản thân không phải trong tâm ma. Mà hắn, bằng 1 cách nào đó, đã quay về quá khứ, nhưng vẫn giữ được ký ức của tương lai.
Mắt Tiêu Vân Thiên bỗng mất đi tiêu cự, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, rất rất nhiều. Cuộc đời trăm năm đâu phải là ngắn, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu gian truân, lại có bao nhiêu hối hận.
Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn trời, nhìn rất lâu, sau đó lại cất tiếng cười lớn.
- Ta là Tiêu Vân Thiên, ha ha. Ta đã trở lại. Ông trời, cảm ơn. Tâm ma, cảm ơn, ha ha ha.
Trong mắt chưởng quỹ lại xuất hiện 1 tia kinh ngạc: “Tiểu tử này, bị khùng sao?”
Last edited by Mid_Night; 30-10-2016 at 10:13 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Tiêu Vân Thiên đã không còn để ý đến biểu hiện của chưởng quỹ nữa rồi. Hắn phất tay.
- Mở cửa.
Cầu thang chỉ hơn 40 bước chân, thông đạo cũng chỉ 10 bước. Xuất hiện trước mắt hai người là 1 cánh cổng khác.
- Đây là phòng bị của gia tộc. Đề phòng có kẻ cướp lấy chìa khóa. Nếu thiếu gia người đã là chủ cửa hiệu này, việc cho người biết mật mã cũng không phải là chuyện gì to tát.
Trên cánh cổng có 16 chỗ lồi xếp thành 4 hàng.
Lão chưởng quỹ vừa nhấn vừa giải thích:
- Mỗi một cửa hiệu của gia tộc đều có 1 khố phòng như thế này. Mỗi khố phòng lại có 1 mật mã riêng. Như của chúng ta là 2 5 7 9 16 4 3 1. Đó là thứ tự nhấn các nút lồi này. Chỉ cần sai nút, hoặc nhấn sai thứ tự. Phải chờ 1 tiếng mới có thể nhấn mật mã 1 lần nữa. Cho nên phải rất cẩn trọng. Nếu nhấn sai mật mã 2 lần liên tiếp hoặc không chờ đủ thời gian, hà hà. Trong gia tộc sẽ nhận được thông báo có kẻ đột nhập khố phòng, cánh cửa phía bên ngoài cũng sẽ tự đóng lại, và không thể dùng chìa khỏa mở cửa từ bên trong. Tất nhiên nếu dùng sức mạnh công phá từ bên trong thì cũng cần Đại Võ Sư Thất Trọng trở lên mới có thể. Nhưng sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn.
- Quả nhiên là rất an toàn.
- Trong vòng 23 năm làm việc ở đây, ta đã gặp tổng cộng 7 vụ đột nhập. Tất cả đều bị đánh chết và tuyên cáo với toàn thành.
- Ngươi mất chìa khóa nhiều lần như vậy sao?
Trưởng quỹ có hơi đỏ mặt.
- Không, ta chỉ mất có 1 lần mà thôi. Những lần còn lại đều là ổ khóa bị phá.
Hắn mất mặt vì bản thân đã có tu vi Đại Võ Sư Bát Trọng, mặc lúc mất chìa khóa tu vi chỉ có Tứ Trọng mà thôi, nhưng đó cũng là vết ố trong trang thành tích của hắn. Phải biết, thần không hay quỷ không biết đoạt đồ trên người Đại Võ Sư Tứ Trọng bình thường đều là Tiên Thiên Võ Sư, là trưởng lão trong các gia tộc, hoặc là cường giả tính tình kiệt ngạo, khinh thường tí của cải trong khố phòng nhỏ này. Nhưng hắn lại mất chìa khóa trong tay của 1 tên Võ Sư Bát Trọng bình thường, tên này là 1 cao thủ móc túi a.
Cửa khố phòng đã mở. Tiêu Vân Thiên bước nhanh vào trong, không gian khá rộng lớn, phái sau còn chia thành nhiều phòng nhỏ.
- Những phòng nhỏ này được thiết kế đặc biệt để bảo quản những dược liệu phải bảo vệ trong môi trường đặc biệt như nhiệt độ thấp, nhiệt độ cao, ẩm ướt, ngâm trong nước. Riêng gian phòng ở cuối là những dược liệu hiếm thấy. Nhưng rất ít, đa số chúng đều được chuyển về khố phòng gia tộc.
Tiêu Vân Thiên không quan tâm lắm, hắn đang tìm kiếm những dược liệu cần có để chế dược thủy trung hòa dược tính của Ngưng Mạch Đan. Gọi là dược thủy, tất nhiên đẳng cấp thấp hơn đan dược nhiều, nhưng lại rất dễ chế tạo, chỉ cần tinh luyện tinh hoa trong dược vật rồi hòa trộn lại với nhau là xong. Cũng rất ít xảy ra việc bạo đan thậm chí bạo lô như khi luyện chế đan dược.
Tất nhiên ngay cả tinh luyện tinh hoa trong dược vật cũng cần Trúc Cơ hỏa hoặc Tiên Thiên Võ Hỏa mới đạt hiệu quả cao, còn dùng lửa thường từ củi. hiệu quả thật không dám nghĩ.
Ngoài những thứ đó ra còn có 1 số loại hỏa diễm khác như địa mạch tâm hỏa, các loại thiên địa dị hỏa cũng có thể luyện đan, thậm chí là chủ lực luyện đan, các cao thủ cũng kết hợp hỏa diễm của mình với những loại dị hỏa này để luyện chế đan dược. Nhưng tu vi thấp nhất cũng là Đại Võ Sư Hoặc Luyện Khí kỳ mới có thể.
Tu võ gồm 9 cảnh giới: Võ Sư, Đại Võ Sư, Tiên Thiên Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Đế, Bán Thánh, Võ Thánh.Tu tiên cũng gồm 9 cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thành.
Bán Võ Thánh và Độ Kiếp kỳ thật ra chỉ là một bước trung chuyển nhỏ. Đó là khi con người đã vượt qua mức chịu đựng của thiên địa, gây ra thiên kiếp. Sau đó bất cứ lúc nào cũng sẽ phi thăng đến tiên giới. Có thể nói Bán Võ Thánh và Độ Kiếp kỳ chính là Võ Thánh và Đại Thành kỳ chưa độ lôi kiếp. Nên cảnh giới này khá ngắn.
Công pháp tu luyện của cả 2 con đường đều chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng 4 cấp. mỗi cấp lại chia thành nhiều phẩm, nhiều giai
Sự thật vạn năm qua đã chứng minh. Người tu luyện Thiên Cấp công pháp mới có thể tiến đến Độ Kiếp kỳ hoặc Võ Thánh. Địa cấp công pháp, chỉ có thể tu luyện đến Hợp Đạo kỳ hoặc Võ Đế mà thôi. Tương tự, công pháp càng thấp, con đường tu luyện càng ngắn.
Tu võ, có thể gọi là Thể Tu. Còn tu tiên, có thể gọi là Hồn Tu. Ngay từ đầu bản chất đã khác nhau nên ngay khi ở Luyện Khí kỳ tương đương với Võ Sư Cảnh, cùng bắt đầu tiếp xúc thiên địa linh khí, cùng bắt đầu đả thông kinh mạch thì tinh thần lực của tu tiên giả đã cao hơn tu võ giả. Nhờ đó họ mới có thể khống hỏa, cũng có thể luyện đan.Tất nhiên đây cũng phải là Luyện khí kỳ đỉnh cao. Nếu không, đan dược chưa thành mà tinh thần lực cạn kiệt, kết quả chỉ có thất bại. Còn võ giả, phải tới Đại Võ Sư mới có thể bắt đầu học tập luyện đan. Đó chính là ưu thế của tu tiên mà tu võ không thể sánh kịp.
Tuy nhiên, tu luyện đến Bán Võ Thánh, Võ Thánh thì những tu tiên giả đẳng cấp tương đương là Độ Kiếp kỳ, Đại Thành kỳ đã chẳng còn mấy ưu thế. Thậm chí còn thua sút vì Võ Thánh và Độ Kiếp kỳ đều phải đối mặt với lôi kiếp, mà thân thể Võ Thánh thì vô cùng mạnh mẽ. Bù lại đối mặt với tâm ma thì nhờ linh hồn cường đại, Độ Kiếp kỳ lại chiếm chút ưu thế.
Tu tiên cũng khác với Quỷ tu, mặc dù cùng là Hồn Tu. Mục tiêu của tu tiên thông qua thân thể nuôi nấng linh hồn. Còn Quỷ Tu thì ngược lại, hấp thu linh khí trực tiếp vào linh hồn, mục tiêu lại là tạo ra thân thể.
“May mắn, toàn những thứ dễ tìm.”
Nhìn 24 loại dược vật, có cả khoáng thạch lẫn dược liệu, được xếp trước mặt. Tiêu Vân Thiên có chút mừng rỡ.
Tiếp theo cần 1 luyện dược sư tinh luyện đống dược liệu này là xong.
- Ta muốn hỏi, cửa hiệu đan dược bên cạnh, có luyện dược sư hay không?
- Tất nhiên là có, mỗi chưởng quỹ của cửa hiệu đan dược đều là 1 luyện dược sư. Nghe nói chưởng quỹ cửa hiệu đan dược của phủ thành chủ còn là 1 luyện dược sư Trúc Cơ kỳ.
Tu võ giả, cần có thân thể thuộc tính Hỏa Mộc, hoặc Hỏa Thổ, lấy Hỏa thuộc tính làm gốc, mới có thể luyện dược. Còn về thân thể thuộc tính Hỏa Thủy, quá hiếm gặp, cũng quá khó tu luyện. Cơ thể họ thường bệnh tật do xung khắc, con đường tu luyện cũng không dài. Nhưng nếu khắc phục được thì đó lại là những luyện dược sư độc nhất vô nhị có thể luyện chế 1 số đan dược có thuộc tính tương khắc như Băng Hỏa Đan.
Riêng Hỏa Kim thân thể thường là những Chú Tạo Sư ( Thợ rèn) xuất sắc địa vị không kém Đan Sư, họ sẽ không đi theo đan đạo.
Ngược lại tất cả mọi tu tiên giả đều có thể là luyện dược sư, vì họ đều có hỏa diễm bản mệnh. Nhưng nếu không có linh căn chủ hệ Hỏa, tỉ lệ thành công sẽ không cao, thường chỉ luyện những đan dược thấp hơn đẳng cấp của mình. Như vậy, Luyện Khí kỳ chỉ có thể luyện chế dược thủy, Trúc Cơ kỳ luyện chế đan dược nhất cấp.
Người gọi là luyện dược sư Trúc Cơ kỳ kia rõ ràng là 1 tu tiên giả linh căn Hỏa Mộc hay Hỏa Thổ chuyên môn luyện chế đan dược. Có thể luyện chế ra đan dược nhị cấp.
- Gọi tên chưởng quỹ cửa hiệu đan dược bên kia tới đây gặp ta.
- Thiếu gia, xin thứ lỗi nhưng những luyện dược sư này đều là người có tâm lý cao ngạo, tuy cùng là chưởng quỹ nhưng ta chưa hẳn đã mời được hắn.
- Thôi được, để ta đi gặp hắn. Ngươi gói những đan dược này lại mang theo cho ta.
Hai người đi ra trong sự hiếu kì của tên chưỡng quỹ béo. Tuy lão không thể luyện đan, nhưng làm chưởng quỹ trên 20 năm ở đây, dược tính của các loại dược vật này cũng xem như là thông thuộc. Lão biết ở trong này, có ít nhất 4 cặp dược vật có tính chất xung khắc, và 3 loại dược vật nếu hòa vào nhau sẽ sinh ra kịch độc. “Thiếu gia này, không chọn loạn chứ? Nếu là cố tình chọn những thứ này, chẳng lẽ là luyện chế độc dược?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Hai người đi đến 1 gian phòng phía đối diện cái sân có 2 cánh cổng khố phòng.
Lão béo khẽ gõ cửa, ngay sau đó cửa mở. 1 lão béo cũng sấp sỉ 40 tuổi xuất hiện.
- Lê bàn tử (tên béo) ngươi cần gì?
-
- Hoắc bàn tử, ngươi còn béo hơn ta. Đừng gọi ta như thế.
- Nói chuyện chính, ta đang rất bận.
- Thiếu gia đây muốn nhờ ngươi luyện chế đan dược.
-
Tiêu Vân Thiên bổ sung:
- Là luyện chế dược thủy, dễ hơn đan dược.
Hoắc bàn tử này đánh giá Tiêu Vân Thiên từ trên xuống dưới. Ăn mặc sạch sẽ, có khí chất, nhưng còn quá nhỏ.
- Ngươi muốn luyện chế dược thủy, loại gì?
- Loại mới, chưa đặt tên.
- Hả? Là ngươi nghĩ ra? Còn chưa đặt tên?
- Chính xác. Ta cần ngươi tinh chế những dược vật này.
- Ngươi cho ngươi là ai? Ta vì cái gì phải nghe theo lời của ngươi? Lại còn nghĩ ra dược thủy mới? Thật là nực cười hết sức. Ngươi chỉ mới 10 tuổi nhỉ?
- Ta là chủ của cửa hiệu dược liệu này, cũng là chủ cửa hiệu đan dược của ngươi. Đây là công văn.
- Hừ. Cho dù ngươi là chủ cửa hiệu này, ngươi chỉ có thể thu lợi nhuận từ nó mà thôi. Ngươi vẫn không thể sai khiến được ta. Ngươi có thể đuổi ta đi, nhưng ta cũng chẳng sợ. Gia tộc cầu ta gia nhập cũng không thiếu.
Hắn nói những lời này, là sự thật. Nhưng chủ yếu là vì Tiêu Vân Thiên còn quá nhỏ khiến hắn khinh thường.
- Thật sao? Lê chưởng quỹ, xin mời mở những dược vật này cho Hoắc chưởng quỹ đây nhìn xem.
- Ồ. Tiểu tử, ngươi đang luyện chế độc dược sao? Hay thuốc nổ?
- Đúng, những thứ này, có thể luyện ra độc dược, như là hòa hắc hạt Sa, và Tương Viên Thảo. Cũng có thể luyện ra thuốc nổ như bột Nham Hỏa Thạch cho vào tinh hoa Băng Vụ Thảo. Bùm …
Tiêu Vân Thiên vòng tay biểu hiện 1 vụ nổ.
- Ngươi hiểu? Xem ra ngươi còn nhỏ nhưng rất rành dược tính? Thế ngươi định làm gì với đống dược liệu này?
Rõ ràng là Tiêu Vân Thiên đã khơi dậy được chút hứng thú của vị luyện dược sư này.
- Ta luyện chế dược thủy cứu người.
Câu nói của Tiêu Vân Thiên lại khiến cho chút hứng thú này tan biến.
- Ngươi điên sao? Cứu người? Chưa nói đống dược liệu này hòa vào nhau có phát nổ hay không, cho dù luyện chế ra 1 dung dịch nào đó, đó cũng là độc dược mà thôi. Cứu người?
- Thật là cứu người.
- Tiểu tử. Ngươi biến đi cho khuất mắt ta. Nói hươu nói vượn.
Tiêu Vân Thiên vẫn không nhanh không chậm hỏi:
- Thuộc tính của ngươi là gì?
- Hừ. Là Hỏa Mộc, ngươi hỏi làm gì?
- Thật tốt quá, thế thì bỏ những loại khoáng thạch này không cần dùng nữa rồi. Cũng đỡ tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Vân Thiên để 11 loại dược vật dạng khoáng thạch sang 1 bên, tất cả 13 loại còn lại đều là linh dược dạng thực vật.
Hắn mang theo 11 loại khoáng thạch này vì đề phòng đối phương là Hỏa Thổ thuộc tính, không thể tinh luyện 1 vài dược liệu độ khó cao. Như vậy cần có sự thay thế. Chỉ là nó phức tạp hơn nhiều.
- Hừ. Như vậy vẫn có ít nhất 3 cặp dược liệu tương khắc có thể phát nổ, và 2 cặp dược liệu có thể tạo thành thuốc độc.
- Sai rồi. Với đống dược liệu này, ít ra ta có thể tạo ra 6 loại chất nổ, trong đó có 1 loại là nổ chậm, hà hà. Loại này chứa trong 2 bình khác nhau, rất tiện dụng. Khi dùng chỉ cần đổ bình này vào bình kia rồi ném ra. Oành. Tương đương với 1 kích của Võ Sư đỉnh phong đấy. Nếu dùng cả bột Nham Hỏa Thạch này nữa, sẽ là 1 kích của Đại Võ Sư đỉnh phong đấy. Ta còn có thể tạo ra 13 loại chất độc khác nhau. Mặc dù không hại đến tính mạng nhưng cũng vô cùng đau khổ à nha.
- Lão phu không tin. Ngươi nếu chứng minh được. Lão phu sẽ mặc ngươi sai khiến.
Tiêu Vân Thiên lại nhíu mày. “Quả là 1 lão già cao ngạo khó tính, nhưng thời gian còn 2 ngày, cũng đủ, dược vật lại thừa.”
- Được, chứng minh bằng cách nào? Lão sẽ tinh luyện những dược liệu này rồi cho phát nổ xem sao à?
- Đừng mơ tưởng khích ta, như thế có gì khác ta tinh luyện theo ý ngươi đâu, cuối cùng vẫn phải tinh luyện dược vật?
- Thế lão muốn thế nào?
- Đối đáp. Chỉ cần kiến thức ngươi hơn lão phu, lão phu sẽ chịu phục.
- Về dược vật sao?
Nhìn nhìn Tiêu Vân Thiên 1 lúc, Hoắc trưởng quỹ lại nghĩ “mình dù gì cũng đã 50 tuổi. Lại lấy sở trường của mình đối phó với 1 tên tiểu tử 10 tuổi. Có phải là quá ức hiếp hắn không nhỉ?”
- Không cần, bất kì kiến thức gì cũng được. Địa lý, lịch sử, tu luyện, dược tính, luyện đan, bảo vật. Gì cũng được.
- Nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng bao nhiêu vấn đề, thời gian suy nghĩ là bao lâu.
- Mỗi người hỏi 10 vấn đề. 3 phút.
- Được, bắt đầu luôn đi. Ngươi hỏi trước.
- Hoàng Tinh Diệp trong tay ngươi có bao nhiêu năm.
- Đã trên trăm năm, nhưng chưa đến 150 năm.
- Đúng. Ngươi hỏi.
- Ngươi tu luyện đã bao nhiêu năm?
- Cái gì? Đây là câu hỏi của ngươi? Ngươi… ngươi… khốn kiếp.
- Trả lời đi. Nhớ là nhất ngôn cửu đỉnh. Chúng ta đã cá cược.
- Khốn kiếp a. Bản nhân đã tu luyện 27 năm. Đạt được Đại Võ Sư đỉnh phong, mặc dù 1 phần là do đan dược, nhưng nếu ta không chuyên tâm nghiên cứu đan đạo mà nghiên cứu võ đạo thì có lẽ cũng không kém.
- Tốt, chúng ta hòa 1-1. Ngươi có thể ra câu hỏi.
- Hừ hừ. Hỏa Nham Thạch này có thể kiếm được nhiều nhất ở đâu.
- Đơn giản. Miệng núi lửa. Nơi gần nhất chắc là 80 dặm phía tây nam, ngọn núi ấy không còn hoạt động nữa nhưng như vậy càng an toàn. Mặc dù sản lượng hơi ít.
- Đúng. Tiếp đi.
- Lúc ngươi bắt đầu tu luyện, cảm nhận thiên địa linh khí có khó khăn không?
- Không khó, cái khó là dẫn dắt nó trong 1 kinh mạch hoàn toàn bế tắc. Phải xung phá từng chút một. Đến ta. Vân Miên Mộc trộn với Liệt Hỏa Thảo. Công dụng là gì?
- Vân Miên Mộc thuộc tính Mộc, tốt nhất là phơi khô, đôi khi còn nghiền thành bột. Còn Liệt Hỏa Thảo thuộc tính hỏa, chiết xuất tinh hoa dạng dịch, nhỏ lên Vân Miên Mộc có thể tạo nên 1 dạng Vân Miên Kì Hỏa kì lạ, chỉ cần 1 tí bột và dịch sẽ cháy rất lâu. Nhưng nếu ở trong nước thì phải có thêm Lạc Tiên Dịch. Lạc Tiên Dịch hòa với Liệt Hỏa dịch sẽ không tan trong nước. Tác dụng chủ yếu là soi sáng.
- Ồ. Tốt. Ngươi hỏi.
Hoắc chưởng quỹ biết đến Vân Miên Kì hỏa, nó cũng là nguồn sáng được sử dụng rất phổ biến. Mỗi khi trời tối đường phố trong Lạt Thành và 63 tòa thành khác được chiếu sáng cũng là nhờ loại kì hỏa này. Nhưng vấn đề là khi gặp trời mưa thì liệt hỏa dịch sẽ bị hòa tan, không đủ nồng độ để đốt lên Vân Miên kì hỏa nữa. Nước bọt của Lạc Tiên Yến, 1 loài chim sống trên những vách núi gần Vô Tận Hải nhả ra làm tổ, hòa vào nước sẽ tạo thành Lạc Tiên Dịch. Điều này Hoắc chưởng quỹ cũng biết. Nhưng nó chỉ có tác dụng giải khát thôi. Làm sao lại có tác dụng khiến Liệt Hỏa dịch không bị tan trong nước?
Điều này cũng không trách lão. Phải 13 năm sau hoàng gia mới tìm ra biện pháp này. Cũng là vô tình phát hiện mà thôi. Sau đó họ cho áp dụng rộng rãi đến tất cả các tòa thành. Tất nhiên sẽ có nhiều người biết.
Hai người 1 hỏi 1 trả lời. Lão béo này đã nhận ra Tiêu Vân Thiên đang nhân cơ hội này học hỏi 1 chút kinh nghiệm tu luyện của lão. Lão lấy làm lạ. 1 thiếu gia đại gia tộc như Tiêu gia, chẳng lẽ không có trưởng bối chỉ đạo cùng truyền thụ kinh nghiệm hay sao?
Không biết từ lúc nào, lão cũng đã bắt đầu hỏi những câu mà chính lão cũng không chắc chắn đáp án. 2 người này cũng đã vượt qua 10 câu hỏi từ rất lâu nhưng cả 2 đều quên mất ước định ban đầu rồi.
Tên Lê chưởng quỹ thì càng là như say như mê, chăm chú nghe 2 người nói.
- Dừng, dừng lại. Hoắc chưởng quỹ, ta không có nhiều thời gian như vậy đâu. Ngươi đã chịu phục chưa hả?
Hoắc chưởng quỹ vẫn còn có chút tiếc nuối.
- Thiếu gia tài hoa hơn người, học rộng biết nhiều. Lão Hoắc… bội phục.
-
Lê chưởng quỹ cũng lên tiếng:
- Đa tạ. Hôm nay nghe 2 người nói chuyện 1 buổi. Thật sự là không uổng. Lão Hoắc, chuẩn bị tinh luyện dược liệu đi thôi.
- Được, ta lập tức chuẩn bị.
- Khoan đã, Hoắc chưởng quỹ, ngươi tinh luyện cứ tinh luyện, nhưng nhớ, mỗi lần phải rửa thật sạch đan lô của ngươi. Và theo ý ta thì ngươi nên luyện Âm Vụ Hoa, Băng Vụ Thảo, Liệt Hỏa Thảo cách xa nhau ra, tốt nhất là Âm Vụ Hoa và Băng Vụ Thảo luyện đầu, còn thứ kia thì luyện cuối cùng. Thuộc tính bọn chúng xung khắc. Quan trọng là để mỗi thứ vào 1 lọ riêng.
- Như vậy là tinh luyện 14 lần sao? Rất phiền phức.
- Đúng, không thể tinh luyện 1 lần nhiều loại được đâu. Sẽ thành độc chết người đấy.
- Ngươi thật sự đang luyện dược thủy cứu người?
- Tất nhiên.
- Thật sự Lạc Tiên Dịch hòa vào Liệt Hỏa Dịch thì sẽ không còn tan trong nước?
- Thật. Ngươi có thể kiểm nghiệm sau khi tinh chế những dược liệu này.
- Được, ta bắt đầu đây.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Tiêu Vân Thiên bắt đầu hòa các loại dược dịch theo 1 thứ tự đặc biệt.
Lão Hoắc đang chăm chú đứng xem.
Lão Lê thì đã đi ra ngoài chăm sóc 2 cửa hàng.
- Hoàn Thành.
- Chậc Chậc, Hoắc Vĩ ta chưa từng thấy cách pha chế dược thủy nào lạ đời như vậy.
Tiêu Vân Thiên có chút bất ngờ nhìn Hoắc Vĩ.
- Ngươi tên Hoắc Vĩ?
- Là Hoắc Vĩ. Ngươi từng nghe qua tên ta?
Tiêu Vân Thiên nhìn thật kĩ người này, đến lúc này đây hắn mới nhận ra 1 số nét quen thuộc, Tiêu Vân Thiên lập tức có quyết định. Hắn lấy Viên Ngưng Mạch Đan ra.
- Đan dược cấp 3? Ngưng Mạch Đan? Thượng phẩm?
- Là Ngưng Mạch Đan. Dược Thủy này, nếu uống vào sẽ khiến kinh mạch toàn thân thông suốt một ít, loại ra một ít tạp chất. Nhưng lại khiến cho kinh mạch héo rũ, giòn xốp, dễ vỡ. Nhưng nếu thêm Ngưng Mạch Đan vào, hiệu quả đả thông và loại trừ tạp chất sẽ tăng lên, kinh mạch cũng sẽ không bị tình trạng héo rũ nữa. Cũng cường hóa kinh mạch một ít.
- Ta hiểu, Ngưng Mạch Đan có thể chữa trị ám thương và cường hóa kinh mạch. Sẽ chữa trị tình trạng héo rũ kinh mạch kia. Nhưng như vậy sẽ hao phí dược lực của Ngưng Mạch Đan sao? Cuối cùng, còn không bằng trực tiếp sử dụng Ngưng Mạch Đan.
- Chính xác. Nên lúc nghĩ ra loại dược thủy này, nó là 1 món gân gà (bỏ thì tiếc mà dùng thì khó) chính hiệu. Nhưng hiện nay ta nhận ra 3 tác dụng cực kì quan trọng của nó mà Ngưng Mạch Đan không có.
Ngừng lại 1 chút, Tiêu Vân Thiên tiếp tục quan sát dược thủy và nói:
- Thứ nhất là dược thủy này có thể cho 4 người sử dụng. Trong khi Ngưng Mạch Đan chỉ có thể sử dụng nguyên viên mà không thể chia ra.
- Thứ 2 là nhờ dược lực bị trung hòa bớt, bất kì ai cũng có thể sử dụng. Bao gồm cả người chưa từng luyện võ như ta.
- Thứ 3, Ngưng Mạch Đan chỉ có thể cường hóa kinh mạch duy nhất 1 lần, những lần sau, nó chỉ có tác dụng chữa thương mà thôi. Nhưng dược thủy này, cách 3 tháng, ngươi lại có thể phục dụng 1 lần. Nó tương đương với việc ngươi có thể phục dụng 1 viên Ngưng Mạch Đan mỗi năm mà không lo lắng tác dụng cường hóa kinh mạch không còn.
- Ngươi có hiểu giá trị của nó hay không?
Hoắc Vĩ cảm thán:
- Hiểu. Rất khổng lồ.
- Chưa chắc ngươi hiểu sự khổng lồ của nó đâu. Đặc biệt là tác dụng thứ 2. Sau Tiên Thiên Võ Sư ta không nói. Nhưng một người chưa luyện võ, bước đến Tiên Thiên Võ Sư. Tác dụng của tâm pháp là vô cùng quan trọng. Ngộ tính cũng quan trọng không kém. Nhưng kinh mạch của hắn mới là thứ cốt yếu.
- Vì sao luyện võ lúc càng nhỏ thành quả sau này lại càng cao, không phải lúc đó trí tuệ chưa phát triển, ngộ tính còn kém thì tu luyện sẽ chẳng được bao nhiêu tiến bộ sao? Đó là vì lúc nhỏ kinh mạch của ngươi có rất ít tạp chất. Nếu không tu luyện, chờ lớn lên, tạp chất nhiều sẽ càng khó. Vả lại, ngươi tu luyện từ lúc 6 tuổi, 10 tuổi đã đạt võ sư đỉnh phong. So với 1 kẻ 10 tuổi mới bắt đầu tu luyện, ngươi luôn đi trước hắn 1 chặng đường. Và khoảng cách này sẽ càng ngày càng dài.
- Nếu một kẻ hiểu thông công pháp Thiên cấp đỉnh phong, đã là siêu cấp thiên tài, nhưng kinh mạch của hắn có lượng tạp chất dày gấp nghìn lần người thường? Hắn có tu luyện nhanh bằng 1 kẻ chỉ có Hoàng cấp Hạ Phẩm nhất giai nhưng kinh mạch hoàn toàn không có tạp chất hay không? Một kẻ, hấp thu được lượng thiên địa linh khí gấp 100 lần kẻ khác, nhưng phải dùng 99 % thiên địa linh khí hóa thành của bản thân rồi trùng kích kinh mạch, 1% còn lại hắn lại phải dùng hết 99% trong đó đi cường hóa kinh mạch. Tích trữ trong đan điền chỉ còn 0,01% mà thôi. Còn một kẻ chỉ dùng 1% năng lượng hấp thu được đi cường hóa kinh mạch, 99% phần còn lại tích trữ trong đan điền. Ai sẽ nhanh hơn? Ai sẽ dễ dàng hơn. Mà 1 thiên tài kinh mạch thông suốt từ đầu đến chân, lại chỉ được tu luyện Hoàng Cấp Hạ Phẩm Nhất Giai sao? Còn tên kia cho dù ngộ tính cao siêu đến đâu, hắn sẽ được tu luyện Thiên cấp công pháp sao?
- Con người, ít nhất 6 tuổi mới có thể tu luyện, vì lúc đó trí tuệ mới tạm đủ để hiểu việc tu luyện, kinh mạch cũng đủ độ cứng cáp thấp nhất để chịu được thiên địa linh khí trùng kích. Cho dù những đại năng chuyển thế, trước 6 tuổi sẽ không có trí nhớ kiếp trước, vì não vực không chịu nổi trùng kích thông tin nhiều như thế. Mọi việc họ có thể làm là ngay khi chuyển thế, đang trong bụng mẹ thì cố găng tẩy rửa kinh mạch của mình, nâng cao tư chất lên một tí. Sau đó là hạn chế lượng tạp chất trong kinh mạch bằng cách ăn uống, hít thở sạch sẽ theo bản năng. Không hơn.
- Nhưng nếu 1 kẻ vừa ra đời liền được uống dược dịch này mỗi 3 tháng. Kinh mạch của hắn sẽ cực kì ít tạp chất. Cho dù có cũng sẽ càng ngày càng ít. Người thường, đến năm 6 tuổi, lượng tạp chất có lẽ đã giảm đi 70%. Những thiên tài khác, lượng tạp chất có lẽ sẽ giảm đi 90% thậm chí là 99%.
- Ngoài ra, nếu hắn là đại năng chuyển thế. Có lẽ 4 tuổi kinh mạch hắn đã đủ cường đại để bắt đầu tu luyện rồi.
- Hiểu được chưa?
Hơi thở của Lão Hoắc bắt đầu trở nên ồ ồ. Hắn áp chế kích động trong lòng. Cất tiếng hỏi.
- Trong tờ thông cáo của gia chủ có nói để cho Tiêu tam thiếu gia lựa chọn 2 cửa hàng bất kì. Vì sao ngài không lựa chọn cửa hàng trung tâm, buôn bán sấm uất, lợi nhuận to lớn mà lại chọn một nơi hẻo lánh hơn như thế này?
Tiêu Vân Thiên thấy Lão Hoắc chuyển chủ đề, có chút nghi hoặc quay sang nhìn nhìn Lão Hoắc nhưng vẫn trả lời:
- Cũng không phải là cái gì bí mật. Thứ nhất ta đang cần đan dược cứu người. Thứ 2, khu trung tâm xa hơn nơi này, truyền tống cũng sẽ đắt hơn nhiều. Thứ 3, nơi này gần với hai khu mỏ ta cũng sắp sở hữu. Thứ 4, ngươi cho là, cửa hàng ở khu trung tâm dễ dàng nuốt trôi vậy sao? Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào đấy. Cho dù họ không đoạt được cũng sẽ phá cho hôi mà thôi.
- Người ngài sắp cứu là ai?
- Là mẫu thân của ta, cũng là tiếc nuối cả một đời ta muốn bù đắp.
“Hắn không phải là nhắm vào ta mà tới. Và nếu người hắn muốn cứu là mẫu thân hắn , thì có lẽ dược dịch này là thật, hiệu quả cũng sẽ được đảm bảo. Nếu vậy…”
Lão Hoắc đột nhiên quỳ xuống
- Sư phụ tại thượng. Ta dù không biết người là đại năng nào chuyển thế nhưng hành động, hiểu biết, trí tuệ của người không phải một thiếu niên 10 tuổi có thể có được. Người càng vì mẫu thân của mình mà không tiếc để lộ bí mật và giá trị của dược dịch này với ta. Điều đó chứng tỏ người là một nhân vật trọng tình nghĩa, không phải đại gian ác. Xin người hãy thu Hoắc Vĩ ta làm đồ đệ.
Tiêu Vân Thiên trầm ngâm 1 lát, cũng không phủ nhận mình là 1 đại năng chuyển thế.
- Thật là 1 con người nhanh nhạy, lại có thể nhìn ra ta là đại năng chuyển thế sao?
- Người còn là tu tiên giả.
- Sao ngươi biết?
- Đại đa số đại năng có thể chuyển thế là nhờ linh hồn họ cường đại, tu tiên giả có ưu thế lớn về mặt này, nên tỉ lệ đại năng tu tiên chuyển thế cao hơn. Vả lại lúc nãy người hỏi ta khá nhiều về kinh nghiệm tu luyện võ đạo. Ta đã có chút hoài nghi người là 1 đại năng chuyển thế rồi. Vì kiến thức của người quá bao la, còn hơn hẳn ta. Nhưng người lại thiếu kinh nghiệm về võ tu, vậy người chỉ có thể là tu tiên giả?
- Tuyệt. Ngươi rất thông minh. Nhưng vì sao ngộ tính như thế, tư chất như thế lại chỉ có thể ở Đại Võ Sư cảnh ở tuổi này?
- Thật ra ta 14 tuổi đã là Đại Võ Sư rồi. Năm 17 tuổi đã lên đến tu vi Đại Võ Sư đỉnh phong như hiện nay, nhưng vì trong 1 trận chiến kinh mạch bị tổn thương quá nặng. Dù sau đó cấp tốc chữa trị nhưng tu vi vẫn dừng lại đến hiện nay.
- Như vậy lúc trước ngươi nói ngươi tu luyện 27 năm mới tới Đại Võ Sư đỉnh phong là nói dối?
Lão Hoắc đỏ mặt.
- Nếu khoe ra ta tu luyện 11 năm liền đến Đại Võ Sư đỉnh phong thì là vinh quang, nhưng nếu nói sau đó 16 năm liền không thăng tiến thì lại là 1 nhục nhã lớn.
Tiêu Vân Thiên trầm ngâm :“Xem ra đúng là hắn rồi. Bất ngờ thật”
- 17 tuổi Đại Võ Sư đỉnh phong, cộng với 16 năm. Vậy ngươi năm nay mới 33 tuổi? Ta cứ tưởng ngươi gần 50.
- Đấy là do ám thương lưu lại. Cộng với việc do bị thương mà ta quá mãi mê trong đan đạo tạo thành.
- Ngươi đã phục dụng qua Ngưng Mạch Đan?
- Đã từng, trước khi bị thương đã phục dụng 1 viên để củng cố căn cơ. Sau này bị thương cũng đã dùng 3 viên nhưng trừ viên đầu tiên chữa được 3 phần thương thế ra, hai viên sau hiệu quả rất ít.
- Đưa tay ngươi cho ta xem. Ồ thật kì lạ. nó giống y như biểu hiện khi phục dụng dược dịch của ta mà không có Ngưng Mạch Đan.
- Như vậy…? Sư phụ có thể trị được không?
- Sao nào? Ta còn chưa phải sư phụ của ngươi. Mà nếu ta không trị được thì ngươi không coi ta là sư phụ sao?
- Người nói đùa, cho dù không trị được, với ta cũng không sao cả. Ta đã chịu đựng nhiều năm rồi.
- Yên tâm, cho dù dược dịch của ta không chữa được, sau này tu vi tăng lên ta cũng sẽ có cách khác.
- Thật thế sao? À đúng, tất nhiên rồi. Sư phụ chính là sư phụ, không gì không giải quyết được.Sư phụ, tu vi của người là gì rồi?
- Ta chưa tu luyện qua.
Có chút bất ngờ vì sao sư phụ lại bỏ qua thời hoàng kim để tu luyện.
- Tư chất của ta là không màu phế vật. Ngươi vẫn muốn ta làm sư phụ của ngươi?
Lại thêm 1 lần bất ngờ nữa. Hoắc Vĩ chỉ có thể chuyển chủ đề
- Xin sư phụ hãy đặt tên chi dược dịch này.
Hoắc Vĩ vẫn gọi sư phụ, đủ để thấy quyết tâm của hắn.
- Gọi nó là Ngưng Mạch Dịch đi. Rất đơn giản. Còn về phần nhận đồ đệ… ta có thể thu ngươi làm ký danh đệ tử. Còn về việc dạy dỗ ngươi thế nào… để sau vậy.
--------
Trở về tiểu viện của mình thì trời đã tối.
Mặc dù rất nóng lòng nhưng Tiêu Vân Thiên biết mình phải ngủ 1 giấc. Bản thân hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Nha hoàn đã để 1 phần thức ăn trong phòng hắn, hắn cũng chẳng muốn động đến.
Mệt nhất không phải là pha chế dược dịch. Mà là việc lấy thân thể một người thường 2 lần đi qua truyền tống trận, mặc dù cư ly rất ngắn.
Thế là ngày đầu Tiêu Vân Thiên trở về thời niên thiếu, chính thức kết thúc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night